Dì tôi là một teen girl – Chapter 34


Dì tôi là một teen girl – Chapter 34 (Tương ứng chap 100 - 102 của bản gốc)

Vẫn là câu nói đó, thái độ đó nhưng từ một ai khác thì chắc chắn mình sẽ tin ngay chẳng cần mất đến một giây để rụt rè hay lưỡng lự nhưng đằng này tất cả lại xuất phát từ một con người quá cũ với những trò lố đã quá quen thuộc, quen thuộc đến mức nhàm chán bởi vậy nên mới nói màn kịch “nai tơ” của Dì Linh làm sao mà lừa nổi mình, trông hết sức miễn cưỡng và nham nhở.

Nhớ lại thì việc Dì Linh thường mặc đồ lót màu mè, chấm bi đi long nhong trong nhà từ cái thưở chị Chi còn chưa tới đây tuy lố lăng nhưng hiển nhiên đã trở thành một cái sự quá đỗi bình thường, không có gì mới mẻ thì làm sao bây giờ Dì ấy lại có thể dễ dàng thẹn thùng, nhút nhát đến cái ngưỡng đó dù là có phát hiện thấy mình đang nhìn chăm chú từ phía sau đi chăng nữa.

-Sao Linh cứ giỡn hoài vậy…mặt con vầy không lẽ đi dòm Linh…nghĩ sao vậy…_Mình bước hẳn lên cầu thang đứng dựa tường.

-Thôi đi…đừng có xạo…thấy đít người ta trắng…đít người ta đẹp…nên nhìn chứ gì…lạ ai đâu trời…_Dì Linh vừa nói vừa kéo quần lên cao hơn.

-Có đâu…con vừa lên xong…đứng coi thử Linh bị ong chích có nặng không…tự nhiên làm ơn mắc oán…_Mình gắt.

-Thôi mà…thích lắm phớ hôn…lại đây Linh cho cắn miếng nè…_Dì Linh liếc yêu mình nhưng từ ngữ thì ngân dài ra nghe khó chịu hết sức.

-Mệt ghê…mà ong chích có sao không…_Mình thở dài.

-Con quỷ ong…chích sưng chù dù một bên mông luôn…đau điếng…giờ tự dưng thấy một bên nặng hơn bên kia…đi niểng niểng…_Dì Linh nghiêng người qua hai bên so sánh này nọ.

-Gì chứ…mà Linh lấy kim ong ra chưa…_Mình hỏi.

-Linh đâu thấy kim nào đâu…_Dì Linh tròn mắt kéo dịch quần xuống lại rồi lấy tay xoa xoa chỗ bàn tọa.

-Vậy là nhiều khi nó còn trong trỏng…ong chích là vậy…không lấy là làm độc sưng ngày càng to…thúi thịt…Linh cố lấy nó ra đi…cố nặn ra…_Mình bày vẽ.

-Không với tới sao nặn…mà với tới cũng không có thế…chị Chi khi nào mới về đây ta…_Dì Linh quay đầu nhìn mình than thở.

-Không biết…có cần con…con…_Mình cười khì, tròn mắt nhìn thèm thuồng vào cặp mông căng mịn trước mắt.

-Gì…thôi thôi…đó giờ chưa có ai thấy mông tui hết á…đồ dâm tặc biến thái…bấm nút đi…_Dì Linh nhíu mài bặm môi giơ nắm đấm hù mình.

-Gì…phơi mông trong nhà hoài mà không thấy mới lạ…vậy Linh làm sao thì làm…không biết…lên phòng đây…_Mình ngán ngẩm vì một lần nữa chưa làm ơn đã mắc oán.

Ngáp dài thườn thượt trước sự đời trái ngang, không biết bao nhiêu lần kẻ lãng tử đơn độc vướn phải những khuất mắt, những ái oan đời thường chẳng biết than thở cùng ai.Đời là vậy, tình người là vậy mà huống chi đâu phải chàng mới gặp lần đầu âu cũng là thiên mệnh, chẳng nói gì thêm nữa mà chỉ cười nhạt chàng quay người bước đi về hướng cầu thang nối lên phòng với một vẻ mặt không thể nào thờ ơ hơn, y như rằng cùng lúc đó khi chỉ vừa bước được vài nhịp đến lưng chừng các bậc gỗ thì chàng liền bị kêu giật ngược lại.

-Ê…đi đâu á…_Tiếng Dì Linh đỏng đảnh từ sau lưng.

-…_Mình lờ đờ mắt không trả lời, đưa tay chỉ lên hướng phòng.

-Lên đó chi á…_Dì Linh mím môi, cặp mắt thì láo liên quanh quẩn né tránh ánh mắt của mình.

-Lên…mà Linh hỏi chi…thôi con lên đây…_Mình chậc miệng bước tiếp.

-Ê…_Dì Linh í ới.

-Dạ…_Mình nhăn trán ngoáy đầu nhìn.

-Bỏ tui bị ong chích vậy luôn hả…sao nãy tốt lắm mà…_Dì Linh cười mỉm ngại ngùng nhìn xuống đất.

-Chứ giờ sao…không muốn để ai thấy mông mà…_Mình nhăn trán xỉa xói.

-Thì xuống đây đi…phải nặn chứ không để nó làm độc…sẹo sao…_Dì Linh e thẹn.

-Hừm…làm giúp thôi đó…con tính hay giúp người…_Mình nhếch mép quay lưng đi xuống với vẻ dửng dưng.

Mình đi lại chỗ Dì Linh đang đứng khi thấy Dì đã bỏ hẳn tay ra khỏi chiếc quần jean ngắn ngủn để nó rơi tự do xuống đất rồi khẽ cúi người chu hờ mông về đằng sau chờ đợi, phải nói luôn là mặc dù nhìn tư thế của Dì Linh lúc đó hết sức nhạy cảm nhưng tuyệt nhiên trong mình lại chẳng hề nảy sinh bất kì rung động nào mà chỉ chú tâm vào việc giúp nặn kim ra mà thôi bởi vậy nên cứ hùng hục, mình nhanh chóng dùng vài đầu ngón tay vạch gọn một góc quần lót lên để phần bị ong chích lộ hẳn ra ngoài.

-Á…cái người này…ai cho vạch quần lót tui lên vậy hả…đá chết…_Dì Linh lẹ làng kéo gấp quần vừa được mình vén lên xuống trở lại trạng thái y như cũ rồi quay người đá liên tiếp vào bắp chân mình.

-Á đau…sao vậy…sao kêu con nặn giúp mà…_Mình vừa ôm chân vừa hằn học.

-Nặn dùm chứ có nhờ lại đây dê dùm một cái đâu…nặn thì đụng vào chỗ đó thôi làm gì đụng đủ chỗ rồi còn vạch quần vạch đít người ta ra nữa…khùng hả…lợi dụng hả…_Dì Linh nhảy đành đạch buông lời nhặn xị.

-Trời ơi…chứ không vạch quần nhỏ lên thì sao mà thấy cái vết ong chích…nó nằm trong đó mà…_Mình cáu kỉnh.

-Vậy…cũng phải nói…thì nói người ta vạch cho…làm gì tự ý vậy…bộ đồ chùa hả…làm từ từ thôi chứ làm gì ào ào dạ…_Dì Linh kí đầu mình tiếp tục nhiếc móc.

Cúi đầu nhún nhường, nghiến răng troèo troẹo, mình lặng người buộc lòng phải ngồi thẳng dậy chờ đợi Dì Linh kĩ lưỡng vén lớp vải ren đó xếp chồng lên nhau cũng phải đến vài phút, khung cảnh lúc đó cứ như thể mình đang bị đàn áp để cưỡng chế giúp đỡ chứ không giống tự giác hay tự nguyện tẹo nào.

-Ờ mà nhìn mông tui thôi á…đừng có xạo xạo rồi dòm đít tui à…_Dì Linh vén xong liền nói.

-Giúp người mà sao khổ quá vậy nè trời…_Mình lẩm bẩm.

-Nói gì á…nín đi…rồi nặn đi…nhẹ nhẹ thôi…_Dì Linh gắt gỏng.

-…_Mình im lặng đưa mặt lại thật gần hai cái mảng thịt trắng hồng ấy soi xét kĩ lưỡng.

Sau một hồi dòm dòm ngó ngó, cuối cùng từ tốn chìa hai ngón tay cái của mỗi bàn về phía cái vệt đỏ ấy, mình ấn nhẹ thật cẩn thận rồi sau đó lấy thế nặn liên tục hồi lâu nhưng lại chẳng thấy cái kim nào lòi ra cả.

-Sao…xong chưa…nhức quá…lâu dạ…_Dì Linh hối thúc.

-Không có…chắc nó theo con ong rớt đâu rồi…không thấy kim nào hết…_Mình nhìn qua nhìn lại rồi kéo hộ phần quần chip của Dì Linh xuống như cũ nhưng vô tình không cẩn thận nên tạo nên vài tiếng “lép…bép” va chạm giữa độ căng của vải và mảng da thịt kia.

-Á nữa…đã nói là không được đụng mà…sao cứ rờ mó người ta hoài dạ…á…điên mất…dụ tui nói có kim để tui cho xem đít rồi còn rờ nữa hả…cái đồ này…_Dì Linh tức tối vừa nói vừa nhanh chóng cúi người chỉnh chu kéo quần jean lên, quay sang đá chân mình tới tấp.

-Có đâu…đừng…đừng…Linh làm vậy con không phụ sức thuốc đâu…_Mình hét inh ỏi vì Dì Linh cứ nhằm vào phần chân trầy trụa do lúc nãy leo cây của mình mà sút chứ không sút vào vị trí ban nãy nữa.

-Tui tự làm được…ngu gì đưa ra cho mấy người rờ mó tiếp…_Dì Linh bặm môi.

Chịu đau để bước tiếp, một hồi lâu sau cuối cùng mình cũng chạy lên được phòng khóa cửa lại mặc Dì Linh đứng dưới đó lẩm bẩm lầm bầm.

Ngồi thừ người một lúc lâu đợi cho mọi âm thanh đều lắng lại mình mới dám đi lấy quần áo sạch để lẻn xuống tắm rửa, thật nhanh sau đó lên phòng khóa trái online đọc báo các thứ cho đến tầm hơn 12 giờ thì đột nhiên có điện thoại.

Mình: A lô…

Đầu dây: Sói hả…xuống ăn cơm…

Mình: Dư tiền quá…trong nhà mà Dì Linh cũng gọi điện thoại nữa…

Dì Linh: Sợ gì máy bàn mà…xuống ăn cơm…

Thở dài, mình khẽ khàng cúp điện thoại sau đó tắt comp rồi thủng thẳng bước xuống nhà không quên dè chừng tứ phía trên đường đi vì sợ bị đánh úp, nhưng may thay mọi thứ vẫn yên lành cho đến khi đặt chân xuống tầng trệt.Nhìn vào bếp từ đằng xa đã thấy Dì Linh ngồi ở bàn uống nước, vừa uống vừa kiềng chân liếc mắt về hướng cầu thang, nơi mình đang đứng với vẻ dò xét ra mặt.

Mình lẳng lặng đi thoăn thoắt về hướng bàn ăn nơi Dì Linh đang ngồi chống tay lườm nguýt với điệu bộ tuy rụt rè nhưng vẫn tỏ ra bình thường nhất có thể, cố gắng dùng sự thản nhiên để che đi nổi sợ tràn lan bên trong cũng là một trong những biểu hiện của sự mạnh mẽ.

