Truyện xưa giờ mới dám thổ lộ - Truyện kinh điển - P12



Người con gái thứ 3: Mưa trái mùa (Phần 5)

Gần hai tuần kể từ ngày xảy ra chuyện. Hắn bây giờ trông không khác gì mấy anh văn nghệ sỹ. Thiếu sự chăm sóc của cô nhìn hắn biết ngay. Người thì nhếch nhác, quần áo nhăn nhó, đầu tóc không chải. Miệng hắn lúc nào cũng có điếu thuốc phì phèo. Đã 2 ngày hắn không sang nhà cô nữa. Hắn chán, hắn đã nản thật. Cô vẫn thế vẫn lặng im không nói,  vẫn không gặp hắn. Hắn buồn, buồn rười rượi. Hắn nhớ những ngày bên cô. 

Và hôm nay hắn ngồi một mình trong nhà hắn lại khóc. Hắn lại rơi nước mắt. Hắn nhớ cô, hắn đau đớn khi phải xa cô như vậy. Chỉ hiểu lầm thôi mà Thuỷ ơi. Anh có làm gì đâu. Anh yêu em mà Thuỷ ơi. Hắn cứ lẩm nhẩm mấy câu nói đó. Rồi hắn nghĩ không biết giờ này cô có nhớ hắn không, cô buồn cô khóc thì hắn xót lắm, hắn sẽ tan nát cõi lòng mất. Trời mấy tuần nay cứ mưa phùn và lạnh giá. Nói cứ sụt sùi như tâm trạng của hắn bây giờ. 

Thực sự lúc này có thể được đập một cái gì đó hắn sẽ làm ngay. Hôm qua khi ngồi học hắn nhớ cô, hắn không biết làm sao được nữa. Một cơn tức nổi lên và hắn ném hết sách ra cửa. Nhìn hắn sao mà tội nghiệp thế. Hắn ngồi thừ ra dựa vào cửa và im lìm không nói. Cũng có thay đổi được gì đâu, ngồi thừ mặt ra một lúc lại lui cui nhặt sách cho lên giá. Cả đêm qua hắn ngủ được có 2 tiếng. Mấy ngày nay hắn hầu như không ngủ được. Cảm giác ngày xưa đau đớn lại trở về.

Chiều nay về nhà hắn cũng không buồn ăn cơm. Mua cái bánh mỳ gặm mà đắng ngắt trong họng. Được nửa cái hắn không ăn nữa ra phòng ngoài ngồi ôm gối nhớ về cô. Hắn cứ ngồi như thế cả một buổi chiều. Khi xúc động trào đang là  lại rơm rớm nước mắt. Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua nhưng nỗi buồn thì cứ thường trực mà càng trào dâng trong hắn.

-  Q ơi, Q ơi có nhà không. Tiếng một người con gái gọi hắn.

Hắn tỉnh ra. Lau nước mắt định thần nghe xem là ai mà gọi hắn vào lúc chiều muộn thế này.

-  Q ơi, Q ơi mở cho mình cái cửa.

H đúng H rồi. Hắn chạy vội ra. Mấy nay H ở nhà chị gái nên hắn cũng không biết tình hình thế nào. Mà hắn còn tâm trí nào mà nghĩ về H nữa.

-  H à, sao đến muộn vậy. Đi có một mình thôi à.

-   Tôi vừa mới về nhà. Tôi sang tìm ông luôn xem ông thế nào. Sao trông kinh thế này.

-  Vào nhà đi cho khỏi lạnh.

Ngồi xuống, H nhìn hắn ái ngại. Có lẽ H không ngờ mới gần 2 tuần không gặp hắn tiều tuỵ như vậy. Cô có vẻ xót xa.

-  Uống nước gì tôi lấy cho.

-  Cho mình cốc nước lọc nóng.

-  Đợi chút nhé.

Hắn đi vào trong nhà lấy nước cho H trở ra hắn mới nhìn kỹ H. Cô trông khá hơn rồi, không xanh sao như hôm trước.

-  Đã khá hơn chưa.

-  Rồi.

-  Đã đi học lại chưa.

-  Rồi được 3 hôm rồi, hôm nay về lại nhà trọ.

-  Còn buồn không.

-  Quên nó đi. Mà Q này

H ngập ngừng không nói lên lời. Hắn nhìn cô và hỏi.

-  Sao có việc gì vậy.
-  Tôi … tôi… biết nói với ông thế nào nhỉ. Hắn cười nhẹ không nói.
-  Tôi … ngu ngốc phải không

Hắn chỉ cười lắc đầu. Nhìn hắn dừng một lúc H tiếp lời.

-  Hôm đó không hiểu sao tôi lại nói vậy. Tôi … tôi

-  Không có gì đâu. Lúc đó bà đang buồn mà. Không sao đâu.

-  Không phải thế. Tôi … hôm nay sang đây cũng để nói với ông điều này.

H dừng lại quan sát hắn. Cô muốn xem phản ứng của hắn như thế nào rồi mới nói.

-  Tôi … không hiểu sao, thời gian gần đây thấy cứ làm sao ý.

-  Làm sao là thế nào.

-  Tôi …. Tôi …. thấy chẹp …không biết nói thế nào nhỉ.

-  Bà cứ nói đi tôi đang nghe mà.

-  Tôi … thấy nhớ ông.

Hắn lặng im không nói sau câu nói của H. H nhìn xem phản ứng của hắn như thế nào khi cô nói như vậy. Hắn hơi thẫn thờ một chút.

-  Nên hôm đó tôi mới nói vậy.

-  H này, mình là bạn bao lâu nay rồi. Thực sự tôi coi H và An là bạn thân nhất của tôi. Bà cũng biết tôi thực sự rất quý bà. Nhiều người còn hiểu nhầm tôi và bà còn có tình cảm với nhau. Có lẽ do tôi và bà quá gần gũi phải không.

-  Không phải. Tôi biết Q chỉ coi tôi là bạn nhưng tôi ….

Hắn lại lặng im. H tiếp lời

-  Tôi không hiểu tình cảm của tôi lúc này thế nào nữa. Từ hôm ông giới thiệu Thuỷ tôi cứ làm sao ý. Tôi … cứ buồn buồn. Tôi … tôi … nhớ ông.

-  Thế còn Minh thì thế nào.

-  Tôi không hiểu sao tôi lại đi chơi với Minh nữa. Rồi … tôi dại quá Q ạ.

-  Bà và Minh chia tay rồi à.

-  Thực ra trước hôm tôi sang nhà ông hai ngày, có một cô  gái tìm đến và nói với tôi tất cả về hắn. Tôi đau đớn quá Q à. Hắn bây giờ đang yêu 4, 5 cô liền lúc. Tôi cũng chỉ là chỗ chơi bời của hắn.

-  Sao bà dại thế.

-  Tôi không biết sao tôi lại như vậy.

-  Bây giờ Minh làm sao rồi có đến chỗ bà không.

-  Anh Hùng anh họ tôi hôm trước qua nhà thăm tôi. Nghe chị tôi kể chuyện đã tìm Minh và đánh nhau với hắn rồi.

-  Thế có làm sao không.

-  Nghe nói có người can kịp thời nên chỉ xây xát mặt mày.

-  Tự dưng dây vào mấy vụ này. Bà bất hạnh quá.

-   Cũng đáng đời tôi thôi. Bao nhiêu người tử tế đến thì không tiếp. Rồi tự dưng ngu ngốc bập vào. Thôi ông ạ cũng là bài học kinh nghiệm.

-  Thế bây giờ bà định thế nào.

-  Quên nó đi thôi chứ chả nhẽ đi ăn vạ cái hạng ấy sao được. Mà tôi thực sự cũng không thích hắn. Chỉ vì hắn nhiệt tình, quà, hoa suốt nên tôi siêu lòng tưởng hắn yêu mình thật.

-  Thế còn.…

-  Ý ông là sao.

-  Bà có bị làm sao không.

-  Bị cái gì.

-  Thế mà không hiểu. Có bị dính ý. H cười nhạt khi nghe hắn hỏi.
-  Không tôi không bị sao cả. Ông thật là.

-  Hôm trước bà nói bà trao tất cả cho hắn rồi mà. Nên tôi mới hỏi.

-  Ừ nhưng không sao đâu.

Hắn và H trâm ngâm không nói nữa. Đúng thế từ xưa đến nay H chỉ tâm sự mọi chuyện với mỗi mình hắn. Hắn đối với H như một chỗ dựa tinh thần của cô. Có lẽ vì quen nhau lâu nên không nghĩ gì cả. Khi hắn giới thiệu người yêu thì H mới thấy như mất một cái gì đó. Có lẽ lúc đó H mới phát hiện tình cảm của mình với hắn. Vậy nên H mới hành động dại dột như vậy.

-  Q này. H nói phá tan bầu không khí im lặng.

-  Tôi đang nghe bà nói đây.

-  Tôi có lẽ sai rồi. Chuyện của ông tôi là người có lỗi lớn. Thế ông làm lành với Thuỷ chưa. Nhìn ông thế này tôi biết chắc vẫn giận nhau à.

-  Ừ từ hôm ở nhà bà về Thuỷ vẫn chưa gặp và nói chuyện với tôi.

-  Tôi hỏi ông một câu này.

-  Bà cứ hỏi.

-  Ông thấy tôi thế nào.

-  Ý bà là như thế nào.

-  Là ông cảm nhận tổng thể về tôi.

-  Cái này thì… tôi thấy bà thông minh, xinh đẹp, giỏi giang, khó gần, yếu đuối và tham vọng.

-  Cả tham vọng nữa cơ à.

-  Ừ tôi nghĩ thế.

-  Q này tôi hỏi ông một câu nữa nhé

-  Bà cứ nói.

-   Nếu không có Thuỷ tôi nói tôi nhớ ông ông có yêu tôi không.

Hắn trầm ngâm nghĩ ngợi một lúc. Hắn nhìn H thật lâu xem cô hỏi hắn như vậy có ý gì khác không. Rồi hắn trả lời.

-  Có lẽ là không. Tôi chưa bao giờ cảm thấy nhớ nhung bà cả. Tôi chỉ coi bà là bạn thân của tôi thôi.

-  Ừ chắc tôi đa cảm mà ra thôi. Tôi xin lỗi ông về chuyện vừa rồi. Thôi quên hết buổi nói chuyện hôm nay đi nhé. Thôi trở lại như cũ nhé.

-  Có gì đâu. Tôi có giận gì bà đâu. Có khi có chuyện như vậy tôi với bà mới hiểu nhau hơn và….

-  Và ông cũng đo lường được tình cảm của Thuỷ gì.

- 

-  Thuỷ ghen ghê nhỉ.

-  Bà cũng là phụ nữ bà phải hiểu cho cô ấy chứ. Thấy người con gái khác ôm người yêu mình ai mà chả ghen. Khi đi đối chất thì lại xác nhận thì không giận mới là không bình thường.

-  Thế ông định thế nào.

-  Tôi bây giờ cũng chả biết làm thế nào nữa. Có lẽ chỉ đợi thôi. Nhưng tôi bây giờ cũng hơi giận Thuỷ.

-  Sao lại giận.

-  Vì cô ấy không tin tôi.

-   Ông thôi đi ông không làm được gì đâu. Người thắt nút phải là người cởi nút. Ông nhiều khi thông minh nhưng trong chuyện tình cảm tôi thấy ông cũng ngờ nghệch lắm.

-  Sao bà nói vậy.

-  Ngày xưa sang chơi với tôi sao ông không rủ tôi đi chơi

chỉ rủ đi sinh nhật, đàn đúm với bạn bè cấp 3 ông mới rủ.

-  Ừ thì tôi chỉ nghĩ thế.

-  Tôi muốn ông rủ tôi đi chơi riêng lâu rồi mà ông không rủ.

-  Sao bà không nói.

-  Tôi là con gái mà. Thôi không nói chuyện này nữa. Tôi đã hiểu ông rồi. Bây giờ tôi cần phải làm một việc cho ông.

-  Việc gì.

-  Thế ông có muốn làm lành với Thuỷ không.

-  Sao lại không muốn.

-  Vậy thì chở tôi bây giờ sang nhà Thuỷ để tôi nói cho. Chỉ có tôi nói lúc này thì mới giải toả được hiểu lầm của ông và Thuỷ. Ông ngờ nghệch thế nhỉ.

Hắn mừng húm khi nghe H nói vậy. Liếc nhìn H hắn thấy cô cười gượng gạo. Hắn và H đứng dậy. Hắn đứng trước mặt H hai tay đặt lên hai vai H. Nắm chặt vai H hắn nói.

-   H này, cám ơn tình cảm của bà đối với tôi. Tôi rất trân trọng nó. Hai chúng ta chơi với nhau từ nhỏ đã biết hết tính nết của nhau. Bà ít nói, tôi ít nói nếu mà lâu dài thì có lẽ không phù hợp đâu. Mình là bạn thì tốt nhất bà có nghĩ vậy không.

H không trả lời nhìn hắn thật lâu và cô gật đầu. Hắn tiếp lời

-   Bà xinh đẹp thông minh chắc chắn sẽ có một bạch mã hoàng tử tìm đến thôi. Đó mới là người phù hợp của bà.

-  Thôi đừng an ủi tôi. Dù nói gì thì tình cảm của tôi bây giờ là thế. Tôi biết tôi đã không nhận ra, tôi quá lạnh lùng. Cũng bởi tôi không muốn ảnh hưởng học hành nên mới có thái  độ đó. Ông nói tôi tham vọng có lẽ là đúng. Tôi cám ơn ông vì những nhận xét thật lòng.

-  Mãi mãi là bạn thân nhé.

-  Ừ, nhưng làm việc này cho ông, ông phải trả công tôi ngay bây giờ.

-  Bà nói đi.

-  Ôm tôi một lần được không. Tôi biết sau buổi hôm nay tôi không còn cơ hội nữa.
Hắn nhìn thẳng vào mắt H. Cô nhìn lại rồi cúi đầu e lệ. Một cái ôm thôi mà. Một cái ôm với người bạn thân mà lại có tình cảm thôi mà. Không biết hắn làm vậy là có lỗi với cô không. Hắn nghĩ ngợi một lúc rồi ôm chặt H vào lòng. Cô buông thõng tay và nép chặt vào ngực hắn. Một lúc sau hắn đẩy H ra và nhìn cô. H đang rơm rớm nước mắt.

-  Thôi mình đi nhé.

-  Ừ, ông ra trước đi tôi vào nhà vệ sinh một lát.

-  Vậy tôi đợi nhé.

