Dì tôi là một teen girl – Chapter 36 (Tương đương với chap 107 - 108 của bản gốc)
Dì Linh những lúc bình thường chẳng bao giờ như thế đâu vì nếu là mọi khi thì chỉ cần nắm được một sơ sẩy dù là nhỏ như cái ghim tây của mình là cũng đã liền, ngay và lập tức nêu ra bêu xấu, xỉa xói vào tận tâm can để lại trong mình những nỗi đau lo lớn, vật vã, dai dẳng về tinh thần suốt một thời gian dài mà kinh điển nhất là vụ “mò dú” nhỏ Yến đã nghe lỏm được rồi dùng nó để dày vò uy hiếp mình phải nghe lời trong cuộc điện thoại khi nãy, bởi thế nên mình mới thấy lạ trước thái độ quá sức bình tĩnh và chậm rãi của Dì Linh mà tất nhiên là sau này khi nhìn lại chứ còn lúc đó hồn mình nó đang chu du tận phương nào rồi làm gì có thời gian mà suy tư với cả bình luận sâu sắc.
Bị bắt quả tang ngay tại trận đúng lúc vừa thực hiện hành vi đồi bại xong khiến mình thực sự hụt hẫng vô cùng tận vì trước giờ mình là chuyên gia trong lĩnh vực thực hiện các thao tác mà đến cả ma cũng không biết, quỷ cũng không hay ấy vậy mà lần này chẳng hiểu sao lại sơ sẩy đến cái độ bị gài bẫy mà cũng tậm tịt lao vào ngọt xớt, hèn gì ban nãy mình cứ thắc mắc mãi con người gì mà cả khi ngủ miệng cũng mím hờ lại trông cứ chúm chím đáng yêu thế nào ấy, đúng thật lúc nào cảm giác của bản thân cũng luôn là số 1.
Giật mình và lúng túng đến độ chân run cầm cập không nhấc lên được vì biết rằng lúc này ngay từ đằng sau lưng một ánh mắt lạnh tanh mờ nhạt đang hậm hực dõi theo từng hành động dù là nhỏ nhất để chờ đợi sự hùng biện và những lời giải thích từ mình.
Biết rằng bản thân chỉ cần xuất hiện một cử chỉ không đúng mực biểu thị cho sự rụt rè hoặc nhút nhát vào thời khắc ấy thì gần như là một bước gần hơn tới cái chết.Cái bộ não rối như tơ vò của mình chẳng nghĩ được gì nhiều ngoài việc cố gắng bịa đặt đủ thứ lí do để trấn an bản thân rằng trước đây chẳng phải Dì Linh đã từng hôn mình rất nhiều lần đó sao, cả ở môi lẫn ở má thì bây giờ mình gỡ gạt lại một ít coi như là lãi suất cộng thêm đi, cứ bám vào đó mà “sống” chắc Dì Linh cũng chẳng muốn làm khó mình đâu, tuy nghĩ vậy nhưng người ngợm thì cứ nghệch ra trong khi mồm miệng thì lắp bắp mãi không thôi nên nói chung lúc ấy mình chẳng biết làm gì ngoài việc đứng đơ chết cứng như trời trồng.
– Tui hỏi là tại sao lại hun tui…bộ điếc à…_Dì Linh thản nhiên nói cứng.
Bị hối thúc khiến mình tái mặt không còn giọt máu cộng thêm việc một thứ mồ hôi lạnh dần dà xuất hiện nơi vần tráng khiến viễn cảnh lúc đó cứ như thể mình đang bị giáo viên tra khảo vì lí do tại sao đi học mà không chịu làm bài tập vậy.Biết rằng nếu không làm gì thì tình hình sẽ mỗi lúc càng tệ hơn, mình nuốt nước miếng quay lại lưỡng lự nhìn Dì Linh rồi bỗng nhiên cười ha hả như thằng bị trúng thực.
– Ha ha ha…Dì Linh…không…không tính tiền đi mà lại ngủ vậy mai không…không xong được đâu…_Mình run rẩy nói không tròn câu.
– Tui hỏi…tại sao mấy người lại dám hun tui…chứ tui đâu có mượn ai đó quan tâm chi đâu cà…hun…tại sao…hả…_Dì Linh nhoài mình ngồi thẳng dậy nhếch miệng cười mỉa.
– Trời…có gì đâu…bình thường mà…tại…tại…_Mình vỗ tay cười ngượng mà đầu óc cứ mãi quay cuồng tìm lí do.
– Sao…nói mau…tại cái gì…vừa thấy bóng mấy người luẩn quẩn ngoài phòng khách là tui giả bộ ngủ liền…y như rằng bị hun lén…_Dì Linh nhíu mài lườm mình.
– Tại con có chuyện vui…một chuyện rất vui…nay con vui lắm…ha ha ha…_Mình lại cười, một nụ cười đậm chất giả tạo tràn làn.
– Tui nằm đây giữa thanh thiên bạch nhật…mà mấy người dám hun như vầy…vậy mấy lúc tui ngủ…chắc…bị hun kinh lắm…chết…đó giờ ngủ chung hơi nhiều…a…a…a…_Dì Linh bắt đầu suy diễn với ánh mắt vô hồn đau khổ nhìn vào không trung.
– Dì Linh làm gì á…con tính xuống uống nước rồi thấy Linh đang ngủ nên đi lên…lúc nãy đừng nói là chỉ giả đò ngủ thôi nhưng lại không nghe thấy con kêu dậy nha…_Mình chợt bình tĩnh hơn sau khi chứng kiến thái độ hết sức thái quá của người con gái trước mặt.
– Nghe…nhưng mấy người hun tui…đâu có thay đổi được gì chuyện đó đâu mà kêu với hông kêu…_Dì Linh lờ đờ mắt qua quýt.
– Thì đó…con tính đi lên nhưng rồi lại lo Linh ngủ mai sao tính toán kịp nên quay lại định kêu…ai dè nhớ lại nay có chuyện vui…đang sẵn miệng gần má…nên…_Mình cười ngượng.
– Thôi…yêu tui chứ gì…nên thấy tui ngủ thấy đẹp quá không cầm lòng nổi…ha ha ha…yêu thì nói yêu…ha ha ha…cũng đâu có qua được ải mỹ nhân…_Dì Linh khoái chí đề cao bản thân.
– Yêu đương gì…sống chung một nam một nữ…Dì Linh phải biết kiềm chế không nói ra mấy từ đó…con thì không sao…người ngoài nghe được sẽ nghĩ gì…tương lai con sẽ ra sao…Dì Linh sẽ ra sao…_Mình chau mài giảng giải.
– Tương lai gì…rõ ràng nó vừa mới áp má mình một cái thiệt mạnh xong…giờ cái…lí sự…_Dì Linh hơi cúi đầu lườm mình rồi trề môi làu bàu trong miệng.
– Áp má gì…đó giờ con không nói chứ Dì Linh hôn con bao nhiêu lần rồi…đúng là quá sức tưởng tượng mà…_Mình hứ dài.
– Hơ…tui làm gì đâu…hơ…tui khác mấy người khác…tui con gái mà…hơ…_Dì Linh gục đầu xuống bàn giận dỗi.
– Muốn nói cái gì…nghĩ cái gì cũng phải nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra sau đó đã chứ…_Mình được mặt làm tới.
– …_Dì Linh tiếp tục giảy nảy trên mặt bàn đồm độp.
– Mong từ nay Dì Linh hết sức kiềm chế…_Mình lắc đầu chán nản phán câu cuối.
– Hơ…tự nhiên bị hun xong còn bị la…a…a…tức quá…_Dì Linh ngước đầu lên trừng mình.
– …_Mình lại tiếp tục được đà lắc đầu ngán ngẩm.
– Tui im được chưa…_Dì Linh thấy mình tỏ thái độ khó chịu nên liền nhắm nghiền mắt tức tối hét inh ỏi.
Quay lưng bước đi khi bỗng nhiên mình từ thân thế của thành phần bị động xoay chuyển trở thành kẻ hại lại người bị hại, nín thở mình bước lên cầu thang thật tự tin và chậm rãi cho đến khi khuất hoàn toàn tầm nhìn của Dì Linh thì mới liền, ngay và lập tức mình đổ gục xuống để thở lấy thở để.Mình là thằng vốn được sinh ra để người khác dày vò từ cô Trang, chị Chi, chị Nhi rồi giờ là nhỏ Yến ai cũng thay phiên nhau chà đạp mình dù ít dù nhiều và bằng cách này hay cách khác nên mới nói sự cứng rắn trong suốt hơn 10 phút vừa qua khi nói chuyện mặt đối mặt với Dì Linh là cả một quá trình nổ lực không ngơi nghỉ, bằng cả con tim và khối óc bởi nên bây giờ mình cần phải hoàn hồn.
Mặc dù sau đó nhịp tim đã dần ổn định hơn nhưng mình lại chẳng buồn đứng lên nữa vì đầu óc cứ mãi tràn ngập những hình ảnh về Dì Linh từ cung cách ăn nói cho đến nụ cười mím môi và cả những cử chỉ hằng ngày đáng yêu không thể lẩn vào đâu được.Cái mắt cũng đẹp, cái mũi cũng đẹp, cái miệng be bé cũng đẹp thiết nghĩ làm sao trên đời lại có một người con gái đáng yêu đến như thế nhỉ, suy nghĩ thì vô tư trong sáng ai làm gì mình thì trả thù ngay nhưng được cái là không để bụng, giận đó nhưng cũng lại cười đó.
Đúng thật là đó giờ Dì Linh rất hay hạch sách, hành hạ mình mỗi khi có cơ hội nhưng những lúc này mà ngẫm lại thì nhờ có những sự việc như thế mà chúng mình ngày một xích lại gần nhau hơn và không khí trong nhà cũng vui vẻ sực nức yêu thương hơn, thật đáng ganh tị và ngưỡng mộ cho một ai đó sau này có được cuộc sống trăm năm cùng Dì Linh.Viết những dòng này mà mũi mình cứ nảy phồng chẳng biết tại sao nữa, các bạn có tỏ tường nguyên nhân không, nếu biết thì nói mình nghe với nhé, tò mò dễ sợ ta ơi.
Lên phòng mình đọc sơ qua các bài mới của ngày mai được lúc thì sắp xếp sách vở vào cặp rồi bật máy tính ngồi xem lũ bạn trong lớp chém gió về chuyện đời, chuyện người, chuyện yêu đương mông lung các thứ, chuyện về những con lại cái trong trường hay những thằng bê đê lớp khác mà cũng phải công nhận là room lớp mình lúc nào cũng rôm rả không bao giờ vắng tiếng nói tiếng cười và cả tiếng chửi.
Dần cảm thấy lạc nhịp vì chẳng đóng góp được gì trong suốt cuộc vui long trời lở đất của tụi nó, mình bắt đầu thấy ngao ngán nên thoáng chốc quyết định tắt máy đi lại nệm nằm lăn qua lăn lại nghĩ thật kĩ về cuộc điện thoại ban nãy của nhỏ Yến, cũng thật may là nó còn nhủ lòng thương mà gọi điện uy hiếp lần cuối chứ nếu không là y như rằng cái room kia đang chế ảnh và phát tán thông tin về mình như là một thằng đội váy, là một thằng già lớp 12 mà vẫn còn sờ ti Dì hằng đêm rồi.
Trở người, mình nhìn đồng hồ khi kim ngắn đã nhích qua số 11 ít lâu, ngồi dậy ngáp ngắn ngáp dài vì mắt tuy lờ đờ nhưng lại chẳng ngủ được có lẽ vì ban chiều mình đã có một giấc ngủ khá sâu ở nhà cô Trang rồi.Đứng thẳng người dậy vươn vai đá liên tiếp vào không khí, mình đưa ánh mắt nhìn ra cửa sổ khi tầm nhìn xung quanh đã bị bao trùm hầu hết bởi một màu đen xuyên suốt, một màu đen xa xăm và sâu thẫm đến nao lòng.
Nhanh chóng đảo bước mình bước xuống tầng hai nhìn vào phòng Dì Linh khi cánh cửa vẫn khép hờ như ban nãy lúc mình thoát tội trốn lên đây, nghĩ bâng quơ chắc có lẽ Dì Linh vẫn đang tính toán sổ sách dưới bàn bếp thấy cũng tội mà thôi cũng kệ vì dù sao tốt nhất bây giờ mình và Dì Linh cũng nên tránh phải gặp mặt nhau ngay thì hơn, nhất là sau cái chuyện động trời ban nãy, giờ nghĩ lại mình vẫn còn run đây.
