Ngay lúc đó mình cảm thấy có gì đó không đúng rồi, mình buông chị ra. Vội vàng đứng dậy quay mặt để lấy lại bình tĩnh rồi nói, ngay lúc đó chị cũng cất giọng lên.
– Anh xin lỗi.
– Em xin lỗi.
Cả mình và chị đều đồng thanh một lần. Mình biết mình đang làm gì, đáng lí ra mình không nền làm việc đó ở đây. Mình im lặng một tí rồi lại nói.
– Anh không nên làm chuyện đó ở đây. Anh xin lỗi.
– Em không quen làm chuyện đó ở chổ lạ. Em xin lỗi.
– Xin lỗi gì chứ. Thời gian với em không có mà anh còn nghĩ đến cái chuyện kia. Thôi mình đừng nói chuyện này nữa, em đói bụng chưa mình đi ăn nhé.
Chị im im lại một lát rồi hỏi lại mình.
– Anh buồn hả ?
Thấy chị nhìn nhìn mình kiểu tập trung mình cũng muốn trêu chị tí thế là mình trêu thật.
– Buồn chứ, nhưng mà em không thích thì thôi.
– Thôi mà, đừng có giận, hôm nay lại làm bộ trẻ con hả con người kia.
– Hôm nay anh vì em mà làm nhiều cái thế này thế mà em còn lạnh nhạt với anh như thế.
– Lại đây với em.
Chị cầm tay mình rồi nhẹ nhàng kéo mình lại phía chị. Mình cũng ngồi bên cạnh xem chị làm gì. Thì bất ngờ chị hôn mình một cái rồi đưa tay xuống nút áo sơ mi của chị, mình giật mình khi thấy chị nhẹ nhàng gỡ từng nút áo rồi cơi hẳn cái áo sơ mi của chị ra, để lộ bộ ngực căng tròn trong bra và một làn da trắng mịn như em bé. Chị nhìn mình cười cười rồi nói.
– Đừng có giận em nữa.
Thật sự lúc đó mình á khẩu luôn. Đang đứng hình thì chị trườn qua ôm mình làm mình giật mình. Mình đứng dậy, vừa cười vừa xoa xoa cái trán rồi nói.
– Trinh ơi là Trinh sao em ngốc vậy hả ? Anh đâu phải người như vậy đâu, anh đùa em thôi chứ giận hờn gì. Em làm cái kia thật sự anh bó tay…
Vừa nói mình vừa chỉ chỉ vào chị. Tự nhiên lúc đó chị đỏ hết cả mặt lên, cảm nhận được điều đó mình nhanh chóng chạy lại cài lại hết nút áo cho chị. Chị ú ớ một lúc cho hết ngại rồi ngước lên nói với mình.
– Em yêu anh sợ anh buồn, anh đừng có nghĩ em bậy bạ đó nghe.
Mình cười rồi vừa đưa tay nhéo 2 cái má hồng hào kia của chị nói.
– Em có biết em thế này em đẹp lắm không, nhìn vậy sao anh đành đây. Anh hôn thôi được không.
Không làm mình đợi lâu, chị nhẹ nhàng hôn nhau. Cả hai nhẹ nhàng nhất có thể, mình đưa tay duỗi thẳng chân chị ra rồi với tay lấy chiếc gối, nhẹ nhàng dìu chị nằm xuống. Mình sợ đè lên người chị làm chị khó chịu nên hờ chống hai tay bên hông chị để hôn. Chị cũng rất tinh ý biết được, liền đưa đôi bàn tay mềm mại của chị vòng qua eo mình rồi vuốt vuốt lưng mình trước khi kéo mình nằm xuống người chị.
Cũng không có gì đi xa hơn ngoài hôn nhau. Mình và chị hôn rất lâu, chỉ biết dứt nhau ra cả hai nằm thở. Chị nhìn mình, mình nhìn chị mà chả nói câu nào. Chị dùng bàn tay mềm mại của chị xờ xờ lên mắt mình rồi vuốt vuốt cái miệng mình rồi tủm tỉm cười nhìn dỡ lắm, mà mấy cái hành động này chỉ có người nào đang yêu bạn mới làm thôi. Thấy vậy mình cũng cười mỉm với chị. Bất ngờ chị vẹo mình cái làm mình giật mình.
– Mắt bồ câu, miệng trai tim, cười mỉm… Nói với em mau là bao nhiêu cô chết rồi.
– Hớ, em nói gì đó. Làm như anh chuyên gia cua gái không bằng.
– Chứ gì nữa, bé mà mẹ anh nói hồi còn đi học ngày nào cũng đi chung với anh là ai.
– Bạn anh chứ ai.
– Bạn gì ngày nào cũng đi học cùng là sao.
– Bạn thân thôi.
Chị nhìn mình với ánh mắt nghi ngờ rồi lại quay đi để né tránh, và mình cũng đủ nhạy để biết chị đang ghen, hớ hớ chị ghen lần đầu thấy luôn. Nghĩ bụng con người lạnh lùng này ghen cũng dễ thương thật. Mình chạy đến trước mặt nhìn chị rồi nói.
– Em ghen hả.
– Ai thèm ghen, em già rồi ghen với gái trẻ làm gì.
– Thôi người ta có chồng và một đứa con rồi, em ghen làm gì tội người ta quá.
– Ủa vậy hả ?
Mặt chị lộ rõ sự tươi tỉnh trở lại.
– Chứ sao, trước giờ em là người đầu tiên anh muốn nghiêm túc.
– Đó thấy chưa, lộ rồi kìa. Vậy trước giờ anh toàn chơi con người ta qua đường thôi chứ đâu có nghiêm túc như em.
– Trời, anh sợ em luôn rồi, cái gì cũng nói được.
– Hihi. Em đùa anh thôi chứ lý lịch anh em lấy hết thông tin từ cô rồi.
Chị vừa nói vừa đi quanh phòng mình nhìn tới nhìn lui, nhìn xuôi nhìn dọc như kiểu trẻ con thấy lạ vậy. Bất ngờ chị chích chích ngon tay và phím piano ộp ộp làm mình giật mình
– Anh chơi cái này hay quá, theo em biết thì tập cái này khó lắm á nha. Anh tập được mấy năm rồi ?
– Trước anh tập hơn 1 năm rồi bỏ vì anh không thích món này.
– Piano mà không thích chứ anh thích cái gì. Em từ nhỏ thích piano lắm nhưng làm gì có thời gian học, thấy người ta chơi là nhìn tít mắt. Khi nào anh dạy cho em đây.
– Anh chỉ biết chơi thôi chứ chưa chơi giỏi đâu, nhưng mà em thích thì đợi em làm dâu về phòng này rồi ngày nào anh cũng dạy cho em.
– Cái này khó lắm đấy. Mà anh con trai sao mà phòng như con con gái vậy.
– Hử ? phòng con gái là sao, phòng anh mà sao em nói phòng con gái.
– Không phải ý em là gọn gàng sạch sẽ lại còn thơm nữa, kiểu này sạch hơn phòng em rồi.
– Anh ở ngăn nắp quen rồi, với lại thời gian anh rảnh dọn phòng hòa à. Đi học thì có mẹ dọn giúp.
– Con trai gì mà kỹ tính quá vậy, mốt em ở với anh ở bẩn chắc anh đá em ra ngoài đường.
– Em lúc nào chả thơm, đi làm cả ngày mà lúc nãy anh hít thơm quá trời hì hì.
– Xùy…Mà anh này, em thấy hình như phòng anh có guitar nữa thì phải.
– Đâu có, cái kia là bao đàn thôi. Cái anh hay chơi anh đi học cầm theo rồi. Em chơi guitar được hả ?
– Em không biết chơi nhưng mà em thích. Anh nói vậy là anh biết chơi guitar luôn hả ? trời ơi sao cái gì anh cũng biết hết thế. Anh còn biết cái gì nữa nói em nghe hết đi.
Chị tỏ vẻ khoái chí vừa nói vừa ngồi lại gần mình. Thấy hôm nay chị vui mình cũng vui theo nên nghĩ cách chiều chị.
– Em thích nghe guitar không ?
– Thích thích. Vừa đánh vừa hát nữa.
– Sao em tham quá vậy.
– Trời đâu cấm đâu, mà lâu lâu mới có dịp thế này mà.
– Nhưng mà anh hát không hay đâu.
– Em không cần anh hát hay, anh hát em nghe là được rồi. Nhưng mà có đàn đâu mà chơi.
– Em đợi anh tí.
