Dì tôi là một teen girl - Chapter 37 (Tương ứng chap 108 - 110 của bản gốc)
Mơ, mình nghĩ đó chắc chắn là mơ, những ảo giác nhất thời nảy sinh trong một cơn mơ đêm gần về sáng, không hay tỉnh giấc nửa chừng giữa một giấc ngủ dài tuy nhiên mình lại rất thường xuyên phải nếm trải mùi vị của cái thể loại mơ trong mơ này, kiểu thực thực hư hư không biết đâu là đời sống đâu mà mộng tưởng thành ra ban đầu khi thức giấc cảm giác đột nhiên thấy nặng trĩu phần ngực và một bên bả vai suốt dọc cánh tay mình cứ nghĩ rằng đang bị bóng đè mà đè chưa hết, nó mới chỉ đè đến 2/3 cơ thể mình thôi còn lại thì vẫn tha cho một bên cánh tay và cặp chân long nhong cựa quậy.
Cho đến khi bản thân dần trở nên bình tĩnh hơn, các giác quan cũng nhanh chóng quay về với trạng thái bình thường mình mới chợt phát hiện thấy thì ra không phải chỉ là cái khối đen đủi trong tưởng tượng nữa, mà ngay lúc này nằm trên mình là một con người, có lẽ là một phụ nữ, hoặc một cô gái, à không cũng có thể là một con ma, một con ma nữ dê xòm đang náng lại chưa chịu rời đi sau khi đã thỏa mãn thú vui “đè” lên kẻ phàm tục này.
Tuy vậy mình lại chẳng thấy sợ mấy mặc dù không thể biết chính xác nhưng có lẽ phần cũng bởi tại hai yếu tố, thứ nhất nếu không phải là ma thì chuyện đang có ai đó nằm trên người mình quá sức phi lí vì rằng chẳng thể có ai mò lên đây khi căn nhà đóng kín và chỉ có hai người, là Linh thì lúc đó phải loại trừ ngay vì trước khi đi ngủ mình xuống dò la còn chẳng chịu nhìn mặt nữa kia mà, thứ hai là vấn đề về mũi bởi khứu giác mình lúc đó chẳng hiểu sao lại ngập tràn một thứ mùi vô cùng quen thuộc, một thứ mùi hút hồn rất con gái, một mùi vị tuy chưa thể nhận ra nhưng lại chẳng thấy xa lạ chút nào.
Quyết định rờ rẫm cũng chỉ như một phản xạ để thám thính tình hình, tay mình lần lượt chà sát dọc suốt phần bắp chân rồi đến với vùng cấm địa lúc nào chẳng hay vì thú thật ban đầu mình còn chẳng biết đó là cái chân nữa, cũng chẳng biết thứ vừa chạm vào đầu ngón tay là vải lót luôn vì mình vẫn chưa định hình chính xác được tư thế nằm của cái “thể loại” đang đè rập khuôn lên người mình.
Vậy nên khi giọng nói vô tư lự của người con gái ấy bất chợt vang lên, mình hoàn toàn chưng hửng rồi sau đó là tiếc hùi hụi.
Hèn gì các đầu ngón tay mình sau khi tiến vào bên trong lớp vải thun ấy lại đột nhiên thấy âm ấm, rin rít khác lạ nhưng tiếc rằng chẳng được bao lâu thì chúng đã phải lật đật rời ra rồi. Cũng hoảng hốt lắm, không phải vì bị bắt quả tang mò mẫm ngay tại trận mà là vì đột nhiên phát hiện ra người đang đè nặng lên nửa thân thể mình lúc đó lại chính là Dì Linh, bởi từ đầu tới giờ mình đâu có cố ý “khám” hay “phá” gì đâu mà Dì Linh thì vốn tính rất hay bắt bẻ, đá xoáy và lại thường gán ghép mình vào những tội danh xàm xí, những tội danh mà bản thân Dì chưa từng chứng kiến mình tận tay làm, nhưng có lẽ lần này thì chắc là tơi bời hoa lá hết cả. Nhớ đến chuyện Dì Linh thức dậy nhìn thấy tay mình đang vô tình chạm nhẹ vào cái áo ngực xanh dương không thôi mà đã liền áp đặt ngay cho cái tội thích “mò dú” thì chuyện này ít nhất ra cũng phải là “gã trai cuồng dâm với sở thích rờ đít phụ nữ”.
Giật mình nín thở, mình lập tức bỏ tay ra khỏi háng chân Dì Linh sau đó trợn mắt nhìn trân trân lên trần nhà không dám làm ra thêm bất cứ cử động nào dù là nhỏ nhất vì sợ rằng sẽ thu hút sự chú ý, cứ tiếp tục giả điên biết đâu ai đó sẽ thương tình mình hiền lành mà bỏ qua tất cả.Nói vậy thôi chứ mọi người biết rõ hơn ai hết mà, Dì Linh vốn nổi bật với tâm lí chiến chuyện lớn hóa không nhưng chuyện nhỏ thì khó huề bởi vậy với cái tính cách vô cùng độc đáo đó thì đâu dễ gì “chị ấy” lại cho qua cái sự việc đậm chất hoan hỉ này.
…Chạch…
Một tiếng động lạ bất chợt vang lên phá tan sự yên lặng của căn phòng khi ấy cùng lúc với việc phần mu bàn tay của mình đang đặt trên cẳng chân Dì Linh thình lình đau nhói, mình cắn răng chịu đựng nhắm nghiền mắt lại ráng xem như không có gì.
…Chạch…chạch…chạch…
Lại tiếp tục như thế, liên tiếp ba tiếng động y hệt nhau đều đặn vang lên ngay trên bụng mình và vẫn là phần xương bàn tay lãnh chịu sự đau rát.
– …_Cắn môi, mình im lặng cố cho qua như vừa rồi.
– Thôi đừng làm bộ giả lảng nữa đi ha…_Dì Linh khịt mũi nói oang oang bay cả tóc mình.
Biết chắc rằng không thể thoát khỏi nanh hùm miệng sói càng không thể giả vờ ngờ nghệch trước câu nói vừa rồi, đành ngậm bồ hòn làm ngọt mình thở dài thườn thượt ra vẻ thân thể này cũng mệt mỏi lắm chứ chẳng chơi.
– Mệt Linh…Linh làm con hết hồn…tự nhiên đang ngủ bị đánh thức dậy…con đâu biết là Linh đâu…_Mình nhẹ nhàng lên tiếng.
– Hưm…rờ mó người ta xong cái…cái mệt…mà ủa…vậy thì mấy người có cái nết ngủ cũng xấu quá ha…trước ngủ “rờ dú” tui còn giờ thì…tới đít…_Dì Linh vẫn tiếp tục ôm khư khư đầu mình.
Câu nói của Dì Linh khiến mình phải bật cười, hình như lần nào ngủ chung giữa chúng mình cũng đều xảy ra chuyện cả, điển hình lần tệ hại nhất Dì Linh còn tè dầm lên chính phần nệm mình đang nằm nữa kia.
– Không phải…lần này là con thức thật…nhưng ý là con không biết người đang ôm con là Linh á…_Mình vừa nói vừa cố gắng kéo tay Dì Linh ra khỏi cổ.
– Gì chứ…nhà có hai mạng…không phải tui thì là ma à…rờ đít ma à…_Dì Linh dồn sức ghì chặt mỗi khi mình cố gắng bức ra.
– Ừm…tưởng ma không á…_Mình gật đầu lia lịa.
– Nói có mà ma tin á…dám rờ đít tui…rờ chim tui…ăn gan cóc ha…_Dì Linh bắt đầu vò đầu mình, kéo tóc mai.
– Á…nói chuyện nghe ghê quá…á…con không cố ý mà…xin…xin lỗi Linh…_Mình la làng.
– Xạo…xạo…mà hổng biết đó giờ mấy người có làm gì với tui lúc tui ngủ chưa nữa…nghi ghê á…_Dì Linh chợt nghĩ ngợi.
– …_Mình mím môi thin thít không nói được lời nào.
Sở dĩ mình phải im lặng bởi đột nhiên chột dạ khi nhớ lại cái hôm đầu tiên mình lẻn vào phòng lúc Dì Linh đang say ngủ, cái hôm mà buổi trưa mình và My đã có một kỉ niệm không thể nào quên ở khoảng sân kín sau trường, cũng là cái hôm mà cặp vợ chồng trong xóm đuổi đánh nhau vào canh chạng vạng chập chờn tối, và hôm đó cũng là cột mốc quan trọng đánh dấu cho những nảy sinh cảm giác nam nữ khi mình tò mò luồng tay vào dưới váy “chị ấy” giữa màn đêm mù mịt tối.
– Rờ lum la đủ thứ…hên tui lên tiếng kịp…không là…sao tui lấy chồng…_Dì Linh co người đưa miệng cắn tai mình.
– Đâu có…con phát hiện ra nên dừng lại mà…_Mình giãy đành đạch cố chày cối.
– Hông biết…sáng mai dậy sớm gọi điện thoại cho Chú liền đi…_Dì Linh chợt áp má sát trán mình thì thầm.
– Gọi…gọi chi…_Mình thót tim sững người vì sợ Linh đòi méc Ba chuyện vừa rồi.
– Gọi nói là mấy người muốn cưới tui…_Dì Linh thẳng tăng như không.
– Sao…con muốn cưới…hồi nào…_Mặt mình nóng ran, đơ người toàn tập.
– Hủm…thì rờ rẫm tui cho đã chẳng lẽ hông chịu trách nhiệm sao…kì quá vậy…nghĩ là đồ chùa chắc…_Dì Linh nhõng nhẽo bệu má mình.
– Con đâu biết là Dì Linh đâu…ai biểu tự dưng đang đêm đang hôm lên đây chi…còn nằm ôm con cứng ngắt nữa chứ…_Mình cãi nhưng tâm trí thì vẫn lâng lâng.
Chẳng hiểu sao lúc đó khi Dì Linh nhắc đến chuyện cưới xin các thứ ngoài miệng thì mình lắc léo chối quanh co nhưng trong lòng lại vui đáo để, kiểu như có chút hồi hộp, có chút háo hức rất khó tả, vừa lo lắng lại vừa thinh thích.
– Hủm…giờ đổ tội cho tui luôn…con trai gì kì vậy…_Dì Linh nghiến răng trèo trẹo.
– Chứ sao…rồi quần đâu cũng hông mặc…sịp nên mới sinh chuyện…_Mình ngước dậy nhìn bắp chân Dì.
– Vô duyên vừa thôi…sịp thì sao…_Dì Linh kí đầu mình.
– Thì mới bị vầy nè…nếu mặc quần thì con đã biết là Linh…biết thì không sờ mó dò xét chi rồi…_Mình thở hơi ra.
– Chọt tay vô đít vô chim người ta mà nói có quần thì không sao là sao…tráo trở…_Dì Linh tiếp tục đôi co với mình.
– Không có…vì sịp Linh mỏng le con cứ tưởng là da gì á…nên con rờ kĩ cho chắc mà…con rảnh đâu…_Mình lí giải.
– Hừm…cái gì cũng nói được…_Dì Linh chậc miệng.
– Mà Linh ngồi dậy đi…_Mình đưa tay chống nệm.
– Chi…_Dì Linh ngạc nhiên hỏi lại.
– Con đi rửa tay chứ mới đụng…đụng háng Linh mà…_Mình ngượng ngùng ra mặt từ khi nghe thấy chữ “chim”.
– Cái đồ này…nghĩ tui ở dơ lắm chắc…sạch bong luôn á…_Dì Linh chợt lớn tiếng.
– Thì không rửa cũng phải bỏ đầu con ra…ôm vầy sao ngủ được…_Mình cũng không kém.
– Thôi…cứ để vậy đi…đang thích…vừa mới ôm là bị mấy người dê luôn đó…thích nên mới ôm mà…_Dì Linh vừa mới quạu đó giờ lại cười khì.
– Thích gì kiểu này cơ chứ…mà sao không nằm ngang bằng nhau…leo lên vai lên ngực con làm gì…_Mình lườm.
– Đã nói người ta thích vậy mà…_Dì Linh lè lưỡi trông rất yêu.
– Lạ đời…_Mình lẩm bẩm.
Nói chứ được ôm ai chẳng thích nhất là khi người đó là con gái, vừa đẹp lại ít vải vóc trên người đến vậy thì còn gì bằng, tuy sự thật bây giờ cảm giác không kích thích bằng việc được thoải mái rờ rẫm cơ thể
mỹ miều kia như ban nãy nhưng dù sao thì chúng vẫn là những lí do khách quan khiến cho nhiều thứ trên người mình lúc đó luôn ở trạng thái căng thẳng, căng đến mức hơi thở cứ vừa ngắt quãng lại vừa è è
chẳng ra làm sao, nhưng may thay chỉ chừng hơn 3 phút sau có lẽ vì mỏi nên Dì Linh cuối cùng cũng chịu tách khỏi người mình để lăn vào sát bờ tường bên trong.
– Tui ngủ á…dê nữa tui đá chết…_Dì Linh lẩm bẩm hù dọa sau khi đã với tay lấy chiếc gối kê đầu.
– …_Mình không trả lời chỉ im lặng thở phào.
– Nghe hông á…_Dì Linh hỏi lại sau khi không nghe câu xác nhận từ mình.
– Nghe…_Mình chậc miệng.
– Ờ…_Giọng Dì Linh ậm ừ vướng đôi chút bâng khuâng.
Mình nằm đó nghĩ ngợi mông lung đôi chút cho đến khi hơi thở Dì Linh bắt đầu đều đặn dần, biết chắc là “ả ta” đã ngủ mình tinh nghịch đưa chân tới gần hích mông Dì Linh vài phát dò xét nhưng chẳng thấy
động tĩnh gì chẳng hạn như vài cái liếc, cái lườm hay cú đá chết người như vừa rồi “chị ấy”còn lên tiếng hù dọa mình. Nhe răng cười manh trá với phong thái “like a boss”, mình lăn hai vòng lại gần áp sát lưng Dì
Linh sau đó vòng tay qua ôm chặt eo ngủ khì đến sáng chẳng hay biết gì nữa.
Tấm màn đen đúa nơi hai mí mắt lập lờ che đậy thứ ánh sáng huyền dịu của ngày mới đến với tâm hồn mình mãi cho đến khi thình lình có ai đó dùng chân chà liên tục vào lưng mình.Chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt
mình lờ đờ xoay theo đầu ra đằng sau nhìn về hướng vừa tạo ra tác động.
– …_Không mở miệng, mình nhíu mắt mớ ngủ nhìn ngu ngơ.
– Dậy đi học cà…_Dì Linh ngồi dựa lưng vào tường dùng cái chân dài sọc chuyển sang xoa bụng mình.
– …_Lại không trả lời, mình chống tay ngồi dậy ngáp lấy ngáp để.
Cúi đầu xuống vò tóc vò tai không phải vì ngứa mà là để giảm bớt trình say ke độ vài phút, mình vội ngước đầu lên khi đột nhiên phát hiện có ai đó đang vừa đứng lên vừa dùng một bàn tay đan vào tóc mình
với thiện chí hỗ trợ.
– Linh làm gì á…_Mình có đôi chút giật mình.
– Giúp cưng mà…_Dì Linh lè lưỡi trông khá ghẹo gan.
– Đâu mượn…_Mình được dịp liếc ngay khi vừa mới sáng sớm.
– Vậy chứ tối qua ngủ tui cho ai ôm mà giờ có đụng mấy cọng tóc thôi cũng làm mặt lạnh là sao…_Dì Linh trề môi.
– Có hả…_Mình ngáp nhìn đi chỗ khác giả lảng.
– Hổng lẽ tui xạo…_Dì Linh lườm mình.
Nói xong thì liền cúi xuống, Dì Linh nhanh chóng với tay lấy chiếc váy trắng đã được xếp gọn từ lúc nào trên nệm vắt sang một bên tay, đồng thời cũng che đi ít nhiều phần háng chân để lộ từ tận tối qua tới giờ.
– Cầm chi…sao không mặc vô đi…_Mình hích mặt về phía cái con người đang đứng ấy.
– Thì người ta đang tính mặc nè…quay đi chỗ khác đi…nhìn gì chằm chằm dạ…_Dì Linh bắt chước trừng mắt nhìn lại mình.
– Giờ Linh mặc thêm vào chứ có phải cởi bớt ra đâu mà bắt quay đi…tối qua có váy sao không mặc…cởi ra chi rồi giờ phải mặc vào…_Mình chống tay quay mặt ra hướng cửa.
– Nóng…mà kệ tui…tui làm gì kệ thây tui…quan tâm chi rồi cứ hay trách móc…đồ làu bàu…_Dì Linh lấy chân đạp vai mình cái xong mới chịu mặc váy vào.
Chỉnh chu đâu đó, Dì Linh đi thẳng xuống nhà đánh răng rửa mặt sau đó chuẩn bị bữa sáng trong khi mình phải sắp xếp chăn gối xong mới cầm cặp và quần áo đi xuống tầng hai vệ sinh cá nhân, thay đồ các
thứ, không quên chải chuốt kĩ càng rồi xuống nhà. Đặt chân xuống tầng trệt liền ngó thấy Dì Linh đang đứng ngay kệ bếp nên mình cứ thế đi thẳng lại chỗ bàn ăn để cặp xách, nhưng ngờ đâu canh đúng lúc
mình vừa đặt đít ngồi xuống ghế thì y như rằng Dì Linh liền lên tiếng kiểu đang đợi mình xuống để nói vậy.
– Nhớ chuyện đó á nghe hông…_Dì Linh ngoáy đầu lại mím môi nhìn mình trông khá rụt rè.
– Chuyện gì…_Mình nhíu mài ngạc nhiên.
– Gọi cho Ba á…_Dì Linh tiếp tục cười mỉm.
– Hả…gọi chi…_Mình mắt tròn mắt dẹt.
– Xin cưới tui…_Dì Linh tươi tỉnh hẳn.
– Gì chứ…_Mình há miệng.
– Tối qua nói rồi mà…_Dì Linh trề môi.
Trong giây lát, tâm trí mình bắt đầu lục lọi tiềm thức nhằm mục đích seach lại tất cả mọi thứ có liên quan tới cái ý định điên rồ mà Dì Linh vừa nhắc là đã nói với mình lúc đêm qua khi hai thân thể nóng ấm quấn
lấy nhau. Có thật, đúng là có thật tuy nhiên mình thì cần thời gian hồi tưởng hơi lâu tí trong khi các bạn chỉ cần kéo lên bên trên 2 nốt nhạc.
– Con tưởng giỡn…_Hai phút sau, mình xoa cằm lạnh lùng.
– Giỡn gì…người ta nói thiệt mừ…nói rồi á…cưới lẹ đi…tui banh chành hết trơn rồi…cưới đi chứ sau này tui già rồi sao cưới được nữa…_Dì Linh láu táu bưng nồi thịt gà xào sả nghệ đến đặt giữa bàn.
– Gì banh chành…nghe kì cục…_Mình nhăn trán khó chịu.
– Mấy người phá tui lum la…đụng đủ chỗ hết trơn…tui mất mác đủ thứ…định chối ha…_Dì Linh cầm mui chống nạnh lườm mình.