Thở dài buồn bã trước sự đời trái ngang, mình đẩy cửa phòng vệ sinh bước vào khi nó vẫn như mọi khi chỉ mở he hé thì lập tức đập vào mắt mình là hình ảnh lố lăng của một đứa con gái đang đứng ngay trước bồn rửa mặt vừa đánh răng lại vừa đứng xoay tới xoay lui soi từng đường nét lên tấm gương lớn trên kệ bồn.Ả ta thoải mái lắm,
hết chu mông lại vạch áo xem mỡ bụng thử coi có mập ra được chút nào hay không, mà có dè dặt kín đáo gì đâu cơ chứ khi trên người chỉ vỏn vẻn duy nhất một cái áo lót hai dây vải ren bo bó khoe thân, tệ hơn cả là khoảng từ eo trở xuống chỉ được che chắn cẩu thả bởi một chiếc quần lót mỏng tang lộ cả rảnh dưới xương cụt nếu nhìn từ phía đằng sau, cũng chính là góc nhìn hiện tại của mình đấy.Vừa ngó thấy mình bước vào thông qua tấm gương trước mặt là y như rằng người con gái đó nhăn nhó, cáu kỉnh.
– Ê…ười a ang ử ụng à ệ sinh à…i a i…iến i…iến…_Dì Linh vừa nói vừa dậm chân xuống đất. (Translate tiếng người: Ế…người ta đang sử dụng nhà vệ sinh mà…đi ra đi…biến đi…biến…)
– Bên trong mà không đóng cửa…ai biết…_Mình ngó lơ làm mặt lạnh như người qua đường A.
– Ệ ui…ông ó ược ìn…ờ ờ…_Dì Linh vừa ngậm nguyên một miệng bọt vừa quay đầu lại cười nham nhở với mình. (Translate tiếng người: Kệ tui…không có được nhìn…hờ hờ…)
– …_Mình quay mặt lại đứng dựa vai vào khung cửa nhìn xuống hướng cầu thang.
Lúc nãy vì cứ mãi đinh ninh là Dì Linh đang hãy còn ở dưới nhà bếp nên đâu có chú tâm nghe tiếng động trong này, chứ nếu biết thì mình đã nhanh chóng nhảy tọt lên phòng chờ độ nửa tiếng rồi hẳn bước xuống chứ đâu ngu ở lại đây để Dì Linh cứ lâu lâu lại phát ra một giọng cười mỉa từ sau lưng như thế này.
– Ê…nãy giờ thấy được bao nhiêu rồi…_Dì Linh mở miệng tiếp sau khi đã xúc sạch thứ bọt trắng kia.
– Thấy gì…vào là thấy đang đánh răng rồi…_Mình quay đầu lại nhìn.
– Phải hông đó…còn đoạn trước hấp dẫn lắm mà…không thấy hay là không muốn nhận là mình thấy…_Dì Linh lờ đờ mắt nhìn mình đầy nghi hoặc.
Nói xong Dì Linh với vẻ mặt thiên thần và vài sợi tóc mai thả trễ xuống hai bên mặt, chậm rãi chụm hai tay vào nhau hứng thứ nước mát lạnh từ vòi rồi nhẹ nhàng hơi cúi thân người xuống gần hai lòng bàn tay soi xét như thể muốn dùng mắt thường để kiểm tra thử thứ nước máy đang chảy ra từ vòi có lẫn tạp chất gì hay không.
Tập trung sự chú ý hết sức có thể, tầm nhìn đôi mắt mình thoáng chốc đã không còn cư trú ở chiếc gương hiện tại đang phản chiếu đôi gò má ửng hồng trên tấm dung nhan đầy thanh thoát kia nữa, mà tự lúc nào đã chuyển hẳn xuống cái khoảng mông mờ đục đang được che chắn hời hợt bởi chiếc quần lót mặt cũng như không kia, mình thề là mình hoàn toàn có thể trông thấy được những gì đang muốn thấy mặc dù không thể rõ ràng vì tính chất ẩn hiện nhưng dù sao thì chúng vẫn khiến cho mình trào dâng nhiều nỗi niềm cảm xúc rất riêng.
– Ê…điếc hả…hỏi hông trả lời…_Dì Linh vội ngước lên nhìn mình.
– Hả…hỏi gì…_Mình giật mình giả điên.
– Mặt đù thấy ớn…tui hỏi mấy người là á…lúc nãy có thấy tui trước khi đánh răng không…đoạn trước khi đánh răng á…_Dì Linh nheo mắt thả cơn tức xuống dưới làn nước.
– Không…thấy gì đâu…_Mình lắc đầu chau mài.
– Uổng quá bây…quá sức uổng…hay hơn phim Hong Kong luôn ớ…uổng…_Dì Linh cúi xuống trán mặt qua một lần nước sau đó bắt đầu nặn kem rửa mặt xoa đều vào hai lòng bàn tay tạo bọt.
– Gì đâu uổng…_Mình thở dài ngao ngán khoác tay lên ngực.
– Thì khúc trước đó hay…_Dì Linh vừa xoa tay lên đều hai bên má vừa cười mỉm đá lông nheo rụp rụp với mình.
– …_Mình không nói gì chỉ biết quay lưng nhìn ra hướng cửa bụm miệng cười không thành tiếng.
Đợi bên ngoài khoảng hơn 5 phút sau thì cuối cùng Dì Linh cũng chậm rãi từ bên trong bước ra với vẻ mặt cong cớn sao đó, đi đến gần mình thì liền nhanh tay chích hai phát vào ngay hhông khiến mình giật thỏm.
– Thay ca…_Dì Linh nói xong cứ thế đảo bước đi về hướng phòng.
– …_Mình hơi hờn xíu nhưng cũng đành ngậm ngùi quay lưng.
Thế nhưng khi mình vừa định cẩn thận đóng cửa để vệ sinh cá nhân thì lại chợt nghe thấy tiếng gọi của con gái từ hướng bên phải của cửa.
– Ê…sáng mai dậy sớm xíu được hông…chở dùm tui qua bên khách sạn…_Dì Linh lè lưỡi nhờ vã.
– Hủm…Linh tính xong chưa mà sáng sớm đã qua…_Mình ngoáy đầu ra nhìn.
– Tính 3 trang nữa rồi ngủ…sáng qua bên đó sớm gọp lại với Chị kia…đống còn lại tuần tới mới giao…với lại cũng chia công việc ra rồi…được hông…dậy sớm xíu…_Dì Linh bước đến gần cửa phòng tắm nài nỉ.
– Dạ…chở Dì qua bên đó xong con đi học luôn cũng được…_Mình gật đầu vì nói chung bình thường mình cũng hay dậy sớm rồi.
– Ừa…_Dì Linh cười mỉm chi sau đó lại đảo bước về phòng.
Ông Bà ta là những người đi trước, những người đã có kinh nghiệm về mọi mặt của hình thái cuộc sống, nhờ vậy mà những kinh nghiệm bao đời đúc kết truyền lại luôn mang một giá trị vĩnh cửu về sự trải nghiệm dù là trong bất kì hoàn cảnh nào cho hậu thế, sở dĩ mình nói vậy vì bỗng dưng nhớ đến câu “tính nào tật nấy” rất hợp với diễn biến tình huống mà khung cảnh là tầng hai nhà mình, cụ thể luôn là ngay trước cánh cửa nhà tắm, Dì Linh vừa nài nỉ, ỉ ôi, dụ dỗ mình xong ấy vậy mà khi vừa bước chân đến cửa phòng là liền quẩy đít lại buông lời chọc khuấy, đúng thật là “tính nào tật nấy” mà.
– Tối nay chắc Duy ngủ ngon lắm ha…_Dì Linh làm bộ dạng giả vờ đang quan tâm mình.
– Hủm sao…sao Linh biết con sẽ ngủ ngon…_Mình ngó đầu sang thắc mắc.
Thấy mình lọt vào đúng cái lỗ vừa được đào sẵn, Dì Linh liền làm vẻ mặt thơ ngây hơi ngước đầu lại nở một nụ cười mông lung vừa hàm ý suýt xoa vừa ngụ ý xỉa xói.
– Vừa được hun…vừa được mắng mỏ…lại vừa được xem phim Hong Kong…không ngủ ngon mới lạ…_Dì Linh cứ thế nói nhẹ từng từ như không.
Trố mắt sững người, mình đờ đẫn chẳng nói được câu nào nữa vì không thể ngờ rằng Dì Linh lại có thể thoải mái phát ngôn ra những từ ngữ tuy không quá đáng về mặt hình thức và trong cung cách sử dụng, nhưng cái ngụ ý mà nó gieo rắc lại đậm chất nhạy cảm nhất là đối với một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, đang tuổi ăn tuổi lớn để chập chững vào đời như mình.
Chuyện hôn và mắng mỏ thì quá sức bình thường vì từ lúc nãy khi còn ở dưới nhà Dì Linh đã nhắc đi nhắc lại không biết bao nhiêu lần về cái hành động bộc phát đầy hồn nhiên đó của mình rồi nhưng còn cụm tiếng lóng “xem phim Hong Kong” thì không được như thế, vừa rồi lúc ở trong phòng vệ sinh khi chợt nghe thấy nó là mình đã liền quay mặt đi cười thẹn và ngượng nghịu đến mức không dám nhìn thẳng về hướng ai kia luôn ấy vậy mà bây giờ Dì Linh lại vẫn cứ tiếp tục sử dụng nó với ngụ ý còn sâu xa hơn hẳn, hơn rất nhiều, kiểu ám chỉ mình là một thằng nhóc hay làm mấy chuyện đồi bại để thỏa mãn cuồng tính của bản thân với thú vui là nhìn lén người khác để trông mong vào một giấc ngủ đầy ma mị.
– Dì…Dì…Linh…_Với cặp mắt tròn vo đầy ngạc nhiên, mình lắp bắp không thành tiếng.
Quan sát được thái độ quá đỗi hụt hẫng của mình sau khi bị câu nói nhạy cảm đó tác động, Dì Linh với nét mặt ngại ngùng thấy rõ từ từ đưa hai bàn tay lên che miệng lại kiểu không ngờ rằng câu nói bộc phát tưởng chừng rất bình thường về mặt nội dung ấy lại mang đến một sự đả kích quá lớn về mặt tinh thần với mình như vậy.
Tiếp tục với thái độ kinh hãi vì nghe được một câu nói thực sự đáng sợ, cái đầu đang chòi ra từ phòng vệ sinh của mình chậm rãi cúi xuống nhìn trân trân vô hồn về hư không mặt đất như muốn làm gia tăng thêm cảm giác tội lỗi trong thâm tâm người con gái vừa buộc miệng kia.Và rồi đúng y như dự đoán của mình, sau khi chứng kiến chuỗi hành động tuột dốc sâu sắc về tâm sinh lí đó Dì Linh lập tức quay lưng nhanh chóng chạy tới làm công tác tư tưởng cho mình nhưng thay vì một cái ôm áp ngực hay một cái hôn qua loa xí xóa như suy nghĩ của mình thì Dì Linh lại hộc tốc dày vò cái đầu đang chìa ra khỏi cửa của mình bằng cách dùng cả hai lòng bàn tay xoa mạnh bạo toàn cơ mặt mình, khiến nó biến dạng đến mức không thể nhận ra.
– Quên đi…quên đi…quên liền…_Dì Linh vừa đay nghiến cơ mặt mình vừa thì thầm như Bà Đồng nhập thể.
– …_Đôi mắt mình từ biển hiện kinh ngạc chuyển dần sang trạng thái lờ đờ khó chịu trong đôi tay Dì.
– Quên chưa…nó vẫn còn nhìn chắc chưa quên…_Dì Linh vừa nhìn vừa trề môi nên nhận xét.
– Quên rồi…bỏ…bỏ ra… đau quá…_Mình thẳng người dậy mếu máo.
– Sao tưởng đang bị thoái hóa đầu óc bởi câu nói của tui…người ta giỡn thôi mà cũng làm mấy kiểu thấy ghê…sợ luôn…_Dì Linh lè lưỡi lườm nguýt làm mặt giận dỗi khi thấy mình giật nảy.
– Thì con giỡn…mà tính Linh kì ghê…giỡn với người khác cái gì cũng được mà khi người ta giỡn lại thì quạu quạu…làm gì người khác cũng gọn lẹ lắm mà khi người ta làm lại thì lườm lườm…_Mình nhăn trán.
