Nhà nàng ở cạnh nhà tôi - Truyện VOZ - Phần 6


– Thằng kia sao đang thả lại vứt dây ? Diều bay mất mẹ rồi.

Tiếng thằng Học quát ầm lên làm mình chợt tỉnh. Em lại phá lên cười. Mình áy náy gãi đầu gãi tai chạy về chúng nó.

– Để tao chạy đi nhặt về cho

– Nhặt cái gì ? Bay mẹ sang làng bên rồi. Sang đấy chúng nó chặn đường đánh chết.

– Đánh cái gì mà đánh. Làm gì chúng nó đâu mà chúng nó đánh.

Nói xong mình chạy theo hướng diều rơi. Cả lũ thấy thế cũng chạy theo. Vừa bước tới cổng làng Thượng đã nhìn thấy ngay tờ giấy trẻ trâu dán bên cổng làng. ”Bất kể trà giẻ lớn bé, nam nữ gái trai. Gặp ai làng Hạ xông vào đấm hết”. Cái luật gì mà vô lý vậy trời ? Cứ thế này thì đấm nhau suốt ngày à ?

– Chúng nó viết thế thôi. Chứ chúng nó nhắm vào bọn tao là chủ yếu này

– Chúng mày làm gì mà để chúng nó hận thế ?

– Tại chúng nó trước, chúng nó sang làng mình ăn trộm nên bọn tao mới phải đào hố cứt bẫy chúng nó. Chúng nó rơi xuống hố nên thù bọn tao.

– Có phải mỗi chúng nó ăn trộm đâu. Chúng mày cũng hay sang bên này ăn trộm hoa quả còn gì.

– Ờ thì…

Thằng Học im luôn. Cứ suốt ngày đầu têu mấy trò hư thân không à. Diều rơi vào bãi dưa cách cổng làng Thượng một chút nên phải chạy vào lấy. Đoán không sai. Lại gần chỗ diều rơi đã thấy một đám bu quanh đấy đợi bọn mình. Thằng nào thằng nấy mặt cũng hả hê như chết đuối vớ được cọc. Mình là thằng quyết định đi đòi diều nên đành phải ra giáp mặt. Run gần chết luôn. Chỉ sợ bị đánh cho tơi tả thì nhục.

– Diều đứt dây nên bay sang đây. Cho xin nha !

Thấy không thằng nào đáp lời, mình cứ bạo gan tiến đến lấy. Thằng to đầu nhất nhảy ra ngăn.

– Muốn lấy đồ thì phải tuân thủ luật

– Luật gì?

– Cởi quần ra. Bọn tao mỗi đứa búng 2 phát!

– Cái gì?

Búng thế thì còn gì là người. Không khéo để chúng nó búng thì nát ra chứ lấy gì mà dùng.

– Làm gì có chuyện đấy! Luật ở đâu đấy?

– Luật của bọn tao! Được không?

– Không!

Bực với bọn trẻ này quá. Mình hơn nó mấy tuổi liền nhưng vì yếu thế mà phải nín nhịn. Giằng lấy cái diều chạy về. Chưa được mấy bước thì bị túm lại đè xuống đất. Cả lũ này nhất định tụt quần mình ra để hành hình. Hốt quá hét ầm lên.

– Vi ơi cứu tao! Chúng mày ơi cứu anh.

Hoảng quá hét lẫn lộn hết cả. Lũ mất dậy này. Đạp được mấy thằng ra thì lại có thằng khác lao vào. May mà hôm nay mặc quả quần bò chứ cứ tung tăng quần đùi thì bị lột truồng từ nãy rồi. Lũ trẻ làng mình lúc đầu trần trừ sau cũng lao vào choảng nhau để cứu mình. Khổ quá. Có mỗi cái diều mà cuối cùng đánh nhau loạn xạ. Lạ nữa là người lớn đi qua không ai chịu vào can. Để bọn trẻ mặc sức đánh nhau. Cứ thế này thì lát nữa có án mạng mất.

– Chúng mày thôi ngay đi. Được rồi. Bố cởi ra đây. Búng nhanh cho tao còn về.

Cả bọn đang vật nhau tự nhiên ngớ hết người, đứa nào đứa nấy cũng nghển cổ lên chờ mình. Trẻ con hiếu thắng thôi chứ mình biết chúng nó cũng chẳng hào hứng gì cái trò búng chim thằng khác đâu. Đang đau khổ cởi cúc quần thì nghe thấy tiếng ấm ấm quen thuộc đằng sau.

– Trời ơi! Diều của bà cho bà xin. Sao lại đánh nhau rách hết quần áo thế kia!

Bà nội!!! Hic… Vi dắt bà đến từ bao giờ. Chạy lại đỡ bà. Trên tay bà vẫn còn cầm rổ đỗ. Bà phủi phủi đất cát trên quần áo mình rồi đi đến chỗ lũ trẻ làng bên khẩn khoản xin. Cả lũ mềm nhũn như cháo, đưa diều cho bà bằng hai tay. Bà đúng là hiệp sĩ của lòng con. Hu hu. Không có bà không nay con chết chắc mất.

Thằng Học ra chỗ bọn làng bên thương lượng. Trông mặt mũi nghiêm túc vđ.

– Thôi, bọn tao về đây. Xí xóa. Chúng mày xé tờ giấy dán ở cổng làng đi. Sau này muốn ăn ngô nướng sang bãi bọn tao khác bẻ cho mà ăn.

– Ờ… Thế chúng mày muốn ăn dưa thì sang đây, tao hái rồi cùng ăn.

