Dì tôi là một teen girl - Chapter 46

Dì tôi là một teen girl - Chapter 46 (Tương ứng chap 127 - 128 của bản gốc)

Phải liên tiếp chịu đựng sự dày vò đầy ướt át cũng như rê quét suốt dọc háng chân, nhất là trên phần đầu khấc nên mặc dù trước đó đã trải qua tới hai lần hộc súp vô cùng mệt mỏi về cả tinh thần và thể xác nhưng cuối cùng thì chưa đầy 3 phút sau thằng cu em của mình đã tiếp tục một lần nữa phải đau đớn ngóc đầu dậy để nhìn đời và nhìn người, nhìn chiếc lưỡi đỏ hồng nhớt nhúa đang thản nhiên tự tung tự tác liếm láp khắp thân mình nó, nhìn cả vào hai vành môi mềm mại mà cứ thoáng chốc lại trơ trẽn ngoạm chặt lấy khúc đầu của nó như thể đang cố thưởng thức một món ăn sơn hào hải vị nào đó mà chúng chỉ muốn mút dần, mút mòn chứ chẳng nỡ cắn lìa hay nuốt gọn hẳn vào bên trong vì nuối tiếc.

Nhưỡng tưởng sau khi cu em đạt tới được hiện trạng căng cứng hệt như mong muốn ban đầu của cả hai thì cô Trang sẽ thương tình mà buông lỏng để rồi cùng nhau tiếp tục chuyển sang giai đoạn dập dìu đầy quen thuộc, hoặc chí ít là cũng sẽ đến lượt mình được thay phiên mân mê mò mẫm thân thể đầy đặn của cô chứ đâu thể nào ngờ rằng mọi thứ khi ấy lại bỗng dưng trở nên trái ngược hoàn toàn với dự tính như vậy.

Bởi lẽ lúc đó cô Trang chẳng có bất kì một biểu hiện nào là đang muốn dừng lại cả, thậm chí cô còn dồn sức mút miết không ngơi nghỉ lên thằng cu em của mình ngày một mạnh bạo hơn đến mức mà chẳng mấy chốc tính từ thời điểm “thức giấc”, nó đã lại một lần nữa lâm vào tình trạng bức bối khó giải bày. Và rồi cuối cùng thì cái gì đến cũng phải đến, chỉ chưa đầy 3 phút sau khi cảm giác sực nức chợt xuất hiện từ dưới gốc của thằng cu em, mình dần dà bị đẩy đến bờ vực của sự chịu đựng để rồi bất giác trong một giây phút thiếu kiềm chế đã ngang nghiên làm chuyện thất lễ.

Vội vã cong người ngồi dậy, mình nhanh chóng luồng tay xuống hai bên mạn sườn của cô Trang để có thể lẹ nhịp kéo cả thân người cô thẳng dậy rồi liền lúc đẩy ùa đến gần bên cửa sổ, nhưng vì đã có khá nhiều kinh nghiệm ở khoảng này nên sau đó mình vẫn chưa vội có bất kì một hành động gì ngay mà chỉ đơn giản là vừa banh rộng hai mông của cô Trang ra và vừa cẩn thận cúi thấp người xuống ngó chừng qua một lượt.

Xem xét kĩ lưỡng tình hình khi mọi thứ chất liệu cần thiết đều đã hiện diện đầy đủ mà cụ thể nhất là thứ dung môi tuy đùng đục nhơ nhớt nhưng lại rất quen thuộc kia, chậm rãi đứng thẳng người dậy y như cũ mình sau đó liền dạng chân sang bên để có thể dễ dàng quét qua vài đường trước khi nhét vội cái của nợ bên dưới háng chân, xé toạc hai mép bướm rồi dùi sâu vào trong cơ thể cô Trang hòng hất lấy hất để đầy thỏa mãn.

– Duy…ưm…con cố…cố nhanh…nhanh nhanh xíu nha con…mẹ sợ tòa nhà bên kia…nhìn qua thấy hai mẹ con mình liền đó Duy à…Duy…mạnh…mạnh lên con…_Cô Trang đưa cả hai tay lên cố gắng che trọn bầu ngực trong khi cơ thể lúc này thì vẫn đang run bần bật vì những cú dập không thương tiếc từ phía sau dồn tới của mình.

– Hưm…nhưng con…dạ…_Mình lúc đó thật không thấy hưng phấn là mấy mà chỉ mãi thở đứt đoạn, tiếng được tiếng mất không rõ ràng.

Cũng chẳng quá khó hiểu khi đây đã là lần thứ ba gần như liên tục của mình hôm nay, cảm giác trong từng va chạm đã không còn nguyên vẹn, tinh binh thì vừa khó ra lại vừa dám chắc sẽ loãng hơn cả hai lần đầu và khi cơn say tình đang nài ép bủa vây, mình thậm chí đôi lúc còn cảm thấy có chút nhức nhối nơi phần thân của thằng cu em vì lạm dụng sức lực quá nhiều suốt từ chiều đến giờ.

Vậy nên rất khác khi chỉ một thoáng sau đó tất cả các phản ứng đều thực sự trái ngược, chẳng giống như mọi lần vừa ôm chút nuối tiếc vừa ngập tràn sự thỏa mãn bởi sau bao cố gắng thì kết quả đã được dốc thẳng dòng yaourt nóng hổi vào trong cơ thể đối tác, mình lúc bấy giờ thật chỉ vừa cảm thấy tê cứng lại vừa có đôi chút mừng rỡ vì cuối cùng thì thằng cu em cũng đã được giải thoát khỏi những thớ thịt đầy mạnh bạo sâu bên trong cái bướm nhớt nhúa của cô Trang.

Thở phào mình xoay người quay lưng về phía cửa sổ rồi mới chậm rãi cúi đầu ngó nhìn xuống mớ tinh dịch lỏng le, trong vắt như nước còn đang chảy tràn ít nhiều nơi khe sáo của thằng cu em. Nhưng phút nghỉ ngơi ấy chẳng thể kéo dài được lâu bởi ngay sau đó cô Trang đã lại một lần nữa tiếp tục áp sát rồi thì ngoạm chặt lấy cu em của mình hệt như ban nãy. Không thể chống cự hay ngăn cản, vậy nên mình của lúc bấy giờ thực sự chỉ biết tự nhủ với bản thân rằng hãy cố gắng gánh chịu từng đợt nhấp thả liên hồi của cái miệng tham lam bên dưới và thầm mong sao cơn đau này rồi sẽ nhanh chóng qua đi.

Đến mãi chừng một lúc sau khi thằng cu em đã câm lặng đến mức phải co ro vì sợ sệt ngay trong miệng của bản thân thì cô Trang khi ấy mới chịu nhún nhường mà dừng lại. Mặc dù đã được tự do nhưng vì thân thể cũng gần như đã rã rời hoàn toàn nên mình của lúc đó thật chỉ biết lửng thửng mà lê lếch từng bước chậm rãi để rồi hạ cánh nằm ngửa người trên ghế sa lông, trầy trật thở đứt quãng.

– Mẹ tưởng…mẹ tưởng Duy của mẹ mệt lắm rồi chứ…nghĩ chắc là sẽ không làm nổi lần thứ ba này đâu mà ai dè con còn…còn dám làm chuyện đó ngay trước cửa sổ nữa…bộ không sợ người ở bên tòa nhà kia nhìn qua sẽ thấy hai mẹ con mình à…_Cô Trang nhẹ nhàng cất bước đi lại ngồi xuống ngay cạnh mình.

– Dạ tại…nếu không làm ngay thì chắc con cũng sắp ra mất rồi…sợ lỡ có ra trong miệng mẹ thêm lần nữa thì…_Mình nheo mắt cười đáp.

– À lần này thì không sao…mẹ chỉ nghe nồng mùi tinh dịch chút thôi chứ chẳng thấy vị tanh đậm như hai lần đầu nữa Duy…chắc là tại do con xuất hai lần liên tiếp gần nhau quá đây mà…_Cô Trang một tay gác hờ lên chân mình, còn một tay thì sẵn tiện bốc miếng bánh bông lan bỏ vào miệng.

– …_Mình lúc đó chỉ ậm ừm lờ đờ mắt, thở chậm và lắng nghe.

– Thôi…mẹ vào phòng tắm rửa ráy trước đây…rồi tới lượt Duy…xong thì sau đó hai mẹ con mình sẽ xuống trả phòng để đi ăn tối con nhé…_Cô Trang nói đoạn thì vội ưỡn người đứng dậy.

– Dạ…_Mình gật đầu gần như ngay tắp lự.

Lần này thì nhanh chóng hơn thấy rõ bởi lẽ chỉ chưa đầy 5 phút đồng hồ sau khi mất dạng, cô Trang đã lại một lần nữa xuất hiện với phong thái vô cùng chỉnh chu, sạch sẽ. Đến phiên thì lập tức đứng dậy rồi cầm đồng phục đi vào bên trong thế chỗ, mình khi ấy thật cũng y như vậy, hệt như cô Trang với chỉ đơn giản là những động tác chùi rửa qua loa cho tươm tất chút đỉnh rồi thì sau đó lại lò dò bước ra với chẳng mấy thay đổi. Lạ ở chỗ là khi vẫn còn đang mãi lau khô người rồi sau đó chậm rãi ngước đầu lên nhìn thì mình đã liền nhanh chóng để ý thấy cô Trang khi ấy đã thay váy áo xong xuôi tự lúc nào, thậm chí còn hoàn thiện xong cả khâu trang điểm để đi tiệc và bấy giờ thì đang đứng cạnh ghế sô pha chờ đợi mình.

– Mẹ thay đồ với make up xong xuôi hết rồi ạ…nhanh quá ta…con mới vào phòng tắm có xíu mà xong hết rồi…_Mình cười khì bước tới trong khi hai tay thì vẫn đang thoăn thoắt cài khuy áo.

– Ừa…mẹ chỉ quen với lối trang điểm nhẹ nhàng thôi…lấy màu da là chính chứ mẹ không có thói quen trang điểm đậm khi ăn cưới hay đi tiệc…giờ này mà còn phải ôm mớ phấn dày cọm trên mặt thì chắc là mẹ không thể thở nổi mất…_Cô Trang quay người hẳn sang nhìn mình rồi lại chợt nở một nụ cười nhẹ vô cùng đằm thắm.