Nói xong mình chạy vù xuống nhà dưới cầm cay đàn đời đầu mà mình dùng lên. Thằng này bị đứt dây rồi, mình tính cầm lên thay dây vì mình con dây. Không biết sao hôm đó may mắn thế không biết, lại còn lì nữa chứ. Bình thường nếu mà có chơi mình cũng một mình tự đàn tự hát thôi, chứ thật sự trước giờ mình hát không hay, do vừa chơi vừa hát nên dần dần cũng luyện được giọng.
Cầm đàn lên phòng thay dây lại chị cứ nhìn mình chăm chú. Vì cái công đoạn thay dây này hơi lâu tí lại còn lau cho sạch nữa nên càng lâu hơn. Mình thử dây ok hết rồi mới bắt đầu. Lúc đó không biết sao tự nhiên mình hồi hộp lắm, dù đây là lần thứ một trắm mấy mình chơi rồi chứ không phải lần đầu nữa. Hít một hơi thật sâu suy nghĩ chơi vài gì rồi nói với chị.
– Và tôi cũng yêu em nhé.
– Dạ.
Cứ thế mình phiêu, chị thì chống cằm ngồi chắm chú nhìn mình làm mình phải bật cười với chị, chỉ biết cười mỉm chứ không dám cười lớn vì đang hát mà. Lúc hát xong chẳng biết nói gì với chị, nhìn nhìn chị rồi nói.
– Anh hát…như vậy được không.
– Chết…chết thật rồi á. Lúc anh đánh đàn mà cười em chịu không nổi, nãy giờ ngồi nhìn anh thôi chứ nghe gì được đâu.
Lần đâu tiên mình nghe chị nói kiểu đó, kiểu mà rất “trẻ trâu” như vậy. Bất chợt trong mình cảm nhận thật sự cô nàng này trong chuyện tình cảm cứ khù khờ thế nào ấy, và cái suy nghĩ ấy của mình hoàn toàn đúng cho đến bây giờ. Bây giờ chị cũng vậy đôi lúc rất khờ và ngốc trong chuyện tình cảm. Mình thừa nhận trong công việc, chị rất bản lĩnh, giỏi nhưng bản thân chị chưa nhận được tình cảm sự yêu thương bộc phát tự nhiên trong người chị nên chuyện đó cũng không có gì là lạ.
Lúc đó 2 con mắt chị vừa to vừa tròn nhìn mình trơ trơ ra làm mình ngại nên bỏ đàn ra cố tình hỏi chị.
– Đàn cũng chơi rồi, hát anh cũng hát rồi. Em muốn gì nữa, chỉ cần em thích anh làm mọi thứ vì em.
– Em muốn cái này em làm được không ?
– Cái gì ?
Chị úp mặt vào ngực mình, vùi đầu vào ngực mình rồi cứ thế ngã người vào lòng mình rồi nói.
– Em muốn ôm anh thế này mãi mãi anh có giúp em làm điều đó không.
Nói thật lúc đó mình chỉ biết im lặng thôi. Phụ nữ ai cũng vậy, dù có mạnh mẽ đến đâu lúc người ta đang hạnh phúc, yêu đương thì cảm xúc người ta mãnh liệt lắm.
Mình nhẹ nhàng vòng tay qua cái eo con kiến kia của chị rồi ôm chị vào lòng từ từ hít mùi hương nhẹ nhàng từ mái tóc của chị. Khoảng cách tuổi tác của mình và chị không còn nữa, chị như một cô bé đang nằm gọn trong lòng mặc cho mình hôn hít và vuốt tóc chị. Nằm trong lòng mình một lúc lâu chị thủ thi với mình.
– Anh nè.
– Hả ?
– Anh biết con Trâm bạn em nó nói sao không ?
– Nói sao ?
– Nó nói là quen anh thì quen cho vui thì được, chứ yêu lâu dài và nghiêm túc thì khó.
– Lí do ?
– Trai đẹp lại công tử như anh kham về thì em khổ thôi.
– Thế em nghĩ sao ?
– Em thừa nhận là em anh( lúc chị nói câu này mình cười như điên ) .Em từng nghĩ anh như thế không biết tính tình anh có trẻ con rồi nông nổi không nữa. Lần đâu thấy anh em thích anh thật, nhưng đâu đó trong em hình ảnh anh là một cậu công tử ăn chơi, lại có chút gì đó rất phong trần nên em rất ngại tiếp xúc với anh. Em sợ quen anh, anh chê em già, còn nếu quen được thì định kiến xã hội với em càng lớn hơn nữa.
Nhưng rồi cho đến bây giờ những cái suy nghĩ kia không còn nữa rồi. Anh không phải kiểu đàn ông dẽo miệng, dùng lời ong mật, nhưng những lời anh nói làm em rất thích nghe. Rồi đến cách anh sống rất chậm và có gì đó rất yên bình khi bên anh. Em sướng thì sướng thật nhưng em già hơn anh nhiều lắm, anh còn trẻ sau này ra đường gái nó bu lúc đó em già xấu rồi còn con cái nữa sao mà giữ anh mãi được. Thôi bản thân em tham lam thì chịu thôi, giờ bảo em tách anh ra em làm không được.
Nghe những lời tâm tư trong lòng chị bấy lâu nay làm mình suy nghĩ rất nhiều.
– Trinh nè.
– Dạ.
– Anh là người đàn ông thứ mấy của em
– Anh nói gì kì za ?
– Thì cứ trả lời anh đi.
– Người con trai thứ 2 em thương, người đầu tiên em yêu.
– Vậy được rồi, hôm nay em mít ướt lắm, lần đầu tiên anh thấy em khóc nhiều như hôm nay đó. Anh hỏi thật em đừng giận hay nghĩ bậy nhé, em lớn hơn anh nhiều lúc anh gọi em, em cứ dạ với vâng anh ngại làm sao á.
– Hử ? có gì đâu mà ngại, em quen vậy rồi đã xưng anh – em thì phải là phận dưới phải dạ vâng thôi.
– Có phải gia đình em gia giáo dữ lắm đúng không ?
– Anh nói cũng đúng rồi đó. Mẹ em là người Tuyên Quang ( hèn gì chị đẹp gái thế thì ra mẹ là người xứ “đẹp” ), bố em là người gốc Đà Lạt gia đình bố là cán bộ lâu đời còn mẹ em thì về Đà Lạt làm giảng viên luôn nên từ đời mẹ em đến em là gia giáo như nhau hết.
– Thì ra là thế. Vậy sau này anh với em càng khó rồi, bố em vậy khó mà chấp nhận. Nhưng anh cố gắng, anh làm tất cả để giữ em lại bên cạnh anh. Để làm điều này cả em và anh phải cố gắng.
Mình cầm tay chị lên, hôn nhẹ nhàng lên bàn tay mềm mại của chị rồi nói.
– Em yên tâm, em không phải là người giữ anh đâu, anh mới là người giữ em. Còn giờ thì dậy nào.
Nhị cắn vào ngực mình một cái rồi mới chịu ngồi dậy. Chị bĩu môi rồi nói.
– Thiệt chứ hôm nay anh làm cho em nhiều quá, lại có quà ý nghĩa cho em mà em không có gì cho anh hết, thấy khó chịu quá. Anh thích gì em mua tặng anh, anh đừng ngại mà.
– Anh không thích gì hết, thích em thôi em tặng anh được không.
– Của anh rồi chứ của ai.
– Anh nào mới được.
– Anh này nè.
Chị vừa nói vừa vẹo mình, mà cái trò vẹo này đặc sản của chị rồi . Bất ngờ chị cười một cái rồi nói.
– À em có cái này cho anh nè.
Chị lấy trong ví chị ra một cái túi nhỏ nhỏ gì đó rất đẹp, có chữ tàu hay gì đó rất lạ. Chị cầm lên rồi nói.
– Cho anh đó, nhớ là luôn mang theo bên mình nhé.
– Bùa ngãi gì đây, cầm theo rồi ám luôn anh chứ gì.
– Anh nghĩ sao cũng được, nhưng đây là bùa bình an. Lúc em đi du lịch bên Thái Lan có vào chùa lớn nhất bên đó, sự thầy có cho em cái bùa bình an này, cái này quý lắm đó nhé, để cầu bình an, sức khỏe và may mắn cho chồng, người yêu. Lúc về VN thì mang vào chùa giữ ở đó, cứ rằm là lên chùa cầu an đọc kinh. Đúng 3 năm con lấy về. Công đức ở hết trong đó đó, cái này là lúc em còn chưa lấy chồng kìa, nhưng càng sống với anh ấy em không có tình cảm, không yêu thương gì nên em cũng không muốn trao cái này cho người ấy nữa, cuối cùng em để tận trên đó 5-6 năm rồi, tết vừa rồi em mới cầm về đây. Quyết rồi giờ về cho anh hihi. Mà cái này em mang theo bên người cho tốt, trị được bùa ngãi tốt lắm, cho nên anh có dụ con gái người ta rồi bỏ cũng không sợ đâu.
