Phần 2: Cô Giáo Tôi
– Có trung tâm này dạy hay lắm. Sáng mai khai giảng lớp cấp tốc, ông đi học không?
– OK! Đăng ký tôi với.
– Ông có xe qua chở tôi, tôi với ông cùng đi. Tôi đi xe đạp sao nổi.
– OK.. Tôi mời bà ăn sáng luôn.
Thế là sau 1 tuần xa cô Hoa tôi lại bước vào một cuộc chơi mới..
Khác với ngày thường với áo trắng, quần xanh đồng phục chán ngắt. Tôi áo sơ mi body – quần jean- giày thể thao, cưỡi con 81 đến thẳng nhà Phi.
Phi mặc áo đúng là con nhà không có điều kiện, đơn giản với áo thun và quần Jean hơi cũ, đôi dép chắc giá 15k/ đôi ngoài chợ.
– Thế trung tâm ở đâu thế bà. Tôi hỏi.
– Ông có biết đường Lý Chính Thắng không?
– Biết chứ, đường nào, hẻm nào tôi cũng biết.
Có lẽ tôi bị di truyền từ ông nội lái xe trong kháng chiến chống Pháp, bố tôi lái xe, sửa máy trong kháng chiến chống Mỹ và sau này là chiến trường Tây Nam (Kampuchea)- biên giới phía Bắc (Trung Quốc) suốt những năm 65-89. Bố tôi tên Thọ, đúng là sống dai thật, ông bảo tao bị thương 4 lần, 2 lần trong chống Mỹ, 2 lần bên Kampuchea mà không chết. Còn đồng đội tao thì cả C Vận Tải ( đại đội khoảng 60 người) chết sạch cả, tao chuyển hết C này đến C khác trong E (trung đoàn vận tải thuộc Tổng Cục Hậu Cần).
Chính vì cái di truyền,thông thạo địa lý từ cái nghề lái xe, nên tôi nhớ đường và xác định hướng very perfect. Tôi chỉ cần nhìn bản đồ 1 lần ở bất kỳ TX- TP nào là có thể đến hàng chục điểm xác định trước mà không cần cầm nó theo, tôi nhớ tới hàng trăm con sông lớn các quốc gia, nhớ tên hàng nghìn thủ đô và tên TP của các nước. Và chỉ cần một ai đó đọc tên huyện là tôi liệt kê ra ngay huyện đó nằm ở đâu thuộc tỉnh nào… cái này tôi nghĩ do di truyền.
Lan man quá, sau khi ăn sáng với Phi ở một quán trong hẻm tại Q3, tôi chở Phi đến trung tâm và đăng ký học.
Thế là ngày nào tôi với em cũng đi luyện trong lò cấp tốc cùng nhau, rồi tình cảm của em cũng nảy sinh, tôi để ý từ khi 2 tay em đặt trên lưng tôi (cho đỡ chạm cơ thể vào nhau), cho đến lúc 2 tay em đặt nhẹ trên hông tôi. Tình cảm chuyển hướng từ bạn học sang bạn tình rồi đây, đặt tay vào hông thế nào chả đưa cặp đào vào lưng.
Thế là tôi càng đi nhanh ẩu, để có cớ mà chạm vào cái mà làm tôi căng cứng trong giờ TD bữa nào.
Rồi cái ẩu của tôi cũng đem lại kết quả, tôi va chạm nhẹ với một xe cùng chiều, em bị quyệt đầu gối vào xe người ta. Trên đường về tôi đặt nhẹ tay trái lên đùi em.
– Đau lắm không Phi (tôi không gọi bà nữa)
– Cũng đau. Mà ông chạy ẩu quá vậy, cho họ vượt đi, giành làm gì..
– Ừ tại tôi sợ trời mưa. (Lúc đó trời đang u ám).
– Lát về nhà tôi có rượu bóp hay lắm, đỡ bầm ngay.
– Ừ. Nhà ông không có ai đúng không?.
Cái nắng buổi trưa chói chang, nóng muốn vỡ cái đầu trần trùng trục vì tôi ít khi nào đội mũ.
Xịch! Tắt chìa khóa tôi mở cổng dắt xe vào nhà, cô bạn tấp tểnh bước theo sau. Thế là về đến nhà, dàn Mướp trước sân đã vội che ánh nắng, làm cho cơ thể mát mẻ ngay lập tức.
