Dì tôi là một teen girl - Chapter 31


Chapter 31: Tương ứng với chap 91 - 93 của bản gốc

Mình không phải là người tùy tiện càng không phải là cái hạng chộp giật đã thấy cửa đóng mà còn cố công xông vào, lúc nãy khi đẩy cửa vào đây rõ ràng là không hề có khóa mà chỉ là được khép hờ thôi nên mặc dù với tính cách vô cùng tế nhị nhưng mình vẫn không thể nào tránh khỏi tình huống trớ trêu đầy oái oăm này.

Đau đớn!

Nhớ lại quãng thời gian chung sống trước đây, cả hai cũng đã từng bị lâm vào trường hợp trời ơi đất hỡi y như thế này, nhớ không nhầm thì đó là buổi sáng của một ngày hè năm lớp 10 lên 11 thì phải.Thưở ấy còn biết bao bỡ ngỡ, lạ lẫm khiến cho sự bối rối lộ hẳn trên mặt mỗi người chẳng thể nào giấu đi đâu được và rồi sau bao nhiêu năm cảm giác ấy vẫn như còn đây, chí ít là đối với mình.

Nói thế không sai chút nào bởi sau cái khoảnh khắc hai cặp mắt tròn vo nhìn nhau vừa rồi như đã kể thì lạ ở chỗ chỉ có duy nhất mình là giật nảy người lúng túng, bước lùi lại rồi đứng chết trân quay mặt qua hướng khác rối rít thở dốc còn đằng kia thì hình như…trái ngược hẳn.

Dì Linh đầu tiên đúng là cũng có tròn mắt kinh ngạc “nhẹ” đó nhưng chỉ tích tắc phần trăm giây sau là thay đổi ngay, Dì lập tức làm mặt tươi híp mắt lườm mình sau đó hơi hạ người di chuyển cánh tay từ chống cằm lên chống một bên má rồi cũng lờ đờ liếc sang bên và nhất là không quên nói móc.

-Ổng canh hay ghê á trời…cứ thấy tui đi tè là ổng xông vô liền ha…điếm thúi…_Dì Linh trề môi nhìn vào hư không bức tường mà phán câu xanh lè.

-…_Mình tròn mắt ngậm câm như hến mặc dù khá tức tưởi trước câu nói đó.

-Muốn gì nữa hủm…hông thì đóng dùm cửa y…_Dì Linh quay qua lờ đờ mắt.

Như binh lính nhận lệnh từ chỉ huy trưởng, khi Dì Linh vừa nói dứt câu là mình ngay tức khắc răm rắp quay lưng bước ra ngoài đóng nhanh cánh cửa vô tình tạo thành tiếng va đập “rầm” nghe muốn hú hồn.

Căn nhà yên ắng giữa canh trưa vắng lặng khi mình vừa dập cửa tức thì quay trở về với trạng thái cũ trước khi sự việc “đáng tiếc” vừa rồi xảy ra, đâu đó bây giờ chỉ còn là những tiếng thở hấp tấp và đầy mệt mỏi ồ lên đứt quãng.

Không gian chốn này hiện tại đã hình thành hai khoảng trời vô hình riêng biệt, nơi đó một bên là đứa con gái đang ngồi xí bệch chắc là hả hê cười lấy cười để đầy hưng phấn mà đâu biết rằng bên ngoài kia thằng con trai nhát chết đã dịch hẳn người sang bên để quỵ thụp xuống từ lâu vì nhất thời không chịu đựng nổi sự đả kích quá lớn về mặt trí lực lẫn nhãn lực, hoặc giả là ả ta có biết đó vì chắc có lẽ là biết nên ả mới cười.

Tức tưởi!

Thực tế đầu óc mình lúc ấy vẫn y như lần đầu khi chứng kiến cảnh tượng hãi hùng thưở trước, nó trống rỗng đến mức không có bất kì hình ảnh nào có thể hiện ra cho được, ngoại trừ có khác là một màu đen xuyên suốt hiện đang ẩn sâu ở màn mắt mà trong nhất thời mình chưa thể đoán ra đó là màu đen của cái gì.

Mọi thứ cảm giác của mình trong giây phút như thể lắng đọng và mờ dần đi như thể chúng chưa từng hiện hữu, có lẽ vì quá sock.

Bất giác mình vội nghĩ, bây giờ mà Dì Linh bước ra lại gặp ngay cái cảnh tượng mình đang ngồi dựa lưng vào tường với bộ dạng rầu rĩ, đau khổ như vầy thì chắc có lẽ Dì sẽ cười đến chết mất.

Hoảng hốt, mình lật đật chống tay vịn bờ tường đứng dậy thì y như rằng cùng lúc với khoảng khắc cánh cửa phòng vệ sinh từ từ mở ra.

Vì giật mình và quá bối rối nên tay chân mình chợt hụt hơi quờ quạng tìm chỗ bấu víu nhưng không được, khiến cơ thể mất đà đổ sụp xuống lại như cũ trông rất yếu ớt hoặc đúng hơn là mô hình giống với tâm lí chung của một kẻ đang làm chuyện bỉ hạ sỉ mà bị bắt quả tang vậy.

Mình từ từ lấy thế ngước cổ nhìn lên cái tướng cao vút của người con gái đang đứng trước mặt bởi phải cố gắng giữ tầm nhìn cao, thật cao vì rằng ngay lúc đó phần dưới của Dì Linh chẳng có gì ngoại trừ độc nhất mỗi chiếc quần chíp đen ban nãy.

Linh chưa vội làm gì mà chỉ cúi đầu nheo mắt nhìn mình rồi chợt nghĩ ngợi gì đó như thể đang xét đoán xem chừng liệu mình có phải là một thằng biến thái, chuyên làm mấy trò dâm dật như lén nhìn phụ nữ tắm, canh me con gái nhà người ta đi vệ sinh hay không vậy.

Thời gian dần trôi và rồi thì cuối cùng nỗi lo sợ ban nãy của mình đã dần hiện hình, mình đoán đúng ngay chốc mà, với tính cách hiếu thắng thích đùa dai của Dì thì dễ gì tha thứ, chừa đường thoát cho mình mà không buông lời xỉa xói, đay nghiến sâu sắc vào sâu trong tâm khảm còn quá là trong trắng của Duy đù này khi thấy mình còn ngồi chưng hửng ngoài đây.

Lúc đó, mình chỉ muốn được chạy như bay lên phòng đóng cửa mà tự nhục nhưng tiếc rằng đến nước này có muốn ước đi chăng nữa thì cũng đã quá muộn.

-Vẫn còn ngồi canh hủm…_Dì Linh giấu nhẹm nụ cười hích mặt hỏi mình.

-Có…có đâu…con chuẩn bị…tắm mà…_Mình lắc đầu giải thích.

-Phải hông đó…_Dì Linh lườm mắt nhìn mình vẻ dò chừng.

-Phải…phải mà Dì…_Mình gật đầu chắc nịch.

Dì Linh lẳng lặng cúi người tiếp tục dùng ánh mắt nghi ngờ lim dim soi rọi từng đường nét trên mặt mình khá kĩ khiến cho mình bỗng dưng thẹn thùng cũng cúi gầm mặt xuống đất không dám nhìn trực diện vào Dì vì ngại phần vì sợ Dì sẽ bất giác đọc được những dòng suy nghĩ đang chạy tứ tung trong đầu mình thì phải nói là chết chắc.

Khó chịu và bức rức, mình thoáng nghĩ phải nhanh chóng phá tan cái thế địch vây hãm này ngay còn kịp chứ không để lâu sẽ có bất trắc.

-Mà sao trong nhà Dì Linh hông mặc quần…_Mình từ từ ngước khẽ mặt lên nhìn Dì hỏi thẳng răng.

-Hả…vô duyên…chớ đây là gì…_Dì Linh giật mình nheo mắt chỉ tay vào chiếc sịp đen đang mặc ngang hông.

-Sịp mà…_Mình nghiêng đầu mài nheo dần lấy lại thế chủ động.

-Nóng…thấy gì thoải mái thì bận…mắc gì ý kiến chớ…tui đi tính đi tè xong cái đi ngủ luôn mà…_Dì Linh ghé mắt lườm mình.

-…_Mình chẳng biết nói gì chỉ im lặng nhìn vẻ mặt đanh đá của người đối diện.

-Với lại có ai thấy đâu…_Dì Linh giải thích tiếp.

-Phù…_Mình thở dài giả đò như rất ngao ngán nhưng thật chất là vừa trút được gánh nặng trong tâm trí.

-Tắm đi…_Dì Linh lườm mình.

-À…ờ…_Mình từ từ chống tay đứng dậy.

Dì Linh chắc là thấy hết trò vui rồi nên cũng chẳng muốn tạo điểm nhấn gì thêm nữa mà ngoảy đít đi nhích gót đủng đỉnh về hướng phòng, mình thì chưa dám dịch chuyển ngay mà đứng đợi đến khi Dì đã vào hẳn trong phòng mới dám bước rón rén bước vào nhà tắm đóng cửa để thở.

Mới sáng ngày ra đã bị dính một vố phải trốn chui trốn nhũi đằng sau mấy chậu kiểng cho muỗi nó mở huyết tiệc ấy vậy mà bây giờ lại không nhớ để cẩn trọng mắc vào chuyện khó gỡ như này nữa chứ, còn đâu là hình tượng thanh niên nghiêm túc không bao giờ rung rinh hay khuất phục trước mọi diễn biến quái chiêu của cuộc sống.

Thở dài, mình với tay mở vòi sen để dòng nước mát lạnh từ từ len lỏi vào các lỗ chân lông khiến cho cơ thể cảm thấy nhẹ nhõm và khoan khoái hẳn, vẫn biết là phải xóa sạch hết tất cả những gì chán nản và buồn phiền nhưng chẳng hiểu sao bao nhiêu ý nghĩ về hình ảnh ban nãy của Dì Linh cứ thay nhau hồ hởi vụt bay ngang qua đầu mình, phải công nhận là tướng con gái cao ráo mà phần dưới chỉ mặc sịp không thôi nhìn là lạ hấp dẫn sao ấy nhỉ, nhìn nó bó sát và kiều diễm lạ lùng, cũng dễ hiểu tại sao hầu hết các ông đại gia lại cứ phải mê chân dài.

Không phải dân đê tiện chính gốc nhưng mà khi nhớ tới hình ảnh của Dì Linh ban nãy, mình cũng bỗng nhiên thấy rạo rực hẳn.

Tắm xong mình thay quần áo, chải chuốt sơ qua các thứ sẵn tiện lấy khăn lau luôn tấm kiếng phòng tắm bám hơi nước lâu ngày chừng thêm 10 phút nữa rồi mới thủng thẳng bước ra.

Khi vừa đi ra như một phản xạ tự nhiên mình ngoáy đầu nhìn về hướng cửa phòng Dì Linh để xem chừng mọi thứ, khung cảnh vẫn y xì ban nãy, vẫn mở tang hoang không biết Dì đang làm gì mà chưa đóng lại nữa.

Thở dài, khép cửa WC thật nhẹ nhàng để ít gây tiếng động nhất thì y như rằng đúng lúc mình chuẩn bị xoay người đi thì cái bóng Dì Linh từ từ hiện ra và bước tới gần bàn đặt ti vi trong phòng Dì mà chỉnh chỉnh cây đèn ngủ làm gì đó không biết.

