Dì tôi là một teen girl - Chapter 47


Dì tôi là một teen girl - Chapter 47 (Tương ứng chap 129 - 130 của bản gốc)

Hét toáng lên xong thì mình không còn cố giãy giụa thêm để làm gì nữa mà quyết định nằm im đó chờ chết, à phải nói chính xác hơn là chờ sự trợ giúp đắc lực từ người thân. Và quả nhiên chưa đầy 30 giây sau một tiếng “ới” nhỏ nhoi vang lên từ trong phòng tắm bên dưới tầng hai thì y như rằng Dì Linh đã liền vội vàng xuất hiện khi chuỗi dài những bước chân hấp tấp trên bề mặt của các nấc thang gỗ vừa dứt tiếng.

Không thể nhìn rõ hoàn toàn mọi thứ trong bóng tối mờ đục, nhưng ngạc nhiên thay tại chính từ chỗ góc khuất này nếu hướng ánh mắt nhìn ra xa nơi tồn tại một nguồn sáng duy nhất đang le lói nối lên tầng ba mình thậm chí đã có thể thấy cả đầu tóc ướt sũng, lem nhem nước của người con gái với tấm khăn tắm lớn quấn hờ ngang tầm ngực đang càng lúc bước lại một gần hơn, rồi sau đó thì chả buồn ý tứ gì nữa mà cứ thế ngồi chòm hỏm xuống ngay trước đầu nằm của mình.

Như một phản xạ rất “nam tính”, mình mặc dù chưa dám quay đầu sang ngay nhưng lại liền nhanh chóng đảo mắt để nghía một tia thật nhẹ vào khoảng không đầy thơ mộng bên trong phần háng chân của người con gái đang ngồi chàng hảng sát bên đầu. Mà xem chừng khung cảnh vi diệu này tính ra cũng chẳng khác là mấy so với buổi sáng tinh mơ đầu tiên khi cả hai vừa mới cùng nhau dọn về đây sống chung, chỉ tiếc rằng như đã đề cập vì điều kiện rất chi là thiếu sáng từ hoàn cảnh nên hầu hết mọi hình ảnh nơi “tam giác vàng” của Dì Linh đã chẳng thể rõ ràng được như những kỉ niệm hãy còn vấn vướng trong tiềm thức.

– Ủa…mấy người bị gì á…sao lại nằm đây…_Dì Linh hớt hãi lên tiếng.

– Cái này thì con phải hỏi Linh mới đúng chứ…sao tự nhiên hôm nay trước phòng con lại có cái bãi gì mà vừa nhơn nhớt lại vừa dinh dính như keo dán vậy Linh…_Mình thở dài đáp khi đôi con mắt vẫn đang liên tục láo liên.

– Là keo dính chuột đó…mấy người chỉ là một con chuột nhắt nên mới bị dính phải keo…_Dì Linh cười khanh khách rồi thản nhiên trả lời.

– Hủm…là keo dính chuột sao…nhưng mà sao Linh lại để ở đây cơ chứ…nhà mình làm gì có chuột đâu…_Mình liền nhíu mài hỏi ngay.

– Ai nói là hông có…có chứ sao hông…nguyên một bầy chuột nữa là đằng khác…chưa biết chính xác là có bao nhiêu con nhưng mà nói chung là phá lắm…chuyện mới xảy ra hồi chiều thôi chứ đâu xa…tụi nó cắn đứt dây mạng bắt vào cục wifi luôn đó…làm tui phải lật đật gọi điện để nhờ nhân viên mạng sang sửa gấp chứ hông là giờ mấy người cũng hông có xài internet được đâu…ủa mà hôm nay sao mấy người lại đi sang chỗ này làm gì…cửa phòng đằng kia mà…_Dì Linh chậc miệng kể xong thì bất giác thoáng ngạc nhiên.

– Hủm…à thì tại…cũng do cục wifi hết á…con lên tới phòng rồi tự nhiên nhìn sang thấy nó hôm nay sao cao hơn thường lệ nên mới tính bước lại gần chút xem thử coi…ai dè…_Mình ấp úng, lửng lờ đáp.

– Ờ mà nghĩ cũng lạ thiệt…lúc sáng 9 giờ mấy tui ngủ quên nha…xong rồi tự dưng 2 giờ dậy cái là đã thấy mất mạng luôn rồi…_Dì Linh băm môi nghĩ ngợi.

– Con thấy đâu có gì đâu mà lạ Linh…mấy con chuột nó thích cắn lúc nào là cắn lúc đó…thích phá lúc nào là phá lúc đó…đâu có bao giờ báo trước cho mình biết đâu mà lạ chứ…_Mình cười xòa hòng cho mau qua chuyện.

– Ờ…ai biểu tụi nó hư như vậy nên có bị bắt lại cũng là đáng lắm…tui còn cẩn thận lấy dây ni lông cột miếng bìa cứng lót bên dưới vào chấn song cầu thang nữa mà…để cho bảo đảm nếu tụi nó đã dính vào keo rồi là khỏi có chạy đi đâu được nữa…_Dì Linh vẫn còn bực bội lắm.

– Vậy ra cái bãi này hoàn toàn là kỳ công gầy dựng của mỗi một mình Linh…_Mình thở dài chán chường.

– Ừa…của tui hết đó…bây giờ thì chịu khó nằm yên nha…để tui gỡ ra cho…chứ còn mấy người mà hông chịu nghe theo cứ cử động hoài là coi chừng sẽ bị dính nhiều hơn nữa đó…_Dì Linh ra bộ màu mè.

– Hủm…gì chứ…có cái bãi keo dính chuột tầm thường vầy thôi mà Linh cứ làm như là cơ quan đại đạo gì ghê gớm lắm không bằng…ủa mà sao Linh không chịu bật điện lên cho sáng để còn thấy đường mà gỡ…chứ tối hù vầy sao mà Linh gỡ nhanh được…_Mình lờ đờ ngán ngẩm.

– Thôi đi nha…đừng có lừa tui…hông mở đèn đâu…tui đang hông mặc đồ mà hả tự nhiên bắt phải mở đèn…mở đèn sáng trưng lên để còn chiêu đãi cho cặp mắt bự chảng của mấy người hả…đẹp thôi chứ hông có dễ bị dụ đâu ha…_Dì Linh nói xong thì liền đánh mạnh vào bắp dế của mình.

– Úi da…i’m gay…gay mà…_Mình giật nảy lí nhí.

– Hơ…hổng tin…tui hổng có tin mấy người nữa…_Dì Linh tèn hén.

– Hủm…nếu mà Linh “hổng” tin con thì sao Linh “hổng” chịu ngồi lại cho đàng hoàng xíu đi…rồi tại sao “hổng” dùng tay che mắt con lại cho chắc chắn luôn đi…_Mình giả giọng thắc mắc.

– Làm vậy chi chứ…bây giờ đang tối thui nên mấy người cũng đâu có thấy được gì…tại sao tự nhiên tui phải mất công đi bịt mắt người mù làm gì…làm vậy thất đức lắm…_Dì Linh thoải mái đáp chả buồn lưỡng lự lấy một giây nào.

Nghe đến đó, mình đành câm lặng mà nằm yên chịu trận để mặc sức cho Dì Linh dày vò chứ hết muốn nói thêm bất kì điều gì nữa. Vì trời lúc đó khá là tối cộng với việc chẳng hề có bất cứ một ngọn đèn nào được bật sáng cả nên nói chung mặc dù đã rất cố gắng nhưng rồi cuối cùng thì mọi chuyện vẫn chẳng thể đi tới đâu. Vậy nên sau một hồi mải miết chật vật, cả hai đành lòng phải chốt hạ rằng Dì Linh sẽ đi một mạch xuống dưới nhà để tiếp tục tắm rửa cho đến khi xong xuôi hết thảy, rồi sau đó mới lẹ làng mặc quần áo và tìm thêm một số dụng cụ cần thiết để đường đường chính chính lên giải cứu mình khỏi cảnh lầm than.

