Dì tôi là một teen girl – Chapter 32


Chapter 32: Tương ứng với chap 94 - 96 của bản gốc

Đêm hôm ấy, khoảnh khắc khi mà cái cảm giác “âm ấm” thình lình xuất hiện từ phía đằng sau ngay dưới phần mông, như đã kể nó nhanh chóng tạo cho mình sự khoan khoái lan tỏa và lạ lẫm đến độ kích thích dữ dội nhưng thực sự mọi chuyện chưa dừng lại ở đó, ngoài sự tích cực do cái cảm giác chưa định hình đó mang lại cho thể xác thì to lớn hơn cả, bao trùm hơn nữa trong tâm trí mình lúc ấy là một nỗi sợ tiềm tàng kinh khủng mà chỉ cần tinh ý tí thôi thì ai cũng có thể nhìn thấu được.

Ngẫm lại đi, nguyên cả ngày nay từ lúc đi học về buổi trưa, ăn cơm, tắm táp cho đến tận giờ này thì sự ám ảnh duy nhất với tâm trí mình chẳng thể nào khác ngoài việc Dì Linh tè dầm trong quần xong còn lê lếch lôi từ nhà tắm lên tận phòng mình rồi thì bước hẳn vào ngồi trong nệm khi mà thứ nước nồng nàn oái ăm kia vẫn còn nhỏ đều đặn, dai dẳng và cũng cái chuyện tâm sinh lí đó chính là nguyên nhân khiến cho mình bị phá giấc ngủ hai lần, mất hẳn cả chỗ ăn nằm yên ái thân quen, bắt buộc phải nằm đây ngay trong phòng Dì Linh vào lúc này.

Vậy thì chắc chắn việc đầu tiên sau khi cảm nhận được cái ấm nóng lạ lẫm kia hẳn nhiên phải là ngay lập tức kiểm tra xem nguồn gốc sự tăng nhiệt độ đột ngột ấy là do đâu, khi mà xuất phát điểm khiến mình hình dung ra sự việc lại bắt đầu đúng ngay “cái chỗ” nhạy cảm đó, “cái chỗ” kì quái đã tạo nên những tấn bi kịch nói trên, “cái chỗ” mà ai cũng biết là chỗ nào ấy.

Mặc dù bản thân cứ mãi chộp giật với việc đấu tranh tư tưởng “chẳng lẽ lại như mình nghĩ”, “chắc là không đâu mà” rồi thì “nhỡ đâu bị bắt quả tang” thật không lấy làm lạ vì rằng bất kì một kẻ nào đó khi làm việc xấu chắc chắn trong đầu hắn sẽ ít nhiều hình dung ra viễn cảnh của một tình hình tệ nhất, hẳn là vậy nhưng nếu cứ nằm yên bất động, giả vờ không hay không biết như thế này thì liệu chừng mình sẽ được bình yên hay là chỉ ít phút nữa thôi chỗ ngủ tạm được cho là an toàn cuối cùng này sẽ bị vấy bẩn bởi thứ nước không biết là vàng đục nhơ nhớt hay trong veo ngọt nhạt nữa.

Nín cả thở để rụt rè cho cả hai phần bả vai núp hẳn vào trong chăn, tay mình chậm chạp tiến dần đến nơi “ấy”, cái nơi mà ban nãy đã vô tình tạo cho lớp vải phủ bên ngoài độ âm ấm khó tả, cái nơi lọt thỏm trong khoảng giữa hai cẳng chân dài ngoằng của Dì Linh mà thình lình, mình dừng lại.Giây phút tim mình đập như trống vỗ từng hồi thình thịch khiến hai ***g ngực muốn thổi tung cả xương văng ra ngoài cũng chính là giây phút mà bàn tay mình như đã định sẵn từ tốn nắm gọn lớp vải quần của “địch”.

Vò nhè nhẹ vài lần, nhún ra nhún vào cứ như là đang thử độ đàn hồi của lớp vải quần đến gần 30 giây nhưng vẫn chẳng thấy sự lạ trong tưởng tượng.Chưa tin hẳn, mình dùng tay nguấy qua nguấy lại liên hồi quanh khu vực đó một lượt nữa rồi cuối cùng mới chụp hẳn vào phần vải quần ngay nơi bí hiểm mà sột soạt kiểm tra ráo riết.

Sau một hồi quanh quẩn mò lấy mò để, kĩ càng đến mức mình còn ngang nhiên kéo căng lớp vải đó lên rồi thả xuống cứ như thể nó đang là chiếc quần mình dùng để mặc trên người vậy, mãi cho đến khi chắc chắn rằng hiện không có bất kì một loại dung dịch nào khiến cho quần Dì Linh bị ấm lên mới thôi, nhiều lúc thiếu điều mình chỉ còn nước chưa cho tay vào lục lọi trong trỏng, nhưng hên là kiềm chế lại được.Cũng phải công nhận với các bạn là Dì Linh hôm ấy ngủ say thật, mình rà soát vô ý vô tứ đến cái độ nhấc hẳn thun quần ra rồi thả vào gần như là “bưng bưng”, không những thế mình còn chủ trương nắm hẳn bề mặt vải căng ra phía trước mà nói dại nhiều khi tay cứ có cảm giác kiểu xuất hiện những vật thể thanh mảnh, quăn tít cũng bị căng ra theo ấy, vậy mà Dì Linh không hay không biết gì vẫn lè lưỡi ngáy đều kinh khủng thì cũng đủ biết mối quan hệ giữa lợi ích của việc đi tè với đi ngủ là vô cùng gắn kết, liên quan không?

Nói luôn nhé, chẳng phải vì đã chắc chắn rằng Dì Linh đã ngủ ngáy o o nên mình mới dám to gan thực hiện hành vi khá là đồi trụy như thế đâu, mà cho dù Dì Linh có đang thức hay chỉ là giả vờ ngủ đi chăng nữa thì mình cũng vẫn sẽ làm như thế.Không phải là vì thấy dễ nên nói cứng, thực tế mục đích sâu xa của vấn đề không chỉ đơn thuần nhất thời chỉ là chỗ ngủ mà còn bởi một lí do cực kì nhân văn khác, đó là việc mình không thể vì bản thân quá dễ dãi mà dần dà làm hư hỏng đi tính nết trong trẻo của Dì Linh vậy được, đành rằng là ngây thơ vô tư thật đấy nhưng ai đời con gái con nứa lớn tòng ngòng mà thậm chí là luống tuổi có con rồi đâu có thể để phè phỡn đụng đâu bạ đó như vậy được.

(Không phải là để ngụy biện cho hành vi man trá của mình đâu, cái đó là vì muốn tốt cho Dì Linh thôi, thật đấy…thật mà!)

Ngồi dậy với vẻ mặt cân cớn nhìn đời, giây phút ấy bỗng nhiên mình cảm thấy vô cùng tự hào vì vừa làm được một việc tốt cho đời, tốt cho người lại “tốt” cho ta.Liếc mắt nhìn xung quanh với thái độ cực lãng tử, mình nhẹ nhàng với tay lấy điều khiển tắt ti vi rồi lại nằm xuống.

Mình cố gắng nhắm nghiền hai mắt một cách đầy bạo lực, cố gắng ngủ lại bởi vì sáng mai còn phải đi học, phải cày ải ròng rã trong 5 tiết với toàn những môn xã hội, nhưng thật quá khó cho một người đã bị đánh thức vì những lí do cực kì xàm xí đế tới ba lần đi tìm lại niềm tin vào những giấc mộng.Mình nằm đó, nằm trằn trọc lăn qua lăn lại mãi cho đến gần 4 giờ sáng nhưng vẫn không sao ngủ lại được trong khi phía bên kia chiến tuyến, nơi đầu sóng ngọn gió người con gái tên Linh vẫn đang kiên cường, bình tĩnh…nằm cong đít ngáy không thấy bình minh đâu.

Đau đớn!

Lòng tràn đầy sự đố kị, mình quay qua nhìn Dì Linh với cặp mắt lờ đờ của kẻ kém giấc, bất giác chợt nghĩ về câu nói của người xưa “ngủ say như chết” quả thật không sai vì đây đâu phải là lần đầu tiên tụi mình nằm cạnh nhau đâu mà nhớ lại thì mấy lần trước cũng y như thế, từ đêm đầu tiên mình động lòng phàm rồi thì đêm nhậu say bị gắn với nickname “Duy rờ vếu” nữa, Dì Linh cứ ngủ rồi là ai rờ rẫm cũng cấm có động đậy gì cho căm trong khi cô Trang bị bệnh sốt li bì li táng nhưng mình mới đụng chạm tí là “biểu hiện” ngay.

Giờ chắc chỉ có nước la ầm ầm kiểu cháy nhà, động đất các thứ thì gương mặt với toàn những đường nét dịu nhẹ thanh thoát kia mới chịu mở mắt mất.

Híp mắt lườm nguýt, mình nhanh nhảu đưa mặt lại sát cánh tay Dì Linh mà tẻn tò nhìn ngắm cũng như khịt mũi nhằm tìm kiếm mùi hương quen thuộc ban nãy.Mình hít hà liên tục kiểu lạ lẫm vì đột ngột nhận thấy tay Dì Linh nó có một cái mùi gì đó thơm thơm sao ấy lại còn mềm mềm nhủn nhủn nữa chứ, khẽ áp mặt vào sát bàn tay đang nắm hờ đó mà mình đến là ngây ngất, cảm giác cứ như cuộc đời này chưa từng được chạm vào bất kì thứ gì lại có thể mềm mại đến vậy.

Nhích người thẳng dậy trong tư thế nằm, mình gác đầu lên gối để toàn thân có thể ngang bằng với Dì Linh rồi rụt rè đưa cánh tay tới gần sát người Dì để khẽ khàng luồng từng ngón từng ngón đan xen vào kẽ tay người con gái đang nằm gần kề một cách khá là Hàn Xẻng.

Bất chợt mỉm cười mà bản thân mình cũng chẳng hiểu tại sao lại cười nữa, cứ có cảm giác vui vui rộn ràng, cảm giác thú vị của sự hồi hộp đã từng trải qua.Nó thật sự giống lắm, giống y hệt với những tiếp xúc thưở ban đầu giữa mình với My, mà hình như còn hơn thế nữa thì phải bởi bây giờ, ngay lúc này sự chủ động chỉ đến từ một chiều và rằng đối phương thì cứ gáy o o chứ có hay biết gì đâu.

Cuộc sống này người ta hay nhắc nhau rằng tình cảm là một ngọn lửa âm ĩ, theo tháng ngày nó sẽ thực sự bùng cháy giữa “cái nóng” hạnh phúc khi bạn nhận được sự hồi đáp từ đối phương nhưng khi đã va chạm nhiều với thực tế thì riêng bản thân mình lại không nghĩ như vậy.Có những thứ cảm giác mà chỉ khi yêu đơn phương ta mới có được, đó là những xúc cảm của sự hồi hộp, sự mong chờ day dứt, nỗi nhớ nhung hay rung động bần thần tê tái mà chắc chắn sẽ mất đi theo năm tháng khi tình yêu dần tiến tới đỉnh yêu thương.

Bởi vậy nên đừng thắc mắc tại sao nhiều người lại có thể kiên nhẫn dành tình cảm cho người khác giới tận một thập kỉ hoặc giả là ngay đến chính bản thân bạn đôi khi lại chần chừ trong việc bày tỏ đến vài năm, đó chưa hẳn là tại “nỗi sợ bị từ chối” hay “cái ê chề của chữ:không” mà biết đâu đấy là vì bạn đang sợ, sợ đánh mất một thứ gì đó thú vị hơn, cảm giác của “đơn phương”.

Tương tự thế, nếu lúc ấy Dì Linh còn thức thì hẳn mọi chuyện có lẽ sẽ rất chán vì mình chỉ có thể đứng trước hai sự lệ thuộc hoặc “có” hoặc “không” từ quyết định của Dì Linh bởi vậy cứ như hoàn cảnh hiện tại chẳng phải sẽ tốt hơn rất nhiều sao, Dì Linh không phải khó xử trong việc đưa ra quyết định và mình cũng vậy, không buồn phải suy nghĩ đắng đo hay bận tâm quá nhiều vì ngoài bản thân mình ra thì có ai hay biết gì đâu cơ chứ.

Cười nham hiểm, lưỡi mình liếm thành một vòng tròn quanh miệng trông khá tiểu xảo, ngước mắt nhìn lên trời dần dà khiến đầu óc mình quay quần với những toan tính khó mà kiềm chế lại được.Bất giác liếc mắt nhìn sang phía bên cạnh, mặt mình tiến sát lại gần thật gần bên phần má đang ửng hồng nhẹ của Dì Linh để lén lút đặt lên đó một nụ hôn, chính xác hơn là một cái hôn vụng trộm.

Căn phòng bỗng chốc chìm vào im lặng, cái im lặng thường thấy của sự chờ đợi, 5 giây…10 giây trôi qua vẫn không hề có bất kì hành động chống trả hay dịch chuyển né tránh nào xảy ra.Và rồi như không hề được chỉ dẫn hay định sẵn ý đồ từ trước, mình lại nhanh chóng áp sát rồi sau đó hôn tới tấp vào mặt Dì Linh liên tục mà đôi khi cường độ có thể nói là sắp sửa đạt đến ngưỡng cửa của sự “ngấu nghiến”.