– À dạ mẹ nè vậy thôi giờ con mang đồ đạc với luôn cả bánh và nước này xuống bên dưới xe trước nha…mẹ có cần con mang thêm gì xuống nữa không…chứ con nghĩ lát mẹ chỉ nên cầm mỗi mình giỏ xách để xuống dưới trả phòng là được rồi tại chỗ này nổi tiếng là làm thủ tục lâu la mà…_Mình gật gù rồi sẵn tay dọn sạch những thứ đồ ăn, thức uống đầy lỉnh kỉnh hiện đang có mặt trên bàn.

– Vậy à…vậy thì Duy cầm giúp mẹ thêm cái túi này xuống bên dưới nữa nhé…là đồ đi làm mà lúc trưa mẹ đã thay ra đó…_Cô Trang cười rồi sau đó quay lưng đi lại cầm túi đồ đang được đặt kín đáo cạnh bên chân giường để đưa cho mình.

– Dạ…vậy con xuống trước nha mẹ…_Mình đón lấy rồi thì liền nhanh chóng đi ra hướng cửa.

– Ừm…mẹ cũng xuống bây giờ đây…_Cô Trang nói vọng theo khi cánh cửa phòng đã gần như khép hẳn.

Cầm cặp xách và những túi đồ đủ màu sắc để bước vào trong thang máy rồi đi xuống tầng trệt khách sạn ra bãi giữ xe, mình khi ấy thực sự phải đứng đợi thêm gần nửa tiếng đồng hồ nữa để chờ cho cô Trang xuống làm thủ tục trả phòng các thứ rồi mới đi ra bãi giữ hội ngộ hệt như dự đoán ban đầu. Sau đó, cả hai cùng nhau vòng xe thong dong đi tới một quán ăn quen thuộc bên địa phận quận 1 để dùng bữa.

– Mẹ Trang…lát ăn xong để con tự bắt xe đi qua bên công viên Lê Thị Riêng được rồi…mẹ cứ sang ngân hàng trước đi nha…_Mình đột nhiên đề nghị khi bữa ăn vẫn còn đang dang dở.

– Ủa sao vậy con…sao không để mẹ chở qua bên đó luôn cho tiện…_Cô Trang tròn mắt ngạc nhiên.

– Dạ thôi…đường Cách Mạng Tháng Tám giờ này đông xe lắm…đường thì nhỏ mà phương tiện thì nhiều nên con sợ sẽ làm trễ giờ của mẹ đó…để con đi xe ôm luồn lách cho dễ…_Mình lắc đầu giải thích.

– Ừm thì tùy con thôi…nhưng thật lòng mẹ vẫn muốn chở Duy sang đó hơn…chứ không lòng mẹ cứ lo lắng nôn nao sao ấy…_Cô Trang thở dài trước sự quả quyết của mình.

– Dạ không sao đâu mà mẹ…vậy thì để khi nào tới công viên con nhắn một tin cho mẹ biết nhé…rồi về tới nhà nhắn thêm một tin nữa cho mẹ an tâm…_Mình lay vai cô thì thầm.

– Ừa…Duy nhớ khi tới nơi là phải nhắn tin cho mẹ liền đó nhé…thôi giờ con ăn đi chứ còn nhiều đồ ăn quá nè…_Cô Trang lờ đờ mắt nhìn mình nhưng sau đó thì ngay lập tức niềm nở trở lại.

– Dạ…_Mình vội gật đầu vui vẻ tiếp tục gắp thức ăn vào chén của cô.

Xong xuôi đâu đó thì cả hai mới cùng nhau đi ra khỏi quán ăn, và mặc dù cô Trang vẫn cứ thế tiếp tục ra sức nài nỉ nhưng rồi cuối cùng thì trước thái độ đầy kiên quyết của mình, cô cũng đành ậm ờ xuôi theo. Đợi cho tới khi chiếc xe màu đỏ ánh sơn bóng loáng đã hoàn toàn khuất dạng, mình lúc đó mới thật chậm rãi tiến sang phía đầu đường bên kia để tìm bắt xe ôm đi về nơi bãi giữ xe, ngay trước công viên chỗ gặp gỡ ban chiều. Cho đến khi đã ngồi yên vị trên con xe yêu dấu và đang thẳng hướng về nhà thì mình mới thấy phỏng đoán của bản thân là vô cùng chính xác, bởi lẽ đường Cách Mạng Tháng Tám giờ cao điểm buổi tối ban nãy kì thực không những là vừa chật mà còn vừa đông, chú xe ôm khó khăn đủ bề và thậm chí đôi lúc còn buộc phải chững lại ở nhiều đoạn nghẽn thì nói gì đến là xe taxi 4 bánh, vừa to lại vừa cồng kềnh thì sẽ rất khó để mà luồn lách được.

Về đến nhà, mình cẩn thận khóa cửa nẻo các thứ đâu đó xong xuôi thì mới lẳng lặng dắt xe vào bên hông rồi sau đó nhẹ nhàng thả từng bước chậm rãi đi lên thềm hè. Và rồi khi vừa đặt chân lên tới bậc thềm cao nhất, hướng mắt nhìn vào bên trong là mình đã lập tức thấy ngay Dì Linh lúc đó đang nằm duỗi thẳng người trên ghế sô pha. Mặc dù chắc hẳn đã ngó thấy mình về tới nhưng xem chừng người con gái kia vẫn đang cố tỏ ra dửng dưng một cách đầy lạ lùng.

– Linh…con mới về…_Mình vừa lúc bước vào là đã liền lên tiếng dạ thưa.

– Ủa…sao hôm nay đến tận giờ này mấy người mới về tới lận dạ…mặt mũi cũng nhìn bơ phờ quá đi…_Dì Linh vờ giật nảy, chống tay ngồi dậy nhìn mình một lượt từ đầu xuống chân.

– Hủm…ủa con tưởng ban nãy lúc con vừa về tới là Linh đã…con tưởng Linh đã ngó thấy con từ ngoài cổng rồi chứ ta…còn chuyện tại sao hôm nay lại về muộn là do con…con có hẹn đi ăn với bạn nên mới…mà nói chung vừa ăn xong cái là con về liền luôn nè…_Mình ban đầu có đôi chút thắc mắc nhưng sau đó cũng phải đành cười xòa niềm nở giải thích từng chút một.

– Hông được…_Dì Linh chợt sững người, nhìn mình chằm chằm.

– Hủm…sao lại không được chứ…chỉ là con đi ăn với bạn thôi mà…sao vậy Linh…có chuyện gì à…_Mình ngạc nhiên ra mặt.

– Mấy người kì cục quá dạ…tui làm đồ ăn để sẵn ở dưới bếp hết rồi…giờ mà mấy người nói no hay hông muốn ăn…để sang ngày mai là chắc chắn sẽ hư luôn đó…tui nằm đây nãy giờ để chờ đợi mấy người về “ăn” tui…ủa hông…nhầm…là “ăn” đồ ăn do tui nấu vậy mà bây giờ mấy người lại nỡ lòng nào nói là đã ăn ở bên ngoài với bạn trước khi về đến nhà rồi là sao…bộ mấy người bắt đầu thấy chán cơm thèm phở thật rồi hả…_Dì Linh buồn bã mếu máo, tiếng được tiếng mất trông rất thương.

– Trời…chuyện có chút xíu vậy thôi mà Linh cũng làm con hết hồn nữa…có gì đâu Linh…nếu đồ ăn ít thì ngay bây giờ con ăn hết luôn cũng được…còn lỡ mà nhiều quá thì trước khi đi ngủ mình hâm kĩ lại xíu…để sáng mai thức dậy lấy đó làm đồ ăn sáng luôn cũng được mà…Linh khỏi cần phải mất công mất phu nấu nướng chi cho cực nữa…_Mình thở phào kiến nghị.

– Đâu được…gỏi đâu có hâm lại được đâu…_Dì Linh nheo mắt đáp.

– Hủm…là gỏi hả…ủa mà là gỏi thì liệu có để tủ lạnh được hông Linh…_Mình ngó nghiêng hỏi dò.

– Linh…Linh cũng hông biết là có để lạnh lâu được hông nữa…có điều Linh hay để ý thấy mấy tiệm bán đồ ăn toàn chờ khách gọi trúng món gỏi thì mới bắt đầu trộn chứ không có dám trộn trước…sợ lên men ôi thiu mất thì uổng…_Dì Linh lè lưỡi đáp.

– Ủa nhưng mà Linh có làm nhiều lắm không…chứ con là vừa mới ăn no xong rồi mới về nhà đó nha…_Mình đặt mông ngồi bệt xuống sàn đoạn ngay gần phần eo của Dì Linh.

– Mấy người khiến tui cảm thấy buồn quá hà…tui thương mấy người nên mới làm thiệt là nhiều để cho mấy người ăn…mấy người đã về nhà trễ rồi mà còn dám tự ý đi ăn ở ngoài nữa…mấy người đã nhẫn tâm phản bội lòng tin to lớn của tui đang đặt nơi mấy người vậy mà còn nỡ nói bóng nói gió này nọ…thực sự thì đến giờ phút này tui cảm thấy thất vọng về mấy người nhiều lắm…_Dì Linh bất chợt thầm thì nhỏ tiếng, nói năng theo kiểu mất hẳn niềm tin vào cuộc sống này.

– Linh cảm thấy thất vọng về con sao…nhưng mà con đâu có…đâu có phản bội gì Linh đâu…trời ơi…con nói thật mà…con cũng không có bóng gió gì hết…tài nấu nướng của Linh con kiểm định hai năm nay rồi…Linh chỉ thỉnh thoảng cho hơi nhiều nguyên liệu vào món ăn chút thôi chứ thực sự ra thì nấu nướng không hề dở…con nói thật đó…Linh tin con đi…_Mình xua tay cố gắng giải thích.

– Tui buồn mấy người lắm đó…_Dì Linh lúc này đã quay hẳn mặt về phía bề dựa của ghế sô pha, không thèm ngó ngàng gì tới mình nữa.

– Nhưng…nhưng con thấy mình đâu có làm gì sai đâu mà Linh lại buồn con chứ…chỉ là con về nhà hơi trễ chút xíu thôi mà…Linh…Linh ơi…_Mình vừa nói vừa đưa tay về phía sau lay nhẹ tấm eo của người con gái đang ủ ê một cách đầy sầu thảm.

– …_Dì Linh vẫn chỉ im phăng phắc, mặc kệ cho mình khi ấy có nói gì đi nữa.

