[Truyện] Cảm nắng chị cùng dãy trọ - Chapter 2

Vẫn như những buổi sáng bình thường khác, sáng hôm ấy mình cùng thằng bạn đi làm tiệc cưới mải từ bảy giờ đến miến hai giờ chiều. Tuy không phải là lần đầu tiên mình đi làm cái này nhưng nó vẫn thật sự rất mệt, nhất là cẳng chân.


Mình lết về nhà trên con xe hăng cải 19 năm sử dụng cùng với cái bụng đói cồn cào, lật đật ghé vào tiệm mua ổ bánh mì về gặm đỡ rồi đi thẳng một mạch về nhà tính ngủ lấy sức chiều rủ chị đi chơi cho vui.

Thế nhưng vừa bước tới cổng, vẫn giọng nói lanh lảnh của chị nhưng hôm nay lại pha thêm một giọng đàn ông nữa. Mình mở cổng ra thì thấy chị đang ngồi chơi cười đùa vui vẻ với một tên nào đấy. Thấy mình, chị vẫy tay ý ới:


– T! Lại đây ăn nhãn nè!

– Dạ! – Mình gật đầu tiến đến.

Thấy mình, tên lạ mặt gật đầu cười thân thiện, mình cũng gật đầu theo. Chị giật tay áo kéo mình ngồi xuống cái ghế bên cạnh rồi dí vào tay mình vài quả nhãn:

– Đây là em họ của bạn chị, mới chuyển vào sáng nay! – Chị giới thiệu.

– Uh, chào bạn, mình tên T!

– Bạn ở phòng đầu tiên hả? – Hắn cười hỏi.

– Uh!

– Tui ở phòng thứ ba, có gì qua chơi cho vui, chứ tui ở có mình à!

– Uh, được rồi!

Mình cười cười cho qua lệ, với lại không biết tại sao nhưng mình thấy tên này trông có vẻ không thân thiện như mình nghĩ, vì trông cách hắn ăn mặc với cách nói chuyện thì mình đoán đây là một tên ăn chơi. Không biết là phải không nhưng mình nghĩ thế.

Chị thì tất nhiên không biết điều đó nên thản nhiên vui vẻ trò chuyện:

– Nói cho T biết nhé, Vũ nó từng là vận động viên xe đạp rồi á! – Chị tươi cười khoe thành tích, mặc dù nó cũng chẳng phải của bản thân.

– Ohh, vậy Vũ chơi cho đội nào thế? – Mình hơi ngạc nhiên.

– Hồi trước chơi cho BD, mà tại lên đại học rồi nên nghỉ, không chơi nữa! – Hắn đáp.

– Em thấy đi cái đó cũng được mà, đâu nhất thiết phải vào đại học, ra trường thất nghiệp là có á! – Nhỏ em gái hỏi.

– Tại trong đó áp lực cao lắm, với lại thích đi đại học hơn, có nhiều gái, hề hề!

– Biết mà, mấy đứa bây đứa nào cũng hám gái! – Chị tặc lưỡi.

– Em đâu có đâu! – Mình lơ đãng đáp.

– Chị không tin đâu, kiểu gì cũng dắt gái về thôi à!

– Em xấu vậy lấy đâu ra chị, nếu có thì Vũ ấy! – Mình hất mặt sang phía hắn.

– Ây dà, không được à nha. Anh em mình cùng hội cùng thuyền mà! – Hắn lắc đầu chép miệng.

Cả đám cứ thế cười đùa với ăn trái cây, một lúc sau thì có tiếng xe tay ga ngoài cổng:

– Đây, nhân vật chính đến rồi nha! – Vũ cười đứng dậy.

– Thôi để chị mở cổng! – Chị đứng dậy theo.

Mình theo quán tính cũng quay lưng xem ai đang ở ngoài thì trước mắt mình là một gã đàn ông nữa, ăn mặc bảnh bao, trông rất lịch sự, đúng phong thái của dân văn phòng.

Thế nhưng cái mà mình quan tâm hơn đó là mối quan hệ giữa chị và người này. Mà không, phải khẳng định rằng người đàn ông này chính là bạn trai của chị, cái khoác tay tình tứ thế kia, cái nụ cười tươi của hai người dành cho nhau thế kia thì bảo sao… lòng mình không đau mới lạ.

