Dì tôi là một teen girl - Chapter 30 (Ảnh minh họa)
Chapter 30: Tương ứng với chap 88 - 90 của bản gốc
Lúc đó tình huống mặt đối mặt giữa mình và Dì Linh thực sự rất gay cấn, mãi cho đến khi bình tĩnh nghĩ lại thì mình mới chợt nhận ra rõ cái ngu cực kì “đỉnh ngọn tre” của bản thân khi ấy.
Ai đời Dì Linh đã tỏ rõ thái độ giận dỗi ra mặt bằng đủ mọi thể loại nhăn nhó, lườm nguýt ấy vậy mà mình lại đi ghẹo đúng lúc, không thèm đếm xỉa gì đến các dấu hiệu mà đối phương đã bày ra chành ành trước mắt.
Đúng là không có cái ngu nào giống cái ngu nào…
Biểu sao mà Dì không phồng man trợn má, nóng máu thở hồng hộc đến mức phải nhanh chóng đưa tay lên gần mặt mà vuốt lấy vuốt để, rồi thì quàng quạt các kiểu để giảm bớt nhiệt và sự tức tối trong người.
Những hành động của Dì Linh dần dà làm mình cảm thấy lạnh gáy, lạnh đến mức cứng đơ người và đầu óc thì bắt đầu suy nghĩ đến những viễn cảnh tối tăm đang chực chờ.
Và rồi như một lẽ tất nhiên khi mà tất cả mọi sự đã được định mệnh an bài từ trước, bất kì ngọn núi lửa nào mà chẳng thế, sau một thời gian cần thiết nhất định để nung nấu những âm ỉ thì cuối cùng nó cũng phun trào từng dòng dung nham nóng hôi hổi, trong trường hợp của mình cũng vậy nhưng là phun thẳng mặt.
Dì Linh tức thì cáu gắt, rướn người dậy để quỳ thẳng lên hai chân còn tay thì chuyển sang chống nạnh ở hai bên hông mà nhìn đăm đăm vào mặt mình.
-Ờ đúng…tui là vậy á…ở dơ vậy á…dơ quen rồi…sao…mà ủa ghẻ thì cũng tui ghẻ chứ mấy người có bị lây ghẻ chưa…bực hông…thấy tức hông…hay là ngứa mắt…muốn xỉa xói tui lắm chứ gì…ờ ngon…thứ con trai suốt ngày giả bộ ít nói…giả bộ Gay ghiếc này kia…mà hả mò dú…sờ dú đàn bà con gái người ta…không biết ngại…thấy tui hiền quá chứ gì…hiền quá nên mới bị mấy người giở trò…ừm đúng…tui hiền quá nên mới bị mấy người làm đủ trò lợi dụng…lần này tui cũng đã không muốn nói rồi…muốn im luôn rồi…muốn sống yên lành cho đến hết năm nay là xong mà mấy người còn ép…mấy người không muốn bỏ qua mà…cho tui sống mà…hiểu…giờ muốn gì…nói ra luôn đi…muốn hành hạ tui đến bao giờ nữa…nói đi…_Dì Linh sổ toẹt, sổ thẳng vào mặt mình nguyên một tràn bằng liên tù tì những câu ngắt quãng mà không thèm giữ ý, giữ tứ cho bản thân cũng như cho mình gì cả, cứ nghĩ là nói thôi.
Trong giây phút đó thú thật vì mọi sự diễn ra quá bất ngờ và trống vắng nên mình cứ như bị cứng miệng luôn, mắt tròn xoe ngơ ngác, phản ứng vô cùng chậm chạp với tiến triển nhanh chóng của tình hình.
-Con…hông phải…con…con…_Mình chỉ biết nhìn Dì mà ấp a ấp úng mặc dù trong đầu dần dà muốn nói nhiều lắm, muốn giải thích thật tường tận cho Dì Linh hiểu tất cả chỉ là những nhầm lẫn tai hại nhưng chẳng được.
Nhìn thái độ của Dì Linh lúc ấy, mình biết là Dì đang rất giận, giận khủng khiếp nên dẫu rằng mình có nói gì thêm nữa thì sự việc cũng sẽ chỉ càng ầm ỉ lên và khó giải quyết hơn mà thôi.
Tính mình thì ù lì, ít nói lại không giỏi trong việc giải thích hay trình bày ý kiến nên mình quyết định đành thôi, cứ để mọi chuyện từ từ im ắng lại rồi tính sau vậy.
Sai lầm tạo nên hiểu lầm…hiểu lầm lại bắt đầu cho những sai lầm khác…
Chống tay trên nền ghế, mình bức rức đứng lên mà thoáng ngạc nhiên khi để ý thấy chị Chi đang lặng lẽ chứng kiến mọi việc từ ngay cạnh ghế sô-pha nơi mình vừa ngồi, chẳng biết chị ấy đi ra đây từ lúc nào nữa nhưng đảm bảo là chị ấy đã nghe và hiểu hết từng từ Dì Linh vừa nói sang sảng vào mặt mình.
Hơi chút lúng túng vì ngại ngùng bởi sự có mặt của chị Chi vào tình uống trớ trêu này, mình khẽ quay sang nhìn Dì Linh với ánh mắt hơi buồn trước khi cố gắng nhanh nhất tiến lại gần cầu thang và đi thẳng lên phòng khóa trái cửa lại.
-Duy…nói đi đã…nghe hông…_Tiếng gọi của Dì Linh với theo ngay sau lưng mình, có lẽ là Dì đã đứng dậy.
-Linh…thôi…thôi…_Lời của chị Chi nho nhỏ len lỏi trong những tiếng gọi có phần cáu gắt của Dì.
Nói chung tồn tại trong mình lúc đó hầu hết là cảm giác khó chịu, chán nản vì bị hiểu sai, sai quá nhiều, hơn là thấy buồn bã, thất vọng vì bất cứ chuyện gì khác.
Mình chán, chán lắm, chán vì không ngờ rằng Dì Linh lại nghĩ mình là một người xấu xa, bỉ ổi như thế.
Từ chuyện giả Gay-cái này là do Dì tự suy diễn cho đến chuyện lợi dụng Dì lúc hớ hênh bởi Dì quá hiền, nghĩ mà buồn cười-Dì Linh của mình mà hiền thì trên đời này còn ai có thể dữ hơn được nữa chứ.
Cũng hơi buồn thật, Dì cứ nghĩ cái gì là phun ra cái đó mà không thèm để ý đến sĩ diện của mình, mặc dù vẫn biết lỗi phần nhiều là do mình gây ra nhưng vấn đề ở chỗ là Dì cũng không nên nói to, nói quá lớn, nói rành mạch, nói hoàn toàn những suy của cá nhân Dì trước mặt chị Chi như thế dù với bất cứ lí do nào.
Lúc ấy mình khá ấu trĩ, trong lòng cứ có cảm nhận như Dì đang ngày một ghét guổng mình, hay nghĩ xấu vì không còn ưa gì mình nữa mà điển hình là chuyện bé cứ thích xé ra cho to.
Bực dọc, mình chẳng muốn ăn uống gì cả, cứ nằm dài ở đó mà đầu óc luôn đầy ắp những suy nghĩ sao mà nản hơn bao giờ hết mặc dù bụng thì cứ sôi ùng ục.
Thời gian cũng lâu lắm thì phải, gần vài tiếng chứ không ít, cứ thế mãi cho đến khi bất giác một ai đó đi lên gõ cửa phòng mình từ bên ngoài mà không kèm bất kì tiếng động nào khác.
…Cốc…cốc cốc…
Đầu tiên vì cứ nghĩ là Dì Linh lên gây chuyện hay là muốn nói rõ ràng chuyện ban nãy chăng, nên mình chợt nghĩ bây giờ mà đôi co không khéo lại ầm ầm, hàng xóm nghe được lại bách nhục vì vậy mình cứ nằm đó, nằm lặng thinh không trả lời giả vờ như đang ngủ.
Từng giây trôi qua, mình hồi hộp khôn xiết…
Nhưng mình đã nhầm vì ngay sau đó mọi thứ lại nhanh chóng quay về với những im ắng, không còn đâu đó những âm thanh gõ hằn lên cánh cửa gỗ phòng mình nữa mà thay vào đó là những tiếng gọi, những tiếng tiếng thì thầm nho nhỏ đầy quan tâm và sâu lắng, không quá lén lút nhưng cũng không quá to mà chỉ vừa đủ cho người bên trong nghe thấy, hoặc giả đó là những tưởng tượng chủ quan của mình về giọng nói đó.
-Duy…là chị…không phải Linh…là chị Chi nè…em xuống ăn cơm đi…_Tiếng chị Chi nhẹ nhàng gọi mình vang lên từ bên ngoài
-Dạ…em không đói đâu…chị cứ xuống trước đi…_Mình ngồi dậy nhìn ra hướng cửa sổ rồi đi lại gần cửa phòng trả lời chị với cái giọng pha chút mệt mỏi như vừa trải qua một giấc ngủ dài nhưng lại chẳng muốn nói to vì sợ Dì nghe thấy.
-Xuống ăn đi Duy…mở cửa cho chị…_Chị Chi vẫn vậy, vẫn gọi mình tràn đầy nồng ấm, mình nghe mà chợt thấy đỡ buồn hơn tẹo vì rằng những lúc như vầy lại được có người quan tâm.
-Em…lát em ăn sau…chị xuống đi…còn đi làm nữa…_Tuy vậy, mình lúc đó thật chẳng còn muốn gặp ai nữa, nhất là một người trong cuộc, người đã chứng kiến mọi chuyện vừa xảy ra dưới nhà, mình thấy mắc cỡ và cảm giác nhan nhát kinh khủng.
-Ừm vậy cũng được…nhưng Duy mở cửa cho chị đi…không ăn thì mở cửa lát…chị nói cái này…_Chị Chi như hiểu ra việc mình chẳng muốn xuống đó ngay bây giờ vì sợ đối diện với Dì Linh nên chắc là chỉ muốn nói chuyện để giúp mình khuây khỏa mà bớt buồn hơn thôi.
-Dạ…mà em buồn ngủ lắm…chị xuống đi…em không…không đói thật…_Mình vẫn cứ nhất quyết với cái ý định ban đầu, né tránh để bớt ngượng.
-Mở cửa đi Duy…chị nói cái này thôi…không là chị đứng ngoài này không xuống luôn…_Chị Chi cũng vậy, cứ muốn đối mặt trực tiếp với mình để nhắn nhủ một điều gì đó khó nói.
-Thôi…chị xuống đi…lát em xuống sau…_Mình tuy nói vậy nhưng vẫn từ tốn đặt tay lên núm cửa.
-Chị biết…cứ mở cửa…chị muốn nói với Duy vài câu thôi…_Chị Chi lại càng lúc tha thiết hơn trong giọng nói.
Mình biết là chị Chi quan tâm mình lắm, sợ mình buồn lại nghĩ ngợi lung tung đủ thứ thì không hay nên muốn gặp mình nói chuyện trực tiếp cho rõ, cho mình hiểu.
Dẫn biết là sẽ thật khó mà đối diện như bình thường với chị ngay lúc này, nhất là sau những chuyện vừa xảy ra nhưng trước thái độ tha thiết lo lắng của chị nên mình phải đành chìu lòng mà nghe chị vậy.
Vì đã tiến bước đứng bên cửa từ lâu nên khi câu nói của chị Chi vừa dứt là mình đã lập tức vặn chốt đẩy cửa nhè nhẹ ra.
Mở xong thì mình lững thững quay lưng đi lại cạnh bàn máy tính kéo ghế ra cho chị, còn mình thì mệt mỏi tới ngồi bó gối trên nền nệm.
Khi mình đã ngồi hẳn xuống nệm thì chị Chi mới từ từ bước vào, thấy mình là chị lập tức nở một nụ cười mỉm rất nhẹ chỉ đủ làm khuôn mặt chị trở nên tươi tỉnh hơn đôi chút.