– Nhưng con mà nói vậy Ba đánh con…mà Linh chắc cũng không được yên đâu…Ba con dữ cỡ nào Linh biết rồi mà…_Mình chống tay nhìn lên tường nghĩ ngợi.
– Kệ…tình yêu mà…đâu hề chi…sợ là ở đợ miết luôn.._Dì Linh nguẩy đít đi lại chỗ nồi cơm điện.
– Gì…_Mình khịt mũi bởi mùi thơm của những miếng thịt gà vàng ửng trong nồi.
– Tui nè…hổng cưới tui là tui ở đợ ăn lương vầy miết…ở đợ vầy ai cũng công nhận…cũng nói là sướng nhưng tui thì thấy khổ…ở đợ mờ phải ngủ chung với chủ…bị chủ sàm sỡ…khổ lắm luôn…_Dì Linh cầm trên
tay hai chén cơm, một lớn một nhỏ bước tới ngồi xuống bàn với vẻ mặt làm bộ buồn bã khôn nguôi.
– …_Mình im lặng, cúi đầu cầm chén cơm lớn gắp thịt gà táp vội.
– Chủ rình khi đi tè…chủ me lúc đi ị…chủ mò dú…chủ rờ đít…chủ sờ bậy bạ…sờ toàn thân…bị rờ mó mà hổng có dám lên tiếng…hổng dám nói động sợ bị giận…bị ghét…bị ghẻ lạnh…phải giả vờ ngu xi để hưởng
thái bình…_Dì Linh tức khí làm một tràn khi thấy mình không chú ý mấy.
Sống chung lâu rồi nên mình cũng phải quen dần chứ, quen với cái chu kì thỉnh thoảng vài bữa nửa tháng lại thay đổi một lần của Dì Linh, kiểu lâu lâu lại suy nghĩ xa xăm tùm lum đúng lúc thấy mình cứ ngờ
nghệch ngớ ngẩn trông gai mắt là lại lườm nguýt xả ra cho bằng hết mới thôi, cãi lại đồng nghĩa với tự sát nên mình lúc nào cũng vậy chỉ gật lấy gật để cười trừ dù đúng hay sai. Mình nói vậy có nhiều bạn chắc
trai tân chưa hiểu hết đâu, ừ thì cứ để đó sau này có vợ khắc thấm thôi, à mà nhắc luôn “địa ngục trần gian” là khi những “câu nói tinh túy trải đời” ấy vang lên ngay sát bên đầu nằm lúc đang ngủ.
– …_Biết ý, mình vẫn nhóp nhép trong im lặng để cố gắng bỏ ngoài tai những lời giáo huấn của thánh nhân.
Nhưng hình như lần này có vẻ căng hơn mọi khi vì Dì Linh vừa nói xong liền nhăn nhó đến mếu máo khi trông thấy vẻ mặt thản nhiên như thể không thèm để ý của mình trước những lời nói vừa nửa đùa vừa
nửa nghiêm túc kia. Chỉ trong tích tắc đôi mắt thiên thần từ chỗ lườm lườm cáu giận chuyển dần sang đỏ hoe rồi chẳng biết tự lúc nào từ hai khoét mi chảy dài ra từng dòng lệ trong vắt đến nao lòng.
Vừa khóc Dì Linh vừa nhìn mình không chớp mắt kiểu như cố gắng để mình biết là Dì đang khóc nức khóc nở, muốn mình cảm thấy hối hận về việc đã không cam kết gắn bó tương lai lâu dài khi Dì đùa hay chí ít cũng là khiến mình cảm thấy mất ngon vì đã làm cho một cô gái phải khóc.
– Chủ mặt bò mà cũng phải ráng cho qua…hông dám nói…_Dì Linh tiếp tục thút thít nước mắt ngắn nước mắt dài mếu máo nhìn trân trân vào cái miệng đầy cơm của mình.
– Bò là ngu á hả…con thấy Linh chê con mặt đù hoài còn gì…_Cười khì, mình ngước đầu lên trả lời nhưng lại vờ như không thấy Dì Linh đang khóc.
– Chê mà chê nhẹ…chê nhiều người ta ghét…người ta hờn…người ta khó chịu…_Dì Linh đưa tay lên gạt nước mắt cười mỉm, thái độ nguôi ngoa hơn thấy rõ khi thấy mình lên tiếng.
– Cái gì nói cũng được…_Mình nói vội rồi cúi đầu và cơm.
– Nói gì…nói nhỏ hông nghe…nói lại nghe miếng y…_Dì Linh lại chanh chua sau khi lấy lại bình tĩnh.
Xong chén cơm, mình nhanh chóng chạy lại xúc miệng sau đó đi ngang qua gật đầu chào nhẹ Dì Linh cái rồi chạy thẳng ra sân lấy xe phóng lên trường mặc kệ cho tiếng con gái to nhỏ í ới từ sau lưng. Ngày
hôm đó, hôm sau và hôm sau nữa cũng thế, mình ngập đầu trong những giờ kiểm tra một tiết dồn dập và liên tiếp khiến bản thân phải thức đêm thức hôm cày cuốc không kịp thở mãi cho đến tận sáng thứ 7 khi
tan học về, đang chuẩn bị bước ra con hẻm gần trường để lấy xe thì đột nhiên điện thoại trong túi quần rung lên, móc điện thoại thì mới biết người gọi là Linh kute.
Dì Linh: Làm bài được hơm…
Mình: Được chứ sao không…toàn trắc nghiệm không á mà…
Dì Linh: Dữ ta…mấy giờ về…
Mình: Nay con học thêm mà…chiều mới về…sao vậy…
Dì Linh: Hông…vậy thôi nha…
Mình: Dạ…
Cúp máy, mình lấy xe chạy đi ăn cơm một mình sau đó mua trà sữa để ghé công viên ngồi xem mấy Bác cao niên đánh cờ tướng đến hơn một giờ mới qua nhà Thầy học thêm. Nhóm mình học Toán gồm 10
đứa có trai có gái tính cả mình đa số là bạn bè cũ năm lớp 10, 11 chung trường góp tiền lại thuê gia sư số đông nên chất lượng đỉnh khỏi phải bàn, tất cả học luôn tại nhà Thầy nên phòng học khá tốt gồm 7 bàn
dãy bên 3 dãy bên 4 còn góc trống cuối phòng để giá treo áo khoác hay cặp vở cồng kềnh. Ngày hôm đó sau khi vào học được tầm hơn nửa tiếng mà chủ yếu là chúng mình ngồi im lắng nghe Thầy giới thiệu
vài dạng bài tập mới thì đột nhiên từ hướng góc, cánh cửa phòng học đang đóng kín để giữ hơi lạnh từ từ hé ra. Một đứa con gái tóc tém ngang tai lạ mặt nhưng trắng trẻo, tướng dong dỏng cao ngoáy nửa
thân người nhìn vào cười tít mắt.
– Anh Giang…em đến trễ…tại vừa tan học xong…tan học em chạy qua đây luôn…_Nhỏ lạ mặt đó cười tươi nhìn Thầy.
– Trường nào tan học giờ này mày…anh nói Bố mày là anh không dạy được mày mà sao ổng cứ bắt mày qua đây đấy chứ…_Thầy dừng bút đanh mặt nhìn nhỏ.
– Thôi…Bố bắt qua…học giỏi mà còn bị bắt qua đây nữa…em vào luôn hay bữa sau…_Nhỏ đó bước vào phòng trong bộ đồ học sinh, đóng cửa cẩn thận hết cả nhưng vẫn dò ý.
– Mệt mày quá…vào ngồi đi…bàn cuối cho khỏi ảnh hưởng học trò anh…_Thầy nhìn nó sau đó lại quay lên bảng hí hoáy viết.
Nhìn kĩ con nhỏ với cái dáng cao cao này mới để ý thấy từ nó phát ra một cái vẻ gì đó rất Tomboy, một điệu bộ khá con trai từ giày dép cho đến cả cách đi đứng thấp thỏm về phía góc phòng để tháo giày dép và khăn đồng phục các thứ.
Gục đầu chào Thầy thêm cái nữa, nhỏ đi thẳng xuống cuối lớp ngồi vào đầu bàn trống ngay bên dưới chỗ mình với dáng vẻ khá tự nhiên, nói chứ vì dù sao nó cũng là em họ Thầy nên ít nhiều cũng đã ra vào
căn nhà này trên dưới vài chục lần, phong thái thoải mái ít kiêng nể ai là điều không thể tránh khỏi.
– À quên…bé này là em Thầy…tên Ánh…học bên Nguyễn Thị Minh Khai đấy…bằng mấy đứa…từ nay nó hoặc chung với nhóm ta luôn nhé…_Thầy thình lình ngoáy đầu nhìn xuống dưới nói vội rồi lại quay đầu lên vẽ hình.
Nói chung cả lớp cũng chẳng ai ý kiến ý cò gì vì Thầy này nổi tiếng dạy hay lại tiết kiệm thời gian từng li từng tí chỉ tập trung vào giảng giải chứ ít khi trò chuyện hay vui đùa trong giờ, rất khó mới đăng kí được
một suất cho cả nhóm nên đứa nào đứa nấy đều hết sức nghiêm túc, thêm một con nhỏ vào thì cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt vì dù sao cũng đâu ảnh hưởng gì mấy mặc dù nhóm mình học trước giờ đã từng
từ chối rất nhiều đứa xin vào chung để giữ dân số 10 người cho chất lượng.
Quên béng đi sự xuất hiện của nhỏ Ánh, mình như các bạn khác trong phòng tập trung giải bài tập hình học mà Thầy vừa cho để đi vội vào phòng vệ sinh thì tức thời từ đằng sau, lưng mình bị ai đó gõ nhẹ.
– Ông có mấy cây viết chì…cho tui mượn cây đi…mất rồi…_Nhỏ Ánh vừa cầm điện thoại bấm vừa hích mặt về phía mình.
– …_Mình quay xuống nhìn nó xong quay lên cầm viết chì đang vẽ đưa nó luôn.
Tưởng chừng đã yên ổn thì dè đâu chưa đầy 30 giây sau mông mình lại nẩy tưng lên vì bị mui giày của ai đó thúc liên tục.
– Làm gì á…_Mình nhăn nhó quay lại nhìn nó.
– Cho mượn cây ê ke đi…tui quên rồi…_Nhỏ Ánh gãi đầu cười trừ.
– Lần sau bạn lên tiếng đi…đừng làm vậy…con gái mà…_Mình trừng mắt.
– Trời…tui les mà…an tâm đi…_Nhỏ Ánh cười khì.
– …_Mình nửa tin nửa ngờ vì không dám nghĩ rằng những suy đoán ban đầu của mình lại đúng đến vậy.
Im lặng để chú tâm vào bài vở, mình chẳng buồn đoái hoài đến nhỏ Ánh mãi cho đến khi ra về.
– Ánh…thước…bút chì…_Mình sắp xếp sách vở vào cặp sau đó quay đầu lại thản nhiên nói.
– Ừ nhỉ…quên mất…_Gãi đầu, nhỏ từ tốn rút từ trong cặp ra hai dụng cụ ban nãy mượn mình rồi mỉm chi.
– …_Mình lại có thêm những đánh giá chủ quan về con bé Les này sau hành động vừa rồi..
– Ông gay à…_Ánh vừa cười vừa nhìn mình dò xét.
– Đòi lại những vật sở hữu của bản thân là Gay sao…_Mình chau mài nhìn nó.
– Không nhưng ông Gay đúng không…trắng vậy mà…như bột…_Ánh chìa mặt về phía mình gần hơn.
– Trắng thì sao đâu…sao biết Duy Gay…_Mình hơi bối rối nên liền lảng đi để đảo bước ra khỏi bàn.
– Thấy chưa…Gay đúng không…nhìn mặt ông ái lắm…tui là Les…còn ông là Duy à…_Ánh cười nắc nẻ chẳng lí do sau đó khoác tay lên vai mình rất tự nhiên.
– Les…ừm…Duy…mình tên Duy…_Mình gật đầu.
– À…giờ tui có hẹn với người yêu…ông có điện thoại không…lát nhắn tin tui thời khóa biểu nha…_Nhỏ Ánh nhìn đồng hồ sau đó hớt hãi nói.
Tụi mình cho nhau số điện thoại như ý nhỏ sau đó thì tạm biệt ra về. Không vội về nhà, mình ghé qua tiệm trà sữa mua hai li với ba phần bánh tráng chiên rồi lả lướt lượn lờ trên con xe đi về hướng nhà dọc bờ
sông nhìn nhìn ngắm ngắm từng đôi nam nữ đang thả hoa bắt bướm mãi cho đến đoạn trước Lotte thì đột nhiên thấy một ai đó tóc ngắn khá quen mặt đang đứng trên vỉa hè cúi đầu nhìn xuống đất ra vẻ đang chờ đợi một điều gì đó.
Đi ngang qua mình cố ý nhìn đăm đăm thật kĩ để đoán chừng dò xét thì hóa ra con nhỏ đang đứng chính là Ánh, quả thực là một sự tình cờ đến phi lí khi ban nãy mình nghe nó nói là sợ muộn hẹn với người yêu mà sao giờ này vẫn còn đứng đây trông ngóng về nơi xa xăm, thả hồn theo mây gió lá nhỉ.
Ghé xe trước một căn biệt thự đúng chất bự thiệt, mình nép vào lấy trà sữa và bánh tráng chiên ra dộng lùa trong thời gian chờ đợi xem phim tình cảm. Cũng phải tầm hơn 20 phút sau thì từ xa xa có một chiếc SH trắng mới cóng phóng vụt qua chỗ mình đang đậu xe để vội vàng thắng lại ngay chỗ nhỏ Ánh đứng mà quái xế là một con bé trắng bóc, môi đỏ chót mang váy mỏng áo hai dây trạc tuổi mình mà nhìn sơ qua chẳng khác nào mấy hot girl đương đại, nhà giàu và có chất chơi.
Dừng cả ăn, mình chú ý từng hành động của hai đứa nó một hồi, nhỏ Ánh có lẽ vì đợi lâu quá nên giận dỗi và bắt đầu to tiếng trong khi bé kia thì mếu máo e thẹn đầy hối lỗi khác xa hoàn toàn vẻ bề ngoài với lớp phấn trang điểm đậm ấy vậy, nhưng chỉ chừng hơn 3 phút sau là hai đứa lại ôm nhau hôn ngấu nghiến giữa thanh thiên bạch nhật sau đó nhảy lên xe chở nhau đi thẳng, theo phỏng đoán của mình thì trong cuộc tình vừa diễn ra trước mắt thì nhỏ Ánh là dạng Soft Butch cứng vì nó vẫn không thoát xác hoàn toàn khỏi tính nữ mà chỉ đơn giản tỏ ra mạnh mẽ về hình thức để chứng tỏ là người cầm đằng chui trong mối quan hệ, còn nhỏ hot girl kia chắc chắn là Femme.
Nhưng dù sao đi nữa chuyện Ánh là Les hay không, là sbc- sbm hay fem cũng chưa thực liên quan tới mình ít nhất là cho đến lúc đó còn sau này thì chắc chắn là có ảnh hưởng rất nhiều vì nếu không mình đã chẳng đoán hoài đến sự xuất hiện của nhỏ làm gì. Phim hay kết thúc, mình lửng thửng về nhà dựng xe trước sân lúc 5 rưỡi hơn rồi tay cầm trà sữa, tay cầm bánh tráng chiên cổ mang cặp xách cứ thể đủng đỉnh bước vào cửa chính vì nhưỡng tưởng khi Dì Linh trông thấy tất thảy các thứ đó chắc hẳn sẽ vui lắm, nhưng trái lại với suy nghĩ của mình, vừa bước vào nhà là lập tức mình liền trông thấy Dì Linh đang buồn bã ngồi ôm gối nghiêng đầu sang bên lặng lẽ nhìn mình, điệu bộ chán nản kinh khủng.
– Sao vậy…ngồi đây trông con về à…_Mình bước lại đứng ngay trước mặt Dì Linh.
– Hứm…_Dì Linh tức khí quay đầu sang bên trong làm mặt dỗi không thèm nhìn mình.
– Mặc váy mà Linh ngồi kiểu này là bị lộ hàng đó…_Mình đặt đồ ăn thức uống lên bàn rồi tròng cặp ra khỏi đầu cười khì.
– Kệ…_Dì Linh quay mặt lại ra hướng ngoài sân nhõng nhẽo nói.
– Hay thấy ế quá…không ai cua nên buồn…_Mình ngồi xuống ngay bên cạnh rồi dùng cùi chỏ hích nhẹ eo Dì.
– Ừm ha…đang buồn chuyện khác mà nghe chuyện này xong mới để ý á…_Dì Linh bị mình hích nhẹ mất đà nằm ngả ra ghế.
– Để ý gì…_Mình cười khì sau đó lấy ống hút cắm vào li trà, mở hộp bánh tráng chiên ra trước mặt sau đó đẩy hết cả sang phía Dì Linh.
– Thì tui vầy ra đường ai cũng nhìn…con gái còn khen đẹp mà sao hông ai cua hông thấy ai nhắn tin làm quen như dạo còn đi học đại học ta…_Dì Linh chống tay ngồi dậy khẽ khàng nói.
– Chắc không biết số điện thoại…_Mình đưa chân lên ghế để đảo chúng ra phía sau mông Dì Linh sau đó ngả người nằm dài gác đầu lên thành đệm thở phào.
– Khùng…muốn quen thì thiếu gì cách biết chớ…_Dì Linh bốc miếng bánh tráng chiên bỏ vào miệng sau đó nhìn quanh quẩn kiếm chỗ chùi tay.
– Dì Linh chảnh…khó chịu…hay cằn nhằn…hay xỉa xói làm khó người khác…chắc vậy…_Mình cười khà khà.
– Vô duyên…nhìn bề ngoài thấy tui đẹp thôi chứ làm sao biết tính cách tui được…_Dì Linh chau mài sau đó đưa tay về phía sau kéo một chân mình đặt lên đùi rồi thoải mái chùi những ngón tay đang dính đầy
dầu mỡ lên quần mình.
– Ừm nhỉ…con hổng biết nữa…mà thường thấy mấy người lắm mối tối ưa nằm không lắm…_Mình kệ thây cứ thế ngước đầu nhìn lên trần.
– Là sao…tui nằm chung với mấy người mà cũng có rớt ra mối nào đâu…_Dì Linh vừa mút vòi ống hút của li trà sữa vừa nói một câu nghe chẳng liên quan.
– Không phải…ý là nhiều khi mấy anh xung quanh Linh thấy Linh đẹp với lại cao lêu nghêu thế này nên nghĩ chắc có nhiều người đeo rồi…nhiều vệ tinh rồi…theo đuổi cũng không có kết quả nên đâm ra từ từ
người này nói người kia dãn ra xa hết…chứ Linh đẹp vậy mà không có ai nhắn tin làm quen thì chỉ có thể do vậy…_Mình giảng giải như thầy giáo.
– Ờ ha…đúng y chang…vậy giờ sao ta…_Dì Linh liếm đôi môi bóng lưỡng đăm đăm nhìn mình.