– Có vụ này luôn hả. Vậy anh mang cái này theo là không thoát khỏi em đúng không.
– Chắc là vậy hihi.
– Mà Trình nè, cái hình trong thẻ nhân viên của em đẹp quá, em còn hình này không cho anh đi, nay anh chỉ xin em một cái này thôi.
– Cái này lúc đó em chục có một tấm làm thẻ thôi chứ có làm nhiều đâu. Đây nếu anh thích em đưa luôn cả thẻ nhân viên cho anh luôn, mai em bảo con bé làm thẻ mới cho em.
Chị nói là làm, đưa thẻ qua cho mình. Công nhận chị chụp ảnh thẻ xinh quá, mà mình chỉ đùa thôi vậy mà chị lây luôn cả cái thẻ trưởng phòng kinh doanh đưa luôn cho mình, trưởng phòng này kì quá . Sau đó mình và chị đi ăn nhẹ ban đêm rồi ai về nhà nấy, chị có bóng gió chuyện đêm đó qua ở lại với chị nhưng vì nhà còn có cô giúp viêc mình là mới quen nên ngại quá, đành chia tay chị. Lúc đi ăn chị cứ nhìn cái vòng đeo chân tỏ vẻ thích thú lắm, và cho tới bây giờ chị vẫn con đeo nó.
Chả hiểu sao đêm đó về nhà ngủ mưa rất to phải nói là cực to luôn. Sáng hôm sau tỉnh dậy trời rất âm u, mưa cũng tạnh rồi. Mình đi quanh nhà một vòng xem đêm qua mưa có bị gì không, thấy quanh nhà cũng bình thường nhưng không biết sao trong lòng mình nóng lắm như có chuyện gì vậy. Lấy máy gọi cho mẹ hỏi thăm tình hình, rồi gọi ông anh cũng không có gì.
Gọi xong mình thì máy mình có tin nhắn, cầm lên đọc thì là tin nhắn của chị với dòng chữ “Em gọi cho anh máy bận. Anh đến café xxx nhanh nhé, có chuyện lớn rồi”. Đọc xong tin nhắn mình xong mình mặt vội quần áo rồi đi. Lúc chạy xe trên đường bất chợt có mưa theo quán tính mình ghé vào lề để mặc áo mưa, nhưng mình nóng ruột đến độ kéo ga chạy vọt trong mưa. Đến nơi mình cũng không để xe vào gọn gàng như mọi khi mà vứt đó cho bảo vệ, chạy tọt vào trong tìm chị.
Thật sự là linh tính của mình rất đúng, đang có lời qua tiếng lại mà người to tiếng nhất là một người phụ nữ cũng đứng tuổi, miệng chị ta thì cứ “mày đừng chối, mày còn chối hả” liên tục, phía trước chị ta là 4 người phụ nữ trẻ hơn chị ta nhưng ăn mặc rất chợ búa và tay liên tục kéo kéo chị, còn phía sau cùng là một nhóm thanh niên cao to, toàn jacket camo ông nào ông nấy to và cơ bắp cuồn cuộn. Biết chuyện chẳng lành mình móc số điện thoại ra đang xem thử điện cho ai thì cái ly trên bàn vỡ “oang” một tiếng làm mình không có thời gian gọi nữa. Mình lao vào ngay đó rồi nhìn chị nói.
– Có chuyện gì vậy chị ( mình xưng “chị” vì chổ đông người )
– Chị đâu biết gì đâu mấy người kia nói chị ngoại tình gì giờ đòi đánh chị.
Chị nói xong nếp vào sau lưng mình tỏ vẻ rất sợ. Lúc này mình cố gắng bình tỉnh lại rồi nói.
– Chị ơi, chị con có làm gì thì cô và chị con với anh đây từ từ nói chuyện được không ạ.
Nghe câu nói của mình chị ta lườm lườm, tỏ vẻ mặt giận dữ hơn.
– Mày là em nó hả ? Không phải việc của mày trách ra cho tao giải quyết không tao đánh cả 2 chị em mày. Mày hỏi lại chị mày xem, biết chồng tao có gia đình có con rồi mà vẫn ngủ với chồng tao, mày thấy vậy có được không hả ?
Dù trước đó mình có nghe chị nói ngoại tình gì nhưng khí chính tai người phụ nữ kia nói mình sốc thật sự rất sốc, nhưng may sao cái lí trí và sợ tỉnh táo bấy lâu nay trong mình nó lại thắng chỉ trong tích tắc mình quay lại nhìn chị, mắt chị rưng rưng nhìn mình tỏ vẻ vô tội, mình nhanh chóng cầm lấy bàn tay chị rồi nắm thật chặt cho chị yên tâm.
Mặc dù lúc đó mình rối lắm, sốc lắm, nhưng cái quan trọng là phải bảo vệ chị, do dù chị thật sự là người như vậy mình vẫn phải bảo vệ chị. Bất ngờ 4 con mụ phía sau lao lên kéo tay chị ra, kéo rất mạnh làm chị lao ra phía trước, mình lao ra chắn cho chị, mình chỉ chắn thôi chứ không dám động vào, thứ 1 là vì người ta là phụ nữ thứ 2 là mình biết phận mình một mình. Còn đang suy nghĩ thì một cú đấm như trời giáng vào ngay bung làm mình lùi lại sau ôm bụng vì khó thở, nhìn xung quanh thì mình và chị đang ở thế bí.
Không biết hôm đó xui lắm hay sao mà chị ngồi bàn ngay trong góc như thế không tài nào chạy ra được và cái ý định câu giờ để mình gọi người tới cứu không được nữa, thế là mình “lần này chắc mềm mình rồi chứ không chơi”. Một con mụ vừa béo vừa đen nắm tóc chị làm chị “á” lên một tiếng làm mình sốt ruột. Không cần biết đau hay giờ mình vùng dậy chạy thẳng đến tông vào mấy người phụ nữ như những con thú điên loạn kia ra vì mình biết nếu mình không đổ máu thì ngày mai thôi hình ảnh chị bị đánh đập thậm chí lột quần áo lên mạng xã hội ngay thôi.
Mình tông vào khá bất ngờ làm họ lùi ra, nhanh chóng mình chèn ngang vào khoảng trống giưa chị và họ. Mình vừa lùi vừa đẩy chị vào góc thì thằng mắt lé cao to nhất trong đám nó hình chị vợ kia rồi hỏi.
– Giờ sao đây chị ?
– Nó cản thì đánh luôn cả hay, còn mấy bà lôi con nhỏ kia ra.
Lúc này anh chồng bà ta chỉ biết lên tiếng nói.
– Không phải không phải, em lầm thật rồi.
– Anh im cho tôi.
Rồi anh ta im re luôn, thật đáng xấu hổ. Mình nói vậy thì mọi người cũng hiểu, chưa biết đúng sai thế nào nhưng đây là vợ anh ta đang đánh cấp dưới của anh ta mà như nhược chỉ biết nhìn bất lực.
Nhìn những thằng cao to kia mình biết chắc chắn không phải mấy trẻ trâu đâu, mà chính là bọn đánh thuê có đường dây và tổ chức, kể cả mấy người phụ nữ kia nữa, đều nằm trong băng với nhau. Biết không thể cứu vãn được nữa mình bắt đầu van xin.
– Em xin mấy anh đừng đánh chị của em, anh có đánh thì đánh em nè.
– Đánh cái đụ má mày
Một thằng từ phía sau lao tới phi thẳng vào ngực mình làm mình té ngã nhào. Mấy thằng còn lại lao vào đấm đá mình túi bụi. Bất ngờ chị vào chổ mình, thấy chị lao vào mấy thằng kia cũng không dám đánh phụ nữ nên ngưng lại. Có cơ hội mình liền gồng mình đứng dậy thì chị nói
– Anh điên hả ? đi đi đưng đỡ cho em nữa, em hại anh thật rồi.