Mình để ý thấy chị Chi đã thay bộ đồng phục của khách sạn như mọi khi mà có lẽ chị tính nói chuyện xong với mình là sẽ đi ngay luôn, vẫn là chiếc váy đen công sở quen thuộc thường thấy, chiếc áo sơ mi cổ trái tim chị vẫn hay mặc và bên ngoài là cái áo vét nhỏ màu sậm với hàng khuy vàng to tướng.
-Chị…em không đói đâu…chị xuống…chuẩn bị đi rồi còn đi làm nữa…_Mình nhìn chị Chi với vẻ mặt đầy ngượng nghịu.
-Còn sớm mà…lát nữa chị mới đi…_Chị Chi vừa bước tới vừa nhìn mình rồi sau đó đảo mắt qua một lượt căn phòng.
Tích tắc sau khi quan sát kĩ mọi thứ, chị Chi từ từ bước lại gần chiếc ghế cạnh bàn máy tính đã được mình kéo ra sẵn mà thanh thoát luồn tay nhẹ nhàng cởi chiếc áo vét ra khỏi người vô tình tạo sự chú ý cho mình với phần cổ áo rộng đầy hớ hênh.
Nhanh chóng sau khi đã vắt cái áo vét lên thành dựa của ghế, chị đi lại gần nơi mà bộ đồ ngủ ban sáng của mình bị vứt vương vãi cạnh tủ quần áo mà liền tay nhặt để bỏ ngay vào giỏ đồ dơ, cả đồ lót trong giỏ cũng được chị tách riêng ra tiện sắp xếp sang bên trông rất kĩ lưỡng chứ không còn quá bừa bộn như mọi khi mình vẫn hay cẩu thả.
Xong xuôi, chị mới bắt đầu đi lại ngồi ngay trên nền nệm để đặt tay lên vai mình và thầm thì.
-Duy…bình tĩnh nghe chị Chi nói nè…chuyện đâu có gì đâu…nãy chị hỏi Linh rồi…cũng nghe nó nói rồi…chị hiểu mà…hiểu lầm hết thôi…không gì hết…em đừng suy nghĩ nhiều nghe hông…_Chị Chi để hai chân song song rồi cho chúng nghiêng sang bên khe khẽ vào tai mình.
Vì khoảng cách của mình và chị quá gần nên mùi hường từ nước hoa, mùi son phấn, mùi từ vải vóc quần áo và có lẽ là cả “mùi” của chị nữa cứ liên tục phảng phất quanh mình, chúng sực nức vào mũi làm mình thấy lâng lâng cực kì dễ chịu và thoáng chút hơi đỏ mặt.
-Dạ…em cám ơn chị…_Mình bối rối quay sang nhìn chị và gật nhẹ đầu.
Ở cái khoảng khắc nghiêng này, những thứ vốn được che chắn kĩ càng như được dịp tung hoàng mà lộ ra hết cả, từ cái cổ áo quai nhọn hơi rộng vô tư phơi bày hoàn toàn ra những thứ mà khổ chủ của nó đã dày công cẩn thận khép nép cho đến cả những lổ hỏng nơi từng cúc áo cũng tự nhiên mà bày tỏ từng mảng da hồng hào láng mịn.
Mình không cố tình để ý nhưng mà vì giác quan đàn ông cứ định sẵn để chực chờ nên mình thấy hết, quan sát từng đường tơ kẻ chỉ, hầu hết phần trên của bầu ngực căng tròn bị ép bởi lớp áo lót để nhô cao hết sức cho tới cái rãnh giữa ngăn cách và cả từng lớp da thịt trắng muốt qua mỗi khuy áo dưới con mắt của mình mà đi từng đợt, từng đợt nhẹ nhàng vào sâu trong nếp nhăn của vỏ não.
Da thịt và các giác quan trên người mình bị kích thích liên hồi bởi từng đường nét ở phần trên của thân người chị Chi nên chúng cứ tàn nhẫn mà hành hạ đều đặn lên các múi cơ trên mặt mình, khiến cho dòng máu lưu thông trở nên chậm trễ làm chúng nhợt nhạt hay đỏ bừng thì mình không dám chắc, nhưng mà nóng lắm, nóng hôi hổi đến mức tưởng chừng như nếu chạm vào bảo đảm sẽ cảm giác đợt sốt của khổ chủ ngay.
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên mình gần gũi phái yếu, cũng không phải là lần đầu tiên mình chứng kiến hay “động chạm” vào những khoảng khắc đầy nhạy cạm này và riêng ra thì đây càng không phải là lần đầu tiên mình có cảm giác “khó tả” này với chị Chi, cách đây không lâu chị Chi cũng đã từng vào căn phòng này, cũng đã từng xảy ra những va chạm với mình nhưng nói chung chúng không để lại quá nhiều kí ức và xúc cảm nơi mình, chỉ là những sơ suất, những bốc đồng và chưa thực quá đà của cả hai, hơn hết là tất cả đã được giải quyết rõ ràng bởi hai từ “chị-em”.
Nên mới nói, lúc đó mình lúng túng lắm nhưng chắc là cũng hơi khó để nhận ra.
-À…Duy…Duy…_Chị Chi bất giác gọi khi thấy mình cứ nhìn lơ đễnh sang bên.
-Dạ…dạ…_Mình giật nảy người tròn mắt nhìn chị.
-À…mai Duy đi học hả…tối có phải ngủ sớm không…em đi ngủ lúc mấy giờ…_Chị Chi cười hỏi mình.
-Dạ…không…ngủ sớm hay muộn gì em cũng dậy đúng giờ thôi…mà sao vậy chị…_Mình trả lời rồi hỏi lại chị vì chưa hiểu ý chị sao lại quan tâm vấn đề này.
-À không…ý chị là…à tối nay chắc chị đi làm về khuya á…ừm…chị tính nhờ Duy mở cửa cho chị…nhưng đừng cho Linh biết…à đừng cho Linh hay tại chị sợ làm mất giấc nó…mà nó biết chị nhờ Duy thì…sợ nó la…_Chị Chi lộ rõ vẻ ngại ngùng giải thích và nhờ vả mình.
-À dạ…em biết rồi…chị về cứ a lô em…em xuống mở cho…khỏi bấm chuông…chị có số em chưa…_Mình hơi ngẩn người vì thường sáng Dì đâu làm gì đâu, sao chị Chi lại không nhờ Dì Linh thức canh mở cổng mà lại nhờ mình chứ, nhưng dù vậy mình vẫn nhận lời chị vì chuyện không đáng bận tâm, mình thì thức giờ nào chẳng được.
-Chị có rồi…chuyện tối nay chị nhờ em nha…_Chị Chi gật đầu rồi cười khá tươi với mình.
-Dạ…_Mình cũng cố gắng tươi tỉnh với chị.
-Ừm…thôi…chị đi làm đây…coi lát xuống ăn cơm đi nha Duy…_Chị Chi chống tay đứng dậy chỉnh sửa lại váy áo chỉnh tề.
-Dạ…_Mình cũng chống tay đứng dậy trả lời chị.
Chị Chi nói xong thì đi lại ghế lấy chiếc áo vét đang vắt trên thành rồi sau đó tiến lại gần giỏ đồ dơ của mình cầm thẳng ra ngoài phòng, không quên quay lại khép cửa rất cẩn thận.
Chị Chi đi khỏi khiến cho sự thoáng đãng trong đầu óc mình cũng dần tan biến theo mà lại tiếp tục bị bắt ép phải nhường chỗ cho cái chán chường ban nãy, sự lo nghĩ về chuyện hiểu lầm giữa mình và Dì Linh.
Ngồi bó gối nhìn thẫn thờ ra ngoài cửa sổ mình cứ thế mà khô không khốc của về tinh thần lẫn thể xác.
Trái khuấy nhất là cái tiết trời ở thời điểm ấy, vô cùng nóng nực và khó chịu, nguyên một tháng trời cứ trưa là nóng hừng hục như đổ lửa còn tối thì hanh nhưng là hanh nóng đến mức mồ hơi chảy ra nhây nhớt cả áo, đã thế còn hay cúp điện rất lộn xộn nữa chứ.
Lề rề đến gần 3h30 khi mà căn nhà đã chìm hẳn vào im lìm thì mình mới bắt đầu thấy tù túng, muốn bỏ đi đâu đó thật xa hay có lẽ là thoát khỏi cái tâm trạng này trong phút chốc.
Cầm điện thoại lên bấm số, mình lựa đi lựa lại với đủ hàng số đầy thân quen và rồi cuối cùng chọn ngay di động của một thằng bạn trong lớp, thằng này vui, ham chơi nhưng chịu học.
Mình: a lô…
Nó: a lô…
Mình: mày rảnh hông cu…
Nó: tao nghe…rảnh…chủ nhật mà có gì đâu bận mậy…
Mình: ừm…qua đón tao đi…đi lòng vòng chơi…ở nhà chán quá…
Nó: mà đi đâu…trời nắng nóng vầy có rủ mấy đứa đi kara quá…
Mình: sao cũng được…qua liền được không…
Nó: xa…20 phút á nha…đường vắng nhưng nhà mày xa quá cu…
Mình: ừm…khỏi vào nhà tao nha…đứng trước ngỏ là thấy tao…
Nó: trốn Dì mày à…ừm…tao biết rồi…thay đồ đi…
Mình: ừm…nhanh đi…
Tút…tút…tút…
Cuộc điện thoại của mình và nó tuy toàn là những câu cụt ngủn và vô vị nhưng được cái bạn bè chơi thân nên hiểu nhau lắm, thậm chí không cần phải nói rõ tình hình thì những đứa bạn chơi thân và hay quan tâm đều hiểu được tâm trạng của nhau lúc đó, tình huống cần có sự xuất hiện để chia sẻ niềm vui hay nỗi buồn, sự chán nản dày vò.
Mình thay đồ, cầm ví và điện thoại lẳng lặng bước xuống nhà dưới, khi đi ngang mình có thoáng nhìn vào phòng Dì Linh nhưng nó vẫn đang được đóng im lìm, đi thẳng xuống phòng khách cũng chẳng thấy một ai mà chỉ thấy cửa chính đang khép hờ chắc là chị Chi đi làm nên khép nhẹ chứ mọi khi có người mở cửa thì đã đóng lại rồi.
Mình nhẹ nhàng mang giày rồi chậm rãi đi ra hướng cổng mở khóa sau đó đi thẳng ra ngoài ngỏ mà ngồi bên vệ đường để đợi.
Ngồi đợi tầm 15 phút hơn là y như rằng có một chiếc xe từ từ giảm tốc độ để chuẩn bị quẹo vào ngỏ và chợt nhìn mình, vì người đó bịt kín mặt nên mình chỉ dám nhận định đó là chị Nhi bởi tướng người và cái nét quen không sai được.Hên cái là chị chỉ nhìn mình sau đó quẹo thẳng vào ngỏ chứ không hỏi hang gì thêm nên mình cũng đỡ bối rối vì chưa biết nên trả lời sao.
Mình đợi thêm lát thì thẳng bạn cuối cùng cũng ló mặt, cả hai bon bon trên đường mà chẳng nói với nhau câu nào sau đó thì mình và nó cùng đi tới một quán cafe kín có máy lạnh để ngồi đợi nó rủ mấy đứa con lại.Thấy nó gọi cũng nhiều nhưng cuối cùng chỉ có thêm hai đứa con gái và một thằng con trai nữa đến nên tất cả đành ngồi chém gió chút đỉnh với nhau tránh nóng.
Mình cứ ngồi nói chuyện với đám bạn mà thỉnh thoảng lại chăm chú nhìn vào điện thoại, trong tâm trí mình như chờ đợi một điều gì đó, cuộc gọi quen thuộc từ một ai đó để hỏi han mỗi lúc mình vắng nhà không báo trước.
Nhưng không, tất cả vẫn chẳng có gì cho đến tầm hơn 6 giờ khi mà cả đám quyết định kéo nhau đi ăn xiên nướng thì lúc này điện thoại mình mới bắt đầu reo lên và run bần bật, là cuộc gọi của Dì Linh nhưng trớ trêu nó lại vừa ngắt kết nối để trở thành tin báo cuộc gọi nhỡ.
