Người con gái thứ 3: Mưa trái mùa (Phần 8)
Đến bệnh viện, hắn ào ngay đến chỗ cô. Đến nơi cô ngồi ủ rũ nước mắt lã
chã. Cạnh cô là chú Hoan đang bần thần hết cả người. Nhìn thấy hắn cô đứng dậy
chạy đến bên hắn và khóc nức nở.
- Anh
ơi bố nguy hiểm lắm, có khi không qua được. Em phải làm sao giờ em sợ lắm, anh
ơi phải làm gì bây giờ.
- Bình
tĩnh em, từ từ nói rõ đầu đuôi cho anh nghe.
-
Thuỷ không khóc lóc nữa, Q vừa về để nó nghỉ chút đã.
Tiếng chú Hoan vang lên.
Hắn cùng cô
ngồi xuống ghế. Quay sang chú hắn chào.
- Cháu
chào chú, tình hình bố Thuỷ thế nào chú kể sơ cho cháu được không.
- Hôm
nay lúc chiều tao và ông đang ngồi uống trà, ông kêu hai ngày nay cứ đau đầu, chóng mặt và mệt mỏi. Đang nói
chuyện về việc cuối tuần lên Hà Nội thăm con Thuỷ, gởi cái Thu mấy ngày
ông đi thăm thằng Thắng và vợ nó thì ông súc xuống. Cũng may lúc đó có tao ở đó
nên gọi ngay mọi người đưa ông vào viện.
- Tình
hình sực khỏe của bác ấy bây giờ bác sỹ bảo sao chú có biết không ạ.
- Bây
giờ ông vẫn hôn mê phải đợi thôi. Cháu và Thuỷ cứ an tâm, toàn bộ bác sỹ ở đây
là bạn mẹ nó nên họ quan tâm chăm sóc. Mày bảo cái Thuỷ không khóc lóc nữa nó cứ
rối lên từ nãy giờ.
- Dạ,
chú từ chiều đã ăn uống gì chưa, em ăn gì chưa. Hắn quay sang hỏi cô.
- Tao
thì đã làm bát phở rồi, còn cái Thuỷ chưa ăn uống gì đâu.
- Dạ vâng
- Tình
hình ông thế nào rồi. Họ không cho vào à. Trung gửi xe xong đi vào và hỏi.
- Ông
đang hôn mê, họ không cho người nhà vào, chỉ ngồi ngoài này đợi thôi.
Cô đã ngừng khóc nhưng vẫn vô hồn. Nhìn cô lúc này sao thương thế. Thực sự
thời gian vừa qua nhà cô trải qua quá nhiều đại hoạ hết cú sốc này đến cú sốc
khác đã đánh gục cô. Mới vui lên một chút thì lại chuyện này xảy ra. Không ai
có thể chịu được huống chi cô là phận nữ nhi liễu yếu đào tơ. Thương cô, hắn
đau lòng lắm.
- Em
đi với anh ra ăn một chút. Bố nằm đây, mọi người cần phải giữ gìn sức khoẻ chứ
không thì ai chăm sóc bây giờ. Việc đã là như thế phải mạnh mẽ lên em nhé.
Ngừng một chút
hắn quay sang chú Hoan và nói.
-
Cháu về đây rồi thì tối nay chú để cháu và Thuỷ ở đây
trông coi. Chú và Trung về nhà nghỉ đi. Chắc ông còn nằm dài ở đây, phải phân phối sức khoẻ chứ cứ tập
trung hết ở đây thì ốm cả lúc đấy không có người thì gay.
-
Thôi chúng mày cứ về nghỉ đi, để tao trông ông tối nay,
sáng mai ra thay cho tao. Mày vừa đi từ Hà Nội về mệt rồi.
- Thôi chú cứ về nghỉ đi chú cả chiều ở đây mệt rồi. Với lại
chú về cho
Trung nghỉ mai nó phải về Hà Nội sớm.
- Thế
bạn cháu không ở lại đây à.
- Vâng,
mai Trung phải về còn việc cơ quan.
- Ừ thế cũng
được, hai đứa đi ăn đi tao trông một lúc cho.
- Vâng,
Thuỷ đi ăn với anh.
Hắn ở đó 3 ngày thì cơ bản bố cô đã tỉnh lại. Ông không nói được và hiện
đang bị liệt nửa người. Cũng may cho ông là kịp thời cấp cứu và được các bác sỹ
chăm sóc nhiệt tình nên mới cứu được tính mạng, nhưng phục hồi thì không ai dám
chắc. Cô thì gầy sọp đi sau mấy ngày. Cô ít nói hẳn. Có lẽ cú sốc này đến với
cô quá lớn, còn lớn hơn cả cú sốc mà anh
chị cô mang lại. Cô dường như không còn khóc được nữa, cô không còn nước mắt để khóc nữa. Hắn biết,
mấy nay cô dường như đổi cả tính nết khá ương bướng. Nhiều lúc hắn gần phát cáu
vì cô. Nhưng hắn biết, cô không phải như thế. Tinh thần của cô bây giờ vô cùng
chao đảo. Tính mạng của bố thì không biết thế nào, mọi thứ đến nhanh đến nỗi cô
không kịp nhận ra được nữa. Nó ào đến muốn cuốn phăng, trà đạp lên tâm hồn cô. Từ một cô gái hồn nhiên ngây thơ và yêu đời, cô trở thành một người ít nói hẳn. Và mỗi khi đến đêm khuya về
khi hắn không có trong phòng cô lại nắm tay bố và khóc.
Cô khóc thương bố một
phần cô thương cho bản thân cô một phần nữa. Cô vừa mới bước chân vào cuộc sống.
Mọi thứ bây giờ là quá sức với cô. Dù hắn luôn bên cạnh nhưng hắn mới chỉ là
người yêu của cô, chưa có danh phận gì cả. Mọi thứ hắn làm cô biết nhưng cô hiểu
càng nhận nhiều cô càng khó nghĩ càng không biết phải đáp trả thế nào với hắn.
Cô giận anh cô lắm. Những lời nói mê trong lúc cô ngủ hắn nghe thấy đã nói lên
điều đó. Nhiều lúc hắn không muốn bước vào phòng hắn muốn để cho cô khóc, cô
khóc cho vơi đi nỗi sầu muộn trong lòng, khóc để quên đi hoàn cảnh thực tại của
mình. Chỉ có nước mắt mới làm cho cô nhẹ nhàng đi lúc này. Những lời động viên
an ủi của hắn là chưa đủ.
Hắn sát cánh cùng cô suốt 5 ngày thì bố cô cơ bản đã qua được nguy hiểm
và chuyển sang hồi sức tiếp tục theo dõi chăm sóc y tế. Bố vẫn thế không nói được
và vẫn bị liệt nửa người. Mọi việc chăm sóc, vệ sinh cá nhân đều một tay cô, hắn
và chú Hoan làm. Trong thời gian đó bố hắn cũng đã từ Ninh Bình sang thăm ông
và rất thương cảm cho hoàn cảnh của cô. Các bạn bè và đồng nghiệp của cô cũng về
thăm ông. Điều đó cũng động viên an ủi
cô phần nào. Hôm nay hắn nói chuyện với cô.
- Em,
chiều nay anh phải trở về Hà Nội để lên Lào Cai ký hợp đồng và tiếp tục công việc.
Cuối tuần sau anh lại về với em.
- Vâng,
em đã làm anh mất quá nhiều thời gian rồi, việc bây giờ cũng đỡ hơn rồi. Em có
thể tự làm được, anh cứ về đi chứ anh đi lâu quá rồi.
- Ừ,
em ở lại chăm ông và giữ gìn sức khoẻ, đừng khóc nữa nhé. Việc thì đã như vậy rồi
phải cố gắng lên không ốm ra đấy không còn ai chăm sóc cho ông đâu. Còn bé Thu nữa.
- Vâng,
em nghe anh.
- Thế
còn công việc của em trên cơ quan thì sao.
- Em
đã gọi điện lên xin nghỉ không lương một tháng, nhưng có lẽ phải nghỉ hẳn đến
khi bố khỏe thì mới tính tiếp được.
- Ừ,
vậy em báo sớm cho họ biết đi.
- Mai anh đi
Lào Cai à.
- Không tối
nay anh đi luôn, anh đi tàu. Mọi tài liệu Trung đã
chuẩn bị rồi.
- Anh
đi giữ gìn sức khỏe nhé, em … em ….
- Lại
thế rồi, cuối tuần anh về.
- Vâng… nhưng
em ….
- Thôi.
Hắn ôm cô vào lòng. Hắn biết cô không muốn hắn đi lúc này. Nhưng công việc không thể bỏ được, cô hiểu
điều đó. Nhưng, cảm xúc nó cứ trào dâng khiến cô lại không cầm được nước mắt.
Chia tay cô hắn trở lại với công việc của mình. Những lúc làm việc thì
không sao, cứ rỗi hoặc khi đêm về hắn lại nhớ cô. Hai đứa gọi điện cho nhau nhắn
tin cho nhau suốt. Cuối tuần hắn về thăm ông và cô. Ông đã khá hơn nhiều nhưng
vẫn không nói được. Qua ánh mắt hắn biết ông hiểu được mọi chuyện. Và khi thấy
hắn ông đã khóc. Hắn chỉ biết an ủi ông thôi. Một người đàn ông trải qua bao kiếp
nạn. Tưởng như cuối đời an phận tuổi già nơi quê hương của mình thì lại xảy ra chuyện. Ông biết người khổ nhất là con gái mình mà không biết làm sao.
Những giọt nước mắt của ông như dự báo được điều
chẳng lành nào đó. Là người cha, là người từng trải ông có thể dự đoán được
tương lai. Bây giờ ngồi nhớ lại hắn mới hiểu được ánh mắt và giọt nước mắt ngày
nào của người cha. Lúc đó hắn chỉ nghĩ ông khóc cho bản thân ông mà hắn không
biết được rằng ông là cha của cô, ông hiểu con gái mình, ông hiểu hoàn cảnh của
mình. Giọt nước mắt của ông chính là sự cảnh báo cho tương lai đằng trước,
nhưng hắn lại không hiểu được điều đó.
Sau 1 tháng thì ông cũng được xuất viện với tình trạng sống thực vật của
mình. Bác sỹ không ai dám khẳng định thời điểm nào ông có thể phục hồi, họ chỉ
hy vọng vào điều đó. Hắn ít về hơn bởi công việc trên Lào Cai của hắn bắt đầu vào cao điểm. Công trình nằm sâu trong vùng
đồng bào dân tộc nên điều kiện đi lại khó khăn, thông tin lại càng khó khăn hơn. Cả tuần hắn mới xuống được thị tứ
nơi có sóng điện thoại thì mới gọi được về cho cô để nắm bắt tình hình.
- Em,
tình hình bố thế nào rồi.
- Vẫn thế
thôi anh, tiến triển chậm lắm.
- Em vẫn khỏe chứ, nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, anh chắc 2 tuần nữa mới về
được.
- Vâng,
anh cẩn thận nhé, anh này.
- Sao em.
- Hôm
trước bác Quang giám đốc chỗ bố em làm trước đến thăm bố. Bác bảo em nộp hồ sơ
về đó làm việc và tiện chăm bố luôn anh thấy
sao.
- Cái
này… để anh nghĩ đã. Em thì thế nào.
-
Em thấy cũng được anh ạ, bố nằm đấy, tiền nong cần nhiều,
em phải đi làm. Cái Thu bây giờ đi gửi trẻ rồi. Bố thì có vợ chồng chú Hoan
chăm cho, em đi làm trưa cũng về được nhà. Em nghĩ có lẽ em đi làm anh ạ.
- Hay
đợt này về anh xin bố mẹ cho cưới rồi đưa bố lên Hà Nội chăm luôn em ạ, trên đó
có điều kiện hơn, nếu em vất vả thì mình thuê người giúp việc mà bây giờ trên
đó nhiều nhà thuê người giúp việc lắm.
- Cưới
bây giờ thì không thể được, em không thể làm thế. Thôi có khi em cứ đi làm
hãng, sau này tính sau anh nhé.