Bật điện sáng trưng để rồi lẹ làng cắt nhanh mớ dây đang cột nối giăng treo chằn chịt tứ phía, đôi chân mình liền sau đó cuối cùng cũng đã được giải thoát cho thoải mái hơn hẳn mặc dù vẫn còn phải đeo mang nguyên vẹn 3 miếng bìa cứng trây trét đầy thứ keo dính chuột ghê tởm kia lần lượt trên cả hai chân. Vậy nhưng vừa khi mới được thả cho tự do xong thì chỉ trong vòng thoáng chốc mình lại bị Dì Linh nắm áo lôi xềnh xệch vào trong phòng rồi bắt nằm úp người xuống mặt sàn gỗ trở lại, để bôi tinh dầu làm ẩm hòng khiến cho chất nhầy đang bám chặt dưới hai lòng bàn chân kia mau chóng rời ra.

– Linh kiếm chai baby oil này ở đâu ra mà nhanh dữ vậy…_Mình chống cùi chỏ dậy, ngoáy đầu nhìn xuống.

– Đồ của tui chứ “ở đâu ra mà nhanh dữ vậy” với chả hông nhanh dữ vậy cái gì…_Dì Linh thoải mái đáp, trong khi vẫn đang chăm chú dùng tay gỡ từng chút keo một ra khỏi chân mình.

– Ủa…là của Linh sao…nhưng Linh có phải là con nít đâu mà lại đi xài baby oil làm gì chứ…_Mình tròn mắt ngạc nhiên.

– Mấy người bị khùng hả…đâu có nhất thiết phải là con nít thì mới được xài loại dầu này…baby oil có nhiều công dụng lắm…như tui nè…tui chủ yếu dùng nó để dưỡng ẩm cho da cộng với việc cứ một tuần thì tui lại pha loãng vào nước tắm một lần…_Dì Linh chợt ngước mặt lên trả lời mình rồi tích tắc lại liền cúi xuống.

– Hủm…sao con thấy người ta có bán dầu tắm ngoài siêu thị đầy đủ lắm mà nhỉ…sao Linh không sử dụng dầu tắm cho rồi mà tự nhiên lại đi xài đồ của con nít làm gì…_Mình chậc miệng phản bác.

– Cái người này…bộ mấy người hông có nghe tui mới nói gì hết hả…hông phải chỉ đặc biệt con nít mới có thể xài baby oil thôi đâu…người lớn cũng sử dụng được chứ bộ…nói gì mà dai dữ vậy hông biết…_Dì Linh bặm môi lườm mình.

– Chỉ là con thấy lo cho Linh thôi mà…_Mình nói cố.

– Lo cái gì mà lo chớ…tui chỉ thấy càng nói mấy người lại càng vô duyên hơn thôi…ủa mà nếu như tui hông có xài baby oil thì lấy đâu ra để mà bây giờ gỡ keo dính chuột cho mấy người hả…_Dì Linh tiếp tục đay nghiến mình.

– Hủm…cái này thì phải hỏi lại Linh mới đúng đó…ai biểu đặt bẫy keo chuột đầy nhà làm gì…có con chuột nào đâu mà bẫy…_Mình buộc miệng nói sản.

– Sao mấy người biết là trong nhà hông có con chuột nào hở…hông phải chuột thì chả lẽ có người nào đó tự nhiên lại đi cắn đứt dây mạng à…nhà này chỉ có hai người thôi…mấy người thì đi học trong khi chỉ mỗi mình tui ở nhà…hông lẽ mấy người lại nghĩ là tui khùng tới mức tự đi cắt dây rồi sau đó tự gọi điện thoại cho bên nhà mạng đến sửa luôn hả…tui đẹp chứ tui đâu có bị khùng dữ vậy…_Dì Linh y hệt như lúc nãy, vừa nói xong thì liền với tay lên đánh mạnh vào bắp dế của mình một phát giòn tan.

Lần thứ hai liên tiếp mình lại buộc lòng phải ngậm cứng miệng trước sự ngay thẳng của Dì Linh. Ấy vậy nhưng dù sao thì hầu hết mọi sự cố gắng kia vẫn chẳng thể nào khỏa lấp hết được cái chuyện động trời đã xảy ra tối đêm qua, vì rằng ngay cả đến việc làm thiếu sáng lúc trưa là lén cắt đứt dây mạng để rồi bây giờ phải chết chìm trong cái khung cảnh thê lương này, tất cả cũng chỉ vì mình thực sự muốn chấm dứt được chút nào hay chút đó cái công cuộc bán thân qua mạng đang hằng đêm diễn ra tại căn nhà này.

Lầm lì nằm chờ cho đến khi cả hai chân sau một quãng trầy trật trong chịu đựng thì cuối cùng cũng đã được tách biệt hoàn toàn ra khỏi những tấm bìa cứng đang trây trét đầy những keo là keo. Mình sau đó không nói không rằng mà chỉ liền lẳng lặng đứng dậy thay quần áo rồi bước xuống nhà tắm rửa như thường lệ, trong khi Dì Linh vì đã biết ý nên cũng nhanh chóng vệ sinh tay chân các kiểu và lẹ làng chuẩn bị bữa cơm tối.

– Linh…Linh có từng nghĩ là sẽ đi làm lại bên khách sạn chưa…đi làm luôn chứ không phải chỉ là ở nhà tính toán sổ sách…_Mình dè dặt cất tiếng khi cả hai đã chỉnh chu ngồi vào bàn ăn trong phòng bếp.

– Muốn tui đi làm sao…bộ bây giờ mấy người thấy chán tui rồi hả…chán tui lắm rồi đúng hông…_Dì Linh ngước mặt nhìn mình chằm chằm, rồi bất chợt nở một nụ cười nhạt.

– Sao Linh nói vậy chứ…_Mình vẫn rất lạnh lùng.

– Tui để ý thấy từ sáng giờ mấy người lạ lẫm…toàn hỏi mấy câu kiểu miệt thị rất khó nghe…lại còn hờn dỗi đủ thứ như thể đang muốn đuổi khéo tui đi luôn cho khuất mắt mấy người vậy…_Dì Linh bặm môi cúi đầu nhỏ tiếng.

– Không phải như Linh nghĩ đâu…con không hề có ý đó…chỉ là con muốn hỏi thử Linh xem có thích đi làm lại không thôi…tất nhiên là vẫn ở đây rồi nhưng ý của con là Linh nên đi làm lại…vừa vui vẻ lại vừa có thêm thu nhập…_Mình liền buông đũa xua tay giải thích.

– Nhưng thu nhập của tui đang rất là cao mà…với lại tui cũng chỉ thích sống như hiện tại…tiền tui kiếm ra đủ để chi tiêu cho cuộc sống hằng ngày của riêng bản thân tui…tui chẳng có gì gọi là thiếu thốn hay hông hài lòng hết…_Dì Linh nhìn thẳng vào mắt mình rồi ra cái vẻ chắc nịch lắm.

– Ừm thì con cũng chỉ nói như vậy thôi…_Mình thở dài vì muốn kết thúc màn tranh luận ở đây.

– Thực sự thì mấy người làm sao mà qua mắt được tui chớ…tui sống với mấy người gần hai năm nay nên tui biết hết…biết là mấy người hông có thuộc dạng tự nhiên nghĩ đến rồi lại tự nhiên nói ra kiểu bâng quơ như vậy đâu…hẳn là mấy người đang có một điều gì đó mà bản thân cảm thấy chưa thật hài lòng về tui nhưng lại chẳng thể nói toẹt ra được…hoặc cũng có thể là mấy người chưa muốn nói…tui nghĩ là tui sẽ chờ…chờ cho đến khi mấy người chịu nói cho tui nghe mới thôi…_Dì Linh vừa nói xong thì đã lập tức nở ngay một nụ cười tròn vành đầy chân thành.