Mình ngây ngô lắm, có lẽ là mình đã trông đợi cuộc gợi từ Dì lúc vừa ra khỏi nhà kìa nhưng chẳng hiểu sao khi đó lại cứ nghĩ mình mà gọi lại thì mất giá quá.Cứ thế cho đến khoảng 15 phút sau khi nó lại tiếp tục reo lên lần nữa.
Mình: a lô…
Dì Linh: đi đâu…sao gọi không được vậy…đi đâu trưa giờ…đi đâu…
Mình: con đi chơi với mấy đứa bạn…
Dì Linh: đi đâu sao không xin phép hay báo gì vậy…có coi tui ra gì không hả…đi đâu…đứng im đó tui tới liền…tay chân bị vậy…
Mình: bạn chở…lát nó chở về…nó rủ thì con đi…có gì đâu…
Dì Linh: về đi…tối rồi…về liền coi…
Mình: lát con về…con đi chơi với bạn mà…
Dì Linh: về nhanh đi…tối rồi…
Mình: dạ…lát nữa con về…
Mặc dù biết trước sau gì thì chị í cũng sẽ gọi vì giận thì giận mà thương thì thương, Dì luôn muốn mình lúc nào ngoài đến trường thì phải có mặt ở nhà, đi đâu cũng phải rõ ràng chứ không nói không rằng mà tự ý bỏ đi là kêu réo kinh lắm.
Phấn khởi đôi chút vì làm cho Dì Lo, Dì quan tâm nên mặt mình tươi tỉnh hơn hẳn nên đi chơi rồi ăn uống với tụi nó đến tầm hơn 8 giờ tối mới về.
Khác với lúc chiều, thằng bạn chở mình vào tới gần nhà rồi mới quay xe đi ra khỏi ngỏ.
Bước thêm hơn mươi bước thì mình mới đến trước cổng để rồi lục đục mở cửa.
Nhìn qua chấn song bất giác mình mới để ý thấy Dì Linh đang ngồi ở bậc thềm trước cổng chính nhìn thất thần xung quanh.
Thoáng lưỡng lự, mình đẩy cổng vào mà mắt hướng thẳng về phía Dì Linh đang ngồi bó gối.
Vừa thấy mình Dì liền đứng lên chống nạnh với vẻ mặt hơi tức tối rồi quay người bước thẳng vào trong nhà chứ không thèm nói với mình lời nào cả.
Khi bước vào nhà lập tức đập ngay vào mắt mình là hình ảnh Dì Linh đang ngồi vắt chân ở ghế sô pha với vẻ mặt hơi hầm hầm.
Mình mặc kệ đi ngang qua mặt Dì thẳng vào bếp đến tủ lạnh lấy nước uống rồi sau đó lại ngang qua chỗ Dì ngồi lần nữa để bước đến gần cầu thang.
Nhưng cái số phận oan nghiệt đâu có dễ dàng tha chết cho kẻ lẫm lỡ này bao giờ, khi mình vừa nắm tay vịn cầu thang đi được đúng y một bước.
-Duy…lại ngồi xuống đây…_Tiếng Dì Linh khẽ khàng vang lên xua tan bầu không khí im lặng của căn nhà.
-Con mệt lắm…mai con còn phải đi học…con lên tắm rửa rồi đi ngủ sớm đây…_Mình chững lại nhưng trả lời với vẻ bất cần.
-Ngồi xuống…ngồi xuống đây mau…nếu đã lo mai phải đi học thì đã về sớm hơn rồi chứ không có như vầy…_Dì Linh bắt đầu gằn giọng.
-Sao cũng được…_Mình thấy Dì to tiếng nên đành quay lưng đi xuống lại.
Mình bước lại ngồi ở chiếc ghế sô pha cạnh chỗ Dì mà mắt thì cứ nhìn lơ đã ra hướng cửa chính.
-Chuyện hồi sáng…bộ tui nói không đúng hả…_Dì Linh bắt đầu lên tiếng nhưng với cái điệu thỏ thẻ khác hẳn lúc nãy.
-…_Mình im lặng quay sang nhìn Dì với ánh mắt cố tỏ ra bình thường.
-Có sao thì tui nói vậy…chứ thái độ bây giờ là sao…_Dì Linh tiếp lời.
-Đúng gì…Dì toàn tưởng tượng ra rồi nói đủ thứ…nếu không có chị Chi ở đó thì con cũng không ý kiến gì…nhưng Dì sổ hết trước mặt chị ấy…con làm sao…làm gì mà Dì nói…_Mình tức khí tuy vẫn bình tĩnh nhưng lời nói của mình bắt đầu căng thẳng hơn hẳn.
-Không làm gì hả…ừm trước mặt chị Chi tui không muốn nói nhưng ai ghẹo…ai bày trò…chứ tối qua ai mò…hả…_Dì Linh hích mặt về phía mình.
-Con không có…giỡn qua lại…chính Dì là người bày trò giỡn mà…vô tình trúng…_Mình giải thích xong ngã hẳn lưng ngồi thừ ra ghế.
-Vô tình…vô tình gì mà nguyên bàn tay…tui là con gái nha…vậy sao lấy chồng…vô tình vậy á hả…_Dì Linh nói và bắt đầu cười mỉm tuy cố gượng nhưng môi Dì cứ chợt mấy máy vì sắp cười khì.
-Con không cố ý…tại Dì cáu vú…cáu ngực con trước…con thấy chuyện chẳng đáng để ý mà thấy Dì buồn buồn nên mới chọc Dì lúc sáng đó…chuyện tối qua con không có biến thái vì con đâu có cảm giác gì đâu…chỉ là tại Dì cáu đau quá nên…nói chung con có lỗi…nhưng Dì…_Mình biểu cảm hơn nhưng thấy Dì Linh như vậy nên cũng đành dịu lại.
-Biết rồi…vậy “Gay” rồi…_Dì Linh lắc đầu đầy ngán ngẫm.
-Hủm…gay gì…chuyện chị Chi biết á hả…hay Dì kể với ai nữa rồi mà gay với go…_Mình hết hồn ngồi thẳng người dậy.
-Không…í là mấy người bị Gay á…_Dì Linh bặm môi nhìn mình.
-Mệt…sao sáng Dì nói con giả đò mà…mà sao Dì hét to quá vậy…người ta nghe thì sao…_Mình thở dài.
-Tại điên quá mà…sáng tưới cây bị té trầy chút xíu mà nói ghẻ…ghét…à chị Chi cũng biết mà…biết hiểu lầm…_Dì Linh lườm nguýt mình với ý đùa cợt.
-Con chẳng biết…chẳng quan tâm…không muốn nhắc…_Mình lại vòng tay sau đầu ngã người vào thành ghế.
-Không giận sao nay đi chơi…không nói…_Dì Linh quay hẳn sang nhìn mình.
-Bạn rủ mà…_Mình thờ ơ như kiểu chuyện thường ngày ở huyện.
-Ừm…sao đi…không nói tui biết hồi trưa…_Dì Linh thắc mắc.
-Lúc đó Dì đang giận con…ngu Dì ghẹo nữa…_Mình híp mắt nhìn Dì rất thản nhiên.
-…_Dì Linh bĩu môi trông rất ghét.
-Con đi tắm…_Mình ngáp dài rồi chống tay đứng dậy.
-Ừa…nghe thum thủm đó…mà ăn gì chưa…_Dì Linh lè lưỡi.
-Còn gì ăn hông dạ…_Mình nhìn Dì rồi nhìn bâng quơ về hướng bếp.
-Còn…tắm đi…xuống tui múc cho…_Dì Linh gật đầu rồi xắn áo xuống ngay ngắn để chuẩn bị đứng lên.
Mình tiến lại hướng cầu thang bước đến lưng chừng độ cao thì mới chợt nhớ ra.
-Dì…_Mình quay mặt xuống hướng Dì Linh đang đứng lau chùi bàn nước cạnh ghế.
-Hủm…_Dì Linh tròn mắt nhìn mình.
-Ở nhà Dì buồn lắm hả…sau khi con hết năm cuối cùng này…à mà chắc Dì muốn thoát khỏi con sớm nhỉ…_Mình lại bắt đầu thở dài.
-Càng nói càng ngu…ngồi ở nhà long nhong phè phỡn…có lương tháng…ngu gì muốn thoát…_Dì Linh nhìn ra hướng cửa chính suy nghĩ rồi quay lại trả lời mình với cái điệu rất mỉa mai.
-Hả…vậy sao lúc sáng nói…_Mình ngạc nhiên.
-Tại tức…_Dì Linh nhe răng cười trông rất tươi.
-…_Mình híp mắt lườm Dì một cái sắc lẹm.
-Há há…_Dì Linh được dịp cười manh trá sau mỗi bước đi của mình.
Lên phòng, mình lấy đồ sạch đi tắm rửa rồi nhanh chóng bước xuống nhà ăn cơm như đã nói với Dì linh lúc nãy.
Vừa xuống tới phòng khách là mình lập tức đi thẳng vào bếp vì biết chắc rằng Dì Linh đang ở trong đó để chuẩn bị bữa ăn.
Kéo ghế ra khỏi cạnh bàn mình nặng nề thả tấm thân khá mệt mỏi vì mới đi chơi về ì ạch xuống, chưa kịp định thần thì Dì Linh nói ngay.
-Duy…lấy cái tô với đôi đũa trên bàn lại đây…_Dì Linh đang đứng chỗ bếp quay mặt về phía mình.
Chậc miệng thì tiếng, mình với tay cầm tô, đũa mang lại cho Dì.
Giây phút khi được đứng gần nhau, mình mới tình cờ để ý hình như Dì Linh dạo gần đây có vẻ đầy đặn hẳn ra thì phải.Cơ thể Dì trước đây vốn đã rất cân đối thì bây giờ những đường cong lại càng trở nên vô cùng quyến rũ, từ ngực eo đến mông tạo thành những kẻ nét rất xinh xắn và thu hút người nhìn nhất là ở khung hình nghiêng.
Cứ chăm chú nhìn đăm chiu vào người Dì làm cho mình chợt ngẩn ngơ đoán chừng cũng mất mấy chục giây.
-Cầm…_Dì Linh bất giác đưa tô đồ ăn về phía mình với ánh mắt tròn ngơ ngác không kém.
-À…dạ…_Mình thất thần đón lấy từ tay Dì sau khi đã hoàn hồn.
-Nhìn ngon ha…_Dì Linh híp mắt lả lơi hất cằm về phía mình ra vẻ khá tự đắc.
-Ngon…dạo này khác thật…_Mình buộc miệng vô tư không chớp mắt.
-Hả…gì…nói chứ cũng…bình thường mà…_Dì Linh nhìn vào tô đồ ăn rồi ngây thơ nhìn mình.
-À không…thôi…con lại bàn ăn…_Mình lắc đầu nguầy nguậy rồi quay lưng đi lại bàn.
Mình ngồi xuống bàn chờ đợi Dì Linh sau khi Dì chủ động chậm chạp đi lại tủ lạnh để lục lọi ít trái cây cùng con dao để sẵn.
-Ủa…Dì không ăn hả…_Mình hỏi.
-Ăn trước rồi…ăn đi…_Dì Linh ngồi xuống bàn và bắt đầu hí hoáy con dao lên bề mặt mớ trái cây.
-Dì…dạo này Dì mập ra nhỉ…_Mình vừa ăn vừa trò chuyện.
-Ừa…tui tăng 4 kí…sao…nhìn ú nù hủm…_Dì Linh để ý câu nói của mình nên mình ngó nghiêng cơ thể trong tư thế ngồi.
-Không…nhìn đẹp…vừa người lắm…tại Dì cao mà…_Mình lắc đầu cười khì.
-Bộ trước tui…không đẹp hả…_Dì Linh bĩu môi.
-Đẹp nhưng không bằng giờ…giờ nhìn đẹp lắm luôn…vừa người…_Mình lại cười.
