Dì tôi là một teen girl – Chapter 35 (Tương ứng chap 103 - 105 của bản gốc)
Biết nói sao cho đúng nhỉ, đau não!
Đúng, đúng là quá đau não vì dù là trong mơ mình cũng không thể nào hình dung được nổi một cái viễn cảnh oái ăm đến tàn nhẫn như thế này lại đang diễn ra ngay trước mắt, tệ hơn cả là người đó cực kì không ưa mình.
Thật sự là vậy, nhỏ Yến ghét mình lắm, ghét mình từ thưở nhà nhỏ mới vừa chuyển đến đây, ghét cái gương mặt ngu ngu của mình mà nhỏ vô tình trông thấy lúc mình và Dì Linh đang đôi co với nhau ở ngoài sân vụ “Cái áo ngực xanh dương huyền thoại” và ghét nhất là lúc mình sang chơi nhà nhỏ gây nên vụ lùm xùm “Siêu Nhân Gao” với thằng người yêu quý hóa kia làm cho Bác Gái thêm cớ để than trách, mắng mỏ mà nói chung là ghét lắm, ghét không thể tả được luôn.
Bởi vậy nên vừa rồi khi Dì Linh buộc miệng nói ra tên của nạn nhân vừa ở trong WC lúc nãy bị mình treo ghẹo là liền, ngay và lập tức mình cảm thấy chóng mặt, khoảng trời trước mắt đột nhiên tối sầm lại trong chốc lát rồi chứ chưa cần đến sự lộ diện hoàn chỉnh cả thân xác, hình hài nhỏ Yến như bây giờ.Càng “đắng” hơn khi cặp mắt khù khờ của mình lia vội qua ngó thấy gương mặt không mấy tươi tỉnh của khổ chủ là đã cảm giác như mọi sự chuẩn bị không lành rồi.Nhỏ Yến chậm rãi bước xuống với gương mặt lạnh băng và hàng chân mài hơi hếch ra điều vừa giận dỗi hay không ưng ý một thứ gì đó nhưng khi vừa trông thấy Dì Linh thì nhỏ liền gặng cười khác hẳn.
– Chị Linh em xong rồi…cần em phụ gì không…em vào phụ chị nhé…_Giọng nhỏ Yến mềm dịu hơn hẳn so với biểu hiện gương mặt.
– Thôi…em với cu Duy lại ngồi ghế chơi đi…đợi chị xíu sắp xong rồi…_Dì Linh lắc đầu cười khì.
– Dạ thôi…để em vào phụ chị…_Nhỏ Yến đi vội xuống khỏi các bậc thang để lại gần nắm tay Dì Linh.
– Hông mà…lại ngồi nói chuyện với Duy đi…cu Duy nó có nhiều chuyện muốn nói với em lắm đó…_Dì Linh vẫn lắc đầu nhưng lần này lại khẽ khàng đá xoáy qua mình.
– Hả…hả…à dạ…_Mình giật mình cười trừ.
Dì Linh lúc đó quá thình lình vả lại cũng không trực tiếp chứng kiến sự việc nên không thể nào biết rõ những khuất tất vừa xảy ra giữa mình và nhỏ Yến trên tầng hai nhưng đoán chừng chắc có lẽ là do xét thấy điệu bộ bối rối con bọ gậy của mình nên mới lên tiếng gán ghép để đẩy mình vào chân tường như vậy.
Nói là đẩy vào chân tường thực tế cũng không phải là sai vì mình chẳng có cảm tình tẹo nào với con bé này vì kể từ lần đầu tiên mình thấy nhỏ cho đến giờ nhớ lại thì chưa từng thấy nhỏ cười, thái độ trên lớp của nhỏ cũng hao hao thế này không hòa nhã gì mấy với hầu hết bạn bè mà còn phải tùy thuộc vào từng đối tượng như kiểu “chọn bạn mà chơi” ấy mà toàn là thứ ất ơ gì đâu không, điểm cộng duy nhất là nhỏ mang gương mặt của Oanh nhưng tiếc thay lại chẳng giống tính cách của Oanh tẹo nào nên đành phải trừ nốt cho chẵn 0, à mà quên lại còn ngực lép giống Linh kute nữa chứ, âm luôn.
Nết đã không hợp mà còn lại bị cái hoàn cảnh trớ trêu ban nãy đẩy đưa nữa chứ nên phải nói là cảm giác lúc đó trong mình cực kì lúng túng và ngượng nghịu nhưng thôi đành, dù sao cũng là khách, là thành viên của gia đình Bác Gái, là chị của Oanh, là em của chị Nhi- người đang nắm giữ bí mật đời tư của mình.
Quanh lại cười nhẹ và nhướn mắt nhìn nhỏ như một lời mời, mình bước đến ngồi ghế sô- pha rồi lặng lẽ hướng mắt nhìn lên màn hình của chiếc ti vi đang mở sẵn, sau đó chừng 5 giây nhỏ Yến cũng đi tới ngồi ở chiếc ghế dài hơn nhưng lại chau mài nhìn ra sân.Không khí căng thẳng nhanh chóng bủa vây khiến cho vầng trán mình dần toát ra một thứ mồ hôi lạnh.
– Nãy…nãy là…tưởng bạn là Dì Linh…_Mình cười nhẹ ấp úng mở lời.
– Ừm…_Nhỏ không thèm nhìn mình khi trả lời.
– …_Mình nghĩ là nó tỏ rõ ngụ ý không ưa gì nên đành im lặng.
Khung cảnh yên ắng nối dài hơn 3 phút rồi đột nhiên thình lình Yến lên tiếng.
– Ông với chị Linh cũng thoải mái quá nhỉ…_Câu nói nửa hỏi nửa khiêu khích khiến mình cảm giác vô cùng khó chịu.
– À ừ…ừm…_Mình quay sang ậm ừm cười nhẹ.
Vừa dứt lời là mình im re luôn trong khi nhỏ Yến lại vẫn tiếp tục ngồi nhìn ra sân với những suy nghĩ hay mưu tính gì đó rất riêng, nghía đồng hồ thì độ chừng 5 phút thôi nhưng thời gian lại trôi rất lê thê khiến mình cứ ngỡ như 5 tiếng rồi vậy.
– Dì Linh…để con vào phụ nha…_Mình buộc phải lên tiếng để tìm đường trốn khỏi cái cảm giác vô cùng khó chịu này.
– Khỏi đi…vào đây chi…gần xong rồi…_Dì Linh gắt gỏng.
– Vậy con vào phụ bưng ra…_Mình vẫn ngoan cố.
– Điếc hả…đã nói khỏi…ngồi chơi với Yến đi…_Dì Linh cáu ra mặt.
Bình thường tính ra mình cũng thoáng lắm chứ chẳng mấy khi như thế này đâu, đơn giản là do mọi suy nghĩ trong đầu cả hai hầu như đều quá trái ngược đâm ra cái không khí ở giữa nó cũng dần trở nên thờ ơ lạnh nhạt và khó chịu đến cái độ không thể nào chấp nhận nổi, không thể ngồi bên nhau quá 5 phút.Nhưng rồi thình lình sau một quãng thời gian dài đằng đẳng ngồi quay mặt nhìn ra sân thì cuối cùng nhỏ Yến cũng lên tiếng tuy nhiên lời lẽ vẫn không thể khá hơn cái vẻ mặt của nhỏ là mấy.
– Hình như qua ông nói tui cúp học đi chơi với mẹ tui đúng không…_Nhỏ Yến quay mặt sang nhìn mình nhỏ tiếng.
– Hủm…à cái đó…_Mình hơi giựt mình.
– Cũng tía lia quá nhỉ…_Yến nhếch mép.
– À không…cái đó…_Mình quơ tay với ý định giải thích.
– Chuyện của ông tui không nói với ai…chuyện của tui ông tía lia làm gì…_Nhỏ chốt hạ.
– Không…tại Bác gái thấy tui qua nên Bác mới…mà…mà chuyện của tui là…là chuyện gì…_Mình lúng túng rồi đột nhiên tái mặt.
– …_Nhỏ Yến không nói gì mà chỉ nhìn mình cười mỉa.
– …_Mình ngơ ngác nhìn vẻ mặt nhỏ để đoán già đoán non.
– Không nhớ hay giả vờ không biết…_Nhỏ thì thầm một câu nói vô cùng bí hiểm.
– …_Mình im lặng hoàn toàn.
Lúc đó mình chắc như đinh đóng cột rằng cái “chuyện của ông tui không nói với ai” kia của nhỏ Yến chắc chắn trăm phầm trăm là chuyện đã xảy ra giữa mình và cô Trang đêm hôm đó bị chị Nhi trông thấy chứ chẳng thể là một chuyện nào khác cả, hoặc là nhỏ Yến tận mắt nhìn thấy hoặc là chị Nhi kể lại cho nó nghe mà nói chung dù là bất cứ lí do gì thì mình chết vẫn hoàn chết bởi với giọng điệu vừa rồi thì ý muốn nói ra của nhỏ đang rất cao, tệ hơn cả là việc Dì Linh cũng lại đang chuẩn bị hiện diện.
Hoàn cảnh khi ấy phải nói thật là tiến thoái lưỡng nan lắm, nếu Dì Linh tiếp tục ở trong nhà bếp mà mình thì vẫn ngồi đây một mình mặt đối mặt với nhỏ Yến thì không chừng nhỏ sẽ ngứa mắt, sẽ nhớ lại trận la mắng hôm qua của Bác Gái mà theo lời nói thì là do mình, nhỏ sẽ không kiềm chết được mà xổ như xổ lô tô hết ra thì mình chết mất.Còn nếu Dì Linh thình lình nấu xong đi ra ngay lúc này thì lại càng nguy hiểm hơn bởi đâu còn gì để mất, một bên muốn nói một người muốn nghe đâu cần gì phải giấu.Mình y như một con chuột đang bị rơi vào khoảng giữa hai vách núi thật sát nhau vậy, vừa muốn buông tay lại vừa muốn gồng gánh giữ mạng.
Chẳng còn cách nào khác vì mình không thể tiếp tục một mình ở đây thêm một giây phút nào nữa, phải tự tìm đường lánh mặt chứ nếu không thì ngọn núi lửa mỉa mai kia chắc chắn sẽ phun trào nhanh chóng nếu nó vẫn giữ độ hun nóng như thiêu như đốt.Thoáng nghĩ, mình đứng dậy bước thẳng và nhanh vào trong bếp trước ánh mắt sắc lẹm trông thấy của một ai đó đằng sau lưng.
– Linh…con…con vào phụ…_Mình ấp úng khi chỉ cách Dì Linh độ 2 bước.
– Hủm…đã nói ngoài đó đi…ghét nhất mấy kẻ không tin tưởng tui…sợ tui nấu dở hả…hừm…_Dì Linh lườm mình mà chẳng hiểu sao nay lại nhạy cảm dữ vậy nhỉ.
– À con vào giúp bưng ra thôi…xong chưa…_Mình cười xòa giả lảng.
– Vừa xong…nay mặt đù tốt dữ ha…lấy chén đi…chén nhỏ á…_Dì Linh vừa giận đó lại cười đó.
Mình lẳng lặng lấy chén ra bàn rồi ngồi thừ xuống ghế như kẻ mất hồn không nói không rằng gì nữa, mãi một lúc sau mới bừng tỉnh khi nghe Dì Linh nhắc khẽ.
– Duy…ra gọi Yến vào đây…xong rồi…nay bị gì mà tâm thần lung lay vậy…_Dì Linh lay vai mình.
– Hả…à…à…dạ…_Mình giựt mình đứng dậy bước chậm rãi ra ngoài.
Yến vẫn ngồi im ở chỗ cũ, vẫn với đôi mắt sắc lẹm hướng ánh nhìn ra sân và tất nhiên, vẫn đang là mối de dọa thường trực vô cùng to lớn vào cái tương lai gần ngay trước mắt của mình, nuốt nước bọt mình nhút nhát bước lại gần.
– Yến…Yến…Dì Linh nấu xong hết rồi…vào ăn đi…_Mình nhỏ nhẹ.
– …_Nhỏ Yến không đáp lại mình mà thay vào đó là một cái nhìn chăm chăm khá đáng sợ.
Nhanh chóng đứng dậy, nhỏ lẹ làng bước vội tới gần chỗ mình đang đứng và khẽ nói tiếng được tiếng mất như đe dọa mà chắc hẳn là muốn làm cho mình “teo” luôn.
– Công nhận chị Linh cũng dễ tính quá…không quản nổi ông nên mới đủ thứ chuyện…tui mà không chứng kiến thì chắc cũng không dám tưởng tượng nổi một người như ông…mà…_Nhỏ Yến thì thầm đay nghiến.
– …_Mình im lặng nhìn nó với ánh mắt rụt rè, sợ sệt.
Đến lúc đó thì không còn gì phải bàn cãi nữa, mình chắc như đinh đóng cột rằng con nhỏ này biết hết mọi chuyện xảy ra giữa mình và cô Trang đêm hôm nọ, chắc chắn thế vì từng lời nó nói hầu như đều ám chỉ đến sự việc đó và ngoài cái “hạn” đó ra thì thiết nghĩ, mình cũng đâu còn gì để phải giữ bí mật nữa.Chậm chạp bước vào sau khi trông thấy nó và Dì Linh đã yên vị nói chuyện phím, mình kéo ghế ra ngồi cố tình không để lại nhiều tiếng động.
– Hai đứa đợi lâu không…tại để cho nó chín miếng dễ ăn…_Dì Linh cười híp mắt.
– Em thấy nhanh mà chị…_Nhỏ Yến lắc đầu cười vui vẻ.
– Ừa…chị thấy lâu mà nhìn đồng hồ lại thành nhanh…_Dì Linh vừa nói vừa đưa muỗng lên miệng.
– Dạ…_Nhỏ Yến lại gật đầu.
– Duy…nãy Linh đang tưới cây thấy bé Yến nó chạy về ngang là kéo giựt ngược vô nhà liền…thấy siêu hông…_Dì Linh bất chợt quay sang mình.
– Dạ…_Mình vừa gật đầu vừa nuốt nguyên cục nghẹn, thì ra tất cả đều nhờ Dì Linh hết, cũng muốn “khen” ghê vậy đó.
Sau đó, cả ba ngồi ăn trong tiếng nói cười rôm rả của Dì Linh và nhỏ Yến được chừng một lúc thì đột nhiên dừng muỗng khi thấy Dì Linh sững lại.
– Ủa quên…quên gọi Bác gái với Nhi Oanh qua luôn…nãy trong bếp chị nhớ mà ra đây ngồi cái quên mất…_Dì Linh tròn mắt.
– Nhà em bây giờ đâu có ai đâu chị…đang ở ngoài cửa hàng hết rồi…_Nhỏ Yến đáp.
– Vậy hả…vậy lát chị múc em đem về cho Bác nha…_Dì Linh gật đầu nhắn nhủ.
– Dạ…em cám ơn chị…_Nhỏ Yến cười nhẹ khác hoàn toàn so với lúc nói chuyện với mình.
– Có gì đâu…hôm qua chị qua bên đó chơi còn được ăn chực nữa…ha ha…lúc đó Yến không có nhà…_Dì Linh xua tay.
– Dạ…em ra ngoài lúc về có nghe mẹ nói rồi chị…_Nhỏ Yến gật nhẹ đầu.
– À…hôm qua về có bị mẹ rầy lắm hông…_Dì Linh lại vô tình bắt đầu đi quá giới hạn chịu đựng của mình như mọi khi.
– Dạ…cũng một chút…_Nhỏ Yến hơi thấp giọng.
– Ừm…xin lỗi Yến nha…thương thương…_Dì Linh nhoài người tới nắm tay Yến.
– Dạ…lỗi cũng tại em thôi…_Nhỏ Yến vừa nói vừa lén liếc mình một cái rõ kêu khi Dì Linh đang mải mê cười.
Ăn uống xong xuôi, Yến tạm biệt Dì Linh để ra về vì còn phải tắm rửa thay đồ bởi theo lời nó nói thì đã đi ra ngoài từ trưa tới giờ nhưng Dì Linh lại nhất quyết giữ nó lại ăn cơm nên nó đành phải chiều ý hứa rằng sau khi tắm xong sẽ qua, hên cái là sau đó chẳng thấy nó đâu có lẽ vì nhỏ ngại.Phụ dọn dẹp đâu đó tươm tất khi Dì Linh đang đóng cổng, mình thơ thẩn đi lên phòng nằm dài một lúc lâu với cái đầu đầy ắp những suy tư, phiền muộn.
Điện thoại báo có tin nhắn tới, một vừa tới và hai từ trưa , một vừa tới của cô Trang một của chị Chi và một của thằng bạn.
Tin nhắn chị Chi: “Chị sắp xếp xong đồ đạc hết rồi, nếu rảnh thì em với Linh qua đây chơi.”- Mình không trả lời vì đó chỉ là một thông báo.
Tin nhắn cô Trang: “Nay bận không qua cô được hả Duy, khi nào rảnh nhớ gọi cô, cô nhớ Duy”- Trả lời:”Ngày mai buổi trưa đến tối con ghé cô được không”- Cô Trang trả lời:”Ok con”.Không phải tự nhiên mà mình nhắn thế, đơn giản vì mai mình được nghỉ học thêm thật.
Tin nhắn thằng bạn: “Nay học mấy giờ mày”- Mình không trả lời vì lúc nãy thấy nó đi học rất đúng giờ.
Nằm một hồi mà đầu óc mình toàn hình ảnh của chị em nhà hàng xóm, chắc kiếp trước mình phải làm ác với chị em nhà này dữ lắm nên kiếp này hết chị đến em đều có cớ mà tống tiền, tống tình, tống tính cách mình như này khiến cho mình lúc nào cũng bộn bề những lo nghĩ né tránh.
Được lúc thở dài, mình đứng dậy lấy đồ sạch xuống tắm lần nữa cho minh mẫn rồi bước vội lên phòng nằm xuống nệm vùi trong đống chăn nhưng như thường lệ làm như bị “người ta” canh me sao đó, vừa thư thái độ 10 phút thì gặp biến cố ngay.
– Chán quá Duy…chị Chi đi mất tiêu…buồn ghê…_Biết giọng ai rồi đúng không, Dì Linh chẳng biết từ đâu xộc thẳng vào nệm khấp khởi thở gấp.
– Sao buồn…chỉ đi tour mấy tuần rồi có thấy Dì Linh vầy đâu…mới về có hôm qua thôi mà…_Mình nói mà còn thấy câu này nghe quen.
– Duy đâu chung phòng đâu mà biết…trước phòng có đồ người khác nên thấy nó chật chội kiểu mặc dù đi vắng nhưng vẫn là căn phòng của hai người nhưng giờ thì khác…vắng que…_Dì Linh thở dài não nề.
– Vậy ôm đồ con xuống bỏ bớt dưới phòng Dì Linh đi…_Mình châm chọc.
– Điên…thêm chật chứ được gì…người ta đang tâm trạng mà ghẹo hoài nha…_Dì Linh lè lưỡi ngọt như mía.
– …_Mình im lặng vì đầu óc thình lình trống rỗng.
Dì Linh lúc nào cũng vậy, mỗi khi chỉ có mình và Linh ở nhà là y như rằng mặc mát lắm, lúc nào cũng một áo thun dài hoặc sơ mi quá thắt lưng và một quần sịp bên trong còn áo lót thì lúc có lúc không, người ngoài nhìn vào dễ lầm tưởng mình là bê đê hoặc hai chị em gái đang nằm tâm sự chuyện đời, chuyện người mất.