Mình đứng chết trân, nhãn quang mở to vì không ngờ thiên nhiên dạo này thường hay ưu đãi cho đôi mắt của mình đến vậy, lúc nãy khi đang tắm mình cứ ao ước muốn được nhìn lại cái hình ảnh Dì Linh mặc sịp bước ra khỏi cửa WC thì bây giờ lại được nhìn thêm một lần nữa mặc dù không gần và ngay hướng chính diện như ban nãy.

Cũng phải gần hơn 1 phút đồng hồ, Dì Linh thì mặc sịp đứng loay hoay xoay chiếc bóng đèn bên trong màn kính cây đèn ngủ sao mãi không thấy sáng còn mình thì đứng mở đôi mắt dâm dê to tròn hết cỡ như muốn ghi lại từng khung hình, từng đường nét ấy vào sâu trong tầm mắt, trong tâm trí thằng con trai đang độ tuổi bung cành, từ khoảng sịp đen vành ren kéo dài xuyên suốt một màu da mát rượi tới tận hai mắt cá chân tất cả đều không thể thoát được đôi bóng đèn điện sáng trưng của mình.

Đột nhiên, “phựt” chiếc đèn ngủ bật sáng làm mặt Dì Linh tươi hẳn, khiến Dì cứ lắc đầu qua lại như tự tưởng thưởng cho những nỗ lực tự nãy giờ của bản thân rồi chợt Dì để tay lên chiếc đèn lấy đà nhón người nhìn ra phía bên ngoài cửa đằng cầu thang khi cái bóng của mình đang từ từ di chuyển từng bước lặng lẽ lên hướng tầng 3.

-Hứ…_Tiếng Dì Linh lườm nguýt nhìn theo mỗi bước chân của mình.

Tính ra mình cũng khôn lắm chứ giỡn, vừa mới để ý thấy chiếc đèn bàn bật sáng là trong đầu mình bùng ngay lên một linh cảm vô cùng nhạy bén thể nào cũng bị Dì Linh bắt quả tang đang ngắm trộm cho mà xem nên nhanh gọn lẹ mình lập tức xoay người bước ngay, khi vừa lên cầu thang thì giả vờ quay qua nhìn Dì gật đầu chào phát là dong thẳng lên phòng.Một cảm giác tự phục không hề nhẹ!

Về phòng mình nằm trên nệm cười ha hả đầy sung sướng vì cứ nhớ tới cái bộ dạng của Dì Linh lúc nãy khi bị mình qua mặt sao mà ngố thế chứ, Dì nhìn mình với vẻ mặt tức tưởi lắm nhưng do không nắm rõ tình hình cộng với không bắt được đúng khoảng mình đang nhìn lén nên đâu có gì để mà xỉa với trả đũa mình được.

Vẫn biết rằng nam nhi thì không được vui trước cái cáu gắt, đau khổ của con gái nhưng mà quả thật lúc đó mình thấy hài lắm, đã gan.

Nằm lăn qua lăn lại một lúc thì mình nhỏm dậy lấy cặp xách ngồi vào bàn ngẫm lại mấy bài buổi sáng, đọc bài học ngày mai sau đó lấy cuốn Ngữ Văn ra đọc mấy truyện trong chương trình được lúc thì lại lấy mấy bài toán trước đi học thêm được vài bữa đầu hè ra ngâm cứu.

Ngồi thẫn thờ đến tầm khoảng 3 giờ mấy thì nghe thấy tiếng gõ cửa phòng, chẳng ai đâu xa lạ vì vừa nghe là mình đã đoán biết ngay là Dì Linh bởi đâu còn ai ở nhà ngoài hai người bọn mình.

Lúc đó mình tự hỏi:”Liệu Dì lên đây giờ này làm gì nhỉ, lẽ nào lên trả lãi chuyện hồi trưa sao ta”.

Hơi dè chừng, mình vẫn ngồi im trên bàn học chứ chưa dám mở cửa.

-Dạ…gì á Dì…_Mình hỏi dõng dạc vọng ra.

-Lên chơi…đang làm gì đó…mở cửa được hông…_Dì thì thầm.

Dì Linh cố tình nói giọng nhỏ xíu mặc dù chắc là Dì biết âm thanh đã bị giảm phần nào bởi cánh cửa nên phải khó lắm mình mới nghe thấy.

Thắc mắc trào dâng khắp đầu óc mình nhưng buộc bản thân phải đành mặc kệ bởi chẳng lẽ lại để Dì đứng ngoài luôn sao.Đứng dậy, mình bước từ từ lại mở cửa cho Dì vào với ánh mắt láo liên quan sát từng biểu hiện của người con gái đang đối diện.

-Đang làm gì á…_Dì Linh tay cầm điện thoại vừa bước vào là hỏi ngay.

-Con đang ngồi đọc chơi thôi…làm xong bài rồi…mai chưa có môn trùng…_Mình để cửa mở rồi bước chậm rãi ngay sau lưng Dì.

-Nay nóng quá trời nóng…Linh nằm dưới đó ngủ hông được…_Dì Linh nói rồi đi thẳng tới chỗ ngủ của mình nằm cuộn tròn lăn quay.

-Nóng thật…điều hòa mà vẫn thấy nóng…_Mình gật đầu than thở hùa theo.

Cảm giác an toàn dần hiện hữu, thở dài tự nhủ chắc mình lo sợ nên đề phòng thái quá chăng.

Mình ngồi vào bàn lại tiếp tục coi lại mấy bài tập còn Dì Linh thì sau một hồi loay hoay cùng chiếc điện thoại thì nằm ngủ khì lúc nào không hay.

Thời gian lững lờ trôi qua trong một buổi chiều về tối êm ả, mọi thứ đều tĩnh lặng mà chẳng buồn có bất kì một lay động nào dù là nhỏ nhất.Cứ thế cứ thế cho đến khi tối mịt, không biết Dì Linh dậy từ khi nào nhưng khoảng đúng 8 rưỡi thì mình mới dần dà nghe được tiếng thở nặng nề thức giấc của Dì từ trong góc nệm, trên người thì quấn chăn kín mít mặc dù trời thì cũng chưa mát hẳn.

-Mấy giờ rồi Duy…_Dì Linh lấy hai tay lụi dụi mắt vì chưa quen với ánh sáng từ bóng đèn điện.

-Còn sớm mà…8 rưỡi…_Mình quay sang nhìn Dì.

-Gì…sao không kêu người ta…_Dì Linh giật mình ngồi bật dậy.

-Dạ…kêu chi…Dì mệt thì ngủ đi…_Mình cười trừ.

-Trời…chưa cơm nước gì nữa…chết mất…_Dì Linh vò đầu kinh lắm.

-Thì ăn mì…_Mình nhăn trán.

-Thôi…để xuống nấu…_Dì Linh thở hơi ra đứng dậy.

-Sáng có thấy Dì mua gì đâu mà nấu…_Mình chậc miệng.

-Vậy đi mua cơm tiệm nghen…_Dì Linh nhìn mình hỏi.

-Sao cũng được…để con đi chung…_Mình gật đầu rồi kéo ghế đứng dậy.

-Khùng…làm gì làm y…tui đi cho nhanh…thứ gì…thấy muộn không kêu dậy nữa…hết biết…_Dì lắc đầu rồi bước vội ra khỏi phòng mình.

Dì Linh đi làm cho căn phòng lúc này có mỗi mình mình, mọi khi vẫn thế mà chẳng hiểu cớ sao hôm nay mình lại bắt đầu thấy chán nên quyết định bật máy tính lên mạng đọc này nọ độ hơn 20 phút thì mới từ từ bước xuống phòng khách.

Mình ước chừng Dì đi 20 phút là cùng nhưng khi xuống tới đó thì vẫn chưa thấy về, buộc phải ngồi đợi tầm nửa tiếng nữa thì mới chợt được nghe tiếng máy xe quen thuộc.

Dì dong thẳng xe vào hông nhà rồi khệ nệ xách hai tay hai túi đồ ăn.

-Ủa…ai tới ăn chung hả…_Mình tròn mắt nhìn vào 4 bịch cháo trên tay Dì.

-Có đâu…2 thôi…_Dì Linh cười tươi tỉnh.

-Sao 4 bịch…_Mình thắc mắc.

-Đứa hai bịch…còn mua bánh tráng trộn nữa nè…_Dì Linh cười tít mắt.

Cả hai không nóng không rằng ngồi ăn, ăn xong thì mình đi lên phòng lấy quần áo xuống tắm, tắm xong lại lên phòng nằm.

Nói chung từ ngày My xuất ngoại thì mình cũng ít đi chơi, giao thiệp bạn bè hẳn phần vì không thân lắm phần vì tính mình không thích nói nhiều và cũng không thích bị người ta hỏi nhiều nên chỉ thui thủi một mình làm bạn với dế cùng cỏ cây.Không tự kỉ nhưng tính mình là thế, trong khoảng thời gian đó thường ngày ngoài những việc phải làm thì mình ít có hoạt động gì khác nên đôi lúc các bạn đọc nhiều đoạn sẽ thắc mắc “thằng cu này sao lười “sống” thế nhỉ”, mình cũng chẳng biết giải thích sao nữa.

Mình nằm đó được một lúc thì từ từ xuất hiện những tiếng động lạ từ bên ngoài cửa phòng vọng vào, tiếng bước chân nhè nhẹ của ai đó.Nhỏm người, mình ngồi bật dậy thì đập vào mắt là Dì Linh mà chẳng biết tự lúc nào Dì đã đứng bên trong phòng mình dựa lừng vào vách tường từ lâu.

-Duy khùng coi phim hơm…_Dì Linh ôm laptop cười tít mắt.

-Trời ơi…sao không gõ cửa…lỡ con đang thay đồ thì sao…mà phim gì…_Mình hốt hoảng nhăn nhó.

-Hay quá…thấy của tui rồi giờ tui thấy lại chút không được ha…ma Nhật…_Dì Linh chống nạnh.

Dì là chuyên gia trong các thể loại đùa dai, đùa trần trụi luôn, với người ngoài khi nói chuyện thì mình chưa từng nghe Dì đùa như thế nhưng với mình thì vụ này thường xuyên, cứ cái kiểu “thấy òi nha”, “thấy òi cho coi lại”,…

-Thôi…Dì coi mình đi…_Mình lắc đầu nằm xuống lại.

-Coi mình hông dám đi tè…_Dì Linh bê laptop vào đặt kế bên nệm.

-Vậy coi hai người thì dám đi tè chắc…_Mình lờ đờ mắt.

-Đi chung…_Dì Linh cười nham hiểm.

-No…no…_Mình trùm mền lắc đầu.

-Đi…đang tò mò…không coi không được…_Dì Linh nắm chân mình kéo giật ngược.

-Chơi luôn…_Mình bật dậy hích mặt với Dì.

Mặc dù hơi mệt nhưng nhìn cái vẻ mặt hớn hở của Dì Linh mình không nỡ gì từ chối cả.Mình và Dì nằm xem mà cứ lâu lâu Dì Linh sợ lại cứ chui vào mền hay khèo chân qua vịn hẳn hông mình rất nhột làm mình phải nhắc mấy bận.

Nói chung phim này thuộc loại ghế, coi xong Dì Linh lại mở tiếp thêm 1 phim ma khác nữa nhưng không ghê bằng.

Cầm cự đến lúc này đã là quá sức của mình vì sáng thì thức dậy sớm cộng với trưa chẳng ngủ được nên mắt mình cứ lờ đờ và ngủ ngay đơ lúc nào không hay.

Ngủ mãi cho đến khi bất giác bị lay mạnh gọi dậy.