– Mà sao nay hỏi mấy chuyện này…Dì Linh đang mám trai hả…_Mình cười mỉa.
– Khùng…ai lại gần tui đá chết…_Dì Linh giật nảy.
– Vậy sao thắc mắc nguyên do với hướng giải quyết chi…_Mình cười nhạo bám.
– Kệ người ta…tại thấy bản thân mất giá quá…hoa trong bình thì chỉ héo úa dần theo thời gian thôi…_Dì Linh bắt đầu có hiệu ứng tự cao.
– Hoa…ai hoa…_Mình trố mắt ngồi bật dậy.
– Tui…_Dì Linh dùng ngón trỏ chỉ thẳng mặt bản thân.
– Ọe…ọe…thôi con lên phòng vệ sinh cái…ọe…ọe…_Mình gượng gạo giả vờ mắc ói lếch đến gần cầu thang.
– Á…thấy tui đẹp mà phải hôn…đẹp quá phải hôn…_Dì Linh dí theo ôm chầm lưng mình cười khậc khậc khác xa với cái vẻ mặt buồn rầu ban nãy khi mình vừa về nhà.
Vui đùa quá trớn, mình đi lên phòng thay đồ rồi ngồi vào bàn lấy sách vở ra làm ít bài tập vì cơ bản nguyên tuần vừa rồi toàn là những tiết kiểm tra dày đặc nên bài vở bây giờ cũng tương đối nhẹ nhàng. Xong xuôi hết tất cả, mình soạn xách vở vào cặp rồi bật máy tính để lên web trường lấy ít bài tập nâng cao môn Sinh làm dần sau đó thì mới thủng thẳng đứng dậy ôm nào đồ sạch và cả đồ dơ đi xuống tầng hai đẩy cửa bước vào.
Nhưng vẫn như thường lệ, cha mẹ sinh con trời sinh tính, bản chất của một con người là rất khó thay đổi, Dì Linh thì chuyên gia vào phòng vệ sinh quên đóng cửa còn mình thì thường xuyên thoải mái đẩy cửa vào mỗi khi không thấy khóa đâm ra tối hôm đó lại diễn ra một khung cảnh rất thường gặp, mình đẩy cửa phòng vệ sinh để vào trong đúng lúc Dì Linh đang ngồi trên bồn cầu lật đật dùng hai tay che chỗ nhạy cảm lại vì chiếc quần lót đã bị kéo tuột xuống tới cẳng chân.
– Nữa…canh nữa…canh tui ha…thấy vào tè cái là mấy người nhào vô luôn…_Dì Linh ngồi chễm chệ trên bồn cầu lờ đờ cặp mắt yêu tinh nhìn mình.
Sự việc này diễn ra quá nhiều lần đến mức mình chẳng lạ lẫm nữa và thậm chí cũng chẳng thấy háo hức như dạo trước đâm ra mọi thứ cứ dửng dưng kiểu còn có chút đỉnh gọi là gai mắt giữa cả hai nữa kìa.
– Con lên phòng…_Mình lườm mắt quay lưng.
– Hủm…mắc gì đâu…vào đây…_Dì Linh í ới vẫy mình.
– Được không…_Mình nghe vậy liền quay đầu cười mỉm.
– Được…_Dì Linh gật đầu cái rụp chẳng buồn suy nghĩ.
Nghe thấy câu trả lời nửa đùa cợt nửa ưng thuận của Dì Linh thú thực chẳng hiểu sao mình lại cảm thấy vui mừng lắm, bình tĩnh suy nghĩ thì cũng có sơ múi được gì đâu chỉ đơn giản là “người ta” cho phép việc
mình vào phòng vệ sinh để chuẩn bị cho công cuộc tắm táp khi “người ta” vẫn đang ngồi tè trong đó thôi mà, cớ sao lại khoái chí, lại lâng lâng đến cái độ như muồn nhảy cỡn lên vậy.
Nói vậy nhưng lúc đó mình rất vui, vui đến mức vừa đi vào vừa cười khì khì hí ha hí hửng treo quần áo sạch lên móc, vui cả lúc cởi cái áo thun đang mặc trên mình ra khỏi cơ thể và tất nhiên mọi thứ đều nhanh chóng dừng lại khi cái quần dính vài vết dầu mỡ của bánh tráng chiên do bị Dì Linh bôi bẩn ban nãy bây giờ đã nhây ra vành của cái áo thun mình mới quẳng vào giỏ, tắt cười. Bước lại vòi sen, mình chỉnh nước ấm xong xuôi rồi cứ thế đứng chống nạnh nhìn thẳng về hướng bệ xí nơi Dì Linh đang ngồi chống cằm với hai khoảng mông trắng nõn nà tròn trịa lộ ra hai bên, trong khi bàn tay còn lại thì vẫn đang xòe rộng nơi bụng dưới để cố gắng che đi ít nhiều cái mà người ta vẫn gọi là “vùng nhạy cảm”.
– Nhìn gì tui á…che hết rồi…_Dì Linh đăm đăm khè mình.
– Kêu con vô tắm tự nhiên mà còn bày đặt…Linh tè hả…_Mình hích mặt hỏi.
– Ừa…_Dì Linh gật đầu cái rụp.
– Sao lâu dữ vậy…nãy giờ chưa xong…_Mình ngờ vực.
– Xong nãy giờ rồi…_Dì Linh khép nép đưa cả hai tay xuống che phần bụng dưới.
– Xong sao còn ngồi đó…_Mình nhăn trán thắc mắc.
– Ngắm trai khỏa thân…_Dì Linh mím môi mắc cỡ.
– Giỡn hoài…_Mình khịt mũi cười mỉa.
– Chứ giờ đứng lên mấy người thấy đít với chim tui thì sao…hiền chứ đâu dễ dãi…_Dì Linh trề môi.
– Mệt…con quay lưng đi nè…_Mình thở dài rồi quay lưng nhìn lên hướng chiếc cửa sổ nhỏ trên cao.
– …_Dì Linh không nói không rằng vẫn cố gắng nhìn theo các cử động của mình cho đến khi thực an toàn mới thôi.
Hết nhìn lên cao, mình lại cúi đầu xuống đưa tay lên khoanh ngang ngực nhìn phong long đủ thứ từ chai xà bông, chai sữa tắm cho đến cả vài chục miếng phát quang đủ hình hoa gió lá được Dì Linh dán bừa lên trên thành bồn tắm để trang trí các thứ độ chừng hơn 10 giây sau mới lửng thửng ngoáy đầu nhìn lại phía sau lưng như một phản xạ. Ngờ đâu khi vừa mới quay lại, mình lập tức đỏ mặt chưng hửng lật đật nhắm nghiền mắt đảo đầu ngay về phía trước khi bị vướng vào một tình huống vô cùng trời ơi đất hỡi. Bởi đúng ngay thời khắc mà đôi mắt mình vừa tỏ tường nhìn về phía sau lưng là y như rằng lúc đó Dì Linh đang chậm rãi kéo chiếc sịp trắng từ cẳng chân lên cao, mà nói chung cũng không phải nhạy cảm gì cho căm lắm đâu khi tất cả những hình ảnh mà mình nhìn thấy chỉ là vài cọng lông mảnh khảnh thưa thớt bên trên háng chân của Dì Linh tí thôi còn “cái ấy” lúc đó đã được che đậy kĩ lưỡng hết cả rồi.
– Ê…đồ vô duyên…mới nhìn phải hông…á…đồ vô duyên này…sao cứ nhìn chim người ta hoài dạ…cái đồ này…sao nói là quay lưng đi không nhìn mà…a…a…a…điên mất…_Dì Linh vừa vội vã kéo quần lên vừa dậm chân đành đạch.
– Con…con cứ tưởng xong rồi…mặc quần nhanh mà sao Linh lâu lắc vậy…_Mình gãi đầu cười khậc khậc.
– Xong đít á…tui phải chùi cho sạch mới kéo quần lên được chứ…chứ mấy người đi tè hông chùi ha…đồ vô duyên…_Dì Linh bước tới đá đít mình.
– Ừa…lúc có…lúc không…_Mình ngẫm nghĩ.
– Đồ quá đáng…đồ ở dơ…tránh xê tui ra…liệu hồn cưới tui sớm đi…đồ dâm tặc trơ trẽn…đi tè cũng hông tha…_Dì Linh lườm mình sau đó bước lại rửa tay rồi đi một mạch xuống nhà.
– …_Mình ngậm câm nhìn theo cặp mông nẩy tưng tưng ấy mà đầu óc trống rỗng chẳng nghĩ được gì nữa.
Lần nào cũng thế với riêng mình chẳng bao giờ có việc gì gọi là trơn tru từ đầu tới cuối cả vì thường khoảng lưng chừng khi gần xong thể nào cũng xảy ra chuyện, không chuyện này thì cũng chuyện khác bởi ta nói nội cái vụ Dì Linh đang đi tè mà mình thản nhiên bước vào tính sơ sơ cũng vài lần rồi chứ đâu ít. Lần đầu tiên là ở mùa hè năm ngoái khi mình bị tiêu chảy lúc đang đá bóng phải chạy về nhà, thưở ban đầu bở ngỡ với đầy đủ những cảm giác ngại ngùng lâng lâng nên hầu hết những hồi tưởng về chúng ôi thôi xiết bao tươi đẹp còn bây giờ thì khác hẳn, chỉ toàn là sự cáu gắt, lườm nguýt, xỉa xói nhau là nhiều nên mới nói chưa hẳn gần gũi quá cũng là tốt cả đâu.
Thở dài ngao ngán, mình cởi nốt cái quần bước tới đứng dưới vòi sen để dòng nước ấm thỏa sức len lỏi cuốn trôi đi lớp bụi đường của buổi ban chiều, những tơ vương ngán ngẩm của ngày tàn thì đột nhiên trong giây phút nghe thấy tiếng cười rất manh trá của một ai đó đang đứng xa xa phía đằng sau hòa vang vào dòng nước.
– Hứm…hứm…hứm…_Tiếng cười trầm bổng của kẻ thủ ác chậm rãi vang lên.
Chỉ trong tích tắc một cảm giác lạnh toát đột nhiên được thổi bùng lên rồi nhanh chóng lan ra khắp da thịt khiến cho mình co ro như người đang cảm lạnh mặc dù thứ nước đang xối xuống liên tục từ trên cao kia lại vô cùng ấm áp. Trân người, mình đưa hai bàn tay lên che mắt sau đó chậm chạp quay người lại he hé nhìn về hướng vừa phát ra tiếng động.
– Á…Duy khoe hàng…ha ha ha…_Tiếng nói của cá thể lạ lại vang lên.
Giựt nảy người, mình vội bỏ tay xuống thì đập ngay vào mắt là hình ảnh Dì Linh tay cầm li nước đang đứng thoải mái dựa lưng vào lề cửa với đôi mắt to tròn như thể hả hê lắm, hả hê vì đòi được cả gốc lẫn lãi.
– Linh…Dì Linh làm gì á…sao tự nhiên vô đây…con đang tắm mà…đi ra đi…đi ra…_Mình đưa tay xuống bụm hàng quay mặt về phía trong tường.
– Đồ vô duyên…tui có vô đâu…đi ngang qua cái đứng nhìn thôi nha…_Dì Linh ngụy biện.
– Gì cũng được…đóng cửa lại giùm cái…_Mình la oai oái.
– Chút xí mà cũng bày đặt che che giấu giấu…trước nói rồi mà…tui thấy rồi…_Dì Linh đưa li nước lên miệng bặm môi.
– …_Mình im lặng nhắm mắt chịu trận.
– Trắng quá nên cái mông cũng trắng…nhìn Gay kinh khủng…_Dì Linh lại tiếp lời chê bai, vừa nói vừa bước về hướng chỗ rửa tay.
– Làm gì á…sao nói không bước vào mà giờ…đi ra giùm con đi…_Mình hốt hoảng kiểu như trai tân sợ bị nhìn thấy hàng.
– Ủa sao kì dạ…tui vào rửa tay thôi cũng hổng cho nữa sao…đâu có sống dơ được như ai kia…hứ…_Dì Linh chậm rãi đưa hai tay vào trong bồn rửa.
– …_Mình ngậm câm cầu mong cho cơn đau chóng qua đí chứ chẳng còn cách nào khác, càng chày cối thì càng lâu la hơn mà thôi.
Đâu đó xong xuôi, Dì Linh lại nhìn đăm đăm về hướng cơ thể trần truồng của mình dưới làn nước ấm mà tất nhiên chỉ là khung hình phía sau thôi vì mình đang quay lưng lại mà, để rồi lại tiếp tục có cơ hội nở một tràn cười lớn đầy thỏa mãn, Dì Linh sau đó mới chịu nguẩy đít đi thẳng xuống nhà và chắc các bạn cũng đoán biết là tất nhiên “ả ta” không thèm đóng cửa hộ mình rồi. Hai tay che hàng, mình vội vã bước đến vội vàng đóng cửa vào rồi khóa trái để ôm nỗi tức tưởi quay lại bên dưới chiếc vòi sen.
Vài phút sau khi đã mặc quần áo chỉnh chu, mình giữ khư khư cái vẻ mặt như vừa bị mất ví xuống ngồi vào bàn ăn trầm ngâm nhìn mông lung về hướng sàn bếp, cũng chính là nơi mà Linh kute đang đứng sào sào nấu nấu vô tư lự với độc nhất một cái sịp trắng ren mỏng bên dưới cơ thể.
– Nhìn gì á…_Dì Linh quay lại hích mặt về phía mình khi chợt thấy mình nhăn như khỉ.
– …_Không trả lời, mình đứng lên bước lại phía Dì Linh.
Với vẻ mặt đằng đằng sát khí và nụ cười gian xảo không thể tả mà dù có cố gắng tả lại thì cũng không sao tả hết, mình chậm rãi tiến lại ngày một gần hơn khiến Dì Linh nhút nhát và sợ hãi đến mức phải nhanh chóng cầm cái mui lên huơ huơ nhá nhá khè mình.
– Làm…làm gì á…đừng nha…_Dì Linh lo lắng mếu máo.
– …_Không nói không rằng, mình đá lông nheo một cái đầy ngụ ý.
Chững lại, mình từ từ đưa tay tới nhắm về hướng chính diện cơ thể Dì Linh rồi cười như điên loạn để áp sát gần hơn đến mức đầu gối mình tự lúc nào đã chạm hẳn vào đầu gối người trước mặt thì chợt một tiếng động như gáo dừa vỡ vang lên khiến mọi thứ bất giác trở nên im lìm và thê lương quá đỗi.
“…Tịch…”
Đó chính là tiếng động khi chiếc mui trên tay Dì Linh hạ cánh thật nhanh và mạnh hết cỡ vào ngay giữa vầng trán mình, giây phút đó mọi thứ thật rất nghẹn ngào khi mình, một thằng con trai đang đứng tròn mắt há hốc mồm đưa tay chòm tới với lấy chiếc khăn tay đang vắt vẻo trên vòi của bồn rửa chén nhằm mục đích lau bàn ăn và mặt đối mặt lúc này là Dì Linh, một đứa con gái với suy nghĩ đen tối đậm chất ngờ vực “tàn” thể nhân loại rằng ai ai cũng thấy bả đẹp, ai ai cũng có ý đồ với thân thể bả nên đã thẳng tay bang thẳng cái mui dính đầy dầu mỡ vào đầu mình để thủ thể và cũng là để bảo toàn trinh tiết, đó là tất cả những gì đã diễn ra trong khung hình chớp tắt chưa đến 2 giây vừa rồi.
– Á…á…trời ơi…làm gì…làm cái gì vậy…_Mình tay cầm khăn lau vệt dầu mỡ đang tứ tung trên mặt, lau xong lại nhanh chóng ôm đầu lùi về phía sau vài bước rồi mất đà ngồi bệt xuống đất.
– Ủa chết…chết…tui tưởng…tưởng…_Dì Linh một tay cầm mui, một tay che miệng cười mỉm không có biểu hiện hối hận là mấy.
– Tưởng gì chứ…con lấy khăn mà…ghét…ghét con thì nói một tiếng đi…cần gì…cần gì phải…_Mình đau thì ít mà tức thì nhiều, đến mức rỉ cả nước mắt sống ra.
– Nín…thương thương…im thương…ai biểu cười thấy gớm quá chi…làm tui sợ…_Dì Linh cười nắc nẻ rồi cũng bước vội lại ngồi thụp xuống kéo đầu mình tới để lên đùi xoa xoa.
– Thôi khỏi đi…Linh xoa còn đau hơn…_Mình chống tay định rời Dì Linh ra bởi hình như cái trán trong tay Dì Linh còn thấy nhức hơn nhiều.
– Nằm im coi…để xoa cho…mà hả ai biểu cười như bị điên chi…tui tưởng trả thù tui vụ hồi nãy…_Dì Linh ôm ghì đầu mình vào bụng.
– Con định lấy cái khăn lau bàn nhân tiện hù Linh tí thôi…ai dè…_Mình trăn trối ít nói đi hẳn vì mũi mình lúc này sực nức những mùi thơm vô cùng ngọt ngào của di thịt con gái.
– Hủm…ha ha ha…dám hù tui…gan nhỉ…_Dì Linh che miệng cười mỉa làm mình cáu tiết kinh khủng.
Chống tay đứng dậy, mình bước tới lau sơ bàn ăn sau đó ngồi che đầu hướng ánh mắt không mấy thiện cảm về phía sàn bếp, còn Dì Linh thì mặc dù biết mình vẫn đang tức điên nhưng cứ thỉnh thoảng lại quay ra lè lưỡi trêu ngươi trông đểu không thể tả, thậm chí suốt bữa ăn cũng vậy cứ lâu lâu lại bỏ chén cơm xuống chòm người với tay tới búng búng vào cái dấu sưng trên trán làm mình thổn thức đến mức nấc cụt mấy lần bởi vậy nên sau khi ăn xong mình liền vội vã đi lên phòng làm thêm mớ bài tập rồi tắt đèn đi ngủ vô cùng trống vắng.
Nhưng số trời đã định, người hiền lành luôn gặp trái ngang mà các bạn có biết lí do tại sao họ lại bị như thế không, là vì kẻ thủ ác chẳng bao giờ chịu buông tha cho người hiền lành cả, và lúc đó cũng thế làm như Dì Linh canh me mình hay sao ấy vừa mới tắt điện nhắm mắt độ chừng 5 phút là y như rằng xuất hiện tiếng bước chân nhón gót khẽ đặt lên tầng nấc thang, chúng dừng lại một chút ở cửa phòng sau đó tiếp tục nhè nhẹ vang lên đều đặn trên sàn gỗ tiến dần vào trong nệm rồi bất chợt dừng lại ngay sau lưng khi mình đang hướng mặt vào tường.
– Hù…_Dì Linh dùng chân hích nhẹ vai mình.
– …_Mình nhắm mắt há họng giả vờ ngủ.
– A lô…a lô 1 2 3 4…đây là Đài tiếng nói Việt Nam…phát thanh từ Hà Nội…thủ đô của nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam…_Dì Linh nhí nhảnh giả giọng bà cô phát thanh viên buổi sáng.