Không biết sao lúc đó chị anh lại xưng “em-anh” nữa, chắc tại chị hoảng quá. Chưa kịp dứt lời thì mấy con mụ kia lại lao vào kéo tóc kéo tay chị ra. Nhưng lần này mình nhanh hơn giật thật mạnh chị ra phía sau vô tình làm chị té xuống. Nhanh như tên bắn mình lao đến đưa người ra chắn lại cho chị mà may sao lúc đó ngay góc tường vô tình tạo thế kín cho chị. Ngay lúc đó chẳng có anh hùng chẳng có một anh chàng có võ chống mafia như trong truyện hiện thân, đây là thật tế thật tế là có một thằng ngốc đang làm một việc ngốc nghếch nhưng nó không hề hối hận.
Chị đẩy mình ra thút thít khóc.
– Anh không nghe em hả ? anh đi đi, đi đi mà, anh mà có chuyện gì em ăn nói với mẹ anh không được đâu.
– Chết thì cùng chết, nghe lời anh ngồi im ở đó nhớ là chỉ nằm im đó em mà ra là nó làm nhục em đó, công sức của anh coi như tiêu.
Đó là những lời gấp gáp nhanh nhất mình có thể nói đến chị vì ngay sau đó là nhưng cú đá thẳng vào mặt mình, mà còn mang giày sport nữa thì mức độ thế nào mình không cần nói nữa. Sau khi ăn một loạt combo vào mặt, quá choáng mình vội quay mặt vào trong đưa lưng ra 2 tay ôm sau gáy để tránh tổn thươn nhất có thể. Nhưng mình cũng không ngờ là bọn này máu lạnh kinh khủng , bọn nó đánh không nói gì, cũng không chửi thề.
Không biết lấy đâu được mấy chai nước ngọt nó vã thẳng vào đầu mình sau tiếng,“choang” sau đó là cái cảm giác buông lạnh lan ra cả đầu mình. Cữ nghĩ sau cú đó nó sẽ thả cho mình, nhưng mình tiếp tục lầm rồi, sau đó không biết bao nhiêu cái chai thủy tinh nữa vào đầu mình nữa. Sau đó có một thằng quát lên.
– Mấy chị vào lôi con nhỏ kia ra, thằng này để bọn em, đánh chết luôn cũng được.
Thế là mấy bà kia tụm vào kéo chị ra, nhưng mình nào cho. Chị cũng hiểu ý mình ôm chặt vào hông mình, còn tay mình thì giữ chặt vào thanh hàng rào. Mình cũng không biết sao lúc đó nghị lực và sức mạnh của mình tởm đến vậy, cho đến bây giờ nghĩ lại cũng không thể nào hiểu được cả đám cao to lao vào kéo ra như vậy mà không kéo ra được.
Mình gồng người lên trong đau đớn, đến lúc này thì thế thủ của mình không còn nữa mà đưa nguyên khuôn mặt cho bọn nó đấm. Và vô tình trong lúc đó nhìn xuống áo mình thì những giọt máu đã chảy thành tưng dòng, có lẽ vì thấy mình máu me nên những người phụ nữ kia thấy sợ, họ dừng lại không dám lao vào nữa vì ngay cả trên tay họ cũng lem vài vệt máu tươi.
Nhưng những thằng cao to kia lại không dừng lại, võ chai chưa đủ lần này nó cầm cả ghế bằng gỗ cứ thế mà bổ thẳng vào mặt mình 3 cái rồi 4 cái nó lấy hết ghế lại chuyển qua bàn. Nói thật cho đến giờ phút ngồi viết ra chap này mình không thể lí giải được tại sao đánh thuê, đánh ghen mà lại ra tay tàn bạo với mình như vậy, mình không đánh trả không thách thức mà, cũng có thể nhiều lí do nhạy cảm khác mình mà không tiện nói ra ở đây.
Lúc này thì máu tiếp tục đổ khóe mắt mình bị trách, rát mình không biết bao nhiêu vết rách, còn sau vai và gáy thì mình dám chắc không khác gì cái ruộng rồi. đau đơn tột độ mình đưa tay ra vội vuốt mặt thì ôi thôi một tay máu, vội nhìn xuống cái áo sơ mi trắng của mình lúc đó thì nó đã thành áo đỏ rồi, máu chảy quá nhiều mình không thể nào tưởng tượng được, có lẽ sự đau đơn và hoảng sợ của mình đã làm mình quên mất răng mình đang tắm trong máu.
Như những con thú điên dại, bọn nó dùng chả chân để nghiền từng ngón tay mình đang giữ trên thanh hàng rào. Lúc này mình không còn sức lực nữa rồi, đau đơn tột dộ mình buông tay ra. Mình vừa buông tay ra thì lúc này chị ở trong chạy tột ra ngoài, chị hoảng hốt khi thấy cả phần đầu và thân mình đẩy máu. Chị gào lên.
– Trời ơi, sao mà ác quá vậy hả ? Người ta có làm gì mấy anh đâu mà mấy anh đánh người ta vậy hả ? muốn đánh chết người đúng không đánh chết tôi luôn đi đánh luôn đi.
Bọn nó chẳng gì, chỉ vào kéo chị ra. Mình bất lực, lại đưa tay vuốt máu trên mặt để nhìn, muốn đứng dậy giư chị lại nhưng mình không đứng nổi được nữa. Lúc này xung quanh rất đông người nhưng chẳng một ai dám can ngăn, chuyện bình thường quá rồi. Mình không trách bọn đánh thuế, không tránh người đứng xem chỉ hận, hận vợ chồng ông kia tộn độ.
Sau khi kéo chị ra bọn nó vẫn chưa chịu buông tha cho mình, lại tiếp tục đấm liên tiếp vào mặt mình mặc cho lúc này chị quỳ xuống van xin. Và kết thúc là một cú đạp trời đấm vào ngực mình làm mình tức ngực không thể được, mình vật vã ôm ngực để tìm lại tí hơi thở, lúc đó mình tưởng mình chết thật rồi, cảm giác đau đơn tột độ. Và rồi mình thơ lại được, nhưng kèm theo đó là một tràn màu óa ra từ miệng và mũi mình.
Thấy bọn họ có dấu hiệu dừng lại mình cố gồng mình, cố lấy tất cả sức lực phi thường mà mình trụ từ nãy giờ để đứng dây. Tay trái mình bị bay hết móng vì bị nghiền, mình phải dùng tay phải giữ lấy thanh rào để đứng lên. Vừa mới gồng người lên chuẩn bị đứng dậy thì bất ngờ mắt mình tối sầm như ban đêm, 2 mí mắt cứ sập xuống và đôi chân mình như không còn sức lực nữa, bác nào mà bị mất máu nhiều sẽ biết cảm giác này.
Mình gục xuống trên những miểng chai. Đâu đó bàn tay mềm mại của chị ôm lấy mình, mình muốn mở mắt ra nhìn chị xem chị có bị làm sao không nhưng mình không thể. Đâu đó tiếng khóc, tiếng kêu cứu của chị, đâu đó vài ba tiếng “đưa nó đi viện đi”, “điện taxi”, “giật giật mà trào máu kia chắc qua không được”,”mày coi thử nó có đâm chổ nào không”.
Rồi từ từ mình lịm đi
“Cuối cùng thì bọn nó cũng đi, chị không sao rồi” đó là nói mà mình tự nhủ trước khi ngất đi. Hai mắt thì từ từ khép lại, nhưng mình vẫn cảm nhận được bàn tay mềm mại của chị run lên bần bật khi đang sờ vào mặt mình. Tiếng khóc của chị, tiếng ồn từ xung quanh làm đôi tai mình cảm giác ù ù và rồi mình thiếp đi mà không còn cảm thấy đau đớn gì nữa…
Phần viết tiếp dươi đây là diễn biển tiếp theo dựa vào lời kể của chị và mọi người xung quanh mình.
Ôm mình trong lòng chị bất lực một phần vì rối trí vì máu me be bét tưởng chừng như mình không qua được. Rồi cũng có một ông chú tốt bụng nói với chị.
– Con bế nó ra taxi chờ đi, đi nhanh đi không là không kịp đâu.
Thế là mình được chú đó và anh chủ quán đỡ ra taxi. May hôm đó trúng anh taxi cũng tốt và nhiệt tình. Lúc đó chị vừa khóc vừa hoảng loạn, ôm mình vào trong người như một phản xạ. Đầu mình gục xuống làm máu trong mồm mình chảy ra như nước tương càng làm chị hoảng khóc to hơn. Thấy vậy anh taxi mãi chạy mới nhìn xuống thì vội nói, em làm vậy là chết người ta đó, để nó nằm xuống đầu thấp hơn chân. Nghe lời anh taxi chị để mình nằm hết phần ghê chị ngồi dưới. Lúc này chị hối taxi.