– Hơ…nãy mấy người hun tui…tui có làm dữ hông…rồi còn nhiếc móc nữa…tui cũng im luôn…hỏi thử trên đời có đứa con gái nào hiền vậy hông…mà giờ còn giỡn như bị tự kỉ sau khi nghe câu nói của tui biểu sao hay giận…thấy ghét…_Dì Linh vừa nói vừa tức tối ngoáy mông dậm chân đi lại hướng phòng.
Công nhận lúc đó mình cảm thấy bản thân cũng hơi quá đáng thật vì tự nhiên đang không lại đi lấy những chi tiết đáng yêu, những nét rất Linh đó ra làm điều thắc mắc, nỗi kì cục để bới móc như thể chúng là những tính xấu, sự xấu hổ của một người con gái vậy mà chưa kể sau đó còn giả điên giả khùng để Dì Linh quan tâm, khi đã nhận được sự quan tâm rồi thì lại quát tháo inh ỏi làm Dì Linh buồn, nổi quạu nữa chứ.
– Linh…sáng mai mấy giờ con dậy là được…_Mình biết ý nên kiếm chuyện hỏi để làm lành.
– Hứ…5 giờ rưỡi á…hơ…_Dì Linh ngoáy lại lườm mình một cái sắc lẹm kiểu “biết muốn làm hòa đó…nhưng đây kiêu lắm” sau đó liền đóng cửa phòng.
Cách giải quyết tình huống mâu thuẫn khá con nít nhỉ nhưng thực sự đó giờ luôn là vậy, mình và Dì Linh thường xuyên hờn dỗi nhau vì những chuyện không đâu rồi sau đó lại liền vội vàng tha thứ mặc xác sĩ diện của bản thân vì sợ rằng sẽ lạc mất nhau vào một phút giây không ngờ tới, chưa thể gọi là tình yêu mà đơn giản đó chỉ là sự quan tâm quý mến nhau một cách đầy màu sắc được nuôi dưỡng và chất chứa qua từng ngày, từng tháng, từng năm và cực kì khó dung tả thành lời vì trong tâm trí mỗi người khi ấy hình như vẫn chưa một ai hiểu rõ về thứ cảm giác mông lung đang lớn dần trong chính con người mình là để dành trọn vẹn cho đối phương.
Vệ sinh cá nhân xong, mình xuống nhà uống li nước sau đó mới lên phòng đóng cửa, hẹn báo thức rồi tắt điện. Với tay cầm điện thoại khi đột nhiên thấy nó sáng bừng giữa một màu đen xuyên suốt xung quanh, có tin nhắn vừa tới từ số máy ban nãy.
Tin nhắn của nhỏ Yến: Ông nên nhớ kĩ những điều ông đã hứa…tôi nói là làm.
Chau mài khó chịu vì ngay cả đến lúc chuẩn bị đi ngủ mà nó còn cố gắng khè mình chắc có lẽ là lại muốn mình ôm gọn hình bóng điêu ngoa của nó vào trong những giấc mơ đây mà, cái con này đúng thật là càng lúc càng quá quắc.Thở dài rồi trở mình qua lại một lúc lâu thì may thay cuối cùng giấc ngủ ban khuya cũng tự giác tìm đến mình, nó trống vắng và sâu lắng đến cái độ khi tiếng chuông báo thức vang lên từ cái đồng hồ được đặt ngay cạnh nệm lúc trước khi đi ngủ là mình liền lập tức tỉnh dậy sảng khoái, tràn đầy sinh lực như thể đã trải qua một giấc mộng nhiều ngày đêm.Ngó ngang ngó dọc, mình chống tay đứng dậy đi lại bật điện khi kim dài vừa chuyển qua khỏi số 3 đôi chút, mở cửa phòng mình dò dẫm bước xuống tầng hai.
…Cốc…cốc…cốc…
– Linh ơi…hơn 5 giờ 15 rồi kìa…dậy chuẩn bị đi kìa…_Mình vừa gõ cửa vừa í ới gọi.
– Vào đi…Linh dậy lâu lắc rồi…_Tiếng con gái thản nhiên.
Nghe thấy tiếng nói phát ra từ trong phòng khiến mình hơi bất ngờ tẹo vì cứ ngỡ đêm qua Dì Linh thức khuya tính sổ sách thì ắt hẳn sáng nay phải dậy muộn lắm, dè đâu còn dậy sớm hơn cả mình mà giọng điệu xem ra cũng không có tẹo nào là dấu hiện của ngái ngủ cả.Đẩy cửa vào trong khi Dì Linh vẫn đang ngồi chòm hỏm trên nệm, mang mắt kính và với cái bàn tính trên tay.
– Chưa xong nữa hả Linh…_Mình bước lại ngồi trên chiếc ghế ngay cạnh bàn.
– Ừa…tối qua giờ Linh cứ ngủ gật rồi ngồi dậy tính xong lại ngủ gật…_Dì Linh trề môi nhõng nhẽo.
– Sao tối qua nói còn 3 trang thôi mà…_Mình nhướn mài.
– Thì 3 trang đó chứ…3 trang A4…tính xong một dòng là phải cộng trừ nhân chia phần trăm với 2 hoặc 3 trang khác nữa…dễ ăn lắm á…_Dì Linh nũng nịu.
– Vậy khi nào mới xong…_Mình hỏi tiếp.
– Cũng sắp rồi…đánh răng rửa mặt trước đi Duy…Linh xong cái là đi luôn…tại chị kia đợi bên khách sạn đúng 5 rưỡi để gọp sổ á…_Dì Linh thúc ép mình xong lại hí hoáy với cái máy tính ngay.
Nghe Dì Linh nói vậy khiến mình cũng có cảm giác như thời gian đang rất cận kề mặc dù chuyện này không thực sự liên quan tới mình.Đứng dậy bước nhanh chân vào phòng tắm để đánh răng rửa mặt, vệ sinh xong thì mình lập tức lên phòng thay quần áo rồi cầm cả cặp xách bước xuống phòng Dì Linh đúng khi đồng hồ vừa điểm 5 giờ 40 phút.
– Linh…trễ rồi đúng hông…_Mình bước tới cửa phòng là liền hét lớn.
– Ờ…còn dòng cuối…lấy…Duy lấy dùm Linh…mở tủ lấy dùm bộ màu đen đi…mấy hộc tủ bên phải á…ngăn thứ hai từ trên xuống…màu đen nha…lấy xong để lên bàn…_Dì Linh hơi hốt hoảng vội vã nói mà không buồn nhìn mình.
Mình ậm ừ rồi lẹ làng bước vội tới chỗ tủ quần áo, canh đúng ngăn tủ mà Dì Linh vừa đề cập nắm tay kéo ngay ra thì lập tức đập vào mắt là đủ thứ đồ lót từ xanh tới đỏ, từ tím đến hồng, từ trắng tới đen, từ chấm bi đến sọc ca rô vuông có tam giác có và kẻ thẳng bút chì cũng có. Để ý thấy duy nhất chỉ có bộ đồ lót vải ren đen viền cực nổi bật là được để riêng ra một góc như được ai đó chuẩn bị sẵn, chẳng buồn suy nghĩ mình vơ vội rồi hấp tấp đứng dậy đặt nó lên mặt bàn cạnh thỏa son và quyển tạp chí đọc dở.
Mình ngồi đó lò dò đợi Dì Linh hoàn thành những bước cuối cùng liên quan đến hai tờ giấy A4 mà thỉnh thoảng lại quay sang liếc nhìn bộ đồ lót đang để chổng chơ trên mặt bàn, nhìn không phải vì biến thái gì đâu mà tại đầu óc mình lúc đó có đôi chút tức tối khi đột nhiên nhớ lại những vấn đề xoay quanh ” câu chuyện chiếc áo ngực màu xanh thần thánh” mà cũng vì đồ lót của Dì Linh mà mình bị con Yến ẻm bùa câm buộc phải giữ mồm giữ miệng đây này.
Đờ đẫn chờ đợi chừng hơn 5 phút sau thì cuối cùng Dì Linh cũng cẩn thận tính toán xong xuôi hết cả, liền nhanh chóng Dì Linh đứng dậy bước lại chỗ tivi lấy giỏ xách nhặt từng cuốn sổ đang bị vứt vươn vãi trên nệm bỏ vào trong rồi hộc tốc bước lại chỗ bàn nơi mình đang ngồi cùng bộ đồ lót bên cạnh.
– Để con ra ngoài cho Linh thay đồ nha…_Mình thấy vậy liền nhướn mài.
– Hủm…thôi khỏi…Linh còn chưa đi vệ sinh nữa…để vào phòng tắm rồi thay trong trỏng luôn…_Dì Linh híp mắt cười.
Vơ vội bộ đồ lót cộng thêm cái áo ngủ hai dây mỏng tang, Dì Linh bước vội vào phòng tắm để làm vệ sinh cá nhân và thay đồ cho đến khi đồng hồ vừa điểm đúng 10 phút thì từ ngoài cửa phòng một bóng dáng quen thuộc xuất hiện với khuôn mặt đang cúi gằm nhìn xuống ngực và một tay thì thản nhiên chỉnh chu phần áo lót màu ngà hơi bị lệch cứ như thể chiếc áo hai dây mỏng tang đang mặc bên ngoài dày cui và che chắn kĩ lưỡng lắm vậy.
Không cần quan sát kĩ mà chỉ đơn giản như lúc này là ngồi đối diện mà mình vẫn có thể trông thấy hầu hết tất cả, từ kẽ ngực được tạo nên bởi sự dồn nén của áo lót cho tới vòng eo thon gọn vô cùng và cả hai phần háng lộ liễu đầy kích thích là nơi bắt đầu của đôi chân dài miên man kia đều được mình ghi nhớ, quan sát mười mươi rõ mười đủ để chứng tỏ độ hớ hênh và mỏng tang của phần áo bên ngoài.
– Sao kêu lấy màu đen…mà giờ mặc màu trắng…trắng bóng…_Mình tròn mắt ngây thơ.
– Á…thấy hả…tại nay mặc đồ trắng…mặc màu đen sợ nổi quá…bình thường mặc thì hông sao…nhưng viền nó…nổi lên quá…kệ người ta…_Dì Linh trề môi.
– Con thấy hên hởi vậy thôi…_Mình cười khì gãi đầu.
– Ủa…mà sao còn ngồi đây…muốn coi Linh thay đồ luôn chắc…xuống nhà dắt xe đi…đù thấy ớn hà…_Dì Linh lườm yêu mình.
– Con tưởng Linh nói con đợi…_Mình ú ớ ráng ngồi xem cảnh nóng.
– Đi nhanh đi ông khùng…_Dì Linh kéo mình đứng dậy sau đó nắm liền hai vai đẩy dịch ra khỏi phòng rồi đóng sầm cửa.
Chẳng hiểu sao chỉ với vài cử chỉ qua lại nhỏ nhoi đó thôi lại khiến mình vui vẻ hẳn, nụ cười nở hoài không ngớt mãi cho đến khi mình dắt xe ra khỏi cổng đứng đợi con người kia, chừng thêm một lúc thì Dì Linh cuối cùng cũng đi xuống với bộ váy công sở và áo sơ mi vô cùng chỉnh chu, bước thật nhanh ra ngoài để khóa cổng sau đó xe mình vội rồ ga đi khỏi ngỏ, qua vài nẻo đường rồi khẽ dừng lại như ý muốn của Dì Linh.
– Duy…thèm xôi thịt…_Dì Linh thầm thì từ phía sau.
– Vậy chắc tới đầu đường chỗ ngã 3 bên kia nha…bữa thấy người ta mua đồng lắm…_Mình ngoáy đầu lại.
– Ừa…_Tiếng Dì Linh cười khì hòa lẫn trong gió.
Ghé vào mua xôi xong chúng mình cố gắng thật nhanh đi về hướng khách sạn rồi khẽ thắng lại ngay thềm hè trước cửa.
– Rồi…Linh vào đây Duy đi học đi…_Dì Linh bước xuống cười mỉm chi với mình sau đó đi vội vào trong.
– …_Mình gật đầu chào Dì Linh khi chuẩn bị quay đầu xe.
Lửng thửng trên đường mà tính ra thì giờ này đối với Dì Linh là muộn chứ đối với mình lại khá sớm vì thường thì trường mình vào lớp lúc 7 giờ 15 trong khi giờ này còn chưa được 6 rưỡi nên mình cứ thế chậm rãi lả lướt trên những nẻo đường quen thuộc rồi thình lình chợt nhớ đến cô Trang, vội rồ ga mình băng qua vài con đường tắt sau đó hối hả dừng lại trên một nẻo đường ngập tràn nắng sớm.Đoạn ngay trước con ngỏ rộng, mình móc điện thoại lướt danh bạ rồi bấm số.