– Sao lại như vậy…sao phải chờ tới khi con nói…tự Linh phải hiểu rằng bản thân đang làm những chuyện gì mà lại khiến cho người khác không thể hài lòng về Linh được chứ…_Mình nheo mắt giọng thẳng thắn.

– Tui hông bao giờ làm bất cứ chuyện gì trái với lương tâm hết…mấy người đừng có nói chuyện cái kiểu kì cục như vậy…_Dì Linh oan ức, mắt ngấn nước.

– Nói chuyện mà có hơi đụng chạm chút xíu là y như rằng lần nào con cũng thấy Linh mếu máo như muốn khóc hết á…Linh mà cứ như vậy hoài thì làm sao giải quyết vấn đề gì được…_Mình quay mặt nhìn đi hướng khác tỏ rõ thái độ ngán ngẩm ra mặt.

– Bây giờ tui hông…hông có muốn giải quyết vấn đề gì hết á…tui chỉ muốn…muốn mấy người đừng có tự nhiên lại đối xử lạnh lùng với tui như vầy…vì tui hông hề làm bất cứ chuyện gì sai hết…_Dì Linh đưa tay quẹt nhanh hàng nước mắt, thút thít khóc.

– Thôi Linh ăn cơm đi…con thua Linh luôn rồi đó…_Mình lắc đầu, đứng dậy đảo bước về hướng cầu thang rồi sau đó đi nhanh lên phòng.

Hình ảnh của Dì Linh trong tâm trí mình lúc bấy giờ không cần nói cũng đủ biết là đã phai mờ tới mức nào, nhất là kể từ khi mọi cơ sự cứ thay phiên nhau dồn ép và vùi dập không thương tiếc khiến cho mình thực sự chẳng còn có đủ thời gian để mà thông suốt cũng như giải quyết thật chín chắn tình hình nữa.

Tiêu biểu nhất chính là cái hành động tiểu nhược cắt dây cáp mạng nảy sinh hồi ban trưa, càng nghĩ lại càng thấy thừa thải và chẳng giải quyết được bất kì vấn đề gì khi hiện tại mọi chuyện hầu hết như đã biết đều quay lại với xuất phát điểm vốn có.

Cũng chính vì những lí do trái khuấy đó mà chẳng lấy làm ngạc nhiên khi càng lúc đầu óc mình lại càng trở nên rối bù đến khó tả, bài vở tuy rằng chả chất đống và mặc dù cũng đã rất cố gắng nhưng mình vẫn không sao có thể nuốt trôi một cách trơn tru như thường lệ. Vậy nên mới nói khi chuông điện thoại gấp gáp vang lên vào canh 10 giờ hơn báo hiệu cuộc gọi đến từ số máy của Ánh thật chẳng khác nào một chiếc phao cứu sinh lôi mình ra khỏi vũng lầy của những bế tắc không lối thoát, khỏi đống tơ vò lo toan và đầy phiền muộn.

Mình: Duy nghe nè…

Ánh: A lô…ông học xong chưa…skype luôn giờ được không…

Mình: Ừm biết rồi…Duy onl giờ đây…

Vừa ngắt điện thoại xong thì mình liền nhanh chóng mở máy tính lên để có thể vào nói chuyện với nhỏ. Vẫn y như thường lệ, lúc ở nhà Ánh có gu ăn mặc rất chi là thoải mái nên lần nào skype cùng nhỏ cũng vậy, phải nói luôn là mình hầu hết đều chỉ đảo mắt giả lảng nhìn rộng ra khung cảnh xung quanh phòng của nhỏ chứ chẳng mấy khi dám nhìn trực diện vào giữa màn hình máy tính.

– Sao nhìn mặt của ông cau có quá vậy…không muốn nói chuyện với tui à…_Ánh vừa thấy mặt mình là đã liền cầm micro í ới hỏi ngay.

– Hủm…à không phải…không phải do Ánh đâu…chỉ tại nhà Duy đang có chuyện hơi buồn chút thôi…_Mình lắc đầu cười mỉm để nhỏ an tâm.

– Ừa…mà hình như ông chỉ đang sống chung với mỗi một mình Dì của ông thôi đúng không…vậy là cãi nhau với Dì rồi…_Ánh cười cảm thông kiểu như một đứa bạn hiểu chuyện.

– Cũng không hẳn là cãi nhau đâu…chỉ là Duy đang cảm thấy hơi buồn bực chút thôi…à quên…có chuyện gì mà Ánh lại gọi Duy skype gấp vậy…_Mình cười xòa cho qua chuyện rồi liền lúc háo hức hỏi ngay.

– Không có chuyện gì hết…tại muốn rủ ông skype để nói chuyện cho vui chút thôi…bạn bè mà…_Ánh bặm môi, cúi mặt làm ra vẻ ngượng ngùng.

– Hủm…sao hồi chiều lúc tan học Ánh nói là có chuyện gì đó quan trọng đang muốn nhờ Duy giúp mà…có việc gì cần Duy giúp thì Ánh cứ thoải mái nói ra đi…chứ còn nếu chỉ là nói chuyện phiếm không thôi thì chắc là bây giờ Duy phải off luôn đây…tại Duy chưa học bài xong nữa…còn một môn…_Mình bĩu môi thở dài.

– Trời…giận lây sang cả tui luôn…thôi vậy giờ tui nói luôn nè…tại chuyện này cũng có hơi nhạy cảm chút xíu nên tui định dò ý của ông trước xem sao đã rồi mới dám lên tiếng nhờ…_Ánh xua tay giải thích.

– Nhạy cảm gì chứ…Ánh cứ nói ra luôn đi…tụi mình là bạn bè mà…Duy không có nghĩ ngợi gì đâu mà sợ…_Mình chắc nịch.

– Ừa…mà làm ơn nhớ cho hồi chiều ông đã có hứa là sẽ giúp tui rồi đó nhé…_Ánh gật gù nhắc khéo.

– Rồi mà…Duy đã hứa nếu giúp được là sẽ giúp liền luôn mà…chắc chắn…Ánh cứ nói đi…_Mình lại ngờ nghệch giao ước với nhỏ thêm một lần nữa.

– Vậy thì Duy à…ông có thể làm bạn trai của tui một ngày được không…_Ánh tươi cười đề nghị.

– Gì vậy…đang làm clip trêu ghẹo hả…hay là Ánh đang đóng sitcom vậy…tụi mình mà bạn trai bạn gái gì cơ chứ…bị ấm đầu hả…_Mình lờ đờ mắt đầy thờ ơ.

– Trời…thái độ vậy đó hả…tui nói thật chứ phim sitcom gì ông…tui đang muốn nhờ ông chuyện đó thật á…_Ánh nhìn mình với nét mặt vô cùng nghiêm túc, tuyệt nhiên chẳng hề có bất kì một biểu hiện nào là của sự đùa cợt cả.

– Ánh yêu Duy hả…yêu Duy rồi sao…_Mình khựng lại hỏi dò.

– Làm ơn đừng có điên nữa…gay với les thì sao mà yêu nhau được…ý tui là tụi mình giả vờ…à không tụi mình phải làm cho giống như thật hết tất cả…vì tui đang rất muốn được hiểu cảm giác của một người con gái khi yêu…à là khi được yêu mới đúng…_Ánh chậm rãi nói một cách đầy dè dặt.

– Gì chứ…thì Ánh đang là con gái rồi mà…les thì cũng là con gái chứ sao…_Mình gãi đầu khó hiểu.

– Không phải…ý tui là tui đang muốn tìm hiểu cảm giác của nhỏ người yêu tui á…những gì mà nó cảm nhận…để có thể đối xử với nó thật tốt trong tương lai gần…kiểu vậy…_Ánh tỏ ra rất chân thành.

– Chuyện này thì Duy không biết sao nữa tại cũng lâu rồi Duy chưa yêu thêm ai…nếu mà Ánh nhờ đi chơi với Ánh cả ngày thì dễ chứ còn tình cảm như hai người đang yêu nhau thì…thật Duy cũng không biết sao nữa…thấy nó cứ thơ thẩn với sến súa giống trong phim sao đó…ngại lắm…_Mình lè lưỡi mắc cỡ.