– Linh nè…ở nhà có con không thì không nói nhưng lỡ thình lình có ai qua chơi thấy Linh ăn mặc vầy…hiểu lầm chết…_Mình lên tiếng ỉ ôi vì đây đâu phải lần đầu tiên mình đề cập đến chuyện này.
– Nhà có cửa mà làm như nhà trống vậy ông…ở nhà mình mà không được làm chuyện mình thích thì khác nào ở nhà người ta…lo bò trắng răng…_Dì Linh thở hơi ra mỗi khi mình bắt đầu “ông cụ non”.
– Nhưng…nhưng áo…áo thun Dì Linh nó cứ xộc xệch hết lên á…vậy thì tủ mền lại đi…_Mình đỏ mặt lườm nguýt.
– Hủm…không phải đâu… lâu lâu Linh tốc lên tại nó cạ vào vệt ông chích…ngứa ngứa…_Dì Linh hí hửng cười híp mắt.
– …_Mình im lặng chẳng biết nói gì nữa vì toàn là những lí do khách quan không, đâu biết nói gì nữa.
Cứ hễ cả hai im lặng là thời gian như chững lại, chán không thể tả nên mặc dù không muốn nói vẫn phải nói lại thêm mỗi khi nhìn vẻ mặt ủ rũ của Dì Linh mình lại không cầm lòng nổi.
– Hay giờ Linh qua nhà chị Na ngủ một đêm đi…mai về…_Mình quay sang nhìn.
– Được hủm…_Dì Linh mặt tươi rói.
– Ừm…_Mình gật đầu đồng ý.
– Thôi…bỏ mấy người ở nhà một mình…không an tâm…_Dì Linh lắc đầu ngán ngẫm.
– Gì đâu không an tâm…quên là trước khi Dì Linh ở chung…con vẫn ở một mình đó thôi…sống khỏe đỡ bị ai làm phiền…_Mình ngồi thẳng dậy dựa lưng vào tường.
– Ờ…tui làm phiền mấy người á…nói chứ giờ Linh mà qua đó ngủ thì Duy lại bị cảm giác trống vắng mà Linh đang chịu đựng tấn công á…không sợ hả…_Dì Linh thấy mình ngồi dậy nên liền chống tay đứng lên kéo ghế lại gần nệm.
Đặt mông ngồi lên, Dì Linh bó gối ngồi xoa xít từng móng tay cho bớt chán.
– …_Im lặng không nói thành lời nhưng mắt mình lại được dịp mở to hết sức có thể mà vì sao thì chắc các bạn đã hiểu, mình không giải thích thêm.
Dì Linh thấy mình đột nhiên im bặt nên liền lờ đờ đảo mắt nhìn sang, nhưng hình như vì không quá chú tâm để ý nên Dì chẳng thể đoán ra là mình đang nhìn cái gì cộng thêm với vẻ mặt đù đù thường trực nên lúc nào trông mình cũng lơ ngơ vô tư lự lắm.
– Dám mà giờ chả mở miệng nói “Duy buồn đâu sao, Linh vui là được rồi” chắc mình ngã ngay xuống ghế luôn đó trời…_Dì Linh đột nhiên sáng bừng.
– Vậy nên con đâu nói…_Mình há miệng, nghệch đầu sang bên vì đang tư duy cảnh nóng lại tình lình mất hứng.
– Hả…thiệt hả…nghĩ vậy thiệt hả Duy…á…á…thương…thương ghê…mặt ngu ngu đần đần mà đáng yêu ghê ha…_Dì Linh hả lòng hả dạ liền, ngay, lập tức nựng yêu mình từ xa.
– …_Đột nhiên được Dì Linh khen nên nói chung mình có chút phởn không thành lời.
– Thích phim nước nào nhất…_Dì Linh bắt đầu quay lại với đôi bàn tay.
– Nhỏ con thích coi kiếm hiệp…_Mình ngẫm nghĩ nhưng mắt thì vẫn rất cố định.
– Rồi…thích cô Long Dương Quá chứ gì…_Dì Linh thở dài tiếp.
– Hả…à ừa cũng thích thần điêu đại hiệp lắm…_Mình hơi ngớ ngược nhưng được cái là vẫn nhớ tên ngon lành.
– Hay nhất khúc nào…_Dì Linh lại hỏi.
– Đoạn Dương Quá cụt tay…_Mình đưa tay lên chống cằm hơn thoáng nhăn nhó vì bị những câu nói của Dì Linh làm phân tâm.
– Trời…điên hả ông…khúc đó thấy ghê mắc gì hay…_Dì Linh chậc miệng.
– Hông phải…lúc Lưu Diệc Phy gặp lại Quá Nhi hay mà…thấy mọi thứ vẫn như xưa nhưng mất tiêu cái tay…khúc đó cảm động…buồn buồn…_Mình suýt xoa.
– Khúc đó có gì hay đâu…hay nhất khúc học võ trong Cổ Mộ á chứ…mộ nhỏ xíu mà 2, 3 đứa chui lọt…_Dì Linh cười nắc nẻ như trẻ con.
– Cái đó ghi mộ nhưng mà dưới đó là cái động á cô nương…_Mình nheo mắt.
– Phớ hôn…_Dì Linh ngước mắt nhìn trần nhà rồi lại nhìn mặt mình sau đó tiếp tục với đôi bàn tay.
– Phải…_Mình gật đầu, mắt vẫn tròn xoe.
– Bữa hỏi nhỏ Na…”Na coi phim Dương Quá thấy khúc nào hay nhất”…tại Linh tính tua đến khúc đó coi trước đó Duy…biết nó trả lời sao không…nó nói hay nhất là đoạn thằng Bình với cô Long ở ngoài cánh đồng tập võ á…_Dì Linh tám tếu.
– Hủm…có khúc đó hả…cánh đồng tập võ nào ta…hai người đó làm gì mà hay…_Mình ngẫm nghĩ đôi chút vì thực chẳng nhớ đó là khúc nào.
– Đó…cũng nghĩ vậy nên tua đến đoạn đó…_Dì Linh nhìn mình chăm chú.
– Rồi sao…_Mình bất ngời nên lập tức giả lãng nhìn lên mặt Dì.
– Thôi…hông nói…_Dì Linh lè lưỡi lần nữa thổi phù phù vào từng ngón tay.
– À à…nhớ rồi…mà…_Mình đột nhiên nhớ ra nên hơi ngỡ ngàng với suy nghĩ của chị Na.
Dì Linh không tỏ vẻ thẹn thùng như suy nghĩ của mình mà chỉ đơn giản là thoải mái, tươi tỉnh nhìn đi hướng khác coi như chưa từng nói gì, chỉ có mình là khổ, vướng chút nhớ, vướng chút lo, vướng chút tưởng tượng mong lung và đầy “sâu xa”.
Ngồi được lúc chắc có lẽ vì mỏi lưng nên Dì Linh thủng thẳng rời khỏi ghế nhảy vào trong nệm nằm dài cũng đồng nghĩa với việc tiết mục chiếu phim vào giờ vàng kết thúc hẳn.Đang vui mắt lại bị ngắt quãng, chán đời nên mình chỉ biết ngồi dựa lưng vào tường mà hí hoáy bấm game trên điên thoại.
– Móng chân Dì Linh đẹp nhỉ…đi tiệm hồi nào chứ gì…_Mình buộc phải nhìn vì trông chúng rất bắt mắt.
– Hủm…móng tui tự vẽ á…đẹp hông…muốn hông vẽ cho…_Dì Linh quay sang nhìn mình.
– Không…nhìn lạ lạ…mà cái này nhìn bóng quá…_Mình khịt mũi.
– Ừm…3 lớp mà…ngắm thích ha…_Dì Linh chìa ra trước mắt mình.
– Dạ…_Mình gật đầu khích lệ.
– Chụp đi…cho chụp á nhưng đừng cho người khác coi…lộ thiết kế của tui…_Dì Linh lườm yêu mình chỉ lí do.
– …_Mình im lặng, khẽ cầm điện thoại canh cự li và chụp những thứ cần chụp tất nhiên là không đơn giản chỉ có màu sơn của đôi móng chân rồi.
Chụp xong mình vội vàng di chuyển ảnh vào thư mục kín trong máy rồi giả vờ là hình bị rung để chụp lại một tấm chỉ gồm bộ móng chân để đưa Dì Linh xem cho có chứng.Nằm nói bâng quơ thêm độ gần tiếng thì không gian bắt đầu chìm vào im lặng, khi những câu hỏi thưa thớt dần cũng chính là lúc Dì Linh đi vào giấc ngủ nhẹ nhàng và rồi như thường lệ, mình đứng ngắm Linh ngủ một lúc mới đi lại tắt đèn để bước tới phần nệm cạnh bờ tường nằm xuống, nhắm mắt.
Nhưng những lo nghĩ về việc chị Nhi, nhỏ Yến lại bắt đầu bủa vây và đeo bám dày vò khiến cho dù mình có cố gắng đến đâu vẫn không sao say giấc được cứ như thể ngày mai là ngày mà mọi việc bị bại lộ hết vậy, vừa lo vừa chán.
Đành đứng dậy, mình lửng thửng ra khỏi phòng bước xuống cầu thang, đi vào phòng Dì Linh tắt điện tắt điều hòa sau đó xuống hẳn tầng trệt uống nước và bật ti vi nhưng lại chẳng buồn nhìn lên màn hình, mình như kiểu thằng ất ơ nhưng lại cứ thích nghĩ về tương lai vậy, cứ sợ tới sợ lui nhưng lại chẳng biết phải làm gì để cải thiện mọi thứ, cứ cầu trời khẩn phật mong mọi chuyện rồi sẽ êm đẹp mà nào có ai thấu.
Được cái những lúc như thế tuy không thể đi vào giấc ngủ đúng cách nhưng mình lại thường rất hay ngủ quên, ngủ quên vì mệt, vì không chịu đựng được nữa chứ không phải vì tới giấc.
Sáng dậy mình bị giựt mình thức giấc bởi một bàn tay lạnh toát nơi sóng lưng, đầu tiên đúng thật là có hơi hoảng nhưng chỉ tích tắc sau đó là có thể nhận ra mọi thứ.Ngáp dài, mình mỏi nhừ trở người nằm ngửa dậy mặc kệ cái bàn tay ấy đã chuyển sang hông áo.
– Nằm im…đang làm ấm tay…sáng sớm nay lạnh quá…_Dì Linh lại bắt đầu ngày mới bằng một hành động cũ – lè lưỡi.
– …_Mình im lặng vì câu nói dư thừa, mình chỉ trở người chứ có rút tay Dì Linh ra đâu.
Nhìn Dì Linh một lúc mới để ý, thay đồ rồi, không biết vì lạnh hay vì lát nữa phải mở cửa đây nữa mà chẳng còn áo dài, quần sịp thay vào đó là quần thun xám quá gối và áo thun trắng ngắn hỏn, thực mình nhìn vầy mới ra dáng phụ nữa đảm đang chứ.
– Ê ngố nói vậy cũng nằm im thiệt hở…mà sao tối qua hông ngủ trên phòng…xuống dưới này chi…tại tui hở…_Dì Linh áp đầu vào bụng mình nhìn cứ tưởng đang nghe bụng thai phụ vậy á.
– Không…tại con ngủ không được nên tính xuống uống nước rồi nằm đây ngủ luôn thôi…_Mình chán chẳng buồn xô đẩy.
– Mà sao dậy sớm vậy…_Dì Linh hỏi câu nghe trớt quớt.
– À…tại hơi lạnh cõi âm…_Mình lờ đờ hả hê vì câu nói khá chuẩn.
– Ờ…âm luôn…mới sáng sớm mà vui tính nhỉ…_Dì inh đá xoáy.
– Đâu có…_Mình dự tính điều không lành nên đề phòng trước.
Y như rằng câu nói vừa xong là Dì Linh lập tức dùng hay bàn tay cấu bụng lia lịa khiến mình buộc lòng phải la lên í oái vì đau và vì nhức, chưa quen với nhịp độ đó thì 5 giây sau hai bàn tay mảnh khảnh đó nhanh chóng di chuyển lên vùng ngực khiến cho độ nhức thì ít mà độ nhột tăng cao, mình buộc phải trở người qua lại tránh né khắp chốn.
Hơn một phút hả hê với nguồn “xung điện” vừa tạo, Dì Linh hí hửng ngồi lên ghế ngay cạnh mình mà cười nắc nẻ như thể vừa cướp sắc thành công trong khi thân thể mình thì vừa mỏi nhừ, vừa rã rời lại vừa oán thán Dì Linh không ngớt.
Nhưng chuyện đâu còn có đó, nhân quả báo oán né đến chân trời cũng không khỏi vì chỉ chưa đầy 30 giây sau bỗng nhiên mọi giác quan trong mình trở nên sung sướng đến lạ, thậm chí là còn vô cùng hả lòng hả dạ đến mức cảm tưởng như sáng sớm nay quả thực là một khởi đầu ngày mới vô cùng tuyệt vời.
Chuyện là sau khi vừa “hưởng thụ” mình xong thì như mọi ngày, Dì Linh đứng dậy nhoài người tắt bóng đèn ngủ ở dưới tầng trệt mà trớ trêu thay bởi mình đang nằm dài trên ghế sô- pha nên Dì Linh đâu thể cứ thế mà leo lên tắt được, mất hình tượng gái cao kều chết.Bởi vậy buộc lòng phải vừa đứng vừa tắt, oan gia là cái áo thun ngắn ngủn kia lại được dịp phản chủ và mình, một đấng nam nhi chi chí đang trong tư thế nằm nên đôi mắt được hưởng trọn vẹn tất cả.
Người thì sáng sớm không mặc áo ngực mà còn rờ rẫm, gần gũi trai ngoan thoáng nghĩ chắc cũng không sợ cạ vì nói chung có to đâu mà sợ.Hai quả lê, đúng chỉ là hai quả lê với cái chóp đỏ chứ tuyệt nhiên chẳng thấy đầu đâu cả, cái này lúc đó theo phân tích của mình thì thật sự lạ vì con gái khi lạnh khác hẳn con trai, nhô ra chứ đâu có thụt vào nhưng sau này thì mình biết rõ nguyên nhân rồi.
Chỉ 30 giây thôi, đúng 30 giây nhưng cũng đủ khiến cho gương mặt mình từ tức tối, khó chịu chuyển sang rạng rỡ ngời ngời rồi.Ngồi bật dậy khi Dì Linh đã chuyển sang bóng đèn khác, mình cười không thể tươi hơn.
– Linh…nay ăn gì dạ…_Mình híp mắt.
– Ốp la hen…_Dì Linh tròn mắt xíu nhưng rồi cũng lại cười.
– Dạ…mà nhà mình còn lê hông…_Mình buộc miệng bông đùa.
– Hủm…lê hả…làm gì có…còn chôm chôm thôi…à xoài nữa…_Dì Linh nghiêng đầu khó hiểu.
– À ừm…_Mình gật nhẹ đầu rồi bước đi vô cùng hào hứng lên phòng.
Một buổi sáng chỉ cần có thế là đủ để tràn ngập niềm vui và tiếng cười bởi vậy mới nói hạnh phúc lắm khi giản đơn lắm, tưởng chừng xa vời nhưng thực chất luôn gần bên ta, chỉ cần đưa tay ra và nắm lấy cái hạnh phúc dù là nhỏ nhoi nhất nhưng cũng còn tùy từng trường hợp như điển hình của mình thì không được đưa tay ra, bởi nếu “nắm lấy” thì chắc chắn là phù mỏ.
Chỉ là lên phòng tắm rửa, đánh răng, rửa mặt rồi thay đồ không thôi mà cảm giác thật bình yên, một thứ bình yên của cái tâm hồn đang no nê cảm xúc, bình yên của cái hạnh phúc vừa chiếm hữu sau từng ấy chuyện xảy ra, bình yên bởi thứ cảm giác chợt đến của một buổi sáng tinh mơ sau những hằn học, nhọc nhằn dạo trước.
– Nay muốn chở đi học hông…_Dì Linh quay mặt lại hỏi mình khi đã thoáng thấy mình chễm chệ trên ghế sau khi bước lại từ những nấc thang.
– Thôi Linh…mắc gì đâu chở đi học…con tự đi được mà…_Mình lắc đầu khi đang mãi nhìn mê mẫn về hướng Dì Linh từ phía sau.
– Ừm…_Dì Linh ậm ừ rồi quay lại với nào trứng nào hành.
– Nay không qua khách sạn à…_Mình chống cằm nhìn bâng quơ.
– Không…đầu tuần mà…_Dì Linh chậc miệng.
– Buồn thì xem phim hay đi đâu đó cũng được…không cần chuẩn bị cơm trưa cho con đâu…nay con đi ăn ngoài rồi đi học thêm luôn…chiều muộn mới về…_Mình nhắc khẽ.
– Biết…mắc gì đâu buồn…_Dì Linh giọng trầm trầm nghe rõ buồn.
Ăn xong mình vội vàng đứng dậy chạy tới rửa miệng rồi mang giày đi ra cửa chính cùng Dì Linh vì nói chung hôm nay tắm lâu ước chừng dễ trễ.
– Mấy giờ về…_Dì Linh lấy chìa khóa bước lại chỗ cổng.
– Như mọi ngày thôi nhưng chiều còn đi học thêm nên chiều muộn con mới về…_Mình khịt mũi.
– Ừa…học xong thì về đừng la cà ong bướm…_Dì Linh lại lè lưỡi.
– Hà…dạ…_Mình hơi giật mình vì câu nói của Dì Linh đụng chạm đủ chỗ, vốn là hôm nay mình có hẹn sang nhà cô Trang chơi mà.
Dì Linh mở cửa cổng để mình dắt xe ra ngoài.
– Mấy giờ rồi nhỉ…_Mình ngồi lên xe liền quay sang hỏi.
– 6 rưỡi…_Dì Linh đáp.
– Sớm vậy…không ngờ luôn…oáp…_Mình cười thầm ngáp dài.
– Tối qua chắc mẻ lớn nhỉ…_Dì Linh bắt thóp.
– Hửm…ừm gia đình này khá giả…có điều kiện…_Mình gật đầu nhạo theo.
– Lao tâm lao lực mà thu nhập khá khẩm vậy cũng ổn rồi…mà cái gì cũng từ từ thôi còn giữ sức khỏe…cứ buông lơi đi rồi ông trời sẽ cho con tất cả…_Dì Linh vô tư vỗ vai mình đùi đụi ra điều tiền bối thấu hiểu sự đời.
– Hơi khó nuốt những cũng cảm ơn…_Mình chau mài vì có mấy phát hơi đau.
– Ráng nhét cho nó trôi…làm gì mà khó…_Dì Linh ghé miệng tới gần thì thầm vô tai mình.
– Mới sáng sớm…con đi đây…_Mình nhăn trán phóng thẳng mặc cho những tiếng cười man trá của Dì Linh vẫn vùng vằn đuổi theo sau.
Đúng như dự đoán bởi một đêm thiếu ngủ, lên trường mình ngồi ngáp ngắn ngáp dài khiến cho nhỏ con Lai ngay bên cạnh mặc dù đang hí hoáy điện thoại nhắn tin với trai phải quay đầu qua hỏi.
– Duy…làm gì ngáp ghê vậy…_Nhỏ cười mỉm.