Tuy vậy thì mình cũng không nhu nhược đến cái mức bộc bạch một cách rõ ràng như trong các bộ phim truyền hình là mặt mày buồn thảm rồi khóc sướt mướt hay là nhào vô ăn thua đủ với người đàn ông kia đâu, mặt mình lúc đó rất bình thường, phải nói là bình thường đến mức bất thường luôn. Trong khi mọi người đang cười nói thì mình lúc đó lại im lặng nhìn chị một hồi lâu cho đến lúc hai người đến gần:

– Ngồi xuống đây nè anh! – Chị ấn vai hắn xuống rồi nhìn xung quanh xem có cái ghế thừa nào nữa không.

Biết ý nên mình chủ động đứng dậy:

– Chị ngồi đây đi, em về phòng!

– Ủa, sao vậy em? Mới ngồi chơi thôi mà! – Chị ngạc nhiên nhìn mình.

– Em mới đi làm về nên mệt, giờ buồn ngủ quá! – Mình vờ ngáp.

– Ừ… thế em nghỉ đi cho khỏe, mà đợi chút để chị mang nhãn cho! – Chị đưa tay vào rổ nhãn.

– Thôi được rồi chị, em không ăn đâu, thôi em về phòng đây!

Mình từ chối rồi gật đầu chào mọi người, sau đó lẳng lặng về phòng bỏ lại sau lưng cái nhìn khó hiểu của chị.

Nằm trên giường mà đầu óc cứ nghĩ về cái cảnh ban nãy, cái nụ cười tìn tứ kia của chị. Mình chẳng thể nào vứt nó ra khỏi tâm trí, và cứ thế đầu óc suy nghĩ miên man cộng thêm cái mệt của ngày làm việc nên mình đánh một giấc đến tận chiều muộn, khi ánh mặt trời khuất bóng, mình mệt mỏi nhấc cái thân tàn tạ ra khỏi nhà đi ăn tối rồi vào trong quán game chơi đến gần mười giờ đêm mới về.

Đứng trước cửa phòng, mình đảo mắt sang phòng chị thì thấy đèn vẫn sáng, mọi khi tới giờ này thì chị đã tắt đèn đi ngủ, còn hôm nay chắc có sự hiện diện của tên đàn ông kia nên … Nghĩ tới đấy thì đầu óc mình lại càng thêm rối, mình biết mình ghen như thế này là nhảm nhí nhưng biết sao được, mình lỡ yêu chị rồi mà, ai nói mình yêu đuối mình chịu, tính cách nó định sẵn như vậy rồi.

Và lại một buổi sáng tiếp theo, hôm ấy lại là một ngày nghỉ, thực sự lúc chưa có hai tên kia thì ngày nghỉ đối với mình là niềm vui khi có chị bên cạnh, còn bây giờ… nó chẳng khác gì một sự tra tấn cả thể xác lẫn tâm hồn khi mình vò đầu bứt tóc trong bốn cái bức tường cùng không gian chật hẹp này. Còn phía bên kia phòng, tiếng cười nói rôm rả của chị và mấy người kia cứ ong ong trong đầu mình. Cuối cùng mình quyết định xin một công việc làm thêm.

Ở cái đất BD này, việc làm thêm cho sinh viên là khá nhiều, thế nhưng vì mình khá nhút nhát nên chả dám làm gì, đành nhờ thằng bạn xin hộ đi làm chung với nó, cuối cùng mình được nhận vào làm cho một quán bar sau một bài phỏng vấn của quản lý.

Chiều hôm sau, mình bắt đầu nhận việc và đi làm, vừa đóng cừa phòng thì thấy chị đang ngồi nói chuyện với thằng Vũ. Thấy mình, chị hớn hở:

– T, tối rảnh không đi ăn cháo gỏi vịt?

– Tối nay em bận rồi! – Mình lơ đễnh đáp.

– Èo, tưởng em rảnh, lát nhỏ em nó lên SG lại rồi, tính rủ em đi chơi! – Giọng chị chùng xuống.

– Ừ, có Vũ đi là được rồi, thôi em đi làm đây! – Mình cười chào rồi quay đi.