– Có gì mà phải ngại chứ hả…vào ngày hôm đó có ai biết rằng hai tụi mình không phải là người yêu đâu mà phải ngại…hai đứa thật tình cảm với nhau duy nhất chỉ một ngày thôi mà…vậy nên cố gắng giúp tui đi Duy…chuyện hệ trọng lắm á…_Ánh hạ giọng ỉ ôi nài nỉ mình.

– Rồi…được rồi…Duy hứa…nói chung thì chuyện này cũng đơn giản thôi…vậy mà Duy cứ nghĩ Ánh tính nhờ chuyện gì đó quan trọng lắm chứ…_Mình vuốt cằm đáp.

– 18+ luôn nha…_Ánh chợt híp mắt cười mỉa.

– Gì chứ…hai đứa con trai mà 18+ cái gì trời…gớm…_Mình lắc đầu gần như ngay tắp lự.

– Nhát vậy trời…thôi thì từ từ rồi tính vì dù sao cũng phải đợi tới chủ nhật lận mà…cứ để chiều thứ 7 tuần này hai đứa mình đi uống nước rồi cùng nhau bàn tính cũng được…_Ánh ngã lưng cười ha hả rồi bắt đầu hoạch định.

– Bữa đó…quyết định là chủ nhật hả…_Mình thoáng ngạc nhiên.

– Ừm…sao…chủ nhật Duy bận hả…_Ánh hất mặt hỏi mình.

– À không…chỉ là…có hơi gấp…_Mình vướng chút lưỡng lự bởi lẽ mọi chuyện có phần diễn ra hơi nhanh so với suy nghĩ ban đầu của mình.

– Thôi quyết định vậy đi nha…chứ giờ tui phải out để học bài rồi đây…cũng còn đúng một môn chưa xong giống y hệt như ông luôn đó…bye honey của lòng em…_Ánh cười vui vẻ rồi liền lúc đảo tay tắt nhanh skype, không buồn đợi cho mình kịp chào lại.

Sau một thoáng thất thần, mình lẳng lặng tắt máy tính rồi tiếp tục quay về với công cuộc bài vở cho đến tận gần 12 giờ hơn mới lò dò mò xuống dưới nhà để kiếm miếng cơm cầm bụng, xong xuôi đâu đó thì lại lật đật đi nhanh lên tầng hai đánh răng rửa mặt rồi về phòng tắt đèn đi ngủ đầy chớp nhoáng như thể đang sợ sẽ bị một ai đó trông thấy. Đau đớn thay vì rằng từ chập tối đã phải mãi lo nghĩ quá nhiều về chuyện của Dì Linh, bấy giờ thì còn rước thêm vào thân việc nhờ vả của Ánh nên đâm ra sự chập chờn vụt đến vụt đi của giấc ngủ khuya hôm ấy với riêng bản thân mình phải nói là cực kì bê trễ do bởi sự xen ngang vô cùng đáng ghét của từng dòng suy nghĩ vất vưởng.

Sáng sớm hôm sau thức dậy, mình ngáp ngắn ngáp dài rồi ngó chừng mọi thứ xung quanh với cái vẻ chán chường thường thấy. Chán vì khung cảnh vẫn chẳng có gì mới mẻ trong khi nỗi lo về tình trạng “buôn phấn bán hương” của người phụ nữ bên dưới tầng hai thì hầu như vẫn còn nguyên vẹn.

Chống tay đứng dậy mình nhanh chóng đảo bước đi thẳng xuống nhà vệ sinh hòng để đánh răng, rửa mặt nhưng ngạc nhiên thay khi vừa mới bước ra khỏi cửa phòng thì mình đã lập tức thấy ngay bóng hình của một người con gái quen mặt đang ngồi bên dưới khung cửa sổ nhỏ nơi phía góc xa. Trông thấy mình “mị” liền ngơ ngác quay đầu nhìn sang với cái vẻ ngây dại rất đáng yêu.

– Sao Linh không ngủ thêm đi…tự nhiên mới sáng sớm ra lên đây ngồi làm gì…_Mình chững người lại rồi bình thản hỏi.

– Tui ngồi không thôi…chứ hông có làm gì hết…_Dì Linh chậm rãi đáp.

– Vậy thì giờ Linh về phòng ngủ đi…vì nay tự nhiên con thấy thèm phở nên sẽ ăn sáng trên đường đi lên trường luôn…không ăn ở nhà đâu nên Linh không cần phải xuống bếp nấu nướng làm gì cho cực ra.._Mình chậc miệng nói.

– Mấy người chán cơm thèm phở hở…_Dì Linh mím môi hiền dịu.

– Ừa chán cơm rồi…mà sao mới sáng ngày ra Linh đã ăn mặc phong phanh vậy nhỉ…quần đâu không mặc…muốn trúng gió à…_Mình híp mắt lộ rõ vẻ khó chịu.

– Tại Linh vừa mới ngủ dậy cái là lên đây ngồi liền luôn nên mới…_Dì Linh chống tay đứng dậy dựa vai vào cạnh cửa sổ, nhẹ nhàng hướng ánh mắt nhìn xa xăm ra bầu trời quang đãng đằng xa.

– Mới ngủ dậy cái gì hả…con thì thấy lúc nào ở nhà Linh cũng ăn mặc phản cảm như vậy hết á…con nhắc không biết bao nhiêu lần luôn rồi chứ có phải đây là lần đầu tiên đâu Linh…_Mình ngán ngẩm cắt ngang lời Dì.

– Phản cảm chỗ nào…trên người của tui hiện tại có áo có quần đầy đủ hết mà…sao mấy người cứ kiếm cớ hạnh họe tui hoài dạ…_Dì Linh sụ mặt cúi đầu nhìn bẽn lẽn trông rất thương.

Mặc dù vậy nhưng vì lúc đó cơn ứa gan về những việc làm của Dì Linh từ sâu thẳm bên trong mình bất giác lại hừng hực trào dâng, khiến cho mình ban đầu tuy rằng có đôi chút không nỡ nhưng cuối cùng thì cũng phải đành buộc lòng thây kệ người con gái xinh đẹp đang đứng ngay trước mặt để rồi nhanh chóng đi thẳng xuống nhà tắm dưới tầng hai.

Sau khi đã làm vệ sinh răng miệng đâu đó xong xuôi mình lại tiếp tục một lần nữa quay ngược trở lên phòng để thay quần áo, và thật cũng chẳng lấy gì làm ngạc nhiên khi lại chợt ngó thấy Dì Linh lúc bấy giờ vẫn còn đang đứng y nguyên tại chỗ cũ.

– Nay canh trưa mấy người học ở trường xong thì về nhà luôn được hông…tui nấu đồ ăn cho…ăn xong rồi ngủ một giấc…đúng 3 giờ tui gọi dậy đi học thêm nha…_Dì Linh chậm rãi lên tiếng khi vừa trông thấy mình.

– Hủm…à quên chưa nói…từ giờ trở đi con nghỉ học thêm luôn rồi Linh…nghỉ để có thời gian ôn thi học kì…thi xong rồi mới đi học lại…_Mình khịt mũi đáp.

– À ý là giống như hồi mấy người thi giữa kì đó hả…cũng nghỉ học thêm để lo ôn thi mấy môn học bài đó đúng hông…_Dì Linh gật gù hiểu ý.

– Y chang như hồi cách đây tầm chừng một tháng rưỡi…nhưng lúc đó thì chỉ nghỉ các ngày trong tuần không thôi chứ thứ 7 với chủ nhật thì vẫn phải đi học bình thường…còn giờ thì nghỉ hết luôn…thi xong mới đi học lại…_Mình vừa vuốt tóc cho vào nếp, vừa bình thản đáp.