-Á…nay ghê ta…nịnh kìa…hờ hờ…chuyện kia tui bỏ qua rồi mà ha…nịnh chi tốn công vậy trời…thừa…_Dì Linh liếc nhẹ mình.
-Con thấy sao nói vậy…Dì Linh giờ nhìn xinh dã man…_Mình lại khen Dì nức nẻ.
-Ừa…ăn cơm i…khen miết…_Dì Linh gật đầu lia lịa kiểu “đủ rồi”.
-…_Mình không nói nữa mà chỉ cười cú cuối.
Sống chung dưới một mái nhà thì làm sao có thể mãi tránh những hiểu lầm hay tranh cãi vốn dĩ phải có nhưng cái chính là từng thành viên phải biết nhường nhịn, tôn trọng và quan tâm nhau thì những vấn đề nan giải đó sẽ vô cùng dễ giải quyết, thường thì những mâu thuẫn của mình và Dì Linh được hòa giải rất đơn giản đó đa phần là những cuộc nói chuyện, những câu chuyện vui hay đơn giản là để ý đến vài cử chỉ và suy nghĩ của đối phương sau mỗi sự việc.
Cứ sống đơn giản, thanh thản và thường xuyên chú ý đến tâm trạng của người mà bạn quan tâm cũng là một cách để cuộc sống của bản thân trở nên dễ dàng và bình yên hơn, đó không phải là cái khó khăn như thể “nhìn nét mặt nhau mà sống”, đó chỉ là chuẩn mực tối thiểu nếu bạn thực sự muốn coi trọng và đối xử chân thành với một ai đó.
Một lời khen hay câu chê đầy thân mật không bao giờ là thừa, biểu hiện tích cực của nó là suốt buổi ăn mình liếc thấy Dì Linh cứ thỉnh thoảng lại ưỡn người ra đảo mắt nhìn xuống thân người Dì rồi cười mỉm chi suốt lúc mình đang giả vờ cắm cúi.
Mình biết vậy nên chỉ chăm chú ăn cố gắng né sự chú ý khỏi Dì vì chẳng hiểu sao khi thấy Dì cười thì đầu óc mình liền cứ vui vui lâng lâng rất khó tả, khác hẳn bản tính thường ngày.
Cuối cùng thì bữa ăn ngắn ngủi cũng chấm dứti, mình chủ động đi lại rửa tô rồi đi lên phòng trước còn Dì Linh thì mãi tay dọn dẹp các thứ.
Lên phòng nằm thư giản tẹo đến khoảng gần 9 rưỡi thì mình kiểm tra lại tập sách cho ngày đầu tiên “chính thức đi học” sau một mùa hè đằng đẵng với đủ mọi biến cố.
Đầy đủ, mình bắt đầu chuẩn bị đồ đạc cho sáng sớm mai dậy khỏi chộn rộn rồi sau đó bước xuống tầng hai đinh ninh đi tiểu thì chợt để ý cửa phòng Dì Linh hình như đang còn mở.
Nhẹ nhàng bước xuống rồi khẽ ghé mắt nhìn vào thì mình vô tình để ý thấy Dì đang ngồi hai chân song song, hơi ngẩng đầu nhưng lại bị một bên tóc chê toàn bộ khuôn mặt, nhìn chăm chăm vào một chỗ trên tấm rền cửa như chờ đợi một người bí ẩn nào đó sắp xuất hiện mà thỉnh thoảng còn đưa tay che miệng ngáp nhè nhẹ trông khá là tự kỷ.
Lẽ nào là một siêu anh hùng nào đó mang nickname “siêu nhân với chiếc quần sịp màu da” chăng?
Mình thoáng chốc cảm giác có đôi chút bất an hiển hiện nên thực không dám gan dạ mà phá hỏng đi khoảnh khắc tơ tưởng mang màu sắc thần thánh của Dì, lẳng lặng vài bước tới cửa phòng vệ sinh, mình vặn chốt nhẹ.
Vô tình khi ấy, cửa phòng đánh “kẹtttt” một tiếng khét lẹt thu hút sự quan tâm của mọi sinh vật quanh quẫn, có cả Dì.
Nhanh như chớp, cái đầu đang bị tóc che đi kia quay ngoắc về phía mình và vừa khi thấy mình là Dì Linh liền vén mảng tóc nhìn thơ thẩn vào mình y như rằng việc mình đứng trước cửa phòng WC để chuẩn bị vào đi tiểu là một sự hết sức lạ lùng vậy.
Bốn con mắt nhìn nhau một chập cũng phải hơn 5s thì Dì bất chợt lè lưỡi khè mình trông yêu cực làm cho những hình ảnh tự kỉ quái đảng vừa rồi của Dì như bị gió thổi bay phấp phới đi đâu mất.
Mình hơi tròn mắt nhưng chẳng biết phải phản ứng sao nên cứ thế đi thẳng vào trong mà nhịp tim thì phải nói là dồn dập.
Vệ sinh xong đi ra mà lần này mình tự hứa với lòng đinh ninh là sẽ nhìn lại về hướng ngồi của Dì và gật khẽ đầu chúc ngủ ngon.Tuy nhiên, mọi sự chợt thay đổi hẳn vì khi vừa bước ra khỏi WC thì mình đã thấy Dì Linh đứng ngay cạnh cửa phòng vệ sinh tự lúc nào.
-Duy…_Dì gọi mình khi mình vừa ra khỏi WC.
-Dạ…_Mình hết hồn đưa tay ôm tim mà đau đớn chăm chú nhìn Dì.
-Gì á…nhát vậy…chuẩn bị xong thì đi ngủ sớm đi nha…mai đi học sớm á…_Dì Linh quan tâm mình với thái độ vô cùng ân cần nhưng mình lại thấy khá quá đáng.
-Con biết rồi…chị Chi đâu rồi Dì…_Mình lườm mắt, gật đầu rồi hỏi lại.
-Chị Chi đi trực…sáng mới về…giống nay nè…đi ngủ đi…_Dì Linh trả lời.
-Dạ…Dì ngủ ngon…_Mình lại gật đầu rồi đi về hướng cầu thang.
Mình chập chững đi lên phòng khép cửa mà biết rằng ánh mắt dòn xét của Dì vẫn dán chặt sau hai mông.
Với tay, mình tắt đèn khi vừa bước vào phòng mà thoáng nhìn đồng hồ lúc đó là 9h50.
Mình ngủ ngon lành, cho đến khi đột nhiên điện thoại mình run ào ạt.
Vốn bình thường điện thoại mình hay để chế độ im lặng và tuyệt nhiên ít khi đánh thức mình dậy nổi mà nay mình lại mở mắt vì nó canh khuya hiu hắt mới đúng là lạ.
Từ từ hướng ánh nhìn đùng đục lờ đờ, mình cầm điện thoại áp sát vào tai.
Mình: A lô…
Đầu dây bên kia: Duy hả…ngủ chưa…chị Chi nè…chị về rồi…
Thoáng nghe thấy tiếng chị Chi từ đầu dây bên kia phải nói luôn là trong tích tắc mình hơi hoảng vì lúc tối ngồi ăn cơm cùng Dì Linh đã được nghe nói rằng phải đến sáng mai chị Chi mới về kia mà.
Mình: dạ…để em xuống mở cửa…
Chị Chi: đi đứng cẩn thận nha Duy…
Mình: em biết rồi…chị đợi lát nha…
Mình tắt điện thoại để nhìn vào màn hình chờ đồng hồ thì lúc đó tầm hơn 12 rưỡi rồi.
Cũng hơi thắc mắc, khuya lắm rồi sao chị ấy không để sáng hẳn về luôn như mọi khi vẫn thế mà lại về canh này làm gì nhỉ.
Chưa nói đến việc mệt mỏi này kia mà chỉ nhắc đến chuyện an ninh nguy hiểm các thứ cũng đã đủ thấy lạ rồi.Khu nhà mình mà cụ thể là cái xóm nơi mình ở yên tĩnh và có múi giờ rất ổn định trước mắt thì đúng là tốt đó nhưng đôi khi nó lại kéo theo nhiều hệ lụy khó lường, thì tất nhiên ban ngày im ắng cực kì nên ban đêm cũng vắng lặng đến đáng sợ, xe bảo vệ hay dân quân gì đó đi tuần theo giờ cụ thể thôi còn hầu hết là để cho chủ nhà tự quản nên không khí phải nói là im phăng phắc, ngay đến cô Trang lúc trước sang đây chơi còn không giấu được nỗi lo sợ thường trực về không gian hoang vắng nữa là.
Chậc miệng khó chịu thành tiếng vì bị phá giấc ngủ ban khuya ngay giữa chừng, mình lững thửng vào phòng vệ sinh rửa sơ cái mặt cho nó bớt cái nét “tối sủa” đang show, nhẹ nhàng trùm cái áo ấm có nón mặc dù hôm ấy trời chẳng có lạnh lẽo gì hết ngoại trừ vài cơn gió man mát ***g lộng thổi bay người xua tan phần nào đó của cái tiết trời hanh khô đáng nguyền rủa hoặc cũng có đôi khi còn góp phần cùng cái không khí nóng ran đó mà thổi phà phà vào nhân thể đầy thách thức.
Bước chập chững xuống cầu thang như một bóng ma áo trùm đầu thầm lặng chỉ hoạt động vào đúng giờ linh, mình thầm nghĩ còn tự thấy sợ bản thân huống hồ là ai khác khi nhìn thấy cái viễn cảnh đầy ấn tượng này, thoáng chốc gần qua phòng Dì Linh mình vẫn cố liếc mắt vào cho chắc chắn như thông lệ phải có mà thầm khấn thần phật an ủi bản thân rằng sẽ chẳng thể nào xuất hiện bóng hình một người con gái ngồi vò tai bứt tóc mắt thơ thẩn nhìn ra ngoài màu đen cửa sổ một lần như ban tối trước khi đi ngủ nữa.
Xuống hẳn tầng trệt với cảm giác vẫn còn lạnh gáy ngay đằng sau lưng, mình cố vặn chốt thật nhẹ cửa chính để hai tiếng kim loại quen thuộc sắt lẹm nhẹ vang lên rồi nhanh chóng bị màn đêm u tối nuốt chửng vào hư không, mình chậm chạp loay hoay tìm giày dép đi ra ngoài sân với cái tướng chẳng khác gì thằng “L” cả.
Vừa bước ra tới bậc thềm đầu tiên, mình theo phản xạ liếc mắt nhìn về hướng cổng, nơi đó hiện đang có một bóng người đứng cạnh chiếc xe tay ga góc tối tối dựa lưng vào một bên trụ tường nhìn vào phía mình.
Đoán biết chắc là chị Chi, mình đi ra mở cổng cười chào rồi để xe chị tiến nhanh vào hông bên của nhà như mọi khi sau đó lù đù khóa cửa đi theo ngay sau chị trên những bậc thềm trước nhà.
Chị Chi như hồi trưa, vẫn là cái váy xẻ công sở và chiếc áo sơ mi của khách sạn nhưng chiếc áo vét khoác ngoài thì không thấy đâu nữa.
Nhìn từ phía sau thì thấy thân người chị khá chuẩn đấy chứ, mông eo khá to và bắt mắt, phần lưng áo thì bị kéo căng bởi phần da thịt bên hông nách ngồn ngộn nhưng phẳng lặng, ngay cả chiếc áo nịt ngực cũng phải chịu sức ép dãn tức đến ngạc thở.Cũng bởi vậy mà đâu khi không ông bà ta đặt ra mỹ từ “Gái Một Con”, chắc nó không hẳn chỉ là danh từ để gọi tên một lớp người đâu nhỉ.
Mãi lim dim mắt lộ rõ nét tà ác ngay sau cái dáng người phụ nữ đầy đặn ấy, phải chăng vì mình còn hãy đang buồn ngủ hay là bởi một lí do nào khác nhỉ, bất giác chị Chi quay lại cười mỉm khẽ thì thầm.
