Dì tôi là một teen girl - Chapter 41


Sáng sớm tinh mơ mình lờ đờ mở mắt ra với một thân thể ê ẩm gần như rũ rượi hoàn toàn, bởi đêm qua phải thức tới tận hơn 2 giờ sáng để làm mớ bài tập mà ông anh quý hóa của Ánh giao cho cả nhóm học thêm bọn mình. Được cái tuy rằng phải cày ải vào giấc khuya khoắt như thế nhưng lúc làm bài thì thực sự lại cảm thấy vô cùng thú vị, bởi lẽ nhỏ Ánh đã chủ động cùng mình webcam để nói chuyện và trao đổi hướng giải quyết cái đống ấy thật nhanh chóng nên nói chung cũng chẳng muốn than ngắn thở dài gì vì biết rằng như vậy thậm chí còn sớm hơn nhiều đứa bạn khác.

Cũng đã hơn hai ngày kể từ khi con dế to bành ki của Dì Linh hạ cánh an toàn tới nhà mình, hỏi ra mới biết cái điện thoại tổ chảng đó là do ông em bên Anh gửi về nhân dịp sinh nhật của chị Mễ người yêu ổng, liên quan không. Lợi đâu chưa thấy chỉ biết rằng từ lúc con dế cơm thần thánh đó xuất hiện thì mình lại ngày càng thêm khổ bởi trước đây tuy rằng laptop tiện dụng thật nhưng nếu công bằng nhận định thì đôi khi nó vẫn còn chút vướng víu chứ như bây giờ thì khác hẳn, Dì Linh cứ mỗi khi ở nhà là chắc chắn y như rằng sẽ cầm điện thoại để xem phim:

Vui cũng xem, buồn cũng xem, không vui không buồn cũng xem. Lại còn cái kiểu lúc đang ăn cũng mở xem, lúc chuẩn bị ngủ cũng chịu khó bật lên xong để đó, thậm chí đôi khi đi vệ sinh cũng thấy Dì Linh mang cả điện thoại vào trong phòng tắm. Nếu chỉ là mấy bộ phim tình cảm Hàn xẻng sướt mướt đơn thuần không thôi thì mình cũng đã chẳng buồn nói động tới làm gì đằng này lại cứ thích chọn toàn là những phim có hơi hướng kinh dị mà phang, lúc xem la hét hay giảy nảy các thứ thì cũng kệ đi nhưng bực nhất là sau khi xem xong Dì Linh thường không có chịu ngủ, toàn canh giấc đêm hôm khuya khoắt là lại mò lên phòng mình để tâm sự loài chim biển về chuyện đời và chuyện người.

Vậy nên đừng có thắc mắc tại sao lúc này khi mình vừa mới mở mắt ra thì đã ngay lập tức thấy Dì Linh nằm bên cạnh, mà hãy dành sự bất ngờ đó cho bộ trang phục lạ mắt Dì Linh mặc trên người để đi ngủ: Áo ấm thể thao trùm cả mũ, quần tất bên trong quần jean mặc ngoài vô cùng kín đáo.

Chuyện gì cũng có nguyên do của nó và nguyên do chính xác của chuyện này là bởi vào giấc sáng sớm hai ngày nay Dì Linh đã bị lời rủ rê chạy bộ thể dục của chị Nhi và Oanh dụ dỗ, trong khi người ta đi chạy về thì toàn kiếm chuyện để làm như bếp núc nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa hay tập thêm một môn thể thao nào khác rồi mới tắm rửa cho sạch sẽ, khỏe khoắn cơ thể và minh mẫn tinh thần sát giờ đi học, đi làm. Còn ở đây cái người đang nằm ngay bên cạnh mình lúc này thì sau khi đi chạy bộ về lại quyết định giữ nguyên cái thân thể mướt mát mồ hôi đó để lủi vào chăn êm nệm ấm mà mê man ngủ không thấy bình minh đâu luôn.

– Linh…Linh ơi dậy…Linh ơi…_Mình chòm tới vừa lay nhẹ vai Dì Linh vừa lớn tiếng gọi.

– Ưm…Linh ngủ miếng nữa…ưm…Linh mệt…_Dì Linh bĩu môi nhõng nhẽo khi đôi mắt lúc đó vẫn còn đang nhắm nghiền.

– Oáp…sao Linh nói con 6 giờ phải kêu Linh dậy tắm rửa mà…6 giờ 15 rồi đó…_Mình ngáp dài lẩm bẩm.

– Ủa hơn 6 giờ rồi hả…_Dì Linh lờ đờ ngồi dậy.

– Linh chạy thể dục về tắm rửa hay tập thêm cái gì đó thì nó mới khỏe…chạy về mà ngủ luôn như vầy không có tốt đâu…đôi khi lại còn hại cơ thể thêm nữa á…_Mình chậc miệng.

– Duy xoa bóp cho Linh miếng…nhưng mà chạy về Linh mệt lắm đâu còn chút sức nào đâu mà tắm rửa ngay được…_Dì Linh phụng phịu quay lưng về phía mình.

– Mệt vậy thì mai đừng có chạy nữa…Linh ở nhà ngủ cho khỏe đi y như nhỏ Yến á…có thấy nhỏ chạy chung với chị Nhi hay Oanh bao giờ đâu…_Mình vừa bóp vai cho Linh vừa nói.

– Nhưng tướng của Yến nó đẹp rồi…tướng Linh hông đẹp…_Dì Linh gật gù than vãn.

– Vậy là Linh chạy không phải để khỏe mà là để cho tướng đẹp hả…nhưng tướng Linh giờ cũng đẹp lắm rồi mà…_Mình mắt tròn mắt dẹt nhận xét.

– Xạo sự…tướng Linh vẫn chưa được đẹp…còn lép mà…_Dì Linh đưa tay lên chọt chọt vào một bên ngực của bản thân để chứng minh.

– Hủm…nhỏ Yến mới là lép á…_Mình khịt mũi nói sảng.

– Ngực của Yến tuy phẳng nhưng mà tướng nó đẹp…còn Linh tại vì tướng cao nên phải chạy bộ nhiều nữa cho vai với mông to ra thì khi nhìn vào cái eo mới thấy nhỏ…mới giống đồng hồ cát…chứ cứ tập trung giảm mình cái eo không thì cũng hông đẹp…_Dì Linh nói xong thì liền duỗi chân giãn cơ trông rất chuyên nghiệp.