-Duy…Duy…_Tiếng Dì Linh lảnh lót.

-Gì vậy Dì…con hông coi nữa đâu…sáng mai đi học mà…_Mình ngáp dài.

-Xong rồi mà ba…cái khác…_Dì Linh nhoài người tới lấy chân đạp nhẹ vào lưng mình.

-Dạ…_Mình hỏi lại.

-Linh…mắc tè…_Dì Linh lém lĩnh nói nho nhỏ.

-Mắc gì chứ…_Mình mặc dù đã nghe nhưng vẫn cố hỏi lại.

-Mắc đái á…quỷ…_Dì Linh cười khe khẽ nghe dễ thương kinh khủng.

-Nhưng con đâu có mắc đâu…haiz…_Mình mài nheo.

-Thì dẫn tui đi…sợ quá…hông dám đi mình…_Dì Linh nói giọng nhỏ xíu xiu chắc có lẽ vì ngại.

-Đi…_Mình chống tay ngồi dậy thở dài.

Mình đi trước còn Dì Linh nắm áo mình nhún nhảy đi sau ra khỏi phòng rồi xuống thẳng tầng hai, chợt mình chững lại trước cửa phòng nhìn chăm chăm vào Dì.

-Sao hông vào luôn…_Dì Linh tròn mắt.

-Gì vậy…con đứng ngoài đây được rồi…Dì đóng cửa đi tiểu đi…sợ gì nữa…đứng ngoài cửa mà…_Mình nhăn trán.

-Thôi…vậy khỏi đóng…Duy đừng nhìn vô á nha…_Dì Linh lười mình.

-Rồi…Dì coi chi để rồi sợ như sợ ma hông biết…lần sau nghỉ coi đi…_Mình thở dài.

-Thì ma chứ gì nữa…khùng…_Dì Linh bước vào rồi ngoáy đầu ra nhìn mình.

Dì Linh bước tới nơi thì có lẽ là tuột quần ngồi xuống còn mình nhanh chóng quay lưng lại.

Đợi một hồi vẫn chẳng động tĩnh gì trong khi mình thì đang cực kì buồn ngủ chắc tại Dì Linh thấy mình đứng chờ phỡn quá nên muốn chơ chờ lâu đây mà.

-Dì Linh…xong chưa…_Mình như thằng ngáo đá bẻ cổ răn rắc.

-Từ từ…nó ra thì ra…sao Linh nhanh được…_Dì Linh nói giọng thở than.

-Nãy coi phim ghê mợi…cảnh “chị ma” chui ra khỏi ti vi đang lòng vòng trong nhà ghê ha…_Mình ngáp dài.

-Cảnh nào…lên khỏi giếng á hả…à…ờ…_Dì Linh nói lấp lửng.

-Nhớ cảnh đó ghê quá…_Mình tiếp lời.

-…_Dì Linh im lặng nghĩ ngợi.

Trong đầu mình như có công tắc, vừa nói xong là y như rằng mọi hình ảnh ghê rợn của bộ phim hồi nãy cứ đua nhau dồn dập lướt ngang qua đầu.Mọi thứ cứ như đang ở trước mắt, người con gái ấy đang trèo lên khỏi miệng giếng chui ra từ chiếc ti vi để tiến về phía mình, gần rất gần.

Những hình ảnh đó chắc chắn không chỉ riêng mình mà cả Dì Linh cũng bị nó theo vì khi vừa nhắc đến phân đoạn đó là y như rằng Dì Linh im lặng một hồi dài, im ngay cả trong tiếng thở cho đến khi tiếng xả nước vang lên.

Mình quay đầu lại nhìn lúc Dì đã gọn gàng rồi cùng Dì đi lên phòng khi mọi thứ đã xong xuôi.

-Sao Dì không xuống phòng ngủ đi…_Mình quay lại hỏi Dì khi đang đứng trước cửa phòng.

-Thôi…đâu có ngu…_Dì Linh lè lưỡi chui đầu qua nách mình để vào phòng.

-Chị Chi về kì lắm…_Mình quay lại nhìn Dì nhăn nhó.

Mình ngủ cùng với Dì Linh đây không phải là lần đầu nhưng nói chung với tâm lí thổn thức, mình cứ sợ chị Chi về nhìn thấy lại nghĩ này nghĩ kia không hay.

-Ngu…chỉ về kêu mở cửa thì lúc đó tui xuống ngủ luôn…đêm nay…chắc Linh ngủ chung luôn với mấy người…_Dì Linh ngồi xuống nệm nhìn mình với đôi mắt long lanh ướt át như chờ đợi.

-Ừm…_Mình gật nhẹ đầu nhìn Dì cười khẽ.

Nhích chân, mình từ từ bước lại phía Dì với tâm trạng hồi hộp, pha chút lo lắng và không kém phần rạo rực từ sâu trong tâm khảm của một thằng con trai đang sức lớn với nhiều suy tư.

Nhẹ nhàng, mình đặt nhẹ tay lên đôi vai Dì Linh…đẩy nhẹ cho Dì nằm xuống và rồi…

Đêm hôm ấy…là một đêm đáng nhớ…của cả mình và Dì Linh.

Nhiều lúc mình thấy câu chuyện cứ thế tiếp diễn chậm chạp như vầy thì sẽ chẳng bao giờ đến được với hiện tại- đó là điều chắc chắn, mà đôi lúc mình sợ cái hiện tại này lắm, mình sợ kể về nó vì chỉ toàn là những lời than thở, cái ỉ ôi chất ngất làm tắt nụ cười khiến các bạn chẳng buồn đọc nữa.

Mà không có hiện tại thì nó sẽ không có một kết thúc đúng nghĩa…đúng nghĩa của một câu chuyện chia sẻ,

Ban đầu cứ muốn viết hoài, viết mãi cho đến khi không còn động lực mà kể nữa nhưng ngẫm lại lúc ấy thì còn mấy ai có thể theo cùng mình trên chặng đường dài này chứ, vì áp lực cuộc sống nặng nề lắm-mình khổ nhiều rồi nên mình hiểu, đôi tay trắng ngồi học nhìn người phụ nữ mình yêu bương trãi trong suốt một thời gian dài rồi đến bây giờ, việc học thì đành dang dở lại sắp có con mà còn chẳng biết sau khi nó chào đời có điều kiện lo được cho chu toàn không, nhiều lúc mình ước những gì mình có trong tay chỉ cần bằng 1 phần so với lúc trước là đủ, dù có phải đi nghĩa vụ quân sự trong năm nay thì Linh vẫn có cái mà lo cho bé chứ như vầy mình cắn rứt quá.

Nhiều bạn hỏi “Duy đã chuẩn bị gì cho tương lai chưa?”- mình chỉ cười trừ, tương lai mình gắn với Linh nhưng mình lại không dám đụng vào phím mà khẳng định vì chẳng có gì là chắc chắn, chẳng có cơ sở nào để mình nói tốt được cho cái khoảng không mờ đục trước mắt của tụi mình cả, có lẽ việc mình và cô ấy quyết định cầm tay nhau là đúng nhưng nó đã mang lại quá nhiều gánh nặng và trắc trở cho tương lai và cuộc sống của chính cô ấy.

Cũng lâu lắm rồi nhỉ từ đầu mình viết những dòng tự sự đầu tiên.

Câu chuyện này đã đến lúc dừng lại chưa…mình nghĩ là có lẽ thời khắc đó đã đến!

Cuộc đời, hoài bão hầu hết ít nhiều có tính thực tế vậy nếu cố gắng hết sức thì chúng ta có thể vươn tới nhưng còn ước mơ thì khác, nó là một cái gì đó xa xăm hơn mà đa số là ngoài tầm với, nói cho có, nói để bỏ.

Chắc hẳn anh em khi trong lòng mỗi người đã có quyết định sẽ theo dõi câu chuyện này đến cùng hoặc giả chỉ là đã đọc xuyên suốt mạch truyện từ đầu đến giờ ít nhiều mong muốn cho cái việc hiện đang diễn tiến nhanh dần đều theo một cách khá nhạy cảm ở cuối chap trước sẽ trở thành hiện thực ở đầu chap này.

Ai cũng thích “như thế” vì ngay chính bản thân mình lắm lúc khi ngẫm lại…cũng rất muốn “như thế”.

Nói qua về cái cụm từ “đêm đáng nhớ” hiện vẫn còn trôi nổi ở dòng cuối cùng vài tuần trước, thực tế mà nói thì đối với mình mỗi cuộc nói chuyện dù có là ban ngày hay ban đêm, một buổi ăn cơm với những lời lẽ sẻ chia hay đơn giản hơn chỉ là những cái nhìn gửi gắm sự quan tâm, niềm yêu thương qua ánh mắt với Dì Linh không thôi cũng đều đọng lại trong mình những ẩn dấu sâu sắc, những vấn vươn thơ thẩn của ngày muộn khi nghĩ về nên anh em hãy cứ giữ bình tĩnh, chuyện đâu còn có đó.

Mình nói vậy hoàn toàn không có hàm ý tiêu cực mà vấn đề là thực tế diễn ra sẽ chẳng bao giờ màu nhiệm và dễ dàng được như ý ta muốn.

Giây phút mình khép cửa rồi nhẹ nhàng quay người lại là đã ngay tức thì để ý thấy Dì có biểu hiện rất lạ.

Dì Linh không thoải mái hay tự nhiên như mọi khi, không thư thái ngồi thảnh thơi đàng hoàng trên nệm hoặc lăn lông lốc vùi đầu vào mền mà chỉ khẽ khép nép đặt hờ nửa mông trên rìa nệm, cúi đầu cười mỉm đầy giả tạo và phần nào đó là cái thóp e thẹn toàn khung ẩn ý trêu ngươi mình.

Kiểu như đang cố gắng hóa thân vào hình ảnh của một thiếu nữ trong trắng với lòng dạ và dung mạo son sắc vừa mới chân ướt chân ráo về nhà chồng, đêm tân hôn bộn bề với những lo nghĩ xáo trộn thúc đẩy nửa muốn nửa không đầy nghịch lí.

Nhìn Dì Linh lúc ấy cũng kute lạc lối lắm, đôi mắt long lanh ướt át lặng lẽ chờ đợi, tướng ngồi khép nép kín đáo che đậy tất cả như chẳng muốn lộ ra bất cứ thứ gì hệt y gái Nhật trông yêu không thể tả.

Nhưng tiếc thay vì có lẽ tình yêu này mình sẽ dành cho một cô gái khác có đôi mắt và cái tướng ngồi y chang thế chứ còn Dì Linh lúc đó thì không bởi cái điệu cười bí hiểm đang ẩn nấu trên vành môi và ẩn sâu trong tâm trí người con gái kia…nó sao sao á, gớm gớm như đang toan tính đợi mình bước tới để gạt chân rồi lên gối sau đó hạ cùi chỏ xuống tấm thân mình vậy.

Nuốt nước miếng đánh ực nơi cần cổ, đè nén nỗi lo sợ hiện đang bao trùm xuống dạ dày, mình cố gắng thản nhiên nhất có thể tiến tới phía trước hướng chính diện định bụng sẽ đi né qua chỗ Dì Linh hòng tìm kiếm sự yên ổn, để đánh một giấc thật sâu nhưng tiếc thay mọi thứ lại dần trở nên khó lường giống mọi khi.