-Cái mặt đúng của Sói luôn…chin cha…chin cha ru…_Dì Linh lờ đờ mắt xỉa xói khi mình vừa ngồi xuống ghế.

-Hủm…nói gì…Linh nói gì chứ…con…à chưa tắm luôn hủm…ở dơ còn mặc đồ lúc nãy kìa…_Mình ngạc nhiên vì vài từ cuối trong câu nói của Dì Linh nhưng đoán chắc chúng hẳn cũng chẳng mang hàm ý tốt đẹp gì nên liền lảng sang chuyện khác.

-Cũng kệ thây người ta đi mắc mớ gì nhột giùm…_Dì Linh ngán ngẩm nhìn xuống đáy ly nước.

-Thì ý con là chạy quá trời chạy…mồ hôi mồ kê ra nhiều mà Linh không chịu tắm…chỉ vậy thôi à…hì hì…_Mình gãi đầu cười tít mắt hòa giải.

-Vô duyên quá nha…người ta mới sức thuốc bộ…tắm trôi thuốc vậy sức chi nữa…đợi lát nó khô bớt đã chứ…còn nhức mà…_Dì Linh bắt đầu lớn tiếng như mọi khi.

-Nãy giờ mấy tiếng rồi mà…đau lâu dữ vậy à…có sao hông đó…_Mình lo lắng.

-Giả điên nữa hả…vừa mới chê tui dơ mà…nói chứ dù tui hông tắm thì vẫn thơm tho đó…không tin à…hửi đi…_Dì Linh đủng đỉnh đứng dậy bước tới kệ bếp mang dĩa trái cây ra đặt giữa bàn rồi cúi xuống ngay bên cạnh chỉ vào gáy ý kêu mình ngửi thử.

-Thiệt hông á…ừm nhỉ…thơm thiệt…thơm nhỉ…_Mình cứ thế ngây thơ đưa mũi vào phần da cổ của Dì Linh hít hà mà không thèm cẩn trọng hay dè chừng.

Vốn chỉ định giỡn cho Dì Linh vui ai dè đâu vì mình chìa mũi vào gần quá, chạm hẳn vào da đâm ra từ ý định ngửi thì thực tế mọi thứ diễn ra cứ như mình đang hôn hít hà nhiều lần vào cổ Dì vậy.

-Á…thấy chưa…đúng Sói rồi…Gay ghiếc quái gì cái đồ này…hun cổ người ta ia lịa cà…biến thái…_Dì Linh hoảng hốt nhảy né chỗ mình đang ngồi với vẻ mặt cố nín cười.

-Sao Linh đưa con hửi…_Mình mặt dày oán than.

-Bộ đưa là hun hả…dâm tặc vừa vừa thôi…nổi da gà quá…xê ra đi Sói…_Dì Linh nhíu mắt xùy xùy tay về phía mình.

Vì bị chọt đúng chỗ ngứa nên bỗng dưng mình cứng họng, im bặt từ ánh mắt cho đến hành động suốt buổi cơm trưa không dám hó hé hay gây ra bất kì biểu hiện nào thu hút sự chú ý của Dì Linh dù là nhỏ nhất bởi mình sợ, sợ bị chì chiết tiếp tục mặc dù không khí giữa cả hai chẳng hiểu vì sao đã đằm thắm hơn lúc nãy rất nhiều.

Ăn cơm xong mình lên phòng học bài và làm bài tập cho đến tận 3 giờ hơn, mệt mỏi mình lờ đờ đặt lưng nằm xuống nệm thiu thiu ngủ nhưng bất giác khi vừa mới được có nửa tiếng hơn thì y như rằng nghe thấy tiếng gõ cửa phòng.

…Cốc…cốc…Cốc…

Thiết nghĩ không chỉ riêng bản thân mình mà bất kì ai đang thiu thiu ngủ chắc cũng cực kì ghét việc bị đánh thức giữa chừng, cho dù là tốt tính đến đâu đi nữa thì hẳn cũng ít nhiều khó chịu nhưng quái thay cuộc đời mình lại không thể khó chịu với một người, duy nhất một người, là ai vậy?

-Ai đó…_Mình mắt nhắm mắt mở ngồi dậy nhìn ra hướng cửa.

-Tui…_Bóng dáng một người con gái đang từ từ bước hẳn vào trong phòng nhè nhoẹt xuất hiện trước đôi mắt chưa dụi của mình.

Tích tắc mọi thứ dần trở nên rõ ràng hơn…người này, chính người này, người này chính là đáp án cho câu hỏi bên trên mà mình biết chắc chỉ có vài người trong các bạn là tò mò thôi, vì sao à, vì ai cũng biết chắc đáp án ngay từ khi đọc thấy câu hỏi rồi còn gì.

-Ai tới hả…hay sao Linh lên đây…mà thấy con ngủ còn gõ cửa kêu dậy chi…cửa có khóa đâu…_Mình thở dài khi đã nhận ra.

-Gõ rồi mới biết ngủ á…mà ủa…phải có gì mới được lên đây sao…_Dì Linh bước lại chỗ mình đang nằm đặt mông ngồi xuống.

-Không…ý là…_Mình hiểu ý nên liền chống tay đứng dậy đi lại chỗ bàn máy tính kéo ghế ra ngồi dựa lưng ngáp ngắn ngáp dài.

-Định làm gì á…_Dì Linh nhanh chóng thế chỗ mình nằm dài ra nệm cũng như mọi khi.

Không nhắc khéo, không định sẵn nên cũng chẳng thể hiểu tại sao mỗi khi Dì Linh lên phòng mình và ngồi xuống nệm thì như một phản xạ tự nhiên, mình một là né người sang bên lăn vào góc tường hoặc là ngồi dậy tránh đi chỗ khác nhường chỗ cho Linh nằm đúng chỗ mình vừa tự giác đứng lên, những cử chỉ tuy nhỏ nhặt ấy mới thoạt đầu nghe thì thấy bình thường thế thôi nhưng chi li mà ngẫm nghĩ mới thấy nó kì lạ lắm.Cái ấm áp, sự thân quen lặp đi lặp lại theo năm tháng dễ tạo cho con người ta sự gần gũi và cảm giác thoải mái đến mức độ cho dù là phát sinh giữa hai tính cách trái ngược đi chăng nữa thì kết quả cũng chỉ có một.

-Làm gì đâu…con lại bàn ngồi cho tỉnh…con mới ngủ có 20 phút là Linh lên á…_Mình gãi đầu lia lịa.

-Thanh niên gì không lo học hành suốt ngày ngủ miết…_Dì Linh nằm úp xuống nệm ngoáy đầu sang khía mình.

-Có đâu…con học xong mới ngủ bộ…_Mình nhìn lơ đãng ra cửa sổ.

-Học tiếp đi chứ ngủ nhiều hông tốt…trưa ngủ hơn 10 phút là bắt đầu mệt á…10 phút là đủ hồi phục năng lượng cho cả ngày rồi…_Dì Linh kéo gối lại nhét xuống bụng khiến cho phần mông cứ ưỡn cao lên rồi thở phè phè ra điều sảng khoái lắm.

-Đâu ra dạ…_Mình quay sang nhìn cái tướng kì cục đó của Dì Linh.

-Thiệt…_Dì Linh gật đầu chắc nịch khi mặt thì vẫn đang úp xuống gối.

Chẳng buồn cãi lí, ngồi được lúc mình đành phải lấy sách văn mẫu ra đọc cho đỡ chán trong khi Dì Linh thì đã nằm chỉnh chu nghịch điện thoại ngay trên khoảng nệm vừa chiếm được của mình khá vô tư lự.

-À…mai làm gì hông…_Dì Linh bất giác lên tiếng.

-Có…chiều đi học thêm…_Mình mắt vẫn không rời khỏi cuốn sách đang cầm trên tay.

-Chủ nhật cũng đi à…_Dì Linh thắc mắc.

-Dạ…sao Linh…_Mình hỏi lại.

-Mai nếu ở nhà thì phụ chị Chi chuyển đồ…hổng biết mai chỉ đi buổi nào nữa…_Dì Linh tiếp tục bấm điện thoại.

-Ủa…chị Chi dọn đi đâu ạ…_Mình ngồi thẳng dậy tròn mắt nhìn Dì Linh vì suốt cuộc đối thoại nãy giờ cả hai vẫn chưa nhìn vào mặt nhau lần nào.

-Ừa…tại chị Chi với con Na chuyển qua đi tour luôn rồi…tiếp tân để cho mấy nhỏ mới vào làm…nên chỉ chuyển qua ở với Na luôn để tiện đi lại giờ giấc…dù sao cũng gần bên khách sạn hơn…_Dì Linh hơi ngạc nhiên khi thấy thái độ của mình.

-À vậy ạ…vậy mà bữa con tưởng ở lâu dài…_Mình thừ người.

-Thì chú xếp sao làm vậy chứ…bữa Linh cũng tưởng vậy…chán…giờ còn mình ênh…cũng sợ lắm…_Dì Linh lại quay lại với vẻ ngu ngơ nhìn vào màn hình.

-Hủm…sợ gì…sợ ma à…_Mình quay sang lần nữa.

-Sợ Sói…_Dì Linh thẳng thắn chẳng ngượng miệng tẹo nào.

-Đã biết sợ sao lên đây chi…còn ăn mặc phong phanh…ủa mà chỉ mặc mỗi cái áo dài đó thôi à…_Mình nhăn trán.

-Đâu có…còn cái này nữa mà…_Dì Linh hạ điện thoại xuống với vẻ mặt bình thường trả lời mình.

Vừa nói vừa nhìn mình, Dì Linh lại vừa kéo phần vải ở cổ áo rộng toang hoang ra cố tình để lộ một bên dây áo lót như chẳng có gì ngại ngùng cần phải che giấu trong trỏng cả.

Trước hình ảnh đầy nhạy cảm đó, trong tâm thế là một thanh niên từng trải cộng thêm kinh nghiệm sống lâu năm cùng Dì Linh làm vốn liếng, chỉ im lặng mình chăm chú căng mắt nhìn cho thật kĩ mọi tình tiết trong khi tứ chi thì vẫn dửng dưng trên ghế như thể mọi thứ chỉ là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa mà thôi.

-Ai mượn vạch ra…_Mình khẽ nuốt nước miếng ậm ờ trách móc.

-Thấy hỏi nên trả lời…hứ…_Dì Linh mím môi giận dỗi.

Có lẽ là Dì Linh lúc ấy cảm thấy bản thân bị mất giá quá thể, thấy quê quê nên im hẳn chỉ lâu lâu quay sang lườm liếc để tỏ thái độ trong khi mình thì đầu óc cứ mãi bập bùng chuyện chị Chi, một chút buồn, một chút thất vọng xen lẫn vô tình khiến cho mặt mình trở nên thê lương kinh khủng, cứ thế cho đến tận hơn 5 giờ chiều.

-Ê…qua nhà Bác chơi hông…_Dì Linh ngồi thẳng dậy thở dài chán nản trước cái nắng chiều ngơ ngác.

-Bác…bác nào…_Mình thắc mắc.

-Mẹ nhỏ Nhi chứ bác nào nữa…qua hông…_Dì Linh lườm khẽ.

-Ừm…mà qua đó chi chứ…_Mình hỏi lại.

