Phần 6: Sóng gió
Rồi chờ tôi và cu Th lên xe đi về chị mới vào nhà. Đi được khoảng 500m tôi và cu Th đang nói chuyện về mấy ông bạn anh M. Cu Th thắc mắc và tỏ ra bực tức lắm khi thấy mấy ông hắt nước vào hai anh em thì tôi thấy phía sau có khoảng 4 chiếc xe máy đi chầm chậm theo xe của tôi và cu Th. Thấy hơi lạ và linh cảm có chuyện chẳng lành tôi nói với cu Th:
- Th ơi, có khi bọn thanh niên thị trấn nó đang đi sau xe anh với mày.
- Chúng nó định làm gì? – Th hỏi tôi.
- Không biết, nhưng nếu nó chặn anh với mày thì vứt xe đấy chạy nhé. chúng nó có vẻ đông lắm.
- Vâng. ĐCM bọn chó. – Cu Th bực tức.
Đi thêm một đoạn, đến đoạn đường giao giữa thị trấn và xã bên cạnh. Đường vắng, tối và thưa thớt chỉ có vài ngôi nhà ven đường thì 1 chiếc xe vọt lên đi song song với xe của tôi. Tôi vừa kịp quay sang nhìn thì thằng ngồi sau xe đạp thẳng vào người cu Th.
Cu Th ngã xuống đường, còn tôi tay lái loạng choạng đâm thẳng vào lề đường. Tôi lăn ra khỏi xe. Chưa kịp đứng dậy thì hai thằng kia đã dựng xe xuống và nhảy vào tôi. Thấy 2 thằng xông vào tôi cu Th đứng dậy cầm đá lao vào vừa đạp vừa đập vào lưng một thằng.
Tôi cũng đứng dậy nhảy vào vào chống cự thằng còn lại. Rồi 3 chiếc xe đi phía sau từ khi nãy lao lên nơi anh em tôi và 2 thằng kia đang vật lộn với nhau. Cả 6 thằng còn lại xông vào tôi và Th, tiếp sau đó là những cú đấm, đá liên tục. Mắt hoa, lưng ê ẩm. Tôi và cu Th cố vùng dậy chạy. Chạy được một đoạn 4 thằng bạn ông M tóm được cu Th.
4 thằng chúng lại nhảy vào đấm đá túi bụi em tôi. Chạy đằng trước, thấy vậy tôi quay lại lao vào kéo cu Th ra đông thời dùng hết sức lực chống trả 4 thằng kia. Mắt tối sầm, vớ được cái gì tôi cầm tôi quật cái đó, yếu ớt rồi tôi và Th nằm im chịu trận. Bên cạnh cu Th chỉ còn biết kêu hự..hự… Có lẽ hôm nay chúng muốn giết chết anh em tôi. Hết đá cu Th rồi chúng lại quay sang tôi. Những lời chửi bới, những lời đe dọa ù ù bên tai tôi.
Tôi nhận ra giọng nói ông M: “Tao nói rồi, dcm mày chưa bị ăn đòn thì mày còn chưa yên”. Không còn sức để chống trả. Không làm gì được nữa, Chỉ thương em tôi, bị chúng nó đấm đá túi bụi rồi chúng còn đẩy xuống lòng máng ven đường. Bị chúng nó đấm đá như vậy chắc đau lắm. không biết nó còn sống được nữa hay không.
Rồi chúng dừng lại khi thấy phía xa có ánh đèn xe máy đi đến. Cả bọn hò nhau lên xe đi về. Giọng ông M nói với mấy thằng còn lại:
- Về nhà tao uống tiếp. Dạy nó thế là đủ rồi.
Cả bọn lên xe rú ga vọt đi về phía thị trấn bỏ mặc tôi nằm chỏng chơ bên vệ đường và cu Th thì vẫn đang vẫy vùng dưới máng nước. Cố gắng hết sức tôi bò đến chỗ em tôi bị chúng nó hất văng xuống mà không thể nào bò được. Máu từ mũi vẫn phun ra giỏ xuống ướt sũng cả vùng cổ áo. Đau đớn, chân tay dã dời, Chắc chết mất thôi, tôi thầm nghĩ. May sao chiếc xe từ đằng xa đi đến, nhìn thấy tôi đang lết bên vệ đường bác lái xe phanh gấp lại lao đến chỗ tôi, người phụ nữ ngồi sau cũng vội lao đến bên cạnh tôi.
- Thằng cu này chắc vừa bị đám thanh niên lúc nãy đánh rồi. Cháu ơi… cháu ơi…
Vừa lay lay người tôi người phụ nữ đứng tuổi vừa nói. Rồi bác đàn ông lại hỏi tôi:
- Cháu ở xã nào? Cháu ơi…cháu ơi…Thôi chết rồi, bà gọi điện cho công an luôn đi.
Nặng nhọc và yếu ớt tôi cố gắng nói với 2 người đi đường:
- Em… cháu…. dưới máng, cứu em cháu với.
Rồi tôi lịm đi không còn biết gì nữa. Đến khi có người xốc tôi lên, xung quanh tiếng chân người đi lại dầm dập tôi mới dần tỉnh trở lại. Lờ mờ bóng người đứng kín hai bên đường, nhìn xuống bên cạnh mọi người vẫn đang sơ cứu cho em tôi. Người lau máu, người hô hấp cho Th. Có lẽ em tôi kiệt sức không thể vùng vẫy được nữa nên bị sặc nước.
Tiếng người hò nhau tránh ra để xe ô tô vào đưa Th lên viện. Chị vẫn khóc nức nở, tiếng anh Cường, tiếng chị Phượng hấp tấp nói mọi người làm ơn tránh ra để việc sơ cứu cho cu Th được thuận tiện. 2 chị y tá ở trạm xá xã vẫn đang hút đờm và máu ra khỏi mũi cu Th. Đứng đỡ tôi chị cấu chặt vào tôi khóc nức nở:
- Hu…hu… anh ơi, anh ơi… - Giọng chị khản đặc.
Có lẽ từ nãy đến giờ chị khóc nhiều lắm. Anh Cường đến cạnh tôi xốc tôi lên xe cùng cu Th. Chị cũng vội vã leo lên cùng anh Cường. Đặt tôi ngồi dựa vào thành xe, chị cùng anh Cường lấy gạc lau máu trên mặt, trên cổ tôi. Phía sàn xe cu Th nằm im bất động, 2 chị y tá sơ cứu cho anh em tôi khi nãy đang chụp bình thở oxy vào mũi cu Th. Nhìn cu Th thoi thóp nước mắt tôi tự nhiên trào ra. Đau lắm, nhưng đau hơn cả là em tôi. Tay gãy, chân lủng liểng. Người Th giật lên từng hồi. Bỗng lòng tôi trào lên nỗi căm hận. Rồi đây sẽ thế nào? Người ta phá tôi và chị chưa đủ hay sao, em tôi có tội tình gì? Giằng tay chị ra tôi gục xuống đầu gối khóc nức nở.
- Thôi bình tĩnh đi em. Anh chị giữ cậu này lại. – Chị y tá an ủi tôi rồi nhắc chị và anh Cường.
Căm hận tên M và thương xót cho em tôi. Lúc đó tôi không nghĩ được gì ngoài chuyện đó, kể cả chuyện giữa tôi và chị. Chị ôm đầu tôi và òa khóc theo.
- Khóc bây giờ giải quyết được gì. Tất cả phải bình tĩnh. – Chị y tá lại nhắc nhở.