– Tối qua nó học bài khuya quá đó…tội…nhìn mặt vậy mà siêng…_Thằng đầu bàn bên kia xỉa qua.
– Hông…tại tối qua mẻ lớn…_Mình đáp lại bằng câu hỏi lúc sáng của Dì Linh.
– Đù…ghê vậy ba…_Thằng oắt con cười hí hửng.
Chỉ chờ cho khi có tiếng còi kết thúc hiệp 1 là mình gục xuống luôn vì mỏi không thể gượng dậy được cộng thêm hai con mắt cứ nhíu hết cả vào nhau đâm ra khi nhận thấy đang có một ai đó gọi, mình đau khổ ngước đầu lên thì người đó đã đứng ngay trước mắt.
– Duy…làm gì gọi từ đầu lớp đến cuối lớp ông mới nghe vậy…ra đây…nói này…_Nhỏ bí thư cáu gắt.
– Nói gì…mới kết thúc tiết đầu mà…ra chơi đi…_Mình nhăn nhó.
– Bực quá…vậy tui nói luôn ở đây…_Nó thở dài.
– …_Mình ghé tai lại sát người nó.
– Nhỏ Yến nhờ tui kêu lát ra chơi ông xuống phòng y tế…gặp nó…chỉ vậy thôi…_Nhỏ bí thư thì thầm.
– Ờ…_Mình hơi giựt mình nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
Hướng ánh mắt nhìn lên bàn 3 chỗ nhỏ Yến ngồi giữa, mình hết hồn khi bắt gặp ánh mắt bí ẩn của nhỏ đang lia mình trông rất lạnh, lạnh đến phát run mà chắc có lẽ nhỏ cũng không chủ đích hù mình đâu chỉ đơn giản là đang xem biểu hiện của mình khi nhận được lời nhắn từ nhỏ bí thư thôi.Vội vàng né tránh, mình ậm ừ rồi gục xuống lại bàn hốt hoảng chờ tiếng kẻng vào lớp.
Khi ấy mình lo lắm vì chẳng biết cuộc hẹn này là vì mục đích gì nhưng chắc chắn vấn đề mà nhỏ Yến sẽ đề cập tới khả năng chính là cái “bí mật” tày trời kia chứ chẳng thể là gì khác mà khoan hãy có những suy tính, chúng ta chỉ cần thừa nhận một điều rằng nếu ra chơi mình không xuống gặp nó thì chắc chắn sẽ “bể gáo”.
Tiếng kẻng vào lớp vang lên và cả 90 phút sau đó, thân thể mình tuy không gục xuống bàn nhưng tâm hồn thì như đã chết hẳn, không một câu một chữ nào trôi vào đầu mà chỉ toàn là một màu đen xám xịt của cái tương lai mờ mịt trước mắt là đang ám ảnh mình mà thôi.Kẻng ra chơi cuối cùng cũng vang lên, với những bước chân lãnh đạm mình tiến về phòng y tế mà trong lòng khấp khởi những lo sợ y như rằng vừa đẩy cửa bước vào là đã thấy nhỏ Yến đang ngồi cùng một nhỏ trong hội chơi chung.Chợt thấy mình, nhỏ đó như đã được nhỏ Yến ất giáp từ trước tự động bước ra.
– Yến…Yến có chuyện gì hẹn Duy vậy…_Mình ngồi xuống ghế khi cửa phòng đã được khép hờ.
– Tui nói thẳng luôn…từ nay tui không muốn ông sang nhà tui thêm bất cứ một lần nào nữa…_Nhỏ Yến hơi to tiếng.
– Mà…mà sao vậy…Duy đâu làm gì đâu…_Mình cười trừ.
– Ông còn hỏi nữa à…ông qua nó tía lia làm mẹ tui với chị tui chửi tui tối ngày…_Nhỏ Yến vẫn giữ thái độ khó kiềm chế.
– Thật ra là Duy không có nói mà do Bác gái thấy buổi trưa Duy về sớm nên biết thôi…mà thôi được rồi…từ nay Duy không qua đó nữa…_Mình giải thích rồi chốt hạ.
– Hứa thì phải giữ lời…_Nhỏ Yến trừng mắt.
– Ừm…xong chưa…đi đây…_Mình đứng dậy vì bắt đầu thấy hơi cáu.
– Từ từ…ông nên nhớ là tui đang giữ bí mật cho ông thì ông cũng phải biết tự giữ mồm giữ miệng…mẹ tui mà có qua hỏi gì ông cũng không được nói…hoặc phải nói lí do gì đó cho tui…_Nhỏ Yến lại quá đáng.
– Duy sẽ trả lời không biết…nhưng không nói xạo được…_Mình lắc đầu.
– Tui nghĩ ông phải nói xạo cho tui đó…_Nhỏ Yến cười mỉa, một nụ cười của kẻ cả.
– Duy chẳng bao giờ nói chuyện với Yến thì sao phải nói xạo…nói xạo cũng không ai tin đâu…_Mình vẫn lắc đầu.
– Nhưng tui đang giữ bí mật giúp ông…ông không nghĩ phải đáp lại tui sao à…_Nhỏ Yến đứng dậy bước tới dựa lưng vào tường.
– Gì…bí mật gì…đêm hôm đó…_Mình nhăn trán.
– Ừm đúng…chuyện của đêm hôm đó…_Nhỏ Yến gật đầu.
– Hiểu lầm thôi…không phải vậy đâu…_Mình lo lắng ra mặt vì chợt nghĩ có lẽ nó sắp nói thẳng chuyện mình với cô Trang ra rồi.
– Sao lại hiểu lầm được…nếu là hiểu lầm thì chị Linh đã không như thế…_Nhỏ Yến cười nhạt bước tới đứng ngay trước mặt mình.
– Dì…Dì Linh sao…bí mật…bí mật gì…_Mình hơi bất ngờ vì thoáng nghĩ không lẽ Dì Linh đã biết mọi chuyện.
– Còn gì nữa…chuyện ông mò dú chị Linh!
Không phải không đáng lo mà kỳ thật chuyện này mình lo như vậy là không thật sự đáng.Thói đời, chỉ vì cái bí mật cỏn con này của nhỏ Yến mà từ chiều hôm qua đến giờ mình mất ăn mất ngủ, trằn trọc suốt canh thâu giấc chẳng lành cứ sợ mọi sự rồi sẽ bị vỡ lỡ, nhưng chừng đó vẫn chưa là gì so với cái cảm giác vừa nảy sinh từ cuối tiết 1 đầu tiết 2 sau khi nghe cuộc hẹn của nhỏ Yến từ nhỏ bí thư, mình sợ muốn rụng rốn luôn cứ nghĩ lần này chắc là khó mà qua được vì nhỏ Yến hình như muốn làm cứng để cho mọi thứ ra ngô ra khoai hết.
Thậm chí trong tích tắc mình còn suy diễn, nếu lát tan học về nhà mà nhỏ Yến qua kể hết những gì mà nó biết từ A- Z xảy ra giữa mình và cô Trang cho Dì Linh nghe thì mình định bụng sẽ chạy thẳng lên tầng thượng phi xuống đất luôn chứ làm sao sống nổi với cánh viễn cảnh ê chề ấy. Nhưng rồi lại nghĩ với tính nết lập dị của nhỏ Yến thì nhỏ chẳng cần phải báo trước làm gì nếu thực sự muốn làm tới bến, đằng này đã hẹn ra thì ắc hẳn chắc chắn sẽ cho mình một con đường sống hay đúng hơn là một con đường để sửa sai, một lối đi tuy không rộng và nhiều chông gai nhưng sẽ có khả năng lách qua được nếu “ngoan”.
Lúc đó mình tin chắc đấy có lẽ là cơ hội cuối cùng rồi, nếu không làm nhỏ thực sự hài lòng bởi một vài lời hứa thì mọi chuyện coi như xong, cho đến khi đứng trước cửa phòng y tế cũng vậy, đầu mình đầy ắp những lưỡng lự về thái độ ứng xử khi gặp nhỏ, về cách bắt đầu câu chuyện và cả về đường lối van nài nếu mọi chuyện diễn biến theo một chiều hướng xấu xí hơn.
Nhưng dè đâu cái bí mật của nhỏ lại buồn cười quá đỗi, thú thật là sau khi nghe xong mình không phải kiểu trong phim là trút được gánh nặng ngàn cân mà ngược lại hai vai mình như mọc từ đâu ra một đôi cánh, mình như muốn bay lên, bay thật cao, thật xa bởi những giải thoát.Nhẹ lòng lắm nhưng rồi mình lại phải chợt nghĩ, cái con bé này nó đâu phải hạng tầm thường tuy là nó chưa biết đến cái bí mật tày đình kia của mình nhưng mà chị nó biết,
chị nó dù rất ghét việc nó hay đi chơi lông bông này nọ nhưng dù sao chị nó thì vẫn là chị nó, không chỉ thế chị nó còn là người vừa tận mắt chứng kiến cả việc mình và chị Chi ôm nhau ngay ngoài sân sau cách đây chưa đầy 2 ngày nữa mà, vậy nên bây giờ mà mình vui sướng trước mặt nó thì nó sẽ về kể cho chị nó nghe biết đâu chị nó lại cáu lên thì mình cầm chắc lưỡi dao, vả lại vẻ mặt nó lúc này trông hả hê lắm mà nói cho cùng thì cái chuyện nó đang dùng để đe dọa mình thực chất cũng đâu có tốt đẹp gì hơn đâu nhỉ, nếu lộ ra thì mình tuy không cần nhảy lầu nhưng cũng phải chịu khó mượn váy Dì Linh đội lên đầu đi học mất.
Sau một hồi im lặng nhìn ra cửa sổ, với gương mặt nghiêm trọng như đang bị ai đó tống tiền, mình quay sang nhìn thẳng mặt nhỏ Yến.
– Yến nói là Duy đã làm như vậy với Dì Linh…_Mình ngây thơ chày cối vì thiết nghĩ đến Dì Linh còn chẳng biết chuyện này thì sao mà nó biết được cơ chứ, mình nhớ rõ là đêm hôm đó chỉ có mình là còn thức thôi mà và nhà thì chỉ có mỗi hai người.
– Ừm…ông mò vú chị Linh…_Nhỏ Yến nhếch môi cười mỉa.
– …_Mình im lặng suy nghĩ.
– Đừng chối…tui chứng kiến mà…bởi vậy ông liệu mà biết cách cư xử đi…làm theo những gì tui nói nãy giờ…_Nhỏ Yến lại dồn mình.
– Chứng kiến gì chứ…nhưng Duy đâu có đâu…Duy đâu có làm vậy bao giờ…_Mình than thở.
– Chối sao…sáng bữa nhà tui chuyển tới cạnh nhà ông…Dì Linh chạy từ trong ra gần tới cổng la oai oái chuyện đêm hôm ông làm còn gì…quên à…_Nhỏ Yến hoạch toẹt.
– Cái…cái đó…hiểu nhầm…hiểu nhầm hết…Dì Linh chỉ hiểu nhầm Duy thôi…_Mình nhớ lại đầy đủ hết tất cả.
Thấy chưa mình biết ngay mà, chuyện hôm say xỉn chắc chắn là con bé này nó không hề chứng kiến tận mắt mà chỉ thông qua những gì nó nghe được từ cái lối suy diễn vô tội vạ của Dì Linh mà thôi, Linh không hề biết việc giấc khuya mình đã làm mà chỉ tình cờ chứng kiến chuyện mình đang chạm tay vào cái áo ngực xanh dương huyền thoại lúc thức giấc là liền gán ghép.
– Duy không có…Dì Linh giỡn thôi…chứ nếu chuyện đó xảy ra làm sao mà tiếp tục sống chung một nhà được…_Mình nhăn trán.
– Bây giờ ông nói gì chẳng được…chắc là trong đầu ông nghĩ đố tui đi hỏi chị Linh mà chị ấy dám trả lời là có chứ gì…ông nghĩ những chuyện như vậy phụ nữ ngại không dám thừa nhận trước người khác…với lại vì chị ấy thương ông đúng không…đừng qua mặt nhau…_Nhỏ Yến phân bua, hóa ra bây giờ Dì Linh lại thành bên bị hại vô cùng đáng thương còn mình là ác ma đội lốt “mặt đù” giả nai.
– Duy không có…_Mình thở dài lần nữa.
– Tui không cần biết là có hay không…đừng nghĩ chuyện này tui sẽ hỏi chị Linh…không đâu…tui sẽ kể cho mẹ tui…chị tui…cho hàng xóm nghe mà thậm chí nếu gay go quá thì chẳng cần phải kể ở nhà làm gì…tui kể cho mấy bạn trong lớp nghe…lúc đó thì ông hiểu rồi nhỉ…_Nhỏ Yến bước lại ngồi xuống ghế cạnh tường ra vẻ “cửa trên”.
– Yến nghĩ tụi trong lớp sẽ tin Yến à…_Mình bắt đầu nhoi lên tìm lối thoát.
– Tin chứ sao không…tụi nó biết chị Linh xinh cỡ nào mà…gần gũi với ông cỡ nào mà…lại chẳng có huyết thống gì…chí ít nếu không tin thì cái gông này cũng sẽ theo ông cả đời…nghĩ đi…_Nhỏ Yến đúng thật rất sỏi đời.
– …_Mình không còn biết nói gì nữa vì nhỏ tinh vi quá thể.
– Tui đâu ép ông làm gì đâu…ông chỉ cần giữ mồm giữ miệng…không muốn nói dối thì cứ tránh mặt mẹ tui là được…chỉ có thế…_Điệu bộ hình như nhỏ Yến cũng sợ việc mình lật kèo cảm tử.
– …_Mình cắn răng như đang bị thôi miên trước cái cửa thoát gần kề.
– Sao…cần nghĩ thêm chứ gì…được…vậy từ đây tới tối…tối đi học về tui sẽ gọi cho ông…tui biết số ông…không nghe máy hay nghe máy mà vẫn không có hồi đáp thích đáng thì ngày mai…ông biết rồi đó…_Nhỏ Yến cán đích xong không để mình nói thêm gì mà quay lưng đi thẳng ra ngoài.
– …_Mình thì vẫn lờ đờ ngồi đó thêm lúc nữa.
Tưởng tránh được vỏ dưa chị Nhi thì gặp ngay vỏ dừa nhỏ Yến, tránh được bí mật tày đình thì gặp ngay cái kiểu chụp mũ không thương tiếc này, đúng thật là tình cảnh ngang trái chẳng biết đường nào mà lần nữa.Mình rất thích Bác Gái, Dì Linh cũng thích, bác thật sự rất tốt và quan tâm tới chúng mình, có gì cũng đem qua cho lại còn thường xuyên hỏi han tình hình đủ thứ ấy vậy mà giờ lại mắc vào gông này, phải lánh mặt Bác Gái thật sự mình rất buồn nhưng cũng phải đành chịu.Rời khỏi phòng y tế vào lớp học 2 tiết cuối mình cố tỏ ra thật bình thường, mỗi khi vô tình chạm mặt nhỏ Yến dù muốn dù không mình nhanh chóng lãng đi như không nhìn thấy mà chỉ dám trăn trối từ trong tim bởi một nỗi đau vô hình.
Tan học, mình vào chỗ gửi xe ở góc khuất trong hẻm gần trường, lấy xe phóng thẳng ra hàng bột chiên gần đó ngồi ôm điện thoại.
Mình: Giờ con qua nhà cô luôn nha…
Cô Trang: Ừm…sáng giờ Cô ở nhà mà…con qua đi…
Chẳng thể ngồi mà đợi bột chiên vì lúc nào cũng vậy cứ tan học là quán rất đông, tìm được chỗ ngồi như mình đã khó bởi có nguyên một đám lớp dưới đang hí hửng tán dốc đến sau thòm thèm như muốn khiêng cả cái xe bột đi luôn vậy, đứng dậy lấy xe mình hướng về nhà cô Trang mà đề ga lướt vội.Qua những con đường quen thuộc đã lâu không tới để đến với cái ngõ rộng toành hoanh có cây cột đèn màu đen thoạt nhìn vô cùng cổ kính đứng sừng sững ngay trước, mình đi thẳng vào trong rồi khẽ thắng xe dừng lại trước một ngôi nhà với cái cổng cao cao vừa mới được sơn mới, bóng loáng.
Khu nhà cô Trang cũng yên ắng hao hao khu nhà mình nhưng lại cực ít nhà vì nhà nào nhà nấy đều to và hơi cách nhau một quãng.Bấm chuông, mình lờ đờ mắt nhìn quanh quẩn bởi chẳng hiểu sao bây giờ trời đang đứng bóng mà không khí quanh đây mát mẻ lắm thay mà ngẫm lại nói chung cũng đâu có nhiều cây bằng khu nhà mình, đến lạ.Độ chừng 30 giây sau, cô Trang từ trong nhà đi ra với một dáng điệu ung dung nhưng híp mắt cười.
– Vào nhà đi Duy…Cô vừa đi chợ về…dắt xe vào nhà là Duy tới luôn đó…_Cô Trang mở cửa cổng cho mình.
Mình cười với Cô rồi lẳng lặng dắt xe vào trong sân xem chừng dựng ngay bên hông sợ ai đó để ý trông thấy biết nhà có người lạ nhưng thật may cô Trang còn cẩn thận hơn cả mình.
– Duy dắt xe vô nhà…còn không thì con đẩy ra hẳn đằng sau đi…cạnh bồn hoa…chỗ đó mát lắm…_Cô Trang cười trước điệu bộ lo lắng không đâu của mình.
– Dạ…_Mình gật đầu rồi nhanh chóng đẩy xe ra sau.
Cẩn thận không bao giờ là thừa vì nếu ai là độc giả lâu năm đều nhớ rằng Dì Linh biết nhà cô Trang và cũng đã từng tới đây một lần để kiếm mình rồi, chỉ có điều là không thấy thôi nên phòng hờ lỡ đâu có việc gì gấp trời xui đất khiến sao đó Dì Linh lại tới đây một lần nữa mà trông thấy xe mình ở nhà cô Trang, một đứa con trai và một phụ nữ không quen thân không lí do lại ở cùng nhau thì khả năng sống sót của mình là không phần trăm.Sắp xếp mọi thứ đâu vào đó, mình bước chậm rãi về hướng sân trước để vào nhà khi đã thoáng thấy cô Trang vừa xuống bếp thông qua cánh cửa sổ bên hông.
Mọi thứ trong nhà vẫn vậy, vẫn được sắp xếp y như lần gần đây nhất mình tới chơi từ bàn cho tới ghế và cả bức tường dày đặc những ảnh là ảnh của Cô, của chị em My nhưng có một vấn đề vô cùng bất cập ở đây là trong số những khung ảnh đang được treo trên bức tường ấy có duy nhất một tấm chụp theo lối bán thân kích thước khá lớn ghi lại hình ảnh My đang mặc đồng phục trường với ánh mắt đăm đăm đầy nghiêm nghị như đang ngồi ngay đó mà nhìn thẳng về chiếc ghế sô- pha dài đối diện, trông khá quái nên có lần khi đang ái ân với Cô Trang ngay trên ghế mình đã thoáng giật mình khi trông thấy và cứ được đà lúng túng suốt buổi vì không đẩy ra được khỏi đầu.