Hắn ra ngoài đợi một lúc sau phải gần 10 phút mới thấy H ra. Liếc nhìn cô hắn biết cô vừa khóc. Cô chắc vừa nức nở. Cô tiếc cho mình. Thực ra bây giờ ngồi viết những dòng này hắn biết. Nếu trước khi gặp Thuỷ, H mở rộng tấm lòng và đón nhận tình cảm của hắn. Thì có lẽ bây giờ H và hắn sẽ là một đôi. Bởi lúc đó sau khi chị đi lấy chồng hắn thèm có   một bờ vai chia sẻ. Hắn thèm có một người bên cạnh hắn  để hắn bớt đớn đau bớt đơn. 

thực sự hắn cũng đã tìm đến H. Nhưng điều mong muốn đó của hắn không nhận được. Hắn cũng khá kiên trì nhưng H dường như có nhiều mục tiêu và yêu là mục tiêu thứ yếu. H vẫn nghĩ để ra trường thì nhận lời với hắn cũng không muộn. Trong mắt H, hắn cù lì ít nói chắc chả có em nào thích được. Đến khi hắn dẫn Thuỷ đến giới thiệu thì H lúc này mới thấy sai lầm. Cô  đã chủ động đến với hắn. Việc cô chuyển ra ngoài ký túc xá cũng là để không bị khống chế thời gian có thể gặp hắn bất kỳ lúc nào. Thế nhưng bản chất kiêu kỳ của cô không mất việc tìm đến Minh và đi chơi với Minh thực ra cũng để hắn chú ý đến cô. Nhưng đó quả là sai lầm của cô. Nên cô cũng giám trách gì Minh đâu. Khi Minh bỏ cô, cô chỉ tiếc một điều là cái quý giá nhất của cô bị Minh tước đoạt mất.
H và hắn sang nhà cô. Ông trời quả thực thương hắn. Hôm nay thì hắn gặp được cô. Ba cô nàng vừa ăn cơm xong đang ngồi uống nước. Nhìn thấy H và hắn Linh mới ngồi rồi hai cô lủi ngay vào phòng trong. Còn cô bây giờ hắn mới nhìn kỹ sau gần 2 tuần không gặp. Buồn man mát, gầy đi một chút. Trong lòng hắn trào lên sự xót xa. Chỉ vì hiểu lầm nhau thôi mà em khổ thế này. Hắn thương cô quá. Cô không nhìn hắn. Cô mời H uống nước và đẩy hững hờ cốc nước trước mặt hắn. Hắn đón nhận và nhìn cô không chớp mắt. H thì gượng cười. Im lặng là không khí lúc này. Thực ra H cũng không  biết bắt đầu thế nào. Cuối cùng cô cũng mới lên tiếng.

-   Thế hai người sang đây để ngồi uống nước thôi à. Có chuyện gì thì cứ nói bây giờ tôi xin lắng nghe.

-  Thuỷ này, mình và Q sang đây cũng vì chuyện vừa xảy ra.

Ngừng một lát H nhìn cô. Cô vẫn thế vẫn không thay đổi  thái độ.

-  Mình sang đây để giải thích mọi chuyện. Mình đã sai lầm khi kéo hai bạn vào chuyện của mình. Trước hết mình phải nói lời xin lỗi hai bạn.

Và thế là câu chuyện qua lại của hai người con gái. Hắn lặng lẽ đứng lên và đi ra ngoài cửa hút thuốc để cho hai người con gái nói chuyện. Bây giờ hắn mới thấy mệt mỏi rã rời. Hắn mới cảm thấy đói. Suốt cả ngày hôm nay hắn mới chỉ có nửa cái bánh mỳ vào bụng. Lúc nãy nói chuyện với H nên hắn quên đi cảm giác của mình. Bây giờ hắn mới thấy mệt. Hắn rùng mình và hắn ra đưa chìa khoá vào xe định dắt đi nhưng không nổi. Trời lại mưa phùn rả rích. Mệt, đói, buồn ngủ là cảm giác của hắn lúc này. Hắn lảo đảo đi ra đầu ngõ. Thấy bác xe ôm hắn gọi và bác chở hắn về nhà. 

Vào nhà hắn mò vào bếp gặm nốt nửa cái bánh mỳ còn lại, uống một cốc nước và hắn lên nhà vật ra giường hắn ngủ. Hắn quá mệt mỏi rồi. Hắn ngủ vì đã hai tuần nay hắn không được ngủ. Hắn nhớ thương cô. Hắn đau xót khi nghĩ đến viễn cảnh  chia tay. Và bây giờ khi người gây ra sự hiểu lầm của hắn đã xuất hiện và giải cứu cho hắn. Hắn thấy lòng đã nhẹ nhàng. Hắn thấy như mình đã bỏ được một tảng đá ra trước ngực. Bây giờ hắn có thể được ngủ rồi. Sáng mai dậy hắn sẽ gặp  lại cô sẽ lại được yêu cô lại được bên cô. Hắn rút ra một kinh nghiệm để đời. Là hắn cần phải thận trọng trong lời nói và ứng xử khi có cô bên cạnh. Không thể vô tư được nữa. Bây giờ chỉ có cô thì hắn mới được thân thiết với bất kỳ người phụ nữ nào hắn cũng cần phải có khoảng cách nhất định. Hắn sợ lắm rồi.
Hắn nằm ngủ không biết bao lâu. Mở mắt ra cô đang ngồi cạnh hắn. Cô đang vuốt tóc hắn nhìn hắn âu yếm và nước mắt rôi lã chã. Cô đang khóc. Cô thương hắn. Cô biết vì cô mà hắn mới tiều tuỵ như thế này. Nhìn thấy cô hắn cầm chặt lấy tay cô. Kéo cô nằm xuống cạnh hắn và ôm chặt cô vào trong lòng. Ấm áp, mềm mại và thanh thản là cảm giác của hắn lúc này. Cô đã về bên hắn. Cô không còn giận hắn. Hắn thương cô biết nhường nào.

-  Đừng khóc nữa em. Mọi chuyện qua rồi.

-  Em ..xin ..lỗi .. em xin lỗi anh. Hư hư.

-  Thôi mọi chuyện qua rồi.

-  Em xin lỗi vì em không tin anh. Em làm khổ anh.

-   Thôi có như vậy mới biết mình yêu nhau thế nào. Đừng khóc nữa nhé.

-  Vâng, đừng giận em nữa nhe, em yêu anh lắm.

-   Anh không giận em đâu, chúng mình mấy ngày nay đều khổ như nhau mà. Em đừng khóc nữa nhé. Anh thương em lắm khi nhìn thấy em khóc. Anh yêu em lắm em có biết không.

-   Vâng em biết, em đã không nghe anh giải thích, em đã nặng lời với anh, em làm anh đau lòng.

-  Không sao đâu em, ai ở hoàn cảnh ấy đều như vậy cả. Em giận em nói thôi anh biết mà.

-  Anh đừng nói thế, anh mắng em đi. Tất cả là lỗi của em.

-  Anh không mắng người yêu anh đâu. Anh càng vui khi biết em yêu anh nhiều như thế.

-  Khi anh bỏ ra ngoài, chị H nói tất cả, ra tìm anh không thấy anh đâu em tưởng anh giận em anh bỏ em.

-  Không anh không giận em đâu. Cả ngày nay anh chưa ăn gì nên anh đói quá anh về nhà để ăn thôi.

-  Em cứ tưởng anh giận em, em sợ lắm.

-  Bây giờ anh đang bên em đây rồi. Thôi quên nó đi em nhé.

-  Em thấy anh bỏ lại xe, sao anh bỏ lại xe vậy.

-  Anh mệt quá dắt xe không nổi nên đi xe ôm về. H về rồi em !

-  Vâng em và chị đi tìm anh, em vừa đưa chị về và về đây đợi anh. Thấy giầy của anh em biết anh trên nhà, lên đây thấy anh ngủ nhìn anh sọp đi em thương anh lắm.

-  Em cũng sọp đi nhiều đấy.

Cô không nói gì ôm chặt lấy hắn. Cô ôm chặt lấy hắn mà  như sợ hắn tan biến mất. Cô bây giờ yêu hắn biết chừng nào. Hắn xoa lưng cô âu yếm. Qua cơn mưa trời lại sáng. Tình yêu của hắn dành cho cô ngày một lớn lên. Và cô cũng vậy.

-  Thế H đã nói những gì với em. Hắn nói phá tan bầu không khí yên lặng.

-  Chị kể tất cả cho em. Anh thấy không em cũng cảm nhận thấy chị có tình cảm với anh.

-  H nói cả chuyện này với em à.

-  Nếu không nói thế thì làm sao em tin.

-  Em phải tin anh. Đừng nhìn vào hiện tượng. Anh yêu em  từ trong tim anh chứ không phải chỉ bề ngoài.

-  Em biết rồi, nhưng em là con gái mà.

-Ừ.

-  anh biết không chị H vừa xinh vừa giỏi nhẹ nhàng.

Ai có người yêu mà chả sợ khi người yêu gần gũi với những người như chị. Con Linh con Nguyệt cũng nói với em thế  bảo em cảnh giác.

-  Ừ mà cũng phải, vì anh và H thân nhau quá nên cũng phải thôi.

-  Anh đã ăn gì chưa.

-  Mới gặm có nửa cái bánh mỳ còn lại. Mà mấy giờ rồi em.

-  Hơn 11h rồi anh ạ.

-  Vậy anh ngủ lâu thế rồi à.

-  Vâng.

-  Em ngồi đây lâu rồi à.

-   Vâng em ngồi hơn 1 tiếng rồi. Em nhìn anh em thương lắm. Tội nghiệp người yêu của em.

-  Thôi không nhắc chuyện này nữa. Tối nay ngủ lại đây nhé.

-  Vâng. Vậy em đi nấu cho anh bát mỳ nhé. Anh đi tắm đi hôi rình lên rồi.

-  Ừ anh đi tắm ngay đây. Anh vui quá, lại có em bên cạnh.

-  Sao anh để quần áo luộm thuộm thế.

-  Mấy ngày nay chỉ nghĩ về em anh có quan tâm gì đâu.

-  Tội nghiệp anh.

Hắn nhìn cô âu yếm và hắn đặt lên cô một nụ hôn. Một nụ hôn mà hai tuần qua hắn tưởng mất mãi. Cô và hắn cứ hôn nhau, hôn nhau mà không muốn rời ra.

Trải qua một giấc ngủ sâu, tắm xong hắn đã thấy mình khoẻ lại. Tâm trạng vui sướng hắn hát liên tục trong cả lúc tắm. Hắn gào bài hát “Said I love You but I lied” của Michael Bolton. Lúc này tâm trạng của hắn đúng như bài hát đó. Nói hắn yêu cô là nói dối mà phải rất yêu cô. Yêu cô không bút mực nào tả xiết. Ra khỏi phòng tắm mà mặt hắn cứ tươi  hơn hớn. Xuống nhà vừa nhìn thấy cô, cô đã nhoẻn một nụ cười tươi nhìn hắn. Hắn sung sướng chạy lại đằng sau cô tay ôm ngang bụng cô. Cô ngẩng mặt lên hắn thì thầm.

Cô cũng hoà nhịp cùng hắn. Cả hai đung đưa cùng hát. Hai mắt nhìn nhau không chớp mắt. Ôi sao lúc đó lại hạnh phúc như vậy. Cả một bầu không khí tình yêu hiện hữu trong nhà hắn. Có lẽ với cô và hắn đây là giai đoạn ấn tượng nhất về tình yêu mà cả hai dành cho nhau. Đối với hắn cô luôn là người để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho đến bây giờ. 

Tình  yêu mà cô dành cho hắn có đầy đủ những cung bậc của cảm xúc. Lãng mạng có, nhí nhảnh có, êm đềm có, sự tương trợ giúp nhau cũng có và cả một chút ngây thơ nữa chứ còn có cả những giây phút chia ly đau khổ. Hắn có thể liệt kê ra đây bao nhiêu cũng thấy thiếu. Hắn tận hưởng cảm giác này. Hắn chỉ muốn thời gian ngừng trôi và không gian này chỉ là của riêng cô và hắn. Và một nụ hôn, phải có một nụ hôn thì bức tranh mới hoàn hảo. Dĩ nhiên hắn hôn cô khi hết bài hát. Một nụ hôn nhẹ đầy ngọt ngào.

-  Anh yêu em quá Thuỷ ơi.

-  Anh đừng xạo nhe.

-   Không anh có thể làm mọi thứ để luôn yêu em như thế này.

-  Kể cả chết đói hả anh của em. Thôi ăn đi em làm xong   bát

mỳ rồi không nó trương lên ăn mất ngon.

-  Không anh đang no.

-  No, no gì

-  No tình yêu. Anh sung sướng quá.

Cô lườm yêu hắn. Lúc nào cũng vậy, hắn luôn là vậy. Cô không yêu hắn say đắm làm sao được. Cô ủn hắn ngồi vào bàn.

-  Thôi em biết rồi đi ăn đi em dọn còn đi ngủ nhanh lên.

-  Hì hì em không ăn với anh à.

-  Không em không đói.

Và hắn ăn trong ánh mắt nhìn âu yếm của cô. Mỗi khi ngẩng mặt lên hắn lại thấy ánh mắt ấy sao mà đáng yêu đến thế. Bát mỳ của cô lúc này sao lại thơm ngon vậy. Cho đến bây giờ hắn chưa bao giờ có lại cảm giác ăn ngon như vậy.

Nằm bên nhau và tâm tình thủ thỉ nhớ nhớ thương thương. Hắn kể cho cô về cảm giác của hắn, cô cũng vậy kể cho   hắn nghe hắn biết cảm giác đau đớn của cô. Hắn hiểu và ôm chặt cô vào lòng. Như một lẽ tự nhiên khi tình yêu thăng hoa thì cảm xúc cũng không thể nén lại. Hắn và cô bắt đầu hôn nhau, bắt đầu thăng hoa. Hai cơ thể tự tìm đến nhau như một lẽ tự nhiên nhất. Hắn và cô cứ từ từ nhẹ nhàng ngồi dậy. Hắn hôn cô, cô hôn hắn. Hắn hôn vào cổ, cô cũng hôn vào cổ, hắn hôn vào tai cô cô cũng hôn vào tai hắn. 

Khi hắn bắt đầu cởi áo cô cô cũng làm vậy. Cứ như thế trao đổi qua lại đến khi cả hai đã hoàn toàn nguyên thuỷ. Vẫn ngồi như thế cô và hắn khám phá nhau. Những cái va chạm êm  ái nhẹ nhàng dành cho nhau. Những rung động mỗi khi tay của nhau tìm đến nhưng phần nhạy cảm. Hắn cảm nhận được sự nóng hổi và ướt át của cô. Cô cảm thấy sự hưng phấn trong hơi thở của hắn. Và rồi khi đã đạt đến cao điểm của cảm xúc, hắn đã đi vào trong cô. Vẫn nhẹ nhàng vẫn từ từ. Cô và hắn thực sự quên hết tất cả. Chỉ là những tiếng  rên nhẹ đầy cảm xúc của cả hai. Và khi cảm xúc không thể kìm nén hắn mới đặt cô nằm xuống và bùng nổ dữ dội. Cô  và hắn cứ ôm nhau như thế và chìm vào giấc ngủ êm đềm.