Anh Cường vỗ nhẹ vào vai tôi nói nhỏ:
- Thôi T em. Giờ phải bình tĩnh. Bây giờ đưa điện thoại cho anh để anh gọi về nhà cho bố mẹ em. Chuyện này không thể giấu được. Phương cũng phải thật bình tĩnh nghe chưa. T, đưa điện thoại cho anh.
Vẫn gục mặt xuống đầu gối tôi lục túi quần lấy điện thoại nhưng không thấy. Như hiểu sự việc, anh Cường quay sang hỏi chị:
- Phương có số nhà T không.
- Có… đây ạ. – Chị vẫn sụt sịt.
Tìm trong danh bạ số nhà tôi anh Cường bấm gọi:
- Alo. Alo. Cô có phải là mẹ của T không ạ?
- …………
- Giờ cô lên Viện 3 luôn cô nhé.
- …………
- T bị ngã cô ạ.
- …………
- Em chỉ bị xây xước một chút thôi nhưng bệnh viện yêu cầu phải có người nhà làm thủ tục mới được. Cô thu xếp lên luôn cô nhé.
- …………
- Lên cô cứ gọi vào số của Phương, cháu sẽ chỉ phòng cho cô.
- ……………
- Vâng, cháu chào cô.
Gọi cho mẹ tôi xong anh Cường gọi về nhà cho bố mẹ chị luôn.
- Con Cường đây.
- …………
- Con nghĩ bố mẹ phải lên thôi. Vì bố mẹ T chắc cũng sẽ lên luôn trong đêm nay.
- …………
- Như này là chuyện to rồi. Theo con thì bố mẹ nên lên luôn bây giờ gặp cô chú ấy xem thế nào.
- …………
- Không, bố mẹ đi hoặc bảo bác nào đó đưa bố mẹ đi. Bố mẹ không được cho cậu M đi. Chuyện có liên quan đến cậu M nhà mình.
- …........
- Vâng ạ. Lên bố mẹ cứ điện cho con.
Rồi anh nói với người tài xế cho xe lên thẳng Viện 103. Xe vừa lên đến nơi mọi người liền chuyển Th vào phòng cấp cứu.Tôi đứng ngoài cũng mọi người. Một lát sau thì cậu mợ tôi đến. Đến gần chỗ tôi cậu tôi hỏi:
- Ngã ở đâu, làm thủ tục ở phòng nào? Bố mẹ mày chắc một lúc nữa mới lên đến nơi. Làm thủ tục ở đâu để cậu đứng ra làm.
Mợ tôi thì nhìn tôi xót xa. Tôi ấp úng nói với cậu về tình hình của Th.
- Thế này thì chết rồi. Thi đến nơi rồi mà còn thế này thì…. Thế vào cấp cứu lâu chưa?....
Anh Cường kéo cậu tôi ra một chỗ, rút thuốc mời cậu tôi rồi nói:
- T nó cũng đang mệt, giờ chú cứ bình tĩnh. Chuyện là như này…………
Nghe anh Cường kể lại mọi chuyện xong, cậu tôi quay sang nhìn chị rồi nhìn tôi. Chị cúi gằm mặt, mắt chị đỏ hoe. Cán bộ bệnh viên ra nhắc nhở người nhà trật tự và ngồi vào ghế chờ đợi. Tôi cùng mọi người cùng ngồi xuống ghế. 20 phút sau bố tôi, mẹ tôi, chú tôi và ông nội tôi lên đến nơi. Mẹ tôi hơ ầm ĩ, đến cạnh tôi mẹ tôi thấm máu, xem tay chân tôi.
Bố tôi nói chuyện gì đó với cậu tôi rồi ngồi im bần thần. Ông nội tôi biết cu Th đang phải cấp cứu cũng run rẩy. 87 tuổi, ông móm mém chẳng nói gì mà chỉ thở dài đi đi lại lại. Đã yếu lắm rồi nhưng có lẽ vì thương cháu mà ông lên đây. Nhìn ông, nhìn bố mẹ, cậu mợ, chú thím lặn lội đêm tối khổ sở vì mình tôi không dám nói gì. Chị cũng vậy, chị ngồi im, lảng tránh cái nhìn của mọi người. Giờ biết làm được gì, mọi chuyện là tại tôi. Nghĩ đến việc thi đại học của cu Th, nghĩ đến tương lai của em tôi tôi lại thấy cay đắng. Đúng, lỗi tại tôi. Tất cả là vì tôi.
Mệt mỏi và đau đớn tôi ngồi giữa mẹ và chị. Nghĩ lại những gì xảy ra buổi tối sau khi từ nhà chị ra rồi nghĩ đến cu Th tôi lại rùng mình. Cứ nhắm mắt vào hình ảnh cu Th vẫy vùng một mình dưới máng nước lại hiện về làm tôi bàng hoàng. Nghĩ đến những cú đá, những cú thụi liên tục lên cu Th người tôi lại rung lên bần bật. Bên cạnh mẹ vẫn sốt ruột thấp thỏm ngóng tin tức từ phòng cấp cứu. Thi thoảng quay sang tôi mẹ nâng cánh tay rơm rớm máu của tôi lên rồi xít xoa đầy xót xa. Thương con mẹ chửi thằng nào đã hại tôi và cu Th. Lúc không kiềm chế được mẹ quay sang nói với bố tôi:
- Anh phải cho chúng nó vào tù hết. Lũ khốn nạn.
Bố tôi vẫn im lặng nhìn vào bức tường đối diện với vẻ mặt trầm tư. Tôi hiểu bố tôi đang nghĩ gì!
Ngay từ khi 2 anh em tôi còn học trung học cơ sở bố mẹ đã luôn nói rằng: Hai anh em cố gắng học để ít nhất có một trong hai anh em thi đỗ vào ngành công an. Nhưng đến khi tốt nghiệp phổ thông trung học phần vì tính tôi rất thích công nghệ phần vì tôi thích sự thỏa mái nên tôi đăng ký và thi đỗ vào một trường ĐH không nằm trong khối lực lượng, rồi đến năm 2003 khi seagames 22 tổ chức tại Việt Nam(khi đó tôi đã học năm thứ 2 ĐH) tôi lại từ chối cơ hội theo nghiệp bố tôi khi bố mẹ nói tôi cân nhắc việc bỏ học để đi công an nghĩa vụ phục vụ seagames rồi sau đó đi học và chuyển sang chuyên nghiệp thì với bố mẹ tôi có lẽ cơ hội để tôi theo nghiệp bố như vậy là đã khép lại vì bố mẹ tôi cũng không bao giờ bắt ép con cái.
Vì vậy cu Th gần như đã được mặc định là người sẽ theo nghề của bố. Hơn nữa từ lâu cu Th vẫn nói với mẹ tôi rằng bản thân nó rất thích nghề Công An và sẽ cố gắng để thi đỗ Đại Học CSND, nên bố mẹ tôi lại càng hi vọng ở Th hơn. Vậy mà giờ đây… chỉ sau một buổi tối mọi việc đã đi ngược lại với những dự định và kỳ vọng của bố mẹ tôi, không những vậy lúc này tính mạng của cu Th cũng còn chưa biết thế nào. Càng nghĩ tôi càng thấy có lỗi và thương bố mẹ nhiều hơn.