-Qua đó cho Bác ít đồ quê bữa chị Chi mang về nè…chỉ đi hơn tuần rồi mà đống đồ đó vẫn còn nguyên…chỉ về thấy lại buồn…bữa chỉ dặn ở nhà ăn hết đi hông nhớ hả…_Dì Linh đứng lên đi lại cửa sổ ngay cạnh bàn học.

-Mắc gì buồn đâu…mình hông ăn thì nói hông ăn chứ…giấu diếm chi…_Mình thẳng thắn.

-Cái thằng này…sao trên đời có đứa khùng quá vậy trời…_Dì Linh quay lại liếc rồi nhanh nhảu bước tới chỗ mình đang ngồi quàng tay siết yêu thật chặt và cũng vì quá bất ngờ nên mình chẳng kịp phản ứng gì nhiều.

Khoảng khắc ấy mọi thứ diễn ra thật rõ ràng, không chỉ là một vài cảm giác mềm mại từ ngực của ai đó ép chặt vào gáy mà còn là cả mùi hương từ người Dì Linh tỏa ra thơm ngát, một cái mùi rất con gái, nó quyến rũ đến mức mà chỉ vừa khi khứu giác nhận ra độ quen thuộc chưa đầy 2 giây là mình đã như bị cuốn vào hẳn trong “hương tình” rồi.

-Vậy…vậy con thay đồ…_Khấp khởi đến lúng túng, mình đứng dậy bước tránh đi.

Bất giác nhận ra sự ngại ngùng không chỉ đang bao trùm lấy mình mà còn cả người con gái đang ở trong phòng này nữa, bằng chứng là khi cả hai vừa chợt nhận thấy những va chạm nho nhỏ xuất hiện trên hai cơ thể thì Dì Linh liền ngay và lập tức quay lưng bước ra khỏi phòng cùng lúc với việc mình tiến vội đến tủ quần áo trong không gian yên ắng tràn lan đầy xúc cảm.

Thay đồ thật chậm chạp, mình từ tốn bước xuống dưới nhà khi biết chắc Dì Linh đã có mặt đợi sẵn trước hè, mình và Dì Linh tiến ra khỏi cửa chính cùng lúc nhưng Dì ấy lại là người khấp khởi chạy vội xuống sân trước vì có vẻ như đang có công chuyện cấp bách cần làm lắm.

Nói chung sự việc mà lúc đó Dì Linh định làm cũng khá hệ trọng, là chạy lại nhìn ngó lên cái cây có chứa tổ ong hồi trưa mà chúng mình đã đốt để rồi chu mỏ hét to.

-Ong ơi…ong à…ong đâu rồi…ra đây chơi đi…chị nhớ tụi em lắm…hu hu hu…_Dì Linh hét inh ỏi với vẻ mặt đậm chất phỡn chí.

-…_Mình trố mắt không nói được lời nào.

-Chị ong nâu nâu nâu ơi…chị bay đi đâu đi đâu rồi…mà em hổng thấy chị đâu…_Dì Linh xuyên tạc bài hát một cách lố lăng và nham nhở.

-Chị bay xuống đậu trên mông em rồi…_Mình ngứa miệng đâm chọt.

-Nói gì…_Dì Linh quay lại trừng mắt khi nghe thấy mình “ném đá hội nghị”.

-À hông…hông gì…_Mình hết hồn lắc đầu nguầy nguậy, quơ tay búa xua.

Nhờ tinh thần hối cải khẩn cấp đó mà thân xác mình không phải chịu đựng những cú nhéo bắp tay hay ngắt vú liên tục từ người con gái ấy.Qua nhà Bác đúng tầm 6 giờ tức là sau khi cả hai tụi mình ra khỏi nhà độ chừng 5 phút, nhà lúc này chỉ có bác gái và chị Nhi, nhỏ Yến thì đi đâu từ trưa còn Oanh thì ra trông cửa hàng cho chị Nhi về ăn cơm tắm rửa.

Thấy tụi mình từ ngoài cổng nhấn chuông là Bác gái đã niềm nở.

-Ủa…hai đứa qua chơi đó à…hì…lâu lắm rồi mới thấy qua đấy…_Bác gái cười vui vẻ mở cổng.

-Dạ…con mang qua Bác ít quà…đồ người quen mang lên í ạ…_Dì Linh cầm tay đưa quà cho Bác rất gần gũi.

-Con chào Bác…_Mình cười nhẹ.

-Ừm…hai đứa vào chơi…nay nhà có mỗi con Nhi thôi…nó vừa về để con Oanh ra trông hàng còn con kia thì đi từ trưa rồi…_Bác gái vừa nói vừa dắt mình và Dì Linh vào ngồi ghế đá trên hè.

-Chắc Yến nó đi học đó Bác ơi…_Dì Linh nói nhỏ.

-Nó mặc váy ngắn mà đi học gì con…trưa 12 giờ về…thay đồ xong là có con nào qua đón đi luôn đấy…_Bác gái lắc đầu chán nản.

-Ủa…nay lớp về sớm…cu Duy hơn 10 giờ là nó về nhà phụ con đốt tổ ong rồi…_Dì Linh buộc miệng.

-Vậy ra nay còn được về sớm nữa hả con…_Bác gái mặt đỏ bừng.

-À…dạ…con…à dạ vâng…_Mình lúng túng không biết nói sao cho phải.

-Cái con đó…vậy mà hơn 12 giờ nó mới ló dạng…về nhà tắm rửa cái là áo quần đi luôn…nó chơi bời chứ học hành gì…_Bác gái nghiến răng làm mình với Dì Linh vuốt mặt lia lịa.

-Hì…hồi Linh còn trẻ Linh cũng chơi bời dữ lắm á…Bác gái hông biết Linh đâu…Linh chơi ghê luôn ớ…_Dì Linh ôm tay Bác nũng nịu.

-Gớm cái cô này…chứ giờ cô bao nhiêu tuổi mà lên mặt sỏi đời…mặt này tui cấu là nặn ra sữa đấy nhé…_Bác gái nhanh chóng cười khì trước câu nói đùa của Dì Linh.

-Dì Linh con già chát rồi…_Mình xía mỏ vào với tư tưởng sẽ góp vui cho câu chuyện.

-Nói gì á…ai già…_Dì Linh sững người quay sang nhìn mình chằm chằm.

Biết là giỡn quá lố nên mình lập tức lặng câm làm mặt thờ ơ quay đầu nhìn đi hướng khác, thấy không khí hơi căng nên Bác gái liền ôm Dì Linh dỗ dành còn mình thì bị quê sụ nên đành ngồi khép chân giả lãng.

-À mà Duy…trên trường con xem quan tâm con Yến hộ Bác với…có gì kiểu nó quậy phá hay lười học thì nói liền để Bác còn chấn chỉnh…chứ con này từ khi lên học cấp 3 là hư rồi…quản nó ở nhà chứ khi nó đi học tiếp xúc đủ thứ…không biết đâu mà lần…_Bác gái nói giọng nho nhỏ nghe có vẻ đợm buồn.

-Con cũng không…à dạ…_Mình khó xử nên lại đành ậm ừ.

Được lúc nói chuyện thì Bác gái và Dì Linh cùng đi xuống dưới nhà để phụ nấu nướng gì đó vì Bác quyết giữ cả hai ở lại ăn cơm với Bác, mình cũng tính đi theo nhưng hình như Dì Linh vẫn còn đang quạu nên đành nghe theo lời cha ông ta truyền dạy “tránh voi chẳng xấu mặt nào” ở lại trên đây canh nhà.

Ngồi đó chán ơi là chán, nhà thì gần cuối xóm mà cái xóm thì vốn đã vắng lại còn vào giờ này đâm ra chẳng thấy bóng ai qua lại cả.Mình nhìn ra ngõ tìm thú vui rồi lại nhìn vào trong nhà xem tình hình thì bất giác thấy một người con gái mang áo ngắn dây trắng xinh thật xinh bước từ trên lầu xuống mà thoạt nhìn có lẽ là vừa tắm xong đang hong khô người thì phải.

-Ủa…Duy hả…qua chơi hả em…_Chị gái đó nheo mắt ngó ra hè với dáng vẻ hơi lạ lẫm được lúc mới nhìn ra mình.

-Dạ…chị Nhi…em qua cùng Dì Linh…Bác với Dì xuống nhà bếp á chị…_Mình đứng dậy cười với chị rồi lại ngồi xuống.

-Vậy hả…_Chị Nhi nghe nói vậy liền quay lưng đi thẳng xuống bếp.

Chị Nhi trước giờ nói chung đối xử với mình khá gần gũi chưa có tiểu tiết gì phải phàn nàn cả nên hành động “bỏ khách quay lưng đi luôn” bấy giờ của chị mình chẳng buồn để bụng vì tính đến lúc đó chị thật sự rất tốt và hơn cả là đặc biệt đối với Dì Linh.Được lúc cứ tưởng là chị ấy đi xuống dưới đó luôn ai dè chỉ xuống ngó sơ qua một lượt rồi liền lên nhà ra trước hè ngồi với mình.

-Ủa…Duy mới cắt tóc hả…_Chị Nhi vừa ngồi xuống hong tóc ra hướng gió vừa nói chuyện với mình.

-Dạ…chị Nhi cũng mới cắt ạ…_Mình cười với chị.

-Đâu có…chị nuôi tóc dài mà…_Chị Nhi quay sang tròn mắt nhìn mình.

-Dạ…tại em thấy tóc chị khác lúc trước…dài hơn…_Mình nháy mắt cười.

-Hả…ha ha ha…ừa…Duy cũng biết giỡn nhỉ…_Chị Nhi cười khá to.

-…_Mình mỉm chi nhìn phong long.

Trông chị Nhi đúng là xinh thật, mặt vừa tắm xong không trang điểm mà đường chân mắt và lông mài vẫn đen nhanh nhánh rất hút người nhìn.

-Dạo này ít thấy Duy nhỉ…chị trưa với tối nào về cũng nhìn vào nhà em…toàn thấy chị Linh không…_Chị Nhi tiếp lời.

-Dạ…bữa giờ em đi học thêm ít ở nhà…_Mình gãi đầu.

-À…trên trường em có gặp Yến Oanh hông…Yến cùng lớp Duy mà nhỉ…_Chị Nhi quơ tóc hỏi.

-Dạ…thỉnh thoảng… à em chung lớp với Yến mà nói chung cũng ít bắt chuyện…_Mình ngẫm nghĩ.

-Duy nè…hình như con Yến quen thằng nào ở trên trường đúng không em…_Chị Nhi nhìn mình chằm chằm.

Đúng thật là điều người ta hay đồn quả không sai, tình yêu tuổi học trò thì người lo lắng nhất luôn là gia đình của người con gái hơn hẳn thông gia phía đối diện và đôi nam nữ cùng trang lứa ấy, đồng ý rằng con gái tuổi này luôn lớn trước về suy nghĩ và có vẻ chính chắn hơn con trai nhưng con trai là những người hầu hết luôn đùng đẩy và cắt ngắn giai đoạn trong việc thực hiện những cử chỉ trái với khuôn phép trước và đồng thời cũng là thành phần chẳng phải nhận lãnh trách nhiệm gì quá to tát về tương lai sau này nên đâm ra cứ nghĩ gì là làm tới thôi, không lo không được, “con gái tuổi mới lớn như ôm bom nổ chậm” là thế.