Trong lúc thực hiện hành vi cưỡng ép ấy mắt mình mở rất to và tròn nên hoàn toàn có thể quan sát hết tất cả mọi chuyện đang xảy ra, từ độ đàn hồi của phần thịt nơi xương hai gò má sau từng pha chèn ép cho đến những khoảng da trơn nhẵn, long lanh ướt át đầy thi vị nổi trội lên hẳn dưới ánh đèn phòng ngủ mờ nhạt vì bị đôi môi tham lam của mình lướt qua đều được mình cẩn thận thu ghi vào tầm mắt, đi thẳng vào tâm trí để có cái mà nhớ, mà hồi tưởng vì biết đâu đấy, bởi cái cuộc sống quá là phũ phàng này thường có thói quen biến những “kỉ niệm” tuyệt vời thành…”hồi ức”.

Lúc đó mặt mình gần mặt Dì Linh lắm, gần sát rạc luôn nên khi vừa khẽ cúi đầu nhìn xuống theo một phản xạ là y như rằng lập tức vài hình ảnh không mấy hay ho liền hiện ngay ra đó, ngay trước 2 con mắt đang cố gắng mở to hết cỡ của mình, mọi thứ trong ngực áo Dì Linh được phô bày đầy đủ tựa một chương trình triển lãm thăm quan khiến cho đầu óc mình bắt đầu bùng lên những suy nghĩ “lạ lùng”.

Nuốt nước miếng đánh ực thành tiếng, mình nhanh nhảu đưa tay lên ngực áo Dì Linh đúng ngay cái chỗ mà tầm mắt mình vừa ghi nhận vị trí nơi hai quả đồi tọa ngự, chầm chậm mình xòe rộng tay bóp nhẹ một cái đại khái sau đó liền ngước mắt nhìn mặt Dì Linh đánh giá tình hình, giống như mong đợi của mình Dì vẫn nhắm nghiền tự nhiên buông lơi mi mắt y như lúc nãy.

Tiếp tục với vũ điệu thần thánh của bàn tay nhưng lần này mình chỉ chìa ngón trỏ hẳn hòi ra trước sau đó đều đặn ấn vào hai phần đỉnh đồi thâm thấp trên hai ngọn đồi ban nãy với ý định trêu ngươi trả đũa là chính, lúc đó trong mình đã biến mất hoàn toàn cái cảm giác khoan khoái thinh thích mỗi khi tiếp xúc với phụ nữ, không phải là Gay nhưng mà mình chỉ thấy mắc cười, muốn cười nắc nẻ vì cứ tưởng tượng ra tình huống nếu Dì Linh đột ngột thức dậy và thấy những gì mình đang làm ắt hẳn Dì sẽ tức điên lên mà gầm rú, nghiến răng rồi chà đạp thân xác mình đến chết mất.

Được một lúc, niềm vui từ từ tan biến dần mà cũng chỉ vì chính cái khung cảnh ảm đạm của căn phòng với những thứ ánh sáng mờ mịt buồn bã đêm hôm ấy, khịt mũi mình cúi đầu hí hoáy xuống gần sát thân người Dì Linh với ý định hôn vài phát lên cổ cho bỏ ghét bởi thấy nó cứ trơn tru láng o sao sao đó trông rất kiều diễm thì trớ trêu thay, đúng lúc khi mình vừa thực hiện xong cái hành vi khá là tốt đẹp đó và rời ra thì y như rằng mí mắt Dì Linh rung lên nhè nhẹ kiểu sắp mở ra, mũi cũng khịt khịt như thể vừa bị tóc của mình châm vào gây ngứa hay sao đó.

Phải nói luôn là mình giật nảy cả người, tâm lí sợ sệt, tim đập hỗn loạn, tay chân toát ra những thứ mồ hôi lạnh không quá khó hiểu còn riêng “chi thừa” thì thụt vào tới tận đẩu đầu đâu mất tiêu luôn.

Nhích người ra xa Dì Linh, mình nhanh chóng xoay người hẳn về phía bên kia nằm run bần bật, nhắm nghiền mắt chờ đợi từng giây từng phút như thể một trận cuồng phong bi thảm chuẩn bị đổ ập đến.

30 giây rồi 1 phút vẫn chẳng có bất kì động tĩnh gì báo hiệu cho một cơn thịnh nộ sắp sửa diễn ra cả, khẽ đưa bàn tay lên miệng mình mím môi cắn chặt từng ngón rồi thở hổn hểnh từng hồi đau đớn.

Cũng phải mất chừng thêm một lúc bất động nữa, khi mà sự khổ sở tưởng chừng đã lên tới đỉnh điểm mình mới dám cả gan chậm chạp quay gương mặt lấm lét, dấm dúi nhìn ngược về phía sau để thám thính tình hình.

Đầu tiên cũng chẳng dám nhìn cho lâu, chẳng dám soi sét kĩ là Dì Linh đã biết được chuyện mình vừa làm ban nãy hay chưa vì lúc này Dì đã quay hẳn người khác chỗ mình vào thẳng hướng tường, nhưng sau một thoáng quan sát kiểm thấy Dì không động đậy gì nữa thì mình cũng dần lấy lại được bình tĩnh mà thủng thẳng quay hẳn lại nằm ngửa người ra mà thoải mái liếc ngoáy cho thật tỏ tường mọi thứ.

Đoán biết chắc sự việc thót tim vừa rồi xảy ra chỉ có thể là do mái đầu đinh nhọn nhọn lại chỉa chỉa của mình chứ không thể là cái gì khác, tóc mình châm thọt vào mũi làm Dì Linh ngứa ngáy nên quay người vào tường tìm chốn bình yên ngủ tiếp trong vô thức, chắc chắn là vô thức vì nếu lúc đó Dì cảm nhận được sự việc thì mình hẳn là bầm dập mất rồi chứ làm gì an toàn nằm phè phỡn nơi đây nữa chứ.

Cũng chính vì cái suy nghĩ quá qua loa như vậy nên đâm ra lúc đó mình không thấy sợ chút nào, chẳng buồn đề phòng mà hình như còn lì thêm nữa.

Ngồi dậy ngáp một hơi thật dài, mình đứng thẳng người đá chân thể dục thể thao này nọ các thứ rồi lẹ làng mở cửa phòng, đi vệ sinh sau đó quay trở lại cái chốn bồng lai này ngủ tiếp vì để ý thấy bên ngoài cửa sổ trời hãy còn nhá nhem lắm.Nói là ngủ nhưng thực tế có gác đầu êm ái được chút nào đâu, vẫn cứ lặp đi lặp lại cái điệp khúc trằn trọc ấy mà thôi.

Sau một hồi nằm trườn dài trong nỗi cô đơn thời khắc đêm đen gần về sáng, mình ngồi dậy với tay lấy điều khiển tắt điều hòa sau đó nhoài người chui toạt vào chăn luồn tay qua eo ôm Dì Linh thật chặt từ phía sau.

Cảm giác lúc đó phải nói luôn là…sướng!

Eo của Dì Linh vừa thon vừa gọn, người ngợm cũng gọi là có da có thịt khúc nào ra khúc đó đặc biệt là khoảng thời gian này thì Dì có dây người hơn như mình đã kể ở chap mà Dì đứng nấu ăn dưới bếp gần đây chứ không phải ốm nhôm ốm nhách như mấy hot girl hot dog bây giờ.Nói chung là ôm rất vừa tay lại có cảm giác lâng lâng khó tả.Cánh tay mình thì vòng qua eo còn bàn tay thì đặt lên bụng đâm ra mọi nhịp thở của Dì mình hầu như đều cảm nhận được hết.

Và rồi chuyện gì đến cũng đến, như bao thằng con trai khác khi gần gũi cơ thể một phụ nữ, cái “chi lạ” của mình có dấu hiệu thức giấc sau một khoảng thời gian dài im hơi lặng tiếng, mình thì cũng không biết là bây giờ nó mới “ngoảnh mặt” lên nhìn đời hay là đã ngoảnh từ trước rồi nữa mà chỉ biết lúc mình phát giác ra sự lạ là đã thấy nó đang “đứng thẳng” lên trong quần và đâm nhè nhẹ vào mông Dì Linh rồi, vì mình đang ôm chặt Dì từ phía sau mà.

Mình thề là lúc ấy mình vừa đỏ mặt lại vừa bối rối không biết tiếp theo nên làm sao nữa, tâm trí mình đấu tranh dữ dội lắm giữa việc cứ tiếp tục ôm Dì Linh như thể không biết gì về chuyện “thằng ấy” đang phản chủ hay là thể hiện bản lĩnh nam nhi lập tức tách ống ra khỏi ao tù.

Phù, chắc có lẽ các bạn cũng đoán biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nhỉ vì mình vốn bản tính nhút nhát, sợ sết các thứ nên làm sao mà dám…nhưng không, lần này thì không vì khi đầu óc vẫn còn khốn đốn với cuộc chiến sinh tử thì đột nhiên từ nơi háng chân mình xuất hiện một luồng điện rất lạ, nó nhanh chóng lan đều ra xung quanh tạo cho mình cảm giác phấn chấn đến tột cùng, có lẽ đó chính là khoảnh khắc mà phần con trong mình thực sự “trỗi dậy”.

Nói là trỗi dậy thế thôi chứ nhìn chằm chằm vào tấm lưng ngay trước mặt là mình đủ lạnh gáy rồi chứ cũng chẳng dám làm gì cho ra ngô ra khoai cả, kiểu sau nhiều năm bị đàn áp dã man không thương tiếc thì trong mình đã vô hình chung hình thành nên một nỗi sợ tìm tàng, sợ đến mức chỉ nhìn thấy bóng Dì Linh từ xa xa thôi cũng đủ dựng da gà các thứ.

Nhưng vừa để không phải mang tiếng là đàn ông yếu đuối lại vừa không được làm những chuyện có lỗi với bản thân nên sau một thoáng chần chừ thì mình cuối cùng cũng đưa ra một quyết định vĩ đại đó là…cứ để thế nằm ôm Dì Linh thật chặt, thật chặt và giả vờ như đang ngủ còn chừa đường rút lui.

Mình nằm ôm Dì Linh ở tư thế nghiêng, ôm chặt cứng mà lâu lâu còn chịu khó thả lỏng để “thằng em” có khoảng trống thoải mái “cạ cạ” vào nơi nó thích, mặc dù chỉ là sau hai ba lớp vải vóc nhưng cảm giác mà nó mang lại nói chung cũng tương đối khá khẩm.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, một hồi rồi lại một hồi thậm chí mình chẳng thể đoán chắc là bao lâu nữa mà chỉ biết tính đến lúc đó nhịp điệu cạ cạ đã nhanh, rất nhanh.

Khoảnh khắc ấy thực sự là “chỉ còn ta với nồng nàn”, mình cứ ngỡ đang đi trên mây bởi trong tìm thức lúc đó mình như là có phép thuật hẳn hòi thật ấy, có khả năng bay từ đám mây êm ái này qua đám mây êm ái khác mà chẳng gặp chút khó khăn nào.

Trong cái yên ắng của căn phòng giây phút ấy, mình được bay, bay mãi, bay mãi cho đến khi bất ngờ bị kéo tụt xuống bởi câu nói của một ai đấy, nó vang lên rất khẽ khàng và gần thật gần.

-Tui méc Ba mấy người…

Câu nói nhõng nhẽo pha chút hờn dỗi quen thuộc với cái điệu nhấn nhá ỉ ôi không lẫn vào đâu được, nó vang lên khe khẽ và gần thật gần.

Mình hú hồn xua tan những tận hưởng để có thể lập tức mở mắt ra theo một cách bình thường nhất.

Vừa thoát khỏi cái cay xè của ánh sáng hắt vào từ cửa sổ thì đập thẳng vào mặt mình là hình ảnh một người con gái đang bù lu bù loa, là Dì Linh đang ngồi dựa lưng vào bức tường trước mặt mình mà mếu máo chỉ chỉ vào người mình ra ý hờn dỗi.

-…_Mình ngậm câm trong tư thế nằm cố gắng trố mắt nhìn quanh quẩn, cũng chỉ chừng hơn một phút thôi mà thời gian chậm chạp lê lếch đến mức cứ ngỡ như đang chịu đựng phải vài tiếng đồng hồ vậy.

Mong rằng đừng ai trách mình là tại sao lúc đó lại im re để con gái người ta nhăn nhó khóc thút thít trong góc hay là “có sức chơi có sức chịu” gì đó nha vì lúc ấy ngay đến bản thân mình còn chưa thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra nữa mà.

Đầu óc mình cứ đinh ninh rằng trước cái viễn cảnh ê chề đang hiện hữu, rõ ràng là trời đang hãy còn nhá nhem và mình thì đang “phê pha” trong tư thế ôm Dì Linh sát rạt để liên tục cạ cạ phần “bụng dưới” vào lưng Dì ấy vậy mà cớ sao bây giờ trời đã sáng bửng như vầy rồi, chính xác chỉ là một tích tắc trôi qua thôi mà.

Lúc đó bất giác mình mong mọi chuyện chỉ là mơ, chỉ là mơ thôi nha.

-Tui méc Ba mấy người nè nha…méc á…a a a…ghét quá…a a a…_Dì Linh bắt đầu la lối sau một thoáng quan sát mình.

-Con…con…mà chuyện…chuyện gì…_Mình run cầm cập nói không nên lời, bởi vì sợ.

Nỗi lo sợ của mình đột nhiên bị đẩy lên cao chất ngất khi cứ đinh ninh nghĩ rằng chuyện Dì Linh tính méc Ba mình chắc chắn là cái cơ sự đồi bại mà mình đã làm vừa mới đây, chứ ngoài chuyện ấy ra thì mình còn việc gì đáng xấu hổ nửa đâu mà nhất là vào cái canh sáng sớm tinh mơ như vầy.

-Kìa…kìa…gớm ghiếc…_Dì Linh bất ngờ chỉ tay vào phần dưới thân thể mình rồi la lớn.