– …_Cười mỉm, mình nhăn trán cố nén lấy hơi thở.
– Gì á trời…ngủ thiệt hả…a lô…đồ đít trắng phau…_Dì Linh vừa nói vừa sút vào mông mình.
– …_Nuốt nước mắt chảy ngược vào tim, mình nghiến răng chịu trận.
– Đồ dâm tặc này…mai được nghỉ mà…dậy coi…à…à Linh đang khỏa thân nà…hổng có mặc cái gì trên người hết ớ…đang khoe hàng ớ…_Dì Linh trơ trẽn không ngại ngùng bịa đủ thứ để dụ dỗ.
– …_Mình nuốt nước miếng nhưng vẫn cố nằm im.
– Á trời ưi…tui cảm thấy lạnh quá nà…thấy da khô quá nà…bị đang ở truồng nên da nó bị khô nà…_Dì Linh buông lời than vãn mà chân thì cứ thoải mái ve vuốt tấm lưng mình.
– …_Trân người chịu đựng, mình nhắm nghiền mắt.
– Thất ghét…_Dì Linh hét lớn giận dỗi.
Cáu tiết trước thái độ đầy thơ ơ của mình, Dì Linh ngồi bệt xuống nệm sẵn tay nhét hết cả một phần tư cái mền vào lưng quần sau mông mình khiến nó cộm hẳn lên trông rất bệnh sau đó mới hả dạ đứng dậy nguẩy đít đi thẳng ra cửa không liếc nhìn lại. Chống tay ngồi dậy để kéo hơn nửa cái mền ra khỏi mông, mình tiếp tục nằm xuống với một nụ cười không thể tươi hơn vì cuối cùng thì cũng trả thù thỏa đáng hai cái vụ ban nãy.
Chỉ một thoáng thôi là lại chợt thấy nặng trĩu hai mi mắt, giấc ngủ dài vô tư vồ lấy mình cho đến tận 6 giờ sáng hôm sau, bật dậy khi vài tia nắng ương bướng len lỏi xuyên qua lớp màn cửa sổ chiếu từng vệt rộng khắp xuống sàn gỗ trong phòng mình xuống tầng hai đánh răng rửa mặt, sau đó lửng thửng bước xuống nhà nhìn quanh quẩn thì chợt trông thấy “Linh thiếu vải” nằm chảy thây trên ghế sô- pha với tấm thân mỹ miều nhưng dài xọc đang duỗi chân duỗi cẳng các thứ kiểu tập thể dục, nhưng vừa khi thấy mình cái là liền giả vờ thu người che thân các thứ như thể mình là một thằng đại dâm tặc với từng giọng máu “dê” chảy dài trong huyết quản.
– Đừng lại đây…đừng lại đây…tui giữ cho chồng tui…_Dì Linh la oai oái khi thấy mình đang bước lại ngày một gần hơn.
– Gớm quá…_Mình lờ đờ mắt xà xuống ngồi bệt dưới sàn, dựa lưng vào thành ghế đoạn bụng Dì Linh.
– Ơ…gớm sao hôm qua kẻ nào định dê tui cái bị ăn nguyên cái đít muỗng vào đầu vậy ta…ngộ quá à…_Dì Linh đặt tay lên vai xỉa xói mình.
– Chứ không phải ai đó lầm tưởng sao…_Mình nhếch miệng cười mỉa sau đó cầm điều khiển tăng điều hòa lên.
– Làm gì á…muốn tui bệnh chết đúng hông…_Dì Linh kí đầu mình.
– Ai biểu sáng sớm ăn mặc phong phanh chi…nói bao nhiêu lần cũng vậy…_Mình thở dài giảm máy lạnh xuống.
– Hứ…_Dì Linh lườm mình sau đó quay mặt đi hướng khác.
Chẳng hề quan tâm, mình bật ti vi chuyển đủ thứ kênh sau đó dừng lại ở một kênh khoa học để ngồi xem chăm chú trong khi Dì Linh thì nằm đó nhíu mài giận dỗi thêm lúc nữa rồi nhắm mắt ngủ quên luôn tự lúc nào cho đến khi hết chương trình mình quay lại nhìn thì đã thấy thở đều ơi là đều rồi. Chán chẳng có việc gì làm, mình bước ra ngoài sân bật vòi nước tưới đủ thứ cây từ trước ra sau kể cả những chậu kiểng ở lan can và hai bên hông nhà rồi luẩn quẩn cắt những cành sâu, lá hư, tỉa tót các thứ đến 10 giờ hơn mới bước vào nhà nhìn về hướng ghế sô- pha, Dì Linh vẫn đang nằm phè phỡn ngủ khì rất ngon lành khiến mình không nỡ đánh thức luôn, nhón gót đi lên tầng hai mình rửa ráy tay chân sạch sẽ sau đó đi lên lôi mớ bài tập toán học thêm ra làm tiếp cho đến tận hơn 12 giờ trưa thì từ bên ngoài cửa phòng một cái dáng cao lêu nghêu bất chợt xuất hiện.
– Nay mấy giờ đi học dạ…_Dì Linh bước thẳng vào nệm nằm ngáp ngắn ngáp dài.
– 3 giờ…5 giờ về…_Mình quay sang cười.
– …_Dì Linh thở dài nhìn ra hướng cửa sổ.
– Sao vậy…_Mình thắc mắc trước ánh mắt đợm buồn của Dì Linh.
– Hủm…thì ở nhà mình buồn…_Dì Linh lè lưỡi cười trừ với mình.
– Buồn ngủ á hả…dậy sớm chi rồi ngủ không biết trời đất gì hết…buồn ngủ nghe đúng hơn…_Mình chậc miệng.
– Kệ người ta…có chữ “buồn” là được ời…đang tuổi ăn tuổi “bự”…ngủ cho mau “bự”…_Dì Linh vừa nói vừa xoa nhẹ vòng một rồi lại thở dài.
– Gì cũng được…_Mình mỉa mai.
– Ý gì…_Dì Linh lườm mình.
– Hì…_Mình cười giả lảng bởi sợ Dì Linh lại cáu thì khổ.
– …_Vừa lườm háy mình đó, Dì Linh lại chợt thơ thẩn nhìn ra cửa sổ trông rất chơi vơi.
– Cứ buồn đi rồi cuối tháng đến đợt quyết toán phải ở khách sạn triền miên…ôm nguyên đống sổ sách lúc đó muốn ở nhà…muốn một mình cũng chẳng được…_Mình chống cằm.
– Ờ ha…đáng lẽ tui phải vui mới đúng chứ ha…_Dì Linh cứ thế lại cười.
Vậy mới nói con người này sáng nắng chiều mưa lắm, cứ buồn đó lại vui đó, cứ đau khổ đó lại sung sướng đó khiến cho bất kì ai khi tiếp xúc cũng phải công nhận rằng cái tính nó không đi chung với cái tuổi và kì thực dung mạo “ả ta” cứ mãi rừng rực theo năm tháng cũng đúng bởi lẽ có bao giờ thấy buồn lâu quá ngày trời đâu.
Nói đoạn mình và Dì Linh xuống nhà ăn cơm thật nhanh sau đó ai về phòng người nấy ngủ khì kết thúc một buổi sáng cuối tuần vô cùng êm ả không mấy gợn sóng. Gần 2 giờ mình bị đánh thức bởi chuông báo tin nhắn khuyến mãi 50% của tổng đài Viettel, nằm xuống nhắm mắt nhưng mãi chẳng ngủ lại được nên đành xuống nhà rửa mặt và làm vệ sinh, mình lên phòng thay quần áo rồi cắp cặp rồ ga ra khỏi cổng đi học khi mà tiết trời vẫn đang chói chang nắng, cái nắng tháng 10 của một Sài Gòn nực nội ngày giao mùa. Qua vài con phố nẻo đường đi mòn cả bánh, xe mình ôm cua vào một con ngỏ rồi sau đó khẽ chựng lại trước một căn nhà 3 tầng, đá chống khóa cổ xe trong sân mình đi thẳng vào trong ngồi cùng vài đứa bạn mà chắc có lẽ là cũng không ngủ lại được như mình đây.
– Ê Duy…_Nhỏ Ánh đi từ trên lầu xuống hích mặt về phía mình.
– Hả…à chào Ánh…_Mình cười đáp lại nó.
– Sớm quá nha…_Ánh cười khiến lũ bạn tròn mắt nhìn không hiểu rõ về mối quan hệ mới 1 ngày trời của bọn mình.
– Tại ngủ không được…_Mình thật thà.
– Trời…giờ này làm như tối khuya…ngủ không được nữa mới ghê chứ…_Nhỏ Ánh cười nắc nẻ mặc dù câu chuyện đâu có gì vui như nó nghĩ.
Ngồi nói chuyện với đứa bạn chung lớp về tiết kiểm tra tuần sau thêm lúc thì chợt điện thoại rung lên, mình chạy nhanh ra ngoài khi thoáng thấy màn hình báo chị Chi đang gọi.
Mình: A lô…em nghe chị…
Chị Chi: Duy dạo này khỏe không em…
Mình: Dạ…em chuẩn bị vào…em cũng bình thường…còn chị vẫn khỏe chứ…
Chị Chi: Ừm…chị khỏe…bữa trước Duy nói ghé nhà chị với Na chơi mà không thấy luôn chỉ có mình Linh thôi…
Mình: Dạ em xin lỗi…tại em cũng bận học quá dạo này kiểm tra nhiều lắm chị…mà nay…chị gọi có gì không ạ…
Chị Chi: À thì…chị…hôm qua chị vừa lấy lại chìa khóa căn nhà hồi trước lúc qua ở nhà Duy chị cho thuê ấy…nhớ không…cũng gần nhà em đấy…
Mình: Dạ…em nhớ…mà chị không ở cùng chị Na nữa hay không cho thuê mà lấy lại chìa khóa…hay người ta trả nhà…
Chị Chi: À không em…em gái Na lên ở…nhà nhỏ hơi chật nên chị chuyển về luôn…sáng giờ chị vừa chuyển đồ đạc về lại xong luôn đấy…chị tính nhờ…
Mình: Dạ chị cứ nói…nhờ gì ạ…
Chị Chi: Ừm…chị tính nhờ Duy lát nữa qua chơi rồi phụ chị đơm hoa quả cúng kiếng tại có mình chị thì sợ không xong kịp tối nay…tại nay chủ nhật chứ mai chị lại chuẩn bị làm hợp đồng mốt đi tour rồi…
Mình: Chị hỏi Dì Linh chưa…chứ mình em thì…
Chị Chi: Thôi…chị hỏi Duy thôi…phiền Linh chị ngại lắm…
Mình: Thực ra em đang đi học thêm…chuẩn bị vào học rồi…nãy đi em nói với Dì Linh 5 giờ về mất tiêu…nên…chắc là…sợ không được đó chị…
Chị Chi: Ừm không sao đâu…nói chung cũng đơn giản thôi…tại chị muốn có em cho vui ấy mà…em vào học đi…kẻo trễ mất…vào đi em…
Mình: Dạ em chào chị…
Chị Chi: Ừm…có gì gọi nói chuyện với chị đỡ buồn nhé…
Mình: Dạ…
Ngắt cuộc gọi mình có đôi chút lúng túng phần vì giọng chị Chi dạo này khàn quá, ngay từ lúc vừa nghe là mình đã có cảm giác như giọng của người nói đầu dây bên kia như kiểu đang bị vỡ tiếng ấy làm cho nhiều đoạn mình phải cố lắm mới nghe rõ, phần vì lâu rồi chị Chi mới gọi mà mình lại từ chối thế này đâm ra cứ cảm thấy cắn rứt và khó chịu, ấy vậy nhưng khi vào học bị Thầy cho vài dạng toán mới cực khó khiến cả lớp ngồi loay hoay mài mò mãi chẳng giải được, rối trí quá thể khiến mình quen béng đi chuyện chị Chi vừa gọi tự lúc nào không hay.
Kết thúc buổi học, mình dắt xe chào thầy tạm biệt bạn rồi cứ thế thủng thẳng qua vài con đường nhựa quen thuộc hướng về cái ngỏ nhỏ có con dốc bé tẹo ngay đầu mà chừng 2 tiếng trước mình đã từ đó đi ra, nhưng vừa khi mới quẹo vào đầu ngỏ lướt xe qua vài căn nhà thì chợt điện thoại mình lại có cuộc gọi đến, lần này là Linh kute. Bóp thắng, mình chựng lại bắt điện thoại vì nghĩ vu vơ biết đâu Dì Linh nhờ mua gì đó thì sao.
Mình: Con nghe nè Linh…
Dì Linh: Tới đâu rồi…Duy sắp về chưa…
Mình: Cũng sắp rồi…có chuyện gì…
Dì Linh: Về cất xe xong qua thẳng nhà Bác Gái luôn nha…đang có tiệc…
Mình: Nhà Bác Gái ạ…tiệc gì…
Dì Linh: Hổng biết…Bác Gái qua gọi nên giờ Linh đang bên đây đó…về qua luôn…mọi người đủ hết…Yến Oanh luôn…
Mình: À dạ…con…nhưng nay con có hẹn với bạn rồi…về muộn đó…
Dì Linh: Sao trưa nói 5 giờ về mà…mà xin tui chưa mà đòi hẹn hò gì dạ…
Mình: À thì tụi bạn rủ quá biết sao giờ…nay…chắc tầm 10 hay 11 giờ con về đó…
Dì Linh: Ừm…vậy đi xe cẩn thận nghe chưa…cấm uống bia hay gì gì á…mà uống thì điện tui qua chở về nghe hông…
Mình: Dạ con biết rồi mà…Linh yên tâm…
Dì Linh: Ừm…cúp đi…
Thật ra mình cũng muốn về để qua nhà Bác Gái chơi lắm nhưng ban nãy khi vừa nghe Dì Linh nhắc đến tên nhỏ Yến cái là da gà da vịt mình nổi tùm lum luôn rồi, bởi lẽ nó từng hù rằng nếu mình mà còn giáp mặt mẹ nó, để mẹ nói có lí do hỏi chuyện học hành rồi quay sang chửi mắng nó thì chắc chắn ngay sáng hôm sau đi học đến trường thể nào chuyện mình “mò dú” Dì Linh để giải trí ai ai cũng sẽ biết, nên mặc dù rất muốn nhưng mình vẫn phải tìm cách né tránh ngay. Chậc miệng mình quay đầu xe tiến ra khỏi ngỏ với đầu óc trống rỗng, đi lòng vòng quay vài con đường rộng vắng người xem bọn con nít thả diều ít lâu thì bất chợt mình nhớ tới cuộc điện thoại ban nãy trước khi vào học của chị Chi, liền tay bấm số chị, mình điện ngay.
Mình: A lô…chị Chi ạ…
Chị Chi: À Duy…chị nghe đây…sao em…
Mình: Dạ nay em rảnh chị ơi…em…qua phụ chị được không…
Chị Chi: Vậy hả Duy…hì tốt quá em…chị vừa qua khách sạn nộp sổ rồi đang đi mua trái cây nè…sắp về tới nhà rồi…khi nào em qua…
Mình: Giờ luôn được không chị…
Chị Chi: Giờ à…ừm…nhưng Duy ơi…có cái hơi khó tí đó…
Mình: Dạ sao chị…
Chị Chi: Vầy nhé…dù chị li dị chồng nhưng hàng xóm xung quanh…chị hơi sợ họ thấy xíu…
Mình: Vậy có sao không chị…
Chị Chi: Sao thì không sao…vì tuy li dị nhưng ai cũng thương chị hết…Duy chạy tới thì nhá máy chị trước…chị mở cửa để em đi thẳng vào là xong thôi…tại cũng khuất không ai để ý mấy đâu…
Mình: Dạ…em biết rồi…mà chị nhắn em địa chỉ đi…
Chị Chi: Ừm…chị nhắn xong thì về nhà trước…Duy qua liền nhé…
Mình: Dạ…
Tâm trạng mình thực sự tốt lên trông thấy sau cuộc điện thoại vừa rồi, ghé sạp trái cây ven đường mình mua ít hoa quả sau đó cứ thế rồ ga đi thẳng về hướng địa chỉ như trong tin nhắn vừa tới. Nhà chị Chi nằm trong khu biệt thự cao tầng, không hẳn là vắng nhưng lúc đó khi đứng nép vào cái cây nhỏ ở đầu đường để qua sát thì tuyệt nhiên mình chẳng thấy một bóng người nào qua lại cả mà sao chị ấy lại lo đến thế nhỉ. Xe lướt qua vài căn nhà để lọ mọ tìm theo số địa chỉ thì chẳng mấy chốc từ xa xa mình đã trông thấy bóng dáng một phụ nữ tóc duỗi trong bộ đồ tây đen bóng, áo sơ mi trắng cổ hở kẻ mờ đang đứng cho tay vào túi áo trước một căn nhà khá lớn dáng như biệt thự, nín thở mình cho xe chạy ngang qua mặt để nhìn kĩ người đàn bà ấy nhân tiện thám thính tình hình xung quanh.
Đúng thật là chị Chi, công nhận chị ấy dạo này đẹp quá, gái một con trông mòn con mắt có khác, làn da của chị so với cách đây vài tuần thì sậm khá nhiều nhưng nhìn chung lại càng tôn thêm vẻ quyến rũ, một cái chất rất tự lập, rất quyết đoán và nhất là dễ dàng khiêu gợi trí tò mò cho đối phương, chắc là người vợ hiện tại của ba cu Bo phải xinh đẹp kinh khủng lắm mới đủ sức khiến cho ổng chia tay chị như thế. Xem chừng mọi thứ đều êm xuôi hết, mình lẹ làng quay đầu xe trờ ga tới dừng lại ngay trước chỗ chị đứng.
– Chị Chi…_ Mình kéo cái khẩu trang y tế xuống khỏi mặt.
– Ủa…Duy hả…nón bảo hiểm khác…xe khác…chị nhận không ra luôn á…_Chị Chi lấy hai tay che miệng cười khì.
– Dạ…nón bảo hiểm Dì Linh…xe Dì Linh luôn mà…chị không nhớ ạ…mà sao tiếng…giọng nói của chị nó vỡ hay sao mà em nghe khan khác lúc trên điện thoại luôn rồi…_Mình cười tít với chị.
Xe nhà mình để bên hông phải nên hôm nào cũng vậy, mình và Dì Linh ai cũng làm giống nhau hễ cứ thấy xe ai để bên ngoài là lấy ra đi luôn chứ không như lúc trước còn chọn xe nam tính hay nữ tính làm chi cho rắc rối.
– Ừm chị vừa bị hôm thứ 6 đấy…xuống Vũng Tàu chở cu Bo đi chơi sinh nhật…da chị cũng bị đen này tại bị cháy nắng đấy..à ừm nhỉ…toàn của Linh không thôi…giờ chị mới thấy giống đó…tại bình thường có thấy Duy đi xe này đâu mà nhớ…nãy giờ chị nhìn qua nhìn lại toàn trông PS thôi nên không nhận ra Duy luôn…_Chị Chi bước lại đặt tay lên vai mình.
– Dạ…vào nhà đi chị…kẻo người ta…_Mình nói nhỏ.