– Phức tạp quá ha…_Mình gãi đầu chau mài.

Đứng ngay dậy Dì Linh thơ thẩn bước đến gần bên cửa sổ hướng ánh nhìn ngơ ngác ra ngoài trời khi thấy từng dòng mưa nặng trĩu đang tí tách dội vào.

– Mưa kìa Duy…may ghê ha…nãy Linh đi chạy thì trời không mưa giờ mới mưa…nay Duy muốn ăn gì…_Dì Linh quay đầu lại nhìn mình.

– Mưa mà Linh…may gì…lát con đi học bị mưa nè…may của Linh cũng ngộ ghê…thôi Linh mệt vậy thì xuống tắm rửa rồi ngủ đi…con lên trường ăn sáng ở mấy hàng quán gần đó cũng được mà…_Mình đi lại soạn sách vở vào cặp.

– Đâu được…hôm qua mấy người ăn sáng ở ngoài một bữa rồi…để nay Linh nấu món ngon ngon ha…xuống đánh răng rửa mặt trước y…_Dì Linh nói xong thì lon ton đi ra khỏi phòng.

Dì Linh thản nhiên đi thẳng xuống nhà bỏ lại phía sau lưng là những tràng cười xởi lởi cho qua chuyện, bởi lẽ trong suy nghĩ của mình khi ấy Dì Linh mãi vẫn chỉ là một người con gái ngây thơ với những tư tưởng bồng bột đơn thuần thích chống lại cái đúng cũng như các cô cậu bé khác đang trải qua giai đoạn dậy thì tuy có hơi “muộn”, chứ lúc đó mình đâu có biết rằng cái người đáng yêu kia chỉ ưa mềm không ưa cứng kiểu như nếu bị ai đó lớn tiếng chì chiết hay bắt lỗi thì dù có khuyên răn cỡ nào cũng vậy, vẫn sẽ chắc chắn là không nghe mặc kệ cho chuyện đó đúng hay sai nhưng nếu chỉ cần người nào đó chịu khó hạ mình thủ thỉ nhẹ nhàng bằng những lời lẽ ân cần xuôi tai thì dù vấn đề đang tranh cãi có sai rành rành đi chăng nữa thì ở Linh ít nhiều vẫn sẽ xuất hiện những thoáng lưỡng lự, tất nhiên điều ấy thì mãi đến sau này khi lấy nhau mình mới biết và hiện tại những kinh nghiệm sống đầy quý báu trong giai đoạn tiền hôn nhân đó đang là các chiêu thức phòng thân mang tính chất sống còn mỗi ngày của mình.

Hướng ánh mắt chán ngán nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng không như Dì Linh ban nãy, mình lặng yên thầm rủa cơn mưa giông chết tiệt nỡ khiến cho tiết trời buổi sáng vốn đã lạnh mà giờ lại càng thêm rét buốt bội phần, chỉ cần một thoáng mảy may nghĩ đến cái cảnh phải dầm dề đội thứ nước tê tái thấu da thịt đó đến trường là mình lại ngứa miệng muốn chửi thề vài câu mới hả lòng hả dạ. Thở dài mình đứng dậy đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt kĩ càng rồi sau đó thay đồ xách cặp đi thẳng xuống nhà chứ không ghé tầng hai hùng hục tắm sáng như thường lệ nữa. Vừa đặt chân xuống tầng trệt mình đã lập tức thấy ngay Dì Linh lúc đó đang cầm chảo chiên chiên xào xào gì đấy trong bếp, lửng thửng bước vào mình lẹ chân đi đến bên cạnh để rồi bất giác lên tiếng.

– Linh làm món gì á…_Mình nhìn vào bên trong chiếc chảo đang trên tay Linh hỏi.

– Cơm chiên…cơm chiên Linh Linh…_Dì Linh liền quay mặt sang cười mỉm chi.

Nghe vậy nên sẵn tính tò mò, mình lập tức cúi đầu lại gần cố gắng xăm soi xem xét thật kĩ lưỡng từng thứ nguyên liệu đang góp mặt bên trong chảo chiên thử có giống với món cơm Linh Linh nào đó mà Dì Linh vừa mới giới thiệu hay không, hoặc chí ít là cũng giống với một món ăn nổi tiếng nằm trong tầm hiểu biết hạn hẹp về ẩm thực của mình nhưng tuyệt nhiên trong chảo khi ấy ngoài cơm và vài thứ hành củ hỗn tạp ra thì thật chẳng có gì đáng để chú ý nữa. ao trùm cả mũ, quần tất bên trong quần jean mặc ngoài vô cùng kín đáo.

Chuyện gì cũng có nguyên do của nó và nguyên do chính xác của chuyện này là bởi vào giấc sáng sớm hai ngày nay Dì Linh đã bị lời rủ rê chạy bộ thể dục của chị Nhi và Oanh dụ dỗ, trong khi người ta đi chạy về thì toàn kiếm chuyện để làm như bếp núc nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa hay tập thêm một môn thể thao nào khác rồi mới tắm rửa cho sạch sẽ, khỏe khoắn cơ thể và minh mẫn tinh thần sát giờ đi học, đi làm. Còn ở đây cái người đang nằm ngay bên cạnh mình lúc này thì sau khi đi chạy bộ về lại quyết định giữ nguyên cái thân thể mướt mát mồ hôi đó để lủi vào chăn êm nệm ấm mà mê man ngủ không thấy bình minh đâu luôn.

– Linh…Linh ơi dậy…Linh ơi…_Mình chòm tới vừa lay nhẹ vai Dì Linh vừa lớn tiếng gọi.

– Ưm…Linh ngủ miếng nữa…ưm…Linh mệt…_Dì Linh bĩu môi nhõng nhẽo khi đôi mắt lúc đó vẫn còn đang nhắm nghiền.

– Oáp…sao Linh nói con 6 giờ phải kêu Linh dậy tắm rửa mà…6 giờ 15 rồi đó…_Mình ngáp dài lẩm bẩm.

– Ủa hơn 6 giờ rồi hả…_Dì Linh lờ đờ ngồi dậy.

– Linh chạy thể dục về tắm rửa hay tập thêm cái gì đó thì nó mới khỏe…chạy về mà ngủ luôn như vầy không có tốt đâu…đôi khi lại còn hại cơ thể thêm nữa á…_Mình chậc miệng.