Mình: A lô…con Duy nè…
Cô Trang: Ừm…hì…mới sáng sớm nghe giọng Duy gọi mẹ thì thấy…ngày hôm nay mọi việc chắc thuận lợi rồi đó…gọi mẹ có gì không…còn sớm mà…
Mình: Con đánh thức mẹ hả…mẹ đang ngủ à…
Cô Trang: Không…mẹ dậy lâu rồi…giờ mẹ đang tập thể dục trước sân thôi….
Mình: Dạ…mà nay mẹ có đi làm không…
Cô Trang: Có…lát 8 rưỡi mới lên…chiều 3 rưỡi về rồi…sao vậy Duy…
Mình: Mẹ ăn xôi không…con đang ở trước ngỏ nhà mẹ nè…
Cô Trang: Ủa nay sáng con đi học mà phải không…sáng sớm mà…đâu cần mua đồ ăn cho mẹ đâu…lỡ trễ giờ học sao…
Mình: Tại con mua xôi gần nhà mẹ nên sẵn qua đưa rồi đi học luôn…vậy nha…con ghé qua rồi đi học liền đó…
Cô Trang: Ừm…để mẹ ra ngoài đầu ngỏ cho…giờ này xóm vắng có ai đâu mà…Duy…con nhớ nhích xe qua bên kia đường chỗ con đường nhựa đó rồi chạy vào độ 5- 10 mét có bức tường mới xây chìa ra ấy…đứng sau đó nha…mẹ ra liền giờ…
Mình: Dạ…con biết rồi…
…Tút…tút…tút…
Nghe lời cô Trang dặn, mình rồ ga chạy sang hướng bên kia ngay trước con đường nối vào một nhà máy đã bỏ dở khi công trình còn chưa được thi công xong, dừng xe ngay trước bức tường cạnh vài cái cây bóng lá khá rậm, mình cứ thế đứng đợi.Chừng hơn 5 phút thì cuối cùng cô Trang cũng bước ra từ ngỏ với làn da trắng dưới nắng sớm và vận trên người là nguyên một bộ đồ tập thể dục với vài hạt mồ hôi còn hãy lấm tấm để đi lại phía mình.
Quay đầu ngó về hướng ngỏ, nhìn sang hai bên đường và cả hướng con đường nhựa nối vào công ty góc trong cho đến khi chắc rằng chẳng có bất kì bóng người nào cô Trang mới lẹ làng bước lại chỗ mình đang đứng hấp tấp hỏi.
– Giờ này chưa đi học nữa…mua đồ ăn cho mẹ làm gì không biết…_Cô Trang cười mỉm đứng lại sát mình.
– Dạ chưa…nay con đi sớm mua đồ ăn sáng…gần nhà nên đem qua cho mẹ luôn…chỗ đầu ngã 3 đọan trước KFC đó…_Mình cũng cười theo Cô.
– À mẹ biết chỗ đó rồi…bán cũng được…cám ơn Duy nhiều nha…_Cô Trang xoa đầu mình.
– Dạ có gì đâu…mà mẹ đang tập thể dục à…_Mình gật đầu cười khi thấy bộ đồ thể dục của Cô.
– Ừa…mẹ vừa thức dậy đang thể dục…nghe thấy Duy qua mừng quá trời nên chạy ra đây luôn nè…có kịp áo quần gì đâu…sợ Duy phải đi học luôn kẻo trễ…_Cô Trang vội vã chỉnh chu quần áo.
Mình nhìn theo từng cử chỉ tay chân của cô Trang mới chợt phát giác ra cái sự lạ lùng đang diễn ra ở ngực áo mà đoán chừng hình như vì mới sáng sớm nên Cô không có mặc “đồ nhỏ” thì phải, nhớ lại thì ban nãy khi Cô nhanh chóng đi về hướng này mình cũng đã hơi thắc mắc rồi nhưng khi nói chuyện với Cô thì lại quên mất.
– …_Im lặng mình cười mỉm chi đảo mắt nhìn xuống ngực áo Cô một lần nữa sau đó liền quay đi.
– Gì đó…à…mẹ chỉ mặc đồ thể dục thôi…_Cô Trang cười khì.
– …_Mình nhíu mắt ra vẻ không tin lắm.
– Không tin mẹ à…_Cô Trang bất giác đưa tay xoa đầu mình.
Vừa nói xong tức thời cô Trang lại đảo mắt ngó chừng xung quanh một lần nữa như thể sắp làm một việc gì đó nhưng lại không muốn người thứ ba trông thấy.Cẩn thận cô Trang chậm rãi bước về hướng đuôi xe góc trong trước những bụi cây khá kín rồi một tay Cô kéo áo lên để lộ ra một bên bầu ngực không được che chắn còn tay kia thì nhanh chóng kéo vạch phần lưng quần phía trước bụng xuống để lộ đến lưng chừng phần bụng dưới và chùm lông dày đen mảnh ngay trên khe bím.
Mọi thứ diễn ra chỉ trong nháy mắt nên dù có chú ý đến mấy, trình độ học đòi có cao đến đâu mình vẫn không sao có thể soi sét kĩ lưỡng từng đường nét đã lộ tồng ngồng chỉ trong giây lát bên dưới lớp áo quần đó được.Chỉ như muốn chứng minh lời nói của bản thân là thật, cô Trang sau khi đã vạch xuống để mình tin thì liền chỉnh chu vải vóc bước lại gần chỗ mình đứng, cười mỉm.
– Rồi chưa…mẹ nói rồi…sợ Duy đợi lâu trễ học nên nghe điện thoại xong là mẹ chạy ra liền có kịp mặc gì đâu…_Cô Trang cười ngượng.
– Dạ…mẹ ăn xôi đi…_Mình đưa bịch bóng đang treo dưới yên cho Cô.
– Ừm…mà Duy đi học đi…7 giờ vào lớp hả…nếu 7 giờ thì giờ đi là vừa…_Cô Trang gật đầu nhận bịch xôi từ tay mình sau đó vội vã nói.
– Dạ…thôi con đi…_Mình gật đầu rồi bật khóa rồ ga.
– Ừm…chiều nay học thêm xong nếu còn thời gian thì ghé mẹ nha…nếu không nhiều thì mẹ con mình đi uống nước cũng được…nhớ Duy nhiều…mẹ muốn ở cạnh bên Duy hoài à…_Cô Trang ghé mặt lại hun tấp nập lên má mình.
– Dạ…nếu được thì con nhắn tin nhưng mà mẹ đừng đợi…tại con nghĩ học xong cũng gần 6 giờ rồi…về chứ không Dì Linh la…_Mình ngẫm nghĩ.
– Ừm…không được thì mai hay mốt cũng được…chừng nào cũng được…đừng ảnh hưởng đến việc học là được…_Cô Trang gật đầu đẩy vai mình ý muốn mình lái xe đi học đi.
– Dạ…vậy con đi học…mẹ vào nhà trước đi đã…_Mình cười với Cô.
– Ừa…mẹ vào đó…Duy coi đi học đi nha…_Cô Trang nói xong thì quay lưng đi thẳng qua phía bên kia đường.
Dừng lại trước đầu ngỏ cô Trang vẫy tay tạm biệt mình sau đó mờ bóng dần vào sâu bên trong, đợi cho Cô đi hẳn mình mới chậm rãi rồ ga chạy lên trường với cái đầu trống rỗng chẳng nghĩ được gì nhiều.Đến lớp, mình xà xuống bàn khi giờ vào học vẫn còn đến hơn 10 phút.Như thường lệ, 5 tiết học lặng lẽ trôi qua âm thầm với nhiều vấn vương và sự ê chề chất ngất, chẳng có gì đáng kể duy chỉ có một chuyện là cuối tiết 3 giờ ra chơi lúc đang đi xuống căn tin, mình có vô tình chạm mặt nhỏ Yến ở cầu thang thì liền bị nó lườm cho phát mém tè ra quần, cái con đến là đáng sợ.Tan học, mình đi ra ngoài cổng sang con hẻm bên cạnh lấy xe thì bỗng dưng điện thoại chợt run.
Mình: A lô…con nghe…Linh canh giờ hơi bị chuẩn đó…
Dì Linh: Vậy à…hì…vừa tan học hả…đang đâu đó…
Mình: Con đang lấy xe…có chuyện gì hả Linh…
Dì Linh: À giờ mấy người qua bên khách sạn đón tui đi…à mà chiều có đi học hông…
Mình: Có…3 giờ đi…
Dì Linh: Vậy được rồi…lát qua gọi điện thoại tui trước đó nha…
Mình: Cái gì được…a lô…
…Tút…tút…tút…
Vẫn như mọi khi, Dì Linh có cái tính mỗi khi gọi điện thoại là luôn lấp lửng khiến cho người nghe không khỏi tò mò mỗi khi làm theo lời Dì mà nói chi xa mới hôm qua lúc còn đang ở nhà cô Trang đó, cứ nói là bị hư xe đòi mình qua giúp ấy vậy mà khi sang tới nơi hóa ra là muốn ăn cơm chung thôi chứ ăn một mình buồn, thở dài lại phải hốc tốc hướng khách sạn mà phóng thẳng.Đến nơi, mình liền móc điện thoại trong túi quần ra lướt danh bạ lần nữa.
Mình: A lô…đang đứng đâu á…con tới trước cửa rồi nè…
Dì Linh: Ừm…lên đây…
Mình: Lên đâu…Linh xuống đi rồi mình về luôn…
Dì Linh: Khùng…nói lên thì lên đi…
Mình: Mà lên đâu mới được…xe bỏ đâu…
Dì Linh: Hổng biết…làm gì làm…lên đây…Linh cho coi…coi cái này…315…phòng nhân viên trong góc…giờ hông có ai hết á…
Mình: Gì á…Linh cứ giỡn quài…
Dì Linh: Ứm lên đi…đang đợi nè…thang máy ai bắt đi bộ đâu…
Mình: Rồi…đợi con xíu…
Bị hành xác chạy qua đây cho đã nhưỡng tưởng sẽ nhanh chóng đón Dì Linh về nhà kiếm miếng cơm lót dạ dè đâu bây giờ còn phải đi lên tầng 3 chẳng biết để làm gì mà đón chừng có lẽ sai bảo việc vặt vì đó là phòng thay đồ của nhân viên nữ mà.Điều nhịp hơi thở để cơn tức nén xuống dưới đáy ruột già, mình rồ ga đi xuống hầm gửi xe nhờ cho anh bảo vệ để lát lấy cho nhanh sau đó liền nhanh chóng bước lên cầu thang nối bên hông khách sạn để ra sảnh trước.
– Ủa cu Duy…qua đón Dì Linh hả…_Giọng hỏ thăm ấm tai vô cùng của chị tiếp tân.
– Dạ…Dì Linh nhờ em sang đón mà sao chưa thấy xuống nữa…_Mình gật đầu chào chị ấy.
– À…nãy chị thấy Linh ở tầng 2 hay 3 gì á…vừa tính toán sổ sách xong chừng tiếng thôi mà…_Chị tiếp thân ngẫm nghĩ.
– Dạ…cám ơn chị…_Mình gật đầu cười.
– Ừa…mà Duy càng ngày càng trắng ra nhỉ…da trắng hơn con gái luôn đó…_Chị ấy nháy mắt với mình.
– Dạ…em lên trển nha chị…_Mình lè lưỡi xấu hổ sau đó liền bước đến thang máy.
– Ừm…chào Duy…_Chị ấy nói vọng từ sau lưng khi mình đã bước đi độ vài bước.
Bước vào thang máy, mình bấm số lên tầng 3 đi chung lượt với hai chị mặc đồ bó tuy không cao nhưng xinh đáo để, tiếc cái là thời gian không được bao lâu vì chưa đầy 50 giây là mình đã phải ra khỏi cửa, trong lòng còn tiếc hùi hụi.Đi thẳng về hướng phòng nhân viên nữ, mình chậm rãi dò xét khi đứng trước cửa phòng.
– Linh ơi…trong đó hả…_Mình nhỏ tiếng xem chừng sợ có ai khác nghe thấy.
– Duy hả…trong này…vào đây với Linh…_Tiếng phụ nữ trầm bổng vang lên.
Mình theo tiếng gọi chậm rãi bước vào trong qua hai bức tường không bóng người để tiến vào ngách cuối trong cùng mà thiết nghĩ là Dì Linh đang đợi trong đó đề cho mình xem một vô cùng quan trọng.Chợt dừng chân đứng lại, mình tròn mắt khi thấy Dì Linh đang tựa mông hờ trên chiếc bàn nhỏ có ghế xoay với một dáng điệu vô cùng gợi cảm và quyến rũ.