– À không sao…hôm qua chị tới lấy chìa khóa thấy đông mà đâu ngờ hôm nay vắng teo vậy đâu…em vào nhà đi…đẩy xe vào trong luôn nha…_Chị Chi gật đầu bước sang một bên để mình đẩy xe vào.
Mình đẩy xe vào trong sân sau đó rồ thẳng về hướng bên hông đá chống dựng kĩ càng khuất sau chậu kiểng lớn, rồi mới từ tốn bước lên lề hè thấp để đi thẳng vào trong nhà ngồi xuống chiếc ghế sô pha màu cà phê sữa khi chị Chi đang đứng gần bàn ti vi uống cốc nước.
– Tính ra cũng mấy tuần rồi chị Chi chưa gặp Duy đó…_Chị Chi cầm li nước bước lại ngồi gần mình.
– Dạ…bữa chị chuyển đi không gọi em dậy…em phụ cho…_Mình gãi đầu cười trừ.
– Thôi để Duy ngủ…để người ta dọn nhanh hơn…tối đó hành Duy thế đủ rồi…_Chị Chi cười ngụ ý rồi quay sang nhìn mình.
– …_Mình cười khì theo chị không biết nói gì nữa.
– Thế bữa giờ không gặp chị Chi…có nhớ chị không…_Chị Chi đưa tay sang khoác vai mình.
– Dạ có…nhiều lắm…_Mình gật đầu quay sang nhìn mặt đối mặt với chị.
– Chị Chi cũng nhớ Duy nhiều lắm đó…_Chị Chi vừa nói vừa nhích mông tới gần hôn mình ngấu nghiến.
Hai đôi môi nóng ấm quấn lấy nhau, ẩm ướt và tha thiết đến cái độ không thể thở được nhưng lại cũng chẳng muốn rời ra, ngay cả khi chị Chi chủ động nhoài hơn nửa thân người đè lên đùi mình để lấy đà rồi cứ thế thoải mái mút chùn chụt từ môi trên đến môi dưới và ngay cả đoạn lưỡi bên trong miệng mình cũng được chăm sóc kĩ lưỡng khiến cho nguồn không khí trong cơ thể cả hai chẳng mấy chốc đã cạn sạch để rồi phải chợt dừng lại giây lát, nhưng sau đó khi vừa lấy lại nhịp đôi chút là y như rằng chị Chi lại liền áp sát để tiếp tục bú liếm hai vành môi mình với một vẻ ham muốn mạnh mẽ đến khó cưỡng.
Chán chê vì đứt cả hơi tuy nhiên sự thèm khát rạo rực trong cơ thể cả hai chưa bao giờ dừng lại để rồi lại thăng hoa ở những vùng khác đặc biệt nhạy cảm trên thân thể của nhau. Rà môi xuống vùng cổ, miệng mình chậm rãi mân mê khắp da thịt chị Chi để liếm láp và hôn thật sâu vào vùng xương quai xanh khiến chị giật nảy và rên khe khẽ, thú vị hơn nữa là với chất giọng vỡ khàn làm cho tiếng rên chủa chị ấy cũng khác lạ và ai oán hơn hẳn. Đáp lại mình, chị Chi từ lúc nào đã hạ tay sâu xuống phần hạ bộ để vuốt đều đặn háng chân mình đúng ngay vị trí mà thằng nhỏ đang cương cứng khó chịu chìa ra nơi đủng quần.
Nhiệt huyết sục sôi, mình đưa tay bấu chặt vào eo chị Chi sau đó chậm rãi nhấc hông lên để lanh lẹ xoay cả thân người chị hướng ra phía trước để tiện cho việc thực hiện tấp nập những nụ hôn đê mê vào phần gáy khiến chị nhột nhạt vô kể, trong lúc đó mình lại tiếp tục luồng tay qua hai bên nách để từ tốn tháo từng khuy áo sơ mi của chị nhằm kéo vạch phần áo lót ren đen xuống để lộ ra hai bầu vú mềm mại, tròn trịa rất vừa tay với hai cái núm bị kích thích căng cứng chìa thẳng ra phía trước chứ chẳng lép xẹp và mang hình dáng quả lê như Dì Linh, chậm rãi dùng vài đầu ngón tay mình búng nhè nhẹ vào hai đầu ti khiến cổ họng chị Chi tiếp tục phát ra những tiếng rên rỉ ức nghẹn không lẫn vào đâu được.
– Duy…chị…á Duy…Duy…_Chị Chi liên tục run rẩy ghé miệng sát tai mình với tiếng rên khàn đặc.
– …_Mình im lặng thở phì phò liên tục vuốt lấy vuốt để hai đầu ti thật mạnh bạo như không nghe thấy gì.
– Duy…Duy…từ từ…cởi đồ hết đã…_Giọng vỡ của chị Chi lại hổn hểnh vang lên trong cơn đê mê ngây dại.
Nghe vậy mình sướng rân vì thú thật từ nãy giờ bụng dưới mình đã vô cùng khó chịu rồi, phần vì bị cả thân người chị Chi đè lên phần vì thằng nhỏ đang chào cờ nhưng lại bị nén ngộp ngạt trong một lớp quần ngoài quá sức dày và quá sức chật, nên khi vừa nghe đến đó thì mình liền đứng dậy tốc ngay chiếc áo thun qua khỏi đầu và quần jean cũng đồng cảnh ngộ với đích đến là mặt đất khiến cho thân thể mình lúc này chỉ còn độc nhất một cái sịp màu sáng mà thôi. Xong xuôi mình quay sang khi chị Chi vẫn đang cố gắng trong khó khăn với chiếc quần tây dài.
– Chị tuột không được…hộ chị với…_Chị Chi cười mắc cỡ nhìn mình.
Gật nhẹ đầu không nói không rằng, mình liền tay cầm ống quần của chị Chi níu nhẹ xuống nhưng vô tình lại khiến chị đang trong thế đứng nhón gót mất đà ngã oạch ra ghế, ngờ đâu lại khiến chị càng cười to hơn nữa. Vứt quần tây sang bên, mình lẹ làng nhích người tới vòng tay ôm chầm lấy để giúp chị thoát luôn ra khỏi cái áo ngực đen vải ren khi thoáng thấy nó không có dây cầu vai và chỉ có đoạn móc ngang phía sau để rồi sau đó, chị Chi khom người tự cởi nốt chiếc tất còn lại với nụ cười vướng đôi chút gượng gạo.
Đoạn chị Chi nhìn mình cười khẽ e thẹn sau đó nhích mông lên khỏi đệm tạo khoảng trống để tuột hẳn chiếc quần lót cùng màu áo nịt ra khỏi người, chỉ chờ có thế mình liền tiến lại gần hơn chìa mắt tới hôn thật nhiều vào môi và cổ chị rồi lẳng lặng đưa tay xuống vuốt ve phần bím đã nhẵn lông đang lộ thiên ra giữa trời trồng.
– Duy…khoan đã…em đứng lên ghế luôn đi…_Chị Chi đặt tay lên eo mình đẩy nhẹ ra.
– …_Mình gật đầu lia lịa đứng thẳng người dậy bước chân lên ghế tay dựa tường.
Chị Chi nhanh chóng quỳ thẳng người dậy trên đệm ghế hướng ánh nhìn đăm đăm vào phần háng chân mình rồi sau đó đưa tay vuốt nhẹ thằng nhỏ thông qua lớp vải sịp sáng màu.
Tính đến lúc đó thì cũng đã gần ngót tháng trời mình chưa được gặp chị Chi kể từ ngày chị chuyển sang ở cùng chị Na, càng tuyệt vời hơn khi chị Chi với những thay đổi thực sự rất mới mẻ về mặt ngoại hình như độ sậm của da thịt, độ dài của tóc và cả giọng nói bị khàn do vỡ tiếng lại càng khiến cho những ham muốn khám phá trong mình thừa dịp được sục sôi đến chất ngất nên mong rằng đừng ai tự hỏi lí do vì sao thường ngày mình rụt rè, ít nói mà nay lại cứ hấp tấp nhập cuộc đến như vậy.
Sự vội vàng trong nhất thời không chỉ được biểu hiện qua những tình tiết tinh nghịch lúc giúp chị Chi cởi bỏ đống quần áo mà chúng còn được phát tán ở những thời khắc ngay sau đó, cụ thể là lúc mà chị vẫn đang vô tư chậm rãi xoa nhè nhẹ bên ngoài phần vải sịp lót sáng màu của mình. Đứng thẳng người trên ghế sô- pha tay chống tường tự nãy giờ thú thật mình cứ mãi trông ngóng về những cử chỉ vồ vập vượt trên cả sự thèm khát từ chị Chi, cũng y như ban nãy lúc mình vừa đặt chân bước vào căn biệt thự này nhưng trái lại với sự hào hứng của mình chẳng hiểu sao bấy giờ chị Chi lại có dấu hiệu chững lại không báo trước, đơn giản là chị chỉ đang mân mê lớp vải quần sịp của mình rồi thỉnh thoảng đưa tay sâu xuống bên dưới một đoạn để ấn và bóp nhè nhẹ vào vị trí hai trứng cút án ngự mà thôi.
Bắt đầu nghĩ ngợi vu vơ, mình chợt đinh ninh rằng có lẽ vì thấy mình chưa đủ chủ động, chưa đủ ham muốn hay sao đó nên mới khiến chị Chi chậm chạp đến mức đáng ngạc nhiên như vậy, chủ quan hiểu ra mọi chuyện nên liền, ngay và lập tức mình đưa cánh tay đang thả lỏng bên hông lên vội vàng kéo tuột lưng quần sịp hường xuống tới tận gối để thằng nhỏ thoáng chốc bật ra lộ diện tồng ngồng chỉa thẳng, tích tắc chị Chi giật mình chỉ biết mím môi cười gượng. Một tay đặt lên đùi mình, một tay cầm hờ khúc thịt nung núc với cái đầu đỏ hỏn ấy chị Chi thoải mái chà sát để rồi chậm rãi vuốt ve phần thân lên xuống đều đặn, hồi lâu sau chị từ từ áp miệng lại gần hôn phớt rồi liếm láp rộng khắp bộ phận nhạy cảm của mình từ trái sang phải, từ đầu khấc xuống tận gốc cây và cả sâu xuống bên dưới háng chân với thái độ vô cùng cần mẫn và chăm chỉ.
Lúc đầu mình thực sự cảm thấy rất kích thích khi được một vật mềm mại và ẩm ướt lả lướt bôi trán nhẹ một lớp màn sương mỏng ấm áp đều khắp mọi nơi của phần da thịt chứa đầy những sợi thần kinh sung sướng ấy, đó là còn chưa kể đến cái nóng ấm từ hơi thở của chị Chi cứ liên tục phả nhè nhẹ vào phần hạ bộ khiến mình sướng ngây ngất đến mức phải nhắm nghiền cả mắt lại mà tận hưởng nhưng hồi lâu sau thì mọi thứ dần chuyển sang chiều hướng tiêu cực.
Bắt đầu chán hẳn vì ngoại trừ cảm giác nhồn nhột nơi hai trứng cút ra thì mình chẳng cảm giác được cái quái gì nữa khi mà tính từ lúc kéo sịp hường xuống cho đến bây giờ đã hơn 3 phút đằng đẳng, bình thường thì nó chỉ là một tích tắc nhưng nếu bạn đặt nó vào hoàn cảnh lúc đó thì kì thực chẳng khác nào mình đang chống tay lên tường để đợi chờ cơn mưa rào cảm xúc đã ngót 3 ngày trời vậy.
Bức bối trong người, mình lại ngu kiến chủ động di chuyển nửa bước chân về phía trước để thằng nhỏ áp thật gần tới mặt người phụ nữ đang quỳ đến mức mà chỉ cần chị Chi mở miệng ra thôi là đầu khấc của mình sẽ chui tọt vào bên trong ngay, tiếp tục nín thở lần này mình khẽ đưa tay lẫn lờ luồng vào mái tóc duỗi thẳng ngay bên dưới để rồi sau đó mạnh bạo kéo đầu chị ấn hờ về phía trước cho đến khi ngớ người nhận ra chị Chi đang cố gắng né tránh thằng nhỏ mình bằng cách quay mặt đi để phần đầu khấc đỏ hỏn hồ hởi đâm trượt vào một bên má. Giựt nảy người mình vội thu hông lại khi thoáng thấy gương mặt chị Chi đang biểu hiện rõ sự khó chịu vì tức tối.
– Duy…_Chị Chi tay vẫn nắm chặt khúc thịt, chau mài ngước lên nhìn mình.
– Dạ…_Mình há miệng, tròn mắt vì thái độ một mực từ chối của chị.
– Để…để tự chị Chi…Duy đừng ép…_Chị Chi thoáng lườm mình vẻ trách móc.
Gật lấy gật để, mình ậm ừ rồi vội vàng rút tay ra khỏi mái tóc chị Chi sau đó cứ giả dạng như đồ thiểu năng nhìn phong long lên trần nhà, nhìn mông lung ra các thứ kiểu tư tưởng đang bông đùa cùng gió mây mặc kệ cho cái điệp khúc nửa liếm láp nửa vuốt ve tiếp tục quay lại ma sát đều khắp dưới háng chân, vì mình của lúc đó thật sự chỉ muốn chui tọt xuống đất mà trốn biệt đi luôn thôi bởi tính riêng đến thời điểm ấy những lúc ái ân cùng chị Chi mình chẳng bao giờ lơn cớn chộp giật như thế cả, toàn thụ động đợi chị Chi nói gì thì làm nấy, bảo đẩy là đẩy bảo chậm rãi là mình chững hẳn lại ngay, ấy vậy mà nay vừa mới lấy được sự tự tin sau khi đến nhà cô Trang hồi đầu tuần để thể hiện trước chị Chi thì lại bị “xịt” ngay tức thì, đến là hổ thẹn với bản thân.
Thỉnh thoảng mình đảo mắt quanh co để rồi giả vờ nhìn xuống, chị Chi thật sự rất chăm chú với cái sở thích mà bản thân đang cặm cụi nhưng hình như cuối cùng sau một hồi mài mò chán chê thì chị cũng mỏi miệng thì phải, mình đoán vậy vì lúc này tuy chị ấy vẫn đang ở trong tư thế quỳ dạng chân tập trung ánh nhìn vào khúc thịt gân guốc trước mặt nhưng không còn được thấy những động tác lả lướt của chiếc lưỡi linh hoạt đâu nữa, mà thay vào đó giờ đây bàn tay chị đang vọc nhè nhẹ phần bao da bên ngoài thằng nhỏ của mình lên xuống đều đặn như để cố gắng níu giữ một thứ mà vốn bản chất từ lúc sinh ra đã không thuộc về chị.
Mình mặc kệ cứ đứng đó nhìn ngu ngơ như không biết, vờ như không để ý bất kì điều gì vì mình quả quyết với bản thân rằng lần này cứ phải im lặng đợi cho đến khi bạn tình ra hiệu thì mới chắc chắn. Thoáng lâu sau khi vừa vọc cái đầu khấc đỏ hỏn vừa ngước lên cười mỉm nhìn mình nhưng lại chẳng nhận được sự hồi đáp nào đáng chú ý thì chị Chi cuối cùng cũng không chờ đợi thêm được nữa buộc bản thân chị lại phải lên tiếng.
– Duy…nằm xuống…ôm chị nè…_Chị Chi vừa nói vừa bóp nhẹ đùi mình.
Nói xong không cần đợi câu trả lời ưng thuận từ mình, chị Chi đưa chân sang bên ngồi bệt xuống đệm ghế rồi cứ thế nắm lôi hờ thằng nhỏ của mình về phía trước cho đến khi chị đã nằm ngửa người hoàn toàn ra ghế sô pha còn mình thì vào đúng ngay vị trí quỳ gối dưới háng chân chị. Chưa dừng lại ở đó bởi sợ rằng khoảng cách còn khá xa, chị Chi ngước lên nhìn một lúc rồi vội vàng trườn người sâu xuống bên dưới chạm hẳn phần háng vào hai chân mình hào hứng đến mức mà thằng nhỏ đang tồng ngồng còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì liền ngay lập tức đã và đang bị chà sát liên tục vào phần bên ngoài cái bím nhẵn lông của chị Chi.
Biết rằng cuối cùng đã đến lúc, mình liếm nhẹ vành môi cười khì vui vẻ sau đó liền nhanh chóng dạng háng chỉnh chu canh vị trí cái khe hẹp thật chính xác, không nói không rằng mình vội vàng nhấn khúc thịt cứng ngắc bên dưới bụng thật nhanh và mạnh vào háng chân chị Chi, nó quyết đoán xé toạt hai mép thịt ra làm đôi để chui tọt sâu vào bên trong cơ thể chị.
Nhích người tới gần thêm chút nữa, mình cố gắng áp thật chặt phần háng của mình và chị Chi vào với nhau để thằng nhỏ có thể chui sâu hết mức có thể vào bên trong tử cung của chị cho thỏa những trông ngóng, những chờ đợi tự ban nãy tới giờ. Thở hơi ra, mình khẽ cúi đầu nhìn xuống ngó xem tình hình khi chợt nghe những tiếng rên rỉ khàn đặc phát ra từ cuống họng chị Chi thì thoáng thấy chị nhắm nghiền mắt đang đưa tay ôm khư khư phần bụng dưới với vẻ mặt đanh lại vì đau đớn nhiều hơn là cảm giác sung sướng chất ngất.
Chưa thực sự quan tâm đến điều đó vì ban đầu thú thực mọi thứ không hề dễ nhận biết cộng thêm sự rạo rực đang chảy dồn trong máu tự nãy giờ khiến cho tâm thần của mình lúc đó sục sôi phần con nhiều hơn là người. Hộc tốc thu người chút đỉnh về phía sau để khiến thằng nhỏ tuột ra đến lưng chừng hai mép thịt, mình lại tiếp tục một lần nữa gồng người đẩy cực lực phần háng chân đập mạnh vào cửa mình chị Chi tạo thành một tiếng “ách” khá êm tai, y hệt như cái cách mà mình vẫn thường hay áp dụng lúc nhập cuộc khi quan hệ cùng cô Trang và với chị Chi đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên, nhưng không giống những lần trước chị Chi hôm nay không rên rỉ tíu tít vì thỏa mãn hay háo hức sau những pha đẩy đưa mạnh bạo mang tính chất dạo đầu này của mình nữa mà thay vào đó là gương mặt nhăn nhó đến khôn cùng, thậm chí đôi khi mình còn để ý thấy chị báu chặt hai tay vào nhau đầy chịu đựng.
– Á ứm…_Chị Chi bất giác giật bắn khi mình lại tiếp tục vội vàng rút khúc thịt gân guốc ra khỏi người chị.
– Chị…chị Chi đau ạ…_Mình chững lại nhìn đinh ninh vào gương mặt đang lấm tấm mồ hôi nơi vầng trán ngay bên dưới.
– Ừm Duy…đau…nó rát lắm Duy…_Chị Chi từ từ mở mắt ra hít hà khi nghe thấy tiếng nói gợi chuyện từ mình.
