Cảm giác của mình lúc đó như thế nào à, thì là tò mò chứ còn gì nữa!
Tò mò theo kiểu hiếu kì vì lạ lẫm chứ không phải tò mò theo kiểu thèm muốn hay khát khao thử sức nhé, cái này cần phải phân biệt thật rõ ràng bởi lẽ hai phạm trù này tuy hoàn toàn khác nhau nhưng lại rất dễ nảy sinh những nhầm lẫn.
Sở dĩ dám thẳng thắn nói vậy vì khi trông thấy bác Thanh Hoa nằm lõa thể trên giường với những tư thế và lời lẽ hết sức mời gọi, lúc đó ở một khoảng cách khá xa mình đã thầm nghĩ rằng mặc cho có tệ đến thế nào đi chăng nữa thì cũng phải thừa nhận theo như bản lí lịch tự khai bác Thanh Hoa giống với cô Trang ở một số điểm không thể chối cãi:
Không chồng con và nhất là chưa từng trải qua quá trình sinh nở, còn về độ tuổi thực tế thì giữa hai người cũng không chênh lệch nhau quá nhiều cỡ chừng 12 tuổi thôi nên dù ít dù nhiều thì tấm thân lạ lẫm của người phụ nữ đang trần truồng nằm trên giường kia theo như suy đoán chủ quan của mình vẫn còn chút khá khẫm, vẫn đủ sức vớt vát câu nài khiến bản thân mình phải đi lại gần nhìn một cái cho tỏ tường rồi mới lặng lẽ đi ra.
Sao lại nhìn một cái rồi đi ra hả thằng ngố mặt đù này, phải chén chứ, ăn mạnh!
Nhìn xong không đi ra thì đứng đó làm gì nữa chứ, có điên đâu mà liều mạng nhào vô. Nhắc cho nhớ là ngay từ khi mới vừa bước chân vào căn phòng này lần thứ hai, bác Thanh Hoa đã lập tức đề cập thẳng vào việc nhờ cậy mình xóa tên trong bản danh sách tay bẩn và hơn thế nữa khi mình không chấp thuận thì liền nhanh chóng bác ấy mưu mô lôi cuộc nói chuyện đã nghe được giữa mình và chị Tú Anh ra uy hiếp ép mình phải đồng ý thì mới chịu giữ kín miệng, vậy nên chẳng cần suy nghĩ sâu làm gì cũng biết ngay rằng cái hành động đong hàng này chắc chắn chỉ nhằm vào cái mục đích thiếu sáng kia. “Cẩn tắc vô áy náy” huống hồ cho dù có không bị “tắc” ở bất kì đâu đi chăng nữa thì những chuyện ước chừng có thể xảy ra giữa mình và bác Thanh Hoa sau đêm nay ít nhiều sẽ để lại trong mình những “áy náy” vô bờ bến nếu sự suy đồi của bản thân có ảnh hưởng tiêu cực đến công việc mà Ba đã tin tưởng giao phó.
– Gì vậy…bác làm gì vậy…bác làm ơn mặc quần áo vào dùm đi…_Miệng mình tuy lớn tiếng thế thôi nhưng đôi chân thì vẫn ngày một bước lại gần hơn.
– Duy không sao đâu con…bác cho mà…_Bác Thanh Hoa cố tỏ ra thấu hiểu.
Lẹ chân bước tới gần với một gương mặt nhăn nhó mang đầy vẻ oán than vô cùng giả tạo, từ cái háo hức thèm thuồng được nhìn ngắm thì nét mặt mình lúc này lại dần đanh lại vì sự ngỡ ngàng tột cùng khi thân thể trần truồng của bác Thanh Hoa hiện ra rõ ràng ngay trước mắt. Từng đường nét trên người bác ấy biết nói sao nhỉ…thật khác thường, chúng khác thường đến cái độ mà cho tới tận bây giờ khi ngồi đây tả lại mình vẫn còn thấy ngại và chính vì vẫn còn thấy ngại nên mình quyết định sẽ không tả lại nữa, anh em vui lòng xem hình ảnh minh họa vậy nhé.
– Duy lại đây lên giường đi con…lại đây…bác cho mà…_Bác Thanh Hoa vẫn tiếp tục vẫy tay gọi mình.
– Làm ơn…bác làm ơn mặc quần áo dùm đi…bác không mặc quần áo vào thì con không nói chuyện với bác nữa đâu…_Mình nhăn nhó và thậm chí còn không muốn tiếp tục hướng mắt về phía tấm thân “não nề” kia.
– Sao vậy Duy…lúc nãy con với con Tú Anh…con chê bác già hay là sao…_Bác Thanh Hoa vẫn nằm im cười mỉm chi với mình.
– Con mệt bác quá…bác ngồi dậy mặc quần áo vào đi mà…con xin bác đó…_Mình hạ giọng nài nỉ.
– Thì con lại đây ngồi với bác đi mà…bác cho con…trai mới lớn muốn cái gì bác biết hết…lại đây con…lại đây…_Bác Thanh Hoa vẫn kiên trì đong đưa.
– Muốn nói gì thì bác mặc quần áo vào đã rồi hẳn nói…_Mình lắc đầu nguầy nguậy.
– Muốn bác ngồi dậy là bác về luôn đó…bác hiểu hết mà con…lại đây Duy…_Bác Thanh Hoa vừa nói vừa trở người nằm ngửa ra.
Duỗi thẳng ra rồi nhanh chóng co lại để tạo dáng đứng cho cả hai chân, bác Thanh Hoa như đã có dự định sẵn trong đầu từ trước liền lập tức đưa tay xuống khe háng rồi thình lình kéo căng hai mép thịt khoe cái con bướm nhàu nát, già nua ra trước đôi con ngươi đang hoảng hốt tới độ gần như chỉ muốn thụt tròng vào trong của mình.
Làm cái gì vậy…bác làm cái gì vậy…_Mình há hốc mồm miệng vì sức chịu đựng đã đi quá giới hạn.
– Muốn Duy lại đây nằm với bác chứ còn gì nữa…như con với con bé Tú Anh vậy…_Bác Thanh Hoa lại cười, cười trong một hoàn cảnh thực sự không đáng cười.
– Con về đây…bác ở lại muốn làm gì thì làm nhưng con báo trước trong danh sách buộc thôi việc con đưa chị Trinh có tên bác…chào bác…_Mình nói xong thì lập tức đi thẳng ra khỏi cửa phòng.
– Duy à…Duy…Duy…_Bác Thanh Hoa cố gắng gọi với theo khi mình đã dần mất dạng.
Bước nhanh chân cứ như đang cố gắng trốn chạy khỏi một ai đó, đã hớt ha hớt hãi mà thỉnh thoảng còn phải quay đầu lại nhìn về phía sau mường tượng lúc ấy mình y hệt như nam diễn viên chính trong một bộ phim kinh dị, nhưng may mắn hơn bọn họ bởi mình không hề bị bất kì một ai hay một sinh vật nào theo sát ngay sau lưng. Xuống tầng trệt đúng vào lúc chuẩn bị giao ca nên có rất nhiều anh chị nhân viên đang đứng thành từng nhóm nói chuyện ở quầy lễ tân, chững lại mình kiềm hơi thở cố gắng bước vội qua chỗ mọi người tưởng rằng sẽ đầu xuôi đuôi lọt thì ngờ đâu cuối cùng lại bị một ai đó gọi đúng y tên từ phía sau.
– Duy…chị tưởng em về từ nãy rồi…_Tiếng nói của một người phụ nữ vọng lên lảnh lót từ ngay sau gáy.
– Hả…à chị Trinh…chị…à em ngồi xem hồ sơ giờ em về nè…chị đang giao ca ạ…_Mình giựt nảy quay người lại lắp bắp.
– Ừm em…vậy Duy về đi…trễ rồi đó…_Chị Trinh gật đầu cười đáp.
– À chị Trinh giúp em thêm bác Thanh Hoa…Hoàng Thị Thanh Hoa vào danh sách buộc thôi việc dùm em nha…bác ấy có liên quan đến vụ việc sau kho…_Mình thì thầm nhờ cậy.
– Ừm chị biết rồi…mà sao lúc nãy không nghe Duy nói gì hết…lúc bác ấy vừa bước ra đó…_Chị Trinh nhíu mài thắc mắc.
– …_Mình im lặng nghĩ cách chống chế.
– Thôi em về đi…trễ lắm rồi đó…_Chị Trinh cười chào mình vì hình như đã đến giờ giao ca.
Nhìn về phía cầu thang lớn để chắc rằng bác Thanh Hoa vẫn chưa xuống tới nơi, mình vội vàng chạy ra khỏi khách sạn qua bãi giữ lấy xe rồi rồ ga đi thẳng về hướng quận 7. Đúng thật là một kỉ niệm khó quên khi lần đầu tiên trong đời nhìn thấy một người phụ nữ khoe thân mà mình lại có cảm giác sợ sệt đến vậy.
Và dường như để kết thúc một ngày ùa ập với nhiều biến động liên tiếp nối đuôi nhau thì với chỉ từng ấy khủng khiếp vẫn chưa là đủ bởi không đầy hai tiếng đồng hồ nữa thôi một nỗi kinh hoàng khác sẽ lại tiếp tục xảy đến, sự việc lần này bắt nguồn từ cú điện thoại chim chích của chị Chi khi mình vừa mới đi khỏi khách sạn độ chừng hơn 1 cây số.
Mình: A lô em nghe chị Chi ơi…em thấy cuộc gọi nhỡ của chị rồi nhưng tại nãy giờ em đang chạy xe…
Chị Chi: Ừa vậy hả…chị thấy em lâu không trả lời tin nhắn trong khi hồi nãy nói đang ở ngoài chưa về nên chị lo thôi…
Mình: Dạ mà tối nay em qua nhà chị Chi chơi được không…
Chị Chi: Ủa Duy chưa đọc tin nhắn của chị hả…chị đang tour dưới miền Tây lận…phải hết tuần sau chị mới xong tour này…còn chưa biết có bị dồn tour khác tiếp nữa không…
Mình: Vậy hả chị…vậy mà em cứ tưởng chị đang ở nhà…tính qua chơi…
Chị Chi: Đi mình hả…
Mình: Dạ một mình…
Chị Chi: Một mình thì qua nhà chị chi đâu…nhà chị dạo này đâu cúng kiếng gì đâu ta…
Mình: Chị Chi ghẹo em hoài…thì qua thăm…chị không nhớ em ha…
Chị Chi: Ừa đúng rồi…chị chỉ nhớ bé Linh thôi…bữa mới gặp em xong…hết nhớ…
Mình: Dạ thôi em chạy xe về nhà đã…
Chị Chi: Ừm Duy đi đường cẩn thận đó…khi nào về Sài Gòn chị gọi cho em khỏi mong…chị ngủ trước chứ sáng giờ cực lắm Duy…bye em…
Mình: Dạ…em chào chị…
Vốn là ban nãy bên khách sạn khi ở trong phòng cùng chị Tú Anh mình mới chỉ nhắn tin hỏi thăm sức khỏe của chị Chi mà thôi, rồi đến lúc phải vào lại nhà tắm lần nữa để lấy cái bóp bỏ quên trên kệ rửa mặt thì mình mới chốt lại hỏi chị ấy luôn là “Chị đang ở nhà hả, em qua chơi được không”. Sau đó thì bất ngờ gặp sự việc hi hữu với bác Thanh Hoa nên tính đến giờ mình vẫn chưa có dịp đọc tin nhắn trả lời của chị ấy thì đã nhận được cuộc gọi này.
Giờ đã biết chị Chi đang không có mặt ở Sài Gòn thì tất nhiên chỉ còn mỗi một người nữa là cô Trang chịu cho mình tá túc và sung sướng tấm thân đêm nay, nhưng trớ trêu ở chỗ là hôm đầu tuần này lúc nhắn tin với nhau cô Trang có nói là phải đi công tác đến tận chủ nhật mới về trong khi hôm nay mới chỉ là thứ bẩy. Thất vọng vì nghĩ tới việc phải đi về nhà trong quê sụ khi ban nãy đã nói chắc với Dì Linh rằng tối nay sẽ ngủ ngoài, đó là còn chưa kể đến những bức rức những khó chịu đang ngày một lớn dần lên bên trong cơ thể mình khi những hình ảnh đậm chất kích thích mà đôi mắt đã trông thấy suốt từ tối đến giờ cứ vô tư lả lướt trong đầu. Suy qua tính lại cuối cùng mình cũng bấm số gọi cô Trang.
Cô Trang: A lô Duy…mẹ nghe nè…
Mình: Mẹ đi công tác về chưa…
Cô Trang: Mẹ về lúc sáng…giờ đang sắp xếp đống sổ sách ở công ty…
Mình: Là giờ mẹ vẫn chưa về nhà ạ…
Cô Trang: Xong rồi giờ mẹ ra lấy xe về…có gì không Duy…
Mình: Giờ…giờ con qua ngủ được không…
Cô Trang: Giờ sao…giờ luôn hả Duy…hôm nay…hôm nay sao…
Mình: Dạ…chứ không nay con ngủ bụi…
Cô Trang: Sao ngủ bụi…sao con không về nhà…
Mình: Hôm nay con không muốn về nhà…con muốn qua nhà mẹ ngủ…
Cô Trang: Vậy hả…vậy thì phải đợi tầm hơn nửa tiếng nữa mẹ mới về tới nhà…nhưng hôm nay thì…
Mình: Vậy con qua trước ngỏ quẹo đợi đó…
Cô Trang: Ừm thôi cũng được…mẹ về liền giờ…
Vừa cắt điện thoại xong mình cảm thấy mừng húp nên liền nhanh chóng phóng xe sang nhà cô Trang đỗ lại ngay trước con ngỏ quẹo quen thuộc, nhưng cũng vì cái tính háu đá đó mà mình phải buộc lòng đứng chờ mòn mỏi trong bóng tối hơn nửa tiếng đồng hồ sau cô Trang mới về tới nơi.
– Duy…_Cô Trang dừng xe bên kia đường ngay chỗ góc đèn sáng trưng gọi lớn tên mình.
– Dạ…mẹ…_Mình cười rồi cũng vội vã đề ga chạy sang.
– Ủa Duy sao bên đó tối om vậy…nãy con qua đây là nó tối om vậy rồi hay sao…hay mới cắt điện…_Cô Trang hỏi mình.
– Hình như cúp điện từ tối á…nãy con nhìn vào trong ngỏ cũng không thấy nhà nào bật điện hết…tối đen luôn…_Mình ngó chừng đáp.