Khi mình nhích chân qua hướng bên này thì Dì Linh liền nhoài cả thân trên ra cản dường, nhích mũi chân qua phía bên kia là y như rằng cùng lúc Dì cũng hất tay về phía đó để túm cổ chân mình rồi lườm mắt nhe răng cười duyên kinh khủng.

Nghĩ bụng chẳng có lẽ lại phải đụng tay chân sao, mình thở dài ngó nghiêng hạ người cúi xuống đặt tay lên hai vai rồi sau đó nhanh chóng giữ chặt và tập trung hết cỡ mở tròn mắt nhìn chăm chăm vào mặt Dì Linh.

-…_Dì Linh vì quá bất ngờ nên chỉ biết sửng sốt nhìn lại mình, đôi môi mím chặt hơi sợ sệt không thốt ra được lời nào.

Và rồi khi Dì vẫn còn hãy ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, phần nào cảm giác thấy hình như con mồi đã lọt vào tròng “liền, ngay, lập tức” mình xoay người tạo thế nhảy rồi khẽ khàng đẩy nhẹ thân hình người con gái ấy sang một bên khiến Dì Linh mất đà nằm oạch xuống để phóng qua khá gọn.

…Há há há…

Một giọng điệu man trá lẹ làng vang lên the thé giữa khung cảnh đêm tĩnh mịch sau giây phút nhanh đến chóng mặt đó.

Nhưỡng tưởng nụ cười cuối của kẻ chiến thắng trong cuộc đối đầu đầy cam go này sẽ nổ giòn tan trên môi mình khi mà mọi khâu từ bước lên kế hoạch cho đến công tác thực hiện khá là chỉnh chu hoàn tất nhưng không, kẻ vừa cười ha hả chính là Dì Linh.

Vì sao à, vì điểm mấu chốt dẫn đến thất bại trong cái chiến lược quá ư là hoàn hảo vừa rồi của mình là không chú ý đến cái cẳng chân dài thòng lòng của ả nữ tặc đang nằm kia.

Quay chậm, lúc mà mình vẫn đang thoải mái lượn lờ trong không trung sau cú nhảy thót người theo đà để phóng vào đoạn nệm êm ái nhiều gối bên trong thì y như rằng bị một lực đẩy theo phương ngang, hướng xiêng từ lưng chừng bên dưới thúc lên mà khốn nạn thay điểm va chạm lại trúng ngay eo mình khiến cho cơ thể bị lạc nhịp không về trúng đích như đã định mà trái lại còn tiếp đất bằng vai và toàn bộ phần xương sườn bên hông làm một cái “đụi” đầy chua xót.Mình nằm đó, nằm im re cũng phải chừng hơn 5s với thân thể nhức nhối vì cái tướng “trở về với Đất Mẹ” khá là ngu mặc dù bên dưới toàn là chăn êm nệm ấm.

Há hốc mồm vì sững sờ để bắt đầu hình dung lại mọi chuyện vừa xảy ra, từ từ nhích một bên vai tạo khoảng trống để ngoáy cái đầu đang lủng là lủng lẳng trên cổ đầy khó khăn như thể nó không còn của chính chủ nữa vậy.

Đến bây giờ mình vẫn nhớ như in khoảnh khắc đó, bức tượng mang hình ảnh của một thiếu nữ vẫn còn đang giơ chân cao lên không trung quay lưng về phía mình mà phần đầu cũng hiện cố ngoáy về phía sau xem thử mình đã ra “răng”.Giây phút “co giật” khi 4 con mắt lẫm đẫm mân mê mò thấy nhau vì tướng nằm quá khó khăn của đôi bên, mình với cặp mắt tròn xoe kinh ngạc đau đớn và Dì với ánh nhìn thẹn thùng pha chút hối lỗi nhẹ, không ai lập tức có thể thốt lên lời nào.

-…_Mình nhìn Dì, mắt không chớp nổi.

-…_Dì Linh từ từ hạ chân xuống hơi cúi đầu im lặng.

-You…you want to…kill…kill me…_Mình nheo mắt buồn bã mấp mé môi giữa không khí nặng nề.

-No…I don’t…don’t want to kill you…_Dì Linh đưa tay lên miệng cắn nhẹ quay móng.

-…_Mình thở dài yếu ớt quay đầu lại xuôi về phía bức tường trước mặt.

-Duy…đau…đau hông…_Tiếng Dì vang lên chậm rãi từ sau gáy.

Tức đến nghẹn đắng cuống họng vì không ngờ Dì Linh lại nỡ dùng độc chiêu tàn ác như thế đối với mình, các bạn chắc biết cái kiểu va chạm mạnh ở phần nhạy cảm với bề mặt dù là mềm đi chăng nữa cũng gây nhức nhối kinh lắm, mình lúc đó y chang…mỗi nhịp thở là mỗi nhịp đau mà nhất là ở phần bẹn sườn gần nách tay.

Và rồi khi mà cơn đau vẫn đang từng hồi dày xé khiến cho mặt mình cũng ngày một trở nên “say ke” hơn thì bất giác, mình cảm thấy một cánh tay của ai đó từ phía sau xoa nhè nhẹ khắp phần lưng mình.

Chậc! Khỏi cần nói cũng biết chắc là ai, nén sự nhức nhối mình ngoáy đầu lại nhìn mà chẳng biết tự lúc nào Dì Linh đã quay hẳn người và nằm sát lại gần phía mình, vươn cánh tay trắng trẻo xoa đều đặn vào lưng mình, những chỗ mà theo quan sát của Dì là đã va chạm mạnh xuống nệm sau cú tung cước ban nãy của Dì.

Mặt Dì Linh lúc đó tỏ rõ sự chân thành chất ngất, trông hiền lắm, hiền khô hà khác hẳn với cải bản mặt lúc nãy hí ha hí hửng tìm cách chọc ngoáy mình các kiểu hay giây phút sung sướng rạng ngời khi chứng kiến cảnh mình tiếp đất đầy đau đớn.

Và rồi ngay tức khắc khi vừa nhận ra được cái thái độ nhún nhường đó của Dì Linh, mình liền dành cho Dì một cái liếc sắc lẹm.

-Dì sút con sướng chân vậy…giờ xoa làm cái gì…thẳng chân lắm mà…_Mình được đà lên mặt.

-…_Dì Linh trề môi im re trong khi tay thì vẫn tiếp tục xoa đều.

-Sút vậy chắc đã lắm…thấy cười đồ…_Mình liếc Dì.

-Người ta đạp chứ có sút đâu…_Dì Linh lèm bèm nhái mình.

-À đúng rồi…đạp…đạp tung mạn sườn…đau muốn khóc…không biết có gãy xương gì không…_Mình trây nhớt.

-Đập xuống nệm nó nhức lát hết…làm gì gãy trời…mà con trai gì yếu đuối quá…bị có tí nằm một đống…_Dì Linh đá lại mình.

-Ừm…yếu mà…nằm đống luôn…con tốt quá…ai nhờ gì cũng làm…dụ xem phim ma cũng ok…kêu dẫn đi tè cũng dẫn đi…cái giờ ngứa chân sút cho tung nách…Dì Linh của Duy nhất rồi…good quá trời…_Mình trở mình hướng mặt vào tường trở lại mà không ngừng than vãn cười trừ trước thói đời bạc bẽo.

-Xin lỗi mà…tui tính giỡn tí…giơ chân đạp chơi ai dè nó trúng…hơ…nhớ nha…khen đểu nha…_Dì Linh lẩm bẩm.

-Ủa…đạp chơi vậy đạp chi…đạp mà không muốn người khác đau con nghĩ chắc Dì không đạp đâu…ai chứ Dì Linh con hiểu rõ quá mà…con đi giày cao gót trong bụng Dì á…_Mình chống tay khó khăn ngồi dậy ôm hông cười mỉa.

-Xỉa xói hoài…hết đau chưa…cho đạp lại nè…đền nè…_Dì Linh nheo mắt làm vẻ khó chịu rồi xăn áo phần hông lên sấn xổ tới phía mình.

-Thôi…dù sao cũng nhẹ…không thèm nói nữa…_Mình xoay eo và tay một vòng ra điều rộng lượng vì thực ra lúc nãy chỗ va đập nhói liên tọi nhưng giờ thì tự nhiên biến mất hẳn.

Mình nói xong thì nằm co ro khum người trong một góc mặc kệ Dì Linh cố gắng thở dài thườn thượt thu hút sự chú ý từ phía sau.

Biết chắc là nãy Dì Linh cày phim kinh khủng quá chừng nên giờ các tế bào thần kinh hoạt động hưng phấn thì làm sao mà ngủ ngay, mà dù có ngủ được thì cũng mộng mị các kiểu cho mà xem.Còn mình thì khác vì nãy nằm xem cùng Dì mình cũng chẳng để ý mấy lại thêm phần hồi trưa thức học bài cả buổi nên dù vừa rồi có bị phá quấy nữa chừng thì giấc ngủ vẫn hồ hởi vồ lấy mình như hổ đói vồ mồi.

Mình nằm an giấc xem chừng chắc cũng lâu lắm không biết đầu cua tai nheo gì mãi cho đến khi toàn cơ thể, nhất là phần hông bị rung lắc dữ dội.

-Duy…Duy ơi…ứm…Duy…ứm…Duy ơi…_Tiếng nói của ai đó vang lên giữa cái khoảng không mờ đục trong viền mắt hãy còn nhắm.

-Gì vậy…sáng con đi học mà…_Mình nhăn nhó chúi đầu vào sâu trong mền không muốn nghe.

-Duy…dẫn xuống nhà vệ sinh dùm cái y…_Giọng nữ nho nhỏ vang lên như sợ ai nghe thấy.

-…_Mình mím môi từ từ mở mắt ra.

-Dẫn đi tè…năn nỉ…nín nãy giờ rồi…sắp bể bụng luôn…_Dì Linh làm ra vẻ gấp rút ghê lắm.

-Hừm…tè quài…_Mình hứ một cái đầy tức tối rồi chống tay ngồi dậy.

Mình ngậu xị với Dì Linh không phải vì Dì lại phá giấc ngủ mình một lần nữa bởi cái này là chuyện tâm sinh lí không phải điều đáng trách mà mình giận là vì vẫn còn nhớ tới cú đạp ban nãy, cứ có chuyện gì là “Duy ơi…Duy à…” còn khi lợi dụng xong rồi là cứ thẳng tay thẳng chân đạp, đá, sút, tát các kiểu.

-…_Dì Linh trề môi im lặng nhìn mình.

-Dì không ngủ hả…mắt sáng như sao vậy…công nhận ngủ chung với Dì mệt thật…không chuyện này cũng chuyện kia…mà trước khi đi ngủ Dì uống nhiều nước vậy không tốt đâu…vừa mất giấc lại vừa không chọ hệ bài tiết nghỉ ngơi nữa á…_Mình vừa ngáp vừa khịt mũi các kiểu.

-Tại thận tui tốt…mà chắc tại nãy coi phim cái giờ sợ quá…mà càng sợ không muốn đi tè thì lại càng mắc tè mới kì chứ…tui mà hễ bị ai hù bất ngờ cũng bị tè…rồi cười dữ quá cũng bị tè nữa…mà ít…trước đi khám bác sĩ nói bình thường mà…cũng không có bị sỏi thận gì…_Dì Linh nheo mắt nhìn mình.

-À…trước bị chị em Yến hay Oanh gì đó hù vụ đằng sau nhà cái…ra quần luôn…con còn nhớ mà…ha ha ha…mà…mà ủa…hù là bị hả…_Mình cười nắc nẻ rồi chợt mắt sáng rực khi phát hiện ra một sự thật vô cùng thú vị.