Và hắn có một giấc mơ đẹp. Hắn mơ hắn đến trường đón con. Một bé gái trông giống hệt mẹ xinh xắn chạy ra với bố. Hai bố con đi về nó nói chuyện líu lô với hắn. Về đến nhà bé chạy vào ôm  chầm  lấy chân  mẹ và chào mẹ.  Cô  đang  làm bếp trong nhà nhìn hắn và cười. Cô ra phủi bụi trên chiếc áo vét của hắn và treo chiếc áo lên. Một giấc mơ về một gia đình hạnh phúc. Tỉnh dậy với một giấc mơ không thể đẹp hơn. Hắn ngắm cô đang nằm ngủ ngon lành trong tay hắn  và cô đang nhoẻn miệng cười. Chắc cô cũng đang có một giấc mơ đẹp. Không kìm được lòng mình hắn đặt một nụ hôn vào trán cô. Nụ hôn làm cô tỉnh giấc. Nhìn hắn cô cười mắt vẫn nhắm.

-  Anh dậy rồi à.
-  Ừ vừa rồi em mơ hay sao mà cười trong khi ngủ vậy. Cô không trả lời vừa vươn vai vừa gật đầu.
-  Anh tối qua cũng mơ.

-  Anh mơ gì.

Hắn kể cho cô giấc mơ của hắn. Cô nghe chăm chú và cô vít hắn xuống nói thì thầm vào tai hắn.

-  Em cũng mơ như anh.

-  Thật không

-  Thật.

-  Hay mình luyện ra đứa bé đi để giấc mơ thành sự thật.

-  Không, anh chỉ được cái khôn. Hắn cười. Cô liếc hắn âu yếm.
-  Mấy giờ rồi anh.

-  8h rồi.

-  Sáng nay không phải đi lên trường à.

-  Không.

-  Thế em bao giờ thực tập xong.

-  Chắc 1 tháng nữa, anh giúp em viết thu hoạch nhé.

-  Ừ nhưng anh phải đọc đã.

-  Anh yêu ơi. Dậy đi ăn sáng đi em đói quá rồi.

-  Ừ dậy đi đi.

Tình yêu được định nghĩa đơn giản là thế này "Hệ quả của sự kết hợp giữa bản năng và trí tuệ của con người". Theo triết học : tình yêu là một loại tình cảm giữa người và người, hướng con người đến Chân, Thiện, Mỹ. Bản năng con người được nhìn nhận trong đây là những hành động suy nghĩ sẵn có từ trong tự nhiên như ăn, uống, giao cấu để duy trì nòi giống … để có thể đạt mục đích sinh tồn. Còn trí tuệ của con người cho phép con người không chỉ dừng lại ở việc kết hợp cá thể hay giao cấu đơn thuần như ở động vật mà còn hình thành vô số những biểu hiện quan tâm, chăm sóc, bảo vệ... lẫn nhau. 

Vì vậy sự hiểu lầm trong tình yêu luôn là thuộc tính thường trực. Tuy nhiên hiểu lầm trong tình yêu là con dao hai lưỡi. Nếu trong quá trình hiểu lầm chúng ta ứng xử không khéo và có những lời nói quá đáng cho nhau thì có thể dẫn đến tan vỡ. Còn ngược lại sau hiểu lầm là hiểu nhau hơn, là đã rút ra một bài học để qua đó không lặp lại những điều tương tự. Hiểu lầm cho ta một hương vị và một cảm xúc đặc biệt khi yêu. 

Và tình yêu và hiểu lầm trong tình yêu nên song hành thì tình yêu sẽ đẹp. Nhưng chút chút thôi. Nhẹ nhàng thôi. Ghen cũng thế cũng là một thuộc tính của tình yêu. Ghen sẽ thắt chặt tình cảm, khiến cho cảm giác yêu thương trở nên sâu đậm và quan hệ chăn gối mặn nồng hơn. Ở hàm lượng nhỏ, ghen là động lực tích cực đối với mối quan hệ, nhưng khi bùng nổ dữ dội hay phi lý, câu chuyện lại xoay theo chiều khác. Đã yêu là phải ghen. Không ghen thì tình yêu sẽ nhạt nhoà và hình như không hay cho lắm. Tuy nhiên như Hoạn Thư thì quả rất vất vả.

Trong giai đoạn vừa trải qua giữa hắn và cô, thì tình yêu có cả hiểu lầm có cả ghen tuông. Nói thực ra nguyên nhân là từ hắn. Hắn quá vô tư dẫn đến những hiểu nhầm đó.  Cũng may hắn không nóng giận. Cô cũng chưa nói những lời gây đau đớn cho hắn. Nên sau sự hiểu lầm đáng tiếc đó, tình yêu của cả hai như mạnh mẽ hẳn lên.

Thực sự lúc này là thời điểm chuẩn bị chuyển giai đoạn của hắn và cô. Hai người đang chuẩn bị những bước cuối cùng cho hành trang vào đời. Đó là bước vượt vũ môn cuối cùng tốt nghiệp đại học và ra trường. Hắn đã nhận đồ án và đang hối hả làm đồ án tốt nghiệp. Còn cô cũng vậy đang làm luận văn. Quãng thời gian đó luôn bên nhau. Sáng lên thư viện. Chiều về thay nhau sử dụng máy tính. Thỉnh thoảng cô cũng ở lại nhà hắn qua đêm khi cần thiết. Nhưng cũng ít thôi vì hắn và cô cũng phải giữ gìn. Còn hàng xóm, còn bạn bè nhìn vào cũng không hay ho gì.

Hôm nay chiều hắn đi thông qua đồ án. Về nhà vệ sinh ăn uống xong hắn vội sang nhà cô. Thực ra đã 3 ngày hắn chưa gặp cô vì cô về quê có việc hôm nay mới lên. Hắn do thầy hẹn thông qua muộn nên không đi đón cô được. Mới có mấy ngày sao mà hắn đã nhớ cô thế. Quần áo chỉnh tề hắn vui như trẻ được quà, vừa đi vừa hát. 

Hắn dự định sẽ đưa  cô đi chơi đâu đó vì đồ án của hắn cũng đã hòm hòm. Còn luận văn của cô thì cơ bản đã xong. Cả tháng trời tập chung vào việc học nên cũng không có thời gian đi chơi bời gì được. Hôm nay hắn đã dự tính đầu tiên đưa cô đi lòng vòng rồi sau đó tạt vào quán café nào uống tâm sự, tối nịnh cô sang nhà hắn để cho thoả nỗi nhớ nhung. Nghĩ đến viễn cảnh đó hắn đã thấy sung sướng rồi.
Đến nhà cô hắn vào nhà và hơi bất ngờ vì nhà cô có khách. Một anh còn trẻ nhưng chắc phải hơn hắn 8 tuổi ngồi đối diện cô. Anh đang nói chuyện với cô. Khi thấy hắn vào cô tươi cười nhìn hắn, cô đứng dậy kéo hắn vào và giới thiệu.

-  Anh vào đây em giới thiệu với anh đây là anh Chương bạn anh trai em, anh là phó giám đốc chỗ công ty em thực tập.

Cô quay lại với Chương và giới thiệu hắn.

-  Còn đây là anh Q anh là bạn trai em. Hai anh em làm quen đi.

-  Chào anh ạ.

-  Chào em.

Hắn và Chương bắt tay nhau. Hắn thấy khi cô giới thiệu hắn là bạn trai mặt Chương có sự thay đổi. Chương có lẽ hơi bất ngờ. Tuy nhiên với tuổi đời và sự từng trải, Chương gần như bình thường ngay cười nói ngay với hắn. Hắn và Chương nói chuyện dăm ba câu xã giao rồi sau đó Chương như lờ đi sự có mặt của hắn và chỉ nói chuyện với cô. Qua câu chuyện hắn thấy chỉ là những câu hỏi lung tung và cũng nghĩ mình ở đây cũng không cần thiết hắn xin phép và đi vào phòng trong. Gặp Linh hắn thì thầm hỏi luôn.

-  Đồng chí kia đến lâu chưa.

-  Đến trước anh 15’

-  Em có biết anh ấy không.

-   Có cùng quê với bọn em, nghe nói đang làm ăn tốt lắm trên này.

-  Hôm nay đến đây chơi lần đầu à.

-  Vâng.

-  Chắc đến định tán Thuỷ phải không.

-  Hình như là thế. Anh ghen à.

-  Không, có gì mà ghen.

-  Thế có lo không

-  Lo gì

-  Lo bị cướp mất người yêu ý hi hi. Cô cười trêu hắn.

-  Anh không ngại, vấn đề là Thuỷ. Nói cho em biết Thuỷ giới thiệu với anh ấy anh là bạn trai rồi.

-   Này em không đùa đâu, nghiêm túc nhé. Anh chưa biết con trai Hải Phòng đâu. Gan lý lắm đó, cẩn thận nhé không lại bảo bọn em không nói.

Hắn thoáng suy nghĩ câu nói của Linh. Đúng vậy dù gì mình vẫn cứ cẩn thận vẫn hơn. Đã một lần hắn nếm mùi bị cướp người yêu rồi. Đặc biệt với những người có khả năng hơn,  có địa vị hơn và có tuổi nhiều hơn. Tuy nhiên chỉ là sự thoáng qua, hắn tin vào hắn, hắn thấy mình không gì phải  sợ cả.

-  Anh ơi ra đây với em nói chuyện. Cô gọi vọng vào. Hắn đi ra và lại ngồi cạnh cô. Hắn nói.
-  Anh em cùng quê có nhiều chuyện muốn nói anh có biết gì đâu.

-  Anh hẹn với bạn lúc mấy giờ. Cô nhìn hắn, hắn hiểu ngay cô muốn đuổi khách.

-    Còn nửa tiếng nữa em ạ. Em cứ nói chuyện với anh Chương đi, lúc nữa hãy đi.

-  Thế Thuỷ bận à. Chương lên tiếng

-  Vâng bây giờ em và Q đi gặp bạn anh ấy có việc ạ.

-  Vậy thì anh xin phép để em đi không lỡ hẹn.

-  Anh cứ ngồi chơi lúc nữa bọn em mới đi. Hắn nói

-  Vậy thôi anh về luôn đây chào Q nhé. Linh ơi anh về đây.

Chương đứng dậy và ra về. Linh và cô tiễn Chương ra cửa hắn chỉ đứng nhìn theo. Bây giờ hắn mới quan sát kỹ Chương. Anh không đẹp trai nhưng nhìn cũng khá đàn ông, cao to. Nói chung nhìn anh toát ra vẻ người thành đạt.

-  Ngồi mãi mới về toàn hỏi linh tinh. Cô quay sang nói với hắn.

-  Sao biết em ở đây mà anh đến chơi.

-  Hôm trước ký xác nhận thực tập cho em hỏi em.

-  Ừ, em đi đường lên có mệt không, đã ăn gì chưa.

-  Không bình thường, xe hôm nay không đông.

-  Vậy em chưa ăn à.

-  Vâng, em và Linh đang định dọn cơm ra thì anh Chương đến.

-  Vậy hai em ăn cơm đi.

-  Vâng, anh ăn rồi à.

-   Ừ, này sao Linh không ngồi nói chuyện mà đi vào trong nhà.

-  À nhà Linh và nhà anh Chương có xích mích ở quê.

-  Chuyện gì mà xích mích nhau.

-  Em cũng không biết hình như chú Linh và nhà anh Chương kiện nhau vì đất cát thì phải. Nên Linh nó ngại không nói chuyện.

-  Anh hiểu rồi ăn cơm đi rồi đi chơi tý đi. Lâu lắm rồi mình không đi chơi rồi.

-  Vâng, em ăn nhanh đây, anh định cho em đi đâu.

-  Đi loanh quanh rồi uống café tâm sự một lúc thì về.

-  Vâng anh đợi em nhé.

Một buổi tối đi chơi rất vui của cả hai. Trong câu  chuyện hắn hỏi thêm cô về Chương và hắn có nhiều thông tin hơn. Chương là người khá thành đạt và tài giỏi. Hiện giờ Chương chưa lập gia đình. Việc Chương đến cô cũng hiểu lý do. Hắn cười đùa cô.

-  Này anh sợ em bỏ anh đi theo anh Chương mất.

-  Em cũng đang suy nghĩ đây, hay là thế anh nhỉ. Cô đùa lại.

-  Này cô bé, em mà làm vậy em biết anh sẽ làm gì không.

-  Anh đánh em à.

-  Không, anh sẽ khóc đấy.

-  Sao mà yếu đuối thế.

-  Anh đùa vậy thôi, nếu thực sự em bỏ anh đi thì anh sẽ rất buồn nhưng anh sẽ tìm hiểu lý do tại sao. Nếu vì em hết yêu anh thì anh sẽ chấp nhận còn em chạy theo vật chất thì

anh chỉ cười thôi.

-  Sao anh lại cười.

-  Anh cười vì tình yêu của anh đặt nhầm chỗ.

-  Thế anh không làm gì à.

-  Không em ạ. Anh sẽ luôn thể hiện anh yêu em thật lòng, quan tâm đến em và tính chuyện tương lai của nhau. Chứ không làm việc đó trong một thời điểm. Chứ không phải  đến lúc em rời bỏ anh mới làm những việc thiếu suy nghĩ.

-  Vâng.

-  Em biết không, tình yêu luôn phải vun đắp theo thời gian. Nếu không nó sẽ chết lúc nào mà ta không biết.

-  Vâng.

-   Vì vậy anh sẽ tiếp tục yêu em hàng ngày, quan tâm em hàng ngày. Anh nghĩ chúng ta chỉ có thể chia tay khi

-  Anh, không nói nữa, em hiểu rồi. Mình nói chuyện khác đi.

Anh biết rồi, có phải mỗi mình anh Chương đến nhà em  đâu, còn bao nhiêu người đến mà. Anh cũng đã gặp rồi phải không. Em yêu anh nhiều anh biết không.

-  Anh biết, em biết không người làm anh chia tay tình đầu cũng giống như Chương đấy.

-  Thật sao, rồi cô ý bỏ anh theo người ta à.

-   Không, mẹ cô ấy ép cô ấy cưới vì nghĩ rằng với anh sẽ không có tương lai.

-  Thời này còn có chuyện đó sao anh.

-  Ừ, mẹ cô ấy đã từng tự tử để ép cô ấy. Nên cô ấy không còn cách nào khác.