-…_Mình nhíu mài run sợ im lặng đảo mắt nhìn xuống.

Các bạn có biết nỗi lo sợ lớn nhất của mình khi bị Dì Linh đưa ngón tay chỉ đúng y vào “chỗ ấy” là gì không, chắc biết chứ nhỉ.

Lúc đó mình lo lắm, cứ sợ rằng có lẽ nào đêm qua lúc đang bay nhảy giữa những đám mây mang hình hài tròn lẳn xinh xắn đầy màu sắc kia mình đã không cầm lòng được mà buông cành xa ngã trước ngưỡng cửa thiên đường, hò reo cổ vũ bằng một màn bắn pháo bông ăn mừng trước đêm giao thừa.

Tim mình đập thình thịch hòa cùng nỗi sợ của tâm trí cúi đầu chậm rãi nhìn xuống, biết tả thế nào nhỉ thôi thì nói đơn giản là nguyên phần bụng dưới của mình tính từ dưới rốn đến tận háng chân chỉ được bao bọc bởi duy nhất một lớp sịp màu sậm còn phần quần bên ngoài thì đã bị kéo trễ xuống hẳn gần gối trông rất lạ lùng khiến cho mọi thứ cứ cờm cợm, lồ lộ giữa thanh thiên bạch nhật.

-Chắc là…đêm qua…con…à ngủ quên…nên lăn qua lăn lại á mà…_Mình vừa luôn miệng chối quanh co vừa lấy tay kéo quần lên luôn tiện ấn ấn nháy nháy ở phần trọng tâm để xem thử “cu em” có làm nên chuyện đáng xấu hổ nào hay không.

-Không có đâu…đừng chối…ôm tui sát rạc…rồi giở trò kéo quần xuống kìa…a a a…bệnh hoạn…_Dì Linh lắc đầu nguầy nguậy đưa tay chỉ chỉ trông rất thương.

-Trò gì…con ngủ nên đâu biết gì đâu…thiệt không biết gì mà…_Mình cũng bắt chước lắc đầu theo chối quanh co.

-Khỏi đi…tui thức dậy là thấy bị ôm từ phía sau rồi…ôm chặt lắm…kéo tay mấy người ra để ngồi dậy là thấy nguyên cái quần xì luôn…đồ biến thái…đồ dê cụ…_Dì Linh gác đầu lên hai gối quát mình.

Mặc dù chỉ là những hình ảnh rời rạc bị bắt quả tang khi Dì Linh vừa thức dậy nhưng lại được miêu tả vô cùng chính xác cứ như thể Dì đã chứng kiến hoàn toàn sự việc đêm qua bắt đầu từ khi mình ôm chặt lấy Dì từ phía sau cho đến khi quyết định táo bạo kéo sịp xuống tìm cảm giác lạ vậy.

Có lẽ nào đêm qua khi hành động ngây dại của mình diễn ra êm thấm thì một phần nào đó trong Dì Linh vẫn còn thức không ta, kiểu co người đưa lưng cho mình ôm nhưng mở mắt há mồm mớ ngủ không biết gì ý.

Chỉ trừ có chi tiết cạ cạ là không được nhắc đến có lẽ vì Dì Linh không ngờ đến thôi.

-Con không có…ngủ hay ôm gối…chắc ôm nhầm Dì Linh á mà…máy lạnh tắt mất tiêu…chắc tại nóng quá nên…con ngủ hay bị mê man lắm…không biết gì đâu…_Mình ngồi thừ người cố gắng làm ra vẻ chân thật mất tinh thần trước sự việc không ngờ đến.

-Nóng vén áo lên mắc gì…kéo…kéo quần xuống chi…ngụy biện…à hèn gì tối qua dụ tui lên phòng mấy người coi phim đồ…rồi khịa khịa tui để được xuống đây ngủ đồ…tính gần gũi tui để giở trò đồi bại…đồ biến thái…a a a…_Dì Linh ngước dậy nhìn mình với đôi mắt ngấn nước rồi liên tục gia cát dự kể tội mình vanh vách.

-Ế…ế…cái này sao nghe ngược vậy…Linh á…Linh khịa con để lên phòng coi phim rồi tè ướt nệm con mà…ế…sao giờ lửa trong tay con không vậy…à biết đâu nhân lúc con ngủ Dì Linh kéo quần con xuống rồi…rồi bày trò vu khống…chắc vậy…_Mình há hốc mồm vì cái kịch bản quá sức là trời ơi.

Đến lúc này thì mình đã có thể hình dung ra toàn bộ mọi sự việc, có lẽ cách đây gần một tiếng mình đã thật sự cọ sát với thân thể của “nàng công chúa ngủ trong rừng” thật sự rồi trong cơn đê mê của cái ái ân từ một phía mình ngủ quên lúc nào không hay, mãi cho đến khi Dì Linh thức dậy thì phát hiện ra trạng thái cơ thể của cả hai có phần kì lạ, quần áo sộc sệch một cách lạ lùng nên liền gán ghép cái suy nghĩ chủ quan của Dì cho mình.

Chắc chắn thế!

-Trời ơi…tui bị động chạm cơ thể…bị trây trét lên tấm thân trong trắng mà mấy người dám nói tui dàn cảnh hả…á….tui đi nói lum la nè…lát gặp nói cho Nhi biết…nói cho bé Oanh nó nghe…mấy người quá sức tưởng tượng mà…_Dì Linh trề môi ra điều thảm thiết lắm nhưng thấy vẫn không ăn thua nên liền hù dọa.

-Á Dì…bình tĩnh…chuyện gì cũng từ từ…từ từ…con…con làm hết…mọi chuyện là do con…đừng nói ai nghe…_Mình lắc đầu đau khổ vì chẳng có cái nỗi nhục nào hơn cái nỗi nhục ấy cả.

Dì Linh đang trong tình thế dằn co 50-50 đầy khó khăn bỗng chốc phát hiện ra yếu điểm của mình nên có vẻ vui sướng lắm, đôi mắt tuy vẫn còn ngấn nước nhưng đột nhiên lại sáng rực đến bất ngờ.

-Thôi mà…do Linh hết…chuyện gì cũng do Linh hết…để Linh đi thú tội với bé Oanh đồ…_Dì Linh thút thít hối lỗi một cách vô cùng giả tạo.

-Đừng mà…con…con xin lỗi Linh…đừng mà Dì…đừng mà…_Mình cúi đầu liên tục buông lời van xin.

-Thôi…lỗi Linh mà Duy…_Dì Linh lại thở dài ngao ngán.

-Lỗi con…con…lỗi con…Dì muốn gì nói đi…con làm…lỗi con…_Càng ngày mình càng trở nên đau khổ hơn, lời nói gần như muốn nghẹn đắng trong cuống họng.

-Ờ…vậy hả…để suy nghĩ…_Dì Linh ngồi thẳng người dậy chỉnh chu quần áo lại đôi chút.

Không cần tả kĩ chắc các bạn cũng có thể hình dung ra toàn bộ khung cảnh tiêu điều trong căn phòng lúc đó rồi nhỉ, một ả con gái với gương mặt sắc lạnh khẽ khàng giấu giếm sự hả hê đang ngồi nhìn phong long hướng ngoài cửa sổ ra điều nghĩ ngợi về một âm mưu nào đó chắc hẳn là to lớn lắm, ngay bên cạnh là một cậu con trai khúm núm lặng lẽ dò xét từng biểu hiện dù là nhỏ nhất trên nét mặt đanh đá của đối phương.

Và rồi khi cái không khí hết sức là nặng nề ấy dần dà leo thang đến đỉnh điểm thì bất ngờ…Ting…tong…ting tong…

Tiếng chuông cổng ngoài đột nhiên đúng lúc vang lên dai dẳng xua tan cái vẻ vắng lặng, hoang tàn của miền đất cằn cỗi này.

-Dì Linh ngồi đi…để con ra mở cửa…_Mình như vớ được của, lập tức dựng thót dậy định bụng nhanh chóng trốn thoát.

-Khùng…chị Chi về á…mới gọi điện thoại mà…mà tui cũng phải cám ơn chị Chi nhiều lắm á…_Dì Linh nắm áo mình giựt lại.

-Sao…sao vậy…_Mình trố mắt ngạc nhiên.

-Nhờ có chị Chi mới biết có đứa biến thái…thấy gái đẹp nên ôm ấp người ta rồi kéo quần…này kia…gớm ghiếc…hèn gì đêm qua trong phòng tắm…nó nói nó Gay đồ để mình khỏi đề phòng nó đây mà…hết sức tưởng tượng…chậc…_Dì Linh không tiếc lời mỉa mai.

-Không có…con…không có…_Mình nhăn mặt tính cãi lại.

-Gì…gì…nghe không rõ…_Dì Linh nhướn gương mặt lạnh lùng kề sát mặt mình.

-À có…lỗi con…lỗi con…_Mình cười xuề xòa nhận vơ cho qua chuyện.

Mọi thứ dường như đã êm xuôi và mình thì bị dính thêm một khoản nợ khó xù.

Dì Linh có vẻ vui ra mặt nên liền ngoe nguẩy đít đi xuống nhà mở cửa sợ chị Chi chờ lâu còn về phần mình thì mệt mỏi lê từng bước chân lửng thửng đi lên tầng.

Vào phòng, mình thay quần áo xong nhìn lại sách vở trong cặp một lần nữa cho chắc không quên ngó sơ qua những chăn nệm, gối ra đã gắn bó cùng mình suốt một quãng thời gian dài ấy vậy mà giờ đây đang nằm co rúm trong góc chỉ vì một tai nạn có chủ ý.

Nhìn chúng nó xong lại so với bản thân mình lúc này thật chẳng khác nhau là mấy, cũng nhăn nhúm, cũng ê chề y hệt mà trùng hợp kẻ thủ ác lại chỉ cũng một người.

Hỡi thế gian “tự do” là gì…sao ông trời lại khiến chúng tôi đi từ đau đớn này đến đau đớn khác mà chẳng thể một lần với tới “tự do”.

Thở dài ngao ngán trước thói đời bạc bẽo, mình ghé phòng tắm rửa sơ cái mặt sau đó xuống nhà chào chị Chi khi chị đang cùng Dì Linh nấu bữa sáng.

-Chị Chi mới về ạ…_Mình ngồi xuống bàn nói vọng về phía chị.

-Ừm…hì…Duy mới dậy à…chị bấm chuông đánh thức em hủm…_Chị Chi nhẹ nhàng quay lại cười với mình.

-Dạ không…em dậy từ sớm rồi…_Mình lắc nhẹ đầu.

-Ừm…tối qua ngủ ngon không em…_Chị Chi lại hỏi.

-Dạ…hơi mệt…à cũng…cũng bình thường chị…_Mình định thành thật thì lập tức ngó thấy ánh mắt sắc lẹm của Dì Linh từ ngay kệ bếp nên liền nhanh chóng nói qua loa.

-…_Chị Chi hơi ngạc nhiên nhưng đó hình như chỉ là cảm giác thoáng qua.

Sau đó cả 3 người tụi mình cùng ngồi lại ăn sáng với nhau nhưng chẳng nói chuyện gì mấy, chị Chi hình như có vẻ mệt hay sao đó chắc có lẽ vì tối qua trực tới tận khuya mà chỉ có một mình chị ở quầy tiếp tân thôi.

Ăn sáng xong thì Dì Linh vội vã chở mình đến trường vì hôm ấy chẳng hiểu sao thời gian trôi qua hơi chóng.

Học hành thì nói chung cũng chẳng có gì đáng để kể vì cơ bản hôm đó mình hơi mệt nên cứ trống thời gian tí là ngủ li bì luôn, à ngoại trừ việc mình và lũ bạn trong tổ liên tục sốt sắn đăng kí danh sách học thêm các thứ không phải chỉ riêng năm nay mà năm nào cũng như thế cả, chưa dừng lại ở đó mà sau khi đăng kí xong đợi tan học tụi mình còn phải tới tận nhà thầy cô để nộp danh sách và hứa hẹn các thứ nữa.

Vậy nên mãi đến tận 3 rưỡi hơn mình mới gọi Dì Linh đến đón về.

Tính ra cũng phiền Dì Linh thật vì lẽ ra hôm nay Dì phải qua quán cà phê tính toán lại đơn hàng bất ngờ xuất hiện lượng hao hụt lớn, Ba mình có gọi điện rầy Dì đôi chút vì chuyện này.Ấy vậy mà chỉ bởi đón mình nên Dì Linh đành phải dời đợt kiểm kê lại đến tận tối mịt vì chẳng biết lúc nào mình gọi điện nữa.Mặc dù vậy nhưng khuôn mặt Dì Linh vẫn vô cùng tươi tỉnh chứ chẳng hề giận cá chém thớt lên người mình, vừa thấy mình là lập tức nói cười vui vẻ hỏi han, xỉa xói mình ngay.

Đúng thật là con người đơn giản, buồn đó quên đó chẳng thèm để bụng chuyện gì.

Về đến nhà mình nằm dài ra sô-pha thở hơi ra vì bụng dạ thì trống rỗng còn cơ thể thì mệt mỏi, lũ bạn còn ăn uống dộng lùa đồ chứ mình thì chỉ có mỗi chai coca lót dạ mà thôi.

-Chị Chi đi làm rồi hả Dì…_Mình thở dài thườn thượt khi vừa thấy Dì Linh bước vào nhà.

-Đâu có…chỉ ngủ trên phòng á…bị mệt…trưa bỏ cơm luôn…Linh lên kêu mà chỉ nói hổng ăn…_Dì Linh bỏ chìa khóa lên bàn rồi ngồi xuống cạnh mình bóp vai ra vẻ thân thiết lắm.