– Hê hê, nhớ nhá. Tao về đây. Mai lại đá bóng nhá.

Đi được một đoạn thì thằng Lực hét ầm lên.

– Tiên sư cha, bố biết ngay mà. Thằng chó Bính Toét lại sì mũi bôi vào áo bố. Dm mày.

Quay lại thấy thằng Bính làng bên cười toe toét rồi chạy biến. Lũ trẻ làng mình cười suýt thủng ruột. Em vì đang đi cùng bà nên phải nín không dám cười to. Mình lúc này chỉ muốn vác bà trên vai. Bà là người hùng trong tim mình. Ôm bà thật chặt mà tim mình xốn xang chộn rộn bao cảm xúc. Vui nhất là cái diều Hoàng Vi vẫn còn nguyên vẹn mang về.

Về tới ngõ, đành phải chào cả bọn để về nấu cơm. Đứa nào đứa nấy mặt mũi tiếc nuối đến tội. Vẫy vẫy chúng nó mà không muốn dứt. Đóng cổng vào nhà mà nghe loáng thoáng bao nhiêu tiếng chửi vọng lại.

– Thằng chó Buồi sao mày lấy hết tre của bố đi vót diều. Éo mẹ nhà mày.

– Bố ơi thằng Lực nó lấy hộp màu nước con vừa mua tập vẽ đi nghịch hết rồi… Hu hu…

– Mày đi đâu về mà quần áo rách bươm toàn đất thế hả mấy thằng kia.

– Óe, mẹ ơi con bị trâu điên đuổi, hức…

– Tao vả gãy răng cái tội nói phét giờ. Dì Tám vừa nhìn thấy mày đánh nhau bên làng bên xong. Bố tiên sư con cái bố láo.

– …

Xóm nhỏ lại nhộn lên một hồi lâu. Khói bếp của bà cuộn lên không trung từng vòng. Ngồi ăn với bà bữa cơm cuối, thỉnh thoảng lại dụi dụi vào bà nũng nịu. Bà lại cốc đầu mắng.

– Thằng cu khỉ, ăn nhanh rồi còn về không muộn xe !

Biết là chẳng níu lại được mãi, đầu giờ chiều mình và em chào bà rồi xách đồ ra cổng. Bà chân yếu nên chỉ tiễn mình một đoạn. Vi nắm tay rồi đeo cho bà một chiếc lắc bạc, dặn bà giữ gìn và đeo luôn luôn để tránh gió. Mình ứa nước mắt không biết làm gì. Vừa đi vừa quay lại nhìn bà. Bà cứ khóc lén hoài à. Làm tim mình thắt lại. Đau ơi là đau. Bóng bà cứ nhỏ dần. Mình có thể tưởng tượng rõ hình ảnh bà cầm vạt áo chấm chấm nước mắt rồi quay vào nhà. Lại những chuỗi ngày lủi thủi một góc quê nhớ con nhớ cháu, đợi mãi mà chẳng đứa nào về thăm bà thăm mẹ. Tối nay, chỉ còn lại một mình bà ăn cơm bên bếp lửa…

Ra cổng làng thì thấy bọn trẻ đứng đó đợi từ bao giờ. Mình dúi cho thằng Học bọc quần đùi. Cái tài sản mà lúc nào mình cũng ôm khư khư và sẵn sàng khóc thét nếu bị mất.

– Cầm đi, dấu kĩ vào. Khi nào bố mày dấu quần còn có cái mà mặc. Nếu chật quá thì tháo ra rồi khâu lại cho rộng. Mày cố gắng lo học hành đi. Đừng nghịch nhiều. Tao đi đây !

Mẹ cái thằng. Đã đang não hết ruột. Thấy mình đưa quần cho lại còn khóc ầm lên. Mũi rãi tèm lem đầy mặt.

– Dm mày cút nhanh đi… rồi thỉnh thoảng về chơi với bọn tao.

Nói xong nó cũng dúi cho mình một bọc giấy.

– Sắn tao mới luộc. Có cả túi đường trong ý. Mang lên xe mà ăn.

Mình phải bước nhanh không khóc òa lên mất. Sao cái lũ này nó lại làm mình khổ thế chứ. Vẫy từng đứa một. Định nói thêm với chúng nó lúc nữa thì chúng nó cứ đuổi quyết liệt.

– Thôi mày đi nhanh đi. Không tao bủm rắm vứt vào mặt giờ.

– Đi đi. Bao giờ về thì sang hú tao nhá.

– Lâu không về thì đừng có quên bọn tao nhá !

– Lần sau về bọn tao làm cho cái diều to hơn !

– Hè về lâu nha. Tao sẽ dẫn mày đi lội hồ bắt cá !

– …

Biết bao nhiêu là lời hứa hẹn. Em dắt mình đi thật nhanh. Em không nín được khóc. Cứ nức nở từng hồi. Ôm lấy vai em mà đi. Lau nước mắt cho em. Dỗ em mãi. Mình biết em buồn lắm. Rời góc quê bình yên để về lại ngôi nhà đầy rẫy những hiểm nguy và sợ hãi. Ước gì được che chở cho em mãi. Để không bao giờ thấy em khóc như thế này.

– Hoàng ơi !

– Ừ !

– Mình sẽ lại về đây nhé !

– Ừ !

– Thật nhé Hoàng !

– Ừ, anh hứa ! Nhất định sẽ về !

