Chương 11: Người con gái thứ 3: Mưa trái mùa (Phần 4)
Buổi tối mùa đông se se lạnh. Những buổi đi học tiếng Anh về hắn và cô
thường rủ nhau đi chơi. Đầu tiên là giải đói hoặc miến lươn chợ Hàng Da hoặc
xôi Cấm Chỉ hoặc bánh mỳ Yết Kiêu. Cô chỉ thích ăn 3 địa điểm này. Đây là những
món cô thích nhất. Rồi sau đó cô ôm chặt
hắn, hai tay xỏ vào túi áo khoác
hắn. Cô và hắn thong dong trên đường nói chuyện. Đủ mọi chuyện trên đời mà bây
giờ hắn cũng không nhớ nữa. Điểm đến thứ hai cô và hắn thường đến là phố Tô Tịch
nơi có những hàng xép bán hạt giẻ rang.
Đã khi nào bạn tận hưởng cái cảm giác tuyệt vời này
chưa? Vừa thong dong trên đường, vừa thưởng thức nắm hạt dẻ rang còn nóng hổi,
hít mùi hương nồng nàn bay lên vào một đêm trời lạnh, bạn sẽ cảm nhận được hết
cái thú của món ăn này. Hắn lái xe còn cô thì ngồi sau bóc hạt giẻ. Hạt cô ăn 1
hạt cô đút cho hắn ăn 1 hạt. Cô chỉ thích ăn hạt dẻ Trùng Khánh. Hạt dẻ Trùng
Khánh to, có vỏ lụa rất mỏng, có thể bóc
được, hạt có màu vàng đượm, bùi và thơm ngậy. Hắn và cô vừa thưởng thức
vừa nói chuyện và thời gian cứ thế lặng lẽ trôi đi trong câu chuyện của hắn và cô.
- Mai
thứ 7 bố mẹ anh lên thăm anh em qua nhà ăn cơm nhé.
- Vâng, anh
đã nói với bố mẹ chưa.
- Rồi
em ạ.
- Bố mẹ bảo sao.
- Bố
mẹ đồng ý, bảo anh cứ đón em sang để bố mẹ xem mặt con dâu tương lai.
- Vậy em run lắm.
- Anh đùa
thôi anh bảo em là người anh đang tìm hiểu thôi.
- Bố mẹ em có
hỏi anh về em không.
- Có
- Anh bảo sao.
- Xin xắn,
thông minh, dễ thương.
Cô đám lưng hắn và ôm chặt hắn. Hắn lại tán cô đúng lúc. Dù không nhìn thấy
mặt cô lúc này nhưng hắn biết cô đang hạnh phúc. Con gái hay yêu bằng tai. Mà
những lời khen nhẹ nhàng đúng lúc luôn
làm con gái thích thú. Cô cũng không ngoại lệ. Và hắn luôn biết phải lúc nào tặng cho người yêu mình những lời khen đó.
- Sao
không nói gì nữa vậy em
- Ghét anh
không thèm nói chuyện nữa.
- Thế
em xấu à, em không thông minh à, hay như bà chằn.
- Không phải
thế, anh chỉ nịnh em thôi.
- Hì hì nhưng
vẫn đúng đúng không.
- Không.
- Vợ yêu ơi
bao giờ vợ yêu về quê.
- Anh
hỏi làm gì, mà đừng gọi em là vợ yêu em không thích đâu.
- Vậy
thôi anh không gọi là vợ yêu nữa. Vậy anh gọi em là mèo con nhé.
- Không anh cứ
gọi tên em là được.
- Ừ
thế bao giờ em về quê.
- Chắc tết
Dương lịch em về.
- Cho
anh về với nhé.
- Để làm gì.
- Ra
mắt ông nhạc chứ còn làm gì.
- Liều
ghê, nhưng phải để em hỏi đã.
- Anh
chỉ sáng đi tối về thôi. Thực ra anh muốn xuống thăm nhà em.
- Vâng thế
cũng được thế anh không về quê à.
- Không, để tết
âm lịch về một thể.
- Hình như muộn
rồi anh nhỉ, anh đưa em về đi.
- Hay
về anh ngủ đi.
- Không
về nhà anh mai không đi học được.
- Đi, về nhà
anh ngủ đi anh nhớ em rồi.
- Không
anh khôn lắm em không về đâu.
- Vậy
tối nay lại cô đơn một mình rồi.
- Vẫn
thế có sao đâu.
- Nhưng
được một lần rồi đâm nghiện không có người yêu nằm cạnh thấy cô đơn quá. Thôi
kiếp tôi còn cô đơn dài.
- Ghét
thế nhỉ.
- Về đi tối
nay về anh đi.
- Thôi
cho em về không con Linh con Nguyệt nó lắm điều. Thôi chịu khó cô đơn nhé. Đợt
tới làm mấy bài tập lớn em sang.
- Ừ phải chịu thôi.
Cô không thèm nói với hắn nữa. Cô kệ hắn lải nhải bài ca cô đơn, lạnh lẽo.
Cô biết hắn muốn gì. Cô sợ cô dễ dãi với hắn thì không biết thế nào. Mới chỉ một
hôm bên nhau thôi mà ngay bản thân cô còn không vượt qua được. Nếu tối nay bên hắn cô biết mình lại chạy theo cảm xúc
thôi. Cô phải cương quyết. Hắn biết không thay đổi được cô nên hắn cũng không
nài ép. Đưa cô về đến nhà và hắn đặt lên môi cô một nụ hôn dài tạm biệt. Hắn
không muốn xa cô nhưng đêm mùa đông lạnh
rồi. Hắn phải về và phải chia tay cô. Cuối cùng hắn tạm biệt cô và ra về. Dọc
đường hắn vừa hát vừa huýt sáo vang.
Hôm sau bố mẹ lên hắn đưa cô sang nhà ra mắt. Cô bối rối ngượng ngùng rõ
rệt. Cũng may bố mẹ hắn nhẹ nhàng nên cô cũng bớt ngại ngùng phần nào. Mỗi khi
bố mẹ hắn hỏi cô chỉ giám vâng dạ hặc trả lời ngắn gọn nhỏ nhẹ. Lần đầu tiên đi
gặp mặt bố mẹ chồng tương lai và được mời dùng cơm tối, cô không ngờ trong bữa
ăn bố mẹ hắn tiếp nhiệt tình quá.
Mà cô có ăn được nhiều đâu cứ tiếp cô phải cô
ăn. Cũng may mà bố mẹ hắn tinh ý nên về sau
không tiếp nhiều. Nói chung bố mẹ
hắn thấy cô thật thà, nhẹ nhàng cũng quý. Nói chung là cô đã thể hiện một cách
chân thật và tự nhiên như đúng với những gì của cô. Có một sự cố nhỏ khi rửa bát với mẹ
hắn không biết lóng ngóng thế nào cô làm rơi toàn bộ đũa vừa rửa xong. Cũng may
không phải là bát đĩa nên cô chỉ phải rửa lại. Nếu không cô không còn chỗ nào
chui. Cuối cùng cô cũng được giải phóng. Hắn đưa cô về nhà mà cô vẫn còn run.
- Em
thấy bố mẹ anh thế nào.
- Dạ bố mẹ
anh tốt nhỉ.
- Lúc
nãy run quá à.
- Lại không,
run cả buổi.
- Khổ thân em
yêu của anh.
- Bụng
bây giờ còn chướng đầy thức ăn đây này.
- Ha ha.
- Lại còn cười.
- Thôi chịu
khó đi mà, ai lần đầu tiên chả thế. Lần sau
không
ăn được thì xin phép cứ như thế
thì chỉ khổ cái bụng thôi.
- Anh cứ làm
như dễ lắm. Bố mẹ gắp cho không ăn thì chết.
- Để tối nay
anh hỏi ông bà xem ông bà nhận xét em ra sao.
- Mai
nói lại cho em nhá.
- Ừ
-
Anh ơi em no lắm đây. Mà hôm qua cứ thao thức mãi không
ngủ được.
- Sao lại
không ngủ được.
- Thì
hôm nay sang gặp bố mẹ anh em lo bỏ xừ lên được.
- Tội nghiệp
mèo con của anh. Thôi mai anh đền nhé.
- Đền
cái gì.
- Đi
mua cho em một cái áo rét.
- Thật không.
- Thật
- Lắm
tiền thế.
- Bố mẹ lên
thế nào chả thủ cho vài đồng.
- Thế
nhé lên IDEA Trần Phú anh nhé bạn em mới mua 1 cái áo khoác ở đấy đẹp lắm.
- Em
thích ở đâu anh chiều.
- Yêu
anh thế, em cám ơn anh nhe.
Rồi hắn đưa cô về nhà và tạm biệt cô bằng nụ hôn như mọi khi. Bây giờ như
là thói quen, cứ đưa cô về là hắn và cô lại hôn nhau tạm biệt. Lần nào cũng thế,
nụ hôn của cô với hắn luôn ngọt ngào và đầy lãng mạn. Hắn và cô dường như không
muốn dứt ra bao giờ. Chỉ muốn hôn mãi, hôn mãi.
Hai tuần sau, đó là vào một buổi sáng chủ nhật, hắn định lên thư viện để
lấy ít tài liệu về làm đồ án. Vừa mở cổng ra hắn bất nhờ.
- Em
… sao không bấm chuông.
- Học anh,
anh thích bất ngờ mà.
- Vào
nhà đi, em đi một mình à.
- Anh xem có
ai đi cùng nữa không.
Hắn mời chị vào nhà pha nước mời chị uống nước. Hai năm không gặp chị vẫn
như xưa nhưng mặt có vẻ đã cứng hơn một chút rồi. Vẫn trang điểm nhẹ nhàng, vẫn
phong cách cũ. Nhìn chị bây giờ đã phong
trần hơn nhiều.
- Có
việc gì trên Hà Nội à mà hôm nay vào thăm anh vậy. Hai năm rồi nhỉ, không gặp
nhau. Tình hình bây giờ thế nào rồi.
- Không
có việc gì cả, em lên chơi thôi. Anh cho em ở lại nhà anh vài ngày nhé.
Hắn thực sự không hiểu gì lắm và rất ngỡ ngàng. Bởi hai năm qua để quên
chị hắn không bao giờ hỏi về chị. Thi thoảng có nghe bố mẹ hắn nói phong phanh
tình hình nhưng rất rời rạc và hắn thực sự không muốn nghe. Bây giờ chị xuất hiện
làm hắn không hiểu mô tê gì.
- Nhà
này em cứ coi như là nhà của em. Em lên lúc nào cũng được ở bao lâu cũng được.
- Thảo
ghê.
- Thôi em đi
rửa mắt mũi chân tay đi cho sạch sẽ.
- Ừ
quên mất. Đang định đi đâu à
- Định lên
thư viện kiếm mấy tài liệu về làm đồ án.