– Đừng buồn con nữa mà Linh ơi…thì bây giờ con…con sẽ ăn hết chỗ thức ăn mà Linh đã làm ra là được rồi đúng không…nói chứ đồ ăn của Linh làm lúc nào trông cũng ngon lành cả…vậy nên con hứa sẽ ăn hết mà…thề với Linh luôn á…_Giữa những bộn bề chán chường, mình đột nhiên lại nổi máu tửng.

– Thiệt hông dạ…thương quá…thương quá đi hà…vậy thì giờ tui sẽ vào trong bếp dọn hết tất cả các thứ ra ngoài này luôn nha…tụi mình vừa ăn vừa xem ti vi…ôi tự nhiên sao tui nhìn cái bản mặt của mấy người lại thấy cưng quá đi hà…_Dì Linh dường như chỉ đợi câu nói đó từ mình là đã liền quay lưng, bật người dậy bệu má, kéo môi mình lia lịa.

– À thì…thật chứ sao không Linh…món của Linh nấu luôn nổi tiếng là ngon mà…con phải…phải cố ăn hết chứ sao…_Mình dù không muốn nhưng cái miệng thì mãi luyên thuyên không ngớt lời.

– Hiểu rồi Duy yêu dấu…giờ Linh vào trong bếp mang ra cho Duy liền nè…thương quá đi hà…_Dì Linh mừng rỡ quá đỗi nên liền lúc đứng dậy.

Đoạn Dì Linh nói xong thì vội ưỡn người rồi vừa nhanh chóng đảo bước đi thẳng xuống bếp vừa từ tốn dùng tay vuốt ve gỡ loạng tóc rối mà trông vào thật vô tư lự, kiểu như đã trút bỏ được một gánh nặng tâm lý nào đó to lớn lắm. Còn về phần mình thì hoàn toàn trái ngược, bởi lẽ với cái bụng no căng vác từ quán ăn ban nãy về tới nhà sau một buổi chiều hì hục thân xác, cạn kiệt sức lực thì thực sự lúc bấy giờ mình đã gần như chẳng thể nuốt thêm bất kì một thứ gì khác vào trong miệng nữa.

Biết là cực nhưng cũng vẫn phải đành mặc kệ để mà cố gắng dộng lùa, vì rằng dù sao thì Dì Linh cũng đã có lòng vừa chịu khó chờ đợi mình về lại vừa ra sức chuẩn bị món ngon cho, không ăn thì đúng thật là quá đáng tội. Ngồi im tại chỗ và ngó chừng lên ti vi thêm một lúc nữa thì lát sau từ dưới bếp, Dì Linh cuối cùng cũng khệ nệ bước lên với một mâm lớn đầy đủ các thứ nguyên liệu trên tay.

– Ủa Linh sao con tưởng là Linh đã trộn xong xuôi hết tất cả rồi chứ…tưởng chỉ đợi con về nữa là ăn thôi…chứ sao bây giờ lại thấy Linh bưng mâm ra đây toàn là…toàn là chanh tách với rau cỏ không vậy…Linh chưa trộn gỏi hả…_Mình nghệch mặt ra hỏi.

– Hở đâu có…tui trộn xong xuôi hết rồi đó chứ…nhưng tại để tới mấy tiếng rồi nên giờ phải nặn lại thêm miếng chanh với bỏ vào thêm miếng muối miếng đường miếng rau cho mấy người ăn đỡ bị ngấy…đỡ bị ớn hiểu hông…_Dì Linh vừa đặt mâm xuống là đã liền nhanh tay ngồi nêm nếm, vắt nặn các thứ.

– À dạ…_Mình gật gù hiểu ra.

Lại phải tiếp tục chống cằm ngóng đợi trong khoảng thời gian dài Dì Linh ngồi bận bịu chuẩn bị mớ thức ăn, sau cùng vì đã phải chờ quá lâu nên mình đành tìm đường nói khéo để được cho lên phòng thay đồ và rửa ráy mặt mũi, tay chân, người ngợm thật tươm tất hết cả rồi sau đó mới lại lần nữa bước xuống dưới nhà. Khác hẳn so với ban nãy bởi bấy giờ vừa xuống tới nơi thì mình đã liền ngay lập tức để ý thấy Dì Linh lúc này lại tiếp tục nằm xuôi người trên ghế sô pha y hệt như khi mình vừa mới về tới nhà, nhưng đã chịu nhắm nghiền mắt và hòa thân thể vào những tràn thở đều khe khẽ, nhè nhẹ.

Mím chặt hai vành môi, mình rón rén từng bước đi lại gần chiếc bàn có mặt kính trong rồi từ tốn hạ mông ngồi xuống đúng y chỗ mà ban nãy trước khi lên phòng đã có dịp an tọa. Mỉm cười tươi tỉnh và lặng ngắm nhìn Dì Linh thêm lúc, mình sau đó liền vội tay gắp thật nhanh những đũa gỏi to đùng sẵn có trong chiếc tô duy nhất đang đặt trên bàn để rồi cẩn thận nhai thật đều khuôn hàm trong im lặng. Ăn cho có cái gọi là đã ăn, ăn vì tinh thần trách nhiệm nhiều hơn là ước muốn được thưởng thức món ngon vật lạ hay tay nghề nấu nướng hãy còn sứt mẻ của Dì Linh.

Mọi chuyện cứ như vậy im ắng trôi qua cho đến mãi chừng gần 5 phút đồng hồ sau, khi tô gỏi chỉ còn lại lưng chừng phân nửa, khi độ ngấy phát sinh từ vị giác bên trong miệng đã tăng cao gần tới cực điểm, và đó cũng chính là lúc mà bất chợt từ phía sau mình đột nhiên nghe thấy tiếng thầm thì nho nhỏ vô cùng dễ thương của một ai đó.

– Ngon hông…_Dì Linh mơ màng cất tiếng khẽ hỏi sau giấc ngủ ngắt quãng.

– Cũng…cũng ngon…_Mình đáp với khuôn miệng đang ứ chặt thức ăn.

– Cũng ngon là sao…là ngon hay là hông ngon…mà tui nghĩ chắc là cảm thấy ngon lắm đúng hông…chứ nếu hông ngon thì mấy người đâu có thèm ngậm nguyên một miệng đầy như vậy đâu…_Dì Linh mím môi tự diễn giải xong lại tự cười đầy mãn nguyện.

– À dạ…ủa quên hôm nay Linh cảm thấy mệt lắm hay sao mà ban nãy con vừa xuống tới là đã thấy Linh nằm ngủ quên trên ghế luôn rồi vậy…_Mình nuốt vội rồi liền lúc hỏi han.

– Hông biết nữa…chỉ là tự nhiên Linh cảm thấy thèm ngủ quá chừng luôn…_Dì Linh nheo mắt ngơ ngác đáp.

– Vậy thì giờ Linh lên phòng ngủ liền đi…chứ nằm đây chi đâu…con ăn xong sẽ tự dọn dẹp rồi phóng lên phòng học bài liền luôn đó nhé…không có rảnh gọi Linh dậy giùm cho đâu à…_Mình chậc miệng thẳng tưng không kiêng dè, đơn giản cũng chỉ vì quá lo lắng.

– Cũng thời câu nói đó nhưng nếu như mấy người nói theo kiểu khác thì sẽ dễ nghe hơn nhiều đó mặt đù à…mà bộ mấy người nghĩ là tui cần mấy người phải kêu tui dậy giùm lắm hả…ủa chứ vừa rồi mấy người hông thấy là tự thân tui cũng biết dậy à…làm như bản thân mình quan trọng với cuộc sống của tui lắm hông bằng…đồ đáng ghét…_Dì Linh chau mài lẩm bẩm.

– Ý con là giờ Linh nên đi lên phòng ngủ đi…chứ ngủ dưới này không gối không chăn thì dễ bị cảm lạnh lắm…_Mình thở dài nói hoạch toẹt ra.

– Xớ…giờ mấy người mới biết nói lời quan tâm tui đó hả…cám ơn nha…nhưng muộn quá rồi ha…_Dì Linh ngồi dậy lè lưỡi cố trêu ngươi mình.

– Hủm…thì biết là muộn nên mới phải đi ngủ ngay á Linh…chứ còn nếu là sớm thì con nhắc Linh đi ngủ làm gì…_Mình thừa dịp đốp chát lại ngay.

– Á à hôm nay mấy người cũng gan quá ha…gan thiệt…dám “chơi chữ” với tui luôn ha…_Dì Linh ơ hờ búng tai mình.

– Thì học chữ để “chơi” chứ làm gì nữa Linh…_Mình nhếch mép cười khả ố.

– Vậy hả…nhưng tại sao mấy người không “chơi” người ta mà lại “chơi” tui…ai cho phép mấy người “chơi” tui hả…_Dì Linh bặm môi, lườm mắt vội nói nên hơi có đôi chút lạc đề.

– …_Mình lúc đó thực chỉ biết im lặng vì cứ thấy cấn cấn sao đó.

– Thôi giờ tui đi ngủ á…mấy người phải ăn cho hết nghe chưa…ăn không hết là tui giận đó…máy bay…_Dì Linh chống tay đứng dậy tiến thẳng về hướng cầu thang nối lên tầng hai.

– Máy bay…_Mình gật đầu đáp lễ.

Một mình ngồi ráng dưới nhà hì hục với tô gỏi để cố sức nuốt thêm được miếng nào hay miếng đó nhưng xin thưa là mặc dù Dì Linh làm món này tuy rằng khá ngon, nhưng bụng mình khi ấy vì đã no căng nên sau đó chỉ gắng chừng thêm được một góc nhỏ trong lòng tô nữa là đã phải liền buông tay hạ muỗng. Đành dạ dồn mớ gỏi thừa còn lại vào một khay inox khác, mình cẩn thận trùm bao bóng kín miệng khay rồi mới để vào trong ngăn bí tủ lạnh để vừa tăng tác dụng giữ mát chống lên men lại vừa né tránh được con mắt bâng quơ lơ đãng của Dì Linh, tất nhiên là nếu “người ấy” không có chủ đích tìm kiếm.

Sau đó thì tiến về đằng trước để khóa cửa nẻo các thứ, đoạn mình nhanh chóng đi lên phòng học bài và làm bài tập như thường lệ cho đến tận 1 giờ khuya mới xong xuôi hết thảy, chẳng mấy khó hiểu vì khi bạn đã bắt đầu muộn thì lúc kết thúc tất nhiên là cũng sẽ muộn mà thôi.