– Anh chạy nhanh chút được không, thật sự em không biết giờ đang ở đâu nữa, máu chảy lênh láng thế này em sợ không trụ được.
– Anh cũng cố gắng nhanh nhất rồi đây. Nãy giờ nó có co giật gì không em.
– Lúc chưa lên xe có giật giật rồi nôn ra máu anh.
– Thôi chết dễ chấn thương sọ não lắm. Em dũi chân nó ra để lên cao cao đi, coi bộ nó mất máu nhiều quá rồi.
Chị như chết lặng nhìn mình nằm bất động, chiếc áo sơ mi trắng giờ đã nhuộm đỏ hết vì máu tươi, còn ghế sau của xe theo như mô tả của chị thì máu chảy thành từng dòng ở dưới chân ghế. Nghe chị và anh taxi kể lại mà mình lạnh hết sống lưng, không biết máu đâu mà chảy kinh khủng như vây.
Lúc mình được chuyển đến bệnh viên Đồng Nai, thì anh taxi lại một lần nữa lại giúp bác sĩ đỡ mình lên băng ca, giờ hiếp ai tốt được như thế lắm mọi người ạ, nếu nói đúng ra là mạng mình lớn.
Nhìn bác sĩ vội vã đẩy mình vào phòng cấp cứu, xung quanh là một bầu không khí vội vã và đẩy mùi máu và thuốc của bênh viên làm chị choáng. Chị vội vàng bình tâm lại rồi đi làm thủ tục cấp cứu cho mình nhưng khổ cái chị không nhớ ngày sinh của mình, lúc này chị càng oán trách chính chị hơn, trách chị vô tâm. Vậy là phải chờ bác sĩ mang toàn bộ tư trang, quần áo, vật dụng của mình ra chị tìm CMND rồi mới khai đầy đủ được. Thấy chị bị rỉ máu ở trán và tay, người ta băng luôn cho chị. Chị lặng lẻ ngồi khóc nứt nỡ, có lẽ hình anh ngồi nào đó ngồi khóc ở phòng cấp cứu không còn xa lạ nhưng áo quần đầy máu ngồi ở đó có một mình thì lại làm người ta tò mò, ai đi qua cũng dành cho chị một cái nhìn.
Chị lấy điện thoại ra gọi. Không phải cho mẹ mình cũng không phải cho anh Vũ mà là cho chị Trâm, có lẽ chị gọi cho chị Trâm vì chị Trâm là người thân nhất của chị lúc này, chị cần một người tỉnh táo để bình tâm lại cho chị. Sau khi điện cho chị Trâm xong trong lòng chị bình tâm lại hơn, vừa run vừa sợ chị quyết định điện cho anh Vũ, may sao lúc đó anh Vũ đá cái ghế cài ầm rồi đi luôn chứ không vội anh Vũ gọi mẹ mình rồi, mà mẹ mình về lúc đó bảo đảm là chuyện lớn rất lơn luôn.
5 Phút sau….
Chị Trâm đến nơi, vội vàng chạy đến bên cạnh. Nhìn chị mà chị Trâm hãi hùng rồi thốt lên.
– Trinh, có chuyện gì vậy nói Trâm nghe đi.
– H bị người ta đánh giờ cấp cứu trong kia rồi.
Chị vừa nói vừa khóc làm chị Trâm hoảng loạn nhìn chị rồi nói.
– Từ từ, bình tỉnh nói Trâm nghe, sao mà máu me be bét vậy Trinh ơi, có sao không ?
Thấy máu chị Trâm cũng không bình tỉnh được mà thoáng rùng mình.
– Trinh ơi, có sao không, từ từ nói Trâm nghe đi.
Bị ngước mặt lên nhìn chị Trâm rồi nói
– Sáng nay Trinh đang làm thì sếp Trinh có gọi mang mấy cái hồ sơ và hợp động Trinh đang xong đến quán café cho sếp vì sếp sắp đi công tác không về ký kịp. Trinh đâu có biết gì đâu tự nhiên vợ sếp lao vào hùng hổ đòi đánh ghen Trinh. Lúc đó không biết gì chỉ nghĩ tới H là Trinh gọi như quán tính thôi đâu có biết bọn họ đánh ảnh dữ dội vậy đâu.
– Mà H nó có nói gì hay đụng chạm gì không ?
– Không mà, ảnh không có làm gì hết chỉ xin họ đừng đánh Trinh thôi thế là lao vào đánh Trinh, ảnh chịu không che cho Trinh để rồi bọn họ đánh dã man vậy đó. Đúng ra là Trinh nên ngồi dậy can họ, van xin thậm chí quỳ lạy họ, nhưng vì sợ người ta làm nhục Trinh chổ đông người và H nhất quyết không cho Trinh ra cứ ghì Trinh vào để cho họ đánh ảnh.
– Rồi có sao không ?
– Nhìn áo ảnh nè, áo trắng mà thành thế này đây. Trinh không dám nhìn nữa, máu nhiều lắm, be bét hết taxi.
Dường như sự uất ức chịu đựng nãy giờ của chị òa lên. Chị Trâm biết lúc này chỉ còn cách an ủi chị thôi nên ôm chị vào lòng, còn chị thì cứ thế mà đẫm lệ. Thấy chị nất lên từng hồi chị Trâm đẩy chị ra rồi hỏi.
– Thế Trinh báo cho gia đình H biết gì chưa ?
Chị lắc đầu rồi nói.
– Trinh không dám báo cho cô, cô mà biết cô giết Trinh chết mất thật đó. Nhưng có điện cho anh hai của H rồi.
– Vậy là được rồi, ngồi dậy Trâm coi có bị gì nặng không.
– Không có gì đâu, bị chảy máu ở trán tí thôi.
– Trinh không bị gì là may rồi, ít ra cu H nó chịu đòn cho Trinh không phí công. Ngồi dậy Trâm lau mặt cho.
Có lẽ hình ảnh của chị lúc này đối lập hoàn toàn với hình ảnh một cô bạn hằng ngày mà chị Trâm quen biết. Nhìn 2 hàng mi đẫm lệ, đôi mắt sưng húp lên mà chị Trâm không thể không xuýt xoa mà.
– Đừng khóc nữa, tí anh của cu H tới mà tháy mày vậy là không giấu được đâu. Trinh mọi ngày đâu phải thế này, chưa từng biết khóc chưa từng biết tuyệt vọng mà, cố lên cu H nó không sao đâu. Thôi về nhà thay đồ đi, ở đây có gì Trâm báo lại cho.
– Không được, Trinh phải ở đây.
– Vậy Trinh ở đây tí nhé, Trâm về nhà lấy đồ cho Trinh thay liền, nhớ là ở đây đừng có làm gì bậy bạ đó, chờ Trâm.
Một lúc sau anh Vũ mình hốt hoảng chạy đến thấy chị Trinh ngồi nước mắt ngắn nước mắt dài.
– Trinh, em anh nó bị sao vậy ?
Đối diện với anh Vũ chị lộ rõ khuyên mặt đầy sợ hãi và có chút run sợ. Lúc chị ngước mặt lên nhìn quần áo, áo me của chị anh Vũ giật mình lui lại.
– Nói anh nghe đi có chuyện gì, tai nạn hay sao đây ?
– Không. Em với người ta có mâu thuẩn nhưng chỉ là hiểu nhầm, người ta lao vào đánh em, cu H thấy được lao vào đỡ dùm vậy là bọn nó lao vào đánh luôn. Quân gì đâu mà ác ôn quá.
– Nhưng mà em anh có bị sao có nặng lắm không ?
– Em không biết nhưng mà máu nhiều lắm, bất tỉnh rồi.
– Bị ở đâu vậy em ? rồi bị thương ở đâu nhiều không ?
– Ở Café đó anh, bị đầu hình như nặng lắm anh à, máu mắt máu tai cả máu miệng cớ hộc hộc ra em sợ quá.
Mặt anh Vũ không giấu được sợ kinh hoàng và lo lắng nhưng cố gắng lấy lại bình tỉnh rồi hỏi chị.
– Còn em, có sao không ? máu me quá trời vậy nè.
– Không sao đâu anh, máu lúc ôm cu H ra với cả ở áo nữa nè.
– Thôi đừng khóc nữa. Chuyện qua rồi, em cũng không sao là tốt, em anh nó ăn ở hiền lành anh không tin là có chuyện gì.