- Nếu
bận cứ đi đi. Để em ở lại một mình cũng được. Trưa nay em sẽ nấu ăn nhé.
- Không
cũng chả gấp gáp gì. Anh không đi nữa. Em lên anh lại bỏ đi sao được.
- Khách
sáo quá. Mà cũng phải thôi.
Chị lên tầng 2 và vào nhà tắm. Chị xách theo một túi du lịch to. Hắn lúc
này đang nghĩ mà không hiểu gì cả. Chị xuống
mà hắn vẫn vẩn vơ không biết.
- Vẫn cái mặt ngố tàu ngày nào. Dạo này đỡ còm nhom rồi nhỉ. Anh hơi
đen ra nhiều rồi đấy.
Hắn cười và nhìn lên chị. Chị ngồi đặt hai chân lên ghế ôm gối. Lại hình ảnh
ngày xưa hiện về. Hắn cười nhẹ khi ý nghĩ thoáng qua.
- Chắc
là vẫn không hiểu sao em lại có mặt ở đây à.
- Ừ,
nói thật anh chả hiểu gì cả.
- Chuyện
dài lắm. Để uống nước rồi từ từ em kể cho.
Và rồi chị ngồi kể cho hắn những chuyện xảy ra với chị trong thời gian
qua. Hôm chia tay hắn chị không về ngay. Chị sang nhà chị Lan và ở đó đến chiều
mới về. Hắn lúc này mới hiểu ra vì hắn đi tìm mãi ở bến xe mà không thấy chị.
Chị cười nếu hắn sang nhà Lan tìm chị có khi lại khác nhỉ. Chị nói lúc đó chị
phải dứt khoát như vậy chứ nếu chỉ ở lại một lúc nữa thôi thì chị sẽ không biết
có thể làm gì được nữa. Thực ra chị cũng
không ngờ mọi việc diễn ra quá nhanh. Chị cứ nghĩ là đến tết hoặc sau tết rồi mới
cưới. Vì khi chồng chị đặt vấn đề chị lần lữa như vậy. Nhưng khi nói chuyện người
lớn thì chị mới ớ ra là mẹ anh Minh và mẹ chị đã đi xem ngày và quyết luôn. Chị
cầu cứu anh rằng chị cần có thời gian không thể gấp như vậy được.
Nhưng thực ra một mặt anh cũng muốn nhanh, tuy cũng
có chiều theo ý chị nhưng không quyết liệt cộng với bố mẹ chị nói đã nói chuyện
người lớn rồi không thể thay đổi vì đây là chuyện trọng đại. Chị bất lực. Còn
thời gian đó sợ chị làm liều, mẹ chị lúc nào cũng kè kè bên cạnh. Kể cả việc ở
ngoài cơ quan chị bà lúc nào cũng quẩn quanh trước cổng. Sau đó bà bắt bố chị
xin nghỉ phép cho chị để chị ở nhà chuẩn bị đám cưới và giám sát chị luôn.
Chị nói thực ra anh Minh là người đàn ông tốt. Anh rất yêu chị. Lúc đó chị
cũng nhắm mắt đưa chân vì không còn biết phải làm gì. Ngày cưới chị chị nửa
không mong hắn về, nửa mong hắn về.
- Sao
hôm cưới em anh về lại không vào.
- Theo
em thì anh có nên vào không.
- Em
không biết nữa. Nếu anh vào chắc em ngất mất.
- Em
ạ thực ra trước khi về anh đã nghĩ kỹ rồi. Anh đến nhìn em đi lấy chồng nhưng sẽ
chỉ nhìn từ xa thôi.
- Nhát
thì có.
-
Cả một năm trời chỉ nghĩ là học đi nước ngoài theo kế
hoạch. Có biết gì nữa đâu. Khi biết tin em lấy chồng thì chỉ còn có 5 ngày. Cả
năm còn không làm gì được huống chi còn 5 ngày thì làm được gì. Vào phá, làm bậy
à. Ngộ nhỡ trong thời gian anh đi học trên này, em có tình cảm với người ta thì
sao. Em giấu anh mọi chuyện. Anh có biết gì
đâu.
-
Ừ nếu anh vào lúc đó thì cũng chả làm được gì mà bao
công lao của em đi sông đi biển.
- Đáng
ra còn nhiều cách nhưng bây giờ nghĩ lại em cứ âm thầm chịu đựng, hi sinh nên
khi sự việc xảy ra quá nhanh mình không đối phó kịp.
- Đừng
trách em. Em cũng không nghĩ sâu xa thế, đơn giản em chỉ muốn kéo dài càng lâu
càng tốt. Thôi để em kể tiếp cho.
Chị về nhà chồng thực ra không có gì phải phàn nàn cả. Bố mẹ Minh cho vợ
chồng chị ra ở riêng ngay sau 1 tháng. Mẹ Minh và chị thân nhau từ hồi còn làm
việc chung. Hai mẹ con ngày xưa tâm sự với nhau nhiều nên rất quý chị. Cả nhà
quý chị. Anh Minh cũng rất yêu chị. Chỉ có điều chị sống với anh Minh vì nghĩa
chứ thực sự chị không yêu anh.
Anh Minh cũng biết nhưng vẫn cố gắng. Chị hiểu và cũng làm mọi chuyện như ứng xử rất
tốt với gia đình nhà chồng, làm trọn nghĩa với bố mẹ. Nhưng còn tình yêu với
anh thì chị không thể. Thực ra nếu có được một đứa con thì có lẽ sẽ khác. Đằng
này, sau hơn 1 năm cưới nhau hai anh chị vẫn không có con. Nhà chồng chị cũng sốt
ruột nên yêu cầu anh chị đi khám. Đi khám hiếm muộn thì lỗi lại thuộc về chị.
Anh khoẻ mạnh bình thường còn chị bị bệnh trứng lép. Bệnh này vẫn có thể có con
nhưng phải điều trị tích cực và kiên trì vì may cho chị tuy bị bệnh trứng lép
nhưng không bị hẹp cổ tử cung. Nếu hẹp cổ tử cung thì chắc chắn sẽ không có
con. Thế là hai anh chị sau thời gian đó chỉ suốt ngày chăm chú vào việc chữa bệnh.
Cứ nói ở đâu có thầy chữa giỏi là đến. Chị nói thuốc tây, thuốc nam, thuốc bắc
uống cả. Bài thuốc dân gian nào mà mọi người nói chị đều tham khảo và uống. Thế
nhưng không có kết quả gì. Chị cố gắng có một đứa con. Chị hi vọng có con vào rồi
thì chị sẽ dần yêu chồng lên.
Nhưng rồi có một chuyện lớn xảy ra với gia đình chị. Cách đây, 4 tháng có
một cô con gái đến nhà chồng chị bắt vạ chồng chị. Anh Minh đã ngủ với cô ta và
cô ta đang mang bầu đứa con của anh được gần 5 tháng. Anh Minh nhận lỗi, anh cầu
xin chị đừng bỏ anh. Anh sẽ có trách nhiệm với cô ta nhưng anh không cưới cô ta
vì anh chỉ yêu có mình chị. Bố mẹ anh thì vô cùng đau khổ. Ông bà không chấp nhận cô gái kia. Nhưng về chị. Chị biết mọi nguồn cơ từ chị mà ra. Không đẻ được
con mà không yêu anh, nên anh đâm cũng chán. Trong lúc buồn gặp phải cô này bập
vào mà không lường được hậu quả. Khi nó xảy ra anh hối không kịp.
Chị nói chị không trách anh, chị phân tích anh chuẩn bị lên trưởng phòng
đừng vì việc này mà làm hỏng công danh sự nghiệp. Chị sẽ ra đi để anh danh
chính ngôn thuận cưới cô ấy về. Chị quyết, anh cũng không thể làm gì khác được. Tuần trước thì anh chị ra toà. Và cô ấy mới
sinh con được hai ngày.
- Thế
bây giờ em ở đâu.
- Còn
ở đâu được em về lại nhà xuất bản chứ còn ở
đâu.
- Anh
không ngờ Minh lại tệ vậy.
- Đừng
trách anh, anh chỉ là nạn nhân thôi.
- Của mình
- Ừ
của mình.
Hắn và chị ngồi lặng lẽ ưu tư không nói gì. Bây giờ hắn mới nghĩ. Đúng vậy
Minh thực ra là nạn nhân của tình yêu của hai người. Anh đến không đúng lúc, nếu
anh gặp chị sớm hơn khi chị và hắn còn chưa sâu nặng thì có lẽ đã khác. Thật trớ
trêu cho anh. Đến bây giờ qua chị được biết anh thực sự khổ vì cô vợ này. Anh mất
hết tình cảm với anh em, họ hàng vì vợ anh rất quá quắt. Đúng là dâu dữ mất họ
chó dữ mất láng giềng. Còn về đường công danh của anh thì không sao. Anh cũng
là quan chức khá to trên Hà Nội này.
- Em
ở đây bao lâu. Hắn nói phá tan sự im lặng.
- Khoảng
một tuần. Chỉ có lên đây với anh em mới trút được bầu tâm sự và em mới cảm thấy
bình yên trở lại được.
- Ừ em ở bao
lâu cũng được.
- Còn
giận em không.
- Không phải
là giận mà là hận. Hắn đùa.
- Anh
đùa vậy thôi, đau thì cũng đã đau rồi, nó bây giờ là quá khứ, quên nó đi em ạ.
Hắn tiếp lời
- Anh đã có bạn
gái chưa.
- Rồi
… Anh đang theo đuổi một cô gái.
- Mừng
cho anh, em chỉ sợ anh vẫn không tha thứ cho em mà vẫn còn đau khổ.
- Người
ta chỉ chết khi không có cơm ăn nước uống mấy ai chết vì tình yêu đâu.
-Ừ.
- Bây
giờ em tính sao.
- Kệ
nó anh ạ, đến đâu thì đến.
- Hay
mình quay lại với nhau đi. Hắn nói nửa đùa mà nửa thật.
Chị cười
nhìn hắn và nói.
- Thôi,
ngày xưa trai tân gái tân mà còn không đến được với nhau. Bây giờ gái nạ dòng lại
không đẻ được thì em chỉ làm khổ anh thôi. Em không có diễm phúc đấy.
Hắn lặng người.
Chị nói không có ý trách chỉ nói thực tình trạng hai người nhưng hắn vẫn đau
nhói.
- Trưa
rồi em đi mua gì mình ăn trưa đi. Nói chuyện nhiều quá.
- Để
anh đưa em đi chợ.
- Thế
còn gì bằng. Đi mua đi. Em cũng thích đi mua với anh. Hắn và chị đi chợ rồi về
cùng nhau ăn cơm.
- Tối
nay dẫn cô ấy đến đây cho em xem mặt.