Nói rồi, mình nhanh chóng leo lên xe thằng bạn rồi chạy biến. Mặc dù không có tên đàn ông kia thế nhưng mỗi khi nhìn chị là mình lại thấy mệt mỏi, người ta nói yêu đơn phương là yêu cao thượng, mình thấy nó giống như là sự kiểm soát kẻ hèn mọn của bản thân xem mình chịu đựng được tới mức nào thì đúng hơn, và đây là lần thứ hai mình được nhận điều này…

Những ngày đầu tiên làm việc ở bar là những ngày mình cảm thấy khó chịu nhất, thực sự mình không thích cái không khí ngột ngạt của nơi này, phải nói là rất ghét mới đúng, lỗ tai khi nào cũng bùng bùng âm thanh nhạc nhảy, con người nói chuyện với nhau không quá hai mét và thậm chí còn có vài khách bắt mình uống rượu nữa…

Thoạt đầu mình muốn nghỉ luôn cho khỏe thế nhưng thằng bạn cứ nài nỉ làm chung cho đỡ buồn nên mình cũng cố, và cũng vì thế mà mình may mắn biết được một số thứ quan trọng liên quan đến chị, chuyện là thế này…

Vẫn như những ngày bình thường, tối hôm ấy mình với thằng bạn vào bar làm, cung chỉ mới lác đác vài khách vì chưa tới giờ hot nên mình được nghỉ chân một lúc, đang đứng nói chuyện với mấy anh chị thì có thêm khách tới. Nhưng điều mình khá bất ngờ là người đó lại chính là tên bạn trai của chị Đ, người mà lúc đầu mình nghĩ là một con người đường hoàng của công việc.

Mắt mình nheo lại để nhìn thật rõ xem có phải là hắn ta không, và sự thật vẫn là sự thật, mình khá bàng hoàng là vì chị sao lại đi quen với người như vậy, hay vì hắn ngụy trang vẻ bên ngoài là một gã có học đi câu gái nên chị bị mắc lừa, nhưng điều mình sợ hơn là không biết chị với hắn đã có gì chưa, nếu chưa thì mình sẽ tìm bằng chứng để vạch trần bộ mặt của tên này cho chị thấy để chị không lún sâu vào cái vũng bùn chết người này.

Còn nếu như chị với hắn đã có gì rồi thì sao, thì mình phải làm sao, phải giải quyết như thế nào. Mình biết chị không mạnh mẽ như vẻ bề ngoài, những lần tiếp xúc với chị tạo cho mình cảm giác đó, và bây giờ chuyện này lại xảy đến, liệu chị có vượt qua được không… mình thật sự không dám nghĩ đến điều đó. Mình yêu chị và lo cho chị nên mình không muốn chị buồn. Bây giờ mình phải làm sao, những câu hỏi đó cứ loanh quanh trong đầu mãi cho đến khi thằng bạn lay vai:

– T…T! – Thằng Tư lay vai mình gọi lớn.

– Ơ… cái gì vậy? – Mình chợt tỉnh.

– Cái thằng này, ra chạy bàn kìa, khách gọi! – Nó chỉ tay phía bàn hắn.

Mình đang định tránh tiếp xúc với hắn trước thì chuyện này lại xảy ra:

– Mày thay tao tiếp bàn đó cái! – Mình nói nhỏ.

– Làm gì, tao đang phụ bàn bên kia rồi! – Nó hất mặt sang phía bàn có mấy đứa con gái ngồi.

Vậy là chuyện gì đến rồi nó sẽ đến, mình làm mặt bình thản tiến đến hỏi:

– Anh chị dùng gì ạ?

Khi mình cất tiếng thì lúc đó hắn mới ngước mặt lên nhìn mình sau khi khoác vai, ôm eo này nọ với một con nhỏ tóc đỏ tóc xanh mặc đồ không còn chỗ để hở. Lúc này ngước mặt thấy mình thì hắn mới thực sự bất ngờ đến nỗi mình còn thấy hắn hơi giật mình, để rồi sau đó hơi luống cuống quay mặt sang hướng khác và nói với con nhỏ ngồi bên cạnh:

– Em gọi đi!