Anh Vũ ân cần ngồi cạnh chị nắm đưa tay lên sờ sờ cái trán bị băng của chị rồi hỏi.
– Em có bị năng không ?
– Bị nhẹ thôi, ngoài da ấy mà.
– Em đưa quần áo của cu H đây em giữ cho.
– Mà anh báo cho cô chưa ?
– Mẹ anh có vụ xa phải đi, giờ mà báo là bỏ hết đi về là không ai đấu giá mất tiền cược sinh ra đủ chuyện. Nhưng mà nó có chuyện gì mẹ anh về không kịp là anh cũng tiêu luôn. Nhưng anh tin em anh nó không sao đâu, em bình tỉnh đi đừng khóc nữa.
Có lẽ việc quá hoảng loạn nên anh Vũ mình cũng chả nghi ngờ gì chị, đơn giản chỉ nghĩ chị khóc vì sợ, vì thấy máu.
Sau khi chị Trâm mang quần áo đến cho chị thay thì bầu không khí ba người đó khá căng thẳng, không ai nói ai chỉ ngồi chờ. Phải đúng hơn 3 tiếng đồng hồ sau, bác sĩ mới gọi tên mình ra. Anh Vũ và chị nhín thở nhìn bác sĩ từ từ tháo khẩu trang ra rồi nói.
– Mấy anh chị đây là người nhà bệnh nhân H đúng không ? Giờ tạm thời thế là qua nguy kịch rồi, nhưng vì mất máu quá nhiều lại bị đa chấn thương toàn thân, nặng nhất có lẽ ở phần đầu và sau gáy, hầu hết là ngoài da nhưng vết rách rất sâu nên tiến hành cạo trọc đầu để khâu vết thương. Chúng tôi đã kiểm toàn thân và tiến hành chụp CT hộp so thì không phát hiện máu bầm hay chấn thương gì cả, nhưng bệnh nhân giờ rất, rất yêu và hôn mê sâu nên người nhà chưa thể gặp bệnh nhân ngay được, trong ngày hôm nay chúng tôi sẽ tiến hành đưa bệnh nhân ra phòng bệnh để tiện theo dõi, giờ mời anh chị làm thủ tục nhập viện và các thủ tục ở bên kia.
Nghe xong anh Vũ mình đổ gục xuống rồi thở dài như cởi bỏ được gánh nặng. Sau khi làm thủ tục xong đâu vào đấy lại cho mình thì anh Vũ tranh thủ chạy đến hiện trường để dọn dẹp cũng như bồi thường bàn ghế cho người ta vì anh Vũ cũng như gia đình mình không bao giờ muốn dính đến công an và nhất là một người làm kinh doanh như mẹ mình có mà có con bị giang hồ đánh thì sẽ rất ảnh hướng đến việc làm ăn. Qua vụ này mới thấy từ nhỏ đến lớn anh Vũ mình kiểu vậy chứ lúc cần cũng bản lĩnh và suy nghĩ chu toàn mọi thứ.
Đợi anh Vũ rời đi, chị nhẹ nhàng lại phòng cấp cứu, đưa mắt nhìn vào trong chỉ thấy toàn bộ phần đầu mình băng bó bằng băng trắng, hai mắt nhắm nghiền, miệng thì thở oxy. Thấy mình thảm thương như vậy chị không kìm được lòng mà gục vào kính mà khóc. Sau đó chị Trâm đến an ủi chị rồi chị cũng bỉnh tâm mà ngồi đó chờ và chờ. Lúc anh Vũ trở lai có gọi chị Trâm và chị đi ăn trưa nhưng tuyệt nhiên chị không nói không muốn đi, chỉ muốn yên tỉnh ngồi một mình, vậy là chị Trâm cũng không chịu đi.
Vậy là hại ông anh mình đi ăn rồi đùm vào luôn bệnh viện cho 2 chị. Chị Trâm thì cũng đói lắm nên ăn ngon lành luôn, còn chị yêu của mình thì không chịu ăn chỉ nói “ không đói” rồi lại trâm tư ngồi một mình vô tri vô giác, có lẽ chị qua đau đơn nên chị cần có không giản yên tỉnh để bình tâm. Nghe chị Trâm kể lại mà mình thương chị quá, có mình ở đó dám mà không ăn : ((
Anh Vũ lấy điện thoại ra gọi cho mẹ mình khôn khóe hỏi.
– Mẹ công việc xong chưa ? khi nào về ?
– Chưa con ơi, vài hôm nữa mới về ? mà em con nó làm gì ở nhà mà sáng giờ mẹ gọi không được ?
– À cái điện thoại nó rồi, con vừa bên nhà chạy về đây.
– Nhắc em ăn uống đàng hoàng vài ngày nữa mẹ về.
– Dạ con biết rồi.
Cúp máy rồi anh Vũ mới thở phào nhẹ nhỏm…
Mình vẫn ngủ như chết. 2 giờ chiều mình được đưa ra nằm phòng riêng nhưng vẫn trong tình trạng mê rất sâu. Mặc dù mọi người đã khuyện chị hết lời nhưng chị dường như chị vẫn cứng đầu, trưa không ăn tối cũng không ăn, sau khi về nhà tắm rửa rồi lên lại phòng chị vẫn ngồi như thế mình cũng không hiểu tại sao anh Vũ lại không nghi ngờ gì về thái độ và cảm xúc của chị lúc đó.
Mãi đến tận 2h sáng mình mới tỉnh dậy. Trong cái tiềm thức của mình lúc chớm tỉnh dậy tức là não mình bắt đầu kích thích các cơ quan như mắt mà tay chân thì mình cảm giác mình đang lo, lo cái gì mình không biết cũng không nghĩ ra được, cảm giác nó cứ rối tung lên vậy. Lờ mờ mở măt ra thì cái cảm giác cay xè đôi mắt làm mình không thấy gì cả, phải nhắm mắt lại một hồi rồi lại mở ra mới thấy rõ cái trần nhà màu trắng, đâu đó là tiếng tít tít cái máy bên tai mình. Lúc này mình cố nhớ lại chuyện gì đang xảy ra thì những hình ảnh máu me, cái chai những nắm đấm như trời đánh vòa đầu mình lại hiền về.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là bệnh viên rồi, bất giác trân đầu mình lại nhớ đến chị, nó như một phản ứng tự nhiên vậy “Chị đâu rồi, chị có làm sao không “ là câu hỏi mình đặt ra lúc này, mà quên cả mình bị thế nào ra sao luôn. Mình càng lúc cành tỉnh táo hơn đưa đôi mắt qua nhìn xung quanh thì thấy chị ngồi cạnh mình đôi mắt mơ màn nhìn về phía mình, một đôi mắt xưng húp lên và có gì đó rất mệt mỏi, lại có miếng băng trên đầu làm mình sốt ruột, chỉ muốn quay ra bứt hết cái đống dây ở miệng rồi ở tay mình ra, nhưng chỉ vừa mới quay người qua một tí bỗng mình cảm nhân cơn đau tế tài từ vùng gáy chạy dọc xuống sống lưng làm mình vã cả mồ hôi.
Không dám đụng đậy mình hé miệng ra định gọi lên thì ôi thôi cái hàm mình đau buốt cả óc, như kiểu bị đau một lần nguyên cả hàm răng, chỉ còn biết nghiến răng mà chịu. Cơn đau nhức, ê ẩm và rát buốt nó vẫn tiếp tục hành hạ mình, tự nhiên mình bắt đầu chóng mắt và đôi mắt mình có chút đó cay lắm, mình nhắm nhắm lại rồi mở ra, mọi vật xung quanh biến thành đen trắng rất kinh khủng. Mình cảm nhận được phần chân là phần mình không bị gì hết, nhân quyết định đạp vào thành giường phát ra tiếng động. Và cứ thế chị tỉnh giấc nhìn mình, hét lên
– Anh tỉnh rồi hả, anh có sao không ?
Mình liên tục đạp vào thành giường mắt nhắm nhắn nghiền lại tỏ thái độ cầu cứu, lúc đó mình hoảng lắm không biết vì sao tự nhiên lại nhìn mọi vật xung quanh lại thành trăng đen.
Thấy vậy chị hốt hoảng gọi anh Vũ chạy đi gọi bác sĩ đến. Lúc bác sĩ đến, đo nhịp tim, huyết áp cho mình rồi mới nói.
– Bệnh nhân mới tỉnh dậy, còn yếu lắm, do động vết thương máu chảy ra nên tuột huyết áp.
Mình cố gắng hé miệng ra nói.
– Bác sĩ con chóng mặt lắm, mắt thì nhìn ra đen trắng.