Em cố nhoẻn miệng cười. Tay lau nước mắt nhìn đi chỗ khác. Cái hồ sen hôm về em chỉ cho mình cứ lăn tăn nước như vẫy chào. Không biết lần sau về có đúng mùa sen không nhỉ. Cho em ngắm sen thỏa ước mơ luôn. Ngoảnh lại đằng sau vẫn thấy lũ trẻ loi choi loi choi ở cổng làng. Những tiếng hát nghịch ngợm vẫn vang vang sau lưng.

“Khi tóc thầy bạc, chúng em vẫn còn ngu.

Khi tóc thầy bạc trắng chúng em vẫn ngu như lúc đầu.

Thời gian trôi qua, tiền nhiều mà không khôn ra.

Tuổi ấu thơ… em đi học, ngu như bò” ….

Xe về tới Hà Nội vừa lúc chiều xuống. Mình và em chen chúc qua những con đường tắc mệt gần chết. Khổ thân em đi đôi giày búp bê hôm trước mới mua nên còn cứng, xước hết gót chân. Cuối cùng không chịu được em bỏ giày vào balo rồi đi đất. Bây giờ mà đeo cho em cái nón rách đằng sau rồi đeo cái ông bơ trước cổ thì có đầy người đến vứt tiền cho em mất. Vừa đi vừa thỉnh thoảng phải quay sang trọc em để em giật mình tỉnh ngủ chứ nhiều lúc em cứ gật gật gù gù tí ngã ra đường.

Về đến ngõ là em lại tung tăng ngay lập tức. Em phi ngay vào nhà bác Tâm để đón Ki. Nhìn chủ và chó rối rít với nhau mà thấy ghen. Ngứa mắt ! Bác Tâm thấy bóng mình gọi cả mình vào.

– Thằng Hoàng đem mấy con mèo mẹ mày gửi về này. Cho bác một con để nuôi bắt chuột nhé. Hôm nọ con Tít ngủ bị chuột leo lên giường cắn toét cả tay. @@

– Dạ thế bác lấy hai con cho chúng nó có bạn chứ tách mình nó ra tội nghiệp.

– Ừ thế bác lấy hai con tam thể nhé !

– Mẹ cháu gửi lâu chưa hả bác ?

– Gửi hôm kia. Mẹ mày đi công tác mấy ngày.

Lại đi công tác. Mẹ sắp sửa giống cô Thi rồi. Cứ bỏ con vật vờ ở nhà suốt ngày. Nhưng mà mình cũng thấy sướng. Lại được tung hoành với em. Hể hả ra mặt. Ngó vào thùng vuốt vuốt mấy con mèo. Lông bọn này dài mượt hơn chứ cũng chẳng lớn hơn mấy. Mình với em lôi đống động vật về. Nhà sắp thành sở thú đến nơi.

Mở cửa vào nhà thấy thân thuộc quá. Em không dám về nhà ngay. Vào nhà mình trước rồi nghe ngóng tình hình trước. Lúc sau em mới dám trèo qua ban công về mở cửa phòng cất đồ.

– Vi ơi !

Em thò đầu ra cửa. Trông mặt tự nhiên nham hiểm dễ sợ. Làm mình thấy ghê ghê.

– Sang nấu cơm cho anh !

– Cho Hoàng nghỉ. Em ngủ đây!

Hả? Cái gì vậy trời! Thế tối nay mình ăn gì? Lụi hụi cất đồ vào tủ, bê lũ mèo lên nhà kho, vào nhà tắm thay quần áo cho hết mùi xe. Ngửi đã thấy say. Lò dò xuống bếp đã thấy em đang cặm cụi lau chùi nồi chảo. Yêu thế!

– Sao tưởng đi ngủ không nấu?

– Thấy Hoàng chịu đi tắm em mới chăm thôi!

Em vênh mặt lên nhìn rồi với cái tạp dề vòng qua đầu mình.

– Hoàng nấu đi!

– Cái gì? Anh không biết nấu cơm!

– Không biết em chỉ cho

– Không! Vi không nấu thì nhịn.

Chưa nói xong em đã cấu cho một cái đau điếng người.

– Nhưng anh mệt lắm. Hu hu

– Em cũng thế! Hi hi

Vừa nói em vừa giả bộ ỏn ẻn. Ghét cái mặt. Mò trong tủ lạnh thấy có con cá mẹ đã mổ và rán qua. Nhăn nhó bỏ ra. Rau thì có đỗ. Hic. Em nhìn túi đỗ cứ bần thần một hồi. Biết là em nhớ bà. Mình vội giằng lấy đem ra nhặt. Hai đứa ăn đỗ xào mới cá rán là no rồi. Em lấy gạo đặt nồi cơm. Mình vừa làm vừa cười. Lần thứ lẻ vào bếp. Ngày trước bị mẹ quát vô tâm nên thỉnh thoảng cũng xuống bếp nói chuyện, giúp mẹ mấy thứ, nhưng chưa bao giờ được đứng nấu chính thế này. Em vừa vo gạo vừa ngó ngó chỉ mình phải làm thế này thế kia.
[next]

– Mệt quá! Vi giỏi thì làm đi!

– Chú ý lắng nghe! Đã dạy cho còn cãi. Người đâu kì cục.

– Có ai bắt người yêu nấu cơm thế này không chứ?

– Có Vi, được chưa? Hở? Hoàng còn cãi em tụt quần ra lót ổ cho Ki

Bà nội này lại quay trở về bản chất rồi. Khổ mình rồi. Phụng phịu làm theo em những gì em chỉ. Em mở tủ lạnh mò gừng và ớt để làm nước chấm cá. Ớ. Nhắc mới nhớ. Lát phải đi mua quần. Quần đùi mình cho thằng Học hết rồi còn đâu!