-…_Dì Linh như nhận ra vì bản thân quá trung thực nên đã vô tình tiết lộ một “bí mật” tuyệt nhiên không nên “bật mí”.

Lúc đó trong đầu mình bất chợt bùng lên hàng chục ý nghĩ chơi khăm cực kì đen tối mà có lẽ thời khắc ấy đã tới, chúng chính là cơn bão ào ạt mang đến cho vùng đất cằn cỗi tâm trí mình sự mát mẻ, sự vui sướng khấp khởi của ý chí “đáp trả” đã được nung nấu từ lâu.

Thỏa lòng, ẩn sâu trong con đường hầm tăm tối mờ mịt tượng trưng cho bao tháng ngày bị đàn áp vùi dập trong quãng thời gian sống cùng Dì Linh, biết bao chờ đợi tưởng chừng đã đi vào bế tắc của sự mỏi mòn trông ngóng thì cuối cùng dường như tia sáng hiếm hoi nơi cuối đường hầm đã dần le lói hiện hữu.Nó tiến dần, tiến dần lại phía mình khiến cho mặt mình rạng rỡ hẳn, áng sáng đó chói lóa bừng bừng…Và rồi…Chát!

Ánh sáng hiếm hoi nơi cuối đường hầm…là bóng đèn đầu tàu xe lửa.

Không, đúng hơn là một bàn tay năm ngón xinh xinh lôi ngược mình về với thực tại gian khó, tù túng.

-Ế…khùng…đừng tưởng tui hông biết mấy người nghĩ gì nha…dẫn đi tè nhanh coi…hết chịu nổi rồi đó…_Dì Linh tát thẳng vào mặt mình một cái rõ kêu rồi lườm lườm ra điều tay anh tay chị.

-Haaaaa…xí…nhờ con mà đánh con vậy á hả…_Mình ôm má nhìn Dì với gương mặt của “bị hại”.

-Rồi có sao hông…hủm…ý kiến…_Dì Linh xấn sổ tới khoe tròng trắng.

-…_Mình lườm đểu cái rồi từ từ cũng chống tay đứng lên.

Vẫn là cái quãng đường ban nãy nhưng có khác chăng Dì Linh đi sau vịn vai mình mà không còn nhún nhảy nữa chắc có lẽ “gấp” lắm rồi.

Đến cửa phòng vệ sinh, mình ngồi thụp xuống dựa lưng vào tường mắt nhắm lờ đờ vì cơn buồn ngủ cứ bức rức khó chịu dày vò tâm trí liên tọi, nhìn đờ đẩn cái dáng quay lưng của Dì một lát rồi mình nhanh chóng quay người sang bên như phép lịch sự.

1 phút, 2 phút trôi qua mà cái âm thanh “bì bõm” quen thuộc ban nãy mãi chưa thấy vang lên.

-Lâu dạ Dì…nhanh đi sáng con còn đi học á…muốn gục ngoài này luôn rồi nè…_Mình ngáp dài tru tréo.

-Đợi xíu…tại nín nãy giờ lâu quá…nên…từ từ…chờ xíu…_Tiếng Dì Linh vội vả từ phía bên trong nhà vệ sinh.

-…_Mình im lặng nín thinh nhìn về phía trước.

Ban đầu mình cũng chẳng để ý làm gì vì dù sao cũng chỉ mới có vài phút trôi qua thôi và với suy nghĩ để Dì Linh “xả” hết nước cho rồi, thầm mong trong đêm nay không có lần thứ 3 nữa nhưng đời nó đâu đơn giản thế vì bỗng nhiên ngồi không có chuyện gì làm thì tâm trí mình lại vấn vươn “câu chuyện trả đũa” ban nãy.

Cái ý định này không biết là đáng khen hay đáng chê nữa mà chỉ biết rằng lúc vừa bùng lên phát là mình cảm thấy nôn nao sung sướng lắm.

Thở đứt quãng chờ đợi đến khi cơ hội vụt tới, vừa lúc khi tiếng nước bắt đầu nhỏ giọt từ “nơi ấy” xuống bệ xí chầm chậm chuyển dần sang nhanh là y như rằng mình cười man trá ha hả, co chân dậm thình thịch xuống sàn nhà lấy đà chạy lên cầu thang lao thẳng vào phòng trùm mền hí hửng cười tiếp mà chẳng thèm để ý Dì Linh sẽ ra sao với cái tính sợ ma cực trị trời định.

Vùi đầu vào chăn, đầu óc mình quay cuồng chất ngất với bao nhiêu hình ảnh đau khổ, nét mặt ai oán của Dì Linh khiến mình sảng khoái đến mức tê rân của người.

Nằm một đống trong góc cũng độ 10 giây thì mình chập chờn nghe thấy tiếng bước chân của một ai đó hối hả tiến đến gần nệm.Tiếng động đó bỗng chốc dừng lại nối ngay sau là một vật gì đó rơi xuống, tấm nệm thoáng chốc nhún nhảy nhè nhẹ như có ai đó vừa bước lên.

Im bặt!

Mình cảm giác như có người đang ngồi ngay sát chỗ mình, ngồi co chân tựa cằm vào gối ngay sát bên đầu nằm của mình mà chẳng nói chẳng rằng gì cả.

Thoáng chút ngạc nhiên vì như thường lệ với tính khí của Dì Linh thì mình chắc phải ăn vài cú sút hay đấm đá rồi mới đúng, ít nhất cũng phải rầy la chửi rủa mắng mỏ nhéo ngắt các thứ chứ đâu không mà ngồi im re không động dậy như thế.Lưỡng lự, mình rụt rè đưa tay vén một đoạn rìa mền hé mắt nhìn ra cái dáng người ngay bên cạnh thì y như rằng thấy một cảnh tượng bổ mắt đến khó tin.

Dì Linh ngồi đó, ngồi co hai cẳng chân thon dài trắng nõn nà không giấu diếm được mà hầu hết tất cả thân dưới đều lộ tồng ngồng ra ngoài từ những ngón chân thon nhỏ kéo dài lên đến tận gần eo.

Mình ngồi dậy nhưng vẫn trùm mền quá đầu kiểu đề phòng để có thể ngồi ngay sát bên Dì mà vẫn bảo toàn được tính mạng.

-Dì…Dì làm cái gì…sao…đồ đâu…_Mình lấp bấp môi mà mắt thì vẫn cố gắng liếc về hướng hai cái chân trắng bóc ngay kế bên.

-Khịt…khịt…_Dì Linh thở khó khăn như bị nấc nơi cuống họng.

Cảm thấy hình như mọi chuyện có vẻ ổn thỏa nên mình lưỡng lự kéo mền xuống nhưng cố gắng giữ khoảng cách an toàn.

-Cởi ra làm gì…_Mình thầm thì.

-…_Dì Linh cúi đầu mím chặt môi như chẳng muốn nói gì.

-Dì…thôi lấy này che đi…_Mình nhìn Dì thấy tội nghiệp lắm, cứ cúi cúi nên liền lấy mền hất lại gần Dì.

Mình và Dì Linh ngồi im chẳng nói chẳng rằng, mình thì thơ thẩn nhìn đủ thứ trong im lặng mà thỉnh thoảng lại quay qua nhìn về phía Dì, còn Dì thì cứ cúi đầu xuống chụm vào hai gối như đang bất an một chuyện gì đó.Lúc ấy, đơn giản mình chỉ nghĩ là Dì Linh vẫn đang còn quá hoảng sợ vì bị mình bỏ lại dưới nhà tắm một mình ban nãy nên bây giờ đâm ra vẫn chưa định thần lại được.

Ngồi với Dì Linh được một lát thì cơn buồn ngủ lại bắt đầu tìm tới mình như đôi trai gái đã có lời thề non hẹn biển từ trước.

-Dì…quần đâu rồi…con giỡn tí mắc gì ngồi bó gối buồn dữ vậy…Dì nín đi…con nít ghê…nhà mình làm gì có ma quỷ đâu mà sợ…_Mình đặt tay lên vai Dì Linh lay nhè nhẹ.

-Kia…_Dì Linh bất giác ngước đầu lên chỉ thẳng về hướng rìa nệm.

-Hả…ma hả…ma…ma đâu…Dì…ma…_Mình hú hồn nhào phốc lại vịn cả thân người vào Dì.

-Vậy mà la không sợ…quần kia chứ hông phải ma ông ơi…_Dì Linh quay sang lườm mình.

-Quần…à…sao cởi ra chi…mặc vô đi…_Mình ngồi ngay ngắn dậy cười trừ.

-Ướt…_Dì Linh lắc đầu nguầy nguậy.

-Sao ướt…gì…tè trong quần hả…Dì tè trong quần hả…ha ha ha…quê quá…_Mình như không tin vào những gì mà đôi tai vừa nghe thấy, được nước mình cười như điên.

-Vui lắm…ừ vui…tay đâu…đưa đây…mượn…_Dì Linh gật đầu theo nhịp nấc nẻ của mình rồi nắm lấy tay mình.

-Hủm…mượn tay chi…_Mình bối rối vì chẳng hiểu mô tê gì.

Dì Linh lấy tay mình nhẹ nhàng luồn vào khe hở được tạo bởi hai háng chân Dì và tấm nệm sâu bên trong mền, mình lúc đầu chẳng hiểu gì nhưng lúc sau thì rờ rẫm đủ chỗ như muốn tự thân tìm kiếm thứ mà Dì Linh đang muốn nhắc đến.

-Ê…ê…rờ cái nệm nghe hôn…đụng tùm lum…kì cục…_Dì Linh trừng mặt trề môi khè mình.

-Dạ…xin…xin lỗi…à…ủa…sao…sao ướt mem vậy…_Mình cuối cùng cũng nhận ra điều khác lạ nên cứ ríu rít nhìn chăm chăm vào mặt Dì.

-…_Dì Linh mím môi nhìn mình rồi lại nhìn ra hướng cửa rất thản nhiên.

-Dì…Dì tè luôn ra nệm con hả…á…á…trời đất ơi…sao hông làm dưới…xong rồi hẳn lên…lên đây chi…ướt vậy sao ngủ…lớn rồi đâu phải con nít trời…chết mất…Dì…sao pee tùm lum tùm la vậy…gớm quá…vầy ngủ đâu giờ…trời ơi…không ngờ luôn…_Mình nhảy dựng ngược lên ôm đầu ôm tai vò điên đảo, la lối om xòm.

-Ai biểu bỏ Linh chạy lên đây chi…Linh dí theo…nín đâu kịp…nín tè từ nãy rồi…giờ nón không được…_Dì Linh ngại ngùng nói khẽ khàng.

-Trời ơi…vậy vào nệm ngồi chi…_Mình hét ầm ĩ.

-Tại sợ…_Dì Linh lè lưỡi trêu ngươi.

Mình lườm Dì một cái rõ kêu rồi thở dài thườn thượt đứng dậy chống nạnh nhìn về phía bức tường trước mặt.

-Thôi Dì Linh đứng dậy đi…_Mình lơ đãng nhìn Dì.

-Hủm…chi á…_Dì Linh nhướn mài bối rối.

Câu hỏi lại đó của Dì làm mình mắt chữ O mồm chữ A như không thể nào tin Dì Linh lại ngố tàu đến vậy.

-Đứng dậy để dọn mai giặt chứ gì…hỏi lạ trời…_Mình cáu gắt.

