Năm lớp 11 là năm học kinh khủng nhất mà tôi trải qua. Không nhiều chuyện để nói ngoại trừ việc thằng Ngọc bị cho ngưng học vì hạng kiểm cuối năm lớp 10 kém, buộc chuyển trường.
Kiến thức học thì nặng vô kể, Bọn lớp tôi đua nhau đi học thêm, nhất là các môn tự nhiên Toán – Lý – Hóa. Hầu như cả đám tập chung vào chuyện học hành, sáng cũng học, ra chơi cũng học, chiều đi học nốt. Trừ một vài thành phần như Tôi- Thằng Tiến và nhỏ Phương Anh.
Tôi với thằng Tiến không đi học vì không có tiền.
Nhỏ Phương Anh không đi học vì nó giỏi bẩm sinh, cách học của nó khác xa với đám đông.
Ba đứa trở nên thân thiết và cô độc trước lớp.
Chuyện tình của tôi và Em chẳng đi tới đâu.
Lần đầu tôi tới thăm Em thì Em có nhã ý là tôi nên tập chung vào việc học, không nên đi xa thăm em thế này, thế nọ. Chốt hạ bằng một câu là : Tránh Xa Em ra
Lần thứ hai xuống thì nhận tin Em đang thi học sinh giỏi cấp tỉnh môn Lý.
Bọn Tôi biệt tăm.
Dần dần hình như tôi nhận ra, tất cả những kỷ niệm em và tôi có đều đã là một thời xa vắng. Em không còn là “Tiểu Long Nữ” thơ ngây và dịu dàng như hồi nào, bây giờ đã trở thành “Nhạc Linh San” trong tác phẩm Tiếu Ngạo Giang Hồ. Còn tôi là chàng Lệnh Hồ Xung quanh quẩn bên Em, Lúc này “ Lâm Bình Chi” chưa xuất hiện, nhưng mơ hồ tôi cảm nhận được ra bóng dáng của một người trong bóng tối.
Có gì đó đau nhói nơi trái tim.
Tiếng đàn tôi hát vang bài “ Người Yêu Cô Đơn”
Đời tôi cô [Am] đơn nên yêu ai cũng không duyên
Đời tôi cô [Dm] đơn nên yêu ai cũng không [Am] thành
Đời tôi cô [E7] đơn nên yêu ai cũng dở dang
Yêu ai cũng lỡ làng dù rằng tôi chẳng lỗi [E7] chi
………………………………�� �………………………………
Thằng Tiến thỉnh thoảng hỏi:
- Phong. Sao mày không đi thăm Trà My?
Tôi im lặng cười khổ một mình, Đôi lúc tôi muốn nói huỵch tẹc ra cho nó nghe là bị nàng xa lánh , nhưng rồi lại ngưng. Nó dường như hiểu ra tâm trạng buồn tôi đang trải qua nên lặng lặng rút lui. Tình bạn là vậy. Đâu cứ nhất thiết chia sẻ hết mọi chuyện. Chỉ cần hiểu là đủ.
Có hôm nhỏ Phương Anh ngồi cùng tôi ở ghế đá ….
- Phong, Phong còn thương Trà My không? – Nó hỏi
Tôi lại im lặng. Trà My là mối tình đầu của tôi. Không phải muốn quên là quên, muốn ngưng nhớ là được. Ai trên đời không có sẹo trong trái tim?
- Sao Phương Anh lại hỏi zậy? – Tôi ngước lên nhìn nó cắc cớ
- Thì…thì….tại P.Anh thấy Phong buồn nên nghĩ……
- Sau này Phương Anh đừng hỏi vậy nữa, Chuyện của Phong để Phong lo
Nói xong câu đó tôi rời khỏi ghế đá, bỏ mặc Nhỏ bên hàng lá phượng theo cơn gió tấp xuống những cánh lá nhỏ xíu như lá me bay. Thẫn thờ trước sân trường.
…………………..