- Có
cần gấp như thế không, tiền nếu thiếu anh gửi về cho, em cứ ở nhà chăm ông cho
khỏe hẳn đi đã. Đi làm bây giờ thì sau này thủ tục nghỉ, chuyển lại khó khăn.
- Em
biết nếu thiếu tiền anh sẽ gửi cho em nhưng không thể làm thế mãi được, mà em học
ra không đi làm thì cũng không được. Bác Quang lại sắp xếp cho việc rất phù hợp nên em nghĩ em sẽ nộp hồ sơ tháng sau đi làm
anh ạ. Chỉ có mỗi lương hưu của bố thì vất vả lắm, mà anh chi tiêu cho công ty
nhiều, nuôi thêm em Thu và bố nữa không
thể được, còn bố mẹ anh, bạn bè anh nữa. Sau này mình lấy nhau lời qua
tiếng lại em sống không nổi đâu. Anh nhé, thôi cứ như vậy đi nhé.
- Vậy
tùy em, nhưng khi cưới là nghỉ ngay nhé. Em phải nói trước điều này với bác Quang.
- Dạ.
- Thế
thôi em nhé, anh phải về bản đây.
- Vâng,
anh đi cẩn thận nhé.
- Chắc
tuần nữa anh mới xuống đây gọi điện cho em được, nhớ để máy nhé.
- Vâng,
bye anh yêu.
- Bye em.
Không cần đến 1 tháng, sau hai tuần hắn về với cô thì cô đã đi làm rồi. Mừng
mừng tủi tủi sau hơn 1 tháng gặp lại. Hắn đã cảm thấy sự thay đổi nào đó ở cô.
Cô không còn như xưa nữa. Hắn cảm thấy có một khoảng cách nhỏ, mặc dù không rõ
ràng nhưng hắn cảm thấy thế. Người con gái ngày xưa mà hắn biết bây giờ dường
như đã có thay đổi. Mạnh mẽ là thứ hắn thấy ở cô. Không còn nước mắt nữa khi gặp
hắn. Thay vào đó là một người con gái thoăn thắt việc nhà, cô ít nói hơn và
không còn tâm sự với hắn những khó khăn của mình. Hắn buồn, hắn khá buồn vì điều
đó khi chia tay cô về. Mỗi khi hắn đề cập đến việc cưới xin cô lại lảng đi hoặc
nói sang chuyện khác như chuyện cơ quan cô, chuyện bé Thu. Một điều hắn cảm thấy
rất buồn nữa là sự từ chối gần như quyết liệt khoản tiền hắn gửi cô để cô chăm
ông. Cô không nhận và dứt khoát không nhận nữa. Điều này làm hắn suy nghĩ rất
nhiều. Hết ngày chủ nhật hắn lại trở về với công việc của mình.
Nhưng hắn trở về với một nỗi
buồn trong tim. Hắn thấy cô khác quá. Khi xuống đây hắn thèm một bờ vai tựa vào hắn của cô. Hắn thèm một lời tâm tình thủ thỉ, hắn thèm sự
chia sẻ của cô và hắn muốn bên cô những lúc đó. Hắn muốn là người che chở cho
cô. Nhưng hắn nhận được là một người con gái mạnh mẽ đến lạnh lùng. Hắn buồn và
rất buồn.
Trở về Hà Nội hắn tìm đến Linh đến ngôi nhà xưa ấm áp của cô và hắn. Nhà
vẫn đây nhưng sao lạnh lẽo vô cùng. Nhà
bây giờ chỉ còn Linh và hai cô em mới đến ở cùng. Đã lâu rồi hắn không
quay lại đây. Cảm giác lạnh lẽo làm hắn rùng mình.
- Chào
em.
- Chào
anh, tưởng anh quên đường đến đây rồi.
-
Em cứ đùa anh. Bao nhiêu việc thế nên anh không đến được.
- Sao
hôm nay rỗi hay sao mà đến thăm bọn em à.
- Ừ,
hôm qua vừa về thăm Thủy hôm nay qua em chơi. Nhà hình như có người mới đến à.
- Vâng
đứa em em và bạn nó đến ở cùng chứ 1 mình em thì không chịu nổi tiền thuê nhà.
- Vậy
cũng tốt. Tuần trước em về quê à.
- Thủy kể với
anh à.
- Ừ
- Em
về để thăm nó và chuyển cho nó đám quần áo tư trang của nó về quê. Nó bảo nó về
quê làm việc chắc còn lâu mới lên bảo em chuyển về giúp. Anh đi công tác về lúc nào.
- Anh
mới về được mấy ngày, về là xuống chỗ cô ấy
ngay.
- Nhìn anh em
biết có tâm sự đúng không.
- Ừ,
anh qua em định hỏi em mấy câu về Thủy.
- Em
cũng chả biết nhiều đâu, anh cứ hỏi đi, em biết em trả lời. Nó làm gì anh à.
- Không,
không có chuyện gì cả. Anh cảm thấy Thủy khang khác.
- Khang
khác là thế nào.
- Anh
thấy cô ấy có vẻ có khoảng cách với anh em có nghe thấy Thủy nói gì với em không.
- Em cũng
không thấy nói gì cả.
- Chuyện
cô ấy chuyển đồ về quê cô ấy nói sao với em, em kể kỹ cho anh được không.
Linh kể tường tận
cho hắn nghe chuyện mà Linh biết về cô trong thời gian vừa rồi. Hắn lắng nghe
và suy nghĩ nhiều.
- Em thấy sao
về việc này. Hắn hỏi Linh.
-
Ý anh muốn hỏi em nghĩ sao về việc Thủy chuyển đồ về
quê à.
- Ừ, em nghĩ sao.
- Em
… nghĩ … không biết có nên nói với anh không
nhỉ.
-
Em nghĩ gì cứ nói anh sang đây muốn nghe em nói điều
này.
-
Em … nghĩ … hình như Thủy muốn chuyển về ở hẳn thì phải.
Hắn lặng người khi nghe thấy Linh nói điều này. Điều mà hắn cảm nhận được
từ hôm từ dưới nhà cô về. Hắn cảm thấy thế. Cô chuyển tất cả đồ đạc từ những
cái nhỏ nhặt nhất về quê. Hắn cảm thấy cô không có ý định quay về lại Hà Nội. Điều này đồng nghĩa với việc hình như
cô muốn rời xa hắn. Hắn buồn là vì vậy. Chia tay Linh về hắn buồn man mát. Hắn
dặn Linh tâm sự nhiều với cô và có gì thì nói lại cho hắn biết. Bây giờ xa mặt
cách lòng nên hắn không có điều kiện tìm hiểu được hết tâm tư của cô. Hắn muốn
nhờ Linh điều đó. Linh vui vẻ nhận lời hắn cũng cảm thấy an tâm phần nào.
Lại công việc, từ ngày bố hắn tham gia vào việc tìm việc cho công ty hắn,
thì công việc của hắn nhiều hẳn lên. Hết hợp đồng này đến hợp đồng khác. Công
ty của hắn cũng đã dần vượt qua được khó khăn và đi vào hoạt động trơn tru hơn.
Tuy nhiên vẫn còn bừa bộn khó khăn. Thêm
việc học cao học đợt này làm cho hắn hầu
như không còn thời gian. Hắn chỉ liên lạc với cô qua điện thoại, nhưng hắn cảm
thấy hình như thời gian gần đây chỉ có hắn gọi
cho cô thì cô
nói chuyện và trả lời hắn, còn hiếm có lần cô gọi cho hắn.
Không còn những lời dãi bày khó khăn, không còn tiếng nức nở mỗi khi khó khăn ập
đến. Vẫn tình cảm nhưng thực sự hắn thấy thiêu thiếu một cái gì đó.
Hắn buồn và
nghĩ rất nhiều. Có nhiều người luôn nghĩ khi tự mình thành lập công ty thì thời
gian sẽ nhiều, muốn đi làm lúc nào thì đi, muốn nghỉ lúc nào thì nghỉ. Nhưng thật
ra họ lầm. Những người như hắn không có thời gian nghỉ luôn bị công việc chi phối.
Ngồi nghĩ lại đến tận giờ hình như hắn chỉ được nghỉ khi bị ốm và mấy ngày Tết
ngắn ngủi. Hắn hoàn toàn bị công việc và việc học chi phối. Thời gian với hắn
kín mít. Ngày xưa khi có cô bên cạnh, cô yêu cầu hắn nghỉ ngơi bằng cách bắt hắn
đến đón cô đi chơi đó đây.
Nhưng bây giờ thì hầu như không còn nữa. Cô về quê
mang theo của hắn những giây phút êm đềm, những giờ phút ngoài công việc. Cô về
hắn dường như một cái máy, làm việc, tiếp khách, ngủ và gọi điện nói chuyện với
cô. Hắn cảm thấy cô đơn ngay giữa công ty của mình. Việc càng nhiều, nhân viên
càng lắm thì khoảng cách với nhân viên càng lớn. Hắn nhớ cô, hắn thèm có cô bên cạnh.
Hôm nay về với cô sau hơn một tháng dài không gặp mặt. Hắn vui như trẻ được
quà. Hắn mừng lắm vì chỉ một vài tiếng nữa thôi hắn sẽ gặp được cô, hắn mong đến
ngày này lâu lắm rồi. Đến cổng đã gần 8h tối, hắn ào ngay vào nhà. Cô ngồi đó nhưng không một mình. Cô có khách
một người đàn ông nhiều tuổi hơn hắn khá nhiều. Lùn và hơi béo. Hai người đang
nói chuyện. Việc về hôm nay hắn không
nói với cô để cô bất ngờ. Và cô bất ngờ thực sự khi thấy hắn xuất hiện trước cửa nhà.
- Anh …. Sao
về muộn vậy.
- 4h
anh xong việc anh mới về được.
Hắn quay
sang người đàn ông gật đầu chào anh ta.
- Chào anh.
Người đàn ông
nhìn hắn cười nhẹ và gật đầu chào lại nhưng không nói. Hắn cảm thấy hụt hẫng, hắn
nghĩ trên đường khi thấy hắn xuất hiện bất ngờ trước cửa nhà cô sẽ vui lắm, ôm
chầm lấy hắn, xiết chặt hắn sau bao ngày không gặp. Bé Thu sẽ sà vào hắn nũng nịu
đòi quà. Nhưng không cái hắn nhận
được không cả một lời chào mà chỉ
là anh mắt thể hiện sự bất ngờ của cô. Một thoáng buồn lại trào lên trong hắn.
Nó làm hắn thẫn thờ vẩn vơ.
- Anh,
anh nghĩ gì vậy ngồi xuống đây. Tiếng cô gọi làm hắn trở về thực tại.
- Ờ,
ờ … hắn ngồi xuống ghế cạnh cô.
- Giới
thiệu với anh đây là anh Q bạn em trên Hà Nội. Cô nói với người đàn ông.
- Còn
đây là anh Thịnh anh làm ở phòng tổ chức của cơ quan em.
Sau lời giới thiệu của cô là một
khoảng lặng mênh mông. Hai người đàn ông liếc nhìn nhau đầy do xét. Nhận cốc nước
từ tay cô mà hắn cảm thấy xa vời vợi. Nhấp từng ngụm trà mà hắn thấy đắng ngắt
trong mồm. Hắn về đây để gặp cô để nhận từ cô những ánh mắt trìu mến, những lời
yêu thương. Nhưng hắn không nhận được dù chỉ một câu hỏi thăm anh đã ăn gì
chưa. Lấy lý do đi vệ sinh hắn đi ra ngoài sân và đứng đó hút thuốc một mình.
Hắn
biết cô biết hắn đang nghĩ gì. Hắn thực sự hẫng hụt một cảm giác mà hắn chưa nhận
được trong đời mình. Một cảm giác khó chịu cứ trào lên trong lòng. Với cách nói
chuyện của cô và Thịnh hắn biết Thịnh đến chơi và đang tìm hiểu cô. Còn hắn biết
sự xuất hiện của hắn ở đây cô khó xử. Hắn muôn đập một cái gì đó. Hắn muốn làm
một điều gì đó lúc này dù khờ dại nhất. Nhưng hắn chỉ chôn chân đứng đó hút thuốc
và tay bứt lá của cây hòe đầu hiên nhà. Chả nhẽ cứ đứng đây, vô duyên hắn thấy
mình vô duyên quá. Hắn vào nhà.