Bố không nói, không sốt ruột, không mắng tôi một lời nào nhưng tôi hiểu bố tôi đang nghĩ gì và lo lắng điều gì. Nhìn sang bên cạnh chị vẫn sụt sịt khe khẽ. Có lẽ chị cũng lo lắng lắm. Có lẽ chị cũng xót xa vì những vết thương trên người tôi lắm nhưng lúc này chị không dám nói gì, chị không dám làm gì để an ủi tôi. Làm gì được khi bên cạnh là bao người trong gia đình tôi.
Với chị mọi người vẫn còn vô cùng lạ lẫm và hơn nữa ngay cả khi chưa xảy ra việc buổi tối ngày hôm nay thì trong lòng chị vốn đã ngổn ngang những lo lắng chuyện gia đình tôi sẽ không chấp nhận chị vì chị hơn tuổi tôi, đã vậy giờ đây chính anh trai chị lại là người gây ra những tai họa cho anh em tôi. Chắc chị khổ tâm lắm. Bình thường một người con gái có thân phận đàng hoàng yêu một người con trai và không có điều gì đi ngược lại với lối mòn suy nghĩ của xã hội thì khi đến nhà bạn trai cũng ngượng ngùng và e thẹn lắm rồi vậy mà giờ đây chị phải gặp gia đình bạn trai trong hoàn cảnh như thế này…
Nghĩ lại khi trên xe cấp cứu từ quê chị lên viện, có lúc vì bị kích động quá tôi đã rằng tay chị vứt ra khỏi người tôi khi chị đang ôm cánh tay tôi khóc rưng rức. Có lẽ lúc đó chị buồn lắm. Giờ nghĩ lại tôi thấy thương chị vô cùng. Nhìn chị khổ quá tôi muốn quay sang nói với chị vài câu nhưng rồi lại thôi.
1 tiếng 30 phút trôi qua mà vẫn chưa có tin tức gì từ phòng cấp cứu. Bố tôi có lẽ cũng không còn bình tĩnh được nữa. Quay sang xin cậu tôi điếu thuốc rồi bố tôi châm và rít. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bố tôi hút thuốc.
Ở nhà mẹ tôi vẫn thường lấy gương bố tôi để căn dặn anh em tôi từ khi 2 anh em thoát khỏi vòng tay mẹ và ra khỏi trường làng rằng: “Bao nhiêu năm làm án dù có những lúc rất căng thẳng nhưng chưa một lần bố mày ngậm vào lọc thuốc. Vì vậy 2 thằng cũng đừng có dính vào làm gì. Dính vào rồi vừa phí tiền mà lại hại người”.
Nhưng hôm nay thì… Có lẽ sự việc hôm nay đã nằm ngoài sức tưởng tượng của bố tôi, và có lẽ cái án này còn căng thẳng hơn tất cả những cái án khác mà bố tôi đã gặp phải. Hết điếu này đến điếu khác, hút hết 1 điếu bố tôi lại ném xuống nền nhà lấy chân di di rồi lại xin cậu tôi điếu khác châm và rít tiếp. Phía cửa phòng cấp cứu ông nội tôi có lẽ vì lo lắng cho cháu mà không ngồi im được một chỗ, ông vẫn đi đi lại lại từ cửa phòng cấp cứu nơi có cu Th đang ở trong rồi lại đi về phía tôi đang ngồi.Thấy bố tôi hút thuốc ông quay lại nhìn, ông định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Đôi mắt chậm chạp vì tuổi già, chân tay run lẩy bẩy và lưng ông đã còng, ông cứ đi rồi lại quay lại. Thương ông tôi gọi ông khi ông đang tiến về phía tôi:
- Ông ngồi xuống đây.
Ông không nói gì, ông nhìn tôi gật gật rồi lại quay lại cửa phòng cấp cứu để ngóng tin cu Th. Một lúc sau cửa phòng cấp cứu mở ra. Anh bác sĩ đứng ở cửa phòng thông báo:
- Ai là người nhà bệnh nhân Th.
Cả nhà tôi xúm lại cửa phòng. Chiếc xe chở cu Th được đẩy ra. Cu Th vẫn bất tỉnh. Theo chỉ dẫn của bác sĩ cậu mợ ,chú thím tôi cùng anh Cường đẩy xe chở cu Th chuyển lên khoa hồi sức. Bố tôi đi cạnh nắm tay cu Th, còn mẹ đi theo phía cuối xe vừa đi mẹ tôi vừa khóc nức nở.
- Con tôi, ôi trời đất ơi con tôi… tổ sư lũ mất dậy. Trời ơi là trời, tổ sư lũ khốn nạn…
Nhìn thấy cu Th nước mắt tôi cũng trào ra. Ông nội tôi cố gắng với theo xe để nhìn cháu nhưng không được. Ông nói tôi và chị đỡ ông lên trên tầng nơi cu Th đang được đưa đến. Ông cố gắng đi nhanh để kịp xe chở cu Th nhưng không được. Vì đường đến khoa hồi sức phải qua mấy con dốc nên đi một đoạn tôi và chị lại để ông ngồi xuống nghỉ. Tranh thủ lấy khăn mùi xoa trong túi ra lau mắt xong rồi ông lại giục tôi và chị đưa ông lên gặp cu Th luôn.
Tôi thương ông, thương bố mẹ, thương em tôi và thương cả chị đến nghẹn đắng cổ họng. Không biết cấp cứu xong em tôi thế nào, tôi sốt ruột lắm nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh đi thật chậm cùng ông. Có lẽ chị cũng vậy. Chị cũng cuống quíu khi nhìn thấy cu Th. Tôi biết chị khổ tâm lắm. Thi thoảng chị quay sang nhìn thôi thương xót, hai hàng nước mắt vẫn lăn dài trên má chị.
Tôi và chị dìu ông lên phòng đúng lúc bác sĩ đang dặn dò bố mẹ tôi. Theo lời bác sĩ thì hiện tại cu Th đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn cần theo dõi sát sao qua đêm nay. Nếu tiến triển tốt trong ngày mai cu Th sẽ hồi tỉnh dần. Rồi bác sĩ căn dặn chỉ cho một hoặc hai người ở lại trông bệnh nhân, những người còn lại giải tán và chỉ được phép vào thăm theo giờ quy định của bệnh viện.
Ông nội tôi ngồi cạnh giường bệnh của cu Th nắn nắn bóp bóp một lúc rồi đứng dậy đi về cùng chú thím tôi. Ngồi lại cùng bố mẹ tôi một lúc thì cậu mợ tôi cũng đứng dậy ra về. Sau khi nghe bác sĩ thông báo kết quả thì mẹ tôi cũng bớt lo lắng phần nào. Trong khi bố mẹ tôi quay sang chào hỏi và trả lời những lời hỏi thăm sự tình từ người nhà của những bệnh nhân cùng phòng thì tôi và chị ngồi xuống cạnh giường cu Th.
Nhìn lên những vết thương trên người nó tôi xót xa lắm. Em tôi, máu mủ ruột thịt với tôi, hoài bão của nó và cũng là hi vọng của bố mẹ tôi vậy mà vì tôi giờ đây tất cả đã tan thành mây khói. Đau lắm. Quay sang nhìn chị, tôi thấy chị cũng buồn lắm. Chị không nói gì nhưng tôi cảm nhận được sự bất an và lo lắng trong ánh mắt chị.
Chào hỏi và nói chuyện với mọi người trong phòng xong quay sang tôi mẹ tôi nói:
- Thôi, con về nhà nghỉ đi. Phương đưa em về xóm trọ giúp cô nhé.
- Dạ… - chị vẫn sụt sịt.
