Hồi ức - Ngày đó ta bên nhau - Phần 3


Phần 3: Biến cố

Đang ngủ tiếng chuông điện thoại của chị vang lên. Nghe điện xong chị nói với tôi:

- Bác em gọi, bảo chiều lên nhà bác ăn cơm rồi xem đá bóng cùng mấy anh chị cho vui. Anh đi cùng em nhé.

- Anh chưa gặp các bác lần nào, lại cả các anh chị nữa. A thấy ngại ngại thế nào ấy. – Tôi trả lời.

- Không sao đâu, có cả anh M ở đó nữa mà. Anh M ở cùng 2 bác suốt anh ạ. – Chị nói.

Tôi hỏi chị nhà bác ở đâu, chị nói nhà bác ở Từ Liêm. Tôi gật đầu đồng ý rồi tôi và chị lại ôm nhau ngủ. 5h30p chiều, tôi và chị lên xe đi đến nhà Bác.

Chiều nay Việt Nam gặp Thái Lan tại trận đấu đầu tiên của vòng bảng môn bóng đá nam Segames22. Vì lối đi đến nhà bác là lối ra sân vận động Mỹ Đình, lại đúng giờ mọi người kéo đến sân nên chật vật mãi tôi và chị mới thoát ra khỏi đám đông vừa đi vừa hò reo với băng rôn khẩu hiệu, trống kèn inh ỏi. Mất thêm 20p nữa thì tôi và chị đậu trước cổng nhà bác. Bác niềm nở ra mở cổng đón tôi và chị:

- Con gái. Sao đến muộn thế? Bà ơi, con P đến rồi này.

- P à, vào nhà đi, bác đang dở tay chút. – Giọng bác gái dưới bếp vang lên.

Bác trai lại tiếp tục:

- Gớm, con gái càng lớn càng xinh, bảo sao thằng K bạn thằng M lần nào đến uống rượu cũng nhờ bác làm mối con cho nó. Vào nhà đi 2 đứa. Mà cậu này là ai thế, bạn của P à, có cùng quê mình không?
- Cháu ở cùng xóm trọ với chị P thôi bác ạ. – Tôi trả lời trước.

Chị chỉ cười hihi đáp lại bác. Bác bảo tôi dắt xe vào sân, dựng xe chờ tôi cởi giầy rồi chị và tôi cùng vào. Vào nhà thấy anh M cùng 1 anh nữa đang ngồi uống nước xem bình luận trước trận đấu. Nhìn thấy tôi và chị, anh kia ngồi nhích sang một bên rồi nhanh nhảu nói:

- P, vào đây ngồi em, vào đây ngồi cho đỡ lạnh. 

Tôi và chị chào hai anh, rồi chị bảo tôi ngồi vào đó, chị xin phép xuống bếp phụ bác gái làm cơm. Anh M hỏi tôi học gì, quê ở đâu, hôm trước anh đến đưa quần áo cho Phương có phải tôi là người đến phòng gọi Phương đó không. Tôi dạ vâng, trả lời các câu hỏi của anh rồi cũng chăm chú theo dõi phần bình luận của các bình luận viên trên tivi. Anh kia thì ngồi bình luận say sưa theo các bình luận viên, có vẻ anh này cũng hiểu biết về thể thao. Sau khi đã quen biết sơ sơ, anh M giới thiệu:

- Đây là anh K, bằng tuổi và cùng quê với anh, hiện đang làm ở siêu thị Metro.

- Chào chú. - Anh K nói rồi đưa tay ra bắt.

Dạ chào anh – tôi đưa tay lên bắt rồi lại chăm chú theo dõi tivi.

Bắt đầu đến bóng đá thì chị và bác gái mang đồ ăn lên bày biện, thi thoảng nhìn tôi chị tủm tỉm cười. Tôi một phần vì cũng chưa quen mọi người, một phần cũng vì ngại nên chẳng nói gì. Ngồi xuống mâm, bác trai với chai rượu đặt xuống rồi nói mấy anh em uống được bao nhiêu cứ uống thỏa mái, bác đang uống thuốc nên chỉ uống 1 chút gọi là cổ động phong trào.

Anh M với trai rượu rót một vòng rồi mời mọi người cùng nâng chén. Ực, làm một hơi hết chén rượu, anh K nói:

- Rượu ngon quá, cháu xin phép mời bác 1 chén. 

- Ừ, nhưng bác chỉ cạch thôi nhé. Các anh cứ uống với nhau tự nhiên. – Bác trả lời.

Uống với bác xong, anh K cầm trai rượu quay ra rót cho anh M rồi đến tôi.

- Ơ, chú mày, uống hết đi chứ. Ai lại để long đen dầy thế kia.

- T đang còn đi học nên không uống được nhiều anh ạ. Với lại lát T còn đưa em về. – Chị chen ngang trả lời anh K.

- Ôi trời sinh viên chúng nó anh lạ gì. Uống đi chú. Uống đi. – Anh K nói rồi rót tiếp vào chén của tôi thật đầy.

- Xin phép 2 bác cháu mời chú em này một chén gọi là làm quen. 

Bác trai cười cười rồi nói:

- Cứ uống thỏa mái đi, rượu còn nhiều. 

- Uống vừa phải thôi, bổ béo gì. Cái ông này, toàn xui dại chúng nó. – Bác gái lườm bác trai nói.

- Cháu xin phép hai bác, xin phép anh M. – Tôi nói rồi cạch với anh K.

Ực, tôi uống cạn rồi đặt chén xuống. Chị nhìn tôi dò xét. Từ ngày yêu chị, tôi mới uống rượu trước mặt chị đúng 1 lần đó là ngày sinh nhật chị. Hôm đó chỉ gọi là uống vui, nên chị cũng không biết khả năng của tôi đến đâu. Thực ra thì rượu tôi uống cũng gọi là tạm được. Không phải là giỏi nhưng cũng đủ để trụ lại được trong những cuộc liên hoan lớp hoặc các buổi tụ tập với bạn bè. Sau 3 chén rượu anh K có vẻ nói nhiều hơn. 

Anh kể nhiều về công việc anh làm, về sếp này sếp kia, rồi anh lại kể làm ở đó có nhiều em để ý nhưng anh đều không thích…v.v. hết kể về công việc, tình yêu anh lại quay sang bình luận bóng đá. Anh rót rượu hết mời anh M lại đến mời tôi. Chị ngồi ăn thi thoảng lại gắp thức ăn tiếp tôi, rồi ra hiệu cho tôi uống ít thôi. Anh M liên tục mời tôi uống thêm. Đến chén thứ 5 thì chị nói:

- T. uống ít thôi tí nữa còn về.

Rồi chị nói với anh M:

- Để em uống thay T. 

Nói rồi chị cầm chén của tôi đặt xuống. Anh M hỏi chị sao không uống mà lại đặt xuống. Chị nói cứ từ từ rồi em sẽ uống hết.
 
Rồi bữa cơm cũng xong, Bác trai ăn xong lên bàn ngồi pha nước từ bao giờ. Mời mọi người lên uống nước bác nói:

- Thế nào, anh chị có định đi đâu chơi không? Anh T có bận gì không?

- Dạ, cháu cũng không có việc gì bác ạ. – Tôi trả lời.

- Thế thì 2 đứa ở lại đi chơi cùng mọi người luôn. Thế các anh định đi đâu anh M, anh K?(chắc 2 anh đã có dự định và nói với bác từ trước).

- Việt Nam chỉ hòa mà mọi người ra đường cổ vũ đông quá. Vui nhỉ, hay là mấy anh em đi diễu hành cùng đoàn cổ động cho vui. – Anh M nói.

- Ừ được đấy. – Anh K hồ hởi hưởng ứng.

Bác trai nói: vậy thì đi luôn cho vui. Bác gái rặn rò chúng tôi đi đường cẩn thận. Bác trai thì nói không lo, nay đường đông nhưng mọi người đi chậm rồi chúc chúng tôi vui vẻ. Tôi còn nhớ bác nháy mắt với anh K. Tôi cũng hiểu có lẽ bác đang cố vun vén cho chị với anh K.

Ra sân lấy xe, chị định ngồi lên xe tôi thì anh M nói:

- P. sang xe anh K ngồi đi, để anh đi với T.

- Thôi em ngồi cùng T, lát đi qua Ngã Tư Sở em với T về luôn. – Chị đáp lại.

- Lúc nào đến đó thì chuyển xe cũng được. anh sang nói chuyện với T chút. – Anh M kiên quyết. Rồi đi ra cổng chờ tôi. 

Anh K cũng dắt xe ra cổng chờ tôi và chị. Nhìn tôi chị thở dài rồi đi về phía xe anh K. Định lên xe anh K chị quay phía tôi đang dắt xe ra,vừa đi chị vừa nói.

- T mở cốp xe chị lây cái kính.

Giả vờ cúi xuống chị nói nhỏ nhỏ chỉ đủ tôi nghe thấy.

- Lát đến Ngã Tư Sở chờ em nhé. 

Tôi không nói gì dắt xe ra cổng nơi anh M đang đứng chờ tôi. Lên xe chúng tôi hòa vào dòng người đông đúc đang hò reo cổ vũ. Xe nối tiếp xe, bên đường là những bạn sinh viên như tôi đi bộ, không khí thật vui vẻ nhưng tôi thấy lòng không mấy thỏa mái. Anh K chở chị miệng liên tục hò reo theo đám đông, chị thì ngồi im lặng chẳng có động tĩnh gì. Đến đường Cầu Giấy thì tôi chỉ còn thấy thấp thoáng bóng chị và anh K đi phía trước. 

Tôi cố gắng vọt lên nhưng không thể lên được vì dòng người đổ ra đường mỗi lúc một đông. Lên đến Ngã Tư Cầu Giấy thì tôi không nhìn thấy chị đâu nữa. dòng người chật cứng, thi thoảng lại đứng lại hò reo hoặc đọc một khẩu hiệu nào đó. Đến NGã Tư Sở tôi có tình đi thật chậm để nhìn xem có thấy chị đứng ở đó không nhưng hai bên đường mọi người đứng cổ vũ cho đoàn diễu hành quá đông, người trong nêm người có lẽ chị có đứng đó thì tôi và chị cũng không thể nhìn ra nhau. Buồn lắm nhưng giờ thì anh M bảo tôi đi đâu tôi rẽ đi đó. 