-Dạ…em không biết nữa…_Mình lắc đầu vì nói thật cũng có biết gì nhiều về nhỏ Yến lúc trên trường đâu.

-Tên Thông thì phải…chị nghe Oanh nó nói thế…_Chị Nhi chau mài.

-Thông…à vậy chắc là Thông Dâm rồi…_Mình buộc miệng.

-Hủm…em nói gì chứ…_Chị Chi tròn mắt tò mò.

-À dạ…không…_Mình hố quá nên đành lắc đầu.

Riêng bản thân mình từ trước tới giờ thì việc nói ra những từ ngữ nhạy cảm với người hơn tuổi mà mình quen dù là có thân thiết đến mức nào đi chăng nữa cũng là hết sức cấm kị, đằng này lại là phụ nữ thì chắc các bạn cũng hiểu nó khiến mình chưng hửng đến mức nào, bởi vậy không quá khó hiểu khi thái độ của mình lúc ấy bỗng nhiên chùn xuống.

-Em biết thằng đó à…Thông ấy…_Chị Nhi cố gặn hỏi sau một thoáng im lặng giữa hai người.

-Dạ…thì trường em có một Thông học 12 thôi…_Mình ngượng ngùng thấy rõ trong câu trả lời.

-Ừm…nickname nó là Thông Dâm à…_Chị Nhi mỉm chi.

-Dạ…là Thông…dạ…_Mình nhìn chị Nhi rồi nhanh chóng quay đầu ra hướng cửa.

-Sao lại gọi nó là Thông Dâm nhỉ…_Chị Nhi vẫn cứ thắc mắc.

-À là vì…nó…à nó hay…kiểu…nó hay hành động với lời nói nghe lạ lạ nên mấy đứa bạn mới gọi vậy…_Mình gãi đầu gãi cổ.

-Ừm…mà con trai ai chẳng vậy…chị chỉ là không muốn con Yến yêu đương này kia…năm cuối cấp rồi…_Chị Nhi thở dài.

-Không hẳn con trai ai cũng vậy đâu chị…hì…_Mình cười gượng với chị Nhi mà nói chung cũng chẳng hiểu sao lúc ấy lại nói thế nữa.

-Ý Duy đang nói Duy hả…chị thì chị biết Duy đó…_Chị Nhi đột nhiên lấp lửng.

-Không…chị biết em ạ…biết…biết sao…_Mình đảo mắt nhìn thẳng chị Nhi.

-Thì biết…biết rành…_Chị Nhi cười nhẹ như muốn đẩy không khí cuộc nói chuyện lên cao nhưng âm lượng thì ngày một nhỏ hơn.

-…_Đột nhiên tim mình thắt lại khi nỗi lo về một bí mật tưởng chừng đã đi sâu vào lãng quên nay bất giác lại hiện về.

Trong mắt mình khi ấy, hình ảnh về một người chị vui vẻ với nụ cười niềm nở trên môi từ từ tan biến đâu mất mà thay vào đó là những cảm giác vô cùng lạ lẫm, cảm giác về một người phụ nữ khó đoán luôn vùi dập bản thân trong những toan tính bắt đầu hiện diện.

-Rất rành…muốn nghe chị kể không…chuyện của tối hôm đó…cái hôm mà em sang nhà chị chơi ấy…

Những hành động ân ái gần gũi giữa mình và cô Trang đêm hôm nọ bị ai đó đứng đằng sau gốc cây nhà Bác gái trông thấy chính là nỗi lo sợ tiềm tàng đã đeo bám, dày vò tâm trí mình dai dẳng suốt thời gian qua.

Thực sự mình lo lắm, lo rằng nếu biết mình là một thằng con trai hư hỏng như vậy thì chắc chắn mọi người sẽ thay đổi hoàn toàn cách nhìn về mình, rồi cuộc sống hằng ngày cũng như quá trình học tập sau này của mình sẽ ra sao nếu bạn bè trong lớp cũng biết được, đó là những gì mình đã từng chia sẻ ở vài chap trước nhưng hơn hết lúc bấy giờ bỗng dưng từ đâu trong đầu mình lại xuất hiện một hướng suy nghĩ khác hẳn.Nếu chuyện bí mật ở sân sau nhà tuy đã bị ai đó trông thấy nhưng lại không bị đồn ra ngoài thì sao, ai là người đã trông thấy tất cả mọi việc khi ấy và đã chịu khó giữ mồm giữ miệng hộ mình, liệu rằng người ta có dễ dàng cho qua mọi chuyện chỉ vì tội nghiệp mình.Lúc đầu còn đoán già đoán non, đoán rằng con người bí ẩn đó chỉ có thể là chị Nhi hoặc nhỏ Yến mà thôi vì bản thân mình đã nhiều lần hóng hớt tiếp xúc để thăm dò Oanh.Oanh là người rất thẳng tính biết nói biết, không nói không trong khi chị Nhi và nhỏ song sinh kia thì ngược lại, cứ lấp lửng.

Nhưng dù sao đi nữa thì bây giờ mọi việc có lẽ cũng đã quá rõ ràng rồi, người đã đứng đằng sau gốc cây mục đêm hôm nọ để trông thấy tất cả mọi việc chính là chị Nhi vì cái cách chị Nhi nói chuyện, cách chị Nhi biểu cảm trong từng cử chỉ phút chốc đang làm mình tái cả mặt.

Khoảnh khắc ấy kì lạ lắm, cả hai cùng ngồi ngoài hè giấc chập chờn tối nên không khí cũng gọi là tương đối mát mẻ ấy vậy mà khắp người mình da gà, da vịt nổi lên tới tấp cảm giác cứ như đang có một ai đó cầm gáo nước lạnh xối từ trên đầu mình xối xuống giữa trời Đông rét buốt vậy.

Bất giác mình cúi gầm mặt mím môi im lặng đầy hối cải trong khi chị Nhi hình như vẫn đang nhìn mình cười mỉm, buộc phải thế vì nếu có được mở miệng lúc này thì mình cũng chẳng biết nên nói gì nữa mà thực sự thì cũng không nên nói nhiều đâu, bởi nếu chỉ vì một lí do trời ơi nào đó từ mình khiến chị Nhi nổi giận thì chắc chắn khỏi cần bàn tới nữa, mọi chuyện sẽ vỡ lỡ be bét hết cả.Thình lình chẳng biết từ lúc nào cái yên ắng trầm ngâm như lẽ tự nhiên từ từ bủa vây tứ phía, cứ vậy thời gian chậm chạp “lếch qua” trong sự lúng túng tràn lan của mình và thoải mái đến lạnh lùng của chị Nhi như đã kể, phút giây địa ngục đó vẫn cứ thế tiếp diễn cho đến khi thất thần từ phía dưới nhà có tiếng ai đó quen thuộc vọng lên mà chẳng biết nên gọi là “cứu tinh” hay “sao chổi” vụt đến.

-Ủa…cu nó chạy đâu rồi…_Tiếng “người đó” inh ỏi.

-Duy đây nè chị…_Chị Chi lập tức quay sang hích mặt về phía mình.

-À đây hả…nãy đi lên không thấy tưởng chạy về nhà rồi…đói chưa…Nhi đói luôn chưa…_Dì Linh đi lên đứng dựa eo vào ghế vò tóc mình không nể nang.

-Xong rồi hả chị…_Chị Nhi tươi tỉnh cười vui vẻ.

-Đâu có…đang hấp á…độ 10 phút nữa mới ok…em đói hả…sáng giờ ở cửa hàng có ăn gì chưa…_Dì Linh quan tâm.

-Có…mà em đang giảm béo nên ăn có tẹo à giờ bụng sôi sôi…_Chị Nhi lại cười trong khi trái tim nhỏ bé của mình thì liên hồi thấp thỏm.

-Trời…em ốm mà còn muốn giảm nữa vậy chị phải sao đây…đúng không Duy…_Dì Linh há hốc miệng tiếp tục vò đầu mình.

-Hủm…à dạ…_Mình mọi hôm sẽ tỏ rõ sự khó chịu với cử chỉ của Dì Linh ngay nhưng nay thì có nhiều chuyện phải lo quá nên đành cắn răng.

-Tướng em mập xấu còn chị Linh mập ốm gì cũng đẹp…mà chị nhìn chắc người vầy quyến rũ lắm…đúng không Duy…_Chị Nhi bắt chước Dì Linh đá xoáy qua mình nhưng cảm giác mà mình nhận được lại khác hẳn, kiểu thình lình “giựt mình” vì bản thân “có tật”.

-Dạ…dạ…_Mình gật đầu lia lịa ủng hộ nhiệt tình.

-Xạo ke…nãy mới chê tui già xong mà…nãy nó mới chê chị già trước mặt mẹ á Nhi…_Dì Linh kí đầu mình rồi quay sang nhìn chị Nhi.

-Kì vậy…chị nhìn bằng hoặc trẻ hơn em nữa là…Duy chọc chị á mà…_Chị Nhi nhắm mắt cười nắc nẻ.

-Phải hông…_Dì Linh làm bộ cúi xuống mặt đối mặt hỏi mình.

-Dạ…con…con giỡn…_Đối với mình lúc đó chị Nhi nói câu gì cũng đúng, thậm chí nếu chị ấy chỉ thở thôi thì mình cũng muốn lên tiếng khen thở xuất sắc à không, là xuất chúng mới đúng.

-Chị thấy chưa…em nói mà…_Chị Nhi gật nhẹ đầu kiểu như đang khá hài lòng với thái độ cư xử của mình thì phải.

-Vậy à…chị cũng nghĩ vậy…chị là một người con gái có nhan sắc mà…_Dì Linh nghe khen liền lập tức uốn éo như con lăn quăn.

Tim mình trong suốt cuộc nói chuyện của hai con người ấy không thể dùng động từ “đập” để diễn tả nữa mà phải gọi là “nảy”, nảy liên tục trong ***g ngực và muốn nổ tung.Mà coi bộ Dì Linh và chị Nhi thật sự rất hợp tính nhau, cứ ngồi nói chuyện suốt từ mấy chuyện trên trời dưới đất rồi xong lại lòng vòng về quanh nhà đến cả mình mặc dù lúc đó đang bận phải dè chừng chị Nhi sợ chị lỡ lời mà khi nghe mấy chuyện tám tếu đó xong còn phải ngáp ngắn ngáp dài nữa là ai.

Cả hai bạn ấy nói mà quên cả thời gian, quên cả nơi chốn, quên cả việc phải nhanh chóng xuống bếp phụ Bác gái bưng dọn đồ ăn, mãi nói cho đến khi trời đã tối muộn để cho Bác gái phải lên tận nơi gọi tất cả vào ăn cơm thì lúc đó mới ríu rít xin lỗi.