– Kì ta…khu này an ninh lắm đâu bao giờ cúp điện buổi tối…_Cô Trang chau mài nghĩ ngợi.
Nói xong cô Trang liền móc điện thoại bấm số trạm điện hỏi qua loa vài câu chung quy cũng là vấn đề vì sao hôm nay lại cúp điện giờ này, rồi chợt quay sang nhìn mình.
– Ngủ nóng được không Duy chứ cháy máy biến áp gì đó rồi…phải sáng mai mới có người xuống sửa…cả khu bên trái đường luôn chứ còn bên phải thì khác đường dây…_Cô Trang lắc đầu ngán ngẫm.
– Dạ được mà…nhiều khi ngủ con cũng đâu mở điều hòa đâu…_Mình cười vui vẻ.
Cả hai sau đó cùng nhau rồ xe đi vào ngỏ, nói chung cũng chẳng thấy gì khá khẫm hơn khi toàn bộ các nốc nhà hai bên dãy đều đồng loạt tối đen như mực thỉnh thoảng cũng có vài căn le lói những thứ ánh sáng của đèn cầy, đèn pin hay đèn từ máy phát nhưng chắc chắn rằng chúng chẳng thể nào bao quát được nguyên cả căn nhà hay cái sân rộng như đèn điện vẫn thường làm. Dừng lại trước cổng, cô Trang nhanh chóng bước xuống mở cửa đẩy xe vào trong sân trước để chừa một khoảng rộng cho mình dắt vào dựng ngay kế bên.
– Đâu đi đâu nữa đúng không Duy…vậy dắt xe vào nhà luôn ha con…_Cô Trang khóa cổng xong chợt quay lại nhìn mình nói.
– Dạ…mẹ để con dắt cả hai xe vào luôn
cho…_Mình lập tức gật đầu đáp.
Lửng thửng dắt xe của cô Trang vào bên trong nhà trước rồi đến lượt xe mình, xong xuôi đâu đó mình liền bước ra phía hè khi trông thấy cô Trang đã ngồi thừ ngoài đó hướng ánh mắt nhìn ra cổng tự lúc nào.
– Sao mẹ không vào nhà…_Mình ngồi xuống ngay kế bên.
– Nhà mới mở cửa mà Duy…chứ cả tuần nay mẹ đi công tác mà…cúp điện nữa nên hầm lắm…ngồi ngoài này lát rồi vào sau…_Cô Trang quay sang đáp.
– Dạ…_Mình gật đầu.
– À nay sao con không ngủ ở nhà…_Cô Trang ghé đầu dựa lên vai mình hỏi khẽ.
– Nay thứ bảy mà…với lại không được gặp mẹ con cũng nhớ lắm chứ…_Mình cười đáp.
– Nhớ thì nhớ…mà có điều muốn qua đây ngủ đúng ngày ghê đó…_Cô Trang lấp lửng.
Không chờ cô nói hết câu, mình vội vàng quay sang ôm chầm lấy rồi mạnh bạo đặt lên miệng cô một nụ hôn cực kì nồng nhiệt. Trong khoảnh khắc mà cả không gian và thời gian đều như đang dừng lại, hai chiếc lưỡi nhầy nhụa và nóng ấm cũng tự giác lần mò quấn lấy nhau cứ như thể mối duyên thầm của hai tri kỉ là mình và cô Trang đã được định sẵn từ kiếp trước rằng kiếp này nhất quyết phải tìm gặp bằng được nhau để cùng đê mê cùng hòa quyện. Thực sự nụ hôn ấy sâu và quyết liệt tới nỗi chỉ cần với bấy nhiêu đó không thôi cũng là quá đủ để mỗi người trong cả hai có thể nói hết những chất chứa, những nhớ nhung ân cần sau bao tháng ngày xa cách.
Dù cho cơn say nào rồi cũng đến lúc phải tỉnh và với riêng mình khi ấy cũng thế, cơn say từ nụ hôn tình ái đã mê hoặc rồi nhấn chìm toàn bộ cơ thể mình vào những cảm xúc lâng lâng và ngây ngất cho đến tận khi nhịp thở đã trở nên vô cùng khó khăn buộc lòng bản thân phải nhanh chóng bứt ra, nhưng chỉ cần một thoáng lấy lại cân bằng là mình lại đủ sức để tiếp tục áp sát mặt đến gần rồi lẹ làng kéo dài cái khuôn miệng đang nhem nhuốt những nước là nước sang đằng bên tai, ra hẳn sau gáy của cô để mà liếm láp yêu thương.
– Ưm…Duy…ưm…Duy ơi…sáng giờ mẹ…mẹ chưa…xuống máy bay…mẹ qua ngân hàng…giờ về…vẫn chưa tắm đâu đó…có mồ hôi…_Cô Trang nhắm nghiền mắt rên rỉ.
Chững lại đôi chút, quái thật sao hôm nay mình toàn gặp mấy chị mấy cô chưa tắm thế nhỉ, đầu tiên là chị Tú Anh qua nay chưa tắm giờ lại đến cô Trang sáng giờ chưa tắm nếu mà biết trước như thế này thì ban nãy lúc còn ở khách sạn mình cũng khỏi thèm tắm luôn để nguyên mùi bụi, mùi mồ hôi dầm nắng lúc chiều ngoài đường cho có vẻ đồng cảm. Nói vậy thôi chứ khi miệng mình thoải mái cạ mạnh và hít hà khắp vùng cổ và gáy của cô Trang thì tuyệt nhiên chẳng thấy gì lạ ngoài mùi mỹ phẩm ngây ngất, còn nếu bàn về mùi hôi thì chắc chắn chỉ có thể là cái mùi nước hoa mà cô đang dùng vì thú thực nó hơi nồng.
Nhích người ra ngồi thẳng dậy mặt đối mặt, mình bẻn lẻn dò ý sau đó chậm rãi đưa tay tới mở vài hạt nút của chiếc áo sơ mi công sở trên người cô Trang ra một khoảng đủ rộng để rồi sau đó quỳ gối áp sát mặt lại gần từ tốn hít hà hai bầu ngực nung núc, nóng hổi đang lồ lộ.
– Nãy thấy hứng lắm mà sao giờ hiền dữ vậy Duy…để mẹ mở áo ngực ra đã…_Cô Trang cười mình, đoạn luồng tay vào trong tuột chiếc áo lót khổ lớn xuống dưới bụng.
Tuy rằng nãy giờ chỉ chờ có nhiêu đó nhưng khi hai bầu ngực tròn trịa và căng cứng ấy đột nhiên chình ình ra trước mặt thì mình chẳng hiểu thế nào lại vẫn chỉ thích nhẹ nhàng liếm láp rồi lần mò tìm ngoặm hai cái núm đỏ hồng mà thôi, đúng là nhiều khi cũng muốn mút choàm choạp thật nhiệt tình cho thành tiếng lắm nhưng vì hiện tại đang trong tư thế có hơi kì cục nghĩ vậy nên mình lại thôi.
– Thích vú hả…hay do nhớ mẹ…_Cô Trang cười mỉm nhìn mình.
– Thích vú…_Mình nhả ra đáp rồi vội ngoặm chặt lại.
– Biết ngay…con mà thương yêu gì mẹ cơ chứ…biết mẹ đi công tác cả tuần nay mà không thấy điện thoại nhắn tin gì…_Cô Trang bĩu môi.
– Thương chứ…mà nay sao mẹ ốm quá…_Mình ngước đầu quan tâm.
– Ừm mẹ đang giảm cân bữa giờ…trước có nói với con rồi mà…nhịn ăn nhịn uống với lại còn phải uống thuốc nữa mới được như vầy…_Cô Trang đưa tay vuốt tóc mình.
Mút miết chán chê mình thư thả rời khỏi vùng ngực để tiến lên trên trở lại với đôi môi đỏ mọng căng bóng, nhưng khác chăng lần này song song với các hoạt động thuần túy của cơ mặt mình còn mạnh dạng bổ sung thêm những cử chỉ đầy mới mẻ của cơ tay, vừa hôn ngấu nghiến cô Trang mình vừa thong thả đưa tay xuống lần mò vào bên trong váy để mân mê phần mu bướm từ bên ngoài chiếc quần lót mà chẳng hiểu sao hôm nay lại cứ có cảm giác dường như loại vải ren này dày hơn hẳn mọi khi.
– Từ từ Duy…_Cô Trang giật nảy rồi bất giác kéo vội tay mình ra khỏi háng chân.
– Dạ…sao…_Mình tròn mắt ngạc nhiên.
Không cho kịp hỏi han gì cô Trang đã chủ động đẩy ùa mình nằm ngửa xuống giữa nền hè sau đó đưa tay tới vội vàng tháo khóa quần rồi kéo mạnh nào cả quần cả chip ra ngoài khiến cho phần thân dưới của mình bỗng chốc trở nên trần như nhộng, phô cả một nùi hoa quả nào chuối nào quýt ra giữa trời khuya u ám không rõ mặt người.
– Ở đây luôn hả mẹ…_Mình hoảng hốt nhìn tứ tung bốn phía.
– Con lo hả…khuya nè…cúp điện nè…cổng kín nè…ai người ta thấy được Duy…_Cô Trang cười mỉm chi.
– …_Mình im lặng thoáng chút nghĩ ngợi.
– Mà Duy cạo lông hả hay sao trống trơn vậy nè…_Cô Trang đưa tay gãi nhè nhẹ phần chân lông bên trên thằng em mình.
– Dạ…cho sạch…_Mình gật đầu đáp.
– Đỡ ngứa…vệ sinh…_Cô Trang cười.
Nói xong thì nhanh chóng áp mặt lại gần phần hạ bộ của mình, cô Trang cẩn thận liếm láp ve vuốt thằng cu em một cách đầy trân trọng làm mình cũng cảm thấy an tâm phần nào. Chợt nghĩ dù bây giờ đi vào trong nhà thì cũng chỉ tổ chịu cực chịu nóng chứ có được gì đâu, thôi thì nhún nhường chiều ý cô Trang “mần ăn” luôn ngoài này vừa được mát mẻ lại vừa vui vẻ tinh thần cả hai.
Nghĩ vậy nên đầu óc cũng dần cảm thấy thoải mái hơn, thở phào mình dang rộng hai tay nằm thư thái trên nền gạch men đoạn giữa hè mà ngơ ngác ngắm nhìn đủ mọi thứ cảnh vật giấc về đêm cho tới khi bất giác có một thứ gì đó bo bó nhơn nhớt chạm vào đầu khấc. Đoán rằng chắc là cô Trang vừa cho thằng cu em của mình vào bên trong miệng cũng nên, nghĩ vậy nhưng nào phải vậy bởi khi tò mò ngước đầu lên nhìn thì mình mới ngay lập tức để ý thấy mặt cô Trang lúc đó đúng thật là vẫn đang hướng về thằng cu em nhưng có điều đã không còn ở gần sát bên nó như ban nãy nữa, quá sức hoảng hốt mình liền bật dậy.
– Mẹ làm gì vậy…làm gì á…_Mình lớn tiếng.
– Suỵt…mẹ mang bao cao su cho Duy…_Cô Trang trừng mắt.
– Dạ sao…sao tự nhiên mang cho con làm gì…._Mình hơi sợ ánh mắt của cô nên chỉ dám lí nhí.
– Tuần này mẹ không uống thuốc tránh thai được Duy à…_Cô Trang vừa nói vừa cẩn thận vuốt bao cao su xuống tới tận gốc trùm kín thằng cu em mình.
Nhớ lại chuyện của những thứ thuốc giảm cân mà lúc nãy cô đã kể, mình một lần nữa chủ quan đoán ngay rằng chắc có lẽ cũng chỉ vì tác dụng phụ của chúng mà cô Trang không thể dùng thuốc tránh thai sau mỗi lần cả hai quan hệ như thường lệ được. Nghĩ vậy nên chẳng dám hỏi han gì nữa, mình lặng lẽ nằm im thin thít nhìn cô Trang chủ động dạng rộng háng chân kẹp phần thân dưới của mình vào giữa rồi một tay xắn váy một tay cởi quần lót, chậm rãi canh vị trí cẩn thận rồi lần mò cầm đút thằng nhỏ của mình vào sâu bên trong âm đạo.
Phải thừa nhận là quan hệ có sử dụng biện pháp an toàn và không sử dụng biện pháp an toàn khác xa nhau một trời một vực hoặc cũng có thể là do lần đầu tiếp xúc nên chưa quen nhưng thực sự lúc đó cái miếng bao hình trụ đầu tròn làm từ vật liệu siêu co dãn kia đã khiến cho nhiều thứ cảm xúc trong mình vụn vỡ nát bét. Bằng chứng là cả hai khi ấy đang ở trong một tư thế hết sức tình cảm mà mình cực kì ưa thích bởi thằng cu em cứ liên tục bị đay nghiến và chịu sự chèn ép không ngơi nghỉ từ những thớ thịt bên trong hai mép bướm của cô Trang, ấy vậy nhưng mặc dù đã ngập sâu trong mớ nước nhờn ấy tới hai- ba phút đồng hồ mình vẫn chẳng thấy có gì quá đặc biệt ngoại trừ những thứ xúc cảm của sự háo hức mang đến.
– Ưm…Duy…ưm…con chưa quen hả…_Cô Trang đang rên rỉ tận hưởng nhưng vẫn cố gắng quan tâm mình.
– …_Mình cắn răng gật đầu.
– Chịu…chịu khó nha…chứ tuần này mẹ…_Cô Trang hít hà tiếng được tiếng mất.
– Dạ…_Mình thì thầm.
Mọi thứ với cô Trang có lẽ đã bắt đầu rất sớm từ khi thằng cu em tiến sâu dần vào bên trong bướm, còn với riêng bản thân mình khi ấy thì cuộc chơi chỉ thực sự bắt đầu từ lúc cô Trang có dấu hiệu mỏi nhừ vì nhún nhẩy quá lâu đến mức phải nhanh chóng đổ gục xuống người mình để thở hơi ra, tư thế nằm đầy miễn cưỡng ấy của cô khiến cho thằng cu em bất chợt bị bẻ cong lên theo chiều lông mọc vô hình chung lại cực kì thuận tiện để mình có thể thoải mái triển khai những pha đưa đẩy đầy nhiệt tình đã định sẵn trong đầu tự nãy giờ.