- Thôi cháu ạ. Chị em chơi với nhau thì việc cháu mời em về nhà ăn cưới là chuyện bình thường. Chỉ tại cái lũ khốn nạn, cái lũ mất dậy kia thôi. Mai chú sẽ làm việc với công an dưới đó. Giờ cháu đưa em về xóm trọ giúp cô chú, sáng mai chú về làm việc với công an dưới đó chú sẽ qua đón cháu về cùng cho kịp việc của chị cháu. Giờ 2 chị em cứ về đi nhé, ở cổng viện chắc vẫn có Taxi đấy. – Bố tôi an ủi chị.
Chị ngập ngừng định nói gì đó với bố mẹ tôi nhưng rồi lại thôi. Tôi và chị đi ra cửa thì gặp anh Cường cùng bố mẹ chị đi vào. Nhìn thấy tôi và chị bố chị hỏi:
- T có làm sao không?
- Cháu cũng chỉ bị sơ sơ thôi ạ.
- Thế giờ 2 đứa đi đâu đấy?
- Con đưa T về phòng nghỉ. – Chị trả lời bố chị.
- Thôi 2 đứa vào đây một lát đã. Bố mẹ cháu có ở trong phòng không?
- Có ạ. – Tôi trả lời.
Rồi tôi cùng chị, anh Cường và bố mẹ chị vào phòng nơi cu Th đang nằm. Anh Cường chỉ cho bố mẹ chị biết giường bệnh nơi cu Th nằm và bố mẹ tôi ngồi. Tiến lại phía bố mẹ tôi bố chị nói:
- Chào hai bác.
- Bác là… - Mẹ tôi hỏi.
- Chúng tôi là bố mẹ cháu Phương.
Bố tôi đứng dậy đưa tay ra bắt tay bố chị rồi bố tôi nói:
- Hai bác cẩn thận quá. Nhà đang có việc mà lại lặn lội đêm hôm lên tận đây thăm cháu. Việc của cháu nhà em thì thật tình là cũng không ai muốn. Còn giữa các cháu chúng nó thân thiết với nhau thì chuyện mời nhau đến dự đám cưới anh em cũng là điều bình thường thôi bác ạ. Vợ chồng em không trách gì hai bác và cháu Phương đâu. Hai bác lên tận đây làm vợ chồng em ngại quá.
Có lẽ bố tôi không biết rằng ông M và bạn của ông ấy chính là thủ phạm chặn đánh anh em tôi và bố tôi vẫn chỉ nghĩ tôi và Th đi ăn cưới chị gái chị rồi khi đi về thì bị bọn thanh niên chặn đánh vậy thôi. Còn bố chị, nghe bố tôi nói xong bố chị có vẻ áy láy. Bố chị xin phép nói:
- Bác ạ, con dại cái mang. Giờ vợ chồng em không biết phải ăn nói thế nào. Nay lên đây trước là để thăm cháu sau là có lời xin lỗi hai bác, mong hai bác bỏ quá cho các cháu.
- Không, em đã nói rồi. Em không trách hai bác và cháu Phương. Anh chị và cháu không có lỗi gì cả. Chỉ tại tụi thanh niên kia. Mai em về làm việc với cơ sở dưới đó. Khoanh vùng xem chúng ở địa phận nào. Sự việc như này thì không dừng lại ở chuyện thanh niên xích mích đơn thuần nữa rồi. Điện thoại của thằng cả nhà em cũng bị chúng nó lấy mất. Như vậy tạm thời có thể coi động cơ của chúng là giết người cướp của. Mai em sẽ về làm việc cụ thể để sàng lọc đối tượng. Có lẽ chúng chỉ có thể là thanh niên thị trấn và xã bên cạnh.
- Bác ạ… (Mẹ chị ngập ngừng), thật ra là… thật ra thì thằng cu nhà em nó cũng tham gia đánh hai cháu nhà mình…
Mẹ chị chưa dứt lời thì ngồi canh tôi chị bật khóc. Còn bố mẹ tôi sững sờ khi nghe mẹ chị nói ông M cũng tham gia đánh anh em tôi. Mất một hồi lâu bố tôi mới chấn tĩnh lại. Còn mẹ tôi thì quay sang nhìn cu Th xót xa. Cố gắng kìm nén tức giận bố tôi nói:
- Thôi hai bác cứ về lo việc của cháu xong rồi em sẽ về làm việc với công an dưới đó. Tạm thời ngày mai em ở lại chăm cháu. Còn việc dưới đó thì… phù… ngày kia em sẽ về làm việc cụ thể sau. Giờ hai bác về đi.
- Mong hai bác bỏ quá cho các cháu. Tiền viện phí thuốc thang của các cháu hết bao nhiều gia đình tôi xin chi trả hoàn toàn. Con dại cái mang, gia đình tôi cũng chỉ có mỗi một mình nó là con trai. Mong hai bác bỏ quá cho cháu.
- Thôi, hai bác đi về đi. – Cố nén tức giận, nghiến răng bố tôi nói.
Ngồi xuống cạnh giường cu Th, nhìn nó một lúc bố chị rút chiếc phong bì ra rồi để dưới gối xong rồi bố mẹ chị xin phép bố mẹ tôi đi về. Bố mẹ chị đi khỏi thì bố mẹ tôi giục tôi và chị về nghỉ. Lau nước mắt chị lí nhí nói với bố tôi:
- Chú cho cháu xin lỗi. Còn anh cháu… chú tha tội cho anh cháu …hu…hu..hu..
Nói rồi chị lại bật khóc. Đứng cạnh chị tôi chẳng biết phải nói gì. Thương bố mẹ, thương em và tôi cũng thương chị nhiều lắm. Trầm ngâm một lúc bố tôi nói:
- Cháu không có lỗi gì cả. Còn chuyện của anh trai cháu thì thôi, cứ để xong việc của chị gái cháu đã. Việc của anh trai cháu chú sẽ suy nghĩ. Giờ 2 đứa về nghỉ đi.
- Dạ. – Chị ấp úng.
Chào bố mẹ, tôi và chị xuống cổng viện bắt taxi. Bố mẹ chị cùng anh Cường vẫn đứng chờ tôi và chị. Nhìn thấy tôi và chị đi xuống bố chị nói:
- Giờ bố mẹ và anh Cường về trước. Con đưa T về rồi sáng mái thu xếp về sớm nhé. Vì còn việc của chị nữa con ạ.
- Vâng. – Chị trả lời.
Quay sang tôi bố chị nói:
- Hai bác xin lỗi, cháu cũng đừng giận anh M.
Tôi chỉ cúi mặt mà không nói gì. Chào bố mẹ chị tôi và chị bắt taxi đi về. Ngồi trên xe chị cầm cánh tay tôi bị bạn anh M cầm đá đập rồi chị xít xoa. Tôi hiểu chị cũng đau và lo lắng cho tôi lắm. Về đến xóm trọ tôi ngạc nhiên khi thấy cửa phòng không khóa, còn đèn thì vẫn bật sáng trưng. Đẩy cửa tôi và chị bước vào thì H vẫn ngồi học bài. Nhìn thấy tôi, áo dính bê bết máu, tay thì bầm dậm H luống cuống. Mặt tái nhợt vì sợ.
- Anh… anh làm sao thế. – Giọng H luống cuống.
- Anh bị ngã. Em chưa đi ngủ à?
- Em…chờ mãi không thấy anh và Th về, em không ngủ được. Anh bị ngã ở đâu?
- Anh đi đường bị ngã. Thôi em về ngủ đi.