Bước lại nhìn ngắm cái bờ tường “kí ức” ấy, mặc dù để ý rất kĩ nhưng tuyệt nhiên mình chẳng thấy bất kì khung ảnh nào của Ba My dù là nhỏ nhất được treo cả, vụn vặt chợt nhớ lại với riêng Cô Trang thì chị em My luôn là gia đình, là con của Cô mặc dù không cùng huyết thống, không liên hệ quá nhiều về mặt gắn kết tình cảm nhưng lại có những kỉ niệm không thể nào xóa bỏ mà Cô đã có dịp tâm sự với mình cũng ngay trên chiếc ghế sô- pha vải màu cà phê sữa kia.
Cắt đứt dòng thơ thẩn của mình, cô Trang từ dưới bếp bước lên nở nụ cười tươi tỉnh, ít lâu không gặp Cô ốm đi nhiều nhưng lại chẳng xanh xao như phụ nữ giảm cân thường thấy mà trái lại trông khá gọn gàng và hơi khác lạ so với lúc trước, chắc có lẽ cũng bởi tại vì Cô đang mặc quần jean áo thun chăng.
– Duy ăn trái cây đi…đợi Cô vào thay đồ xíu…_Cô Trang bước lại đặt dĩa trái cây xuống mặt bàn với nụ cười niềm nở như đã kể.
– …_Mình gật đầu lễ phép sau khi Cô đã quay lưng đi lên phòng.
Cũng chẳng lâu la gì vì tích tắc sau là Cô đã xuất hiện ngay trước mặt mình với một chiếc váy liền thân hoa hòe nhưng hợp dáng, đúng thật là Cô đã giảm cân khá nhiều khi soi phần bắp chân không còn tròn như xưa và phần bụng dư cũng đột nhiên biến đâu mất chắc có lẽ vì chế độ ăn quá khắt khe của khổ chủ, cũng tốt càng ốm càng chắc người chứ có sao đâu.
– Cô tưởng chiều Duy mới qua…_Cô Trang ngồi xuống cạnh mình trên chiếc ghế sô- pha dài thong thả dựa lưng vào đệm ghế.
– Nay con được nghỉ học thêm…con tan học là qua đây luôn…_Mình thật thà.
– Ừm…Cô cũng đoán vậy…Duy ăn cơm luôn nha…để cô vào bới cho…_Cô Trang cầm tay mình.
– Dạ thôi…nãy ra chơi con có ăn tô cháo trong trường rồi…mà Cô mới đi chợ về mà nấu nhanh vậy ạ…_Mình cười nhẹ.
– Hả không…làm sao nấu nhanh vậy được…sáng Cô có đi rồi mà lúc nãy thấy thiếu nên ra mua thêm thôi…bình thường Cô ăn có một mình mà nay có Duy tới chơi nên…_Giọng Cô Trang cứ như của mấy chị tổng đài viên ngân hàng, rất trơn tru và ngọt ngào.
– Dạ…Cô đói thì vào ăn trước đi ạ…con trái cây được rồi…_Mình gật đầu.
– Không…Cô ăn rồi…à hôm thứ 7 Duy gọi lúc đó Cô cũng muốn gặp Duy lắm mà tại có công tác đột xuất…_Cô Trang đi xuống chỗ tủ lạnh lấy nước ngọt mời mình, chậm rãi nói.
– Dạ…con hiểu mà…tại bữa đó con về sớm với lại lâu không gặp Cô…nên con gọi…_Mình đón lấy các chai lọ từ tay Cô.
– Vậy sao Cô nhắn tin không thấy trả lời lần nào vậy…_Cô Trang gật đầu rồi chợt liếc nhẹ mình.
– …_Mình hơi cúi đầu né tránh.
– Cô đùa đó…Duy bận học thì chăm chỉ là đúng…Cô nhắn mà tin gửi đi được là Cô cũng an tâm rồi…_Cô Trang đặt tay lên vai mình.
– Con xin lỗi…thực thì con hay để điện thoại im lặng lắm…Cô nhắn con không thấy lát sau mới…_Mình lắp bắp giải thích.
– …_Cô Trang không vội nói gì, chỉ cười nhẹ nhìn ra cửa với nét mặt thoáng buồn.
– Tại con không biết trả lời tin nhắn như thế nào nữa…_Mình cúi đầu lí nhí.
Mấy ai hiểu được cái cảm giác khi có “bạn tình” hơn tuổi, nếu một nếu hai thì còn có thể dễ dàng chấp nhận và cho qua khi ánh nhìn thiếu thiện ý từ xã hội chiếu rọi và soi xét nhưng đằng này lại quá nhiều, và cũng vì quá nhiều nên mới phải lén lút, vừa khó xử cho mình lại vừa khó xử cho đối phương, hơn thế nữa mình và cô Trang tính ra cũng là mối quan hệ rào cản khuôn phép, tôi- mẹ bạn đâu dễ gì thoải mái được với nhau.
– Ừm…Cô hiểu Duy mà…không sao đâu…mỗi lúc nhắn tin cô cũng ngại lắm…cứ lúng túng sao đó…_Cô Trang gặn cười nắm tay mình.
Cảm giác cứ như thế tự nhiên nảy nở giữa bầu không khí yên ắng và trong lành của ngôi nhà, mình không nói thêm gì mà cứ để những nỗi niềm cảm xúc bắt đầu từ những cử chỉ quan tâm ấy đẩy đưa khi bất chợt mình nhích lại gần rồi nhẹ nhàng hôn lên môi cô, cái hôn nhanh và phớt qua tuy đơn giản nhưng chứa đựng nhiều ý nghĩa bởi nó luôn là yếu tố quan trọng nhất khiến cho bức tường vô hình thường trực giữa mình và cô Trang mỗi lần gặp mặt như tan biến trong khoảnh khắc.
Không còn những ngại ngùng, những mặc cảm tự ti phát sinh từ những nghĩ suy của miệng đời ác cảm, lúc này trong mắt mình và Cô Trang chỉ còn tồn tại duy nhất đối phương với những ham muốn tột bậc về thể xác và quyến luyến hết mực về tinh thần dành cho nhau vì đơn giản ai trong cả hai cũng thèm khát được sống đúng với những cảm xúc của bản thân lúc đó.Không ai bảo ai, chỉ với những nhẹ nhàng những quan tâm cần thiết là đã quá đủ để hai đôi môi ấy lại hồ hởi tìm kiếm nhau rồi nhanh chóng cùng hòa chung một nhịp không rời.
Giữa cái nhộn nhịp của Sài Gòn, những thăng trầm bộn bề lo toan và hơn hết là nét hối hả của ngày đầu tuần tuy vừa mới bắt đầu nhưng đã thấy nặng trĩu hai vai, con người ta lúc đó thường muốn được ước thời gian trôi thật nhanh, thật nhanh để có thể quay về với những hoạt động vui chơi, giải trí của ngày hôm qua nhưng mình thì trái lại, trong con hẽm thưa thớt nhà này và những ngọt ngào mà cơ thể mình đang tận hưởng thật không phải chuyện đùa,
bởi kiếp đời quần xanh áo trắng đâu mấy khi miệng bạn được đôi môi mỏng trơn và ấm nóng của một người phụ nữ quyến rũ và đầy lôi cuốn quấn lấy không nỡ rời, đôi tay được dịp thoải mái mân mê dò xét khắp cơ thể đối phương với uy quyền không hạn chế và hơn hết là những tiếng thở, những nhịp đập ái ân trọn vẹn chưa từng thấy, mà dù có “thấy” thì cũng khó mà tưởng tượng được bản thân là người trong cuộc.
Nụ hôn thật dài và sâu cuối cùng cũng kết thúc bởi những màn thở ì ạch và khó khăn, không để phí một giây nào mặc dù cơ thể vẫn đang còn hổn hểnh hít khí trời, thật nhanh mình đưa cả hai tay luồng từ cổ áo Cô Trang xuống vị trí hai trái đào to vạch ra để nhìn ngắm chẳng khác nào một vận động viên bơi lội nhớ vị lợ của thứ nước hồ bơi quen thuộc, nơi mà anh ta vẫn luôn xem là nhà.
Có lẽ như mình đã nói ở trên, vì giảm cân hay vì chế độ ăn hợp lí mà cơ thể cô Trang khá cân đối khiến mình không khỏi ngỡ ngàng và thắc mắc về độ săn chắc đáng nể của hai vật tròn lẳn vừa được khai quật và đã một thời gian không gặp.Chúng khiến mình lúng túng đến cái độ mà thao tác tay cũng chậm hẳn đi, thậm chí ngay đến hành động cúi đầu xuống liếm nhẹ hai ti cũng trông rụt rè đến đáng thương vì lạ lẫm.
Cô Trang không nhận ra được sự ngạc nhiên của mình về sự thay đổi hình thể quá lớn lao của cô mà chỉ đơn giản nghĩ rằng có thể là do độ hẹp của cổ áo nên mình mới khó khăn trong việc tiếp cận bởi vậy nên tích tắc sau khi thấy thái độ của mình, cô liền dùng tay vạch cổ áo ra thật xa rồi cố gắng ngã người dựa lưng vào ghế để cả bầu ngực lộ hoàn toàn ra trước mặt mình, ngay cả đầu nhũ cũng chìa ra hơn hẳn.
Tiếng hơi thở và tiếng rên rỉ ngày một lớn hơn đến mức có thể nghe rõ mồn một từ ngoài sân thì đột nhiên trong cái ái ân khôn cùng đó, từ bên dưới bụng mình chợt có cảm giác tưng tức khó chịu không thể tả, hơi hoảng mặt mình rời khỏi bầu ngực cô Trang để khẽ cúi xuống ngó qua tình hình sau đó liền quay lại với công việc đang bỏ dở.
Mình không chú ý nhiều vì muốn mọi thứ thật tự nhiên, không thể để cho bất kì cảm giác bối rối nào làm phiền cả hai những lúc này, nói cho rõ khoảnh khắc vừa rồi mình nhìn thấy đơn giản chỉ là do tay cô Trang chẳng biết từ lúc nào đã kéo khóa để tiến vào lôi cu cậu của mình ra nhưng vì quá vội nên nó hơi kẹt ở phần đũng quần khiến mình thấy tưng tức mà thôi, chỉ thoáng qua nên sau đó mình và Cô ai làm việc nấy không đả động ngôn ngữ nhưng cả hai đều có thể hiểu những xúc cảm mà bản thân đang mang lại cho đối phương.
Năm phút trôi qua khi mà nhịp điệu hơi thở đã tăng lên đáng kể và tràn lan khắp cả phòng khách của căn nhà, cô Trang không nói không rằng vội vàng tách người khỏi mình và ngồi thẳng dậy, lúc đầu mình nhưỡng tưởng cô chắc bận việc gì đó kiểu như lúc nãy đặt lửa trên bếp chưa tắt và bây giờ chợt nhớ ra chăng nhưng không, tất cả mọi chuyện đều có nguyên do và nguyên do của chuyện này là một chuỗi những hành động ngay sau đây.
Cô hấp tấp nhìn mình rồi khẽ khàng nâng chân mình lên trên ghế, tháo dây nịt cộng khóa quần rồi kéo tuột chiếc quần xanh cùng quần sịp của mình ra khỏi người qua cả hai mắt cá rồi vứt hờ sang ghế trống bên kia rất nhanh chóng, tìm vị trí thích hợp rồi lẹ làng như đám cháy cần nước cô Trang vội vã quỳ đè lên hai chân mình sau đó nhoài cả thân trên về phần hạ bộ của mình, nhẹ nhàng đưa cu cậu của mình chui sâu vào vùng miệng để…nói kiểu hơi bình dân là “mút chùn chụt”.
Từ đầu đến giờ hầu như mình luôn là người chủ động, mặc dù không thể nhớ để kể hết tất cả những ái ân lúc đó nhưng mình thề là như thế, luôn chủ động trong tất cả nhưng đến giờ phút này thì trái ngược hết, mình chỉ biết ngồi đơ đơ sau đó run bần bật.Đơ từ lúc Cô Trang bắt đầu ngồi thẳng dậy rồi đưa hai chân mình lên ghế, run khi đầu khấc của thằng nhỏ bị liếm lấy liếm để và mút không ngớt dọc thân xuống tận gốc đến mức mà đôi khi trong cái lạc cảm nhục dục đó mình cố gắng cong người tránh sự tác động từ đầu lưỡi cô bởi vì nhức nhối nhưng vẫn không sao né khỏi.
Nói là vậy nhưng mình vẫn luôn mong cho cái cảm giác bồng lai tựa như đang quan hệ đó tiếp tục mãi thôi chứ chẳng nên dừng lại bởi một cuộc gọi khá vớ vẩn từ đâu tới.Mình nghe, mình nghe chứ, nghe thấy tiếng điện thoại rung khấp khởi từ trên bàn nhưng vẫn giả vờ không hay biết cho đến khi thình lình mọi xúc cảm chợt tan biến.
– Duy…hình như con có điện thoại…_Cô Trang ngước đầu lên thì thầm.
– Dạ…con đâu nghe thấy gì đâu…_Mình giả vờ tránh né.
– Cô nghe rung mà…_Cô Trang tách người ra khỏi mình, ngồi dịch sang một bên.
Bức bối, mình chòm người tới với tay lấy chiếc điện thoại đang úp ngược màn hình trên bàn với gương mặt cực nhăn nhó vì vừa khi sắp đạt tới đỉnh điểm khoái cảm thì liền bị cản trở, còn định bụng sẽ quát thẳng nếu đó chỉ là cuộc gọi nhầm số nhưng dè đâu “Người cản trở A” đó lại chính là Dì Linh.
Mình: A lô…con nghe…
Người cản trở A: Duy đang đâu đó…
Mình: À con…con đang ngồi với bạn…chiều con học thêm không về ăn cơm trưa đâu…
Người cản trở A: Ngồi với bạn là ở đâu…gần trường hả…
Mình: Dạ hông…xa…xa lắm…bên quận 10 lận…Linh đang đâu…
Người cản trở A: Ủa…vậy hả…tốt quá…ha ha ha…
Mình: Tốt gì…cái gì tốt…
Người cản trở A: Thì xe hư rồi…đang bên khách sạn quận 5 nè…lại chở Linh qua quận 3 dùm đi…
Mình: Hả…gì…con hả…con…nãy nói lộn…con bên Tân Bình lận…
Người cản trở A: Thôi…đừng c
Người cản trở A: Thì xe hư rồi…đang bên khách sạn quận 5 nè…lại chở Linh qua quận 3 dùm đi…
Mình: Hả…gì…con hả…con…nãy nói lộn…con bên Tân Bình lận…
Người cản trở A: Thôi…đừng có xạo…nãy noi quận 10 giờ bên Tân Bình…không muốn chở thôi…biến đi…
Mình: Con…con bên Tân Bình thật…
Người cản trở A: Biến…
Tút…tút…tút…
Mình không để bụng lắm vì thỉnh thoảng Dì Linh cũng hay có những cuộc điện thoại không đâu vào đâu như thế này mỗi khi mình không có mặt ở nhà nhưng chán nhất là lần này lại không phải lúc, ngoài sự tức tối vì bị phá bĩnh ra thì cơ thể mình còn tồn tại những tức tối rất khó để có thể giải thích thành lời.Xe Dì Linh hư, mình thực cũng hơi chạnh lòng tí nhưng thiết nghĩ Linh cứng rắn và can trường lắm thiếu gì cách để giải quyết trong tình huống này mà nhớ lại thì có lần chuyện như vầy cũng từng xảy ra, Linh cứ việc quăng xe ở khách sạn rồi bắt taxi về nhà thôi.Úp màn hình điện thoại lên bàn một lần nữa với ước áo làm ơn đừng có ai call vào lúc này nữa dùm, mình lại ngã người ngồi ra ghế lặng lẽ nhìn cô Trang.
– Cái bé mà bữa qua đây hả…Dì con hả…_Cô Trang cười nhẹ nói.
– Dạ…xe hư…_Mình gật đầu.
– Đang đâu mà hư xe…rồi có sao không…_Cô Trang tròn mắt quan tâm.
– Không sao đâu Cô…lát là Dì bắt taxi đi ngay mà…chắc là gọi báo…_Mình lắc đầu chán nản.
– Ừm…à quên…Cô xuống bếp tắt lửa…_Cô Trang nói xong liền đứng dậy chỉnh chu quần áo đi xuống nhà dưới.
Mình cứ ngồi đó thừ người chống cằm vô tư lự đợi Cô Trang mãi chừng hơn 3 phút sau Cô mới đủng đỉnh từ bếp bước lên với vẻ mặt khá tươi tỉnh, ngồi xuống ghế và ngay sát bên mình.Đứng thẳng người dậy rụt rè chìa tay mình lại tiếp tục màn dạo đầu ban nãy, mân mê bầu ngực bên ngoài chiếc áo rộng cổ mỏng manh để khiến cô Trang nhanh chóng phải thụ động đưa tay ra cầm cu cậu của mình vuốt nhè nhẹ sau khi nó đã quay trở về trạng thái rũ rượi hoàn toàn bởi cuộc điện thoại oái ăm ban nãy.Mất tới gần tới 5 phút sau thì mình mới quay lại được với trạng thái căng thẳng hoàn toàn, chỉ chờ có thế thì lại chẳng nói chẳng rằng cô Trang hấp tấp cúi người xuống, quỵ một bên gối chân trên sàn nhà nhanh chóng ngậm chặt thằng nhỏ khiến mình không kịp trở tay.
Mọi thứ lúc nãy vừa mất đi thình lình quay về với chốn cũ, với nỗi niềm sơ khai ban đầu khấp khởi, mình lại được dịp thỉnh thoảng giựt người vì từng dòng điện lan tỏa từ bụng dưới lên tận từng sợi tóc trên đỉnh đầu.Hai bắp chân mình cuộn lên và căng ra hết cỡ vì lạc khoái, thằng nhỏ cũng dần tiến tới cột mốc cương cứng nhất có thể vì những cảm xúc của va chạm, của ma sát đột nhiên bay mất mà thay vào đó là sự sung sướng chất ngất từ bên dưới háng chân.
Sự lạ lẫm đó cùng với độ ấm nóng ngày một tăng ở đầu khấc khiến cho mình mặc dù đã cố gắng nhưng vẫn không sao kiểm soát được tình hình nữa, cơ thể mình run lên bần bật cùng với những tiếng rên khe khẽ đều đặn phát ra từ vòm họng.Cô Trang hơi liếc mắt nhìn mình dò ý rồi nhanh chóng rời miệng, đưa cu em của mình ấn chặt vào lòng bàn tay vộc đều đặn, chưa đầy 5 giây sau mình trân người bắn từng dòng tinh khí trắng đục đặc sệt vào lòng bàn tay cô Trang.
Vẫn còn hơi tê rân, mình nằm dài ra ghế khi cô Trang nhanh chóng lấy khăn giấy để sẵn trên bàn lau nhẹ phần hạ bộ cho mình rồi sau đó bụm tay đi thẳng xuống nhà bếp.Mình lờ đờ mắt cứ mê man chẳng ngủ được mặc dù đầu óc thì vẫn trống rỗng chứ chẳng có suy nghĩ điều tiết gì cho căm căn bản là nằm chỉ để đợi cô Trang lên thôi nhưng chẳng hiểu sao lại lâu thế.
– Duy ngủ hả…có đói chưa…chín hết rồi…đói thì cô dọn ăn nha…_Tiếng cô Trang ngày một gần.
– Dạ chưa…con không đói…Cô đói hả…_Mình ngồi nhanh dậy bởi cũng hơi mắc cỡ vì đang nude.
– Cô không…mệt thì ngủ đi Duy chứ sáng mới học về mà…_Cô Trang bước tới ngồi ngay cạnh mình như ban nãy.