-Ò…_Dì Linh tốc mền để qua một bên rồi chống tay đứng dậy vén chiếc áo ngủ lên cao để lộ ra nguyên phần bụng dưới tồng ngồng và chiếc quần sịp đẫm nước mà mình thề là lúc đó mình đã thấy nhiều chi tiết không nên thấy.

-Trời đất…che đi…con mệt Dì quá nha…_Mặt mình đỏ lừ quay sang hướng khác.

Dì Linh rụt rè bước ra khỏi nệm đứng một góc còn mình thì phải luôn tay xem xét từ mền đến gối các kiểu, còn có cả chăn ra thử chừng xem dính nhiều không rồi xếp lại bỏ ra giữa phòng.

-Dì xuống thay đồ rồi đi ngủ đi…con lấy nệm trong tủ ngủ trên này…tấm nệm nhỏ lắm…nằm hai người không được đâu…_Mình quay qua nhìn Dì khi mọi thứ đã xong xuôi.

-…_Dì Linh ngơ ngác nhìn mình như hươu đội nón.

-Vụ gì nữa…_Mình ngó nghiêng không hiểu.

-Linh sợ…_Dì Linh lè lưỡi lém lĩnh.

-Sợ gì nữa…chứ để cái mình đó đi ngủ à…trời ơi bỏ cái áo xuống giùm cái…còn con gái á mợ…_Mình thở hơi ra vì không ngờ đến nước này mà Dì còn trả treo, sao đó thì nạt lớn vì Dì Linh lại vén áo lên cao coi tình hình “nước lũ” các thứ.

Rốt cuộc mình cũng vẫn phải lê bước dẫn Dì xuống dưới tầng hai thay đồ vì Dì Linh nhất quyết không chịu đi một mình.

-Đứng ngoài đó đợi vào phòng lấy đồ đã…chạy đi là tui dí á…_Dì Linh quay lại giơ nắm đấm về phía mình.

-…_Mình chậc miệng chẳng buồn trả lời.

Dì Linh vào lấy đồ xong thì bước ra rồi lại đi vào nhà tắm, tất nhiên là mình vẫn phải đứng ngoài đợi.Cũng chừng hơn 10 phút khi mình đứng đó ngáp ngắn ngáp dài thì chợt nghe thấy tiếng hắc xì liên tọi của Dì linh phía bên trong.

Thiết nghĩ chắc Dì mặt quần áo xong xuôi rồi vì tiếng động phát ra ở gần chỗ để gương chứ chẳng phải trong chiếc bồn tắm đã kéo màn nữa, cũng bởi cái bản tính hay lo lắng, mình tiến một bước ngó mặt nhìn vào thì y như rằng đập vào mắt mình là hình ảnh tấm lưng trần của Dì Linh với lớp da trắng trẻo hồng hào kéo dài xuyên suốt từ say gáy xuống tới quá mông.

Dì chỉ là đang lau người chứ chưa hẳn là xong vì quần áo hãy còn đang treo trên móc.

-…_Mình tròn xoe con ngươi nhìn chăm chú cố giữ im lặng.

Đầu tiên khi nhìn thấy thước phim nhạy cảm mình đã tính quay mặt bước ra ngoài ngay như chưa xảy ra chuyện gì nhưng chẳng hiểu sao cái chân nó không chịu làm theo “cái nết”, nó cứ đứng như bị chôn khiến cho cái mặt mình dần dà trở nên đau khổ rồi cũng dần xuôn theo với đôi mắt to tròn như ống kính máy quay.

-Quay mặt đi…tui mặc đồ…_Tiếng Dì Linh trầm bổng phát ra làm mình thoáng giật nảy vì bị bắt quả tang.

Giọng nói đanh đá quen thuộc vang lên khiến cho không gian yên ắng của căn phòng như chợt bừng tỉnh.

Lúc ấy trông điệu bộ Dì Linh lạnh lắm, cứ như là nữ chính của một bộ phim trường kì dài tập nào đó hiện đang khéo léo gói gọn thân người trong chiếc khăn tắm màu bông đầy cuốn hút sau một thoáng miễn cưỡng tắm táp, uốn éo khuyến mãi cho khán thính giả còn mình chẳng khác nào là một tên sát nhân biến thái, cuồng dâm thường động lòng phàm “tục tiểu” trước những dung nhan tuyệt sắc, mà lại rất hay được lòng của vị đạo diễn chính khiến cho ổng thường xuyên thích đẩy mình vào những tình huống trớ trêu đầy tội lỗi.

Nhiều nỗi sợ bỗng chốc bủa vây, ngoài lí do bản thân mình trong mắt Dì Linh là một thằng oắt con đã từng dính tiền án rình mò chuyện nữ nhi thường tình nhiều lần và bị bắt quả tang nhiều bận ra thì vẫn còn đó là cái vết hằn lúc trưa bị nắm thóp vụ táy máy, không để ý dòm trước ngó sau mà đã đẩy cửa vào và rồi chứng kiến hình ảnh 18+ của Dì Linh đang dở khóc dở cười trong một bộ dạng không mong muốn, cũng ở chính nơi này.

Trưa thì còn đường chối là do sơ ý chứ bây giờ thì biết giải thích thế quái nào được khi mà Dì Linh đã “bắt tận tay day tận mặt” thêm cả như đã đề cập ở trên Dì Linh vốn đó giờ thường không mấy tin tưởng vào nhân phẩm, đức hạnh của con người mình mà nhất là trong những chuyện mang tính chất nhạy cảm đầy day dứt như này thì Dì còn thường rất hay làm to chuyện ra để mình nhục cái bản mặt, chưa kể những lúc rảnh rỗi không có chuyện gì làm thấy chán chán hoặc những lần buôn dưa lê trên bàn nước chuyện ông chuyện bà là Dì lại lôi ra đay nghiến dày xé con tim hãy còn quá là mong manh của mềnh.

Nếu giờ khắc đó là một thời điểm êm ả như bao ngày của một hoặc hai năm về trước thì hẳn là mình sẽ đinh ninh ngay rằng Dì Linh chắc chắn không thèm ngừng thở một giây mà nhanh chóng quay mặt lại buông lời xỉa xói mình như mọi khi, sẽ cười hả hê vào cái face của mình cho đến khi nó chảy dài sệ xuống chạm đất rồi thì lúc đó Dì mới lại bắt đầu nhỏ nhẹ an ủi mình như là chuyện đã rồi có buồn bã cũng không được gì, Dì Linh hứa sẽ bỏ qua không nhắc lại, sẽ giữ kín coi như đó là bí mật không mong muốn của cả hai để bản thân người phạm lỗi có thể yên tâm một phần mà tiếp tục sống còn trong lòng Dì tưng bừng náo nhiệt ra sao thì chỉ “Còn ta với nồng nàn”.

Quá nhanh, quá nguy hiểm-đấy chính là Dì Linh, là tâm địa tăm tối của Linh kute lạc lối – người mà mỗi khi nhắc tới thường được các bạn tung hô cổ vũ vì tấm lòng bao dung, bao la “vị nhân sinh”.Thấy thấm chưa, bởi vậy nên mỗi lúc trước khi đặt tay lên bàn phím tả về Linh mình thường hay tự vấn lương tâm “nên rút bớt, nên rút bớt…” và luôn tự nhủ thầm nho nhỏ với bản thân cũng như thường xuyên gửi lời cảnh báo nhẹ đến các bạn “nên cân nhắc, nên cân nhắc…”.Ấy vậy mà bao thanh niên vẫn hay bị cái nét hoa mỹ bên ngoài, cái sự ngây thơ âm thầm dàn dựng rồi thì những lời nói, câu chữ, hành động ngây dại, ngoan ngoãn giả tạo kia che mờ đôi mắt mà đâu có biết được thực trạng dễ sợ đến mức khó lường sâu bên trong tâm khảm người phụ nữ ấy.

(Câu cú tả vợ các bạn vừa đọc bên trên chính là những lời trần tình, kêu than có phần hơi ác cảm thái quá của một thanh niên nghiêm túc dành cho vợ của mình vì cưỡng ép thay tã cho con đã 2 ngày liên tiếp)

Bởi vậy mới nói sống lâu thì dù cọng lông hay cọng tóc cũng sẽ tỏ tường, nhất là khi cái tính cách đó đã không ít lần đẩy mình vào những hoàn cảnh trớ trêu liên tù tì nhưng thoáng gần đây thì lại có vẻ khác hẳn, Dì Linh không thường xuyên “ăn” trực tiếp “con mồi” như lúc trước nữa mà rất thường hay chà đạp, nhẫn nhục cho thịt nó nhừ bằng những câu hỏi ẩn ý nửa có nửa không, dò la bằng thái độ lả lơi vừa muốn làm to chuyện vừa ngụ ý cho qua như thể chẳng đáng để nói, để nhắc dù cho việc đó có lớn bằng con voi hay bé tẹo tựa con kiến đi chăng nửa, ý đồ là lượn lờ vờn xác cho đến khi đối phương hết chịu đựng nổi – ngầm thua thì mới bắt đầu buông lời xỉa xói chứ không phải vừa vào là “nhai nuốt” ngay, nên mới nói ghê lắm, kinh khủng lắm.

Toan tính và định bụng đủ thứ là thế nhưng mình vẫn không sao thay đổi được cái sự thật là Dì Linh đã biết tỏng rằng mình đang nhìn về phía ấy, tuy vậy phần nào đó trong mình vẫn không thực sự tin vì bắt đầu từ lúc mình đảo mắt chăm chú nhìn soi mói thân thể người con gái ấy thì rõ ràng cô nàng vẫn chưa hề quay mặt lại phía sau lần nào thì làm sao mà gọi là “bắt quả tang” được chứ.Đinh ninh hẳn là do Dì Linh nghe thấy tiếng bước chân của mình ban nãy khi vừa bước vào đây rồi đoán “trúng ai trúng, ai ngứa nấy gãi” chứ làm sao mà chắc chắn được.

Giả bộ mắc cỡ, mình vờ lấy hai tay che mắt rồi quay nhẹ mặt đi về phía bồn tắm nhưng vẫn cố liếc nhìn về phía tấm thân trần trụi ấy lần cuối từ phía sau, mình chịu khó để ý kĩ lắm hoặc giả là buộc phải để ý kĩ bởi vì lần này trong tầm mắt mình hình ảnh ngay trước mặt có đôi chút là lạ, chẳng thấy một tẹo nào gọi là “đồ nhỏ” cả mà chỉ là một bộ đơn giản lấp đầy những phần da thịt đang ướt át.

Mình nhìn lung lắm, nhìn đờ đẫn cho đến khi những màu hồng, màu trắng nõn nà mà thiên nhiên ưu đãi cho tấm thân kia được che đi hết cả thì mới thôi, rồi bất giác sững người hai tay ôm mắt quay về hướng cửa khi chợt thấy Dì Linh đang khẽ khàng bước từng bước về phía mình.

-Hi hi hi…_Dì đứng sát ngay bên cạnh cười nhẹ rồi lẹ làng dùng cả hai tay vén gọn đuôi tóc để cột hờ bồng bềnh sang bên sau đó đưa mặt áp sát gò má mình.

Thú thật da thịt Dì Linh lúc đó có lẽ chỉ là lành lạnh thôi vì vừa tắm xong nhưng chẳng hiểu sao lại khiến cho mình giật nảy người đến mức dịch lùi ra một bước.

-…_Mình mím môi lấm lét đảo mắt né ánh nhìn của Dì vì cả hai vẫn đang ở cự li quá gần.