- Bác
ở trong nhà hả em.
- Vâng
- Anh vào hỏi
thăm bác.
- Dạ.
Hắn liếc nhìn cô và Thịnh trước khi vào trong phòng bố cô nằm. Vào đến
nơi hắn ngồi cạnh ông, chào ông nắm tay ông hỏi han sức khỏe ông. Ông cảm động
ông không nói được. Một bên tay ông còn cử động được, cả người ông bất động chỉ
có hai con mắt tinh tường. Ông nhìn hắn như muốn nói điều gì. Hắn không hiểu và
hắn không thể hiểu. Hắn có cảm nhận ông đang nắm chặt tay hắn, ông dường như muốn
truyền một thông điệp gì đó đến với hắn. Nhìn ông lúc này hắn chỉ biết gật đầu
và thương ông quá. Hai hàng nước mắt ông lại chảy dài. Và hắn khóc, hắn đã
khóc. Hai hàng lệ rời khỏi mắt hắn chảy dài xuống má. Hắn thương ông và hắn cảm
thấy tủi thân.
Sao lại thế, hắn vẫn yêu cô nồng nàn mà, sao cô lại có thể đối xử
với hắn như thế. Hắn không tin trên đời này có cái gì làm hắn xa cô được và cái
gì làm cô hết yêu hắn được. Cô vẫn ngoài đó tiếp chuyện với Thịnh cô dường như
quên rằng có hắn trong nhà này. Trống rỗng, thẫn thờ và có cảm giác đau đớn
trong lòng hắn. Hắn ngồi với ông một lúc rồi chào ông ra nhà ngoài.
- Em,
anh ra ngoài chút nhé. Hắn nói với cô và gật đầu chào
Thịnh
- Vâng,
anh cứ đi rửa mặt mũi chân tay đi.
Đó là câu đầu tiên gần 1 tiếng trời hắn đến cô có sự quan tâm đến hắn. Hắn
rùng mình cảm giác như có một luồng khí lạnh chạy toàn thân. Nhưng nó khác nó
không nồng ấm nó có màu sắc ngoại giao. Hắn cảm nhận rõ ràng như thế. Hắn liếc
nhìn cô với ánh mắt buồn bã nhưng cô dường
như tránh đi ánh mắt của hắn và quay sang rót nước thêm mời Thịnh. Hắn
thực sự không hiểu điều gì đang diễn ra. Hắn
cần đi khỏi đây đó là cảm giác của hắn lúc này. Lặng lẽ rời nhà cô hắn
lên đê và đi dọc đê rời khỏi nhà cô. Hắn đi trong vô định trống rỗng. Có thể có
người nào đó nghĩ hắn không chịu tìm hiểu thêm gì mà đã đi khỏi nhà cô.
Nhưng với
hắn hắn chắc chắn rằng hắn đúng lúc này. Đó không phải là cô của hắn mà là một
người con gái khác trong hình hài cô. Cô, người yêu hắn hôm nay không có ở nhà
và hắn không có lý do gì ở lại đó. Hắn đi đi mãi đến cuối làng hướng về phía
đương quốc lộ. Đường quê tối om hắn mấy lần vấp phải gạch đau điếng nhưng hắn
không có cảm giác gì nữa. Bởi bây giờ
lòng hắn còn đau hơn rất nhiều. Không biết bao lâu có một chiếc công nông chạy
cùng chiều, hắn chạy theo và nhảy lên thùng
đi nhờ. Anh lái công nông vui vẻ đồng ý vì anh đang ra Minh
Đức. Hắn ngồi dựa vào thành xe, mời anh một điếu thuốc và hắn hút một điếu.
- Đồng chí
tên gì, hình như không phải người ở đây.
- Dạ
em tên Q, em trên Hà Nội.
- Ra thị trấn
nghỉ hả.
- Không
em có việc gấp ở Hà Nội nên bây giờ ra đó để về Hà Nội.
-
Giờ này làm gì có xe sáng sớm mai 4h mới có 1 chuyến
nhưng bọn nó còn lòng vòng chán 5h may ra mới xuất bến.
- Vâng
em dự định tìm một xe ôm rồi ra đường 5 bắt xe
về.
- Ừ thế còn
may ra được.
- Vâng
không biết muộn thế này các bác có chạy xe không.
- Thôi
cứ ra đó không có xe ôm thì đi nhờ xe tải ra đường 5 xe tải thì nhiều.
- Vâng cám ơn anh.
Đến Minh Đức thật may cho hắn, hắn bắt được 1 chiếc xe tải cũng về Hà Nội, anh tài không lấy tiền của
hắn mà cho hắn đi cùng nói chuyện cho vui. Ngồi trên xe hắn đợi, hắn đợi một cuộc
điện thoại hay một tin nhắn nhưng không có. Hắn giận cô, hắn thật sự giận cô. Về
đến Hà Nội hắn về nhà trong sự ngỡ ngàng của Trung. Hắn không nói gì lấy quần
áo hắn vào nhà tắm và hắn khóc, hắn khóc vì thực sự hắn không biết mình khóc vì
cái gì. Tại sao lại vậy là câu hỏi thường trực trong đầu hắn. Hắn không thể hiểu
cô.
Hắn cảm thấy vô cùng đau đớn, hắn
không biết mình đã làm gì để cô đối xử với mình như thế. Không hỏi han, không để
ý, không thấy hắn quay về cô cũng không thèm gọi điện hay nhắn tin xem hắn ra
sao. Ngồi dựa lưng vào tường để mặc cho nước xối vào người và hắn khóc nức nở.
Thực sự hắn chỉ biết khóc cho vơi đi nỗi
đau đang dâng trong lòng hắn.
Ra khỏi phòng tắm Trung đứng đó tự bao giờ. Vẻ mặt của Trung hiện lên sự
lo lắng. Trung chưa bao giờ nhìn thấy hắn trong hoàn cảnh như vậy.
- Có
chuyện gì à. Mày với Thuỷ có chuyện gì phải không.
Hắn không nói
lặng lẽ nhìn Trung lắc đầu và đi xuống nhà.
- Thuỷ
vừa gọi điện cho tao hỏi về mày. Không thấy hắn trả lời, Trung tiếp lời.
-
Tao bảo với Thuỷ mày về rồi, cô ấy ừ rồi tắt máy luôn.
Chúng mày cãi nhau hay sao vậy.
- Không
có chuyện gì đâu, mày đi ngủ đi mai còn về quê. Cứ kệ tao, cho tao xin bao thuốc.
- Tao
chưa bao giờ thấy mày như thế này. Có chuyện gì nói ra anh em chia sẻ thế mới
là bạn bè nhau.
-
Không có việc lớn đâu, việc tình cảm này chỉ tao mới tự giải quyết được, thôi mày đi ngủ đi.
- Ờ,
thôi tao đi ngủ đây. Thuốc tao để trong ngăn bàn tao.
Trung đi ngủ còn hắn ngồi 1 mình uống nước và hút thuốc nghĩ ngợi. Không
phải hắn không biết cô muốn rời xa hắn vì việc gia đình của mình nhưng hắn đã
nói rất nhiều lần hắn đợi được và thậm
chí hắn sẵn
sàng cùng cô
chia sẻ khó khăn. Dĩ nhiên hắn muốn một lễ cưới, một lễ cưới càng nhanh càng tốt để hắn
có thể đưa bố cô và bé Thu lên Hà Nội chăm sóc. Việc này hắn nói nhiều rồi mà tại
sao cô lại vậy. Cô xinh đẹp cái đó hắn quá biết nên có một vài anh chàng chưa vợ
như Thịnh đến tìm hiểu là lẽ thường tình chả có gì phải bận tâm cả.
Hắn không
quan tâm đến điều đó mà nhiều lúc hắn còn tự hào vì hắn có cô người yêu được
nhiều người ngưỡng mộ. Nhưng cái làm hắn đau đớn là thái độ của cô. Thái độ dửng
dưng của cô với hắn. Cô có thái độ cứ như hắn là một người nào đó không phải là
người đã cùng cô trải qua bao khó khăn vất vả, bao sóng gió và bao hạnh phúc. Hắn
cảm thấy như cô bây giờ là một người khác
là một người chị em sinh đôi của cô chứ không phải cô. Từ ngày yêu cô đến
giờ bây giờ trong hắn bắt đầu hiện ra một viễn cảnh chia tay nhau. Hắn cảm nhận
thấy nó gần lắm. Nhưng hắn không tin điều đó. Không thể có điều đó được, hắn chỉ
nghĩ đơn giản đây là khoảng thời gian cô khủng hoảng tinh thần, cô cần suy nghĩ
thật kỹ mọi việc và thái độ của cô hôm nay cũng là một trạng thái khủng hoảng của
cô mà thôi.
Nhưng hắn vẫn đau, rất đau là đằng khác. Hắn quyết định sẽ ngừng
liên lạc với cô một thời gian thứ nhất để xem cô có nhớ hắn không và đồng thời
cũng phải cho cô biết hắn giận cô. Cô phải biết thái độ của hắn với cô. Hắn yêu cô hắn đã thể hiện như thế, hắn cũng cần phải thấy cô thể hiện cô yêu
hắn.
Một tuần rồi lại hai tuần trôi qua trong im lặng. Nếu như mấy ngày đầu hắn
còn hồi hộp chờ đợi điện thoại của cô. Hắn tưởng tượng ra những lời xin lỗi của
cô, những giọt nước mắt của cô. Nhưng những hy vọng đó của hắn cứ tắt dần tắt dần
theo thời gian. Cô vẫn im lặng dường như thực sự cô muốn xa hắn. Buồn và rất buồn
đó là tâm trạng của hắn lúc này. Bình thường làm việc hắn khá sôi nổi tranh luận,
mấy ngày gần đây hắn chỉ gọi mọi người lên giao việc xong là ngồi im làm việc,
hút thuốc và hút thuốc liên tục.
Hắn nhớ cô, buổi tối hắn lặng lẽ lên sân thượng
nằm một mình và nhớ về cô. Đã mấy lần hắn định xách ba lô về với cô nhưng lòng
tự trọng không cho hắn làm vậy. Hôm nay buồn quá hắn lại quay lại ngôi nhà xưa
hạnh phúc tìm gặp Linh để mong được chia sẻ, mong được có thêm thông tin từ cô.
Đến nơi Linh cũng vừa mới về. Linh nhìn hắn biết ngay tâm sự của hắn.
- Chắc
lại trục trặc gì với nàng nên mới sang đây thăm em chứ gì.
Hắn cười nhẹ
không nói.
- Nhìn
mặt anh em biết ngay.
- Anh hút thuốc
nhé. Hắn đánh trống lảng.
- Anh cứ tự nhiên.
- Em
dạo này thế nào, công việc tốt không.
- Nói chung vẫn
thế, lương lậu chán lắm.
- Vẫn chàng
cũ hay đổi mới rồi.
- Này móc máy
vừa thôi, làm gì có ai mà đổi mới.
- Bọn em định
bao giờ cưới.
- Em chưa muốn
nhưng anh thì cứ giục.
- Anh ấy hơn
anh 3 tuổi nhỉ.
- Vâng.
- Thôi cưới
được rồi.
- Kệ
cho anh thèm vài tháng nữa.
- Sang năm
kim lâu sao cưới được.
- Vâng, nên
anh giục em cuối năm. Mà còn mấy tháng nữa.
- Hai
bên gia đình đã gặp nhau chưa.
- Rồi anh ạ.
- Vậy tốt rồi.
- Thôi
không nói chuyện của em nữa, chắc chắn có việc gì với Thủy rồi.
- Vậy
mấy nay em không nói chuyện gì với Thủy à.
- Có nói chuyện
nhưng Thủy không thấy nói gì với em.
Hắn lặng lẽ kể
chuyện vừa xảy ra với Linh. Linh nghe rất chăm chú. Khi hiểu ra chuyện Linh rất
trầm ngâm.
- Em không thấy
nó đả động gì về chuyện này cả.