Và đây cũng chính là lí do tại sao phải chờ đến tận chiều thứ 7 thì mình và Ánh mới có thể hẹn nhau để bàn sâu hơn về chuyện mà Ánh đã nhờ vả, bởi lẽ cả hai đã không còn có thể gặp gỡ nhau thường xuyên như mọi khi nữa.

– Khi nào thì mấy người mới bắt đầu thi…_Dì Linh lại dò hỏi.

– Thứ tư tuần sau…thi tới thứ bảy thì xong…_Mình dựa lưng vào tường liếc nhìn sang.

– Ủa…sao thi gì mà nhanh quá dạ…_Dì Linh tròn mắt ngạc nhiên.

– Thi dồn…sáng thi rồi chiều thi tiếp luôn…chiều thứ 6 là thi dồn luôn ba môn học bài vào chung một buổi luôn…năm nào chẳng vậy…đề trường con tự ra chứ không áp dụng đề của sở giáo dục nên cứ đúng lịch là làm liên tiếp luôn…_Mình khoanh tay trước ngực nhìn bâng quơ tứ phía.

– Ò…_Dì Linh ậm ờ lí nhí.

– Thôi Linh xuống ngủ đi…_Mình nói xong thì liền quay người lại mở cửa bước vội vào trong phòng.

– Thấy ghét mày quá nên cuối cùng thì…người ta cũng quyết định đuổi mày luôn rồi Linh ơi…_Dì Linh nhỏ tiếng than thở ngay sau lưng mình.

Nhìn qua thì thấy quá đáng thật nhưng nếu ai đặt bản thân vào hoàn cảnh của mình lúc đó thì mới hiểu, và một khi mà đã hiểu được rồi thì mới thấy như vậy là vẫn còn bình thường chán.

Tiếp tục loay hoay soạn mớ sách vở vào trong cặp rồi lẹ làng mặc đồng phục, mình sau đó liền nhanh chóng xuống nhà dắt xe ra khỏi cổng để đi học và tất nhiên hình bóng của Dì Linh cũng vì thế mà mất dạng.

Sự thật thì mọi việc đâu chỉ đơn giản như thế mà dừng lại bởi lẽ sau đó mặc dù đã đi đến trường và vào tiết học, nhưng vẫn y như sáng hôm qua nỗi lo về chuyện của Dì Linh cứ mãi ám ảnh đầu óc liên tục, nhất là khi mạng cáp quang ở nhà hiện tại như đã biết chẳng hề có chút suy suyển nào sau hành động ăn tàn phá hoại của mình. Vậy nên cũng thật dễ hiểu khi những hình ảnh thường thấy ở các cô “kĩ nữ mạng” kiểu như đầu mang tai mèo, tư thế gợi tình, miệng mở hờ hư hỏng trong khi ngón tay thì thoải mái mơn trớn đầu lưỡi trước màn hình máy tính luôn đan xen dày vò và dằn xé tâm trí mình khiến cho mọi câu chữ từ vị giáo viên đáng kính đứng trên bục giảng gần như chẳng lọt nổi vào tai.

Đắng cay là thế nhưng may mắn thay dù cho cuộc đời này có tệ bạc đến thế nào đi chăng nữa thì vẫn luôn tồn tại một thứ không bao giờ phản bội lại mình, đó chính là thời gian. Quanh đi quẩn lại vài tiếng đồng hồ thì tiết học cuối cùng rồi cũng kết thúc, kẻng tan trường ầm ĩ vang lên cũng chính là lúc mà mình lại tiếp tục một lần nữa mang bộ mặt rầu rĩ trở về nhà.

Tới trước cổng, mình lẳng lặng mở khóa sau đó dắt xe vào bên hông rồi mới lửng thửng từng bước đi vào trong cửa chính, ngay lập tức khi ấy đập vào mắt mình là hình ảnh Dì Linh đang đứng khép nép cạnh chiếc bàn kính phòng khách với nguyên si bộ đồ ban sáng, kèm thêm một cái tạp dề ngắn cũn cỡn mà trông vào thực sự rất gợi tình.

– Con mới về…_Mình vừa đi vào là liền lên tiếng thưa gửi.

– Duy lên phòng thay đồ đi…Linh nấu nướng xong xuôi hết rồi…_Dì Linh bỗng dưng tươi cười.

– Dạ…mà sao nay Linh lại đứng đây để chờ con làm gì…mọi khi có như vầy đâu…_Mình chau mài dò hỏi.

– Tại Linh sợ bị đuổi…_Dì Linh e dè đáp, ra cái vẻ như đang sợ sệt lắm vậy.

– Hủm…con là ai mà dám đuổi Linh cơ chứ…mà nếu sợ bị đuổi thật thì sao Linh không chịu mặc quần áo cho kín đáo vào đi…con nhớ là sáng ngày ra con cũng có nhắc Linh chuyện đó rồi mà nhỉ…_Mình nhếch mép mỉa mai.

– Linh có mà…thêm tạp dề rồi nè…_Dì Linh nhe răng cười tít mắt.

– Thôi con lên thay đồ…_Mình thở dài đảo bước đi về hướng cầu thang.

Đúng là hồi sáng Dì Linh có lên phòng mình với thái độ hối lỗi thật đó nhưng hầu hết vẫn chỉ là một vẻ mặt buồn bã, nhiều than vãn chứ chẳng hề nhún nhường như vừa rồi, mà tính ra thì đây cũng là lần đầu tiên mình có cảm giác áp chế được Dì Linh kể từ ngày đầu chung sống tính cho đến thời điểm hiện tại, và thậm chí đâu đó trong mình còn bùng lên một chút ham muốn của sự chiếm hữu nô lệ nữa kìa.

Thay đồ xong mình liền đi một mạch thẳng xuống dưới nhà sau khi đã ghé ngang phòng tắm tầng hai để rửa sơ qua mặt mũi. Vừa đặt chân vào bên trong bếp thì thật bất ngờ thay vì rằng y hệt như ban nãy, Dì Linh lại cũng tiếp tục làm cái điệu bộ rụt rè đứng cạnh sát bàn ăn tươi rói chào đón mình.

– Sao Linh không ăn trước đi…đợi con làm gì…_Mình chậm rãi đi lại ngồi vào bàn.

– Hông dám ăn trước…sợ bị đuổi lắm…_Dì Linh cũng liền lúc ngồi xuống ngay sau đó, nhưng giọng điệu thì xem chừng đã xuất hiện đôi chút cạnh khóe.

– Đuổi gì chứ…ai nào dám đuổi Linh đâu…mà sao nay Linh không làm việc trước máy tính nữa à…con thấy bộ đồ này hình như vẫn y chang lúc sáng mà đúng hông…Linh phải chịu khó thay đổi trang phục thường xuyên…rảnh thì cài thêm ruy băng hay tai mèo gì đó lên đầu cho nó lạ…người ta nhìn vào mới thấy thích chứ…_Mình vờ giả lả quan tâm.

– Là sao chứ…làm việc với máy tính…thay đổi trang phục thường xuyên…cài ruy băng hay tai mèo để người ta nhìn mới thấy thích…à cái đó phải tới đợt thì mới làm thôi…đâu phải lúc nào cũng có việc để cho mình làm hoài đâu…_Dì Linh ngó chừng nghĩ ngợi một lúc rồi mới liền cười đáp.

– À vậy ra là phải theo đợt à…_Mình cười mỉa, khẽ lườm nhẹ một cái.

– Ò…mà tối hôm kia hình như tui gọi lộn skype cho mấy người mà đúng hông…thấy sao…đẹp chứ hở…_Dì Linh thản nhiên hỏi không e dè gì nữa.

– Hủm…à ừm…cũng đẹp…nhìn lạ mắt lắm…mà Linh tính khi nào thì nghỉ làm luôn…chứ việc đó hình như cũng chỉ là tạm thời thôi mà đúng hông…_Mình thở dài gật gù, vậy ra Dì Linh cũng biết là đã gọi skype nhầm cho mình cơ đấy.