-Vậy sao không gọi chị ấy dậy…lỡ có chuyện gì sao ta…con lên gọi nha…_Mình nhìn Dì Linh với ánh mắt lờ đờ.

Khoảng cách giữa cả hai lúc đó gần lắm, gần đến mức khiến cho mình phải đỏ mặt vì bất giác cảm nhận được mùi hương từ tóc Dì Linh và cái thoang thoảng từ quần áo, nghe được cả hơi thở khe khẽ đang phát ra đều đặn ngay cạnh gáy mình, chúng khiến mình thực sự lâng lâng.

-Chưa đâu…nãy Linh mới lên mà…chỉ mới ngủ có tí à…tối tí đã hẳn gọi chỉ dậy…đêm qua hình như chị Chi ở bên khách sạn không ngủ được thì phải…thương lắm…ủa…mệt lắm hay sao mà người run giựt dữ vậy…bị dại hả…lây đó…đừng có cắn nha…_Dì Linh trố mắt ngạc nhiên khi thấy cơ thể mình run lên.

-À dạ…_Mình rối rít che mặt vì mắc cỡ.

-Lát 5 giờ nếu chỉ chưa dậy thì gọi cũng được…_Dì Linh nhắn nhủ.

Mình ậm ờ rồi nhanh chóng đi thẳng lên phòng để thoát khỏi cái cảm giác bối rối đang diễn ra.

Vứt cặp, mình soạn sách vở các thứ sẵn tiện bật máy tính online bị tính nói chuyện với thằng bạn do đã hẹn trước với nó tự lúc nãy khi còn ở ngoài đường rằng sẽ lên bàn chút chuyện trong lớp nhưng ngồi mãi vẫn chẳng thấy nó đâu nên mình đành bật fifaonline2 lên đá tí giết thời gian.

Đúng là cứ đụng đến game là quên giờ giấc, mình đá được cũng phải tầm 5, 6 trận thì đột ngột cửa mở, lập tức Dì Linh bước vào.

-Trời…đi ngoài đường nắng nôi…mồ hôi mồ kê…không rửa ráy thay quần áo ăn uống mà đã ngồi chơi game rồi hả…muốn gì…_Dì Linh cầm tô cơm đặt xuống bàn cái “oành” liền buông lời khè mình.

-Hông phải…con đợi thằng bạn onl để bàn việc học thêm với nó…_Mình giải thích.

-Nó đâu…áo xanh hay áo nâu…_Dì Linh lờ đờ mắt chăm chú nhìn vào màn hình lúc đó là Torino của mình vs Chelsea của thằng ất ơ nào đó.

-Hông…tại nó chưa lên nên con chơi game lát…_Mình gãi đầu cười khì.

-Lí do lí trấu quá…tắt…đi tắm rửa đi…_Dì Linh cáu gắt lấy chân đạp vào ghế rất mạnh.

Mình hơi sợ chút đỉnh nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh thở dài rồi quay ngắt đi về hướng tủ quần áo.

Có một điều lạ là khi chuẩn bị cởi quần dài xuống khỏi thắt lưng, mình có ngước mắt nhìn Dì Linh gửi gắm hàm ý ra hiệu cho Dì quay mặt đi chỗ khác nhưng có vẻ như Dì Linh nghĩ rằng mình đang thách thức xem thử có dám nhìn hay không nên Dì chẳng có động tĩnh gì cả mà bù lại còn khoanh tay ngang ngực trố mắt nhìn về phía mình, khiến cho mình vô cùng nghượng ngùng phải quay cả thân người về phía sau miễn cưỡng thoát y lộ mông trước con mắt liếc ngoáy của kẻ nắm thế chủ động.Nuốt cục tức ức nghẹn, mình lấy bộ đồ sạch đi tắm mà ngay phía sau là sự hộ tống của Dì Linh.

Lúc đi gần ra cửa mình có ngó nhìn đồng hồ cũng tầm 5 giờ rưỡi chiều rồi.

Dì Linh thật quá đáng, cứ làm như mình là tù nhân không bằng, một bước là một xiềng xích cho đến tận trước cửa nhà tắm.

-Có cần Linh xinh đẹp tắm dùm cho hông…_Dì Linh cười tít mắt vịn vai mình.

-Thôi…khỏi khỏi…_Mình cố gắng thoát khỏi tay Dì.

-Sao dạ…_Dì Linh trề môi khó chịu.

-Thôi…thôi…_Mình thở hơi ra.

-Gớm…muốn cũng chưa chắc được à nha…giờ Dì Linh đi siêu thị rồi ghé quán…chắc muộn á…muốn ăn cơm hay ăn gì nói đi…mua cho…_Dì Linh lè lưỡi.

-Mua gì ăn đại cũng được mà…_Mình ngẫm nghĩ nhưng lại chẳng biết nên ăn gì.

-Ờ…vậy thấy cái gì ngon thì mua nha…về muộn đó…_Dì Linh gật nhẹ đầu nhìn mình với ánh mắt long lanh.

-Dạ…cần con xuống mở cửa dùm không…_Mình hỏi lại.

-Thôi…tắm đi…_Dì Linh lắc đầu cười tươi roi rói.

Mình đóng cửa vừa tắm táp vừa nghĩ ngợi cho đến khi ra thì đã chẳng thấy Dì Linh đâu nữa, cả phòng mình cả tầng trệt cũng không thấy chắc là đã nhanh chóng đi lo công chuyện rồi.Thủng thẳng bước lên phòng, mình ăn cơm và làm bài tập sau đó tranh thủ chợp mắt tí khi mặt trời đã chuyển đỏ.

Chẳng để ý thời gian trôi qua là bao lâu nữa mà chỉ biết khi mình thức dậy với tay nhìn đồng hồ trên điện thoại thì đã 7 giờ 15 rồi.

Ngồi dậy ngáp ngắn ngáp dài dễ dàng nhìn quanh quẩn vì xuyên suốt chỉ là một màu đen đúa bao trùm lên tất cả, xa xa thưa thớt trên sàn nhà xuất hiện vài vệt sáng hiếm hoi mà mình chẳng buồn để tâm là chúng từ đâu tới nữa, chống tay đứng dậy mình đi tới bàn cầm tô cơm khẽ khàng bật điện trong phòng, đi xuống bật điện tầng hai sau đó vào WC rửa mặt cho tỉnh hẳn rồi bước xuống tầng trệt bật bóng đèn dài để còn thấy đường vào bếp, khoan khoái ngồi thừ người nhìn ra sân.

Mọi hôm giấc này sau khi ăn cơm xong thì mình chỉ biết tót lên phòng học hành hay giải trí chút gì đó rồi đi ngủ, thỉnh thoảng Dì Linh có rủ rê gì đó thì tuy bên ngoài tỏ vẻ không thích nhưng thực tế mình rất muốn tham gia cùng vì nếu không mình chỉ nằm thừ người suy nghĩ cho đến giờ đi ngủ mà thôi.

Mình đi học hay đi chơi toàn để Dì Linh phải chờ, phải đợi ở nhà thế mà nay lại phải ngồi ở đây trông ngóng ngược lại, đúng thật là vô cùng khổ sở, cảm giác nó cứ bồn chồn hồi hộp sao đó.

Nhưng trớ trêu ở chỗ thói đời bạc bẽo lắm, mới ngồi được tầm 10 phút thì thình lình đèn phòng khách phụt thắt, ngay tức khắc mình hướng mắt nhìn về phía cầu thang lên xuống tìm chút ánh sáng le lói nào đó nhưng cũng chẳng thấy đâu.

Dè chừng bước lẫm đẫm ra lan can nhìn về phía nhà hàng xóm hoàn cảnh cũng tương tự.

Nhanh nhảu, mình đi thẳng vào trong nhà hí hoáy bấm điện thoại bàn gọi cho Dì Linh.

Vốn là mình cũng đã định gọi từ nãy khi cảm thấy có chút nhớ nhớ mong mong trong lòng nhưng lại lưỡng lự vì sợ hỏi phong long quá Dì Linh lại có cớ mài nheo lên mặt.Ghét cái thái độ!

Mình: A lô…khi nào Dì về…nhà cúp điện…mua đèn cầy nha…

Dì Linh: Hủm…chưa đâu…nấu mì ăn đỡ đi…lát về mới mua được…cả đống sổ đây nè…sai bép nhè…bộ đói hả…

Mình: Không…con nói là nhà cúp điện á…mất điện…mua đèn cầy nha…

Dì Linh: Mua chi…dưới cầu thang có cây đèn đập á…đập tắt…đập phát lại sáng…cầm nó đi kiếm cây đèn 6 bóng trên tủ tầng 2 đi…

Mình: À rồi…vậy Dì coi làm xong sớm sớm rồi từ từ đi về cẩn thận nha…khỏi mua đồ ăn cho con…con mới ăn mì rồi…

Dì Linh: Ừm…ừm…đi chút xíu mà nhớ dữ ta…vậy nha…

…Tút…tút…tút…

Y chang như dự đoán, mình mà gọi điện thoại hỏi han xíu là thể nào cũng ghẹo cho được một câu mới hả lòng hả dạ.Mà nói chứ mặc dù có chút khinh khỉnh không vừa ý nhưng chẳng hiểu sao mình lại thích như thế, làm như không bị xỏ xiên thì ăn cơm không có ngon hay sao đó, quen hơi mất rồi.

Nét mặt có chút vui vui, mình đi đến dưới cầu thang kiếm cây “đèn đập” thì quả nhiên y như lời Dì Linh nói cây đèn này nó mất nết thật sự, cứ hơn 20 giây nó lại tắt ngấm một lần bắt buộc phải vỗ đanh đách mới lại sáng, mà chuyện này đâu phải cấu tạo của nó đâu là do nó bị chạm mạch ấy chứ, khùng khùng tới mức nhiều khi nó tắt mình đập mạnh liên tục nó không sáng mà vỗ nhẹ cái lại sáng.

Nhưng biết sao được mình buộc phải chịu đựng, khóa cửa chính xong mang nó đi lên tầng hai định bụng sẽ vứt ngay sau khi cầm trong tay được cái đèn pin 6 bóng.Đảo bước chân nhè nhẹ, mình tiến lại gần chiếc tủ khóa với tay lấy cây đèn Dì Linh kể mà cứ đinh ninh rằng nó sẽ sáng chói lóa khi mình vừa nhấn nút nhưng ai dè khoảnh khắc đã cầm được trong tay và bật tắt liên tục thì chỉ thấy le lói những thứ ánh sáng đỏ rực cỡ que diêm tàn từ mấy cọng dây trong bóng đèn, thực sự trông chúng vô cùng rầu rĩ y như tâm hồn mình ngay lúc đó vậy.

Nghiến răng nghĩ bụng chắc hẳn lâu ngày không cúp điện nên Dì Linh chủ quan không thèm sạc bình mà cứ nghĩ là còn đây mà.

Chậc miệng ngao ngán quay người định sẽ lại xuống tầng trệt ra hè hóng mát chứ ở đây buồn chết thì bất ngờ mắt mình lại nhìn về hướng phòng Dì Linh trong giây phút ấy, mình mới chợt nhớ ra chị Chi còn đang ngủ ở trong phòng của Dì mà.

Tim đập thình thịch, mình rụt rè bước tới cửa phòng gọi khẽ.

-Chị Chi ơi…chị Chi dậy chưa…chị Chi…_Mình gọi với giọng hơi run.

Tích tắc sau vẫn chưa có lời đáp nào, mình nhớ là Dì Linh nói nếu 5 giờ chị ấy chưa dậy thì phải gọi.

Nhíu mài mình nhẹ nhàng vặn chốt đẩy cửa bước vào thì vẫn vậy, chỉ thấy một màu đen tối thui y như bên ngoài cửa.

Cầm cây đèn mách dây, mình gõ đùi đụi mà nó vẫn chẳng sáng khiến mình phải đánh liều bước lại hướng tấm nệm, vừa bước vừa đập đèn lại vừa gọi.

-Chị Chi ơi…cúp điện rồi…chị ơi…_Giọng mình lại khe khẽ vang lên.

Tức nhất là cái cây đèn quỷ mãi không sáng làm mình mù đường va vào cạnh bàn để đèn ngủ đau nhói của ruột gan.

Và rồi trong cái màu đen mờ mịt ấy thình lình mình cảm thấy như có một bàn tay mờ đục nào đó đang di chuyển khe khẽ ngay bên cạnh.

Không ngoài dự đoán chỉ đúng một giây sau đột nhiên ánh đèn trắng sáng chói quen thuộc từ thiết bị di động cầm tay bừng lên làm mình thoáng giật nảy, vì mắt chưa thực sự thích nghi khiến mình buộc phải dụi lấy dụi để.

Một bóng người phụ nữ đang nằm thoải mái cười mỉm trên nệm dần dà hiện ra sau những tia sáng từ từng rãnh ngón tay, là chị Chi.

-Chị…chị Chi…chị dậy rồi à…_Mình cười trừ nhìn chị có phần hơi ngượng ngùng.

-…_Chị Chi có vẻ cũng chưa quen với ánh sáng lắm nên vẫn đang dụi mắt chứ chưa trả lời mình.

-Chị Chi vừa dậy ạ…_Mình ngồi lại góc tường nhìn chị.

Đến lúc này mình mới có thể quan sát hết được mọi góc cạnh của cơ thể ấy.