- Anh
không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Em có thể gọi điện hỏi chuyện Thủy giúp anh
được không.
- Vâng,
nếu nó làm thế với anh thì em không thể hiểu được. Nghe anh nói em cũng đang giận
nó đây.
- Chắc
phải có chuyện gì đó, anh cũng không thể hiểu, em tìm hiểu rõ nguyên nhân giúp
anh được không. Đừng giận cô ấy, hoàn cảnh
cô ấy bây giờ …
Hắn nói đến đây mà lại xúc động, không nói được nữa. Linh nhìn hắn mà
thương cảm. Linh không ngờ hắn lại dễ xúc động như vậy.
- Anh
đợi chút em gọi điện ngay cho nó xem sao.
- Ừ
nhưng phải nói khéo khéo một chút nhé, không cô ấy giận anh.
- Vâng
anh an tâm.
Và Linh với cô nói chuyện trên điện thoại với nhau rất lâu. Hắn ngồi đợi
và hút thuốc. Bất chợt Linh dừng nói chuyện quay ra thì thầm với hắn.
- Thủy
đang khóc anh ạ.
- Ừ
em cứ nói chuyện hết với cô ấy đi rồi tý nữa nói chuyện với anh.
Hai người con
gái lại nói chuyện với nhau một lúc nữa. Hắn vẫn ngồi nghe và đợi.
- Thôi nhé,
tao cũng hiểu rồi.
……
- Ừ
tao sẽ nói lại với anh Q.
……
- Thôi nhé,
có gì gọi điện cho tao nhé. Tao hiểu. Bye mày.
……
- Anh
này … chuyện của anh và Thủy có lẽ phải đợi thôi.
- Anh
hiểu và sẵn sàng đợi.
-
Nó nói với em, nó biết làm như thế với anh nó rất khổ tâm, nhưng bây giờ nó bảo em bảo anh đừng
liên lạc với nó nữa. Nó cần có thời gian suy nghĩ kỹ việc này.
- Thủy
có nói với em là tại sao lại như thế không.
- Nó
bảo không có lý do gì cả, chỉ là bản thân nó thôi. Anh không phải suy nghĩ gì nữa.
Em sẽ nói chuyện nhiều hơn với nó và khuyên nó. Anh cũng hiểu gia đình nó lúc
này không thể tồi tệ hơn. Nó nghĩ là đúng anh
ạ.
- Em
anh hiểu Thủy, anh biết cô ấy suy nghĩ về việc là gánh nặng cho anh nhưng anh đợi
được, anh sẽ đợi đến khi anh chị Thủy hết án. Em nói với cô ấy nhé, bảo cô ấy sớm
gọi lại cho anh nhé, bảo cô ấy anh không giận đâu, anh nhớ cô ấy.
-
Vâng, tối em nói với Thủy ngay, Thủy dặn thời gian này
anh đừng xuống dưới đó nữa, cô ấy rất khó xử.
- Ừ.
Tạm biệt Linh về mà lòng hắn vẫn trĩu nặng. Vẫn không biết được điều gì xảy
ra. Nhưng dù sao qua Linh hắn đã truyền được thông điệp của hắn về với cô. Hắn
hy vọng cô sớm liên lạc với hắn, để cô và hắn lại trở về như ngày nào. Hắn đợi được và hắn
nguyện sẽ đợi cô mãi mãi.
Lại một tháng nữa trôi qua trong im lặng, hắn bây giờ cũng quyết không gọi
điện cho cô nữa. Mấy lần hắn dùng một số điện thoại khác gọi cho cô nghe thấy
tiếng cô hắn lại cúp máy. Biết nói gì bây giờ. Thông tin của cô từ Linh cũng ít
ỏi vẫn là nhưng thông tin bình thường như cô đi làm ổn định, ông vẫn thế không
thay đổi, chuyện của bé Thu …. Còn về việc của cô và hắn thì tuyệt nhiên Linh
cũng không biết gì cả.
Cô biết hắn nhờ
Linh nên cũng không nói gì cho Linh biết cái gì cả. Nhiều lần Linh cáu hỏi tại
sao, cô im lặng không trả lời và chỉ biết khóc và khóc. Mỗi lần thế Linh thuật
lại cho hắn biết và hắn rất buồn. Còn hơn 2 tháng nữa là Tết, năm nay nhuận
thêm một tháng nên Tết đến lâu, thời gian càng gần đến Tết hắn càng sốt ruột,
bây giờ sự kiên nhẫn của hắn cũng hết, hắn có lẽ phải về gặp cô chứ nếu không
sang năm cô và hắn không thể cưới được. Mà các cụ nói cưới vợ cưới liền tay. Hắn
tâm sự với mấy đứa bạn thân chúng đều khuyên hắn làm gì thì làm đi chứ để đêm
dài lắm mộng. Hắn quyết, cuối tuần này về thăm cô và làm cho ra nhẽ. Không thể
thế được, cô không đồng ý hắn cũng bắt cô phải đồng ý. Hắn rất quyết tâm.
- Trung
này, sáng mai tao về Hải Phòng giải quyết công việc riêng. Có thể tao đi cả tuần
mới về. Mọi công việc ở cơ quan mày chủ động giải quyết. Có gì thì gọi điện cho
tao. Ai hỏi tao đi đâu mày cứ bảo tao đi công tác nhé.
- Rồi,
ông cứ đi đi. Mọi việc tôi lo.
- Nhà
cửa nhớ trông cẩn thận nhé.
- Có việc gì
mà đi lâu vậy.
-
Có khi về lần này tao phải ép Thủy cưới đây. Tao không
chịu được cảnh này nữa rồi. Bằng mọi giá tao sẽ làm.
- Mày
đã nói với bố mẹ chưa.
- Chưa
nhưng việc này đã thống nhất từ đầu năm. Vấn đề bây giờ là ở Thủy, mày biết bố
mẹ tao rồi sẽ đồng ý thôi.
- Tùy
mày, chúc mày sớm có vợ. Tao cũng chuẩn bị chuyển nhà là vừa nhỉ.
Hắn vỗ vai bạn.
Cả hai đều cười. Sao tự nhiên hắn thấy vui thế chứ. Hắn vui cứ như là cô đồng ý
cưới rồi.
Tối, sau khi ăn xong hắn tắm rửa và lên nhà gấp quần áo vào va li để chuẩn bị về nhà cô. Hắn quyết
tâm lần này hắn sẽ về làm mọi cách bắt cô đồng ý. Còn đang mơ mộng về ý tưởng của
mình điện thoại rung, hắn nhìn vào số. Không tin vào mắt mình cô gọi cho hắn. Hắn
mải móng nghe.
- A
lô em à.
- Anh … anh
còn giận em không.
- Không
không anh không giận em. Và cô khóc. Cô khóc nhẹ trên máy.
- Em
làm sao vậy, anh … anh … đang gấp quần áo mai về với em.
- Em
không sao, nghe anh nói em khóc thôi.
- Em
đang ở quê à, mai anh về nhé.
-
Em mai định lên với anh đây. Em gọi điện báo cho anh biết, mai anh đón em nhé. Em đi sớm chắc 8h sáng là em lên đến Gia Lâm.
- Ừ anh sẽ
đón đúng giờ, em lên có việc gì vậy.
- Em lên chơi
với anh, không có việc gì cả.
- Vậy
còn bố và cái Thu
- Em nhờ chú
Hoan rồi, cái Thu gửi sang dì nó mấy hôm.
- Ừ
vậy thì tốt quá em lên đây anh có việc cần bàn với em luôn.
- Có gì thì để
mai nói chuyện nhé. Thôi em tắt máy đây.
- Ừ
không nói chuyện được lúc nữa à.
- Thôi em còn
đưa cái Thu sang nhà dì nó. Thôi anh nhé.
- Vậy cũng được
mai anh sẽ đón em đúng giờ.
Những làn gió lạnh đầu đông thổi
làm hắn rùng mình. Cũng chả ngồi mãi được hắn vào phòng nằm ngủ. Hắn trằn trọc
gần 3h sáng mới thiếp đi. Đồng hồ chưa báo thức mới có hơn 6h sáng hắn đã dậy,
vội vàng đi vệ sinh và xuống nhà chuẩn bị đi đón cô.
Thời gian lúc
đó với hắn sao chậm như rùa. Hắn hồi hộp như những ngày đầu mới yêu. Đi đi lại
lại trong nhà, hút thuốc. Sốt ruột, rất sốt ruột là tâm trạng của hắn. Mãi rồi
không chịu được hắn lên xe đi khỏi nhà sang bến Gia Lâm đợi cô. Nhưng thời gian
vẫn cứ là nó. Hắn có sốt ruột thì nó chả nhanh hơn. Hắn càng đi nhanh thì hắn
càng đợi lâu. Sang đến nơi hỏi mấy bác xe ôm thì xe cô vẫn đi vẫn chưa lên đến
nơi. Lại đợi, mà đợi bây giờ với hắn không xá gì. Miễn gặp được cô. Hắn thấy
mình cứ làm sao, cứ lẩm nhẩm mấy câu định nói với cô. Đêm qua hắn nghĩ mọi tình
hướng cô nói thế nào thì hắn đã có câu trả lời miễn sao cô vui. Cô vui là niềm
hạnh phúc của hắn.
Rồi cuối cùng cái xe mong đợi
cũng xuất hiện. Hắn luống ca luống cuống đề xe để đi lại gần. Hắn đã nhìn thấy
cô đang lấy túi và chuẩn bị xuống xe. Người yêu hắn kia. Cô có vẻ gầy đi nhiều.
Trong lòng hắn trào lên một niềm thương cảm. Nước mắt chực tuôn ra. Người yêu của
hắn trước mặt kia rồi, cô tiều tuy đi nhiều. Chắc cô quá vất vả và suy nghĩ nhiều.
Hắn đưa tay vẫy vẫy cô. Vẻ mặt của hắn lúc này là vui mà có nước mắt. Vui vì gặp
cô, nước mắt vì thương cô. Và cô cũng nhìn thấy hắn. Cô sững người khi thấy vẻ
mặt của hắn. Không giám nhìn cô mím môi quay đi chỗ khác và từ từ xuống xe. Tiến
lại gần hắn mắt đã đỏ hoe. Hắn cũng vậy.
- Em
… em … anh đợi …. Em nãy giờ.
- Dạ
… em … em … biết.
- Em
… có mệt không.
Và hắn đã chảy nước mắt. Hai hàng
lệ đã chảy dài trên má hắn. Hắn đã không thể ghìm được cảm xúc của mình nữa. Cô
đây, người mà hắn nhớ thương suốt cả tháng qua đây. Bao nhiêu giận hờn bay hết
chỉ còn lại là nỗi niềm thương cảm. Và cô cũng vậy, hai hàng lệ cũng chảy dài
trên đôi mà phong trần. Người con gái mang cả hoạn nạn gia đình trên vai làm
sao mà có thể tươi trẻ được sao mà chả phong trần.
Chưa làm vợ chưa có con mà
phải làm công việc của người mẹ. Chăm cháu nhỏ, cha già bệnh tật rồi cuộc sống
cơm áo gạo tiền đã làm cho cô phong trần đi nhiều quá. Hai mắt nhìn nhau không
chớp mắt. Cô bần thần không nói, cô nghẹn ngào hắn biết. Tiến lại gần cô, hắn cầm
tay cô và lấy chiếc túi khỏi tay cô. Dắt cô về phía xe vì bao nhiêu người đang
nhìn hai đứa. Họ không hiểu sao có hai người cứ nhìn nhau mà nước mắt chảy dài.
- Em
.... lên xe anh chở. Cô làm theo như cái máy.
- Em .... có
mệt không.
Hắn hỏi lại cô, cô không trả lời
mà chỉ lắc đầu.
- Em
ngồi cẩn thận chưa, anh đi nhé.
- Vâng ....
Cô nghẹn ngào nói và gục đầu vào lưng hắn. Hắn chở cô đi trong im lặng.
Lúc nãy muốn nói rất nhiều mà sao bây giờ không nói lên lời. Cô vẫn thế vẫn gục
đầu vào vai hắn và nghẹn ngào khóc nhẹ. Phải đến tận khi xe đi qua cầu Chương
Dương, những làn gió đông lạnh lẽo thổi từ sông lên làm hắn tỉnh lại.