– Vi ơi!

– Lại gì nữa?

– Tí đi mua quần cho anh!

– Không, sao quần anh lại bắt em đi mua?

– Anh ngại!

– Thế thì nấu cơm ngon đi rồi em mua cho. Tiện thể em đi mua nhíp luôn!

– Cái gì?

– Không nghe rõ à? Có cần em nhắc lại không?

– Không! Không! Khỏi!

Hị hị. Thiệt là hết nói. Mình bảo mua quần không sao. Hắn bảo mua nhíp mà không thấy ngại gì hết là sao. Mà tự nhiên lại nghĩ đến cái lần bị tát vì post ảnh dìm hàng. Thôi mình rình đêm nay chụp trộm được cái ảnh nào hay mình… dìm tiếp!

Bữa cơm dọn ra sau gần nửa tiếng hai đứa vừa làm vừa cãi nhau. Bị em đấm mấy phát đau khiếp. Con gái gì mà giỏi đấm giỏi đá người ta không à. Em vừa ăn vừa cười, chân tay khua khoắng kể đủ thứ chuyện của em và mấy đứa bạn ở lớp. Mình vừa cắm cúi ăn vừa nghe. Thỉnh thoảng gật gật ừ ừ cho em đỡ tủi thân. Hiếm khi thấy em hào hứng buôn chuyện thế này.

– Hoàng!

Giật mình. Từ nhiên gọi to tướng làm rơi cả đũa.

– Hở? Anh vẫn đang nghe mà!

– Nghe cái gì! Ăn nhanh rồi còn đi mua quần. Về ngủ sớm. Em mệt rồi!

Hờ hờ. Nghe cái đoạn “về ngủ sớm” sao thấy yêu yêu. Ăn thật nhanh để đi cùng em. Trong lòng thấy vui khó tả.

Em chạy khắp nơi trong siêu thị. Khổ. Đi mua quần đùi mà toàn lượn qua mấy hàng mỹ phẩm, váy vóc, đồ ăn. Kéo mãi mới chịu về đúng chỗ.

– Mua 2 cái thui nha!

– Cái gì? Mua 2 cái thì anh mặc thối chim à?

– Im! Em bảo mua hai cái thì mua hai cái!

– Không! Mua cả tá luôn. Anh lười giặt lắm!

– Không mua nữa! Đi về!

– À ừ mua hai cái!

Hic. Em chọn hai cái quần xấu nhất quả đất. Trông xám xịt không có hình hoa hòe minh họa gì hết. Biết thế này tự đi còn hơn. Tức quá đi. Chỉ muốn đè em ra đấm một trận cho hả cơn bực. Trên đường về ức chẳng nói được gì. Em thì vừa đi vừa hát. Mua được cho người yêu hai cái quần đùi đại xấu, cực xấu mà làm như lập được chiến tích to lớn lắm.

– Hoàng ! Con chó, đi đâu lâu thế ? Bố đợi sốt ruột.

Thằng Hưng ! Trời ơi thằng quỷ. Làm gì ở đây giờ này ? Mình hoảng hốt giấu ngay hai cái quần đùi xuống cuối giỏ xe.

– Hôm nay cho tao ngủ nhờ !

– Cái gì???? Nhà mày đâu sao không ngủ? Sang nhà tao làm chi?

– Con Hoa nhà tao sinh nhật lôi đống bạn về, hát hò như bò rống ở nhà. Lại còn say rượu nôn ọe khắp nơi ghê chết. Không sống nổi với nó đêm nay.

Đời mình xong rồi. Đã được em quậy. Lại thêm thằng này. Làm sao đỡ nổi hả trời. Mà đã thế em với nó còn có mối hận thù sâu đậm nữa. Mình ở giữa thế nào cũng chết !

– A bạn Vi ! Xin chào bạn. Ôm nhau thể hiện hòa khí cái nào !

– Khỏi ! Tối vui !

Em hằm hằm bỏ mình đi vào nhà. Thằng mất dậy ! Phá vỡ hết cả không gian lãng mạn của mình.

– Cái gì đây ? Ô, có cả bim bim với thịt bò khô. Ô ! Kẹo dẻo nữa ! Ngon ! Ô ! Lại còn cả nhíp ! Tính dọn sạch lông khắp nơi hả mày ? Hả ? Lại còn quần đùi ? Óe. Quần đùi xấu thế ? Mua cho bố mày à ?

Thằng chó. Ức hộc cả máu ra. Chỉ muốn tát cho nó mấy phát.

– Vào nhanh cho bố đóng cửa.

Thằng khốn ôm đống bánh kẹo vào nhà, bỏ lại cho mình hai cái quần đùi với cái nhíp ở giỏ xe. Bực như con mực. Nhìn lên tầng hai đã thấy đèn phòng em sáng. Hic. Em giận bỏ về rồi. Chán thế không biết. Người yêu thì không được ôm. Đêm nay phải ngủ với thằng dở người.

– Mượn máy tính online nha !

– Mày bật mẹ rồi còn hỏi mượn làm gì? Rách việc.

– Tiện thể tao mượn cái quần đùi. Quên không mang!

– Có mỗi hãi cái quần của bố này thôi. Mặc thì mặc.

– Thế thôi. Tao mặc sịp.

– Mày bệnh vừa thôi thằng chó. Tao lẳng mày ra ban công bây giờ.

Tức quá đi mất. Bạn bè là cái bẹ bàn nhiều khi làm mình giận ói cả máu. Nó còn thản nhiên ăn hết bánh kẹo em mua để hai đứa mình tối nay ngồi chơi nữa chứ. Ra ban công ngó thấy cửa phòng em đóng im ỉm. Lại buồn bã đi vào.