Lần mò dịch chuyển đôi bàn tay đang ôm hờ phần eo của tấm lưng áo sơ mi ướt đẫm xuống sâu bên dưới, mình mạnh dạng bóp chặt hai mông của cô Trang rồi banh rộng chúng ra sau đó thản nhiên lấy đà thúc liên tiếp thằng cu em luân phiên vào- ra bên trong hai mép thịt đỏ hồng tạo thành những âm thanh “bành bạch” giữa trời khuya thanh vắng, hòa cùng theo ngay sau là những màn rên rỉ không ngớt của cô Trang bên trên và vài tràn thở đầy hối hả nhưng sung sướng của mình bên dưới.
– Duy…chầm chậm thôi…ưm…ưm…tê quá…a…Duy…_Cô Trang lùng bùng to nhỏ đủ thứ ngôn từ vừa lạ vừa quen vào tai mình.
– A…a…a…_Mình bặm môi, nhắm nghiền mắt nhưng vẫn không sao kiềm được vài tiếng động nhỏ phát ra từ khoét miệng.
Thúc mạnh hết sức, thúc như chưa từng được thúc, thúc cho đến khi chân tay đều như bị tê cứng vì phải chống đỡ trọn vẹn nguyên phần thân dưới của cả hai quá lâu. Biết rằng khó lòng có thể tiếp tục cầm cự nếu như cứ mãi duy trì nhịp độ này và ở tư thế này, mình khấp khởi giảm dần các vận động sau đó thì chững hẳn lại trong tiếng thở, tiếng rên và những pha co giật liên hồi từ cô Trang mặc dù vùng nhạy chạm của cả hai lúc đó đã dừng hẳn những ma sát từ lâu. Quả thật pha lao lực này đã lấy đi của mình rất nhiều từ sức khỏe, sức bền cho đến cả sức chịu đựng mà chỉ để lại nơi đây một tấm thân mỏi nhừ vì mệt, vì đuối mặc dù đầu óc khi ấy thì vẫn thỉnh thoảng trào dâng những ham muốn kinh khủng lắm.
– Duy…để mẹ nằm xuống đã…_Cô Trang ghé tai mình thì thầm khi toàn thân thể vẫn đang mướt mát mồ hôi.
Chậm rãi bỏ tay khỏi hai bờ mông căng tròn của cô Trang, mình cẩn thận kéo thằng cu em tuột ra ngoài cái bướm ướt nhẹp những nước là nước để cô có thể thoải mái nhoài người nằm ngửa ra kế bên mình.
– Con…con ra chưa…đưa bao cao su cho mẹ…_Cô Trang quay sang khều mình.
– Chưa…con chưa…_Mình lắc đầu đáp.
– Hả…vẫn chưa à…_Cô Trang cười ngạc nhiên.
Cũng bắt chước cười theo nhưng lần này thì còn chủ động tiến lại gần, mình khẽ khàng lật người cô Trang nằm úp xuống nền hè sau đó thì chễm chệ ngồi lên banh nhẹ hai mông của cô ra rồi canh vị trí mép bướm để vội cắm mạnh thằng cu em vào nhấn liên tục. Như mình đã chia sẻ từ trước cô Trang chưa từng phải trải qua quá trình sinh nở nên âm đạo vốn đã bó nay lại càng bó hơn nhất là khi cả hai chân cô lúc này đều đang trong tư thế bị kẹp chặt, vậy nên mới nói chỉ sau vài cú nhấn xã giao ban đầu thằng cu em đã thình lình đạt tới trạng thái hưng phấn tột độ mặc dù khi ấy nó còn chưa gắng hết sức buộc lòng thằng anh là mình đây phải khẩn cấp chuyển từ trạng thái “nhấn” sang “dập”, thay đổi cả về tốc độ lẫn góc độ. Chống tay rồi sau đó cong người để lấy đà mình dập tưng bừng phần háng chân vào giữa hai mông cô, dập như chày giã cạo, dập như dập máy khâu
và tất nhiên với những động tác “chơi như phá” đó thì chưa đầy 3 phút đồng hồ sau mình out đẹp, out trong tư thế run lẩy bẩy hệt như cô Trang ban nãy lúc vừa bị mình ngưng ngang khi đang trong trạng thái hưởng thụ nhất.
– Ra chưa Duy…đưa mẹ…_Cô Trang lại bất giác hỏi.
– Dạ ra…ra rồi…_Mình lúc đó tuy vẫn còn đang thở dốc nhưng vẫn gắng trả lời.
Gần như chỉ chờ có thế, cô Trang vội ngửa người ngồi dậy chăm chút lấy bao cao su ra khỏi thằng em hộ mình rồi sau đó cẩn thận thắt nút kẹp chung vào đống đồ lót ngay bên cạnh. Liếc thấy cô Trang đang trong tư thế ngồi chòm hỏm để cởi nốt đống vải vóc còn sót lại trên người nên bất chợt nổi máu lì, mình lặng lẽ nhích người lại gần rồi thình lình chọc tay vào bên trong bướm cô móc nhè nhẹ.
– Ưm…ưm…con làm gì vậy Duy…ưm…mẹ tiểu ra đây luôn giờ đó…đừng…đừng Duy…_Cô Trang giật thót vừa nói vừa vội cúi xuống cố níu tay mình ra.
Cười nắc nẻ vì trông cứ vui vui, mình sau đó cũng nhanh chóng rút tay ra khỏi chiếc bướm xinh xắn rồi thản nhiên dùng bàn tay đang ươn ướt đó vỗ chành chạch lên hai cái mông nung núc thịt khiến cô Trang cũng hùa cười theo.
– Càng ngày thấy càng hư đó nha…mà thôi mẹ con mình vào nhà đi…người mẹ ướt đẫm mồ hôi rồi…gió thổi nghe lành lạnh…_Cô Trang ôm đống quần áo đứng dậy nói.
– Dạ…_Mình ngay lập tức gật đầu vì thoáng để ý thấy trời bấy giờ cũng đã gần về khuya rồi.
– Duy nè…con bật điện thoại đi vào phòng tắm lấy mớ khăn trên máy giặt ra đây…mớ khăn khô á…lấy ra đây…_Cô Trang tuy đi trước nhưng khi đến gần cửa thì bất giác dừng lại.
Nghe lời cô nói, mình nhanh chóng bật đèn flash soi đường rồi thoải mái xách đùm trái cây lon ton đi vào phòng tắm trong bếp lấy mớ khăn khô được đặt sẵn ở khay mây trên máy giặt ra đưa cho cô.
– Ủa sao tắt chi vậy…soi qua đây thì mẹ mới thấy đường mà lau được chứ…_Cô Trang cười tít khi thấy mình vừa đưa mớ khăn xong liền tắt đèn điện thoại.
– À dạ…_Mình gật gù rồi vội mở đèn flash lên trở lại.
Ngay khi đèn vừa bật sáng rồi được chuyển sang phía cô Trang lúc đó đang quỳ chòm hỏm, từ khoảng mông trắng hếu mà ban nãy mình đã dùng bàn tay móc bên trong bướm của cô để vỗ đồm độp lên thình lình xuất hiện những vệt máu đỏ tươi, ươn ướt và có hình thù vô cùng quái dị khiến cho mình hoảng hốt đến mức muốn bật ngửa. Lúc đó thậm chí mình dám thề rằng ngay đằng trước háng chân của cô Trang còn có những giọt máu đỏ thẫm thỉnh thoảng rơi tưng tưng xuống chiếc khăn khô cô vừa dùng để lót bên dưới sàn đoạn ngay thềm cửa.
– Ủa mẹ bị chảy máu…máu dính trên mông tùm lum kìa…_Mình ngớ người la toáng loạn.
– Nhỏ tiếng thôi con…không phải máu đâu…kinh đó…kinh nguyệt của phụ nữ…đó giờ thấy chưa…chắc chưa đâu nhỉ…_Cô Trang vừa cười vừa chậm rãi với tay lấy một tấm khăn nhỏ khác để lau kĩ lưỡng phần háng chân.
– Kinh…kinh nguyệt sao…mẹ đang tới tháng hả…_Mình ngạc nhiên.
– Nãy mẹ nói rồi mà ta…tuần này không uống thuốc tránh thai được là do có kinh đó con…_Cô Trang bình thản đáp.
– Chưa nói…chưa nói hết nên con mới…mới không biết…_Mình thở dài.
– Ủa vậy hả…thì nói chung là vậy đó…_Cô Trang gật gù rồi lại tiếp tục chú tâm vào chuyên môn.
Thoạt đầu nhìn vào cô Trang lúc đó thú thật cũng có chút ngỡ ngàng, nhất là khi các vệt máu đỏ thẫm quằn quện trên cái mông trắng nhách cứ như đang cố hướng thẳng tầm ảnh hưởng về phía đôi mắt mình khiến cho những cảm giác tiêu cực, những ám ảnh ai oán về đợt kinh kì vừa qua của Dì Linh lại bất chợt bùng lên trong khoảnh khắc. Tuy nhiên khi càng chú tâm quan sát thì mình lại càng có cảm giác tò mò hiếu kì nhiều hơn là sự sợ hãi hay kinh tởm lúc đầu, chợt nảy ra một ý định khó nói mình lửng thửng bước lại gần ngồi xuống kế bên cô Trang.
– Mẹ…_Mình thì thầm.
– Gì con…gì Duy…_Cô Trang quay sang nhìn mình.
– Con coi xíu được không…_Mình lè lưỡi hỏi dò.
– Coi gì…_Cô Trang nhăn trán lộ vẻ khó hiểu.
– Coi bướm á…_Mình thẳng ruột.
– Nay Duy gọi cái của mẹ là bướm hả…nhưng máu me không…có gì đâu coi…_Cô Trang chợt cười tươi khi hiểu ra.
– Mẹ lau sạch rồi mà…con coi xíu y…_Mình nhõng nhẽo.
– Cái đó mẹ lau cho khô bớt đi thôi…lát trên đường lên phòng tắm tầng hai nó khỏi có nhỏ xuống sàn nhà…có gì đâu coi con…_Cô Trang nói xong thì ghé mặt lại hôn lên má mình.
– …_Mình im lặng bĩu môi làm ra vẻ chán nản.
– Mệt ổng ghê…thì nè…_Cô Trang cảm thấy khó chịu với bộ dạng của mình nên cuối cùng cũng chiều theo ý.
Nói đoạn cô Trang cúi xuống dùng khăn lau qua phần háng thêm một lần nữa, sau đó mới chậm rãi thả lỏng hai chân ngồi ngã người sang một bên tạo điều kiện để mình có thể dễ dàng trông thấy con “sò điệp” và cả phần hạ bộ đang bị bám đầy bởi những chấm máu nhỏ cả khô, cả ướt của cô.
Căng mắt ra mình chú tâm nhìn rõ từng li từng tí quả thật phụ nữ những ngày này không chỉ thay đổi về tính tình hay sở thích mà còn có chút biến đổi nho nhỏ về mặt hình thể “nơi đó”, chưa dừng lại ở việc đảm
nhận nhiệm vụ tiết ra những chất dịch màu thẫm quằng quện mà hai mép bướm của cô Trang khi ấy còn có dấu hiệu bị ửng đỏ, cũng có thể là do chúng đã phải gánh chịu quá nhiều những tác động từ cuộc hành xác ban nãy ngoài hè nhưng kì thực khi quan sát kĩ càng mọi thứ vào thời điểm ấy mình đã nghĩ như thế.
Càng nhìn càng thấy lạ mắt, càng nhìn thì cái tính ham tìm hiểu trong mình lại càng tăng cao hơn vậy nên chỉ chịu ngồi im quan sát thêm lát là mình lại bắt đầu cảm thấy táy máy tay chân. Nghĩ đơn giản rằng chỉ là cúi xuống banh nhẹ hai mép bướm rộng ra thêm một chút nữa để có thể dễ dàng nhìn kĩ hơn hình thái của các thớ thịt bên trong chứ mình đâu thể nào ngờ được cái hành động đầy tính bộc phát đó lại vô tình chính là chiếc công tắc đóng mở báo hiệu cho sự kết thúc của buổi công chiếu hiếm gặp này.
– Mẹ biết ngay mà…cái tật…đi tắm…máu me dơ hầy mà nhìn với chả ngắm…đứng lên khóa cửa rồi theo mẹ…_Cô Trang đánh mạnh vào bàn tay hư của mình rồi sau đó liền đứng dậy cầm quần áo đi thẳng về hướng cầu thang cạnh bếp.
Lủi thủi theo cô Trang cùng đi lên tầng hai vào phòng ngủ ngay cạnh cầu thang, mình sau đó phụ cô giũ và thay tấm ga giường mỏng để ít nhiều xoa dịu cái nóng không điện không đèn không máy lạnh đêm nay bởi lẽ đã biết chắc rằng phải tới sáng mai thì đội ngũ thợ thầy mới xuống tận nơi để sửa máy biến áp được. Tươm tất đâu đó cả hai cùng nhau đi vào phòng tắm để rửa ráy tay chân mình mẩy bằng thứ ánh sáng tạm bợ từ đèn flash điện thoại.
– Con muốn nằm bồn không…ngâm cho mát nha…_Cô Trang ngước lên nhìn mình khi cả hai đã ôm nhau đứng dưới vòi sen hồi lâu.
– Dạ…_Mình lập tức gật đầu.
Nói xong thì nhanh chóng tráng sơ qua một lượt cô Trang còn cẩn thận chà rửa bồn tắm lại cho thật sạch sẽ sau đó mới xả nước vào, đoạn cả hai không ai bảo ai cùng nhau bước vào bồn một lúc nhưng ngỡ ngàng thay vì chẳng như lần trước, mực nước trong bồn lúc này vẫn không dâng lên là mấy.
– Đúng là giờ mẹ ốm quá…thuốc đó công hiệu thật…_Mình cười khì khi đang ngồi trong tư thế mặt đối mặt với cô Trang.
– Không phải chỉ có thuốc không đâu con…phải nhịn ăn…siêng tập thể dục…siêng đi xông hơi…đủ hết…_Cô Trang gật đầu bình thản nhưng trong ánh mắt vẫn ánh lên chút gì đó mãn nguyện.
– Lần trước con qua đây thấy mẹ cũng ốm nhiều rồi mà giờ thì còn ốm hơn nữa…thấy thương ghê…_Mình vừa nói vừa đưa tay tới xoa vú cô.
– Nhưng Duy thích mẹ ốm hay mập…_Cô Trang cười hỏi mình.
– Mập thì khỏe nhưng con nghĩ ốm chắc tốt hơn…ít bệnh tật hay tiểu đường này kia…con thấy mấy người béo phì là hay bị tiểu đường kèm theo lắm…ăn nhiều đồ ngọt dư đường nên mới bị phì…_Mình nhận định xong thì liền nghiêng người gác khủy tay lên thành bồn.