– Duy…lại đây…lại đây…Linh cho coi…coi cái này…_Dì Linh đỏ mặt ngượng ngùng ấp úng nói.
Không thể nói là khoảnh khắc đó chẳng có bất kì sự chờ đợi nào, không thể tự sức phù phiếm lừa dối bản thân rằng giây phút ấy không hề có chút trông mong, vì tất cả những câu chữ hay suy nghĩ dùng để miêu tả chính con người mình khi bị đặt vào thời điểm ấy nhưng lại hướng về sự trong sạch thì đều là ngụy biện. Mình cũng là con người, ăn những thứ như mọi người ăn, uống những thứ như mọi người uống và hơn cả là sống chung trong cái xã hội người mà mọi người đang sống thì làm sao có thể tách riêng, làm sao có thể khiến bản thân không đen tối, không suy diễn vấn đề theo đúng cái hướng mà mỗi thằng con trai khi bị đặt vào tình huống đó đều nghĩ y như vậy.
Địa điểm là tại phòng thay đồ nữ, thời gian là giấc ban trưa khi mọi phụ nữ như thường lệ đều đã ra ngoài tìm thứ lót dạ, mình- một thằng con trai đang tuổi ăn tuổi lớn với đầy đủ những nghi vấn và sự khát khao về tâm sinh lí mà đặc biệt là tâm sinh lí nữ rồi dòng đời đẩy đưa vô tình lại vướn vào một vài mối quan hệ lằng nhằng khó giải thích, người ấy- một cô gái chập chững hăm lăm tuy còn hãy non nớt trong lối sống và cách nhìn đời nhưng lại khá “bóng gió” trong từng câu nói, trong những hành động “mờ ám” với thành viên sống chung nhà, câu hỏi được đặt ra ở đây là: Có phải cô “ấy” muốn cho cậu “ấy” xem cái “ấy” vào thời khắc “ấy” hay không.
Nói thật mình cũng muốn biết lắm, muốn biết câu trả lời ấy thật nhanh, muốn biết “cái” khiến Dì Linh phải trì hoãn việc lên xe về nhà để nhất quyết cho mình coi ngay tại đây là gì. Dù lúc còn ở dưới tầng hầm để gửi nhờ xe cho anh bảo vệ mình có tỏ ra chán nản, thờ ơ các thứ này kia kiểu cứ bị Dì Linh hành hạ, dắt mũi nhưng thực tế thì bất kì ai khi bị đặt vào hoàn cảnh như mình mà chẳng run, chẳng hồi hộp, chẳng phải lo phải nghĩ nhất là khi người đang nằng ngặc muốn mình coi “cái đó đó” lại là Linh kute, ôi thôi thôi cứ gọi là huyết áp tăng đột biến.
Cũng có đôi chút suy nghĩ và liên tưởng về “cái” mà Dì Linh đang muốn “khoe” chứ, cũng tò mò lắm chứ, không dám nói là một trăm nhưng chí ít cũng phải đến bảy mươi phần trăm là thiêng về hướng Dì Linh thực sự muốn mình xem một thứ gì đó “rất con gái” và “chỉ con gái mới có” của Dì, số phần trăm còn lại thì lọt thỏm vào các nguyên do vô cùng khách quan như rách váy, rách áo hay tệ hơn là…tới tháng.
Cho đến khi bước vào tận trong cái vách ngăn cuối cùng đó thì những suy nghĩ thoáng chút riêng tư kia lại càng được đảm bảo hơn khi mọi chi tiết về không khí và cảnh vật cứ gọi là sực nức mùi dâng hiến, thậm chí có đôi lúc trong mình cảm giác cứ như thể tất cả chúng được sinh ra chỉ là để dành trọn vẹn cho giờ khắc này vậy.Dì Linh lúc này đang ở đây, đang đứng ngay trước mặt mình khoanh tay ngang ngực tựa mông vào bàn với một vẻ mặt không thể khiêu gợi hơn, thật chậm mình tiến gần lại chỗ chiếc bàn Dì Linh đang tựa người rồi khẽ cười mỉm đưa lơi.
– Dì…Dì Linh…con đến rồi nè…_Mình thì thầm vừa đủ nghe như để hòa chung vào cái không khí vô cùng nóng hổi đó.
– Ừm…Linh thấy rồi…Linh…Linh gọi Duy lên đây mà…Duy ngồi xuống ghế đi…gần…gần Linh nè…_Dì Linh đỏ mặt e thẹn cười tít mắt nhỏ nhẹ nói sau đó liền nhanh chóng kéo chiếc ghế xoay cạnh bàn đưa về phía mình.
– Dạ…Linh…Linh cũng ngồi đi…_Mình gật đầu ngồi xuống sau đó khẽ ngước lên.
– À ừm…Linh…Linh đứng…đứng cũng được mà thôi để…để ngồi đi…_Dì Linh lắc đầu nguầy nguậy lấy tay che mặt tỏ rõ vẻ xấu hổ hiếm thấy.
Nói xong thì thật nhẹ nhàng, Dì Linh nhích chân với tay về phía bờ tường kéo nhanh chiếc ghế nhựa lại để lẹ làng ngồi ngay sát bên mình, đôi chân trắng hồng dài miên man không chút gợn khép hờ dịu dàng đưa ra phía trước gần như ngay lập tức đốn tim mình.
Xao xuyến, mình đảo mắt nhìn một lượt từ đầu tới chân đúng thật không chê được Dì Linh điểm nào, người đâu vừa cao ráo lại trắng trẻo hồng hào kiểu tây tây, giọng nói thì nheo nhẻo êm tai rất hút người nghe, khuôn mặt xinh xắn đáng yêu tuy đôi mắt có chút hơi gợn con nít nhưng càng nhìn lại càng thấy đẹp hèn gì mà lúc vừa mới gặp mình đã có suy nghĩ muốn vùi dập ngay kiểu muốn “vùi hoa dập liễu” ấy, đúng thật con nhà ai khéo đẻ.
Cười thầm đê tiện vì niềm hạnh phúc sắp được tận hưởng, chẳng hiểu sao lúc đó thình lình mình cảm thấy khó thở đến mức hai lỗ mũi cứ như đang bị ai đó lấy một lớp bông gòn dày cộm nhét vội vào vậy, đoán rằng chắc có lẽ cũng chỉ bởi tại đầu óc này đã quá nôn nóng nên cơ thể trong phút chốc chợt trào dâng những khao khát chiếm hữu đâm ra có chút chưa quen, bức bối khó chịu thế thôi.Mình như vậy về phía Dì Linh cũng không khá hơn là mấy, tự nãy giờ để ý thấy Dì chỉ biết cúi đầu đan xen lộn xộn hai bàn tay vào nhau đầy bối rối, thỉnh thoảng cũng có ngước mặt lên quay sang nhìn mình đó nhưng chỉ là để cười mỉm như thể trong lòng lúc này đang có rất nhiều chất chứa khó giải bày.
Chẳng mấy chốc không khí im lặng pha chút lúng túng của hai con người đang độ xuân thì lặng lẽ len lỏi vào từng ngõ ngách trong cõi ngăn cuối cùng của phòng thay đồ nữ rồi đột nhiên biến thành lời tựa hoàn hảo cho một áng văn trữ tình không tên lên ngôi kể từ khi hai ánh mắt e thẹn ấy tìm thấy nhau, mình cố gắng hít thở thật nhiều có lẽ vì chính cái ngột ngạt của thiết kế xung quanh nên khi phổi chậm chạp đẩy ra lại vô tình tạo thành những tiếng động biểu hiện cho sự rối bời khá rõ nét, và tất nhiên điều đó thu hút sự chú ý của Dì Linh.
– …_Dì Linh mím môi tròn mắt quay sang khi chợt nghe thấy tiếng động lạ từ mình.
– …_Mình im lặng làm ngơ khi biết rằng có ai đó đang nhìn.
– …_Không nói gì, Dì Linh lại nhắm mắt cúi đầu trong vô thức.
Đoán rằng chắc có lẽ cái cung cách ứng xử này của đôi bên sẽ tiếp tục ít nhất là cho đến tận chiều muộn nếu như bản thân mình không chịu là người lên tiếng trước, vì rằng lúc này trông Dì Linh vừa mắc cỡ vừa xấu hổ lại vừa e thẹn y như gái mới lớn bước về nhà chồng vậy, cứ run rẩy rất tội nghiêp.
– Dì…Dì Linh nói đi…kêu con vào đây…có…có chuyện gì không…_Mình đặt tay lên vai Dì Linh để lay nhẹ rất tình cảm.
– Để…để lát nữa được hông…Linh…Linh run quá…sợ…_Dì Linh quay sang nhìn mình với ánh mắt nài nỉ sợ sệt.
– À…con cũng không vội nhưng…còn ăn cơm…3 giờ là con đi học thêm rồi…_Mình gật đầu nhưng vẫn cố hối thúc.
– À ừm…thôi…thôi để Linh…Linh “ấy” luôn nha…cũng trưa rồi…lát mấy chị ăn cơm xong về đây thì kì lắm…_Dì Linh híp mắt cười sau đó đứng dậy bối rối nắm chặt hai tay vào nhau.
Đứng dậy đẩy chiếc ghế nhựa sang một bên để rồi chậm rãi quay người hướng về phía chiếc bàn sau lưng, Dì Linh nhẹ nhàng nhấc một chân lên cao để với tay tuột nhẹ cái quai hậu của dép xuống tận dưới gót chân, đồng thời cử chỉ rất con gái đó cũng là hồi còi báo hiệu cho mọi việc chuẩn bị bắt đầu.
Đừng hiểu nhầm rằng việc “bắt đầu” ở đây là xuất phát điểm cho những hành động gần gũi giữa nam và nữ hay vài thao tác giao thoa ái ân thể xác giống như một vài tưởng tượng đen tối tự lúc bước vào đây của mình, mà chữ “bắt đầu” vừa được mình nhắc đến có ý nghĩa như một cột mốc đánh dấu cho những hành động sắp sửa đi chệch hướng quỹ đạo hoàn toàn của Dì Linh, chúng không hề giống với bất kì một suy nghĩ nào của mình trước đó.Ngay sau khi vừa kéo dây giày xuống dưới gót chân, ánh mắt Dì Linh từ vẻ e thẹn rất con gái ban nãy bỗng nhiên trở nên sáng rực và chứa đựng đầy rẫy sự dụ dỗ đến mức mà thậm chí tà khí của chúng đôi lúc còn khiến cho phần sóng lưng của mình trở nên lạnh toát.Chậm rãi, Dì Linh nhẹ nhàng bước vào hướng bên trong chiếc bàn cùng kiểu với ghế xoay rồi từ từ nhấc từ trong góc ra một chiếc lồng, chính xác là một chiếc lồng chó.
– Tèn…ten…_Dì Linh khệ nệ cầm chiếc lồng đặt ngay trước mặt mình.
Phù…biết phải tả sao mới đúng với tâm trạng của mình lúc đó nhỉ, “Chết ở đỉnh cao” từ này nghe có vẻ hợp vì chỉ vỏn vẹn trong chưa đầy 3 giây đồng hồ mình đã trải qua muôn vàn những cung bậc của cảm xúc từ sự hồi hộp, chờ đợi, trong ngóng để nhanh chóng tới với giây phút thần thánh cho đến những ước ao, khát khao mong muốn được cùng hòa chung trong một ngọn lửa tình đầy rạo rực với người con gái ấy và rồi thì giờ đây chỉ trong tích tắc khi mọi thứ đã đi vào bế tắc rồi thì tan nát, đổ vỡ ngay trước mắt mà thậm chí mình còn chưa kịp thốt ra câu nào chỉ biết ngồi co ro trố mắt nhìn vào chiếc lồng sắt kia, tự hỏi bản thân rằng “hỉ nộ ái ố” của cuộc đời phải chăng là đây.
– Ê…tèn tén ten…_Dì Linh nhự kiểu sợ mình chưa nghe thấy nên liền làm thêm phát nữa.
– …_Mình căng mắt nghiến răng nhìn trân trân vào khoảng hư không ngay bên cạnh chiếc lồng với vẻ mặt như kẻ đù đần.