– Không sao giờ anh cứ nằm đó nghĩ đi, để bác sĩ nói y tá mang thuốc kháng sinh và giảm đau qua cho anh uống. Do tụt huyết áp đó, giờ anh uống thuốc xong mọi người đừng làm phiền bệnh nhân nhé, để bệnh nhân nghỉ ngơi chú ý đừng nói chuyện nhiều đau hàm, nghỉ vài hôm sẽ bớt.
Sau khi mình uống thuốc xong anh Vũ vì mệt quá cũng ngủ thiếp đi, chỉ còn có 2 cặp của mình và chị nhìn nhau. Chị nhìn mình vô cùng tình cảm và triều mến, chị muốn nói gì đó nhưng chị không nói được mà vừa cười mỉm vừa khóc rất đau đớn, mình có thể cảm nhận được sự kìm nén trong nụ cười và những giọt nước mắt đầy uất ức kia.
Mình không biết mọi người thế nào chứ đối với riêng mình, khi mình thấy chị khóc mình đau lắm, đau mình chịu được nhưng đau mà không nói được càng đau hơn cái nổi đau thể xác mà mình đang chịu. Mắt mình rưng rưng như muốn khóc, mình cũng không biết tại sao lại như vậy vì bản thân mình từ nhỏ đến giờ lì không cần nói, ăn đòn không khóc, té rách cả đầu máu chảy như mưa cũng không khóc.
Lần gần nhất mình khóc là người thân mình mất năm lớp 7 tức là 8 năm rồi mình chưa khóc. Lúc đó mình sợ, mình sợ người con gái mình yêu lúc mình bất tỉnh có bị ai làm nhục không, có bị thương gì không. Minh không muốn chị thấy mình khóc, do vậy mình quay đầu đi để tránh né nhưng dường như sự nhạy cảm của phụ nữ và anh mắt biết nói của mình đã báo cho chị biết. Chị xoay lại phía sau thì thấy anh Vũ ngủ rồi mới dám ngồi dậy đưa đôi tay của chị lên lau nước mắt cho mình, cái hành động mà mình vẫn hay làm cho chị, hôm nay có chị là có cơ hội làm lại cho mình. Chị cúi đầu xuống hồn lên mắt mình rồi khẻ nói.
– Đừng khóc vì em, em không xứng đâu, em nợ anh nhiều lắm nhưng giờ anh phải nghỉ đi, anh phải tin em. Mọi việc vẫn ổn anh yên tâm đi nghỉ đi.
Chị ngồi xuống đưa tay ra ôm miệng lại mà khóc nức nở. Còn mình thì cố nhắm mắt để không phải thấy cảnh tượng này nữa, rồi cứ thế mình chìm vào giấc ngủ lúc nào mà không hay.
Mình ngủ một mạch đến tận 10h sáng hôm sau mới dậy, lần này thì mình dậy khỏe hơn và cơn đau cũng bớt đi nhiều rồi. Nhìn qua thì thấy chị đang ngồi kế bên nhìn mình, thấy mình tỉnh dậy chi ngồi dậy rồi nói.
– Anh dậy rồi hả ? nằm im đó đi đừng có động nữa.
– Không sao anh cũng bớt đau rồi.
– Đừng có nói mà, không đau hả ?
– Bớt đau rồi, nói nhỏ nhỏ thế này cũng được. Anh Vũ đi đâu rồi ?
– Anh Vũ về nhà tắm rồi đi mua đồ ăn rồi. Anh yên tâm đi, chuyện vẫn chưa lộ, em chỉ nói là anh vô tình thấy em rồi đứng ra can nên bị đánh, còn mẹ anh vẫn chưa biết, em với anh Vũ đang lo cái chuyện này đây, mẹ anh mà biết là chết.
– Không sao cái đó để anh nói mẹ là được. Mà em có bị sao không, bọn kia có làm gì em không ? nói thật em cho anh đi.
– Em không sao, nó đánh anh như vậy xong bò đi, còn em bị nhẹ ở chổ trán. Anh mới nặng kìa.
– Mà hình như anh thành thầy chùa rồi đúng không ?
– Cạo mất rồi.
– Haha thầy chùa rồi, xấu vậy em có yêu anh không ?
– Anh còn cười được hả ? Bác sĩ bảo người anh không còn gì để nát nữa, khâu cả mấy chục mũi trên người kìa. Nhưng cũng may là toàn ngoại thương thôi, không có bị gì bên trong. Anh mà có chuyện gì là em sống không nỗi đâu.
– Em không sao là tốt rồi, anh làm gì mà dây oxi gì quá trời vậy nè, anh rút ra nhá.
– Anh đừng có khùng nha, nằm yên đó đi. Mà anh nè ?
– Hả ?
– Em xin lỗi anh, đáng lí ra chuyện này em không nên gọi anh đến để anh bị thế này. Cái gì em cũng có thể nhận được với anh nhưng chuyện vu oan cho em ngoại tình em không bao giờ thừa nhận.
– Anh tin em mà, với cả nếu có chuyện đó xảy ra thì anh vẫn phải ở bên cạnh em lúc đó, em mà có chuyện gì anh mới là người ân hận đó. Thà anh nằm viện thế này chứ không muốn em bị làm nhục ở chổ đông người đó.
– Quá đáng lắm, thà em bị một nửa anh bị một nữa, em cũng bất tỉnh như anh để em không phải một mình đối mặt với sự thật tàn khốc như thế này. Cái cảm giác mình lành lặn còn người mình yêu thương sống chết ra sao không biết đau gấp nhiều lần, khóc từ đầu bệnh viện đến cuối bệnh viên có ai biết đâu, những lúc như thế em lại nhớ anh, cần anh bên cạnh nhưng mà chính bản thân em hại anh thê thảm như vậy thì càng đau hơn.
– Thôi đừng có khóc nữa, anh Vũ vào lại thấy giờ. Chuyện qua rồi, anh cũng trách em đâu. Sợ anh tàn phế này rồi em bỏ anh thôi.
– Bỏ cái đầu anh đó, hôm qua gì lẽo đẽo theo anh không rời luôn, em nói chuyện này anh đừng mắng hay giận em nhé.
– Chuyện gì vậy.
– Từ trưa hôm qua đến giờ em chưa ăn.
– Cái gì ? em nói thật à, tại sao lại như thế ?
– Em lo cho anh, em ăn không vào được, em cũng cũng không muốn ăn, chỉ muốn ngồi thế này nhìn anh thôi.
– Đi ăn đi, mau mau.
– Chưa muốn ăn mà.
– Giờ không nghe lời đúng không.
Mình đưa trái tức là tay mình ít bị thương nhất lên dậy truyền đạm tính giật nó ra. Chị thấy vậy hoảng hốt nói.
– Đừng đừng, để tí anh Vũ vào rồi ăn luôn, đừng mà anh.
– Anh nằm đây là vì em, em còn khỏe còn tỉnh táo phải biết lo cho thân mình chứ. Tại sao từ trưa hôm qua đến giờ mà không ăn, thảo nào thấy người em hốc hác quá.
– Em biết rồi, em xin lỗi mà đừng có giận em.
– Khóc gì mà 2 con mắt to bằng cái mũi em rồi đó, xấu mất hình tượng mỹ nữ của em rồi đó.
– Em không cần cái đó nữa, em tính luôn rồi em nghỉ làm ở đó không muốn tiếp tục làm việc với những con người như thế nữa.
– Nè. Cấm tuyệt đối nghe chưa, công việc là công việc cái đó là chuyện riêng, nghỉ sao được, em còn phải lo cho cu Lin nữa. Nếu là hiểu nhầm thì sẽ có cách thôi.
– Nhưng em không muốn, một lũ khốn nạn kể cả sếp của em, anh có tội gì mà bọn họ đánh anh như vậy chứ. Em có nói với con Trâm rồi, anh khỏe sẽ giúp anh kiện bà kia.
– Thôi bỏ đi, anh cũng không nguy hiểm lắm là tốt rồi, gia đình anh cũng ngại dính vào CA lắm.
– Hèn gì hôm qua anh Vũ nói chạy đi bồi thương quán kia để người ta không báo CA. Còn anh đó, sống hiền quá người ta ăn hiếp.
– Không phải là hiền mà là cái gì bỏ qua được thì bỏ qua, anh không muốn rắc rối.
– Nghĩ lại thấy anh ngốc quá, tại sao lại đỡ cho em, mốt không có được làm người hùng kiểu vậy nghe chưa. Đối với em 1 lần như vậy là quá đủ rồi.