– Hoàng mày gãi tao cái mông phát. Ngứa quá!

– Con chó. Mày không có tay à?

– Tay tao còn nhúp bò khô. Gãi xong đầy ghét ăn bẩn chết.

– Thằng khùng. Tự làm đi. Mày mà biết bẩn thì đã tắm hàng ngày.

Chả nhẽ lại ra đạp cho nó một phát quay đơ ra. Trèo lên tầng thượng chăm lũ mèo, ra hóng gió thấy em ngồi trên đó từ bao giờ. Nhưng vui cái em không ngồi bó gối như những lúc buồn khổ. Em ngồi trên ghế trèo để phơi đồ. Chân em đung đưa. Miệng hát bài gì đó không rõ. Mình đứng ngắm một lúc mà em không biết.

– Xuống phòng đi! Lạnh đó!

– Hơ. Hoàng lên bao giờ ?

– Lên lúc em bắt đầu lắc lắc đầu hát ý!

– Xấu tính!

– Đêm nay Vi ngủ một mình nha!

– Biết rồi còn nhắc.

– Anh …xin lỗi!

Nghe lời xin lỗi (mà cũng chẳng biết mình có lỗi gì mà xin) em hơi sững lại. Rồi em bảo đợi em, em chạy xuống nhà một lúc. Sau em mang lên một bọc gì đó đưa cho mình. Trời ơi. Mấy cái quần đùi ngày xưa em lấy của mình rồi nhét xuống ống nước.

– Ủa sao Vi còn giữ hả?

– Hử? Mấy cái quần đẹp thế ai vứt làm gì? Đêm hôm đó em lôi xuống giặt đấy!

– Hic, thế đợi anh, anh trả áo đồng phục cho mai còn đi học.

Chạy ngay xuống phòng, cất quần vào tủ không thằng Hưng nhìn thấy nó lại đòi mặc. Quần em giặt, không cho nó mặc được. Ôm cả hai cái áo đồng phục của em, nghĩ thế nào lại cất đi một cái. Đem trả em một cái thôi.

– Cho anh một cái nha! Anh để treo trong tủ cho thơm!

– Hư! Bày đặt!

Nói giọng lạnh lùng nhưng mình biết em thích lắm. Cười tít mắt nhìn dễ thương kinh khủng.

– Mà Hoàng này!

– Ơi!

– Ông Hưng sợ gì nhất?

– Vi định làm gì? Hả?

– Nói đi mà!

– Ờ! Sợ nhện. Mấy con nhện bụng to chân xù xù lông ý!

– Ờ ha!

– Này nha! Không được quậy nữa nha!

– He he

Mặt em lại nham hiểm rồi. Dặn em đi ngủ sớm rồi xuống phòng. Hơn 10h đêm. Phải ngủ sớm mai còn đi học. Xuống phòng đã thấy thằng khùng kia cởi quần bò, mặc mỗi sịp nằm phơi thây ra giường.

– Dm mày mặc quần dài vào cho tao cái. Nhìn bệnh bệnh!

– Thôi, khó chịu lắm. Mày quay mặt vào tường là xong.

– Tiên sư mày. Nằm dẹp ra. Bố ghét!

Đạp nó sang bên cạnh, tắt điện trùm chăn ngủ. Được một lúc đã thấy nó ngày như kéo gỗ. Trời ơi, thế này thì sao ngủ được. Đã thế còn gác. Mỗi lần mò mẫm đẩy chân nó sang lại chạm phải cái đống bùi nhùi ở háng nó. Tuy giống mình nhưng vẫn ghê thấy mồ! Khó ngủ quá vớ điện thoại nhắn tin cho em.

– Vi ơi dậy chơi với anh!

– Hoàng khùng à? Ngủ đi!

Hic. Yêu nhau mà không có tí ngọt ngào nào hết. Mấy ông làm thơ về tình yêu toàn nói phét. >”< Nhắm mắt đếm cừu để ngủ. Hình như đếm đến con thứ mấy tỉ là mình cũng lịm đi về mệt quá!


Chuông điện thoại reo lên lúc gần 5h sáng! Không biết em gọi làm gì sớm thế. Mò ra ban công đã thấy em đứng cười nhe răng.
[next]

– Gì đây bà nội?

– Này! Hoàng có sợ nhện không?

– Không!

– Thế cầm cái này cho em!

Em đưa cho mình con nhện lông lá xù xì. Không sợ mà cũng khóc thét cả lên. Định bày trò gì nữa?

– lại định làm gì nữa? Không được quậy anh nữa nha

– Sợ gì? Nhện giả! Cầm đi

Nhón nhón tay cầm thử, ờ, nhện làm bằng xơ vải. Trông giống thật khiếp. Ai sợ nhện nhìn thấy ngất luôn mất.

– Hoàng nhét vào quần ông Hưng cho em

– Không!

– Hoàng không làm em sẽ giận cái vụ Hoàng nói vớ vẩn với ông ấy!

Rồi rồi. Vì tình phản bạn. Mình là thằng khốn nạn nhất quả đất. Khổ nỗi thằng này mặc mỗi cái sịp. Hic. Nhét trong sịp thì chắc nó chạy thẳng về nhà cắt luôn quá. Vén chun quần sịp lên rồi vứt đại vào. Leo lên giường nằm tiếp. Hic. Mình sợ Vi dần rồi!