-  Khủng khiếp quá. Em hỏi anh câu này.

-  Em cứ hỏi.

-  Bây giờ cô ấy sống thế nào. Anh còn yêu cô ấy không.

-  Cô ấy bây giờ khổ lắm, anh rất thương cô ấy. Yêu cô ấy thì cõ lẽ vẫn còn nhưng là cô ấy của 4 năm về trước. Bây giờ chỉ có cô Thuỷ đang ngồi sau anh thôi.

-  Em mà biết anh léng phéng với bồ cũ em bỏ anh luôn.

-  Không có chuyện đó đâu, đã là quá khứ rồi. Bây giờ anh trân trọng hiện tại cơ. Mà anh hỏi em một câu nhé. Em xa anh, hết yêu anh trong trường hợp nào

-  Chỉ khi anh phản bội em thì em mới xa anh thôi.

-   Ngộ nhỡ bố em không đồng ý anh thì sao, bắt em cưới Chương chẳng hạn.

-  Không bố em không là người như thế. Ông luôn tôn trọng em. Mà anh biết không ông còn quý anh nữa. Hôm trước em về bố bảo hè này mời anh về chơi đấy.

-  Ừ, nếu có thể được anh về rồi sau đó anh về Ninh Bình hỏi bố mẹ anh nếu bố mẹ anh đồng ý, bố em đồng ý thì anh sẽ đưa bố mẹ anh xuống nhà em chơi nhé.

-  Có vội không anh.

-  Cũng không vội, mình chưa yêu cầu cưới ngay, để hai nhà qua lại chơi cho biết nhau từ trước em ạ. Không như anh Cường bạn anh, hai đứa yêu nhau từ cấp 3 nhưng mẹ anh ý và mẹ người yêu anh ý không ưa nhau khó lắm.

-  Ừ vậy cũng phải.

-  Thế em nhé. Mình cứ làm thế đi.

-  Vâng, nhưng anh không sợ như vậy lấy vợ sớm quá không.

-   Cũng hơm sớm nhưng mà để lâu không tốt em ạ. Nếu mình yêu nhau, mà anh ở trên này có một mình có em về nữa thì tốt hơn là anh ở một mình. Thà rằng tổ chức cho luôn. Để lâu rồi mọi người thấy anh em mình cứ ở một nhà rồi dị nghị đến tai bố mẹ anh, hàng xóm láng giềng nữa chứ sẽ không hay cho em.

-  Vâng.

-  Để xong tốt nghiệp rồi mình tính em nhé.

Cô không nói mà ôm chặt hắn. Cô rất vui khi hắn nói đến tương lai hai đứa. Cô sung sướng vì sự nghiêm túc của hắn. Mà thực ra hắn nghĩ như vậy cũng phải. Hắn ra trường chắc chắn hắn đã có công việc. Mối quan hệ của bố hắn trên Hà Nội rất lớn và người ta cũng đã nhận hắn rồi chỉ đợi hắn có bằng là đi làm. 

Một cơ quan lớn của nhà nước nên có thể nói hắn sẽ ổn định nhanh thôi. Nên cuối năm hoặc cùng lắm qua Tết hắn cưới cô thì cũng rất tốt. Mấy lần bố mẹ hắn lên hắn cũng đã dậm dạp việc này và bố mẹ hắn cũng không có ý kiến gì. Vì thực ra mẹ hắn khá quý Thuỷ.Thuỷ nhẹ nhàng, nhanh nhẹn, ăn nói lễ phép và khá xinh xắn nên bố mẹ cũng hài lòng nếu không muốn nói ông bà còn khoe với bạn bè  họ hàng về Thuỷ. 

Mặt khác về duy tâm tuổi của hắn và Thuỷ cũng hợp, bố mẹ hắn cũng có xem qua và hoàn toàn đồng ý. Bố mẹ hắn bảo hắn sắp xếp thời gian đưa Thuỷ về nhà chơi và cũng có lời mời cô rồi.

Tối hôm đó cô đồng ý với hắn về nhà hắn. Cô và hắn lại có một đêm hạnh phúc bên nhau. Thời gian càng về gần đến thời điểm tốt nghiệp cô và hắn càng bận. Thời gian dành cho nhau không nhiều như trước nữa. Ngày nào hắn cũng qua nhà cô nhưng đi chơi thì hơi ít. Cả tuần mới đi chơi với nhau được một lần. Và điều Linh nói với hắn thực sự xảy ra. Chương đến nhà cô khá nhiều. Mặc dù gần như cô nói rõ  với Chương hắn là người yêu của cô. Thậm chí cô nói cô và hắn đã dự định cưới cuối năm hoặc sang năm thôi nhưng Chương cứ lờ đi vẫn đến đều đặn. Anh này có vẻ mê mệt vì cô.

-  Anh Q này Chương hình như có vẻ tấn công Thuỷ ghê lắm đấy. Linh nói.

-  Kệ anh ý, Thuỷ đã nói rõ rồi.

-   Hôm qua em đến chơi nhà mấy đứa bạn cấp 3 có nói chuyện. Nghe bọn nó nói, anh Chương uống rượu với bọn nó có hỏi về Thuỷ và nói anh sẽ vẫn đến anh không nghĩ anh thua một sinh viên như anh.

-  Ừ cám ơn em, vấn đề là ở Thuỷ thôi. Còn anh thế nào vẫn thế đó.

-  Vâng nhưng em vẫn nói với anh, Thuỷ khó xử lắm. Anh ý cùng quê, lại là bạn của anh trai Thuỷ nên khi anh ấy đến Thuỷ không thể không tiếp. Nó chỉ sợ anh hiểu lầm nên nó cũng tâm sự với em.

-  Em an tâm, anh tin Thuỷ không có chuyện gì đâu. Kệ anh ta, anh ta thích đến thì cũng chả cản được. Mà sao hôm nay Thuỷ về muộn thế nhỉ.

-  Vâng nó bảo lên khoa gặp cô giáo hướng dẫn để thông qua lần cuối cùng. Hình như tuần sau nó bảo vệ rồi.

-  Ừ hôm qua cũng nói với anh như vậy.

Hắn và Linh còn nói chuyện khác nữa. Nhưng hắn không theo dõi sát câu chuyện mà chỉ ừ à. Thực ra lúc này hắn cảm thấy bực bực trong mình. Chương coi thường hắn. Thực sự điều này làm hắn suy nghĩ. Thời gian vừa qua mỗi khi gặp Chương và nói chuyện, mặc dù biết ý đồ của Chương nhưng hắn vẫn vui vẻ. Qua việc nói chuyện hắn còn cảm thấy Chương là người đáng để học tập. Anh mạnh mẽ, quyết đoán và rất tỏ ra đoàng hoàng đúng mực. Nhưng hôm nay khi nghe Linh nói hắn bắt đầu cảm thấy coi thường anh ta. Còn đang vẩn vơ suy nghĩ thì thấy cô về.

-  Em đi đâu mà về muộn thế. Hắn hỏi cô khi cô vào nhà.

-  Em về sớm nhưng mà vừa về đến ngõ anh Chương đợi và cứ bắt sang quán café bên đường uống nước nói chuyện. Em từ chối không được, nói mãi rồi em phải lấy cớ bây giờ mới về được mệt quá với cái ông này.

-  Cái gì đây em.

-  Quà ông tặng, không nhận cứ nhét vào xe. Em không hiểu ông thế nào nữa.

-  Thôi kệ ông đi, em ăn tối chưa.

-  Đã ăn gì đâu bụng đói meo đây này, lại còn bị tra tấn một chập.

-  Thế ông nói chuyện gì.

-  Hôm nay bạo lắm, nói nhiều thôi không nói nữa mệt lắm.

-  Ừ lát nữa kể cho anh nghe nhé.

-  Vâng.

-  Linh ơi đã nấu nướng gì chưa. Cô tiếp lời.

-  Chưa bây giờ chàng đón tao đi có việc, mày với anh Q tự nấu mà ăn uống với nhau nhé. Tao chuẩn bị rồi đi ngay đây.

-  Này tiểu thư hôm nay đến lượt tiểu thư nấu ăn tiểu thư nấu ăn tiểu thư bỏ trốn à. Thế con Nguyệt đâu.

-  Nó đi sinh nhật rồi. Em bạn trai nó nên không có ai đâu. Linh nói vọng ra từ trong phòng.

-  Anh ơi hay mình ra ngoài ăn đi, hôm nay em ngại nấu lắm.

-  Anh cũng đang định rủ em.

-  Vậy mình đi luôn nhe anh.

-  Em có tắm táp gì không anh đợi.

-  Vâng vậy anh đợi em một chút nhé.

-  Em không xem anh Chương tặng em quà gì à.

-  Không, còn mấy gói em chưa mở gói quà nào cả.

-  Sao lại thế, họ tặng thì cứ dùng.

-  Em cũng bảo thế nhưng con Thuỷ nó không nghe. Linh nói.

-  Chào cặp sam nhé, tôi đi đây. Chúc hai người đi chơi vui vẻ nhé. Linh tiếp lời và đi luôn.

Hắn ngồi một mình và nghĩ ngợi lung tung. Cô thì đang tắm, cô vừ tắm vừa hát. Còn hắn cũng cảm thấy đỡ bực mình. Hắn biết cô làm thế bởi cô muốn hắn biết cô không quan tâm đến Chương. Hắn cũng vui vì điều đó. Hắn còn cảm phục cô hơn bởi cô biết các món quà kia sẽ rất đắt tiền. Chắc chắn Chương sẽ dùng những món quà đắt tiền để lấy lòng cô, mà hắn thì làm sao có thể có điều kiện mua được. Cô không bóc nó là bởi vậy. Càng nghĩ hắn càng thấy mình thật sự may mắn vì có người yêu rất thông minh và hiểu biết. Hắn nghĩ không biết kiếp trước hắn thế nào mà kiếp này hắn toàn gặp những người con gái yêu hắn hết mình hy sinh vì hắn.

Còn đang suy nghĩ vẩn vương cô đã xong và ra. Nhìn cô lúc này sao mà xinh thế, miệng tươi cười nhìn hắn, thơm tho trắng trẻo.

-  Anh nhìn em thế nào.

-  Xấu lắm, xấu như hoa hậu ý.

-  Thôi đi anh đừng có mà nịnh em.

-  Nhưng anh thấy thật thế mà.

-  Em không nghe anh, anh ơi mình đi đi.

-  Em này anh có nên đi cùng em không nhỉ.

-  Tại sao, anh không thích đi à.

-  Không, anh đi cùng em thế này ra ngoài đường người ta bảo cái thằng trông xấu như thế này mà có con bé người yêu xinh thế anh ngại lắm.

Cô biết hắn trêu cô. Cô đấm hắn một trận. Yêu hắn bao lâu rồi mà cô vẫn bị hắn lừa kiểu thế. Hắn vẫn cứ khen cô, nhưng cách khen này làm cho cô thực sự thích thú. Hắn lại ôm chặt cô và thơm nhẹ lên trán cô. Cô nhắm mắt và tận hưởng. Bao cảm giác bực bội, mệt mỏi chỉ cần thế này thôi là tan biến. Cả hai cười đùa vang nhà. Hắn là thế. Thứ hắn mang lại cho cô là thế. Nên cô đâu màng gì đến những món quà kia. 

Được bên hắn là cô cảm thấy yêu đời và luôn vui  vẻ. Có nhiều lúc cô cũng tức hắn vì việc nọ việc kia nhưng toàn là việc nhỏ hoặc thói quen không thể bỏ được của hắn. Hắn vẫn nói em yêu anh thì phải yêu cả cái xấu của anh. Cô ngẫm nghĩ hắn nói cũng phải. Có phải bản thân cô mọi thứ đều tốt đâu. cũng vài tật xấu, cũng lỗi. Nhưng cô nghĩ lại hình như hắn chỉ nhắc khéo thôi chứ chưa bao giờ hắn tỏ thái độ cả.
Hôm nay hắn và cô đi ăn bánh mỳ ở Yết Kiêu. Quán cũng  khá đông nên cô và hắn phải lên tầng 3 mới có chỗ ngồi. Một vị trí khuất ngồi nhìn xuống đường. Sau khi đã yên vị, hắn hỏi cô.

-  Luận văn của em đã được cô thông qua chưa.

-  Dạ, chỉ sửa lại đôi chút thôi là đóng quyển được rồi. Còn ít bảng biểu nữa ngày mai anh làm cho em được không.

-  Ừ sáng mai anh sẽ làm cho.

-   Anh ơi, anh biết không có mỗi mình em xong sớm, bọn cùng nhóm em vẫn chưa xong anh ạ.

-  Công của ai đấy nhỉ

-  Của em.

-  Thế thì mai anh hình như bận rồi.

-   Vậy cũng được anh không giúp em thì em tự làm không

cần anh nữa.

-  Này lại dỗi rồi. Thôi được rồi thân hèn này xin phục vụ tiểu thư.

-  Hì hì thế chứ. Nói đùa anh thôi, công anh rất nhiều. Mai xong bảng biểu người yêu muốn em trả công bằng cái gì.

-  Cái … cái … ấy ý.

Cô lườm hắn cô biết hắn đòi gì. Má cô ửng hồng. Còn hắn cười tươi hết cỡ.

-  Em này, sao em không bóc quà của anh Chương.

-  Em dự định mấy nữa gửi trả.

-  Khi nào, em làm vậy có hay không.

-  Không nhận được đâu, em biết toàn quà đắt tiền. Anh an tâm em đã dự tính rồi.

-  Tuỳ em nhưng anh thấy việc này phải khéo đấy.

-  Vâng, em dự định rủ con Nguyệt cùng đi rồi. Con Nguyệt nó biết ăn nói hơn.

-  Lúc nãy ông nói chuyện gì với em.

-  Hôm nay tỏ tình nói là xin em cho một cơ hội. Ông bảo ông sẽ chứng minh được tình cảm thật sự với em.

-  Thế em bảo sao.

-  Thì em chỉ bảo, em đã có anh rồi.

-  Tay này hay nhỉ, ngày xưa có đến nhà em không.

-  Vâng em cũng thấy lạ. Ngày xưa cách đây mấy năm thỉnh thoảng có qua chỗ trọ cũ của em nhưng là để tán chị cùng phòng với em. Bẵng đi một thời gian em không có thông tin gì thì đợt Tết về gặp sang nhà em chơi em mới gặp lại.

-  Chắc sau mấy năm không gặp không ngờ con bé ngô ngố ngày nào giờ đã là một thiếu nữ xinh đẹp đáng yêu nên chết luôn.

-  Anh đừng trêu em, ngày xưa em cũng xinh thế. Cô nói mà mặt vênh lên.