Dì Linh đơn giản là muốn nuôi chó, muốn nuôi cái con quái thú trong chiếc lồng kia chứ chắc chắn là Dì không biết, không biết những gì mình đang nghĩ hay đã nghĩ trong đầu từ khi vừa bước vào cái nơi oan nghiệt này vì nếu biết thì đâu có khìn mà xách cái lồng chó ra đây làm gì.Thở dài ngao ngán vì thú thật mình cũng đâu có muốn thủ dâm tinh thần đến mức như thế này, đâu có muốn hướng bản thân tới những suy nghĩ chiếm đoạt từ sự tự nguyện dâng hiến của người con gái kia đâu bởi lẽ từ sáng cho đến giờ thì ngoại trừ việc lấy vài cử chỉ đáng yêu đầy thân mật của Dì Linh lúc ở nhà ra làm cơ sở thì giữa chúng mình chả có gì gọi là đặc biệt, chả có gì là tiền đề để báo hiệu cho chuyện này cả.Nhưng rồi nói đi thì cũng phải nói lại vì các bạn thử nghĩ mà xem, từ cách book một cuộc hẹn đầy lấp lửng qua điện thoại cho đến cung cách ăn nói và thái độ “đãi ngộ” khi gặp mặt quá sức hấp dẫn và đầy nhạy cảm đến như thế thì đố ai không nghĩ “sâu”, nghĩ “xa” như mình.
– Ưm ưm…Duy…ưm…_Dì Linh thoải mái lấy chân khèo mình, đúng là khác hẳn với cái thái độ “nâng như nâng trứng” ban nãy.
– …_Im lặng để chau mài quay sang nhìn Dì Linh, mình cười mỉa vào không khí rồi chống tay đứng dậy định bụng rời đi.
– Ê…sao người lớn nói mà không trả lời…bỏ đi đâu dạ…cái đồ này…_Dì Linh nắm tay mình kéo giật lại.
– Chứ Dì muốn con nói gì giờ…_Mình chững lại nhìn trân trân vào mắt người con gái có khuôn mặt xinh xắn ấy.
– Thì…thì…cho Linh nuôi đi…nha…_Dì Linh lè lưỡi trêu ngươi không mấy để ý tới thái độ khó chịu của mình.
Đáng lí ra mình phải ghét Dì Linh lắm, ghét kinh khủng ghét luôn mới phải kìa vì đã cả gan dùng lời lẽ chim chuột để dụ dỗ mình vào đây rồi liền sau đó liên tiếp khiến mình ôm những nỗi hụt hẫng khôn cùng, nhưng đáng buồn là chẳng hiểu sao khi trông thấy cái thái độ nài nỉ, cái gương mặt ưa nhìn kia đang rầu rĩ đến mếu máo thì mọi oán giận, căm hờn trong mình lại bay biến đâu mất chỉ để lại đây là một thằng nhóc khù khờ với suy nghĩ trong trắng như pha lê.
– Hỏi Ba…nói con làm chi…_Mình ngước mặt nhìn lơ đãng lên trời giấu nhẹm đi niềm quan tâm sâu sắc.
– Hơ…Linh biết Chú hông có cho Linh nuôi đâu…nên mới hỏi Duy mà…_Dì Linh lay vai mình.
– Con đâu có quyền gì đâu…cứ hỏi Ba con á…_Mình nhẹ nhàng tách từng ngón tay Dì Linh ra khỏi vai.
– Á…thì Duy đừng nói Ba để Linh nuôi lén đi…thương mà…_Dì Linh thấy vậy liền cười mỉm bấu cả hai tay vào vai mình.
– Giờ Linh còn chỉ cách lừa Ba nữa…con không biết…nếu Ba đồng ý thì Dì Linh cứ nuôi…còn không thì chịu vậy…_Mình lắc đầu thở dài.
– Biết Chú không đồng ý nên nói vậy chứ gì.._Dì Linh giở quẻ liếc tròng trắng.
– Thế biết con bị viêm xoang kinh niên nhỉ…lại gần chó mèo là hai lỗ mũi nó nghẹt cứng…hèn gì nãy giờ thở không ra hơi…_Mình lườm lại.
Nhắc mới nhớ, thì ra cái vụ nghẹt thở ban nãy là do cái con khuyển tử trong lồng kia nó ám muội chứ chẳng phải do cơ thể mình “suy tàn cánh hoa sữa” như dự đoán.
– Nhưng…thì đừng có lại gần…_Dì Linh đề xuất.
– Như phim…chung một nhà mà không lại gần…lông nó bay trong không khí đó nha…_Mình chỉ tay lum la lên trời.
– Vậy tui nuôi đằng sau nhà cũng được…_Dì Linh tiếp tục ngoan cố.
– Nếu vậy thì tốt nhất đừng nuôi…để nó chịu một người chủ mà suốt ngày bỏ nó ở ngoài trời lạnh thì thà để nó kiếm người chủ khác còn tốt hơn…_Mình chậc miệng nhìn vào chiếc lồng với vẻ tội nghiệp.
– Nhưng mà…Duy…đi mà Duy…cho nuôi đi Linh thương…hun nè…_Dì Linh cứ nằng nặc nài nỉ sau đó trong phút chốc lẹ làng nhích miệng lại gần mặt mình.
Nói hoài, nói mãi mà vẫn không thể xoay chuyển được tình hình nên hết cách, Dì Linh lẹ làng áp dụng chiêu mới nhích người tiến dần tới để chìa môi sang mặt mình mà nếu nói đúng ra thì đây không phải là hôn, đó là thao tác nhanh nhảu ngậm thẳng phần môi dưới của đối phương vào giữa miệng mình sau đó cứ thế mút chùn chụt phát ra tiếng nghe khá là kêu, một kiểu “hôn” ướt át và nhơ nhớt rất nhiều nước dãi ra xung quanh miệng của cả phe địch và quân ta.
– …_Lặng tinh, mình nhìn Dì Linh không chớp mắt khi mọi thứ đã dừng lại, hai đôi môi đã tách nhanh ra.
– Tối hun lén tui…nay cho hun luôn á…_Dì Linh dùng ngón trỏ quét nhẹ phần dưới môi sau đó híp mắt cười ngoe ngẩy.
– …_Mình vẫn không thể nói được lời nào khi dư âm của chấn động vừa rồi vẫn còn đang hãy đong đầy bởi vị ngọt nơi vành môi.
– Thêm cái nữa nha…_Dì Linh lại tiếp tục đưa môi áp sát mặt mình định bụng làm phát nữa.
Lúc nào cũng vậy, chưa cần suy nghĩ hay đặt nặng quá nhiều về vấn đề tình cảm mà chỉ cần được trông thấy cái vẻ ngỡ ngàng đến đù đần của mình thì dù có phải làm gì bất cứ chuyện gì, kể cả việc phải vượt quá giới hạn đi chăng nữa thì Dì Linh cũng rất thoải mái bắt tay làm ngay mà huống hồ chi lần này lại có thêm cái lí do vô cùng chính đáng là được nuôi chó thì càng khỏi phải nói, hấp tấp vô vập ngay khi có thể.
Y như vừa rồi chỉ trong tích tắc hai đôi môi lại gần kề nhau thêm một lần nữa, Dì Linh vẫn như ban nãy tiếp tục ngoặm chặt môi dưới của mình để mút chùn chụt nhưng khác chăng là lần này còn đưa hẳn cả hai tay lên nắm chặt tai mình để giúp giữ cố định phần đầu không cho giảy.Đột nhiên trong thời khắc nước sôi lửa bỏng đó, từ bên ngoài phòng tiếng gõ cửa thình lình vang lên vọng vào tới tận trong vách ngăn cuối cùng nơi cả hai bọn mình đang đứng, chững lại mình và Dì Linh đứng hình im lặng tròn mắt nhìn ra hướng cửa.
Ngay sau đó từ tít vách bên trong cùng, mình và Dì Linh miệng ngậm miệng môi ngậm môi đều có thể nghe thấy rõ tiếng của một ai đó đang mở cửa đi vào phòng rồi lấy một thứ đồ gì đó trong ngăn tủ không khóa, sau đó nhẹ nhàng đi ra mà đoán chừng là phái nữ vì âm thanh của tiếng giày cao gót cứ gọi là rõ mồn một.
– Ỏ…ỏ ra…_Mình lững lờ nhìn xuống khoảng môi đang bị Dì Linh ngậm mà í ới nói sau khi tiếng người đã đi khỏi. (Translate tiếng người: Bỏ…bỏ ra…)
– Ờ…_Dì Linh cười tít mắt nhả môi mình ra.
– Dì…Dì Linh làm cái gì đâu không á…sao tự nhiên ngậm môi con…tự nhiên…_Mình đỏ lừ mặt oán trách.
– Vô duyên…cái đó là hun á…sao tưởng thích hun…tối qua còn lén hun tui mà…_Dì Linh kí đầu mình.
– Cái đó là trét nước miếng bằng miệng…trong ti vi có ai hun vậy đâu…chơi dơ trét nước miếng…_Mình chau mài lau vội hai mép.
– Á…hưởng người ta xong cái giở quẻ hả…ứ biết đâu…tui hun rồi…phải cho Linh nuôi chó…cho đi mà…_Dì Linh cầm tay mình giãy đành đạch.
– Thì ra Linh nghĩ con thích hun nên mới dùng cách hun để được nuôi chó à…rẻ tiền quá…con cảm thấy thất vọng về Linh…_Mình lắc đầu ngán ngẩm đảo bước đi vội.
– Ê…thôi đừng giả lảng…giờ muốn nói gì nói nhưng phải cho tui nuôi bạn này…_Dì Linh kéo tay mình không cho đi rồi chỉ thẳng vào chiếc lòng.
– Con không thích nuôi chó vì con bị dị ứng…Ba con cũng biết nữa…giờ nếu nuôi thì con đâu có được cái gì đâu mà còn bị khó chịu nên con chỉ có thể giúp Dì Linh nói thêm vào mong rằng Ba cho nuôi…chứ con không thể giấu Ba được…lỡ có việc gì…mà nếu giờ con nói giúp thì con được gì…_Mình ngước mắt nhìn lên trời.
– Được hun…hun mỗi ngày…thích lúc nào hun lúc đó…ô xê hông…_Dì Linh lườm yêu mình.
– Con…cũng…à mà Dì Linh nói gì vậy…con còn nhỏ không bao giờ có mấy ý nghĩ gớm ghiếc đó đâu…tiết chế lại chút đi…_Mình mém xíu nữa là đã đổ gục theo dòng liên tưởng hun hít.
– Chứ giờ…tui…tui đâu còn cái gì để cho…cho đâu…_Dì Linh bất chợt cúi đầu buồn bã.
– Còn chứ…còn 1 cái…_Mình làm mặt ác liếm môi nhìn vào ngực Dì Linh ra chiều bí hiểm.
– Cái đó hông được…tui để cho chồng tui mà…_Dì Linh lấy hai tay bắt chéo giữa ngực rồi làm bộ đôi mắt long lanh.
– Trời ơi…sao Linh nói mấy chuyện này với con nít…hun hít đã tởm lắm rồi…giờ còn…con không biết đâu…Linh gớm quá…tối qua nói năng đã gớm giờ còn gớm hơn…_Mình bịt tai đầy ngây thơ.
– Hủm…chứ mấy người nói tui còn gì…còn gì mà cho được…_Dì Linh bặm môi nghiêm túc nhìn mình.
– Sợi dây chuyền kia…đẹp đó…_Mình xoa cằm.
Không phải ngẫu nhiên mình buộc miệng nói ra đâu mà ngay từ ngày khi Dì Linh vừa chuyển đến sống chung trong căn nhà của chúng mình thì mình đã rất nhiều lần được thấy Dì Linh đeo sợi dây chuyền kì lạ này rồi.Kết cấu của sợi dây rất cầu kì, phần dây không trơn tru như thường thấy mà ngược lại rất chỉnh chu đến mức thoạt đầu khi mới nhìn vào mình cứ nghĩ là chúng sắp xếp khá lộn xộn nhưng khi bình tĩnh quan sát kĩ lại thì mới để ý rằng chúng được quấn và làm kiểu theo một quy tắc nhất định, khó nhận biết và cực chắn chắn.Tuy vậy điều mình quan tâm và thấy thu hút nhất vẫn là cái tượng chân Phật bằng bạch kim kia vì đến mãi về sau mình mới biết đó là Nữ thần Durga.
– Vô duyên…thích thì tự đi mà mua chứ mắc gì đòi lấy của người ta chớ…cái này người ta được tặng lúc đi du lịch bên Ấn đó…không cho đâu…_Dì Linh cắn môi giận dỗi nhìn đi hướng khác.
– Vậy con đi nha…bye…_Mình làm bộ bước đi nhằm mục đích hù là chính.