Đường đông thế này có lẽ không thể tìm thấy chị và anh K nữa. 12h kém anh M bảo tôi đi về. Tôi đưa anh M về nhà bác, hai bác đã đi ngủ.Gọi cửa bác rồi anh M nói với tôi:
- Thôi em cứ đi về đi, lát anh K sẽ đưa P về sau.

Tôi vâng dạ rồi lủi thủi lên xe nổ máy đi về. Về đến xóm trọ nhìn đồng hồ đã gần 1h đêm, phòng chị, phòng tôi vẫn đóng chặt cửa. Chị vẫn chưa về. Xóm trọ đã đi ngủ hết. về phòng mở cửa tôi bật máy tính vừa ngồi chơi vừa chờ chị.

Tâm trạng của tôi lúc này ghen thì không hẳn là ghen, nhưng lo lắng, bồn chồn. muốn gọi điện cho chị nhưng giờ này không còn quán nào mở cửa nữa. Lo lắng quá. Sốt ruột vô cùng. 2h, vẫn chẳng thấy chị về, thi thoảng có tiếng xe máy tôi cứ mong đó là xe anh K nhưng không phải. Lòng tôi như lửa đốt. Mong chị quá.

Chợt tôi nghĩ biết đâu chị vẫn chờ tôi ở Ngã Tư Sở. Vẫn biết chưa chắc lên đã gặp được chị, nhưng giờ này có bắt tôi ngủ tôi cũng không thể ngủ được. Ngủ làm sao được khi chị - người yêu của tôi đang đi cùng người khác, mà đó lại là người đang có ý định tán tỉnh chị. Dắt xe ra, khoác thêm chiếc áo, tôi đi thẳng về hướng Ngã Tư Sở.

Gần 3h sáng đường không một bóng người, chẳng còn ai đứng ở đường giờ này. Thi thoảng chỉ có một vài chiếc xe chở rau rưa của các bác nông dân chạy chợ vụt qua vội vã. Tôi vẫn lầm lũi đi, dẫu biết cuộc sống đâu phải là truyện cổ tích nhưng tôi vẫn hi vọng sẽ gặp chị ở đó. 

Đứng giữa Ngã Tư Sở nhìn quanh một vòng, chẳng thấy bóng chị đâu tôi thầm nghĩ giờ này đến những cô gái làm tiền cũng chẳng còn đứng ở đây, làm sao chị có thể đứng chờ tôi được. Gió đông se sắt thổi làm lòng tôi thắt lại. Ngồi im trên xe nhìn về phía đường Láng sâu hun hút tôi thở dài rồi quay đầu xe nổ máy về phòng. 

4h sáng, mệt nhoài, nằm xuống nghĩ đến chị rồi Cả ông K, ông ấy có liên quan gì đâu sao giờ tôi cũng nghĩ đến. Tôi nghĩ lại lúc ở nhà Bác chị, nghĩ lại chi tiết xem chị có cử chỉ gì với ông K không. Không, chị chỉ tiếp thức ăn cho tôi, chị chỉ nhìn tôi cười, chị chỉ nói đỡ cho tôi mỗi khi có người mời rượu. Có lẽ tôi đang ghen. Đêm buồn với cảm giác bơ vơ, nhớ chị, mong chị về, tôi có thể chờ chị cả đêm nay chị có biết không? Giờ này nếu ở nhà bác có lẽ chị cũng không ngủ được. Nhớ chị lắm. nhớ lại mọi chuyện tôi tin vào tình yêu chị dành cho tôi, mong đến sáng quá, mong đến sáng để ra gọi điện cho chị.

Mới chợp mắt được hơn 1h thì cô chủ nhà vào gõ cửa phòng gọi tôi ra nghe điện. Lổm ngổm bò dậy tôi mặc tạm chiếc áo khoác rồi đi theo cô. không biết nhà có chuyện gì mà gọi lên giờ này - Tôi nghĩ.
Ngồi chờ 5p điện thoại nhà cô chủ vang lên, cô nói tôi nhấc máy nghe đi, chắc là điện của tôi đấy.

- Alô – Tôi bắt máy.

- Anh à? – Giọng của chị.

Tỉnh hẳn ngủ, tôi trả lời:

- Ừ, anh đây.

- Anh đang ngủ à? – Chị lại hỏi.

- Ừ, anh đang ngủ thì cô V vào gọi, em đang ở đâu? – Tôi trả lời.

- Em đang trên nhà Bác, hôm qua mấy giờ anh về? – chị nói.

- 12h, đưa anh M về rồi anh về phòng. – Tôi trả lời.

- Anh có qua Ngã Tư Sở chờ em không? – Chị nhỏ nhẹ.

- Lúc đi cùng đoàn thì anh qua nhưng không nhìn thấy em còn lúc đưa anh M về thì anh về phòng luôn. Nhưng có chuyện gì thế? – Tôi hỏi chị.

- Bực mình lắm anh ạ, lúc nào gặp anh em nói chuyện. Thế giờ anh có đi học không? – Chị hỏi tôi.

- 7h kém anh ra bắt xe đi – tôi trả lời.

- Anh…. xin nghỉ được không? – Chị ngập ngừng.

- Nay anh thi mà, nghỉ làm sao được. Có chuyện gì thế? – Tôi hỏi.

- Mấy giờ anh thi xong? – Chị lại hỏi tôi.

- Anh thi ca đầu, chắc khoảng 9h thì xong, có việc gì thế, không nói qua điện thoại được à? – Tôi hỏi chị.
Chị nói:

- Thế anh cứ lên thi đi, em chờ anh dưới canteen trường anh nhé. Nay em xin nghỉ làm. 

- Ừ, thế cũng được. – Tôi trả lời.

- À, à, anh đi xe của em lên trường cho nhanh. Đánh răng xong em bắt xe bus sang trường anh luôn. – Chị với theo trong điện thoại.

Cúp máy tôi trả tiền cô chủ nhà rồi về phòng. Vệ sinh cả nhân , chuẩn bị giấy bút tôi đi xe của chị lên trường. Hôm nay chúng tôi thi môn đầu tiên của học kỳ. Ngồi dưới canteen uống nước với hội bạn thi ca 1 cùng tôi một lúc thì cả bọn kéo nhau lên phòng thi. Phòng thi nhốn nháo trao đổi nhau tài liệu, tôi ngồi im một góc mệt mỏi, mong chị quá, nếu hôm nay không phải thi có lẽ tôi cũng xin nghỉ học để đi gặp chị. 

Thi thoảng tôi lại chạy ra hành lang nhìn xuống canteen xem chị đã đến chưa, nhưng cả 2 lần ra nhìn xuống vẫn không thấy bóng chị đâu. Chuẩn bị đến giờ thi, tôi lại chạy ra nhìn xuống, đúng lúc chị nhìn lên. Chị đã đến và ngồi chờ tôi dưới đó. Nhìn lên chị vẫy vẫy tay rồi cười với tôi, nhớ chị quá P ơi, vẫn cái điệu cười kia, cái miệng hơi rộng nhưng duyên, tôi cười lại với chị rồi đưa tay lên chào. Lòng tôi nhẹ nhõm hơn hẳn.

Một tiếng rưỡi trong phòng thi cũng qua đi, nộp bài xong tôi vội vã đi thẳng xuống canteen. Mấy thằng ở lớp gọi với theo:

- T. ở lại đi đánh đế chế đã, vẫn sớm mà.

Tôi quay lại lắc đầu rồi đi tiếp. Hội bạn lại chạy theo tôi xuống tận canteen. Thấy tôi đi về phía chị rồi ngồi với chị chúng xà vào bàn trêu trọc, bắt tôi giới thiệu, bắt tôi khao vì có người yêu xinh vậy mà giấu. Chị nhìn tôi rồi cười cười với bạn tôi.

- Thôi giờ tao phải đi có việc, để hôm khác nhé. – Tôi quay sang nói với hội bạn.

Cả hội nhao lên chửi tôi rồi cốc đầu tôi. Cười cười đứng dậy tôi thanh toán tiền nước cho chị rồi tôi và chị ra lấy xe đi để mặc chúng bạn vẫn ngồi bàn tán và với theo xỏ xiên.

- Đi đâu bây giờ? – Tôi hỏi chị.

- Đi đâu cũng được, tùy anh. – Ôm tôi, gục đầu vào lưng tôi chị nói.

Tôi đưa chị vào công viên Thủ Lệ, gửi xe rồi đến một chiếc ghế cạnh hồ tôi và chị ngồi xuống. Vừa ngồi xuống ghế chị ôm tôi khóc nức nở. Tôi quay sang ôm chị rồi hỏi:

- Thế có chuyện gì, anh ở đây rồi, em nói đi. Sao lại khóc?

- Hu…hu..hu. – Chị vẫn khóc.

Tôi ôm chị vào lòng, chị gục đầu vào ngực tôi sụt sịt nói:

- Em xin lỗi …..tối qua chắc anh buồn lắm, anh có giận em không?

Tôi im lặng không nói gì, chị nói tiếp:

- Đi đến Ngã tư Cầu Giấy, em bảo anh K đi về phía Đường Láng để đến Ngã Tư Sở em xuống chờ anh ở đó.ư...ư...ư. nhưng anh ấy không chịu. ư...ư...ư. Anh ấy cố tình đi theo đoàn diễu hành về phía Kim Mã. E rút điện thoại ra gọi cho anh M để gặp anh nhưng được 2 chuông anh ấy cũng tắt máy luôn. Hu..hu..hu. 

Ôm chị vào lòng, kéo chị ngồi hẳn lên đùi tôi, chị như càng tủi thân nên chị khóc càng to hơn. chị lại nói:
- Đã vậy, khi đưa e về, anh K lại còn rẽ vào quán ăn rồi gọi anh M ra uống rượu tiếp, anh M ra…ư…ư. chẳng hiểu sao anh ấy biết em yêu anh...ư...ư...ư. hu..hu..hu – Chị nấc lên không nói được thành lời.

Ôm chị vào lòng, nghe từng lời chị nói trong tiếng nấc cùng những giọt nước mắt lã chã rơi mà lòng tôi thắt lại. Hai mươi hai tuổi, bắt đầu bước chân vào tình yêu, với một người con gái dịu dàng nết na xinh đẹp và đã có công việc ổn định như chị lẽ ra chị phải được hạnh phúc được chiều chuộng, được vui vẻ bên người mình yêu nhưng chỉ vì chị chấp nhận đi chung con đường với tôi mà giờ đây chị phải nhận sự châm chọc của mọi người, chị phải nhận sự buồn tủi, thậm chí cả sự ghẻ lạnh từ chính những người trong gia đình của mình. 