- Em,
em đã ăn gì chưa.
- Dạ
… em chưa ….
- Anh đưa em
đi ăn nhé, anh cũng chưa ăn.
- Vâng.
- Anh
đưa em đi ăn miến lươn nhé, em thích ăn nhất món này nhỉ.
- Vâng
tùy anh.
Lại im lặng, sao
lạ vậy mới có một thời gian ngắn ngủi không gặp
cô thôi mà
bây giờ hắn
không nói được
thành lời.
Những tâm sự bao đêm hắn nghĩ định nói ra với cô sao bây giờ bay biến hết.
Trống rỗng không có cái gì trong đầu là cảm giác của hắn.
- Anh
… hôm nay anh có rỗi không.
- Anh đang định
xuống nhà em mấy hôm.
- Anh
nghỉ làm nhé, đưa em đi chơi nhé.
- Ừ,
em thích đi đâu.
- Đi
chơi như ngày xưa, anh dẫn em đi đến những chỗ ngày xưa mình hay đi nhé.
- Ừ, đến quán
rồi mình vào ăn em nhé.
- Vâng.
Ngồi đối diện nhau trong quán lúc này hắn mới nhìn được rõ cô hơn. Tóc không còn óng mượt, nước da
không hồng hào như ngày nào và đôi mắt sâu hơn. Cô gầy đi nhiều so với hồi còn
bên hắn. Nhìn cô hiện lên sự vất vả. Chắc chắn rồi cô quá vất vả. Cô không dám
nhìn thẳng mắt hắn, cô cúi đầu e lệ và lúng
túng. Hai tay cô đan vào nhau trước mặt. Lúc này chắc cô đang ngổn ngang ý
nghĩ.
- Em
… thời gian này chắc em mệt lắm phải không. Cô không trả lời, không nhìn hắn cô
chỉ lắc đầu nhẹ.
- Đừng
nói dối anh, nhìn em anh biết.
- Em bình thường,
em quen rồi.
- Em
…
- Thôi
anh ạ, có gì tý nữa nói chuyện này sau được không anh.
- Ờ…
em lên chơi với anh mấy ngày.
- Mai
về anh ạ, ngay kia còn đi làm. Mới lại chỉ gửi bố cho chú Hoan 2 ngày thôi, nhiều
ngày không được.
- Hai
ngày này em muốn đi đâu, muốn ăn gì, mua gì em nói nhé. Anh sẽ đưa em đi. Em đừng
từ chối đấy không anh giận.
- Vâng, em sẽ
đòi hỏi nhiều đấy.
- Bao nhiêu
cũng được miễn sao em vui.
Hắn nói rất dứt khoát. Cô không nói lúc này cô mới nhìn hắn. Lại nước mắt
rưng rưng trên hai khoé mắt. Sao lúc đó nhìn cô thương thế cơ chứ. Chả biết làm
gì hắn đứng dậy lấy tay định lau hai
hàng lệ trên má cô. Cô quay mặt đi lấy giấy ăn trong túi lau tránh tay hắn. Hắn
không biết làm sao đành hạ tay xuống và ngồi nhìn cô. Cũng may lúc đó phục vụ bàn mang hai tô miến lươn ra nên cả hai cố
gắng trở lại trạng thái bình thường.
- Em
ăn đi, chắc lâu rồi không được ăn món này.
- Vâng,
chỉ trên này mới có dưới đấy không có.
- Em
có nhớ không.
Cô im lặng không nói chỉ liếc nhìn hắn. Câu nói của hắn đầy ẩn ý, cô biết
nên cô không trả lời. Hắn nhìn cô cô lại không nhìn nữa và tập chung vào việc
chuẩn bị ăn. Dù bao ngày không gặp nhưng những thói quen ngày xưa vẫn không bỏ
được. Cô vẫn chuẩn bị cho cả hai, còn hắn chống đũa đợi.
- Xong rồi
anh ăn đi.
- Ừ,
ăn xong em thích đi đâu.
- Về nhà anh
trước em rửa qua mặt rồi đi sau.
- Ừ
tùy em, em thích thế nào anh sẽ làm theo thế
đó.
- Vâng.
Bữa ăn sáng trôi qua nhanh chóng trong im lặng. Cô và hắn lại lên xe ra về.
Vẫn thế dường như có gì khó nói ra đối với cả hai. Có một cái gì đó ngăn trở cả
hai mà không biết bắt đầu thế nào. Đi được một lúc hắn lên tiếng.
- Hình
như người anh hôm nay bẩn hay sao ấy nhỉ.
- Em
không biết nhưng làm sao.
- Chả
nhẽ em không thể ôm anh được nữa sao.
Lặng im, lại lặng
im. Hắn chỉ biết nói thế. Một vài giây suy nghĩ của cô thì phải. Rồi cô nhẹ nhẹ
dựa cả người vào hắn.
Nhưng cô không
ôm chặt hắn như ngày nào. Chỉ cần vậy
thôi hắn đã thấy mình ấm áp hơn nhiều.
- Em
có nhớ anh không. Cô vẫn lặng im.
- Anh
nhớ em lắm.
- Ừm …
- Em
biết không anh nhớ em đến phát khóc đấy.
- Ừm …
- Lần sau đừng
lặng im như thế nhé, anh đau lòng lắm.
Và cô lại khóc nhẹ. Tiếng khóc nhẹ làm hắn bối rồi không biết nói gì. Thực
ra hắn không trách cô, hắn chỉ muốn nói cảm giác của hắn trong thời gian qua.
Chứ bây giờ hắn không còn giận gì cô cả.
- Em
… đừng khóc, anh không có ý gì cả đâu. Anh chỉ muốn nói anh nhớ em mà thôi, đừng
khóc nhé.
Cô vẫn lặng im chỉ gật đầu. Hắn bây giờ cũng không giám nói gì nữa chỉ lặng lẽ chở cô. Hắn sợ hắn nói
gì cô lại khóc thì hắn lại đau lòng.
- Em
lau nước mắt đi nhé, ở nhà có nhiều nhân viên.
- Vâng,
bây giờ công ty bao nhiêu người.
- Hơn
20 người em ạ, nhưng toàn người mới, chỉ còn mấy người cũ là biết em.
- Vâng.
- Về
nhà em ở lại chơi rồi ăn trưa xong đi chơi hay đi chơi luôn.
- Thôi
em về qua thăm mọi người rồi mình đi luôn anh
nhé.
- Em có qua
thăm Linh không.
- Tối
em về đó. Em hẹn với nó rồi, tối nay em về đó ngủ với nó.
- Ừ em xắp xếp
vậy cũng phải.
Về đến nhà hắn giới thiệu cô với các nhân viên mới. Ai cũng len lén nhìn
cô. Còn các nhân viên cũ thì ra tíu tít hỏi thăm chào cô. Cô vui hẳn lên chào hỏi
mọi người. Trung thấy ồn ào cậu chạy xuống.
- Chào
người con gái xinh đẹp Hải Phòng.
- Em chào anh.
- Cô
là ngọn nguồn vui buồn ở công ty này đấy.
Trung đùa và liếc
nhìn hắn. Cô gượng cười và cũng nhìn hắn.
- Thôi
đùa vớ vẩn, em lên rửa mặt đi.
- Vâng,
em lên trên nhà.
Cô nói với
Trung và quay lại gật đầu chào mọi người.
- Em
lên đi.
- Nhà
của em mà em là chủ nhà ở đây mà làm khách thế. Trung lại nhăn nhở đùa.
Hắn cười và lườm Trung. Mọi người trong cơ quan cùng cười.
- Xếp
hôm nay vui thế, cám ơn chị Thủy nhé.
Mấy tuần nay ông như bánh mỳ phải nước bọn em sợ lắm.
- Chúng
mày vớ vẩn, em đừng nghe chúng nó.
- Xếp
cũng có khắc tinh nhỉ.
Tất cả mọi người
ồ lên cười. Cô mỉm cười và đi lên nhà.
Hắn vui lắm khi nhìn thấy nụ cười của cô. Bao lâu rồi nhỉ, hình như lâu lắm
rồi mới có một nụ cười nở trên môi cô. Mọi người đều cảm thấy sự sung sướng của
hắn. Dĩ nhiên người cảm thấy vui hơn cả là Trung. Cậu vỗ vai hắn và nói.
- Vậy
là mọi chuyện không có gì rồi. Thôi mọi người đi làm đi
- Ừ, vẫn đúng theo kế hoạch, cả ngày hôm nay tôi không ở
nhà. Ông lưu ý
mọi việc nhé.
- An
tâm cứ đưa Thủy đi đi. Vui nhé.
- Ừ.
Cô từ trên nhà
đi xuống trông vui vẻ hơn nhiều.
- Anh
Trung nói xấu gì em đấy.
- Nào
có, em thì anh không biết tìm đâu ra chỗ xấu để nói.
- Này,
tán bồ tôi đấy à. Muốn cắt lương không.
-
Tôi xin, tôi xin, tôi đi làm đây không dám động vào nhà
này.
Cô mỉm cười, hắn nhìn cô mà thấy vui vui trong lòng. Hắn cảm thấy mình nhẹ
nhõm đi hẳn. Hắn không ngờ mọi việc biến đổi nhanh như vậy.
- Em
xong chưa đi nhé.
- Vâng, em
xong rồi.
- Mọi
người ở nhà làm việc nhé. Tối nay đi máu chảy vừa vừa thôi nhé để sang tuần còn
làm việc.
- Xếp
máu chảy từ bây giờ rồi lại cấm tụi em. Nhân viên hắn trêu.
- Đi
em. Hắn cười với bọn nhân viên và ra xe.
Đi trên xe hắn lại thấy lòng mình thơi thới. Vậy là cô vui lại rồi. Tình
yêu là vậy các bạn ạ. Nếu yêu nhau thật lòng thì mọi thứ qua rất nhanh. Không
phải ngẫu nhiên các đôi yêu nhau sâu đậm lại gắn bó với nhau lâu và bền. Các bạn
biết tại sao không. Vì nếu người ta yêu nhau thật lòng khi có lỗi lầm gì người
ta dễ dàng tha thứ cho nhau.
Còn thực sự yêu nhau không nhiều hoặc lấy nhau
không vì tình yêu thì mỗi khi có lỗi lầm rất khó tha thứ cho nhau. Nếu nói cô
có lỗi thì không phải lắm. Chỉ là cô có thái độ mà hắn không hiểu được thôi.
Thái độ đó của cô làm cho hắn đau lòng và cũng qua đó hắn biết rằng hắn yêu cô
nhiều như thế nào.
- Bây
giờ em muốn đi đâu anh đưa em đi.
- Anh
không còn giận em nữa chứ. Cô không trả lời mà hỏi hắn
- Không,
anh không giận em.
- Hôm trước
chắc anh giận em lắm.
- Nói
không giận là anh nói dối, nhưng anh hết rồi, anh chỉ không hiểu thôi.
- Em cũng
không hiểu em nữa.
- Thôi không
nói chuyện đó nữa, em nhé.
- Vâng.
- Em … bố mấy
nay thế nào.
- Vẫn vậy, chắc
khó phục hồi lắm.
- Ừ bệnh này
quá quái ác. Em đi làm có vất vả không.
- Bình thường
thôi, việc của em cũng nhàn.
- Anh thấy em
gầy đi nhiều đấy.
Cô không nói mà ngả mình vào hắn. Vẫn không ôm chặt hắn nhưng chỉ cần vậy
là đủ rồi.
- Anh
… anh đưa em đi Hồ Tây chơi nhé, hôm nay anh dẫn em đi những nơi mình vẫn đi.
Em nhớ lắm.
- Ừ,
em thích đi đâu anh sẽ chiều.
Cô và hắn lại chìm vào im lặng. Hắn thì đang nghĩ tý nữa sẽ nói thế nào với
cô về việc cưới xin. Hắn muốn nói lắm
nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Thực sự việc xảy ra trong thời gian qua làm hắn
dường như có gì đó ngại ngùng khi nói với cô. Nó cứ làm sao, nó làm cho hắn bối
rối mà không cất lên lời. Khi ngồi một mình nhớ cô hắn tưởng tượng ra nhiều,
nghĩ ra nhiều câu nói và tự an ủi mình với câu nói đó. Nhưng bây giờ nó bay đâu
hết. Hắn cảm thấy bực với bản thân mình.