– Vào đây Phi. Uống gì nào? Tôi hỏi.
– Trà đá đi ông, hay có nước dừa hông?
Nhìn em mà tôi bỗng buông lời dâm tục, may mà con gái ngốc nghếch chưa hiểu ra, hay em cố tình không biết? tôi đáp trả.
– Dừa nhà tui không có.. Chỉ có 2 trái dừa của bà thôi.
– Nhà tôi đâu có đâu.
Em hồn nhiên trả lời. Tôi biết là quá lời vội đánh trống lảng ngay, mở tủ lạnh lấy đá bỏ vào ly. Pha ấm trà để làm nước cốt.
– Hồi nãy Phi bị tông vào đầu gối có đau không ? Kéo lên Thanh coi
Cô này toàn mặc quần Jean, kéo thế đếch nào được cơ chứ.
– Thôi cho Phi mượn lọ thuốc bóp chân, tôi tự bóp cho.
– Thuốc này nóng lắm, Phi bóp khó lắm, cứ kéo quần lên tôi bóp cho.
Tay tôi đã cầm lọ thuốc ngâm đủ thứ tả phí lù của bố tôi bên dưới chân chiếc tủ buffe.
Em kéo mãi cũng chỉ được qua bắp chân một tí , không tài nào lên được quá đầu gối. Tôi thấy vậy liền tiếp lời.
– Phi vào giường đắp cái chăn lại, rồi bỏ quần ra, tôi bóp cho, không có ai thấy đâu mà ngại.
Phi với tôi thực tế trong 3 năm học rất gần gũi, ăn uống cùng nhau cũng nhiều, cùng ngồi ngoài SVĐ xem bọn nó đá bóng cũng nhiều… Nàng có vẻ tin tưởng tôi.
– Cấm ông được làm gì khác nữa nhé.
– OK!
Chả mấy chốc cặp chân bánh mật nhưng da mịn màng thò ra dưới cái chăn , tôi kéo nhẹ cái chăn lên qua đầu gối, một vết bầm khá lớn qua đầu gối một chút của chân trái.
Làm vài động tác xoa bóp, tôi đổ thuốc lên xoa. Chả biết cái này ngâm thứ gì mà nóng thế, trong lọ toàn rễ cây linh tinh đục ngầu.
– Eo! Nóng quá Thanh ơi!
– Nóng thì bỏ chăn ra cho mát. Tôi tinh nghịch đáp
– Giận ông giờ!
Tôi ngồi bóp chân có vẻ mỏi thò luôn chân vào chăn, thì ngón chân tôi chạm ngay dưới mông nàng.
Nàng để im không nhích, chân tôi di chuyển từng tí một chui dưới mông nàng.
Đúng là thiếu nữ có khác thích thế, tôi bắt đầu loạn nhịp tim, cả 2 như ngưng thở, không gian như tĩnh mịch khi bàn tay tôi đã chạm đến tận đùi non của nàng.
– Thôi ông! Tôi sợ lắm.
– Thanh thích Phi từ lâu rồi. Cho Thanh nắm tay nhé.
Tay thì đang đặt trên đùi, chân thì duỗi thẳng dưới mông em, thế mà tôi lại bảo xin nắm tay. Nắm kiểu gì đây….
Tôi nằm luôn xuống bên cạnh nắm lấy bàn tay của em, nhưng tôi tôn trọng không dám làm gì..
– Xem TV rồi ngủ trưa luôn đi, yên tâm !
– Ừ! Tôi biết ông, nhưng không được làm gì nhé. Cho ông gác chân lên tôi.
Ối giời đất! Một lời đề nghị tuyệt vời, tôi đang thoáng nghĩ đợi lúc em ngủ tôi sẽ gác chân và đặt tay lên ngực, không ngờ lại được sớm hơn thế.
Tuyệt! Tôi với tay cái remote bật TV, và nằm xuống nhanh chóng. Nằm nghiêng tôi gác chân, tay lúc này tôi choàng qua bụng để nắm tay bên kia. Và điều không ngờ đến là vai trước của tay trái tôi đang ngự trị trên ngực nàng. Nó săn chắc, đội hẳn lên, êm đềm như nâng cả vai tôi vậy. Phi thở mạnh…
Tôi lúc này cảm nhận trống ngực em đập thình thịch, tôi khẽ hôn nhẹ lên tóc em, đề nghị.