Bữa cơm nồng ấm và vui vẻ giữa các thành viên trong gia đình và hai công nhân viên ăn chực hàng xóm tuy không quá nhiều món nhưng hầu hết lại toàn món lạ vì Bác gái thực sự nấu ăn rất ngon, món nào ra món đó toàn chất lượng, không trùng lấp mùi vị mà nói hoa mỹ thì cứ như thể đã được lên thực đơn sẵn từ trước vậy.Mặc dù không đông đủ tất cả mọi người nhưng thiết nghĩ như vậy đôi khi còn rôm rả và hào hứng hơn bởi lẽ cứ mỗi khi nhìn thấy mặt nhỏ Yến là da gà mình lại dựng hết lên nên tự nhủ với lòng nếu có nó ở nhà chắc nuốt không trôi nổi cơm quá.Giới chức phụ nữ thì vẫn như thường lệ đều nói chuyện với nhau rất vô tư không giữ kẻ và cũng không chú ý mấy đến sự có mặt của kẻ thứ 4 khác giới, nên mình đành phải ngồi lặng thinh chờ cho đến khi có một ai đó quan tâm lên tiếng hỏi han cái gì thì mới dám trả lời cái đó chứ chẳng ngu mở miệng sợ nhỡ vô tình gây sự chú ý thì lại phải khổ.Không chỉ thế, mỗi muỗng cơm đưa lên miệng mình đều cố liếc khẽ sắc mặt của “người phụ nữ đang nắm giữ bí mật đời tư” xem chừng có biến động gì không mà còn đề phòng gấp, mà hên cái đa số câu hỏi cho mình thì toàn là về chuyện học hành là chính nên cũng chẳng buộc phải lên tiếng gì nhiều.

Ăn uống xong xuôi, mình chủ động đứng dậy phụ dọn mâm cơm cùng Bác gái trong khi Dì Linh thì đủng đỉnh chạy xuống nhà lấy dao ngồi gọt cốc kiểng ở một góc tự bao giờ, chị Nhi thì ngay sau đó cũng phải lên thay đồ cho nhanh để còn ra tiệm cùng bé Oanh đóng cửa.

-Quả gì á Linh…_Mình đi lên từ nhà dưới sau khi vừa rửa xong mớ chén.

-Cốc kiểng…không biết hủm…_Dì Linh không buồn nhìn mình mà cứ tí toáy tay trên mớ quả xanh liên tọi.

-Nó nhỏ vậy ăn được bao nhiêu đâu…gọt lâu nữa…_Mình ngồi chòm hỏm ngay bên cạnh Dì Linh.

-Nhưng nó ngon…bỏ vừa miệng…nhỏ nhỏ…_Dì Linh lờ đờ mắt ra vẻ mệt mỏi khi phải trả lời một câu hỏi hơi ngu.

-Thì mua cốc bự rồi xắt ra cũng bỏ vừa miệng vậy…_Mình lí sự.

-Nhưng loại này hột nhỏ á Duy…nhiều trái không hột nữa…nhìn xinh hơn là cốc quả thường…_Chị Nhi từ trên lầu đi xuống.

-À dạ…_Mình rùng mình lập tức ậm ừ khi thấy mặt chị.

Chị Nhi như đã tả ngay lần đầu khi mà chị sang nhà mình mượn chổi lúc vừa chuyển đến, rất đảm, rất xinh, chẳng nhớ lúc trước ra sao nhưng bấy giờ nhìn kĩ thì quả thật chị xinh theo kiểu giới trẻ trang điểm teen teen trông dáng vẻ và điệu bộ rất ưa nhìn, trẻ trung.Không quá hở hang, không quá cầu kì nhưng những phụ kiện và đường nét phối đồ của trang phục dễ khiến cho đối phương phải chăm chú liếc ngắm vì tuy nổi bật nhưng nhìn chung lại không quá rối rắm.

-Nhi thông cảm…nhìn mặt của nó là hiểu rồi…ở nhà nó cũng hay vậy lắm…tàn tàn dập dập vậy á…_Dì Linh lườm mình chặt chém rồi quay sang cười với chị Nhi.

-Hì…_Chị Nhi không nói gì chỉ gật đầu cười vui vẻ.

-…_Mình im re lặng thinh ngồi dựa cửa.

Sau một hồi ngồi hí hoáy với rổ cốc cộng liếc háy với sự thảnh thơi của mình liên tọi thì cuối cùng Dì Linh ngứa mắt nên bắt mình lếch lại gọt chung và tất nhiên thời gian được rút ngắn hẳn.Mình không trau chuốt quá kĩ từng trái nên chẳng mấy chốc đã xong cả thảy, thở phào bốn người ngồi quay quần bấm bụng cứ tưởng sẽ vui vẻ như bữa cơm ban nãy nhưng tiếc thay khi chỉ ăn được vài miếng thì mình và Dì Linh đành phải chia tay ra về vì cả Bác gái và chị Nhi đều phải ra cửa hàng có việ, mặc dù Bác gái cố giữ tụi mình ở lại đợi lát Bác đi một loáng là về nhưng hiểu phép ai lại làm thế.

Rời nhà chị Nhi, mình và Dì Linh tay trong tay đảo bước trên con đường dài, hẹp và vắng bóng người qua lại ôi chao sao nên thơ thì lập tức hoảng hốt khi nhìn thấy đèn điện trong nhà sáng choang.

-Duy…nãy…nãy có bật đâu…_Dì Linh ấp úng kéo vai mình.

-Lỡ chị Chi về sao Dì…_Mình thản nhiên.

-Hông đâu…nói mai với về mà…_Dì Linh vẫn giữ vẻ mặt lo sợ đó.

-Không biết sao nhưng thấy cái vali đỏ trước hè kìa…_Mình chỉ tay về hướng cửa chính khi thoáng thấy chiếc vali đỏ quen thuộc của chị Chi.

-Hừm…cha này…có nhiêu đó cũng sợ…chị Chi á…nhìn là biết rồi…_Dì Linh nhìn trố mắt một lúc rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

-…_Mình im lặng không nói nửa lời vì quá oán trách trước thói đời bạc bẽo, giang hồ hiểm ác, thời thế đảo điên khiến cho lòng dạ con người điên đảo mà lặng lẽ thay đổi trong chớp mắt.

Ngay sau đó Dì Linh mở cửa bỏ mặc mình đứng chơi vơi để tức tốc chạy thẳng vào nhà như con nít hú hét liên tù tì đến mức mà cũng phải chừng hơn 30 giây sau đó khi đang bước lên hè mình vẫn còn nghe loáng thoáng.

-Chị Chi ơi…sao chị đi lâu quá nỡ lòng bỏ mặt Linh ở nơi rừng thiên nước độc cho loài hổ dữ lòng lang dạ sói mặc sức chì chiết dày vò thân xác…_Dì Linh kéo nguyên tràn nghe chao ôi sao mà não lòng quá đỗi.

-Ha ha…làm quá vậy bé…_Tiếng cười của chị Chi phát ra giòn tan.

-…_Mình mặc dù đã nghe thấy tất cả nhưng vẫn thản nhiên bước vào nhà với một bộ mặt giả điên.

-Hì hì ủa Linh tưởng sáng chị mới về…nên chưa nấu nướng gì hết…_Dì Linh cười tít mắt với chị Chi.

-Chị ăn ngoài rồi…hai chị em đi đâu mới về đó…_Chị Chi lắc đầu cười nhìn cả hai tụi mình.

-Chị em gì…Dì cháu em mới qua hàng xóm ăn chực…ha ha ha…_Dì Linh vừa nói vừa che miệng cười nắc nẻ lại ngồi chỗ ghế sô-pha.

-Lạ đời…hèn gì thấy rạng rỡ hẳn…ăn chực cho đỡ tốn hen…_Chị Chi cũng bước lại ngồi xuống cạnh Dì Linh.

-Chứ sao…mà chị ăn tối thật chưa để em vào nấu cho…nhanh lắm…_Dì Linh quan tâm.

-Rồi…rồi cô nương…căn bụng luôn rồi…end tour nên vừa tiệc xong mới về đây mà…_Chị Chi để tay lên đùi Dì Linh.

-Nhất chị…được ăn tiệc đồ này kia…_Dì Linh bĩu môi tiếc rẻ.

-Chứ mấy cái tiệc cưới của cưng sao không tính vô…_Chị Chi kể lể.

-Thôi…chưa có người yêu ăn tiệc cưới buồn lắm…tủi thân…_Dì Linh giả vờ thút thít.

-Buồn hả…thèm ăn thì có quà nè…và bếp đi…chị vừa khiêng cái thùng vào bếp đi ra là hai đứa về luôn đó…_Chị Chi nắm tay Dì Linh đứng dậy.

-Vậy ạ…lẹ đi chị…_Dì Linh bắt đầu nhanh nhảu.

Nối sau bước chân của chị Chi, mình cũng háo hức tò mò tiến vào bếp xem thử có món nào thú vị dành cho mình hay không thì lập tức thấy cả chị Chi và Dì Linh cùng quanh quẫn bên một thùng xốp to đang được để trên bàn

-Mở không nổi đâu Linh…để chị lấy con dao…_Chị Chi nhìn Dì Linh nói nhỏ khi thấy Dì đang cố dùng móng tay xé băng keo bọc xung quanh thùng xốp, tích tắc sau chị Chi đi về hướng sàn bếp lấy con dao nhỏ gọt trái cây.

Chị Chi cầm dao rạch nhanh chóng một lèo 3 cạnh đang bọc băng keo của thùng xốp để nắp hộp có thể mở ra dễ dàng, rồi cùng Dì Linh nhẩm đếm cả thảy các món đồ bên trong để đối chiếu lại với tin nhắn nhờ mua hàng của người quen trong điện thoại chị ấy.

-Cả thảy là 28 hộp Yến…nhà mình 12…có con em nhờ mua nữa nên mới nhiều vậy…_Chị Chi vừa cầm điện thoại xem tin nhắn và nói với Dì Linh.

Mình đứng đó thêm lúc rồi lẳng lặng đi lên phòng nằm nghỉ mà không ai hay biết.

Nói chung thấy khá buồn, buồn chẳng phải vì lúc đó không ai quan tâm mà buồn vì sắp phải chia tay một điều gì đó đang rất gần gũi với những háo hức đáng mong đợi.Thực sự từ lúc trưa khi nghe Dì Linh báo tin là mình đã phần nào thấy nản với tính cách của chị Chi hẳn rồi vì tính mình xưa giờ hễ cứ ai làm sai một việc gì đó, tạo nên một sự buồn bã nào đó mà không chủ động nói trước với mình, để mình chỉ thực sự biết đến nó từ một người thứ 3 thì phải nói là siêu ghét điển hình gần đây nhất là chuyện Linh có thai bé Sa.

Ấy là vậy nhưng ban nãy khi thấy vẻ mặt hơi gượng của chị Chi lúc vừa bước vào bếp thì cảm giác của mình lại khác hẳn, thấy buồn nhiều hơn, buồn cho chị và buồn cả cho bản thân mình, buồn vì chỉ cách đây vài tuần mình bỗng nhiên thấy cuộc sống chợt thú vị khi căn nhà có thêm bóng người mà giờ đây lại sắp phải mất đi một niềm ấm áp tưởng chừng đã có thể nắm thật chặt trong lòng bàn tay.

Nằm thở dài nghĩ ngợi thêm đôi chút, mình đứng dậy chọn ít đồ sạch định xuống tắm rửa cho trôi hết muộn phiền thì đột nhiên nghe tiếng gõ cửa, chẳng nói chẳng rằng mình lửng thửng bước lại vặn chốt đẩy cửa nhìn ra.

-Ủa chị Chi…có gì vậy ạ…_Mình hơi ngạc nhiên đôi chút.

-À không…chị tính lên nói Duy cái này…tối nay độ chừng khi nào em học xong thì nhá máy chị nha…_Chị Chi thì thầm với vẻ mặt cố cười.

-Dạ mà chi vậy chị…_Mình thắc mắc.