Chị Chi nằm xuôi người trên phần rià của tấm nệm với phần thân trên chắc chắn là để trần hết, bởi tuy chị có dùng tấm chăn trắng mỏng che từ phần thân trước trở xuống nhưng mình vẫn hoàn toàn có thể nhìn thấy được khoảng lưng trắng trẻo không một mảnh vải ở phần tối phía sau khi đi lại ngồi xuống cạnh tường này.Chưa dừng lại ở đó, hình ảnh vô cùng kích thích khi phần thân dưới của chị cũng lộ hẳn ra ngoài đến tận trên đầu gối nửa gang.

Chị Chi đang đảo mắt nhìn căn phòng thì chợt nghe mình hỏi nên liền nghiêng người sang bên “vô tình” để lộ phần trên của bầu ngực, khẽ nhích ánh nhìn về phía mình.

-Ừm…chị dậy khi nghe tiếng Duy gọi…_Chị Chi chợt nghĩ ngợi rồi nhìn mình bằng cặp mắt đầy ẩn ý.

Giây phút đôi mắt mình được đặc biệt ưu đãi bởi những hình ảnh đầy kích thích mà tâm điểm chính là phần trên của bầu ngực chị Chi cảm giác cứ như mọi thứ đang chững hẳn lại, cả không gian và thời gian đều ngừng chuyển động từ tấm rèm cửa mới đây còn đang hãy lay động gió mà giờ đã đứng yên rầu rĩ cho đến những tiếng sủa, tiếng kêu ăng ẳng của vài chú chó vọng về từ xa xăm ban nãy ở dưới nhà còn nghe thấy mà giờ đã mất hút đâu mất.

Phù…chắc có lẽ chỉ riêng mình là để ý và cảm thấy như thế, cũng bởi vậy mà hầu như lúc đó cơ thể mình bất động hoàn toàn, bất động theo kiểu trầm ngâm trước một sự việc quá đỗi bất ngờ, mặt mài thì cắt không còn giọt máu nhất là cái miệng, hai môi cứ ú a ú ớ kiểu như chúng đang phải trải qua cái không khí giá buốt của một mùa đông khắc nghiệt.

Không đoán được là khoảng khắc đó chị Chi có quan sát thấy biểu hiện bối rối đến lạ lùng lộ rõ trên gương mặt mình hay không nữa mà chỉ thấy chị lẳng lặng giấu đi một nụ cười nhẹ, nụ cười tươi tỉnh của sự từng trải.

Vậy nên thật sự là yên ắng lắm, không phải vì đang cúp điện mà là vì mình đầu óc bỗng nhiên trống rỗng chẳng biết phải nói gì còn chị Chi thì cũng chỉ nằm đó im lặng với những suy nghĩ mông lung và cặp mắt tỏ rõ vẻ thản nhiên hướng về phía bức tường đối diện.

-Mấy giờ rồi em…_Chị Chi bất ngờ nhìn mình hỏi khẽ.

-Dạ…tầm 7 rưỡi…nhà cúp điện chị…_Mình luống cuống quay về phía chị nhưng vẫn thật cố gắng tránh né nhìn vào phần da thịt của chị đang lộ ra.

-Ừm…thấy Duy cầm đèn chị mới biết…chứ từ lúc ngủ chị kiếm remort điều hòa mà không thấy nên đâu có sử dụng điện đâu…Linh có dưới nhà không…_Chị Chi cười nhẹ trả lời.

-Không…Dì Linh qua khách sạn tính toán sổ sách rồi chị…chắc về muộn á…_Mình lắc nhẹ đầu nhưng lần này thì mình đã có thể nhìn thẳng về phía chị.

Chỉ chực chờ cho chị Chi đảo mắt nhìn đi chỗ khác là y như rằng ngay lập tức mình hạ mắt sâu xuống phần ngực thấp thỏm gần như đang để trần của chị mà dòm ngó, phân tích ngấu nghiến đến cái độ tròn xoe hai con mắt mới thôi, cũng phải 3-4 lần như thế cho đến lúc chị vô tình bắt gặp khi đang chuẩn bị quay sang nhìn mình như muốn nói một điều gì đó.

-…_Chị Chi không nói nữa mà chỉ im lặng đảo mắt sang hai bên với vẻ nghĩ ngợi sao đó mà chắc chắn là không phải vì câu trả lời vừa rồi của mình, có lẽ là bởi chị cảm thấy ngại ngùng khi phát giác ra ánh mắt hiếu kì của mình đang thoải mái lần mò trên cơ thể của chị chăng.

-Chị Chi mệt ạ…nãy em kêu mà không thấy chị trả lời luôn…chị có mệt lắm không…_Mình hỏi với để mong nhanh chóng thổi bay cái cơ sự nảy sinh vừa rồi trong suy nghĩ của chị.

-Ừm…xin lỗi phiền Duy quá…tối qua chị không có ngủ…nên nay hơi mệt…nằm quên giờ giấc…mà giờ cổ thì nhức kinh khủng còn đầu vẫn ong ong sao á…_Chị Chi cười gượng.

Thực sự mình nghĩ chị Chi có vẻ như bị đau mỏi cơ dữ lắm vì từ lúc mình bước vào phòng này cho đến giờ thì đã chứng kiến không biết bao nhiêu lần chị cố gắng nhoài người đổi tư thế, thở hơi ra đầy mệt mỏi và thỉnh thoảng còn với tay thẳng thóm, dãn vai trông rất khó khăn.

Và rồi cũng trong một lần như thế khi chị Chi quyết định đổi từ tư thế nằm ngửa sang nằm úp thì đã xảy ra sự cố, khoảng khắc chị vừa giữ chặt lớp chăn mỏng đang hờ hững che đậy phần ngực vừa dùng sức xoay lưng trở người lại thì đã vô tình làm lộ ra nguyên một mảng da trắng ngần ngần kéo dài xuyên suốt từ cổ, qua lưng xuống tới hai mông rồi nhẹ nhàng kết thúc tại cẳng chân đầy khiêu khích.

Đến lúc này thì mình có thể hoàn toàn khẳng định chị Chi chẳng mặc bất kì một mảnh quần áo nào trên người cả.

Chị Chi sau khi đã sắp xếp cơ thể của chị đâu vào đó thì liền chống tay ngước mắt nhìn về phía mình như thầm báo hiệu đối với chị như vậy là ok thì liền lúc bắt gặp ánh mắt trơ trơ mở to hết cỡ của mình chiếu thẳng vào phần thân người đang lộ rõ mồn một của chị.

-Chết…chị xin lỗi…tại nóng quá…nên…Duy…_Chị Chi ríu rít vừa với tay lấy chăn che phớt lại vừa cười trừ ngượng ngùng nhìn mình.

-À dạ…hay để em ra ngoài cho chị thay đồ nha…_Mình lắc đầu lúng túng cười vui vẻ với chị rồi vội vàng chống tay đứng lên.

-Thôi khỏi Duy…nóng lắm mà tối quá kiếm đồ cực…với lại chị ngủ từ chiều giờ chưa tắm nữa…lát có điện chị lấy đồ rồi đi tắm luôn…_Chị Chi đưa cánh tay yếu ớt lên xua xua về phía mình rồi từ từ nằm nghiêng một bên mặt xuống nệm.

-Dạ…_Mình gật đầu rồi lẹ làng ngồi xuống mà ánh mắt vẫn không sao rời khỏi chị được.

Hoàn cảnh giữa cả hai lúc đó chật vật là thế, ai ngại là thế nhưng hình như không một ai trong căn phòng chật chội khi ấy muốn thay đổi bất cứ điều gì ở không gian hiện tại cả, cứ tưởng rằng không thích nhưng ai ngờ lại thích không tưởng.

Thậm chí nếu là mình ở bên ngoài nhìn vào cứ thấy rằng mọi thứ sao kì cục thế, lạ lùng thế, lẽ nào cứ phải mãi giữ cái tình huống nhạy cảm như vậy trong khi chị Chi chỉ cần đứng lên mặc đồ vào hay là bản thân mình lúc ấy có một biểu hiện nào đó cụ thể hơn là đã xóa nhòa đi mọi khoảng cách giữa cả hai rồi hay sao.

Nói thật mình cũng rất muốn như thế, ra ngô ra khoai còn đỡ hơn cứ phải chịu đựng sự khó khăn đang diễn ra trước mắt như này, nhưng mà thực tế nó khó khăn lắm chứ không như trên phim ảnh đâu, bất cứ hành động hay quyết định nào táo bạo thì thú thật phải nghĩ đến hậu quả trước tiên và cũng chính bởi vì nghĩ đến hậu quả nên bản thân mình mới phải cố gắng dằn lòng kiềm chế bản thân.

-Sáng mai em đi học mà…có học bài hết chưa…_Chị Chỉ khẽ nháy mắt hỏi mình.

-À…dạ…dạ rồi chị…em học từ chiều lúc về nhà…với lúc nãy trước khi cúp điện í…xong hết rồi…_Mình hoảng hồn nhìn chị tròn mắt.

-Ừm…ráng cố gắng nha…chú thương em lắm đó…_Chị Chi gật đầu cười tin tưởng.

-Dạ…_Mình nhìn chị ngơ ngác vì chẳng hiểu sao bỗng nhiên chị ấy lại nhắc đến Ba.

-Mấy nay chú có gọi điện không Duy…có hay rầy la gì hông…bữa nghe chú nói bé Linh kèm cặp đừng cho em chơi chung với bạn xấu đúng hông…_Chị Chi lại hỏi.

-Có chị…Ba gọi thường xuyên lắm…em thấy kêu cố gắng ăn uống nhiều hơn cho mập…hình như Dì Linh mách lẻo em ốm nhách nên Ba mới răn vậy á…_Mình gãi đầu cười trả lời chị.

-Hì…đúng rồi…bữa nghe chú nhắc Duy phải ăn nhiều…úi da…_Chị Chi cười nắc nẻ với mình nhưng tích tắc sau thì ôm cổ.

Chị Chi có vẻ như vì cười quá nhiều nên trong giây phút đột nhiên quên mất là bản thân đang bị đau vùng cổ mà cứ thế thoải mái ngã nghiêng không kiềm chế được bản thân, bởi vậy nên khi chị ấy vừa cười xong là lập tức đặt tay lên cổ rồi hài hước than vãn.

-Mà chị có mỏi lắm không…nhà có dầu thuốc nè…_Mình quan tâm.

-Chị không chịu được mùi đó…không sao đâu em…chắc nằm cả ngày nên mệt mỏi thôi…không sao…_Chị Chi cười nhẹ nghiêng người để lắc đầu nhè nhẹ theo nhịp vẻ kiểm tra.

-Hình như chị Chi trưa giờ chưa ăn gì mà…chắc vậy nên mệt mỏi trong người đó…đói chưa…em múc cơm cho…_Mình bỗng nhiên nhớ ra lời Dì Linh nói hồi chiều.

-Hì…biết chị muốn ăn gì mà múc…_Chị Chi lém lĩnh trêu mình.

-Dạ…dạ thì…_Mình gãi đầu lúng túng.

Mặc dù vẫn còn ái ngại đôi chút nhưng tính đến bấy giờ thì giữa cả hai đã chẳng còn xíu khó khăn nào trong việc trao đổi ánh mắt nữa, bằng chứng là chị Chi đã vài lần bắt gặp ánh mắt mình đang nhìn chằm chằm vào phần thân thể không che chắn của chị, nhưng hình như chị chẳng mảy may ngại ngùng như ban nãy mà ngược lại còn vô cùng thoải mái trong lời ăn tiếng nói.

-Hì…nói chứ giấc chiều chị có ăn rồi…_Chị Chi vừa xoa nhè nhẹ lên hai thái dương vừa nói.

-Ủa…sao Dì Linh nói chị chưa ăn mà…_Mình tròn mắt ngạc nhiên vì cứ mông lung.

-Chị ăn rồi…lúc Linh đi ra ngoài ấy…chắc đón em hả…_Chị Chi ngước mắt lên trần nhà suy nghĩ.

-À…vậy là đi đón em rồi…vậy nên Dì Linh mới không biết…cứ nghĩ là chị chưa ăn chứ…_Mình ậm ừ khi biết được nguyên do nãy giờ đang lấy làm lạ, nếu chị Chi chưa ăn thì đã than vãn rồi mới phải.

Sau đó mình và chị Chi tiếp tục nói một số chuyện về công việc của chị, về tính cách của Dì Linh và cả bạn bè của mình, nói mãi cho đến khi cả hai bỗng nhiên im bặt vì một lí do không rõ mà có lẽ bản thân của mỗi người đã từ từ ngầm hiểu ra.

-Chị Chi còn mỏi không…để em xoa bóp cho…cái này em giỏi lắm…_Mình bất giác quay sang nhìn thẳng vào mắt chị.

-Biết hả…Duy biết hủm…xoa bóp chắc khó đó…biết đấm lưng không…_Chị Chi cười nửa tin nửa ngờ.

-Biết chứ chị…cái đó là cơ bản mà…em đấm lưng là chị hết biết mỏi luôn á…_Mình nhỏm người dậy định đà tiến về phía chị.

-Ừm…biết hả…vậy giúp chị đi…lát chị đấm lưng lại cho…công bằng hén…_Chị Chi nhích cơ thể lên đôi chút.

-Hì…dạ…_Mình gật lấy gật để.

Nói đoạn chị Chi một tay ôm ghì tấm chăn trắng mỏng manh ngay ở bên dưới cơ thể để khéo léo che đi bầu ngực trần tránh lộ ra trước mắt mình, tay còn lại cố gắng cẩn thận đẩy dồn tất cả mền gối và vài thứ quần áo linh tinh đang vung vãi trên giường về rìa bên kia của tấm nệm để không gian xung quanh nơi chị nằm trở nên tươm tất và trống trải hơn.