Ngáp dài đầy mệt mỏi không phải tại thèm ngủ mà là vì thân thể còn đang hãy rã rời sau một buổi chiều dài quá sức, mình ban đầu định bụng là sẽ chỉ mở máy tính lên để vào web họp nhóm của thầy dạy thêm hòng tải ít bài tập nâng cao mới kèm bài giải về nghiên cứu, nhưng dè đâu khi vừa đăng nhập là đã chợt thấy ngay tài khoản của Ánh đang sáng xanh trong danh sách thành viên online bên lề phải của trang, mà nói chung lúc đó nếu để ý kĩ thì sẽ chỉ thấy duy nhất hai người tụi mình là giờ này còn đang “siêng năng” thôi.

Nghĩ ngợi một lúc, mình cuối cùng cũng quyết định là sẽ nhảy sang facebook rồi dùng cái nick mốc meo mà mình thường chỉ để inbox nói chuyện riêng với bạn bè, hỏi han nhỏ ngay.

Mình: Siêng quá…giờ này mà vẫn có người còn đang thức để học bài luôn ta.

Ánh: Đứa nào đó bây.

Mình: Éc…là Duy nè…bữa trên lớp học thêm Ánh đòi add facebook của Duy…rồi còn hỏi avatar này nọ nữa mà sao giờ lại hỏi là đứa nào.

Ánh: Ủa trời…là Duy đó hả…sao ông không để avatar mặt mũi của mình…với lại sao không chịu để tên thật luôn đi…chứ lucifer là cái giống gì.

Mình: Bữa Ánh có hỏi rồi…Duy cũng có giải thích luôn rồi mà…lucifer là thiên thần sa ngã…giống như Duy.

(Thực sự nguyên nhân sâu xa của cái tên lucifer vô cùng đơn giản, bởi vốn mình lập tài khoản facebook này hồi lúc mới chia tay với My để tiện dõi theo các hoạt động của nhỏ bên Singaporn. Sa ngã là sa vào một ngã rẽ buồn bã, nhưng sau cái ngày mà chuyện giữa mình và cô Trang xảy ra tới giờ thì mình bỏ lơ đó luôn, thỉnh thoảng mới đăng nhập vào để nói chuyện với bạn bè vì thường cũng giống như Dì Linh, mình quen sử dụng Twitter nhiều hơn)

Ánh: Tui quên mất…còn tưởng là nick fake của đứa ất ơ nào ganh ghét tui nữa đó chứ…à mà lúc đầu cũng sợ bị dụ bán sim nữa.

Mình: Hủm…giờ nạn hỏi mua sim đẹp tràn qua tới bên này luôn rồi à.

Ánh: Qua lâu rồi chứ đâu phải chỉ mới đây…ủa mà ông nói ông giống lucifer hả…vậy tức là cũng sa ngã rồi đúng không…sa vào cái gì…ngã vào cái gì.

Mình: Ừa…Duy sa ngã rồi.

Ánh: Thôi vậy giờ để tui đoán luôn nha…ma túy đúng chưa Duy…hay là đá…à mà nhìn mặt ông hơi đần đần đó nên chắc là đã bị ai dụ cho cắn thuốc rồi đúng không…trời hay là…đừng nói tui là ông làm trai bao đó nha…sa ngã vào chốn phong trần lấy thân nuôi miệng.

Mình: Gì chứ…Ánh nói gì kì vậy…không có đâu nha…Duy nói chơi thôi…ủa mà sao nay thấy Ánh quan tâm Duy quá vậy.

Ánh: Tất nhiên là phải quan tâm nhau rồi…tụi mình là bạn thân mà…nhưng quan tâm ông thì ít thôi…tui lo chuyện khác nhiều hơn.

Mình: Lo chuyện gì.

Ánh: Tui lo cho mấy người phụ nữ lỡ bao ông trọn gói…xong cái lúc trên giường…cái lúc mà tò te tí á…lúc đó mới thình lình phát hiện ra ông là Gay thì đã quá trễ rồi…chỉ là tui thấy tội nghiệp cho người ta…tốn tiền mà lại không được thỏa mãn chút xíu nào hết.

Mình: Lại nữa…Duy đâu có khùng mà đi làm mấy chuyện đó chứ…còn nếu mà có lỡ dính vào rồi thì cũng phải ráng mà làm chứ biết sao giờ…đâu thể để các thượng đế thất vọng về mình như vậy được.

Ánh: Chao ôi…một con hàng có tâm.

Mình: Ừm…Duy rất chi là có tâm.

Ánh: Sever sao…good không…hàng họ sao…còn tốt chứ.

Mình: Bắt đầu rồi đó hả Ánh…Duy để ý hình như cứ tới giờ này là Ánh lại nổi máu dê lên hay sao á…nhớ khuya hôm bữa skype giải bài tập với Duy cũng thế…mặt đối mặt vậy mà dám đi hỏi mấy chuyện gì đâu không.

Ánh: Ủa…có vấn đề gì sao kìa…tụi mình là bạn thân mà.

Mình: Thân thì thân nhưng mấy chuyện đó Ánh hỏi làm chi…dù sao thì tụi mình cũng khác phái mà.

Ánh: Khác đâu mà khác chứ…ông Gay vai mềm…tui Les vai cứng…cũng y chang nhau hà…chỉ có thân thể là khác nhau chút thôi nên tui mới tò mò hỏi cho biết…mà giờ ông có đang rảnh không đó.

Mình: Hủm…thì nói chung cũng rảnh…tại chưa buồn ngủ lắm nên mới lên web của thầy để down bài tập về nghiên cứu đây…vậy mới thấy Ánh đang online để mà inbox nói chuyện như vầy nè.

Ánh: À vậy hả…hay là giờ tụi mình skype đi Duy.

Mình: Skype làm gì…hồi chiều tụi mình nói chuyện với nhau nhiều lắm rồi mà.

Ánh: Ủa vô duyên nha…chiều nói rồi giờ muốn nói tiếp không được à…ông là người nổi tiếng hay sao mà để thấy được mặt của ông khó quá vậy…bắt người khác phải năn nỉ này nọ hoài.

Mình: Trời…xin Ánh đừng nghĩ như vậy mà…thôi thì giờ Duy vào liền đây.

Lúc đó thực sự mình chỉ nghĩ đơn giản rằng thôi thì vào skype để nói chuyện cùng nhỏ một lát cũng được, hoặc chí ít là sẽ chịu khó ngồi nghe nhỏ luyên thuyên tiếng được tiếng mất vài câu xong rồi hẳn chào nhau đi ngủ cho nó phải phép bởi lẽ dù sao thì Ánh cũng đã có lời mời trước, chứ nào có dè đâu khi vừa mới đăng nhập vào và nhanh chóng chấp nhận cuộc gọi video từ một nick call nằm trong danh sách bạn bè đang online thì bất chợt thình lình khi ấy chiếu thẳng vào màn hình máy tính của mình là hình ảnh gần như trọn vẹn phần thân dưới của một ả con gái mà xem chừng là vừa cao ráo, trắng trẻo lại vừa vô cùng bắt mắt người nhìn.

– Trời ơi…Ánh ơi là Ánh…Ánh làm cái gì á…vừa mới nói chuyện rõ ràng bên facebook xong mà giờ sang đây lại…_Mình điên tiết hét toáng lên vì tức tối.

Không muốn phải nghe mình cáu gắt thêm bất cứ một lời nào nữa, nữ chủ nhân của phần hạ bộ đầy mỹ miều trên màn hình trước mặt liền vội vàng cúi thấp người xuống hòng cố tình để lộ dung nhan hoàn toàn ra trước đôi con mắt đang gần như mở to tròn hết cỡ của mình. Là Dì Linh, ả con gái đang ăn mặt vô cùng hở hang, hiện diện ở một tư thế đầy khiêu khích và gợi dục ngay trên màn hình máy tính lúc đó chính là Dì Linh, người mà trong tâm trí mình suốt gần 2 năm nay luôn gắn liền với một hình tượng trong trẻo, tinh khiết như sương sớm.

Theo phản xạ tự nhiên, mình của lúc đó liền lập tức đưa hai tay lên vừa che miệng và cũng là để che luôn cả mặt lại hòng kiềm hãm bớt những tiếng ú ớ đang nghẹn đắng trong cuống họng. Để che kín đi cái sự thật trái khuấy luân thường đang hiện hữu, phơi bày lộ liễu ngay trước mắt vì rằng ngoài việc làm vô ích đó ra thì tâm trí của mình khi ấy thực sự chỉ sau tích tắc chứng kiến cái khung hình trần trụi và tồng ngồng kia đã bỗng chốc trở nên trống rỗng đến đáng sợ, tới mức chẳng còn khả năng nghĩ suy cũng như điều khiển mọi hoạt động của cơ thể nữa mà chỉ biết ngỡ ngàng, chưng hửng trong lặng im bất động.

Thật may là webcam phía bên mình tuy rằng luôn cắm sẵn nhưng lúc đó lại chưa được gắn chỉnh chu hoàn toàn lên khung viền của monitor như thường lệ, nên mọi thứ hiện ra dưới góc desktop chỉ là một phần quang cảnh giữa bề rộng của không gian phòng, chứ nếu không thì với những biểu hiện hãi hùng trên gương mặt của mình khi ấy Dì Linh mà trông thấy thì ắt hẳn sẽ khó xử lắm thay, thậm chí dễ chừng còn khó lòng nhìn được mặt nhau sau khi cuộc chạm tráng này qua đi.

Cũng bởi vậy nên khá dễ hiểu lí do vì sao mà vừa khi mới showcam được có một chút, Dì Linh theo quán tính liền nhanh chóng cúi sát mặt xuống gần màn hình để rồi loay hoay rê chuột chỉnh chỉnh sửa sửa đủ thứ hòng mong cải thiện tình hình, vô hình chung tạo điều kiện cho mình lúc bấy giờ mới chợt nhận ra rằng gương mặt khả ái của người đối diện vừa không phải là Ánh lại vừa vô cùng quen thuộc nên đã liền ngay lập tức được một phen hốt hoảng đến mức phải vội vã ấn vào nút reset ngay, thậm chí sau đó mình còn cẩn thận rút hẳn cả dây phích cắm ra thì mới có thể an tâm phần nào.