Ngày còn nhỏ, tôi được mấy anh chị dạy một bài:
Chim Ri là dì sáo sậu - Sáo Sậu là cậu Sáo Đá - Sáo Đá là bác Sáo Đen - Sáo Đen là em Tu Hú - Tu Hú là chú Bồ Các - Bồ Các là bác Chim Ri - Chim Ri là dì Sáo Sậu……
Cứ như vậy bài hát được lập đi lập lại và xoay vòng tròn
Tình Ái cũng thế. Nó là một vòng lẩn quẩn và rối rắm , không đầu không đuôi. Một ngày nào đó lang thang trên phố, thấy một cô gái đẹp. Bỗng dưng trái tim nhảy dựng và rồi có chút gì yêu yêu, rồi lãng quên. Cũng có khi bên giàn hoa thiên lý. Bóng dáng một ai đó đã ngự lãnh trái tim mà không dùng bút gì xóa được. Cũng có người một đời yêu và chỉ yêu một người. Dù rằng người ta tệ bạc đến thế nào.
Nghe thì có vẻ triết lý, nhưng ứng vào chuyện của Tôi, xem ra là đúng.
Cấp hai có Trâm Anh thích tôi dù biết Em mới là người…….
Cấp ba Nhỏ Phương Anh thích tôi
Thích như Tôi thích Trà My
Đám bạn tôi thấy.
Thằng Tiến cũng thấy
Tôi cũng ít nhiều nhận ra được tình cảm của Nhỏ.
Nhưng vấn đề là bản thân chỉ xem Phương Anh như một người Bạn, một đứa em gái. Thế nên mới có chuyện “Nhỏ” gọi tôi là Anh. Bởi có hôm tôi kêu Phương Anh ra và quyết định nhận làm Em Gái kết nghĩa. Chưa cần biết có sự đồng ý hay không. Nhỏ nhận lời. Nhận lời với một vẻ mặt đưa đám……
Năm lớp 11, Nếu không nhờ “Đứa Em Gái” bất đắc dĩ đó chỉ cho vài đường về các môn học, khéo Tôi đã ở lại lớp. thỉnh thoảng còn cả gan ném đáp án cho tôi trong mấy môn kiểm tra.
Thằng Tiến mập tự lo thân mình. Tuyệt kỹ “Cóp Py thần Chưởng” của nó đã đạt cảnh giới tối cao. Hai ngón tay nó mang trong mình một bí kíp võ công vô đối hệt “ Linh Tê Nhất Chỉ” Lục Tiểu Phụng của tác giả Cổ Long. Nếu anh chàng kia chỉ dùng mỗi hai ngón tay kẹp được tất cả mọi ám khí trên đời, thì hai ngón tay của thằng Tiến Mập cũng có thể kẹp giấy, kẹp sách, giở sách khi đi thi. Đồng thời chỉ bằng diện tích hai ngón tay trỏ và giữa đã có thể chép toàn bộ công thức cơ bản của môn Lý –Hóa. Âu cũng là khả năng thiên phú.
Nếu không có mấy thứ đó, chắn gì điểm trung bình các môn học của Tiến Mập đã khá hơn ?
Cuối năm lớp 11. Tôi với thằng Nó đội sổ
May thay là ít khi xuất hiện ở sổ đầu bài.
“Học bạ” ghi: “HỌC TRUNG BÌNH –ÍT PHÁT BIỂU TRONG LỚP- TRẦM TÍNH” . tôi làm Ba Mẹ buồn nhiều.
Năm lớp 12.
Học kỳ I không có thay đổi gì mấy. Đồng bọn cũng say mê học như năm ngoái.
Đầu học kỳ II có thiên hướng thay đổi tí xíu. Đó là việc các môn không quan trọng được đám học sinh bỏ bứa. ví dụ như Giáo Dục Công Dân chẳng hạn. Gần như tất cả không thèm chép bài. Học để thi cho lấy lệ. Cả lớp tập chung vào những môn có khả năng thi tốt nghiệp và định hướng thi đại học. Trường cung cấp cho bọn tôi hồ sơ đăng ký thi.
Cả lớp bàn tán xôn xao. Trừ một vài thành phần đã được bố mẹ ra quyết định, ví dụ như con có bố mẹ làm nghành ngân hàng thì thi đại học Ngân Hàng. Đứa nào có bố Công An thì thi An Ninh. Còn lại một đám y như gà mắc tóc. Ở cái thời mà công nghệ thông tin chưa phát triển, tất cả chỉ trông chờ vào cuốn định hướng nghề nghiệp do thư viện trường cho đọc tham khảo. Bây giờ ngẫm lại toàn là nói láo. Nào là thừa thầy thiếu thợ, nào là công nghệ thông tin, nào là ngành hót thiết kế đồ họa. Rốt cuộc sau này khi bọn tôi ra trường toàn phải làm trái nghề.