– Duy xoa bóp cho Linh miếng…nhưng mà chạy về Linh mệt lắm đâu còn chút sức nào đâu mà tắm rửa ngay được…_Dì Linh phụng phịu quay lưng về phía mình.

– Mệt vậy thì mai đừng có chạy nữa…Linh ở nhà ngủ cho khỏe đi y như nhỏ Yến á…có thấy nhỏ chạy chung với chị Nhi hay Oanh bao giờ đâu…_Mình vừa bóp vai cho Linh vừa nói.

– Nhưng tướng của Yến nó đẹp rồi…tướng Linh hông đẹp…_Dì Linh gật gù than vãn.

– Vậy là Linh chạy không phải để khỏe mà là để cho tướng đẹp hả…nhưng tướng Linh giờ cũng đẹp lắm rồi mà…_Mình mắt tròn mắt dẹt nhận xét.

– Xạo sự…tướng Linh vẫn chưa được đẹp…còn lép mà…_Dì Linh đưa tay lên chọt chọt vào một bên ngực của bản thân để chứng minh.

– Hủm…nhỏ Yến mới là lép á…_Mình khịt mũi nói sảng.

– Ngực của Yến tuy phẳng nhưng mà tướng nó đẹp…còn Linh tại vì tướng cao nên phải chạy bộ nhiều nữa cho vai với mông to ra thì khi nhìn vào cái eo mới thấy nhỏ…mới giống đồng hồ cát…chứ cứ tập trung giảm mình cái eo không thì cũng hông đẹp…_Dì Linh nói xong thì liền duỗi chân giãn cơ trông rất chuyên nghiệp.

– Phức tạp quá ha…_Mình gãi đầu chau mài.

Đứng ngay dậy Dì Linh thơ thẩn bước đến gần bên cửa sổ hướng ánh nhìn ngơ ngác ra ngoài trời khi thấy từng dòng mưa nặng trĩu đang tí tách dội vào.

– Mưa kìa Duy…may ghê ha…nãy Linh đi chạy thì trời không mưa giờ mới mưa…nay Duy muốn ăn gì…_Dì Linh quay đầu lại nhìn mình.

– Mưa mà Linh…may gì…lát con đi học bị mưa nè…may của Linh cũng ngộ ghê…thôi Linh mệt vậy thì xuống tắm rửa rồi ngủ đi…con lên trường ăn sáng ở mấy hàng quán gần đó cũng được mà…_Mình đi lại soạn sách vở vào cặp.

– Đâu được…hôm qua mấy người ăn sáng ở ngoài một bữa rồi…để nay Linh nấu món ngon ngon ha…xuống đánh răng rửa mặt trước y…_Dì Linh nói xong thì lon ton đi ra khỏi phòng.

Dì Linh thản nhiên đi thẳng xuống nhà bỏ lại phía sau lưng là những tràng cười xởi lởi cho qua chuyện, bởi lẽ trong suy nghĩ của mình khi ấy Dì Linh mãi vẫn chỉ là một người con gái ngây thơ với những tư tưởng bồng bột đơn thuần thích chống lại cái đúng cũng như các cô cậu bé khác đang trải qua giai đoạn dậy thì tuy có hơi “muộn”, chứ lúc đó mình đâu có biết rằng cái người đáng yêu kia chỉ ưa mềm không ưa cứng kiểu như nếu bị ai đó lớn tiếng chì chiết hay bắt lỗi thì dù có khuyên răn cỡ nào cũng vậy, vẫn sẽ chắc chắn là không nghe mặc kệ cho chuyện đó đúng hay sai nhưng nếu chỉ cần người nào đó chịu khó hạ mình thủ thỉ nhẹ nhàng bằng những lời lẽ ân cần xuôi tai thì dù vấn đề đang tranh cãi có sai rành rành đi chăng nữa thì ở Linh ít nhiều vẫn sẽ xuất hiện những thoáng lưỡng lự, tất nhiên điều ấy thì mãi đến sau này khi lấy nhau mình mới biết và hiện tại những kinh nghiệm sống đầy quý báu trong giai đoạn tiền hôn nhân đó đang là các chiêu thức phòng thân mang tính chất sống còn mỗi ngày của mình.

Hướng ánh mắt chán ngán nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng không như Dì Linh ban nãy, mình lặng yên thầm rủa cơn mưa giông chết tiệt nỡ khiến cho tiết trời buổi sáng vốn đã lạnh mà giờ lại càng thêm rét buốt bội phần, chỉ cần một thoáng mảy may nghĩ đến cái cảnh phải dầm dề đội thứ nước tê tái thấu da thịt đó đến trường là mình lại ngứa miệng muốn chửi thề vài câu mới hả lòng hả dạ. Thở dài mình đứng dậy đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt kĩ càng rồi sau đó thay đồ xách cặp đi thẳng xuống nhà chứ không ghé tầng hai hùng hục tắm sáng như thường lệ nữa. Vừa đặt chân xuống tầng trệt mình đã lập tức thấy ngay Dì Linh lúc đó đang cầm chảo chiên chiên xào xào gì đấy trong bếp, lửng thửng bước vào mình lẹ chân đi đến bên cạnh để rồi bất giác lên tiếng.

– Linh làm món gì á…_Mình nhìn vào bên trong chiếc chảo đang trên tay Linh hỏi.

– Cơm chiên…cơm chiên Linh Linh…_Dì Linh liền quay mặt sang cười mỉm chi.

Nghe vậy nên sẵn tính tò mò, mình lập tức cúi đầu lại gần cố gắng xăm soi xem xét thật kĩ lưỡng từng thứ nguyên liệu đang góp mặt bên trong chảo chiên thử có giống với món cơm Linh Linh nào đó mà Dì Linh vừa mới giới thiệu hay không, hoặc chí ít là cũng giống với một món ăn nổi tiếng nằm trong tầm hiểu biết hạn hẹp về ẩm thực của mình nhưng tuyệt nhiên trong chảo khi ấy ngoài cơm và vài thứ hành củ hỗn tạp ra thì thật chẳng có gì đáng để chú ý nữa.

– Chào em…em tên Duy hả…chị là Duyên…chị mới lên đây hồi sáng nay…_Chị Duyên cười vui vẻ rồi đảo mắt nhìn mình một lượt từ đầu xuống chân.