-Duy…vẫn buồn ngủ hả…_Giọng nói đầm ấm nhẹ nhàng vang lên từ ngay trước mặt mang theo một mùi nước hoa thơm tho đầy phảng phất.
-Đâu có chị…nãy cũng mới ngủ mà bị dậy nên…giờ tỉnh rụi…sao vậy chị…_Mình cười híp mắt vui vẻ và cũng cố ém giọng xuống cho hợp hoàn cảnh.
Nói lảng đi là vậy chứ khi chị vừa lên tiếng hỏi chuyện “buồn ngủ” là mình đã biết ngay chị muốn gì rồi, lại muốn nói chuyện cho đỡ buồn đây mà.
Lần trước cũng y như thế, chắc có lẽ thói quen này không phải là kím cớ đâu mà nó có thật vì thời gian sau này thỉnh thoảng mình cũng hay thấy chị Chi ngồi một mình giữa đêm khuya vẻ nghĩ ngợi lung lắm, à với lại lúc trưa trên phòng mình chị cũng có nói “hẹn trước” khi chị làm về sẽ cùng mình nói chuyện gì đó nữa mà.
-À…chị hay thức đêm để trực…động vật ngủ ngày…giờ khó ngủ…ngồi nói chuyện với chị lát nghen…_Chị Chi cười hơi thẹn thùng.
-Dạ…cũng được…mà chị thường hay mất ngủ ha…lần trước cũng vậy…cũng mất ngủ rồi xuống đây ngồi một mình…_Mình cười khì nhưng vẫn tiếp tục bước dài lên lan can ngay sát bên chị.
-Duy…ủa đi đâu á…_Chị Chi hỏi nhỏ.
-Dạ…vào nhà…_Mình ngừng cười vì câu hỏi theo mình là có phần hơi thừa.
-Ngồi đây được rồi…trong nhà mà nói chuyện lớn chị sợ Linh nó dậy…mất giấc…_Chị Chi lắc đầu phân vân.
-Ngồi đây hả chị…gió với…kiểu là người ta đi ngang lại tò mò nhìn vào…_Mình nhìn quanh rồi hích mặt ra hướng cổng.
-Hay ra phía sau đi…bữa chị ra tưới cây thấy bậc thềm ngoài đó sạch sẽ lắm…_Chị Chi đề nghị.
-À…dạ…thôi ngồi đây cũng được rồi chị…_Mình ghét ra ngồi sau nhà ở cái thời tiết này lắm, nó vừa hanh, vừa nóng lại thường hay có gió nồng khô chịu không nổi.
-Ừa…cũng Duy không ha…vừa không muốn ngồi đây xong…chị thì ngồi đâu cũng được…Chị Chi lườm vui mình rồi từ từ bước lên bậc thềm cao nhất ngồi thừ ra trông khá dễ chịu.
-Dạ…hì…giờ này nói chung cũng chẳng ai qua lại nữa…gió cũng đỡ hơn đằng sau…_Mình gãi đầu cười rồi bước chậm lên ngồi gần chị.
Cả hai chị em im lặng ngồi gần nhau với khoảng cách vừa tròn hai gang tay phần vì nóng, phần vì có lẽ ngay từ trong cái ý tưởng tán chuyện của một nam một nữ giữa đêm khuya thế này đã tự nó dễ nảy sinh vấn đề rồi.
Bởi thế nên mặc dù không phải là lần đầu tiên mình ngồi kề chị trước lan can thềm nhà nhưng cuộc nói chuyện này vẫn tạo cho mình đầy đủ những cảm giác ái ngại và cực mông lung đầu óc về những hình ảnh không mấy trong sáng dễ chừng có thể xảy ra…ừm đại loại thế.
Và trong lúc đôi mắt mình vẫn đang dè chừng mọi thứ, nhìn phân vân về hướng cổng thì bất giác mình cảm thấy như có ai đó, là chị Chi đang quay sang nhìn mình.
-…_Chị im lặng nhìn mình cười nhẹ vẻ trìu mến như sắp bắt đầu lên tiếng.
-Dạ…_Mình liếc theo hướng nụ cười ấy mà hỏi vẻ khá ngu ngơ.
-Sáng mai Duy đi học hủm…thức vầy sáng lên trường có buồn ngủ không ta…_Chị Chi vẫn vậy, vẫn luôn quan tâm và hỏi han mình như một người chị với giọng nói thì thầm gần gũi.
-Dạ…bữa trước em có nói rồi mà…bình thường em cũng hay thức khuya…giờ này sớm á mà chị…vô tư…_Mình cười nói trước khuôn mặt ân cần của chị.
-Ừm…chị ở chỗ làm cũng phải thức trực…quen quá rồi…_Chị thoải mái hướng ánh mắt nhìn ra hàng cây bên trái cổng.
-Dạ…mà sao nay chị Chi không ngủ ở khách sạn luôn…sáng hẳn về…về giờ này không sợ hủm chị…lỡ đâu…_Mình quan tâm như một phép lịch sự tối thiểu.
-Cũng tính vậy mà mai chị được nghỉ…về ngủ luôn mai khỏi bị đánh thức…chứ ở khách sạn đúng 5 rưỡi sáng là chuông reo mà…cũng phải về giờ đó thôi…_Chị Chi quay sang nhìn mình rồi lại nhìn ra hàng cây ban nãy chợt cười khá vui.
-…_Mình im lặng cười trừ nhìn bâng quơ đây đó.
Ngay từ lần đầu tiếp xúc với chị Chi mình đã thấy ở chị có chút gì đó khác lạ, chị Chi có đôi mắt buồn lắm mà chắc có lẽ vì cuộc sống bộn bề và hoàn cảnh hiện tại của chị lại đang chất chứa nhiều muộn phiền, nhiều tâm trí cô đơn dẫn đến việc chị thường hay nghĩ ngợi đến mức ngồi thừ ra, chuyện hôn nhân tan vỡ rồi thì việc cu Bo chắc khiến chị cảm thấy nặng nề lắm thay.
Mình lúc đó thấy tội và cũng thấy thương chị nữa.
-À quên…nay em sao rồi…Linh còn giận em dữ hông…_Chị Chi nhướn mài quay hẳn sang nhìn chằm chằm vào mặt mình.
-Hết rồi hay sao á chị…thấy nãy ăn cơm cũng bình thường rồi…hì…_Mình ngẫm nghĩ lại những chuyện xảy ra lúc tối rồi phán chắc nịch.
-Ờ…Linh nó mau quên lắm…ghét đó cái quên đó hà…thấy thương lắm…_Chị Chi cười.
-Không biết mau quên không chứ thấy Dì vừa dữ lại hay đàn áp kinh lắm…_Mình chắp miệng “chậc chậc”.
-Bả thương là bả hay vậy á…_Chị Chi cười tươi.
-À dạ…thương ngộ ghê á chị…_Mình gật đầu lia lịa trước cái chữ “thương” được nhấn nhá khá mạnh của chị khi nói về Dì Linh.
-Ờm…mà sống chung 2, 3 năm rồi có thường hay giận nhau rồi la lớn như sáng nay chưa Duy…_Chị Chi bất giác hỏi nghe khá nhộn.
Câu hỏi của chị làm mình trong giây lát phải chợt lặng người.
Đã gần 3 năm rồi đấy, mới đó mà đã gần 3 năm từ ngày Dì Linh chuyển về sống cùng mình ở đây để tiện chăm sóc các thứ theo lời Ba, nhớ lại thì cũng đã biết bao vui buồn mà hai Dì cháu từng có với nhau.
À mà chuyện nảy sinh giữa mình và Dì Linh á, ôi thôi chuyện vui thì đếm trên đầu ngón chân còn chuyện buồn, quạu, la hét, trây trét, cau có, cự cãi, uy hiếp tinh thần thì nhiều vô số mà nào có dám kể hết ra cho chị Chi nghe, chị mà biết tường tận mọi chuyện thì chắc là mình phải nhảy lầu tự tử vì bách nhục xuyên tâm mất.
Mình thở dài thành tiếng thườn thượt rồi duỗi thẳng cả hai chân, cố gác một chân lên tấm thảm nhỏ trên hè cho êm, chân còn lại mình gác hẳn lên ổng khuyển chân kia thành tư thế nói chung là khá chán nản, vô tư lự.
Nghĩ lại rầu mà cái bản mặt của mình khi đã trong trạng thái rầu rồi thì trông rất ư là tự kỉ, cho tiền cũng chẳng thể nào cười lên được nên dễ đâm lo lắng hay suy nghĩ chờ đợi cho người đối diện.
-Sao thở dài dữ vậy Duy…_Chị Chi cười nhẹ quan tâm mình.
-À…dạ không…trời nay nóng quá chị ha…khó chịu trong người gì đâu luôn…_Mình nói lảng đi.
-Ừm chị Chi ướt lưng áo luôn…Duy ngồi gần có nghe mùi hông…_Chị Chi thản nhiên nói rồi cười thành tiếng.
-Dạ không…không nghe mùi gì hết…mà thường con gái ít nghe mùi…con trai mới hay nghe…_Mình lắc đầu cười mỉm vì cơ bản mình toàn ngửi thấy mùi nước hoa nãy giờ chứ có mùi gì khác hơn đâu.
-Cũng có chứ em nhưng tại phụ nữ bị mùi mỹ phẩm, dưỡng da , phấn son các thứ lấn bớt…chứ ai chẳng có mùi hửm Duy…mà chị phụ nữ góa già rồi…em nói con gái gì hông biết…_Chị Chi nói xong cười tròn vành trông rất dễ mến.
-Em thấy phụ nữ ai cũng muốn mình trẻ…muốn là con gái hết mà chị Chi lại nhận mình già…_Mình nhìn nghiêng vào khuôn mặt chị.
-Thì nếu người khác còn con gái thì người ta nhận là con gái…chị từng có chồng…cũng có con nữa thì con gái gì nữa hà em…mà có mấy ai tự nhận là con gái đâu…_Chị Chi lại cười giòn thành tiếng.
-Có chứ…người trên trển…_Mình trề môi không đồng tình rồi chỉ tay lên trời.
-Ai…_Chị Chi vẫn cười nhưng có vẻ thắc mắc.
-Dì Linh chứ ai nữa…_Mình lờ đờ mắt thất vọng vì chỉ rõ ràng lên tầng 2 mà chị Chi lại không đoán ra được.
-À…Linh thì đúng thiệt đó giờ chưa thấy nó quen ai…từ hồi nó chuyển lên đây…đi làm bên khách sạn…thấy nó hay ghé qua rồi về…chưa thấy ai đèo nó hết…à…có lần nó chở trai thì có…hì…_Chị Chi nói rồi bỗng chốc mắt sáng rực như chợt nhớ ra điều gì đó.
-Ai vậy chị…_Mình tròn mắt theo từng cử chỉ mấp máy môi của chị Chi.
-Em đó…bữa hình như nó chở Duy đi ăn bò kho còn gì…_Chị Chi lấy tay gác lên vai mình.
-À…bữa đó do em còn đau tay…mà Dì Linh vậy không có bồ sao ta…kì ha chị…_Mình chậc miệng thất vọng vì cứ nghĩ bắt thóp Dì Linh đang có bồ chứ.
-Tại nó hông chịu á…có mấy đứa bên khách sạn thích nó lắm…rồi mấy ông bên sắp tour nữa…qua ngóng hoài…mà nó lảng đi không thích…nên không thấy nó qua khách sạn thường xuyên…khi nào lấy sổ sách kê đơn mới qua thôi…sắp tour xong cũng đẩy chú Kiên luôn…_Chị Chi tọc mạch những chuyện mình tuy thấy nhưng không mấy để ý.
-À…hèn gì em thấy Dì ít qua khách sạn…mà vậy chắc Dì cô đơn lắm hén…_Mình xoa cằm nghĩ ngợi.
-Trời…chị có ở chung với Linh đâu biết…em ở chung thì phải biết mới đúng…mà hình như sau này nó qua Anh ở chung với em nó mà…có đứa em bên Anh…nhờ Ba em…à ừm…có đứa em bên Anh á…chắc qua đó…_Chị Chi cười hơi nhạt vì chị ấy nghĩ bản thân nói hơi bị lố.