– Dạ không…con đâu buồn ngủ đâu chỉ là hơi mỏi lưng nằm lát thôi cô…._Mình cười.
– Ừm…_Cô Trang gật đầu.
Ngồi thẳng người dậy vươn vai để các khớp xương đỡ mỏi, mình nhích người đưa chân qua rồi sau đó lạnh lùng dạng háng ân cần ôm chằm lấy Cô Trang từ phía sau khiến Cô thoáng ngạc nhiên thỉnh thoảng còn quay đầu lại bối rối nhìn mình.Từ tốn và chậm rãi, mình đưa hai tay luồn vào hai vai áo rồi nhẹ nhàng kéo chúng lên nhưng dù cố gắng đến đâu thật vẫn không thể khiến chúng di chuyển màu sắc và lãng man như mong đợi có lẽ vì tuy được làm với chất liệu trơn nhưng ngược lại thiết kế áo lại hơi bó sát đâm ra vô cùng khó cởi bỏ.Nắm bắt được suy nghĩ của mình, cô Trang lẳng lặng đứng lên níu hai vai áo sau đó kéo hẳn xuống tới gần hông rồi thả tuột qua hai khủy chân vô cùng dễ dàng.
– Cô…còn…còn…_Mình lẹ làng lên tiếng khi thấy cô Trang đã ngồi xuống ghế trở lại.
Ngồi trên ghế khẽ quay mặt nhìn lại phía sau, cô Trang cười mỉm chi với mình rồi sau đó lại xoay người với tay về sau lưng cởi bỏ nốt chiếc áo nịt ngực vứt sang ghế trống bên kia, chung số phận với chiếc quần dài xanh ban nãy của mình.
Hơi ngước nhìn về phía sau dò ý, cô Trang nhận được ánh mắt vẫn còn đang chứa đựng rất nhiều sự chờ đợi của mình nên đành chiều ý, cuối cùng Cô lưỡng lự kéo tuột chiếc quần lót viền ren đang cố gắng bám víu trên từng thớ thịt sau mông rời hẳn háng chân với địa điển đáp chuyến là mặt đất.
Nhưng lần này cô Trang không tiếp tục quẳng nó sang bên ghế trống nữa mà vẫn để nó nằm yên trên sàn, không phải là không trân trọng quần áo mà đơn giản vì cô cứ mãi dùng tay cố gắng che đi phần bím vừa lộ tồng ngồng ra trước mắt mình mà quên khuấy đi cái hành động tưởng chừng như đã quá quen thuộc đó.Khéo léo che chắn để ngồi xuống ghế trở lại, cô Trang quay sang cười nhẹ bằng đôi mắt to tròn hơi né tránh không phải vì cô lạ lẫm với việc thoát y trước mặt mình mà đơn giản có lẽ vì trời lúc này đang trưa, sáng rõ đến mức mặc dù rèm cửa trong nhà lúc này hầu hết được kéo phủ nhưng mọi đường nét trên cơ thể cô vẫn được lột tả chân thực và hoàn hảo đến cái độ như thể mọi tia nắng mặt trời đang cố len lỏi vào trong phòng khách như muốn nhìn ngắm cái thân thể mỹ miều và đầy mới lạ lẫm này.
Nín thở để cố giữ sự chủ động và tự nhiên trong cử chỉ, mình nhích người ra khỏi ghế đứng thẳng dậy trên sàn nhà mà hai tay tự lúc nào đã luồng vào hai eo của Cô khẽ níu nhẹ, hơi giật mình cô Trang chỉ biết răm rắp thụ động làm theo ý mình với sự chậm chạp, rút rè đáng bàn cãi.Trong tích tắc, mình kéo Cô nhỏm người dậy quay phần mông về phía hạ bộ của mình để Cô có thể chống tay trên mặt ghế rồi lẹ làng đưa nhanh thằng nhỏ vừa mới cương cứng chưa lâu vụt tới chà sát đều đặn từ hai mép thịt của chiếc bím đã khô nước và cả phần háng chân hơi rít rất hấp tấp khiến cô Trang bắt đầu thở hơi ra khe khẽ và đôi lúc còn rung nhẹ người bởi vì bị kích thích quá đột ngột.
Kiên nhẫn chờ cho đến khi phần đầu khấc có cảm giác trơn tru đôi chút, mình lập tức ấn nhẹ người về phía trước đưa thằng nhỏ dũng mãnh hồ hởi xé toạt cửa mình của Cô ra làm đôi, tách nhanh hai mép thịt sang bên để ngày càng tiến vào sâu hơn trong cái bím hãy còn khô chưa thực sự ẩm ướt hoàn toàn khiến cô Trang phải nhăn mặt vì khó chịu và rên khe khẽ.
Chậm chạp nhưng chắc nịch, mình áp phần hạ bộ thật sát vào phần mông của Cô để mọi thứ gần như không còn kẻ hở làm cho thằng nhỏ lút cán tiến vào quá sâu bên trong bím khiến cơ thể Cô Trang run lên bần bật, căng thẳng đến độ phải liên tục nghiến chặt răng đầy chịu đựng.Hết mức có thể và phần hạ bộ cũng dính chặt vào nhau khá lâu, mình cảm nhận được toàn bộ từng sự đè nén và co bóp mãnh liệt của từng thớ thịt sâu bên trong phần bím cô Trang đến mức tưởng chừng như đầu khấc trên đỉnh đầu thằng nhỏ gần như bị nuốt chửng.
Thiết nghĩ đã đến lúc, thu người về phía sau và cũng khác hẳn với lúc ban đầu, mình kéo nhanh thằng nhỏ ra khỏi cái nơi ấm nóng ấy mang theo một tràn nước đùng đục chảy rỉ từ bên trong ra khỏi cửa mình của cô Trang rồi xuống dọc một bên háng chân đồng thời khiến cơ thể của cô liên tiếp giật nảy.Thở mạnh và thở rất nhiều, phần đầu của cô Trang gần như đổ gục xuống nệm trong khi phần chân cũng có dấu hiệu chùn xuống để hai đầu gối tựa lên phần mép nệm ghế chống đỡ cả thân người.
Mọi thứ dần ổn định, không vội vàng mình đưa cả thân người ôm chầm phần eo Cô từ phía sau rồi nhẹ nhàng lách hai tay lên xoa bóp phần ngực của cô Trang ra điều quan tâm lắm đồng thời không nói không rằng tiếp tục đưa thằng nhỏ lại gần cửa mình cô một lần nữa để ấn nhẹ vào, lần này thì trơn tru và không còn qua nhức nhối như lần trước.Dịch chuyển hai tay về phần hông cô Trang, mình nắm chặt chúng lấy đà rồi bắt đầu nhịp từ từ phần bụng dưới về phía mông cô để cả hai dần quen với nhịp điệu sắp tới.
Ban đầu chỉ là những tiếng “…nhót…nhép…” khi phần bím đẫm nước của Cô phải căng ra chịu sự dày vò của đầu khấc cu cậu mình nhưng dần dà chúng ngày một to và mạnh hơn khi âm thanh “…tạch…tạch…” vang lên đều khắp căng phòng bởi hai phần háng chân va chạm gián tiếp vào nhau quá nhiều, thêm nữa là mặc dù giảm cân nhưng phần mông cô Trang chỉ săn chắc hơn chứ không hề nhỏ đi tẹo nào.
Mọi chuyện cứ tiếp diễn cũng phải gần 5 phút sau, mặc dù đê mê và lạc khoái lắm nhưng từ từ cả hai đều có cảm giác mỏi nhừ vì đều phải đứng khụy mà nhất là mình, có điều lạ là tuy hai chân cứ như được dịp rã rời nhưng ngược lại độ bình tĩnh và kiên trì của thằng nhỏ chẳng hiểu sao lại như được nâng lên một bậc mặc dù nó chịu tác động rất nhiều từ sự co thắt bím của cô Trang lại thường xuyên có cảm giác tức tưởi mỗi khi phải vào sâu trong cái nơi ấm nóng ấy nhưng lại chẳng hộc tốc buông xuôi như mọi khi mà chỉ đơn giản là một khúc thịt nung núc đang hết mình mang lại cho thân chủ tất cả các xúc cảm mãnh liệt của tình dục, đoán chắc có lẽ là do trước khi đứng đây mình đã bị “out” một lần nên mới có cảm giác “lâu bền” như thế này.
Và cũng thật may mắn là tinh thần quật khởi đó vẫn tiếp tục duy trì một lúc lâu sau khi mình gần như tê cứng hai chân để đi đến quyết định chuyển sang một tư thế thoải mái hơn.Đẩy thật mạnh phần bụng dưới về phía trước vài ba cái để thằng nhỏ và cái bím ẩm ướt va chạm với nhau thành tiếng thật kêu “…bạch…bạch…”, mình đột nhiên chững lại rồi vòng tay ra phía trước ôm đỡ phần bụng dưới của cô Trang sau đó từ từ nhích cả thân người gần hơn về phía chiếc ghế sô- pha dài mà Cô vừa chống tay để cả hai cùng đáp xuống ở tư thế nghiêng sao cho hai bộ phận nhạy cảm nhất vẫn dính chặt vào nhau.Mọi thứ diễn ra thật êm đẹp khi gương mặt trái xoan vẫn đang mướt mồ hôi nơi vầng trán của cô Trang thoáng nở nụ cười mỉm chi như thể thầm nhủ “Nhóc này…hôm nay nhiều trò quá!”.
Ở cách hạ cánh này mình thực sự không muốn nằm song song với Cô vì nếu vậy thì hai chân mình lại phải cử động nhiều hơn nếu tiếp tục quan hệ, kèm theo với việc phạm vi hoạt động thực sự bị rút ngắn bởi khoảng trống nệm ghế đã bị thu hẹp hoàn toàn mặc dù cô Trang đã cố gắng nằm thật sát ra ngoài rìa ghế.Nín thở lấy hơi, mình xoay người chậm chạp ngồi dậy tìm vị trí thuận lợi nhất ngay dưới phần mông cô Trang sau đó lại bắt đầu nhấn thật nhanh, thật mạnh phần hạ bộ để thằng nhỏ lại xé toan và chui tọt thật sâu vào bên trong cửa mình của Cô chỉ tích tắc.
Trái lại với suy nghĩ của mình, vị trí này thật sự rất hợp lí và hoàn hảo cho những cú thúc chắc nịch và mạnh mẽ dễ dàng bùng nổ, và cũng không quá khó khăn để đẩy nhanh tốc độ khi quan hệ đạt đến cao trào mà bằng chứng là khi mình chỉ vừa kéo nhanh được vài nhịp là cô Trang lại tiếp tục thở gấp, chau mài và rên rỉ ngày càng to, hơn hẳn ban nãy.
Nhịp điệu lúc nhanh lúc chậm cộng thêm sự co bóp liên hồi của các cơ thịt sâu bên trong cửa mình cô Trang khiến cho thằng nhỏ mình lúc nào cũng có cảm giác run rẩy tưng tức nơi đầu khấc vô cùng đê mê và khoái cảm nhưng chẳng hiểu sao cái ý muốn buông xuôi như thường thấy mãi không đến thậm chí là hơn 5 phút nữa đã trôi qua.Không biết nên làm thế nào cho phải chỉ biết cứ “cố đấm ăn xôi” thôi, cứ kích thích cao độ như vầy thì cuối cùng thời khắc ấy ắt cũng phải đến, nghĩ vậy nên mình lại càng tiếp tục đẩy mạnh phần thân dưới va đập ngày càng mạnh bạo vào mông cô Trang hơn mãi cho đến khi, bất giác Cô lên tiếng.
– Duy…Duy…để Cô nằm ngửa ra…cái này buốt quá…_Cô Trang thở đứt quãng thầm thì.
– …_Mình thở hồng hộc gật đầu lia lịa vì nói chung việc đổi tư thế hay không không quan trọng bằng việc hai mắt cá chân của mình đang tê rân, cần giải lao đôi chút.
Chống tay ngồi dậy, cô Trang nhích người tách phần thân thể bên dưới ra khỏi mình rồi lẹ làng nằm ngửa gối đầu lên chiếc gối ngay cạnh nơi đặt đầu của ghế sô- pha với ánh mắt mơ màng chờ đợi.Tuy còn khá mỏi nhưng sau khi đã quan sát thật kĩ mọi hành động của cô Trang mà nhất là đôi mắt, mình nhoài người bò lại thật sát để đặt thằng nhỏ vào háng chân của cô rồi đẩy nhẹ, nhưng tiếc thay do đặt đầu gối vào đúng phần nệm nhún của ghế nên cu cậu của mình bị trật ra đâm tứ tung vào hai bên háng chân chứ tuyệt nhiên chẳng chịu chui tọt vào bên trong chiếc bím kia.Lúc đó cô Trang cũng ngạc nhiên ra mặt nhưng chỉ thoáng sau là lại liền cười mỉm, Cô cố gắng bành thật rộng hai chân sang ngang sau đó dùng vài đầu ngón tay kéo nhẹ hai phần mép bím để tất cả mọi thứ lộ tồng ngồng ra trước mặt mình đến mức vài thớ thịt hồng hào vốn được che chắn cẩn thận thì nay cũng có thể dễ dàng trông thấy tỏ tường.
Chẳng còn lí do nào để trật nữa, mình úp người nằm đè lên Cô khiến thằng nhỏ chui tọt vào sâu hết mức bên trong hai mép thịt không mấy khó khăn rồi lửng thửng, mình luồn cả hai tay từ dưới nách lên phần vai cô Trang lấy đà để cu cậu “vào, ra” liên tù tì.Cảnh lạc khoái ái ân vừa dừng lại cách đây chưa lâu mà bây giờ lại được dịp tràn lan khắp phòng khách khiến cho thân thể của mình và cô Trang chợt nóng ran, từng giọt mồ hôi ban nãy chỉ kịp đong đầy và lăn nhòa nơi vầng trán, cánh tay, tấm lưng, gang bụng thì bây giờ đã rả rích và lả chả xuống nệm ghế và hòa lẫn trên da thịt lẫn nhau.Thứ nước nhợt nhạt tiết ra từ cửa mình cô Trang bị khuấy động và hòa trộn liên tục bởi một cái muỗng núc thịt dần dà lan ra và bám đầy lên đám lông ngay bên trên bộ phận nhạy cảm của hai thân thể nhanh chóng tạo nên một những hình ảnh không thể nhục dục hơn.
Hơn 3 phút sau, nhịp va đập dần chậm lại không phải vì “đỉnh điểm” của cơ thể mình đã đến mà đơn giản vì phần eo mình đã thấm mệt và mỏi kinh khủng, không còn nhanh như được trước nên mình cố gắng nhích người xuống ngặm chặt một bên vếu mút liên tục sau đó nhoài người hôn ngấu nghiến khắp phần cổ và một bên gáy khiến Cô né người vì nhột vô cùng tình cảm.Mọi tiếng động và xúc cảm bắt đầu quay lại khi phần eo của mình khá khẩm hơn, vẫn là những cú nấc và ép người liên tục không ngớt vào sâu bên trong háng chân của Cô khiến cho nhịp thở của cả hai hòa quyện và vang lên không ngớt.
Nhưng mọi sự trớ trêu hình như đã gắn kết quá chặt chẽ với số kiếp của mình, đau đớn khôn xiết và buồn bã khôn nguôi trước cái thói đời bạc bẽo bởi dân gian có câu “Trời đánh, tránh bữa ăn” ấy vậy mà mình đang “ăn” nhưng vẫn bị trời đánh những hai lần, là bởi cái điện thoại quái quỷ của mình đang bình yên lại đột nhiên rung lên thêm một lần nữa, kiểu như nó toàn chọn thời điểm để rung vậy mà ức chế nhất là khi mọi cảm giác đang thăng hoa lại bị phá rối, lần này cũng chẳng phải ai xa lạ bởi “Người phá rối B” chính là Linh kute.
Chau mài nhoài người tới với tay cầm điện thoại, mình chạm “nút xanh”.
Mình: A lô…
Người phá rối B: Ứm…chở tui dùm đi…
Mình: Nhưng con…đang…đang với bạn bè mà…
Người phá rối B: Tui ngồi trước khách sạn nè…ngồi trên vỉa hè…không có bắt được xe…không qua được bên đó…buồn và thất vọng…
Mình: Linh gọi điện thoại kêu xe á…ai lại ra đường bắt trời…bữa thấy gọi khí thế lắm mà…
Người phá rối B: Hủm…à gọi rồi mà không thấy trả lời…với lại tui…tui hết tiền rồi…
Mình: Gì…Linh mà hết tiền hả…
Người phá rối B: Sáng quên mang ví…đi hai tay không qua đây…à chỉ mang có cuốn sổ thôi…giờ đâu biết làm sao đâu…
Mình: Mượn tiền đi…mượn mấy chị á…
Người phá rối B: Người ta không cho tui mượn đâu…bình thường tui hay cho người ta mượn không à…
Mình: Chứ giờ sao…con bận với mấy đứa bạn rồi…
Người phá rối B: Đành vậy biết sao giờ…tại sáng Ba Duy gọi dữ lắm…kếu qua khách sạn có chuyện gấp nên tui qua đây…
Mình: Con không biết đâu…giờ con không qua chở Linh được đâu…
Người phá rối B: Ừm…thôi để tui gọi điện thoại cho Ba Duy nha…nói Duy bận lắm…không chở tui được đâu…
Mình: Đang khách sạn hả…giờ con qua đó liền…tắt…tắt điện thoại là con có mặt liền…
Người phá rối B: Ờ…
Vẫn luôn là vậy, vẫn y như vậy bởi cứ mỗi khi không nói lý lại mình hay không biết phải làm gì để khiến mình nghe lời được là Dì Linh lại hù mình bằng cách lấy Ba ra làm tấm bia, làm cái gông quấn lấy cổ khiến mình phải răm rắp vâng lời và bây giờ vẫn không ngoại lệ chỉ chán nhất là đang lúc nước sôi lửa bỏng như thế này lại xài chiêu đó.
Thật vô cùng khó xử vì nếu không đi nhanh thì cầm chắc cái chết nên chắc chắn là mình phải đi rồi, còn nếu quyết định làm theo cái suy nghĩ đang nảy nở trong đầu là cố gắng “đẩy” hết sức thêm vài phút nữa cho đến khi “out” thì chẳng biết khi nào mới xong vì sau đợt nghỉ ngơi thoáng qua vừa rồi mọi cảm xúc và chịu đựng trong mình lại quay về với con số 0 tròn trĩnh.Thoáng nhìn gương mặt Cô khi cô Trang vẫn đang còn nhắm nghiền mắt nhăn nhó vì cú hộc tốc quá mãnh liệt của mình trước khi có cuộc gọi đến, mình quyết định làm liều.
Đặt điện thoại trên bàn sau đó khẽ cúi thấp người xuống, mình ôm chằm lấy cô Trang nắc liên tục khiến Cô phải cong người nghiến răng chịu đựng đầy khắc khổ nhưng tức thay gần hơn 3 phút sau tình hình vẫn y như cũ chỉ có mỗi cô Trang là rên í oái ngày một to hơn trong khi mình chẳng có mấy thay đổi, chắc có lẽ vì đầu óc mình đang mãi suy nghĩ về việc đi đón Dì Linh.Nhẹ nhàng dừng lại, mình ngồi thẳng người dậy thở dài nhìn cô Trang nói khẽ vừa đủ nghe.