-Suỵt…Linh đang tắm…thì chị có chuyện cần nói với Duy…tầm khuya đi…học xong nhá máy chị lên phòng Duy…_Chị Chi ghé sát tai mình.

-Dạ…vậy phải tầm 10 rưỡi 11 giờ nha chị…_Mình không nghĩ ngợi ước chừng.

-Ừm…_Chị Chi khẽ gật đầu.

Lúc đó mình chẳng nghĩ ngợi gì nhiều về việc chị Chi lén lút lên đây báo cho mình một cuộc hẹn rồi lẹ làng thấp thỏm đi xuống nhà cả, diễn cảnh mà mình tưởng tượng ra chỉ đơn giản là những khung hình sướt mướt của cuộc chia li đẫm nước mắt mà thôi hay khá khẩm hơn là một cái hôn phớt chào tạm biệt không níu kéo chứ ai ngờ đâu mọi thứ bắt đầu xấu đi trông thấy.

Vứt tất cả ra khỏi đầu, mình lấy đồ sạch xuống tầng hai đợi Dì Linh tắm xong liền nhảy vào tắm rồi lên phòng nằm đọc sách sau đó ngủ quên tự lúc nào mãi cho đến khi điện thoại đổ vài hồi chuông mình mới bấm bụng thức dậy, vừa mệt vừa đừ mình bắt máy.

Mình: A lô…

Đầu dây bên kia: Duy…em ngủ chưa…

Mình: Ấy chết…em quên mất…

Chị Chi: Ừm…chị đang ngoài sân sau nhà nè…thấy Duy lâu nghĩ Duy đang học nên chị ra đây trước…lên phòng Duy không tiện…

Mình: Dạ…em ra liền…

Vội vã ngồi chòm dậy, thở một cái mình đứng dậy mở tủ lấy cái áo khoác có mũ rồi chạy u xuống dưới nhà qua bàn bếp mở bật cửa sau.

Đúng y như suy nghĩ trong đầu suốt dọc quãng đường từ trên phòng xuống dưới đây, mình vừa mở cửa sau ra là đã thấy chị Chi ngồi lặng lẽ trên bậc xi măng thoáng bụi.

-Chị đợi em lâu chưa…_Mình vừa gãi đầu vừa nhìn chị vẻ lấm lét.

-Chị vừa xuống tầm 10 phút thôi…chị nghĩ em đang học nên quên mất thời gian…xuống trước nhưng lại nghĩ nên gọi luôn cho rồi…em đang học à…_Chị Chi giật nảy người quay lại nhìn mình thủ thỉ.

-Dạ không…em…em nằm đọc sách thôi…_Mình bước lại ngồi xuống cạnh chị bịa lí do.

-Ừm…hì…_Chị Chi gật gù rồi lặng lẽ quay ánh nhìn ra phía trước mặt.

-Mai chị đi rồi hủm…sao chị không ở đây luôn mà lại dọn đi…bữa chị nói tính ở lâu dài mà…_Mình bắt đầu câu chuyện.

-Ừm chị cũng muốn vậy nhưng giờ chị chuyển qua bên tour nghỉ dưỡng luôn rồi…không còn ở khách sạn thường nữa…phải đi xa hoài à…nhiều khi phải đi khuya…về khuya nên chị chuyển qua ở với bé Na luôn cho tiện…cũng gần đây thôi…_Chị Chi từ từ kể từng chút một.

-Dạ…nếu vậy thì qua đó đúng là tiện hơn thật…_Mình thở dài thoáng chút buồn.

-Ừm…khi nào rảnh qua thăm chị nha…_Chị Chi quay sang nhìn mình với đôi mắt hơi hoe đỏ.

-Dạ…mà biết lúc đó chị có nhà không…_Mình cũng chợt thơ thẩn theo.

-Thì Duy cứ gọi trước…chị chắc chắn sẽ nghe máy nếu Duy bấm số gọi cho chị…_Chị Chi nhẹ nhàng đưa tay sang nắm chặt bàn tay mình.

-…_Mình chẳng biết nói gì mà chỉ đảo mắt nhìn xuống nơi hai bàn tay đang dính vào nhau.

-Duy mãi là em trai chị…nói là chị đi nhưng chị vẫn ghé khách sạn thường xuyên…lâu lâu qua nhà thăm bé Linh với Duy…_Chị Chi vừa nói vừa rơm rớm nước mắt trông rất tội.

-Dạ không sao đâu chị…gọi điện thoại thường xuyên mà…chị đừng buồn…_Mình thực sự chưa bao giờ giỏi trong việc ăn nói hay an ủi người khác nên đâm ra câu cú cứ như thể cố đấm ăn xôi.

-Ừm…_Chị Chi chồm qua ôm mình gác đầu lên vai khóc nhỏ tiếng.

Trong thâm tâm mình muốn giữ chị Chi lại lắm, lên tiếng nài nỉ ỉ ôi mong chị ở lại nhưng thực sự mà nói thì mình đâu có cái quyền đó vì mình chẳng chắc chắn được một điều gì cả, một thằng con nít ở tuổi này thì làm được quái gì mà còn ham muốn đèo bồng.

Bởi lẽ nghĩ vậy nên suốt 5 phút ròng, não nề ruột gan với những dòng nước mắt của chị chảy ròng trên vai, mình vẫn cứ im lặng, im lặng để nỗi cô đơn, nỗi buồn của chia li trong chị vơi đi ít nhiều.

Nhưng trớ trêu thay trong cái khoảnh khắc đó, bất giác mình nghe thấy tiếng sột soạc của những chiếc lá khô đang bị một thứ gì đó dày xéo từ gốc cây mục đêm hôm bữa, nhanh chóng đảo mắt nhìn sang hướng ấy thì lúc này đích thị không còn là những hình ảnh mơ hồ của một người con gái không rõ mặt như dạo nọ nữa mà cái bóng đó đã có đầy đủ mắt mũi miệng, đúng thật là chị Nhi, là chị Nhi với nụ cười mỉm nửa vành.

-Chị…Nhi…chị…chị…_Mình đờ mặt tròn mắt nhìn như bị dán chặt vào cái dáng người đang đứng chỗ gốc cây mục ấy.

-…_Chị Nhi chỉ trừng mắt nhìn mình chứ không hề lên tiếng.

-Hủm…gì Duy…gì em…_Chị Chi ôm mình chợt mơ màng thì thầm kiểu chưa nghe rõ mình nói gì.

-Chị Chi vào nhà thôi…ngoài này em thấy hơi…hơi lạnh…_Nuốt nước bọt đánh ực thành tiếng, mình lập tức buông người chị Chi ra nói nhỏ.

-Vậy à…nhưng…nhưng…ừm…vào trong nhà thôi em…_Chị Chi hơi ngơ ngác nhưng vẫn nhanh chóng gật đầu.

Rụt rè hướng ánh nhìn về phía gốc cây tử thần ấy, ánh mắt mình vô tình bắt gặp ánh mắt chị Nhi tự nãy giờ vẫn đang quan sát theo dõi từng diễn biến, hoảng hốt mình nhanh chóng quay lưng đi thẳng vào trong nhà định bụng sẽ nhanh chóng đi lên phòng để suy nghĩ phương án giải thích ra sao với chị Nhi sau khi đã khóa chặt cửa sau thì liền lúc bất giác bị ai đó kéo tay đứng lại.

-…_Mình giật nảy xém chút là thét lên.

-Duy…Duy…nay…mai chị đi rồi…em có muốn…không…_Chị Chi cười nhẹ khi trên mi vẫn còn hoe lệ.

-…_Mình vẫn thở dốc.

-Coi như…tạm biệt…tạm biệt nhau một thời gian dài…_Chị Chi thở nhè nhẹ.

-Dạ…_Mình lúc đó cũng chẳng biết nói sao nữa.

Và rồi lúc đó…một bộ phim lãng mạn xảy ra…mình xin phép không kể sâu xa hơn.


Mặc dù tâm trạng mình lúc đó cực kì lo lắng bởi lẽ việc vừa bị chị Nhi nhìn thấy ban nãy đâu phải là chuyện đùa nhưng quả thật mỗi hành động của chị Chi khi ấy như xua tan hầu hết muộn phiền trong mình mà thậm chí còn khiến mình dâng trào nhiều thứ xúc cảm khác lạ.

Khi mọi chuyện đã xong xuôi “tươm tất”, cả hai chẳng nói chẳng rằng với nhau câu nào mà chỉ lặng lẽ đảo bước về phòng như một câu chào tạm biệt không phát ra từ miệng.Theo bước ngay sau chị Chi, cả hai chị em cùng đi lên cầu thang nối từ tầng trệt với những nỗi niềm tuy riêng biệt nhưng lại có cùng một điểm chung thì y như rằng thình lình thấy một cái bóng phụ nữ, nhưng trái khuấy thay lần này nó không còn đứng chỗ gốc cây ở sân sau nữa mà đang đứng ngay trước cửa của căn phòng duy nhất trên tầng hai và…đang nhìn trân trân về hướng bọn mình.

-Hai người…hai người vừa…vừa làm gì vậy…_Đôi mắt Dì Linh vô hồn nhìn đờ đẫn về phía mình và chị Chi.

Khái niệm về “Ngày tận thế” trước giờ theo như mình biết toàn là một mớ những hỗn độn của sự mơ hồ, người ta phù phiếm và lừa phỉnh nhau khiến ai ai cũng hiểu nôm na rằng “tận thế” là ngày tận diệt, ngày tận cùng của thế giới con người.Nếu là vậy thì mình xin cam đoan đã hơn 2 lần trong cái ngày quái quỷ hôm đó mình từng nghĩ hôm nay là “tận thế” với riêng mình.

Nghĩ mà xem từ sáng tới giờ đã có không biết bao nhiêu chuyện quải quỷ đã xảy ra ấy vậy mà bây giờ còn cộng thêm hai cái tình huống bắt quả tang liên tiếp lần lượt lúc nãy là chị Nhi và bây giờ là Dì Linh thì hỏi làm sao mà một người chỉ sở hữu tấm thân gầy gộc, héo úa, điêu tàng như mình sống nổi.

Tinh thần thì bất an thấy rõ ấy vậy mà nội thể thiết nghĩ cũng đâu có được yên, còn đây nơi bắp đùi cùi chỏ những vết lằn, vết trầy te tua xơ mướp khi bị Dì Linh dụ leo cây đốt tổ ong, còn đây nơi ống quyển, cánh tay cũng bị chính Dì Linh chà đạp và đay nghiến không thương tiếc lúc phụ sức thuốc ngay đít, chưa dừng lại ở đó thân thể này hơn ai hết đang phải chịu những cơn bủn rủn, mệt nhoài từ trận đại chiến Xích Bích vừa diễn ra vô cùng bê tha và ác liệt dưới sàn nhà bếp tầng trệt, bởi vậy mới nói “cũng khổ lắm chứ có sung sướng gì đâu”.

Lúc đó, có đôi khi mình từng nghĩ chắc kiếp trước bản thân mình ăn ở thất đức lắm nên kiếp này mới làm con người với biết bao chịu đựng nhưng bây giờ thì banh chành hết cả rồi vì câu nói vừa phát ra của Dì Linh nó phù hợp cả về không gian lẫn thời gian.

-Hai người…hai người…vừa làm gì vậy…_Dì Linh vừa nói vừa lờ đờ mắt, lại còn tướng tá khá lửng thửng như đang chứng kiến một điều gì khủng khiếp lắm.