Không phải đợi lâu. Thằng Hưng tỉnh giấc ngay sau đó 10 phút. Chắc là ngứa quá. Mình nằm ngắm tình hình. Thấy thằng bé ngồi bật dậy, móc quần ra xem.

– AAAAAAAAAAAAAAAA. Hoàng ơiiiiiiiiiiii !

Tiếng thét của nó kinh khủng đến mức báo thức mấy dãy nhà. Nó nhảy dựng xuống giường rũ rũ con nhện lọt xuống đất rồi nhìn kĩ. Mấy giây sau nó chạy thẳng ra ban công. Mình không gọi nó lại chắc nó phi luôn xuống dưới sân mà ngã gay cổ quá ! Mình bật dậy, cố làm mặt ngạc nhiên.

– Cái gì ? Cái gì hả mày ?

– Thằng chó. Mày quét ngay cái của nợ dưới sàn đi cho tao.

Lật đật lấy chổi quét phòng. Trông thằng này y như hôm mình bị em nhét gián vào áo. Mà thằng điên. Nhà ngay mặt đường. Mặc mỗi cái quần sịp ra ban công hét ầm lên. Chạy ra với nó. Thấy em đứng bịt miệng cười ban công bên. Thằng Hưng nhìn sang em, em còn toe toét với nó.

– Xin chào buổi sáng bạn Hưng ! Bạn ngủ ngon chứ ?

Thằng Hưng lúc này mặt cắt không còn giọt máu rồi. Phi ngay vào nhà tắm dội nước. Mình quay sang cười với em.

– Cho nghịch nốt lần này thôi nha. Lần sau Vi nghịch nữa anh đánh !

– Dạ !

Mặt em vẫn hả hê vì trả được thù. Chỉ tội thằng bạn mình thôi. Tiếng xả nước của nó rào rào át hết cả tiếng xe đi dưới đường.

– Thôi đây, mặc quần của tao đi ! Tao mới mặc được một lần thôi!

Mình áy náy ghê gớm. Cầm cái quần sịp còn mới mới đưa cho thằng Hưng, lúc nó đang đứng vò đầu bứt tóc ở cửa nhà tắm.

– Mày khai đi thằng kia ! Em Nhíp nhà mày chơi tao phải không ?

– Dở à ? Em ấy cũng sợ nhện bỏ bố ra.

– Mày cứ liệu hồn đấy. Tao mà biết được vợ chồng nhà mày ủ mưu gì troll tao thì tao giết

– Ờ. Giết tao thì dễ, giết được Vi thì mày cứ làm !

Thay quần áo xong chạy ra ban công gọi em. Thằng Hưng đứng lườm mình từ đầu đến cuối.

– Vi ơi sang ăn sáng rồi còn đi học.

– Dạ !

Thằng Hưng đứng trề môi nhại theo :

– Zịaaaaaaaaaa…

– Mày nữa. Mặc quần áo vào xuống ăn sáng. Ở bẩn kiểu gì mà nhện chui vào cả chim

Vi xuống bếp ốp lếp trứng trong khi mình chạy ra ngoài ngõ mua bánh mì. Chạy ra khỏi nhà chỉ mong về nhanh không ở nhà hai người kiếm cớ giết nhau mất. Chạy vào bếp đã thấy thằng Hưng vừa ngồi nhau dưa chuột vừa lườm Vi.

– Thằng này mày thái độ gì vậy ? Đã nấu cho ăn còn cau có

– Tao ăn cái gì người ta nấu đâu ? Dưa chuột Vi trồng hở ?

– Không ! Ăn nhanh lên muộn học giờ. Đây ! Ăn trứng đi. Mày đàn bà bỏ mọe ra.

– Tao không ăn !

– Không ăn thì thôi. Cảm ơn !

Đến phải lạy hai ông bà nội này. Sáng sớm ra đã đau hết đầu. Chỉ lo thằng Hưng bày trò gì trả thù em thì mình biết làm sao. Ăn xong dắt xe ra cổng, thằng bạn bệnh của mình cứ ngồi sau ôm chặt eo rồi dựa lưng vào mình trêu ngươi em. Em tức lắm nhưng chắc chưa nghĩ ra trò gì đáp lại. Đi trên đường mình cứ đi ngang hàng để ngắm em. Thỉnh thoảng em liếc sang cười cười với mình. Trái tim lại xốn xang. Đưa em đến cổng trường. Dặn em chiều đợi mình đến đón. Ngắm em dắt xe vào cổng trường rồi mới phóng đi. Lúc này thằng Hưng mới buông mình ra. Cái thằng. Cứ đi trêu ngươi con gái.

– Đi nhanh lên !

– Mày lên mà lái !

– Được, để bố lái !

Thằng này lúc nãy sợ quá hóa điên hay sao ấy. Nó nhảy lên trước xe đánh võng vèo vèo. Mình ngồi sau mà mặt biến sắc. Người bên đường chửi gần chết hai thằng thanh niên mất dậy. Đến cổng trường soi gương mà thấy mặt mình phờ phạc do phóng nhanh.

Ngồi học chỉ mong chóng đến chiều để gặp em thôi. Mình nghiện em rồi. Nhiều lúc nhớ em không thở được. Yêu vào khổ quá. Lúc nào cũng như vật thuốc. Thỉnh thoảng thằng Hưng quay sang nói đểu

– Mới yêu thế thôi ông nội. Tao với gấu yêu nhau 2 năm, giờ gặp nhau toàn kiếm cớ oánh nhau.

– Thế hả ? Biết bao giờ mới được 2 năm như mày để đỡ vật bây giờ.