Đứng dậy, mình nhanh chóng bước tới gần cửa phòng để có thể với tay tắt hết thảy các thứ đèn điện đang được bật sáng, xong mới lại lẳng lặng quay về ngồi thừ trên chiếc ghế gỗ rồi sau đó chết chìm trong những suy tư im ắng, bắt đầu nghĩ thật sâu về chuyện tày đình vừa xảy ra và thầm liên kết lại chuỗi sự việc mà xuất phát chính là từ những câu hỏi to đùng đang hiện diện quanh quẫn nơi đầu óc.

Vấn đề thứ nhất và cũng là tiên quyết, đó là tại sao Dì Linh lại biết được nick skype của mình mà theo ước chừng chủ quan thì khả năng hiển nhiên nhất có thể xảy ra là thêm bằng số điện thoại, vì rằng nếu nhớ không nhầm thì cách đây hơn hai tuần trong một phút giây vô tư lầm lỡ khi đang chat video cùng Ánh, mình đã rảnh tay thêm vào friendzone vài gái mà thoạt nhìn avatar khá là bắt mắt và lung linh chắc hẳn là trong số đó đã có cả Dì Linh nên ban nãy Dì mới có thể trông thấy mình online để mà thực hiện cuộc gọi show hàng ngay được.

Vấn đề thứ hai thì đã chẳng đơn giản như thế nữa bởi lúc này tuy rằng chỉ còn duy nhất một câu hỏi thôi nhưng lại có quá nhiều đáp án khó phỏng đoán, đó là “tại sao lại là mình”, tại sao vừa rồi Dì Linh tự dưng thực hiện cuộc gọi rồi lại còn quyết định khoe thân ra trước mắt mình, trong khi thường ngày cái kiểu cách thả rông và chỉ mặc độc nhất một mảnh quần lót để che “nhẹ” phần bên dưới của Dì Linh đối với mình đã chẳng mấy lạ lẫm nữa, thậm chí đó còn là hình ảnh mường tượng quá đỗi quen thuộc trong tâm trí mỗi khi nghĩ về. Và đặc biệt hiện tại riêng với vấn đề này thì mình có tới tận 3 câu trả lời được cho là khả thi nhất mà trong tích tắc có thể hình dung ra ngay.

Một là, Dì Linh đã thực hiện cuộc gọi chính xác đến người mà Dì Linh muốn trò chuyện, ở đây tức là mình để rồi sau đó như các bạn đã thấy hẳn là liền chủ động khoe thân hòng gạ gẫm. Và cũng xin chắc chắn một điều rằng cái hành động showcam kia phải được bắt nguồn từ một mưu mô nào đó rất chi là nhạy cảm, bởi lẽ theo vốn kinh nghiệm thực tiễn mà mình đã đúc kết được thì hầu hết con gái vào canh khuya khoắc rất thường hay có những ý đồ liên quan đến yếu tố tình dục và ví dụ điển hình nhất chính là nhỏ Ánh, cứ tới giờ này là lại giở trò ngọt mật để gạ tình mình suốt thôi.

Hai là, cuộc gọi vừa rồi vì một số lí do khách quan nào đó nên đã đến nhầm đối tượng, nói cho dễ hiểu là ngay từ ban đầu Dì Linh đã hoàn toàn không có ý định gọi cho mình. Nếu chịu khó suy nghĩ theo hướng tích cực thì đây có lẽ đơn giản chỉ giống như một kiểu hẹn hò qua mạng hoặc cũng có thể là đời thực, dạng như Dì Linh đang có hẹn skype để như thường lệ khoe thân khuyến mãi cho một ai đó mà bản thân thực lòng yêu thương đến tầm có thể thoải mái để lộ cơ thể và chắc chắn người ấy hiển nhiên không phải là mình, nói chung thì tầm bao quát của hướng suy nghĩ này tương đối rộng và không thể chỉ trong phút chốc là có thể giải thích hết ra đây được.

Ba là, Dì Linh tương tự cũng đã gọi đến cho nhầm người nhưng bấy giờ thì lại phải phân tích theo một chiều hướng tiêu cực khác, Dì Linh có lẽ kiểu như đang bí mật làm thêm một công việc về đêm và tất nhiên là cần phải khoe thân thì mới có thể kiếm được tiền. Ví dụ dễ hình dung đến nhất là Dì Linh đang tham gia làm mẫu nữ chat sex cho một diễn đàn tình dục nào đó, hoặc cũng có thể là ngay trên mạng xã hội để rồi ngày hôm sau sẽ nhận được tiền công chuyển thẳng vào tài khoản ngân hàng chẳng hạn, một hình thức phục vụ nhu cầu tình ái từ xa cho từng cá nhân riêng biệt hay cho một nhóm người cụ thể nào đó bằng sex toys, bằng chuối, bằng dưa leo hoặc cũng có thể nguy hiểm hơn như dùng dây điện, đèn cầy, cán chổi, chày nhựa tựa như mấy Korean girl mà chúng ta vẫn thường thấy.

Xét về tỉ lệ xảy ra của từng khả năng thì thứ nhất và thứ ba theo mình là khá thấp, thậm chí nguy cơ tiềm tàng chỉ dưới 10% cho từng loại bởi lẽ Dì Linh thường ngày mặc dù ở nhà hay thích ăn mặc quần áo phong phanh là thế nhưng kì lạ thay lại vẫn rất chỉnh chu kĩ lưỡng trong khâu đi lại, cả thao tác cúi người hay ví như là ngồi xổm cũng tuyệt nhiên không bao giờ xuất hiện trước mặt mình,

vả lại nếu kể ra thì tiền lương mà Ba chuyển vào tài khoản riêng hàng tháng cho mỗi người bọn mình đâu thể gọi là ít, thêm nữa là chuyện Dì Linh thường chẳng mấy khi đi ra ngoài nên kì thực cũng đâu có cần chi tiêu nhiều đến mức phải tham gia làm mấy cái việc thiên trời địa đất đó để kiếm thêm thu nhập. Khả năng thứ 2 theo xét đoán thì chiếm tới gần hơn 80% bởi lúc bấy giờ nó chính là lời giải thích hợp lí nhất cho câu chuyện trần trụi vừa xảy ra, một mối tình qua mạng hay yêu xa thì chẳng cần phải gặp gỡ nhau thường xuyên hoặc thậm chí nếu có vô tình nảy sinh những ham muốn rất bản năng thì việc chat video lộ thân ban nãy đã gần như đáp ứng hoàn toàn những thất tình lục dục của nỗi lòng thế gian chứa đựng hằng hà xa số biết bao nhân tính này.

Mà nói chung dù có là bất cứ lí do nào đi chăng nữa thì sự việc vừa rồi xảy ra thực lòng đã để lại trong mình nhiều nỗi choáng váng đến ngỡ ngàng. Và rằng càng thắc mắc bao nhiêu thì sự lo lắng trái khuấy trong mình lại càng lớn lên bấy nhiêu, đến cái độ mà chỉ chừng hơn mươi phút sau là mình đã phải liền ngay lập tức đứng dậy mở cửa phòng rồi chậm rãi từng bước thẳng thóm xuống tầng hai vờ như đang đi vệ sinh nhưng thực chất là để thám thính tình hình.

Rón rén bước tới gần rồi nhanh chóng áp sát tai vào mặt ngoài của cánh cửa gỗ phòng Dì Linh, mình của tích tắc đã gần như muốn lặng đi khi chợt thình lình nghe thấy tiếng cười the thé chẳng kiêng cử và cũng không hề được mong đợi ngay lúc ấy. Vậy là bản thân mình đã không hề nhầm lẫn, người mà ban nãy đã chủ động skype và liên tục show hàng ra trước mắt mình chính là Dì Linh chứ không phải một người chị, người em song sinh nào khác mà tâm trí mình trước đó vẫn thầm hy vọng.

Ôm nỗi thất vọng tột cùng, mình nuốt nước mắt chảy ngược vào tim rồi lửng thửng đi lên phòng khóa kín cửa lại. Khẽ nhắn cho Ánh một tin gọi là xin lỗi khi bất chợt trông thấy cuộc gọi nhỡ đến từ số máy của nhỏ vừa xuất hiện trên màn hình điện thoại, mình sau đó liền nhắm thật chặt cả hai mắt lại để rồi chìm sâu vào giấc ngủ đêm muộn với một nỗi niềm hãy còn chất chứa khôn nguôi.

Buổi sáng thức dậy, mình như thường lệ sau khi đã đánh răng rửa mặt xong xuôi thì liền đi lên phòng thay quần áo cho thật chỉnh chu rồi mới cầm cặp ngáp ngắn ngáp dài lờ đờ bước xuống nhà sau một đêm thiếu giấc. Đặt chân xuống phòng khách, mình chậm rãi đảo bước đi vào trong bếp và vẫn y như mọi khi hình ảnh người con gái cần mẫn lại từ từ hiện ra với thế đứng quay lưng về phía mình để chiên chiên xào xào nấu nấu một món gì đó. Chỉ có khác chăng là lần này hình dáng thân thương đầy quen thuộc kia lại đột ngột quay ngoắc 180 độ ngay khi mình vừa thực sự trông thấy, để rồi thay vào đó là một cơ thể trần truồng nhồng nhộng chình ình ra trước mắt, cái thân thể lõa lồ mà tối đêm qua mình đã bị buộc phải chứng kiến ngay trên màn hình máy vi tính.

Hoảng loạn rồi chợt ngã ngửa ra phía sau, tâm trí mình trong phút chốc dường như không thể tin vào những gì mà đôi mắt này vừa trông thấy, đến mức như một phản xạ ngay tức thời mình liền lúc đưa cả hai bàn tay lên để rồi sau đó dùng sức vả liên tiếp vào phần mặt của bản thân, hòng kiểm chứng xem liệu chừng đây là đời thật hay chỉ là mộng ảo.

Và tất nhiên sau một thoáng choáng váng mặt mũi cũng như lé mắt ù tai thì cuối cùng mình đã xác nhận được rằng đây chính là đời thật, nhưng những gì vừa đổi thay trước mắt thì lại chỉ là mộng ảo, có lẽ chúng xuất phát từ việc nghĩ suy quá nhiều, từ những thăng hoa vô tổ chức trong tiềm thức.

– Ủa xuống tới rồi hở…đợi xíu nha…Linh cũng sắp xong rồi đó…mà sao tự nhiên lại ngồi xuống sàn chi á…ngộ dạ…_Dì Linh vì nghe thấy tiếng động lạ nên liền bất giác quay lại cười mỉm chi với mình.

