Yêu một người kém tuổi, tôi đã buông tay…

Trong suy nghĩ của các bạn trẻ hiện nay thì tuổi tác không phải là một trong những khó khăn của một cuộc tình. Một cô gái và một chàng trai kém tuổi, họ bất chấp tất cả để được bên nhau. Bởi lẽ họ quan niệm rằng chỉ cần yêu nhau thật lòng và thật nhiều là đủ.

Tôi cũng đã từng ngu ngơ tin vào tình yêu vượt tuổi tác, từng ảo tưởng về những hạnh phúc mà tôi nghĩ tôi đủ sức dựng để dựng xây. Tôi đã từng có người yêu kém tôi 3 tuổi.


Tình cảm đến với chúng tôi nhanh hơn cả một cái nháy mắt, như đi theo tiếng gọi của định mệnh, chúng tôi yêu nhau ngay lần đầu gặp gỡ. Người yêu tôi là một người nhỏ về thể xác nhưng già dặn trong tâm hồn – đó là lí do tôi gạt đi mối quan hệ chị em để thay vào đó cái quan hệ mà bạn bè hay bông đùa là “phi công trẻ lái máy bay bà già”. Bỏ qua mọi dư luận, tôi yêu người yêu tôi như bao người con gái khác, nồng nhiệt và chân thành.

Tôi 23 tuổi. Dù rằng người yêu tôi rất tốt, luôn quan tâm tôi như một người trưởng thành thế nhưng tất cả vẫn không đủ che lấp đi sự trẻ con vốn có của một chàng trai tuổi 20.

Yêu một người kém tuổi, tôi dần mất đi sự tự tin khi nắm tay anh đi trên những con phố đông đúc người qua lại. Tôi thừa biết trong dòng người xa lạ đó chẳng ai dư thời gian để mà quan tâm đến chúng tôi, nhưng đâu đó tôi vẫn nghe thấy tiếng xì xầm khi họ lướt ngang qua, họ cười. Tôi nói với anh những gì tôi cảm nhận được, anh chỉ buông ra những lời mật ngọt nào là đối với anh tôi là xinh đẹp nhất, anh cười xòa, rồi thôi. 

Anh hòa mình vào những trò vui của người lạ trên đường, anh vẫn nắm tay tôi nhưng anh không một lần nhìn vào mắt tôi để biết tôi buồn như thế nào. Yêu anh, tôi chôn giấu thật kĩ những cảm xúc của mình. Tôi sợ khi nói ra thì cái tôi nhận được cũng chỉ là sự quan tâm hời hợt trẻ con đó. Hơn anh 3 tuổi, tôi cần nhiều hơn thế.

Yêu một người kém tuổi, tôi nhìn thấu được mọi suy nghĩ và hành động của anh. Không phải tôi hiểu rõ con người anh, mà là tôi đã từng sống ở cái tuổi của anh bây giờ. Những gì anh suy nghĩ là những gì tôi đã từng suy nghĩ, tôi bắt gặp lại chính tôi trong con người anh rất nhiều lần. Những lúc anh giận, tôi luôn hiểu lý do và biết anh muốn gì. Tôi nhường nhịn anh mỗi lần cãi nhau, tôi biết cách làm dịu đi sự nóng giận trong anh. 

Tôi đủ từng trải để hiểu được những gì anh đang nghĩ, đủ bao dung để bỏ qua cho tất cả những bồng bột thiếu chín chắn của anh. Có vẻ như điều đó tốt cho tình yêu của chúng tôi, nhưng đối với tôi điều đó thật sự tệ. Mỗi một lần tôi nhường anh là thêm một lần tôi có cảm giác như đang nhường một đứa em của mình. Mỗi một lần như thế tôi lại cảm thấy mình già dặn hơn. 

Bất cứ người con gái nào cũng mong muốn mình trở nên nhỏ bẻ và đáng yêu trong mắt người tình. Tôi cũng muốn mình được làm nũng để anh thương, muốn được giận hơn vu vơ để được anh năn nỉ dỗ dành. Nhưng tôi chưa bao giờ có thể làm được những điều tôi muốn đó, trước mắt anh tôi luôn là một người lớn còn anh lại trẻ con luôn giành phần hơn với tôi mỗi lúc giận. Là một người hiểu chuyện và biết nhường nhịn, tôi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Khoảng cách 3 tuổi từ chỗ không vấn đề gì dần chuyển sang có vấn đề theo thời gian.

Yêu một người kém tuổi, tôi sợ mất anh mỗi ngày. Ở cái tuổi 23, chẳng ai nói rằng tôi già, nhưng so với những đứa con gái trạc tuổi anh, già là một cách dùng từ chính xác đối với tôi. Tôi mãi loay hoay với công việc của mình để mưu sinh trong cuộc sống bề bộn này, tôi không đủ điều kiện để so sánh với những đứa con gái xinh xắn điệu đà ngày ngày bên anh trên giảng đường Đại học. 20 – cái tuổi chông chênh giữa một bên nổi loạn và trưởng thành, anh vẫn còn ham vui. Anh hứa anh sẽ yêu tôi cho đến cuối cuộc đời. 

Nhưng tôi luôn tự hỏi anh và tôi của ngày hôm nay có phải chỉ là một phút muốn tìm hiểu cảm giác lạ của anh không? Rồi khi anh chán chường cái lạ đã thành quen đó, khi anh lớn hơn, anh nghe lời má tìm cho mình một nửa xứng đôi vừa lứa cùng dắt tay nhau đi lên Thánh đường, lời anh hứa cũng chỉ là một lời nói thôi. Tôi suy nghĩ về chuyện tôi bị bỏ rơi mỗi ngày, đến mức trở thành một điều gì đó thật đáng sợ trong tôi. Không phải vì tôi không tin anh, mà là cách anh yêu tôi chẳng đủ tạo nên một sự an toàn. Sinh sau tôi 3 năm, anh đã không đủ “lớn” để mang lại cho tôi cảm giác bình yên.

Yêu một người kém tuổi, hạnh phúc đến với tôi khá vất vả, tôi đã buông tay vào một ngày tôi không còn có thể cố gắng được thêm nữa. Những yêu thương anh dành cho tôi, nhiều nhưng không đúng cách. Cái tôi cần là một kết quả lâu dài ở tương lai nhưng anh lại không vẽ được cho tôi viễn cảnh về hạnh phúc đó. Có thể tôi ích kỉ khi chỉ nghĩ đến cảm giác của mình, nhưng chặn đường để tôi đến với anh có quá nhiều chông gai mà tôi không đủ sức vượt qua nó. Tôi muốn yêu một người có thể làm chỗ dựa cho tôi, tôi cần được yêu thương như một đứa trẻ chứ không muốn yêu một người như yêu một đứa em trai.

T.H

Tôi cũng đã từng ngu ngơ tin vào tình yêu vượt tuổi tác, từng ảo tưởng về những hạnh phúc mà tôi nghĩ tôi đủ sức dựng để dựng xây. Tôi đã từng có người yêu kém tôi 3 tuổi.