– Cơ mà em Nhíp nhà mày thì không biết mày có chịu được một năm không nữa. @@

– Mày im đi. Vi như thiên thần ý, Vi đáng yêu nhất trên đời.

– Chúng mày ơi, đưa tao mượn cái bô. Ựa !

Mặc kệ lũ bạn trêu gì thì trêu. Mình nằm bò ra bàn nghĩ về em. Nghĩ về những lúc em nghịch ngợm quậy phá, về những lúc em khóc, lúc em cười, lúc em ngồi đung đưa chân rồi hát. Trường mình mà cho mặc quần đùi hoa đi học thì sướng. Mình sẽ mặc mấy cái quần em giặt suốt ngày.

– Chúng mày ơi thằng Hoàng bệnh rồi !

– Còn đâu cái thời oanh liệt, cứ đến lớp là cả ngày ngồi nói xấu em Nhíp hàng xóm.

– Nói mới nhớ facebook thằng này cả tháng chưa cập nhật cái stt nào !

– Để tao. Tối tao sang nhà nó rình chụp trộm em ý !

Thằng Hưng đập bàn kết thúc câu chuyện. Mặc kệ. Mình cứ ngồi cười mơ màng giữa những lời than phiền.

Chiều đến cổng trường đợi em. Mà sao có cái thằng nào lúc nào cũng lẽo đẽo theo em ra đến tận đường thế nhỉ. Em lại còn cười tươi vẫy tay chào nó chứ.

– Ai thế Vi ?

– Dạ ! Bạn em !

– Bạn nào ? Sao tối qua ăn cơm em không kể ?

– Ơ em kể nhưng Hoàng mải ăn có nghe đâu.

– Không biết ! Rõ ràng em không kể !

– Em có kể

– Không !

– Kệ Hoàng ! Em đi về đây !

Đuổi xe chạy theo em. Mũi em nhăn lại làm mặt bướng. Nhìn muốn cắn.

– Tối đi chơi đi

– Đâu?

– Đi đâu cũng được.

– Lười nấu cơm chứ gì?

– Hê hê

Nhe răng cười. Muốn tận dụng những ngày mẹ chưa về để đi chơi cùng em thoải mái như những ngày trốn vào Đà Nẵng hay trốn về quê. Thế mà về đến cổng nhà sặc tí chết. Thằng Hưng lại đứng chặn ở cổng. Hôm nay còn đem ba lô to tướng sang.

– Tao ở cùng mày đến lúc mẹ mày đi công tác về nha. Tao thương mày ở nhà một mình nên sang ở với mày cho vui.

Nói xong nó chui tọt vào nhà, để mặc mình và em đứng thờ thẫn ở cổng. Thằng này phá hoại đúng lúc vậy trời. Ngó mặt em thấy hỏa khí bốc phừng phừng rồi. Vội chọc chọc tay bảo em vào nhà nhanh không lạnh. Thế là tối nay mất cái hẹn. Em lục tủ lạnh tìm món để nấu cơm. Mình loanh quanh nhặt rau giúp em. Thằng Hưng bê laptop xuống bàn ăn ngồi chỉ đạo. Hic. Sao lại có thằng vô duyên quá trời đất thế này.

Bữa cơm hôm nay em cho món nào cũng cay. Hại thằng Hưng hại luôn cả mình. Ăn muốn chảy nước mắt. Chỉ ước bây giờ thằng Hưng bị bố hoặc mẹ gọi về để mình được ở bên em thôi. Uất ức thần chưởng mà chết mất. Ăn xong em chẳng thèm chào mình mà về thẳng nhà. Cũng không muốn níu em lại vì ở cùng thằng Hưng thế nào cũng có truyện.

– Hưng ơi!

– Giề?

– Mày có nhất thiết phải đối xử với tao thế không? Tao đã đủ khổ rồi!

– Tao ở với mày có một hai đêm thôi. Sau này mày được ở với em Nhíp cả đời còn gì. Hề hề

Tức quá ôm sách lên giường đọc. Vừa nằm vừa tưởng tượng xem em đang làm gì lúc này. Được một lúc tự nhiên thấy thằng Hưng ngã đổ ghế. Sau đó hét ầm nhà lên.

– Hoànggggg! Mày ra đây mà xem. Ra mà xem em Nhíp nhà mày đối xử với tao thế nào này.

Vùng dậy chạy ra máy tính. Trên face em là ảnh thằng Hưng đứng chỉ tay ngoài ban công, trên người có mỗi cái quần nhỏ. Không phải nói, thằng Hưng khóc thét. =)) Nhìn cái ảnh buồn cười lắm nhưng vẫn phải an ủi nó rằng mình sẽ bảo Vi tháo xuống. Trời ơi Vi ơi. Đủ trò quậy phá. Mà em gây thù chuốc oán mà không sợ hậu quả gì hết thế này thì chết.

– Mày chừa tội đi ngủ không mặc quần đi nhé!

Chưa kịp nói thêm gì thì thằng Hưng đã chạy tót ra ban công.

– Này bà nội. Chơi gì mà ác vậy? Trên face tôi còn thầy cô bố mẹ nữa. Mọi người nhìn thấy tôi ngủ với thằng Hoàng mà mặc mỗi cái sịp thì tôi biết giải thích sao?

– Giải thích sao kệ đằng ấy? Thế lần trước đằng ấy post cái ảnh nói chuyện với Hoàng lên sao đằng ấy không nghĩ cho tui?

– Này, có gỡ xuống không? Tôi … tôi giết thằng Hoàng.