-   Anh biết rồi, em của anh lúc nào mà chả xinh đẹp đáng yêu. Hồi chưa nhận lời yêu anh si trồng đầy ngõ. Mà anh hỏi này, anh thấy so với mấy người ngày xưa cùng đến tán em anh thấy anh không có gì nổi bật cả sao em lại thích anh nhỉ.

-  Em nói nhỏ với anh này.

-  Em nói đi

-  Anh biết vì sao em thích anh không.

-  Không.

-  Vì anh là người nói ít nhất trong bọn họ. Hi

-   Trời vậy là chỉ vì anh ít nói thôi à. Sao em lại không yêu  một anh ở trường học trường Nguyễn Đình Chiểu nhỉ.

-  Anh nào học trường Nguyễn Đình Chiểu.

-  Mấy anh bị câm ý.

Nghe xong cô biết hắn lỡm cô. Cô lườm hắn cháy mặt. Cô không thèm nói với hắn nữa. Nhìn là biết ngay lại giận mát mà.

-  Lại dỗi kìa, thôi đùa chút xíu mà. Dù sao anh ít nói nhưng mà nói câu nào em cũng vừa lòng phải không.

-  Không có mà cứ lấp lửng lấp lửng gội người ta nói chuyện chứ không như bọn kia ba hoa cả buổi nghe đã buồn cười rồi.

-  Thế còn anh Chương thì sao.

-  Toàn chuyện họ hàng, công việc nghe mà phát chán.

-  Đúng là con gái yêu bằng tai.

-  Này từ tai lên não và nó xuống tim đấy. Chứ không như con trai từ mắt lên ngay não và ra mồm đâu.

-  Hôm nay lý luận ghê.

-  Lại không học anh đấy.

-  Thôi anh đùa vậy thôi, em tính sao khi ra trường thì định thế nào.

-  Em cũng chưa tính gì cả nhưng cứ đợi có bằng rồi nộp hồ sơ xin việc xem chỗ nào tuyển thì mình thấy hợp thì mình đi làm. Thế còn anh.

-  Dậm dạp một chỗ rồi, cứ có bằng là đi thử việc ngay thôi.

-  Anh sướng thế nhỉ, mọi việc đều có người lo hết.

-  Số anh như thế. Hay để anh bảo với bố xin việc cho em.

-  Thôi không được đâu anh, để sau hãy nhờ. Em cứ tự mình thử sức đã. Nếu khó khăn không làm được rồi lúc đó hãy nhờ anh ạ.

-  Ừ em nghĩ cũng phải.

-  Xong rồi mình về đi.

-  Còn sớm đi đâu chơi tý đi rồi tối nay về anh nhé.

-  Thôi anh chở em về nhà em còn phải chuẩn bị một chút, sáng mai em sang anh.

-  Ừ thế cũng được.

-  Đồ án anh xong hẳn chưa.

-  Rồi, còn mấy bản vẽ nữa thôi.

-  Anh đã có lịch bảo vệ chưa.

-  Cụ thể thì chưa có nhưng còn 2 tuần nữa.

-  Vâng.

-   Em này chuyện của Chương giải quyết dứt điểm đi nhé. Anh không nghĩ gì đâu nhưng để lâu sẽ không hay em ạ.

-  Vâng em biết rồi, sau khi bảo vệ xong em sẽ giải quyết dứt điểm.
Ngày mai cô bảo vệ, sáng nay hắn đến sớm đón cô. Hắn đưa cô đi in bảng biểu rồi đưa cô ra trường để cô hướng dẫn ký. Sau đó hắn đưa cô ra Kim Mã thuê bộ quần áo dài để cô mặc cho ngày mai. Hắn đề nghị tặng cô một bộ áo  dài nhưng cô  bảo cô  không dùng nhiều, may  lãng phí, mà đi thuê chỉ vài chục ngàn thôi. 
Nói mãi, năn nỉ mãi không được nên hắn chiều cô. Hắn muốn tặng cô một món quà nhưng  cô nghĩ cho hắn, cho cô. Sinh viên làm gì có tiền tiết kiệm một chút còn có tiền đi chơi đó đây. Cái đó với cô cô quý hơn. Chỉ mấy việc đó thôi đã hết buổi sáng. Hắn và cô về nhà cô ăn trưa xong rồi chiều hắn giúp cô ôn lại toàn bộ  luận văn. Cả buổi chiều cô tập trình bày cho nhuần nhuyễn và trả lời một số câu hỏi cô và hắn sưu tầm được từ khoá trước. Đến hơn 4h chiều thì hắn thấy cô cũng đã khá hòm hòm và an tâm được rồi.

-  Thôi nghỉ đi em giữ sức khoẻ cho ngày mai.

-  Anh thấy thế được chưa em lo lắm.

-   Anh cũng đi xem qua một số buổi bảo vệ của mấy anh khoá trước rồi, anh thấy thế là được. Còn quan trọng em phải giữ bình tĩnh lúc lên trình bày thôi.

-  Em run lắm anh ạ. Mai anh phải ngồi để em nhìn thấy em đỡ run nhé.

-  Tất nhiên rồi. Anh sẽ luôn ở bên em, em đừng lo.

-  Vâng thế anh nhé.

-  Bây giờ em đi tắm rửa vệ sinh đi nhé. Anh về nhà tắm rửa một chút rồi anh qua mình nấu ăn luôn. Hôm nay anh ăn với bọn em nhé.

-  Vâng, vậy anh cứ về đi nhé.

Hắn giúp cô dọn dẹp bảng biểu cẩn thận vào rồi mới về. Về đến nhà hắn đi tắm rửa một chút rồi nằm nghỉ ngơi xem  tivi. Mấy ngày nay hắn toàn bận bịu công việc của cô có xem được tin tức gì đâu. Ngồi xem vậy thôi nhưng đầu óc của hắn chỉ nghĩ lo cho cô. Hắn lo lắm, chỉ sợ cô mất bình tĩnh thì hỏng. Nhưng hắn biết thực ra đó cũng không quan trọng lắm vì kiểu gì cô cũng tốt nghiệp với bằng Khá rồi, nhưng được điểm cao thì vẫn hơn. 

Có được điểm cao thì công lao của hắn trong thời gian qua mới được đền đáp xứng đáng. Hắn cũng sẽ rất vui với điều đó. Tuy nhiên hắn cũng nghĩ nhiều câu an ủi nếu chẳng may cô không được điểm cao. Đến 6h hơn thì hắn rời nhà sang nhà cô. Thực ra hắn muốn sang sớm hơn nhưng hắn ngại tắc đường, trời mùa hè 5h vẫn còn rất oi bức. Mà đường từ nhà hắn sang nhà cô thì hôm nào cũng tắc nên cũng không vội gì. Hắn nghĩ tối nay sẽ đưa đi chơi đâu đó để tinh thần thoả mái, để cô ngủ ngon ngày mai còn vào cuộc chiến cuối cùng.

Vừa đến nhà cô thấy có tiếng con trai vọng ra. Nghe tiếng khá quen, hắn định thần nghe kỹ và nhận ra đó là tiếng anh trai cô. Hắn định vào chào hỏi anh một tiếng thì nghe thấy câu chuyện có Chương và hắn nên hắn dừng lại để nghe, không vào nữa.

-  Thuỷ này, hôm trước thằng Chương về quê, nó uống rượu với tao và nói nó đang tìm hiểu mày phải không.

-  Dạ anh có đến đây vài lần.

-  Thế chuyện mày với thằng Q thế nào rồi.

-  Em và anh vẫn yêu nhau, chả có chuyện gì cả.

-  Tao nói thế này, mẹ mất sớm, bố thì hay uống rượu mà có để ý đến anh em mình mấy đâu. Chỉ có hai anh em mình, tao là anh tao phải có vài lời khuyên mày trong việc này.

-  Vâng anh cứ nói.

-  Mày với thằng Q yêu nhau tao thì không ý kiến cả vì tao thấy nó cũng ngoan. Nhưng so sánh với thằng Chương thì thằng Q kém hơn hẳn. Thằng Chương thì mày cũng rõ rồi, cùng quê mà nhà nó căn bản nhất quê mình. Nó lại là thằng cầu tiến mới có 30 tuổi mà đã khá thành đạt. Tao hơn nó 4 tuổi mà vẫn còn kém nó. Nó chỉ có cái tội hơi bốc đồng tý chứ thật ra rất tốt. Mày xem còn ai tốt hơn nó.

-  Nhưng em và Q yêu nhau, em không thích anh Chương.

Cô bắt đầu bảo vệ, ban đầu hơi run nhưng rồi cũng đâu vào đó cô trình bày khá lưu loát và đầy đủ. Khi trình bày xong cô hướng ánh mắt về phía hắn. Hắn gật đầu muốn nhắc cho cô biết cô đã trình bày quá tốt. Đến phần trả lời câu hỏi của thầy cô trong hội đồng, sợ cô phân tâm, hắn lặng lẽ ra khỏi phòng đứng hành lang và hút thuốc đợi. Một lúc sau khi tiếng vỗ tay vang lên hắn biết cô đã bảo vệ xong. Mọi người tập chung đông ở cửa và khi cô ra mọi người ùa vào tặng hoa. Và dĩ nhiên Chương cũng trong những người đó. 

Hắn vẫn đứng từ xa để nhìn về phía cô. Nhận hoa chúc mừng  của mọi người cô dáo dác tìm hắn. Khi nhìn thấy hắn cô gửi toàn bộ hoa cho Linh và Nguyệt cầm hộ lách người ra khỏi đám đông mắt không rời khỏi hắn. Cô từ từ tiến lại phía hắn. Mọi người lúc này đang ồn ào chúc mừng lặng im. Cô tiến lại gần hắn và ôm chầm lấy hắn. Mọi người sững sờ  một lát rồi tiếng vỗ tay vang lên.

-   Hôn nhau đi, hôn nhau đi. Mọi người đồng thanh cổ vũ theo tiếng phát động của Linh.

Hắn và cô làm sao dám, chỉ ôm nhau thôi. Hắn thực sự xúc động với hành động của cô. Và lúc này hắn mới quan sát. Chương lặng lẽ quay người rời khỏi đám đông đang cuồng nhiệt. Chương đã biết sự lựa chọn của cô. Cô chọn anh sinh viên bình thường chứ không chọn một chàng trai thành đạt. Cô chọn tình yêu, cô chọn hắn. Đó chính là câu trả lời sắt đá nhất của cô dành cho Chương. Vẫn ôm hắn cô thầm thì,  thổn thức.

-  Em thành công rồi, em cám ơn anh nhe.

Phải một lúc sau, hắn và cô mới rời nhau ra. Lúc này cô mới ngượng ngùng vì sự mạnh dạn của mình. Má cô ửng hồng nhưng nhìn cô lúc này xinh hơn bao giờ hết. Và dĩ nhiên mọi người cùng nhau chụp ảnh kỷ niệm. Một bữa cơm bụi đúng chất sinh viên nữa để kỷ niệm ngày đáng nhớ này đã chính thức đánh dấu kết thúc cuộc đời sinh viên của cô. Cô chuẩn bị bước sang một trang mới của cuộc đời. Cô vui mừng gọi điện về báo cho bố cô anh cô kết quả. Cả ngày hôm đó là ngày luôn rộn vang tiếng cười của cô.

Các bạn ạ, tình yêu nó có sự lựa chọn riêng của nó. Nó không phải là công thức vật chất bình thường. Để có một tình yêu đủ lớn người ta phải trải qua bao cảm xúc, bao sự sẻ chia và bao giận hờn nữa. Nó không thể một chốc hay mua băng một thứ vật chất tầm thường nào đó. Nếu tình yêu có thể mua bằng vật chất tầm thường nào đó thì khi có thứ giá trị hơn nó sẽ lại mua được tình yêu. Đó là một tình yêu tầm thường. 

Tình yêu của cô và hắn đã trải qua nhiều thử thách, có cả những quan tâm và hờn ghen. Có cả những hứa hẹn về tương lai nữa. Chương nếu gặp cô khi cô chưa yêu hắn, gặp hắn hoặc chưa sâu nặng với hắn thì anh có thể bằng vật chất và thể hiện sự chân thành để có được tình  yêu của cô. Nhưng anh đến quá muộn. Những thứ anh định mang ra để chiếm lấy trái tim của cô thú thực không bằng một lời khen hay một hành động chân thành của hắn đối  với cô. Mà những thứ đó cô đã nhận hàng ngày, hàng tuần, hàng năm qua rồi. 

Nó đã chiếm trọn trái tim của cô. Anh đã thua từ khi bắt đầu, chỉ có điều anh có một niềm tin với chính bản thân mình quá lớn. Bởi anh cũng là người thành công nhiều rồi nên anh tin vậy thôi và cũng bởi anh chưa hiểu được cô.

Buổi chiều đó hắn luôn ở bên cô. Hắn đưa cô đi về nhà và đưa cô đi trả áo dài. Cuối cùng thì mọi việc cũng hoàn tất.

-  Bây giờ mình về nhà anh em nhé.

-  Vâng tuỳ người yêu của em.

-  Chiều nay mình làm một bữa cơm chúc mừng em đã trở thành tân cử nhân.

-  Vâng chỉ hai đứa mình thôi nhé.

-  Dĩ nhiên rồi. Anh chỉ muốn có 2 ta thôi.

-  Vậy người yêu hôm nay thích ăn món gì em nấu.

-  Hôm nay em không phải nấu, mình sẽ đi mua thức ăn sẵn về rồi ăn thôi. Hôm nay em nghỉ ngơi một hôm nhé.

-  Yêu anh lắm cơ, lúc nào cũng tâm lý.

Cô ôm chặt hắn vào lòng. Hắn cảm thấy mình thật hạnh phúc.

-  Em biết không, khi em ôm anh lúc buổi sáng và mọi người cổ vũ, anh Chương đã bỏ đi.

-  Em cũng nghĩ vậy, nhưng nếu không có cảm xúc đó của em thì anh ấy sẽ không hiểu được tình yêu em dành cho anh.

- 

-  Lúc ra khỏi phòng em không thấy anh đâu em cứ sợ. Khi thấy anh em mừng quá và không kìm được lòng mình.

-  Anh cũng bất ngờ nhưng anh thích lắm.

-  Anh ơi đến chợ rồi, anh thích ăn gì để em mua.

-  Tuỳ em em thích gì em cứ mua hôm nay là ngày của em.

Cô mua một mớ rau muống, một nửa con vịt quay và một ít ngao cùng đầy đủ gia vị về để nấu chua. Mua xong cô tung tăng ra chỗ hắn đợi. Mặt cô lúc này luôn thường trực một nụ cười. Sao lúc đó cô lại xinh như thế.

-  Bảo mua thức ăn sẵn mà em lại mua nhiều thứ thế này.

-  Em không thấy gì ngon cả, thôi mà hôm nay do em quyết định mà.