Tình yêu và cả sự trong trắng trinh nguyên chị đã trao cả cho tôi vậy mà từ ngày bên tôi chị có được bao nhiêu ngày vui. Chưa bao giờ chị than vãn với tôi một lời, chị vẫn bên tôi động viên tôi để tôi vững tin vào tình yêu của tôi và chị. Chị chấp nhận cùng tôi bước qua mọi lời châm chọc, mọi thách thức, chị cố gắng gìn giữ để chứng minh cho mọi người thấy rằng chị không làm điều gì sai trái. Ôm chị trong lòng mà thấy xót xa, thương chị nhiều lắm nhưng lúc này tôi làm được gì? Cái người ta nhìn thấy để phản đối chị yêu tôi thì nó rành rành ra đấy và ai cũng biết. 

Tôi - 1 thằng sinh viên, bố mẹ đang chu cấp hoàn toàn, chưa có gì trong tay, cái quan trọng hơn là tôi còn kém tuổi chị chẳng những vậy anh trai chị còn nghĩ tôi yêu chị để lợi dụng chị. Tôi buồn lắm, bên chị tôi chẳng nói được gì. Yêu nhau, vào công viên người ta ở bên nhau vui vẻ và nói về tương lai với bao điều tốt đẹp cùng những ánh mắt rạng ngời. Còn tôi với chị….

Người gục đầu khóc, kẻ nhìn ra hồ và nghĩ tới những ngày không bình yên sắp tới. Buồn vô hạn, gục đầu lên đầu chị tôi nói:

- Anh sẽ ở bên em, có thể lúc này vì anh chưa có gì nên anh M nói vậy. Em đừng suy nghĩ làm gì.
Chị vẫn sụt sịt nói:

- Anh ấy nói, anh còn trẻ và chưa va chạm nhiều, chưa ra ngoài nhiều. Sau này ra trường rồi đi làm, gặp nhiều người hơn em liệu rồi anh có còn yêu em nữa không, anh ấy nói anh chỉ ở bên em lúc này khi anh còn đi học, đi làm rồi liệu anh có còn yêu em nữa không…

Vẫn sụt sịt chị nói tiếp:

- Em biết con người anh không phải như vậy nên em cãi anh ấy và em nói chuyện tình yêu là chuyện riêng của cuộc đời em, anh ấy đừng can dự vào, anh ấy… tát em rồi dọa em cuối tuần về quê anh ấy nói với bố mẹ….hu…hu..hu. – Chị lại khóc.

Tôi hỏi chị:

- Em có sợ bố mẹ không?

- Em không làm gì sai trái cả, em tin bố mẹ cũng nghĩ vậy.

Ôm chị vào lòng, sau một hồi khóc thút thít có lẽ đã vơi đi những buồn tủi trong lòng ngước lên nhìn tôi chị nói:

- Đêm qua anh có ngủ được không?

- Chập chờn. – tôi trả lời chị.

- Thật không, sao mắt thâm quầng lên thế này – Ngẩng lên vuốt nhẹ mí mắt dưới của tôi chị nói.
Tôi im lặng, chị nói tiếp:

- Đêm qua đi ăn với anh M và lão K về, em ức lắm, vào nhà tắm khóc xong xuống phòng nằm cùng bác gái em cũng chẳng ngủ được. Sợ anh buồn, sợ anh giận em. Bình thường những ngày anh về quê ngủ một mình không có anh chẳng có chuyện gì xảy ra em cũng thấy khó ngủ và nhớ anh lắm, hôm qua em biết anh buồn, cả đêm cứ nghĩ đến anh ngồi một mình em lại không thể yên trong lòng. Anh biết không, về đến nhà Bác là 1h đêm, em định mượn xe bác để đi về, em lấy cớ sáng mai em phải đi làm sớm, hai bác đã đồng ý nhưng anh M thì không, anh ấy bắt em ngủ lại. 

Thở dài tôi nói:

- Hôm qua anh M muốn em đi với ông K có lẽ cũng vì là muốn tách anh và em ra. 

- Thế hôm qua ông K có nói gì với em không? – Tôi hỏi tiếp.

- Em cũng chẳng để ý, đường đông ngịt, ai ai cũng hò reo, thi thoảng ông ấy có hỏi em điều gì đó em không nghe thấy, em chỉ dạ vâng chẳng biết ông ấy có nghe thấy không. Nhưng em không ưa ông K này, trên này chẳng biết thế nào nhưng về quê sĩ lắm, các cụ quý vì được cái nói giỏi, mồm miệng đỡ chân tay. 

Tôi và chị nói chuyện miên man đến gần 12h thì ra lấy xe đi về, chị bảo tôi rẽ vào quán nào đó ăn trưa rồi đưa chị đi chơi. Chị chưa muốn về nhà.

Lòng vòng sang Cầu Chương Dương, rồi lại đến nhà chị Hương bạn chị chơi, gần 5h chiều thì tôi và chị đi về xóm. Lúc này chị đã vui hơn, không còn buồn nhiều nữa, ngồi sau xe chị gục đầu vào lưng tôi nói với tôi rất nhiều điều, chị nói đừng bao giờ bỏ chị. Xa tôi không biết chị sẽ phải sống thế nào. Hạnh phúc lại ngập tràn trong lòng, tôi và chị rẽ qua chợ mua thức ăn rồi về xóm. Đến cửa phòng chị anh M và anh K đã đứng chờ chị từ bao giờ. Tôi chào 2 ông rồi về phòng, 2 ông chẳng nói gì mà chỉ nhìn tôi với vẻ không được thiện cảm lắm. Chị mang thức ăn sang phòng tôi cất rồi nói:

- Anh cứ để đấy lát em sang nấu. Anh mệt thì ngủ đi nhé, không thì ngồi chơi game cũng được. em về nhà chút xem có chuyện gì.

Nói rồi chị quay về phòng, tôi rửa mặt mũi chân tay lên giường rũ trăn ra nằm ngủ.

Nằm xuống tôi thiếp đi, chỉ đến khi những cái đập nhè nhẹ của chị vào cánh tay tôi tôi mới tỉnh, mở mắt ra thấy chị ngồi cạnh tôi,mắt chị ngân ngấn nước chị nói:

- Anh…anh mệt lắm à. 9h rồi, anh dậy tắm rồi đi ăn cơm.

Nói rồi chị quay mặt vào tường giấu đi đôi mắt chỉ trực òa khóc bất kể lúc nào. Quay sang ôm ngang đùi chị tôi hỏi:

- Có chuyện gì vậy vợ? Anh M và ông K còn ở đó không?

Chị chỉ lắc đầu rồi lại nghìn ra sân buồn bã. Chút niềm vui ít ỏi của buổi chiều đã tan biến, giờ đây lại là những tiếng thở dài cùng khuôn mặt nặng trĩu, không giấu được những muộn phiền trong chị. Có lẽ anh M đã nói với chị điều gì đó làm chị buồn. Với chị ông K có lẽ chẳng làm chị phải bận tâm nhiều, nhưng anh M thì khác. Vì dù sao anh M và chị cũng là anh em một nhà, giờ vì tôi mà chị với anh xảy ra xích mích, hôm qua anh còn tát chị, anh đang cố gắng ngăn cản điều mà chị đang cố gắng vun đắp. Cầm tay tôi, vân vê ngón tay tôi chị lại giục tôi:

- Anh… dậy đi, ăn cơm rồi ngủ tiếp. 

Vào tắm rửa xong, quay ra tôi thấy chị đang ngồi bên cuộn len móc móc xỏ xỏ, thi thoảng chị ngồi vân vê mấy sợi len rồi nhìn ra ngoài suy nghĩ điều gì đó. Thương chị quá. Tôi lặng lẽ đỉ dọn cơm, chị vẫn miên man suy nghĩ chẳng để ý đến tôi. Dọn cơm xong tôi gọi chị:

- Xuống ăn cơm đi em.

Chị nói chị không thấy đói, chị không muốn ăn. Cất len vào túi chị chui vào nhà tắm. Tiếng xả nước không át đi được tiếng khóc thút thít của chị. Thương chị lắm, cố nuốt nốt miếng cơm nghẹn đắng buông bát tôi đi vào nhà tắm, nước ngập ngụa chiếc chậu chị đang xả nhưng chị không để ý, chị vẫn đang ngồi khóc nức nở. Nhìn chị xót xa lắm mà tôi chẳng thể làm được gì, ôm chị tôi hỏi:

- Có chuyện gì hả em? Sao em không nói gì với anh?

Như tủi thân chị lại khóc càng to hơn. Ôm ghì lấy tôi chị khóc nấc lên thành tiếng. Sau một hồi như đã nguôi đi nỗi tủi thân trong lòng chị sụt sịt nói:

- Thôi anh ra ăn tiếp đi, em tắm rồi mình đi đâu đó chơi anh nhé.

Lúc này tôi chẳng muốn hỏi chị điều gì, tôi chỉ sợ những câu hỏi của tôi lại càng làm chị buồn hơn. Lòng lặng trĩu, tôi lặng lẽ ra bàn ngồi một mình. 

Chị tắm xong tôi và chị lên xe đi chơi, chị bảo tôi đưa chị đi ăn ốc, chị thấy thèm thèm. Đến quán ốc cạnh bưu điện, có lẽ do chiều nay gió mùa về, trời trở lạnh nên khách chỉ thưa thớt vài người. Chị vẫn buồn bã, thi thoảng thở dài, ngồi cạnh tôi, ngả đầu vào vai tôi chờ chị chủ quán luộc ốc, chị thủ thỉ:

- Hôm đầu tiên mình yêu nhau, chúng mình cũng đi ăn ốc ở quán này anh nhỉ.

- ừ, mấy tháng rồi. – Tôi trả lời rồi lại nhìn ra đường.

Lúc này tôi buồn lắm, chỉ mong chị được vui được yên bình bên tôi mà khó quá. Chị nói chị chủ quán lấy cho tôi và chị 1 chai rượu rồi chị rót đều 2 chén, tôi và chị cùng uống. Ngày đầu tiên bên chị cũng vậy, tôi và chị cũng đi ăn ốc và uống rượu nhưng đêm đó với bao niềm vui, niềm vui được hòa vào nhau, niềm vui và cả sự lạ lẫm của lần đầu tiên đi vào đời nhau. Tôi uống chén nào chị uống chén đó. Đến chén thứ 3 thì mặt chị ửng hồng. 