Đến Hồ Tây hắn chọn một chỗ nhìn thoáng mà không bị gió. Trời mùa đông Hồ
Tây lộng gió nên cũng không nhiều người ra đây ngồi chơi. Chỉ lác đác vài đôi
yêu nhau ra đây ngồi nói chuyện.
- Em
ngồi đây.
- Vâng.
- Hôm
nay lạnh nhỉ.
- Vâng,
cũng hơi lạnh. Mình ngồi một lát rồi đi anh nhé.
Cô ngồi cạnh hắn mắt nhìn ra xa xăm đượm buồn. Hắn ngồi cạnh và lấy tay
choàng qua vai cô kéo vai cô dựa vào hắn. Tay còn lại hắn tìm đến tay cô. Hắn sững
người khi tay hắn nắm bàn tay cô. Hắn quay cô lại và nhìn thẳng vào mắt cô. Cô
không nhìn mà cúi xuống bẽn lẽn, ngại ngùng. Bàn tay thon mềm mại ngày nào bây
giờ thô ráp. Nó nói đến sự vất vả thời gian qua cô chịu đựng. Thương cô quá, thực
sự thương cô quá. Và hắn bây giờ mới cảm nhận được những khó khăn vô cùng mà
người con gái hắn yêu phải trải qua. Ôm chặt cô vào lòng và cô dường như hiểu hắn
cảm nhận được điều gì rồi.
- Em
… em .. em vất vả quá. Anh xin lỗi …. anh không biết được hết những vất vả của
em trong thời gian qua.
Cô tựa đầu vào vai hắn và hình như cô khóc. Hắn cảm nhận thấy cô đang nấc
nhẹ khi nghe hắn nói. Dường như bảo tủi hờn đang tuôn trào ra nhưng nó ra từ từ
vì cô cố nén nó lại.
Thời gian qua bao biến cố đã làm cô mạnh mẽ hẳn ra. Cô không còn ủy mị nữa
cô cố gắng kìm nén những nỗi đau, nỗi vất vả chứ không như ngày xưa sẵn sàng
rơi lệ mỗi khi gặp khó khăn. Thực sự cô thay đổi nhiều. Càng ôm chặt cô lại hắn
càng thấy mình quả thực không hiểu hết cô.
- Anh
xin lỗi, anh biết anh đã không hiểu hết em. Đừng khóc nữa nhé … anh thương em,
thương em nhiều lắm.
Cô vẫn im lặng vẫn khóc và dường như mềm đi trong tay hắn. Thực sự thì cô
vẫn là phụ nữ vẫn mềm yếu chỉ cố gắng mạnh mẽ thôi.
- Thời
gian qua em vất vả quá mà anh còn giận với dỗi, anh xin lỗi.
- Anh
… anh … đừng nói nữa … em mới là người phải xin lỗi anh.
- Không …em
- Em …. Xin
…. Lỗi … em làm anh đau khổ.
- Không anh mới
là người sai, anh biết anh sai rồi.
- Em
cũng không hiểu sao em lại thế anh ơi em mệt mỏi lắm rồi.
Hắn ôm chặt cô vào trong lòng và để mặc cho cô khóc. Bởi lúc này cô khóc
cô sẽ vơi nhẹ đi trong lòng. Hắn cứ ôm cô thế, ôm mãi không thôi.
- Anh
… anh ôm em chặt quá.
- Ờ
..ờ anh xin lỗi.
- Thôi
mình đi chơi tiếp đi anh nhé. Ngồi đây em thấy lạnh rồi.
Lúc này cô mới nhìn vào mắt hắn. Và cô thấy đôi mắt hắn đã đỏ hoe. Không
muốn cô nhìn hắn nữa, hắn lại ôm chặt cô vào lòng.
-
Em … cho anh được yêu em, được cùng với em chia sẻ nhé.
Anh không thể chịu được khi thấy em vất vả như
vậy.
Và cô thực sự đã khóc. Cô khóc thành tiếng, thực sự lúc này không thể làm
gì khác ngoài khóc cả. Cô đã đúng là cô, người con gái yếu đuối mà hắn yêu. Thương cô hắn cũng hai mặt lệ nhoà. Cả
hai ôm nhau và khóc.
- Anh
ơi …. sao mọi chuyện lại vậy. Em khổ lắm anh ơi. Em yêu anh yêu anh nhiều lắm.
Anh ơi em khổ lắm.
- Em
… anh biết anh cũng đau đớn như em… thôi có lẽ số trời nó vậy. Đừng như vậy nữa
em nhé. Mình sẽ vượt qua.
- Em
… không biết làm gì bây giờ, mấy hôm nay em nhớ anh lắm. Em …
- Anh
cũng vậy, anh nhớ em.
Cả hai ôm nhau như không muốn rời nhau ra. Hắn thực sự cảm thấy nhẹ lòng
khi cô nói với hắn về những nhớ nhung của cô. Thực ra cô cũng chỉ là một người
phụ nữ bình thường như bao người phụ nữ khác. Cô dù cố mạnh mẽ rất mạnh mẽ
nhưng vẫn không chống lại được những gì con tim mách bảo. Cô yêu hắn, cô rất
yêu hắn.
Trong muôn vàn khó khăn đang đến với cô thì niềm an ủi cô lúc này duy
nhất là tình yêu mà cô đang có với hắn. Cô mạnh mẽ cũng vì tình yêu đó. Cô đang
làm những việc để bảo vệ tình yêu của mình. Nếu tiếp tục nhận sự giúp đỡ của hắn,
tiếp tục làm ảnh hưởng đến công việc của hắn thì cô biết
càng khó để bảo vệ tình yêu này. Cô muốn cùng hắn đi đến cuối con đường nhưng theo
cách đang diễn ra, cô yêu đuối chấp nhận theo cách đó chỉ làm cho con đường cô
đến với hắn gập ghềnh hơn. Còn nếu bây giờ cô đồng ý cưới hắn, cô biết sẽ được
ngay. Cô biết bố mẹ hắn dĩ nhiên không thích lắm nhưng quý cô và đặc biết chiều
hắn, bố mẹ hắn sẽ đồng ý nếu hắn quyết tâm. Cô biết điều đó qua thời gian tiếp
xúc với bố mẹ hắn nhưng cô không thể làm thế. Yêu hắn đã lâu cô quá hiểu hắn. Hắn
chỉ học giỏi thôi chứ vẫn là chàng trai tuổi đôi mươi chưa hiểu hết việc đời.
Hắn
đâu biết rằng khi cưới hắn cô, bố cô, bé Thu sẽ lên ở với hắn, trước mắt hắn sẽ
đỡ đần cho cô, cô đỡ vất vả hơn và có thể bố cô sẽ khỏe ra đấy. Nhưng hắn đâu
biết rằng cưới hắn cô lập tức trở thành vợ và con dâu trong gia đình hắn. Dĩ
nhiên cô phải làm tròn hai việc này. Rồi chả nhẽ cô không sinh con, cô phải sinh con cho hắn và cô lại thêm việc làm
mẹ nữa. Vậy thì làm sao mà chăm được ông, được bé Thu mà anh chị cô ngày trở về
còn quá dài.
Cô sợ viễn cảnh đó, cô sợ rằng
mình không thể làm tốt được mọi việc và cô sợ tình yêu hắn đang dành cho
cô sẽ bị những khó khăn vất vả lấy mất. Đó chính là những gì cô đang nghĩ trong
đầu mình. Hắn không hiểu, thực sự hắn chỉ biết dành trọn tình yêu theo kiểu của
hắn mà hắn không suy nghĩ sâu xa. Hắn chỉ biết được điều này khi mọi sự đã rồi và đến bây giờ nghĩ lại hắn mới thấy ân hận vô cùng.
- Anh
… thôi mình đi chơi chỗ khác đi.
-
Ừ, gặp nhau mà toàn nước mắt thế này. Thôi em nhé, muốn
em vui mà cứ nói chuyện không vui.
- Hì hì em
vui rồi đây này.
- Em
vui giả vờ.
- Không,
em vui lắm, gặp anh anh không giận em là em vui rồi.
- Bây
giờ đưa em đi mua cho em mấy bộ quần áo nhé, anh thấy dạo này hết quần áo đẹp rồi.
- Thật không.
- Sao
lại không thật, đi nhé em thích đi mua ở đâu.
- Lên
Trần Phú nhé.
- Ừ
nhưng em sao chỉ thích quần áo ở đó vậy.
- Kệ em, em
chỉ thích quần áo ở đó.
- Ừ
vậy anh chiều em.
- Đi đi anh.
Thế rồi cô lấy lại được tiếng cười và những cái ôm xiết chặt hắn.
Một ngày vui, một ngày rất vui của hắn. Bao nhiêu kỷ niệm ùa về với hai đứa.
Hắn đưa cô đi từng nơi từng nơi mà hai đứa đã bên nhau. Hắn hứng khởi khoa chân
múa tay suốt. Còn cô chỉ mỉm cười nhìn hắn. Cô như một làn gió nhẹ thổi vào hắn,
lấy đi khỏi hắn bao ưu phiền của những ngày qua. Và rồi trong khung cảnh yên
tĩnh của công viên Bách Thảo hắn và cô lại có với nhau một nụ hôn ngọt ngào. Hắn
nhìn cô và đặt vào môi cô một nụ hôn nhẹ.
Như nụ hôn của ngày đầu mới yêu hắn sao thấy nó ngọt ngào đến thế. Nụ hôn nhẹ
đó là khởi đầu của một nụ hôn say mê hơn, dài hơn và ngọt ngào hơn. Quên hết mọi
thứ, không còn biết ai bên cạnh và cũng quên luôn cả khung cảnh êm đềm, hắn chỉ
biết ôm và hôn cô. Cô đáp lại đầy say mê và mạnh mẽ. Hình như mọi chuyện vừa xảy
ra trong thời gian qua biến đi đâu mất, chỉ còn lại trong hắn và cô một tình
yêu mạnh mẽ như thủa nào.
- Em
biết không anh mong chúng ta mãi như thế này.
- Ừm.
- Em thấy có
thích không.
- Có
…
- Em
có yêu anh không.
- Có
…
- Mình
cưới nhau em nhé.
Cô lặng im không nói. Cô nép chặt vào hắn không trả lời. Hắn chỉ biết ôm
cô và nghĩ ngợi lung tung. Nhưng hắn
không thúc ép cô trả lời câu hỏi này của hắn.
- Anh.
- Anh
đang nghe em.
- Thực sự anh
muốn cưới lúc này à.
- Ừ,
anh rất muốn, chỉ cần em đồng ý thì anh sẽ làm ngay. Anh sẽ bỏ lại mọi việc để
chuẩn bị cưới em.
- Bố mẹ không
đồng ý thì sao.
- Anh
không nghĩ thế, có thể hơi gấp một chút nhưng bố mẹ sẽ đồng ý.
- Vậy …
- Vậy
còn vấn đề gì.
- Em ….
Cô ngừng một lúc
và nhìn hắn. Hắn nhìn cô hơi ngạc nhiên và chờ câu nói của cô.
- Em
… chưa muốn thì sao.
- Sao
vậy, cưới nhau thì anh có thể đàng hoàng chăm em và mọi người. Em sẽ ở cạnh
anh, bên anh và đỡ vất vả hơn nhiều.
- Em
… em … biết việc đó. Nhưng … anh nghĩ kỹ đi, hình như anh vẫn chưa nghĩ kỹ việc này.
- Anh
nghĩ kỹ rồi, chỉ có vậy là tốt nhất em ạ. Ngừng một lúc hắn quay hỏi cô.
- Hình
như em vẫn chưa tin anh, chưa tin vào tình yêu của anh phải không.
Cô không trả
lời mà chỉ lắc đầu.
- Vậy anh
không hiểu được chuyện này.
-
Anh em biết anh muốn gì rồi. Em sẽ suy nghĩ kỹ chuyện
này.