– Có lần sau nếu không còn cách nào anh cũng phải làm vậy thôi.
– Bó tay anh luôn. Cái quân khốn nạn mất hết nhân tính đánh thì đánh vừa vừa thôi đến cái ngon tay anh nó đánh dập bong luôn cả móng tay anh coi có được không.
– Trinh em lại đây anh nói cái này.
Chị kéo ghế lại ngồi gần mình.
– Đưa sát mặt vào đây.
Chị loại ngoan ngoãn đưa xác mặt vào. Mình nhanh chóng hôn một cái thật sâu vào má chị rồi nói.
– Anh không đánh răng được nên chỉ dám hôn vậy thôi. Bất tỉnh mà cũng nhớ em gần chết.
– Ý, anh hôn vậy người ta thấy thì sao.
– Vợ anh, anh hôn ai thấy kệ người ta.
– Hôm nay bạo dữ.
Nói xong chị đưa miệng vào hôn môi mình một cái thật sâu rồi nói
– Anh nằm đây anh gọi bác sĩ đến kiểm tra cho anh.
– Trưa nay em về nhà nghỉ đi, cả ngày hôm qua lo cho anh rồi đêm ở đây ngủ không thoải mái.
– Không được, em phải ở đây với anh.
– Không được cái gì, về nhà ngủ đi, em mà ở đây hoài anh Vũ nghi đó.
– Đi mà, cho em ở lại đây đi.
Mình trợn mắt lên nhìn chị, thấy vậy chị xị mặt xuống rồi nói.
– Em vậy biết rồi nhưng mà chiều và đêm nay cho em ở đây đó nhé, anh Vũ không cấm rồi anh lấy quyền gì mà cấm.
– Cứ ngủ đi chiều qua đây với anh.
– Dạ. Vậy em đi gọi bác sĩ đây.
Vậy là trưa hôm đó mình tiếp tục uống thuốc, còn chị đã chịu ăn cùng anh Vũ. Do chiều anh Vũ có hẹn với chủ quán café nơi mình bị đánh nói chuyện nên chị Trinh nhờ chị Trâm qua coi hình hộ.
Đang nằm ngủ mê man và tỉnh dậy như một giấc ngủ tự nhiên vì thuốc mình uống đã không còn giảm đau nữa nên mình cũng thấy khỏe. Mở mắt dậy thì thấy chị Trâm ngồi đó bấm điện thoại.
– Chào chị Trâm.
– Ủa em dậy rồi hả ?
Chị Trâm vừa cười tươi về nói với mình.
– Sao em không ngủ tí nữa cho khỏe ?
– Dạ tự nó dậy chứ em đâu có muốn ngủ nữa đâu.
– Vậy chị nói chuyện với em ha.
– Dạ, muốn nói chuyện với chị lâu rồi hôm nay mới có dịp.
– Thấy trong người còn đau hay không khỏe chổ nào không.
– Em thấy động mới đau thôi chứ năm im như vậy không sao.
– Vậy tốt rồi…Tội nghiệp con Trinh lắm em à, hôm qua giờ khóc lên khóc xuống như ngất vậy đó. Trưa không ăn, tối cũng không ăn chị khuyên nó đủ điều nó cũng không nghe. Trinh chị biết lúc kia nó không bao giờ như vậy, mạnh mẽ và quyết đoán có thừa, tư nhiên thấy nó yếu đuối như vậy thương ghê. Để chị kể cho em nghe về Trinh nhé.
Cấp 3 học chung với chị, không có thằng nào dám hó hé đâu, mặc dù trai thích nó sếp hàng dài, viết thư hay gì nó không nhận, có thằng tán không được lấy bút xóa đổ lên tóc nó nhưng nó lì lắm không có sợ. Lên Đại học thì 2 đứa không chung trường nhưng chung trọ, 4 năm nó học ở đó đều hoa khôi hết 4 năm. Trai theo không đếm hết, có thằng còn chờ trước trọ cả đêm chỉ để nói chuyện Trinh nó cũng không thèm, tự nhiên qua năm 2 nó lại quen anh ấy, tức là chồng nó đó.
Nhưng chị cảm nhận Trinh nó vẫn chưa biết yêu đâu, chị thấy nó thương, cảm kích hơn là yêu. Một phần vì gia đình chồng nó cũng có địa vị nên được lòng bố mẹ Trinh, thế là ép lấy nhau. Kể ra cũng tội ông chồng, lấy con Trinh về nó cũng vậy à, kiểu con Trinh nó không hay sống không có tình cảm, nên càng lúc chồng nó càng chán rồi ra ngoài bậy bạ, nó cũng chịu đựng cố gắng làm cho tốt phận vợ, sinh con nhưng gia đình kia làm sao mà chấp nhận được nên mới đỗ vỡ.
Chơi với nó từ bé nhưng đây là lần đầu tiên chị được thấy nó khóc vì một người đàn ông nó thương yêu như vậy đó, cũng mãnh mai yêu đuối như bao cố gái khác thôi chứ manh mẽ gì đâu. Vậy là con bạn mình biết yêu thật sự rồi đó. Chị nói ra em đừng giận chị nhé. Lúc mới thấy em, chị nghĩ em công tử ngoài cái mác đẹp trai ra thì không có gì để đáng tin và yêu cả, nhưng sự việc ngày hôm qua đã làm thay đổi suy nghĩ của chị về em rồi đó, chị tin em đủ sức và manh mẽ để yêu con Trinh. Em đàn ông lắm, không phải ai vào hoàn cảnh như em nhất là sau khi nghe tin bạn gái mình ngoại tình mà còn đủ tỉnh táo để chịu trận đâu. Chị phục em thật đó.
Nghe xong mà thấy cuộc sống quanh chị cũng dữ dội quá, hoa khôi tận 4 năm thì kinh khủng rồi. Nhưng đâu đó trong thâm tâm mình lại thấy tội cho chồng chị, lấy một người vợ mà người ta không thương mình thì sinh đốn cũng đúng thôi, nhưng dù gì những hành động của gia đình anh ấy và chính bản thân anh ấy đối xư với chị như vậy mình không thể nào chấp nhận được. Mình suy nghĩ xong lại cười nhẹ rồi nói với chị Trâm.
– Ai trong hoàn cảnh như em cũng làm vậy thôi. Nhưng mà sao chị Trinh chảnh như vậy chứ.
– Đúng rồi đó, bà đó chảnh dễ sợ, nhiều anh hiền lành đẹp trai theo ghê lắm mà không thích là không thích. Nghĩ lại thấy tội cho chị, giờ vẫn ế.
– Thôi đi chị cũng kén chứ ế đâu.
– Ế thật đó cưng. Mà chị hỏi chuyện này em trả lời giúp chị nhé.
– Trinh có thai em tính sao ?
– Ớ, sao chị lại hỏi câu đó.
Mình chợt giật mình vì câu hỏi đó, một câu hỏi quá ranh ma hám ý mà mục đích của câu hỏi này có khi lại là chuyện khác.
– Có với ai chứ ?
– Ớ không với em chả nhẻ với ông nào à.
– Của em thì em nhận chứ sao ?
– Có dám từ bỏ việc học đê ở bên lo chăm sóc cho con và con Trinh không ?
– Nếu buộc phải nghỉ học em phải nghỉ, thậm chí là đi làm để nuôi con. Nhưng chị hỏi vậy là có ý gì.
– Thôi không có gì. Không được thì bỏ đừng có theo khổ cả gia đình, Trinh nó còn cu Lin nữa.
Chị vừa nói vừa cười rồi lại nói.
– Có gì em cứ nói với chị Trinh đi.
Thật sự lúc đó mình vừa vui vừa lo. Lo vì nếu vậy việc học mình phải bỏ lại rồi, còn vui vì mình sắp được làm bố rồi….
Trích dẫn:
Giả sử có hằng nghìn người đi qua bên mình em, thì em vẫn nhận ra tiếng chân anh, bởi vì bước chân của 999 người đều dẫm lên mặt đường, riêng chỉ mỗi bước chân anh là đi vào trái tim em.
Câu nói mà chị vẫn hay nói mỗi khi đi sợ mình ghen. Vu vơ ghi ra cho mọi người đọc Và là cũng là câu nói lúc mình và chị gặp lại nhau sau 7 tháng. Đúng là ngày này 13/12, cái ngày mà mình không gặp lại chị thì chắc chắn giờ mình đã ngồi ở Canada và du học rồi.
Hết chapter 13
Đăng nhận xét