– À không…không có gì…_Mình ấp úng đáp, xong thì liền chống tay đứng dậy ngồi chỉnh tề lên ghế.

– Là sao ta…ý là tự nhiên mấy người thấy thích nên mới ngồi xuống sàn chơi thôi hở…cũng kì quá ha…_Dì Linh vẫn cứ thế niềm nở tươi cười với mình như thể chẳng hề có bất kì chuyện gì xảy ra giữa cả hai hết.

– …_Chỉ lẳng lặng xem xét tình hình, mình cố kiệm lời tối đa chứ không vội nói gì khi chưa thực cần thiết.

– Ủa tự nhiên hôm nay mới sáng sớm mà sao mặt mũi của mấy người đỏ éc hết vậy…giống như vừa mới bị ai đánh đó á…đỏ bừng hết lên luôn…_Dì Linh vừa chậm rãi bước tới gần tủ lạnh vừa há hốc hỏi dò mình.

– Đỏ hả…mặt con đỏ lắm hả…con…con cũng không biết tại sao nữa…à hình như…mới ngủ dậy là đã như vậy rồi…_Mình gãi đầu lấp liếm.

– Cái gì chứ…mới ngủ dậy là đã thấy khuôn mặt đỏ như vậy luôn rồi đó hả…vậy thì chắc là tại tối qua…tối qua mấy người…_Dì Linh nhíu mài ngẫm nghĩ.

– Tối qua…tối qua sao…_Mình liền lúc cứng người và tái nhợt mặt đi khi vừa nghe thấy Dì Linh muốn nhắc lại câu chuyện kinh khủng xảy ra đêm qua.

– Thì chắc là do tối qua mấy người nằm ngủ sai tư thế chứ gì nữa…nằm sấp xong còn úp mặt qua một bên nên mới khiến cho nửa bên mặt bị tụ máu đỏ ửng lên như vậy đó…ủa mà cũng đâu phải ta…hình như đỏ cả hai bên mặt luôn mà đúng hông…à vậy thì chắc là tại nửa đêm mấy người xoay sang bên kia luôn nên mới đỏ đều như vậy á…chắc chắc rồi…_Dì Linh mặc dù đã chú tâm phân tích nhưng nghe chừng lại chẳng đâu vào đâu.

– Nếu mà mọi chuyện như Linh nói thì lẽ ra mặt của con nó phải bình thường mới đúng chứ…đỏ gì mà đỏ…_Mình thở dài lẩm bẩm nhỏ tiếng.

– Hở…mới nói gì á…_Dì Linh tròn mắt hỏi.

– À…à không…_Mình nhanh trí liền lắc đầu giả lảng.

– Hơ…_Dì Linh khẽ liếc nhẹ mình một phát qua loa rồi lại tiếp tục quay về với nhiệm vụ xào nấu bữa sáng.

Sau khi đã dọn thức ăn ra bàn với đủ thứ chén bát đũa muỗng, Dì Linh cuối cùng cũng chậm rãi tháo tạp dề vắt vẻo lên thành ghế để rồi từ tốn ngồi xuống ngay phía đối diện, đợi cho đến khi mình vừa cầm muỗng lên húp lấy miếng canh nhạt là thị đã liền lập tức cất lời.

– À mà tối qua…_Dì Linh chợt nhìn mình, hạ giọng.

– Dạ tối qua…tối qua…_Hệt như vừa nãy, mình vẫn chỉ biết đần mặt ra, thậm chí còn không thể nuốt trôi nổi ngụm canh đang dang dở trong miệng.

– Tối qua…_Dì Linh vẫn cứ thế, tiếp tục nhoẻn miệng cười lấp lửng ra chiều bí hiểm thâm sâu lắm.

– …_Trong khoảnh khắc ấy, trái tim mong manh của mình dường như đã quên hẳn luôn cả nhiệm vụ thường trực là đập để rồi cùng với gương mặt đang đờ đẫn bên trên lặng yên chờ đợi.

– Tối đêm qua mấy người hông có ăn hết gỏi của tui trộn đúng chưa…ăn hông hết thì đem đổ luôn đi chứ sao còn ráng sức để vào trong tủ lạnh nữa làm gì dạ…giấu kĩ quá chừng luôn ha…chắc là định qua mặt tui chứ gì…_Dì Linh nói giọng to, nhỏ và nhấn nhá rất rõ ràng như thể đã bắt bài được mình một vấn đề nào đó ghê gớm lắm vậy.

– Hủm vậy là…là chuyện đó sao Linh…à thì tại con định để trong tủ lạnh cho khỏi hư rồi sáng mai dậy sớm xuống ăn cho hết luôn ấy mà…do tối đêm qua có lỡ hứa với Linh rồi còn gì…_Mình thở phào, thoáng nhẹ nhõm.

– Ủa vậy sao sáng nay mấy người hông dậy sớm ăn hết đi…mà để tui phát hiện ra chi dạ…_Dì Linh chau mài ngờ vực.

– Vì đêm qua con…_Mình bất chợt lại vướng vào vòng luẩn quẩn tâm lý khi đột nhiên nhớ về chuyện nhạy cảm tối qua.

– Hở…sao…nói gì mà nhỏ xíu hà…Linh hông có nghe được gì hết luôn nè…_Dì Linh ngó nghiêng khó chịu.

– À thì…chỉ là…tại đêm qua con bị mất ngủ nên sáng nay…sáng nay mới không dậy sớm nổi thôi Linh…_Mình cười giả lả.

– Ò…_Dì Linh đành gật đầu ậm ừ cho qua chuyện.

– Mà Linh nè…con…có chuyện…muốn hỏi…_Mình bất giác nín thở lí nhí từng chút một.

– Hở…chuyện gì…_Dì Linh không mấy chú ý đến lời mình nói, cứ tiếp tục chìa tay gắp thức ăn.

– Linh…Linh thấy yêu qua mạng…kiểu giống như là yêu xa ấy mà…thì sao…được không…_Mình cố tỏ ra bình thường nhất có thể.

– Là sao…bộ mấy người đang yêu xa với nhỏ nào hả…chắc là bị nó dụ cho hồn vía lên mây rồi chứ gì…_Dì Linh chợt biến sắc, xong còn đảo mắt nhìn chăm chăm khi mình vừa dứt lời.

– Không phải…con đang không có…đang không có yêu ai hết á…chỉ là con muốn hỏi ý kiến của Linh chút thôi…_Mình lập tức hạ muỗng xua tay giải thích.

– Thề đi…mấy người muốn tui tin thì lè lưỡi chấm nước miếng thề liền đi…_Dì Linh lườm mình một cái sắc lẹm rồi lẩm bẩm.

– Trời ơi…sao Linh nỡ bắt con thề độc dữ vậy…rồi con thề được chưa…thề là con đang không hề yêu kiểu đó…mà chỉ là con muốn hỏi ý kiến của Linh thử thôi…_Mình đành nhăn nhó ngậm nguồi làm theo.

– Ngoan…mà tự nhiên sao nay mấy người lại muốn hỏi ý kiến của tui chi dạ…tui hả…tui hông có thích yêu kiểu đó…yêu kiểu đó mù mịt lắm…đối phương mà phản bội mình thì dù có cố gắng cách mấy đi nữa…mình cũng đâu thể nào biết được đúng hông…quen kiểu đó thì hông thể gọi là tình yêu…_Dì Linh chống tay lên bàn, bĩu môi rành mạch.

– Vậy còn Linh…Linh thì sao…Linh có đang yêu xa hay yêu qua mạng với ai bao giờ chưa…_Mình chợt nhỏ tiếng e dè.

– Hở…tự nhiên hỏi thừa nữa hà…bộ hông nghe tui mới trả lời là yêu kiểu đó nó lan man nhảm nhí lắm hả…đã nói vậy rồi là chứng tỏ tui chưa bao giờ và sẽ không bao giờ thử yêu kiểu đó hiểu chưa…yêu đương ngoài thực tế còn chẳng ăn ai huống hồ chi là yêu ảo qua mạng…đâu có bền vững…_Dì Linh liếc mình giọng chắc nịch.

– À…à dạ…_Mình nhanh chóng gật đầu cố hiểu ý, vì rằng hình như trong đôi mắt to tròn của Dì Linh thì tròng trắng đã ngày một nhiều lên.

Như vậy là đã rõ, với những phân tích vô cùng sát sao tối qua của mình thì khả năng thứ hai mặc dù là khả dĩ nhất nhưng hiển nhiên lúc này đã bị loại bỏ hoàn toàn vì những quan điểm không mấy tích cực của Dì Linh về vấn đề yêu xa. Nghĩ cho lung với hai khả năng còn lại thì cái thứ nhất ngay từ khi mới đề xuất xem chừng đã có chút gì đó không thật đúng, bởi lẽ cả hai tuy rằng khá gần gũi nhưng bức tường lí trí ngăn cách về nhiều khía cạnh giữa mình và Dì Linh luôn rất kiên cố và tính đến thời điểm lúc bấy giờ thì vẫn chưa hề có bất kì một dấu hiệu thật rõ ràng nào cho thấy là đã bị phá vỡ cả, huống hồ chi là những rung động vượt xa tới mức không nề hà xác thịt như chuyện tày đình đêm hôm qua.

– Mà bộ mấy người tính yêu kiểu đó hả…nhìn cái bản mặt này tui nghi lắm nha…_Dì Linh lại chợt nhếch mép cười mỉa khi thoáng trông thấy mình cứ mãi nghĩ ngợi bâng quơ.

– Dạ đâu có…_Mình gần như lắc đầu ngay tắp lự.

– Vậy chứ sao hỏi…_Dì Linh càng lúc càng gắng sức dồn mình vào thế bị động hơn hẳn.

– Tại…tại tự nhiên con nghĩ đến…nên mới muốn hỏi thử Linh thôi…không có ý gì hết…_Mình nhe răng cười khì.

– …_Dì Linh không vội nói gì mà chỉ mắt to mắt nhỏ nhìn mình đầy dò xét.

– Gì á…gì á Linh…_Mình mỉm chi thân thiện.

– Hở…ủa bộ bây giờ có mở mắt nhìn thôi mà tui cũng hông được phép nữa luôn hả…_Dì Linh há hốc mồm rồi vờ lấy tay che miệng làm một điệu rất lố.