Tôi chọn một ngành mà tôi cho là có thi cũng không đậu : Cơ khí chế tạo máy của đại học sư phạm kỹ thuật. năm ngoái lấy 22 điểm ba môn. vơ vét thêm CĐ CN 4 và trung cấp Cao Thắng ngành sửa chữa ô tô. Cả ba đều thi riêng lẻ từng trường.
Vào độ tháng ba.
Ngoài sức nóng của kỳ thi tốt nghiệp và đại học, còn là sức nóng của sự chia ly.
Đám học sinh được đám thầy cô truyền bá tư tưởng” Yêu nhau gấp đi – Nếu không là vài tháng nữa chia tay trong mưa” . Bọn chúng bắt đầu tiếc nuối thời gian ba năm học với nhau. Có đứa thì tiếc về tình yêu, có đứa thì suy ngẫm tìm cách nào tạo ra thật nhiều những kỉ niệm cuối cùng của đời học sinh.
Bỗng chốc lắm tình huống buồn cười.
Lớp trưởng thích Nhỏ Phương Anh từ lâu.
Một hôm đúng vào sinh nhật Nhỏ , len lén đem lên lớp một giỏ hoa hồng. để chỉnh ình lên bàn nhỏ với dòng chữ: “ Anh yêu Em” . Không chú thích, không phụ đề và P/s. Ban đầu Phương Anh vui vẻ trước lẵng hoa, có mấy đứa con gái được như Nhỏ? nhưng rồi bị đám bạn trêu đùa không ngớt đâm ra ngại ngùng và khó chịu. Nhỏ tính vứt ra sân thì được mấy bạn nữ khuyên để lại. Nhỏ nhìn quanh quất khắp cả lớp xem anh chàng nào dám cả gan tặng hoa? . Nhìn cả qua chỗ tôi. Tất nhiên Tôi làm gì có đủ tiền để mua cho từng ấy bông.
Không một chàng trai nào đủ dũng khí để nhận.
Kết quả giỏ bông đó được gửi lên văn phòng trường trong sự tiếc nuối đứt ruột của chủ nhân.
Nhằm kỉ niệm ngày 8-3 quốc tế phụ nữ. Trường tôi phát động phong trào cắm hoa. Mỗi lớp đại diện ra một nam sinh để làm việc này. Các cô trong trường thành lập hội đồng ban giám khảo để đánh giá chung. Điểm sẽ cộng vào điểm thi đua lớp. Đây là phong trào chưa từng xảy ra trước đây nên hầu hết các lớp đều háo hức tìm ra ai khéo tay nhất và đầu óc nghệ thuật nhất.
Nói tới nghệ thuật thì lớp tôi không thằng nào qua được tôi. Cả đám con gái nghĩ vậy bởi tụi nó biết tôi đàn ghitar. Mà trong trí tưởng tượng của tụi đó, Cắm hoa cũng giống như đàn ghitar, đều là một bộ môn nghệ thuật.
Từ hồi cha sinh mẹ đẻ đến giờ, ngoài chuyện đi hái hoa cỏ may kết thành bó cho nhỏ Trâm Anh. Tôi chưa bao giờ kết một loại hoa nào khác.
Ắt hẳn đám con gái lớp tôi chọn nhầm chăng?
Thật ra không phải vậy. Bằng cái máu nghệ sỹ của mình, Giỏ Hoa tôi cắm tạo ra sự độc nhất vô nhị tại cái trường học này, tạo ra sự tranh cãi giữa cô phụ trách công đoàn trường và cô hiệu trưởng khi trao giải, tranh cãi về nghệ thuật gay gắt tới mức cãi nhau tay đôi trước mặt toàn học sinh để bảo vệ quan điểm chấm thi của mình. Tạo ra sự bàn tán xôn xao giữa đám học sinh. Tạo ra một không khí vô cùng phấn khích. Tạo ra một “ Hot Boy “ chính hiệu suốt ba tháng sau đó, mà chủ nhân nhận được quá trời hoa và thư tỏ tình, nhiều đến nỗi “ Cô em gái” Phương Anh ghen cả lên.
Sự tình như sau.