– Cho Thanh hôn vào má nhé.
Em khẽ gật đầu…
Bây giờ ngồi đây, mùi tóc và cảm giác hồi hộp , trống tim đập liên hồi tôi vẫn còn tưởng tượng được không thiếu một chi tiết nào, nhớ quá!
Tôi hôn vào má, tay tôi lướt trên cánh tay, đặt vào vai phải của em.
– Dưới cánh tay của anh, có gì mềm quá, cho anh xem nhé.
– Không cho đâu……..
Chữ không cho đâu sao mà nhẹ nhàng thế, tôi biết nàng đồng ý.
Đặt tay lên ngực, tôi bóp nhẹ, như luồng điện giật truyền qua cơ thể, mọi khớp xương của tôi nóng ran, như rụng rời. Tôi biết, các giác quan của em lúc này đã tê liệt, não bộ của em chỉ đang bị khống chế rồi.
Em thở mạnh, tim đập liên hồi. Tôi thò tay vào trong áo nhanh chóng ôm lấy em, em còn ngại vẫn chỉ đặt khẽ tay vào hông tôi.
Miệng tôi hôn nhẹ lên trán, lên sống mũi và lần tìm vị ngọt của tình yêu.
Lưỡi tôi tách nhẹ hàm răng em, lùa vào tìm lưỡi em hòa chung nước bọt.
Vừa hôn, cánh tay tôi đã kéo áo em qua khỏi đầu. Tay tôi đã bấm nhẹ cái móc sắt bung ra.
– Tim anh đang đập cùng em đấy, yêu anh không?
Em lắc đầu, và áp mặt vào tôi.
Lần này em có kinh nghiệm thò lưỡi sang cho tôi mút, 2 tay tôi hoạt động hết công suất, một tay trên, một tay dưới.
Tay trên thì sướng, đang ở trên 2 quả bưởi Đồng Nai chính hiệu, nó không quá mềm , mà đàn hồi săn chắc. Tay dưới thì phải lao động, kéo khóa thắt lưng, rút từng cm cái dây lưng, bật khóa quần, rồi lại phải kéo phẹc măng tuya một cách vất vả trong khoảng không chật hẹp. Tôi cũng tụt chiếc quần đùi và chiếc áo thun nhanh chóng.
Tôi kéo em nằm phủ lên người tôi, 2 tay xoa dọc theo xương sống, lúc này ngực tôi được 2 trái bưởi của em phủ kín, tôi xoa mông và kéo cả 2 chiếc quần xuống. Tôi lại vật em nằm ngang, tôi hôn lên tai, xuống cổ và lại trở lại lúc sơ sinh bú ngấu nghiến 2 bầu vú của nàng.
Chân tôi đạp quần nàng xuống, tôi chồm lên người.
– Em vẫn còn, anh nhẹ thôi nhé. Em cho anh…
Nàng nhìn vào mắt tôi tin tưởng và kéo đầu tôi xuống hôn.
Nhẹ nhàng và sành sỏi, thằng nhóc tìm đến cô bé chui cái đầu vào, nhưng mắc kẹt ở đó vướng víu.
Tôi tự hiểu rằng tôi bị mắc kẹt là do em hãy còn, con gái hết lớp 12 mà vẫn còn cũng đã là thiểu số lắm rồi đấy các bạn ạ.
Tôi nhấp nhẹ vài nhịp, rồi khẽ ấn, nhấp nhẹ rồi khẽ ấn, tôi thấy mặt em nhăn nhó, em đang đau khi cái màng đang căng ra. Tôi đã đọc ở đâu đó, đến lúc đó phải xé thật nhanh để cho bạn tình bớt đau đớn lâu dài, vì cứ nhấp kiểu thế màng trinh không rách hẳn, và mỗi lần quan hệ sẽ hơi đau.
Tôi khẽ rút và đâm mạnh, em bấu chặt lưng tôi.
– A! Bỏ em ra đi, đau quá.
– Không sao đâu. Cứ để im là hết đau.
Để im trong em ba phút, tôi bắt đầu cảm nhận, cơ âm đạo em bắt đầu làm việc, co bóp quấn chặt lấy thằng nhóc của tôi, nó như gồng mình lên gân cốt, như nở ra thêm vậy.