- Nếu
chưa cưới được em có thể nhận sự giúp đỡ của anh được không. Anh thấy anh như bị
bỏ rơi khi em cứ như thế. Anh buồn lắm.
- Anh
có yêu em không.
- Sao em lại
hỏi vậy, dĩ nhiên là anh yêu em mà.
- Vậy
đừng đặt vấn đề này nữa. Nếu yêu em muốn cưới em thì hãy để em tự lực mọi chuyện.
Anh giúp em chỉ là được lúc này, về lâu dài thì chỉ khổ em nếu ta là vợ chồng.
Anh chả hiểu gì cả.
- Em
sợ mọi người nói à.
- Em
không sợ mọi người nói, mà việc đó không được thế thôi. Anh cứ nghĩ kỹ đi, sao
mọi việc anh thông minh mà mấy việc này anh cứ làm sao, anh chả hiểu gì cả.
- Anh
nghĩ đơn giản là anh yêu em, anh thấy em vất vả nên anh đỡ cho em. Có sao đâu.
- Anh
lúc nào chỉ đơn giản thế, mọi người không đơn giản thế đâu anh. Nếu em làm vợ
anh, trong tình cảnh như thế này, mà em lại nhận sự giúp đỡ của anh thì sau này
em dám nhìn mặt ai, em sống như thế nào. Có thế mà cũng không hiểu. Em cố một
thời gian nhưng sau này mọi việc sẽ thuận lợi. Còn bây giờ em nhàn một chút sau
này em sẽ rất khổ tâm khi mọi người nói đấy. Anh đã hiểu chưa.
- Thế chả nhé
em khổ anh không giúp được gì cho em.
- Anh
không giúp gì cho em mới là giúp em hiểu chưa. Ghét thế không biết, nói mãi mà
vẫn không hiểu.
- Vậy
năm nay không cưới được thì phải sang năm sau nữa mới cưới được. Cả năm dài đằng
đẵng anh lo em quá vất vả.
- Anh
nếu mình thực sự đủ điều kiện cưới được nhau, thì năm sau kim lâu em đồng ý anh
có cưới em không.
- Có
anh đồng ý ngay.
- Vậy
thì làm sao anh phải lo lắng, đó chỉ là quan niệm thôi mà. Còn vấn đề là mình
có đủ điều kiện cưới nhau không thôi. Anh chờ em anh nhé, nếu đủ điều kiện thì
em nghĩ chỉ mấy tháng nữa mình có thể cưới được nhau. Còn không sẽ lâu đấy anh ạ.
-
Em cứ nói đến điều kiện, anh chả hiểu điều kiện là thế
nào.
- Anh
không là em làm sao anh hiểu được. Anh cứ biết thế nhé.
-
Sao lại lắm chuyện thế nhỉ, đơn giản ngày mai mình đi
đăng ký kết hôn rồi sau đó cưới là xong, anh lớn rồi, em cũng thế sao mà cứ lằng
nhằng anh thật sự chả hiểu gì.
- Anh,
em làm gì cũng có lý do của em cả. Anh yêu em hãy chờ em nhé. Việc này em không
thể nói với anh được. Mình bây giờ chỉ có đợi thôi anh nhé. Còn em lúc nào cũng
muốn ở bên anh anh hiểu không.
- Ừ,
anh biết nhưng anh không hiểu.
- Trong
thời gian này cũng ít xuống em thôi nhé.
- Lại
còn thế nữa. Anh chả hiểu gì cả.
- Anh
ít xuống thôi nếu anh muốn cưới em.
- Vậy
còn điện thoại.
- Cũng
ít thôi nhé.
Hắn đần thối ra chả hiểu gì cả. Thực sự mọi việc hắn khá nhanh nhưng
trong chuyện này hắn như thằng ngố. Mọi thứ cô nói đều bất bình thường yêu nhau
lại không gặp nhau, ít điện thoại cho nhau. Chả hiểu sao cả, hắn cứ ngồi thẫn thờ nghĩ ngợi lung
tung.
- Anh
… anh … này, này nghĩ gì mà ngố ra thế.
- Ừ, anh đang
nghĩ chuyện của mình.
- Thôi
không nghĩ nữa nhé, mình về thôi lạnh rồi em đói rối. Đưa em đi ăn đi rồi về
nhà Linh.
- Ừ,
mình về.
Hắn đưa cô đi ăn tối sau đó về nhà trọ xưa. Chỉ có Linh ở nhà, hai cô em
đi đâu mất rồi. Linh và cô ngồi nói chuyện
với nhau một lúc rồi Linh cũng đi và để lại nhà cho cô và hắn đêm nay.
Thực ra mọi việc Linh sắp đặt toàn bộ. Linh muốn hắn và cô có một đêm bên nhau
để xua đi mọi hiểu lầm và trở lại như xưa. Cô đẩy hai đứa em đi và bây giờ cô
cũng đi nốt. Hắn hiểu, cô hiểu hai đứa nhìn nhau thẹn thùng. Còn Linh chỉ mỉm
cười rời nhà.
Bên nhau với những kỷ niệm ngày nào, hắn và cô tâm tình thủ thỉ. Cứ mỗi lần
hắn nói về những dự định tương lai
cô lại
lặng im và trầm tư suy
nghĩ. Hắn cảm nhận điều này nhưng vẫn cố thổi vào cô một hoài bão. Hắn và cô lại nói về công việc của
mình. Hắn thao thao về công trình hắn làm, về những nơi hắn tới. Hắn cứ kể cho
cô và cô lặng im nghe hắn nói. Hắn nói không biết bao lâu thì nhìn xuống cô đã
ngủ ngon lành trong tay hắn từ lúc nào. Cô mệt mỏi, chắc chắn là vậy rồi. Bây giờ hắn mới thấy hết được sự
mệt mỏi của cô.
Dường như mọi thứ đang
là quá sức với cô lấy đi của cô nhí nhảnh tuổi trẻ, ước mơ và hoài bão ngày
nào. Cô bây giờ là trụ cột của gia đình mình với bao gánh nặng trên vai. Chắc
trong thời gian qua cô chưa bao giờ được một đêm yên giấc. Tội nghiệp cô quá. Hắn
nhìn cô không chớp mắt. Tay hắn vuốt những lọn tóc trên mặt cô để được nhìn rõ
cô hơn. Lúc này, hơn lúc nào hết hắn thấy thương cô vô cùng. Nghĩ về cô, hắn lại
thấy hình như những người con gái hắn yêu toàn gặp phải không may trong cuộc sống.
Chị thì cuộc sống vật chất không sao nhưng tinh thần quá khổ. Còn cô cả tinh thần
đã khổ vật chất còn khổ hơn.
Mọi thứ như mơ, bỗng thành cơn ác mộng. Nó đến như
một cơn bão cuốn mọi ước mơ hoài bão của cô. Để giờ đây mỗi khi bên hắn cô chỉ
còn nước mắt và thở than. Hắn không thể tưởng tượng nổi hơn 1 năm ngắn ngủi
trôi qua mà mọi thứ thay đổi đến 180độ. Cô của hắn không còn vui tươi như ngày
nào sự vất vả hằn lên trong mắt, trên trán, tóc và đôi bàn tay cô.
Mở mắt tỉnh dậy hắn giật mình khi trời đã sáng. Mặt trời đã lên cao anh
sáng chiếu tràn ngập trong phòng. Cô đang ngồi cạnh giường nhìn hắn. Một nụ cười
nở trên môi cô.
- Chết,
anh ngủ quên mất mấy giờ rồi em.
- Tối
qua anh thức khuya quá mà, gần 8h rồi. Hắn xoa mặt ngồi dậy và nhìn cô.
- Em
dậy lâu chưa.
- Em
dây lúc 7 giờ kém.
- Sao
không gọi anh dậy.
- Em
thấy anh ngủ ngon, em cũng muốn nhìn anh ngủ. Cô mỉm cười.
- Em
tối qua ngủ ngon chứ.
- Vâng, lâu lắm
rồi em mới có một giấc ngủ ngon như vậy.
- Ừ anh thấy
em ngủ thiếp đi.
-
Vâng, em cũng mệt đi cả ngày nên mệt quá. Anh dậy đi
Linh chuẩn bị đến rồi trả nhà nó anh đưa em ra bến xe em còn về.
- Sao
vội vậy, để chiều được không.
- Thôi
anh ạ, gửi bố cho chú Hoan em cũng ngại lắm. Hôm qua đi chơi với anh cả ngày rồi,
em thấy vui lắm rồi. Em phải về anh ạ.
- Đến
chiều hãy về, chiều anh chở em về được không.
-
Thôi dậy đi đánh răng rửa mặt đi, rồi còn đưa em đi ăn
sáng mau lên. Thôi không nói nữa em phải về anh nhé. Em cũng muốn lắm, em muốn ở
luôn trên này với anh cơ nhưng em phải về. Đừng ép em nhé.
- Ừ,
vậy tuần sau anh về nhé.
- Thôi
chưa bàn vội, anh dậy đi nhanh lên Linh về nó cười cho.
Hắn uể oải dậy đi
đánh răng rửa mặt. Hắn cảm thấy hụt
hẫng khi cô đòi về. Hôm qua ngồi nghĩ hắn muốn sáng nay đưa cô đi chơi
nhiều chỗ nữa, thăm thú thêm bạn bè rồi chiều hắn đưa cô về luôn. Thế nhưng bây
giờ cô đòi về trong hắn cảm thấy có gì
như bị đánh mất.
Ra khỏi phòng tắm, quần áo chỉnh tề đang định nói chuyện với cô thêm về dự
định tương lai thì đã thấy Linh ngồi đó rồi.
- Thế
nào ông anh, mọi chuyện lại như xưa rồi chứ. Hắn chỉ cười nhìn cô. Cô cũng vậy
chỉ cười không nói.
- Nhìn
là biết rồi, thôi hai người nếu không có chuyện gì thì đừng làm phiền tôi nữa nhé.
- Thế
còn việc cưới xin của em thế nào rồi.
- Hoãn
rồi, em thấy gấp gáp làm sao nên đã quyết định cuối sang năm.
- Hai gia
đình có đồng ý không.
- Vâng, cùng
quan điểm.
- Linh này,
bây giờ tao về đây, cảm ơn mày nhé. Cô nói.
- Ừ,
hai người vui là được rồi. Thôi hai người đi đi, tôi lấy chìa khóa xong về cơ
quan luôn đây. Cuối năm bận tối mắt tối mũi. Mà mình vừa làm ở đó toàn bị bắt nạt
tức thế.
- Có
người bắt nạt được em cơ à. Chắc phải loại không vừa nhỉ.
Linh lườm hắn không nói, còn cô líu ríu túi xách để ra về. Hắn đi theo
sau cảm thấy buồn buồn. Hắn nghĩ lên xe rồi hắn sẽ nói chuyện với cô từ từ xem
sao. Chia tay Linh cô và hắn đi ăn sáng. Quán cũng đông nên cả hai ăn ào rồi đứng
dậy ra về. Lên xe đi một đoạn hắn nói luôn với cô.
- Em,
anh định lần này về để thuyết phục em cưới. Hôm
qua nghĩ định nói nhưng em ngủ mất. Bây giờ em chuẩn bị về rồi anh muốn
mình ngồi đâu uống nước để nói nghiêm túc về vụ này. Anh thực sự lo lắm.
-
Không cần đâu anh, em cũng như anh mong từng ngày đến
ngày đó. Nhưng bây giờ thì chưa được, em đã nói rồi. Anh chờ thêm thời gian nữa
nhé, đừng đặt vấn đề cưới với em nữa trong thời gian này. Anh có tin em không.
- Anh … anh vẫn
tin em, nhưng anh không thể hiểu.
- Anh
có yêu em không. Cô hỏi một câu rất dứt khoát.
- Có, cái này
sao em phải hỏi.
- Vậy
thì nghe em lần này đi, đừng ép em. Em có lý do của em.
- Vậy
tùy em, nhưng anh nói trước em phải trả lời anh trước tết. Không sang năm anh sẽ
bằng mọi giá bắt em cưới anh, không thể để em khổ mãi được.