Tôi nhận lời sẽ thay mặt Nam Sinh đi thi, với điều kiện sẽ không cần quỹ lớp, không cần làm nháp cho tốn tiền, đồng thời bí mật kiểu dáng của bình hoa cắm được tôi giữ đến phút cuối. Đám ban cán sự lớp đồng ý. Tụi nó hiểu tôi. Thằng Phong tôi nói được làm được.
Sáng mùng 8-3
Tiếng Loa rộn rã kêu gọi :
---A Lô, A Lô..Thân mời tất cả các Em học sinh các lớp tập chung tại khu vực chào cờ, Các bạn Nam yêu cầu đi lấy ghế cho bạn nữ, đồng thời phụ nữ được ưu tiên xếp trên…a lô. A lô…..
Cả đám rục rịch ra trước sân trường.
Sau lễ phát biểu dài chừng 15 phút ca ngợi mấy thành tích của chị em phụ nữ, Mirco cũng nhường lại cho cô phụ trách công đoàn công bố thể lệ cuộc thi: Mỗi bình hoa được chuẩn bị trong vòng tối đa 20 phút. Có 5p thuyết trình về nội dung mình cắm.
Thời gian bắt đầu….
Tích tắc…tích tắc…….
Xung quanh tôi là cả một đám nam sinh lôi ra nào kéo, cây cảnh phụ, hoa từng chùm, từng chùm.
Tôi khẽ khàng hành động. Cắm hoa lên. Bỏ đá lên. Chưa đầy 5p bình hoa đã hoàn chỉnh. Tôi hùng dũng bước lại về lớp. Tất cả thành phần ban giám khảo đều sửng sốt và đứng lên ngước nhìn, họ sợ học sinh này bị đau bụng hay gì đó mà kết thúc phần thi sớm.
Sau ba mươi phút tiếng gọi vang lên: Hết Giờ.
Một số Bình Hoa vẫn chưa cắm xong, Cô phụ trách phải ra tín hiệu ngắt lại lần thứ hai.
Lần lượt từng nam sinh trình bày ý tưởng của mình. Đến lượt tôi cầm Mirco:
- Dạ, kính thưa cô hiệu trưởng, Cô Phụ trách. Em tên Phong lớp 12a3. Trước khi trình bày về bình hoa, Em xin phép đàn và hát một bài.
Tôi vừa đàn vừa hát một đoạn của trường ca” Hòn Vọng Phu” của Lê Thương.
Cả hội trường im phăng phắc. Khi tôi ngưng, cả hội trường vỗ tay rần rần.
Tôi giải thích: Em chỉ cắm một bông hoa hồng tượng trưng cho người phụ nữ chờ chồng. Đá tượng trương cho hòn núi. Nước tượng trưng cho sóng biển……..
Cả Hội Trường vỗ tay vang dội lần nữa.
Kết quả là Chậu hoa tôi cắm đoạt giải nhì, giải nhất thuộc về chậu hoa lu xu bu của một lớp khác.
Tôi nổi tiếng đến mức không ngờ kể từ khi đó.
Tất cả các chương trình văn nghệ dự kiến cho cuối năm học đều lôi kéo tôi vào.
Thỉnh thoảng bàn học tôi lại xuất hiện một thư làm quen. Không đầu không đuôi. Tôi toàn đưa cho Phương Anh giữ giùm.
Âu cũng là một thời để nhớ.
Bọn tôi rục rịch thi tốt nghiệp.
Rồi thi đại học.
Mỗi đứa mỗi phương trời.
Lưu những kỷ niệm với nhau bằng những dòng chữ trên áo
Cô Em Gái vẽ lên áo tôi một trái tim bằng bút đỏ thật to.
Cả đám dành cho nhau những lời chúc tốt đẹp cho tương lai.
Tôi được thêm những dòng địa chỉ của mấy cô gái hâm mộ tiếng đàn
Cuối cùng rồi cái gọi là cấp III đã trôi qua trong kí ức đời tôi. Những kỷ niệm êm đềm ngày mới lon ton vào trường. Hệt như bầy chim non nháo nhác. Những kỉ niệm về vụ “ Quần treo cây tùng” . Tất cả những hồi ức về trận đánh nhau kinh điển ở Bảo Lộc. Những lần hát cho Cô Em Gái nghe dưới ánh trăng. Tất cả đều chiếm một phần trong trái tim tôi đến giờ. Dẫu rằng có một vài điểm khiến tim tôi tan nát. Kỉ niệm không thơ mộng và đẹp như hồi cấp II. Tôi vẫn thầm ước rằng, giá như tôi có thể có túi thần kỳ của Doremon để bay về quá khứ, ngồi lại chỗ ngồi cũ của mình, thăm lại thằng Tiến, thăm lại Tiến Sỹ Gây Mê -Cẩm Vân.