– Cho vài chai Budweiser!

– Anh chị dùng gì nữa không ạ? – Mình hỏi tiếp.

Nhỏ tính gọi tiếp thì hắn tiếp lời:

– Cứ vậy đã! – Hắn phất tay.

Thế là mình lui lấy bia lên cho hắn, mình cũng tính lấy điện thoại chụp lén lại rồi đưa chị xem nhưng trong này ánh đèn khá mờ cộng thêm là hắn cũng đã đề phòng hơn khi biết mình làm ở đây nên mình đành thôi.

Cũng không lâu sau đó, hắn và con nhỏ kia nhanh chóng rời khỏi quán, chắc hơi ngại khi biết mình. Mình cũng đoán là hắn sẽ tìm mình để nói chuyện, thứ nhất là mua chuộc, thứ hai là kể lể, giải thích này nọ nhằm bao che bản chất của mình.
[next]

Tối hôm đó mình được về sớm, mở cổng đi vào thì thấy chị ngồi ngay hiên cửa, đôi mắt dán vào màn hình điện thoại xem thứ gì đó rất chăm chú. Nghe tiếng mình mở cửa phòng thì chị mới ngước mặt lên:

– Ủa, về rồi à! – Chỉ mỉm cười hỏi.

– Hôm nay em được nghỉ sớm! – Mình vứt cặp vào trong phòng.

– Ui trồi ôiiiiiii! – Chị trầm trồ.

– Gì vậy chị? – Mình ngơ ngác nhìn.

– Làm gì mà sặc mùi nước hoa vậy nè, lại còn của con gái nữa chứ, nói đi… em làm việc gì! – Chị nheo mắt hỏi.

– Thì em… em đi phụ quán nhậu mà, tại có khách kia bị ngã nên em đỡ người ta thôi! – Mình bịa chuyện.

– Thật không á, đừng để sau này con người ta vác cái bụng chà bá về là không được đâu nghen! – Chị bụm miệng cười.

– Trời, nói vậy cũng nói được, mà sao hôm nay chị ngủ muộn vậy? – Mình trớ sang vấn đề khác.

– À, chị bận xem cái này, mà tiện thể cho chị hỏi luôn! – Chị hơi ngập ngừng.

– Gì vậy chị?

– Con trai thì thích được tặng quà gì nhỉ?

– Sinh nhật bạn trai chị hở? – Mình hơi nhíu mày.

– Sao em biết! – Chị ngạc nhiên.

Nói đến đấy, lòng mình chợt nhói lên, cái cảm giác người mình yêu lại yêu người khác thật khó chịu, nhất là khi kẻ đó lại là một tên sở khanh. Nhìn chị quan tâm hắn như thế, mình lại càng thêm bực:

– Chị quen ảnh lâu chưa! – Mình ngồi xuống thềm.

– Cũng được một năm rồi em! – Chị nhìn lên trời đáp.

– Ảnh có tốt không chị? – Mình hỏi tiếp.

– Gì vậy em, bữa nay quan tâm chị đột xuất, có chuyện gì đó! – Chị nheo mắt nghi ngờ.

– À không… không có gì đâu… tại em buộc miệng hỏi vậy thôi! – Mình xua tay.

– Hihi, chị đùa thôi. Mà em chưa trả lời câu hỏi của chị đó! – Chị cười cười.

– Em không biết, em chưa bao giờ được con gái tặng quà! – Mình lắc đầu.

– Trời, đừng có xạo tui ông ơi! – Chị bĩu môi.

– Em nói thật đó! – Mình gật đầu.

– Chị nói nghe nè, lên đại học rồi thì nên kiếm một đứa bạn gái đi, giúp nhau được nhiều thứ lắm!

Nghe chị nói vậy mà mình buồn rười rượi, cũng muốn nói cho chị biết là mình mong chị làm bạn gái mình biết nhường nào. Lúc đó mình cũng nói với chị, nửa đùa nửa thật:

– Nếu em kiếm không ra thì thôi chị làm bạn gái em đi! – Mình cười đùa.

– Hihi, khi nào em đá đổ được anh Quyền thì chị làm bạn gái em! – Chị cũng hùa theo.