- Ừ để anh hỏi đã.
Tối hôm đó hắn dẫn
cô về cho chị gặp. Ba chị em rất vui vẻ, ăn cơm tối nói chuyện rồi hắn đưa cô về.
Đêm hôm đó hai chị em nằm ngủ với nhau. Chị và hắn nằm với nhau và ôn lại
chuyện cũ. Rồi chị và hắn thiếp đi trong giấc ngủ yên bình.
Cả một tuần
chị và hắn ở với nhau. Không có chuyện gì chỉ
là giãi bầy tâm sự và hắn đưa chị đi chơi, đi thăm nhà bạn bè chị. Chị đã
vui hơn rất nhiều. Đêm cuối, vì hôm qua chị nói chị hết phép ngày mai chị sẽ về.
Chị và hắn nằm với nhau lại nói chuyện.
Và chị đã ôm hắn. Chị nói chị ôm hắn lần cuối.
- Ạnh ạ trong thời gian này em cám ơn anh đã không giận em mà vẫn đón nhận
em. Chắc kiếp trước mình yêu nhau nhưng không trọn vẹn. Nên kiếp này ông trời
cho mình làm vợ chồng một năm rồi lại bắt mình chia ly. Mình chỉ có duyên phận
vậy thôi.
Hắn ôm chị vào lòng, sau bao nhiêu năm hắn mới lại ôm chị vào lòng. Hắn
thương chị quá. Vì hắn, vì yêu hắn mà chị mới khổ như vậy. Chị đã ngủ yên lành
trong vòng tay của hắn. Hít mùi thơm
trên tóc và hắn thấy thật ra mình chưa làm gì cho chị cả. Chỉ có chị bao năm
qua lo lắng và hi sinh cho hắn. Sợ hắn hỏng
công danh sự nghiệp, sợ hắn vì chị mà mất
tương lai. Chị đã hi sinh tất cả. Viết đến đây, thực sự hắn đang khóc.
Mai Anh
ơi anh cảm ơn em, cảm ơn em rất nhiều. Em đã cho anh một tình yêu. Một tình yêu
mà mãi trong đời anh không thể quên được. Em đã hi sinh tuổi trẻ cho anh, em đã
hi sinh hạnh phúc cho anh. Một lần nữa anh cám
ơn tình yêu mà em mang lại cho anh. Đến tận bây giờ anh luôn mong em anh phúc và không bao giờ anh giận em trách em. Anh chỉ
trách anh không biết hết được tấm lòng của em, chỉ trách anh bạc nhược đớn hèn
không giữ được em. Cảm ơn em đã cho anh một tình yêu.
Sáng hôm sau chị ra về và để lại một bức thư. Hắn đọc nó mà thầm cảm phục
người con gái ấy. Cho đến bây giờ chị em vẫn tình cảm với nhau, hắn vẫn hết
mình với chị là do có những ngày chị lên ở với hắn đó. Hắn và chị đã hoàn toàn
bình thường trở lại. Hắn chỉ thương chị. Cho đến giờ chị đã gặp được người chồng
đích thực của mình. Họ sau thời gian điều trị tích cực và gặp đúng thầy thì đã
có hai đứa con như thiên thần. Có bất cứ việc gì chị nhờ hắn, nếu nằm trong
khả năng của mình hắn đều làm hết sức. Mãi mãi chị là một phần trong con
tim hắn, chị mãi là người yêu bé nhỏ của hắn. Hắn vẫn nồng nàn yêu chị như ngày nào.
- Chị
về rồi hả anh.
- Ừ mới về
sáng nay.
- Chị tội
nghiệp nhỉ.
- Anh rất
thương chị, hôm qua anh đã khóc.
- Thôi anh ạ
đó là số phận.
- Ừ.
- Anh và chị
có vẻ thân nhau nhỉ.
- Ừ
chị ở nhà anh gần hai năm, bố mẹ anh và bố mẹ chị rất thân nhau. Chị rất thương
và mến anh.
- Em
cũng cảm thấy thế. Nói chuyện với chị em thấy chị cứ buồn buồn.
- Em
còn chưa biết nhiều về chị đâu. Chị khổ lắm.
- Anh kể cho
em đi.
- Thôi em ạ,
toàn chuyện buồn cả không hay ho gì.
Hắn nói mà rưng rưng. Suýt chút nữa hắn lộ tình cảm của mình. Cũng may cô
không biết. Cô chỉ nghĩ hắn thương chị. Cô cũng thở dài và thương cho kiếp người
con gái. Nếu cô biết thực sự câu chuyện có lẽ cô sẽ khóc nhiều có lẽ cô sẽ chọn
phương án rời xa hắn để chị về bên hắn mất. Nhưng bây giờ với hắn chị đã là quá
khứ. Cô mới là người phụ nữ mà hắn cần có
bên cạnh. Người phụ nữ luôn làm cho hắn vui, nhớ nhung và cảm thấy mình là người
đàn ông thực sự.
Thời gian sau đó cô và hắn càng ngày càng quấn quýt bên nhau. Cô chăm sóc
hắn như người vợ trẻ chăm sóc chồng. Cứ 1, 2 ngày cô lại sang nhà hắn giặt quần
áo và là lượt cẩn thận cho hắn. Hắn bảnh bao ra hẳn vì có sự chăm sóc của cô. Có những buổi hắn đi học về, vừa vào đến
nhà hắn đã nghe thấy tiếng hát nhẹ của cô. Cô đã ở đó đang nấu cơm trưa đợi hắn
về. Những hôm như vậy hắn thấy cô và hắn đang sống như hai vợ chồng son. Tuy
nhiên sau lần vượt quá giới hạn đầu tiên cô và hắn rất giữ gìn. Mặc dù đã nằm
ngủ với nhau nhiều hơn nhưng không có chuyện gì
xảy ra cả. Những hôm cô sang nhà sử dụng máy tính đều bắt hắn chở cô về. Thực ra
cô cũng muốn ở lại nhưng cô biết ở lại ngủ qua đêm thì cô và hắn chắc lại không
thể giữ được nữa. Nên cô thường canh thời gian khoảng 10 rưỡi 11 giờ là bảo hắn
đưa cô về.
Hắn nhớ mãi lần quan hệ thứ hai đầy bất ngờ và ngọt ngào cô dành cho hắn.
Hôm đó trời mưa, sau khi đi học tiếng Anh về hắn đưa cô về nhà luôn. Mưa trái
mùa và trời lạnh giá nên không đi chơi được. Tạm biệt cô hắn trở về nhà. Sau
khi tắm rửa xong cũng không có việc gì làm hắn bật máy tính và làm trận
Starcraft. Đang say xưa với quân đoàn Zerg chinh chiến với máy tính, hắn giật
mình.
- Oà,
bắt quả tang mình đang chơi game mà không học
nhé.
- Làm
người ta rụng hết cả tim, hồn siêu phách lạc đây. Làm gì mà vào nhà như ma ý. Hắn
nhăn nhó gắt với cô.
- Không
chơi với anh nữa.
- Nhìn
cái mặt bí xị kìa.
- Em
sang anh không vui sao.
- Vui
vui nhưng anh còn hoàn hồn đã.
- Em về đây,
giận anh luôn, không chơi với anh nữa.
Cô ngúng nguẩy bỏ
xuống nhà. Miệng thì dài ra mặt bí xị. Hắn lại lon ton chạy theo.
- Anh xin lỗi.
- Em
không có lỗi cho anh xin.
- Thôi
mà, sao em sang bất ngờ vậy, không gọi để anh sang đón.
- Lần sau
không được gắt với em nhớ không.
- Anh … nhớ … rồi.
Cô quay lại mặt
vui đi ngay được. Thực ra cô giả vờ trêu hắn xem hắn phản ứng thế nào. Hoá ra hắn
sợ cô phết.
- Về
nhà tưởng con Linh con Nguyệt ở nhà hoá ra nó đi chơi hết, nằm một mình nhớ anh
em sang với anh.
- Thế
mà không gọi để anh sang đón.
- Không
muốn bất ngờ sang xem người yêu em có gì mờ ám không.
- Báo
cáo với em không phải nghi ngờ anh luôn trong
sáng.
-
Không tin được, có mấy cô em xinh xắn hay đến chơi.
Không kiểm tra có ngày anh cho em leo cây.
- Hì hì anh
mà em không tin thì còn tin ai được trên đời
này.
- Không tin
không tin không tin cứ không tin đấy.
- Thế tối nay
ở đây luôn nhé.
- Vâng, em viết
thư lại cho hai đứa nó rồi.
- Em bảo sao.
- Thì sang
làm bài tập lớn.
- Lại nói dối à.
- Không
nói dối. Bây giờ anh lên nhà đánh cho em đoạn này nhé.
- Thế còn em
làm gì.
- Em
nằm đọc chuyện.
- Khôn thế, lại
hành mình.
- Vậy
em về đây không nhờ anh nữa.
- Thôi
lại dỗi rồi, đưa đây anh đánh cho nhưng phải trả công anh nhe.
- Hì hì, được
rồi người yêu muốn gì nào.
- Để anh nghĩ đã.
- Này
việc em phải làm được nhé, không thì em sẽ xù anh phải chịu.
- Dĩ
nhiên anh không bao giờ đánh đố người yêu của anh cả.
- Vậy nhé lên
nhà đi ở dưới này lạnh lắm.
Hắn hì hụi gõ cho cô bài tập lớn. Thỉnh thoảng nhìn sang cô đang trong
chăn ấm đọc truyện rồi liếc sang hắn cười rất
đắc thắng. Hắn tức lắm, tý nữa xong xuôi hắn phải cù cho cô một trận bõ
tức. Cô chăn ấm đệm êm, hắn thì căng mắt ra đọc và gõ. Hắn cặm cụi làm. Rồi cuối
cùng 5 trang A4 cũng được hắn gõ xong. Căn chỉnh cẩn thận. Hắn quay sang nói với
cô.
- Dạ
thưa tiểu thư thân hèn này đã làm xong việc tiểu thư giao cho. Mời tiểu thư xuống
kiểm tra.
- Hi
hi xong rồi à. Tội anh yêu của em chưa dỗi rồi kìa. Thôi lên đây em đền cho.
- Không
lên nữa tui đi vệ sinh xuống nhà xem ti vi đây.
Hắn giả vờ bỏ đi. Cô liếc nhìn cười cười kệ hắn. Cô biết thế nào rồi cũng
lại mò lên mà xem. Nhưng hôm nay cô nhầm. Lúc nãy cô trêu hắn nên bây giờ hắn
phải trêu lại cô. Hắn đi vệ sinh rồi xuống nhà xem tivi. Hắn ngồi xem và đợi
nhưng mãi không thấy cô xuống. Trời thì lạnh, đúng là thân làm tội đời. Hắn định
lên vì cũng không chịu được nữa thì nghe
thấy tiếng bước chân của cô. Hắn nghĩ thầm cười đắc thắng. Mặt vẫn giả vờ
lạnh tanh xem ti vi như không biết cô xuống.