Vì mọi chuyên diễn ra quá nhanh, quá thình lình nên cả chị Chi và mình đều ngây người sửng sốt, môi miệng run rẩy va vào nhau lập cập không nói được câu nào, mà dù có cho nói thì biết nói gì, làm sao mà nói.

Mình lo cho mình 1, mình lo cho chị Chi 10 bởi thời điểm đó chị Chi chỉ có một thân một mình không chồng không con và mối quan hệ giữa chị và Dì Linh cũng không đơn giản là chị em bạn bè thôi đâu, lại còn lời ra tiếng vào của thiên hạ nữa, ôi thôi khó trăm bề nghĩ đến đâu là chết đến đó.

Nhưng quả nhiên trên đời này có tồn tại hai chữ “định mệnh” và đó cũng là lần đầu tiên mình tin vào chúng.Vì sao tin à, thì vì đó là “định mệnh” và “định mệnh” của mình được an bài để mọi chuyện chưa phải dừng lại ở thời khắc đó.

Đột nhiên sau câu nói như sóng giật biển gầm kia, Dì Linh bỗng dưng lặng lẽ đưa tay lên miệng ngáp dài một hơi rõ khó hiểu.

-Hủm…khuya khoắc còn đi đâu nữa…_Trong ánh sáng lập lòe, Dì Linh của mình vừa ngáp xong vừa than ngắn thở dài.

-À…con…_Mình sững sờ không biết nên nói gì nữa.

-Linh…mai đi rồi nên chị ngủ không nổi…xuống nhà xem phim với Duy…vừa coi xong tính lên phòng ngủ nè…_Chị Chi bình tĩnh nhỏ nhẹ lên tiếng.

Từ chỗ đang cảm thấy vô cùng tội lỗi bởi những chuyện bản thân đã làm, mình và chị Chi đồng loạt chuyển sang biểu hiện kinh ngạc đến tột cùng khiến bọn mình phải há hốc mồm vì sự thay đổi quá nhanh của sự việc, thay đổi 180 độ luôn nên việc từng người trong cả hai lần lượt có những phản ứng không theo kịp diễn biến cũng là điều dễ hiểu, dễ chấp nhận mà cụ thể là mình.

Đúng thật, nói không phải chứ cũng công nhận Dì Linh ghê luôn, phán câu nào chết câu đó, canh gì mà chuẩn từng li từng tí, vừa mới thó đầu lên sau khi làm một chuyện đáng khinh rẻ dưới nhà bếp là y như rằng bị bắt gặp, bị đá xoáy ngay vào đúng chỗ đang ngứa nhưng không cần gãi thì biểu sao ai lại không choáng, ai lại không hoảng.

-Dạ…vừa…vừa xong…_Vẫn còn dư âm của chút lúng túng trên gương mặt mình.

-Ông này nay coi phim đêm nữa ha…thôi lên phòng ngủ đi…chị Chi ngủ hông được thì bật lap của em á…một đống phim…_Dì Linh thơ thẫn gãi đầu gãi tai chậm rãi tiến lại gần nhà vệ sinh.

-Mai…mai chủ nhật…mà con cũng đang tính đi ngủ đây…_Mình lắp bắp đảo bước đi lên cầu thang về phòng trước khi Dì Linh đóng cửa phòng vệ sinh.

Lên phòng, khép cửa, khóa trái nhưng lại như một phản xạ tự nhiên được các giác quan lưu trữ khi bất giác hình ảnh về gương mặt ngái ngủ của Dì Linh tưởng chừng như đã tỏ tường mọi chuyện, sự run rẩy trong bình tĩnh của chị Chi thực sự khiến mình khiếp đảm, chúng nhất quyết đeo bám theo mình ngay cả hơn nửa tiếng sau khi mình xuống nhà đánh răng rửa mặt và vẫn lì lợm hành hạ mình trong giấc mộng đêm khuya gần về sáng.

Chẳng biết từ lúc nào, thất thần mình nhẹ dạ đã quên mất đi chuyện với chị Nhi.

Sáng hôm sau, mình mở mắt thức dậy khi mặt trời đã lên cao gần tới đỉnh đầu.Ngồi dậy ngó nghiêng ngó dọc, mình nhìn đủ thứ để hồi tượng lại mọi chuyện đã xảy ra như kiểu: mình là ai, mình đang ở đâu, mình đã làm gì, làm như thế nào,…Cảm giác nhận được là vô cùng feeling sau một cái ưỡn người trở về với thực tại tù túng.Thở dài một hơi mình ngã người nằm xuống nhưng chỉ tích tắc sau là lấy đà ngồi dậy gần như cùng lúc khi chợt nhận ra hôm nay là ngày mà chị Chi chuyển đồ khỏi nhà mình.

Lập tức lò bò đứng dậy với đầu tóc dẹp lép, quần áo xộc xệch mình hộc tốc chạy thẳng xuống nhà nhanh nhất có thể để nhìn quanh quẩn mà lạ thay chẳng thấy ai, nghĩ ngợi đôi chút mình lại quay lưng đảo bước đi lên phòng Dì Linh đẩy mạnh cửa ngó vào.

Vừa bước vào bên trong thì lập tức mình bị đứng hình ngay khi khoảnh khắc ấy xuất hiện trước mặt mình là hình ảnh một người con gái xinh đẹp thướt tha đang ngồi gần cửa sổ nhẹ nhàng vén cao mái tóc óng mượt đang buông dài thông thả.Phải nói là rất chau chuốt, rất hoàn hảo khi từ sắc thái biểu cảm cho tới không gian thơ mộng đầy lãng mạn đều được ông trời như đang nằm ngửa nằm nghiêng sắp xếp khiến khung cảnh phù hợp không một nốt chênh.

Thứ ánh sáng ấm áp hắt vào từ khung cửa sổ được lượt nhẹ đi bởi một tấm màn trắng tinh khôi khiến cho hình ảnh người phụ nữ tuy quen thuộc nhưng lúc này lại đầy lạ lẫm kia trở nên trong sáng, kiều diễm tột bậc như một bức tranh đầy màu sắc và thấm đậm tình người với một sức lôi cuốn đủ khả năng làm lung lay mọi tâm hồn trên thế gian này, và tất nhiên đó là khi người con gái ấy chưa lên tiếng.

-Ê cái đồ kia…sao không gõ cửa…lỡ tui đang thay đồ sao…_Đấy, đấy là câu nói đầu tiên từ nãy giờ của người con gái ấy.

-Haiz…_Mình thở dài ngao ngán vì đây là lần đầu tiên trong đời mình thấy thấm nhuần câu than trách: “Tuột hết cả cảm xúc”.

-Á…thấy lông nách tui rồi hả…á…thấy chưa…_Dì Linh lập tức khép cánh che miệng.

-Dì Linh cũng có lông nách nữa à…xạo…_Mình lờ đờ mắt tiếp tục chán nản.

-Hê hê…_Dì Linh cười lém lĩnh.

-Mà chị Chi đâu rồi…_Mình chợt nhớ ra điều cần hỏi.

-Hủm…đi hồi 7 giờ…_Dì Linh thản nhiên.

-Sao Linh không kêu con dậy…_Mình hét toáng lên.

-Dậy làm gì…_Dì Linh thoáng chút ngạc nhiên.

-À…thì phụ khiêng đồ này kia…_Mình hơi giật mình xíu nên cố gắng kiềm chế cảm xúc.

-Xùy…xùy…thôi khỏi…có mấy cái vali thôi…chị em tui khiêng ok mà…_Dì Linh nhếch miệng cười hơi gian.

-Nhưng…cũng phải kêu con dậy chào chị Chi chứ…dù sao…_Mình nhăn nhó.

-Ủa tưởng tối quá ngồi coi phim nói chuyện với nhau rồi…chị Chi nói khỏi kêu mấy người dậy…cả tuần có mỗi ngày chủ nhật là được ngủ no nê…khét lẹt…_Dì Linh vừa nói vừa đứng dậy đá chân lung tung ben.

Với nửa ý định muốn thư giãn gân cốt, nửa ý định muốn trêu chọc mình nên phần nào đó Dì Linh hơi nhiệt tình hơn mọi khi và đó cũng là lí do chân tay Dì Linh lèo khèo sao đó cuối cùng lại đá ngay bắp chân trúng ngay chỗ vết trầy hôm qua tuột từ cành cây xuống của mình.

-Hừm…con…con ghét Linh…_Mình nhăn trán vì gặp đủ chuyện bực mình, càng tức hơn khi nó cùng xuất phát từ một người.

-Cám ơn nhiều nha…đồ con trai nhỏ nhen…đồ ba lăm ích kỉ…_Dì Linh lè lưỡi không hối lỗi mà còn ra điều muốn khiêu khích mình hơn.

Tức tối, mình dậm mạnh chân đi lên phòng đóng cửa, nhắn cho chị Chi một tin nhắn tạm biệt rồi lăn ra nằm ngủ tiếp mãi cho đến hơn 12 giờ mới xuống nhà đánh răng, rửa mặt, ăn cơm, tắm rửa.

Hai giờ, mình đi học thêm.

Lẳng lặng dắt xe ra khỏi nhà sau khi đã đứng im chăm chú nhìn ngắm Dì Linh nằm ngủ khì trên ghế sô-pha hơn 10 phút đồng hồ, không biết có phải trước giờ mình chẳng mấy khi được nhìn một đứa con gái trong trạng thái mơ màng ngủ hay không mà cứ mỗi lần có dịp được quan sát Linh kute những lúc thế này trong mình lại bắt đầu trào dâng cái thứ cảm giác mộng mị, tơ tưởng y như một gã say tình, lãng du đang thơ thẩn trước một trong những viễn cảnh “tươi xanh” của tạo hóa.Thấy lạ không, lạ chứ sao không vì cô Trang, chị Chi và ngay cả đến My cũng chưa từng khiến cho mình bùng nổ cái thứ cảm giác quái đảng này thì cớ sao lại không lạ.Không những chỉ lạ mà còn là bị ám ảnh nhưng khác chút đi và tích cực hơn so với việc bị bắt quả tang đó là trong mình chỉ toàn là những hình ảnh tươi đẹp, những hình ảnh khiến mình cảm thấy yêu đời hơn.

Thật vậy, bỗng dưng khi ấy mình thấy yêu ngay cả cái nắng trưa chói lóa, yêu con đường xám xịt bốc nồng nặc mùi nhựa đường giấc ban trưa, yêu ngay cả con chó đang nằm chải bọ chét trong cái cổng màu xanh của căn nhà xa xa và yêu luôn những quán cà phê chòi be bé lợp kín đầy những đôi nam nữ.Mình yêu tràn lan, yêu bao la đến mức mà mém chút nữa vì cái ổ gà đẫm nước ngay đầu đường vào nhà Thầy là mình sẽ được quay về với cái khung cảnh tàn nhẫn “cú ăn ba lịch sử trên mặt đường nhựa” tối hôm nao rồi, khi ấy thì đố còn sức mà yêu.

Năm giờ, mình lại bắt đầu về nhà.