Nghe chị Chi nói vậy mình chạnh lòng lắm nên mặc dù đang trong cơn khát tình tê tái mình đột nhiên chẳng nỡ chạm vào người chị nữa vì sợ rằng nếu tiếp tục thế này thì chỉ tổ mang đến sự đau đớn cho chị Chi mà thôi, thoáng chút buồn mình ngồi bệt xuống ghế lấy đầu khấc trây trét ít dung dịch đùng đục còn đọng lại trên đỉnh ra khắp háng chân chị.
– Duy…sao vậy em…_Chị Chi ngước đầu lên nhìn mình.
– Em…em sợ chị đau…_Mình sụ mặt xuống trông rất con nít.
– À không sao đâu Duy tại chị Chi mà…nước nhờn trong “chim” của chị Chi chưa ra nhiều tại nãy giờ…nói chung giờ chầm chậm xíu cho nó trơn đã rồi Duy muốn gì chị Chi cũng chiều được…tại hơi nhanh nên chị Chi buốt chút thôi đừng buồn nha…nhìn mặt ổng kìa trời…thấy cưng ghê hông…_Chị Chi chống tay ngồi dậy vừa nói vừa cười khì nhìn mình.
– Chị Chi…cũng gọi là “chim” sao…_Mình mắt tròn mắt dẹt.
– À chết…tại hay giỡn với cu Bo nên chị quen miệng…xin lỗi Duy nha…_Chị Chi cười nheo mắt.
– Dạ không…ý em là… nghe giống với…à mà lúc trước cũng nghe cu Bo nói chim chim lúc tắm chung với em rồi…_Mình giả lả gật đầu.
Thực ra lúc đầu ý mình là chị Chi dùng từ “chim” nghe sao giống với cách mà Dì Linh dùng để ám chỉ về cơ quan nhạy cảm bên dưới rốn của phụ nữ đến thế, nhưng rồi lại chợt nghĩ nếu nói ra và bị chị Chị hỏi ngược lại rằng Dì Linh dùng từ đó khi nào thì chết dở vì chẳng lẽ mình lại khai thật là Dì Linh phải dùng đến nó khi giữa đêm khuya vắng vẻ bị mình rờ “bướm” hả, nên mới nói mình ngập ngờ chuyển sang chuyện khác là vậy.
– Cu Bo nó gọi “cái ” của con trai hay con gái gì cũng đều là “chim” hết đấy…à nhớ rồi…là lúc cu Bo khen chim của Duy bự ý hả.._Chị Chi cười nắc nẻ rồi lẳng lặng đưa tay xuống xoa nhè nhẹ phần đầu khấc đỏ hỏn dưới háng chân mình.
– Dạ…_Mình gãi đầu mắc cỡ.
– Mà cũng bự thiệt ha…_Chị Chi bặm môi hơi cúi đầu nhìn xuống bụng dưới mình.
– …_Mình im lặng cười ngượng ngùng quay đầu sang hướng khác khi chị Chi vẫn đang vuốt ve thằng nhỏ.
– Mà Duy…em nhích người xê lên đây đi…ngồi lên người chị Chi nè…_Chị Chi cười mỉm.
Nói xong thì một lần nữa không đợi mình gật đầu đồng ý, chị Chi vừa ngả lưng nằm xuống ghế vừa nhanh nhảu cầm thằng nhỏ của mình kéo về phía trên thân người khiến mình cũng phải nhanh chóng tìm chỗ đặt chân lách chỗ nệm trống để ngồi chòm hỏm ngay trên cổ chị. Chỉ chờ có thế, chị Chi liền níu thằng nhỏ của mình lại gần đôi môi đỏ hồng để liếm láp chút đỉnh rồi sau đó cố gắng há rộng miệng hết cỡ để nhét thằng nhỏ của mình vào bên trong miệng chị.
Nuốt trọn vẹn đến khoảng lưng chừng nửa thân “cây hàng” cũng chính là khi miệng sáo mình đang đâm vào các thớ thịt nơi vòm họng thì Chị mới chịu dừng lại để rồi sau đó liên tục mút chùn chụt và đẩy vội thằng nhỏ của mình vào ra bên trong miệng chị, bởi vậy nên chẳng mấy chốc khi rút ra khúc thịt của mình đã bóng lưỡng và nhễ nhại thứ nước dãi được sản sinh ra từ bên trong cái nơi ẩm ướt này.
– Duy đút vào…em vào đi…được rồi đấy…_Chị Chi nói giọng đứt quãng lại vỡ tiếng nghe cứ như người đang thiếu hơi.
– Vậy em cho…cho chim vào…_Mình hỏi gặn lại để chắc chắn rằng chị Chi đã sẵn sàng.
– Ừm…cho chim của Duy vào chim chị Chi đi…_Chi Chi gật đầu cười hiền từ khi thấy mình nhại lại chữ “chim”.
Mình nghe chị Chi nói vậy nên thấy an tâm hẳn, liền quay về với vị trí ban nãy dưới háng chân chậm rãi khom người đưa khúc thịt gân guốc đến gần cửa mình chị để gạ gẫm, ma sát vào hai mép thịt cho đến khi chúng đỏ mọng sưng tấy vì bị kích khích thì mới chậm rãi đẩy sâu dương vật vào bên trong người chị vô cùng cẩn thận.
Trơn tru hơn hẳn, đúng thật là có cảm giác trơn tru hơn rất nhiều so với hoàn cảnh khô khốc ban nãy, tuy rằng vẫn còn bị bó chặt bởi từng lớp thịt mỏng ẩn sâu bên trong cơ thể chị Chi nhưng kì thật quá trình vào ra của thằng nhỏ lúc đó đã đỡ đau rát hơn rất nhiều cho cả mình và chị, trái hẳn với thoạt đầu còn ngu ngơ thích thể hiện theo phong cách của bản thân là chính lần này mình thực sự rất chậm rãi cho những pha dạo đầu khập khởi không mấy thi vị ngoài cái tê tái nơi đầu chim do chưa thực quen với sự co bóp liên tục bên trong cái nơi ấm nóng ấy. Đầy cẩn trọng, thằng nhỏ của mình vào ra nhè nhẹ độ chừng hơn 1 phút thì bắt đầu ngập dần trong một thứ dung dịch đang tiết ra ngày một nhớt nhát hơn thậm chí sau những pha đập nhả mình còn có cảm giác như khe quy đầu đang ít nhiều góp phần làm tràn chúng ra cửa mình chị.
“…Phù…phù phù…phù…phù…”
Hơi thở chị Chi chẳng biết tự lúc nào đã lạc nhịp hẳn đi rồi thình lình lớn dần theo thời gian đến mức có thể nghe rõ thành tiếng. Tự nhủ mọi thứ đã đi vào vùng an toàn quen thuộc, mình nhanh chóng khom lưng chống hai tay lên đệm ghế rồi cứ thế nhắm nghiền mắt gồng người thúc mạnh phần hạ bộ dập liên tục vào háng chân chị Chi chẳng nể nang gì nữa, sự kích thích vật lí đột ngột tăng cao khiến cho từ sâu bên dưới nơi mà cái khe hẹp đang quyện chặt khúc thịt gân guốc của mình quyết không rời những luồng xung điện được dịp phát sinh và lan truyền ra khắp nơi xung quanh tác động từng hồi lên hai trứng cút.
Không khí phòng khách lúc đó thật vô cùng mát mẻ bởi giờ đang là giấc xế chiều nên vô hình chung tạo nên khung cảnh cực kì đê mê nhất là khi những tiếng rên la không kiềm nén phát ra từ cuống họng chị Chị hòa cùng những tiếng tanh tách của hai bộ phận nhạy cảm ngay bên dưới kia càng khiến cho mọi cảm giác trong mình trở nên trọn vẹn sau những pha va vấp đầy hăng say và cố gắng.
– Duy…ưm…ưm…_Chị Chi lim dim hít hà gọi tên mình trong khi phần dưới cơ thể đang rung lắc dữ dội.
– Dạ…_Mình hì hục căng sức ra đẩy nên chỉ ậm ừ vu vơ.
– Không…chị Chi…ưm…chị Chi không nói gì hết…a ưm ưm…_Chị Chi với cuống họng khàn đặc lại cứ hay bị đứt hơi nên nói tiếng được tiếng mất không rõ ràng.
Mặc dù không thể hiểu những gì chị Chi vừa thốt lên cũng như ý đồ ám chỉ của chị lúc đó nhưng mình vẫn thầm đoán rằng chắc có lẽ chị đang chê mình còn chậm, còn yếu hay sao đó nên mới gọi tên mình như thế chứ nếu ổn rồi thì gọi chi đâu bằng chứng là hồi lúc cả hai quan hệ dưới nhà bếp đêm trước ngày chị dọn đi khỏi nhà, mình có bị chị gọi tên phát nào đâu nhỉ. Bởi nghĩ vậy nên liền nghiến răng, mình cong người lấy đà tăng nhịp độ đẩy mạnh bạo phần thân dưới hết cỡ làm cho khúc thịt giữa háng cứ liên tục đâm hối hả không thương tiếc vào cái khe hẹp nhũn nhĩn nước giữa hai chân chị Chi, thình lình tạo nên những tiếng động khác lạ, to nhỏ không đều.
“…ạch…tạch…ạch…ạch…tạch ạch ạch tạch ạch…tạch..”
Và mình đã đúng khi lúc này nhìn chị Chi đúng kiểu đang hưởng thụ luôn, rụt rè chị đưa tay xuống bên dưới để cố gắng banh rộng hai chân tiếp đón thằng nhỏ mình giã mạnh bạo liên tục vào sâu bên trong hai mép thịt trong khi miệng thì cứ mãi phát ra những câu rên rỉ cảm thán mờ đục hòa cùng tiếng va chạm đành đạch của hai con chim quyện bầy, nên mới nói mặc dù phải ở tư thế không mấy cảm giác này khá lâu sinh mỏi cơ nhưng mình vẫn cố gắng hết sức bình sinh có thể để kéo dài cái khung cảnh đê mê này càng lâu càng tốt mãi cho đến khi bất giác phải dừng lại vì một lí do khá khả ố mà tất cả cũng chỉ vì tiếng rên la thất thanh của chị Chi.
– Ứm…Duy…á á…ứm…ứm á á a ứm ứm…Duy…_Chị Chi lại bất chợt tiếp tục trân gân gọi tên mình.
Nghe đến đó thì mặc dù vẫn cố gắng duy trì nhịp độ đẩy đưa nhưng bất chợt thất thần mình lờ đờ mắt tỏ ra vô cùng khó chịu, thế quái nào với mật độ dày đặc những cú dập tấp nập khiến hai mép bím chị sưng tấy đỏ ét đến như thế kia mà chị vẫn lại muốn mình nhanh hơn nữa là sao, chẳng lẽ chị vẫn còn muốn mình tăng tốc trong khi tính từ lúc bắt đầu cho đến giờ đã ngót gần 10 phút trôi qua vẫn chỉ một tư thế. Một phần vì xuống tinh thần một phần vì đuối sức nên chỉ trong chốc lát mình đã chùn lưng mỏi gối, chậm dần lại mình khẽ cúi xuống ngậm chặt hai đầu ti của chị Chi để rồi chậm rãi xoay đều thằng nhỏ ngoáy thành vòng trong âm đạo của quét qua từng nếp thịt mỏng và nóng hôi hổi.
– Duy đợi xíu…để chị Chi…ra khép cửa kéo rềm đã…nãy chị mở cửa hơi rộng tính chưng bàn cúng luôn…sợ người ngoài đường nhìn vào thấy chị em mình đó…_Chị Chi bất giác lên tiếng khi thấy mình đột nhiên chậm lại, vừa nói vừa chống tay nhích người ngồi dậy.
Nói xong chị Chi khẽ nghiêng người sang bên đưa tay kéo nhẹ thằng nhỏ của mình ra khỏi háng, sau đó một thoáng đặt hai chân cùng lúc xuống sàn nhà để lom khom định bụng đi về phía cửa chính đang mở. Về phần mình thì tuy đã thấm mệt nhưng dù sao vẫn đang trong cơn hăng tình ái cao độ, cộng thêm những xúc cảm mãnh liệt từ phần hạ bộ đang ào ạt truyền lên tận tới đỉnh đầu đột nhiên bị dừng lại liền lập tức khiến mình cảm thấy chưng hửng, chưa kể việc chị Chi vừa mới làm mình cảm thấy vô cùng tuyệt vọng chỉ chưa đầy 5 giây trước đây chẳng lẽ bây giờ chị còn muốn mình hụt hẫng thêm sao. Không thể dễ dàng chấp nhận cái hiện thực tù túng đó nên vừa khi thoáng thấy chị Chi quay lưng chuẩn bị bước đi là y như rằng mình nhanh nhảu chòm người tới đưa tay ra phía trước ôm chặt eo lại khiến chị giật mình.
Duy…gì vậy…_Chị Chi với cặp mông căng tròn hơi ưỡn về sau ngước đầu lại ngạc nhiên nhìn mình.
– Duy muốn…đang muốn mà…sao chị Chi lại đi…_Mình nhíu mắt hờn dỗi.
Với thái độ oán trách rõ rệt, mình nhanh chóng choàng tay lên lưng đè phần thân trên của chị Chi xuống khiến chị mất đà phải vội vã chống tay lên phần đệm ghế miễn cưỡng khom người về phía trước, rồi lại chẳng thèm nói năng gì mình khẽ nhích người cúi đầu về sau mạnh dạng banh rộng hai mông của chị Chi ra để hướng ánh mắt tỏ tường nhìn đinh ninh vào bên trong. Vì mọi chuyện diễn ra vô cùng trống vắng nên khi phát hiện ra ý đồ của mình, chị Chi chỉ kịp giảy nảy rồi sau đó thì cười ngượng khó chịu.
– Ấy Duy…Duy…làm gì á…chị mắc cỡ lắm…đừng nhìn…đừng nhìn mà…chị ngượng lắm…bỏ chị ra đi…Duy…thằng nhỏ này…Duy…_Chị Chi vừa cười vừa van nài với chất giọng khàn đặc.
Mặc kệ lời chị Chi nói mình cứ giả vờ như không nghe đề rồi chậm rãi đưa ngón tay vào khoảng giữa hai mông chị mà chà sát không thương tiếc dọc khắp phần khe bím kéo dài qua hậu môn lên tận đến xương cụt rồi cứ thế ngón tay mình lên xuống, xuống lên đều đặn.
– Duy…Duy muốn…muốn vậy thì nói chị chứ…a…ưm…làm chị lo lắng…hông sợ chị giận à…_Chị Chi vẫn cố gắng rặn ra từng tiếng khi mà thân thể vẫn đang tràn ngập trong tiếng hít hà.
– …_Mình mồ hôi lưng đã chảy ra đầm đìa, bặm môi nhíu mài hưởng thụ cái cảm giác chiếm hữu từ phía sau không buồn trả lời chị.
– Duy nghe…nghe chị nói không…nghe không…lần sau phải nói nghe chưa…_Chị Chi mặc dù đang chống tay rất khó khăn nhưng vẫn lại quay ra sau nhìn mình cho bằng được.
– …_Vội né tránh ánh nhìn từ chị, mình im lặng chăm chỉ trong từng cử động.
– Nghe…nghe chị Chi nói…không…không đó Duy…Duy…thằng bé kia…_Chị Chi nhăn trán nhìn mình lộ hẳn sự tức tối.
– Em…em nghe rồi mà…_Mình ưỡn người thúc mạnh về phía trước nhắm nghiền cả mắt.
Con người là thế không ngoại trừ ai, phụ nữ cũng như đàn ông khi họ muốn mình mở miệng, muốn nghe tiếng nói từ chúng ta mà ta lại im lặng thì sẽ rất dễ nảy sinh cảm giác bực bội, gay gắt cho dù trước đó cái mà họ đặt ra chưa hẳn đã là một câu hỏi giống y như trường hợp của Dì Linh dạo này cũng thế, cứ nói chuyện mà thấy mình không chú ý cái là lại mếu máo rưng rưng, đến khổ.
Mặc dù mình hiểu được điều đó từ lúc chị Chi vừa mới quay đầu lại lên tiếng ỉ ôi nhưng kì thực mình lại chẳng thể lên tiếng được vì đang mãi tập trung hết cỡ sự chú ý vào từng cú dập bởi lẽ sau khi chị Chi di chuyển thân người lại gần thành ghế sô- pha thì phần gốc thằng nhỏ mình đã ít nhiều bị dày xéo, tác động nên bắt đầu xuất hiện cảm giác như có một thứ gì đó đang chực chờ đang canh me sự thiếu thận trọng từ mình cái là out ngay chứ chẳng đùa.
Vậy nên cực kì vội vã, ngay sau khi trả lời chị Chi mình liền chòm người tới phía trước đưa tay sang ôm eo chị để cả hai cùng nhau dịch người ngã nghiêng ra ghế sô pha. Nhoài người đè lên thân thể ngay bên dưới, mình bóp lấy bóp để hai bầu vú chị không thương tiếc để rồi thoáng chừng sau đó lập tức quay về với tư thế truyền thống ngồi thẳng dậy tập trung tư tưởng cho thằng nhỏ quay trở lại với cái khe hẹp ấm nóng nhưng có khác chăng là lúc này mình đã nhanh nhảu khép chặt lại để đưa hai chân chị Chi lên thật cao rồi cứ thế hùng hục đóng thằng nhỏ vào háng chân chị.
Không còn thì giờ để tiếp tục nhây nhớt, mình đẩy nhanh tốc độ hết sức có thể, tổng lực trong từng pha đẩy cho đến khoảng lưng chừng 20 giây sau với những kiềm nén đã đạt tới đỉnh điểm, mình trân người xuất ào ạt những gì chất chứa nhất vào tận sâu trong tử cung chị Chi để rồi ngay sau đó đổ ầm xuống thân thể của người phụ nữ ngay bên dưới. Thở hồng hộc, mình không dám nói những gì mà chị Chi nhận được trong suốt cuộc mây mưa từ chiều giờ là tuyệt với nhất nhưng mình dám cá với bản thân rằng chúng lạ, chúng cực kì mới mẻ so với những ái ân đời thường.
2 phút lững lờ trôi qua trong cái khung cảnh lúc đó dường như đang chững hẳn lại cả không gian và thời gian, cả sự vật và hiện tượng khi mình và chị bất giác chẳng buồn nói với nhau câu nào mặc dù khoảng cách giữa cả hai lúc này gần như bằng 0, ai nấy đều đang phải trải qua những tác động mang tính chất hệ lụy của đợt quan hệ thể xác vừa rồi, chị Chi vẫn thỉnh thoảng nhắm nghiền mắt giật nảy khi cái chất ấm nóng từ mình đang cố len lỏi vào sâu bên trong cơ thể chị, còn mình thì vẫn vậy, vẫn buông xuôi tứ chi vì tận sức quá thể.
Nhưng rồi thì cuối cùng mọi thứ cũng vẫn phải quay lại với những gì mà chúng vốn có, với những giao tiếp đời thường nương náu dưới những cảm xúc yêu thương.
– Duy…nay Duy hư lắm…chị thấy ghét Duy rồi đó…_Chị Chi chợt đánh nhẹ vào lưng mình.
– …_Mình nghe thấy nhưng vẫn im lặng thở phì phò.