Cô đi xuống ngồi
cạnh hắn lay lay người hắn.
- Giận
thật đấy à.
- Không
anh đang xem ti vi em cứ lên ngủ đi.
- Nhìn cái mặt
kìa chắc giận em gì.
- Anh
đã bảo không mà.
Cô ôm hắn từ phía sau. Một cảm giác ấm áp lan toả cơ thể hắn. Hương thơm
nức từ cô toả ra làm hắn ngây ngất. Hắn quay lại nhìn cô và cười. Hắn thấy cô
lúc này sao hiền và đáng yêu đến thế. Mặt buồn buồn. Thương quá, hắn hôn lên
trán cô làm lành.
- Người
yêu ơi, sao mặt buồn thế.
- Hết
giận em chưa
- Anh
có giận em bao giờ đâu.
- Sao
anh không lên với em mà ngồi dưới này.
- Anh trêu em
tý thôi, định lên thì em xuống.
Hắn ôm cô vào lòng. Rồi tắt ti vi. Hắn bế bổng cô trên tay và đưa cô lên
phòng. Cô ôm cổ hắn nhìn hắn trìu mến. Ánh
mắt ấy chan chứa yêu thương và ngây dại. Hắn nhìn cô không chớp mắt. Đặt
cô xuống giường ngay như lập tức là một nụ hôn trên môi cô. Một nụ hôn dài. Cả
không gian chìm trong yên lặng chỉ còn tiếng tí tách của những giọt mưa ngoài trời thỉnh thoảng vọng vào. Cô và hắn
ngây ngất trong nụ hôn. Như bản năng cả cô và hắn đều chui vào trong chăn
ấm.
- Mình
tắt điện đi ngủ em nhé.
- Vâng
Hắn với tay tắt điện và lại ôm cô vào lòng. Không còn run rẩy như lần yêu
trước. Nhưng cô vẫn nóng hổi trong tay hắn. Quay lưng lại phía hắn, cô nép chặt
vào hắn. Hắn hôn vào gáy cô, tai cô. Tay hắn nhẹ nhàng luồn vào trong áo của cô
và tìm đến bầu ngực của cô. Thật bất ngờ cô không mặc áo con. Dường như cô đã
chuẩn bị cho đêm nay với hắn. Cô rùng mình và bàn tay hắn hơi lạnh. Hắn xoa nhẹ
bầu ngực tràn đầy sức sống đó. Cô rên nhẹ theo kích thích của hắn. Xoay người cô lại, hắn đặt lên môi cô một nụ hôn nữa, lại ngọt ngào, lại đam mê. Đánh lưỡi, đây là lần đầu tiên cô chủ động như vậy.
Bình thường toàn do hắn chủ động, cô bị động đón nhận. Nhưng lần này cô chủ động
hôn hắn say xưa.
Rồi hắn hôn nhẹ lên bầu ngực của cô. Nó đã căng cứng khi tay hắn
chạm vào. Hơi thở của cô gấp gáp hẳn lên. Hắn hôn và cứ hôn say mê. Đẹp chỉ một
từ nói về bầu ngực của cô. Nó trắng hồng và cong vút. Người ta thường gọi đó là
ngực sừng trâu. Tay hắn thì du lịch khắp cơ thể cô và nó tìm ngay đến khe suối
nhỏ. Lại một bất ngờ nữa mà cô dành cho
hắn. Cô cũng không mặc quần con. Khi tay hắn tìm đến nó đã trống trơn và phập
phồng đón nhận. Nó đã ướt át tự bao giờ. Hắn nhẹ nhàng trong mọi động tác và cô
chủ động đón nó với sự đam mê. Cô lim dim, hơi thở mạnh và thỉnh thoảng là tiếng
rên nhẹ khi hắn kích thích cô. Hắn từ từ cởi bỏ quần áo của cô ra khỏi người.
Cô cũng vậy cởi bỏ từng thứ trên người hắn. Cả hai hành động như một bộ phim
quay chậm. Không muốn nhanh hắn và cô muốn từ từ thưởng thức cảm giác này.
Rồi
tay cô tìm đến sự cương cứng của hắn. Cô vuốt ve nó. Hắn cảm thấy sự lạ lẫm của
cô bởi đây là lần đầu tiên tay cô chạm vào nó. Cô vẫn vụng về bởi khi hắn kích
thích cô, cô nắm chặt nó làm hắn hơi cảm thấy tưng tức. Không sao hắn biết với
cô đây là lần thứ hai dĩ nhiên cô còn lạ
lẫm nhiều thứ. Khi sự ướt át đã tràn trề, hắn
biết và hắn bắt đầu vào trong cô. Cô mở to mắt nhìn thẳng hắn và ngây dại khi nó đến điểm cuối cùng trong cô.
Nhẹ nhàng và nhẹ
nhàng đưa đẩy. Cô uốn éo đón nhận. Không thể sung sướng hơn, cô ghì hắn xuống
và đặt một nụ hôn mạnh bạo. Tay hắn vẫn không tha cho bầu ngực của cô. Bây giờ
lại thêm miệng hắn. Cô đã chìm hẳn vào trong hoan lạc. Cô rên, rên to theo mỗi
lần dập dìu của hắn. Hắn biết cô không còn đau như lần trước nữa. Thay vào đó
là sự lan toả của nhục dục toàn cơ thể. Dĩ nhiên hắn thay đổi tư thế. Kinh nghiệm
của hắn đã có giúp cho hắn biết như thế nào sẽ làm cho cô sung sướng nhất. Hắn
thực hiện điều đó. Và cô đã hoàn toàn bị hắn chinh phục. Nhanh dần, nhanh dần hắn
cảm thấy sự co bóp của cô, mắt cô đờ đẫn nhìn hắn. Cô gật đầu sau mỗi câu hỏi của
hắn. Cô chỉ biết thế. Cô quá sung sướng và dĩ nhiên hắn cũng vậy. Và khi bản
thân hắn cũng không còn im lặng, cũng rên xiết lên hoà nhịp với cô.
Hắn đưa đẩy
mạnh mẽ và dồn dập. Rồi cuối cùng hắn cũng bùng nổ phun trào. Không dừng lại hắn
vẫn tiếp tục đưa đẩy như không muốn mất đi cảm xúc đang dâng trào trong hắn.
Còn cô thì sung sướng đến mê lịm đi. Phải một lúc sau, khi sự cương cứng không
còn hiện hữu nữa hắn mới dừng lại và ôm xiết cô vào lòng. Một cảm giác nhẹ
nhàng thơi thới, nóng hổi và pha chút mệt
mỏi lan toả khắp cơ thể hắn. Hắn thở và thở rất mạnh. Còn cô vẫn mê lịm trong hắn.Nép
sát vào người hắn. Cô dường như muốn cơ thể của cô nhập với cơ thể hắn là một.
- Anh
ơi, em sợ có bầu thì sao. Cô cất tiếng nói.
- Ừ em đèn đỏ chưa.
- Đèn
đỏ là gì hả anh.
- Ngây thơ thế
nhỉ, ngày kinh ý.
- Cách
đây mấy hôm, mới hết. Em làm sao biết nhiều như anh. Anh quá kinh nghiệm mà. Cô
mát mẻ.
- Lại mát anh rồi.
- Anh
hỏi làm gì.
- Nếu vậy
không lo lắm đâu.
- Sao
lại không lo.
- Vì
những ngày này có thể không dính bầu được đâu.
- Sao
lại vậy anh.
- Con gái mà
chả tìm hiểu gì nhỉ.
- Tại anh,
anh dụ dỗ em.
Hắn cười và giải thích cho cô. Cô ngượng ngùng ôm chặt lấy hắn. Cô quả thật
ngây thơ chả biết gì cả. Từ nhỏ đến lớn chỉ học. Khi là thiếu nữ thì mẹ lại mất
rồi nên không có ai để hỏi. Mấy bạn ở cùng cô cũng thế như cô. Mà chuyện này
cũng ngại nên không nói gì nhiều. Con gái ngày xưa nói chung là rất nhát và ngại
nói về vấn đề này. Đặc biệt là những người chưa trải qua thì càng ngại hơn.
- Lần
sau mình phải có biện pháp bảo vệ không chỉ khổ em thôi. Hắn nói.
- Còn
lâu không có lần sau đâu. Cô cự nự mà mặt ửng
hồng.
- Cứ
phòng em ạ. Hắn cười nhìn cô và nói.
- Vậy
bảo vệ thì phải dùng condom à.
- Ừ
- Thế thì ngại
chết, biết mua ở đâu.
- Hình như ra
hiệu thuốc mua em ạ.
- Vậy
phải cất kỹ đi nhé, không ai mà biết thì em chết.
Hắn cười và lại hôn cô. Hắn hôn vào trán cô. Hắn yêu cô thế. Ngây thơ, xinh đẹp và dịu dàng. Cô
lúc này là như vậy. Hắn yêu cô càng yêu cô hơn cũng vì những cảm nhận này của hắn.
- Vừa
rồi em có thích không.
- Có.
Cô gật đầu ngượng ngùng núp vào ngực hắn.
- Anh
có thích không. Cô hỏi lại hắn.
- Không
thể thích hơn.
- Cái
mặt đáng ghét, cái mồm trơn bóng, làm sao em lại yêu anh đến thế nhỉ.
- Hì hì
- Cười gì mà cười.
- Không có gì.
- Anh
với người yêu cũ ngày xưa đã thế này à. Hắn gật đầu nhìn cô và nói.
- Thôi
em đã là quá khứ rồi, đừng nhắc lại chuyện này nhé. Anh thề bây giờ anh chỉ có
mình em. Anh chỉ yêu em và mong em là vợ của anh. Anh hứa sẽ không bao giờ để mất
em trừ khi em bỏ anh mà đi thôi, em hết yêu anh.
- Vâng
em xin lỗi em tin anh.
- Mình
đi vệ sinh đi, người anh hình như bốc mùi rồi.
- Dạ,
anh bây giờ hôi thật.
- Hì
hì làm việc quá sức mà. Cô lườm yêu hắn.
- Anh
nhắm mắt vào đi.
- Anh nhìn thấy
hết rồi còn giấu anh.
- Không
em ngại lắm. Cô đấm hắn khi hắn nói vậy.
-
Thôi được rồi anh nhắm mắt vào đây. Hay cho anh vào
cùng với.
- Không
anh mặc quần áo vào đi, em đi vệ sinh trước đây.
- Xong
thì lấy cho anh cốc nước nhé, anh đang khát khô cổ họng đây.