– Mẹ thì không sợ tiểu đường tại mẹ hay bị tụt đường lắm Duy…làm mệt là phải ăn bánh kẹo không là dễ xỉu giữa chừng…trước may có bé My chứ nếu không thì giờ mẹ cũng không còn ngồi đây…_Cô Trang chậc miệng.
– Chuyện gì vậy mẹ…_Mình thắc mắc.
– Lúc trước có bữa mẹ ở nhà một mình thì bị tụt đường huyết may nhờ bé nó đi học về thấy kịp nên gọi cứu thương…không thì cũng xong rồi…_Cô Trang kể.
– Ủa vậy thì mẹ đâu có được ở một mình…_Mình nhận định.
– Ừm à quên nói con…thứ tư tuần sau tức là mấy bữa nữa…có con cháu họ bà con của mẹ lên đây ở đó…_Cô Trang chợt nhớ ra.
– Hủm…lên học ạ…_Mình hỏi lại.
– Không…24 tuổi đầu còn học hành gì nữa…nó lên ở phụ giúp lau dọn nhà cửa…_Cô Trang đáp.
– À…chị đó giúp việc ạ…mà bà con sao mẹ…_Mình gật gù.
– Nói chung quen biết chứ cũng không phải bà con gì…_Cô Trang cười rồi chậm rãi đưa tay lên kì gét ở cổ cho mình.
Cả hai vui vẻ nói thêm vài chuyện bâng quơ về các tin tức thời sự hằng ngày thì da tay cũng bắt đầu xuất hiện dấu hiệu nhăn nheo do ngâm nước quá lâu nên mình là người đầu tiên bước ra khỏi bồn tắm.
– Mà mẹ đang có kinh vầy…tắm nó có chảy ra không ta…_Mình đứng dưới vòi sen quay mặt sang hỏi.
– Có nhưng ít…con dội mình lại cho sạch đi…_Cô Trang gật đầu đáp.
– …_Mình im lặng cẩn trọng thoa thêm chút sữa tắm khô cho nó triệt để vì nói chung cũng hơi ngại cái mùi đấy.
Bước lại chỗ giá treo để lấy khăn lông lau cho khô người, mình theo phản xạ liền ngoảnh đầu lại nhìn khi chợt cảm thấy không khí bỗng nhiên trở nên im lặng đến kì lạ thì y như rằng ngay lập tức thấy cô Trang đang nhắm nghiền hai mắt còn miệng thì hít hà khá vô tư. Ngơ ngác nhìn một lúc cuối cùng mình cũng quyết định bước tới gần hơn để xem xét tình hình thì mới chợt phát giác ra cô Trang khi ấy đang nhón cả hai bàn chân lên cao rồi dùng tay thoải mái day nhẹ vào hai mép của chiếc bướm hiện rả rích máu bên dưới mặt nước.
– Mẹ đang làm gì á…_Mình chau mài ngạc nhiên.
– Đang rửa…nãy con gọi là gì…bướm…ừm đang rửa bướm…_Cô Trang mở mắt ra bình thản đáp.
– Sao không ra vòi sen rửa…_Mình chau mài thắc mắc.
– Nước này lát xả đi…rửa trước trong này lát ra vòi sen chỉ cần rửa sơ qua thôi…_Cô Trang cười nhìn mình.
Thực sự lúc đó mình không muốn hỏi gì thêm nữa vì vấn đề này khá nhạy cảm vả lại còn liên quan đến yếu tố sở thích, càng đi sâu chỉ càng tổ nảy sinh những mâu thuẫn, càng đi sâu chỉ càng tạo điều kiện để nổ ra những tranh cãi không đáng có.
Đứng chờ cho khô ráo hoàn toàn, mình xong xuôi thì vội vã đi ra nằm trườn dài trên nệm rồi lờ đờ nhắm mắt thả hồn trôi theo những mơ màng trong khi cô Trang thì phải đợi chừng hơn 15 phút sau mới thấy ló dạng. Nhẹ nhàng lướt nút tắt đèn pin điện thoại, cô Trang chậm rãi bước lên giường nằm cạnh bên mình.
– Mẹ làm gì lâu vậy…_Mình lăn qua ôm chầm lấy cô thì thầm.
– Tắm lại…bôi lotion…mang kotex…mặc đồ rồi ra đây…_Cô Trang vuốt má mình nói nhỏ.
– Con không mặc mẹ mặc chi không biết…_Mình trách.
– Đâu được…áo mẹ không mặc tại bó ngủ không được nhưng quần thì phải mặc chứ…giữ băng…băng chứ có phải tã đâu nhóc…_Cô Trang nhích người đặt đầu lên gối rồi luồng tay xuống dưới gáy cho mình gác đầu.
– À mẹ nè…nhà không có cái mền nào mỏng hơn hả…mền này dày quá…_Mình lí nhí.
– Không phải mỏng nhất nhưng là cái mền sạch nhất trong nhà…còn mấy cái kia bỏ tủ lâu sợ bụi bám vào rồi…_Cô Trang vuốt tóc mình.
– …_Mình im lặng thản nhiên đưa tay se núm vú cô vì chẳng biết nói gì nữa.
– Hôm nay mà Duy không qua đây…mẹ về thấy cúp điện thì cũng không có ngủ ở nhà đâu…_Cô Trang lại chợt lên tiếng.
– Sao vậy mẹ…_Mình thắc mắc.
– Sợ…mà nói chung mẹ hay nghĩ ngợi lung tung lắm…ở một mình trong bóng tối là dễ nghĩ tầm bậy…_Cô Trang thật thà.
– Không ngủ nhà thì mẹ ngủ đâu…_Mình hỏi.
– Qua nhà mấy đứa em hoặc không thì ra khách sạn cho hết đêm…_Cô Trang nghiêng người sang bên, cẩn thận hướng hai bầu vú căng tròn về phía mặt mình.
– Nhiều khi ở nhà một mình lại cúp điện đúng là sợ thật…_Mình trả lời qua loa sau đó thì mút trọn lấy chúng.
– Ừm…_Cô Trang nhỏ tiếng dần.
Úp mặt vào ngực cô, mình thoải mái mút miết hăng say hai đầu vú có đôi khi còn không kiềm chế được mà vô tình tạo ra những tiếng chùn chụt từ khoé miệng, giữa đêm khuya thanh vắng thú thực nghe rất kì. Cô Trang thì vẫn vậy, vẫn như thường lệ luôn uốn éo thân thể mỗi khi được mình mơn trớn hay rờ rẫm nhưng lần này thì không chỉ dừng lại ở đó, cô còn mạnh dạng đưa tay xuống bên dưới giúp mình thỏa mãn thằng cu em, thỉnh thoảng chơi trò dùng móng tay bấm nhẹ vào đầu khấc khiến mình giật tung người.
Và để tiếp tục cho cuộc hành trình dự định sẽ sung sướng sắp tới, mình lò dò kéo miệng lên cao lần tìm vị trí đôi môi của cô Trang ngoặm chặt rồi hôn ngấu nghiến cùng lúc với việc dùng tay bóp mạnh phần mu bướm bên dưới chiếc quần lót mảnh khảnh và có lẽ là bên dưới cả miếng băng vệ sinh mang thương hiệu kotex đầy nổi tiếng, bởi trong đầu mình khi ấy ít nhiều đã hình dung ra được những việc cần phải làm để cả hai có thể cùng nhau bắt đầu cuộc chơi, nhưng ngờ đâu đúng lúc đó cô Trang lại bất giác than mệt than đuối vì vừa mới đi xa về trong khi cả ngày phải quần quật không được ngủ miếng nào nên đành vậy, mình ậm ừ rồi ôm cô ngủ “đơn giản” thế thôi.
Ấy vậy mà khi vừa mới nhắm nhẹ mắt vào độ chừng chỉ vài phút sau là mình đã ngủ say như chết mặc dù trước đó còn mãi hùng hổ với những toan tính.
Sáng hôm sau mình thức dậy khi các tia nắng đầu tiên đang cố len lỏi qua từng khe cửa để chiếu xuống nền nhà những vạch thẳng tưng. Không thấy cô Trang bên cạnh, mình ngáp dài rồi lửng thửng đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt sau đó thì vẫn cứ thế giữ nguyên tấm thân trần như nhộng để bước xuống nhà. Ngồi trên ghế sô- pha xem ti vi một lúc lâu thì cô Trang cuối cùng cũng xuất hiện, từ ngoài cổng cô chậm rãi bước vào với hai khay đựng các loại thức ăn đang được bịt kín trong những màn ni lông mỏng.
– Mẹ gọi giao thức ăn của nhà hàng gần đây mà mấy đứa nó không biết đường…làm sáng sớm phải đi ra đầu ngỏ đợi nãy giờ…_Cô Trang mới sáng đã cười tươi tỉnh.
– Dạ…_Mình vội gật đầu rồi đứng lên đi lại gần phụ cô đỡ khay thức ăn.
– Con muốn ăn dưới này hay lên phòng Duy…_Cô Trang chợt hỏi.
– Lên phòng đi mẹ…có ban công…mát…_Mình vội trả lời.
– Ừa…vậy khóa cửa đi…_Cô Trang gật đầu ưng thuận.
Tròng ổ khóa vào móc sau đó bấm chốt cài thật cẩn thận, mình chậm rãi đi phía sau phụ cô bê khay thức ăn lên đặt trên bàn kính ngay giữa phòng. Chỉ dám cầm đũa nhấm vài miếng qua loa vì hương vị của các món mà cô Trang vừa gọi đến nếu ăn vào lúc sáng sớm đúng thật là có hơi ngấy, sau khi xúc miệng xong mình lại tiếp tục bước tới ngồi gần phụ cô xếp mớ quần áo và quà cáp vừa lấy ra từ trong vali mà sáng hôm qua cô đã mang về nhà cất trước khi sang trở lại ngân hàng.
– Mẹ đi công tác ở đâu lận…_Mình quay sang hỏi khi đang cầm trên tay vài lọ nước hoa mới cáu nhưng lượng thì chỉ còn hơn nửa.
– Cần Thơ…Long An…đại diện ngân hàng trên này xuống dự chi nhánh dưới đó khai trương…_Cô Trang chợt nhìn mình.
– Phải mặc áo dài hả mẹ…_Mình bất giác hỏi khi thấy một chiếc áo dài màu đỏ tướng khá mỏng nhưng trông vào thì rất đẹp.
– Áo này là đồng phục…bữa mẹ mới may đó…trước toàn size L giờ mang size S mà vừa in luôn…khai trương là phải mặc áo dài…quy định rồi…_Cô Trang cầm tà áo dài vuốt nhẹ.
– Áo dài đỏ đẹp ha…hay giờ mẹ mặc cho con coi với được không…_Mình lém lỉnh đưa ý kiến.
– Nhưng mẹ đang có kinh…máu nó dính vào quần dài trắng thì khỏi giặt luôn á…_Cô Trang bĩu môi.
– Thì mẹ khỏi mặc quần dài cũng được mà…áo dài đỏ…đồ lót đỏ…tất đỏ…giày đỏ…nguyên tuýt đỏ…máu có lỡ dính vào cũng không thấy được…_Mình vỗ tay đồm độp cổ vũ.
– Ừa…vậy mẹ cũng khỏi mang băng vệ sinh luôn ha…sáng ngày mà mang nó thì hầm lắm…_Cô Trang gật gù rồi cũng đứng lên.
Từ tốn đi lại cửa ban công cô Trang cẩn thận kéo tấm la phông dài và rộng ra để che bớt tầm nhìn của những người qua đường bên dưới, chậm rãi bước đến chỗ tủ quần áo soạn ra vài thứ trang bị cần dùng cùng với chiếc áo dài ban nãy rồi ôm cả thảy trên tay đủng đỉnh đi vào phòng tắm. Đúng thật là nguyên một cây đỏ y như mình tưởng tượng và còn hơn thế nữa khi cô Trang xuất hiện cùng chiếc áo dài đồng phục này trên người mọi thứ dường như đều trông rất vừa vặn và cực kì tôn dáng.
– Mẹ lại đây…gần đây con mới thấy được…_Mình vẫy tay gọi khi thấy cô vừa mới bước ra khỏi cửa phòng tắm.
– Có điện rồi hả Duy…đèn sáng kìa…_Cô Trang vừa nói vừa với tay bật nốt đống công tắc khiến cho tất cả các ngọn đèn ngủ trong phòng đều chợt sáng.
– Ủa…à có rồi ha…con lo nhìn mẹ quá quên mất…_Mình gãi đầu.
– Được vậy cũng mừng…sao…thấy sao…đẹp không…_Cô Trang cười khì bước lại.
– Xoay người đi…con xem thử…_Mình gật gù rõ ý ngợi khen.
Bất chợt nở một nụ cười thật tươi, cô Trang hai tay nắm tà áo lả lướt xoay trọn một vòng rồi hờ hững khoe ra toàn bộ phần thân dưới trước đôi mắt gần như đang gắng mở to hết sức của mình.
Phải thừa nhận là khi nhìn vào những đường cong uốn lượn chết người lấp ló bên trong chiếc áo dài đồng phục thì dòng máu nóng trong mình bỗng chốc sục sôi dữ dội. Chỉ một tích tắc, một tích tắc thôi cũng đủ để khiến cho mọi sắc thái trên gương mặt mình lúc đó gần như bị đảo lộn hoàn toàn, từ vui sướng thậm chí là kinh ngạc khi được chiêm ngưỡng một thân thể mỹ miều trong trang phục truyền thống ngay trước mắt, xúc cảm ấy ngày một tăng lên và chẳng biết tự lúc nào đã chuyển thành những ham muốn tiêu cực bởi sự thèm khát được sở hữu các đường nét cực kì quyến rũ trên cơ thể người phụ nữ ấy, những thứ mà trước đây mình chưa từng dám tưởng tượng có một ngày sẽ lại xuất hiện trên cơ thể cô Trang như chúng đã từng.
– Mẹ…mẹ ngồi xuống…ngồi xuống đây với con…_Mình thở hơi ra khi đầu óc ngập tràn những ý định đen tối.
– Thôi…thôi…mẹ không ngồi xuống với Duy đâu…_Cô Trang nhìn mình xong liền bĩu môi, lắc đầu.
– Sao vậy…mẹ…đi mà…đi mà mẹ…_Mình nhõng nhẽo đưa tay giật giật tà áo dài.
– Rách giờ…mẹ biết Duy dụ mẹ ngồi xuống để làm gì rồi…không muốn…_Cô Trang chau mài nhìn trực diện vào thằng cu em của mình lúc đó đang “căng thẳng”.