H cuống quít chạy ra rút quần áo cho tôi rồi nói với vẻ mặt đầy lo lắng như thể sắp khóc:
- Nhưng… Anh thay quần áo đi đã. Anh có đau không.
- Cũng bình thường. Thôi em về đi ngủ đi, muộn rồi.
Rồi H cất dọn sách vở về phòng (Sau này yêu nhau rồi tôi mới biết đêm đó H cũng không ngủ được). Thay quần áo xong tôi vào giường nằm. Còn chị đun nước nóng rồi pha ra để rửa vết thương cho tôi. Mệt mỏi và đau nhức tôi thiếp đi lúc nào chẳng biết. Sáng sớm thấy tay tê nhói tôi tỉnh giấc nhìn quanh không thấy chị đâu.
Một lát sau chị bê tô cháo về rồi gọi tôi dậy ăn. Cố gắng lắm tôi nuốt được 3 miếng rồi lại thôi. Chị nhìn tôi thương xót nhưng cũng không dám giục tôi ăn thêm. Mắt chị sũng nước và thâm quầng sau một đêm thức trắng. Thương chị lắm.
Nhưng ông M thì có lẽ tôi không thể tha thứ được. Nhắm mắt vào tôi vẫn nhớ như in hình ảnh ông M trước khi lên xe đi về còn sút hòn đá xuống dưới máng nước nơi cu Th đang vẫy vùng. Nghĩ đến ông M rồi lại nghĩ đến chị… oan nghiệt quá.
Cho tôi ăn xong chị lại cặm cụi vào giặt quần áo. Đang liu thiu ngủ thì H đẩy cửa phòng tôi đi vào. Trên tay H cũng bê một tô cháo. Ngượng ngịu H để trên bàn rồi gọi tôi khe khẽ.
- Anh T ơi, anh…lúc nào anh dậy thì anh ăn cháo nhé. Giờ em đi học đây ạ.
- Anh ăn rồi, em ăn đi. – Tôi mệt mỏi.
- Em mua xôi ăn rồi anh ạ. Anh nghỉ đi nhé. Em đi học đây ạ.
Cũng chẳng để ý tôi lại nhắm mắt ngủ tiếp. Giặt quần áo xong chị lại ra ngồi cạnh tôi. Áp lòng bàn tay lên trán tôi xem tôi có nóng không rồi chị lại cầm cánh tay tôi áp vào ngực chị xót xa. Mắt chị đờ đẫn nhìn ra cửa sổ. Nắm tay chị tôi nói:
- Em chuẩn bị về nhà đi. Về cho kịp.
- Em không về nữa. Nay em ở đây.
- Em đi về đi. Xong việc lại lên. Anh cũng đỡ rồi, em về đi.
- Em về rồi ai chăm anh. Ai nấu cơm, lau rửa vết thương cho anh.
- Em về đi, xong việc của chị Phượng thì lên. Ở đây có gì anh nhờ H cũng được. Em đi về đi. Mai lại lên.
- Không, anh như thế này… em về làm sao được. em không chịu được…
Bực mình tôi quát:
- Đi về.
Chị òa khóc. Thật sự tôi thương chị lắm. Chị khóc lòng tôi cũng đau không kém. Nhưng có lẽ chỉ có cách như vậy chị mới chịu về. Biết làm thế nào được khi mọi việc cứ dồn dập ập xuống đầu tôi và chị. Nhìn chị lủi thủi khép cửa phòng rồi lững thững đi về, nước mắt vẫn lăn dài trên hai gò má chị mà lòng tôi như xé thành từng mảnh. Thương chị nhiều lắm nhưng không có cách nào khác. Chỉ mong rồi chị sẽ hiểu cho tôi.
Cánh cửa phòng khép lại rồi lại khẽ mở ra hờ hững. Từng bước chân nặng nề của chị như vẫn đang dẫm nát ruột gan tôi. Đau đớn quá. Nhìn theo bóng chị, lòng tôi thắt lại và xót xa đến cùng cực. Chẳng biết rồi những ngày tới đây sẽ thế nào, khi mọi chuyện giờ đây đã nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi và chị…
Đi thêm vài bước bỗng chị ngoái cổ lại, có lẽ chị còn day dứt điều gì đó. Ngập ngừng chị quay lại rồi đi về phía phòng tôi. Đẩy cửa bước vào nhìn tôi chị mím chặt môi cố gắng để không bật khóc. Giọng chị run rẩy:
- Anh ngủ đi cho đỡ mệt. Em xin lỗi… em về nhưng… hức…hức.
Chị bắt đầu lấc lên. Không thể chịu được tôi nhắm mắt lại rồi hít thật sâu cố gắng kìm lòng để không khóc theo chị. Sống mũi cay nồng còn cổ họng thì nghẹn đắng tôi nói:
- Vợ đi về đi, xong việc của chị Phượng thì lại lên.
Cố gắng không bật khóc chị lại nói tiếp:
- Em về nhưng em không yên tâm… hức… em sợ…hức… em sợ lắm chồng ơi… em để điện thoại của em lại đây. Về nhà em lo lắng em… gọi lên… hức… Anh nghe máy cho em đỡ sợ... Hức… Giờ anh ngủ đi, em đi về.
Mếu máo chị quay ra cửa cố giấu đi những giọt nước mắt đã đọng lại dưới cằm rồi chị bước đi vội vã. Tôi quay đi, không dám nhìn theo chị lần nữa, chỉ thấy cay đắng và hậm hực trong lòng. Bởi càng thương chị bao nhiêu thì tôi càng oán hận lão M bấy nhiêu. Tôi biết vì chuyện này mà chị mệt mỏi và buồn lắm. Đêm qua hai lần tỉnh giấc tôi đều nhìn thấy chị đang ngồi bên bàn học nhìn vô định ra cửa sổ, ánh mắt chị đờ đẫn và tuyệt vọng.
Nhưng mỗi khi thấy tôi cựa quậy chị lại vội vàng đến bên giường để lau mồ hôi cho tôi. Lúc đó thương chị nhiều lắm, trong miên man và đau đớn vì những vết thương tôi chỉ ước giá như người đánh anh em tôi không phải là anh trai chị… giá như thế thì dẫu chị có phải vất vả dẫu chị có phải đêm hôm mệt nhọc vì tôi thì có lẽ chị cũng bớt cảm thấy cơ cực hơn. Bớt cảm thấy khổ tâm hơn. Tôi thương chị, tôi thương chị nhiều lắm, giờ đây vẫn biết anh trai chị đã phá bỏ tất cả những gì mà tôi và chị đã cùng nhau vun đắp nhưng trong thâm tâm, tôi luôn nghĩ sẽ vẫn ở bên chị mãi mãi. Dù có bất cứ chuyện gì tôi cũng sẽ ở bên chị và chở che cho chị.
Sáng nay những lời nói nặng nề của tôi có lẽ làm chị buồn lắm. Có lẽ chị nghĩ rằng giờ đây tôi không ở bên chị nữa và không đứng về phía chị nữa. Có lẽ chị nghĩ rằng người mà đã được chị hi sinh tất cả bấy lâu nay giờ đây cũng không còn cần chị nữa. Có lẽ những lời nói của tôi làm chị thất vọng và tủi thân lắm.
Giờ chị về rồi mà tôi không thể nào chợp mắt được. Quay bên nọ, lật bên kia, trằn trọc, trăn trở bởi tình yêu và thù hận cùng những suy nghĩ đối nghịch đang giằng xé nhau lẫn trong lòng. Thương chị, yêu chị, một nửa tôi muốn nói với bố mẹ chuyện của tôi và chị.