– Cô…chắc con phải đi…Dì gọi quá…_Mình thật sự cảm thấy có lỗi.
– Ừm…Cô biết rồi…thôi con đi đi…_Cô Trang mở mắt ra nhìn mình cười rồi khẽ gật nhẹ đầu.
– Độ nửa tiếng con quay lại…_Mình rút thằng nhỏ ra khỏi háng chân Cô sau đó liền đứng dậy tìm kiếm đồ dùng quần áo.
– Ừm…để Cô ra mở cửa cho…_Cô Trang cũng ngồi dậy ngay sau đó hấp tấp mặc quần áo lại như cũ.
Đầy đủ quần áo, điện thoại, ví bóp mình lập tức đi thẳng về hướng bếp nơi có căn phòng tắm quen thuộc lúc trước mình và cô Trang đã từng có những kỉ niệm đáng nhớ, để rửa ráy tắm táp mà không quên nguấy đầu lại nhìn sắc mặt Cô một lần nữa khi Cô đã chỉnh chu váy áo gần như xong xuôi.
Rửa ráy sạch sẽ thơm tho, mặc quần áo chỉnh tề ra dáng nam sinh thanh lịch với phong thái đỉnh đạt y như trước khi tới đây, mình gần như chạy ra ngoài phòng khách vì lo sợ lâu quá Dì Linh lại xỉa xói khi giáp mặt.Cảm nhận được phần nào sự hạn hẹp về thời gian, cô Trang nhanh chóng kéo nhẹ váy áo che đi phần háng chân để rời khỏi ghế đứng dậy phụ mình kiếm chìa khóa.
Chạy thẳng ra sau nhà lấy xe, mình cắm chìa rồi lên ga đề thẳng ra cửa cổng nơi cô Trang đã đứng một bên đợi sẵn.Lao ra khỏi cửa, mình phóng như bay về trung tâm thành phố mà không kịp ngoáy đầu lại nhìn Cô thêm lấy lần nào.Qua những con đường tắt vắng bóng người với cái nắng đổ lửa, qua thêm vài khu chợ nồng mùi rau quả từ mặt đất bốc lên, qua cả những cây đèn đỏ kẹt cứng xe cộ giờ nghỉ trưa cuối cùng sau hơn 20 phút đồng hồ mình cũng có mặt trước cửa khách sạn bên quận 5 để móc điện thoại bấm số Dì Linh.
Mình: Con đang đứng trước cửa khách sạn nè…Dì đâu con không thấy…
Linh: Trời…lâu lắc…tui mới đi xuống hầm để xe nà…mới xuống né nắng nà…
Mình: Xuống đó chi không biết…vậy giờ sao…con xuống đó hay Linh lên đây…
Linh: Xuống đi…lên mỏi chân quá…
Nuốt nước miếng đánh ực thành tiếng, mình thì bỏ cả nồng ấm chịu nắng chịu nôi chạy như điên qua đây trong khi người phụ nữ này lại đi núp nắng, cáu tiết đến mức mà cục nghẹn trồi lên tới cổ họng nhưng vẫn buộc lòng phải biết tiết chế, giữ điện thoại mình trườn ga đi xuống hầm xe nhìn quanh mà tuyệt nhiên chẳng thấy bóng của đứa con gái cao kều, đỏm dáng nào cả.
Mình: Linh đâu…con xuống mà vẫn không thấy…
Linh: Kế chiếc xe màu trắng á…
Vừa nói xong là đầu dây bên kia cắt ngang cuộc gọi, hơi nhăn mặt mình lại như chỉ dẫn rồ ga trườn tới gần chiếc xe màu trắng duy nhất dưới hầm thì vừa khít thấy ngay một dáng đứng quen thuộc bên kia màn ảnh tuy chỉ là từ vai lên nhưng lại chẳng thể nào nhầm được khuôn mặt ấy.Kít lại, mình quay sang liếc xéo khi Dì Linh mang giày búp bê đang đứng chéo chân cong người ngay bên cạnh chiếc xe màu trắng tay ôm sổ, vai đeo giỏ xách nhắm mắt cười mỉm chi ra điều hạnh phúc giản đơn lắm.
– Làm màu chi…con chạy gần tới đây là đã thấy mặt Dì Linh bên này rồi chứ đâu cần phải đứng trước mặt…_Mình thở dài ngao ngán.
– Cái đồ “dô diên”…không biết lãng mạn là gì à…sống khó quá vậy…_Dì Linh hụt hẫng nên liền nghiến răng chau mài.
– Lãng mạn gì không biết…mà có ví sao kêu không có tiền…_Mình nhìn qua một lượt rồi chỉ tay ngay vào cái giỏ xách trên vai Dì.
– Hủm…điên…bộ hổng biết phân biệt giữa giỏ xách và ví hả…có giỏ xách nhưng chắc gì đã có ví bên trong chớ…_Dì Linh lờ đờ mắt.
– Ừm rồi…Linh lên đi con chở qua quận 3…_Mình chậc miệng.
– Ờ…mà Linh đói quá…đói muốn xỉu…giờ mà qua đó chắc xỉu tại cửa…_Dì Linh cúi đầu buồn bã.
– Chứ giờ sao…con chở Linh xong quay lại với tụi bạn nữa…_Mình nhắn trán.
– Vậy bỏ tui chết đây luôn đi…chở mà hối hối vầy thôi khỏi chở đi…bye…_Dì Linh nhỏng nhẽo khiến cho anh bảo vệ đi ngang qua cũng phải bậc cười.
– Cười gì hả…_Dì Linh hóa sói nhếch mép lườm ảnh.
– Anh có cười gì Linh đâu…Duy qua rước Dì hả em…_Ảnh lắc đầu nguầy nguậy cười lém lỉnh.
– Dạ…em đang học mà Dì bắt qua…khó quá anh…_Mình gật đầu buồn bã nhìn ảnh.
– Ừm…anh làm ở đây anh biết mà…Linh hay hành…à không…_Ảnh cười thông cảm với mình rồi chợt buột miệng.
– Hay gì…gì là gì…trả tám chục đi rồi nói gì nói…_Dì Linh tiếp tục gấu với anh ấy.
– Ế…ế…anh nợ Na mà…có nợ Linh đâu…sao đòi anh…_Anh xua tay liên tục.
– Nhưng Na nó nợ tui…hông biết…liệu hồn…_Dì Linh giơ nắm đấm.
– Ok…ok…_Ảnh gật đầu trông rất thương mà hoàn cảnh hiện tại cũng không khác mình là mấy.
Số là ảnh vui miệng cá độ với chị Na chuyện gì đó 100k nhưng lại thua độ nên mua ngay một ổ bánh mì trừ ít nợ trước mặt Dì Linh, không phải là không có tiền trả ngay mà ảnh muốn trừ dần kiểu còn có đường bắt chuyện và bông đùa chọc ghẹo thường thấy ở các anh chàng vui tính ấy mà.Sau khi nói chuyện với ảnh một lúc lâu, mình và Dì Linh cùng ghé lại một tiệm đồ chay gần đó.
Thú thật là ban nãy trước khi đến nhà cô Trang, mình thật cũng chưa có gì vào bụng đâu nhưng một phần vì ngại một phần lại có “nhiều chuyện” muốn làm hơn so với việc ăn nên đành trả lời qua loa để Cô khỏi phải lo nghĩ, bây giờ thì chẳng còn gì phải lo lắng, mình cúi đầu hồng hộc ních nguyên một bụng trong khì Dì Linh mặc dù trước đó than đói quá mà giờ đây lại ăn như mèo, từng miếng từng miếng câu giờ rõ ghét.
– Linh xong chưa…_Mình ngồi xỉa răng lí nhí dò ý người đối diện.
– Sao…vội lắm hả…thôi đi đi…để tui đi bộ qua bên đó cũng được…_Dì Linh liếc mình ngay.
– Đâu…đâu có…con ngồi đợi được mà…Linh ăn chậm thôi…_Mình lắc đầu cười vui vẻ.
– Ờ…_Dì Linh gật nhẹ đầu làm màu cực độ.
Nói vậy thôi chú mặc dù trả lời khá ương ngạnh nhưng tốc độ ăn của Dì Linh tăng lên thấy rõ nên chỉ một thoáng sau là xong xuôi hết cả, rõ là con người nói một đằng làm một nẻo.
– Cô ơi tính tiền cho con…_Dì Linh cười nhẹ nói với cô chủ quán.
– Ủa…sao nói không có tiền…_Mình chau mài khi thấy Dì Linh móc từ trong túi xách ra cái ví quen thuộc.
– Muốn ăn chung cho vui…sợ mấy người bỏ bữa thôi…ăn một mình buồn lắm…_Dì Linh nhếch mép cười gian xảo.
– Trời…vậy sao hông nói để con từ từ qua…_Mình nhăn trán.
– Nói rồi có qua đâu…mà chạy nhanh lắm hả…sáng tui đi taxi qua bên này mà…_Dì Linh hí hửng.
– Vậy xe cũng không hư luôn…_Mình thở dài vì bị ăn vố đau.
– Không hư luôn…_Dì Linh bắt chước giọng buồn bã mình.
– Độc…Dì Linh hay ghê…._Mình vỗ tay vờ tán thưởng.
– Ừm…tui hay gơ…_Dì Linh cũng vỗ tay đành đạch y chang.
Tính tiền xong xuôi, mình cùng Dì Linh ra xe để qua khách sạn bên quận 3 mà ngồi phía sau Dì Linh cứ gật gù ngủ gục trên vai mình.Tính ra nếu hôm nay mình không được nghỉ học thêm thì giờ cũng đã vào học được hơn 10 phút rồi chứ chẳng có thời gian để cho Dì Linh mài nheo bông đùa như thế này.Qua vài con đường ngập nắng, xe chúng mình dừng lại trước cửa khác sạn bên ấy.
– Linh qua đây ngủ hay làm việc á…_Mình hơi quay đầu về phía sau khi cảm thấy Dì Linh vừa cử động đôi chút.
– Làm chớ…ngủ sao có lương trời…_Dì Linh thẳng răn thiếu tình cảm.
Tạm biệt Dì Linh, mình lửng thửng quay xe chạy bon bon qua các nẻo đường hướng về nhà cô Trang với tốc độ không thực sự vội vã tuy cơ thể thì lại bắt đầu hừng hực với những ham muốn đầy mê hoặc, nguyên do vô cùng đơn giản:Tiêu cơm.Hơn nửa tiếng sau, mình đã có mặt trước cổng nhà cô Trang nhẹ nhàng cho tay kéo chốt sau đó lẳng lặng đẩy xe vào trong để khóa cổng lại.
Không đẩy nữa mà leo lên xe, mình dùng chân đạp đất để có thể trườn êm nhất về phía sau nhà, đá chống rồi chậm rãi bước lên phía cửa chính.Đập vào mắt mình khi vừa bước vào là hình ảnh cô Trang đang nhắm mắt ngủ thật sâu cũng trên chính chiếc ghế ban nãy với bộ đồ cũng của ban nãy, thiết nghĩ chắc có lẽ vì mệt quá mà cô Trang ngủ quên tự lúc nào.Tiến lại gần bàn nước, mình uống tách nước để sẵn trong khay mà ban sáng cô Trang rót mời sau đó thản nhiên cởi bỏ tất cả vải vóc đang mặc trên mình rồi chậm rãi ngồi xuống đất ngay bên cạnh ghế mà Cô đang say giấc.
Khẽ vén vài sợi tóc mai đang ươn bướng che đi khuôn mặt thanh tú ấy, mình chống tay ngắm nhìn Cô hồi lâu.Cô không giống Dì Linh, không có kiểu ngủ trong sáng và hồn nhiền hết mực như thế nhưng ở Cô mình cảm nhận được sự lặng lẽ của những cam chịu, nét đẹp hài hòa của sự từng trãi và những khao khát rất đời thường rõ nét.Chợt nhớ lại những kỉ niệm của ngày đầu khi mình vừa đặt chân đến ngôi nhà này, cứ ngỡ là mới hôm qua thôi nhưng mà cũng phải công nhận thời điểm đó mình gan thật việc gì cũng muốn làm, muốn thử mà nhờ vậy nên mới ít nhiều có được “thành quả” hôm nay.
Lại thêm vài phút nữa trôi qua trong quãng thời gian dài của sự chờ đợi, chán nản mình lưỡng lự kéo nhẹ phần váy của cô Trang lên quá rốn sau đó rụt rè dùng vài đầu ngón tay vạch khéo một bên háng của chiếc lót lót sang bên mà tuyệt nhiên cô Trang vẫn không hề hay biết.Nghiêng đầu nhìn sơ qua, mình có thể dễ dàng trông thấy việc hai mép thịt nơi cửa mình Cô vẫn đang còn hơi tấy đỏ vì những pha va đập canh đứng trưa ban nãy, cười thầm mình chậm rãi thọt một ngón tay vào bên trong hai mép thịt và lắc nhè nhẹ, ngỡ rằng có lẽ Cô sẽ không phản ứng nhanh được vì đang say giấc nhưng ngờ đâu chỉ trong tích tắc cô Trang liền cựa quậy người, rồi chợt giật nảy đưa tay ra nắm chặt tay mình.
– Ủa Duy…con mới về…_Cô Trang tròn mắt khi nhận ra mình.
– Dạ…con về nãy giờ rồi…_Mình cười khì tinh nghịch.
– Ừm…hì…chắc về cũng lâu rồi…_Cô Trang cười ngụ ý khi nhìn tất thảy khắp cơ thể không mảnh vải che chắn của mình.
Mình thở nhẹ rồi lặng lẽ đưa mặt tiến lại gần bên đặt lên má Cô một cái hôn thật kêu, phát ra tiếng thật to khiến Cô thản nhiên cười nấc nẻ mặc dù phần váy dưới bụng vẫn đang vô tư để hở.
– Đúng con nít…mà nắng lắm không…xe con bé hư nặng không con…_Cô Trang đặt tay lên đùi mình cười vui vẻ.
– Không hư…Dì Linh sợ con bỏ bữa nên kêu qua đi ăn chung thôi…_Mình thở dài khi nhớ đến pha hành xác vừa rồi.
– …_Cô Trang không nói được tiếng nào bụm miệng cười không ngớt.
Nói thêm được vài câu thì mình chống tay đứng dậy để ngồi xuống ghế nép người nằm cùng cô Trang tâm sự cho đỡ mỏi lưng, vừa nói chuyện mình vừa đưa tay vào mân mê hai bầu vú của cô Trang thật đều đặn trong khi Cô cũng tự nhiên đáp trả mình bằng việc chà nhẹ vào đầu khấc thằng em khiến mình sướng rân và rồi mọi chuyện cứ thư thái tuôn ra được chừng hơn 20 phút.
– Duy…chắc Cô đi tắm…người cô hơi rít rồi…nãy ra mồ hôi mà cô vào ngồi đây rồi ngủ quên luôn…chắc cô hôi lắm nhỉ…_Cô Trang quay sang nhìn mình mặt đối mặt.
– Đâu có…con chẳng thấy mùi gì hết…thơm mà…_Mình nói thật vì chẳng nghe mùi gì ngoài mùi nước hoa hơi nồng từ cơ thể và áo quần Cô cả.
– Xạo…thôi…cô đi tắm…Duy tắm chung với Cô không…_Cô Trang chỉ tay vào đầu mình sau đó đá lông nheo nhẹ 1 cái rất tình cảm.
– Dạ…_Mình gật đầu ngay vì nói chung cũng cảm thấy thời tiết hơi nắng nóng thật có lẽ vì mình mới ra ngoài chăng.
Nóng xong thì cả hai cùng đứng dậy khóa cửa chính sau đó cô Trang đi về hướng bếp trước trong khi mình uống vội vài cốc nước nữa rồi mới dò dẫm bước ngay sau, vào trong phòng tắm Cô nhanh chóng cởi toàn bộ đồ đang mặc trên người ra sau đó quay lưng bước vội đến bồn tắm cầm vòi sen tráng sơ rồi lập tức xả nước vào.Liền sau đó trong thời gian chờ đợi, cô Trang với vòi sen trên tay chậm rãi bước sang bên xịt nước vệ sinh khắp người không quên chà sát thật nhanh phần mông và thật kĩ lưỡng phần háng chân, kẽ bím – nơi còn đang hãy điêu tàn sau trận đại chiến ban nãy.
Xong xuôi mọi thứ, cô Trang quay qua nhìn mình cười vui vẻ.
– Duy…lại đây với Cô!
Trước đó khi miêu tả lại toàn bộ khung cảnh của công cuộc ái ân giữa mình với cô Trang, nhiều lúc mình đã từng ví Cô giống hệt một người tình, một tri kỉ trên giường không hơn không kém nhưng thực tế thì nói như vậy không chính xác, không giống lắm đâu vì cái cung cách gần gũi và niềm khao khát mà Cô mang đến cho mình, chúng khác hẳn.
Ở chị Chi, những lời lẽ đưa đẩy ông bướm giữa mình và Chị khi nói ra đều không có cảm giác ngượng miệng là mấy trái lại với cô Trang, mình lúc nào cũng có suy nghĩ kính trọng rất rề rà nhưng lại không thể xóa nhòa ngay cả trong những giờ khắc va chạm xác thịt đầy tính nhục dục cũng thế, giữa cả hai vẫn cứ như kiểu có một bức tường ngăn cách dai dẳng đã phá tan xong nhưng lại thình lình mọc lên chỉ với khoảng thời gian của một cái chớp mắt.Đến ngay cả lúc này cũng vậy, khi cô Trang lên tiếng gọi mình lại bằng chất giọng đầy thân mật nhưng chẳng hiểu sao mình vẫn cứ rụt rè và ngại ngùng đến khó tin trong khi chỉ cách đây chừa đầy 1 giờ đồng hồ mình còn cố gắng trân người dồn lực cắm một vật thể nung núc thịt to bằng ba ngón tay người vào sâu trong “cửa mình” Cô.
– Duy…Cô xong rồi…lại đây Cô rửa mình cho…_Cô Trang cười mỉm chi nhắc lại khi thấy mình vẫn cứ đang đứng yên.
Vẫn cứ đù mặt giả vờ nhìn mông lung vào bồn tắm đang ngày một đầy ắp nước, khoảng chừng hơn mươi giây sau mình mới lẫm đẫm tiến lại gần kéo nhẹ vòi sen từ tay Cô Trang rồi vội vàng xịt dọc khắp thân thể khiến cho vài tia nước trật đường ray văng tung tóe ra khắp nơi, lên cả mặt cô Trang.- Duy…khoan…để Cô xịt cho con…_Cô Trang lấy tay che chiều của dòng nước đang tóe dài qua đầu rồi í ới nói.
Giật nảy, mình nhanh chóng hướng dòng nước từ vòi sen xuống mặt sàn bồn tắm rồi lẹ làng đưa lại cho khổ chủ.Tưởng chừng cô Trang sẽ khó chịu lắm nhưng không, sau khi đón lấy Cô liền đóng nhanh vòi nước lại rồi nhích người với tay nhấn xà bông từ chai sữa tắm nằm trên kệ xoa đều vào giữa hai lòng bàn tay để tạo bọt, bước lại gần cô Trang bắt đầu chậm chạp thoa thứ hóa chất trắng tinh đó lên cơ thể đang đẫm nước của mình.