– Dạ em chào chị…_Mình ngượng ngùng gật đầu nhỏ tiếng.

– Con thấy em sao Duyên…_Cô Trang bước lại ngồi xuống bên cạnh chị Duyên nhưng vẫn hướng ánh mắt nhìn về phía mình.

– Em đẹp quá cô…trắng bóc nữa…nhìn xa xa vầy cô không nói con cứ tưởng em là con gái không hà…trắng quá…_Chị Duyên che miệng cười nức nở.

– Ừa…con cô đó… Duyên biết mặt rồi thì khi nào em qua đây mà không có cô ở nhà thì Duyên chăm sóc em giúp cô nha…_Cô Trang cầm tay chị Duyên cứ như thể đang gửi gắm mình vậy.

– Dạ con biết rồi…có con đẹp vậy mà không thương không cưng cũng uổng cô ha…_Chị Duyên gật đầu lia lịa nhìn mình.

– Ừm thôi giờ con nghỉ ngơi đi…cô xuống nhà cho em ăn để lát em còn về nữa…con cứ thoải mái ngủ đi…để tự cô…_Cô Trang cười rồi đứng lên đi lại dắt tay mình ra ngoài.

– Dạ…cô cần con phụ thì kêu con nha cô…con xuống liền…_Chị Duyên cúi đầu chào cô Trang.

– Ừm thôi con nghỉ đi…_Cô Trang nói vọng vào khi cửa phòng đã sắp đóng.

Đi theo ngay phía sau cô Trang với mớ thắc mắc trong đầu cần được khẩn cấp giải tỏa nên vừa khi cả hai bước xuống tầng trệt rồi vào trong bếp là mình liền, ngay và lập tức lên tiếng hỏi nhỏ.

– Ủa mẹ…chị Duyên nghĩ con là con ruột của mẹ hả…_Mình khẽ cất giọng.

– Mẹ nói Duy là con riêng của mẹ…_Cô Trang quay sang nhìn mình cười hiền từ.

– Con riêng…con riêng cũng là con ruột ạ…_Mình ngạc nhiên ra mặt.

– Ừm đúng rồi…con riêng là con ruột nhưng ngoài dã thú…không sao…mẹ nói chị Duyên giữ bí mật rồi…giữ bí mật với gia đình chị luôn…không sao đâu con…_Cô Trang cười đáp.

– Nếu là con ruột sao con ở khác nhà…trong khi mẹ thì ở một mình…_Mình xoa cằm ngẫm nghĩ.

– Thì Duy ở với bên nội…mẹ nói đại vậy…_Cô Trang bật bếp hâm đồ ăn xong thì liền bước lại bàn ngồi đối diện mình.

– Dạ…mà mẹ có nói tuổi của con luôn không…sao chị Duyên cứ đối xử như thể con mới cấp 1 vậy nhỉ…_Mình gãi đầu khó xử.

– Có…mẹ nói con năm nay lớp 12 rồi…nhưng thương chiều quá nên hay nhỏng nhẻo…mít ướt khóc nhè…đủ thứ xấu hết…_Cô Trang cười lớn.

– Trời…sao mẹ nói con vậy…quê quá đi…_Mình ôm mặt cúi xuống bàn mắc cỡ.

– Có gì đâu con…nói vậy cho chị Duyên đỡ thấy lạ…với lại chị Duyên hiền lắm…_Cô Trang chống tay lên bàn bất giác chậc miệng.

– …_Biết là cô đang tính kể chuyện gì đó nên mình liền im lặng lắng nghe.

– Mẹ mà không kêu nó lên đây với mẹ thì chắc chắn dưới quê trước sau gì nó cũng bị bắt lấy chồng thôi…nhà nó thì khó khăn mà ba mẹ nó lại còn đông con nữa…lo ăn từng ngày từng bữa không đủ nên mới định gả nó cho mấy mối lấy chồng Đài Loan Trung Quốc á Duy…trong khi con nhỏ học đến nửa chừng 12 thì phải nghỉ đi kiếm tiền nên mẹ tính sau khi lên đây thì kêu nó đi học bổ túc cho xong cấp 3 đã rồi cố gắng thi đại vào một trường nào đó cho có cái bằng…cái nghề để đi làm cho lương lậu khá khẩm xíu còn có cái mà gửi về nuôi ba mẹ…nuôi em nó nữa chứ còn theo mấy con mụ dắt mối kia thì chỉ có nước chết nơi đất người thôi con…cũng 25 rồi…tuổi đó ở dưới quê nếu gặp được người đàng hoàng xíu thì ít nhất giờ nó cũng 2 mặt con rồi…trong khi nó ngày nào cũng phải tối mắt tối mũi đi làm mướn…làm công nhân cho người ta mà lương tháng chỉ vừa ngót 3 triệu thì sao mà đủ lo cho gia đình…_Cô Trang buồn rầu khi kể lại hoàn cảnh cơ cực của chị Duyên.

– Chị Duyên có mấy đứa em lận mẹ…_Mình thừ người hỏi.

– Duyên nó là chị hai…bốn đứa còn lại trong nhà tuy toàn con trai nhưng chút xíu không à…ba mẹ Duyên cố gắng hết sức mới lo cho nó vào được cấp 3 nhưng đến năm 12 cuối cùng thì không cố nổi nữa…nợ nần nhiều quá nên mới định gả sang ngoại quốc cho sướng cái thân nó với lại có tiền để thỉnh thoảng còn gửi về lo cho mấy đứa em ở nhà…_Cô Trang lắc đầu thở dài.

– …_Mình im lặng trầm tư.

Sở dĩ cô Trang quyết định kể lại mọi chuyện cho mình nghe về hoàn cảnh cơ cực của gia đình chị Duyên, mục đích chính cũng chỉ là muốn trình bày rõ lí do vì sao cô lại đồng ý cho chị ấy lên đây làm việc và ở cùng trên này, chứ kì thực trong mắt cô lúc đó mình vẫn chỉ là một thằng nhóc nhỏ tuổi lại còn đang đi học thì chắc chắn không thể giúp đỡ được gì rồi.