– Chưa…giờ chưa nghỉ được đâu…tui mà nghỉ bây giờ là nhỏ Nhi giận tui liền luôn đó…_Dì Linh chợt lắc đầu nguầy nguậy.

– Gì chứ…là…là chị Nhi nhờ Linh làm cái việc đó sao…_Mình trố mắt kinh ngạc.

– Ò…thì là chính Nhi nhờ tui giúp đỡ mà…_Dì Linh ngây ngô trả lời mình.

Vậy ra là suốt hai ngày hôm nay mình đã hoàn toàn hiểu lầm về Dì Linh, hoặc chí ít cũng là đã nghĩ sai đến chín phần câu chuyện bởi lẽ Dì Linh thực sự không phải là một con người như thế mà kẻ đứng đằng sau tất cả là chị Nhi, cũng chính là người đã lên tiếng nhờ vả và yêu cầu sự giúp đỡ chứ chẳng phải là Dì Linh của mình bỗng dưng lại tự tung tự tác đi làm cái việc khuynh thiên hại lý ấy.

Đó là còn chưa kể nếu chỉ là đơn phương thực hiện do được sự nhờ cậy thì khách quan thay trong tình huống này Dì Linh hoàn toàn không nên bị đổ tội, cũng như khinh khi vì rằng chẳng hề nhận được một chút lợi ích về tài chính nào trong vụ việc lần này cả. Nếu ghét Dì Linh một thì mình hiển nhiên phải ghét chị Nhi tới mười.

Càng nói chuyện mình lại càng cảm thấy thương người con gái đang ngồi ngay trước mặt nhiều hơn, bởi lẽ chỉ vì một hiểu nhầm tai hại mà mình đã đan tâm làm khổ người ta đến mức ăn không ngon ngủ cũng không yên và thậm chí mới sáng ngày ra mà đã phải lo dậy sớm để chăm chút hỏi han từng chút một, buổi trưa thì chờ đợi ngóng trông rồi hầu hạ cơm bưng nước rót và nhất là lại còn phải tươi cười với cái thằng mà nguyên cả ngày hôm qua đã hậm hực ra mặt. Càng nghĩ mình lại càng thấy hổ thẹn với lương tâm, đời thực chứ có phải là phim ảo tưởng đâu mà nỡ lòng nào lại đi gán ghép cho người ta cái tội danh “bán dâm qua mạng” cơ chứ.

Bữa ăn kết thúc cũng là lúc mà hầu hết mọi khuất tất giữa cả hai như đã biết đều đã được giải quyết một cách khá rõ ràng, vì với riêng bản thân mình thì chỉ cần là Dì Linh không quá thực tâm trong cái chuyện động trời kia là đủ. Sau đó thì đi lên phòng mình học bài và làm bài tập đến chừng gần 6 giờ tối, xen ngang là một giấc ngủ canh xế chiều dài những 2 tiếng đồng hồ nên đâm ra cơ thể rã rời và cảm giác mệt mỏi lan tràn khắp thân xác là điều khó lòng mà tránh khỏi.

Lựa đại lấy một bộ quần áo sạch sẽ để xuống dưới nhà tắm táp cho thư giãn đầu óc, ấy vậy nhưng vừa khi mới đặt chân xuống sàn tầng hai là y như rằng mình đã liền ngay lập tức tự động đi đến, ngó thật lung vào bên trong phòng của Dì Linh khi thoáng thấy cánh cửa gỗ lúc đó chỉ đang khép hờ lỏng lẻo. Cái điệu bộ ngây ngô khi say giấc vẫn như thường lệ luôn đáng yêu đến lạ, và nếu là mọi khi thì có lẽ mình đã rất sung sướng mà nhìn nhìn ngắm ngắm khuôn mặt ấy đến mức không thể rời mắt, nhưng hoàn cảnh lúc ấy thì rõ là hoàn toàn khác hẳn.

Bởi lẽ ngoài cái tư thế ngủ đầy thoải mái và không dè dặt kia ra thì cũng cần phải đề cập nhiều hơn tới vài yếu tố nhạy cảm như cặp mông tròn trịa, lớp vải áo vì thay đổi tư thế nằm đột ngột nên đâm ra bấy giờ đã bị xê dịch lên tới tận hơn phân nửa khiến cho phần trước ngực nếu thật chú tâm quan sát thì rất dễ dàng để hình dung ra trọn vẹn hình hài của hai trái lê trắng muốt. Đó là còn chưa kể tới cái khung cảnh tĩnh mịch với thứ ánh sáng mờ mờ ảo ảo đầy ma mị khiến cho những gã trai đang tuổi cập kê như mình thực lòng rất dễ buông lơi, hòa mình vào kiếp sống sa đọa.

Nói là vậy nhưng cũng cần phải nhắc lại rằng đây là đời thật chứ nào có phải là mộng ảo chi đâu, vậy nên điều hiển nhiên nhất mà lúc ấy mình có thể làm là rón rén từng bước đi vào bên trong bật điều hòa rồi sau đó mới nhẹ nhàng khép kín cửa lại để Dì Linh chìm mình vào một giấc ngủ thật sâu và mát mẻ.

Sau khi tắm táp xong xuôi, mình quay trở lại lên phòng để tiếp tục với công cuộc bài vở cho đến khoảng gần 9 giờ hơn thì mới chợt thình lình trông thấy một bóng đen xiêu vẹo từ ngoài cửa lảo đảo đi thẳng vào bên trong rồi nhanh chóng đổ oành lên nệm của mình, mà chắc là không cần phải nói thì chúng ta ai cũng biết người đó là ai rồi nhỉ.

– Tự động vào rồi tự động nằm như vầy…bộ Linh không sợ bị con dọa đuổi nữa à…_Mình quay mặt sang nhìn rồi khẽ cười đùa.

– Sao tưởng…tưởng hồi trưa xuôi xuôi rồi mà…vậy cho Linh…Linh xin lỗi…_Dì Linh có hơi bất ngờ nên liền lúc chống tay bật dậy, hướng đôi mắt to tròn nhìn về phía mình.

– Con giỡn đó…mà nói chứ Linh sợ bị đuổi thật à…_Mình xua tay.

– Sợ chứ sao hông trời…ai đi làm mà chẳng sợ sẽ bị đuổi việc chứ…_Dì Linh thở phào rồi thả lưng nằm dài xuống nệm trở lại.

– Hủm…vậy ra là Linh sống chung với con chỉ như bổn phận…hay như việc làm thôi hả…chứ không phải là niềm vui và sự hạnh phúc lớn lao sao…_Vừa hỏi xong mình liền chớp chớp mắt chờ đợi.

– Trước đây thì cũng có chút chút…nhưng từ hôm qua đến giờ thì mấy người khiến cho tui cảm thấy nó giống như việc làm hơn nhiều rồi…_Dì Linh bỗng thấy bản thân được đề cao nên có phần hơi lên mặt.

– Hủm…vậy à…mà sao Linh không ngủ thêm đi…dậy sớm chi đâu…_Mình chậc miệng vờ giả lảng sang chuyện khác.

– Hơ…giờ này mà còn sớm gì nữa…chiều giờ tui chưa có cái gì vào bụng hết nên đói thấy ghê luôn hà…phải dậy ăn chứ…ăn xong rồi tui còn phải lo giúp Nhi chuyện kia nữa…_Dì Linh nghiêng người gối đầu lên tay, đáp lời mình.

– Lại giúp chuyện kia nữa à…Linh không nghĩ gì cho bản thân của Linh sao…cái gì giúp được hẳn giúp…còn cái gì quá đáng thì từ chối đi…nhất là khi Linh lại là con gái…chưa chồng…chưa con…thậm chí còn chưa có cả người yêu…_Mình chau mài thở dài.

– Nhưng mà Nhi cũng là con gái đó…cũng phải làm đấy thôi…_Dì Linh phụng phịu.

– Biết là vậy nhưng mà sao con thấy Linh giống như đang bị ép buộc nhiều hơn…_Mình ậm ừ.