– Nghe chưa…chị Chi ghét Duy rồi đó…rất là ghét luôn…Duy làm mấy chuyện…chị đau…không giống như đêm hôm nọ…_Chị Chi nhắc lại và vẫn đánh tiếp vào lưng mình một cái nữa.
– Đêm nào chứ…_Mình khó khăn lắm mới mở miệng được.
– Thì cái đêm dưới nhà bếp…đêm đó chị yêu Duy nhiều hơn…nay tuy…nhưng ghét hơn…_Chị Chi đưa tay lên vuốt tóc mình.
– Sao chị ghét Duy…_Mình chiều ý hỏi vu vơ.
– Tại Duy biết chị không thích mà vẫn làm…nên ghét…_Chị Duy vếu nhẹ tai mình.
– Ghét vậy em không qua đây nữa…_Mình chống nệm nhìn thẳng mặt chị Chi.
– Em không qua chơi ý là muốn đoạn tuyệt à…chị nói Linh…nói chú chuyện này nhé…_Chị Chi lườm mắt gian xảo.
– Gì…chị Chi nói giữ bí mật mà…sao giờ uy hiếp em…_Mình trề môi đưa tay xuống búng yêu núm vếu chị Chi.
– Chị Chi giỡn mà…điên hay sao nói…ý là em không qua đây chơi với chị…là chị giận thiệt đó…_Chị Chi cười khì ôm chầm lấy mình.
– Coi em như em trai mà qua đây chi…đâu có lí do nào đâu…_Mình ý kiến khi bầu ngực chị cứ áp mãi vào má.
Mình nói vậy vì trước đây khi trò chuyện ngoài lan can hè hay trên phòng mình chị Chi đều có nhã ý chỉ xem mình như là em trai không hơn không kém.
– Em trai thì cũng gần tựa máu mủ rồi…chị thương mỗi cu Bo với Duy…hiểu chưa…_Chị Chi nựng mình.
– Vậy ạ…em cũng thương chị Chi…mà chị Chi không sợ có bầu à…_Mình thì thầm.
– Sao lại sợ…_Chị Chi vừa thắc mắc vừa buông cổ mình ra.
– Em toàn…xịt trong người chị không mà…chị uống thuốc hả…_Mình khịt mũi.
– Sinh cu Bo xong chị cắt dạ con rồi…làm gì có bầu được nữa…nên chị mới coi cu Bo như mạng sống của chị vậy…_Chị Chi vừa nói vừa lắc nhẹ đầu.
– À dạ…mà ngồi dậy đi chị Chi ơi…em thấy ướt quá…_Mình nhích người ra khi phần lông trên thằng nhỏ lúc này đã bệt hẳn vào da phần bụng dưới.
– Sao vậy…nằm ôm chị thêm lúc nữa…chị thích như vầy…_Chị Chi bặm môi lại ôm chầm lấy cổ mình.
– Nhưng…em…em thun lại còn bé xíu…quê lắm…_Mình chống cự.
– Kệ…thích chim Duy trong người chị…thích giữ Duy lại cho riêng mình chị…_Chị Chi cứ lắc đầu nài nỉ.
– Không được đâu…_Mình thình lình nghiêm túc.
– Sao vậy ông…_Chị Chi há miệng lườm yêu mình.
– Sau này em lấy vợ…sao chị giữ em được…em méc Ba giờ…_Mình liếc.
– Ha ha ha…thì lúc đó mới được rời xa chị…nói chứ rảnh qua đây với chị nha…đừng cho Linh biết…bé nó méc Ba em là chết đó…_Chị Chi thả cổ mình ra nhắn nhủ.
Không buồn trả lời chị Chi, mình vội vã ngồi dậy tách phần bụng dưới ra khỏi háng chân chị sau đó dựa lưng vào đệm ghế thoải mái quan sát rồi bình phẩm khi thoáng thấy một một dòng chất lỏng trắng đục như kết tủa đang chảy róc rách ra ngoài xuống tận khe mông từ bên trong chim chị Chi.
– Chị Chi đái hả…_Mình cười giả vờ ngây ngô con nít.
– Ha ha ha…ừ…chị Chi đái á…Duy lấy chị hộp khăn giấy…ở đâu nhỉ…à trên tủ lạnh ấy…_Chị Chi cười nắc nẻ.
Cười khì vì chẳng thể ngờ rằng bản thân mình cũng có lúc phun ra những từ ngữ vô duyên đến vậy mặc dù không có Dì Linh bên cạnh mà chắc hầu hết là do bị nhiễm chứ đâu ra. Đoạn mình đi lại hướng tủ lạnh cạnh cầu thang lấy khay khăn giấy cho chị Chi sau đó thì lẳng lặng cầm quần áo lên phòng tắm tầng hai rửa ráy, về phía chị Chi sau khi đã dọn dẹp xong xuôi thì sử dụng luôn phòng vệ sinh ở tầng trệt cạnh nhà bếp. Tươm tất, mình quay trở lại xuống nhà phụ chị Chi quét sân, dọn dẹp vài thứ linh tinh trong nhà, khiêng sửa vị trí đồ đạc các thứ sau đó thì cả hai đơm trái cây, nêm chả, bánh kẹo lên bàn cúng rồi ra trước hè ngồi hóng gió trong thời gian chờ đợi nhang tàn.
– Dạo này ít thấy bé Linh quá…Linh khỏe chứ Duy…_Chị Chi ngồi dựa lưng vào tường với ánh mắt nhìn ra hướng đường nhựa bên ngoài cánh cổng sắt với chấn song dày đặc.
– Dạ…Dì Linh cũng bình thường chị…tại đợt này chưa cuối tháng nên chưa qua khách sạn thường xuyên…_Mình ngồi chống chân chàng hảng gác tay lên hai hối.
– Ừm…đúng rồi ha…phải cuối tháng mới lên nhiều…mà chiều Duy đi học thêm rồi mới ghé chị đúng không…_Chị Chi gật gù quay sang nhìn mình.
– Dạ…chị gọi đúng ngay trước lúc em vào học…_Mình cười với chị.
– Chị mà không gọi chắc Duy cũng im luôn rồi…bữa giờ chẳng thấy nhắn tin gọi điện thoại gì…kể từ ngày chị chuyển đi luôn phải không ta…_Chị Chi lại thơ thẩn.
– Cũng có trả lời tin nhắn của chị mà…mà cũng tại em sợ chị bận…lại phiền…nghe nói chị đi tour hoài mà…_Mình thở dài.
– Thì đi chăm đoàn lớn thôi…gần cuối năm mà…Việt có…Ngoại có…chị vầy nhưng bé Na còn kinh khủng hơn đó…_Chị Chi nghiêng người sang gác đầu lên vai mình.
– Hai chị không đi chung tour ạ…_Mình thắc mắc.
– Có lúc chung có lúc không…còn tùy thời điểm nữa em…_Chị Chi nhỏ tiếng.
– …_Mình gật nhẹ đầu chẳng nói gì nữa.
Lúc đó cũng đã hơn 8 giờ, hai chị em ngồi nói chuyện vu vơ thêm ít câu hồi lâu thì cuối cùng nhang cũng tàn, chẳng ai bảo ai cả hai cùng nhanh chóng đứng dậy dọn dẹp bàn ghế, đồ cúng xong xuôi thì mình tạm biệt chị Chi để ra về dù sao cũng đã muộn rồi. Ra khỏi nhà chị Chi đi đến chỗ đầu đường khuất bóng góc cây, mình lửng thửng móc điện thoại ra gọi cho Dì Linh do thám tình hình.
Mình: Dì Linh về nhà chưa…
Dì Linh: Tui đang nằm trong phòng nè…
Mình: À rồi…
Dì Linh: Khi nào về á…
Mình: Giờ con sắp tới nhà rồi…
Dì Linh: Ừm…
Ở nhà một mình không đáng sợ bởi trước khi chuyển vào ngôi nhà này sống cùng Dì Linh, mình vẫn một mình chăm nhang đèn cho Mẹ suốt hơn một năm trời nhưng ý là nếu bây giờ mình về nhà mà chỉ có một mình nhưng lại không qua nhà Bác Gái thì thật sự không phải phép lắm vì ban nãy khi Dì Linh gọi điện thoại nhắc mình qua ăn cỗ bên đó, mình có nghe thấy giọng của chị Nhi, giọng của Bác Gái vui vẻ cố gắng nói chen vào ân cần mời mọc mà bây giờ khi về mình lại không qua thì thể nào Dì Linh cũng sinh nghĩ cũng nghĩ ngợi các thứ, Bác gái cũng buồn, cũng suy nghĩ lung tung.
Chứng định rõ Dì Linh đã có mặt ở nhà, mình nhanh chóng rồ ga rời khỏi cái cây khuất bóng đầu đường nhà chị Chi, vọt thẳng qua con đường hai bên đầy ắp những ngọn cỏ cao đến hơn nửa ngực người, qua cả cái chợ ban chiều sực nức mùi thịt cá sau đó đá sang con đường nhựa dài ngoằng ngoèo rồi cứ thế ôm cua vào cái ngỏ hẹp quen thuộc với khúc dốc nhỏ ngay đầu. Về tới nhà, mình dắt xe ra bên hông rồi khóa cửa cổng, cửa chính cẩn thận sau đó lửng thửng bước lên phòng Dì Linh, trái hẳn với suy nghĩ của mình khi vừa bước vào đã thấy căn phòng lúc đó vẫn tối om chứ chẳng mấy hơi người như cái giọng tươi tỉnh ban nãy qua điện thoại của chủ nhân nó, với tay bật điện mình bắt đầu lên tiếng.
– Linh…con về rồi nè…_Mình nói khá to khi thoáng thấy bóng dáng một người phụ nữ đang nằm trùm chăn kín đầu trong nệm.
– Hủm…người ta đang ngủ mà…gọi điện thoại là đã thấy ghét rồi đó…giờ còn phá giấc tui nữa…khiến chết ha…_Dì Linh vạch chăn ra khỏi đầu lườm lườm.
– Sao nãy gọi điện thoại nghe giọng vui lắm mà…vậy con đi ra ngoài…_Mình thở dài ngao ngán.
– Ê đồ vô duyên…mà sao nãy hông về nhà…đi đâu dạ…_Dì Linh kêu giựt ngược.
– Con đi với bạn…_Mình quay lưng dựa vào lề cửa.
– Có chuyện gì với nhà hàng xóm hả…biết ý muốn né rõ ràng…_Dì Linh nằm ngửa người ra thoải mái vuốt tóc.
– Có đâu…tại bạn rủ thật…là bạn con chứ không con cũng về nhà rồi…tiệc mà…_Mình lắc đầu xạo sự.
– Thật không…_Dì Linh cười mỉa trêu ngươi.
– Thật…_Mình gật đầu cái rụp.
– Tắm đi…_Dì Linh xoa tay đuổi mình đi.
– …_Mình lườm lại phát xong mới chịu đi ra.
– Ê mà khoan…_Dì Linh lại hét toáng gọi mình lại.
– …_Mình bước trở vào mà cắn răng, mặt bắt đầu tỏ vẻ khó chịu.
– Hun tui cái…má bên này…à không má bên này…_Dì Linh lấy tay vẫy mình lại xong chỉ chỉ lên mặt.
– Thôi con đi tắm…giỡn hoài…_Mình cười nửa miệng sau đó lại quay lưng.
– Vậy lát tui lên phòng mấy người ngủ luôn…_Dì Linh chắp miệng ngán ngẩm nửa ý muốn hù dọa.
Vừa nghe tới đó mình hối hả chạy thật nhanh lại chòm người vào trong nệm hôn lên má trái ngay núm đồng tiền của Dì Linh một cái rõ sâu rồi không chẳng buồn đợi Dì Linh cảm thán gì thêm, mình cứ như một đấng lãng khách phiêu bồng ngao du tứ hải chống tay đứng dậy vội vàng tắt điện sau đó đi thẳng ra ngoài đóng cửa.
Lên tầng trên cất cặp xách với kiếm ít đồ sạch, mình lẹ làng quay xuống phòng vệ sinh tầng hai khi mà cửa phòng Dì Linh vẫn đang đóng im ỉm để tắm rửa và thay quần áo rồi cứ thế vô tư xuống nhà kiếm ít đồ ăn lót dạ vì bụng mình từ chiều giờ đói meo nhất là khi cơ thể phải trải qua đợt chinh chiến hơi đuối sức lúc chập choạng tối Ăn uống no nê mình vội vàng đánh răng rửa mặt sau đó về phòng chuẩn bị cặp sách, quần áo để mai đi học rồi thủn thẳng nằm nhắn tin cho chị Chi xong xuôi thì tắt điện đi ngủ luôn từ giấc sớm bởi nay vì một số lí do khá là chính đáng khiến người mình lả lướt đi hẳn . Đôi mắt mình e dè nhắm lại cho tới tận gần 12 giờ khuya mới thình lình bị kéo giựt ra vì cái điện thoại quái quỷ trên đầu nằm trước lúc đi ngủ quên tắt chuông báo.
Mình: A…a lô…ai…ai vậy…
Đầu dây bên kia: Duy hả…Ánh nè…
Mình: Ừm…nói…nói đi…
Ánh: Ông đang ngủ hả…giúp tui với…
Mình: Để…để sáng mai…được không…mà thôi nói…nói luôn đi…
Ánh: Qua quận 8 đón tui với…được không…giúp dùm tui đi…
Mình: Giờ mấy…mấy giờ rồi…
Ánh: 12 đó…giúp tui nha…
Mình: Sao Ánh không đón taxi về cho an toàn…hết tiền hả…vậy sao không gọi người nhà…à đi chơi đêm hả…sao không gọi người yêu…
Ánh: Ông lằn nhằn quá…tui chỉ gọi được cho người yêu thôi mà giờ gọi nó…nó lo lắng rồi ra đường lại gặp nguy hiểm thì sao…gần 12 giờ rồi còn gì…
Mình: Chứ Ánh nghĩ tui ra đường…à quên…nữ yêu nữ…à hay xin ngủ ở đó mai về…
Ánh: Ông này điên…sáng mai tui còn đi học mà…mai về muốn sáng nghỉ luôn à…trường tui báo về phụ huynh đó…
Mình: Sợ phụ huynh sao còn đi chơi đêm…
Ánh: Vừa phải thôi…không giúp thì tui nhờ đứa khác…
Mình: Không phải nhờ hết không được mới gọi Duy sao…cũng đâu thân đến mức là người được gọi đầu tiên…
Ánh: Ông là người tui gọi đầu tiên…sau anh 2 tui…
Mình: Rồi anh ấy có qua đón không…
Ánh: Đang công tác bên Mẽo á…
Mình: Nhắn tin địa chỉ đi…
Ánh: Cứ qua bên cầu chữ Y đi nhưng đừng lên cầu nha…đi xuống hướng bên dưới chỗ bệnh viện tâm thần á…tui đang đứng gần đó nè…
Mình: Trời ơi…mặc đồ con trai đứng đó mà mặt trắng trắng là người ta tưởng Ánh trong trỏng mới đi lạc ra á…canh hôm khuya khoắc nữa chứ…
Ánh: Cũng tài lanh quá ha…chứ đứng xa quá công an hỏi nữa…qua liền đi…
Mình: Ừ…thì qua…
Mình ngồi dậy ngáp ngắn ngáp dài, mắt lờ đờ mãi mới chịu mở ra mà đầu óc thì cứ rối tung rối mù hết cả bởi chẳng hiểu tại sao mình và Ánh không phải là bạn bè thân thiết gì, cũng chẳng thuộc dạng nói chuyện thường xuyên với nhau trên lớp học thêm ấy vậy mà lúc khó khăn này Ánh lại gọi mình, đúng thật là khó hiểu. Nhưng thôi kệ vì dù sao nhỏ cũng là em Thầy cộng với việc tính khí cũng không đến nỗi nào, đành rằng nếu không biết thì thôi chứ khi đã được nhỏ lên tiếng nhờ mà lại không giúp thì cũng áy náy, giờ này mà còn ngồi một đống ngoài đường thì mình thực cũng không an tâm. Thay bộ đồ cộng với cái áo ấm có mũ trùm, mình đi xuống nhà đánh răng rửa mặt sau đó lửng thửng dắt xe ra khỏi cổng rồi lẹ làng rồ ga về hướng quận 8.
Như các bạn đã biết Sài Gòn đúng thật là đông đúc đến cả lúc đêm khuya khoắc 1, 2 giờ sáng các hàng quán ăn uống vẫn mở như giấc sớm, thậm chí quán nào cũng chi chít người nhưng đó là chuyện ở các khu trung tâm còn riêng quận nhà mình thì khác hẳn, quãng đường từ nhà mình đi dài qua gần bên quận 8 rất vắng vẻ lác đác chỉ có vài tiệm bán đồ ăn khuya là còn mở cửa còn đâu đâu cũng đều kín cổng cao tường.
Một mình lả lướt trên con đường chính ngạch dài và rộng với tiếng gió lùa hai bên mang tai chợt thấy lòng mình ơ hờ đến lạ, xa xa mỗi lần đi qua trụ đứng của vài anh giao thông đi ca đêm bắt đua xe mà khiến mình ôm những nỗi âu lo mãi cho đến khi đã dừng xe cái kịch ngay trước bệnh viện tâm thần bên này thì mình mới thực là mình, mới dáo dát nhìn quanh quẩn khắp nơi nhằm tìm kiếm bóng dáng của một đứa con gái với quả đầu con trai. Nhưng nhìn hoài nhìn mãi vẫn chẳng thấy đâu, chẳng có lấy một người phụ nữ tóc ngắn nào, ngán ngẩm mình móc điện thoại ra call cho số đuôi tứ quý 8 mà lúc nãy đã gọi điện nài nỉ mình qua đây mà giờ thì nỡ lòng nào lặng mất tăm.
Mình: Tâm thần đây…đang đâu…
Ánh: Ủa nhanh vậy…qua bên kia đường hai chiều đi…tui đang ngồi cạnh cô bán trứng lộn nè…cạnh cầu…thấy ông rồi…nhìn qua đi…
Mình: Ờ…
Tắt vội điện thoại, mình bật khóa rồ ga đi lại chỗ đèn xanh đèn đỏ rồi cứ thế từ từ ôm cua qua bên kia đường chỗ cây cầu nối qua con kênh hẹp, nơi có một đứa con gái tướng cao ráo, cột tóc mặc đồ đen với áo jean xanh ngắn bên ngoài đang đứng ngoe nguẩy tay.
Lúc này mới có dịp nhìn nhận kĩ lưỡng hóa ra nhỏ Ánh này xinh thật, lên đồ con gái gọn gàng bo bó cộng với lối trang điểm nhẹ nhàng nhìn vào chẳng khác nào mấy đứa con nhà giàu xinh tươi nuồn nuột là mấy mà nếu tính ra thẳng thắn nhìn nhận với con bồ của nhỏ hôm bữa mình đi về trông thấy hai đứa đang hôn nhau thì Ánh xinh và dễ nhìn hơn nhiều. So luôn với chị em Yến, Oanh cũng thấy trội hơn hẳn bởi hai đứa con gái nhà láng giềng chỉ được mỗi cái mặt trong khi nhỏ Yến còn bị bệnh ngực lép, Ánh thì điểm nhấn nổi bật ở cái tướng không chê vào đâu được ấy vậy mà thường ngày mặt mài, đầu tóc chẳng chịu câu nệ chải chuốt gì hết đâm ra trông vào cứ như mấy đứa ất ương đang tập tành tomboy nửa mùa vậy.