Và như thế lão M… hắn sẽ chẳng làm sao. Một nửa có lẽ tôi không đủ bao dung để làm được mỗi khi nghĩ đến em trai tôi, nghĩ đến cảnh hắn vô tâm sút hòn đá xuống nơi em tôi đang vẫy vùng thì nỗi căm phẫn trong tôi lại dâng nên ngút ngàn và tôi muốn bố tôi sẽ không khoan nhượng với hắn. Nhưng… còn chị… còn chuyện của tôi và chị thì sao… Oan nghiệt quá.
Tiếng xe máy đỗ trước cửa phòng cắt ngang những trăn trở trong tôi. Bố mẹ tôi xuống, sáng nay vài người họ hàng ở quê lên thăm cu Th. Tranh thủ lúc có mọi người ở đó bố mẹ mượn xe ghé qua xem tình hình sức khỏe của tôi. Nhìn những vết thương trên cánh tay tôi đã ổn hơn cộng với việc sáng nay cu Th đã hồi tỉnh khiến khuôn mặt bố mẹ tôi bớt căng thẳng hơn hẳn. Ngồi cạnh tôi thi thoảng mẹ tôi thở dài than vãn, còn bố tôi vẫn im lặng như mọi khi. Đến khi sắp về bố mới động viên tôi và hỏi về lão M:
- Anh trai cái Phương sinh năm bao nhiều? – Bố tôi hỏi.
- 80 bố ạ.
- Tổ sư nhà nó. Hăm bốn, hăm năm tuổi rồi chứ có phải ít ỏi gì đâu. Quân khốn nạn, loại súc sinh… - Mẹ tôi nói xen vào.
- Thôi mẹ nó… - Bố tôi can rồi hỏi tiếp:
- Nó làm nghề gì?
- Hình như là xây dựng bố ạ.
- Ừm. Thế hôm qua khi ở trong đám hai anh em có xích mích gì với tụi thanh niên ở đó không?
- Không ạ.
- Ừm. Thôi được rồi.
- Thế anh định bao giờ thì về làm việc với công an dưới đó? – Mẹ tôi hỏi.
- Chờ cho xong việc chị gái nó đã. – Bố tôi thở dài.
- Nhỡ chúng nó trốn thì sao?
- Việc đấy mẹ nó không phải lo. Kiểu gì thì tôi cũng phải gom bằng hết tụi chúng nó rồi cho đi trại. Trốn đi đâu, vào tù, ít nhất là 7 năm. – Bố tôi có vẻ bực tức.
- Thôi, giờ con nghỉ đi. Bố mẹ lên để các dì còn lấy xe về. Đang ngày mùa, cấy hái bận tối mắt tối mũi, chỉ vì cái lũ khốn nạn mà các dì mày phải bỏ bê việc đồng áng. Rõ khổ, chỉ vì cái lũ mất dậy mà bao nhiêu người phải khổ lây. – Mẹ tôi lại cằn nhằn.
- Thôi, con nghỉ đi. Cần gì thì gọi lên cho bố. Mà mẹ nó để điện thoại lại cho con nó dùng tạm đi. – Bố tôi tiếp lời.
- Thôi, sáng nay chị Phương để lại đây rồi. Mẹ không phải để lại đâu.
- Sáng nay mấy giờ con Phương về. Mà phòng nó đâu? – Mẹ tôi hỏi.
Ngập ngừng một lát tôi trả lời:
- Chị ấy vừa về thì bố mẹ đến.
- Ừ, khổ thân nó. Chắc nó cũng ngại với bố mẹ lắm. – Mẹ tôi nói.
- Vâng, bố ơi… chuyện thằng M… hay là…từ từ đã. Chị Phương…
- Thôi, con nghỉ đi. Chuyện nào đi chuyện đó. Lẽ ra ngay hôm nay nó đã bị triệu tập rồi. Nhưng bố mẹ để qua việc chị nó coi như bố mẹ đã nể con Phương lắm rồi.
Nói xong bố tôi lắc đầu hàm ý không thể bỏ qua cho lão M được. Thực tình lúc này tôi cũng chẳng biết nói gì. Vì việc xảy ra với cu Th hôm nay cũng có một phần lỗi của tôi. Chỉ thấy thương chị. Rồi đây khi xong việc chị Phượng, anh trai chị bị bắt chẳng biết rồi chuyện của tôi và chị sẽ thế nào. Có lẽ chị khổ tâm lắm. Nghĩ đến chị lại thấy xót xa.
- Thôi nghỉ đi, trưa dậy ăn cơm rồi uống thuốc nhé. Cơm mẹ cắm rồi đấy. Thức ăn mẹ để trên bàn kìa. Mà sáng sao ăn ít thế. Còn bao nhiêu cháo. Chắc Phương mua hả.
- Vâng. Sáng chị Phương mua, H không biết nó lại mua thêm.
- À, con H từ sáng đến giờ không thấy đâu. Chắc đi học hả.
- Vâng.
- Có gì bảo cái H nó giúp nhé. Thường ngày nó vẫn nấu cơm cùng 2 thằng chứ.
- Vâng.
- Ừ, thế thì yên tâm rồi. thôi nghỉ đi. Bố mẹ lên viện với thằng út đây. Có gì nhờ con H nó làm cho nhé.
- Dạ.
Gần 11h, mở mắt tôi thấy H đang thu dọn quần áo treo vào trong nhà. Quay ra thấy tôi mở mắt H nói:
- Anh đói chưa dậy ăn cơm.
- Ừ, quần áo đã khô đâu sao em cất vào làm gì?
- Trời sắp mưa to anh ạ.
Ngồi dậy tôi nhìn ra cửa sổ, phía đông cơn mưa đen kịt cả một vùng trời. Thi thoảng những vệt chớp loang lổ xé tan vùng mây đen mọng nước. Hôm nay chắc mưa to lắm bởi gần một tháng rồi trời chỉ biết nắng gắt mà chẳng có lấy nổi một giọt mưa. Mệt mỏi tôi với chiếc khăn định đi rửa mặt thì chị gọi lên hỏi tôi có ăn thêm được miếng cháo nào không và nhắc tôi uông thuốc, rồi nhắc tôi nhờ ai ở xóm cất quần áo hộ vì trời sắp mưa.
Chị nói chiều nay đưa chị Phượng về nhà chồng xong chị sẽ lên luôn. Giọng chị vẫn buồn bã mệt mỏi và nặng trĩu những lo âu. Thương chị, từ ngày yêu tôi chị chưa có một phút giây thanh thản trọn vẹn. Thương chị vì quen tôi vì yêu tôi mà chị phải sớm quen với những nhọc nhằn, những lo toan. Thương chị vì chị cũng chỉ là con gái, chị cũng như người ta, mềm yếu và cần được che chở vậy mà….
“Đời một người con gái, ước mơ đã nhiều, Trời cho không được mấy, đến khi lấy chồng Chỉ còn mối tình mang theo”.
Thương chị nhiều lắm.
Trong lúc tôi vào rửa mặt thì H về khóa cửa phòng. Ngoài trời gió vẫn thổi mỗi lúc một mạnh hơn, mây đen ùn ùn kéo đến làm tối sẩm cả một góc trời. Quang cảnh u ám chẳng khác những ngày đông rét mướt ảm đạm là mấy. Lắc cắc vài hạt mưa nhanh nhảu đã vội vã rơi xuống trước, chẳng lâu sau là tiếng bộp… bộp… bộp liên hồi của những hạt mưa đầu tiên sau bao ngày khô hạn rơi xuống làm không khí như dịu hẳn đi.