Bắt đầu tôi nhấp nhẹ nhàng, từng nhịp , từng nhịp, cơ mặt em giãn ra, mắt lại nhắm chặt tận hưởng.
Lần đầu của em như thế và cứ như thế mỗi ngày bên tôi lúc tan học về…
Tôi yêu và yêu em mỗi ngày, chúng tôi như đôi vợ chồng trẻ, trần truồng cả buổi chiều trong nhà tôi.
Phải nói rằng cơ thể em thật đẹp, từng đường nét rõ ràng, đôi gò ngực trong vo căng mọng, đôi mông săn chắc nhô hẳn ra rất tuyệt cho kiểu doggy, chỉ mỗi tội nước da của em chẳng khác gì chị Đoan Trang cả.
Nói chung em đẹp , rất có đường nét, cơ mặt được sở hữu đôi lúm đồng tiên, nụ cười rất duyên, da mịn, dáng chuẩn perfect..
Tôi mơ mộng đến tuổi 20 sẽ tiến đến hôn nhân với em, nhưng ông Trời nào có cho tôi…
Tôi shock và buồn, đến lúc này tôi nhớ đến hôm ấy mà nước mắt lã chã rơi, tôi đang khóc các bạn à.
Trước hôm thi ĐH 2 ngày, em về quê cùng mẹ để thắp nhang ông bà tổ tiên cầu phúc cho ngày thi tốt lành…
Buổi trưa trời nắng chói chang đến đoạn đá chồng gần sông La Ngà trên đường đi Đà Lạt, em đang phóng nhanh gặp 2 thằng bỏ mẹ ăn cưới xong, bọn nó đánh võng, em tay lái non tránh và phi thẳng vào lề đường đầu đập vào cột điện.
Hôm sau xuống nhà tôi được mấy chị CN làm may cho nhà em nói lại, tôi chạy thẳng ra Chợ Rẫy, em nằm miên man. Tôi ngồi cạnh em đến 21h15 hết giờ thăm bệnh mới về. Hôm sau tôi dẫn cả lớp đến thăm và ở lại cũng đến tôi mịt. Em khẽ tỉnh..
Mẹ và mấy anh bác sĩ hỏi em.
– Con biết ai đây không?
Em lắc đầu…
– Không biết.
– Biết mẹ không? mẹ em hỏi
– Biết. Mẹ.
Em chỉ nhận ra người thân như Chị, Mẹ và Ba..
Còn bạn học và tôi thì em không nhận ra nữa…
Tôi về nằm khóc, thương cho em không được thi ĐH thì ít, mà thương cho số phận em sau này thì nhiều..
Đúng là ông Trời không có mắt.
Buổi thi ĐH đầu tiên là Toán, hôm sau thi Văn- chiều thi AV..
Ngày thi thứ 2 tôi thi xong môn Văn, tôi không ăn vội cơm vì lúc đó mới có 10h45. Tôi tạt vào quán PlayStation I làm vài trận với máy.
Tôi chơi PS thuộc vào hàng cao thủ của đất Sài Thành ,nhưng tôi ít khi đá độ và chỉ gài độ nước, trả tiền giờ thôi, vì tính tôi không thích cờ bạc, có độ cũng chỉ 50k/ trận mà thôi. Tôi từng thua sít sao cách biệt 1 bàn khi đá PS 2 ,PS 3 với cao thủ số 2 của miền Bắc mà. (cao thủ số 1 Việt Nam là 1 nhóc 9x, người gầy gầy tôi quên tên rồi hình như tên Việt Anh).
Đá xong thì 12h30 tôi đi ăn cơm trưa, trong lúc ăn cơm một vụ tai nạn xe máy trước mắt tôi..
Nỗi kinh hoàng lại hiện ra, tôi nghĩ về em, tôi không còn tâm trí gì nữa, buồn và con tim như thắt lại, tôi chỉ muốn bật khóc nhưng vẫn phải cắn răng..
Thi Toán Văn tốt bao nhiêu thì thi Anh tôi tệ bấy nhiêu, nhưng tôi nghĩ mình đủ điểm để đậu.
Ngữ pháp ANh Văn tôi rất vững vì tôi học theo phương pháp khoa học chứ không học Vẹt.