-  Anh chỉ sợ em mệt. Không em không mệt, cả chiều nay em chỉ ngồi sau xe anh, chắc anh mệt lắm rồi phải không.

-  Bây giờ thì cũng thấy mỏi mỏi rồi.

-  Vậy mình về luôn đi, anh tắm xong là hết mệt ngay. Trong lúc đó em nấu vèo là xong.

-  Anh tuân lệnh người yêu.

Về đến nhà cô cho các thứ vào bếp, còn hắn cho xe vào trong nhà và khoá cửa cẩn thận.

-  Thôi tối không đi đâu nữa em nhé.

-  Vâng không đi đâu đâu. Em chỉ muốn nghỉ thôi.

-  Hôm nay ngủ lại đây nhé.

-   Dạ. Nhưng em không mang quần áo theo, anh cho em mượn một bộ ở nhà của anh nhé.

-  Em lên phòng anh mà lấy, nhưng em mặc sao vừa.

-  Có một bộ em mặc vừa.

Cô lên nhà, hắn cũng lên theo để lấy quần áo đi tắm. Cả ngày ngoài đường, nắng, bụi và mồ hôi người hắn bây giờ thực sự bẩn. Hắn cần phải đi tắm ngay.

-  Sao bộ quần áo buổi sáng anh bẩn thế này. Cô nói vọng ra từ nhà tắm.

-  Anh bị ngã à. Cô tiếp lời.

-  Ừ. Anh bị ngã xe.

Vận mải bộ quần áo vào, cô ra với hắn.

-  Sao anh ngã anh không nói với em, anh có sao không.

-  Anh chỉ bị xước một chút ở chân thôi chứ không sao.

Cô lật quần lên xem vết thương của hắn, chỉ xước một chút thôi nhưng cô có vẻ xót xa. Hắn kể cho cô tình huống hắn ngã cô nhìn hắn chăm chú. Cô lại ôm hắn vào lòng.

-  Tội nghiệp người yêu của em, anh còn đau không thế mà không nói lại còn chở em đi cả chiều.

-  Anh cũng không sao, em đừng lo.

-  Anh đi tắm đi nhé, em đi nấu ăn đây.

-  Ừ.

Số hắn thế nào mà luôn gặp được người con gái nấu ăn khá ngon. Tuy không phải là như đầu bếp chuyên nghiệp nhưng cô nấu cũng ngon và nhanh. Đặc biệt rất hợp khẩu vị của hắn. Cô thích những món nấu chua, hắn cũng vậy. Cô thích những món rán và nướng hắn cũng vậy. Cô không thích  món thịt luộc hắn cũng vậy. 

Thế nên bữa nào cô nấu hắn cũng ăn đến mức không ăn được nữa thì thôi. Cô cứ chống đũa nhìn hắn hăn tủm tỉm cười. Hắn tắm xong xuống nhà đã thấy cô hòm hòm rồi. Hắn phụ giúp cô mâm bát,  bê  các món ăn ra bàn. Sau vài phút đợi nữa là đã mọi thứ tinh tươm rau có, thịt có, canh có. Mọi thứ đã sẵn sàng.

-  Em ơi.

-  Sao anh.

-  Hôm nay uống tý rượu mừng đi.

-  Thôi em không uống được rượu.

-  Mỗi người làm một ly để chúc mừng mà. Em nhé.

-  Vậy cũng được nhưng nhà làm gì có rượu.

-   hôm trước còn một chai rượu tây dở bố anh và chú Tuấn uống vẫn còn để anh lên lấy.

-  Uống rượu tây à thế thì sang quá anh ạ.

-  Đợi anh nhé để anh lên lấy.

Hắn lên nhà lấy chai rượu tây dở xuống. Cô lấy ra hai ly. Hắn rót cho mỗi người một ly và cả hai nâng cốc chúc mừng.  Bữa ăn đó là bữa ăn ấn tượng nhất của cô và hắn. Cả hai người chìm trong cảm xúc lãng mạn. Không phải 1 ly mà cô uống hai ly. Còn hắn làm đến 4 ly rượu. Vừa uống rượu vừa nhìn nhau và nói chuyện. Đến bây giờ hắn không còn nhớ cô và hắn nói chuyện gì nhưng toàn chuyện mơ mộng về việc làm khi ra trường, những hoài bão và mơ về gia đình hạnh phúc của hắn. Lúc này hồi tưởng lại những cảm xúc lâng lâng của đêm đó lại hiện về trong hắn. Hắn nhớ những ngày đó, nhưng ngày đấy thơ mộng và tình yêu đó. Hắn nhớ cô, hắn ước ao được trở về những ngày xưa đó. Không biết bây giờ cô có còn nhớ những ngày đó không.
Một ít rượu vào, một cảm giác không thể tốt hơn cho hắn  và cô đêm nay. Chưa bao giờ hắn lại mạnh mẽ như thế, chưa bao giờ hắn lại bền bỉ như thế và cô chưa bao giờ lại  tự nhiên, ướt át và mạnh bạo như thế. Cô và hắn chìm  trong cảm xúc. Hắn khám phá mọi thứ trên cơ thể cô và cô cũng vậy. Cả hai trao nhau mọi động chạm, mọi tư thế mà  từ xưa đến nay cô và hắn chưa từng thực hiện. Đêm nay, cô hoàn toàn thoả mãn và hắn cũng vậy. Mồ hôi đã hiện hữu trên tóc, trên trán trên người của cả hai mà vẫn chưa ngừng nghỉ vẫn dập dìu không muốn dừng lại. Hắn bùng nổ và cô mềm nhũn trong tay hắn. Cô như mê đi khi hắn mạnh mẽ đến không ngờ. Tận đến khi hắn rời cô ra mà những dư âm vẫn còn hiện hữu trong cô. Cô vẫn chưa nói được lên lời  nào và mắt thì vẫn mê đắm nhìn hắn.

Ở đại học hắn có 3 người bạn thân. Trường cùng quê với hắn. Trung và Hoàng rất thân với hắn vì cùng đội bóng bánh điện tử. Hai đồng chí này học hành hơi láng tráng nên thường cậy nhờ hắn tài liệu lúc thi cử. Tuy vậy hai đồng chí này rất quân tử, chơi đẹp. Khi làm đồ án cả 4 thằng đăng  ký một thầy và cùng nhóm luôn.

Hôm nay cả nhóm đi ký luận án và bản vẽ. Sau khi thầy ký xong cả bọn tập chung đi uống café và bàn chuyện vì hắn có chuyện muốn bàn với cả bọn. Lên Triệu Việt Vương chọn một quán cả bốn thằng sau khi ngồi yên vị và gọi nước uống hắn bắt đầu.

-  Tao có một kế hoạch như thế này muốn nói với chúng mày xem nếu được anh em mình thực hiện.

-  Kế hoạch gì mà ông quan trọng vậy, đi chơi à. Hoàng nói.

-  Không kế hoạch tương lai anh em mình sau khi ra trường.

-   Vậy bố nói thử xem nào, nhìn bố như chuẩn bị đi đánh nhau. Trung tiếp lời.

Hắn lôi ở trong cặp tài liệu ra một bản kế hoạch hắn đã thảo và photo cho mỗi đứa một bản. Ba thằng nhận và chăm chú đọc.

-  Vậy là mày định mời bọn tao thành lập công ty à. Hoàng nói sau khi đọc xong.

-  Ừ tao định mời chúng mày làm chung.

-  Tao đọc qua rồi nhưng viển vông lắm. Theo tao mày nên suy nghĩ kỹ đi anh em mình thiếu kinh nghiệm lắm, có khi đi làm vài năm rồi hãng làm. Trung nói.

-   Dĩ nhiên đây chỉ là bản thảo, chúng ta cần hoàn chỉnh nhưng tao nghĩ là chúng ta làm được. Sau khi tao bảo vệ xong tao sẽ về trình bày với ông bà già tao xin ý kiến nếu đồng ý ông ủng hộ tao sẽ có tiền và có thể ông sẽ giúp công ty một số việc ban đầu. Mà bố thằng Hoàng mà giúp nữa thì chắc chắn thành công. Chứ bây giờ đi làm cán bộ thì cũng khó nói lắm.

-   Nhưng anh em mình có biết gì đâu, làm sợ bỏ mẹ được mất tiền lại mất thời gian. Trung lại tham gia.

-  Đúng, nên tao mới mời bọn mày đến đây bàn. Tao thì tao quyết rồi, tao sẽ làm, nếu có thêm bọn mày nữa ủng hộ thì tao nghĩ sẽ thành công.

-  Tao chắc không tham gia. Tao về quê làm việc Trường bây giờ mới có ý kiến.

-  Tao cũng thế, nhưng nếu cần ông già tao giúp thì tao sẵn lòng nhờ cho. Mày cứ mạnh dạn làm đi. Ông già xin cho tao vào bộ XD rồi. Tao cũng đéo thích kinh doanh lắm.

-  Thế còn mày Trung.

-  Mày tin bao nhiêu phần trăm thành công.

-  Tao tin hơn 50%.

-  Tao rất tin mày. Từ xưa đến nay mày làm gì cũng cẩn thận. Mày cho tao suy nghĩ nhé. Sau bảo vệ tốt nghiệp tao sẽ trả lời. Nhà tao nghèo nên không có gì đóng góp cả. Tao sẵn sàng làm với mức lương đủ sống với mày nửa năm. Nếu công ty không phát triển tao nói trước tao sẽ bỏ đấy. Lúc đó mày đừng giận nhé.

-  Được mày tin tao là được, vậy cứ quyết thế đi. Hoàng giúp tao nhé. Mày nhờ bố mày cho tao một ít việc nhỏ thôi để bọn tao làm.

-  Ok chả vần đề gì.

Có thể coi buổi nói chuyện này chính là ngày phôi thai thành lập công ty của hắn. Sau đó vài ngày hắn cũng tốt nghiệp và trở thành một tân kỹ sư nóng hổi. Những ngày này cô luôn  ở bên hắn. Mặc dù cô không giúp được gì cho luận án của hắn nhưng có cô bên cạnh hắn thấy mình vui rất nhiều và cô chăm sóc hắn rất kỹ càng. Các bạn hắn thì thầm ghen tỵ với hắn vì hắn có một cô người yêu xinh đẹp luôn cận kề.

Sau 2 ngày bảo vệ xong luận án hắn và cô về nhà hắn chơi. Theo kế hoạch cô sẽ ở đó 2 ngày, ngày đầu ở nhà hắn, ngày hôm sau về quê hắn chơi. Sau đó hắn đưa cô về nhà cô và ở đó 1 ngày rồi quay trở về Hà Nội. Hôm nay hắn đưa cô về nhà chơi. Hắn đã gọi điện báo trước cho bố mẹ của  hắn. Hắn đi xe máy chở cô về, hắn và cô đi từ rất sớm cho mát và về sớm để được đi chơi nhiều.

-  Em có run không.

-  Có hồi hộp lắm.

-  Em đã nói chuyện với bố chưa.

-  Dạ rồi.

-   À  quên,  mấy  nay  toàn ăn uống suốt chưa  hỏi em,   hôm

trước em đã gặp lại anh Chương chưa.

-   Đến mấy lần anh toàn đi công tác. Hôm qua gặp rồi em đưa trả quà cho anh thì anh không nhận. Anh bảo nếu em trả quà anh sẽ không bao giờ đến nhà em chơi, đừng bao giờ nhìn mặt anh ấy nữa.

-  Thế rồi sao.

-  Không làm sao được em phải cầm về, anh chỉ nói anh ấy sẽ vẫn đợi đến khi có thể và không làm phiền em nữa.

-  Em trả lời sao.

-   Em bảo anh đừng nghĩ về em nữa. Em và anh đã có kế hoạch cưới xin rồi và cám ơn tấm lòng của anh.

-  Chắc anh Chương buồn lắm.

-   Biết làm sao được nhưng anh là người đàng hoàng anh nhỉ.

-  Ừ anh cũng thấy thế.

Hai đứa cứ nói chuyện với nhau như thế. Dọc đường hắn giới thiệu các địa danh cho cô. Đây là lần đầu tiên cô về Ninh Bình. Đến 8h sáng thì hắn đã về đến nhà. Hôm nay mẹ hắn không đi làm mà đợi hắn và cô về. Bà rất mừng khi thấy hắn và cô. Cô lễ phép chào hỏi và líu ríu đi vào nhà với hắn. Đem hành lý vào nhà cũng chả có gì chỉ có cái túi và mấy bộ quần áo. Hôm qua cô đi mua cho mẹ hắn bộ quần áo và bố hắn một hộp thuốc do hắn gợi ý làm quà. Mấy bác hàng xóm hình như nghe mẹ hắn nói hôm nay hắn dẫn người yêu về quê chơi khi thấy hắn về mọi người vào chơi đồng thời xem mặt cô dâu tương lai luôn. 

Qua thái độ của mọi người thì thấy họ có vẻ rất hài lòng về cô. Ai cũng khen cô xinh và dịu dàng. Cô thì ngại ngùng không nói lên lời chỉ biết vâng dạ. Hắn chỉ biết nhìn cô cười. Hắn quá sung sướng bây giờ hắn cảm giác như trên mây. Khi mọi người ra về là lúc cô tặng quà mẹ hắn và bố hắn. Mẹ hắn nhận và khá hài lòng.  Bà rủ cô đi chợ với bà. Cô lon ton đi theo. Quay lại nhìn hắn cô có vẻ rất hồi hộp. Hắn vẫy tay cô và ra hiệu cho cô bình tĩnh an tâm.

Hắn lên nhà, đây là lần về quê mà hắn vui phơi phới. Lâu lắm rồi hắn mới có cảm giác như vậy trong ngôi nhà này. Hắn lên nhà tắm qua và thay quần áo vì bộ quần áo hắn đang mặc đã  quá bẩn vì bụi. Khi hắn xuống nhà cô  và mẹ hắn vẫn chưa về. Hắn ngồi một mình pha trà hút thuốc.  Nghĩ lại mọi chuyện hắn cứ ngỡ là giấc mơ. Khi hắn rời khỏi căn nhà này đi học cách đây 5 năm hắn mang một mối tình sâu nặng khác. Thế mà giờ đây ngày hắn hoàn thành việc học tập trở về với một mối tình khác. Hắn không ngờ thời gian qua nhanh vậy. 

Mọi thứ biến đổi đến mức không thể tưởng tượng ra. Năm năm qua từ vui buồn, sầu thảm đến tình yêu cháy bỏng ... đều có trong hắn. So sánh với bạn bè cùng trang lứa hắn thấy mình có cuộc sống sinh viên khác quá. Hắn thầm nghĩ cũng may cho hắn ông trời thương hắn chứ nếu không có cô bây giờ chắc hắn tàn tạ lắm. Hắn thầm cảm ơn những gì cô mang lại cho hắn. Tiếng xe máy dừng trước cửa làm hắn trở về với thực tại. Không hiểu hai mẹ con đi nói chuyện những gì lúc đi cô còn lúng túng ngượng ngùng, lúc về nói chuyện đã rôm rả.