Chị vẫn muốn uống nữa nhưng tôi không muốn nhìn thấy chị như này. Sao chị lại phải khổ như vậy? có phải là vì tôi, vì tình yêu chị dành cho tôi quá lớn để bây giờ chị chấp nhận chống chọi lại với cả những người thân trong gia đình chị. Đứng dậy thanh toán tiền rồi đưa chị đi lòng vòng quanh thị xã, 11h đêm, đường phố vắng tanh, tôi và chị cũng im lặng. Gục đầu vào lưng tôi chẳng biết chị đang nghĩ gì. Loanh quanh đến 12h kém tôi và chị về xóm. Cất xe rồi sang phòng tôi ngủ. Nằm xuống ôm tôi chị nói:

- Chiều nay anh M xuống bảo em vài ngày nữa trả phòng rồi lên nhà bác ở cùng anh ấy anh ạ.

Tôi như lặng đi, ôm chị vào lòng mà chẳng biết nói gì lúc này. Chị nói tiếp:

- Em chuyển đi rồi… anh còn yêu em nữa không?

Thật sự tôi chẳng biết phải trả lời chị thế nào, tôi chỉ thấy buồn, hụt hẫng, cảm giác như mình sắp phải mất đi một cái gì đó quý giá nhất làm cổ họng tôi nghẹn đắng.Cố gắng bình tĩnh tôi hỏi chị:

- Bao giờ em chuyển đi?

- Em chưa nói với anh M khi nào em chuyển, e chỉ bảo em đã đóng tiền phòng đến hết tháng 2 năm sau rồi, nhưng anh ấy kiên quyết nói em trả phòng để lên ở cùng 2 bác. – Chị trả lời.

Tôi như kẻ mất hồn, chẳng biết chị chuyển đi rồi tôi sẽ thế nào. Yêu nhau ở bên cạnh nhau còn xảy ra bao nhiêu chuyện, tới đây xa nhau rồi biết sẽ còn những chuyện gì nữa. Buồn vô hạn. Ôm tôi chị lại thủ thỉ:

- Để cuối tuần này về em nói chuyện với bố mẹ. Em sẽ cố gắng để vẫn được ở đây với anh.

- Ừ - Tôi buông câu trả lời đầy tuyệt vọng rồi lại miên man suy nghĩ. Chị nói tiếp.

- Nếu em phải chuyển đi thì anh cứ ở đây nhé. Sáng em sẽ đi làm sớm rồi qua phòng chơi với anh, trưa em về phòng ăn cơm với anh nữa. Tối thì thi thoảng em xin bác cho sang nhà Hương ngủ, em sẽ xuống với anh bất kể khi nào có thể. 

Tôi biết chị cũng đang buồn lắm. chị đang động viên tôi nhưng lúc này có lẽ tôi và chị chẳng quyết định được việc gì. Một chút hi vọng mỏng manh cuối cùng là bố mẹ chị vẫn đồng ý cho chị ở lại xóm trọ để đi làm cho gần, nhưng còn chuyện với tôi... chị sẽ nói thế nào với bố mẹ chị. Chán nản và thất vọng đến cùng cực. Ôm chị trong lòng mà cảm giác như khoảng cách giữa tôi và chị đang ngày một xa. Thì thầm chị nói:

- Giá như anh đã ra trường và đi làm…. em sẽ mang thai của anh, lúc đó chẳng ai ngăn cản nổi mình nữa anh nhỉ, nhưng bây giờ.....phù…. - tiếng chị thở dài. 

Từng lời chị nói như cắt cứa vào lòng tôi, 3 năm nữa, còn bao nhiêu sóng gió, còn bao nhiêu lo lắng, bao nhiêu muộn phiền nữa sẽ đến với chị và tôi. Buồn quá, lòng tôi rối bời, làm gì để giữ chị ở bên tôi khi trong tay tôi chẳng có gì, chỉ tình yêu không liệu có đủ? Lại một đêm trắng với bộn bề suy nghĩ, lo lắng và hoang mang của tôi và chị. Xa nhau rồi, hàng đêm ai bên chị? 

Chị nói chị sợ lắm, chị sợ tôi buồn, chị sợ tôi thay đổi khi không còn chị thường xuyên bên cạnh nữa. Còn chị vắng tôi, nhưng chị sẽ cố gắng đến với tôi bất kể khi nào có thể. Chị nói điều chị lo lắng nhất không phải là bố mẹ chị cấm cản chị yêu tôi mà nỗi lo lớn nhất trong lòng chị chính là tôi, chị sợ tôi không vượt qua được những lời châm chọc, những áp lực và gia đình chị gây lên, chị sợ tôi tự ái rồi bỏ chị. Chị sợ xa mặt cách lòng…. 

Ôm chị trong lòng tôi chẳng biết phải nói gì, nói gì bây giờ khi chị không ở cạnh tôi nữa, không nói nhưng thật sự chị đã là một phần trong con người, trong cuộc sống của tôi. Yêu chị và tôi cũng như chị, tôi không muốn mất chị.Chị buồn tôi cũng chẳng vui, chị lo lắng, chị suy nghĩ , chị bị mọi người châm chọc tôi cũng đau lắm, cũng xót xa lắm chứ. Nhưng chẳng làm được gì. Ôm chị, tôi nói tôi sẽ chờ chị, sẽ chỉ có chị để nếu có phải chuyển đi chị cũng đừng quá lo lắng cho tôi. Tôi nói tôi sẽ vượt qua được mọi thử thách để có chị. Đêm buồn, lặng lẽ lặng lẽ trôi qua.

Sáng hôm sau mắt chị thâm quầng vì mất ngủ, dáng vẻ mệt mỏi chị cúi xuống ôm tôi rồi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt thay quần áo đi làm. Sáng nay tôi được nghỉ ở nhà ôn thi. Nằm cầm quyển sách đọc mà chẳng nhập tâm chút nào. Nhớ chị quá, thương chị nữa. Có lẽ tôi đã làm khổ chị. 

Những ngày sau đó tôi và chị vẫn ở bên nhau, tối tối đi làm về tôi và chị nấu cơm rồi ăn cùng nhau, đêm đêm tôi và chị ở bên nhau, bao nhiêu tình yêu, sự nhớ nhung, lo lắng tôi và chị trao hết cho nhau. Cùng nhau quên đi mọi khó khăn, mọi muộn phiền để sống. 

Thứ 7, học xong buổi sáng tôi bắt xe thẳng về quê. Chiều nay làm xong chị cũng về quê theo lời anh M dặn chị. 2 ngày ở quê muốn điện cho chị mà chẳng biết điện rồi để nói gì. Nhớ chị thì tôi nhớ chị nhiều lắm, nhưng gặp chị rồi sợ chị lại buồn, chị lại khóc. Lo lắng lắm, không biết chị về bố mẹ có mắng chị không, có bắt chị chuyển lên nhà bác ở không.

Sáng thứ 2 tôi bắt xe lên thẳng trường học xong rồi về, sốt ruột quá, tôi chỉ muốn về thật nhanh để gặp chị. Nhưng khi vừa về đến xóm thì tôi gặp ông K đi từ phòng chị đi ra, đồ đạc, máy tính, bàn làm việc của chị lần lượt được chuyển ra chiếc taxi tải. Đứng sừng sững như chết lặng, tôi đến cửa phòng chị nhìn vào nhưng không có chị ở trong phòng. Quay ra quán điện thoại dịch vụ, bấm số của chị nhưng không thấy chị nhấc máy. Chẳng lẽ tôi và chị xa nhau thật sao?

Lững thững đi về xóm, qua phòng chị ông K vẫn đang lúi húi thu dọn đồ đạc cùng chị. Có lẽ chị vừa được nghỉ trưa nên tạt qua nhà. Mặt chị buồn rười rượi, những động tác của chị như rất nặng nề. Thấy tôi về chị bước ra cửa phòng, nhìn tôi mắt chị ngân ngấn nước, còn tôi cảm giác ức nghẹn đến tận cổ khi nhìn cảnh người yêu sắp rời xa mình. Mím chặt môi tôi nhắm mắt quay đi, thật sự tôi không muốn nhìn thấy cảnh này. Lúc đó nếu chị nói gì có lẽ tôi cũng sẽ bật khóc. Rồi chị nói khe khẽ:

- Anh… đi học về à?

Chẳng nói gì, tôi đi tiếp về phòng. Chị giật giọng gọi như quát tôi:

- Anh. Anh quay lại đây.hu..hu..hu.

Thấy chị khóc, lão K từ trong phòng chạy ra, thấy tôi quay lại hắn lại quay vào thu dọn tiếp. Chị đi đến gần tôi, hai hàng nước mắt lăn dài, chị lí nhí:

- Sao em gọi anh không nói gì?

- Phù….. – Tôi thở dài.

- Anh…hu..hu..hu. - Giọng chị như van nơn tôi hãy nói điều gì đó.

Nói gì bây giờ? Tôi im lặng tôi biết chị buồn và sợ lắm. Nhưng lúc này tôi nói ra điều tôi nghĩ, điều tôi mong muốn thì mọi chuyện cũng không thể thay đổi được nữa. Quay đầu tôi bước thẳng về phòng, tôi không muốn nhìn chị như thế này, nhìn chị tôi không chịu nổi. Nỗi uất ức càng lớn lên trong tôi, nghĩ đến lão K… uất ức lắm mà chẳng làm gì được. Cái ý kiến bắt chị chuyển lên ở với Bác là do hắn nói với anh M. Chị đi theo tôi sang phòng, nước mắt vẫn lăn dài trên má chị.

- Anh, hu..hu..hu. Em khổ lắm anh có biết không..hu..hu..hu. - Chị vừa nói vừa khóc.

Gục mặt xuống bàn tôi chẳng nói gì. Đau quá, đau lắm, tôi cũng cũng đau lắm chị có biết không? Lay lay cánh tay tôi chị lại nói:

- Anh…hu..hu..hu. Anh….hu…hu..hu. Anh ơi..hu.hu.hu.