Thỉnh thoảng Tôi ngang qua ngôi trường yêu dấu. Nhìn lại đám cây Tùng và hàng Phượng vỹ trổ hoa. Nhìn lại đám học sinh đi học.
Nhắc nhớ một thời không quên.
Cuộc đời tôi sau khi rời khỏi mái trường cấp III, rời xa nhà, xa gia đình, gặp lại Em và Trâm Anh. Tất cả đều đầy biến loạn. những Biến Loạn bị ướp bởi một mùi hương của đồng Tiền.
Tháng 9 năm đó . Tôi xách ba lô một mình xuống Sài Gòn nhập học vào một trường ở tại quận Gò Vấp.
Đang đi trên đường. Chuông điện thoại kêu tút tút…..tút…
SỐ điện thoại 0633….
- Dạ. A lô. Phong nghe đây ạ
- Quỳnh đây – Giọng một người con gái
- Quỳnh nào vậy? - Tôi ngạc nhiên
- Quỳnh học chung cấp 2. Thằng Tiến chết rồi Phong ơi.
Tôi im lặng một hồi, Tính từ ngày nhận được tin báo đổ về trước, tôi chỉ quen với một thằng tên Tiến, và một con nhỏ cá sấu tên Quỳnh.
- Phong….Phong còn đó không? – Nhỏ Quỳnh lên tiếng
- Thằng Tiến mất lâu chưa? – Tôi hỏi ngược.
- Mới sáng nay, tranh thủ về với nó Phong nhé
- Uhm. Tui cúp máy đây – Tôi tắt máy cái rụp
Hoang mang đi một đoạn đường từ Lê Hồng Phong về tới vòng xoay Lý Thái Tổ. Chuông điện thoại lại reo lần nữa. Một số máy quen thuộc. Một giọng nói trong nghẹn ngào. Tim tôi rung lên bởi đoán chừng chuyện thằng Tiến đã là sự thật rồi. số máy này đã gần một năm nay không còn gọi cho nhau:
- Anh ơi, Em đây. Tiến nó đi rồi.
- Uhm. Anh vừa mới biết. Em có về với nó không? Anh qua nhà lấy đồ rồi đón
- Dạ. Khoảng 30p nữa anh qua nhá.
Tôi lật đật về soạn mấy bộ đồ rồi dông xe qua đón em. Vừa tới cổng đã thấy người đợi sẵn. hai mắt sưng húp và đỏ mọng. Chất đồ lên xe – thẳng tiến
Thành phố Sài Gòn có nhiều nét đẹp, ngược lại cũng có những vấn đề nhức nhối. Đó là ngập nước và kẹt xe. Gần hai tiếng đồng hồ tôi mới thoát ra được khỏi cầu Sài Gòn giữa giờ cao điểm. Lúc này con ngựa sắt đã sẵn sàng cho một chuyến đi tốc hành 200km về quê.
Vút…vút….
Ào….ào….
100km/h…. 120km/h….. khi phố thị lên đèn.
Em ngồi sau ôm tôi chặt cứng.
Cái ôm này đã không hiện hữu hơn một năm nay, kể từ ngày em phát hiện trái tim tôi có quá nhiều ngăn đựng……
Tôi vẫn lao vào những cuộc chơi như con thiêu thân, vẫn lao vào đồng tiền một cách mù quáng. Bỏ rơi Em ngẩn ngơ, bỏ rơi như hồi còn bé, Tôi trốn tránh khỏi nhà Em khi sợ Trà My biết mình đi lượm cát tút, trốn chạy khi em ngồi bên giàn thiên lý mát lạnh chờ đợi tôi ngang qua. Em chấp nhận rời xa tôi một thời gian để suy nghĩ nghiêm túc về chuyện hai đứa.
Xe vẫn lao đi với vận tốc lớn.
Điện thoại tôi đưa cho em cầm sẵn tiện liên lạc.
Gió ngược chiều thổi lên mang theo tiếng nói thỏ thẻ của Em với ai đó.