– Ơ nhưng mà…giúp gọi điện thoại hỏi không thôi mà lấy luôn cái dây chuyền của người ta à…cái này Linh đep lâu rồi…nó cũng mắc nữa…kì quá đi…_Dì Linh vừa trề môi nhăn nhó vừa tức tối thở đứt quãng trông rất yêu.
– Cái này con đâu ép đâu…nhưng còn cần phải nói với Linh là nếu thử thì chưa chắc là không được nhưng nếu không thử thì chắc chắn sẽ không bao giờ được…_Mình thở dài xoa lưng Dì Linh vẻ an ủi khá gian trá.
– Đưa cổ đây…đeo cho…_Dì Linh nghiến răng gầm gừ đưa hai tay ra sau cổ cởi sợi dây chuyền đẹp ngất ngây ra khỏi người.
– Hì…_Mình cười khì chìa cổ đến cho Dì Linh giúp mang vào hộ.
Sống chung bao nhiêu năm ròng rã rồi nên mình biết hết chứ, cái gì mà Dì Linh không muốn hay đang lưỡng lự giữa chuyện nên hay không nên mà cứ bị người ngoài nói ra nói vào hay ép đặt bắt phải làm thì trông Dì Linh hậm hực cáu gắt rất buồn cười, bởi khí chất và sự ham muốn chiến thắng trong con người Dì Linh rất cao mà điển hình dễ dàng nhìn thấy ngay là cái thái độ vừa đeo dây chuyền cho mình, Dì Linh vừa nghiến răng đè cổ mình xuống như muốn mình phải cảm thấy sự đau đớn chất ngất vì cả gan dám ra điều kiện để lấy đi vật thuộc sỡ hữu của Dì thì mới hả lòng hả dạ.
Nói chung cơ bản mình cũng chỉ muốn treo chọc Dì Linh là chính nên khi vừa hoàn thành việc đeo vào cổ xong là mình liền nhảy cỡn lên chạy ra góc ngoài soi vào tấm gương lớn rồi ra vẻ như nhờ sợi dây chuyền này mà trông mình bây giờ rạng rỡ lắm, nhìn sáng sủa hẳn ra để trêu người Dì Linh.
– Đẹp quá…quá đẹp…_Mình cứ mãi ngắm nghía để Dì Linh trông thấy.
– Rồi…giờ gọi điện thoại cho Ba đi…_Dì Linh lại bắt đầu nóng mặt.
– Từ từ…_Mình cười khì.
Giỡn mặt với Dì Linh chán chê gần 5 phút thì cuối cùng mình cũng phải lấy điện thoại ra gọi sau khi nhận được cú nhéo dú trong truyền thuyết.Bấm số Ba mình và Dì Linh cùng căng thẳng chờ đợi cho đến khi đầu dây bên kia trả lời rồi lập tức bật loa ngoài.
Mình: A lô…Ba hả…
Ba: Ừm…có chuyện gì không Duy…
Mình: À Ba ăn cơm chưa…
Ba: Rồi…còn con…
Mình: Con…con cũng ăn rồi…
Ba: Ừm…gọi có gì không…
Mình: À…Ba thấy sao nếu…nếu nhà mình nuôi chó…
Ba: Dị ứng mà nuôi gì…trước giờ con cũng ghét chó lắm mà…
Mình: À…tự nhiên giờ con muốn nuôi quá…
Ba: Lo học đi…dị ứng lỡ có việc gì thì sao…
Mình: Tại thấy nhà cửa buồn quá…nên…
Ba: Dì Linh có đó không…Ba gặp nói chuyện xíu…con đang đâu đó…
Mình: Con đang ở trường…cái này tại con muốn nuôi thôi…không liên quan đến Dì Linh…
Ba: Không…
Nói xong Ba mình cúp máy cái rụp bỏ lại gương mặt buồn bã khôn nguôi của Dì Linh cứ mãi hướng ánh nhìn về phía chiếc lồng chó bé tẹo.Thực ra mình biết chắc Ba sẽ chẳng đồng ý đâu nên mục đích chính của cuộc điện thoại này vẫn chỉ là muốn Dì Linh từ bỏ ý định mang chú chó kia về nhà thôi.
– Nó là giống gì…_Mình ngồi xuống ngay trước chiếc lồng.
– Husky…husky sibir…mắt hai màu nè…một nâu đỏ…một xanh trắng…_Dì Linh thở dài ngồi xuống mở lồng kéo chú chó nhỏ ra.
– Mắt hai màu nhìn nó như thiểu năng ấy nhỉ…_Mình nhìn vào mặt con chó mà cười khặc khặc cố làm không khí vui lên.
– Ừm…tui thích mấy kiểu thiểu năng như vầy…_Dì Linh cười hiền từ nhìn mình sau đó quay sang nựng chú chó con đầy ngụ ý.
– Ba con không cho nuôi rồi đó…giờ chắc phải đem trả…Dì Linh mua nó ở đâu…mà nó tên gì…_Mình ngồi lên chiếc ghế xoay cạnh lồng.
– Nó là Ri…của chị kia cho…chị đó đi công tác nên lấy 3 con chuẩn giống về nuôi…cho Linh 1 con còn 2 con kia đem về nhà…_Dì Linh xách nách của chú chó con lên cao.
– Vậy giờ con chở Linh về nhà thay đồ sau đó đem con Ri qua trả người ta nha…_Mình đứng dậy.
– Nhìn nè…thấy mặt nó đù đù ha…_Dì Linh híp mắt cười gượng.
Nói xong Dì Linh lại bỏ chú chó con vào lồng cùng mình xách xuống tầng hầm lấy xe để gửi lồng lại cho anh bảo vệ rồi về nhà, trên đường đi chúng mình sẵn tiện mua cơm hộp, nước uống mang về định bụng ăn trưa xong rồi hẳn qua đón con Ri nhưng thực sự lúc đó không khí rất ngộp ngạt, chẳng ai trong cả hai buồn ăn cả vì cứ thấy trong lòng chán nản sao đó nên vội vã, mình thay bộ quần xanh áo trắng ra để khoác đại quần jean áo thun còn Dì Linh thì tròng chiếc váy đen chấm bi dài rồi cứ thế cả hai lại bụng đói phi qua khách sạn đón con Ri.Cầm chiếc lồng trong tay, chúng mình rong rẩy qua vài con đường nối sang Tân Bình, trước một căn nhà lớn ở mặt tiền xe chúng mình dừng lại.Bấm chuông đợi chừng hơn 3 phút sau từ trong nhà một người phụ nữ trạc tuổi 30 lập tức bước vội ra cười niềm nở.
– Ủa Linh…em qua chơi à…cho xe vào trong đi…_Người phụ nữ ấy cười vui vẻ với Dì Linh.
– Dạ…em qua trả con Ri…_Dì Linh vừa nói vừa mếu máo tự lúc nào.
– …_Mình hơi giật mình nên chỉ biết tròn mắt nhìn Dì Linh một lúc sau đó từ từ đẩy xe vào bên trong.
Căn nhà khá sang trọng bởi thiết kế cực kì khang trang, sáng sủa và sự bày biện rất đẹp mắt chỉnh chu từng li từng tí của chủ nhân mà phải thừa nhận là không gian bên trong rất thoáng đãng và tràn đầy màu sắc, nhìn phát biết ngay tầng lớp có của ăn của để.Mình thì chỉ biết thở dài ngồi im trên ghế sô pha cạnh chiếc lồng của con Ri để đợi chị chủ nhà mang thứ nước đẹp da vừa khoe ra tiếp đãi trong khi Dì Linh thì mặc dù nước mắt ngắn nước mắt dài bám đầy trên mặt nhưng vẫn cứ thế đeo giỏ xách nhỏ mải mê đi quanh quẩn, hết nhìn lồng chim sáo lại đến mấy chậu kiểng dán trên tường và rồi cuối cùng thì dừng lại ngay trước cái hồ cá được thiết kế âm trong tủ, đoạn thoải mái trề môi cúi người cầm lọ thức ăn dốc ngược rồi nhìn nhìn ngắm ngắm.
Dì Linh cứ đứng đó nhìn vào khoảng không bên trong hồ cá một lúc lâu mà đoán chừng chẳng phải đang ngắm những chú cá đủ màu đủ sắc bơi bơi lội lội trong đó đâu mà đơn giản chỉ là cố gắng lãng đi, cố gắng nghĩ về những sự vật khác nhau để dễ dàng quên đi chuyện Dì không được nuôi con Ri, không được ở bên con Ri mỗi ngày ở quãng thời gian lớn lên sau này của nó, và cũng là để kiềm đi những giọt nước mắt đang chực chờ lăn dài đong đầy trên mi mắt.
– Linh…sắp chia tay con Ri rồi…không muốn lại ôm nó lần cuối à…_Mình chợt nhắc.
– …_Dì Linh quay lại nhìn mình buồn rượi rượi, xong chỉ lắc đầu không nói không rằng.
Thoáng sau, chị chủ nhà từ dưới bếp đi lên với khệ nệ một cái khay nước vừa đủ 3 li đi về phía mình đang ngồi.
– Hai em uống nước đi…em là Duy à…_Chị cười nhìn mình.
– À dạ…em chào chị…_Mình đứng dậy gật đầu.
– Ừm…chị làm bên quận 3 nè…đó giờ nghe nhắc hoài mà bây giờ mới lần đầu gặp Duy…trắng quá…như con gái luôn…_Chị lại cười với mình.
– Dạ…_Mình gật đầu hơi mắc cỡ xíu.
– Mà chú không cho bé Linh nuôi à em…_Chị chủ nhà lại lên tiếng hỏi khi thoáng thấy Dì Linh đứng trong góc mếu máo.
– À…Ba thấy em bị dị ứng nên không cho…_Mình gãi đầu khó xử.
– Ừm…dị ứng thì không nuôi được đâu…giống này giờ chưa thấy chứ nó lớn chút là rụng lông kinh lắm…Linh ơi…lại đây với chị…khóc hoài ta ơi…_Chị lại cười xong quay người vẫy tay gọi.
Dì Linh nghe thấy được gọi liền chạy lè nhè với cặp mắt đỏ hoe lại ngồi xuống ngay bên cạnh sau đó ôm vai áo chị khóc nức nở khiến mình cũng chẳng biết nên an ủi thế nào cho phải nữa, cứ thế Dì Linh khóc một lúc xong nín sau đó lại khóc tiếp mãi cho đến khi ngồi trên xe đi về nhà mới dịu đi phần nào.Nhưỡng tưởng mọi thứ sẽ nguôi ngoai ít nhiều nhưng dè đâu khi xe chúng mình vừa về tới nhà là y như rằng Dì Linh đi xuống mở cổng xong lại liến thoát chạy vào nhà, lên phòng nằm khóc tiếp.Thở dài, mình dắt xe vào bên hông, khóa cổng cẩn thận sau đó đi thẳng lên phòng lấy đồ xuống tắm rửa, qua phòng Dì Linh mình ngó vào vẫn thấy chù ụ một cái bóng đen đang nằm co ro khóc tỉ tê.Tắm xong, mình chán nản quay lên phòng học bài và làm bài tập cho đến gần 3 giờ mới thay đồ lửng thửng bước xuống để đi học thêm.
– Đói không…_Mình bước vào phòng ở tầng hai khẽ lay nhẹ phần eo người con gái ấy rồi thì thầm vào tai.
– Hông…tui hông muốn ăn…_Giọng nói nhõng nhẽo nhưng mếu máo vội vã vang lên khi Dì Linh từ từ nhỏm phần lưng rời xa tấm nệm.
Chống tay ngồi dậy với dáng điệu vô cùng mệt mỏi, Dì Linh dùng hai ngón gắp lấy bàn tay của mình đang đặt ngay trên hông vứt hờ hững sang bên rồi chậm rãi co tay tuột hai vai áo của chiếc váy dài xuống đến lưng chừng eo thình lình để lộ ra nguyên một mảng lưng trắng hồng tồng ngồng ngay trước mặt mình.Vì rằng khoảng cách lúc này quá gần nên mùi thơm nước hoa, mùi thơm của vải vóc và một cái mùi quen thuộc rất ngọt ngào rất con gái lập tức bủa vây quanh khứu giác khiến cho đầu óc mình bất chợt ngây ngất trong giây lát, mọi thứ chưa dừng lại ở đó khi Dì Linh lại tiếp tục thản nhiên vòng hai tay ra phía sau lưng để cởi nốt cái khóa của chiếc áo lót mà chẳng buồn nể nang hay ngó ngàng đến sự có mặt của mình.