Gì? Chỉ vì cái ảnh mà quay ra giết mình. Mà nhìn thái độ của em mình biết em không gỡ đâu. Ngang như cua. Vào máy tính đăng nhập facebook mình để chat khuyên nhủ em. Ủa mà sao mình sang face em không nhìn thấy cái ảnh ấy nhỉ? Lật sang face thằng Hưng xem. Ui zời. Em còn nhân đạo chán. Em hạn chế chỉ cho thằng Hưng nhìn thấy. Yêu em thế. Em không bướng đến mức quá đáng như mình tưởng. Ngó ra ban công thấy thằng Hưng vẫn đang xuống nước van xin em gỡ ảnh. Mà thằng này cũng khôn. Biết tính đối thủ thế là tốt. Mình quay trở lại giường nằm đọc sách. Thỉnh thoảng hình ảnh em cứ nhảy vô làm mình mất tập trung hoài. Phì cười rồi cố gạt hình bóng em đi để đọc sách.

***

Hôm sau mình và Hưng dậy muộn, em đã chuẩn bị xong bữa sáng. Kế hoạch dình chụp ảnh dìm hàng em của nó đã thất bại thảm hại. Còn suýt bị em dìm lại nữa. Nhưng không thấy nó cay cú gì. Thậm chí còn chào buổi sáng em một cách tử tế làm mình sốc tí ngã.

– Mày ăn nhầm thuốc hả Hưng?

– Đừng tưởng tao tha. Em Nhíp nhà mày được lắm. Tao cất mối thù này vào tim.

Lại còn gì nữa. Nghịch với em thì chỉ hại người thôi. Tốt nhất cứ như mình là hòa bình. Hôm nay em dậy sớm nấu xôi lạc. Vừa ăn vừa nhớ quê. Chỉ tội cơm nấu bằng nồi cơm điện không thơm bằng bếp củi.

Dắt xe ra cổng, thằng Hưng giành xe máy đi. Bảo mình đi xe đạp cùng em. Sướng quá nhảy lên xe em phóng luôn. Em ngồi đằng sau mình, lại hát. Mình vừa đi vừa cười.

– Vi ơi!

– Dạ!

– Ôm đi!

– Không. Kì lắm!

– Ôm 1 cái thôi mà!

– Không đâu. Bạn nhìn thấy ngại lắm

Không nịnh được. Thôi vậy. Bao giờ chỉ có mình và em. Mình sẽ ôm bù.

Chiều tan học thằng Hưng đèo mình tới đón em. Đứng đối diện cổng trường đợi em, cứ nghĩ miên man tối nay sẽ ăn món gì, chơi trò gì, em hát cho nghe bài gì. Đang nghĩ thì bị thằng Hưng tóm tay bất ngờ tí ngã.

– Chết mẹ rồi Hoàng ơi. Ông Tùng!

Hốt hoảng nhìn sang phía cổng trường. Đúng ông Tùng rồi. Không hiểu lão này cứ tìm em làm gì không biết. Hận gì cô Thi thì tìm cô mà tính sổ. Sao cứ làm khổ em tôi vậy hả trời. Chạy sang đến nửa đường thì lão đã bắt được em ngay khi em dắt xe ra cổng. Em sợ đến nỗi rúm ró. Mình cũng sợ không kém. Giờ mình tới đó cũng không làm gì được lão, lão đạp mình một cái gì lăn quay. Vội quay lại chỗ thằng Hưng tìm cách đối phó.

– Giờ hai thằng mình không đánh lại được đâu, tao gọi cứu trợ rồi. Mình đi theo xem lão đi đâu đã.

Ông Tùng lôi Vi vào taxi. Tim mình đập loạn xạ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Sống cận kề nguy hiểm thế này chẳng mấy tổn thọ. Chắc phải tìm cách đưa em cao chạy xa bay nơi này mất. Lúc này lại thấy biết ơn và quý thằng Hưng hơn bao nhiêu phần. Nhìn nó lái xe với vẻ mặt lo lắng không kém mình mà cảm động.

Lão Tùng đưa em ra phía đường cao tốc Láng – Hòa Lạc. Chẳng hiểu nếu có em trong tay lão sẽ làm gì nữa. Không dám nghĩ. Suýt bị lão bắt một lần đã hoảng lắm rồi. Giờ làm sao để cứu em về bây giờ. Mình cuống đến nỗi bấu chặt vào sườn thằng Hưng.

– Thằng chó, bỏ tay ra cho tao gọi điện thoại.

– Gọi gì nữa?

– Thông báo địa điểm cho mấy thằng kia. Mà không xong rồi. Chúng nó không ra kịp đâu. Để tao nghĩ cách.

Chạy khoảng hơn 1 cây thì thằng Hưng phóng lên trước xe taxi. Đường dành riêng cho oto mà chạy xe máy lên thế nào cũng bị bắt. Nếu mình bị bắt, để lão Tùng vượt qua mất dấu thì em chết mất.

– Hoàng, Hoàng! Mày mắt tinh nhìn xem cho tao trước kia có phải trạm công an giao thông không?

– Phải! Tiên sư mày. Giờ có cả cơ động. Bị bắt là chắc rồi.

– Mày bám chặt vào nhá. Bọn mình sẽ mất tí máu đấy.

Hết phần 6

Lại còn gì nữa. Nghịch với em thì chỉ hại người thôi. Tốt nhất cứ như mình là hòa bình. Hôm nay em dậy sớm nấu xôi lạc. Vừa ăn vừa nhớ quê. Chỉ tội cơm nấu bằng nồi cơm điện không thơm bằng bếp củi.