-À…chuyện này em biết rồi…chắc vậy…hì…chắc muốn sau này qua đó cưới trai Tây á mà…hà hà…_Mình gật gù vì câu troll kín khá kinh nghiệm.
-Duy gan nha…sáng chị nói Linh nghe giờ nha…mà bên làm tour có anh người Mỹ mà…cũng thích nó mà không nghe nó nói gì hết…không biết nói vậy cũng tội nó…_Chị Chị lắc đầu thở dài.
-Thì em đoán vậy…hì…mà chắc tại tính Dì khó chịu quá…nên vậy…_Mình cười trừ vẻ chắc nịch.
-Cũng không biết…mà thôi…nói nó mà nghe được nó xử chị em mình nữa…_Chị Chi lấy tay che miệng cười nho nhỏ.
-…_Mình hùa cười theo chị.
Sau tràn cười đó thì điện thoại chị Chi bất giác reo lên nên mình đành phải ngồi kế bên im lặng hồi lầu để chị nói chuyện điện thoại với ai đó bên khách sạn, đại khái là về việc sắp lịch trực cho ngày mai các thứ và hỏi han chị Chi đã về tới nhà chưa, nghe chừng là một chị nào đó làm chung ca với chị thì phải.
-Duy có bạn gái chưa em…_Chị Chi quay sang hỏi mình sau khi đã nghe xong và cho điện thoại vào giỏ sách.
-Chưa…mà bữa chị cũng hỏi câu y chang…hì…không có chị ạ…mà em cũng không muốn có…_Mình ngạc nhiên lắc đầu cười trừ.
-À ừm…chị nhớ rồi…kể Duy nghe chuyện này…Duy hiểu nhưng không cần phải giải thích gì với chị hết…được chứ…_Chị Chi bỗng nhiên nghiêm túc đến lạ.
-Dạ…_Mình chống tay ngồi ngay ngắn trở lại.
-Hồi trước chị có ông anh họ…nhưng lúc học gần ra trường thì ổng mất…nói chung vì bạn bè rủ rê chơi bời…rồi tìm hiểu đủ thứ bậy bạ này kia nên ổng gặp tai nạn giao thông…nghĩ cũng tội…_Chị Chi nói giọng trầm nghe rất rầu rĩ.
-Là sao chị…tai nạn…_Mình hỏi lại.
-Ừm…thì bị mấy ông bạn xấu rủ đi cà phê ôm, rồi bia ôm á Duy…kiểu con trai mới lớn có nhiều chuyện như là ham muốn mà…ham tìm hiểu nên đi theo tụi nó…vào bia ôm bị mấy nhỏ tiếp viên tiếp bia cho say…mấy đứa bạn của ổng cũng vậy…nên không ai chở về…rồi đi ra khỏi quán chưa đầy 500m là xe tải…tai nạn luôn…_Chị Chi nói ngắt quãng.
-À dạ…hiền thì hiền chứ bạn bè em trước cũng có mấy đứa toàn lui tới mấy chỗ đó…nó không ma túy hay cờ bạc gì…nhưng…nói chung…biết mấy cái đó…_Mình nhìn chị.
-Ừm…nên Duy cũng phải cẩn thận á…vẫn biết là con trai tuổi mới lớn thì hay như vậy…nhưng nói chung không nên lui tới mấy chỗ đó…nguy hiểm với hư người lắm…biết chưa…_Chị Chi nhỏ nhẹ căn dặn mình.
-Dạ…_Mình trả lời.
-Dạ nghe hay lắm…trước chị nghe ba mẹ của anh chị dặn cũng dạ dạ ngọt lắm…mà cuối cùng lại xảy ra chuyện…_Chị Chi nheo mắt nhìn mình.
-Em…nói chung…bình thường…_Mình ấp úng từng từ.
-Ừm…trai mới lớn nói chung…khó tránh khỏi mấy cái đó…nhưng phải biết để không dính vào…nhiều đứa chỗ làm của chị cũng dính dáng mấy chỗ đó…chị không thích Duy như vậy…chị tới đây ở cũng mong là giúp bé Linh với chú quản Duy…_Chị Chi lại một lần nữa gác tay lên vai mình.
-Dạ…_Mình hơi phân vân chút vì chẳng lẽ lại mang thêm một cái gông nữa sao trời.
-Có gì Duy cứ chia sẻ với chị…chị giải thích cho…đừng ngại nha…coi chị như chị thân thiết trong nhà đi…đừng giữ nếp gì hết…_Chị Chi cười với mình vẻ rất quan tâm.
-Dạ…_Mình gật gù khó hiểu mà trong đầu hiện rõ câu hỏi “”Chia sẻ cái gì nhỉ ?” nhưng lại chẳng dám hỏi lại nữa.
-Mấy chuyện đó chị…nói sao ta…hơi ngại nhưng chị từng có chồng…cũng có con rồi…nên gì chị cũng biết…cứ bình thường…_Chắc là chị Chi đọc được thắc mắc trong đầu mình nên rành mạch nói ngay.
Mình chợt nghĩ có lẽ nào chị Chi vì còn suy nghĩ chuyện xảy ra lúc sáng giữa mình và Dì Linh nên bây giờ nhắc khéo không nhỉ, dám lắm chứ không lẽ tự nhiên chị nói về mấy cái chuyện này làm gì.
-Dạ…mà có phải…chị nói với em…là do chuyện giữa em và Dì Linh lúc sáng không…_Mình bặn môi thắc mắc.
-À…không…không…sao em lại nghĩ vậy…không phải…_Chị Chi quơ tay giải thích.
-Chuyện đó là hiểu lầm…em tưởng Dì nói với chị rồi…_Mình lại tiếp.
-Trời…hai chuyện khác nhau mà…chị muốn Duy hiểu là chị coi Duy như người thân vậy…hiểu chưa…nên có gì kiểu…hơi tế nhị thì cứ chia sẻ với chị…bé Linh thấy vậy chứ nó còn con nít lắm…nhiều khi không hiểu nên…ví dụ như sáng nay vậy á…nếu Ba Duy sống chung với Duy thì Duy có người thân lại là đàn ông nên dễ dàng chia sẻ hơn…nên có gì cứ nói với chị…ý vậy…_Chị Chi lúng túng giải bày.
-À…dạ…_Mình tròn mắt vì thấy có chút là lạ.
Nói thêm một lát toàn mấy chuyện liên quan đến việc chị sẽ ở lại nhà mình hơi lâu sợ phiền này kia rồi thì chị Chi khuyên mình vào ngủ sớm vì mai còn phải đi học.
Chị đi trước vào trong nhà còn mình thì từ tốn khóa cửa cẩn thận các thứ rồi vào sau với bộn bề suy nghĩ trong đầu.
Mình vào rửa mặt đi ngủ còn chị Chi thì đi lấy đồ sau đó mới tắm vì lúc bước ra khỏi nhà vệ sinh lên phòng mình còn chào chị khi thấy chị bước ra từ phòng Dì Linh.
Lên tới phòng vì nóng bức nên mình cũng chẳng buồn đóng cửa làm gì.
Bổ thẳng vào nệm mà nhưỡng tưởng cứ ngỡ là sẽ có được một giấc ngủ sâu thật sâu vì cơ thể đôi phần đã trở nên mệt nhừ và đôi mắt cũng đã nặng trĩu từ lâu nhưng không ngờ nằm đó lăn qua lăn lại, trở đầu rồi thì trùm chăn các kiểu cũng không sao vào giấc được.
Ngồi dậy ngáp ngắn ngáp dài đầy khó chịu mắt mình cứ lờ đờ nhìn về góc tối cuối nệm cũng phải mất một hồi khá lâu mãi cho đến khi không chịu nổi vì chán và vì bực thì cuối cùng mình quyết định dậy hẳn.Đứng lên bước vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt các kiểu sau đó bước ra bàn học ngồi mở máy tính đá Fifa.
Thời đó fifa còn khá thịnh mặc dù mấy chuyện bug biếc vẫn còn đầy nhang nhãn, cũng có nhiều người quyết bỏ nhưng được ít lâu lại quay lại với game vì cái tính thách thức và lôi cuốn của môn thể thao vua được ứng dụng vào E-sports.Mình nhớ lúc đó đội hình mình bình thường lắm, chỉ season 10, WC với lại 3 chú huyền thoại thôi so với các gamer nạp tiền vào game thì phải nói chẳng đặc biệt gì được cái là lever cao nên lp thưởng sau trận nhiều cộng thêm lĩnh đủ các quà khi có event cộng với việc chích hút exp của các chú thường và wc khi cấp trên 50 sang cho một chú huyền thoại trong đội nên chỉ số riêng của chú ấy khá cao đâm ra hãnh diện lắm, bạn bè đứa nào cũng khen, đá thì cứ lấy mỗi chú đó cắm chạy rồi ZD mướt rượt mà thôi.Giờ ngẫm lại thấy nhớ kinh khủng.
Bữa đó mặc dù đã gần 2 giờ sáng nhưng Worldtour vẫn còn đông lắm, vào đá ào ào cũng phải tầm 6, 7 trận thì mình bắt đầu chán, chán không phải vì thua bởi mình đá hay lắm mà chán vì mỏi mắt, phòng thì tối còn computer thì sáng đâm ra mắt cứ chảy nước hoài.Được lúc thì mình ra đọc tin tức trên báo mạng.Cũng tầm gần 10, 15 phút gì đó mình nhớ đồng hồ máy tính lúc đó chỉ gần 5 giờ sáng thì bất chợt tiếng bước chân bắt đầu xuất hiện.
Nó cứ đều đặn gõ từng nhịp lên các nấc cầu thang nối từ tầng 2 phòng Dì lên tầng 3 phòng mình và rồi bỗng chốc dừng lại, im ắng khi tiếng động cuối cùng của chuỗi dài nhịp gõ chân vừa rồi đã xuất hiện ngay trước phòng mình, nhẹ nhàng bị màu đen u tối nuốt chửng.
Mình nuốt nước miếng đánh ực một tiếng nơi cần cổ, hướng ánh mắt nhìn ra màn đêm trước cửa.Bao nhiêu thể loại da gà, da cóc cứ phải nói là được đà dựng đứng lên tụ thành cục cục, chẳng biết từ bao giờ mồ hôi trên vầng trán mình đã ướt đẫm rồi lan dài ra cả hai thấy dương mà không biết là vì nóng hay vì sợ nữa.
Bất thình lình từ cái màn đêm u tối ấy đột nhiên thò lò ra một cái đầu phụ nữ với mái tóc dày bồng bềnh nhưng hơi xù thả hờ một bên vai.
-Á…_Mình hoảng hốt giựt nảy mình nhưng chỉ la nhỏ thôi vì thoáng sau là dần dần nhận diện ra chủ nhân của cái đầu ấy ngay.
-…_Dì Linh im lặng ngiêng đầu với đôi mắt hiền từ và cái miệng mở he hé lộ hờ chiếc lưỡi bé tí.
-Dì…làm hết hồn…_Mình thở hơi ra hổn hểnh.
Thấy mình thở hú hồn từng đợt nếu là bình thường thì Dì Linh đã lập tức bay vào troll ào ạt ngay mà chẳng hiểu sao hôm đó Dì lại rất ít manh động, bằng chứng là trước thời cơ ngàn năm có một nhưng Dì lại chẳng tận dụng mà chỉ nhè nhẹ bước chân không tiếng động trên sàn gỗ từ tốn lả lướt trong chiếc áo thun trắng mỏng tang và chiếc quần pijama dài lếch đất vào trong và dựa hẳn lưng vào tường nhìn mình trong điệu bộ thân thể và nét mặt ngây ngô vô cùng.
-Sao giờ này hổng ngủ dạ…làm gì ngồi đó dạ…_Dì Linh nói giọng khá nhỏ nhưng nghe nhõng nhẻo hết biết.