– Đâu có đâu…Nhi vừa lên tiếng nhờ cái là Linh gật đầu đồng ý giúp liền luôn mà…với lại Linh cũng thích nữa…được mặc đồ đẹp nà…_Dì Linh chống tay ngồi dậy đầy thư thả, vén cao lọn tóc xoăn.

– Mặc đồ đẹp nhưng lại phải show cho người ta xem…như vậy mà Linh không thấy ngại gì à…_Mình lườm nguýt.

– Ngại gì chứ…Linh đâu có cần phải show mặt ra đâu…chỉ là từ cổ trở xuống không thôi mà…_Dì Linh cười mỉm chi ra điều bình thường lắm.

– Hủm…chẳng phải là bữa skype nhầm với con…Linh đã để lộ mặt ra luôn rồi còn gì nữa…_Mình hích mặt đối đáp.

– Hơ…bữa đó là do tui tưởng mấy người là nhỏ Nhi…đêm hôm khuya khoắt buồn ngủ muốn chết hà…hai người lại đều không có để avatar…vừa thấy online cái là tui bấm gọi luôn nên mới bị nhầm như vậy đó chứ…_Dì Linh nheo mắt giải thích.

– Hủm…là sao chứ…sao lại là chị Nhi nhỉ…phải là “khách” mới đúng chứ…_Mình ngáo ngơ không hiểu.

– Nói gì á…Nhi đưa đồ cho tui thử xem cái mẫu đó tui mặc chụp đẹp hơn hay nó mặc chụp đẹp hơn mà…_Dì Linh nghiêng đầu đáp.

– Gì…gì chứ…mặc…mặc chụp gì…_Mình tròn mắt.

– Mấy người hông hiểu hả…bữa đó canh khuya tui đang ngủ thì tự nhiên nhận được điện thoại của Nhi nói là xuống chỗ hàng rào phía sau để nhỏ đưa đồ cho mặc thử…lên phòng mặc xong thì show liền qua skype để nhỏ xem sao là được rồi…chứ khuya quá làm biếng sang nhà…với lại mấy bộ đồ đó toàn là nội y đồ ngủ không thôi nên không có ướm đại được…_Dì Linh chậm rãi rành mạch từng chút một.

– Vậy ra cái việc mà chị Nhi nhờ Linh chính là…là thử đồ giống hệt như hôm bữa mà Linh đã có nói với con là chụp giúp giùm mớ hàng mới về á hả…giống cái bữa mà Linh phải chụp thâu đêm rồi tới tận sáng mới về á hả…_Mình trố mắt chưng hửng.

– Ò…chứ mấy người nghĩ là gì…hông phải là Nhi thì bữa đó tui gọi skype để khoe thân với ai được chứ…khùng…_Dì Linh ngáp dài như lẽ hiển nhiên.

Hoàn toàn im lặng bởi lẽ lúc bấy giờ mình thậm chí còn chẳng biết nên nói gì cho phải nữa kìa. Từ đầu mọi chuyện nếu bình phẩm nhẹ nhàng thì là tưởng tượng quá lố còn khách quan khẳng định thì hầu hết tất cả đều chỉ là sự ngộ nhận không hơn không kém từ chính bản thân mình mà ra bởi lẽ Dì Linh như đã biết là chẳng hề làm bất cứ một điều gì sai và chị Nhi cũng vậy, có chăng người sai là mình vì đã quá cả nghĩ mà thôi. Tính tình thì đã chẳng tốt đẹp hơn ai mà suốt ngày còn cứ hay đi soi mói nghĩ xấu cho người khác, đúng thật là quá đáng hổ thẹn.

Nào là “bán tình qua mạng”, nào là “mã vạch tình nhục”, càng nghĩ mình lại càng cảm thấy xấu hổ với bản thân nhiều hơn. Đó là còn chưa kể đến chuyện phá hoại tài sản tư gia nữa chứ, vậy nên mới nói vụ việc đống bã chuột chiều tối hôm qua thật chẳng khác nào một lời cảnh tỉnh, một hình thức gậy ông lại đập lưng ông mà đấng tái tạo đã ân cần nhắc nhở.

Mặc dù phải liên tiếp chịu đựng sự dày vò kinh khủng từ hoàn cảnh, từ mỗi sự thật tỏ tường vừa được luân phiên thốt ra nhưng vì nỗi mặc cảm đàn ông lúc đó còn to lớn lắm nên sau khi câu nói cuối cùng của Dì Linh vừa kết thúc, mình tuyệt nhiên chẳng dám ngước đầu lên để mà hó hé thêm bất kì một lời nào nữa ngay cả khi mọi chuyện đã trôi qua được chừng hơn nửa tiếng đồng hồ sau, cũng tức là lúc mà cả hai đã thoải mái an tọa dưới bàn ăn nhà bếp.

– Hơ…_Dì Linh đang “liệu cơm gắp mắm” thì thình lình đảo mắt nhìn chằm chằm vào mặt mình, lắp bắp.

– Hủm…_Mình ngạc nhiên nên vội dừng đũa.

– Đừng nói với tui là…từ cái vụ skype nhầm kia…tại vì mấy người nghĩ rằng tui đang có người yêu nên hai bữa nay mới tỏ thái độ…thái độ lạnh lùng boy với tui như vậy…hông lẽ nào…hông lẽ nào mấy người…_Dì Linh hốt hoảng đến mức đưa tay lên che miệng lại như thể vừa phát giác ra được một âm mưu không tưởng nào đó hãi hùng lắm vậy.

– …_Mình mím chặt môi không đáp, bởi thú thật như đã kể thì ban đầu lí do có bạn trai cũng là một trong những suy đoán mà mình đã từng nghĩ tới sau khi chứng kiến màn khoe thân đầy táo bạo của Dì Linh.

– Đừng nói là…đừng nói với tui là mấy người…mấy người cuồng tui tới mức như vậy luôn nha…cái mức mà chỉ cần trông thấy tui nói chuyện với một người đàn ông nào khác là mấy người liền “mặt sưng mài sỉa” lên…rồi còn đối xử khó chịu ngoài mặt với tui nữa…_Dì Linh nói xong thì liền chớp chớp mắt chờ đợi.

– Hình như bữa đó là Linh chủ động gọi lộn skype cho con mà…với lại chị Nhi là phụ nữ chứ có phải đàn ông đâu…nói gì vậy không biết…_Mình lờ đờ mắt ngán ngẩm.

– Hông phải…ý tui là hả…kiểu như mấy người…nói sao giờ ta…mấy người “ấy” tui á…_Dì Linh phụng phịu cố gắng giải thích.

– Thôi mệt…ăn cơm đi…”ấy” gì mà ấy…càng nghe Linh nói con càng không thể nuốt trôi cơm đó…_Mình vội cắt ngang rồi vờ cằn nhằn vô cớ.

Nhờ vào thái độ khá quyết liệt từ mình khi cắt ngang lời nói của Dì Linh nên cuối cùng thì mọi chuyện sau đó đã dần trở nên êm xuôi hơn hẳn, bữa ăn cũng nhờ vậy mà nhẹ nhàng kết thúc như chưa hề có bất cứ chuyện gì xảy ra. Lặng lẽ đi lên phòng, mình của khi ấy lại tiếp tục vùi đầu vào công cuộc bài vở để ôn thi cho đến tận lúc đã nhắm mắt đi ngủ.

Ngày hôm sau và hôm sau nữa cũng thế, bởi lẽ tất cả mọi vướng mắc cũng như rối rắm giữa cả hai hầu hết đều đã được tháo gỡ một cách vô cùng trơn tru nên nói chung cuộc sống của mình trôi qua khá êm ả mãi đến tận sáng thứ bảy, cái ngày mà như thường lệ mình lờ đờ thức dậy chẳng vì bất kì một lí do gì.