Bởi vậy nên sau khi nghe xong những điều mà cô Trang vừa kể mình cũng chỉ nghĩ đơn giản thế này, không có bất kì ai sinh ra mà được cái quyền lựa chọn Ba Mẹ và cũng không có bất kì ai vừa sinh ra đã có quyền được chọn lựa hoàn cảnh hết, tất cả đều do số trời quyết định và một khi cái gì đã là thiên mệnh thì hoặc là nằm ì đó mà chấp nhận hoặc là dùng cả ý chí và sự nổ lực để vươn lên tự giác thay đổi số phận của bản thân, số phận của gia đình, vậy nên khi ấy mình chỉ mong sao chị Duyên không bao giờ ỷ lại vào những sự giúp đỡ của cô Trang mà sẽ cố gắng phấn đấu vươn lên từ những bước đệm ân tình đó để thoát nghèo cho bản thân, thoát nghèo cho ba mẹ và thoát nghèo cho cả gia đình.

Buồn rầu than trách cho đến khi bầu trời ngoài cửa sổ lại tiếp tục kéo dài cơn mưa nặng hạt ban sáng sau một chặp đứt quãng từ chiều, nồi canh trên bếp ấy vậy cũng đột nhiên sôi lên ùng ục khiến cho mình và cô Trang phải lẹ làng sắp dọn các thứ chén đũa bát đĩa ra bàn để cùng nhau ăn chín uống sôi ngay khi vừa tắt bếp. Xong xuôi hết thảy thì theo sau cô Trang đi lên thăm phòng mới của cô trên tầng ba, vừa bước vào bên trong là mình liền tiến tới nằm dài trên chiếc ghế sa lông đang được kê sát tường.

– Mặc áo này vào đi Duy…mặc đồng phục sáng giờ hoài mà con không thấy nóng à…_Cô Trang lục tủ lấy ra đưa cho mình một cái áo màu xanh đen chấm bi trắng.

– Nhưng hình như áo này…áo này là của phụ nữ mà mẹ…_Mình nhăn trán lộ vẻ khó chịu.

– Thì áo thun của mẹ mà…chỉ có cái cổ trái tim là tính nữ thôi…vải mềm đó…mặc vào cho thoải mái chứ có ai thấy đâu mà sợ…_Cô Trang chợt mỉm cười.

Ậm ừ đại cho xong, mình vội chống tay đứng lên cởi chiếc áo trắng đi học đang mặc trên người ra xếp gọn gàng sang góc rồi lẹ làng khoác cái thứ sẫm màu kia vào theo như ý cô Trang muốn sau đó mới gật gù ngồi dựa người vào lưng ghế.

– Mà mẹ quyết định dọn lên phòng trên này luôn ạ…_Mình chợt hỏi.

– Ừm…mẹ chuyển lên đây cho rộng rãi để chị Duyên ở tầng hai cho thoải mái…chị ở nhà dọn dẹp phải đi lên đi xuống nhiều chứ mẹ thì mấy khi ở nhà đâu…muốn mẹ bật điều hòa không Duy…_Cô Trang ngồi xuống bàn trang điểm cầm remote ngó lại phía mình.

– Thôi đang mưa…con lạnh…mà con cũng thấy trên này rộng rãi hơn nhiều…được hẳn một phòng lớn chứ như dưới tầng hai thì phòng hơi nhỏ…_Mình đảo mắt nhìn quanh không gian trong phòng.

– Ừm…trước phòng trên này là phòng của mẹ còn bên dưới tầng hai là hai phòng của chị em My…nhưng do chia li xa cách nên mẹ mới chuyển xuống đó…giờ chuyển lại lên trên này vì mẹ cũng tính mua thêm ít đồ gia dụng để trong phòng… cần không gian rộng chút nên lên đây là hợp lí… _Cô Trang tháo khuyên tai ra xong thì liền đứng dậy cởi áo.

Chỉ chờ cho đến khi cả áo sơ mi bên ngoài lẫn áo lót bên trong của cô Trang đều lần lượt được trút bỏ xuống khỏi người, nhanh như cắt mình liền lập tức chống tay đứng dậy bước đến thật gần để thình lình ôm chầm lấy cô từ phía sau rồi nhiệt tình hôn ngấu nghiến, hôn cho đến khi cả phần gáy và cổ của cô đều nhòe nhoẹt thứ nước bọt từ miệng mình. Chưa dừng lại ở đó bởi song song với những hoạt động đầy ma mãnh của hai vành môi, mình còn chủ động luồng tay vòng qua sườn ra phía trước bóp lấy bóp để hai bầu ngực căng tròn nung núc của cô Trang không ngơi nghỉ khiến cho từng nhịp điệu hơi thở của cô càng lúc càng trở nên bấn loạn nhưng lại đầy khoan khoái.

– Hư quá…mẹ thấy tự nhiên đang nói chuyện mà im im là cũng nghi rồi…Duy của mẹ thích vú lắm hả…_Cô Trang chợt mỉm cười đưa tay lên nựng má mình.

– Không…tại con thương mẹ…_Mình thì thầm.

– Thương mẹ nhiều không mới được…hay mẹ con mình lại ngồi xuống ghế đi Duy…_Cô Trang nói giọng nho nhỏ hiền lành.

Theo lời cô, cả hai cùng nhau bước lại chỗ ghế sa lông để khẽ đặt mông ngồi xuống, hí hửng đợi lúc cô Trang vừa ngã người ra lưng ghế là mình liền vội áp sát rồi vừa dùng tay xoa nhè nhẹ một bên núm vú vừa cúi xuống đưa miệng lại thật gần để mút chùn chụt lên bên còn lại, khiến cho chúng ngày một trở nên cứng đờ và chỉa thẳng cao vút.

– Mẹ mới đi làm về…hưm…cả ngày…con ngửi kĩ là nghe người mẹ có mùi đó Duy…_Cô Trang lí nhí vào tai mình.

– Không thấy có mùi gì hết…mà con cả ngày nay cũng vậy thôi…sáng còn dầm mưa đi học nữa kìa…_Mình rời miệng ra khỏi ngực cô rồi ngước mặt lên nhìn.

– Thương Duy của mẹ nhất…nhưng nếu vậy tính ra con ở dơ hơn mẹ rồi…_Cô Trang đưa tay nâng cằm mình lên hôn một cái thật sâu vào môi rồi buông lời chọc ghẹo.

– Không có…Duy cũng không có mùi…_Mình lắc đầu nguầy nguậy rồi dụi mặt vào ngực cô.