Xong xuôi chị Chi liền chỉnh tư thế nằm ép chặt người xuống nệm rồi từ tốn quay mặt sang bên kia, lẹ làng dùng tay kéo nhanh tấm chăn mỏng đang ở bên dưới tuốt qua từng thớ thịt rồi rời khỏi cơ thể chị để gấp 2 lại ngay bên cạnh.Lúc này mặc dù chị Chi vẫn ở trong tư thế nằm úp người khá giống như ban nãy nhưng cơ thể của chị đã trở nên hoàn toàn trần truồng vì không còn bất kì thứ gì làm nhiệm vụ che đậy cho thân thể mịn màng ấy nữa.

Khi cảm thấy mọi thứ đã ổn, chị Chi giây phút ấy mới khẽ khàng vén và giữ tóc cao lên sau một bên tai, rồi nhẹ nhàng quay mặt sang nhìn về phía mình với vẻ chờ đợi lộ rõ trên từng đường nét.

Bắt được tín hiệu của chị Chi, mình nhoài người chậm chững tiến lại rồi lặng lẽ ngồi xuống kế bên.

Khi thân người mình vừa đặt xuống nền nệm thì ngay tức khắc đập vào mắt ở khoảng cách gần thật gần là những hình ảnh trần trụi vô cùng nhạy cảm và nhất quyết không thể tránh khỏi, chính giữa phần háng chân của chị Chi lộ ra hai mảng da lạ lẫm mềm mại đang bị ép chặt vào nhau tạo thành một thứ hình dáng quen thuộc của “cửa mình” ở không gian hẹp, mà mình nghĩ chắc chắn không phải là chị Chi muốn khoe ra bởi lúc đó chị đã rất cố gắng che đậy “nó” bằng cách xếp chồng hai gót chân lên nhau để có thể khép háng lại thật chặt nhưng mọi cố gắng dường như đều vô vọng vì chị ấy chỉ có thể bóp gọn lại chứ không thể giấu “nó” đi hoàn toàn được.

Thở hơi ra cũng phải vài lượt vì chỉ cần nhìn thấy hình ảnh đấy không thôi cũng đủ khiến cho vài thứ bên trong mình “động đậy” rồi chứ chưa cần đụng chạm hay nghĩ ngợi sâu xa trong cái ánh đèn mờ đục mông lung ấy.Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mình rụt rè đưa hai bàn tay đặt lên lưng chị Chi vỗ nhè nhẹ mà chẳng hiểu sao các đầu ngón tay bắt đầu run lên lẩy bẩy, trách sao được vì trong bất kì khoảnh khắc nào thì cảm giác từ những va chạm đầu tiên luôn là khó diễn tả nhất.

Sau nhịp điệu ban đầu có phần hơi chệch choạc thì chỉ vài giây sau là mình đã dần lấy lại thăng bằng vốn có, thậm chí những cú vuốt hay nghiến bậy bạ qua loa mặc dù chưa đủ lực như mong muốn nhưng tự thấy bản thân cũng có phần khá khẫm hơn đôi chút.

-Hay là mình ra ngoài đi…nằm trên sàn không luôn cho mát đi Duy…chứ trong nệm nóng quá…chị bắt đầu ra mồ hôi rồi…_Chị Chi ngước đầu dậy nói nhỏ.

Câu nói của chị Chi làm mình hoảng hồn hết mức vì lúc đó thú thật tuy là đang đấm lưng cho chị nhưng mình thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn về phía bên dưới nơi cửa mình của chị đang rung động nhè nhẹ theo sự nhấp nhô nhịp nhàng của cơ thể.

-À…dạ…vậy cũng được chị…_Mình ấp úng trả lời lộ rõ vẻ bối rối.

-Ừm…vậy giờ chị tắt đèn của điện thoại nha…_Chị Chi nháy mắt với mình.

-À sao…à dạ…dạ…_Mình gật đầu nhưng hơi khó hiểu.

Lúc đầu mình còn chưa hiểu lắm tại sao chị Chi lại đưa ra ý kiến tắt đèn đi trong khi nó đang là nguồn sáng duy nhất và tỏ tường hơn hẳn chiếc đèn chạm kia của Dì Linh, nhưng chỉ một tích tắc sau đó khi chị vừa với tay cầm chiếc điện thoại và off nguồn thì y như rằng mình lập tức nhận ra vấn đề.

Sở dĩ chị Chi muốn chấm dứt hẳn mọi nguồn sáng trong căn phòng là để cả hai có thể tự nhiên hơn trong cử động và cũng không phải khó khăn khi nhìn vào mắt nhau với vẻ ngượng ngùng bối rối nữa.

Để minh chứng cho suy nghĩ đó của mình, sau khi ánh đèn phụt tắt chị Chi liền thoải mái đứng dậy đi về phía rìa nệm bên dưới bắt đầu giũ nhẹ tấm ga cho thẳng thóm.

Và gần như cùng lúc ấy trong màn đêm mờ đục chỉ đủ thấy bóng người chị lại dò dẫm đi về phía đống chăn gối ùa đống ban nãy để sắp xếp cho gọn gàng, nhanh chóng nhặt đống quần áo còn lại đang vương vãi của chị treo lên móc đâu đó rồi quay lưng đi về hướng cửa phòng.

-Duy…em ra đó đợi chị nha…chị vào phòng vệ sinh xíu…_Tiếng chị Chi nho nhỏ.

-…_Mình im lặng gật đầu nhưng chắc có lẽ là chị Chi không để ý lắm vì đoán biết chắc thể nào mình cũng đồng ý.

Chị Chi nói xong thì tiến thẳng ra ngoài bước vào phòng vệ sinh còn mình thì mặc dù muốn đi theo chị ngay nhưng lại sợ chị nghĩ mình ham hố nên cứ thấp thỏm trong phòng đợi vòi sen được bật lên vọng tiếng nước thật rõ ràng mới từ từ bước ra ngồi ở cầu thang chờ đợi.

Phải công nhận là phòng Dì Linh vừa nóng lại vừa tối khi cúp điện, cái điều mà bình thường khi điều hòa chạy ro ro và đèn điện sáng choang thì không thể nào nhận ra được.Bên ngoài này thì khác hẳn, ánh sáng dịu mắt được chiếu le lói vào từ chiếc cửa sổ trên cao như góp phần soi rọi mọi thứ, không thể nói là bằng ánh đèn điện nhưng nó khiến mắt mình cảm thấy dễ chịu hơn và nhất là trông thấy mọi thứ tỏ tường hơn.

Mình ngồi đó thẫn thờ đợi chị Chi cũng phải tầm 3 phút sau thì tiếng nước vòi sen mới chợt dừng lại, tiếng ai đó tiến lại gần giá treo khăn mà nếu xung quanh im lặng đi đôi chút thì có thể nghe thấy rất rõ ràng, và rồi cuối cùng sau nhiều mong đợi là tiếng bước chân nhè nhẹ khẽ khàng đặt lên sàn nhà đang ngày càng trở nên gần thật gần.

-Duy…chị em mình đấm lưng trên đây luôn hay xuống dưới nhà…_Chị Chi ngồi xuống ngay cạnh mình trên bật cầu thang.

-Chị…chị mới tắm vậy trên đây đi…xuống dưới chị lạnh đó…_Mình giả vờ giật mình quay sang nhìn chị cười vui vẻ.

Chị Chi cột tóc lên cao trở về với dáng dấp quen thuộc một người phụ nữ của gia đình, chị không mặc đồ mà chỉ quấn tạm một chiếc khăn khổ lớn quanh người khá hờ hững và vì chị ngồi thật sự rất gần đến mức chạm cả vào vai nên mùi sữa tắm và cả mùi tươi mát của da thịt chị cứ rõ mồn một.

-Ừm…vậy chị nằm đây nha…_Chị Chi đứng lên bước lại trước cửa phòng tắm lẳng lặng quay lưng ngồi xuống nói với về phía mình.

Khi đã yên vị thì chị mới bắt đầu tháo chiếc khăn đang ôm chặt cơ thể ra khỏi người rồi xếp làm tư sau đó đặt nó lên sàn sẵn giành vị trí êm ái cho hai tay chuẩn bị xếp chồng trên khăn để kê cao đầu chị, rồi nhẹ nhàng úp thân thể đang trần truồng nằm hẳn xuống sàn hoàn toàn giống với tư thế ban nãy của chị lúc còn ở trong phòng Dì Linh.

Mình vốn định khi chị Chi rửa ráy xong bước ra thì sẽ tới lượt mình vào tắm lại cho sạch sẽ nhưng ngờ đâu mọi diễn biến của sự việc và hành động của chị Chi thực sự quá nhanh đi, nó khiến mình không kịp trở tay, lúc này khi chị Chi đã nằm dài trên sàn nhà chờ đợi mà mình lại mở miệng nói là muốn đi tắm thì chẳng khác nào đang bộc lộ ý định thoái lui, mất mặt chết.

Nín thở, mình từ từ bước lại gần cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt mà dựa lưng ngồi xuống.Trước mắt mình lúc này thân người trần trụi và đầy đặn của chị Chi theo góc nhìn từ đằng sau lộ rõ hoàn toàn ra từng đường nét, từng góc cạnh nhờ sự chiếu rọi tỉ mĩ của thứ ánh sáng nhè nhẹ từ trên cao.Sự chú ý của mình lúc đầu khi ngồi đây vẫn chỉ là cái khe hẹp căng đỏ đang bị kẹp chặt giữa hai háng chân của chị Chi nhưng rồi từ từ mọi sự săm soi chuyển dần lên phía trên khi mà cả bầu ngực tròn đầy đang được thả rông tự nhiên quyến rũ hơn hẳn so với lúc nãy bởi nó không còn bị đè nén, chèn ép nữa.

Khẽ đặt bàn tay sờ lên tấm lưng trần của chị Chi, da chị bây giờ hơi ngấm nước nên chúng rất mọng, tươi mát và có phần căng bóng hơn hẳn.Rê tay mỗi lúc một nhiều qua từng thớ thịt, mình lại càng thêm kích thích mà trong phút chốc quên hẳn luôn nhiệm vụ được giao.

-Mấy giờ rồi nhỉ…_Chị Chi khe khẽ nhìn mình.

-Chắc còn sớm á chị…_Mình cười nhẹ trả lời nho nhỏ.

Nhớ ra điều cần làm, mình bắt đầu gõ đều đặn và lập lại các thao tác y như lúc hai chị em còn ngồi ở trong phòng.Mọi việc diễn ra êm đẹp được một lúc thì hai tay mình bắt đầu có biểu hiện hơi mỏi nên nhịp điệu cũng có phần chậm lại, mình vẫn cố gắng vỗ vỗ trên tấm lưng trần ấy cho đến khi không còn chịu nổi nữa mới chuyển dần sang xoa bóp, mà cũng vì không biết nên xoa bóp ở đâu cho phải nên mình chỉ toàn nhấn da ở phần lưng của chị trông khá thiếu chuyện nghiệp.

-Duy…xoa bóp cổ…hông với hai sườn đó…chứ lưng em vừa đấm rồi mà…_Chị Chi quay nhìn sang bên nhắc khéo.

-À dạ…_Mình gật đầu cười mỉm chợt hiểu ra.

Được sự chỉ bảo tận tình và cam tâm làm mẫu của chị Chi nên mình chỉ việc lần lượt thực hiện việc xoa bóp qua từng vị trí mà chị đã đề cập đến chứ không phải lơ ngơ lớ ngớ như nãy giờ nữa.

Đầu tiên, mình nhích thân người dậy để có thể di chuyển chỗ ngồi đến phần sườn của chị mà yên vị sau đó khẽ khàng đưa hai tay tay lên xoa cổ chị nhè nhẹ, như đã nói có lẽ vì ngủ sai tư thế nên từ khi thức dậy chị Chi có dấu hiệu đau nhức phần quanh cổ bởi vậy mỗi động tác xoa bóp của mình ở khu vực này đều có tác dụng khá lớn.

-Ưm…ưm…_Chị Chi hít hà rên khe khẽ.

-Em làm chị đau ạ…_Mình dừng hẳn lại để thăm dò ý kiến của chị.

-Không…dễ chịu lắm…mạnh nữa đi em…_Chị Chi vừa thở hơi ra lại vừa nói âm mũi nghe rất lạ tai.

Không gian lúc đó đang hào hứng bỗng chốc trở nên yên ắng đến lại kì bởi câu nói tuy đúng nghĩa nhưng lại có phần hơi nhạy cảm vô ý của người phụ nữ, xét thấy thực chất câu nói đó cũng chẳng mang hàm ý đề cập gì cho lắm nhưng hình như trong bản thân mỗi người bọn mình lúc ấy đã ôm tồn quá nhiều lo nghĩ và niềm ham muốn ái ân đến rạo rực.

Di ngón cái quanh cổ thêm một lát, mình lại một lần nữa chỉnh sửa chỗ ngồi về vị trí như ban nãy để bắt đầu chuỗi hành động nắm hai phần hông bên của chị Chi nắn từng hồi theo nhịp, mình thì chắc chắn không phải là dân trong nghề vậy nên cũng chẳng biết nên làm thế nào cho phải, thiết nghĩ nếu là phần hông thì chỉ có thể là nghiến nhè nhẹ da thịt trong độ đàn hồi của lòng bàn tay thôi chứ làm gì đủ diện tích mà đánh đấm như ở lưng được.Bởi vậy nên xuyên suốt gần 5 phút đồng hồ mình chỉ toàn dùng hai tay đè bóp phần eo, hông của chị rồi nhân tiện những lúc sơ hở giả bộ vô ý chạm vài lần vào cái vòng 3 chắc nịch phía trước mặt mà thôi.