Đa số các nước Camera ngôn ngữ người ra đặt bên ngoài nên ngữ pháp các nước thường là Chủ thể lớn nhất, rồi đến chủ thể bé nhất trong cùng.
Nên ngôn ngữ của họ thường viết: HCMC- Tan Binh Dis- 13 Ward – Cong Hoa St..
Hay người TQ là: Hu Zhi Ming Shi- Shin Ping Qun – Shi san Fang – Gong He Lu..
Còn camera ngôn ngữ của ta là từ trong ra ngoài, chúng ta đọc từ cái đơn lẻ rồi đến cái tổng thể
Lại lan man nữa rồi.
Ngữ pháp AV rất chắc , nhưng chỉ có đoạn viết văn là tôi hơi câu cú linh tinh, từ vựng bỗng nhiên lại quên béng..
Đến cuối tháng 7 công bố kết quả thi ĐH, bố hăm hở chở tôi đến trường..(năm 99 chưa có dịch vụ thông báo, đến 2001 mới có dịch vụ thông báo qua điện thoại bàn).
Tôi dò tên tôi…
Điểm trúng tuyển vào khoa… ĐH.KH-XH-NV 21,5
Tôi dò tên:
Vũ Như Thanh ( suýt trùng tên với thằng số 7 Việt Nam trước đây Vũ Như Thành).
Toán 9,5- Văn 6,5 …..
Anh Văn 5…
T… (Đ là Đậu, T là Trượt).
Tôi đăng ký mỗi một trường và trượt.
Tiu nghỉu tôi bước ra với vẻ mặt buồn buồn.
– Rớt à? Bố hỏi
– Vầng!
– Anh Văn con được có 5 nên thiếu nửa điểm, chán thật!
– Thôi năm sau thi lại.
– Vầng…
Ngã rẽ cuộc đời tôi chỉ vì thiếu nửa điểm, có lẽ nếu ngày đó tôi vào ĐH thì bây giờ không phải vất vả thế này.
Tôi vẫn đến thăm em đều đều rồi một tháng sau thì Phi xuất việc. Em bị liệt nửa người và mất trí nhớ đến 80%. Em được gia đình cho về quê ở với ông bà nội, tôi cũng có mặt trên chuyến xe đưa em về hôm ấy.
Nhà em ở một xóm nhỏ cách đường QL( tôi không biết đường QL số mấy, để hôm nào search trên maps.google mới được) SG- Đà Lạt khoảng 3km.
Nhà bà nội em là nhà đất, nghèo lắm, sau nhà có khoảng 30 gốc Điều , và cái chuồng Heo có 6 con 2 chuồng. Bây giờ nhà bà vẫn nuôi 6 con.. Bà nội em chỉ hơn bố (bố tôi năm nay chẵn 70)tôi 5 tuổi thôi.
Và từ dạo ấy đến giờ Tết nào vào mùng 2, mùng 3 tôi đều phi xe máy 150 km lên thăm em, và ở 1-2 ngày mới về, thế mà đã 13 năm rồi nhanh thật…
Tôi thường hái quả Điều chín ăn, rồi lên đồi hái hạt Tiêu phụ chú của em, rồi đẩy xe cùng em đi xem ca nhạc trên phố huyện. Đẩy bộ 4km cũng phê lắm à, nhưng vui vì được ở bên em..
Em gọi tên tôi bằng giọng nhỏ nhẹ ngày nào, tôi vẫn nắm tay em, thỉnh thoảng nói chuyện với em, tôi vẫn trao cho em những nụ hôn dài hàng chục phút. Và đặc biệt các bạn biết không, khi bà ngủ tôi và em nói chuyện ngoài hiên, ngoài hôn thì tay tôi vẫn chu du cơ thể em, vẫn nóng hổi, vẫn mịn màng, săn chắc…
Và đương nhiên là tôi vẫn mang theo condom để cho em bớt cô đơn. Mỗi lần về em đều nhìn tôi với anh mắt xa vợi, và tôi biết rằng chắc chắn em cũng khóc như tôi, con tim vẫn thắt lại..
Thời SV tôi về nhà em thường xuyên lắm cứ 1-2 tháng 1 lần, giờ có gia đình, tôi chỉ dám nói dối vợ là Tết về thăm thằng bạn học cũ bị liệt mà thôi…
Cuộc đời đôi khi muốn mà không được, số Trời đã quyết…
Vì nhớ em, vì buồn vì kết quả thi không mong muốn, tôi quyết định đi theo con đường của bố. Tôi được gọi nhập ngũ vào một ngày cuối năm..