Chiếc áo lót chậm rãi rời khỏi vai Dì Linh để rồi được vứt vội sang hướng góc kia của nệm, chỉ cần như thế là ngay lập tức từ góc nhìn đằng sau mình tuy không thể thấy rõ, trọn vẹn tất cả bầu ngực lép xẹp được nhưng vẫn có thể thấy ít nhiều độ chừng một phần tư thông qua kẻ hở ở hai nách cánh tay.
– Lấy dùm cái áo dây…hai dây…_Dì Linh một tay để hờ ngang ngực một tay chống xuống nệm lấy thế quay đầu lại nói.
– Ở đâu…_Mình giật mình.
– Trên ghế…_Dì Linh nhỏ tiếng.
Quay sang phía bàn như chỉ dẫn, mình thấy ngay chiếc áo ngủ lúc sáng Dì Linh dùng để mang tạm sau khi thay bộ đồ lót màu ngà đang được vắt gọn ghẽ trên ghế, với tay chòm tới mình rút nhanh nó khỏi thành ghế rồi chìa sang đưa cho người con gái ngay trước mặt.Độ vài giây sau Dì Linh cẩn thận tròng cái váy ngủ vào đến lưng chừng hông thì mới từ tốn nằm nghiêng người xuống nệm để tuột chiếc váy đen chấm bi ra khỏi người hoàn toàn.Xong xuôi, Dì Linh chỉnh chu lại đôi chút rồi vội nằm xuống đắp chăn hờ ngang bụng.
– Dì Linh đừng buồn nữa…mình không nuôi được thì chị đó nuôi chắc chắn còn tốt hơn mình nhiều…_Mình an ủi khi Dì Linh đã yên vị.
– Tốt gì mà tốt…đi ra đi…mấy người đâu thương yêu gì tui đâu…đừng giả bộ quan tâm nữa…_Dì Linh lại tiếp tục khóc ròng.
– Gì chứ…phải cho nuôi con Ri đó mới là yêu thương à…_Mình lớn tiếng.
– Không phải vậy…hức hức…_Dì Linh nức nở.
– Chứ sao…thì ý Linh rõ quá còn gì…con phải cho nuôi mới gọi là thương…là yêu…_Mình lại gằn giọng.
– Đã nói không phải…đi ra đi…đi ra…_Dì Linh càng lúc càng khóc lớn hơn.
– Dì Linh cứ như vậy hoài nhỉ…muốn cái gì cũng muốn cho bằng được…rõ ràng con đó mà mang về đây ít bữa Ba biết thì cũng phải mang trả thôi…đó là còn chưa kể thời gian lâu dài có tình cảm mang đi cũng khó…sau này nó lớn nó cắn ai bị thương lúc đó lại vừa không thể nuôi lại vừa không thể bỏ…chó mà…nó đâu biết gì đâu…_Mình hung dữ.
– Nó không cắn đâu…nó không cắn người ta đâu…_Dì Linh cứ nước mắt ngắn nước mắt dài cãi cố.
Bình thường mỗi khi nghe Dì Linh nhõng nhẽo không thôi thì dù có đang giận hờn đến cỡ nào đi nữa mình chắc chắn cũng sẽ nguôi ngoai đi ít nhiều nhưng chẳng hiểu sau lúc đó vừa nghe nói xong thì mình bỗng dưng còn tức điên hơn.
Mình từng xem một video trên dally motion và bị ám ảnh cho đến tận bây giờ, video chiếu hình ảnh của một chú voi có thâm niên 5 năm ở rạp xiếc, một ngày chú ta đang diễn thì bị người nuôi dạy thú đánh đau quá nên đâm ra bản năng hoang dã trỗi dậy, chú ta kháng cự lại làm người dạy thú bị thương sau đó thì xổng ra ngoài đường chạy long nhong trước bàn dân thiên hạ.
Giới chức cảnh sát cho đó là nguy hiểm liền bắn chết, nên nhớ là bắn chết ở ngoài đường luôn và trước mắt của rất nhiều người, con trai con gái, cả những người phụ nữ lớn tuổi đều trông thấy hình ảnh đó và họ đã khóc.Thử hỏi không chỉ là voi mà cả những loài vật hoang dã khác, chúng lớn lên ở ngoài tự nhiên và bạn đem chúng về để thuần hóa bằng những trận đòn roi liên tiếp để mua vui cho con người thì chắc chắn trước sau gì chúng cũng kháng cự và rồi khi chúng làm tổn thương một ai đó thì lại bắn chết chúng, vậy có công bằng với chúng không.Chắc các bạn chưa thể hiểu vì sao mình lại kể câu chuyện nhỏ này, đó là bởi tại khi nghe được từ chị chủ rằng 3 chú chó con chị ấy mang về đợt này gồm cả con Ri đều được lấy từ giống chuẩn, không biết đúng sai ra sao nhưng cái cách mà chị ấy nói khiến cho đầu óc mình đột nhiên tràn ngập hết thảy nội dung của cái video chết chóc đó.
– Tài nhỉ…con Ri nó nghĩ gì sao Linh biết được…người kia ví như Dì Linh nghĩ gì con còn chưa biết huống hồ đi đoán con chó nghĩ gì…_Mình mỉa mai.
– Hức…hức…_Dì Linh không trả lời mà cứ thế liên tục nức nở ngày một to hơn.
Với thái độ bực dọc, mình trừng mắt đứng trân trân nhìn thẳng vào tấm lưng đang được che mờ bởi một lớp vải mỏng của cô gái đang nằm nghiêng người trên nệm mãi cho đến khi mọi thứ âm thanh dần chùn xuống, cả tiếng khóc và tiếng oán than cũng chợt biến đi đâu để làm nên một khoảng lặng bình yên cho khuôn mặt đang nhễ nhại, ướt át kia từ từ quay lại.
– …_Dì Linh với đôi mắt đẫm lệ và vầng tráng mướt mồ hôi khẽ quay đầu lại mà thoạt nhìn chẳng khác nào một bé gái đang vòi vĩnh bố mua quà.
– Đói hả…_Mình chau mài đứng dậy chống nạnh.
– Ưm…ưm…e…e…e…e…ưm…hức…hức…_Dì Linh chỉ chờ có thế, vừa thấy mặt mình thì liền xoay đầu né tránh sau đó ré lên.
Càng nhìn càng điên tiếc hơn, mình quay lưng dậm chân đi ra cửa với vẻ mặt đoán chừng ai trông thấy cũng quả quyết rằng con vợ thằng này vừa theo trai.Vào phòng vệ sinh rửa sơ cái mặt, mình bước xuống nhà lửng thửng dắt xe đi học mãi cho đến tận 6 giờ mới lon ton chạy về.Ghé quán cơm gần nhà thầy, mình mua hộp loại trung sau đó còn long nhong vòng qua cả tiệm phở, tiệm trà sữa và bánh tráng trộn ở ngã tư khu trung tâm.Lỉnh kỉnh toàn vật phẩm đồ ăn thức uống, mình dừng trước cửa nhà để khệ nệ đá chân chống mở cổng mang tất cả vào bên trong sau đó lấy chén, bát đổ nào phở nào cơm nào bánh tráng trộn, tất nhiên là đều riêng biệt.Đi đến mở tất cả các bóng đèn sáng trong nhà, mình lửng thửng bưng lên phòng Dì Linh.
– Dì nằm đó suốt chiều giờ à…ăn gì đi…cơm hay phở…có cả hai nhưng chỉ được chọn một thôi…_Mình bước vào đặt tất cả lên bàn sau đó bước tới mở điện.
– …_Con người đó không nói không rằng chỉ hơi nhích người tránh né vì chưa quen với thứ ánh sáng trắng từ cao bên trên.
– Thường thì chán cơm thèm phở…hông lẽ nay có người chán cả cơm lẫn phở sao…kì thật…_Mình đứng chắp miệng.
– …_Dì Linh vẫn cứ nằm im lìm.
– Nếu không nói gì thì chắc là thích phở hơn rồi…vậy con ăn cơm…dù sao cơm nhìn cũng không ngon mấy…kệ…thôi ráng…_Mình ngồi xuống dựa tường lấy tô cơm lớn ăn ngon lành, sỡ dĩ nó lớn vì đồ ăn ban trưa mua lúc về nhà thay đồ để đi trả con Ri vẫn chưa ai đụng nên mình dùa chung luôn.
Trong suốt quá trình ngồi đó ăn mình làm đủ trò từ chắp nuốt, nhịn thèm, khen ngợi đồ ăn ngon các thứ để trêu ghẹo nhưng vẫn chẳng thấy Dì Linh động đậy gì mấy, chỉ toàn khịt mũi rồi níu chăn trùm kín đầu mà thôi.Ăn xong, mình ợ một hơi thật dài làm chấn động cả căn nhà sau đó mới chịu đi lên phòng lấy đồ xuống tắm.Tắm táp xong xuôi, trong lúc thay đồ sạch mình nới chợt nhớ đến còn cả một tô bánh tráng trộn dưới bàn ăn nữa nên lập tức bước vội xuống nhà đem lên phòng cho Dì Linh luôn nhưng khi vừa bước vào thì đã thấy ngay Dì Linh ngồi chúi lủi trên bàn đang húp chùn chụt tô phở.
– Ngon hông…_Mình cười mỉa.
– …_Dì Linh vừa thấy mình là mím môi đặt đũa và cả tô phở trở lại mặt bàn ngay.
– Thoải mái đi…còn bánh tráng trộn nữa mà…_Mình lại cười khảy.
– …_Dì Linh không nói không rằng ra bộ giận dỗi quay đầu vào hướng góc tường.
Cười thầm đỡ lo, mình chợt hiểu ý nên an tâm quay lưng đi lên phòng khép hờ cửa để học bài và làm bài tập mãi đến hơn 12 giờ mới lờ đờ bước lại tắt điện đi ngủ, đúng thật khi cơ thể mệt mỏi thì giấc ngủ đến rất nhanh, mình vừa nằm xuống thì chẳng biết trời trăng mây gió gì nữa.Cho đến khi thình lình bị thức dậy bởi một lí do nào đó thì vẫn cứ ngỡ là trời sáng rồi không ấy chứ, đảo vội mắt nhìn về hướng cửa sổ thì chợt nhận ra tất cả vẫn chỉ là một màu đen u uất, thầm nghĩ quái thật mình có hay bị thức nửa chừng như này thường xuyên đâu nhỉ.
Nhắm mắt khịt mũi, mình xoay người định bụng lăn vào góc bên trong bờ tường vì chẳng hiểu sao phần ngực, bả vai và một bên bắp tay cứ cảm thấy kiểu như đang bị cái gì đó đè lên vừa khó chịu, vừa nực và lại vừa ê ẩm quá đỗi, nhưng thật trớ trêu vì mặc dù có gồng sức đến hai ba lần đi nữa nhưng trạng thái nằm của mình vẫn chẳng thay đổi được bao nhiêu bởi một thứ gì đó đang chặn lại và thậm chí là còn gắng giữ mình nằm yên cố định.Nhăn nhó mở mắt ra lần thứ hai để nghiêng đầu nhìn sang phía bên vì chợt nghĩ có khi nào mình đã nằm sát bờ tường rồi hông ta thì nhanh chóng giựt mình nhận ra có một thứ gì đó mềm mềm, nhọn nhọn đang ma sát đều đặn vào má mình, cảm giác cứ như cái ti qua một lớp vải mỏng vậy.
Nuốt nước miếng đánh ực thành tiếng để cố gắng giữ bình tĩnh, mình bắt đầu đưa tay lần mò rờ rẫm cái khối vật thể mềm mềm đang tọa lạc một phần trên người mình bắt đầu từ ngay chính bộ phận đang đè lên lưng chừng ngực, tay mình rụt rè chậm rãi chà sát dọc khắp cái bề mặt vô cùng mịn màng đó cho đến khi nhận thấy một đường lằn cưng cứng.Thong dong kéo phần vải che đó lên mà hình như là bằng chất liệu thun thì phải, mình đưa tay tiến vào bên trong khoảng 2, 3cm thì cảm giác đơn giản chỉ thấy mềm mềm ở các đầu ngón tay, mọi thứ chỉ diễn ra chừng 3 giây thì chợt cái khối sự vật đó phát ra tiếng:
– Ngón trỏ là đít tui…còn áp út…là chỗ để tui đi đái…_Vẫn cứ nằm yên bất động, giọng nói thanh thoát vô cùng đáng yêu bình thản thầm thì ngay bên tai mình.
Đăng nhận xét