Học chung với toàn những đứa bạn trong lớp, ban chơi chung đã lâu nên không hiểu cái gì thì hỏi, giỏi cái gì thì chỉ lại cho tụi nó đâm ra thầy giảng cũng nhanh mà trò hiểu cũng nhanh.Bon bon về nhà với tâm trạng vô cùng háo hức, các bạn chắc biết mình đang háo hức về vấn đề gì đúng không, mình háo hức mong sao cho Dì Linh vẫn còn đang ngủ, ngủ thêm chút nữa để mình có thể thêm một lần nảy sinh những thứ cảm giác màu nhiệm ban nãy ấy vậy mà khi về tới nhà đáp lại tấm lòng chân thành tha thiết của mình, Dì Linh đang ngồi chễm chệ xem tivi trên đúng chiếc ghế mà lúc nãy đã nằm xuống ngủ, lại còn không ra mở cửa cổng giùm mình nữa chứ, đúng là “tuột hết cả cảm xúc”.

Thở dài định bụng sẽ đi lên phòng thay đồ rồi nằm lì trên đó để tơ vương về sự trái ngang của dòng đời thì y như rằng bị Dì Linh nắm thóp bắt thay đồ xong phải xuống đây ngồi cho mặt mày nó sáng sủa, đỡ đù ít nhiều nên đó chính là lí do mình buộc lòng phải ngồi như tượng dưới này mặc dù rất chán.

-Linh…Linh có buồn ngủ không…ngủ đi…_Mình bỗng nhiên quay sang.

-Trưa giờ ngủ quá trời rồi…mới dậy hồi gần 5 giờ mà giờ ngủ nữa sao được…_Dì Linh thật thà.

-Kệ…ráng ngủ đi…_Mình cười híp mắt đầy ẩn ý.

-Làm gì…à…chắc chắn là mấy người định…định…_Đôi mắt Dì Linh đột nhiên bừng sáng.

-…_Tim mình đập nhanh chờ đợi như đang bị ai đó bắt thóp.

-Định…định khiến mặt tui nhìn đù như mấy người chứ gì…ha ha…không có được đâu nha hông…_Dì Linh cười sảng nghe hơi ngượng, kiểu cố rặn cười ý.

-…_Mình lờ đờ mắt quay mặt nhìn lên lại màn hình tivi mặc dù tâm trí vẫn chẳng thể nào để ý được nổi là nó đang chiếu cái gì.

Nếu chỉ ngồi coi phim chung không thôi thì đâu đã là gì khiến mình lại than chán, than khó chịu mà cái trái khuấy nhất là lúc đang ngồi coi phim lâu lâu lại bị một ai đó ngồi chéo từ đằng sau lấy chân khều khều lúc là lưng, lúc là cổ áo kìa.

Lần một, lần hai không nói, ai đời một phút làm tới mấy lần thì biểu sao mình chịu đựng nổi vì cứ như thể Dì Linh kêu mình xuống đây là để thỏa mãn tâm tính thích chọc ghẹo người khác của bản thân vậy.

-Đừng…_Mình nhăn nhó.

-…_Dì Linh làm mặt thờ ơ như kiểu bị động chạm tự ái.

-Đừng…con đã nói là đừng mà…đừng…_Mình cáu kỉnh hơi lớn tiếng.

-…_Dì Linh mím môi hối lỗi như em bé.

Cứ thế, cứ khều khều rồi bị mình nhặn xị xong lại hối lỗi rồi lại khều khều chừng 1 tiếng sau thì mình và Dì Linh vào ăn cơm.

Nghe tả đến đây chắc có lẽ phần nhiều các bạn bắt đầu cảm thấy mọi thứ đang diễn ra trong căn nhà này sao mà chán thế không biết nhỉ, ừm mình cũng thấy chán vô kể mặc dù trước đây suốt gần 2 năm trời tất cả mọi thứ cũng vẫn chỉ diễn ra như thế thôi nhưng chẳng hiểu sao bây giờ mình lại thấy chán.Điều lạ là trước đó chị Chi đã đi công tác hơn 2 tuần và mình thì những lúc không bận học thêm học bớt cũng chỉ ở nhà với Dì Linh như thế này, thậm chí có lúc còn ở nhà một mình nữa kia nhưng thực sự lúc đó mình cảm giác căn nhà này vẫn là không gian của 3 người chỉ có điều là một hay hai thành viên đang đi vắng thôi ấy vậy mà bây giờ thì khác hẳn, nó tuy là vẫn vắng lặng như thường thấy nhưng lại mang môt dáng vẻ rất lạ lẫm, một dáng vẻ yên ắng đến âm ỉ, yên ắng đến đáng sợ mà có lẽ chỉ những con người đa sầu, đa cảm như mình mới có thể nhận ra chứ cứ như cái nét mặt hí hửng có thể “cười với đủ chuyện nhỏ nhặt trong đời sống” đang ngồi vô tư bỏ cơm nước để gọt trái cây kia thì làm sao mà hiểu được.

Mà nói chứ, mình càng nhìn ngắm kĩ càng sống chung lâu thì lại càng thấy thèm khát cái lối sống vô tư, không lo không nghĩ, cái lối sống thoải mái khiến cho đối phương cứ mãi nhìn mà gật gù.

Sau khi ăn xong, mình lửng thửng lên phòng sắp xếp trước quần áo, sách vở vào cặp rồi ngồi lướt web chat chat với tụi bạn trong phòng chat nhóm bàn luận về mấy thầy cô trong trường, công nhận tụi con gái lúc nào cũng bạo hết chữa người này lại dày vò người kia, cứ như thế mãi đến 8 giờ thì đột nhiên điện thoại mình reng.

Mình: A lô

Dì Linh: Duy khùng…xuống thử Yến nè…mới chưng xong…

Mình: Ngon không mà xuống thử…khó lắm…

Dì Linh: Cha này…hàng chùa mà biểu sao không ngon…nói chứ ban ngon luôn…

Mình: Dưới tầng trệt hả…mà lần sau Linh đừng gọi nữa…làm biếng đi lên kêu thì coi như con không muốn ăn đi…

Dì Linh: Nói gì…xuống…

Mình: À dạ…

Cúp máy xong mà mồm miệng mình vẫn còn đang run bần bật vì vừa bị quát.

Chắc các bạn cũng phần nào đoán được lúc đó mình đang muốn lên lớp Dì Linh đúng không nhưng xui thay lại bị Dì Linh nạt cái làm cho hết cả hồn khiến mình ngơ ngác như con gà ác luôn, thực tế thì thần kinh mình yếu lắm, mong manh và rất dễ bị tổn thương.

Đứng lên với tay lấy cái áo ấm có mũ trùm, mình lửng thửng bước xuống nhà trong cái không khí yên ắng đáng sợ vào thời khắc buổi tối của một căn hộ hình mẫu trong hẻm sâu thì đột nhiên lúc đó mình bỗng nhiên nghe thấy tiếng nước chảy mạnh trong nhà tắm tầng hai.

Đoán biết chắc trong đó là người mà ai cũng biết là ai nên chẳng cần mất tới môt giây, mình nhanh chóng liên tiếng nho nhỏ và the thé nghe khá rợn người.

-Cần xuống nhà trước không hay đứng đợi ngoài này xuống chung cho vui…_Mình thì thầm giọng ma chê quỷ hờn.

-…_Hoàn toàn im bặc, bên trong chắc chắn đã nghe thấy giọng mình nhưng không biết vì thực sự sợ hay là đang làm giá nữa.

-Đang đi to hay đi nhỏ á…chắc to rồi…đi to nhưng không nhiều bị nãy thấy ăn như mèo…_Mình tiếp tục điệp khúc ai oán.

-…_Vẫn không nghe thấy động tĩnh gì.

-Đuối quá không nói được lời nào hay là bị nói trúng quá nên đành im…chắc vậy quá ha…_Mình trở lại với giọng thực nhưng lại khá hí hửng.

-…_Người bên trong vẫn chưa chịu trả lời tiếng nào.

-Giờ không biết nên xuống trước hay đứng đợi xuống chung đây nữa…_Hụt hẫn, mình định bụng đứng dựa tường đợi Dì Linh bước ra vậy.

-Nên xuống trước…_Lần đầu tiên, bên trong phát ra tiếng nói nghe hơi có chút tức tối.

-Ừm…vậy xuống trước đây…_Mình chậc miệng bước xuống cầu thang, vừa đi vừa huýt gió gọi ma.

Nói chung mình cũng hơi lo chút đỉnh vì cứ nghĩ chắc đùa giỡn hơi quá trớn rồi, đụng ngay lúc Dì Linh đang bực mình có lẽ bởi vậy nên Dì mới không trả lời.Phù, không biết lát nữa Dì Linh đi xuống nhà thấy bản mặt mình Dì sẽ có phản ứng quá khích gì không đây, bắt đầu chút lo ngại rồi.

Nhưng tất cả mọi chuyện bắt đầu trở thành một mối lo thực sự như thường lệ khi sự việc chuyển biến xấu đi, nói không phải chứ từ sáng đến giờ trong mình cứ mãi day dứt một nỗi niềm sâu lắng rằng “sao hôm nay mọi chuyện êm xuôi thế nào ấy” và bây giờ cuối cùng thì mình cũng có câu trả lời.Biết sao không, vì khi mình vừa đặt chân xuống nền tầng trệt thì lập tức thấy Dì Linh đang từ nhà dưới đi lên, ngỡ ngàng và choáng váng mình lắp bắp nói.

-Sao…sao Dì Linh…dưới…dưới này…_Lưỡi mình cứng đờ vì mọi hình dung dần trở nên quá rùng rợn.

-Gì á ông…không dưới này thì ai canh Yến ông…_Dì Linh thản nhiên.

-Dì Linh…nhà mình…con mới nghe có tiếng…tiếng người nói trong phòng vệ sinh…_Mình tru tréo.

-Ờ…thì đúng rồi…_Dì Linh trả lời với giọng điệu vô cùng bình thường.

-Đúng gì chứ…ma…ma mà đúng gì…_Mình hối hả nắm tay Dì Linh.

Dì Linh thấy điệu bộ mình hớt ha hớt hải nên trong lòng vui sướng lắm, chẳng vội trả lời mà liền lúc lấy cây chổi ra quay quay quét quét kiểu vô cùng trêu người rồi cuối cùng lại dùng nó để chống chân giả vờ hướng sự quan tâm qua hướng màn hình tivi.

-Ma khỉ á…người bình thường mà ông ơi…_Dì Linh khịt mũi.

-Ủa…chị Chi về hả…nhưng tiếng đó đâu phải…nghe lạ lắm…ai oán lắm…_Mình vẫn chưa hiểu ra.

-Không…Yến á…_Dì Linh cười mỉm.

-Yến gì…Yến nào…đang chưng mà…_Mình chậm tiêu.

-Điên…bé Yên nhà Bác gái á…_Dì Linh kí đầu mình.

-Cái…cái gì…_Mình nín cả thở.

Cùng lúc đó, từ lưng chừng nửa số bậc cầu thang nối giữa tầng trệt và tầng hai, tiếng bước chân của một ai đó khẽ khàng vang lên thu hút ánh nhìn của cả mình và Dì Linh, lập tức chưa đầy 5 giây sau một dáng hình vô cùng quen thuộc từ từ lộ diện.

Và giống y như lời Dì Linh đã nói, là nhỏ Yến, Song Yến.

Hết chapter 34

Thôi mà…thích lắm phớ hôn…lại đây Linh cho cắn miếng nè…_Dì Linh liếc yêu mình nhưng từ ngữ thì ngân dài ra nghe khó chịu hết sức.