Bố tôi dặn.
– Nếu thích nghiệp binh. Công tác tốt, rồi bố nhờ mấy ông cho con học lên chuyên nghiệp.
– Vâng! Nhưng con không thích lái xe lắm đâu.
Bây giờ khi làm ăn kha khá, muốn mua một cái xe để giao hàng, tôi vẫn ái ngại việc học lái xe, tôi chứng kiến quá nhiều tai nạn, tôi rất sợ. Số tôi vất vả là thế vẫn giao hàng bằng xe máy, hàng thì nặng, chở thì xa, một ngày chở 50 thùng OMO là thấy không muốn làm nữa ngay..
Hàng sunlight và omo giá trị kinh tế thấp, chiết khấu bèo bọt. Cả xe honda trị giá có 4 tr bạc, mà chỉ lãi được có 1,5-3% là cùng, vài chục nghìn bạc, đổ xăng nhớt, là gần hết.
-Thôi thì có cái lọ có cái chai (tự an ủi mỗi khi mệt muốn nghỉ làm).
Quay lại chuyện binh trường.
Sau 2 tháng chạy, bò, bắn và cái màn hành quân là cực nhất. Mới đầu chỉ là cái balo đi vòng quanh SVD của đơn vị, sau là bỏ 7kg-12kg gạch vào balo, rồi vác theo cả cơ số đạn, súng… Được cái mình không to cao nên đỡ phải vác DKZ, RPD ,Cối , chân Cối và đặc biệt là đạn Cối.
Những buổi tập leo đồi mang theo cơ số đạn đầy đủ , cả súng ống và đạn dược phải đến 20kg, đi bộ, chạy bộ 15km/ ngày.. Cái nắng miền Trung sao mà gắt thế..
Hết hơn 2 tháng huấn luyện, bắt đầu sướng . Với lý lịch bố là CCB tôi được đơn vị cho về biên chế ở TP Biển Nha Trang, và Biển Nha Trang lại là nơi dạo bước của anh lính trong mỗi chiều….
Buổi sáng tập thể dục, đá bóng với mấy thằng trong Trung đội với nhau, bọn tôi lao ra biển tắm..
Bỗng tôi nhìn thấy 2 cô bé da ngăm ngăm tắm gần chỗ chúng tôi, tôi bơi lại và hỏi thăm.
– Em ơi cho anh hỏi mấy giờ rồi.
– Em không biết.
– Nhà em có gần đây không? Tôi hỏi cô chị.
Hai chị em nhà ở gần đấy, cô chị tên Xuân học lớp 11, cô em học lớp 7.
Buổi đầu tiên tắm biển Nha Trang là thế, mỗi trận bóng trên bãi cát dưới chân núi (vẫn thuộc khuôn viên của đơn vị) là tôi lại tắm biển, tôi lại lân la bắt chuyện làm quen với 2 chị em..
Mấy thằng kia thì có lẽ thằng nào cũng có NY ở quê nên không thích thì phải, vả lại bọn nó đến trưa là trốn ra ngoài chơi PS, chơi Haftline hay mấy trò như Commando, IGI.. ngay đó mà.
Tôi thì không thích chơi PS với bọn này lắm vì tỷ số mà tôi đá với bọn nó thường đi quá con số 4, thậm chí có trận luộc tới 16-0. Tôi chỉ khoái cái khoản….a á a thôi…hê hê.
Nhà em nuôi cá ***g ở gần đó, em học lớp 11, tên Xuân, dáng cao ráo, nước da hơi ngăm, nhưng chỉ bằng 1/2 Phi La Đen thôi, da giống Mỹ Tâm những năm mới đi hát vậy.
Tán tỉnh đến 2 tháng thì tôi mới rủ được em đi ăn kem, cô em cũng biết ý nên không bao giờ đòi đi cùng.
Nếu mà đi cùng khéo tôi còn lâu mới va chạm được với em.
Con đường từ TP Nha Trang đi men theo biển phải đến 6km mới là cổng doanh trại đơn vị tôi, con đường đó rất ít người đi, chỉ có một số ít bà con nuôi cá, nuôi tôm dọc theo bờ biển gần đấy mới đi. Còn dân TP tôi dám chắc chả ai đi đường đó làm cái gì, chả có hàng quán gì, chả có dịch vụ gì, đi vào sâu quá mà lạ mặt là mấy thằng gác của đơn vị tóm lại hỏi ngay.