Cô không nói mà ôm dựa vào lưng hắn. Cô ôm chặt hắn, cái ôm siết chặt nhất
từ xưa đến nay. Hắn cảm nhận thế. Cô và hắn đi trong im lặng. Dường như hai người
bây giờ chìm vào suy nghĩ. Hắn thì chỉ muốn nhảy vào trong tâm hồn của cô để biết
cô bây giờ nghĩ gì. Nhưng cô dường như khóa chặt không cho hắn biết. Hắn cứ
miên man nghĩ mãi, nghĩ mà mọi thứ cứ loạn lên không có gì logic cả.
- Anh,
rẽ thôi định đi đâu vậy.
- Ờ anh mải
nghĩ quá.
- Lần
sau đừng vậy khi đi xe nguy hiểm lắm.
Hắn chỉ cười trừ mà không nói. Đến bến xe hắn gửi xe và đi mua vé cho cô.
Còn 20’ nữa xe mới rời bến. Hai đứa đứng bên nhau nhìn nhau quyến luyến. Chả biết
nói gì lúc này. Thực sự hắn cảm thấy như mất mất cái gì. Lần đầu tiên xa cô hắn cảm thấy trống trải như thế.
Bây giờ mỗi khi nhìn trên phim hay ti vi có cảnh chia ly hắn luôn nhớ về
giây phút ấy. Hắn không ngờ trong đời mình lại có được một cảm giác chia ly như
trong phim như thế. Mặc dù không có cảnh ôm nhau, hôn nhau thắm thiết như trong
các bộ phim tình cảm nhưng cầm tay nhau không muốn rời ra là hình ảnh in đậm
trong hắn bao năm. Cô và hắn cầm tay nhau nhìn nhau mà không muốn rời xa. Ngồi
trên xe mà hai mắt vẫ không rời nhau.
Hắn nhìn theo xe dần chuyển bánh rời khỏi
bến xe hắn chạy theo, hắn như muốn trèo lên xe và đi cùng cô. Chiếc xe tăng tốc
độ rời bến bỏ lại sau lưng đám bụi và khói đen, chiếc xe đã mang cô đi, hắn
nhìn theo mãi đến khi chiếc xe khuất nơi cuối đường. Cô đã về thật rồi, hắn trống
trải biết bao.
Tết về, mọi thứ năm nay với hắn khá ổn nhưng chuyện tình cảm hắn thấy cô
đơn lạnh lẽo. Không như năm trước, năm nay hắn phải ở lại Hà Nội muộn để đi Tết
các công ty đối tác, một số lãnh đạo để
quan hệ cho công việc sang năm của công
ty. Tận sáng sớm 29 âm lịch hắn mới lên xe về Hải Phòng thăm cô được. Thuê một
chiếc xe ô tô, hắn dự định về thăm cô, thăm ông sau đó buổi chiều hắn sẽ về quê
luôn.
Tối hôm qua hắn đã đi cả tối mua quà cho cô, hắn rất vui chuẩn bị gặp cô
rồi. Gần 10h mới về đến nơi, đường xá mỗi dịp Tết bao giờ cũng đông xe không đi
nhanh được. Về đến nơi cô đi làm chưa về, hắn thăm ông, thăm chú Hoan tặng quà
Tết mọi người. Gần 4 tháng chưa gặp ông, hắn thấy ông yếu hơn thì phải. Ông gầy
hơn vẫn như thế không nói được chỉ có vẫy vẫy tay hay gật đầu khi nghe hắn hỏi
chuyện. Nắm chặt tay hắn, ông lại khóc khi hắn nói chuyện với ông. Hắn cứ nghĩ
ông mừng khi thấy hắn về ông khóc. Gần 11h mới thấy cô về. Nhìn thấy hắn cô mừng
mừng tủi tủi.
- Anh
về lúc mấy giờ.
-
Hơn 10h anh mới đến nhà, hôm đường đông không đi nhanh được.
- Anh
đi ô tô về à.
- Ừ,
anh thuê xe để về, rồi chiều về Ninh Bình luôn. Đi xe máy nguy hiểm lắm.
- Vâng,
Tết rồi cẩn thận không mất tết.
- Em vào đây
anh có quà cho em này.
Cô nhìn hắn và theo hắn vào nhà. Hắn lấy quà ra tặng cô. Cũng chả có gì
có bộ quần áo mới để cô mặc Tết. Cô nhận
và lấy cớ thử để chạy nhanh vào phòng trong. Hình như cô lại khóc vì cảm
động. Thương cô thế không biết. Từ ngày
xảy ra việc đến giờ khóc suốt. Cứ cố mạnh mẽ nhưng thực ra yếu đuối lắm,
mau nước mắt lắm. Phải một lúc lâu sau cô mới ra khỏi phòng, vẫn bộ quần áo cũ.
- Em
thử rồi đẹp lắm anh ạ.
- Sao
không ra đây anh xem.
- Thôi
em thử nhanh để còn ra nấu nướng ăn trưa.
- Chiều
em có phải đi làm không.
- Dạ
có đi tổng kết cuối năm. Mai em mới được nghỉ. Anh ở đây em đi nấu ăn nhé. Em nấu
nhanh thôi chỉ đặt nồi cơm với luộc rau. Hôm nay có cân giò em mua gần cơ quan
anh ăn thử xem có ngon không nhé.
- Ừ
ăn thế nào cũng được. Em có cần anh giúp gì
không.
- Không,
anh cứ ngồi chơi để em lo.
- Ừ
vậy để anh ra ngoài gọi anh lái xe vào nhà uống nước.
Hắn ra ngoài gọi anh lái xe vào uống nước. Biết hắn sẽ ở lại đây lâu để
ăn cơm anh lái xe xin phép 12h quay lại. Anh qua nhà bà con cách đó mấy km chúc
Tết. Hắn thấy cũng phải không ép và để anh đi. Lại lặng lẽ vào nhà, hút thuốc
và nhìn cô nấu ăn. Thỉnh thoảng cô ngước
lên nhìn hắn cười nhẹ rồi làm tiếp. Nó vẫn cứ có một khoảng cách làm sao. Không
như ngày nào, bây giờ hắn rõ ràng cảm thấy thế. Nhưng không nói, hắn chỉ nghĩ
ngợi thôi. Hắn muốn ôm cô hôn cô một cái nhưng dường như không được. Xong việc
đặt cơm, luộc rau thì cô lại khuấy lại cháo cho ông. Được cháo, cô lại vào đút
cho ông ăn. Cô gần như không có thời gian cho hắn. Tay chân của cô liên tục làm
việc. Hắn giúp cô sắp mâm bát. Chỉ có 2 đứa nên chả có gì. Gần nửa tiếng cho
ông ăn xong, uống nước cô mới ra ngồi ăn với
hắn.
- Hôm nào mọi
việc của em cũng thế này à.
- Vâng,
em quen rồi.
- Hay
ra Tết thuê thêm người phụ em chứ không em vất vả quá.
-
Em quen rồi, nhà cũng ít người cần gì anh. Tối thì thêm
việc cho bé Thu ăn rồi nghỉ thôi.
- Lâu
nay có tin tức gì của anh Thắng chị Hằng không
em.
- Em
không đi thăm được toàn phải nhờ chú Hoan hoặc gửi quà lên cho anh chị. Nghe
nói gầy đi nhiều, biết bố bị vậy khóc ân hận lắm. Em chỉ biết có thế thôi anh ạ.
- Thế
em đã suy nghĩ về việc cưới xin của mình chưa.
- Anh
về anh xem bây giờ cưới làm sao được hả anh. Đợi em anh nhé, nếu không được thì
anh cứ đi lấy vợ đi mặc kệ em.
Cô nói nhát gừng
mà gần khóc. Cô bỏ bát xuống quay ra ngoài tay hứng miệng bởi cô sợ bật ra tiếng
khóc. Hắn bỏ
bát xuống sang
ngồi cạnh cô, ôm vai cô hắn nhỏ nhẹ.
-
Thôi em đừng xúc động nữa, anh chỉ muốn hỏi điều đó
thôi chứ anh có giục gì đâu. Anh thấy em vất vả muốn chia sẻ với em thôi. Anh đợi,
anh đợi đừng nói thế nữa nhé.
Cô không trả
lời chỉ gật đầu. Một lúc sau cô mới nói được.
- Anh
… ăn … cơm đi
- Ừ.
Hắn lặng lẽ về chỗ ăn cơm. Bữa cơm chìm trong im lặng. Hắn nghĩ cô phải vui lắm khi hắn về, nhưng
không lại buồn, buồn vô hạn. Cả hai đều gượng ăn cho nhanh để còn dọn.
Đến 1 rưỡi chiều cô phải đi làm, cả hai chia tay nhau trong lặng lẽ. Cô gửi
hắn cân giò về biếu bố mẹ. Hắn muốn ôm cô rồi chia tay mà dường như cô tránh.
Cũng chả biết làm sao chào mọi người rồi hắn lên xe trở về quê. Lòng lại buồn
mênh mang. Vậy là gặp được cô rồi nhưng mọi chuyện vẫn như cũ vẫn dậm chân tại
chổ. Chỉ có cái hẹn sau Tết sang bên cô chơi là cô gật đầu, chuyện cưới xin cô
vẫn chưa đồng ý. Hắn cũng không làm gì nữa ngoài chờ đợi.
Tết qua nhanh chóng, quay lại thăm cô rồi lên Hà Nội về với công việc thường
nhật của mình. Mọi việc cứ êm đềm diễn ra, còn hắn cảm thấy tình cảm cô dành
cho hắn cứ làm sao, nhạt dần, nhạt dần. Cô rất ít gọi cho hắn mà nhiều khi gọi lấy lệ. Không còn những lời nói nồng nàn yêu
nhau, chỉ hỏi thăm qua loa rồi thôi.
Bốn tháng sau tết, hắn nhớ như in đó là ngày 26 tháng 4 định mệnh. Hắn và
Trung đang làm thanh toán trên Lào Cai. Gần 2 tuần nay hắn cùng chủ đầu tư vào
trong công trường nghiệm thu trên thực địa. Hắn mới ra thị xã Lào Cai ngày hôm
qua. Mọi việc đã xong chỉ chờ ký cẩm nữa là hắn được thanh toán. Gần 30 tháng 4
và 1 tháng 5 nên công ty cần tiền, hắn và Trung phải đích thân lên đây làm việc
mang theo cả dấu má để làm thủ tục cho nhanh cho tiện. Khoảng hơn 2h chiều hắn
nhận được cuộc điện thoại của Linh.
- Anh
Q ơi anh đã biết gì chưa. Giọng Linh hốt hoảng.
- Có việc gì
vậy em.
-
Con Thủy vừa mới gọi cho em, chiều nay nó ăn hỏi mai cưới
luôn anh ạ. Em không hiểu gì cả, em gọi cho con Nguyệt thì nó cũng bất ngờ. Anh
đang ở đâu mình gặp nhau rồi về luôn
quê xem sao.
- Anh
không ở Hà Nội, anh đang ở Lào Cai, nhưng mà em vừa nói cái gì. Thủy đi lấy chồng
á. Em đang đùa anh có phải không.
- Không
em không đùa, em gọi điện cho người ở quê mọi người xác nhận rồi. Anh liên lạc
với Thủy đi xem sao.
Hắn chết đứng người khi nghe Linh gọi điện. Mọi thứ tối sầm trong mắt hắn, tai hắn ù đặc, hắn ngồi bệt xuống ghế thất thần. Mặt hắn cắt không còn giọt máu. Trung lay một lúc hắn mới hoàn hồn. Điều đầu tiên là hắn rút điện thoại gọi cho cô nhưng không liên lạc được. Hắn lại gọi điện về nhà chú Hoan thì gặp một đứa bé nói mãi mà nó không hiểu. Bực quá hắn đập vỡ cả điện thoại của mình. Rồi lại nhặt sim lên lấy điện thoại của Trung dùng tạm. Hắn bàn qua với Trung vài việc, làm giấy ủy quyền cho Trung ở lại ký cẩm giấy tờ còn hắn vội và ra tàu mua vé về sớm.
Hết chương 14
Đăng nhận xét