-  Mẹ và em có chuyện gì vui thế.

-  Chuyện phụ nữ anh cứ tò mò. Cô trêu hắn.

-  Chỉ có chuyện của anh thôi. Chúng tôi nói chuyện ngày anh còn bé.

-  Mẹ lại kể xấu con rồi.

-  Anh có cái gì tôi nói cho nó biết không anh khoác loác với nó.

-  Con lúc nào chả con ngoan trò giỏi.

-  Mẹ nói hết rồi nhé, em biết rồi nhé.

-  Kệ hai mẹ con, con không quan tâm nữa. Có cái gì không để con xách vào nhà cho.

-  Thôi anh cứ ngồi đấy.

-  Anh cứ để em và mẹ làm là được rồi, anh vừa đi xe máy hơn trăm cây số anh cứ nghỉ đi.

-  Vậy mình nhàn quá.

Cô nhìn hắn cười hạnh phúc cô theo mẹ hắn vào bếp chuẩn bị bữa trưa. Mẹ hắn nói vọng ra với hắn.

-  Q ơi con rửa cho mẹ bộ ấm chén và lên nhà lấy thêm bộ nữa xuống nhé. Bố tý nữa có khách về đấy. Mày muốn làm việc thì mẹ giao cho việc này đấy.

-  Vâng, con làm ngay.

Hắn đi làm ngay công việc mẹ giao. Đi đặt thêm ấm nước nữa. Được một lúc thì mọi việc xong xuôi và bố hắn về nhà với rất nhiều bạn bè chủ yếu là bạn làm cùng cơ quan bố.  Cô lại được một phen lúng túng nữa khi mọi người soi xem cô nào mà lại lọt vào mắt xanh của thằng Q. Vì với họ hắn luôn là thần tượng bao năm. Mọi người luôn theo sát, cập nhật thông tin về hắn. Nhưng mọi người cũng phải tâm  phục khẩu phục chưa biết tính nết thế nào chứ xinh thì đã rõ ai cũng xuýt xoa. Thằng Q khéo chọn, nó thế cơ mà. Mọi người nói làm cho cô đỏ ửng mặt còn hắn ngượng ngùng không nói nên lời.

Rồi mọi người ai cũng về nhà đấy chỉ còn bố mẹ hắn, hắn và cô. Bữa cơm cũng đã chuẩn bị xong và mọi người vào mâm. Bởi đây là lần thứ năm hay thứ sáu gì đó cô ăn với cả nhà hắn nên cô cũng không còn lạ lẫm. Mọi người ăn uống tự nhiên và nói chuyện rôm rả. Mẹ hắn bắt hắn chiều đưa cô đi chơi. Hắn dĩ nhiên đồng ý.

-  Hai đứa ăn cơm xong nghỉ ngơi một lúc rồi Q đưa Thủy đi chơi nhé.

-  Dạ vâng, chiều mẹ có đi làm không.

-  chứ.

-  Vậy chiều con đưa thủy đi đền Vua Đinh nhé rồi con mua một ít thịt dê quay về cả nhà mình ăn mẹ không phải nấu nướng gì nữa.

-  Thế cũng được. Tối bố gọi hai ba ông bạn về uống rượu luôn.

-  Dạ vâng.

Chiều hôm đó hắn dẫn cô đi chơi loanh quanh thị xã, hắn dẫn cô đến trường học xưa của hắn, dẫn cô qua nhà H bởi cô muốn biết nhà H ở đâu. Cuối cùng hắn dẫn cô đi chơi  đền Vua Đinh, Vua Lê. Cô rất vui. Cô không ngờ mọi người lại hiếu khách như vậy.

-  Anh ơi mọi người soi em ghê thế.

-  Còn gì nữa xem mặt vợ sắp cưới của thằng Q mà.

-  Ai là vợ sắp cưới của anh.

- 

-  Anh này mọi người có vẻ quý anh nhỉ.

-  Ừ vì anh là ông sao

-  Tinh vi thế.

-  So với các bạn cùng lớp anh thì nhiều bạn học giỏi hơn anh nhiều. Nhưng so với con các cô chú ý thì anh luôn là ảnh  cho bọn nó. Em biết không anh Trường ngày xưa khổ vì anh đấy.

-  Sao lại khổ vì anh.

Hắn kể cho cô nghe chuyện của Trường, chuyện Trường nấp từ xa nhìn hắn. Cô cười ngặt nghẽo.

-  Hôm nào lên Hà Nội gặp anh Trường em phải trêu anh một trận.

Lại một buổi tối vui vẻ nữa, cả nhà hắn rộn vang tiếng cười. Nhìn ai cũng thấy vui mừng ra mặt. Mẹ hắn rất hài lòng về cô. Vì ai cũng khen hắn khéo chọn. Đến tận 10h đêm mọi người mới về. Cô và mẹ lại lao vào dọn dẹp. Liếc nhìn cô có vẻ cô cũng thấm mệt rồi. Nhưng cô rất vui vì điều đó.

-  Xong việc rồi, cháu đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi nhé. Mẹ hắn bảo cô.

-  Vâng ạ. Cháu cám ơn bác.

-  Cháu cứ ngủ ở phòng tầng 2 cạnh nhà tắm. Còn thằng Q nó ngủ gác xép quen rồi. Bác biết hôm nay hai đứa về nên đã dọn qua rồi đấy.

-  Dạ vâng cháu cám ơn bác.

Hắn ngồi nói chuyện với bố mẹ trong thời gian cô đi tắm. Bố mẹ hỏi hắn nhiều chuyện trong đó có chuyện hắn dự định như thế nào với Thủy. Hắn thành thực trình bày và bố mẹ hắn cũng ưng ưng. Hắn còn định trình bày việc mở công ty với bố mẹ nhưng chưa kịp nói thì ông bà yêu cầu giải tán nghỉ ngơi vì cả ngày đã mệt rồi. Hắn nghĩ mai nói cũng được và chào bố mẹ lên phòng cô. Lên đến nơi cô đã xong rồi và đang nắm trên giường đọc báo. Hắn xà vào ôm cô cô đẩy hắn ra ngồi ngay ngắn nói chuyện với hắn.

-  Anh, ở đây không được. Bố mẹ biết thì chết.

-  Hì, anh vô tâm quá xin lỗi nghe. Có mệt không em.

-  Không em hết mệt rồi, có gì đâu.

-  Hôm nay em có vui không.

-  Vui anh ạ. Bố mẹ anh thân thiện nhỉ.

-  Ừ bố mẹ anh lúc nào cũng thế, nhiều khách lắm.

-  Bố mẹ có nói gì về em không.

-  Bật mí em nhé, bố mẹ hỏi chuyện anh em mình.

-  Chuyện gì.

-  Cưới ý.

Cô ửng hồng mặt khi nghe hắn nói.

-  Sao em ngượng.

-  Chuyện lớn vậy mà không nói trước với em.

-  Bố mẹ chỉ hỏi thôi chứ có sao đâu.

-  Vậy anh trả lời sao.

-  Như mình bàn rồi ý.

-  Bố mẹ bảo sao.

-  Có vẻ ưng ưng rồi đấy.

Khi nghe hắn nói đến đây cô dựa hẳn người vào hắn. Có lẽ lúc này cô đã chính thức đặt trọn niềm tin vào hắn. Cô nghĩ hắn chính là chỗ dựa của cuộc đời mình sau này. Cô nghĩ hắn chính là nửa còn thiếu mà cô đang tìm.
Hôm sau đúng kế hoạch hắn đưa cô về quê, chơi ở quê thăm ông bà và cô dì chú bác, đưa cô đi chơi một số nơi, ăn trưa rồi về lại nhà hắn luôn vì buổi tối sẽ có nhà bác Luân  lên chơi và ăn cơm với nhà hắn. Hắn và cô về đến nhà thì đã thấy mẹ hắn Mai Anh, Quỳnh Anh ở nhà. Mọi người đang chuẩn bị cơm nước khi thấy hắn về mọi người tươi cười chào đón. Chị cũng vậy và nhìn hắn tủm tỉm. Cũng đã mấy tháng không gặp suốt từ Tết đến giờ, bây giờ nhìn chị khá hơn nhiều. Chị vui vẻ hơn và không còn buồn như trước nữa.

-  Cháu chào bác, em chào chị. Cô chào mọi người khi cô vào nhà.

-  Chắc đây là Quỳnh Anh đúng không, hai chị em giống nhau thế. Cô tiếp lời.

-  Chào Thủy, về quê có vui không.

-  Dạ vui chị ạ.

-   Q đã thành kỹ sư rồi nhỉ, nhanh thật đấy. Sao bảo vệ không gọi cho chị lên mua hoa chúc mừng.

-  Dạ có việc gì đâu, em cũng không bảo bố mẹ. Khi bảo vệ xong em gọi điện báo tin thôi.

-  Chắc là quên chị rồi.

-  Chị ….

Hắn không nói được hết câu bởi đúng là hắn quên thật. Hắn cảm thấy thật có lỗi với chị. Câu nói của chị mọi người nghe thì sẽ nghĩ chị đùa nhưng thâm tâm hắn hắn biết chị trách hắn. Hắn không nói được thành lời cũng bởi vậy. Hắn nhìn chị lúc này mà bối rối trong lòng. Cũng may có cô lên tiếng cứu hắn.

-  Hôm đó bảo vệ xong, anh Q bị mọi người đưa đi ăn uống luôn. Anh bị say rượu, em là người gọi về báo tin cho hai bác. Em không có số điện thoại của chị nên không báo tin được.

-  Chị đùa vậy thôi, bảo vệ nhau chằm chặp nhỉ.

Cô nhìn chị cười trừ, bởi cô cũng không biết nói thế nào  nữa. Mẹ hắn cũng cười nhưng bà chỉ nghĩ mấy chị em trêu nhau. Chứ thực ra trong câu chuyện này hắn là người biết  rõ nhất. Chị có lẽ đang ghen, cô thì bảo vệ hắn. Hắn đứng giữa hai người phụ nữ mà hắn yêu hắn không biết nói thế nào. Đúng vậy phụ nữ muôn đời là bí ẩn. Chị cũng vậy. Chị cũng là phụ nữ và chị cũng có những cảm xúc dâng trào và không thể kiềm chế được mình. Khi thấy người mình đã từng yêu tha thiết bên cạnh người con gái khác chị ghen. 

Nhưng chị chỉ có thể thể hiện như thế. Chỉ cần thế thôi hắn cũng đã khó xử rồi. Kể từ lúc đó hắn rất giữ ý hắn không giám thân mật với cô quá. Hắn liếc nhìn chị, chị vẫn tươi cười và nói chuyện vui vẻ với cô. Nhưng thỉnh thoảng chị  liếc hắn và hắn cảm nhận có một nét buồn trong đó. Chị buồn không phải vì cô mà chị buồn vì chị nghĩ hắn đã quên chị.
Để mọi người làm việc hắn lặng lẽ lên nhà ra sân thượng và nghĩ ngợi lung tung. Hắn lại trào lên sự thương cảm với chị. Hắn tự trách mình sao quá vô tâm. Hắn vui với tình yêu  mới, vui với việc học tập của mình mà hắn quên mất chị. Chỉ một cuộc điện thoại thôi mà hắn không gọi về cho chị. Bây giờ hắn thấy mình tệ quá.

-  Anh sao lên đứng đây một mình nghĩ ngợi vậy. Chị nói.

-  Em à.

-  Đang nghĩ ngợi câu nói của em à.

-  Ừ. Hắn dừng một lúc và tiếp lời.

-   Em giận anh phải không, anh đúng là quên mất, anh vô tâm quá.

-  Không, em

-  Cho anh xin lỗi nhé. Bây giờ em thế nào.

-  Vẫn thế thôi.

-  Em còn buồn không.

-  Không em bình thường rồi, cứ như thế này lại hay anh ạ, em không phải nghĩ ngợi gì.

-  Anh thương em quá, tất cả vì anh mà ra.

-  Số mình nó thế, anh không có lỗi gì đâu.

-  Nhưng

-  Thôi chuyện qua rồi mình đã thống nhất quên nó đi mà.

-  Ừ thôi không nói nữa.

-  Anh này em mới gặp Thủy lần này là lần thứ 2 nhưng em thấy cô ấy được đấy. Anh định thế nào.

-  ấy rất tốt cũng quan tâm đến anh. Anh dự định cuối năm hoặc sang năm là cưới.

-  Vậy cũng tốt, anh trên đó có 1 mình có cô ấy chăm sóc cho là tốt nhất. Anh cứ nên tính sớm đi. Em thấy cô chú cũng ưng Thủy lắm.

-  Ừ anh cũng định thế.

-   Chắc là anh sẽ ở trên đó làm việc luôn chứ không về lại đây chứ gì.

-  Có lẽ vậy, anh cũng thích ở trên đó. Anh ở trên đó quen rồi.

-  Vậy là tốt, mọi người ai cũng muốn lên Hà Nội sống, mình có điều kiện tội gì.

-  Em cũng phải tính đi chứ chả nhẽ cứ mãi thế này à.

-  Em cũng chuẩn bị chuyển lên trên tỉnh đoàn rồi. Với lại em là con gái, em làm sao chủ động được. Anh lo cho em à.

-  Ừ.

-  Cám ơn nhe. Vẫn còn có người lo cho mình là hạnh phúc rồi tưởng quên mình luôn rồi chứ.

-  Em đừng nói mát anh, em luôn

-  Thôi không nói nữa, em nhìn anh em hiểu. Đi xuống nhà  ăn cơm đi mọi người về rồi.

-  Ừ, cho anh xin lỗi lần nữa nhé.

-   Thôi đi, vẫn thế cái tính không bao giờ thay đổi được. Người ta chỉ nói có một tý mà đã nghĩ ngợi.