-Hứ…đứng đây làm gì á…me Linh thay đồ hủm…_Dì Linh cắn răng khè mình chắc là vì tức bởi sau pha va chạm khá khiêu khích như vậy mà mình vẫn chẳng có động tĩnh gì.

-À thì…há há há_Mình bối rối gãi đầu cười trừ nhìn lên trời.

Khoảng khắc ấy mình cứng miệng thật sự vì chẳng biết nên “chối” như thế nào cho phải trước câu phán bén tựa dao của Dì Linh, chết ở chỗ là Dì nói đúng phốc mà nói chung cũng vì quá đúng nên mình mới đớ cả người ra đến mức phải nhanh chóng cười sảng như thằng dở hòng giả lảng.

-Thì sao…thì gì…nói nghe…để coi lí do gì nữa đây…_Dì Linh thở hơi ra sau một hồi chờ đợi và quan sát mình.

-Lí do…lí do gì là lí do gì…Dì đó nghen…tè ướt nệm con hết…con dẫn xuống đây thay đồ mà còn nói này nói nọ…mệt…con đi ra ngoài đây…hầy da…không hiểu trên đời này còn có người con gái nào hơn hai mươi mấy tuổi đầu còn tè trong quần không trời…trẻ con gì nữa đâu chứ…chán hết sức…_Mình đột nhiên rực sáng rồi nhanh chóng đảo chân bước vội ra hướng cửa.

-Vô duyên…liên quan gì…chuyện của tui…tui lo…_Dì Linh đỏ mặt hét inh ỏi.

-Dì lo…lo gì…nệm con chịu trận chứ có phải nệm Linh đâu…ướt quần còn ráng lếch vào nệm ngồi nữa…hết sức tưởng tượng…hay quá mà…à…vào rửa tay…nãy tay con chạm vào bãi nước trên nệm…nên tính bước vào rửa tay nè…không nhớ hả…chứ Linh nghĩ con vào đây làm gì chứ…_Mình nhăn nhó.

-Xì…_Dì Linh thở thật mạnh qua hai vành môi sau đó trừng mắt, nghiến răng rồi giơ tay nhá mình đậm chất bạo lực.

Ngay sau câu nói ngu ngơ đầy lấp lửng nhằm viện lí do “chỉ là vào để rửa tay” hòng thoát tội, mình lập tức bị đe dọa dữ dội bởi đôi mắt liên tục lườm nguýt, huýt ngoáy của Dì Linh cứ như thể là đang bị tra khảo ngầm bởi chiếc máy kiểm duyệt nói dối vậy.Phải nói luôn là nhìn hãi lắm, khiếp lắm đến mức da gà, da vịt của mình nổi lên cục cục mà mém chút nữa là không chịu đựng nổi buông lời thú nhận rồi.

Nhưng may thay ông trời có mắt, trong cái rủi nó có cái xui và rằng bởi sự đời thường thấy ” khi cái ác luôn được bảo vệ”, cũng vẫn lại lạc nhịp sâu trong những lối mòn cũ kĩ ấy, cùng lúc khi môi mình đang chuẩn bị mấp máy khai thật thì y như rằng Dì Linh lại lên tiếng chuyển nhẹ chủ đề sang hướng khác mà vô tình giải thoát cho mình, như kiểu Dì không hề nhận ra được “sự đột quỵ của cảm xúc” đang trào dâng trong mình vậy.

-Ờ…ờ…đúng rồi…nhắc mới nhớ lúc nãy tay ai kia chạm nệm thì ít mà chạm vào người tui thì hơi bị nhiều nha…bỗng nhiên mới nhớ…_Dì Linh thì thầm vào tai mình những lời nói mật ngọt bay bổng nhưng lại có sức mạnh ngàn cân.

Không những thế, vừa nói Dì Linh lại vừa mím nhẹ một bên môi ra vẻ như thầm trách, mắt thì lờ đờ lả lơi bên to bên nhỏ kiểu chán nản nhưng mà chỉ cần tinh ý chút là nhận thấy ngay Dì đang chủ động muốn đẩy cuộc đối thoại của cả hai xoáy sâu vào vấn đề này-vấn đề của những va chạm thầm kín ban nãy, chắc hẳn là lại muốn mình cứng họng luôn đây mà.

Có gì đâu mà ngạc nhiên khi Dì Linh vẫn rất hay như thế, với người thân quen thì luôn thoải mái trong ăn nói chẳng cả nể kiêng cưỡng điều gì, còn đối với riêng mình thì lại càng sổ sàng đến mức khó chấp nhận, nhất là khi chỉ có “đôi ta”.

Ban đầu thì thú thật mình cũng có tròn mắt, há hốc mồm miệng các thể loại đó nhưng chỉ tích tắc giây sau là chợt nghĩ rồi lại cười thầm ngay vì dù rằng Dì Linh có đụng chạm trong lời nói một cách trần trụi như nào đi chăng nữa thì vẫn đỡ hơn là khoảng gán ghép mình vào cái việc rình rập Dì thay đồ ban nãy.

Lặng lẽ hít thở nhè nhẹ, mình dần dà lấy trở lại được sự bình tĩnh vốn có của một thằng con trai bẩm sinh cứng nhắc.

-Con người ta là Gay mà…ai thèm đụng Dì Linh…gớm…_Mình lè lưỡi bông đùa với Dì rồi nhanh chóng đảo bước đi tới bồn rửa mặt.

-Úi trời…cuối cùng ổng cũng chịu thừa nhận rồi ha…Duy bị Gay…mà gớm ỉa…tui cũng đâu có thèm bị đụng chớ ờ ờ…đúng hông…_Dì Linh cười lớn rồi vội nín thở cãi cố.

-Ờ…đúng ời…Dì Linh thì có cái gì đâu mà đụng…_Mình quay qua nhìn Dì rồi cười xuề xòa.

Chưa dừng lại ở đó, trong giờ phút mà câu nói đầy hồn nhiên của mình vừa được phun ra và rằng như để minh họa, đôi mắt theo một phản xạ tự nhiên không hề định trước mặc sức liên tục đảo đều lên xuống từ đầu cho tới chân Dì Linh, cứ như cái dáng người đang đứng trước mặt chỉ là một cô nàng ma nơ canh vậy, không những thế mà cuối cùng chúng còn lì lợm thắng gấp ở ngay chính giữa ngực áo Dì không buồn động đậy.

Dì Linh lúc đầu sững người phải biết, đứng đơ như tượng mất vài giây mãi cho đến lúc sau mới bần thần nhận ra.

-Á…nhìn…nhìn gì vậy trời…ê…nhìn gì á…ê…mà không…không phải vậy đâu nha…tại tui không mặc áo nịt ngực hôi nha…mặc vào cũng…to lắm à…_Dì Linh lấy tay che chắn các bộ phận, khép đùi các kiểu để né hai con mắt lấm lét của mình cứ như thể đang bị nhột cùng người vậy.

-Ý…con xin lỗi…mà ý…trời…cái đó phải tự nó lớn chứ Dì…ha ha ha…Dì LCD mà còn bày đặt…bành trướng hình thức…ha ha ha…_Mình cười ngây ngất trước câu nói ngụy biện đầy ngây thơ của Dì.

-Kệ người ta…tui…mà mấy người có thấy ai cao mà…bự chưa…đã không biết mà còn nói…hứ…_Dì Linh dậm chân cáu gắt.

-Ừm…mà có nhiều người mẫu cũng bự mà…_Mình gật lấy gật để nhưng vẫn băn khoăn.

-Bơm á…như Linh vầy là ngon ời…hờ hờ…mà Gay sao cũng để ý dữ ha…_Dì Linh cười tự hào, đảo mắt nhìn xuống ngực rồi chợt hỏi câu nghe trớt quớt.

-Trời đất ơi…Linh hỏi thừa…con phải để ý chớ…để ý xem sao rồi sau này chuyển giới bơm y hệt…không thua thiệt chị em sao…chậc…_Mình ôm hai gò má lúc la lúc lắc y hệt như mấy chị 7 trong phim.

-Hở…vậy hở…vậy cố gắng nha…há há…_Dì Linh tròn mắt nhìn mình rồi nhe răng cười điên đảo vui lắm.

Cười chán chê xong thì cả hai ai lại vào việc của người đó, mình thì rửa mặt rồi đánh răng lại lần nữa cho thơm tho còn Dì Linh thì cũng tương tự nhưng đa số là có trợ thủ chai lọ lỉnh kỉnh các thứ.

Mát mẻ, mình quay lưng tính bước ra bên ngoài trước nhưng liền ngay lập tức bị Dì Linh quay mặt qua trừng mắt nên đành ngậm ngùi dựa lưng vào tường đứng đợi.

Trong lúc chờ đợi sẵn tiện thu thập kinh nghiệm của con gái khi chải chuốc, làm đẹp thì đột nhiên Dì Linh quay qua nhìn mình với ánh mắt thờ ơ.

-Quay mặt qua chỗ khác đi…_Dì Linh bất chợt lên tiếng.

-Làm gì…_Mình tròn mắt không hiểu vì lúc này Dì đâu có làm việc gì mắc cỡ, hở hang mà cần mình phải quay đi chứ.

-Người ta bôi lotion…_Dì Linh cười lấp lửng tay thì vẵn nắp chai body lotion.

-Ò…bôi lên người á hả…sao đang đêm đang hôm mà bôi chi ta…con tưởng lúc trước khi đi ngủ mới phải bôi thôi…Mình gãi đầu cười trừ rồi cũng nhanh chóng quay mặt qua phía bức tường ngay gần gương.

-Lúc nãy trước khi đi ngủ có bôi rồi nhưng giờ mới tắm lại…đâu còn gì nữa đâu…con gái thì phải biết chăm chút…ban đêm da dẻ phải thư giản nên cần bôi…nhất là sau khi tắm…lỗ chân lông nở ra á…dễ hấp thụ…_Dì Linh vừa nói vừa thoa đều dung dịch lên hai tay rồi xoa chúng vào với nhau nghe thấy rõ.

-Vậy sao lúc nãy không bôi luôn sau khi tắm á…sẵn đang cởi đồ…lấy khăn lau ráo nước là được…_Mình lại thắc mắc.

-Chưa…lúc đó có lau thì da mới chỉ khô thôi chứ chưa bay hết nước…với lại nãy bị thằng nào đó rình…nên đâu dám để vậy mà bôi…buồn hết sức…_Dì Linh bắt đầu thoa đều lotion lên da, mình lúc đó nghe rõ tiếng chà sát và cả tiếng bành bạch.

-…_Mình im lặng nhìn vào bức tường trước mặt mà thần thái có phần đảo điên nhè nhẹ.

Thoáng sau cũng phải cỡ chừng hơn 3 phút thì Dì Linh mới xong xuôi hết thẩy, ngoắt mình lại để cả hai cùng bước ra nhưng lạ ở chỗ là Dì Linh khi vừa ra khỏi phòng tắm thì liền quẹo sang phải về hướng phòng Dì còn mình thì ngoáy sang trái hướng tới cầu thang phòng mình.

-Ủa…đi đâu đó…_Dì Linh nói với theo khi thấy mình không đi theo ngay đằng sau.

-Ngủ…_Mình lờ đờ vẻ khó hiểu.

-Vào phòng Linh ngủ đi…lên chi đó…phòng cưng bấy nhầy òi…quên mau thía…_Dì Linh nhăn trán.

-Kệ…lên coi thử…được ngủ luôn…_Mình lắc nhẹ đầu.