Thở dài rồi chậm rãi từng bước đi xuống tầng hai để đánh răng rửa mặt, mình như mọi ngày định bụng sau đó sẽ thay đồ rồi ì sạch xách cặp xuống dưới nhà. Ấy vậy nhưng vừa khi mới độ tới lưng chừng cầu thang thì bất chợt điện thoại trong túi quần của mình lại thình lình rung lên, là cuộc gọi từ số máy của cô Trang.

Mình: A lô…con nghe…

Cô Trang: Duy mai con sang đây được không…ngày mai…mấy giờ cũng được hết…

Mình: Mai con bận cả ngày rồi mẹ…

Cô Trang: Chủ nhật mà Duy…à mà nay con phải đi học cả ngày hả…vậy còn đầu tuần sau thì sao…

Mình: Giữa tuần sau là con bắt đầu thi cuối kì rồi mẹ…nên sau khi học ở trường xong thì con phải về nhà ngay để ôn bài…mà có việc gì gấp lắm hay sao mẹ…

Cô Trang: À không Duy…chỉ tại mẹ nhớ con quá thôi…tuần sau thi rồi thì liệu Duy có cố dành ra được một buổi để sang đây với mẹ không con…mẹ sẽ nấu một món gì đó thật ngon cho Duy ăn xem như là để chúc cho con thi tốt vậy đó…

Mình: Vậy ạ…vậy thì trưa hôm nay luôn được không mẹ…trưa học xong ở trường con sẽ chạy về nhà để thay đồ…rồi sau đó sẽ sang bên nhà mẹ luôn…tại chiều nay 3 giờ con có hẹn với bạn mất rồi…

Cô Trang: Ừm vậy nha con…ủa mà Duy của mẹ thích ăn món gì nè…để mẹ còn kêu bé Duyên mua đồ chuẩn bị trước…rồi trưa nay đi làm về chính tay mẹ sẽ vào bếp để nấu cho Duy ăn…

Mình: Dạ phiền mẹ quá…hay là nấu chè đi mẹ…

Cô Trang: Duy là con trai mà cũng thích ăn chè nữa sao…hảo ngọt quá ta…mà con muốn mẹ nấu chè gì…mẹ cũng biết nấu vài loại…

Mình: Mẹ cứ thoải mái nấu loại chè nào mà mẹ cho là ngon nhất đi…

Cô Trang: Ừm mẹ biết rồi…mà Duy nhớ là khi nào qua gần tới nơi thì nhớ gọi trước cho mẹ biết nhé…để mẹ mở sẵn cổng cho chứ không là phải đứng nắng như hôm bữa nữa đó…

Mình: Dạ con biết rồi…vậy giờ mẹ đi làm nha…con xuống nhà ăn sáng xong rồi phải đi học luôn đây…

Cô Trang: Ừm…Duy nhớ là phải đi đường thật cẩn thận nha con…

Mình: Dạ…con biết rồi…con chào mẹ…

Vừa kết thúc cuộc gọi với cô Trang xong, mình lại phải vội vàng hí hoáy bấm điện thoại nhắn tin cho nhỏ Ánh ngay bởi lẽ tối đêm qua mặc dù đã skype cùng nhau khá lâu nhưng cả hai hình như vẫn chưa ấn định rõ giờ gặp cho cuộc hẹn chiều nay: “4 giờ nha”, “Yup, cu”, “Cu?”, “Ừm cu”, “Ok chim”.

Xong xuôi đâu đó mình lại tiếp tục lửng thửng bước xuống dưới nhà, đi thẳng vào trong bếp, đặt mông ngồi vào bàn ăn, đảo mắt nhìn về hướng sàn bếp nơi mà người con gái có cái tướng dong dõng cao đang đứng chiên xào nấu nướng như mọi khi.

– Mới sáng ngày ra mà ai đã gọi cho mấy người rồi dạ…_Dì Linh bất chợt quay lại nhìn mình.

– À thì…tại chiều nay con có hẹn đi với bạn á mà…_Mình chỉ ậm ừ chứ không nói rõ.

– Nói gì…sắp thi cử đến nơi mà còn dám nghĩ tới chuyện đi chơi nữa hả…ai cho đi dạ…mấy người hỏi han xin xỏ gì chưa mà dám check hẹn này kia đồ ngon quá dạ…_Dì Linh vừa mang khay đồ ăn tới, vừa chậc miệng kháy mình với ánh mắt nhìn trừng trừng.

– Con ôn cũng gần xong hết mấy môn học bài rồi…chỉ còn vài môn chính phải nghiền ngẫm thêm nữa thôi…với lại hai cái hẹn này quan trọng lắm…chiều nay với ngày mai xong xuôi là con chuyên tâm ôn thi luôn đó…dù gì cũng còn có chút ít bài vở nữa thôi mà Linh…_Mình cười khì giả lả.

– Đã chiều nay rồi mà còn muốn tui phải du di thêm cho ngày mai nữa hả…trời ơi sao hôm nay mấy người gan quá vậy…sắp thi cử tới nơi rồi mà chứ có phải như ngày bình thường đâu…_Dì Linh lắc đầu nguầy nguậy đầy khó chịu.

– Con ôn gần xong hết rồi mà Linh…mấy bữa nữa chịu khó thức khuya để dồn vào đầu thêm tí kiến thức là đi thi được rồi…thật đó…con có để Linh thất vọng bao giờ đâu đúng hông…_Mình hạ giọng nài nỉ.

– Thất vọng về mấy người hả…hai bàn tay còn chưa đếm hết luôn á…_Dì Linh chống cằm nhìn mình thở dài.

– Hủm…không phải…chỉ tính riêng chuyện học hành thôi…_Mình gãi đầu cười tươi rói.

– Hông biết…tui hông nhớ…mà nè…chiều nay với ngày mai mấy người đi chơi thì…thì nhớ là phải mang theo tập vở nghe chưa…_Dì Linh cuối cùng cũng xuôi theo ý muốn của mình.

– Hủm…à cũng…cũng được…_Thoáng chút lưỡng lự nhưng sau đó mình liền vui vẻ gật đầu vì đã được chấp thuận.

– Ủa mà mấy ngày nay chú Kiên có gọi cho mấy người chưa…_Dì Linh ngừng đũa ngước lên nhìn mình.

– Hủm…bộ có việc gì à Linh…_Mình ngẩn ngơ.

– Thì việc chị Trinh chuyển công tác xuống dưới Thủ Đức đó…vì chị ấy đã quyết định chuyển đi rồi nên bữa hôm chú Kiên có thông báo là sẽ nhanh chóng bố trí người mới về lại khách sạn bên quận 3 để thay thế…_Dì Linh nhỏ nhẹ.

– À dạ…thì việc chị Trinh sẽ chuyển công tác xuống dưới đó con cũng có được biết rồi…nhưng ý là chuyện người mới về quản lí khách sạn bên đó thì có liên quan gì tới con đâu…_Mình thắc mắc.

– Sao hông liên quan…mấy người quên là mấy người còn chưa giải quyết xong cái vụ mất đồ ở đằng sau kho của khách sạn bên đó nữa à…chú Kiên dặn là mấy người phải sớm gặp mặt “kẻ đánh thuê” đi đó…_Dì Linh chau mài lí nhí.

– Hủm…gì chứ…”kẻ đánh thuê” là sao…”kẻ đánh thuê” là ai…_Mình trố mắt đầy khó hiểu.

– Thì là cái người được chú Kiên sắp xếp về để thay cho vị trí của chị Trinh đó…mà cứ nhắc tới chuyện cái con mụ đánh thuê đó là tui lại hết muốn ăn uống gì nữa luôn…_Dì Linh thở dài trông rất chán.

– …_Mình hiểu ý nên chỉ biết im lặng cầm chừng.

Hủm…nếu mà Linh “hổng” tin con thì sao Linh “hổng” chịu ngồi lại cho đàng hoàng xíu đi…rồi tại sao “hổng” dùng tay che mắt con lại cho chắc chắn luôn đi…_Mình giả giọng thắc mắc.