Nghe đến đó thì không còn dám cả gan hỏi thêm bất cứ một điều gì nữa, mình của khi ấy chỉ biết lẳng lặng cúi đầu cố húp thật mau chén canh mà Dì Linh vừa múc ra để rồi nhanh chóng tự dọn dẹp phần ăn của bản thân. Xong xuôi thì rửa ráy mặt mũi sơ qua lần nữa cho sáng sủa, mình sau đó lẹ làng mang giày rồi liền lúc ra sân dắt xe đi học. Quãng đường đến trường tất nhiên là vẫn giống hệt như mọi ngày nhưng vì cứ mãi dằn vặt lo đấu tranh với những hồi suy nghĩ hòng cứu vớt danh dự, nhân phẩm cho người con gái đang ở nhà nên thực sự sáng hôm đó phải đến cỡ chừng nửa tiếng đồng hồ sau khi lăn bánh, mình mới quẹo vào tới con hẻm quen thuộc cạnh trường để gửi xe.

Ấy vậy nhưng vừa khi bước đến cửa lớp thì mọi thắc mắc đang uất nghẹn trong mình đã gần như không thể chịu đựng lâu hơn được nữa, đến mức mà chỉ một thoáng sau đó mình đã phải liền quẳng cặp lên chiếc bàn trống cạnh cửa để nhờ lũ bạn cất hộ, rồi hậm hực chạy thục mạng ra tận nhà vệ sinh để bấm máy gọi cho Dì Linh ngay.

Mình: A lô…Dì Linh hả…

Dì Linh: A lô…đừng nói với tui là trên đường đi học mấy người gặp chuyện chẳng lành gì nha…cũng đừng nói với tui là mấy người bị…bị tai…tui sợ lắm…

Mình: Không…con không có bị gì hết á…con đang ở trong trường rồi mà…chỉ là con có chuyện muốn hỏi Linh chút thôi…nên mới gọi về nè…

Dì Linh: Hở…mấy người hỏi gì mà hỏi hoài dạ…hỏi ở nhà chưa đủ hay sao mà giờ đi học rồi còn ráng sức gọi về hỏi tiếp nữa hả…vậy mà nãy giờ làm người ta lo muốn chết luôn nà…

Mình: Cũng không có gì…chỉ là Linh có…Linh có thấy thiếu thốn gì không…tiền Ba con chuyển hàng tháng cho Linh có đủ tiêu xài không…

Dì Linh: Hàng tháng hở…ý mấy người hỏi là tiền lương tháng của tui đúng hông…

Mình: Dạ đúng…là tiền lương á…có đủ cho Linh mua sắm…chi tiêu này nọ không…đã đáp ứng đủ những thứ Linh cần chưa…

Dì Linh: Ưm sao đây ta…để Linh suy nghĩ chút đã…nói chung lương chú gửi thì cũng có dư thật…nhưng mà nếu là tiền thì Linh nghĩ được thêm càng nhiều thì càng tốt Duy nha…Linh thích được thêm nhiều nữa á Duy…

Mình: Linh…vậy là Linh cũng muốn có thêm nhiều tiền hả…

Dì Linh: Hỏi gì mà lạ quá…nè nha…Linh mặc dù có sắc đẹp thoát tục…hoa nhường nguyệt thẹn thiệt đó nhưng mà dù sao…dù sao thì Linh cũng vẫn là con người mà đúng hông…vẫn muốn kiếm thêm nhiều tiền nữa chứ Duy…hiểu ý Linh hông…

Mình: Linh thuộc tuýp người ý thức được những gì…những gì mà bản thân đang sở hữu quá nhỉ…tận dụng…chịu khó tận dụng tới mức tối đa luôn rồi còn gì nữa…

Dì Linh: Hở…ờ thì Linh ý thức được rằng bản thân mình đẹp mà…Linh đẹp dã man luôn á Duy à…

Mình: Đúng là dã man thật…thôi giờ con phải vào lớp đây…

Dì Linh: A khoan đã…hôm nay 6 giờ tối mấy người mới về tới nhà đúng hông…

Cúp ngang cuộc thoại vì đã quá sức chịu đựng, cả bầu trời trong xanh và cao vút bên trên chỉ trong phút chốc cũng có cảm tưởng như đã đổ sụp hoàn toàn ngay trước mắt mình bởi đến cả trong mơ cũng không thể nào ngờ rằng Dì Linh lại có thể làm những việc ghê gớm tới vậy. Thật đáng ngạc nhiên khi cái con người mà suốt ngày cười cười nói nói, nhỏng nhẽo liên hồi và đáng yêu không ngơi nghỉ kia lại đang mang trên mình một mã vạch tình dục, một mã hàng nóng bỏng được biết bao gã trai hoặc cũng có thể là những lão già bậc tuổi cha chú luôn thèm khát ân ái và luân phiên tìm đến hằng đêm.

Nhớ lại những lời nói vô cùng thẳng thắn của Dì Linh ban nãy trên điện thoại, đại ý là dù có dễ thương đến mức nào đi chăng nữa thì bản thân Dì Linh cũng vẫn chỉ là con người mà thôi nên nếu muốn được sống tốt thì cần phải có thật nhiều tiền. Bấy nhiêu đó thôi là quá đủ để tạo nên một cú shock cực lớn với riêng mình, khiến cho mình hụt hẫng và bần thần đến cái độ mà ngay cả khi đã vào lớp học rồi nhưng đầu óc thì vẫn cứ luôn nghĩ suy chuyện đâu đâu chẳng tài nào tập trung được một phút vào bài vở, chỉ toàn vò đầu bứt tóc tìm cách tự trấn an bản thân và ngăn chặn hành vi buôn bán thân xác qua mạng đang ngày đêm diễn ra tại ngôi nhà mà suốt vài năm trở lại đây mình vẫn luôn xem là chốn đi về. Cũng thật may vì cuối cùng thì sau vài giờ cặm cụi giấy viết ngồi chú tâm phân tích đủ thứ được mất, một kế hoạch hết sức tinh vi đã được chính bản thân một thằng nhóc đầu óc đơn giản đến mức mà ngay cả đến cỏ cũng có thể đâm chồi bất cứ lúc nào trên tóc như mình nghĩ ra.

Đợi cho đến khi kẻng tan tầm đúng 11 giờ 30 phút trưa vừa điểm thì chẳng như thường lệ, vì rằng nếu là mọi khi thì mình đã nhanh chóng đi ra con hẻm cạnh trường để lấy xe rồi lao vút tới quán cơm trưa thường ghé mua lấy một hộp xong mới lò dò tìm bóng mát nơi công viên góc trống nào đó, vừa ngồi xuống ngắm đường ngắm xá vừa chậm rãi nuốt từng miếng nhỏ cho hợp thói đời đen bạc. Ngược lại hoàn toàn với chuỗi những hành động thân quen vẫn thường làm, trưa hôm đó sau khi đã lấy được xe mình liền rồ ga chạy thẳng một mạch về hướng nhà bên quận 7 để rồi thực hiện cái mưu đồ mà suốt buổi học sáng nay đã dày công phát thảo trong đầu.

Về đến nhà, mình nhẹ nhàng luồng tay khẩy chốt khóa cửa cổng rồi sau đó mới thật cẩn thận đẩy xe vào giữa sân. Rón rén với mỗi bước chân lên thềm hè, mình sau khi đã tựa cặp vào lưng ghế sô pha phòng khách thì liền nhanh chóng đi thẳng vào bên trong bếp để tìm lấy một con dao nhỏ rồi mới lại tiếp tục lẳng lặng đi lên tầng ba đoạn ngay bên ngoài cửa phòng của mình, vì đó cũng chính là nơi mà cục modem wifi đang được đặt trên một chiếc bàn gỗ nhỏ.

Sau một hồi lần kiếm khúc dây cáp dài núp khuất trong cạnh tủ, mình liền nín thở dùng phần cạnh rìa của con dao đang cầm trên tay để bắt đầu khía nhè nhẹ cho tơi đi lớp vỏ nhựa bảo vệ bên ngoài cọng dây mạng rồi sau đó mới lại từ từ nghiến tiếp đến khi đứt hẳn phần lõi thép cùng vài sợi cáp quang nhỏ tẹo bên trong, mà thoạt đầu nhìn vào vết cắt trông chả khác nào những vết răng chuột cắn thông thường. Việc mình làm chắc không cần phải giải thích gì nhiều vì vừa khi nhìn vào là đã thấy ngay được ý đồ rồi nhỉ, đơn giản là nếu không thể phá hoại được phương tiện giao dịch cũng như mặt hàng đăng bán thì chúng ta chỉ cần ngăn chặn mọi nguồn thông tin liên lạc hay đúng hơn trong trường hợp này chính là cắt đứt đường truyền kết nối với bên ngoài thì chẳng phải các thương vụ mua bán thể xác của Dì Linh đều sẽ bị đổ vỡ hết hay sao.

Xong xuôi đâu đó mình liền vội vội vàng vàng chạy u xuống dưới nhà, không quên khóa cửa nẻo các thứ cẩn thận lại y như cũ xong rồi mới dong xe chuồn đi mua thức ăn để ra công viên ngồi xem các bô lão đánh cờ hệt mọi khi. Đến độ gần 3 giờ hơn thì mình như thường lệ đến lớp học thêm ở nhà thầy, nhưng vừa khi mới bước vào bên trong lớp thì mình đã lập tức thấy ngay nhỏ Ánh lúc đó đang ngồi đúng tại chỗ mà mọi hôm mình vẫn thường ngồi. Thoáng thấy bóng mình, nhỏ liền chậc miệng cười khảy rất gian tà.

– Honey…_Ánh giơ tay lên vẫy gọi mình.

– Hủm…honey gì chứ…mà sao nay Ánh lại ngồi đây…chỗ này là của Duy mà…_Mình bước vào bàn ngồi cạnh bên nhỏ.

– Thì là tại tui đang muốn hỏi tội ông chứ còn gì nữa…_Ánh thở dài quay mặt nhìn sang phía mình.

– Nhưng mà hỏi tội việc gì mới được…chuyện tối qua á hả…ủa Duy tưởng Duy có nhắn tin xin lỗi Ánh rồi mà nhỉ…_Mình chống cằm cười tươi tỉnh.

– Sao ông thật thà quá vậy…tui chỉ giỡn chút thôi mà…giờ đó tính ra cũng khuya quá rồi…tui phải là người xin lỗi ông mới đúng…_Ánh cười khì rồi đột ngột thì thầm vào tai mình.

– Hủm…chuyện gì đây…sao tự nhiên hôm nay Ánh nhã nhặn với Duy quá vậy…_Mình lờ đờ mắt nhìn nhỏ.