Hắn lẽo đẽo theo chị xuống nhà. Nhìn chị mà hắn thương  chị quá. Chỉ vì một chữ hiếu và chung tình mà nhắm mắt lấy chồng để rồi lại phải chăn đơn gối chiếc. Còn hắn là một phần của chị ngày nào thì đang dẫn người yêu ra mắt. Thật phải là người phụ nữ phi thường mới có thể coi mọi chuyện như không có gì xảy ra được. Hắn chắc chắn rằng đêm nay chiếc gối mà chị nằm sẽ lại đẫm lệ sầu. Cứ nghĩ đến đây mà hắn thương chị quá.
Xuống đến nhà mọi người đã đầy đủ, bố mẹ chị và bố hắn đang ngồi uống nước đàm đạo. Hắn chào mọi người và liếc nhìn bác gái. Bác có vẻ già đi nhiều chắc là chuyện của chị làm bác suy nghĩ. Tuy nhiên không khí này thì ai cũng phải vui, chị và hắn hiểu không thể không vui được. Và bữa cơm được dọn ra mọi người cùng ăn. Dĩ nhiên lại toàn chuyện của hai ông già. Mọi người chỉ đế vào cho vui. Chị khác với tết năm nào, chị bây giờ tham gia vào câu chuyện liên tục nhưng hắn biết chị cố tình làm vậy. Yêu chị bao năm hắn biết lúc nào chị vui thật hay vui giả. Còn cô đúng với dáng dâu mới về nhà chồng rón rén dạ vâng. 
Bữa cơm kết thúc sớm để gia đình chị còn về. Tiễn chia tay mọi người hắn vẫn nhìn theo chị không chớp mắt. Hắn lặng lẽ vào nhà khi bóng chị nhạt nhòa nơi cuối đường. Hắn đã xuýt nghẹn ngào rơi lệ. Cũng may cô và mẹ hắn đang dọn dẹp nên không biết và hắn dấu được cảm xúc của mình.

Vào nhà hắn ngồi với bố. Sau một hồi trò truyện hắn đặt  vấn đề.

-  Bố con có chuyện này trình bày với bố.

-  Chuyện gì vậy.

-  Chuyện công ăn việc làm của con bố ạ.

-  À mày không phải lo, tao bảo với các chú rồi. Cứ chơi một vài tuần, đi học thêm gì cũng được rồi đi làm. Nếu muốn đi làm lung tung đâu cho có thêm kiên thức. Đầu tháng 7 là con đi làm thôi.

-  Dạ không, con muốn một kế hoạch khác ạ.

-  Định đi học tiếp à, bây giờ học tiếp thì tốt quá, mày đi học thêm cao học đi bố mẹ sẽ ủng hộ.

-   Không ạ, con định thành lập công ty ra làm riêng. Con không thích làm nhà nước còn việc học cao học con sẽ xem xét nếu được con cũng vừa làm vừa học luôn.

-  Con định thành lập công ty à. Việc này thì khó đấy.

-   Con biết nhưng con có bàn với mấy đứa bạn và có một đứa sẽ tham gia cùng con. Còn một bạn bố bạn làm to sẽ giúp con một số việc ban đầu.

-  Con định mở công ty là gì.

-  Dạ làm việc xây dựng đúng chuyên ngành con học.

-  Nhưng con làm gì có kinh nghiệm.

-   Con xin lỗi bố không nói với bố. Mấy năm qua con và Chương theo mấy thầy đi làm thêm. Cơ bản con cũng nắm được việc rồi.

Ngừng nói hắn nhìn bố. Bố hắn ậm ừ ông đang suy nghĩ. Hắn tiếp lời:

-  Bố ạ bố cho con xin ít tiền để con làm coi như bố thưởng cho con về việc học hành. Nếu làm không được lúc đó con sẽ đi làm theo đúng sự sắp đặt của bố và không tơ tưởng gì nữa. Bố cho con thử sức một lần nhé. Từ xưa đến nay mọi việc con đều theo ý bố mẹ, lần này bố mẹ cho con tự quyết định một lần.

-  Thực ra tiền không quan trọng lắm, vấn đề bố sợ con chưa đủ khả năng thôi.

-  Bố tin con một lần này được không.

-  Con chắc chắn với quyết định của mình chứ.

-  Vâng. Con nghĩ con làm được.

-  Bà ơi ra đây tôi bảo cái này. Bố hắn gọi vọng vào nhà gọi mẹ hắn ra.

-  Việc gì vậy ông.

-  Con nó đang xin phép tôi cho tiền nó thành lập công ty tự làm chứ không đi làm chỗ chú Vinh. Bà thấy sao.

Mẹ hắn ngạc nhiên nhìn hắn. Bà không ngờ hắn lại có ý tưởng quá mạo hiểm như vậy. Nhìn hắn một lúc và thấy hắn hoàn toàn nghiêm túc bà nói.

-  Con nghiêm túc chứ.

-  Vâng ạ.

-   Mẹ thấy không ổn, con cứ đi làm vài năm cho có kinh nghiệm hãng rồi nếu thích làm công ty thì cũng chưa muộn.

-  Thực sự lúc này con muốn như vậy, bố mẹ ủng hộ con. Coi như bố mẹ chơi sổ số một lần đi. Con thực sự muốn vậy.

-  Ý ông sao.

-  Được, cứ cho nó thử sức một lần, tôi thích việc này. Con làm đi mai bố sẽ nói với chú Hoàng để xem có việc gì nho nhỏ cho con làm ngay sau khi thành lập công ty. Nhưng bố nói trước, nếu thấy không ổn là bố dẹp ngay đấy. Bố cho con 2 năm để chứng minh năng lực.

-  Vâng con cám ơn bố, nếu được bố ủng hộ con chắc chắn mình sẽ thành công.

-  Thế con định cần bao nhiêu tiền.

-  Con chưa tính toán cụ thể để con lên bàn với mấy bạn rồi con về báo cáo với bố mẹ.

-  Nhỏ hơn 200 triệu bố cho. Nhiều hơn thì con phải làm từ từ.

-  Vâng ạ.

-  Phải hứa với bố điều này nữa. Trong hai năm này phải đi học cao học. Có kết quả thi đỗ cao học bố sẽ đầu tư cho.

-   Vâng con đồng ý. Con không phải thi cao học, bằng của con được chuyển thẳng chỉ  phải  thi  ngoại  ngữ. Mà ngoại ngữ bố an tâm.

-  Được, bố sẽ ủng hộ. Đừng làm bố thất vọng nhé.

-  Dạ.

Vậy là hắn đã nhận được sự ủng hộ của bố. Hắn không ngờ mọi việc lại thuận lợi như vậy. Nhưng hắn biết, bố hắn cũng là người ưa sự đổi mới. Ông cũng rất ủng hộ những ý tưởng táo bạo. Và lần này ông ủng hộ hắn bởi vì muốn xem một  lần con trai mình tự quyết định như thế nào. Ông thực sự muốn xem con trai của mình tự đứng lên được không hay phải dựa dẫm vào ông. Và ông đã tin không lầm.

Hắn quá vui mừng, cô sau khi xong đứng ngoài nghe câu chuyện của gia đình hắn. Cô cũng bất ngờ không kém vì hắn chưa bao giờ thấy hắn nói việc này. Nhưng thấy hắn vui cô cũng vui theo.

Hôm sau hắn chia tay bố mẹ xin phép bố mẹ đưa cô về nhà. Hắn và cô ở lại nhà cô 1 ngày rồi quay trở về Hà Nội. Hôm đó hắn cũng đã nói sơ bộ với bố và anh cô về chuyện hai đứa. Anh cô thì bình thường còn bố cô rất vui. Ông ủng hộ không có ý kiến gì. Hắn cũng xin phép ông có điều kiện thì bố mẹ hắn xuống thăm gia đình. Ông rất hài lòng và chỉ  dặn phải báo trước cho ông chuẩn bị. Về Hà Nội mà hắn rất đỗi vui mừng. Không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy hắn đạt được tất cả mục đích của chuyến đi này. Hắn và cô cười suốt dọc đường. Hắn và cô chỉ nói toàn chuyện tương lai. Một tương lai có thể nói vô cùng đẹp đẽ.

Vừa đi về đến công ty sau khi đi ăn với đối tác. Người cũng mệt mệt nên không muốn làm gì. Vào Yahoo! Messenger chat tý cho vui. Mấy nay hay chat với beby87 và một bạn nữa trong Sài Gòn. Thực sự nói chuyện với hai bạn mình thấy rất thú vị. Một người có nhiều tâm sự sẻ chia, một người vui nhộn dí dỏm. Nói chuyện với hai bạn này mình cũng thấy rất thích và thư giãn. Qua đó có sỹ khí để chiều làm việc.

Online thì thấy cả hai nick định chat đếu không online. Buồn một chút. Giở LX ra lướt xem các bạn CM cái gì. Mình cũng bất ngờ quá, mấy chục CM liền. Nghĩ thấy các bạn nhiệt tình thật, mình phải cố viết không phụ lòng mọi người. Còn đang ngả ngốn hút thuốc nghĩ ngợi thì có tin nhắn Messenger. Chắc hai cô nàng nhận được tin chat lại đây. Hút vội xong điếu thuốc để rảnh tay chat không lại bảo mình cho chờ dài cổ. Nhìn vào màn hình một nick lạ hoắc không phải của hai người. Tự nhủ ai nhỉ, cứ chat thử xem sao. (Phần chat này tôi đã lược đi một số nội dung nhạy cảm và được người chat cho phép gửi lên diễn đàn. Đồng thời sửa lại lỗi chính tả do đánh nhanh bị lỗi)

TTT: Chào anh QQQ: Ai đấy. 

TTT: Người con gái thứ 3: Mưa trái mùa.

QQQ: Nghe có vẻ có người trêu mình. 

TTT: Không tin à em Thủy đây. 

QQQ: Thủy à thật không, không tin lắm làm sao em biết nick của anh.

TTT: Bạn em làm cùng cơ quan cho em địa chỉ blog Trải nghiệm cuộc đời em vào đọc anh viết về chuyện mình à. Không ngờ đấy.

QQQ: Xin lỗi anh vẫn không tin lắm, nếu có cam cho anh anh mới tin.

TTT: Em đánh nick theo đường link của anh mấy nay nhưng không thấy onl 

Hôm nay onl tình cờ thấy anh onl nên vào nói chuyện với anh Cam là gì hở anh 

QQQ: Webcam em có không gửi cho anh anh mới tin. 

TTT: Em ở cơ quan, nên không có. 

QQQ: Vậy khó tin lắm. 

TTT: Anh cứ kiểm tra đi dạo này sao đa nghi thế nhỉ chả bù ngày xưa. 

QQQ: Kiểm tra thế nào 

TTT: Lại còn kém thông minh nữa hi hi 

QQQ: Bực thật có người nói xấu mình 

TTT: Anh này, anh thật không tin là em à 

QQQ: Không phải, vậy anh hỏi mấy câu Em trả lời được Anh mới tin 

TTT: Anh hỏi đi, trí nhớ em kém lắm đấy hihi 

QQQ: Những chỗ đi ăn uống, hẹ hò Anh đã kể nên anh sẽ không hỏi Vì em đọc rồi Anh hỏi câu này: Có một tối, trên sân thượng nhà anh Em hỏi anh có nhìn thấy trên trời có hai ngôi sao Kia không 

TTT: Cái này, để em nhớ đã À nhớ rồi, hôm rắm tháng Tám gì Anh bảo có, và anh nói Em là ngôi sao sáng Anh là ngôi sao xấu mù Hi hi đúng không 

QQQ: Sao anh lại bảo anh là sao xấu mù mà không phải là sao sáng khác 

TTT: Vì anh muốn em đẹp hơn hihi Lãng mạng anh nhỉ 

QQQ:Đúng là em rồi. Hồi hộp quá. Ừ 

TTT: Anh bất ngờ à QQQ: Quá bất ngờ. Mấy nay toàn hồi tưởng về em. 

TTT: Em đọc biết rồi 

Nhưng lời thoại bịa nhiều thế QQQ: Viết truyện phải thế Nhưng em có công nhận Đúng nội dung không 

TTT: Sao anh nhớ nhiều thế nhỉ, Em bây giờ quên hết rồi.

QQQ: Em không nhớ anh hay làm gì à 

TTT: Không hihi, À chắc không phải 

QQQ: Cứ nói đi 

TTT: Nhật ký phải không 

QQQ: Ừ em còn giữ không

 TTT: Không, có buồn không 

QQQ: Buồn sao nổi. Mải nói em bây giờ thế nào 

TTT: Bình thường vẫn khỏe 

(Đoạn này liên quan đến trực tiếp việc dự đoán tôi lược đi mong các bạn thông cảm đồng thời là thông tin riêng) 

TTT: Anh, không ngờ đấy.

QQQ: Không gờ gì.

TTT: Mai Anh là người yêu cũ của anh 

QQQ: À, biết rồi à 

TTT: Sao ngày đấy em không nhận ra nhỉ 

QQQ: Có ai biết đâu 

TTT: Hòa cũng không biết phải không 

QQQ: Không ai cả 

TTT: Anh ghê thật đấy 

QQQ: Này lúc yêu em anh chỉ yêu mình em thôi 

TTT: Cái này không biết được. Anh ghê lắm Em không tin.

QQQ: Anh nói thật mà 

TTT: Vâng, H dạo này thế nào. Có lẽ đến 10 năm nay không gặp rồi 

QQQ: Lấy chồng, hai con trai nhà mặt phố 

TTT: Chị ấy xinh thế cơ mà. Ngày đấy sao anh lại không yêu chị ấy nhỉ 

QQQ: Không biết 

TTT: Anh hay gặp chị ấy không 

QQQ: Mới gặp trong đám cưới đứa bạn cùng cấp 3 

TTT: Vẫn xinh thế chứ 

QQQ: Vẫn xinh, còn xinh hơn cả ngày xưa 

TTT: Có tiếc không 

QQQ: Không, em vẫn xinh đẹp như ngày nào chứ 

TTT: Tán đấy hả, bây giờ không đổ đâu 

QQQ: Không anh hỏi thật 

TTT: Hai con rồi, xinh đẹp nỗi gì 

QQQ: Bi quan thế 

TTT: Em già rồi bây giờ bọn trẻ ở cơ quan Gọi em là máy bay bà già rồi 

QQQ: Bọn láo quá 

TTT: Anh chắc phong độ lắm nhỉ. 

Cách đây mấy năm con Linh nó gặp anh à 

QQQ: Ừ tình cờ gặp ở quán cafe 

TTT: Nó bảo em, anh dạo này béo lắm 

QQQ: Ừ 

TTT: Thế thì xấu trai nhỉ 

QQQ: Không, hôm nào về Hải Phòng Gặp nhau nhé 

TTT: Vâng anh về nhà em chơi 

QQQ: Chồng em có ghen không 

TTT: Làm gì mà chồng lại ghen 

QQQ: Tình cũ mà 

TTT: Không, lắm chuyện thế anh cứ đến chơi


Còn nhiều nữa nhưng tôi chỉ post thế này thôi. Như vậy các bạn sẽ có cơ bản thông tin về Thủy rồi nhé. Tôi biết ngay nếu tôi viết ra chuyện về Thủy thì sẽ có người nhận ra ngay. Nhưng không sao, chuyện đã là quá khứ cũng chả tội lỗi gì. Mình cũng chỉ trải lòng thôi...

Hết Chương 12