Buổi đầu tiên hẹn em, tôi hẹn em một địa điểm mà tôi chỉ trước, nó cách cổng doanh trại khoảng 1,2 km, vì chỗ đó có cái cây Me để bọn lính phi thân qua hàng rào.
Tôi mặc áo may ô trắng của bộ đội, quần đùi màu xanh bộ đội luôn, nhưng không mặc quần lót làm gì cả, vì đằng nào cũng mặc thêm cái quần nữa. Một cái áo sơ mi đen, mũ lưỡi chai, một cái quần ka ki đen và đôi giày thể thao được tôi cho vào bao xốp ( túi nilon). Ở trong đơn vị có thằng cha chính trị viên người Hà Tĩnh chó chết lắm, hắn bắt phải mặc đúng đồng phục trong đơn vị: áo may ô, quần đùi xanh lá, thằng nào mặc linh tinh nó nhìn thấy là ăn kỷ luật ngay, cả D (tiểu đoàn) ai cũng ghét, nếu không phải trong quân ngũ thì bọn nó đấm chết.
Tôi trèo lên cây Me rồi phi thân ra ngoài tường đơn vị, một bãi cỏ đáp xuống an toàn. Cởi đôi dép nhựa lính ra, nhét vào dưới một cục đá sát tường. Mặc quần Kaki, mặc áo sơmi đen, đóng thùng lại, đi giày thể thao cho dễ vận động, có gì ai đuổi còn chạy được, vì kinh nghiệm mấy ông lính đi trước , chạy bộ ra phố 6 km để chơi game mà đi dép hay giày tây thì tao đố thằng nào đi nhanh được.
Đang thả bộ thì thấy em đi xe đạp từ từ đến, tôi vẫy tay..
– Anh đúng hẹn nhỉ. Đường này vắng hoe, cả đoạn đường dài có mỗi mình em đi.
Trước giờ cơm chiều lũ kia đi chơi game về hết rồi còn đâu, gần 19h rồi chả mình em đi thì còn ma nó đi à? (tôi nghĩ bụng).
Tôi chở em đạp với tốc độ như cua rơ phải đến 35km/h.
– Anh làm gì mà chạy nhanh thế.
– Qua mấy trạm gác, bọn nó mà nhận ra anh là toi
– Thế à! Anh không mặc quần áo bộ đội cho oách.
– Không được , ra ngoài đường mà gặp Kiểm soát quân sự nó dẫn về đơn vị thì mặt mo.
– Thế anh mặc sẵn quần áo này trong đấy à..
Mặc nguyên bộ này mà trèo cây rồi nhảy xuống chỉ có nước là rách quần, tôi đành nói phét nhưng vẫn cần thận từng lời nói và đánh trống lảng.
Tôi nào dám nói là trốn, trông nó không ra thể thống gì thằng đàn ông cả. Tôi đáp gọn lỏn cho xong chuyện.
– Ừ! Em thích ăn kem hay chè?
– Thế các anh gác cửa cho anh ra à?
Hỏi lắm thế. Giờ này giới nghiêm đéo ai cho ra, nhưng vẫn phải nói phét tiếp.
– Ừ ! Hôm nay thằng bạn nó gác, nên ra được.
– Trời nóng thế này, ăn kem anh nhé, em chỉ đường cho.
Đường TP nào mà tôi chả biết như lòng bàn tay, quán nào, dịch vụ nào mà tôi đi qua thì nó nằm hết trong CPU rồi, khỏi chỉ, nhưng vẫn phải nói mềm.
– Ừ em chỉ cho anh, anh mới đến không biết.
Câu chuyện cứ lan man cho đến quán Kem ở ngay đối diện công viên…..
Quen biết với mọt bé học sinh cũng có cái hay, nhưng cũng không ít cái dở.
Tuổi teen xác thì lớn, nhưng tâm hồn còn lắm cái ngây thơ. Cũng may cô bé này không nũng nịu lắm, nên dễ thở hơn nhiều.
Những buổi sáng gặp gỡ trò chuyện tôi biết Xuân đang học lớp 11 và lực học ở mức trung bình yếu, được cái cô bé khéo tay.