– Không phải…tại…đi mà…đi mà mẹ…_Mình láo liên đôi mắt than thở.
– Chịu mang bao cao su không…không mang thì mẹ không cho Duy nữa đâu…đang có kinh…dơ lắm…mà Duy thì không có chịu mang bao vào…_Cô Trang lườm mình.
– Mang vào bức bối lắm…khỏi đi…con không chê dơ mắc gì mẹ chê con dơ…_Mình nhăn trán vòi vĩnh.
– Mẹ đâu chê Duy đâu…mẹ nói mẹ á…mẹ đang trong mấy ngày dơ dáy…_Cô Trang chậc miệng.
– Không chê thì được rồi…mẹ ngồi xuống với con y…_Mình cười khì ngoan ngoãn.
– Nhưng mà không mang bao dơ lắm…_Cô Trang nhìn lên trần nhà ngẫm nghĩ, cũng xuôi xuôi.
– Kệ đi…_Mình lắc đầu chắc nịch.
Chỉ chờ lúc cô Trang vừa ngồi xuống mình liền lập tức áp sát lại gần đổ người đè lên cưỡng ép buộc lòng cô phải nằm dài ra sàn mà chịu đựng toàn bộ sức nặng của cơ thể mình. Hôn ngấu nghiến không rời rồi thì mút lấy mút để, mình lúc đó cứ như một tên thái giám già thèm khát tình dục đã lâu nhưng vì một số lí do cực kì chính đáng về mặt tâm sinh lí nên chỉ biết đẩy mọi dày vò, mọi uất ức lên đôi môi của người phụ nữ nằm ngay bên dưới để làm niềm vui, niềm ai ủi bệnh hoạn trong những ngày tháng cuối đời.
– Ưm…a…Duy…Duy ơi…mẹ thở…mẹ thở con…_Cô Trang cố gắng quay mặt sang bên né tránh đôi môi mình khi cả hai đã quần nhau trầy trật gần hơn 5 phút đồng hồ với chỉ toàn hun và hít.
– A…hà…hà…hà…_Mình há hốc ngước lên thở lấy thở để trong tình trạng không khá khẩm hơn là mấy.
– Ốm…ốm nên giờ cũng yếu quá…mẹ không đủ sức đẩy Duy xuống khỏi người mẹ nữa…_Cô Trang cười mỉm nửa buồn nửa vui.
– Đó…mẹ còn thích ốm nữa không…_Mình dịch xuống gối đầu lên ngực cô nói nhỏ.
– Vẫn thích ốm…mập thì khỏe hơn nhưng nặng nề…dễ mệt…hay ra mồ hôi…_Cô Trang gác tay lên trán nghĩ ngợi.
– À mà mẹ nè…con không mang bao cao su…mẹ có sợ…sợ “dính” không…_Mình thì thầm hỏi.
– Không…uống thuốc tránh thai là được mà con…_Cô Trang cười vui vẻ vuốt tóc mình.
– Thuốc tránh thai sao…mẹ không sợ bị rong kinh hở…_Mình thắc mắc.
– Nay mẹ chảy ít máu lại rồi…uống trước kì hay trong kì mới bị…nói chứ mẹ uống thuốc giảm cân cũng bị rong kinh rồi mà…hôm qua chỉ sợ máu kinh nó dính vào người Duy rồi Duy chê mẹ dơ thôi…_Cô Trang chân thành.
– Dạ đâu có đâu…_Mình lắc đầu nguầy nguậy.
– Mẹ biết rồi…mẹ thương Duy nhất…_Cô Trang gật đầu tin tưởng.
– Thật thương con không… thương vậy cho Duy nhìn bướm được không…_Mình hỏi dò.
– Sao Duy cứ muốn nhìn bướm mẹ làm gì vậy…có gì đâu mà nhìn…máu me không à…trước bình thường thì không mấy khi nhìn…giờ lại…_Cô Trang chau mài.
– …_Mình im lặng, bổn cũ vờ làm vẻ mặt buồn bã.
– Thì nè…_Cô Trang lườm mình nhưng rồi cũng lại ưng thuận y hệt như hôm qua.
Nói xong cô Trang chủ động quỳ thẳng cả hai chân xuống sàn nhà sau đó quay người lại chổng mông về phía mình rồi chẳng buồn liếc nhìn, cũng chẳng buồn xem chừng kiểu ngó lơ mặc kệ cho mình muốn làm gì thì làm. Khẽ nở một nụ cười tươi nhất có thể, mình nhanh chóng nhích lại gần cẩn thận vén tà áo dài đỏ sang bên rồi tuột hẳn chiếc quần lót cùng màu của cô Trang xuống tận gối xong một tay vịn hờ bên mông để lấy thế và banh rộng háng, một tay mình chậm rãi đưa tới gần rồi nhẹ nhàng chọt sâu vào bên trong cái bướm còn đang rả rích máu để móc nhè nhẹ.
Ngay lập tức một ít nước trắng đùng đục pha lẫn những gợn máu đỏ tươi nhanh chóng ứa ra và bắt đầu thấm ướt dần quanh các đầu ngón tay của mình nhất là sau mỗi lần vào ra mạnh bạo thì chúng lại càng tích góp và thừa mứa nhiều hơn.
– Nhẹ thôi con…Duy…rát quá Duy…tê rân hà…_Cô Trang rên rỉ thun người lại mỗi khi ngón tay mình quậy quạu bên trong cái bướm đỏ hỏn.
Quan sát thấy cô Trang càng lúc càng hít hà nhăn nhó nên đoán chừng có lẽ nỗi chịu đựng dần dà đã vượt lên trên sự hoan lạc, biết ý mình lập tức dừng lại bởi không nỡ lòng làm cô đau thêm nữa. Đưa tay vòng sang ôm trọn lấy phần eo rồi nhẹ nhàng kéo thân sau của cô ngã vào khoảng giữa hai chân mình lúc đó đang dang rộng, cứ thế mình cúi xuống hôn mê mẩn khắp từ mặt cho tới cổ và ra cả sau gáy. Đón nhận sự nồng ấm nơi mình bằng thái độ ân cần hơn hẳn, cô Trang cũng nhiệt tình hòa theo không khí ái ân lúc đó khi tự giác lần mò đưa tay xuống bên dưới nắm chặt thằng cu em đang ở trạng thái siêu căng cứng của mình rồi sục nhè nhẹ khiến cho nó dần đạt đến cái độ chỉ muốn ngay lập tức được tái diễn lại những pha va chạm sinh lí như giấc tối qua.
– Mẹ…Duy với mẹ “ấy” nha…_Mình mím môi thầm thì vào tai cô Trang.
– Hả…ừm…ừm…_Cô Trang gật đầu ngay tắp lự.
– Mẹ có sợ máu dính vào áo không…_Mình nhỏ tiếng.
– Không…cùng màu mà con…_Cô Trang khẽ đáp.
Vì là người đề nghị đi đến bước tiếp theo nên không cần phải nói cũng có thể dễ dàng hiểu ngay được mình phải là người bắt đầu mọi chuyện nhưng dè đâu khi chỉ vừa mới dứt câu là liền, ngay và lập tức cô Trang cởi giày rồi lẹ làng nhỏm người dậy ngồi hẳn lên hai bắp đùi mình. Cầm chắc thằng cu em lúc đó đang cứng đờ, cô Trang mải miết rà rê phần đầu khấc dọc quanh hai mép bướm cho thật trơn tru để rồi sau đó từ từ ấn chầm chậm vào bên trong, ngay giữa cái khe hẹp nhỏ thó.
– Duy…con ngồi im đi…để mẹ…_Cô Trang lí nhí vào tai mình.
Y hệt như tối qua khi cô Trang không nói không rằng vẫn là người chủ động với những bước đi đầu tiên, có khác chăng là lần này không cần phải nằm xuống nữa mà mình lúc đó vẫn ở tư thế ngồi vững chãi chống hai tay ra sau lưng làm điểm tựa chắc chắn để cô Trang bám chặt bả vai mà thỏa sức nhún nhảy ì ạch.
– Hừm…mẹ…hừm…mẹ bình thường…con thấy mẹ có nhiều lông bên dưới…mà nãy không thấy nữa…_Mình mặc dù đã cố tỏ ra bình tĩnh nhưng vẫn không sao kiềm được sự đê mê đang trào dâng khắp cơ thể.
– Ha…ưm…ưm…mẹ cạo đó…mẹ hay cạo trước kì kinh…cho sạch…chứ bình thường…bình thường lông dưới hậu môn mẹ nhiều lắm…không cạo…máu kinh nó trây ra…dơ…dính quần lót…_Cô Trang hít hà gắng rặn từng tiếng trả lời mình khi mà thân thể cô lúc đó vẫn đang chăm chỉ dập dìu trên người mình.
– Hậu môn gì…đít…_Mình nhếch miệng cười trông khá khó khăn.
– Ừm…thì đít…_Cô Trang cũng bất giác ùa cười theo nhưng sau đó lại lập tức nhắm nghiền mắt.
Không khí của công cuộc ái ân đầy tình cảm giữa mình và cô Trang ngày càng được đẩy lên cao hơn khi thằng cu em ngay bên dưới cứ liên tục vùi mình ngập sâu vào trong mớ dung dịch màu hường, chính là thành quả pha trộn giữa chất nhầy đỏ thẫm máu kinh và thứ nước nhờn đùng đục đang được tiết ra nhiều vô kể từ sâu bên trong cái bướm ẩm ướt, cùng lúc với việc phần da thịt nơi háng chân của cả hai vẫn siêng năng va vấp đều đặn vào nhau tạo thành những tiếng “tành tạch” vô cùng khoái lạc khiến cho khung cảnh khi ấy không cần tả nhiều cũng đủ biết là sôi động đến mức nào.
– A…ưm…Duy…Duy…lại nằm ghế được không con…mẹ mỏi lắm rồi…_Cô Trang chợt dừng lại quàng tay ôm chặt lấy cổ mình trong khi toàn thân lúc đó vẫn đang còn run rẩy.
– Nhưng mẹ…lỡ…lỡ máu…máu nó dính lên ghế thì sao…_Mình hít hà khi cơn say tình vẫn đang hành hạ.
– Bọc ghế da trơn mà…lau được…_Cô Trang lí nhí vào tai mình.
– Dạ…_Mình vội gật đầu vì thực sự không muốn quãng nghỉ này kéo dài thêm chút nào nữa.
Nhanh chóng buông lơi hoàn toàn khỏi cổ mình, cô Trang định bụng sẽ đưa tay xuống bên dưới háng chân để rút thằng cu em khỏi cơ thể nhưng bất ngờ khi chuẩn bị rời ra thì liền bị mình ôm chầm giữ lại.
– Gì con…sao Duy không để mẹ đi…giờ lại ghế mà…_Cô Trang tròn mắt nhìn mình.
– Mẹ cứ ngồi yên để con ôm mẹ lại ghế…_Vừa ôm cô Trang mình vừa khệnh khạng chống tay đứng lên, lại vừa phải cố gắng duy trì tư thế để cho thằng cu em không bị tuột ra khỏi cái bướm mướt rượt.
– Duy…Duy…để mẹ xuống đi con…Duy…_Cô Trang hoảng hốt hét toáng loạn khi mình chậm chạp lê bước trên sàn nhà.
Công bằng mà nói nếu cái người phụ nữ thần kinh yếu đang quấn chặt lấy thân thể mình lúc đó là cô Trang của những ngày đầu tiên khi cả hai vừa gặp mặt, à không nói chính xác hơn chỉ cần đó là cô Trang của hai tháng trước đây thôi thì xin thưa với đồng bào là mình cũng đã chẳng thể nào nhấc lên nổi chứ huống hồ chi là ôm thật chặt, giữ thật lâu, “ấn” vào thật sâu khi di chuyển và nhất là có thể an toàn đặt nằm xuống ghế một cách vô cùng êm ái như thế này được.
– Giờ mẹ mới tin là mẹ ốm thật…nãy Duy bồng mẹ lên…giờ thì nằm đây…vậy những người không gặp mẹ một thời gian như bé My…chắc không nhận ra được đâu…_Cô Trang cười khì.
– Nãy con nói rồi mà…giờ mẹ ốm hơn trước nhiều lắm…nhìn khác hẳn lúc trước…_Mình gật đầu rồi vội cúi xuống chăm chút cởi từng hạt nút của chiếc áo dài đỏ trên người cô.
Làm việc với hàng khuy bấm xong xuôi, mình cẩn thận lần mò mở nốt khóa móc của chiếc áo lót bản to sau đó thì lẹ làng kéo hết cả thảy các thứ vải vóc vướng víu xuống dưới eo của cô Trang.
– Mẹ phải cố gắng hơn nữa mới được…phải ốm xuống dưới 42 kí sau đó tập thể dục nặng cho có cơ bắp…vậy mới là ốm khỏe…_Cô Trang vẫn tỏ ra bình thường.
– Ốm nữa hả mẹ…ốm nhờ thuốc với nhịn ăn nhưng lại chỉ tập yoga thì thiếu chất lắm đó…_Mình khịt mũi.
Thoải mái nhoài người tới trước để chống tay xuống đệm ghế, mình không nói không rằng cứ thế thản nhiên hích mạnh cơ mông đẩy thằng cu em tiến sâu vào bên trong cái khe hẹp nhơ nhớt những máu là máu của cô Trang như thể đó là hồi còi báo hiệu cho sự kết thúc của quãng nghỉ giữa hiệp để hai đội biết điều mà tự giác vào sân thi đấu.
– Phải chịu thôi con…vậy mới khỏe…mới đẹp…_Cô Trang xem chừng biết ý nên liền ưỡn mu lên cao hơn đôi chút để thằng cu em mình có thể dễ dàng hoạt động.
– Dạ…_Mình gật đầu ậm ờ qua loa để nhanh chóng dừng cuộc nói chuyện tại đây.
Tập trung hoàn toàn vào chuyên môn, mình và cô Trang lại tiếp tục hùng hục với những pha va chạm nảy lửa trên đệm ghế tuy rằng cả hai lúc đó chỉ bang bật hầu hết ở tư thế truyền thông cũ kĩ nhưng kì thực vì
đang được đặt vào một vị trí vô cùng thuận lợi nên những cú nắc đậm tính dứt điểm của mình lại thình lình trở nên vô cùng tinh nhanh và mạnh bạo, mãi cho đến khi cảm giác tưng tức suốt dọc thân dưới thằng cu em như thường lệ lan truyền nhanh chóng gây ức chế lên toàn bộ phần thắt lưng mới dần khiến mình chậm lại với nét mặt nhăn nhó.