- Thôi em đi về đi, anh mệt lắm, để anh nghỉ một lúc. - Vẫn gục mặt xuống bàn tôi nói.

- Không, anh..hu..hu..hu. Anh bỏ mặc em thế này à..hu..hu..hu.

Ôm chặt lưng tôi chị khóc to hơn. vừa khóc chị vừa nói:

- Em không muốn như này đâu …hu…hu...hu. anh ơi...hu…hu…em khổ lắm. đừng bỏ em.

Tiếng lão K vang lên từ phòng chị:

- P ơi, về xem mấy thứ này có chuyển đi không?

Chị như chẳng quan tâm, chị vẫn ôm chặt lấy tôi và khóc nấc lên. Chị nói nhiều lắm nhưng lúc đó đầu óc dối bời nên tôi chẳng biết chị nói những gì. Thương chị lắm, xót xa lắm nhưng đành tuyệt vọng. Tôi không dám ngẩng lên nhìn chị.

- Em đi về đi, anh mệt mỏi lắm. - Vẫn gục mặt xuống bàn tôi bảo chị.

Buông tôi ra chị đờ đẫn người ngồi thụp xuống đất khóc nức nở. Tiếng lão K lại vọng sang:

- P ơi, về xem còn gì nữa không để anh dọn nốt.

- Chị đứng dậy đến gần bên tôi, sụt sịt chị nói:

- Mai anh có phải đ ến trường thi không, mai em xin nghỉ làm một hôm, em xuống ở với anh. Sáng mai em xuống sớm nếu đi thi thì em đi cùng anh, em chờ anh dưới canteen như hôm trước. Tối nay chắc em phải lên nhà bác ở luôn rồi. Nay bác làm cơm.

Ngập ngừng chị nói tiếp:

- Anh đừng thay khoá phòng, để đó khi nào đi làm em mệt em vào phòng anh em nghỉ. Anh nghỉ đi, Em phải đi đây.

Lòng tôi thắt lại, vậy là xa nhau th ật rồi. Tuyệt vọng và chán chường đến cùng cực. Những ngày tới đây sẽ thế nào… P ơi, gặp nhau làm chi? Tiếng xe Taxi t ải chở đồ c ủa chị nổ máy như cứa thêm vào ruột gan tôi, cay đắng, cứ th ế này chẳng biết tôi có chịu được không.

Chiều hôm đó, tôi bắt xe lên Cầu Giấy, nơi ở trọ của mấy thằng bạn cùng lớp. Tối đó tôi không về phòng mà ngủ lại luôn cùng hội bạn. 4 thằng kia chia đội đánh đế chế với nhau cười nói vui vẻ, tôi chẳng muốn chơi gì, từ chiều đến tối chỉ nằm cuộn trăn ngủ. Nhớ chị lắm, vẫn yêu chị nhiều lắm nhưng giờ có lẽ tôi chẳng làm thay đổi được điều gì. 

Đêm đó nằm ngủ trật trội, chúng bạn thì nằm đùa nhau châm chọc nhau, chỉ có tôi nằm một góc, mắt chong chong mệt mỏi lắm mà chẳng ngủ được. nghĩ đến chị, giờ này không bi ết chị có ngủ được không, hơn 3 tháng rồi, đêm đêm tôi vẫn đ ược ôm chị ngủ, được nghe chị thủ thỉ mọi điều, có lẽ đã thành thói quen. Giờ đây phải từ bỏ thói quen đó, chắc cũng khó lắm. Nhớ chị nhiều lắm P ơi.

Sáng hôm sau tôi dậy sớm bắt xe về quê, thời gian này chúng tôi đang thi học kỳ nên thi 1 buổi lại đợc nghỉ vài buổi. vừa về đến nhà mẹ tôi ngạc nhiên hỏi:

- Sáng nay vừa đi sao giờ lại về?

- Con thi xong lại được nghỉ vài ngày, ở lại cũng chán nên con về. – Tôi trả lời.

- Sao con không ở trên đấy mà ôn. - Lời mẹ tôi.

- Con mang sách về ôn mẹ ạ. – Tôi nói.

- Ừ, thế cũng được nhưng đi lại nhiều vất vả. Thôi trông nhà nhé, mẹ đi có việc.

Lên phòng tôi lại rũ trăn ra ngủ. 11h trưa thấy mẹ tôi lên phòng nói:

- Thế có chuyện gì trên đấy không?

- Không, sao mẹ hỏi con thế. – Tôi hỏi mẹ.

- Mẹ thấy chị P gọi điện về hỏi con có về quê không? với lại mẹ thấy mày có gì đó khác thường, mặt mũi như thằng mất hồn - Mẹ tôi căn vặn.

- Không có gì đâu mẹ ạ, chắc tại con mệt nên thế. – Tôi trả lời mẹ.

- Ừ, không có gì thì thôi, thế có nợ nần ai không? - mẹ hỏi tiếp.

- Không, con có làm gì đâu mà nợ. – Tôi trả lời.

- Ừ, thôi xuống chuẩn bị cơm nước đi. Thằng Th chắc cũng sắp đi học về rồi đấy.

Ngồi nhặt rau tôi lại nghĩ đến chị, có lẽ sáng nay chị xuống phòng chờ tôi nhưng không thấy tôi về nên chị sôt ruột. Thực lòng tôi cũng nhớ chị lắm, cũng muốn gặp chị lắm nhưng tôi sợ. Sợ gặp rồi tôi và chị lại càng khổ tâm hơn. Càng buồn hơn.

Nhặt rau xong thì thấy cu Th về. Dựng xe vào tường, nó chạy xuống bếp nhe nhởn:

- Sếp, lại về à, cơm xong em với sếp ra làm tí nhỉ. phục thù trận hôm qua cái.

- Đánh thế chứ đánh nữa thì ngày nào đi về chú cũng chi chít tên ở mông thôi. – Tôi trêu nó.

- Chiều nay thử xem. He he.

Nó cười khiêu khích rồi lại chạy biến đi chơi. Tôi nghĩ nếu không gặp chị có lẽ giờ tôi cũng vẫn vô tư như nó. Chẳng suy nghĩ, chẳng lo lắng gì ngoài việc học. Phù….tôi thở dài rồi đi dọn cơm. Tiếng xe máy đậu trước cửa nhà tôi. Thằng Th lon ton chạy xuống bếp lại gần chỗ tôi nói:

- Xinh thế, ai đấy?

- Thằng hấp này, ai xinh, mày nói ai? – Tôi gõ đầu nó.

- Cái chị trên kia kìa, gặp bác D hỏi thăm về nhà mình, đúng lúc em đi đến đó bác D bảo em dẫn về nhà luôn. – Nó nói nghe có vẻ nghiêm nghị.

Tôi bỏ chai nước mắm xuống kệ, đi lên nhà. ………….. Sững sờ khi thấy chị đang tháo giầy ở cửa.

Cảm giác trật trội và nghẹn đắng nơi cổ họng lại trào lên trong tôi. Sao chị lại phải khổ sở vì tôi như vậy, cứ như thế này liệu rồi tôi và chị có chịu đựng được nữa không. Ngước lên nhìn tôi với ánh mắt sợ sệt pha lẫn sự tủi thân, chị lí nhí:

- Anh…!

Có lẽ chị sợ tôi sẽ tức giận khi chị mò về tận nhà tôi. Có lẽ chị nghĩ tôi không còn yêu chị nữa. Mắt chị hoe đỏ, mi mắt thâm quầng, nhìn chị mà xót xa, lòng tôi quặn thắt. Nếu không phải là đang ở nhà tôi có lẽ tôi đã chạy đến ôm lấy chị vào lòng. Để vỗ về để bù đắp cho những vất vả và cả những nỗi khổ tâm mà tôi đã gieo lên cuộc đời chị. Thương chị quá, có lẽ đêm qua chị cũng không ngủ được. Lại gần chị tôi đỡ túi xách cùng túi hoa quả giúp chị rồi bảo chị vào nhà. Cu Th chẳng hiểu gì, lon ton đi pha nước, thi thoảng nhìn trộm chị rồi lại quay sang nhìn trộm tôi. Ngồi ở phòng khách cùng tôi và cu Th chị hỏi:

- Không có ai nhà à T?

- Mẹ em đi có việc chắc sắp về bây giờ. – Tôi trả lời.

Rồi chị lại ngồi im lặng, có lẽ chị buồn lắm, chị chẳng nói gì, cúi gằm mặt vân vê ngón tay, thi thoảng chị ngước lên nhìn tôi dò xét xem thái độ của tôi thế nào. Tôi nhắc cu Th xuống dọn cơm rồi hỏi chị:

- Sao em lại về đây?

Lặng một lúc không trả lời, chị hỏi lại tôi:

- Anh... anh ...về từ chiều qua à?

- Sáng nay anh mới về. – Tôi trả lời.

- Thế hôm qua anh ngủ ở đâu? Chiều qua tan làm em qua phòng anh nhưng thấy khóa cửa, sáng sớm nay em xuống cũng vẫn thấy khóa cửa. 

- Tối qua anh lên nhà bạn anh ngủ. – Tôi trả lời.

- Bạn nào, ở đâu vậy?

- Bạn cùng lớp. Hôm qua ….lên đấy em ở …. Lão K có qua đó không? – Tôi ấp úng.

Ánh mắt chị vui hơn, nhìn tôi âu yếm chị trả lời:

- Lão ấy đến từ chiều, làm cơm cùng hai bác và anh M. Chiều qua, em xin nghỉ sớm, tưởng anh vẫn ở phòng, em sang nhưng không thấy anh đâu, em cũng không muốn về nhà bác sớm nên nằm một lúc ở phòng anh rồi em mới về, về thì thấy lão K ở đó rồi. Buổi tối ăn xong em xin phép hai bác sang nhà Hương chơi một lúc, lão bảo để lão đưa đi nhưng em bảo em với Hương có việc riêng. Ra khỏi nhà em đi thẳng xuống xóm trọ nhưng anh… 

Đang nói chuyện thì mẹ tôi về. Vào nhà tôi nói với mẹ đây là chị P mà mẹ hay gọi điện lên, mẹ tôi tấm tắc khen chị xinh, có vẻ mẹ tôi quý chị lắm. Mẹ không biết chị đã chuyển đi nên cả bữa cơm mẹ cứ dặn đi dặn lại chị rằng trên đó em nó mà nghịch ngợm hay chơi bời gì thì chị phải bảo em nó hoặc điện về cho cô. ..vv..vv. 