– Có…mẹ có nghe mùi mồ hôi của Duy mà…_Cô Trang hít hà nơi gáy mình rồi nói với giọng đùa giỡn.

– Mẹ…mà mẹ hết kinh chưa…_Mình vừa lẳng lặng đưa tay xuống vén chiếc váy công sở của cô lên cao quá eo vừa nhỏ nhẹ hỏi.

– Rồi…hôm qua con…sáng qua…_Cô Trang liền gật đầu trả lời mình.

Nghe tới đó thì không còn gì khiến mình phải phân vân hay chần chờ thêm nữa, lập tức cúi người quỳ hẳn xuống sàn mình chủ động banh rộng hai chân của cô Trang ra rồi cứ thế đẩy ùa đầu vào giữa háng để mà hít hà liên tọi, hơn thế nữa một lúc sau mình còn thản nhiên liếm láp miệt mài lên phần đáy trước của chiếc quần lót đang bao bọc bên ngoài cái bướm tội nghiệp kia cho đến khi nó nhơ nhớt đầy nước bọt mới thôi.

– Duy…đừng mà con…đừng Duy…Duy à con nghe lời mẹ nói không…mẹ bảo đừng…cả ngày hôm nay mẹ đi vệ sinh không biết bao nhiêu lần rồi…đừng con…đừng mà Duy…_Xuyên suốt quá trình bị mình dày vò phần háng chân, cô Trang cứ liên tục giảy nảy né tránh rồi còn cố gắng đẩy cả hai vai và đầu mình ra nhưng không thể.

Bỏ ngoài tai những lời cô Trang than trách bởi ngay sau khi đã chán chê với lớp vải trắng khai nhẹ mùi nước tiểu ấy, mình liền chủ động dùng tay vén gọn phần đáy của chiếc quần lót kia dịch hẳn sang bên để cái bướm đỏ au và nhơn nhớt nước nhờn phải lộ diện hoàn toàn ra trước bàn dân thiên hạ. Từ tốn cúi đầu lại gần, mình định bụng sẽ áp sát rồi dùng chiếc lưỡi nhám nhúa của bản thân để mân mê thẳng vào rảnh giữa hai cái mép mỏng le ấy thì thình lình bị cô Trang ngăn lại.

– Cái thằng nhỏ này…sao nay con hư ghê vậy Duy…hửm…mẹ đã nói là không được nghe chưa…sạch sẽ thì mẹ đã không cấm…đằng này…_Cô Trang dùng cả hai tay để che kín bướm rồi nhìn mình nạt lớn.

– Ứm…mẹ bỏ ra đi…mẹ nói mẹ hết kinh rồi mà…_Mình nhăn mặt cố gắng tách tay cô ra.

– Hết thì đúng là hết…nhưng nguyên ngày nay mẹ chưa có tắm rửa gì…hiểu không…làm gì làm nhưng không có được làm vậy nữa…hiểu chưa…nghe mẹ không Duy…_Cô Trang trừng mắt.

– …_Mình im lặng trề môi làm bộ dạng chán chường.

– Kệ con…mẹ không cho là không cho…con càng lúc càng hư nha Duy…_Cô Trang chau mài tức giận.

Dè chừng ngồi thẳng người lên ghế trở lại, mình sau đó cẩn trọng làm hòa bằng cách đặt lên môi cô Trang nhiều cái hôn thật sâu, thật tình cảm hay đôi lúc là đưa tay xuống bên dưới để xoa đều lả lướt lên hai mép bướm như là liệu pháp giữ lửa khi mà cô Trang đã có dấu hiệu nguôi ngoai phần nào, chứ mình tuyệt nhiên chẳng còn dám lì lợm cưỡng chế để được hít hà cái mùi ngai ngái đầy kích thích nơi háng chân cô nữa.

– Mẹ giận Duy hả…_Mình mím chặt môi hỏi nhỏ.

– Ừm…hôm nay mẹ thấy bực Duy lắm…con không nghe lời mẹ…_Cô Trang chỉ nhìn mình bằng nửa con mắt.

– Con thương mẹ mà…thật đó…_Mình liền áp mặt lại gần rồi khẽ đặt lên má cô một nụ hôn rõ kêu.

– …_Cô Trang im lặng không nói gì, hình như trong cô vẫn có chút vấn vương suy nghĩ chưa thể bỏ qua cho mình ngay được.

Thoáng thấy tình hình có vẻ vẫn còn hơi căng thẳng nên lại một lần nữa mình chòm người đến gần tiếp tục bú mút tới tấp lên đôi môi đang hé mở chờ đợi của cô Trang, cùng lúc ấy mình lẳng lặng đưa tay xuống bên dưới háng chân của cô sau đó nhẹ nhàng ve vuốt để tạo đà chọt sâu hai ngón tay vào chính giữa cái khe hẹp đũng nước kia rồi chăm chỉ móc hồ hởi. Ban đầu chỉ tập trung vào việc hôn hít là chính nên thú thực mặc dù đã cố gắng để ý nhưng lúc đó mình vẫn chẳng thể thấy được bất kì biểu hiện nào là của sự khoan khoái đang trào dâng trong người phụ nữ bên cạnh, nên khi vừa thu người lại về vị trí cũ để rời miệng ra khỏi cô Trang thì mình mới thực sự ngỡ ngàng thay khi lập tức lúc này ngay trước mắt là những màn rên rỉ đầy cảm xúc liên tục được phát ra từ khoét môi cô.

– Ưm…a…hưm…ưm…hưm…hưm…a…ưm…_Vừa nhắm nghiền mắt vừa rung người bần bật, cô Trang cố gắng kiềm hãm tối đa những thứ âm thanh hư hỏng đang bức rức ùa ra từ miệng ngày một nhiều hơn.

Chứng kiến khuôn mặt cô Trang ngày càng trở nên nhăn nhó vì những chịu đựng, cũng như khi trông thấy thứ nước nhờn từ cái bướm đỏ phau kia đã nhanh chóng chảy lan thành dòng trên đệm ghế rồi dần dà còn nhỏ giọt rổn rảng xuống sàn khiến mình buộc lòng phải dừng tay, dừng lại vì một cái sự quá đỗi lạ lẫm.

– Mẹ…hình như mẹ…_Mình chợt lắp bắp khi nhìn vào màu sắc của thứ nước đang lênh láng trong háng chân cô Trang cũng như trên sàn nhà.