– Ủa chứ bộ bình thường tui thô lỗ lắm hay sao mà Duy nói nghe lạ vậy…_Ánh áp sát lại gần rồi nhanh chóng hích vai mình một cái rõ mạnh.

– Úi…à không…ý của Duy là hôm nay Ánh nhã nhặn hơi mọi khi một chút xíu…_Mình giả lả cười xòa.

– Vậy à…vậy thì tối nay mình skype tiếp nha…_Ánh liền chớp lấy cơ hội ngay tức khắc.

– Hủm…skype nữa hả…sao Ánh khoái skype giấc khuya quá vậy…thường giờ đó Duy hay buồn ngủ lắm…_Mình nhăn trán đáp.

– Ông chán tui rồi hả…chán tui rồi đúng không…_Ánh lườm nguýt khi mình vừa dứt câu.

– Nói gì vậy…bạn bè với nhau thôi mà chán gì…_Mình cười tít.

– Bạn thân…_Ánh lớn tiếng nhấn mạnh.

– Ừm thì bạn thân…nói vậy cũng đúng vì nếu tính trong vòng mấy tháng nay…ngoài Ánh ra Duy chẳng nói chuyện nhiều với bất kì một ai nữa cả…_Mình ậm ờ đáp.

– Ờ đúng rồi…tui cũng vậy…ngoài nhỏ người yêu ra thì tui cũng chẳng nói chuyện với ai ngoài ông…_Ánh vội choàng tay sang khoác vai mình.

– À ờ…_Mình chỉ gật đầu qua loa.

Sau đó vì phải ngồi chăm chú nghe giảng cũng như tập trung cao độ để giải mớ bài tập mà thầy vừa cho đề nên mình và Ánh chẳng nói thêm với nhau được câu nào nữa, mãi cho đến khi tan buổi học xuống sân lấy xe ra về, lúc đó đã vào tầm cỡ 5 giờ rưỡi hơn.

– Ủa…hôm nay sao Ánh không đi bốn bánh nữa…_Mình quay mặt sang hỏi khi cả hai đang đứng nơi góc sân chuẩn bị lấy xe.

– Tại nhà Ánh nghèo…ba mẹ già nua…con thơ bồng dắt nheo nhóc…nên không có tiền đổ xăng cho xe chạy Duy ơi…_Nhỏ chớp chớp mắt trả lời.

– Hủm…sao tội nghiệp quá vậy…thôi thì Ánh cầm đỡ 100 nghìn này đi…tráng sơ bình xăng cho thấm để còn đi đỡ ít bữa nè…được chút nào hay chút đó chứ biết sao giờ…_Mình vờ như thương cảm, liền tay rút ví từ túi quần sau.

– Nhưng cứu cánh kiểu này chỉ được trong phút chốc chứ đâu thể dài lâu Duy…nếu Duy thật lòng thương Ánh thôi thì Duy cho Ánh mượn tạm đỡ 5 triệu để Ánh đổ xăng đi học nha…khi nào Ánh chết thì Ánh sẽ hiện hồn về để trả ơn cho Duy mà…Ánh hứa đó…_Nhỏ vừa nói vừa cắn nhẹ vành môi, cúi mặt xuống ra cái vẻ con gái ta đây rất chi e thẹn.

– Phải đợi đến khi chết thì mới chịu tìm đến Duy để trả ơn hả…nhưng mà nè…nếu Ánh đã chết rồi thì đền ơn cho Duy kiểu gì được chứ…_Mình cười xong nhại theo.

– Duy không biết hả…người chết có thể làm được những điều mà người sống không thể…_Ánh vừa nói vừa trừng mắt nhìn chăm chăm vào mặt mình như đang cố ý muốn dọa dẫm.

– Điều…điều gì…_Mình lắp bắp.

– Dọa người sống…_Ánh liền sửa giọng chuyển sang the thé cho hợp hoàn cảnh.

– Hủm…chẳng phải nếu Ánh chết rồi mà hiện hồn về đền ơn cho Duy thì vậy cũng tức là Ánh đang dọa Duy rồi còn gì nữa…thôi khỏi đi…_Mình chậc miệng lắc đầu, tỏ vẻ ngán ngẫm.

– Trời ơi…gay mà nhát…_Ánh há hốc, làm điệu bộ như bất ngờ lắm.

– Thì là gay nên mới nhát chứ chị ơi…_Mình bật cười mỉm.

– A vậy là cuối cùng Duy cũng tự nhận mình là gay rồi ha…mà thôi tối rồi…Ánh về nhà kiếm cái gì đó ăn đây…trưa giờ Ánh vẫn chưa có gì vào bụng hết…đói muốn xỉu…_Ánh búng nhẹ tai mình xong thì liền quay người, dắt xe ra khỏi chỗ đỗ nơi góc sân.

– Ừa…vậy tối Duy có cần phải skype không vậy…_Mình nhìn theo từng bước đi của nhỏ.

– Có…tối Duy nhớ skype để Ánh còn nhờ một chuyện rất quan trọng…_Ánh dừng xe ngoáy đầu lại đáp.

– Chuyện gì mà quan trọng…_Mình nhíu mài thắc mắc.

– Duy phải hứa giúp Ánh đi…thì Ánh mới nói cho Duy nghe được…_Ánh ngước mắt nhìn lên bầu trời chiều lảnh lót nói.

– Hủm…vậy thôi khỏi đi…tại Duy đang là người bị nhờ vả mà…nếu không biết chuyện thì sẽ khỏi phải giúp…càng sướng…_Mình nhếch mép cười đê tiện.

– Trời ơi cái con người này…mà thôi để khuya nay khi nào Ánh online thì Ánh sẽ gọi nhắc trước cho Duy biết nhá…giờ Ánh về đây…bye Duy gay…_Ánh hào hứng nói vọng lại phía mình.

– Ừa…bye Ánh les…_Mình cũng ráng nói với theo cho hợp lẽ.

Đợi đến khi Ánh đã hoàn toàn khuất bóng, mình sau đó mới chậm rãi lấy xe ra rời khỏi nhà thầy. Quãng đường về nhà chiều tối ngày hôm đó xem chừng đã chẳng còn hấp tấp và vội vã nữa, mặc dù vẫn chưa thể nói là đã hoàn toàn yên tâm vì rằng việc làm tối kiến hồi trưa của mình chỉ mang tính chất chữa cháy tạm thời là chính, nhưng chí ít thì tính cho đến lúc đó mình đã có thể chắc chắn rằng hiện tại ở nhà Dì Linh hẳn là đang rất rối rắm và hoảng loạn bởi lẽ công cuộc làm ăn đã chẳng thể diễn ra trôi chảy như thường lệ vì tình trạng mất kết nối.

Cảm giác nhẹ nhõm đó đúng thật là vẫn rất chan chứa mãi cho đến tận khi đã về tới trước cổng nhà, ấy vậy nhưng điều tệ hại đánh dấu sự bắt đầu muộn cho một buổi tối đầy tai quái mà ban đầu mình vẫn cứ ngỡ là sẽ rất êm ả kia lúc bấy giờ mới thực sự xảy đến. Cụ thể là vừa khi mới dắt xe vào trong hông nhà để rồi sau đó bước lên thềm hè thì đột nhiên chiếc điện thoại cảm ứng nơi túi quần sau của mình lại thình lình rung lên nhè nhẹ, ngay tức thì nỗi bất an tràn ngập đến mức mà vừa đưa tay vào trong túi lấy điện thoại ra xem mình lại vừa run bần bật như thể đã đoán biết trước được nguyên nhân của vấn đề. Và cuối cùng thì kết quả hệt như suy nghĩ, cảm giác thất thần không hề sai khi hỡi ôi đập vào mắt của mình ngay lúc đó là biểu tượng tín hiệu wifi đã được kết nối hiện lên kế bên cột sóng nhà mạng, nơi góc trái màn hình điện thoại “như chưa từng có cuộc chia li”.

Tái mặt, mình vội vàng khép chặt cửa nẻo các thứ rồi liền lúc phi thẳng lên tầng ba đứng chưng hửng đoạn ngay trước cửa phòng với đôi mắt hướng đăm đăm không rời về phía hiện trường vụ án ban trưa. Một màu đen u uất như thường lệ bao trùm lên toàn bộ khung cảnh bởi vẫn chưa hề có bất kì một nguồn sáng nào được bật mở trên tầng này trước lúc mình đặt chân về đến nhà, vậy nên càng rõ ràng hơn khi trông nhìn những thứ đèn chớp tắt ánh lên từ hộp phát wifi mà ban chiều không có cáp vào đã thiếu hẳn một màu thì giờ đây chẳng hiểu vì một lí do nào đó mà chúng lại hiện ra đầy đủ cả thảy trước đôi mắt gần như đang long lên sòng sọc của mình.

Vẫn chưa thể tin hẳn vào cái viễn cảnh oan trái khôn lường trước mắt, mình sau đó liền lập tức đảo bước đi lại gần với mục đích là phải sở thị cho bằng được phần dây cáp nằm sát bờ tường mà hồi trưa đã ủ mưu nghiến đứt, nhưng nào có ngờ đâu khi chỉ vừa tiến tới được chừng vài ba bước trên mặt sàn gỗ thì trớ trêu thay cả hai chân của mình đều bất giác dẫm lên một chất dịch gì đó vô cùng nhầy nhụa, dinh dính và thoạt đầu khi mới vừa tiếp xúc với lớp da mỏng nơi lòng bàn chân của mình thì dịch vị đó liền nhanh chóng tỏa nhiệt, không chỉ đơn giản là nóng mà lại còn rát nữa. Thậm chí trong bóng tối mờ mịt mình đôi lúc loáng thoáng cảm giác như đang có những sợi dây vô hình đầy rối rắm ra sức giữ lấy cả hai bên chân khiến cho mình trong phút chốc thật không dễ dàng gì mà thoát ra được.

– Linh ơi…Linh…Linh ơi…cứu…cứu Linh ơi…_Vì quá sức hoảng loạn nên ngay trong cơn nguy kịch mình thất thần gọi lớn tên của người mà tâm trí nghĩ đến đầu tiên khi ấy.

Mím chặt hai vành môi, mình rón rén từng bước đi lại gần chiếc bàn có mặt kính trong rồi từ tốn hạ mông ngồi xuống đúng y chỗ mà ban nãy trước khi lên phòng đã có dịp an tọa