Trên trời sấm vẫn rền vang. Những vệt chớp nhằng nhịt không ngừng đan khắp nền trời. Mưa mỗi lúc một nặng hạt hơn. Rồi rào....rào…ào một tiếng, mưa như trút nước làm trắng xóa cả một vùng trời. Bên kia phòng H vội vã chạy sang phòng tôi rồi chốt chặt cửa. Quay vào chưa vẹn bước H dừng lại ngập ngừng… quay lại tháo chốt cửa rồi để mặc cánh cửa mở ra hờ hững (có lẽ H ngại ngùng vì lúc này chỉ có tôi và em ở trong phòng), để mặc những hạt mưa đang xối xuống nền sân xi măng rồi lại bắn ngược trở lại làm ướt hết cả một khoảng đá hoa nơi cửa phòng.
- H, ra đóng cửa lại em.
- Vâng ạ.
H rụt rè ra chốt cửa rồi lại quay vào ngồi cạnh bàn học. Mưa càng lúc càng to hơn, thi thoảng lại có một tia chớp lóe lên sáng chói len lỏi vào tận góc phòng và kèm ngay sau đó là tiếng sét nổ đanh tai làm tôi giật mình còn H thì co rúm người lại vì sợ hãi.
- Chờ ngớt mưa thì ăn cơm anh T nhé. Em sợ sét lắm.
- Ừm, anh không đói mà cũng không muốn ăn lắm.
- Anh cố gắng ăn để còn uống thuốc. Anh đã đỡ đau chưa?
- Anh đỡ rồi.
- Chiều nay e đi học về anh đưa em lên thằm thằng Th nhé. Sáng nay em gọi điện về nhà nói chuyện anh bị ngã cho mẹ em nghe. Mẹ em nói em mới biết hôm qua… anh và Th bị người ta đánh.
- Ừm, chiều anh cũng muốn lên thăm nó một cái.
- Vâng.
Thấy tôi mệt mỏi nên H không hỏi gì nữa mà im lặng ngồi hí hoáy cắt móng tay móng chân. Bần thần tôi ngồi bó gối nhìn những giọt nước mưa nhạt nhòa lăn ngoài cửa sổ và nghĩ đến chị. Giờ này có lẽ đám cưới chị gái chị sắp xong rồi. Đám cưới vui vẻ, mọi người ai cũng ngập trong niềm hân hoan và hạnh phúc cùng bao lời chúc tụng.
Nhưng chị…hôm nay, hôm nay chắc chị buồn lắm. Có lẽ chị lo lắng nhiều lắm. Trưa nay tỉnh dậy thấy hơn 10 cuộc gọi nhỡ của chị. Có lẽ chị nghĩ rằng tôi không muốn nghe điện của chị, chắc chị buồn và tủi thân lắm vì thế chị nhắn cho tôi rất nhiều. Chị nói chị không muốn về vì chị lo lắng cho tôi, chị sợ tôi ở một mình, chị sợ tôi buồn, chị sợ vì chuyện anh trai chị mà tôi và chị phải xa nhau. Chị nói giờ chị không muốn gặp bố mẹ chị bởi chị biết rằng gặp rồi bố mẹ chị lại đem chuyện của tôi và chị ra để gây áp lực nhằm cứu vãn cho anh trai chị.
Chị nói mọi chuyện giờ đây tùy tôi quyết định, dù tôi và gia đình có trừng phạt anh trai chị thế nào đi chăng nữa thì chị cũng không căn ngăn hay xin xỏ bất cứ điều gì cho anh ấy vì chị đã là vợ của tôi chị sẽ theo thôi và chị sẽ chấp nhận tất cả. Dẫu cho bố mẹ chị vì chuyện này mà lại ngăn cấm chị một lần nữa thì chị cũng vẫn không thay đổi. Thương chị nhiều lắm. Chị càng nói càng làm tôi thấy ngổn ngang và trăn trở trong lòng. Yêu chị nhiều lắm, thương chị nhiều lắm nhưng có lẽ một mình tôi không thể quyết định được gì vào lúc này.
- Anh T ơi, đi ăn cơm thôi, trời này chẳng biết khi nào mới tạnh mưa.
Lời của H xua tan những suy nghĩ trong tôi. Cố gắng ăn hết bát cơm tôi lên bàn học ngồi xem qua bài tập chuẩn bị cho buổi thi giữa tuần. H ăn xong cất dọn rồi đi rửa bát luôn.Xong việc thấy H còn loanh quanh, tôi nói:
- Em về phòng mà nghỉ một lúc đi rồi chiều còn đi học.
- Thôi, em ở đây một lúc nữa, ngớt mưa em đi học luôn. Gần 2h rồi. Ra ngoài em sợ sét đánh lắm. Anh… lên giường nghỉ đi. Tối thế này anh đọc sách làm gì cho hại mắt. Mà sao người lại cắt điện anh nhỉ.
- Chúng nó sợ sét đánh trúng đường dây, chắc ngớt mưa lại có. Em lên giường mà nằm nghỉ. Anh nằm cả buổi sáng mỏi lưng lắm rồi.
- Thôi… anh lên giường nghỉ đi để em ngồi ở bàn chờ ngớt mưa rồi em đi học luôn.
Xếp quyển sách lên giá tôi xuống giường nằm, với điện thoại đọc lại những tin nhắn sáng nay chị nhắn cho tôi. Mỏi mắt tôi vừa lơ mơ ngủ thì… đoành một tiếng làm tôi giật mình tỉnh dậy. H vẫn ngồi co rúm cạnh bàn học.
- Sét đánh kinh quá. Hơn 2h rồi, em không đi học à. Vẫn mưa trắng trời thế kia thì chờ đến bao giờ mới đi học được. Lấy áo mưa mặc vào mà đi H ạ.
- Thôi… em sợ lắm. Chiều nay em nghỉ ở nhà cũng được, chẳng đến lớp ôn nữa. Anh ngủ tiếp đi.
Phòng vẫn tối om vì mất điện, và vì bầu trời vẫn còn âm u và trắng xóa nước. Tiếng mưa tiếng gió quật xuống những cành cây sau nhà đập lộc cộc xuống mái ngói làm lòng tôi lại thấy ngổn ngang. Mưa to thế này có lẽ chiều nay chị không lên được rồi. Muốn nhắn cho chị nhưng chẳng biết giờ chị có còn cầm máy của chị Phượng nữa không.
Nghĩ đến chị nhiều, thương chị nhiều, xót xa cho những khổ ải, những vất vả của chị lắm mà chẳng làm được gì. Nằm suy nghĩ một lúc tôi lại thiếp đi, chỉ đến khi những tiếng gõ cửa lọc cọc bên ngoài mới làm tôi tỉnh giấc. Mở mắt không nhìn thấy H đâu, cửa phòng thì vẫn chốt chặt. Có lẽ H đang trong nhà tắm. Bước xuống giường thò tay tôi kéo chốt cửa. Người chị sũng nước, môi chị bợt đi vì nước mưa, những sợi tóc bết dính trên hai má chị.
- Anh.
Chị khe khẽ chào tôi.
- Đi vào nhà nhanh lên, còn đứng đó làm gì. Mưa to thế này… sao em không để ngớt mưa hoặc mai thì lên.