– Ừm…mẹ đái…mẹ tiểu luôn ra rồi Duy ơi…mẹ không kiềm được…_Cô Trang trân người trả lời mình khi mà thứ nước sẫm màu vàng nhạt kia vẫn đang tiếp tục được xả xuống sàn nhà, mặc dù lúc đó tay mình đã rời khỏi bướm cô từ lâu.

– Con cũng thấy…nhưng vậy là mẹ đái hay mẹ tiểu…_Mình cười hí hửng trêu cô.

– Chứ Duy muốn mẹ nói cái nào hơn…_Cô Trang thun người hỏi khi dòng nước từ bướm đã ngưng hẳn.

– Đái…đái nghe lạ tai hơn…_Mình ngẫm nghĩ đôi chút rồi đáp ngay.

– Ừm vậy thì đái…mà nói chung cũng tại Duy không thôi…con cứ lấy tay móc mẹ hoài làm mẹ không kiềm được.._Cô Trang vừa nói vừa chống tay đứng lên đi lại lấy miếng vải khô nơi góc phòng để chặm lên bãi nước đang ngày càng có dấu hiệu lan rộng.

– Con xin lỗi…để con vào phòng vệ sinh lấy xô…_Mình cười rồi cũng đứng lên định phụ cô dọn dẹp.

– Thôi…Duy vào rửa ráy tay chân là được rồi…để mình mẹ lau cho nhanh…_Cô Trang lắc đầu cười thoáng chút ngại ngùng.

Đi vào trong phòng tắm, mình cẩn thận cởi quần dài và cả sịp ra trêu lên móc sau đó thì rửa ráy tay chân thật sạch sẽ rồi mới lửng thửng bước ra ngoài. Ngồi xuống ghế sa lông đoạn vòng cung ngay cạnh góc tường mình chú tâm nhìn cô Trang lau chùi, dọn dẹp khúc đệm ghế và sàn nhà đang nhơ nhớt đầy thứ nước vàng đục kia một lúc lâu thì cuối cùng cũng xong xuôi tươm tất.

– Nước dính vào quần con hả Duy…nhiều lắm không…_Cô Trang chợt cười khì khi nhìn vào phần hạ bộ đang nhồng nhộng của mình.

– Một chút thôi mẹ…_Mình liền gật đầu trả lời cô.

– Duy…ghế sạch rồi đó nhưng giờ đừng ngồi đây…đang còn ướt…để lát khô đã nha con…_Cô Trang vừa nói vừa từ tốn đứng lên đi vào phòng tắm.

Trong lúc ngồi chờ cô Trang vào cất dọn xô chậu và rửa ráy thân thể, mình nhanh nhảu với tay lấy điện thoại nhắn tin cho Dì Linh ở nhà biết là tối nay có hẹn đi ăn với bạn nên sẽ về muộn một chút để Dì khỏi trông ngóng. Vừa đọc cái tin nhắn hồi đáp tuy rằng đã gật đầu ưng thuận nhưng vẫn cố gắng xỉa xói cho được một câu của Dì Linh xong thì ngay tức thì cô Trang từ phòng tắm trần truồng bước ra, nhưng hoàn toàn trái ngược với dự đoán khi cô không hồ hởi đi tới ngồi cạnh mình trên ghế sa lông như vẫn tưởng mà lại nhón chân đi ngược về hướng tủ quần áo.

– Ủa mẹ…mẹ làm gì á…_Mình ngơ ngác nhìn cô.

– Mẹ lại tủ kiếm đồ đi tắm chứ làm gì nữa…người mẹ giờ rít quá…_Cô Trang thản nhiên đáp.

– Ủa con tưởng mẹ mới vừa rửa người rồi mới bước ra đây mà…_Mình trố mắt hỏi.

– Ừm nhưng giờ mẹ muốn đi tắm luôn cho rồi chứ dù sao lát nữa cũng phải tắm mà Duy…giờ tắm cho sạch sẽ…_Cô Trang cười mà có vẻ như cô hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của mình thì phải.

– Thôi lát hẳn tắm…mẹ lại đây ngồi với con đi…lại đây…_Mình đưa tay vẫy cô.

– Làm gì đâu…mẹ tắm xong là ra liền mà Duy…_Cô Trang tròn mắt lưỡng lự.

– Tại…tại con có chuyện muốn nói…đúng rồi con có chuyện muốn nói…_Mình gãi đầu bịa lí do.

– Chuyện gì vậy Duy có quan trọng lắm không…để mẹ vào tắm xong rồi ra hẳn nói được không…_Cô Trang chau mài nài nỉ.

– Không được…chuyện này quan trọng lắm…quan trọng và cấp bách lắm…_Mình gật đầu lia lịa cố gắng lừa phỉnh cô.

Đợi khi cô Trang vừa bước đến gần trong phạm vi tầm với thì liền, ngay và lập tức mình không nói không rằng đưa tay tới níu mạnh phần bả vai khiến cô bị mất đà phải đổ người ngã ngửa ra ghế. Sau đó thì nhanh như cắt mình lại tiếp tục hùng hổ nắm chặt hai bắp chân của cô để banh rộng ra rồi cứ thế đẩy ùa thằng cu em đang trong trạng thái căng cứng ngập sâu vào giữa cái khe bướm đỏ lờm kia, khiến cho cô Trang lúc đó còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị mình cong người nhấp lấy nhấp để dăm ba phát đầy mạnh bạo.

Giống như con thiêu thân lao vào trò vui thế gian, giống như con ong vàng yêu thích tình ái mật ngọt, lúc đó mình thật cũng y như thế, cũng cố gắng hết sức nhắm nghiền mắt trân người dồn lực nắc liên tục thêm hơn mươi cái không ngơi nghỉ vào phần hạ bộ của cô Trang hòng giải tỏa những khao khát, những ham muốn cháy bỏng đã nhẫn tâm thiêu đốt cơ thể mình suốt từ chiều giờ, cho đến khi mọi giác quan hay xúc cảm đời thường đều dần dà quay trở lại thì mình mới bất chợt nhận ra sự lạ bởi hình như trong suốt quá trình công phá đầy mãnh liệt vừa rồi, cô Trang chẳng giống như mọi khi chẳng thấy hòa nhịp hay hưởng ứng theo gì mấy, tuyệt nhiên không và cũng chẳng nghe nói năng gì.