Mẹ nói với chị rất nhiều và tiếp thức ăn cho chị. Mẹ hỏi sao chị lại biết nhà mà đến. Chị nói chị đi về kho bạc huyện tôi có chút việc nên rẽ qua. Mẹ tôi cũng tin vì nghĩ rằng lúc sáng chị gọi hỏi tôi có về quê không chắc là để chị qua chơi. 

Ăn cơm xong mẹ bảo chị vào phòng mẹ nằm nghỉ, mẹ đưa tiền cho tôi dặn tôi và Th ở nhà đi chợ mua thức ăn nấu cơm sớm, chiều mời chị ở lại ăn cơm xong rồi hãy đi. chiều nay mẹ phải đi họp dưới ủy ban xã chắc muộn mới về. Chị vâng dạ rồi cùng cu Th rửa bát. Rửa bát xong 3 chị em ngồi xem tivi. Cu Th biết tôi có khách chắc không đi đánh đế chế được nên chào chị rồi ra quán net. Còn tôi và chị ở nhà. Đến dưới khung ảnh của gia đình, chị ngắm nghía một lúc rồi chị ra ghế ngồi xuống cạnh tôi chị hỏi:

- Khi nào anh lên?

- Ngày kia anh lại thi, chắc chiều tối mai anh lên.

Chị ngồi nhìn tôi rồi lại hỏi:

- Anh giận em à?

Tôi lắc đầu, chị ngồi sát lại tôi gục vào vai tôi thì thầm:

- Đừng bỏ em nhé. Đêm qua, cả sáng nay em chẳng làm được việc gì, nghĩ đến anh em lại không yên trong lòng, anh im lặng em sợ lắm. 

Phù… tôi thở dài rồi nói:

- Chuyện chúng mình….phù….3 năm rưỡi nữa….

Phù… tôi lại thở dài. Chị nắm tay tôi, nghịch nghịch ngón tay tôi. Chị thì thầm:

- Ra trường rồi anh có yêu em nữa không?

Tôi chẳng nói gì, ôm chị vào lòng. Muốn nói với chị nhiều lắm, nhưng chính tôi cũng không biết sau 3 năm rưỡi nữa còn có những chuyện gì nữa xảy ra và còn bao nhiêu điều thay đổi nữa. Yêu thì yêu chị nhiều lắm, thương chị nhiều lắm. Tôi là con trai, thực sự chuyện hôn nhân và thời gian với tôi không phải là vấn đề quá quan trọng, nhưng với chị thì lại khác. 

Gần 1 tuần nay chưa lúc nào lòng tôi yên kể từ khi chị nói anh M bắt chị chuyển lên ở cùng bác. Hai ngày hôm nay tôi đau lắm, chị chuyển đi là một chuyện nhưng chính bản thân chị cũng buồn, cũng đau đớn khi phải xa tôi. Hôm nay chị về tận đây gặp tôi thực lòng tôi vui lắm, nhưng rồi nghĩ đến tôi và chị chỉ được ở bên nhau chốc lát rồi lại xa nhau, trong lòng tôi vẫn còn chút gì đó lo lắng, nửa muốn quấn lấy chị, nửa lại sợ có điều gì đó không chắc chắn. Ôm chị vào lòng, tôi thì thầm:

- Em đừng suy nghĩ gì cả, dù có chuyện gì anh cũng sẽ vẫn yêu em.

Chị bật khóc, tay chị cấu chặt vào tay tôi, chị khóc càng lúc càng to hơn. Có lẽ cả tuần nay chị đã cố gắng kìm nén để tôi yên lòng. Hai hôm vừa rồi có lẽ chị buồn và thất vọng về tôi lắm, chị nghĩ tôi không còn yêu chị, chị nghĩ tôi bỏ mặc chị trong lúc buồn khổ nhất. Còn giờ đây chị đang khóc vì hạnh phúc. Có lẽ vậy. Kéo chị sát vào tôi, tôi nói:

- Thôi em nín đi, hàng xóm nhà anh nghe thấy bây giờ.

Chị quệt nước mắt, khẽ ngồi ra xa tôi một chút. Rót nước tôi đưa cho chị uống. Chị đã tươi tỉnh hơn. Chị đưa chén cho tôi nói:

- Cho em một chén nữa.

Tôi rót rồi lại đưa cho chị. Uống xong chị hỏi:

- Phòng anh đâu?

- Trên kia kìa nhưng mà em hỏi để làm gì? – Vừa chỉ tay lên gác tôi vừa cười cười hỏi chị.

- Em lên xem từ bé đến giờ chồng em ăn ở như nào? - Chị vênh mặt lên với tôi rồi cẩm túi đi thẳng lên phòng. Một lát sau chị gọi với xuống:

- T ơi, lên đây em bảo.

Tôi ra chốt cổng rồi đi lên phòng. Chị mở túi xách lấy ra chiếc khăn len quàng vào cổ tôi ướm ướm rồi hỏi:

- Đẹp không?

- Bình thường. – Tôi trả lời.

- Hứ, phí công người ta thức cả đêm qua đan nốt cho xong. – Chị nũng nịu.

Tôi ôm chị vật xuống giường, hôn chị ngấu nghiến, chị cũng hé môi đáp trả tôi nồng nhiệt. Bỗng chị ngước lên nhìn tôi hỏi:

- Mẹ về thì sao?

- Còn lâu, mẹ đi họp phụ nữ, vẫn đang nói oang oang trên đài truyền thanh xã đấy thôi. – Tôi trả lời.
Rồi tôi và chị lại quấn lấy nhau. Hai ngày nay buồn, nhớ và thương chị lắm, hôm nay được gặp chị là điều ngoài dự tính của tôi, tôi và chị vồ lấy nhau như đã từ lâu lắm rồi chưa được gần gũi để trao nhau những yêu thương. Những đưa đẩy, những nụ hôn ngọt ngào lên khắp thân thể của nhau, những tiếng rên rỉ đầy hạnh phúc của chị ngay tại căn phòng của tôi, tôi bùng nổ trong chị, chị quàn quại trong khoái cảm hạnh phúc. Ôm chị vào lòng, tôi thầm mong bình yên sẽ ở lại với tôi và chị mãi mãi.

Chị nằm gọn trong lòng tôi, dụi đầu vào ngực tôi thủ thỉ kể chuyện cuối tuần trước về quê bố mẹ và anh M mắng chị ra sao. Chị kể:

- Bố nói em yêu ai bố không cấm nhưng em phải tìm hiểu xem anh là người như thế nào. Anh có yêu em thật lòng hay không?

Như lời chị nói thì có lẽ chỉ có bố chị là không ngăn cấm chuyện chị yêu tôi mặc dù nỗi lo trong lòng ông là có thực. Còn mẹ chị, có lẽ mẹ chị nghe anh M với lão K nên mẹ là người ngăn cấm quyết liệt nhất, chị kể tiếp:

- Mẹ nói anh M và lão K nói anh là người không có công ăn việc làm, lại ít tuổi hơn em, với lại mẹ xem tuổi thì em và anh nằm trong nhóm tứ hành xung Tí – Ngọ - Mão – Dậu, nếu lấy nhau cuộc sống sẽ không ra gì…v.v. nên mẹ kiên quyết bắt em phải chuyển ngay trong ngày hôm sau. Tối đó Em cũng muốn gọi điện cho anh lắm nhưng em sợ… sợ gọi cho anh rồi em chẳng biết phải nói với anh thế nào. Em sợ mất anh lắm.

Tôi hỏi chị:

- Sao hôm nay liều thế, sao dám đi một mình về nhà anh.

- Em cũng chẳng biết nữa, chờ anh mãi, buồn lắm, ngập ngừng mãi em mới dám gọi điện về nhà mình, em sợ anh không còn yêu em nữa, nếu cứ nằm đó một mình chắc em chết mất. Em đi giặt chăn màn, quần áo cho anh em càng thấy nhớ anh. Phơi đồ xong em quyết định về nhà mình, vừa đi đường em vừa sợ gặp anh rồi không biết sẽ thế nào, lại cả chuyện nghĩ lí do để nói với mẹ nếu mẹ hỏi vì sao em về nữa.

Chị dụi dụi đầu vào ngực tôi rồi lại thủ thỉ:

- Đừng bỏ vợ nhé, vợ yêu chồng nhiều lắm.

Ôm xiết chị vào lòng, tôi hôn chị ngấu nghiến, chị nằm đè hẳn lên tôi, đôi tay trắng ngần của chị quắp chặt cổ tôi hưởng ứng nụ hôn một cách cuồng nhiệt . Ở dưới cô bé vẫn còn ướt át của chị trượt qua trượt lại cậu bé của tôi. Đưa tay xuống cầm cậu bé của tôi chị nhấc mông lên rồi đưa vào miệng cô bé, chị hạ mông xuống và nhấp. Một lần nữa tôi đi vào trong chị, ào ạt trao cho chị những yêu thương cùng bao khát khao sau những ngày đầy sóng gió vừa qua.

Dậy mặc quần áo, chải lại tóc rồi chị lúi húi dọn dẹp giường, sắp xếp lại sách vở cho cu Th. Xuống nhà nhìn đồng hồ đã hơn 3h, chị nói:

- Giờ em đi luôn đây anh ạ. Anh chào mẹ giúp em nhé. Mà mẹ họp gì mà lâu vậy ạ.

- Mẹ họp tổng kết cuối năm mà. Hay… anh đi luôn cùng em. – Tôi ngập ngừng.

- Thôi, anh ở nhà mai thì lên, sáng vừa về lại lên luôn cùng em sợ mẹ lại nghi. Với lại hôm nay anh lên cũng không có chăn mà ngủ đâu, sáng nay em giặt hết rồi. 

Tôi ậm ừ, chị lại nói tiếp:

- Mai em sẽ cố gắng xin bác cho sang nhà Hương ngủ, nếu được em xuống ở với anh nhé. Mai anh lên sơm đi chợ nhé rồi cứ để đấy lúc nào em về em nấu, mai chắc em làm về hơi muộn vì nay nghỉ cả ngày rồi. Giờ em lên qua phòng cất chăn vào nhà cho anh xong rồi về nhà bác. Chào Th giúp em nữa nhé.

Chị quấn khăn kín mít đầu, ngồi lên xe chị cười cười với tôi. Nhìn chị hạnh phúc tôi cũng thấy vui trong lòng. Yêu chị nhiều lắm. 