Chìa tay tới đưa cho Ánh cái nón bảo hiểm đang vắt vẻo dưới háng chân, hai chúng mình chỉnh chu lại chỗ ngồi rồi sau đó mới rồ ga đi về hướng nhà Ánh y như nhỏ đang loay hoay chỉ chỏ.
– Làm gì mà giờ này còn ngoài đường…_Mình hỏi khi xe đã bon bon chạy.
– Đi ăn sinh nhật…_Ánh trả lời nhanh chóng.
– Sinh nhật gì giờ này…_Mình lại thắc mắc.
– Tụi nó về hồi 10 giờ rồi…tui chán nên ở lại uống thêm…_Ánh cố gắng nói lớn để mình có thể nghe được khi qua đoạn gió tấp.
– Sao không kêu taxi về nhà rồi gọi người nhà ra trả…_Mình lí sự.
– Vậy thì Ba Mẹ tui càng điên tiết hơn…_Ánh búng tai mình.
– Sao chứ…taxi vẫn tốt hơn trai chở về…_Mình thoáng ngạc nhiên.
– Nhưng vấn đề ở chỗ Ba Mẹ đâu biết tui đi…ông chậm tiêu nhỉ…_Nhỏ Ánh cười mỉa.
– À ra vậy…nói mới biết…mà nay sao Ánh…nữ tính vậy…_Mình gật gù rồi đột nhiên cười khì.
– Con gái vào Bar lợi hơn…với lại nay tui muốn vầy…vẫn là les…vẫn yêu con gái…vậy thôi…_Nhỏ Anh gác tay ngang lưng mình rồi tựa đầu.
– …_Mình chẳng thể nói gì nữa vì thấy hình như nhỏ đang có tâm trạng gì đó.
Đi hết con đường đầy ắp nhà cửa, mình vội rẽ sang một con đường tắt lộng gió nhưng hơi vắng vẻ mục đích là vòng qua né cái trụ giao thông đầu ngã rẽ ban nãy.
– Buồn quá ông ơi…_Nhỏ Ánh bất giác ghé sát tai mình.
– Chuyện gì…_Mình hơi hoảng hồn vì đường vừa vắng vừa tối lại nghe giọng nữ thì thầm thấy gớm.
– Tự nhiên thấy buồn thôi…_Nhỏ Ánh chậc miệng.
– Muốn chuyển giới chứ gì…Ánh để vậy nhìn được hơn nè…nãy mà đứng sát lề đường người ta thể nào cũng nghĩ là hot girl đong trai…_Mình cười nắc nẻ xua tan cái giá lạnh của giấc ban khuya gần về sáng.
– Xùy…mà sao ông biết tui muốn chuyển giới…_Nhỏ Ánh tiếp lời.
– Đúng hả…kinh vậy…Duy nói bừa đó…_Mình khịt mũi.
– Ừm dù sao ông cũng nói đúng…rắc rối tình cảm…gia đình người yêu tui thì chịu tui…còn gia đình tui thì không…bên kia chịu cho hai đứa quen nhau…nhưng Ba Mẹ tui thì never…hù định xong 12 cho tui đi du học để tách ra nữa…_Nhỏ Ánh bắt đầu kể lể.
– Nhà có mấy anh chị em…_Mình nghe xong liền hỏi.
– Tui với anh 2…nên muốn chuyển giới nè…đang để dành tiền…_Ánh thật thà.
– Vậy Ánh với người yêu trốn đi…qua Thái phẩu thuật…_Mình gật đầu cổ vũ.
– Lần đầu tiên nghe có kẻ khuyên người đang cùng đường vào con đường xấu á…ông lạ nhỉ…_Nhỏ Ánh bất giác cười lớn.
– Hả…ha ha ha…Duy thấy Ánh đi đêm còn nhờ chở về thì chắc có lẽ thương Ba Mẹ lắm…chẳng trốn đi đâu nên mới nói vậy…_Mình cười phụ họa.
– Ừm…đứa con nào chẳng thương Ba Mẹ…người yêu tui cũng thương Ba Mẹ tui nữa nên tính chuyện chia tay hoài…_Ánh lại chợt ủ rũ.
– Ừm…hai đứa con gái yêu nhau cũng không hẳn đúng đâu…để nhỏ người yêu Ánh còn có bạn trai…_Mình hùa theo.
– Đâu có…người yêu tui muốn tui đừng chuyển giới…muốn cứ vầy cả hai sống chung cả đời luôn…nói chuyển cái là hù chia tay luôn…_Ánh nạt lớn.
– Khó hiểu nhỉ…trong hai đứa…ai là fem…_Mình trố mắt.
– Nó…_Ánh kí ngón tay lên đỉnh nón bảo hiểm mình.
– Kì ta…vậy Ánh là bên mạnh…sao nó không muốn Ánh chuyển giới kìa…đúng thật khó hiểu…_Mình trề môi trước cuộc tình chẳng đâu vào đâu cả hai đứa.
– Bình thường…quen nhau lâu rồi…từ lớp 4 mà…_Ánh tiếp lời.
– Gì chứ…lâu lắc vậy phải…phải là chị em bạn gái mới đúng…_Mình lại được dịp ca thán.
– Thì hồi nhỏ gần nhà chơi chung…chừng lớp 9 mới thích nhau…sau đó nó chuyển nhà nhưng vẫn yêu…tới giờ luôn…_Ánh bình thản.
– Vậy sao phụ huynh còn cấm nhỉ…_Mình hỏi tiếp.
– Biết lâu rồi…cấm từ đó tới giờ rồi…_Ánh thản nhiên.
– Ừm…khâm phục bà với người yêu ghê…nói chung không biết khuyên sao nhưng cứ làm theo những gì mà bản thân muốn…làm tròn cương vị con cái yêu thương đừng bất hiếu với Ba Mẹ thì từ từ họ cũng chấp nhận thôi…_Mình động viên.
– Ừm…tui cũng nghĩ vậy nhưng mỗi khi nhắc tới lại buồn…_Nhỏ Ánh gật gù nhưng có vẻ như tâm trạng vẫn chẳng khá lên là mấy.
Mình tập trung lái xe không nói gì thêm nữa vì dù có thế nào bản thân cũng vẫn chỉ là người ngoài thì làm sao có thể hiểu được người trong cuộc muốn gì và làm gì, thậm chí nguyên do khiến hai đứa con gái ưa nhìn đến thế lại thích nhau mình còn chẳng biết nữa là bàn luận chuyện sâu xa.
Xe chúng mình lượn vào khoảng rộng của một con đường nhựa rồi cuối cùng đỗ lại trước một căn nhà 3 tầng với kiểu kiến trúc khá xa xỉ bởi nhiều thứ kính được chạm khắc tinh tế và cầu kì, mình đứng bên kia đường lặng dõi theo cái bóng của Ánh chờ cho đến khi nhỏ mở cửa vào hẳn bên trong sân thì mới rồ ga phóng đi. Tính ra ban đầu khi mới nói chuyện trong lớp học thêm mình cũng chỉ qua loa đại khái phải niềm nở vì nhỏ là người chủ động bắt chuyện trước nên giờ đây khi đột nhiên cả hai lại gần gũi thế này mình cứ có cảm giác chưa quen thế nào ấy, mặc dù cũng thấy thương vì “đang có hẳn một thế lực chống lại” nhỏ gồm định kiến từ gia đình và sự khắc nghiệt của xã hội chỉ vì bản thân khát khao mưu cầu một hạnh phúc nhưng nói chung tính đến thời điểm ấy mình vẫn chỉ thấy Ánh nhờ cậy mình là chính, nên cũng vẫn dè chừng không mấy thiện cảm.
Về tới trước cổng nhà, mình nhanh chóng cất xe khóa cửa nẻo cẩn thận xong xuôi thì liền vào nhà vệ sinh tầng hai rửa sơ cái mặt bụi bặm sau đó lên phòng lật đật thay đồ rồi chui vào nệm ngủ khò cho đến tận sáng hôm sau.
Ngày thứ hai đầu tuần thường lệ với tiết chào cờ nắng nóng như đổ lửa nhưng có khác chăng vì mình chẳng được như mọi khi, chẳng thể đường đường chính chính ra sân sắp xếp hàng ngũ như chúng bạn cùng trang lứa mà phải lủi thủi tay cầm cặp tay cầm bánh chui vào cuối hàng khi tiếng nhạc quốc ca đã vang lên. Tất cả mọi chuyện cũng chỉ bởi tại lúc sáng vì quá mỏi mệt sau chuyến xe đêm qua nên mình cứ thế ngủ khì chẳng buồn nghe chuông báo thức, mà đã vậy lại còn phải tự làm đồ ăn sáng vì Dì Linh cũng chẳng thấy tăm hơi đâu nên mặc dù đã cố gắng phóng xe nhanh hết mức nhưng khi vào chỗ gửi xe trong hẻm thì tiếng kẻng trường đã vang lên hồi nào, quyết chí không để bị đánh dấu mình tay xách nách mang phi thẳng vào khu vực chào cờ của lớp đứng như chẳng có chuyện gì xảy ra luôn.
– Đù…Duy bạch tạng sao nay trễ vậy em…_Thằng bạn cao to đồ sộ vì chơi bóng rổ trong lớp xỉa mình.
– Dậy muộn dậy muộn…chưa ăn nữa…mày ăn không…_Mình chìa bịch bóng chứa hai ổ bánh mì về phía nó.
– Không…ăn đi…đứng sau tao nè chứ con Loan lùn lắm…mấy anh Chèo thấy mày ăn là chết nha…_Nó chẳng buồn hát quốc ca mà cứ thế đứng nhìn xung quanh hộ mình. (Chèo là từ lóng trong miền Nam ám chỉ công an, cán bộ)
– …_Mình gật gù ra đứng sau lưng nó.
Suốt buổi chào cờ ngồi nghe Thầy Cô bàn chuyện trường chuyện lớp đến là chán vì tuần nào hình như cũng giống tuần nấy khác chăng là nảy sinh thêm vài khoản tiền cần đóng gấp thôi, chậm rãi mình ăn xong đúng lúc thầy phụ trách đang đọc bản điểm tuần của từng khối. Vào lớp hoàn thành nốt 3 tiết cuối trên trường, mình sang con hẻm bên cạnh lấy xe đi ăn cơm trưa sau đó ghé Tao Đàn như mọi khi để xem đánh cờ rồi đến nhà Thầy học thêm như thường lệ.
– Duy…_Tiếng con gái gọi tên mình vọng từ trong nhà Thầy.
– …_Ngớ người, đá chống mình từ từ ngước đầu lên.
– Nay đi sớm ta…ông học xong đi ăn rồi qua luôn à…_Từ bên trong nhỏ Ánh bước vội ra.
– Ánh cũng vậy hả…_Mình cười xã giao với nhỏ.
– Ừm…làm biếng về nhà…mà hôm qua cám ơn ông nha…_Ánh cười tươi tỉnh.
– Có gì đâu…ủa…tóc ngắn vầy sao hôm qua thấy cột được hay nhỉ…_Mình vừa nói vừa nhìn sang đoạn tóc chỉ quá mang tai chút đỉnh của nhỏ.
– Để kéo xuống…cũng dài mà tại làm lọn sóng nên nhìn vầy thôi…_Nhỏ Ánh vừa nói vừa đưa tay lên kéo thẳng chỗ tóc ấy xuống gần chạm được đến cả cổ khiến mình vô cùng ngạc nhiên.
– À…_Mình gật gù.
Chúng mình ngồi thêm lát thì vài đứa bạn thân quen trong lớp tới nên cả hai đều lảng đi chẳng nói với nhau thêm câu nào. Hai tiếng rưỡi học ở nhà Thầy trôi qua lặng lẽ bởi những giờ phút căng thẳng, học xong thì mình cùng chúng bạn có cả Ánh lượn lờ đi trà sữa ở đoạn ngã tư cạnh đó, ăn uống no nê xoài ổi phá lấu mình lẳng lặng mua mỗi thứ thêm một phần để mang về cho Dì Linh.
– Ông mua cho em gái à…_Nhỏ Ánh chẳng biết tự lúc nào đã đứng ngay cạnh mình.
– Không…mua cho Dì Duy…_Mình cười nhẹ lắc đầu.
– Không mua cho Ba Mẹ sao…_Nhỏ Ánh hỏi vu vơ.
– Không…Mẹ Duy mất rồi…Ba ngoài Hà Nội…Duy sống cùng Dì thôi…_Mình lắc đầu đảo mắt nhìn các thứ mà chị bán hàng đang bỏ vào bịch xem chừng đã đủ chưa.
– Vậy à…ừm… tui hỏi thôi…đừng buồn nhé…_Nhỏ Ánh gật gù sau đó đi lại ngồi cạnh chúng bạn đang chém gió tung nốc ở bàn.
– Chị lấy em thêm hai li trà sữa…ca cao hết đi…_Mình í ới gọi về hướng chị bên cạnh.
Câu chuyện của chúng bạn ngày một dài, trời cũng bắt đầu nhá nhem tối cuối cùng độ chừng lúc gần 6 giờ thì tất cả chúng mình chia tay nhau ai về nhà nấy. Mình vẫn như mọi khi vẫn lại thơ thẩn từ tốn đảo xe qua vài con phố đông đúc người, qua những con đường vắng lặng tiếng chim ca của giấc hoàng hôn chập chờn tối để thả hồn vào mây gió lá rồi nhẹ nhàng rẽ vào một con ngỏ nhỏ có cái dốc cạn ngay đầu. Về tới trước cổng, mình cho tay vào mở cửa sau đó dắt xe sang bên hông rồi lửng thửng tay cầm cặp tay xách cả đống thức ăn vặt vào để trên bàn, chợt thoáng thấy có dáng một cô gái đang đứng trong bếp nhưng đoán chừng không phải là Dì Linh vì cái tướng người này có vẻ thấp hơn hẳn., khi nghe tiếng bước chân mình thì người ấy liền quay đầu lại.
– Duy mới về à…_Là chị Nhi, chị Nhi quay lại nhoẻo miệng cười khi thấy mình bước vào.
– Dạ…chị Nhi qua chơi ạ…_Mình gật đầu chào chị.
– Ừm…cửa hàng đang sửa…chị ở nhà chán nên qua chơi với chị Linh…_Chị Nhi gật đầu giải thích.
Chị Nhi vừa nói xong thì y như rằng Dì Linh từ trên lầu đi xuống với gương mặt hầm bà lằn không mấy tươi tỉnh.
– Linh…con mới về…_Mình gật đầu chào Dì Linh phát lấy thảo khi thấy mặt Dì khá cau có.
– Ừa…sáng mấy người đi…tui ngủ không biết gì luôn…_Dì Linh gật đầu chậc miệng nhìn quanh quẩn ra cửa vẻ muốn dằn mặt.
– Đâu sao…con làm đồ ăn sáng cũng được…con mua cho Linh phá lấu…gỏi xoài kìa…_Mình lắc đầu rồi đi lại rót nước uống.
– Ừm…mà tối qua ra khỏi nhà canh 12 giờ chi vậy…_Dì Linh bước lại nhòm nhòm vào mấy bịch mình mua rồi hích mặt hỏi.
– Hủm…_Mình vừa ngậm miệng li vừa tròn mắt không ngờ.
– 12 giờ tui thấy dắt xe ra khỏi cổng rồi hơn 1 giờ mới về…_Dì Linh thoáng đanh mặt.
– Con đi đón đứa bạn…nó không có tiền đi xe về…_Mình hít hà nuốt ực miếng nước.
– Bạn bè gì giờ đó còn gọi đi đón…sao nó không gọi người nhà…giờ đó ra ngoài vắng vẻ nó không sợ nguy hiểm cho bạn nó à…_Dì Linh bắt đầu hơi lớn tiếng.
– …_Mình không trả lời mà chỉ biết quay sang nhìn chị Nhi cười trừ.
– Ra ngoài giờ đó nữa là méc chú nghe hông…_Dì Linh lại căng thẳng.
– …_Mình gật đầu sau đó bước về hướng cầu thang.
Im lặng đi lên phòng, mình thở dài ngao ngán thay đồ sau đó xuống phòng vệ sinh tầng hai để rửa qua cái mặt rồi mới dò chừng chậm rãi đi xuống tầng trệt xem thử Dì Linh đang đâu, khi mà ban nãy trước khi xuống đây mình đã ngó qua phòng Dì nhưng chẳng thấy ai cả. Nhìn quanh quẩn phòng khách vắng hoe, mình bước chậm vào nhà bếp với ánh mắt láo liên.
– Duy…chị Linh đi mua ít đồ rồi Duy ơi…em đói hả…_Chị Nhi đang mở tủ lạnh thì thấy mình đi vào.
– Dạ chưa…_Mình trả lời chị sau đó bước lại ngồi vào bàn ăn.
Chị Nhi thấy vậy liền lấy dĩa trái cây gọt sẵn trong tủ lạnh ra đẩy đến trước mặt mình.
– Duy ăn đi…đồ của nhà Duy nhưng chị vừa gọt lúc nãy đó…_Chị Nhi cười với mình.
– Dạ…_Mình gật đầu cám ơn chị.
– Có phải tối qua…_Chị Chi bặm môi nhìn mình hơi lưỡng lự.
– Dạ sao chị…_Mình đưa miếng táo lên miệng nhướn mài nhìn về phía chị.
– Duy đi gặp cái chị bạn của chị Linh phải không…cái chị mà cách đây mấy tuần sau nhà Duy với chị đó ôm nhau đó…_Chị Nhi thẳng thắn hỏi mình sau khi đã dò ý.
– …_Mình im lặng tròn mắt thoáng chút e dè.
– Có phải chị đó không…hay chị nhầm…_Chị Nhi vừa nói vừa đi lại sàn bếp lấy con dao gọt trái cây đến ngồi vào bàn vị trí ngay đối diện mình, chỗ mà Dì Linh vẫn thường ngồi.
– Tối qua em không đi gặp chị đó…bữa chị thấy…chỉ là…chị đó chuyển nhà đi nên buồn…em với chị ôm nhau từ biệt thôi…_Mình cười trừ giả lảng nhai vội miếng táo.
– Vậy à…thế chị nhầm…_Chị Nhi gật đầu xong liền quay lại nhìn cái nồi đang đỏ lửa trên bếp.
– …_Mình thở phào trong tâm trí vì ngỡ rằng cơn địa chấn đã qua đi.
– Vậy hồi trong hè thì sao…chị Nhi thấy Duy với ai đó…một người phụ nữ cứng tuổi lạ mặt cùng nhau…cũng ở ngoài sân sau…cái đó chắc không nhầm đâu Duy…_Chị Nhi vừa nói vừa đưa tay chông cằm nhìn mình với ánh mắt đăm đăm.
Đăng nhận xét