– A…ưm…Duy…con sắp ra hả…trong mẹ…ra bên trong mẹ luôn đi…_Cô Trang lờ đờ thở dốc.
– …_Mình gần như gật đầu ngay tắt lự.
Đẩy mạnh cường độ va vấp cả về “lực” và “lượng”, mình gồng người cố sức đâm toạt thằng cu em vào sâu bên trong cái bướm đỏ lườm của cô Trang thêm chục nhát nữa thì liền đổ gục thở dốc đành lòng thả trôi toàn bộ đám tinh binh vào trong cái nơi vừa tối tăm lại vừa ẩm ướt đó. Như mọi khi mỗi lúc kết thúc cuộc chơi mình thường chỉ biết nằm yên giữ nguyên tư thế để rồi hít hà tận hưởng, đúng thật cái cảm giác khi mớ tinh dịch trắng nõn nơi đầu khấc mạnh bạo đánh bật lực hãm để tuôn trào ào ạt ra ngoài luôn là thứ cảm nhận đê mê và ai oán nhất mà chỉ có người trong cuộc mới hiểu, chứ chỉ bằng các câu chữ đơn thuần thì thật khó để có thể diễn tả trọn vẹn hết những xúc cảm mà công cuộc ái ân mang đến.
– Nay chủ nhật con có đi học thêm gì không Duy…_Cô Trang chợt lên tiếng khi cả hai đã lặng yên hồi lâu.
– Con chưa biết nữa…bình thường thì đi nhưng tuần này hôm qua thầy cho nghỉ rồi…chiều lên nhà thầy xem tình hình mới biết được mẹ…_Mình lí nhí đáp.
– Ừa…lát con ăn cơm trưa với mẹ xong hẳn về nhà…_Cô Trang quàng tay vỗ nhè nhẹ lên tấm lưng đầy mồ hôi của mình.
– Dạ…mấy món trên bàn ăn với cơm chắc dễ nuốt hơn đó mẹ…_Mình gật đầu.
– Ừa…thôi con vào phòng tắm rửa ráy trước đi…mẹ ngoài này lau chùi cho sạch sẽ đã…_Cô Trang khẽ hôn lên đỉnh đầu mình.
Nghe lời cô mình nhanh chóng đứng dậy đi vào tắm táp cho trôi đi các thứ nhớt nhát đang bám đầy trên người sau đó thì tiện tay sấy khô luôn mớ tóc hết thảy cỡ chừng 15 phút sau mới ra ngoài. Có lẽ cô Trang cũng đã dọn dẹp xong xuôi mọi thứ bởi khi vừa mới bước ra thì mình đã lập tức thấy cô lúc đó vận chiếc váy màu nude kê cao gối nằm xuôi người thả lỏng toàn thân trên ghế sa lông hướng ánh nhìn đờ đẫn ra cánh cửa ban công đang khép chặt, điều hòa cũng đã được mở.
– Mẹ…con xong rồi…mẹ vào đi…_Mình bước lại gần ngồi xuống sàn dựa lưng vào đệm ghế với tấm khăn lớn quấn quanh người.
– Thứ 4 này con rảnh không Duy…bữa đó có bận học gì không…_Cô Trang đặt tay lên vai mình thì thầm.
– Cũng đi học thêm chiều như hôm nay…cỡ gần 6 giờ tan học…có gì không mẹ…_Mình dõng dạc quay lại nhìn.
– Vậy thứ 4 học thêm về con ghé đây nha…bữa đó con Duyên nó lên đây ở…_Cô Trang khẽ nói.
– Duyên…à…cái chị 24 tuổi hả mẹ…_Mình chau mài hỏi lại.
– Ừm con qua đây để nó còn biết mặt chứ…con là con nuôi của mẹ mà…sau này có gì đi lại thường xuyên nó cũng không thấy lạ…_Cô Trang cười.
– Dạ để bữa đó con qua nhưng mà…liệu có gì bất tiện không ta…_Mình lưỡng lự.
– Không sao đâu…sang đây…nhớ đó…_Cô Trang nhắc kĩ mình.
– Dạ…_Mình gật đầu tuy nhiên vẫn không thể xóa nổi sự phân vân còn đang lững lờ.
Cô Trang sau khi kĩ càng về cuộc hẹn ngày thứ tư xong thì liền đứng dậy lấy đồ đi vào phòng tắm. Đoạn nửa tiếng sau cô bước ra cùng mình bưng các khay thức ăn trên bàn xuống nhà để có món ăn chung với cơm nóng, đúng thật bấy giờ mới cảm thấy mấy món ăn ấy vừa miệng hơn hẳn. Bữa cơm tình cảm của cả hai nhanh chóng kết thúc mình rửa tay, chân, mặt, mũi qua một lượt rồi sau đó lửng thửng đi ra phòng khách tìm mặc bộ đồ rít ráy ngày hôm qua vào.
– Mẹ…mẹ cất hộp bao cao su đi kìa…kẻo ai đến chơi thấy được thì kì lắm á…_Mình hích mặt về phía cái hộp đựng trên bàn khi cô Trang đang đi từ trên cầu thang xuống bởi ban nãy cô nói sẽ lên phòng để lấy điện thoại giúp mình.
– Hả…đâu…à mẹ quên mất…_Cô Trang gật gù rồi sau đó vội đi lại cầm lấy nó.
– Hôm qua mẹ mua hả…_Mình cười hỏi.
– Ừa…hôm qua nghe con nói sẽ qua ngủ nên lúc đi làm về mẹ ghé mua luôn…đang kì kinh mà…đâu biết con có chê mẹ dơ dáy không…_Cô Trang vén tóc lên cao rồi nhìn quanh quẩn tìm đồ cột nơi bàn ti vi.
– À dạ…_Mình gật đầu ậm ờ.
– Tức cười hôm qua mẹ còn tính hỏi có bán bao cao su của nữ không…_Cô Trang vừa cột tóc vừa quay sang nhìn mình.
– Nữ cũng có sao…_Mình thắc mắc.
– Có…nhưng phải shop chuyên bán về mấy thứ đó nó mới có…tiệm thuốc tây thì không thấy bán…_Cô Trang nhìn xa xăm ra hướng cửa.
Quần áo ngay ngắn chỉnh tề, mình lửng thửng dắt xe xuống sân rồi buồn thiu từ biệt cô Trang để rồ ga đi về bởi lúc đó cũng đã 11 giờ trưa rồi.
Từ ngày biết cô Trang đến giờ ngót nghét cũng gần hơn một năm nhưng nếu chỉ tính khoảng thời gian cả hai bắt đầu nảy sinh mối quan hệ mập mờ trong bí mật thì chính xác mới chỉ tròn năm tháng, có lúc vui cũng có lúc buồn nhưng nhìn chung đa phần đều nhờ vào sự chín chắn và từng trải của cô Trang nên hầu hết những hiểu lầm, những khoảng cách còn tồn tại giữa cả hai đều được rút ngắn đến mức tối đa nhất.
Mỗi khi gần bên nhau mình luôn được hưởng sự chăm sóc và ân cần nâng niu từ cô Trang, được sống theo những gì mà bản thân nghĩ và được làm theo những gì mà bản thân muốn, ấy vậy nhưng trong mình vẫn luôn thường xuyên hình thành những mối lo không ngơi nghỉ rằng liệu chừng rồi đây mối quan hệ kì lạ này sẽ kéo dài thêm được bao lâu nữa, nhất là khi bước ngoặt thử thách lớn đã sắp sửa xảy đến ngay trước mắt bởi chỉ vài ngày nữa thôi một chị gái tên Duyên nào đó sẽ vào ở cùng cô Trang, mặc dù không muốn nói chắc nhưng mình hoàn toàn có thể đảm bảo cơ sự này ít nhiều sẽ có ảnh hưởng trực tiếp đến không gian riêng tư thường chỉ có hai người là mình và cô Trang cùng với mối quan hệ tuy rằng lén lút nhưng lại đang rất cởi mở giữa chúng mình, bởi thú thật sau những gì đã trải qua từ tối khuya đến giờ thì sự hứng thú và các yếu tố tình cảm mặc định nơi mình bắt đầu đặt nặng bên cô Trang nhiều hơn hẳn chị Chi.
Xe cứ thế đi với chỉ duy nhất bản thân mình lang thang trên con đường dài và rộng vắng bóng người qua lại, trời hôm đó âm u điêu tàng y như ngày tận thế đang ban trưa nhưng chỉ toàn là mây đen chứ tuyệt nhiên chẳng thấy có chút nắng nào. Cuối cùng như để cổ vũ cho tinh thần chịu khó quan sát, phân tích, nghiền ngẫm của kẻ sĩ hèn ông trời trên cao đức độ và thiện tâm đã ân ái cho đổ một trận mưa ầm ầm chớt giật sóng rền khi xe mình lúc đó chỉ còn cách nhà lưng chừng nửa cây số.
Và để tô điểm thêm cho một ngày buồn ảm đạm, sau khi căng sức rồ ga về tới trước cổng nhà với bộ dạng ướt sũng từ đầu xuống chân mình còn phải đứng lục tìm chìa khóa hơn 10 phút đồng hồ dưới trận mưa như trút nước mà vẫn chẳng thấy đâu, mãi một lúc sau mới đột nhiên nhớ ra chiều hôm qua vì không mang theo cặp như thường lệ nên trước khi đi mình đã cẩn thận cất luôn chìa khóa nhà vào cốp xe cho đỡ lạc mất.
Nhanh chóng mở khóa, mình vội vàng dắt xe sang bên hông rồi cẩn thận khóa cổng phóng lên hè tìm một vị trí thuận tiện để có thể an toàn mà ngó lên trời chửi đổng vài tiếng cho thanh thản đầu óc. Giải tỏa được cơn bực tức gây ấm ức tự nãy giờ, mình lửng thửng vào nhà đi lên phòng lấy đồ sạch rồi xuống tầng hai vội vã tắm táp cho trôi mau nước mưa, nhớ lại thì từ chiều qua đến giờ mình đã tắm những bốn lần cụ thể là trước khi ra ngoài gặp An để cho thơm tho mình đã tắm một lần rồi lúc trong phòng khách sạn chung với chị Tú Anh sau quy trình cạo lông đầy công phu mình cũng đã tắm thêm một lần nữa, tối hôm qua sau khi cùng cô Trang mây mưa ngoài hè vào trong nhà mình cũng có tắm rồi ban nãy trước khi về đây cũng vậy, còn bây giờ thì thình lình lại bị mắc mưa nặng thế này nên mặc dù lòng dạ không muốn nhưng mình vẫn phải đày đọa vùi đầu dưới làn nước máy thêm một lần nữa.
Tắm táp xong xuôi mình mặc đồ tươm tất rồi đi ra ngoài, chợt cảm thấy lạ vì ban nãy lúc vừa về tới nhà đã chẳng nhìn thấy và cũng chẳng nghe thấy tiếng của “người mà ai cũng biết là ai đó” ở dưới phòng khách cũng như trong bếp. Bước lại gần phòng Dì Linh mình ban đầu định bụng sẽ gọi khẽ nhưng vì trông thấy cửa phòng lúc đó đã mở hé tự khi nào nên chỉ dám nhẹ nhàng ghé mắt vào ngó sơ qua một lượt, liếc thấy Dì Linh đang cong người ngủ ngon lành trên nệm với chăn gối che đậy ấm áp đầy đủ là mình liền rời đi ngay chứ không nỡ làm phiền.
Vì ban nãy trước khi về nhà mình đã cơm nước bên nhà cô Trang xong xuôi hết cả nên bấy giờ cũng chẳng buồn xuống bếp lục lọi nữa làm gì, đi thẳng lên phòng mình soạn sách vở ra để học bài và làm bài tập cho đến cỡ chừng 2 rưỡi chiều mới quyết định bấm số gọi nhỏ Ánh hỏi thử tình hình học thêm học bớt hôm nay, bên ngoài cửa sổ lúc đó trời vẫn đang mưa như trút nước.
Mình: A lô…Ánh ơi nay có đi học thêm không…
Nhỏ Ánh: Ngoáp…không biết nữa Duy ơi…mưa gió vầy biết ổng dạy không mà đi…
Mình: Hả…học nhà thầy chứ có phải học ngoài đâu mà trời mưa thầy lại không dạy chứ…
Nhỏ Ánh: Oáp…qua nghỉ nên nhiều khi hôm nay ổng cho nghỉ luôn đó…
Mình: Ánh đang ngủ hả…nhưng mà lỡ hôm nay thầy dạy thì sao…
Nhỏ Ánh: Siêng học quá ha…vậy Duy qua ổng trước đi…tui thay đồ rồi qua sau…
Mình: Mà biết cho nghỉ không ta…thôi kệ cứ lên coi sao ha…
Nhỏ Ánh: Ừm…lên mới biết được…
Mình: Ừm vậy Ánh ngủ đi…ủa quên thay đồ đi…
Nhỏ Ánh: Ha ha…ừm…bye cu…
Mình: Ừa…lát gặp…
Ngắt điện thoại, mình đứng dậy vươn vai cho thư giãn gân cốt rồi sau đó thay đồ xách cặp xuống nhà mang áo mưa đi học.
Người ta nói mưa Sài Gòn chợt đến chợt đi như tính tình con gái Sài Gòn ương bướng dễ hờn dễ giận nhưng cũng dễ nguôi ngoai, vậy nhưng chẳng hiểu sao cơn mưa này khác quá nếu bắt buộc phải ví nó với tính tình phái yếu của xứ sở Sài Thành thì hẳn đây phải là một cô nàng lì lợm, láu cá, mất nết mất na, trơ trẽn và cực kì vô đạo đức. Nói vậy chắc các bạn cũng ít nhiều đoán biết được sự tàn phá kinh hoàng của nó lên thế giới quan, sinh vật học, cầu đường mảng đúng không và nếu như các bạn đã biết rồi thì mình xin phép không tiếp tục đi sâu nữa để dành thời lượng nhiều hơn cho diễn biến mạch truyện.
Băng qua vài khúc cua ngắn với mặt đường trắng xóa bọt nước thì cuối cùng cũng đến nhà thầy dạy thêm, cổng đã khóa cứng nên mình chỉ biết đứng ngoài ngó vào nhưng hình như mọi người trong nhà đều đã đi vắng hết cả. Đoán chừng chắc hôm nay thầy cho nghỉ nên không nói không rằng mình lập tức quay đầu xe rồ ga định bụng sẽ đi thẳng về nhà thì bất chợt nghe thấy tiếng hét thất thanh của ai đó hòa lẫn vào tiếng đì đùng quái ác của trận đại hồng thủy đang từ trên cao tuôn xuống.