Từ một người khỏe re, thân xác mình chuyển dần sang nhức mỏi đủ chỗ vì ngồi ở một tư thế quá lâu và cả việc làm một khối những động tác lặp đi lặp lại quá nhiều.Ở lưng, ở vai và ở các cơ bắp cánh tay của mình cứ như thể đang mang ở mỗi nơi một quả tạ 10 kg vậy, chúng cứng đờ và lười di chuyển kinh khủng.Ngậm đắng, mình tự nhủ bản thân phải cố gắng thêm chút nữa chứ nếu không thì mất mặt chết vì chính bản thân mình là người đề xuất ra việc đấm bóp này chẳng lẽ lại bỏ cuộc giữa chừng như vầy hay sao.

Nhích đầu gối, mình chống tay trên sàn nhà để di chuyển về phía lưng chừng phần thân trên của chị Chi mà nhanh chóng đặt tay vào hai bên mạng sườn của chị vuốt nhẹ, vài thao tác đầu không sao nhưng dần về sau có lẽ vì mình đụng trúng phần gần nách tay khá nhiều nên hầu như cứ mỗi lần lướt dọc lên xuống mạng sườn đều làm chị giật bắn cơ thể thun người thở hối hả.Thực chất nếu mình để cố định tay ở một chỗ và bóp đều đặn phần da quanh khu vực ấy thì vừa được việc lại vừa đỡ mỏi cho mình nhưng mà nếu như thế thì làm sao có thể chạm vào hai bầu ngực đang thả rong tự do của chị Chi một cách thường xuyên được, bởi vậy nên mặc dù biết chị Chi nhột đến mức nổi cả da gà nhưng mình vẫn cứ tiếp tục như không hay biết gì để tự thỏa mãn bản thân coi như bù đắp lại cho những múi cơ đang mỏi nhừ.

Từng chút từng chút một, càng lúc mình càng mạnh dạng chạm vào hai bên vếu của chị Chi nhiều hơn cho đến khi bản thân không còn cần những nhịp điệu ve vuốt hai bên mạng sườn để dẫn đường nữa.Và rồi một tích tắc bất ngờ trong cái sự dạng dĩ ấy, ngón tay mình vô tình chạm vào đầu cái núm đang cứng đơ và nhô hẳn lên trên đỉnh của một trong hai ngọn đồi mềm mại ấy.Tất nhiên mình buộc phải chững lại để lặng lẽ quan sát động thái từ người phụ nữ đang nằm trần truồng trên sàn nhà rồi.Vì sao à…vì đây không phải là lần đầu tiên mình chạm vào ngực chị Chi, nhớ lại lần trước lúc ở trên phòng vào một đêm hoang hoắc gió mình đã bị chị cự tuyệt vì cả gan vượt quá giới hạn cho phép khi mà sự thấu hiểu và cảm thông với nhau chưa thực sự nhiều.

Lúc này đã vài giây trôi qua và chị Chi vẫn bình thản nằm yên không có bất kì biểu hiện gì, mình thầm hiểu lời nhắn nhủ từ chị có lẽ tình cảm tụi mình bây giờ đã khá hơn lúc trước.Nhẹ nhàng ngồi thẳng dậy, mình chòm nửa thân người qua cơ thể chị Chi để tay có thể ôm trọn vẹn cái bầu ngực đang căng tròn nung núc ấy, khoảng khắc những ngón tay mình ve vuốt và nghịch ngợm trên ngọn đồi nhẵn cỏ ấy tuy khó khăn về tư thế nhưng lại vô cùng thú vị về cảm giác, nhất là khi cái suy nghĩ “đang làm cho chị Chi thích thú” cứ lởn vởn quanh đầu óc mãi thôi bởi mình bỗng nhận thấy hơi thở của chị thay đổi đến lạ kì.Nhưng có lẽ là mình đã nhầm, khi mà mọi cố gắng nắn bóp chưa đi tới đâu thì đột nhiên chị Chi lại nằm nghiêng hẳn người sang một bên cười nắc nẻ, giây phút ấy mình thật chẳng hiểu gì nên chỉ biết làm bộ mặt lơ ngơ nhìn chị.

-Duy…tay em chạm vào nách chị… làm chị nhột lắm…_Chị Chi cười híp mắt.

-Dạ…vậy ạ…_Mình gật đầu lúng túng.

-Mà Duy mỏi lắm rồi đúng không…lưng em ra mồ hôi nhiều lắm nè…đổi lượt nha…_Chị Chi tươi tỉnh nhìn mình rồi vuốt dọc sóng lưng.

-Dạ…_Mình gật đầu cười nhẹ rồi đứng dậy đi ra phía ngoài trở người nằm xuống.

-À Duy…Duy cởi đồ ra đi chứ…như chị Chi nè…vậy mới đỡ nóng…mới xoa bóp được…_Chị Chi lắc nhẹ vai mình cười khẽ.

-Cở hết luôn hả chị…_Mình ngoáy đầu dậy ngây thơ hỏi.

-Duy muốn chị Chi xoa bóp chỗ nào cho nè…_Chị Chi nhìn mình hỏi lại.

-Vai…cánh tay…bắp vế…nhiêu đó thôi khỏi đấm lưng đi chị…_Mình ngồi dậy cố gắng nhìn vào mắt chị.

-Ừm…vậy để trần những chỗ cần xoa bóp là được…_Chị Chi gật đầu lại tiếp tục cười với mình.

Mình đứng dậy đi về hướng trước cửa phòng Dì Linh vì trong khung cảnh lúc ấy chỉ có nơi đó là tối nhất , có cởi đồ ra cũng đỡ ngại.Lúc đầu khi nằm dài trước mặt chị Chi mình chỉ định cởi áo vì nghĩ đơn giản massage chân thì có thể xắn quần lên cũng được vậy nhưng đến khi đứng như trời trồng ở đây thì mình lại chợt nghĩ khác đi.Chị Chi có thể tự nhiên trần truồng trước mặt mình như vậy mặc dù chẳng cần phải đụng chạm gì đến phần dưới cơ thể trong khi yêu cầu của mình lại quá rõ ràng là phải nude toàn diện mới có thể xoa bóp như ý được thì cớ sao mình phải rụt rè, “đã nghiện còn ngại”.

Nhanh chóng cởi áo tuột quần, mình quay đầu đi lại hướng chị Chi nằm ban nãy với tư thế một tay nâng trứng, một tay hái hoa thì chợt để ý thấy chị đang đứng quay lưng về phía mình để khóa cửa phòng tắm, có lẽ là chị vừa bước ra.

Nhìn chị từ phía sau ở khoảng cách này với những đường cong đầy cuốn hút thật sự làm mình khó có thể kiềm chế vài tư duy xấu đột nhiên bùng phát trong suy nghĩ.Mông chị khá đầy và chắc nịch cực kì ra dáng của một phụ nữ đảm đang có gia đình, có lẽ vì chị tầm thước chứ không dong dõng cao như Dì Linh nên nhìn mọi thứ trông khá nảy nở.

Chị Chi đóng cửa phòng tắm xong thì liền quay lại đúng lúc bắt gặp mình đang nhìn trân trân vào người chị, chị chỉ đơn giản mỉm cười tươi tỉnh chứ chẳng buồn có phản ứng nào cả vì hẳn nhiên trong chị lúc này giữa chúng mình đã chẳng còn cái gì phải giấu diếm che đậy hay là sợ đối phương trông thấy những bộ phận nhạy cảm của cơ thể nữa, không chỉ là từ sau lưng mà là cả ngay cả trước mặt bằng chứng là ánh mắt của mình khi ấy đã chăm chăm nhìn vào phần bên dưới cơ thể chị nơi cái khe thịt nhẵn nhụi lông đang phơi bày một cách vô cùng lộ liễu.

-Duy lại đây…nằm xuống…chỗ này…chị mới lau sơ qua rồi…_Chị Chi quắc mình lại chỉ vào một vòng tròn mờ đục trên sàn còn đang ươn ướt.

-…_Mình im lặng răm rắp làm theo lời chị.

Mình đi đến chỗ chị Chi ra dấu rồi lẳng lặng úp người nằm xuống tưởng chừng rất chóng vắng nhưng trái lại mọi hành động trông khá bối rối bởi “thằng cu em” hư đốn nãy giờ cứ mãi ở trong trạng thái căng thẳng nên khi mình buộc nó phải nằm nén trong tư thế trời ơi này thì quả là một cực hình của cả mình và nó, đến mức mà chưa được một phút trôi qua nhưng mình đã phải nhích mông điều chỉnh đến vài lần.

-Em nằm ngửa cho thoải mái Duy à…đâu có đấm lưng đâu mà nằm úp…_Chị Chi ngồi xuống ngay cạnh mình.

-À…ừm nhỉ…_Mình ậm ừ nhưng đầy nghĩ ngợi.

Chắc các bạn ngẫm sẽ thấy lạ, đàn ông con trai đáng lí ra phải can đảm và bạo dạng mới đúng trong khi đàn bà con gái người ta đã chẳng ngại ngùng gì phơi hết da thịt ra mà mình lại cứ rụt rè mãi, nhưng nói đi cũng phải nói lại tính mình nó vốn thế thực chẳng thích người khác săm soi lườm liếc vào cơ thể mình tẹo nào, đó cũng là lí do cho đến tận bây giờ mặc dù trời nóng và oi bức nhưng mình lại thấy vô cùng bình thường với áo dài tay hay quần chạm mắt cá, còn “người mà ai cũng biết là ai đấy” thì hoàn toàn ngược lại.

Lúc đó, được sự “mớm cung” của chị Chi nên mình lập tức xoay người nằm ngửa dậy mà đầu óc vẫn còn nhiều đắng đo lắm, hai tay từ nhiệm vụ che chắn cho thằng cu em bấy giờ đã rời ra chuyển dần sang hai bên hông, trông tư thế mình giây phút ấy rất giống với một thi hài chưa được liệm chỉ có khác một điều là tử thi đàn ông thì không còn linh hồn để mà ngẫm nghĩ hay suy tư, không còn sức để mà khiến cây gậy thiêng đạt cột mốc 12 giờ được nữa.Thời gian dần trôi qua khiến mọi thứ cũng dần trở nên bình thường hơn khi chị Chi bắt đầu với nhịp điệu xoa đều hai bả vai của mình bằng cách ngồi xếp chân song song để nhướn thân người, đôi gò vếu căng tròn của chị lúc ấy tưởng chừng như chỉ cách mũi mình nửa gang tay và cứ thế được treo lủng lẳng mãi cho đến khi chị bình thản thu người lại để nâng một cánh tay của mình đang được đặt gần chị vào lòng để massage nhè nhẹ phần bắp tay, cổ tay và các đầu ngón tay.Không phải là chủ quan nhưng mình biết chắc là chị Chi đã có ngó qua trạng thái của thằng em mình ít nhất vài lần vì suốt quá trình chị nâng niu chăm sóc một bên cánh tay, mình nằm đó quan sát và để ý rất kĩ ánh mắt của chị, tuy cố tỏ ra hời hợt nhưng thỉnh thoảng vẫn láo liên thật nhanh nhìn về bên dưới.

-Duy…tay kia em…_Chị Chi nhắc mình.

-À dạ…_Mình thở nhẹ rồi trở người nằm nghiêng.

Vì rằng phải nghiêng hẳn sang phía chị Chi để chị có thể chạm hoàn toàn vào phần tay trái của mình khi đang ngồi nên phần mặt của mình ít nhiều phải chạm vào da thịt của chị khiến thằng em bất ngờ khó xử.

-Dễ chịu không…_Chị Chi thì thầm.

-Dạ…thoải mái lắm chị…_Mình gật đầu lia lịa.

-Ừa…xong tay rồi đó…xuống chân nha…_Chị Chi di nhẹ ngón tay cái vào lòng bàn tay rồi từ từ đặt lên bụng mình.

-…_Mình im lặng ngậm câm vì không biết nên trả lời chị như nào nữa.

Chị Chi lặng lẽ le thân người xuống bên dưới đôi chút để ngồi ngay vào vị trí cạnh phần bắp chân của mình mà bắt đầu vuốt nhẹ ra vẻ như đang chẳng buồn để ý đến thằng em đang ở trạng thái căng thẳng tột độ của mình.Chậm rãi, chị Chi một tay luồng vào kẽ háng còn một tay đặt bên ngoài hông chân của mình bắt đầu nhấn nhè nhẹ mặc sức để cho phần mu bàn tay của chị ma sát vào bi và cả cây giáo của mình như không có chuyện gì xảy ra.Ban đầu chẳng biết là vô tình hay cố ý lúc chị Chi chạm vào thằng nhỏ mình thực chẳng có cảm giác gì cả ngoại trừ một pha rùng mình nhẹ, nhưng dần về sau những va vấp ngày một nhiều và có tính liên tục hơn chúng nhanh chóng khiến mình trở nên bức bối và giật nảy nhiều lần.

Và rồi cuối cùng điều gì đến cũng phải đến, sau gần 2 phút đồng hồ ép buộc bản thân phải chịu đựng những kích thích tưởng chừng như không có điểm dừng ấy, mình khẽ khàng nghiêng người sang bên dùng phần sườn ôm chằm lấy hai chân của chị Chi khiến cho những nhịp điệu của chị dừng hẳn lại, không chờ chị lên tiếng hay tỏ ra ngạc nhiên mình tiếp tục chuỗi hành động bày tỏ bằng cách điều khiển thân dưới ưỡn nhẹ cho thằng nhỏ nhanh chóng lọt thỏm vào lòng bàn tay của chị đang đặt trong kẽ háng mình.