Khá ngạc nhiên mà thậm chí còn có đôi chút rùng mình, giữ nguyên trạng thái hiện tại mình nín thở lờ đờ mở mắt ra thì y như rằng lập tức có thể trông thấy ngay khuôn mặt cô Trang lúc đó nửa chực cười nửa lại thoáng hờn giận đang lăm lăm nhìn mình.

– Duy kêu mẹ lại đây nói chuyện mà…nói chuyện gì…nói chuyện vầy hả…con dụ mẹ lại đây cho con “ấy” thì có…_Cô Trang nhìn mình rồi bắt đầu buông lời trách móc.

– “Ấy” gì…”ấy” là gì mẹ…à “chịch”…_Mình tái mặt ngờ ngợ.

– Bây giờ con còn dám dùng mấy từ vô văn hóa đó để nói chuyện với mẹ nữa hửm…_Cô Trang trừng mắt điên tiết nhìn mình.

– À không mẹ…không phải…_Mình hoảng hốt xua tay trước thái độ giận dữ của cô.

– Không phải gì…con mới nói từ “chịch” ra xong mà giờ còn nói không phải hả…_Cô Trang liếc mình một cái sắc lẹm rồi quay mặt đi hướng khác.

– Tại con thấy mẹ nói “ấy”…sợ dễ bị hiểu nhầm nên…nên mới…_Mình gãi đầu hối lỗi giữ im thằng cu em trong háng chân cô Trang không dám nhúc nhích gì.

– Thiếu gì từ con không nói mà lại dùng từ đó…như “quan hệ” chẳng hạn…_Cô Trang cau có.

– Hai chữ rồi mẹ…một chữ…_Mình trề môi ương bướng.

– “Chơi”…”làm”…”chịch”…_Cô Trang buộc miệng.

– Đó…mẹ cũng nói từ “chịch” kìa…_Mình cười tít.

– Tại nghe con nói nên mẹ bị nhại miệng…_Cô Trang cũng bất giác che miệng cười theo.

– Con xin lỗi…mà…hình như mẹ giận con vì…vậy thôi…con rút ra đây…_Mình vờ buồn rầu định bụng sẽ kéo thằng cu em ra.

– Con cứ “ấy” tiếp đi…mẹ là mẹ muốn con nói thật thôi…cứ thật thà nói là mẹ qua liền chứ đâu cần viện lí do này kia như vậy…_Cô Trang ôm eo mình lẩm bẩm.

– Nhưng giờ mẹ không muốn thì con “ấy” làm gì nữa…ủa quên…”chịch” chứ…_Mình vờ giận dỗi ngược lại cô.

– Rồi…được rồi…mẹ muốn…mẹ muốn Duy “chịch” mẹ…vậy được chưa thằng nhóc này…_Cô Trang lườm yêu mình.

– Dạ…_Mình gật đầu hài lòng.

Nhận được sự chấp thuận và hưởng ứng đầy nhiệt tình từ cô Trang nên mình cũng chẳng còn gì phải lăn tăn hay dè chừng thêm nữa, nhanh chóng quay về với nhịp điệu ban nãy nhưng có khác chăng là lần này mình ân cần và tình cảm hơn hẳn. Chậm rãi chùn người quỳ cả hai chân xuống sàn, mình đưa tay tới nắm chặt phần eo của cô Trang để lấy đà rồi cứ thế thoải mái đẩy người đều đặn về phía trước tạo điều kiện cho thằng cu em lầm lũi vào ra thật trơn tru bên trong cái khe hẹp bó thắt và nhớt nhúa nơi cửa mình cô.

Lúc nhanh lúc chậm và cũng chẳng cần thay đổi tư thế làm gì nhưng khi ấy cả mình và cô Trang đều lần lượt luân phiên được tận hưởng những khoái cảm chất ngất, những hoan lạc ái ân tột bậc từ chính sự nổ lực va vấp xác thịt triền miên đang hiện diễn ra giữa cả hai.

– Duy ơi chậm thôi con…chậm vầy thôi Duy…_Cô Trang cố sức trân người dạng rộng háng chân để nuốt trọn thằng cu em của mình vào sâu bên trong cơ thể cô, rồi cứ như thể được dịp hít hà không ngớt.

– …_Mình liền gật đầu xuýt xoa vì đầu khấc lúc đó đang dần trở nên tê rân.

– Duy…lại giường đi con…mẹ muốn nằm…_Cô Trang thở hơi ra nhíu mắt nhìn mình.

Nói xong thì cô Trang liền chủ động vòng tay lên ôm chặt lấy cổ mình y như hôm sáng chủ nhật tuần trước dưới tầng hai khi cô được mình ôm bế từ sàn nhà lên ghế sa lông, cũng vì đã hoàn toàn hiểu ý nên liền ngay sau đó mình nhấc mông cô ép chặt vào người, cẩn thận từng bước đi lại rồi khẽ khàng đặt cô nằm ngửa xuống giường. Từ tốn kéo áo thun lên cao quá đầu để rồi sau đó cởi hẳn ra vắt lên thành giường, mình khi ấy không nói không rằng lại một lần nữa nhanh chóng chống hai tay lên giường rồi gồng người nắc liên tục từng cú mạnh bạo và chắc nịch vào giữa háng chân của cô Trang, khiến cô thoáng chốc phải trân người rên rỉ vì những khoái cảm thể xác đang hò nhau ùa tới ngày một nhiều.

Ấy vậy nhưng khi cái khung cảnh đê mê và ngập tràn cảm xúc ấy sắp sửa thăng hoa vào một chiều không gian mới thì y như rằng thình lình lại bị cắt ngang giữa chừng bởi tiếng gọi “rất đúng lúc” của một ai đó đang bên ngoài cửa phòng.

– Cô Trang ơi con vào được không…em Duy cũng ở trong đó luôn hả cô…_Tiếng chị Duyên nhẹ nhàng cất lên và kèm theo ngay sau là âm thanh xoay vòng của tay nắm chốt cửa.

Không thấy có mùi gì hết…mà con cả ngày nay cũng vậy thôi…sáng còn dầm mưa đi học nữa kìa…_Mình rời miệng ra khỏi ngực cô rồi ngước mặt lên nhìn.