-Dì…con mới dậy…_Mình tròn mắt ngạc nhiên.
-Sao dạ…_Dì Linh vẫn nét mặt đó nhìn mình chăm chăm.
-À…không…không…_Mình ấp úng mà mặt có chút nóng nhẹ chắc là vì đỏ.
-Oáp…ngủ đi sáng đi học mà…Duy khùng…_Dì Linh trề môi.
-Sáng rồi mà…mới dậy…con ngồi lát con đi học luôn…_Mình thì thầm.
-Hôi…hôi…Duy đừng có xạo Dì nữa…sáng đi học mà giờ chưa ngủ hả…_Dì Linh bắt đầu õng ẹo.
-Gì vậy trời…_Mình trố mắt toàn tập.
-Gì là gì…_Dì Linh lườm yêu mình.
-Dì…nay kì vậy…_Mình hỏi mà mắt hơi dè chừng.
-Kì gì…nay Linh đẹp hơn hủm…_Dì Linh cười mỉm chi.
-Cái tính kìa…bình thường đâu vậy…bình thường đâu hiền với con vậy…dữ lắm mà ta…_Mình trả lời thẳng tăn.
-À…Linh đang tu á…bị người ta góp ý nhỏ với chị Chi nên tu cho tâm hồn thanh thản…Duy thấy Linh vầy ok hem…_Dì Linh đá lông nheo bặc bặc.
-Á…con nói tính Dì hơi kì với hơi dữ…à thỉnh thoảng dữ xíu thôi…chứ bình thường hiền và ok lắm…_Mình nịnh đầm vì thấy sát khí từ đối phương đang dần tỏa ra.
-Hôi…mà tui đó giờ vầy mà…tại ai đó khiến tui dữ thôi…từ nay Linh sẽ hiền khô…làm Tấm cho người ta khỏi mách lẻo…_Dì Linh cười bí hiểm rồi mở mắt to đen lay láy chiếu thẳng vào chính diện vần trán mình.
-Con…con với chị Chi nới vui á…không có nói thật…chị Chi này kì ghê…_Mình cười trừ gãi đầu.
-Có sao thì nói vậy chứ Duy…chị Chi nghe Duy nói nên góp ý cho Linh á mà…hì…có gì đâu Duy…_Dì Linh lại tiếp tục chơi điệp khúc nhớt nhớt.
-Thôi…Dì đừng vậy…con giỡ á…ngồi lát 6 giờ rồi thay đồ đi học luôn…mà Dì lên đây chi…_Mình cười vui vẻ với Dì.
-Linh lên đây trả thuu…à thám thính…_Dì Linh mém hớ nên cười tít mắt.
-Thám ai…Mình tròn mắt.
-Cưng…_Dì chỉ thẳng ngón trỏ vào mặt mình.
-Mắc gì thám thính con chi…Dì đi ngủ đi…rảnh quá trời…_Mình nhăn trán.
-Ờm…tối qua lên chuồng sớm nên giờ dậy sớm…rảnh mà…_Dì Linh lè lưỡi trêu mình nhưng với điệu bộ đã bắt đầu điêu ngoa hơn hẳn.
-Vậy Dì xuống dưới đi…con đóng cửa…_Mình lườm mắt.
-Ủa…ai thèm vô phòng mấy người mà đóng…gớm ờm…_Dì Linh méo miệng mỉa mai.
-Ủa ủa…sao nãy nói từ nay hiền mà…làm Tấm mà ta…giờ thấy Cám bớt rồi nha…_Mình cười nhạt đầy thách thức.
-Ứm ứm…Linh lên trên lấy hai cái chậu sen đá qua để trên ban công…lên trên nữa…chứ hổng phải…canh me gì Duy đâu…hí…_Dì Linh giật mình hóa thân vào vai Tấm trở lại.
-Vậy hả…vậy Dì làm gì làm y…_Mình cười khì quay lưng lại với màn hình máy tính.
-Ờ ờ…ngủ y…đóng cửa nha…_Dì Linh vẫn cái giọng lơ lớ ngay đằng sau.
-Dạ…Dì đi cẩn thận…trời tối á…_Mình nhắc Dì.
-Ờm nè…Linh biết rồi…cám ơn Duy…Linh đi đó…_Tiếng Dì Linh yểu điệu dần xa về hướng những nhịp cầu thang nối lên ban công.
Mình ngồi thẫn thờ một lát, mắt cứ nhìn trân trân vào màn hình chẳng cử động trong khi tim thì cứ đập thình thịch không đều vì chẳng hiểu sao khi nghe cái cách xưng hô tên trống không của Dì sao mà gần gũi và có chút gì đó khiến cho mình nóng ran ở mặt.Mình đảm bảo là lúc nói chuyện mình bối rối lắm, không biết Dì Linh có để ý không nữa.
Tắt máy, mình lại nằm nhưng lại nhanh chóng lâm vào tình thế trằn trọc thêm gần nửa tiếng vẫn chẳng thể nào nhắm mắt được nên đành lên ban công kiếm Dì Linh phụ bưng chậu cây gì đó.
Lên ban công nhìn quanh quẫn không thấy Dì Linh đâu nên đành ngó xuống sân thì y như rằng Dì đang ngồi gần cái cây nhỏ hàng bên trái mà tỉa tỉa cắt cắt gì đó.
Nhanh chóng, mình đi xuống tầng trệt và bước hẳn ra ngoài sân thì bất giác thấy một ông ngó bộ cũng lớn lắm rồi, tầm gần 30 đang đứng cạnh xe bên kia đường ngoài cổng như đang đợi ai mà mắt cứ nhìn đăm đăm về hướng Dì Linh đang ngồi.
-Dì…ông kia đi ngang qua đứng nhìn vào nãy giờ kìa…_Mình chỉ về hướng anh đó mà hỏi Dì.
-Hủm…ai đâu…kệ người ta chứ…ngoài đường mà…_Dì Linh đứng dậy nhìn về hướng lão đó sau lại quay lại đứng cầm kéo cắt tiếp.
Dì cắt được lát thì có vẻ như đứng mỏi chân nên đành ngồi lên chiếc ghế chân cao mà thao tác tay tiếp vào các nhánh cây thừa thải hay mọc loại sỉ.
-Thì con hỏi vậy á…mà…ủa…_Mình tròn mắt khi bất giác ngó xuốn phần thân dưới của Dì Linh.
-Ủa gì…_Dì Linh quay sang nhìn mình.
-Dì…Dì có mặc quần hông đó…_Mình bối rối thì thầm vào tai Dì ở cự li gần thật gần.
-Có mà…_Dì Linh vừa nói vừa kéo cao chiếc áo trắng dài quá mông lên cao khi vẫn đang ngồi trên ghế để lộ ra phần bắp dế và da thịt từ háng chân nối thẳng xuống dưới.
Phải nói chân Dì Linh nó trắng và da thì căng mịn kinh khủng chắc là tại Dì cao, nhìn qua từ bắp dế xuống hai mắt cá mình chẳng thể nào tìm nổi một vết đen sẫm màu hay thẹo thọ.
-Trời…quần gì kì vậy…nãy giờ con tưởng chắc mặc quần ngắn…kiểu giấu giấu…ai dè mặc quần…nhìn kì vậy…cái quần này nhìn giống đồ bơi vậy trời…_Mình nhăn trán càm ràm Dì vì chiếc quần vải dù ngắn cũn cỡn nhìn cứ như đồ bơi ấy.
-Hửm…ở nhà mặc gì kệ người ta…sao bạn kì…mà có lộ gì đâu…_Dì Linh nói rồi ngó tay xuống phần háng chân vo ve cọng gì đó thừa tính bức cho đứt rời ra khỏi quần.
Mình nhìn đinh ninh vào tay Dì khi nó đang kéo căng và gần như kéo đứt lìa cọng chỉ thừa màu đen nơi háng chân Dì với cặp mắt sáng long lanh óng ánh.
-Gì á…cọng gì á…_Mình lườm Dì vẻ dò xét.
-Chỉ…_Dì ngước lên nhìn mình khi nghe mình hỏi.
-Phải hông…_Mình nguýt dài thành tiếng.
-Phải…_Dì Linh gật đầu cái rụp.
-Hông giống…ghê quá…_Mình lắc đầu nhè nhẹ.
-Cọng chỉ thiệt mà…nè…_Dì Linh nói mà tay từ từ chìa tới mặt mình vuốt nhẹ khiến cho cọng chỉ đó dính phớt trên gò má mình.
-Á…á…_Mình la ào ào khi bị vật thể đó án ngự một bên cơ mặt.
Nhớ lại thì đây đâu phải là lần đầu tiên mình bị Dì Linh cưỡng ép bôi bẩn những thứ chẳng giống ai lên người đâu mà còn hằng hà xa số những lần khác kinh khiếp hơn nhiều nữa kìa ví như đỉnh điểm là món xoài quét tiết canh mà mỗi khi ngẫm lại mình còn cảm thấy nhờn nhợn nơi đầu lưỡi.
Đau đớn!
Ấy vậy mà sau bao tháng ngày chung sống bền chặt cái tật trây trét đó của Dì vẫn không nguôi đi mà hình như nó còn tắng thêm ở tính quyết đoán và tự phát hơn hẳn.
-Dì…làm gì á…gớm quá…lấy xuống…lấy xuống coi…gớm quá…nhanh Dì…_Mình la oai oái nắm lấy tay Dì lay lấy lay để vẻ dùn dằn lắm.
-Cọng chỉ có gì đâu làm ghê vậy…khùng…_Dì Linh méo miệng lườm nhưng chẳng có động thái gì biểu hiện cho việc sẽ khèo xuống hộ mình hết.
-Dì lấy xuống mau đi…a a a…lấy xuống…_Mình nhăn trán tiếp tục la.
-Làm gớm ghê…_Dì Linh đứng lên nhưng vẫn thờ ơ chân chống chân khụy nhìn săm soi vào mặt mình.
-Gớm gì gớm…nhanh đi…con không muốn đụng vô nó…Dì lấy xuống nhanh đi…_Mình ngày một khó chịu hơn.
-Ờ lấy…khùng gì đâu luôn á…_Dì Linh cuối cùng cũng động lòng nhưng lại cố tình xòe rộng bàn tay áp sát gò má mình nơi hiện vật đang án ngự nhằm mục đích lăn dài nó ra đủ phía rồi mới chịu lấy xuống.
Dì Linh lấy cọng chỉ màu đen ấy xuống khỏi mặt mình xong thì vo ve rồi vứt hẳn vào không khí để nó muốn bay đi đâu thì bay sau đó nhe răng liếc mắt qua lại cười trừ vẻ hối lỗi rất con nít.
Khoảng khắc đó mình tức lắm, tức điên lên được nên chẳng buồn để ý đến bất kì biểu hiện nào khác của Dì Linh nữa.
Mình tức việc hay bị đem ra làm trò cười cho thiên hạ mỗi lần chạm trán với Dì trong tất thảy mọi việc, mà thiên hạ trong trường hợp này là cái thằng mám gái bên kia đường đang lò dò mắt nhìn vào với vẻ hả hê, vừa tức việc mình thường xuyên bị dưới dem yếu cơ lúc nào cũng bị kèo trên là Dì hành hạ bằng đủ loại hình áp bức nhục thể.
Không khí căng thẳng bắt đầu bao trùm tứ phía, mình im lặng nhìn đăm đăm vào mặt Dì Linh với cái vẻ lạnh như băng khiến Dì tắt hẳn nụ cười giả lảng ban nãy.
Dì có vẻ cũng đã phần nào đoán biết được rằng tình hình đang dần diễn tiến xấu đi nên hơi lộ chút bối rối nhìn quẩn quanh.
Tích tắc sau, thở dài quay lưng mình đi thẳng vào nhà bỏ mặc Dì chưng hửng dễ chừng ngạc nhiên lắm, ngạc nhiên vì bị hắc hủi lần đầu tiên khi đối diện với mình.