Để tăng thêm tần suất và cường độ theo chỉ thị của đại tướng Võ Nguyên Giáp: Thần tốc, thần tốc, thần tốc hơn nữa. Táo bạo, táo bạo, táo bạo hơn nữa. Tôi chuyển sang tấn công buổi chiều, vì trốn ra luôn cùng 1 đám lính tráng cho tiện. Vì kỷ luật tội trốn ban đêm là gay go lắm, vả lại buổi đêm mấy bố hay gõ kẻng báo động, đi về muộn là khó dậy nổi , chậm chân một phút là chính trị viên cho xuống chăn heo ngay…
Nhất cự ly nhì cường độ, các cụ dặn rồi , cứ thế mà làm..
Ăn cơm ngủ trưa xong , đến 14h30 là dậy, đến phiên trung đội (21 người)nào trực thì cứ thế mà làm, công việc chỉ có tưới rau, thái rau nấu cám cho heo ăn . Cả vườn rau rộng hàng chục ngàn m2, chuồng heo cũng dễ cả trăm con (tôi chưa vào chuồng heo bao giờ)..21 người làm không nổi đâu, trong bộ đội thì lúc nào cũng có cả chục thằng bị kỷ luật làm phụ, mà mấy thằng kỷ luật làm là có giám sát…
14h30 dậy, đánh răng rửa mặt xong cả bọn ra ngoài bằng cổng chính luôn, dĩ nhiên là có vài xe Rau đủ cả (đơn vị trồng rau ăn đâu có hết nổi, ngày nào cũng cho 1 top lính 20 chục thằng kéo 3-4 xe rau ra chợ bán- thu nhập chính của gamer đó các bạn, ra đến chợ chỉ có 3 thằng 3 xe đứng bán thôi, còn 17 thằng vào quán Game chơi đế chế, IGI , haftline các loại đến tận chiều) . Tôi thì đương nhiên lượn vào xóm chài xem cá mú rồi…
Xóm chỉ có 14-15 hộ sát chân núi nuôi cá ***g và tôm, con đường vào xóm lởm chởm toàn đá bằng cái nắm tay, cũng may là con đường cũng chỉ 200m. Đàn ông con trai thì ở ngoài chỗ nuôi cá hết, vừa trông cá, vừa bán cá cho những du khách nào ghé thuyền đến mua.
Xuân học buổi sáng, còn nhỏ em học buổi chiều , em học không sáng dạ lắm nên buổi chiều thường ngồi học bài và làm bài tập. Những tháng đầu đóng vai gia sư, tôi chỉ cho em nhiều thứ, nhưng chỉ cho em vất vả lắm, vì căn bản có đâu mà chỉ.. Lại phải dạy các kiến thức rơi vãi từ lớp 8-9-10. Nhưng tôi chịu 2 môn Hóa với Lý bởi tôi dốt đặc từ bẩm sinh rồi…
Những cái chạm tay, va chạm nhẹ làm cho em e thẹn, cũng may em thuờng xuyên nhìn con trai quần đùi , cởi trần ở xóm chài này nên đỡ bỡ ngỡ về cơ thể đàn ông..
Rồi ngày 2/4 năm 2000 kỷ niệm 30 năm giải phóng TP Nha Trang, tối hôm đấy trường em đi cắm trại. Em rủ tôi đi cùng, nhưng tôi sợ kỷ luật lắm làm sao dám trốn nguyên đêm, lạng quạng là hạ cấp, lao động 2 tuần như chơi ( tôi công tác tốt và tư chất không đến nỗi nào, chỉ 5 tháng là tôi đã leo lên là Trung đội trưởng với cấp hàm trung sĩ, trong khi đó khối thằng vẫn còn binh nhì , thằng nào hồ sơ tốt cũng chỉ là Hạ sỹ).
Tôi hỏi han ông Ctr ( Đại đội trưởng) về việc xin nghỉ 1-2 ngày, ổng chỉ qua phòng BCH cấp D (tiểu đoàn) mới giải quyết được, chứ ông không dám cho nghỉ.
Thời bình có khác, xin nghỉ 2 ngày thăm bạn bè ra chơi đơn giản, ông viết cho tờ giấy cái roẹt.
Hết phần 2
Đăng nhận xét