Từ cổ, đôi bàn tay phụ nữ nhẹ nhàng chà sát qua hai ngực, hai nách, hai bên hông rồi kéo nhẹ xuống phần háng chân sau đó liền vuốt vội ra sau mông vì thình lình chứng kiến cảnh tượng thằng cu em mình đang ở trạng thái căng thẳng cực độ khi cơ thể của thằng anh nó được kích thích đầy mĩ mãn từ trước ra sau, từ trên xuống dưới.
Quá tầm tay và cũng như lẽ tự nhiên cô Trang khom người cúi xuống để hai tay có thể vuốt dọc bắp chân mình mà xoa đều hai gối nhưng đồng thời lại vô tình khiến cho một bên má của Cô chạm nhẹ vào đầu khấc đỏ hỏn và đang chỉa thẳng ra phía ngoài của khúc thịt nằm giữa hai chân mình, chợt quay sang cô Trang không hề tỏ thái độ gì mà chỉ cười mỉm sau đó nhanh chóng đứng thẳng người dậy dùng vòi sen xịt rộng khắp lên da thịt mình, những nơi đang hãy còn lấm tấm thứ bọt sực nức mùi thơm kia.
Bên cô Trang lúc nào cũng vậy, mình luôn nhận được sự chăm sóc và quan tâm hết mực mà chưa từng có bất kì một người phụ nữ nào tính đến thời điểm ấy mang đến cho mình những xúc cảm đầy lạ lẫm nhưng lại hết sức kích thích như thế, tuy không có thứ tình cảm như gia đình cũng không phải thứ cảm giác của tình yêu nhưng ở đây lại là sự gần gũi, sự khả dĩ cần thiết cho một mối quan hệ gắn bó lâu dài khó gọi tên.Mình cứ mãi suy nghĩ cho đến khi bất giác phát hiện ra cô Trang đã chốt vòi nước chuẩn bị vào bồn, dò dẫm theo ngay sau mình cũng vội trèo vào ngồi đối diện sau khi Cô đã an vị ở ngay khoảng cong của bồn.Ngụp hơn nửa đầu xuống nước, mình rửa qua loa cho gương mặt thật mát mẻ sau đó lầm lũi nhích lại gần dự lưng vào thành bắt đầu rờ rẫm bầu ngực Cô, thấy vậy cô Trang liền ngước đầu lên.
– Duy muốn Cô kì lưng cho không…_Cô Trang đưa tay đặt nhẹ lên vai mình.
– Dạ…_Mình gật đầu xong liền quay người lại nhích mông sâu dần vào bên trong hai háng chân của Cô đến mức phần lông dày mọc dọc bên trên “cửa mình” cứ ma sát liên hồi vào da thịt mình sâu bên dưới làng nước trong vắt.
Với tay lấy bông tắm, cô Trang bắt đầu chà sát vào phần lưng của mình thật đều đặn hồi lâu sau lại lấy nước chà quanh trên mảng lưng vừa được kì cọ khiến mình hơi rát rúa tí nhưng lát sau lại sảng khoái thấy rõ.Từ tốn quay lại nhìn, mình cười tươi tỉnh với Cô.
– Cô muốn còn kì lưng giúp không…_Mình giật lấy bông tắm từ trên kệ.
– Thôi…Cô ngại lắm…phụ nữ mà con…_Cô Trang xua tay cười mỉm.
– À dạ…_Thấy Cô nói cũng đúng, phụ nữ lúc nào chẳng ngại mấy chuyện này.
Nhớ lại cách đây vài tháng khi mình bị gãy tay do té xe, Dì Linh là người nắm đầu bắt mình phải đi tắm rửa cho sạch sẽ thơm tho nhưng khi mình đề cập nhã ý muốn giúp Dì Linh chà chân thì liền bị ăn một cái đạp giữa mặt mém bật ngửa, vì tình tiết khá nhục nhã nếu kể ra chỉ thêm phần bôi tro trét trấu vào mặt nên mình quyết định lặng lẽ cho qua.Phụ nữ là vậy, luôn ngại ngùng và hay mắc cỡ những chuyện không đâu, những việc mà đàn ông luôn xem là bình thường như cân đường hộp sữa nhưng đối với họ là cả một thế giới của sự mặc cảm, không muốn ai đá động.
Quẳng bông tắm lên kệ rồi nhích lưng tựa vào thành bồn khi trông thấy cô Trang đã nhắm nghiền mắt đầy thư thái tự lúc nào, mình rầu rĩ nhìn lên bức tường gạch men trắng đục với đủ thứ mông lung trong đầu.Đứng dậy khỏi làn nước, mình bước lại đẩy cánh cửa kính chỉ to bằng cái tô ăn chơm cho nó hé rộng ra liền ngay lập tức một cơn gió mát lạnh ùa vào như được dịp ngàn năm có một khiến cho da gà da vịt mình nổi lên tới tấp, vốn là chẳng đến mức thế đâu nếu đây chẳng phải là phòng tắm và mình không phải đang nude toàn diện nhưng với hoàn cảnh hiện tại thì chẳng khác nào ngàn dao cứa xuyên gia thịt.Dập mạnh cửa xuống, mình thở dài rồi vội vàng quay lại vị trí cũ, với nước với nguồn và với người phụ nữ đang nhắm nghiền mắt nhưng lại trần như nhộng kia.
– Cô ngủ ạ…_Mình tò mò hỏi khẽ.
– Không…Cô chỉ nhắm mắt thư giản thôi…sao vậy Duy…_Cô Trang mở mắt ra cười mỉm.
– Dạ không…con tưởng Cô ngủ…_Mình nhẹ nhàng lắc đầu.
– Đâu có đâu con…lại đây với Cô…_Cô Trang cười hiền từ đưa tay lại kéo tay mình.
Nhích người lại gần ngay cạnh khi Cô Trang đã nhanh chóng nằm hơi nghiêng sang bên tạo khoảng trống vừa đủ, mình luồng tay ra sau eo ôm gọn một phần cơ thể người phụ nữ ấy rồi khẽ cười tủm tỉm.Phần vếu Cô mà nhất là hai đầu ti bắt đầu cân lên chìa ra ma sát liên tục vào ngực trái của mình khiến cho mọi xúc cảm được dịp bắt đầu sinh sôi nảy nở, chưa dừng lại ở đó khi cánh tay phải cô Trang từ chỗ đang được gác một bên eo liền nhanh chóng di chuyển vào khoảng giữa của hai thân thể trần truồng rồi thình lình nắm gọn để vuốt ve nhè nhẹ thằng nhỏ của mình khiến cho lớp da phòng vệ bên ngoài bị trật ra hoàn toàn làm lộ nguyên phần đầu khấc cương cứng, đỏ hỏn.Đưa ngón trỏ di chuyển từ gốc đến ngọn, cô Trang di nhẹ rồi chạm thẳng vào phần miệng sáo khiến mình giật nảy.
– Cô xin lỗi…con có sao không…đau lắm không…_Cô Trang lo lắng.
– Dạ không…nó buốt thôi Cô…nhức nhức…_Mình nheo mắt.
Để an ủi mình, cô Trang vừa cười bặm môi vừa từ từ đưa cả bàn tay sâu xuống bên dưới chạm cả vào đáy bồn tắm để xoa nhẹ hai hòn bi của mình khiến chúng thun vào, cưng cứng và tròn lại một khối.Cứ thế với những động tác mân mê từ vài đầu ngón tay, cô Trang mải mê chăm sóc mình cho đến khi mình buộc phải nhích người ngồi dậy vì quá mỏi.
– Cô…con mỏi tay quá…nằm nghiêng nên bắp tay con nó bị cấn…_Mình chậc miệng than thở.
– Ừm…Cô cũng cảm giác vậy…hay là…Duy ngửa người dậy được không…_Cô Trang cười mỉm đầy ngụ ý.
Hơi có đôi chút thắc mắc nhưng vẫn làm theo ý Cô, mình ngửa người gác hai tay lên hai cạnh bên bồn tắm sau đó đảo mắt nhìn Cô với vẻ chờ đợi.Cô Trang dịu dàng đứng dậy sau đó bước nhanh qua người mình rồi lẹ làng hạ cánh xuống khoảng giữa háng chân mình, đoạn Cô ngồi chòm hỏm để mực nước dâng tràn đến lưng chừng ngực rồi từ từ canh chỉnh nhích gần hơn về phía người mình sau đó cố gắng nâng hai chân của mình đặt lên hai đầu gối Cô, khiến cho cả phần thân trên từ ngực trở xuống trồi hẳn lên mặt nước.Cũng gấp rút như ban nãy khi còn ở cạnh ghế sa- lông, chớp lấy hoàn toàn thời khắc ấy, cô Trang đưa tay cầm gốc thằng nhỏ mình để cố định khi nó đã lộ diện hoàn toàn trên mặt nước rồi vội vàng ngoặm chặt lấy.
Phần trên của thằng nhỏ chẳng mấy chốc nằm lọt thỏm bên trong khuôn miệng ấm nóng và còn được cả chiếc lưỡi mềm mại nhẹ nhàng đảo quanh quấn lấy khiến cho mọi sự kích thích vây hãm và khóa chặt phần thân dưới khiến mình mặc dù muốn dứt ra nhưng không sao đủ sức.Căng cơ, trân người rồi giật nảy từng cơn khi bất chợt phần đầu khấc thằng em bị mút chùn chụt không thương tiếc ở đúng ngay cái ngưỡng giao thoa giữa khoái lạc và sự tức tưởi, mình cắn răng gồng tất cả mọi cơ bắp nâng hai vai lên thật cao để có thể tận hưởng trọn vẹn niềm vui thú xác thịt mà cô Trang đang cố gắng mang lại cho một thằng nhóc đang tuổi ăn tuổi lớn.
Như một cây kem que tròn um ủm, thằng em mình liên tiếp bị cô Trang hành hạ bằng một loạt các động tác có mực độ thay đổi không ngừng, từ việc kéo nhẹ cả vành môi lên xuống dọc phần thân kem cô Trang nhanh chóng chuyển sang các hoạt động của lưỡi khi liên tiếp liếm mạnh bạo và rộng khắp cả cây kem như muốn thêm phần trây trét thứ nước dãi đang tiếc ra tấp nập từ miệng Cô lên toàn bộ phần háng chân của mình.Cứ thế mọi thứ vội vàng tiếp diễn dần dà cho đến khi mình biết chắc rằng bản thân không còn có thể cầm cự lâu hơn được nữa nếu tình trạng đáng báo động này vẫn duy trì.
– Cô…cô Trang ơi…thôi…thôi…đủ rồi…_Mình ngắt giọng đứt quãng bởi hơi thở cứ ngày một dồn dập hơn.
– …_Cô Trang hơi ngạc nhiên nhưng vẫn nhanh chóng gật đầu rồi chậm rãi hạ hai chân mình xuống dưới làn nước.
– Cô…mình lên thôi…_Mình buộc miệng nói khi cơ thể đang ngấp ngưỡng giữa sự nắm bắt và buông lơi nơi phần bên dưới bụng.
– Ừm…để Cô xả nước đã…_Cô Trang cười rồi liền đứng dậy bước ra khỏi phòng bồn tắm.
Mình thấy vậy cũng liền đứng lên bước ra khỏi cái biển nước ấy để khua tay múa chân cố gắng thở đều nhưng dè đâu khi mình vừa lúc sơ ý bỏ quên sự kiềm nén của bản thân thì lập tức cái cảm giác lưỡng lờ ấy lại nhanh chóng quay trở lại.Mình khó chịu lắm, cảm giác cứ như đang tức tưởi đủ thứ khi hai trứng cút đã co lên tới cái độ chỉ chờ cho một phút sơ sẩy của mình là liền nhanh chóng bắn vội những thứ đang chất chứa bên trong.
Nhắm mắt lại nghĩ về đủ những chuyện linh tinh mà chủ yếu liên quan đến Dì Linh là chính nhưng thực sự liệu pháp này vẫn không có hiệu quả khi sự chơ vơ đó lại ngày một tăng cao hơn.Đành phải để phần Con lấn át, mình bước lại gần khi cô Trang vừa lúc khom người cúi xuống để giật nút xả được thiết kế tại điểm trung tâm bồn tắm, lẹ làng mình thô bạo đưa hai ngón giữa và áp út banh vội hai mép nịt nơi cửa mình cô Trang căng ra khiến cho những thớ thịt đỏ hồng đang ẩn nấu bên trong thấp thỏm không yên.
Cô Trang giật mình quay đầu lại ngơ ngác nhìn mình nhưng chỉ kịp nheo mắt khó chịu vì chưa đầy 3 giây sau khi tách phần mép thịt, mình lập tức đút trọn vẹn thằng nhỏ vào bên trong háng chân của Cô rồi khấp khởi đẩy phần thân dưới “…tành tạch…” dùi sâu vào khoảng hở của hai mông khiến Cô mất thăng bằng mà mém tí xíu nữa là ngã dúi dụi vào bên trong chiếc bồn còn chưa xả hết nước nếu mình không nhanh tay níu lại.
Lấy đà bằng cách nắm chặt hai tay cô Trang từ phía sau, mình căng người hồ hởi nấc tới tấp vào cái cửa mình chưa thật sự trơn tru ấy mà chẳng thèm chú tâm đến đôi mắt nhắm nghiền và gương mặt hằn lên sự cố gắng chịu đựng của Cô.Ba phút tính từ thời khắc cố chấp đến bất cần đó, mình co người tuôn thẳng từng dòng khí nóng hôi hổi vào sâu trong cơ thể cô Trang rồi liên tiếp đằng sau là những tràn thở hồng hộc đứt quãng của cả hai.
– Duy…con lại đây Cô rửa người cho rồi lên phòng trước đi…_Cô Trang thẫn thờ bước lại gần nơi đặt vòi sen.
– …_Hơi phải cúi đầu vì chân tay bủn rủn và cả vì bối rối, mình cố gắng bước lại thật nhanh bên Cô để làm theo lời Cô nói.
Đưa tay luồng xuống phần háng chân rồi nâng lên xoa đều thằng em đã rũ rượi, mình vội vàng rửa sạch sau đó đứng sang bên cạnh ngụ ý chờ Cô lên cùng nhưng đáp lại sự rào đón của mình, cô Trang chỉ nở một nụ cười gượng.
– Con…lên trước đi…lát Cô lên sau…lên trước đi con…_Cô Trang thì thầm mà trong lời nói thoáng đôi chút buồn.
Mình hiểu cô Trang đang nghĩ gì vì trong tình cảnh này mình là người biết rõ hơn ai hết điều đó, đoán rằng cô Trang không phải phần nhiều nhưng chí ít vẫn có cảm giác bị coi thường, Cô cố gắng an ủi và động viên bản thân về kẻ vừa thực hiện cái hành động đậm chất bộc phát vừa rồi chỉ là một đứa trẻ, một thằng nhóc được bản thân Cô cưng chiều và quan tâm hết mực.
Mình rất ít khi đề cập đến những tin nhắn mà cô Trang đã send đến số của mình đúng hơn là đến cái điện thoại mà Cô đã tặng, thực sự chúng tràn đầy yêu thương và sự quan tâm săn sóc dù không ở gần bên, không phải là yêu đương nhăn nhít cũng chẳng phải là ngang hàng ngang lứa mà lúc nào cô Trang cũng nhắn tin cho mình với tâm thái của một người Mẹ,
một người phụ nữ của gia đình hỏi han về đứa con trai xa cách, đó chắc chắn không phải là điều mình muốn hay hướng tới nhưng đó lại là những thứ tình cảm chất chứa từ trong những dòng tin nhắn của cô Trang, biết nói sao nhỉ cô Trang lúc nào cũng cần một đứa con nên luôn gửi gắm đến tâm trí mình những cảm giác của tình mẫu tử trong khi mình lại muốn Cô đơn thuần chỉ là một người bạn, một người phụ nữ gần gũi ở đằng sau trong quãng hời gian này.Nhưng dù có nói thế nào, có giải thích ra sao thì việc cưỡng ép quan hệ khi đối tác chưa chuẩn bị vẫn thực sự là một hành động ngu xuẩn dù là trong bất kì hoàn cảnh nào.
Cúi đầu lẩm đẩm bước về phía trước 2 bước, mình quay đầu ngó lại nhìn khi cô Trang đã bước vào bồn cầm vòi sen buồn bã chầm chậm rửa trôi đi từng dòng nước trắng đùng đục đang chảy từ cửa mình ra khắp xung quanh háng.
Không biết nên nói gì vào lúc này vì căn bản không muốn làm cho tình hình thêm tệ hơn, mình đi lên phòng cô Trang tìm khăn lau người rồi sà xuống giường nằm nhắm mắt thiu thiu lúc nào không hay mãi đến khi thất thần tỉnh dậy bởi tiếng chuông từ cổng vọng vào.Bừng tỉnh, mình ngước đầu dậy nhìn mông lung định hình mọi thứ sau đó mới lửng thửng trần truồng đi lò xò xuống phòng khách khi nghe tiếng nói to nhỏ thầm thì vang lên khắp nhà.
Cũng chính vì còn ngái ngủ nên cứ thế đi thẳng xuống mà mém chút xíu nữa là mình đã đặt chân vào khoảng trống của cầu thang, ở vị trí đó người ngồi ở ghế sa- lông hoàn toàn có thể trông thấy được nếu xét nét kĩ.Nín thở, mình cúi người đưa ánh mắt nhìn xuống khi phòng khách lúc này là hai chị nữ tuổi ngoài 25 đang ngồi đối diện với cô Trang mà trên bàn là một tập hồ sơ và một túi giấy màu nâu sậm được cột kín.
Dù sao cũng không liên quan nên mình chẳng buồn để ý mà cứ thế quay lại căn phòng với chiếc giường sực nức hương thơm vải vóc sà xuống tập hai nhưng đến lúc này mình mới bất giác nhớ tới bộ đồng phục học sinh, chẳng phải lúc mình và cô Trang cùng đi vào nhà tắm thì nó đang nằm chổng chơ trên ghế phòng khách hay sao.Vội vã, mình đi lại về hướng các bậc thang rồi ngoáy đầu nhìn xuống quan sát, bộ đồ của mình vẫn đang nằm trên ghế sa- lông nhưng khác thay là đã được xếp lại gọn gàng, hai chị gái kia có lẽ cũng đã trông thấy nhưng lại chẳng mấy để ý.
An tâm nhưng vì vừa giật mình và còn hơi bồn chồn, mình lếch lại ngồi dựa lưng vào tường với bộ dạng đầy nghĩ ngợi rồi sau đó lại nằm xuống nhắm mắt mơ màng, công cuộc chinh chiến suốt từ trưa đến giờ khiến cho mình tổn hao quá nhiều tinh lực đến mức ngồi đâu cũng thấy mỏi, ngồi đâu cũng thấy buồn ngủ.
– Duy…dậy đi con…Duy…sao con nằm đây…Duy…_Tiếng phụ nữ hoảng hốt.
– …_Lờ đờ mở mắt ra, mình nhướn mắt lên nhìn khi cô Trang đã ngồi ngay bên cạnh.
– Sao vậy Duy…sao nằm đây…_Cô Trang đưa tay lên trán xoa đầu mình.
– Con thấy nhà có khách nên ra xem…xong ngồi đây đợi Cô luôn…ngủ quên…_Mình ngồi dậy dựa tường với gương mặt lém lỉnh.
– Vậy hả…thằng bé này…làm Cô lo quá chừng…_Cô Trang lườm nhẹ mình.