- Trâm Anh có về không? Trà My với anh Phong đang chạy về
- Abc…..xyz
- Uhm. Gặp nhau ở nhà Tiến nhé.
Tôi mường tượng được câu chuyện. Cám ơn thằng Tiến nhiều. Ngày còn sống nó cũng đã là sợi dây liên kết để nối tôi với hai cô gái. Giờ Tiến mất, vẫn sẵn lòng giúp tôi tìm lại người thương.
Hai đứa dừng xe bên chân đèo Bảo Lộc.mệt mỏi rã rời, Tôi bật lửa châm điếu thuốc Jet phì phèo
- Anh hút thuốc à ? – Giọng Em vang lên.
- Uhm. Anh mới nghiện thời gian gần đây.
- Anh hút ít thôi, hư phổi đó –Lời khuyên răn thốt ra.
Gần 9h đêm, gió lạnh buốt hết cả hai tai, tim tôi thắt lại. Phải chăng âm hồn của thằng Tiến dẫn lối hai đứa về thăm ?. Nghĩ lại những kỉ niệm nó cũng tôi trải qua suốt một thời gian dài. Lòng không khỏi bồi hồi và nuối tiếc. Lời hứa một ngày nào đó thành danh ở Sài Gòn rồi kéo thằng Tiến theo, chưa kịp thực hiện. Giờ đã bên kia thế giới. kéo thế nào đây? Còn nhớ ngày nào thằng Sơn và thằng Tiến giả làm cặp tình nhân anh anh em em ẽo ợt trước mặt tôi và Trà My trước cổng trường. Chẳng rõ thằng Sơn có biết tin thằng Tiến chưa?
Trà My lục lọi trong mớ đồ mang một cái khăn choàng rồi lại gần tôi cuốn khăn lên cổ. Hai đứa gần nhau hơn bao giờ hết. Nhìn nhau. Rồi em nép vào người tôi thổn thức. Chẳng rõ vì thương tâm một đứa bạn ra đi hay vì thương tâm cho mối tình chia tay ???. Đoán chừng cả hai.
Đèo Bảo Lộc ngoằn nghòe gần 10 cây số. Chiếc xe chậm chạp bò lên đỉnh. Tiếng côn trùng , tiếng dế kêu, tiếng u tịch của cánh rừng khiến cho không gian và thời gian ngưng tụ. thỉnh thoảng một vài chiếc xe ford tốc hành chạy ngược chiều hắt hết cả ánh đèn vào mặt.
Về đến nhà thằng Tiến cũng gần 10h đêm.
Đèn sáng choang. Bên ngoài cột báo có người ra đi……
Tôi dựng xe xuống , bước vào nhà.
Mẹ nó khóc nấc từng cơn, có lẽ khóc vì ân hận vì không lo được cho thằng Tiến. Bà ngoại quá đau buồn và mệt nên nằm trên gường cách quan tài khoảng gần 2 mét.
Thằng Tiến ngủ ngon quá !!!
Môi khẽ mỉm cười, khuôn mặt thanh bình và mắt nhắm lại. Chân tay không động đậy. thằng Tiến ngủ mãi mà không tỉnh. Mặc cho tôi rờ vào má nó tát nhẹ.
- Tiến ơi, tỉnh lại đi. Tao là Phong nè. Tao về thăm mày nè, mở mắt ra nhìn tao.
-
Hai chân tôi như rịu xuống bên quan tài. Khóc hu..hu thật to. Em nắm cổ tay tôi giữ lại
- Mẹ mày, Tiến ơi. Sao mày đi mà đéo nói tao một tiếng…hu..hu
Trong đám tang mà chửi tục thì không hay, nhưng người nhà nó, làng xóm láng giềng. Đám bạn tôi ngoài sân không ai cản tôi. Bởi họ hiểu, tôi và nó thân thiết nhau. Những lời đó là những lời đau buồn và đầy nước mắt. Giàn dụa. Tôi đứng bên quan tài lảm nhảm những câu vô nghĩa. Rồi lại ngắm nhìn khuôn mặt nó trong quan tài. Chỉ đến khi em và thằng Sơn Mụn tới dìu tôi ra ngoài……
Điếu thuốc làm tôi trấn tĩnh lại.
Tôi hỏi thằng Phong Con.