- Vâng …
Cô và hắn sau đó còn nói chuyện nhiều nữa rồi cô thiếp đi vào trong giấc
ngủ êm đềm. Hắn vẫn chưa ngủ. Việc cô nhắc đến chị làm hắn lại nhớ lại. Đã lâu
lắm rồi từ ngày cuối cùng với chị bây giờ hắn mới có lại cảm giác sung sướng
ngày nào. Nghĩ về chị hắn lại thương chị.
Không biết giờ này chị đang ngủ hay còn thao thức. Thương chị hắn ôm chặt
cô vào lòng và nguyện sẽ không bao giờ để
cô lâm vào hoàn cảnh như chị bây giờ. Hắn lại chảy nước mắt. Mãi rồi hắn cũng
ngủ được. Trong giấc mơ hắn thấy cả chị và cô.
Với những
hôm cô đến ở luôn với hắn để sử dụng máy tính thì cô và hắn thực sự đang sống như vợ chồng. Sự quan tâm lẫn nhau của cô
và hắn làm cho cô yêu hắn hơn. Ngược lại hắn càng ngày càng không thể sống thiếu
cô. Cô và hắn đã bắt đầu quan hệ nhiều hơn. Ngọt ngào hơn và đậm đà hơn. Đã hết
sự bỡ ngỡ ngại ngùng của lần những đầu tiên. Cô và hắn đến với nhau lúc này tự
nhiên hơn và cảm xúc hơn thăng hoa hơn.
Thực ra sống thử là một hành động rất đúng đắn. Sống thử hay nói một cách
đầy đủ hơn là cuộc sống vợ chồng khi
chưa đăng ký kết hôn. Chỉ một định nghĩa này thôi thì đã thấy sự quan trọng
của nó. Nó quan trọng như khi ta
mua xe máy mới cho nó chạy rốt-đa. Trong
quá trình này giúp người ta tìm hiểu một cách kỹ càng hơn và qua đó hiểu hơn những
điểm mạnh điểm yếu của đối phương. Vì vậy việc sống thử giúp người ta hiểu nhau
hơn và có thể dẫn đến quyết định đúng đắn đến hôn nhân. Các cụ vẫn nói yêu nhau yêu cả đường đi lối về hay chồng em áo
rách em thương chồng người áo gấm xông hương mặc người.
Ý câu nói này ở đây là
khi yêu ngoài những cái hay cái đẹp của người mình yêu mình phải yêu cả cái xấu
của người mình yêu ví dụ lười tắm, hút thuốc,… Không phải ngẫu nhiên ở các nước phương Tây các đôi yêu nhau thường sống
thử một thời gian dài rồi mới kết hôn. Rất buồn là bây giờ việc sống thử lại không đúng với ý nghĩa của nó. Nhiều bạn sống thử bởi chia sẻ
tài chính cho nhau hoặc để quan hệ với nhau được thường xuyên. Nên khi chàng quất
ngựa truy phong người con gái đau đớn biết chừng nào.
Tết dương lịch hắn và cô về thăm nhà cô. Cô và hắn ra xe về rất sớm, đến
nhà mới có 10h sáng. Hắn đã gặp được bố cô và nói chuyện với ông rất nhiều. Nói
chung ông là một người khá hiểu biết
nhưng quả thật có chút không bằng lòng với
xã hội. Ông phát biểu nhiều câu chua chát về cuộc đời và sự phấn đấu của con
người. Ông cũng hỏi hắn, bố mẹ hắn. Hắn thành thực nói hết với ông. Hắn cũng
nói sơ về mối quan hệ của cô và hắn với
ông. Ông vui vẻ và chỉ dặn quan hệ lành mạnh dựa trên tình yêu. Cùng giúp nhau
học hành tiến bộ.
Buổi trưa anh chị cô cũng về và cùng ăn cơm với hắn. Hắn
không thích anh của cô lắm, đặc biệt là chị dâu cô. Họ nói chuyện có gì chợ búa
và vật chất quá. Việc trưng diện, khoe tiền của hình như họ thể hiện hơi quá lố.
Cô biết, nhưng cô chỉ cười. Hắn nghĩ cùng là anh em sao mà khác nhau thế. Nhưng
cô nói, với ai cô không biết chứ với cô anh hay cho cô tiền lắm và khá quan tâm
đến cô rất tốt với cô. Đặc biệt từ khi mẹ mất chỉ anh hay hỏi han quan tâm đến cô nhiều nhất. Hắn cũng không nghĩ ngợi nhiều
mà chỉ cảm thấy không thích cách nói chuyện của anh thôi.
Buổi chiều hắn chia tay cô và về Hà Nội hẹn cô chủ nhật hắn sẽ đón cô ở bến xe.
Chuyện của cô và hắn cứ lặng lẽ trôi qua trong tình yêu nồng ấm, tình cảm của cô và hắn ngày càng
khăng khít. Cô và hắn ngày càng hiểu nhau và yêu nhau hơn. Cô phải cám ơn hắn rất
nhiều vì hắn giúp cô trong việc học rất nhiều. Chưa có kỳ thi nào cô lại điểm
cao như vậy. Còn hắn được cô chăm sóc cẩn
thận nên không còn tiều tuỵ nữa, bảnh bao hơn, chỉnh tề hơn.
Tết âm lịch hắn đưa cô về rồi mới từ Hải Phòng về. Xa cách nhau cả hơn
trăm km đường trong thời gian dài nhưng ngày nào cũng nói chuyện điện thoại với
nhau, cả cái Tết hắn về mà sau Tết mẹ thanh toán tiền điện thoại phụ trội hơn
300 nghìn. Bà kêu trời kêu đất nhưng hắn chỉ cười.
Hôm nay, hắn ra bến xe đón cô từ quê lên. Từ xa đã nhìn thấy dáng quen hắn
vẫy vẫy tay. Hắn chạy nhanh xe lại gần cô và đỡ cho cô hành lý.
- Em
làm gì mà mang nhiều đồ thế này.
- Hì
hì mang được gì thì mang, đỡ phải mua anh ạ.
- Này Tết đi
chơi nhiều hay sao mà gầy đi nhiều rồi đấy.
- Thì
Tết về chỉ đi chơi thôi chứ còn làm gì. Cô cự
nự
- Léng
phéng anh biết được chết với anh.
Cô lườm hắn cháy
mặt. Hắn cười xoà và lảng tránh ánh mắt của cô.
- Còn
anh nữa.
- Hì
hì thôi lên xe anh đưa em về nào.
- Về nhà anh
luôn đi!
- Thế không về
nhà trọ à.
- Đồ
em mang lên chủ yếu mang lên cho anh. Với lại em nhớ anh nên lên sớm 2 ngày. 2
ngày nữa con Linh con Nguyệt lên em mới về.
- Thế
thì tuyệt cú mèo. Tối hôm qua cô đơn quá.
- Sợ lại mấy
em xinh đẹp đến chơi nhớ nhung gì em đâu.
- Làm gì có ai.
- Em
thấy nghi nhiều lắm đấy. Anh cứ thế em giận luôn chia tay luôn.
- Ơ
này, anh làm gì mà em doạ anh vậy.
- Lại
không doạ đã mừng tuổi em đâu, gặp mặt là hỏi han linh tinh.
-
Thôi chết anh quên, nhìn thấy em anh mừng quá quên mất.
Thôi để về nhà anh mừng tuổi cho, anh chuẩn bị sẵn cho em đây rồi.
- Thế chứ.
-
Hết nóng nẩy chưa. Gớm có mừng tuổi mà đã giận anh ngay được.
-
Hì hì em trêu anh thôi. Mà đi xe chật trội nên cũng bực
mình anh ạ.
- Ừ.
Cô lại ôm chặt hắn dựa cả người vào hắn. Gần hai tuần không gặp nhau cô
nhớ hắn cồn cào. Hắn cũng vậy, chỉ mong
Tết qua nhanh để lên với cô. Bây giờ cạnh cô rồi hắn thấy vui biết chừng nào. Về
đến nhà ngay sau khi vào nhà hắn mừng tuổi cô. Một phong bao lì xì hắn lên Hàng
Mã chọn mãi mới được. Cô thích thú ôm chầm lấy hắn và hắn đặt vào môi cô một nụ
hôn dài để thoả nối nhớ nhung. Còn cô sau khi hôn cũng mừng tuổi hắn. Cô lục
trong hành lý ra một cái áo sơ mi rất đẹp cô mua từ dưới Hải Phòng lên. Hắn mặc
thử ngay vừa vặn và rất bảnh.
- Người
yêu khéo chọn nhỉ. Đẹp ghê.
- Em biết anh
sẽ thích mà.
- Thôi
em đi tắm thay quần áo đi rồi mình làm cơm tối ăn nhé.
- Vâng
anh cứ để đấy tý nữa em làm nhé.
Tắm xong xuống
cô sắp đặt mọi thứ. Toàn đồ cô mang lên cho hắn, rau có, hoa quả có, đồ ăn có
và mấy thứ linh tinh.
- Vậy
em toàn mang đồ lên cho anh à.
- Em góp gạo
với anh, cứ ăn chực mãi ngại lắm.
Hắn cốc đầu cô nhưng hắn cũng rất vui. Hắn có cảm giác cô như người vợ hiền.
Hắn nhìn cô âu yếu. Sao cô lại đáng yêu đến thế, lại ngoan đến thế, lại chu đáo
đến thế. Hắn hạnh phúc lắm, hắn cảm ơn trời cho cô đến với hắn.
Sau bữa ăn cô và hắn đưa nhau đi chơi đến tận khuya mới về. Một buổi tối
đi chơi trong cái lành lạnh của tiết xuân, nghe nhạc cổ điển và hắn với cô mỗi
người làm 1 ly rượu anh đào. Cô chỉ uống một tý mà mặt đã ửng hồng rồi cô nhường
hết cho hắn. Về đến nhà cô và hắn lao ngay vào nhau. Dĩ nhiên rồi lại một tối mặn
nồng đáng nhớ. Vội vàng và cuống quýt, đã lâu rồi cô và hắn không gần gũi nhau,
bây giờ cả hai lao vào nhau khám phá nhau đầy khao khát. Khi đã vượt qua giới hạn
nhiều lần thì người phụ nữ cũng mạnh dạn hơn nhiều.
Cô mạnh dạn hơn nhiều, cô
đã chủ động với hắn chứ không còn bị động như những ngày nào. Cô cũng đã tham
khảo thêm nhiều về kinh nghiệm quan hệ. Đối với cô bây giờ không còn lạ lẫm nữa
mà chuyển sang làm cho nhau sung sướng đến cùng. Hắn và cô miệt mài trong hoan
lạc, sung sướng dâng tràn và bùng nổ dữ dội. Hôm nay hắn và cô bùng nổ đến 2 lần.