Mọi chuyện diễn ra chỉ trong tích tắc cho đến tận bấy giờ mình mới có thể ngước lên nhìn chị Chi, chị lúc ấy cũng đang nhìn vào mắt mình thì phải nhưng khi vô tình bắt gặp ánh mắt của nhau thì chị đột nhiên lãng đi trước, có cảm giác như chị là người đang gánh chịu những bối rối thì phải.Chợt nghĩ không nên để chị Chi có một thoáng lưỡng lự nào hết vì nếu vậy mọi chuyện sẽ lại quay vòng về với những thấp thỏm diễn ra trong phòng mình dạo trước thì chết mất, khấp khởi mình nín thở luồng tay vào phần háng chân đang ở tư thế ngồi lên hai gót đang khép hờ của chị để với tới cái rảnh đang ẩn mình kia.Khẽ miết nhẹ vài đường lên xuống để tách hai miếng thịt có phần đang sưng mọng, các đầu ngón tay mình như đã dự đoán dính phải một thứ dung dịch nhơn nhớt, ấm nóng và ướt át đến cái độ tưởng chừng chúng chỉ đợi mình chạm vào là trào ào ạt ra ngoài vậy.

Chị Chi tuy tay vẫn đang nắm hờ “một thứ” của mình nhưng có vẻ như chị vẫn chưa thực sự sẵn sàng hoặc giả là chị vẫn đang còn băn khoăn, bận tâm suy nghĩ về những trách nhiệm và hậu quả của vấn đề có thể xảy ra cho đến khi bất giác sau một hồi dài mải miết quanh co chà sát bên ngoài cái bím nhẵn nhụi lông làm cho thứ nước kia chảy ra nhớt nhát đồng thời khiến chị Chi vài lần giật nảy người thì dần dà mình cũng đưa tới quyết định nên đi xa hơn và đó cũng chính là “cái nắm tay” kéo chị Chi ra khỏi đống bòn bon của lí trí.Từ tốn chạm đều nhè nhẹ để cho thứ nước trắng đùng đục ấy bám đầy xung quanh một ngón tay, mình chủ động tách hẳn hai mảng thịt phập phồng đỏ au của cửa mình chị Chi rồi nhanh chóng đi lút sâu vào trong với sự mạnh bạo không báo trước mặc cho từng thớ thịt bên trong nơi ẩm ướt ấy cứ liên tục căn phồng lên để cố gắng gây khó khăn giữ ngón tay mình, sự len lỏi ấy cứ dần dà ngày một sâu hơn khiến cho khổ chủ của nó phải tiếp nhận vài cơn rùng mình, nhăn mặt thật sự và rồi sau những kích thích đáng chờ đợi từ phía mình thì cuối cùng chị Chi cũng buộc phải tách nhẹ phần háng chân ra như thầm chấp thuận một mối quan hệ trái khuấy trong im lặng.

Cử chỉ đầu tiên sau một thoáng trầm lắng, chị Chi dùng lòng bày tay sốc nhè nhẹ thằng em của mình với nhịp điệu nên nói là hơi tự nhiên thái quá cứ như thể đó chẳng phải là bộ phận nhạy cảm gì mà đơn giản chỉ là massage cho phần bụng cánh tay y ban nãy vậy, mình ngạc nhiên là đúng bởi chỉ cách đây vài giây chị còn ngập ngừng là thế ấy vậy mà bây giờ lại hồ hởi, rạo rực hơn hẳn mình.Nuốt nước miếng đánh ực thành tiếng vì mình bắt đầu có cảm giác tê dại hầu hết cả phần thân dưới và hai mông sau bởi chị Chi siêng năng chạm khá đều tay vào phần đầu vả rảnh nơi chứa đựng phần lớn xúc cảm và để đáp trả lại tất cả mình lặng lẽ luồng sâu ngón tay vào vị trí như cũ để tiếp tục với nhịp điệu nhích, móc liên tù tì.

Mọi việc cứ đơn giản là thế mà quằn quại diễn ra giữa mình và chị Chi chẳng rõ là bao nhiêu lâu chỉ biết rằng trong cơn đê mê nhục dục mình đột nhiên cảm thấy tức tối kinh khủng ở phần háng chân, mặc dù mình biết là việc đó sắp xảy đến và cũng có định bụng sẽ cố gắng kiềm giữ thêm chút nữa nhưng vì những cú vuốt liền tay và lên xuống của chị Chi quá đều đặn nên mình đành buộc bản thân phải nhủ lòng chẳng biết phải làm gì hơn.Vì là đang nằm ở tư thế nghiêng nên từng dòng từng dòng tinh khí trắng đùng đục của mình cứ được thế phụt hồ hởi ra khắp cánh tay chị Chi không kiềm nén, mồ hôi của mình và chị vã ra liên tục ướt đẫm cả hai thân thể trần truồng lặng lẽ quấn lấy nhau.

Sau những va chạm nhầy nhụa của thể xác, mình nằm ngửa ra nhìn lên trần nhà còn chị Chi thì dựa lưng vào tường thở hơi ra khá khó khăn.

-Chị…hay xuống dưới nhà đi…mở cửa cho mát…em nóng quá…_Mình thì thầm nho nhỏ.

-Đừng Duy…lỡ bé Linh nó về thì chết…chị cũng nóng…thở không nổi nhưng thôi đừng xuống dưới…_Chị Chi lập tức lắc đầu.

-Dạ…mà không biết khi nào mới có điện nhỉ…nóng thật…_Mình bẻ cổ rôm rốp nhìn về phía chị.

-Chắc chưa đâu…cúp muộn vầy biết khi nào mới có…Duy tắm không…chị đi tắm đây…_Chị Chi nhìn mình cười mỉm.

-Dạ…_Mình gật đầu ưng thuận.

Nói xong thì chị Chi liền chống tay đứng dậy đẩy cửa đi thẳng vào nhà tắm còn mình thì vẫn nằm đó lặng nhìn theo bóng chị và thở hốc vì nóng nực đợi một lúc cho ráo mồ hôi.Tích tắc sau tiếng nước chỗ bồn rửa tay từ từ vang lên ngay bên trong, tiếng lò xò của nút chai xà bông được ai đó nhấn xuống nghe rõ mồn một giữa đêm đen thanh vắng.

Chống tay ngồi dậy khá cực nhọc, mình lẫm đẫm bước vào nhà tắm mà cứ phải lần mò từng chút một vì chỉ có duy nhất một thứ ánh sáng yếu ớt được chiếu le lói vào từ chiếc cửa sổ kính mờ bé bằng lòng bàn tay soi đường, ngó quanh quẩn mình cố gắng xác địng vị trí của chị Chi khi tiếng nước chỗ bồn rửa tay đã tắt liệm từ lâu.Đột nhiên chỗ vòi sen phát ra tiếng động, là tiếng của ai đó đang tháo cần xả cầm tay xuống, ngay lập tức mình đảo mắt nhìn về nơi ấy liền thấy bóng chị Chi đang nhẹ nhàng gói gọn tia nước đang bắn ra liên tục từ đầu vòi vào phần hạ bộ của chị.

Xác định được vị trí, mình lần mò tiến lại phía chị mà có vẻ như chị Chi cũng đã thoáng để ý thấy sự hiện diện của mình nên chị liền treo cần xả vào lại như cũ.Mình đi lại đứng quay lưng vào tường ngay trước mặt chị Chi rồi khẽ khàng với tay bật vòi sen để từng dòng từng dòng nước mát lạnh ào ạt chảy xuống cuốn trôi đi cái nóng rát trên thân thể của cả hai.Giây phút tình tứ đó, chị Chi choàng tay qua vai ôm choàng lấy mình rồi nhanh chóng đặt những cái hôn sâu lên vành môi, lên má và cả cổ khiến mình đột nhiên trở nên hưng phấn và hưởng ứng nhiệt tình, thậm chí mình còn là người chủ động có cử chỉ vượt quá giới hạn.Khi mà đôi tay chị vẫn đang còn hãy bấu chặt lấy cổ mình để áp sát mặt mà hôn ngấu nghiến thì mình lém lỉnh luồn tay ra sau xuống dưới phần mông của chị Chi để xoa đều xung quanh hai mép cái rãnh nhỏ khiến cho chị bất giác giật mình run lên khe khẽ, chị Chi cũng lẹ làng đáp trả bằng cách hạ một tay xuống để chà sát đều đặn đầu khất thằng em mình chẳng mấy chốc làm cho nó trở nên cương lên đờ đẫn.

Cả hai cứ thế quấn lấy nhau giữa dòng nước mát lành mãi cho đến khi chị Chi nhẹ nhàng tách cơ thể khỏi người mình để nhích lại với tay tắt vòi sen, mình nhìn chị như thầm hiểu lời nhắn nhủ bí mật từ hành động và ánh mắt kiêu sa, tim mình đột nhiên đập mạnh khi đầu óc bắt đầu suy nghĩ về những diễn biến tiếp theo.Sau khi nước ngừng tuôn từ vòi, chị Chi chậm rãi cầm thằng nhỏ của mình vuốt ve nhẹ vài cái rồi đặt nó vào đúng vị trí giữa cái khe bím của chị để chà sát qua lại rồi lẹ làng nhét nó vào sâu bên trong nơi mà thứ nước nhờn trơn tru kia dường như đang đợi sẵn để ứa ra tới tấp.

Không phải là những cú hích đầy hấp tấp hay chà sát mạnh bạo như trong phim ảnh mà đơn giản lúc đó chỉ là những nụ hồn nồng cháy và uốn éo phần thân dưới liên tục cùng với nhịp thở hối hả của cả hai đều đặn vang lên, mà nói chung nếu không như thế thì cũng chẳng thể làm gì hơn vì ở trạng thái này mức độ di chuyển của cả nam và nữ là cực kì hạn hẹp, mình biết là chị Chi cũng đã rất cố gắng dày vò thằng nhỏ của mình thật nhiều nhưng như thế có lẽ là chưa đủ với cả chị và mình.Bởi vậy chỉ sau độ 2 phút chị Chi lại một lần nước tách người ra khỏi mình nhưng lần này chị không còn bỏ rơi mình nữa mà liền nắm tay kéo mình lại gần bồn tắm khá vội vàng, mình lúc đầu chưa hiểu nên cứ để mặc chị lôi đi nhưng lát sau dường như mọi thứ dần trở nên rõ ràng hơn.Chị Chi hơi cúi người một tay chống hờ vào thành bồn tắm còn một tay thì nắm thằng nhỏ của mình dí mạnh vào cửa mình của chị rồi lẹ làng nhún người tới tấp về phía sau, mình cười nhẹ hiểu ra nên nhanh chóng nắm chặt hai hông của chị rồi bắt đầu nhịp điệu nấc dần đều rồi càng ngày càng nhanh và mạnh hơn, được cái khôn là mỗi khi thấy tức phần bụng dưới là mình liền giảm độ lùi của mông chị lại để cơn say tình lịm dần xuống nhầm duy trì thật lâu khoảnh khắc thần tiên ấy.

Lúc đó chị Chi cố gắng cắn chặt răng nhưng chị lại thở nhiều và mạnh vô cùng thậm chí nếu để ý kĩ thì rõ ràng thỉnh thoảng nhiều lúc không chịu đựng nổi miệng chị chỉ phát ra những tiếng rên khe khẽ, có lẽ vì chị sợ mình sẽ suy nghĩ không tốt nếu như chị thoải mái trong lúc quan hệ chăng, về phần mình mệt thì ít nhưng đầu óc quay cuồng và nguyên phần thân dưới lại dần dà trở nên tê dại thì nhiều.

Sau độ chừng hơn 10 phút với cái tư thế tuyệt diệu ấy, mặc dù mình đã rất nhiều lần cố gắng giảm nhịp xuống nhưng có vẻ như khi mọi thứ đã lên tới đỉnh điểm thì việc bùng nổ sớm muộn cũng phải đến, không ngoài dự đoán cơn nấc oái ăm chết tiệt ấy lại bắt đầu trào dâng từ phần gốc khiến mình cực kì bí bách.Nhưng sự đời lại một lần nữa trở nên trớ trêu thay khi tưởng chừng như mọi thứ đang êm xuôi thì bất giác trong giây phút mình và chị Chi cùng lúc nghe thấy tiếng mở cửa chính vang lên từ đâu đó dưới tầng trệt.

-Duy ơi…Duy à…xuống ăn cơm nè…Duy…_Tiếng của một cô gái vang lên từ bên dưới nhà.

Là giọng nói quen thuộc của Dì Linh, Dì đã tính toán xong sổ sách bên quán rồi đi mua thức ăn và lúc này đã về mở cửa chính tầng trệt í ới gọi mình xuống ăn tối.Cả mình và chị Chi đều hết hồn vì chẳng hiểu sao hai người bọn mình chẳng ai là nghe thấy tiếng xe Dì Linh về mới chết.

-Em…Duy…ưm…bé Linh nó về…hay…hay để…để chút nữa…Linh nó ngủ đã…chứ…chết đó…_Chị Chi quay lưng nhìn mình ấp úng thì thầm.

-Nhưng em…em…sắp…sắp…chắc vài giây nữa…em…_Mình nhăn mặt tăng nhịp độ đẩy thật mạnh phần hạ bộ vào mông chị Chi rên khe khẽ.

-Ừm….ưm…nhanh nha…_Chị Chi gật khẽ đầu cắn răng quay mặt về hướng bồn tắm trở lại.

Và rồi…-ing…

Hết chapter 32

Nhưng em…em…sắp…sắp…chắc vài giây nữa…em…_Mình nhăn mặt tăng nhịp độ đẩy thật mạnh phần hạ bộ vào mông chị Chi rên khe khẽ.