- Em lo, em không ở nhà được. Sao… sao em gọi mãi anh mới nghe điện. – Chị lí nhí.
Nhìn chị tôi xót xa chẳng nói được gì, cũng chẳng còn tâm trí mà giải thích để chị hiểu rằng không phải tôi không muốn nói chuyện với chị mà chỉ bởi lúc đó tôi đang ngủ nên không biết chị gọi lên. Im lặng hồi lâu tôi mới luống cuống giục chị vào nhà kẻo cảm lạnh. Buồn bã chị cởi chiếc áo mưa mỏng manh và đã bị xé toạc bởi nước mưa và những cơn gió dọc đường. Phủ chiếc áo mưa lên yên xe, mở cốp chị lấy bộ quần áo và định đi vào thay thì H từ nhà tắm mở cửa đi ra.
- Chị Phương.
Ngước mắt lên nhìn thấy H đứng trước cửa nhà tắm chị sững người lại. Mất một hồi lâu chị mới bình tĩnh trở lại. Ấp úng chị trả lời:
- Em… em ở đây à.
Rồi chị quay lại nhìn tôi, ánh mắt chị đờ đẫn, hoang mang và tuyệt vọng như muốn bật khóc:
- Mưa to quá nên em nghỉ học. Chị vừa từ nhà lên à? – H vẫn bình thường.
Chị cố gắng ừ một tiếng nặng nề rồi run lẩy bẩy đi vào nhà tắm. Ngồi thêm một lúc H chào tôi ra về khi trời đã ngớt mưa. Thương chị quá. Mưa to gió lớn, sấm chớp rền trời nhưng chỉ vì lo lắng cho tôi, chỉ vì chị sợ rằng tôi không còn yêu chị nữa mà chị phải vất vả lặn lội lên đây với tôi. Tôi biết chị buồn lắm, nhìn chị khổ ải tôi càng thấy thương và yêu chị nhiều hơn.
Thầm nghĩ,chờ chị tắm xong tôi sẽ nói với chị tất cả để chị hiểu tôi yêu chị đến nhường nào. Tôi cần chị như thế nào để chị bớt lo lắng. Tôi không muốn chị buồn, tôi không muốn chị phải khổ vì tôi thêm một lần nữa. Thương chị, có lẽ chiều nay lên thăm cu Th tôi sẽ nói với bố mẹ chuyện của tôi và chị để bố mẹ tha thứ cho anh trai chị.
Bởi tôi hiểu, chấp nhận ở bên chị thì tôi phải cố gắng gạt bỏ đi lòng thù hận cùng những hằn học với anh trai chị trong lòng và tha thứ cho anh trai chị, có như thế chị mới được thanh thản bên tôi, có lẽ tôi phải chấp nhận… Mười năm phút, rồi hai mươi phút trôi qua tiếng nước vẫn róc rách chảy trong nhà tắm. Sốt ruột tôi đến cửa nhà tắm gọi chị… chị không trả lời… mà chỉ có những tiếng khóc thút thít khe khẽ vọng ra. Kéo cửa nhà tắm sang một bên tôi ngó vào… chị vẫn ngồi nhìn chậu nước khóc nức nở. Đau đớn và xót xa.
Thương chị quá tôi không cầm được lòng. Bộ quần áo ướt nhoèn vì nước mưa khi đến đây vẫn còn nguyên trên người chị. Chị run lên bần bật không biết vì lạnh hay vì những cơn khóc khi tôi bước vào và kéo chị đứng lên:
- Có chuyện gì hả Phương? Sao không nói gì với anh? - Tôi hỏi chị.
Chị càng khóc to hơn, mếu máo chị nói:
- Mình chia tay anh nhé… hu…hu…hu... em khổ lắm, em không chịu được nữa…anh… – Chị òa khóc khi chưa nói hết câu.
Lặng người tôi buông tay chị ra. Tại sao, có chuyện gì… vì gì… sao chị lại đòi chia tay, ai đã nói gì làm chị buồn, chẳng phải sáng nay chị vẫn còn nhắn cho tôi nhiều lắm sao. Luống cuống và rối bời, mặc cho người chị vẫn còn ướt nhẹp tôi kéo chị về phía tôi và ôm chặt chị vào lòng. Chỉ muốn nói với chị rằng mọi chuyện lúc này tuy nghiêm trọng thật nhưng tôi vẫn cần và vẫn còn yêu chị nhiều lắm.
Chân tay luống cuống còn lòng dạ thì rối bời, mặc cho người chị vẫn còn sũng nước tôi kéo chị về phía mình rồi ôm chị thật chặt. Chị vẫn khóc thút thít, những hạt nước trên cổ áo chị vẫn không ngừng ngấm sang ngực áo tôi và len lỏi vào tận da thịt làm tôi khẽ rùng mình. Nước mắt lưng tròng chị khẽ ngước lên nhìn tôi rồi lại cúi gằm xuống. Đẩy tay tôi ra chị dứt khoát:
- Anh… anh đi ra đi.
- Có chuyện gì? Bố mẹ nói gì với em? Sao em lại… bỏ anh? – Tôi xót xa.
Chị lắc đầu rồi lại bật khóc. Dùng cánh tay còn lại tôi cố gắng nắm chặt tay chị rồi nói:
- Vợ đừng lo lắng nữa. Tắm xong vợ lên thăm Th cùng anh rồi anh sẽ nói với bố mẹ chuyện của chúng mình.
- Không…hu..hu..hu. Anh… anh đi ra đi. Em không thể chịu được nữa. hu..hu..hu… em khổ lắm rồi.
- Sáng nay Th nó cũng đã tỉnh rồi. Vợ đừng lo lắng gì nữa. Ở nhà có chuyện gì? Sao em không nói gì với anh?
Cố gắng rút những ngón tay ra khỏi tay tôi, chị cay đắng:
- Em… em… không muốn yêu anh nữa… anh… anh ích kỷ lắm. Anh chỉ biết… anh… hu..hu..hu.
Đờ đẫn tôi buông thõng cánh tay đang đặt trên vai chị. Không còn đủ sức để kéo chị về phía mình nữa tôi chỉ còn biết đứng chôn chân ngửa mặt lên và cố đẩy nỗi tủi thân đang nghẹn cứng nơi cổ họng trôi xuống. Tôi thẫn thờ đi ra còn chị ngồi thụp xuống và lại khóc nức nở.
Tôi đã làm gì sai? Vì chuyện của tôi và chị, vì tình yêu tôi dành cho chị quá lớn tôi đã chấp nhận gạt bỏ thù hận, gạt bỏ bao đớn đau oán hờn với anh trai chị… Tại sao chị lại bỏ tôi? Vì bố mẹ chị, vì lão M hay vì điều gì?Hai ngày nay tôi biết chị buồn, chị khổ tâm lắm. Nhưng tôi… tôi cũng vậy. Chẳng lẽ chị không biết rằng tôi cũng đau, tôi cũng xót xa và lo lắng cho chuyện của tôi và chị lắm hay sao. Nhìn chị vất vả bao ngày qua lòng tôi đâu có yên.
Nhưng vì nó nghiệt ngã quá mà tôi phải im lặng. Chẳng lẽ chị không biết… Sao giờ đây chị lại bỏ tôi? Ruột gan rã rời, lòng dạ tê tái, yêu chị nhiều lắm nhưng nghĩ đến lời chị nói sao đắng cay quá. Tôi ích kỷ, tôi ích kỷ ư? Tủi thân lắm chị có biết không?
Hết phần 6
--------------------------
Đăng nhận xét