Sáng hôm sau tỉnh dậy lại tiếp tục. Hắn với cô quấn vào nhau như muốn thoả những ngày xa cách. Thoả mãn
là cảm giác của hắn và cô lúc này.
- Thật
sung sướng em nhỉ.
- Dạ,
mà anh cứ như chết khát chết đói ý.
- Thôi mà em
chiều anh cả Tết xa nhau rồi mà.
- Thì
em có phản đối gì đâu.
- Hì
hì em có thích không.
- Không
nói với anh, anh ghê lắm.
Cứ thế cô và hắn trêu nhau, đùa nhau cả ngày. Không phải đi học, nên cô và hắn chỉ đi chơi rồi về nhà
ăn uống lại ôm nhau. Loáng một cái đã 2 ngày cô lại về nhà trọ. Cô và hắn lại đi học và trở lại cuộc sống thường ngày.
Trước Tết dương lịch H nhờ các bạn tìm giúp nhà vì H không muốn ở trong
ký túc xá mà ra ngoài cho tự do hơn. Hắn đi lang thang trong khu nhà hắn thấy
có nhà gần đó cách nhà hắn mấy trăm mét cho thuê. Hắn hỏi thì giá cả cũng được
nên gọi H đến để xem nhà và H đã thuê nhà đó cùng với mấy đứa em cùng quê ở chung.
Sau đó H và mấy đứa cứ thỉnh thoảng sang nhà hắn chơi vì hắn có máy tính và ti vi. Cô cũng biết
và gặp mọi người nhưng cô dường như không thích lắm. Nói về H có lẽ là người phụ
nữ mà tất cả các phụ nữ có bạn trai đều phải dè chừng. H thông minh, yêu kiều,
đài các. H là mẫu người luôn làm con trai mê ngay lập tức khi gặp. Chị còn ghen
với H huống gì cô.
- Chị
H bạn anh xinh nhỉ
- Hoa khôi
trường anh hồi cấp 3 đấy.
- Em
thấy chị và anh thân nhau quá.
- Ừ học với
nhau bao năm, ngày xưa luôn đi học cùng nhau.
- Nhưng em thấy
chị cứ lành lạnh thế nào.
- Tính
nó vẫn thế kiêu từ nhỏ
- Thế anh có
thích chị không.
- Nói
thế nào nhỉ. Nếu em thân với H và nói chuyện với cô ấy nhiều, cô ấy mở lòng thì hay đấy. Nhưng
thú thật H và anh chỉ là bạn. Người con trai trong mắt cô ấy khác cơ.
- Nếu anh lọt
vào mắt xanh chị ấy anh có yêu chị ấy không.
- Em
hỏi khó quá, anh cũng không biết nữa.
- Không
anh chỉ được trả lời có hay không. Hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi nói.
- Chắc
là không, vì bao năm nay anh với H vẫn thế. Anh chả thấy nhớ nhung gì cả. Kể cả
thời gian thất tình thỉnh thoảng cũng qua phòng nó chơi nhưng thấy làm sao, nói
chung không hợp.
- Nghi
lắm chắc ngày xưa cũng tán tỉnh nhưng không được. Hay chị là người yêu cũ của anh.
- Anh
xin thề với em, chưa bao giờ anh tán tỉnh nó
cả.
- Em tạm tin
như thế.
Kể từ đó cô cũng không hỏi nhiều về H nữa nhưng cô quan sát thái độ của hắn
kỹ hơn mỗi khi có H ở nhà hắn. H thực ra
lần nào cũng đến với mấy
em cùng phòng nhưng thỉnh thoảng cũng qua hắn chơi có một mình. Nói về H thực ra bề ngoài lạnh lùng
là vậy nhưng rất yếu đuối. H rất ít bạn gái vì các bạn đều ngại khi chơi với
cô. Khi cô lên học đại học cô ngày càng đẹp ra. Bạn gái khác cạnh cô chỉ làm nền
cho cô xinh thêm ra thôi.
Chính vì vậy khi H ở trong ký túc xá rất vất vả vì lượng cổ động viên nam quá nhiều.
Cô phải chuyển ra ngoài cũng vì lời qua tiếng lại của các bạn cùng phòng. Nên mỗi
khi có chuyện H thường tìm đến hắn để tâm sự. Hắn cũng là người chịu khó lắng
nghe và có ý kiến nên H rất tin tưởng. Dù sao cũng là bạn thân. Khi cô đồng ý
là người yêu hắn thì người đầu tiên hắn giới thiệu cô cũng chính là H. Nhưng phụ
nữ vẫn cứ là phụ nữ ghen nó là thuộc tính thường trực. Nói chung cô luôn có ý
nhắc nhở hắn không được thân mật với H quá. Nhưng cô chỉ nhẹ nhàng bóng gió
thôi.
Sau thời gian H chuyển đến hắn thấy H thường đi chơi với một anh khá sành
điệu. Anh ta theo giới thiệu của H người Hà Nội gốc và là bạn học của anh họ H.
H ít đến nhà hắn hơn, chỉ thỉnh thoảng qua mượn máy tính của hắn để dùng. Sau tết
âm lịch một thời gian thì H lại đến nhà hắn nhiều hơn. H có vẻ buồn nhưng không
nói với hắn. Và thật đen cho hắn đợt này cô bận túi bụi vì đi thực tập tốt nghiệp
nên ít đến nhà hắn và hay đến bất ngờ không theo lịch cụ thể.
Hôm đó H đến nhà
hắn, buồn rười rượi. Cô có vẻ suy sụp lắm.
- Có
việc gì mà bà trông khó coi vậy.
- Q ơi tớ sai
lầm quá Q ơi.
- Sao vậy
- Anh ...
Hưng ...
Nói đến đây H không cầm được lòng mình và cô khóc nức nở. Hắn đang ngồi đối
diện với H hắn sang ngồi cạnh cô. H gục đầu vào vai hắn khóc, và cứ khóc. Cô ngẹn
ngào nói tiếng được tiếng không. Qua những lời nói của H, hắn hiểu sơ sơ câu
chuyện. Hưng thực ra chỉ là một tên trùm cưa cẩm. Anh ta lừa yêu H rồi bây giờ
bỏ cô. Hưng chính là mối tình đầu của H. H yêu anh ta say đắm và trao tất cả
cho anh ta. H đau đớn, quá đau đớn. Hôm nay anh ta chính thức bỏ H nên cô chạy
đến đây nức nở. H không còn chỗ nào khác để đi.
Sau một hồi lắng
nghe và an ủi H cũng đã đỡ thổn thức phần nào. H đòi về. Cô loạng choạng đứng dậy. Hắn thấy
vậy, đỡ cô
nhưng cô đẩy ra.
- Tôi
không sao đâu. Ông đừng lo, tôi về đây.
- Thôi
để tôi lấy xe đưa bà về. Bà về thế này tôi không an tâm lắm.
Suy nghĩ một lúc H đồng ý. Hắn lấy xe khóa cửa và đưa H về. H ngồi sau gục
đầu vào hắn và tiếp tục khóc. Hắn không
dám đi nhanh từ từ chở cô về. Đến nhà H hắn dìu cô vào nhà và mấy đứa em
của H cũng biết chuyện ra đỡ cô vào nhà. Hắn lúng túng không biết làm gì chỉ an
ủi vài câu và về.
Về đến nhà hắn vào nhà và nghĩ ngợi. Hắn thương H quá. Xinh đẹp, thông
minh mà đến nỗi này. Vừa mới chớm vào yêu đã sốc nặng quá. Hắn thẫn thờ thương
bạn.
Cả ngày hôm đó hắn không thấy cô qua. hắn sang nhà nhưng gọi cửa mãi không
được. Hắn về mà lòng bồn chồn không biết cô đi đâu. Trưa hôm sau hắn sang nhà
cô ngay sau khi tan học. Vừa đến cửa thấy Linh và Nguyệt trong nhà. hắn hỏi hai
cô xem cô đâu. hai cô đưa cho hắn bức thư cô gửi. Đọc bức thư hắn bàng hoàng.
Cô nói chia tay với hắn. Không hiểu chuyện gì xảy ra.
- Thôi
anh đi về đi. Thủy đã kể với bọn em rồi. Chắc trong vài ngày nó không gặp anh đâu.
- Sao
vậy anh không hiểu gì cả sao Thủy lại chia tay với anh, lại nói anh là đồ sở
khanh. Anh xin hai em cho anh biết bây giờ Thủy ở đâu để anh gặp.
- Bọn
em chỉ biết nó nói anh lừa nó, nó không còn tin anh nữa. Bây giờ nó đang giận
anh lắm gặp nó cũng chả ích gì nó cũng không gặp anh đâu. Thôi anh cứ về đi,
lúc nào nó nguôi giận em gọi anh sang gặp
nó mà giải thích.
Hắn ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì cả. hắn thừ mặt ra. Lúc này sao hắn ngu muội vậy hắn không biết
lý do làm sao. Ngồi hơn 1 tiếng bên nhà cô rồi hắn lặng lẽ ra về. Hắn về mà
lòng nặng trĩu. Hắn quá bàng hoàng. Hắn cần trấn tĩnh nghĩ lại mọi chuyện.
Hắn ra về đầu óc cứ nghĩ lung tung. Trời mưa phùn và lạnh giá. Những hạt
mưa lạnh giá đó đã làm cho hắn tỉnh ra. Có
lẽ vậy, chắc cô sang thấy hắn đưa H về nên hiểu lầm mà thôi. Hắn cảm thấy an tâm hơn rồi. Bây giờ cô
đang còn giận hắn thôi để mai sang giải thích cho cô cũng không muộn gì. Hắn cười
thầm. Hắn nghĩ sao cô ghen ghê thế.
Nghĩ là nghĩ vậy nhưng hắn vẫn bồn chồn. Cả chiều đó hắn chả làm gì được
đầu óc chỉ nghĩ về cô. Tối đến không chịu được hắn lại bò sang nhà cô. Và lần
này hắn gặp được cô. Nhìn cô bây giờ sao tội nghiệp thế, mặt mày ủ rũ, tóc tai
không chải mắt vẫn còn đỏ. Chắc vẫn còn nức nở đây. Nhìn thấy hắn cô quay mặt đi.
Hai cô bạn thấy vậy hiểu ý rút lui vào trong nhà cho hắn gặp cô.
- Em,
sao vậy.
Cô lặng im không nói. Hắn nhìn cô biết cô còn đang giận hắn lắm.
- Chắc
em đang giận anh phải không. Có gì em cứ nói đi để anh giải thích mà.
- Còn
gì để nói mắt tôi nhìn thấy rồi, chắc mắt tôi không mù anh về đi. Tôi biết tôi
đã tin nhầm người, tôi dại tôi khổ trách
được ai.