Đứng nhanh dậy, mình bước trước vào phòng nằm trên giường đắp chăn kín người với gương mặt vô tư lự còn cô Trang thì chậm rãi bước xuống nhà đóng chặt lại cửa chính, rửa tách li vừa mới mời khách sau đó mới lên phòng với mình sau.
– Còn sớm mà…con ngủ đi…_Cô Trang cười nhẹ với mình như đã quên hết sạch chuyện ban nãy dưới phòng tắm sau đó vội bước tới bàn trang điểm.
– Dạ thôi…con cứ lờ đờ chứ không ngủ được…_Mình nhìn trân trân lên trần nhà.
– Vậy đói không…Cô múc cơm cho…_Cô Trang ngoáy đầu lại nhìn mình.
– Không cô Trang…nãy con tưởng người quen của Cô tới chơi…_Mình thì thầm.
– Không…là thư kí của bà sếp bên công ty mà ngân hàng Cô đang làm việc ấy mà…không phải người quen đâu Duy…_Cô Trang lắc đầu qua gương.
– …_Mình hiểu là việc không liên quan nên cũng không lí sự thêm.
Nói xong cô Trang đứng dậy rồi từ tốn bước chậm rãi lại, cười hiền từ Cô đưa tay vuốt tóc và xoa vầng trán mình sau đó chậm rãi cúi đầu xuống khẽ đặt lên má mình một cái hôn thật kêu.
– Duy ngủ đi…Cô xuống nhà rửa chén bát để Duy yên tĩnh ngủ nha…_Cô Trang nói thầm vào tai mình sau đó chợt đứng dậy.
– Cô xuống nhà con trên này cũng đâu ngủ được…lát con về rồi…Cô…không muốn ở đây luôn sao…chứ lát con về rồi không biết khi nào mới tới chơi được nữa…_Mình nheo mắt nhìn xa xăm.
– Ừm…Cô cũng biết vậy…nhưng…thôi được rồi…_Cô Trang gật đầu ưng thuận.
Nói đoạn mình nhanh chóng dịch người vào trong để chừa chỗ cho cô Trang nằm xuống ngay bên cạnh.
– Ủa…Cô để…để vậy nằm luôn…nằm ngủ luôn hả…_Mình ngồi bật dậy khi thấy Cô vẫn đang quần áo chỉnh tề.
– Hủm…à…con cũng khó tính quá nhỉ…_Cô Trang nhếch miệng cười chọc ghẹo mình.
– …_Mình nằm xuống cười híp mắt.
Cô Trang thở dài kiểu lưỡng lự chiều theo ý muốn tai quái của mình, ngồi dậy Cô bắt đầu kéo nhẹ xoẹt ba tuya một bên hông váy rồi lẹ làng đẩy xuống qua hai chân, tiếp tục thu hai tay về nách áo thun Cô kéo vội cổ áo qua khỏi đầu rồi quỳ thẳng cả thân người dậy vuốt tóc sang bên nhìn thẳng vào mặt mình theo góc độ từ trên xuống dò chừng xem thử như vầy đã vừa ý chưa.
Như mình đã miêu tả, thân hình cô Trang bây giờ chẳng còn mũm mĩm như xưa mà ngược lại ốm đi thấy rõ, từng đường nét lúc trước đã vốn nổi bật thì nay càng được tôn lên đầy quyến rũ tuy vậy nếu để ý kĩ thì vẫn không thể giấu đi tất cả các dấu hiệu của quá trình giảm cân cấp tốc mà điển hình là sự rạn da xung quanh thành bụng khá rõ ràng ở cự li gần.Nằm lại sát bên mình, cô Trang cười khì quay sang ôm chầm lấy eo mình để hôn liên tục vào phần bắp tay.
– Cô…Cô đang có chuyện vui à…chưa bao giờ con thấy Cô vui như thế…_Mình tròn mắt hơi né xa.
– Hì…ừm…Cô đang có chuyện vui…Duy không muốn Cô vui sao…không muốn thấy Cô cười à…_Cô Trang nghiêng đầu vẫn với nụ cười tròn vành.
– Con muốn chứ…nhưng con thấy lạ vì trước giờ chưa từng thấy Cô cười như vậy…sáng giờ cũng thế…Cô cứ trầm tư sao đó…_Mình ra vẻ ngẫm nghỉ.
– Có hai lí do…một là lúc nãy khi Cô nói chuyện với hai bé ấy…Cô biết được tin tức khá vui…hai là…con nằm đây cùng Cô…lúc trước cũng nằm nhưng Cô không có cảm giác này…như thể thấy con nằm trên giường Cô rồi trùm chăn chỉ lộ đầu ra ngoài…Cô cảm thấy như mình có một đứa con…Cô thấy hạnh phúc…khó tả lắm…_Cô Trang nói xong lại liền ôm chầm lấy mình hôn tới tấp rồi bất giác đưa tay xuống bên dưới thật sâu trong lớp chăn dày nựng yêu thằng nhỏ mình như kiểu người lớn hay nựng con nít.
– Ế…con thấy…thấy…_Mình hết hồn và lúng túng quá đỗi vì sự phản ứng hơi nhiệt tình của Cô.
– Duy…làm con nuôi Cô nha…trước Cô có nói với Duy đó…làm con nuôi Cô đi…_Cô Trang nhích người cao hơn gối ôm chầm lấy đầu mình ấn sâu vào cổ Cô.
– Con…con không…à…nhưng mà…thôi sao cũng được…_Mình định bụng sẽ như trước kia, ậm ừ rồi cho qua luôn nhưng trước thái độ phấn khởi tức thời của Cô mình đành phải gật đại vì dù sao trước giờ Cô cũng toàn gọi mình là “Duy” hay “con” còn gì.
– Hì…ừm cám ơn con…Mẹ sẽ luôn thương yêu con…_Cô Trang âu yếm mình rồi lại đưa tay xuống phần bụng dưới làm cái hành động vớ vẩn như ban nãy.
Mình thì chẳng nghĩ gì cả vì đơn giản đâu có mấy khi mình tới nhà cô Trang đâu và rằng nếu có thêm một người nữa để yêu thương thì cuộc sống sẽ thêm phần ý nghĩa cộng với việc trước giờ giữa mình và cô Trang luôn là một mối quan hệ nặng nề, một bức tường ngăn cách và nếu như chỉ vì sự thay đổ trong cách xưng hô này mà lại giải quyết được vấn đề đó kì thực không còn gì bằng.Và cũng gần giống như suy nghĩ của mình, cô Trang từ khi nằm lên chiếc giường này luôn nở một nụ cười như hoa và mặt mình thì luôn phải ở trạng thái áp chặt vào hai ngực của Cô không tách rời dù chỉ một phút một giây.
– Cô vui chứ…_Mình trao tráo mắt nhìn lên trần nhà.
– Ừm…mẹ vui lắm…trước đây mẹ là một người khá vui tính đấy chứ nhưng từ khi mất gia đình…ừm nói chính xác là mất gia đình tính đến bây giờ mẹ mới lại vui như thế…_Cô Trang ôn tồn đáp.
Vì cứ mãi nằm trong lòng bàn tay cô Trang ở bên dưới lớp mình nên thằng nhỏ mình vội vã cương cứng lúc nào không hay, cô Trang cũng cảm nhận được điều đó nhưng lại chẳng buồn buông tay mà cứ thỉnh thoảng lại vuốt nhẹ phần chân gốc khiến cho mình đã cứng nay còn cứng hơn.Nhịp thở lại bắt đầu khó khăn hơn trước, nghĩ bụng mình chợt vục đầu vào khoảng giữa hai vú Cô hôn lấy hôn để khiến Cô từ từ xuất hiện cảm giác lẫn tránh.
– Duy…đừng…trưa giờ vậy đủ rồi…con muốn mai khỏi đi học luôn hả…_Cô Trang cười tít đẩy đầu mình xê ra khỏi ngực Cô.
– Con đâu có đâu…con hôn thôi mà…_Mình cười khì với Cô.
Nói chuyện một lúc lâu toàn về cuộc sống và với những hành động mân mê hôn hít xen lẫn, mình và cô Trang cùng lúc im lặng để chìm vào giấc ngủ vô bờ bến cho đến tận hơn 6 rưỡi tối, cũng chính là lúc mà đôi mắt nặng trĩu của mình cuối cùng cũng nhướn lên lôi cả tâm hồn và thể xác hoàn dương trở về với thực tại, cái thực tại của một cơ thể mỏi nhừ khắp tứ chi, rát rúa nơi hạ bộ và hơn cả là một người phụ nữ trần truồng say ngủ nằm ngay kế bên.
Mình tách tay cô Trang ra khỏi thằng nhỏ để từ từ ngồi bật dậy, nhìn quanh quẫn khi xung quanh đã chìm vào một màu đen u tối, lẫm đẩm bước xuống giường mình đi lại bật cây đèn ngủ ngay cạnh cửa để thứ ánh sáng cam dịu nhẹ vỗ về giấc ngủ của người phụ nữ không mảnh vải che thân kia, người phụ nữ mà mình vừa nhận làm mẹ.Ngáp dài, mình đi xuống nhà rửa ráy thân thể một lần nữa đồng thời cố gắng xóa tan mùi vị của nước hoa, nước xịt phòng, cái thơm tho của chăn màn ra khỏi từng chân tơ kẽ tóc rồi sau đó nhanh chóng mặc quần áo đi ra đằng sau lấy xe chạy về cổng trước.Dắt xe ra khỏi cổng, mình cẩn thận gài chốt rồi rồ ga phóng nhanh ra khỏi con ngỏ quen thuộc, cái ngỏ chất chứa nhiều kỉ niệm về My và bây giờ là cô Trang.
Qua những con đường với dãy đèn sáng rực từ hai bên, từng hàng người tấp nập nối đuôi nhau mỗi ngày lại một kiểu.Sài Gòn giờ này đông xe cộ lắm, bụi bay khó thấy nhưng nếu để ý kĩ thì thoáng chốc đã bám đầy mặt gương.Họ đi làm về, họ đi chơi hoặc đơn giản đây là giờ khắc báo hiệu cho sự bắt đầu của công cuộc mưu sinh trong ngày của nhiều lớp người khắc khổ, những con người bộn bề lo toan buôn gánh bán bưng để gồng sức nuôi sống cả một gia đình.
Có những người trẻ giờ này vẫn đang lấy sức nuôi chí lớn hay hoài bão cao xa nhưng cũng có những người đơn giản là đành tâm bán cả thân thể chỉ để nuôi đủ miệng.Nghề nào mà chẳng là nghề, không thể kể hết cũng không thể nhắc đến tên nhưng mình biết chắc những con người ra đường vào giờ này để kiếm sống sinh nhai không thể nào có được một niềm vui trọn vẹn, họ không thể khẳng định với chính lương tâm mình rằng họ thực sự yêu thích công việc mà mình đang làm, vì giờ này là “giờ khắc của Gia Đình”.
Mình cũng vậy, cũng đang về với “Gia Đình” khi qua vài con đường vài khu đất trống đang thi công đèn xe chẳng mấy chốc đã chiếu tới cái dốc nhỏ ngay đầu ngỏ quẹo vào hướng nhà mình.Bắt đầu giảm ga, mình tiếng vào bên trong lòng còn ngỏ vắng khi những mái nhà hai bên đã sáng rực bóng đèn, thắng xe dừng lại mình bật chân chống để đi đến mở cổng khi trong nhà lúc này vẫn đang tối om.Dắt xe vào nhà, mình khóa cổng rồi bước lên hè ngồi móc điện thoại gọi “người mà ai cũng biết là ai” đó.
Dì Linh: A lô…nghe nà…
Mình: Con nè Linh…
Dì Linh: Thấy mà…
Mình: Sao chưa về nữa…con tưởng phải về từ trưa…
Dì Linh: A…a…một đống sổ nè…Linh cũng muốn về lắm…muốn về với lúa…về với cánh đồng cho hạt gạo…a…a…
Mình: Vậy là chưa mệt…
Dì Linh: Đứt hơi luôn chứ ở đó chưa mệt…lát về chắc còn phải đem đống này về chung…sáng mai phải xong…mà nhiều quá…
Mình: Thế khi nào về…về đây tính cũng được mà…
Dì Linh: Nhớ tui hả…
Mình: Không hề…
Dì Linh: Ơ…vậy nay tui không về nhà…đừng gọi điện thoại làm phiền Linh này nữa…bye…
Tút…tút…tút…
Nói xong Dì Linh liền cúp máy mà không thèm ngó ngàng đến mình đang ở đâu, làm gì, đã có gì tọng vô họng chưa, thiệt là chán hết sức.Mình đẩy xe sang bên hông sau đó mở cửa chính vào nhà rồi bước thẳng lên phòng kiếm đồ sạch xuống tắm rửa, trước khi đi còn ngó qua điện thoại thì chợt thấy tin nhắn của cô Trang.
Tin nhắn của cô Trang: Sao con về không gọi mẹ dậy…thằng bé này…nhớ ăn uống đầy đủ rồi học bài mai còn đi học nhé…
Mình trả lời: Con không muốn phá giấc của mẹ…con biết rồi…giờ con đi tắm…
Xong xuôi mình thủng thẳng đi xuống phòng tắm bỏ đồ dơ ra rồi tắm rửa thật nhanh chóng bằng cái vòi sen được gắn cố định trên cao.Qua làn nước cơ thể mình một lần nữa được rửa trôi hết tất cả mọi dấu vết sau công cuộc mây mưa từ trưa tới giờ.Lau người, mình bước lại lấy đồ sạch mặc vào và tất nhiên là chừa quần sịp ra vì với mình bây giờ mặc quần sịp thì chẳng khác nào là một cực hình bởi lẽ nguyên phần hạ bộ cứ mỗi lần ma sát với vải vóc lại tê rân lên.Xuống nhà làm mì gói, mình ăn vội rồi lên phòng làm bài và học bài đến mãi hơn 9 giờ rưỡi mới nghỉ giải lao đôi chút khi thấy một cuộc điện thoại từ số lạ.
Mình: A lô…
Đầu dây bên kia: A lô ư…vậy chắc ông định tính không trả lời tui luôn à…vậy mai lên trường nhận hậu quả đi…
Mình: Ai đó…
Đầu dây bên kia: Tui là Yến…thôi bye…
Mình: Ế…Duy…Duy làm gì mà hậu quả chứ…hả…
Yến: Tui nhắn tin ông không trả lời…
Mình: Biết đâu…để rep…
Yến: Thôi quá muộn rồi…mai ông lên trường rồi biết…
Mình: Ê…Yến bình tĩnh đi…chứ giờ muốn sao…
Yến: Ông làm thì gánh…sao phải rề rà…vậy giờ ông muốn sao…
Mình: Cứ như hồi sáng Yến nói…Duy sẽ làm y vậy…
Yến: Chỉ cần nhiêu đó thôi…bye…
Tút…tút…tút…
Nói thật tình đến lúc đó thì nhỏ Yến là đứa con gái mà mình ghét nhất trên đời, tính cách thì hóng hách ỷ thế nắm được tí khuyết điểm thì uy hiếp làm dữ làm khó người khác, đúng là một con nhỏ quá sức chịu đựng của.Việc nó nhờ mình tuy không quá khó khăn nhưng bản thân mình từ trước giờ vốn ghét người nói dối mà bây giờ lại phải nói dối nếu Bác Gái hỏi về nó, nó đi chơi cũng phải nói nó đi học, chắc muốn ép mình nếu lớp cho về sớm thì phải giả vờ đi đâu đó đến đúng giờ tan học như thường lệ mới được về lắm.
Bực bội, mình bước xuống tầng hai đi thẳng vào nhà vệ sinh xả hơn lít nước rồi đi ra thì chợt để ý thấy cửa phòng Dì Linh đã mở tan hoang tự lúc nào, nhớ lại thì lúc nãy khi đi lên phòng mình còn thấy nó đóng im ỉm mà nhỉ.Tò mò, mình bước lại gần rồi ngoáy đầu nhìn vào chỉ thấy chiếc giỏ xách lúc đi Dì Linh mang theo thêm cả bộ váy áo mặc lúc trưa khi qua đón đi ăn cơm đang nằm bừa bộn trên nệm, thậm chí xa xa ở trên sàn đoạn giữa nệm và bàn trang điểm còn đầy đủ cả quần lót và áo lót xét nét đoán chừng vừa được thay ra tức thời vứt đó.Cười nghiêng ngã vì mình chắc chắn rằng sổ sách phải gấp rút lắm thì Dì Linh mới vội vã rồi quẳng lung tung như thế chứ đó giờ lần nào vào phòng cũng thấy mọi thứ sạch trơi tru.
Đảo bước đi xuống tầng trệt nhìn bàn nước chẳng thấy đâu cũng có lí vì bàn nước thấp lắm ngồi lâu chỉ tổ đau lưng, liền đi thẳng vào bếp thì chình ình một đống ngay trên bàn ăn lúc này chính là chủ nhận của bộ đồ lót vừa đập vào mắt mình ban nãy.Dì Linh đang nghiêng đầu ngủ gục trên một cánh tay mà kế bên đầy ắp những sổ là sách nhìn phát đã sợ, thoáng chốc mình đi lại định bụng lay Dì.
– Linh…Dì Linh…Linh ơi…_Mình thì thầm vào tai nhiều lần nhưng vẫn chẳng thấy động tĩnh gì.
Nhìn mặt Dì Linh lúc này thật đẹp, ngủ mà vẫn khép miệng khiến đôi môi chúm chím trông vô cùng đáng yêu, thật dễ khiến cho cánh đàn ông xao xuyến đến chừng phải ngẩn ngơ liếc nhìn như mình bây giờ vậy.Đó là còn chưa kể bên dưới chiếc váy liền thân độc nhất một dây tròng quanh cổ kia chắc chắn chẳng có đến một mảnh đồ nhỏ nào, cứ nghĩ đến việc đó lại khiến mình muốn trân gân lên cười thật sảng khoái vì lâu lắm rồi mình chẳng nắm giữ bí mật của bất kì ai mà toàn bị người khác nắm thóp là chính.
Tính trêu đùa Dì Linh nhưng thiết nghĩ cả ngày nay Dì đã phải quần quật rồi thôi thì cứ để Dì nằm đó ngủ lát dậy tính tiếp vậy.Quay lưng lại, mình bước về phía trước vài bước nhưng rồi lại thấy không cam tâm, cứ thấy khó chịu thiếu thiếu sao đó.Vò đầu vuốt tóc suy tư, mình lặng lẽ bước lại gần bên cái dáng con gái đang nằm nghiêng đầu kia rồi khẽ khàng vén tóc đặt lên má phải cô ấy một cái hôn lặng tiếng.Tích tắc trôi qua thật mỹ mãn khi cái cảm giác về độ mịn màng của da thịt trên má Dì Linh cứ như nỗi ám ảnh cương quyết bám chặt vào vành môi mình, đến mức mà khi chuẩn bị bước vội đi mình còn phải nhanh tay bụm miệng cười khì.
– Mấy người gan nhỉ…hôm nay dám hun tui luôn…_Tiếng con gái vang lên từ ngay sau lưng khi mình còn chưa kịp bước.
Giật nảy người ngoáy đầu nhìn lại phía sau, mình chết cứng ngay tại chỗ khi trông thấy đôi mắt Dì Linh từ từ mở ra tròn lẳng kèm ngay sau là một nụ cười nhếch miệng manh trá của kẻ cả, kẻ đã bắt quả tang được thủ phạm ngay khi hắn vừa gây án, nụ cười hệt Edogawa Conan.
Đăng nhận xét