-Lên nhưng lát xuống liền…tui sợ ma…hiểu chưa…_Dì Linh quay lưng đi về hướng cửa mà giọng rả rích buông lơi.

-…_Mình thở dài không dám lên tiếng phản ứng.

Lên đến phòng, mình bước vào kiểm tra đống chăn nệm đã được xếp gọn bỏ góc sát bờ tường ban nãy, đúng là thà không lên còn hơn chứ lên mà lại thấy cảnh này khiến lòng mình buồn rủ rượi.

Ai đời con gái con nứa hơn hai mươi mấy tuổi đầu chứ có còn trẻ trung gì nữa đâu mà không biết nghĩ thấu đáo, quần đã ướt mem thì ta đứng ở ngoài than khóc là được rồi, đằng này cứ phải lao vào nệm ngồi một đống như chốn của riêng mình rồi thì bây giờ khi mọi thứ đã qua đi thì di chứng này ai sẽ gánh lãnh, nỗi đau này biết khi nào nguôi, đó là một tội ác.

Cái nệm ấy đó giờ luôn là một màu hồng nhè nhẹ dịu mắt người nhìn, ấm lòng người nằm nhưng thời oanh liệt đấy nay còn đâu khi đây đó là những vết nước loe loét ướt đẫm khiến cho lớp vải phủ bên ngoài thay đổi hoàn toàn về mặt màu sắc so với ban đầu.

Chậc miệng thất vọng, mình thở dài từ tốn sắp xếp chăn nệm lại như cũ rồi lẳng lặng trầm tư đi ra khỏi phòng mà lòng dạ mang đầy tạp niệm.

Những tạp niệm của sự phẫn nộ, những uất ức không dám nói thành lời…à, chưa muốn nói thành lời, sự buồn bã khôn nguôi khi lòng dạ cứ mãi tiếc thương cho một kiếp người với nỗi lo canh cánh bởi số phận quá sức hẩm hiu, một đời trai trẻ lại quá quen với việc cam chịu sự đày đọa áp bức thì đó chỉ có thể là cái sai lầm của định mệnh.

Lững thửng bước xuống cầu thang, mình chậm rãi tiến về hướng phòng của Dì Linh như đã định để tìm nơi yên giấc giữa khung cảnh đêm khuya gần về sáng.

Nhưng khi vừa vào phòng là đã thấy ngay hình ảnh Dì Linh đang thoải mái nằm trên nệm xem tivi mà tay còn liên tục bốc snack ăn ngấu nghiến.Đến giờ khắc đó lại thêm một lần nữa mình thấu hiểu được tâm trạng của các nhân vật trong câu chuyện “Cuộc chia tay của những con búp bê”.

-Sao Linh không ngủ…bật tivi làm gì…_Mình bước vào phòng mà trên mặt lộ rõ vẻ bất cần.

-Hủm…chưa buồn ngủ…nên coi…ăn hông…_Dì Linh nhướn mài nhìn mình rồi chìa cái tô đựng phồng tôm ra trước mặt.

-Không…đánh răng rồi mà ăn gì nữa…ngủ đi…sáng con còn đi học…mà phòng Dì Linh sao thơm vậy…thơm ghê…_Mình bước lại gần nệm rồi kéo hờ chăn ra chui vào.

-Hủm…mùi của Linh á…hông biết sao từ nhỏ có mùi này rồi…hờ hờ…_Dì Linh cười khặc khặc.

-Nổ quá đáng…thôi…ngủ đi Dì…_Mình lắc đầu quay sang hướng khác.

-Ừm…ừm…ừm…_Dì Linh gật đầu lia lịa.

Tưởng chừng sau câu nói đó của mình thì Dì Linh sẽ lẹ làng tắt tivi rồi đắp chăn ngủ luôn hoặc chí ít thì cũng có động thái hay cử chỉ nào đấy minh chứng cho cái sự “ngủ” sắp xảy đến nhưng không ngờ Dì chẳng buồn làm gì cả, vẫn nằm im mắt nhìn lên tivi còn miệng thì nhai nhóp nhép snack như thể trong phòng này chỉ có mỗi Dì và rằng thời khắc này chẳng phải là đêm hôm khuya khoắc.

-…_Mình nhoài người dậy lườm Dì rất gắt.

-…_Dì Linh hơi giật mình thoáng nhìn qua lộ vẻ hơi lo ngại.

-…_Mình nhìn Dì rồi nhìn lên tivi ra hiệu ngầm ý là “làm ơn tắt cho con ngủ”.

-…_Dì Linh mím môi lắc đầu khe khẽ ra điều “rất tiếc, nhưng không thể”.

Chán nản như đang trong tâm thái của những kẻ di dân chịu áp bức, bóc lột bởi chính quyền cũ ngậm ngùi chấp nhận khó khăn, mình đành phải bịt tai ngã lưng nằm xuống trong tiếng rên la của một bộ phim Hàn nào đó đến là nhảm nhí và khuôn mặt có phần hả hê, ê chề của người phụ nữ ngay từ phía sau.

May thay chắc vì tâm trí quá mệt mỏi với những gì đã xảy ra vừa nãy nên giấc ngủ bây giờ tìm đến mình thật sự rất nhanh chóng, nhanh đến mức mà mình còn không biết là nó đã từng đến nữa kìa.

Nhưng thói đời cái gì mau đến quá thì cũng sẽ vội vã rời xa ta bởi một lí do xàm xí đế nào đó, đối với mình lần này thì vẫn chỉ có thể là cái phim Hàn Quốc khùng điên ban nãy.

Lần này hình như là nhỏ diễn viên chính bị cưỡng hiếp hay sao đó, thiết nghĩ chỉ có tại bị hấp thì nó mới la ai ải khiến mình tỉnh cả ngủ như thế chứ màn hình đang quay cảnh trong phòng làm việc thì mắc gì nó phải rên với la để hòng phá giấc ngủ của mình.

Lại bực mình vì chẳng hiểu tại sao đêm hôm đó mình toàn bị đánh thức nửa chừng đúng lúc cơn mê ngủ đang lên đến tột cùng như thế, mà nói mới để ý hình như các nguyên do gây nên sự toàn liên quan mật thiết đến Dì Linh không ấy nhẩy, thật là toàn bộ đều có dính dáng đến Dì Linh ngay cả đến cái việc con nữ chính trên tivi đang la như bị hấp kia cũng thế luôn.

Với sự căm hờn, mình quyết định quay qua nhìn Dì Linh ra vẻ giận dữ cho đã cái gan phát rồi mới hả dạ nhắm mắt ngủ tiếp nhưng ai dè khi vừa quay qua thì y như rằng cảm giác như có một cái gì đó hơi cờm cợm sâu trong lớp mền mà cụ thể là nó đang nằm ngay trên bụng đái mình tí thôi.

Hoảng hốt, mình bật tung mền ra thì đập ngay vào mắt là cánh tay của ai kia đang hờ hững không biết vô tình hay cố ý lại để ngay vùng nhạy cảm của mình như thế, khả năng là Dì Linh chỉ gác tay lên eo khi mình đang nằm ở tư thế nghiêng nên khi mình trở người nằm ngửa ngoáy đầu qua liếc thì nó mới dịch chuyển hẳn ra chính giữa như vậy.

Dì Linh thì đã ngủ từ lâu rồi chắc cũng đuối vì nghe nói đái dầm khi ngủ là hay bị mê man lắm, mình chợt nghĩ chắc đái dầm khi thức còn mê man hơn gấp bội…chẳng vậy mà mặt Dì Linh ngủ say trông khá đờ đẫn lại còn nằm nghiêng sang bên không biết mỏi nữa chứ.

Nhích người tới thật sát bên Dì Linh, mình định bụng sẽ dùng tay chỉnh thân người cho Dì nằm ngay ngắn lại nhưng lúc này bỗng nhiên sợ làm động phá giấc ngủ của Dì thì tội vì dù sao trời cũng gần sáng rồi nên lại thôi.

Chậc miệng vì công tác thừa bởi tình hình lúc này mình muốn nằm lui ra ngoài an giấc tiếp, nhưng lại không thể vì bây giờ mà dịch ra thì cánh tay của Dì Linh chính xác sẽ vời qua chỗ hiểm của mình luôn.

Đành phải cẩn thận chùn xuống nằm xuống ở tư thế nghiêng lại như cũ, nhưng có khác chăng lúc nãy là cơ thể mình đang gần thật gần người Dì Linh mà thôi.

Thở dài mệt mỏi, mình từ từ nhắm tịt mắt thì lần này lại lập tức cảm thấy có gì đó khá khác lạ, có gì đó không ổn thêm một lần nữa mặc dù cảm giác thì không thực quá mãnh liệt như ban nãy, nó như kiểu xúc giác của bạn vừa chạm vào phải một trung khu nào đó khiến đầu óc thình lình trong giây phút hiện ra một loạt các định hướng rất khó giải thích, đúng hơn là đang có thứ gì đó âm ấm ngay từ đằng sau, khá phức tạp.

Nhích đầu dậy, kéo hờ mền lên, dụi mắt nhìn vào trong thì lúc này mình mới kịp để ý thấy điều khác lạ, nó có vẻ hơi trái tự nhiên khi nguyên hai cái chảo ăng ten không xoay của mình đang áp trực tiếp, dính sát rạc vào phần hạ bộ của Dì Linh gần thật gần đến mức không thể gọi là có va chạm được mà phải nói là chèn ép, giống y như Dì Linh đang ôm chặt cứng mình vậy.

Lúc ấy thật sự khó xử lắm luôn…

Nếu người ấy là một thằng con trai đang ôm và làm như vậy đối với mình thì sẽ dễ xử lí hơn rất nhiều vì mình chỉ việc chọn một trong hai phương án, một là phản ứng cực kì mạnh mẽ và quyết liệt nhanh chóng thoát ra khỏi cái tình huống ngang trái để khẳng định vị thế đàn ông, còn nếu không như thế thì phải cam tâm nằm yên chịu trận để nó thông ass với niềm tin cao quý sau cơn hoang lạc thì tinh thần và thể xác này sẽ quay trở về đúng với giới tính thật của bản thân.

Nhưng bây giờ người đang nằm ngay đằng sau và tạo cảm giác âm ấm nơi cặp mông của mình lại là nữ giới, một người con gái với gương mặt xinh xắn cực kì đang thở đều phả hơi ấm dọc suốt tấm lưng của mình.

Trong cuộc sống này, có đôi khi chúng ta buộc phải nhanh chóng đưa ra những quyết định, những quyết định mang tính chất sống còn, những quyết định ảnh hướng đến tương lai, những quyết định mang tính chất chọn lựa giữa cái được cái mất.Thật sự lúc ấy mình cũng đã nghĩ nhiều lắm, nghĩ lung lắm đến chừng cũng hơn 5 giây mà không, đúng chính xác là 5 giây và rồi mình cũng đã đưa ra được quyết định, một quyết định khó có thể phân biệt được tính được hay mất nhưng phải thừa nhận: nó mang đến cho mình khá nhiều cảm giác mới lạ.

Quyết định đó là như thế nào…ờ thì to be continued…

Hết chapter 31

Nhìn Dì Linh lúc ấy cũng kute lạc lối lắm, đôi mắt long lanh ướt át lặng lẽ chờ đợi, tướng ngồi khép nép kín đáo che đậy tất cả như chẳng muốn lộ ra bất cứ thứ gì hệt y gái Nhật trông yêu không thể tả.