- Em
để anh giải thích được không. Em nghe anh giải thích xong nếu em vẫn giận anh
anh xin chịu. Việc không như em nghĩ đâu.
- Tôi
biết từ lâu rồi tôi cảm thấy từ lâu rồi nhưng mà yêu anh tôi vẫn tin anh. Nhưng
hôm qua thì chính mắt tôi nhìn thấy chứ không còn là cảm giác nữa. Anh còn gì
mà giải thích.
- Em
ạ anh biết em đang giận anh, chắc em nhìn thấy anh chở H có phải không.
-
Tôi không nhìn thấy anh chở ai cả, thôi anh về đi. Tôi
không tin anh nữa.
- Thực
ra H bị phụ tình cô ấy sang nói chuyện với anh và cô ấy rất yếu đuối. Anh thấy
thế nên chở cô về vì không an tâm để cô đi một
mình.
- Có
mấy trăm mét đường việc gì phải chở. Chở thì chở sao còm ôm nhau, lại còn cầm
tay nhau chắc tôi nhìn nhầm.
- Lúc
đó cô ấy khóc nên anh an ủi thôi.
- Lại
còn khóc, còn an ủi. Với tôi, tôi đã thấy anh an ủi bao giờ đâu. Tôi dại tôi khổ.
Hỏi anh về người yêu cũ anh úp úp
mở mở. Chắc khi anh gặp tôi anh bị cô ý đá nên chọn tôi làm chỗ thay thế có phải không. Tôi không ngờ đấy.
Và cô khóc thút thít. Hắn không nghĩ chỉ với việc hắn chở H về mà cô suy
diễn như vậy. Nhưng hắn hiểu, đặt vào hoàn cảnh của cô thì việc nghĩ như vậy
cũng là lẽ thường tình. Hắn nhìn cô khóc
mà lòng đau xót. Hắn thương cô lắm. Nhìn người yêu mình khóc ai mà chả tan nát
cõi lòng. hắn biết phải bình tĩnh từ từ nói chuyện với cô để cô nguôi giận từ từ.
Nếu bây giờ hắn nóng thì mọi việc tan nát hết.
- Em
ạ mọi việc anh nói với em là chân thành. H chưa bao giờ là người yêu của anh.
Cô ấy chỉ là bạn thân từ nhỏ của anh thôi. Người yêu cũ của anh là người khác
nhưng anh không thể nói được em tin anh một lần này đi. Nếu em cần anh phải làm
gì để chứng minh thì em nói anh sẽ làm ngay.
- Chứng
minh, anh cần chứng minh cái gì. Chứng minh anh yêu tôi à. Tôi không cần. Tôi
nhìn thấy tận mắt và còn bao lần nữa. Có phải chỉ mỗi mình tôi đâu, trái tim của
anh có thể yêu bất cứ ai mà anh gặp. Ai anh cũng nhẹ nhàng cũng tình cảm. Cô
nào gặp anh chả vợ vợ chồng chồng. Ai mà chả lên phòng anh tâm tình thủ thỉ được.
Đến cả chị anh không họ hàng gì mà cũng lên tâm tình thủ thỉ với anh cả tuần liền.
Anh thì sát gái rồi. Tôi vừa mới gặp anh còn như thế, những cô mà anh tiếp xúc thì thế nào. Suy từ tôi ra tôi biết cần gì chứng minh.
Chắc chìa khoá nhà anh bây giờ phải có chục bộ rồi.
Hắn sững sờ. Không ngờ cô nói như vậy. Quả thực từ xưa đến nay hắn quá vô
tư. Trước mặt cô khi gặp hai cô học trò vẫn thầy chồng, vợ cả, vợ hai. Những
khi H đến nhờ máy tính thì đúng thật H cũng lên phòng hắn và hắn với H nói chuyện
với nhau bình thường. Cô nghĩ vậy là phải. Hắn quá vô tâm và không hiểu hết phụ
nữ. Cô nhắc nhở khéo hắn nhiều lần nhưng quả thực việc này hắn vô tâm thật.
- Em
mà nói vậy thì anh biết nói gì. Em biết anh chỉ vô tư vậy thôi chứ có ý gì đâu.
Anh thề anh chỉ có yêu mình em. Anh phải làm gì để em tin bây giờ.
- Tôi
không còn tin anh nữa tôi không muốn nghe anh giải thích gì cả. Anh về đi chuyện
chúng ta chấm dứt. Anh quên tôi đi mà đi tìm người con gái khác để chinh phục.
Tôi … tôi
… hu hu.
Và cô khóc cô khóc to hơn. Hắn lặng người nhìn cô. Hắn không còn biết nói
gì nữa. Bây giờ cô quá giận hắn. Cô suy diễn mọi chuyện rồi. Mà đặt vào hoàn cảnh
cô với những gì trải qua những gì chứng kiến được thì việc hắn đưa H về thực sự là giọt nước tràn ly. Nhưng trong mắt cô H quả thực nguy hiểm. Cô
luôn sợ điều này khi thấy thời gian gần đây H sang nhà hắn nhiều quá. Mà hắn có
cái tật, cô nào nói chuyện cũng lắng nghe, cũng tâm tình. Cô không ghen mới là lạ. Việc cô đưa ra những người con gái
khác chỉ để ví dụ thôi. Hắn biết mà cô chỉ ghen với H.
Tiếng mở cửa làm cô ngừng khóc. Hắn nhìn ra thấy Linh và Nguyệt bước ra
khỏi phòng. Hai cô dùn đẩy nhau. Cuối cùng Nguyệt cũng nói.
- Thuỷ
này, bọn tao trong phòng nghe thấy hết chuyện rồi. Tao thấy mày bắt đầu quá
đáng với anh Q rồi đấy. Tao nghĩ để cho rõ mọi chuyện mày và anh Q sang nhà chị
H đối chất sẽ rõ. Chứ mày nói thế nếu không phải thì không được đâu.
Ngừng một
lát Nguyệt quay sang hắn hỏi hắn.
- Em
nói thế có phải không, anh dẫn Thuỷ sang nhà chị H đi. Gặp nhau trực tiếp thì mọi
việc rõ ràng thôi.
- Cái này …
cái này … Hắn ngập ngừng.
- Đấy mày thấy
chưa rõ ràng rồi. Có dám sang đâu.
Cô lên tiếng khi thấy hắn ngập ngừng. Cô lại hu hu khóc. Thực ra hắn ngập
ngừng vì không phải hắn không dám sang. Hắn nghĩ đến việc H vừa mới bị cú sốc
bây giờ hắn và cô kéo sang nhà H thì thật không phải. Nhưng khi nghe cô nói vậy
hắn nói luôn.
- Thực
ra H đang buồn nên anh ngại có thể chuyện của mình lại làm H suy nghĩ thêm.
- Anh
lúc nào chả quan tâm đến cô ấy. Sợ cô ấy buồn. Cô lại mát mẻ.
- Thôi
được em ra xe đi với anh sang nhà H. Anh sẽ chứng minh cho em. Em đã quá đáng với
anh rồi đấy. Hắn đã bực mình thật sự.
- Tôi
không đi với anh.
-
Thế bây giờ anh phải làm sao. Hắn không còn giữ được
bình tĩnh.
Cô nhìn hắn thấy hắn giận dữ cô có vẻ sợ sợ. Chưa bao giờ hắn giận dữ cả.
Cô không nói nữa mà chỉ rấm rứt khóc thôi.
- Thôi
anh Q đi trước để em chở Thuỷ đi sau. Linh lên tiếng đề nghị.
- Vậy
cũng được, em chở Thuỷ hộ anh.
- Vâng
anh đi trước đi. Đi Thuỷ, tao chở mày. Linh quay lại nói với cô.
Hắn đã bắt đầu cảm thấy sự sợ sệt của cô. Cô dừng như cảm thấy mình đã
quá lời giận quá mắng hắn quá rồi. Hắn tức giận là cảm giác chưa bao giờ cô cảm
nhận được từ hắn từ ngày cô yêu hắn biết hắn. Cô chỉ thấy hắn có gì đó hơi yếu đuối và nhẹ nhàng. Cô lo nếu hắn vô tội
thì không biết phải nói với hắn thế nào. Cô líu ríu đi theo Linh. Hắn bây giờ cảm
giác rất khó chịu. Một cảm giác tức nghẹn. Không phải là việc cô nói với hắn mà
việc cô ép hắn đưa cô sang nhà H để giải thích có nghĩa là cô không tin hắn,
không tin vào tình yêu chân thành của hắn dành cho cô. Hắn thấy cô quá đáng với hắn.
Nổ máy lên xe hắn đi trước. Linh và cô đi ngay theo hắn. Hắn vừa đi vừa nghĩ không biết nói gì với H
bây giờ cô vừa trải qua một cú sốc tình cảm thêm chuyện này thì. Hắn ngại quá. Nhưng để bảo vệ hắn, bảo vệ lòng tự trọng và chứng minh cho cô biết tình yêu hắn dành cho cô là chân thành là duy nhất bây
giờ chỉ còn cách làm này.
Đến nhà H hắn gọi cửa. Cô em họ H ra mở cửa mời hắn
vào nhà. Cô đi theo vẻ mặt lo lắng rõ ràng. Còn Linh ngại không muốn tham gia
vào chuyện này nên ở ngoài đợi cô. Hắn và cô ngồi xuống ghế đợi em H lên nhà gọi
H xuống. Một lúc sau H đi xuống. Nhìn H bây giờ không khác gì lúc hắn gặp cô.
Tóc tai xoã xượi, mặt vẫn thất thần, mắt
vẫn sưng húp và trên mà vẫn còn hằn in lại dấu vết hai hàng lệ. Nhìn thấy H hắn
hỏi luôn.
- Có
việc này thực sự làm phiền bà.
- Việc
gì vậy.
- Lúc
nãy tôi chở bà về và ….
Hắn nói không nên lời. Thực sự khó nói quá. Hắn nhìn cô. Cô quay mặt đi rồi lại nhìn H. Hắn cứ ngập
ngà ngập ngừng không nói lên lời.
- Tôi
… tôi ….
- Việc
gì vậy. H nói mà giọng não nề.
- Lúc
nãy tôi chở bà về thì …. Thuỷ …Thuỷ …. Có nhìn thấy. Bà … giải thích …cho Thuỷ
… Thuỷ … giúp tôi.
H nhìn hắn và lại nhìn cô. Cô không dám nhìn mà quay mặt đi chỗ khác. Bây
giờ cô mới thấy mình dại khi sang đây lúc này. Cô mới thấy mình quả nhiên khó xử.
Cô dại quá. Còn hắn lúng túng ra mặt. Hắn quá ngại với H.
- Chị
…. chị … và anh Q không có gì với nhau phải không. Lúc này cô mới nhỏ nhẹ lên tiềng.