Những ngày sau đó tôi và chị tuy không được ở cùng nhau nhiều nhưng bất cứ khi nào có thể xuống ở được với tôi là chị lại xuống. Mỗi khi chị xuống tôi và chị lại hòa vào nhau, lại cuồng nhiệt lại cháy hết mình cùng nhau. Lão K sau một thời gian tấn công chị bằng mọi cách có lẽ cũng lờ mờ hiểu được rằng khi người ta yêu nhau và đến với nhau bằng tấm chân tình có lẽ vật chất hoặc những lời nói hứa hẹn về một tương lai tươi đẹp cũng không đủ sức để che lấp được thứ tình cảm mà người ta đã cùng nhau vun vén, cùng nhau gìn giữ qua bao gian khó. 

Hắn không còn cố gắng để tách chị và tôi mà hắn chuyển sang cay cú. Chị nói về quê hắn nói chị là người thế này thế kia, chị là người lăng nhăng... nhưng chị cũng chẳng thèm chấp. Và hắn cũng gần như không dám xuống nhà bác lần nào nữa. 

Những ngày cuối năm mọi người ai cũng tất bật, sau khi thi xong học kỳ tôi được nghỉ tết. 19 tháng chạp, sau buổi thi cuối cùng tôi về phòng thu dọn đồ đạc. Hôm đó là thứ 7 nên chị chỉ phải làm buổi sáng. Tan làm chị xin bác hôm nay sang nhà Hương chơi rồi ngủ lại luôn, nhưng thực chất hôm đó chị xuống ở với tôi. Đang ngồi cọ cọ cái trạn bát, chị đỗ uỵch xe máy xuống vào phòng ôm chầm lấy tôi, chị ríu rít rằng lấy cái cọ rồi nói:

- Nhớ chồng quá, nhớ chồng quá. Chồng bỏ vợ về ăn tết à? Chồng nghỉ đến bao giờ?

Nhìn chị vui vẻ cười nói lòng tôi phơi phới, trả lời những câu hỏi của chị xong, chị kéo tôi lên giường nằm để chị hỏi chuyện và dặn dò:

- Về quê thì đi chơi ít thôi nhé. Lúc nào vợ nhớ chồng vợ gọi điện về là phải có ở nhà đấy. hihi. Với lại có cô nào tán tỉnh không được đi theo người ta đâu đấy. vợ mà biết vợ về tận nhà chồng vợ….

- Làm gì? – Tôi cười cười hỏi chị.

- Cắt… cắt…tóc.hihi. – Chị nhí nhảnh nói.

Chiều hôm đó sau khi ăn cơm tôi và chị nằm ôm nhau ngủ đến tận 6h chiều. Thật thỏa mái và hạnh phúc. Buổi tối ăn cơm xong tôi và chị lại chở nhau đi lòng vòng quanh thị xã, mua sắm vài thứ để mai tôi về nghỉ tết. Chị mua quà cho Th nhưng không dám mua quà cho mẹ, chị nói chị sợ mẹ nghi ngờ. Sau khi mua sắm đầy đủ tôi và chị rẽ vào quán ốc quen thuộc. Tôi vả chị uống rất nhiều rượu, chị nói xuống ở với tôi chị thấy thỏa mái và hạnh phúc, chứ không như ở nhà bác. Gò bó, chẳng được làm những điều chị thích. 

Đi về đến xóm thì mọi người đã ngủ hết, trời tháng chạp tối om om, năm nay trời cũng lạnh hơn mọi năm. Phòng nào cũng đóng kín cửa, một vài phòng thì đã về quê nghỉ tết. Vào phòng tôi và chị cùng nhau đánh răng, rửa ráy. Đang đứng rửa mặt thì chị từ đằng sau ôm chầm lấy tôi, gục mặt vào lưng tôi chị hít hà:

- Hà……nhớ chồng quá, nhớ chồng quá. Yêu chồng lắm.

Miệng chị vẫn phảng phất mùi rượu phả vào gáy tôi nóng bừng. Quay lại tôi ôm ngang eo chị đẩy chị dựa vào tường tìm môi chị hôn ngấu nghiến. chị kéo áo tôi lên rồi cúi xuống hôn ngực tôi, đưa lưỡi liếm láp đầu ti tôi, tay chị luồn vào trong quần tôi mân mê cậu bé. 

Tụt dần xuống, liếm láp khắp bụng dưới rồi chị kéo hẳn chiếc quần sịp của tôi xuống, cậu bé bật ra chĩa về phía chị, chị đưa lưỡi liếm quanh đầu cậu bé. Tôi run lên vì sướng. Chị mút rồi lại nhả, mút rồi lại nhả cứ thế cứ thế làm cậu bé ướt đẫm vì nước miếng của chị. Kéo chị đứng dậy, đẩy chị quay mặt vào tường, từ đằng sau tôi kéo quần chị xuống, nhấm nước bọt vuốt ve cô bé rồi từ từ đưa cậu bé đi vào trong chị. Chị cong mông đón nhận cậu bé của tôi, miệng chị rên rỉ theo mỗi nhịp dập. mỗi lúc chị rên một to hơn, chị thở hổn hển:

- Em.. yêu…anh…anh…mạnh lên….ư …ư..ư. 

Có lẽ chị sắp lên đỉnh. Dốc hết sức tôi nhấp thật mạnh, chị bám chặt vào tường, mông chị ngúng nguẩy theo mỗi nhịp dập của tôi. Tôi và chị lạc đi trong khoái cảm. Từng đợt từng đợt xối xả bắn vào trong chị. Quay lại ôm cổ tôi, chị hôn chụt lên má tôi rồi nói:

- Yêu chồng lắm.hihi.

Rửa ráy xong tôi và chị lên giường ôm nhau ngủ một mạch đến 9h sáng ngày hôm sau. Chị đưa tôi ra Giáp Bát bắt xe về quê. Chị hẹn 27 tết được nghỉ nếu không bận gì chị sẽ về quê tôi chơi. Lên xe về nghỉ tết, dù phải xa chị nửa tháng nhưng trong lòng tôi không một chút lo lắng, không một chút buồn phiền, có lẽ chị cũng vậy. Có chị thật hạnh phúc!

Những ngày giáp tết quê tôi vốn yên ả, thanh bình cũng trở lên rộn rã tấp lập bời những người đi học như tôi về quê nghỉ tết và cả những người làm ăn xa trở về quê sau một năm lăn lộn cùng cuộc sống. Trên tay ai cũng lỉnh kỉnh những túi quà tết, tiếng chào hỏi, tiếng cười nói mỗi khi gặp lại bạn bè, họ hàng, ai ai cũng tất bật, bận rộn nhưng vui vẻ. 

Năm nay bố tôi phải trực nên từ 23 tết bố tôi đã được về nhà nghỉ, 28 bố tôi phải lên đơn vị, năm nay mẹ tôi sẽ lên ăn tết cùng bố vì đây là cái tết cuối cùng của bố tôi ở đơn vị hiện tại, ra tết bố tôi sẽ chuyển công tác về HN. Những ngày ở nhà bố tôi tranh thủ sửa sang lại nhà cửa, mua sắm những thứ cần thiết cho tôi và cu Th ở nhà đón tết. Mẹ thì gói bánh sớm hơn mọi năm, còn tôi và cu Th có nhiệm vụ dọn dẹp đồ đạc trong nhà, xong việc hai anh em lại ra quán đánh đế chế với nhau. 

Mỗi ngày nghỉ tết là từng ngày dài nhớ chị trong cồn cào. Vậy là xa chị đã được 1 tuần rồi. Làm hết ngày mai chị được nghỉ tết, nhớ chị quá, mong chị lắm. Ban ngày có thể vì việc này việc kia và cả vì mải chơi nên tôi cũng ít nghĩ đến chị hơn, nhưng đêm đến mỗi khi đặt lưng xuống tôi lại nhớ chị cồn cào, nhớ chị nhiều lắm, nhớ hơi thở quen thuộc của chị, nhớ giọng nói nhẹ nhàng, nhớ cử chỉ dịu dàng của chị và nhớ cả những đêm đi vào trong chị… đêm nào cũng vậy tôi mượn điện thoại của bố nói là mượn để chơi điện tử nhưng thực ra tôi nhắn tin cho chị. 

Nhớ chị nhiều lắm, có những đêm nhắn tin cho chị xong tôi tưởng chừng như không chịu được vì nhớ chị, có lẽ tôi đã quen ở bên chị,được ôm chị được đưa đẩy chị mỗi khi đi ngủ và nó đã trở thành thói quen đối với tôi. Xa chị tôi nhớ chị nhiều lắm, mong đến ngày mai bởi hôm đưa tôi ra bến xe về quê ăn tết chị nói chị sẽ về với tôi khi chị được nghỉ. Lúc này có lẽ chỉ cần được nhìn thấy chị thôi cũng đủ để những cồn cào kia tan biến. 

Sáng 26 tết đang ngồi lau lá bánh cho mẹ tôi thì có điện thoại, bố tôi gọi tôi lên nghe điện. Đầu dây bên kia giọng chị nhỏ nhẹ vang lên:

- Chồng à!

- Ừ, em được nghỉ làm chưa.

- Em được nghỉ rồi,vừa đi liên hoan tất niên cùng mọi người về. Em đang ở phòng chồng này, Chồng đang làm gì thế?

- Đang dọn dẹp cùng mẹ. 

- Ngày kia mẹ đi cùng bố hả anh?

- Ừ, chiều em có về đây không?

- Hihi, em định chiều về nhà chồng nhưng… ngại bố mẹ lắm. Bố có khó tính không?

- Cũng bình thường.

- Hay để ngày kia em về, được không? Mai em chở bác về quê tảo mộ, ngày kia em đưa bác lên rồi về nhà chồng. Được không? Gặp bố mẹ chồng em ngại lắm.

- Ừ… thế cũng được.

- Thế chồng có nhớ em không?

- Có. He he.

- Ừm, hihi… đắp chăn của chồng nhớ chồng quá. Ngày kia nhé.

- Ừ, ngày kia e về sáng hay chiều?

- Chắc sáng đưa bác lên rồi em về nhà chồng luôn. Chồng đừng đi đâu nhé.
- Ok.

- Thôi chồng làm gì thì làm đi. Em ngủ đến chiều rồi về nhà bác. Nhớ chồng lắm. hihi.