– Duy…Duy…bên này…Duy…_Tiếng của người con gái tóc ngắn trẻ tuổi đang đứng co ro dưới mái hiên xa xa í ới gọi mình.
– Ủa sao Ánh đứng đây…nay không học đâu…nghỉ á…_Mình rồ xe qua tới nơi liền nói ngay.
– Biết rồi anh hai…tui với mấy đứa nữa nãy đến nhưng ổng nói là nay cho nghỉ xong rồi khóa cửa lấy xe chạy đi đâu á…thầy bà kiểu gì đâu không…_Ánh bĩu môi khi trên gương mặt nhỏ vẫn đang bám đầy nước mưa.
– Ổng là anh họ của chị đó chị hai à…_Mình nhại theo.
– Anh họ hay gì cũng nói luôn…ghét…còn không cho tui đụt mưa nữa…mưa ướt hết trơn nà…_Ánh hậm hực giũ cái áo gió bóng chày da dù mặc ngoài.
– Mà xe Ánh đâu…_Mình nhìn quanh quẩn thắc mắc.
– Thấy mưa ngại nên kêu taxi qua…giờ cũng không biết về sao đây nữa…_Ánh vừa nói vừa dùng ánh mắt long lanh cầu khẩn mình.
– Thì lên xe đi…tui chở về cho…_Mình chau mài ậm ừ.
– Nhưng mà tui không có nón bảo hiểm…_Miệng nhỏ tuy tỏ ra bất cần thế thôi nhưng ánh mắt thì vẫn chằm chằm nhìn mình đầy van xin.
– Rồi…được rồi…bồ câu có bao giờ bắt nón lúc trời mưa đâu…chị hai lên xe đi…_Mình lờ đờ mắt nhếch mép.
– Vậy hả…Ánh không có biết gì đâu đó…_Nhỏ Ánh nói xong liền nhảy tót lên xe, phanh lưng áo mưa mình đang mặc lẹ làng chui vô.
– Ừa rồi…có gì tui chịu…được chưa…_Mình thở dài ngao ngán.
– Hi hi hi…_Tiếng cười cơ hội của nhỏ vẫn cố gắng chỏi ra từ sau lưng.
Xe lại bắt đầu phóng đi trong cơn mưa tầm tã vừa to vừa lạnh, ra tới khúc cua đoạn ngã tư trước nhà thầy mình rồ ga định bụng sẽ quẹo sang phía quận 7 hướng nhà của Ánh và của cả mình thì bất chợt giọng nói ai oán từ bên trong áo mưa lại một lần nữa vang lên.
– Đi đâu á Duy…_Nhỏ Anh kéo áo mình.
– Hủm…trong đó thì an phận đi chị…tham chiến hoài…thì giờ chở Ánh về nhà chứ đi đâu…_Mình cười lớn khiến nước mưa thừa dịp bay tấp nập vào trong miệng.
– Trời…tui đâu có nói muốn về…nay chủ nhật mà…đi đâu đó ăn uống đã…_Nhỏ Ánh tốc áo mưa ra khỏi đầu vội nói.
– Chui vô lại giùm cái…ướt kìa…vậy chứ giờ muốn đi đâu…_Mình hốt hoảng la inh ỏi.
– Ăn gì đi…được không…_Ánh thấy mình cáu nên khi nói xong biết ý nhỏ liền chui vào lại bên trong.
– Cũng được…chỗ nào đây…_Mình gật gù đồng ý.
– Đi đi…tui chỉ…về hướng quận 5 đi…_Nhỏ Ánh chốt.
Vậy là theo lời Ánh mình phải ngược con đường về ngược dòng nước lũ, ngược phố tan tầm ngược chiều gió thổi băng qua cái thác di động to tướng cứ mãi nằm ì trên đỉnh đầu để đến với một quán ốc hầm nước cốt dừa nằm sâu bên trong một con hẻm nhỏ thuộc địa phận quận 5 với số nhà có đến tận ba dấu slash (/), càng độc địa hơn khi chỗ để xe dành cho khách được sắp xếp kĩ càng trong nhà còn nơi phục vụ đồ ăn thức uống và siêu gian hàng của bà chủ thì lại được bố trí tất cả đều ở ngoài trời dưới mái che loang lỗ với từng dòng nước dột rổn rảng sau lưng, đây là điển hình hoàn mỹ nhất cho cái chốn mà người ta hay đề cập tới như là nơi mà một Sài Gòn thân thiện gần gũi với những hồn quê mộc mạc ẩn mình.
– Quán bao ngon…ăn một lần nhớ suốt đời luôn nha Duy…_Ánh phụ bác chủ quán bưng hai tô ốc luộc nghi ngút khói lại bàn chỗ mình đang ngồi đợi.
– Ừa nhớ suốt đời…lần đầu tiên đi ăn vào quán mà áo Duy còn bị ướt mem như vầy…_Mình gật gù cười khịa.
– Suỵt…nhỏ tiếng thôi Duy…bác gái nghe buồn đó…_Ánh đưa tay lên miệng ra hiệu cho mình.
– À ờm…ừm…_Mình gật đầu hiểu ý.
Hai đứa ngồi yên hướng mắt nhìn vào tô chăm chú lể ốc, thỉnh thoảng lại có vài hạt nước mưa to đùng lạnh ngắt nhỏ giọt từ bên trên tấm màn che xuống thấm ướt lưng áo khiến cho khi là mình khi là Ánh thun người co ro, khung cảnh lúc đó thực vô cùng thi vị.
– Ngon không Duy…ốc cốt dừa chỗ này là nhất rồi đó…_Ánh vừa nói vừa bưng tô lên húp một hơi sâu hết cỡ.
– Ừm ngon thiệt nhưng nóng quá…cái tô sành nó giữ nhiệt lâu làm Duy mới húp cái là muốn phỏng lưỡi luôn…_Mình gật đầu hít hà.
Vừa mới nghe mình than vãn xong thì không nói không rằng Ánh thình lình nhấc tô ốc luộc trước mặt lên chìa sang phía mình hích nhẹ với ngụ ý là mình hoàn toàn có thể ném thử nước cốt dừa trong tô của nhỏ, ậm ừ đẩy cả thân người nhích lại gần mình đưa miệng húp dài một hơi đầy phê pha.
– Ngon không…_Ánh thu tay về rồi cười mỉm nhìn mình với vẻ quan tâm.
– Ngon…ngon ghê…_Mình gật đầu đưa tay làm dấu number one.
Ăn uống no nê vẫn tiếp tục theo ý kiến của Ánh, mình chở nhỏ ra khỏi con hẻm lắc léo rồi thẳng hướng khu trung tâm tìm tiệm trà sữa nhỏ đã giới thiệu sau đó cả hai lên tầng ba vừa uống cacao nóng vừa ngắm một chiều mưa buồn lãng mạn, thưởng lãm cả cái hiu hắt âu sầu của một ngày tàn không ngoảnh lại.
– Ê Duy…sau này ông muốn làm gì…_Sau một hồi thơ thẩn nhìn đường xá thì cuối cùng nhỏ Ánh cũng nhấp ngụm cacao lên tiếng.
– Hủm…lấy người mình yêu…làm điều mình thích…_Mình trả lời ngay.
– Woa ha ha…lần đầu tiên tui nghe thấy có người trả lời câu hỏi này độc như ông á…_Nhỏ Ánh cười lớn.
– Ừa…Duy mà lị…còn Ánh…Ánh muốn làm gì…_Mình cười hỏi lại.
– Tui muốn làm bên mảng ẩm thực…tui thích nhìn người ta ăn ngon…và thích kiếm nhiều tiền…_Ánh rành mạch.
– Ẩm thực sao…Ánh nấu ăn giỏi lắm hả…_Mình trầm trồ ngạc nhiên.
– Không hề…_Ánh lắc đầu ngay tắp lự.
– Vậy sao nói muốn kinh doanh ẩm thực…_Mình chau mài khó hiểu.
– Tui mở quán kem…đừng nói tui kem không ăn được nha…_Ánh thở dài đá chân mình.
– Được…nhưng…_Mình nhăn trán lúng túng.
– Ăn được thì đó là ẩm thực…khi nào tui dắt sang quán kem 3 tầng của chị tui bên quận 1 cho ông xem…chị tui đi Mỹ là nhượng lại quán đó cho tui luôn á…_Ánh đưa tay chống cằm nhìn xa xăm, cơn mưa ngoài trời qua lớp kính mỏng lúc đó vẫn đang đều đặn rơi.
– Cho luôn quán à…_Mình hỏi kĩ.
– Ừa cho luôn…nói chung khi nào tui dẫn ông qua đó thì biết…_Ánh gật đầu xác nhận.
Hút xoành xoạch đến những giọt cuối cùng của li cacao nóng đầu tiên chắc là vì lạnh, Ánh lại tiếp tục gọi thêm một li nữa nhưng lần này thì lại trầm tư và nhâm nhi hơn hẳn có lẽ bởi nhỏ đã bắt đầu cảm thấy ớn vì độ ngọt quá đà của nó.
– Duy…_Ánh lại bất giác gọi tên mình khi mắt vẫn đang chăm chú nhìn vào li cacao vừa được mang ra.
– Hủm…gì Ánh…_Mình lập tức quay sang.
– Tui với ông là bạn đúng không…có thể gọi là bạn thân được chưa…_Ánh hỏi với một giọng điệu đầy tình cảm.
– Được…được rồi…_Mình ngẫm nghĩ đôi chút rồi liền gật đầu.
– Tại sao…_Ánh cười mỉm.
– Vì Duy không mấy khi đi riêng…không mấy khi nói chuyện…không mấy khi gần gũi như vầy với nhiều người…_Mình lẳng lặng xoa cằm đáp.
– Vậy chứ ông như vầy với mấy người rồi…_Ánh hỏi ngay sau khi nghe câu trả lời từ mình.
– Hai hả ta…à không…là ba chứ…_Mình nhẩm đếm.
– …_Ánh không nói gì nhưng lại dùng ánh mắt đầy chờ đợi nhìn mình.
– Người yêu cũ của Duy…bà Dì đang sống chung…và cuối cùng là Ánh…_Mình thẳng thắn.
– Duy nếu vậy…nếu như…à không…_Ánh lấp lửng.
Khi ấy nhỏ cứ ấp úng nửa muốn nói nửa ngại ngùng rồi lại chợt bất ngờ cúi đầu im bặt khiến cho mình mặc dù không thích nhiều chuyện nhưng cũng phải nôn nao theo vì cái tính tò mò mãi không bỏ được.
– Ánh thích Duy hả…_Mình vờ buộc miệng.
– Không hề…_Ánh vội đáp ngay.
– …_Mình yên lặng ậm ừ nhưng lại làm ra vẻ không tin lắm.
– Sao đột nhiên Duy hỏi vậy…_Ánh cười to trước thái độ kì lạ của mình.
– Thì thấy bình thường Ánh đâu hay mắc cỡ như vầy…tự nhiên mỗi khi đi riêng hai đứa là Ánh bẻn lẻn sao đó…_Mình cười theo.
– Tui thề với ông là tui không có cảm giác yêu thương gì với con trai hết…bao gồm cả ông luôn đó…danh dự…_Ánh chòm tới đẩy vai mình.
– Ừm Duy cũng nghĩ vậy nhưng Ánh cứ tạo cho Duy cảm giác kiểu như Ánh đang cần một cái gì đó nơi Duy á…_Mình gật đầu nói rõ những trăn trở.
– Thực ra tui cũng có nhiều điều muốn tâm sự với Duy…muốn tâm sự thật thoải mái với tư cách một nhỏ con gái tâm sự với một thằng bạn thân là con trai…_Ánh chống cằm lí nhí.
– Ừm thì tụi mình vốn vậy mà Ánh…có gì Ánh cứ nói đi…_Mình gật đầu thấu hiểu.
– Thôi…từ từ đã…mai mốt…_Ánh lắc đầu cười buồn.
– …_Mình không nói gì nữa, chỉ biết im lặng nhìn nhỏ.
Ấy vậy nhưng chỉ một thoáng sau đó thì mọi khó xử mọi lúng túng từ đôi bên lại đề huề như cũ với những tiếng nói cười phát ra vô cùng tự nhiên, cơ bản mặc dù dễ thấy Ánh là người thường xuyên có những suy nghĩ già dặn hơn tuổi nhưng điều đó vẫn không thể thay đổi được sự thật rằng nhỏ luôn là một đứa con gái vui vẻ, hòa đồng và dễ kết bạn.
Ngồi thêm chừng một tiếng với mục đích chính là đợi trời tạnh hẳn rồi cùng về nhưng dè đâu không những không ngớt đi mà mưa lại có dấu hiệu ngày càng muốn to hơn, thấy vậy mình và Ánh lại ngậm ngùi lê lếch hai thân xác tàn tạ vừa mới hong khô xong ra khỏi quán trà sữa để đội dòng thác đổ thẳng hướng quận 7. Cẩn thận chở Ánh về nhà an toàn, hai đứa vừa chào nhau xong ngoảnh mặt lại mình liền kéo ga băng vù vù qua cơn mưa nặng hạt để kịp ghé phiên chợ chiều mua ít đồ ăn rồi sau đó có mặt trước cổng nhà đúng 6 giờ tối. Lừ đừ kiếm chìa khóa nhưng lần này thì nhanh hơn hẳn ban sáng vì sợ rằng phải tiếp tục đứng phơi đầu trần giữa trời mưa một lần nữa nên mình đã cẩn thận cho vào cặp, mở vội cổng mình nhanh chóng đẩy xe sang bên hông sau đó khóa cửa lại rồi nhảy thót lên hè đi vào nhà.
Trưa không thấy đâu nhưng bây giờ thì đã chịu khó ngồi đợi sẵn, vừa khi mới bước vào nhà là mình đã lập tức trông thấy ngay bóng dáng Dì Linh đang lấp ló trên ghế sa- lông phòng khách.
– Linh…con mới về…Linh đang làm gì á…_Mình lên tiếng khi đang loay hoay cởi đôi giày ướt sũng cạnh cửa.