- Có
… Tôi yêu Q. H lạnh lùng trả lời.
- Tôi và Q
yêu nhau.
Hắn chết đứng như trời chồng. Hắn như Từ Hải trong Truyện Kiều. Á khẩu và
không nhúc nhích sau câu trả lời của
H. Còn cô, khi nghe xong câu trả lời nhìn sang hắn với ánh mắt không thể
giận dữ hơn. Cô bưng mặt đứng dậy chạy thẳng ra cửa lên xe Linh và đi mất.
Hắn chết lặng một lúc. Không thể nói nên lời. Tiếng khóc của H làm hắn bừng tỉnh. Hắn quay sang nhìn H.
- Bà … bà …
Hắn chỉ nói được
như vậy và luống cuống chạy ra cửa. H chạy theo vào ôm chặt hắn từ phía sau
lưng.
- Đừng
Q ơi. Tôi … tôi… cần Q lúc này.
Hắn đứng lại. Đầu óc hắn lúc này bùng nhùng khó hiểu. Cái gì thế này. Sao
mọi chuyện lại như thế này. Hắn đã vướng vào một chuyện tình cảm không thể rối
hơn được. H và Minh, hắn và cô, hắn và H. Lòng hắn bây giờ rối như một mớ tơ vò. Nếu có thể hắn đã hét lên thật to.
Không thể hiểu được chuyện gì xảy ra nhưng với hắn lúc này cô là tất cả. Hắn gỡ
tay H ra khỏi người và quay lại nhìn H.
- Bà
… bà giết tôi rồi.
- Q ơi đừng bỏ
đi, H muốn nói chuyện này với Q.
- Tôi
xin bà bây giờ tôi phải đi, tôi không thể hiểu.
Hắn gỡ tay H và
hắn chạy ra xe. Bỗng có tiếng em họ H gọi thoảng thốt.
- Anh
Q ơi chị H bị làm sao rồi.
Hắn lại quay vào nhà. H mềm nhũn đổ gục trong tay cô em. Hắn vội vàng đến
bên cô. Đỡ cô lên ghế ngồi và lay gọi cho cô tỉnh dậy. Cô bị ngất sau khi hắn
ra ngoài. Mặt H lúc này xanh như tàu là chuối nhợt nhạt không sức sống. Không
chần chừ nữa hắn quay sang bảo với em H.
- Em
đỡ chị lên xe và ngồi sau, anh đưa chị ra Bạch
Mai.
- Vâng em làm ngay.
Hắn bảo cô
em còn lại của H vừa chạy xuống nhà.
- Em
cầm theo cái chăn cái gối và mấy bộ quần áo cho H đi ra sau nhé. Ra phòng cấp cứu
của Bạch Mai
- Vâng,
nhiều quần áo không anh.
- Một
hai bộ thôi, nhanh lên. Đi đi em đỡ H giùm anh một tay.
Hắn và cô em đỡ
H lên xe ba người vội vã đưa H vào bệnh viện.
- Anh
Q ơi, từ hôm qua đến giờ chị H có ăn uống ngủ ngáy gì đâu.
- Nó chỉ
thích làm khổ bản thân mình. Thế khổ chứ.
- Anh
Q ơi thế còn chuyện của anh.
- Thôi
bây giờ đưa H vào viện đã rồi tính sau. Anh còn không hiểu gì cả.
- Anh
Q ơi em nghĩ chị H yêu anh lắm. Chị thấy anh có người yêu nên mới gặp anh Minh
và bị như vậy.
- Em nói sao.
- Chị
H yêu anh, chị ấy mấy lần nói chuyện với em như vậy.
- Thế thì toi
anh rồi.
- Anh
không yêu chị ý à.
- H
chỉ là bạn thân của anh thôi. Thôi chuyện này để sau bây giờ lo cho cô ý đã.
Đến viện hắn vội vã đưa H vào phòng cấp cứu. Sau một hồi khám bác sỹ kết
luận cô bị suy kiệt sức khoẻ do ít ngủ và không ăn và bị căng thẳng tâm lý. Bác
sỹ tiêm thuốc an thần cho cô và truyền cho cô. Lúc này hắn mới an tâm. Hắn đi
làm các thủ tục của bệnh viện xong quay ra nói với hai cô em.
-
Bây giờ hai em ở đây trông H nhé. Anh phải đi. Một lúc
nữa anh quay về. Bọn em có cầm tiền theo không.
- Dạ
em có đây rồi.
- Thế
anh đi đây nhé.
- Anh
Q này, có sao không. Thôi anh không phải ra đâu em đã gọi điện cho chị chị H rồi
tý nữa chị có mặt mà tối thì để con gái chăm nhau cho tiện.
- Ừ
thế cũng được.
- Nếu
cần để em đi cùng nói hộ cho chắc chị H sốc quá nói lung tung thôi anh ạ.
-
Thôi không cần đâu em ạ, bây giờ mọi chuyện cần bình tĩnh giải quyết. Còn chuyện của H là quan trọng nhất. Anh đi nhé.
Hắn lấy xe và chạy thẳng sang nhà cô. Hắn gọi bao nhiêu câu cửa cũng không mở. Hắn biết mọi người
trong nhà nhưng hơn 10h đêm rồi nên không dám gọi to vì sợ ảnh hưởng đến hàng
xóm. Hắn ngồi đợi. Hắn hi vọng cô thấy hắn đợi cô sẽ ra mở cửa cho hắn vào. Hắn
ngồi đợi trong đêm lạnh mưa phùn. 1 tiếng, gần 2 tiếng cũng vẫn vậy, vẫn im
lìm. Hắn quá mệt, suốt từ chiều đến giờ hắn chạy như cờ lông công. Lại thêm mưa
phùn và lạnh nữa hắn ngồi thu lu một mình đến tội nghiệp. Gần 12 h đêm thì cuối
cùng cửa cũng mở không phải cô mà là Nguyệt
ra.
- Thôi
anh về đi, đừng tự làm khổ mình nữa. Bây giờ muốn nói gì cũng không được đâu.
Anh về đi không cảm lại ốm đấy.
- Em
ơi Thuỷ có làm sao không anh lo lắm. Hắn run run nói.
-
Không sao đâu anh ạ, con Linh đang nắm với nó. Nó chỉ
khóc thôi chứ không sao đâu. Anh về đi.
- Vậy anh về nhé, em nói với Thuỷ mọi chuyện không phải
vậy đâu. Anh chỉ có mỗi mình cô ấy thôi. Chắc H đang sốc nên nói lung
tung thôi.
- Vâng
em sẽ nói anh cứ về đi nhé.
Hắn buồn bã trở về nhà. Tắm sơ sơ cho đầu nhẹ bớt. Vào phòng nằm mà hắn
không thể nào ngủ được. Bây giờ hắn nghĩ về cô. Hắn thương cô quá. Hắn trách H.
Hắn lại nghĩ về mối quan hệ của H và hắn. Hắn thấy không thể như thế được. Lới
nói của cô em H cứ vang trong đầu hắn “Anh Q ơi em nghĩ chị H yêu anh lắm”.
Không thể thế được, H và hắn toàn nói chuyện lung tung từ xưa đến nay. Ngày
H còn trong ký túc xá lúc đó hắn chưa
yêu cô hắn đến thăm H nhiều lần mà cô có bao giờ tỏ ra yêu hắn đâu. Vẫn lạnh lùng, chỉ nói chuyện bạn bè lung tung. Thỉnh
thoảng rủ H đi sinh nhật các bạn cùng lớp cô còn không đi cơ mà. Hắn chả hiểu H
ra làm sao cả. Hắn cứ nghĩ ngợi như vậy và thiếp đi lúc nào không biết.
Hôm sau ngay sau khi học xong hắn vào viện thăm H. Vừa nhìn thấy hắn H
quay ngay vào trong và khóc nhẹ. Nhìn H bây giờ đến tội nghiệp, cô như có vẻ
sút đi vài cân. Xơ xác không còn kiêu kỳ xinh đẹp như ngày nào. Hắn thấy mà
thương bạn.
- Em đến rồi
à. Chị của H nói khi vào phòng thấy hắn.
- Dạ
em chào chị, bác sỹ bảo H sao rồi.
- Không
có gì, nó chỉ bị suy nhược do không ăn không ngủ thôi.
- Dạ
vâng thế bây giờ tình hình H thế nào rồi.
- Không
sao rồi em ạ. Qua 12h là về thôi. Chị sẽ đưa nó về chỗ chị vài hôm để chăm cho
nó khoẻ hẳn. Hôm qua nghe nói em vất vả quá.
- Dạ
không sao ạ.
- Tiền
em tạm đóng viện phí và khám cho H đây cảm ơn em nhé.
- Thôi
chị ạ.
- Vớ
vẩn, mày sinh viên làm gì có tiền. Cầm lấy.
- Dạ
em xin chị.
Hắn quay sang hỏi H nhưng cô không trả lời chỉ lắc đầu. Hắn biết H bây giờ
rất ngại gặp hắn. Chị H nhìn hắn chỉ cười nhẹ. Hình như chị hiểu việc này.
-
Thôi trưa rồi em về đi tý nữa là nó xuất viện không sao
đâu. Có bạn như mày là may cho nó rồi.
- Dạ.
Vậy em đi về nhé. H nhớ giữ sức khoẻ nhé, tôi về đây.
Cô vẫn không nói chỉ gật đầu. Hắn chào chị H lần nữa rồi ra về.
1 ngày, 2 ngày, 1 tuần liền hắn sang nhà cô và cô đều không gặp hắn. Cô cứ
đóng cửa im ỉm trong phòng. Hắn có nói gì
cô cũng không nói. Một sự im lặng phát sợ. Hai cô bạn dù có ủng hộ hắn
khuyên nhủ cô nhưng cô cũng kệ. Hắn cứ sang nhà cô lại ra về mà lòng buồn mênh
mang. Hắn có làm gì đâu mà nên tội thế này. Hắn sợ mất cô. Hắn sợ lắm. Hắn tìm
đến cổng trường đợi cô nhưng dường như cô biết nên hắn không thể nào gặp được.
Khi người ta đã không muốn gặp thì dù có làm mọi cách cũng không thể gặp được.
Có gặp được cũng chỉ là cái nhìn và chưa kịp phản ứng gì thì đã biến mất. Hắn ít ngủ mỗi ngày chỉ 3, 4 tiếng,
ăn uống vớ vẩn nên cũng sọp đi trông thấy. Mệt mỏi là cảm giác của hắn lúc này. Nhưng hắn không đành lòng. Xa nhau vì một lý do không đâu như thế
này hắn không chấp nhận được. Chỉ là hiểu lầm thôi mà. Chỉ cần cô nghe hắn tin
hắn là thôi mà. Hắn như phát điên lên....
Hết chương 11
Đăng nhận xét