– Thật không? – Mình nheo mắt.

– Đùa thôi mà, chị già rồi ai thèm lấy nữa!

– Xạo quá, hơn em có năm mà già gì, với lại chị đẹp mà! – Mình nói hơi quá lố.

Nói xong mới biết mình nói ngu, chị quay sang nhìn mình với ánh mắt khó hiểu, như kiểu cố nhìn tâm can mình xem có đúng như suy nghĩ của chị hay không, lúc đó mình cũng liều mạng nhìn lại chị, bốn mắt nhìn nhau một hồi. Và người thắng là mình, được một lúc chị đảo mắt rồi quay mặt sang hướng khác nói với giọng ấp úng:

– Cái thằng này, đùa gì mà ghê quá vậy! – Chị ấp úng nói.

– Hề hề, em đùa thôi mà! – Mình bình tĩnh đáp.

Lúc đó mình thoáng để ý thấy chị hơi đỏ mặt lên, không biết có phải không hay tại vì ánh đèn điện làm mình nhìn nhầm, cơ mà thôi cho tâm hồn được ảo tưởng tí.

Hai chị em cũng dừng lại tại đó luôn vì trời đã về khuya, mình cũng mệt lừ nên muốn ngủ nạp lại sức. Sáng hôm sau, đúng hơn là buổi trưa, sau khi tan học, mình vừa ra khỏi cổng trường thì phía trước, tên bạn trai của chị đã đứng ngay tại đó, quả nhiên mình đoán không sai, chắc chắn hắn sẽ tìm mình để nói chuyện.

Thấy mình, hắn nhanh chóng tiến đến, công nhận tên này lắm trò thật, ban ngày thì luôn trong lốt người làm ăn lương thiện, đêm đến là lúc hắn biến thành kẻ chăn rau.

– Em rảnh không, mình đi nói chuyện tí nhé! – Hắn cười hòa nhã.

– Anh với em thì có chuyện gì? – Mình nhớn mày đáp.

– Thì cứ đi đã, lát sẽ có chuyện để nói!

– Tụi mày ra quán trước đi, lát tao ra! – Mình nói với mấy thằng bạn trong lớp.

Vậy là mình và hắn ra quán cà phê sang chảnh do hắn chở đi, cũng vì là trưa rồi nên hắn mời nhã ý:

– Cũng trưa rồi thôi anh em mình gọi món ăn luôn ha! – Hắn nói.

– Thôi được rồi, anh có chuyện gì thì nói luôn đi! – Mình vào thẳng vấn đề.

– Rồi, vậy để anh nói luôn. Về chuyện tối hôm qua ấy, anh nghĩ chắc em hiểu nhầm!

– Hiểu nhầm gì, chuyện anh đi với ai đâu phải việc của em! – Mình cười mỉa mai.

– Thì đúng, nhưng anh nghĩ nếu em hiểu lầm mà đem chuyện này nói với Đ thì cũng không hay lắm!

– Hơ, anh nói hơi kì đấy, có tật hay sao mà giật mình, nếu anh không có ý gì với người kia thì cho dù em có nói như thế nào thì chị Đ cũng không tin. Còn nếu như anh thật sự có thì… anh biết đấy! – Mình nhún vai đáp.

– Ừ, nhưng mong rằng em cũng không nên nói ra điều này, được chứ! – Hắn bắt đầu ngọt giọng.

– Thôi, em bận việc rồi, xin phép anh em về trước! – Mình lạnh lùng đứng dậy ra về.

Hắn cũng không dở trò câu kéo nữa, nhưng chỉ độ mười phút sau thì một tin nhắn từ số điện thoại lạ mà mình biết chắc là hắn nhắn với nội dung: “Em đừng nên làm khó anh, OK. Đấy cũng không phải chuyện của em, đừng xía vào kẻo mang họa”.

Từ sau cái tin nhắn ấy, hàng loạt chuyện không vui bắt đầu xảy ra với mình.

Hết chapter 2

Lúc đó mình thoáng để ý thấy chị hơi đỏ mặt lên, không biết có phải không hay tại vì ánh đèn điện làm mình nhìn nhầm, cơ mà thôi cho tâm hồn được ảo tưởng tí.