Ngạc nhiên thay khi câu hỏi vừa to vừa dõng dạc của mình lại không nhận được bất kì thiện cảm hay hồi đáp nào từ “người mà ai cũng biết là ai đó” dù mình dám chắc rằng y đã nghe thấy rõ từng từ một. Thoáng lúng túng cầm túi đồ ăn lửng thửng đi đến đặt cả thảy lên bàn kính rồi nhẹ nhàng cởi cặp dựa vào lưng ghế, mình sau đó lại tiếp tục hướng sự chú ý về phía người con gái đang ngồi vô tư lự nơi góc ghế sa lông.
Dì Linh lúc nào cũng vậy, ở nhà hai người cô nam quả nữ nhưng lại không mấy khi chịu mặc quần dù cho trời nóng hay lạnh cũng vẫn cứ áo thun khổ lớn và quần chip ren bé tí đủ che những thứ cần che mà thôi. Vậy nhưng bấy giờ chi tiết đó vẫn chỉ là thứ yếu bởi việc khiến cho mình lo ngại nhất lúc này là những đường nét u uất đang tràn ngập trên gương mặt thanh tú kia, tuy rằng chúng vẫn như mọi khi hài hòa và xinh hơn hoa nhưng đâu đó nơi khoét mắt, cạnh mũi, vành môi còn kèm theo ngay sau là sự lạnh nhạt, trách móc và những hờn giận vu vơ đầy khó đoán.
Vẫn không chịu mở miệng nói gì, Dì Linh cứ thế ngồi im chăm chú nhìn vào chiếc điện thoại to tướng đang kê trên đùi chứ tuyệt nhiên không thèm ngó sang chỗ mình đang đứng.
– Linh ơi…con có mua đồ ăn cho Linh nè…ngon lắm á…_Mình đặt mông ngồi xuống ghế nhưng chưa dám nhích ngay lại gần phía Dì Linh.
– …_Vẫn chẳng buồn nói gì nhưng lần này thì có vẻ khá khẩm hơn, Dì Linh cuối cùng cũng chịu quay sang nhìn vào bản mặt mình vài giây ngắn ngủi nhưng ngay sau đó thì liền tập trung sự chú ý trở lại vào màn hình điện thoại.
– Linh…_Mình vờ làm vẻ mặt đau khổ.
– …_Dì Linh vẫn cứ thế im lặng rất chi là ra dáng lạnh lùng girl.
– Linh mới đổi điện thoại hả…đẹp quá
Linh…_Mình sáp lại gần hơn, cười khà khà đầy thân thiện.
– Ủa kì ha…tui đổi điện thoại hay không là quyền của tui…quyền của tui vì tiền tui làm ra thì tui muốn mua cái gì là quyền của tui…tui thích thì tui mua…tui đâu có lấy tiền của mấy người mua đâu…ủa sao khó quá vậy…sống mà khó như vầy thì tui nghĩ chắc tui không sống chung lâu dài được nữa đâu…đổi điện thoại thôi mà cũng bị nói mờ…bị xỉa xói mờ…khó quá mờ…_Dì Linh không hề ngó vào mặt mình lấy một lần mà cứ nhìn chằm chằm ra trước mặt để rồi trách móc, than vãn đầy da diết.
– Đâu…đâu có…con khen điện thoại Linh mới mua đẹp là thật lòng đó…con…con xin lỗi…_Mình hoảng hốt ra mặt vì thình lình bị xả nguyên tràn văn nhưng lại chưa mấy hiểu rõ nguyên do cho lắm.
– À mà tui đâu có tồn tại gì trong cái nhà này đâu ta…quên…tui đâu là ai…đâu là thứ gì mà dám trả lời mấy người…xin lỗi nha…xin lỗi Duy nha…_
Dì Linh đột nhiên khúm núm nói ra toàn những thứ khó hiểu.
– Hủm gì vậy…sao tự nhiên Linh lại nói như vậy…_Mình tròn mắt hỏi dò.
– Hừm…hơn một ngày trời không gặp mặt cũng không nói gì…tui đâu là ai…tui đâu là gì…_Dì Linh nhếch mép cười mỉa mai đánh bài ngửa.
– À ra là chuyện đó hả…hôm qua con có gọi điện thoại nói Linh là con ngủ ở nhà bạn sáng về rồi mà…_Mình gật gù giải bày.
– Rồi sáng có về không…_Dì Linh cuối cùng cũng chịu quay sang nhìn mình, nhưng lại là trừng mắt.
– Sáng chưa về nhưng trưa con về thì lúc đó Linh ngủ mất rồi…à vì ngủ nên mới không biết con về…về xong con lên phòng học bài rồi 3 giờ đi học mà nay thầy lại cho nghỉ nên con đi uống nước với bạn…giờ về có mua đồ ăn ngon cho Linh nè…_Mình phân bua.
– Sao biết tui ngủ…mấy người về là tui đi ra luôn đó…tui thấy mấy người ướt như chuột đứng trước cửa phòng cởi trần cởi truồng thấy mà gớm ha…rồi cái đi thẳng vào trong phòng nên tui nghĩ là vào kiếm đồ để xuống tắm…tui mắc cỡ nên định vào đắp mền nằm xíu đợi lát mấy người tắm xong đi ra rồi xuống ăn cơm chung luôn…ai dè tui ngủ quên…nhưng mấy người cũng không có thèm kêu dậy nữa…vậy thôi sống chung làm gì…tui đâu có là gì trong cái nhà này…bị khinh rẻ…_Dì Linh chậc miệng kể lể nghe rất ư thảm thương.
– Linh mà cũng biết mắc cỡ hủm…_Mình lẩm nhẩm trong miệng.
– Lầm bầm gì á…nói to lên nghe với coi…không biết…tui nói rồi…mai tui xếp quần áo đi luôn…mấy người ở lại đây một mình thích làm gì thì làm không ai cản…còn tui đi…_Dì Linh lườm mình bắt đầu dọa dẫm.
– Sao tự nhiên nay Linh kì quá…hết cử tháng rồi mà…_Mình nhăn nhó.
– Thích vậy á…muốn vậy á được hông…liên quan gì cử tháng…tui nói rồi…vậy á…_Dì Linh đặt điện thoại xuống ghế rồi chắp hai tay vào nách phụng phịu.
– Con biết rồi…con xin lỗi…sau này con không vậy nữa…_Mình gật gù ca điệp khúc cũ.
– Biết gì biết…biết thì nói thử nghe từ hôm qua đến giờ mấy tiếng…mấy người ra khỏi nhà lúc chiều hôm qua…à không…phải tính từ lúc tui ngủ quên trên ghế…cho luôn là hả 12 giờ trưa đi…giờ này là hơn 6 giờ tối rồi…vậy là 1 ngày 6 tiếng tui chưa thấy cái bản mặt đù của mấy người…sao đây…tại mấy người lì lợm quá hay tại tui dễ dãi quá hả…_Dì Linh lại càng được dịp chằn giọng.
– Con biết rồi…con xin lỗi…sau này con không vậy nữa…_Mình khúm núm cúi đầu nhỏ tiếng.
– Có vậy nữa hông thì tui hông biết…cũng hông muốn biết…tui ghét lí do tui thù lí do…lần này tạm thời để đó…một lần nữa thôi…chỉ cần một lần nữa thôi là tui đi luôn…muốn làm gì làm muốn sống sao sống…mà nói vậy chứ nhiều khi mấy người còn muốn tui đi á hen…_Dì Linh nói xong liền nhìn mình chằm chằm.
– Có đâu…thương Linh lắm luôn á…_Mình lập tức cười khì ngã người dựa cái đầu ướt sũng sang vai Linh.
– Á…ướt…ướt cà…thương hả…thương cái cục cứt á…_Dì Linh vội né tránh nhưng đã quá trễ nên chỉ biết ngồi giãy nảy.
– Dơ…_Mình ngồi thẳng dậy chau mài.
– Dơ hông…tui dơ hông…_Dì Linh lờ đờ trừng mắt kiểu đàn chị.
– Không…Linh sạch…vừa sạch vừa thơm phức…_Mình lắc đầu cười nắc nẻ.
– Hi hi…mấy người đúng là loại người biết thưởng thức á…_Dì Linh gật đầu thấu hiểu.
– Ừm biết lắm…biết nên mới khổ vầy nè…_Mình lại nhỏ tiếng lí nhí.
– Nói gì…trời ơi sao nay gan quá dạ hả…lẩm nhẩm nói xấu tui hoài luôn…chắc muốn ăn chửi nữa đúng hông…chưa thấm chứ gì…_Dì Linh há hốc miệng.
– Đâu có nói xấu…con nói là nay con mua một món ăn này ngon lắm…miễn chê…mua cho Linh á…_Mình xua tay rồi vội chòm tới xách bịch đồ ăn lại.
– Mua gì cho tui á…_Dì Linh ngó nghiêng chờ đợi.
– Mua gì thì Linh cứ vào lấy một dĩa to với một chén đựng nước chấm ra đây…nhanh…gọn…lẹ…_Mình cười đẩy vai Dì Linh đứng dậy.
– Ò…_Dì Linh ậm ừ rồi lập tức phi ngay vào bếp.
Nhanh chóng lấy miếng khăn khô đang nhét dưới kệ bàn để trải lên trên bề mặt kiếng, mình sau đó đợi Dì Linh đem chén dĩa ra thì liền chủ động đổ nước chấm và cởi phanh miệng bịch chả giò cẩn thận đặt lên trên dĩa.
– Cái gì á…trắng trắng dài dài…úi mùi thơm ghê…_Dì Linh ngơ ngác nhìn vào mớ chả trong bịch.
– Chả giò đó…chả gia truyền…_Mình nhẹ nhàng đáp.
– Chả hả…mà sao biết là chả gia truyền…_Dì Linh gật gù hỏi.
– Thì bác đó nói bác là người miền Bắc vào đây mới được vài năm…nhà bác này trong hẻm với lại bán chả theo cân kí chứ không phải bán tràn lan ngoài đường đâu…_Mình nói xong thì đưa tay vào trong bịch chọn lấy một miếng chả khá lớn, quẹt nước chấm rồi đưa sang miệng Dì Linh.
– Sao mấy người biết quán này…ứm…a…úi ngon quá hà…ngon ghê ha…_Đang nói dở Dì Linh vội há miệng đón lấy món quà từ tay mình, nhai kĩ rồi trầm trồ khen nức nở.
– Hồi cuối năm lớp 11 thi học kì xong có liên hoan ở nhà thằng bạn…con có đi chung mua đồ ăn nên mới biết chỗ…bác này là do trước có quen với mẹ của một đứa trong nhóm…_Mình giải thích chi tiết.
– Ò…ngon quá trời…_Dì Linh lại bốc miếng nữa đưa lên miệng.
– Cái này hình như ngon nhất là khi làm đồ nhấm chung với bia á…_Mình chống cằm chậc lưỡi.
– Ăn với cơm cũng được mà…ngon quá hà…_Dì Linh vừa nhai vừa nói.
– Ừm…vậy con lên tắm rồi xuống mình ăn cơm luôn nha…_Mình gật đầu đứng dậy cầm cặp đi về hướng cầu thang.
Đi lên phòng mình lấy quần áo mà ban trưa trước khi đi học đã thay ra để xuống tầng hai tắm rửa, nhưng rút kinh nghiệm lần này mình chỉ dám tráng người sơ qua với nước nóng cho trôi đi bụi và những hạt mưa đang bám đầy trên cơ thể mà thôi chứ chịu chẳng thể cày đầu dưới vòi sen thêm một lần nào nữa. Tươm tất quần áo, mình đi xuống nhà ăn cơm cùng Dì Linh khi mọi thứ đã được bày sẵn trên bàn bếp trong không khí ấm cúng và ngập tràn “yêu thương”.
– Ủa…Ba nói là Duy giải quyết mấy vụ mất đồ bên kho hả…_Dì Linh bất giác đứng ngay sau lưng khi mình đang loay hoay lau bàn ăn.
– Hủm Ba ai…Ba con cũng là Ba Linh hả hay sao mà kêu Ba nói…_Mình quay lưng lại lờ đờ mắt gợi chuyện.
– Thì…thì Ba mấy người…Ba mấy người được chưa…_Dì Linh mắc cỡ hai má đỏ hoe trông rất yêu.
– Ừa rồi sao…có chuyện gì…bộ Linh cũng có lấy hả…hê hê…_Mình cười mỉa trêu ghẹo.
– Đá chết giờ…tui hông phải loại người đó nha…lần sau…chừa nghe chưa…_Dì Linh nghiến răng vỗ mạnh tay vào mông mình đánh “chẹp” một tiếng rõ kêu.
– Á đau quá…mạnh tay dữ vậy…con mà bực là đi lên phòng luôn đó…cho Linh dọn một mình…_Mình la làng than trách.
– Thách á…đi thử tui coi miếng y…đi thử y…_Dì Linh nhếch mép lườm nguýt.
– …_Gặm mối căm hờn, mình lầm bầm oán thán trong miệng ấy thế nhưng vẫn đứng lau chùi kĩ lưỡng cho đến khi xong xuôi mới dám rời đi.
Lên phòng mình chỉ cố gắng làm thêm ít bài tập nâng cao rồi sau đó đi ngủ luôn vì giấc trưa khi từ nhà cô Trang về mình đã chuẩn bị hoàn tất các bài vở của ngày mai.
Hôm đó chẳng giống mọi khi, Dì Linh không viếng thăm vào giấc cận khuya như thường lệ nữa có lẽ vì lo cho mình bị mất giấc lúc trưa lại còn phải lội mưa cả ngày, hoặc cũng có thể bởi Linh vừa sắm chiếc điện thoại mới toanh nên phải bỏ thời gian ra để tò mò vọc vạch không hướng nhiều sự chú ý tới mình nữa, càng khỏe vì hôm đó công nhận mình cũng đuối thật chẳng còn sức đâu để mà chịu đựng sự chì chiết, nhiếc móc.
Ngày hôm sau- thứ hai và hôm sau nữa- thứ ba cũng bình thường như bao ngày đầu tuần khác, vẫn đi học chính ở trường vẫn tới học thêm đều đặn ở nhà thầy chẳng có gì đáng kể và mình cũng dành hẳn hai buổi nghỉ trưa để sang khách sạn “rút ngắn” bớt cái blacklist dài thòng bằng cách gặp gỡ và hỏi han vài anh chị nhân viên. Nói chung mọi việc đều diễn ra khá êm xuôi cho đến một ngày sau đó- ngày thứ tư, cái ngày mà như mình đã đề cập bên trên với cuộc hẹn buộc phải có mặt ở nhà cô Trang, ngày mà nhiều người trong số các anh em đang chờ đợi, ngày mà cái chị gái lạ mặt tên Duyên kia xuất hiện.
Đăng nhận xét