Cúp máy mà lòng tôi khấp khởi, ngày kia… 2 ngày nữa thôi, nghĩ đến chị tôi chỉ muốn lên xóm trọ gặp chị luôn lúc đó.

Sáng 28 tết xe cơ quan bố tôi về đón bố mẹ tôi từ sớm. Đang ngủ thì bố tôi lên gọi 2 anh em xuống nhà bố tôi dặn dò và đưa thêm tiền cho 2 anh em để ở nhà thiếu gì thì mua sắm thêm. 2 anh em mắt nhắm mắt mở ngồi nghe thi thoảng gật gù cho bố mẹ yên tâm. Bố mẹ lên xe đi tôi và cu Th lại lên ngủ tiếp. 8h sáng đang ngủ thì có tiếng người gọi cửa, 2 anh em đùn đẩy nhau xuống mở cửa cuối cùng tôi phải dậy. Đứng trước cổng là cô bé hàng xóm tên H học cùng cu Th. 

H sang nhờ tôi hoặc Th chở ra phố mua vài thứ. H chơi với anh em tôi từ nhỏ, nhà cách nhà tôi 3 nhà. Thực ra thì trước khi gặp chị tôi và H cũng có cảm tình với nhau nhưng cũng chỉ là thấy thinh thích thôi. Thi thoảng H viêt thư lên trường cho tôi kể chuyện học hành, thi cử ở nhà. Hoặc những hôm rỗi rãi tôi ra quán net chat với H. Lúc đó tôi nghĩ có lẽ chỉ là tình cảm và suy nghĩ kiểu trẻ con nên thực sự tôi cũng không để ý nhiều. 

Mở cổng bảo H vào nhà, tôi nói đợi tôi một lúc rồi tôi đưa đi, chứ Th giờ này thì chắc chẳng gọi dậy được. Vệ sinh cá nhân xong lấy xe của bố tôi đưa H đi. Ra phố H vào cửa hàng mua sắm còn tôi đứng ngoài chờ. Phố xá ngày tết tấp lập và nhộn nhịp hơn hẳn. Xe chở bia, xe chở bánh kẹo từ Hà Nội cứ lườm lượp đổ về tiếp tế cho các đại lý. Đường phố ngày giáp tết cũng đông hơn bởi những gia đình ở các tỉnh giáp Hà Nội kéo về quê ăn tết. 2 bên đường đào quất bày la liệt. Đang mải ngắm những cành đào ven đường trong lúc chờ H vào đại lý mua đồ thì chị đỗ xe trước mặt tôi.

- Anh,.. anh đi ra ngoài này làm gì thế? Mua đào à?

- Ô… sao em về sớm thế? Sao em biết anh ở đây?

- Em đang định sang đường thì nhìn thấy anh. Anh mua đào à?

- Không, anh đang đứng ngắm thôi. 

- Anh chờ ai à, Th đi cùng anh không? Bố mẹ đi chưa anh?

- Bố mẹ đi rồi, anh chở cô bé hàng xóm đi mua đồ.

- Cô nào thế? Có phải cô bé ngày trước anh hay ra chat đó không?

- Ừm…

- Đâu rồi, xinh không?

- Trong kia kìa, không xinh bằng vợ anh. He he.

- Hứ, điêu. Bắt quả tang nhé. hihi.

Đang nói chuyện thì H đi ra. Chị nháy mắt tôi ra hiệu điều gì đó rồi chị nói:

- Em, em là người yêu của T à?

- Dạ… không ạ. – H thỏ thẻ trả lời.

- Chối làm gì, chị biết rồi, T nó kể về em suốt đấy. hihi.

- Dạ… không phải đâu chị ạ. Em ở cạnh nhà anh T thôi chị ạ.– H ngượng ngùng.

Tôi cắt ngang lời chị và H, nói H lên xe để đi về, chị vẫy vẫy H rồi nói:

- Em lên đây đi với chị, T cho người yêu em đi cùng chị một lúc nhé. hihi.

Tôi cười cười rồi không nói gì, tôi bảo H lên xe chị P chở, H ngoan ngoãn nghe theo lời tôi leo lên xe chị. Trên đường đi chẳng biết chị và H nói gì với nhau, đi đằng sau tôi chỉ biết 2 chị em nói với nhau nhiều lắm. nói suốt cả quãng đường từ phố về nhà tôi.

Về đến nhà, H chào tôi và chị rồi ra về. Chẳng biết khi nãy H nói gì với chị mà giờ chị cứ nhìn tôi rồi tủm tỉm cười, mắt chị ánh lên niềm vui. Hơn một tuần không được gặp chị ….nhìn chị tôi chỉ muốn kéo chị vào lòng để hít hà cái hơi thở quen thuộc và vòng tay dịu dàng của chị. Nhìn quanh nhà chị hỏi tôi:

- Bố mẹ chuẩn bị chu đáo nhỉ. Sáng nay mấy giờ bố mẹ đi hả anh?

- Chưa đến 6h xe đã về đón bố mẹ rồi. Sao em về sớm thế?

Tiến lại gần tôi rồi ghé sát vào tai tôi chị nói:

- Vì nhớ chồng quá. hihi.

Tôi kéo chị vào ghé sát môi chị thì chị đẩy ra:

- Ưm… thôi chồng. Ai vào thì chết. Th đâu anh?

- Ừ nhỉ. Chắc nó vẫn ngủ. Đêm qua 2 anh em thức trông bánh trưng cho bố mẹ ngủ để sáng nay bố mẹ dậy sớm vớt bánh. Để anh lên gọi nó dậy nấu cơm.

- Hihi, thôi anh ạ. Cứ để Th ngủ. Nhà mình có thức ăn chưa để em nấu cơm.

- Hình như có thịt gà với rau cần ở dưới tủ. Mẹ mua nhiều lắm.

Xuống bếp chị nhặt rau nấu cơm, còn tôi bóc bánh trưng. Nhìn chị vừa làm vừa hát, tôi biết chị vui lắm khi gặp tôi, lòng tôi trào lên niềm hạnh phúc, cảm giác ấm áp trong tình yêu với chị, chỉ mong sao sau này tôi và chị được về ở một nhà với nhau, được sống cuộc sống vợ chồng, được bên nhau được hạnh phúc được trọn vẹn… tôi mong nhiều lắm.

Nấu cơm xong nhìn đồng hồ mới 10h. Tôi định lên gọi cu Th thì chị bảo thôi kệ để Th ngủ, 11h thì gọi Th dậy ăn cơm. Kéo chị sát vào tôi, ghé sát môi chị tôi hôn chị ngấu nghiến, nhớ chị quá, nhớ chị nhiều lắm. Chị hé môi đón lấy môi tôi, lưỡi chị quấn lấy lưỡi tôi, quắp chặt tôi chị nồng nhiệt đón lấy những nụ hôn của tôi. Ở nhà ăn nên tôi và chị không sợ người lạ vào, nhưng chỉ sợ cu Th dậy rồi đi nhà ăn. Rời môi chị tôi bảo chị chờ tôi một chút. 

Chạy lên khóa cửa cổng, khóa luôn cửa nhà trên để nếu cu Th có dậy thì cũng phải ở trong nhà, coi như tôi đi ra ngoài và khóa cửa nhà. Vội vã xuống nhà ăn tôi lại quấn lấy chị, đẩy chị dựa vào tường, tôi và chị quấn lấy nhau, bao ngày nhớ nhung mong được gặp chị, tôi chỉ muốn hòa vào với chị làm một. Những nụ hôn cuồng nhiệt và ướt at, những lời yêu thương thì thầm…luồn tay vào xoa khắp cơ thể chị, kéo áo chị lên tôi vục mặt vào cặp vú căng tròn của chị rồi liếm láp, rồi mút mát… ngửa mặt lên như để cảm nhận sự đê mê chị ôm chặt đầu tôi, vày vò tóc tôi. Chị thì thầm:

- Nhớ chồng quá.

Rời vú chị tôi cúi xuống hôn khoảng bụng trắng ngần của chị, dịch dần xuống dịch dần xuống, cởi khuy quần chị kéo xuống, kéo luôn cả chiếc quần lót mà ở đáy đã nhơn nhớt vì nước của cô bé của chị ra khỏi chân chị, kéo một chân chị đặt lên vai tôi, quỳ xuống tôi nghịch ngợm cô bé của chị. Chị không rên mỗi lúc một to hơn khi tôi đưa lưỡi liếm dọc hai môi cô bé từ dưới lên trên, cô bé ướt nhẹp, những sợi nước trắng trong nhơn nhớt nối lưỡi tôi và đôi môi cô bé. 

Miệng chi rên rỉ kèm đó là những lời nói yêu thương dành cho tôi. Kéo tôi đứng dậy chị lại hôn tôi nồng nhiệt, môi tôi môi chị hòa vào nhau, nước miếng của tôi của chị và cả của cô bé hòa vào nhau. Hạnh phúc và ngọt ngào. Luồn tay vào trong quần tôi chị mân mê cậu bé, vuốt nhẹ vuốt nhẹ rồi mạnh dần mạnh dần, tôi lạc trong đê mê, đắm đuối theo từng động tác của chị. 

Gỡ hẳn chiếc quần gió của ra khỏi chân, chị cúi xuống liếm lắp cậu bé, cậu bé ướt nhẹp vì nước miếng của chị và cả chất nhờn rỉ ra từ miệng cậu bé. Chị vừa liếm láp vừa xoa khắp đùi tôi. Đê mê, khoan khoái lên đến cực độ. Đứng dậy tôi đẩy chị dựa vào tường, kéo một chân chị ngang hông rồi đưa cậu bé vào trong người chị. 

Chị nhắm chặt mắt, ôm chặt cổ tôi, ưỡn người lên phía trước đón lấy từng nhịp dập của tôi. Nhịp nhàng, nhịp nhàng tôi và chị đưa nhau đến cõi thần tiên, chị rên rỉ, tôi xít xoa… rồi từng đợt nhớ nhung khao khát ào ạt ào ạt bắn vào trong chị. Mặt chị đỏ hồng, mồ hôi túa ra. Nhìn tôi âu yếm, ôm chặt tôi chị xít xoa. Rời tôi ra chị vào nhà tắm rửa ráy, xong chị nói tôi mở cửa gọi Th xuống ăn cơm.

Hết phần 3