- Thằng Tiến bị sao mà đi?
- Tai nạn khi đi rà cá mày ạ. May mà thân thể còn nguyên lành, chỉ bị điện giật dưới nước chứ không nổ bình – thằng Phong Con giải thích cặn kẽ.
Tôi biết khá rõ tính thằng Tiến, nó là đứa “ Quê của Quê” . Tuổi thơ đã mang đầy những nét của làng. Sau này lớn vẫn duy trì thói quen những trò câu cá bắn chim. Nó đi rà cá về đãi bạn bè, chứ không phải làm kinh tế. Thời gian trước khi mất, nó đi sẻ gỗ rừng, cuộc sống chắc cũng không đến nỗi.
Gần hai tiếng sau thì có tiếng xe ô tô đỗ lại. người bước xuống xe là Trâm Anh.
Cắm cho thằng Tiến nén nhang rồi lặng lẽ ngồi vào bàn cạnh Em và Tôi. Mấy thằng vẫn giữ nguyên tâm trạng im lặng. Đáng lý bạn bè lâu ngày gặp cũng đủ chuyện để hỏi han. Nhưng trong buổi đêm hôm đó. Chẳng ai nói ai câu nào cho ra hồn. tất cả đều ngắt quãng, không đầu không đuôi xen kẽ với những tiếng nấc của người trong gia đình.
03h giờ sáng , đóng nắp quan tài.
Tất cả đều rơi nước mắt, Em đứng cạnh dựa hẳn vào tôi nghẹn ngào. Bên cạnh trái là Trâm Anh nắm chặt tay tôi, nước mắt lăn từng giọt. Vẫn một tính cách cứng rắn và bản lĩnh.
4h30 phút , thân thể nó được di chuyển lên nhà thờ.
Tôi-Em và Trâm Anh cùng vài đứa khác ở nhà lo dọn dẹp rồi phóng ra nghĩa địa chờ sắn.
6h30 phút sáng.
Quan tài hạ huyệt tiễn đưa thằng bạn chí cốt về bên kia thế giới.
"Vĩnh biệt mày nha Tiến. Qua đó có buồn thì về thăm tao."
Khi mọi người đã rời khỏi nghĩa trang, tôi lôi đàn ghitar trước mộ. ngày trước, Có lần nó nói thích bài " Ơn Cha" của nhạc sỹ Y Vân, kêu tôi đàn cho nó hát. Lúc đó lắc đầu do chưa biết đệm đàn. Giờ tôi sẽ vừa đàn vừa hát thay thằng Bạn nằm dưới đất.
Ơn cha như Thái Sơn cao bao từng
Ngoài tuy cương quyết, mà lòng thương mến
Ơn cha như đuốc soi ca trên đường
Đuốc soi tâm hồn, dắt con chuyền hướng
Ơn cha như bóng cây xanh trên ngàn
Tình cha tha thiết, lòng cha âu yếm
Ơn cha như mái hiên trên nông trường
Gió mưa xa gần nắng mưa không sợ
ĐK:
Nào những khi con buồn người đến bên vỗ về
Bàn tay xoa trên mái tóc mến thương
Đôi lúc khi cha khuyên con trong những khi sai lầm
Thì còn bàn tay cương quyết nào hơn
Ơn cha như nắng soi trên đường
Người cho ánh sáng, người cho lẻ sống
Ơn cha, hai tiếng thương yêu vô vàn
Sẽ không phai tàn, với bao năm trường.
.....................
Thằng Tiến chưa một lần thấy mặt bố, chẳng biết trước khi chết có kịp gọi lên hai tiếng "Cha ơi ?"
thằng Phong, nhỏ Quỳnh, Em , Trâm Anh, thằng Sơn hát lại những bài hát thủa học sinh đi học, hát những bài về tình bạn, tình yêu đôi lứa. Thằng Tiến chắc ở dưới đất sẽ rất vui. Nó chết khi chưa có một mảnh tình vắt vai.
Em một bên, Trâm Anh một bên đi cạnh tôi lặng lẽ trở về.
Chiều cùng ngày, bọn tôi ngắm hoàng hôn lần cuối cùng trước khi về lại Sài Gòn.
Năm nào trên đồi gió hú, đôi lúc hai người, đôi lúc ba người.Nay thêm thằng Tiến nữa là bốn.
Hết chapter 13
Đăng nhận xét