Bước vào nhà, mình đi lên phòng nằm sà xuống nệm vò đầu bức tóc các kiểu vì bực, vì tức với việc suốt ngày bị chèn ép, vì cái số phận xui xẻo bị lọt hẳn vào cái tròng của Dì.
Mình nằm suy nghĩ lâu lắm mãi cho đến khi điện thoại sáng đèn báo tin nhắn:”Thay đồ rồi xuống ăn sáng đi khùng!” từ số của người mà ai cũng biết là ai ấy.Ngồi dậy với một tràn thở dài thườn thượt mình nhăn nhó nhìn ra hướng cửa sổ khi mà bình minh rực rỡ đã về nơi nơi ấy vậy mà sao lòng mình lại hẩm hiu u tối đến thế này.Đi chuẩn bị thay đồ đạc các kiểu, rửa lại cái mặt, chải lại cái đầu, cầm lấy cái cặp mình bước hẳn xuống nhà mà không quên ghé phòng vệ sinh tè cho nhẹ người cái đã.
Đặt chân trần xuống tầng trệt là đã thấy Dì Linh ngay từ trong bếp với cái tướng quen thuộc hiện đang diện một cái váy xòe bông sẫm khá xinh cộng với chiếc áo hai dây đen ngắn ngủn.
Bước lại bàn ăn ngồi với cái mặt buồn vời vợi, mình chẳng nói chẳng rằng cố gắng giữ cái không khí cực im lặng mãi cho đến khi Dì Linh quay lại trông thấy thì liền cười tươi với mình hết cỡ.
Sau thoáng dọn dẹp Dì Linh bưng đồ ăn sáng và hai ca thức uống lại rồi ngồi vào bàn nhìn mình vẻ lưỡng lự quan sát.
-…_Mình im lặng nhìn Dì với nửa con mắt rồi cúi xuống nhìn tô thức ăn sau đó quay lại nhìn về hướng cầu thang chờ đợi.
-Hủm…ăn đi…chị Chi còn ngủ…nay chỉ không đi làm mà…_Dì Linh cười mỉm chi nhắc mình.
-…_Vẫn kín tiếng, mình cầm muỗng và ăn thật nhanh trước ánh mắt to tròn ngờ ngợ của Dì.
Buổi ăn sáng của cả hai diễn ra vô cùng ảm đạm và yên ắng bởi một kẻ thì chỉ biết cắm đầu nhai còn người kia thì vớt từng muỗng nhỏ cho vào miệng sau đó thì hướng mắt quan sát thành phần đối diện với vẻ nghĩ ngợi mông lung.
Và tất nhiên với tốc độ ăn quỷ khóc thằng sầu và độ vục muỗng ở tầng suất cao thì mình là người xong trước, đứng dậy đầy bản lĩnh mình cầm tô đi lại bỏ vào bồn rửa chén tiện thể súc sơ cái miệng rồi đi thẳng ra cửa chính ngồi mang giày ở bậc thềm cửa rất quyết đoán trước ánh mắt tẻn tò của “kẻ ở lại”.
Quá cool!!
Không thể để ý được là Dì Linh đã làm những gì trong nhà vì lúc đó mình đang ngồi tận ngoài hè và hơn hết là quay lưng đầy kiêu hãnh trong tư thế của một “thanh niên cứng” mà chỉ biết là khoảng chừng gần 10 phút sau thì thấy tiếng Dì Linh bước lững thững ra và đang quay lại khép hờ cửa chính thôi.
-Nay đi sớm tí…để Linh qua khách sạn lấy đồ nữa…_Dì Linh bước lại gần chỗ mình ngồi nói nhỏ.
-…_Mình không trả lời, đứng lên bước hẳn ra gần cổng đứng đợi Dì.
-Hứ…_Tiếng phản ứng nho nhỏ của Dì Linh phát ra ngay đằng sau lưng.
Dì Linh nhìn mình rồi đi xuống hông nhà chầm chậm dắt xe ra gần cổng, dựng chân chống tiến lại tính tra chìa vào ổ khóa cổng thì bất chợt quay qua nhìn thẳng vào mặt mình lờ đờ mắt, sau đó không biết nghĩ sao lại không thèm mở cổng mà bước lè phè tiến lại gần chiếc xe đang dựng leo lên ngồi với vẻ mặt đầy hả hê.
-Giờ Duy im luôn đúng hôn…_Dì Linh nhìn mình đang đứng bên cạnh với đôi mắt lờ đờ của kẻ thụ hưởng.
-…_Mình im lặng mặt lạnh như tiền nhìn Dì.
-Ờ…ai kia im thì tui cũng im à…để coi ai lỗ biết liền hà…_Dì Linh lắc đầu thở dài tiếc nuối đầy xạo sự.
-…_Mình nheo mắt.
Giây phút ấy, mình thì nhìn Dì, Dì thì nhìn xung quanh mà thỉnh thoảng còn khịt mỗi rất tự nhiên như thể mình không tồn tại vậy.
Nghĩ thầm “đã vậy mình đi bộ ra ngõ rồi hú thằng bạn qua chở cho rồi”, tiến về hướng cổng mình lay lay cái ổ khóa to kềnh chắc nịch để xem thử lúc nãy Dì có vô tình mà vặn mở ra chưa, quay lại đi về phía Dì đang ngồi mình tiếp tục lườm nhẹ một cái nữa rồi mới chịu bước vào nhà lục loạt trên bàn dưới ghế quái nhất là vẫn không tìm thấy cái chìa còn lại đâu cả và rồi khi đang hí hoáy cắm đầu lục tới lục lui thì Dì Linh bên ngoài hú to inh ỏi.
-Ê…ngoài cái này ra…cái còn lại không kiếm được đâu…giấu rồi…_Trên tay Dì Linh cầm cái chìa khóa cổng ban nãy.
Vẫn không tin, mình cúi xuống tìm thêm dăm chỗ nữa nhưng cũng chẳng thấy đâu nên đành nghiến răng đứng dậy bước ra ngoài sân đứng cạnh chiếc xe Dì đang ngồi với vẻ mặt chán nản không thể tả của kẻ thua cuộc.
-Tưởng qua mặt được tui hả…cùi cùi lắm nha hông…nói gì đi…Linh mới chở đi học…_Dì Linh thể hiện vẻ mặt sung sướng của kẻ nằm đằng chui trong cuộc đấu trí.
-…_Mình vẫn ngậm miệng nhìn đăm đăm vào Dì.
-Giờ hông nói nữa thì nay ở nhà…bị nay Linh cũng hơi mệt trong người á Duy…con gái mà…ốm yếu dữ lắm…_Dì Linh dùng cổ tay chạm nhẹ đều quanh trán rồi thở ra điều mệt mỏi.
-…_Mình nhăn trán bức xúc hết cỡ.
-Vậy thôi…Linh vào nhà…Duy ở chơi…_Dì Linh bước xuống xe ngoáy đít tung váy chuẩn bị bước vào nhà.
-Dì…Dì nghĩ sao cái đó mà đem trét lên mặt con vậy…ở dơ quá thể…mà bây giờ còn bày đủ trò nữa…mệt quá…_Mình nạt Dì khá lớn tiếng.
Dì Linh vừa nghe mình lên tiếng thì lập tức quay mặt lại chống nạnh cười mỉm như thể đã đoán trước được tất cả những gì sắp xảy ra và rằng việc mình lên tiếng là điều hiển nhiên.
-Cọng chỉ mà ông khùng…có gì đâu hông biết…cọng chỉ mà…_Dì Linh vừa cười vừa trợn mắt làm vẻ hung dữ không thua kém gì mình.
-Ai biết được…thấy là hổng giống rồi á…sao mà Dì ở dơ dữ vậy…_Mình ghét nên cố tình nhắn mặt.
-Cái đó…cọng chỉ…cọng chỉ…nghe chưa…_Dì Linh cãi cùn vì bằng chứng đã bay đi đâu từ ban nãy rồi.
-Cọng chỉ hả…đâu…ừ thì chỉ…nhưng nó…nó ở…cái lấy trét lên mặt…nghĩ sao vậy…_Mình gật đầu rồi hỏi ngược lại Dì.
-…_Dì Linh im lặng ngước mặt, môi he hé nhìn lên trời vẻ nghĩ ngợi.
Mình lúc đó đắc ý lắm, mấy khi có thể tay đôi nói lí cho Dì phải cứng miệng đờ đẫn ra như vậy lại còn không dám nhìn thẳng vào mặt mình nữa chứ, phải nói là chiến thắng oanh liệt khi mà tuổi đời mình còn quá trẻ…khửa khửa khửa.
Nhân cơ hội đang ở kèo trên mình không để cho Dì kịp thở thêm một nhịp nào mà bồi luôn cú tiếp.
-Đúng hông mà Dì nhìn trời…không hiểu được Dì luôn…haizzz…_Mình tuy bề ngoài làm ra vẻ oan uổng lắm nhưng trong lòng lại vô cùng sung sướng.
Thiên địa xoay vần, những tưởng Dì Linh keo này chắc hẳn sẽ phải ôm quả rầu dài lâu mà uất hận tự dằn vặt nhưng ai dè chỉ sau câu nói bóng gió của mình độ vài giây là Dì liền tung lời đáp trả vô cùng dã man và không kém phần trần trụi.
-Ừm…Duy nói đâu phải không đúng…là chưa đúng hẳn hôi…cái đó là lông đít á…dài với nhiều quá nên Dì kéo lên thắt bín cho gọn…ai dè có cọng lạc nhịp nên mới bị…à bị chòi ra nên tui bứt…tui trét á…_Dì Linh vừa nói vừa gật gù nhẹ trông ngây thơ lắm mợi.
-Thô bỉ…lông đít…gớm quá…nghĩ ra tới đó luôn…_Mình há hốc mồm miệng như không thể tin.
-Nghĩ gì…hông tin coi lại nà…coi lại nà Duy…_Dì Linh nhảy qua bệ xe đứng ngay trước mặt mình rồi thì cứ lấy tay giả bộ tốc váy lên khè mình liên tọi.
-Á…Dì xê ra…á…đừng lại gần..mất vệ sinh…_Mình lùi lại vài bước hét inh ỏi.
-Hôi mà…coi miếng y mà…coi miếng y…năn nỉ…_Dì Linh nhảy tưng tưng miệng không giấu được nụ cười.
-Thôi Dì…á…thôi…_Mình dậm chân xuống đất nạt Dì.
-Thôi gì…cho công bằng mà…_Dì Linh lè lưỡi khá cute.
-Con nói công bằng…được chưa…mất vệ sinh…_Mình lườm Dì.
-Vầy sao công bằng…à…Linh hun cái huề nha…_Dì Linh mắt sáng rực đầy nham hiểm.
-Vậy hả…mà thôi…Dì lần trước hun má con làm nước miếng nhễ nhãi đầy mặt…con còn nhớ…_Mình đầu tiên thấy cũng hay nhưng sau đó lại nhớ về quá khứ, chợt ớn lạnh.
-Hun phải vậy chớ…nước miếng nhiều nhiều…lại đây hun miếng…Duy…_Dì Linh bước nhanh lại gần mình.
-Á…_Mình vứt cặp quay lưng bỏ chạy.
Mình vừa thoăn thoắt chạy vừa ngoáy mặt lại nhìn sau lưng khi mà những bước chân đủng đỉnh của Dì Linh ngày một rõ và gần hơn.
-Duy…Duy…hun…hun miếng…_Tiếng Dì Linh nhõng nhẽo lẫn trong gió.
Tự nhủ phải tăng tốc thật nhanh chứ với cái thân thể còn nhức mỏi nhiều chỗ như vầy mà cà lếch cà lếch chắc không khéo mà “bỏ mạng” mất, mình chạy ào ra sau rồi thông qua hông để xe lẳng lặng bước về phía trước sau đó tìm một góc kín nơi gần các chậu kiểng mà ngồi lọt thỏm quan sát xung quanh.
1 phút chưa thấy gì nhưng 2 phút sau không ngoài dự đoán, cuối cùng thì cái bóng cao cao của Dì Linh cũng từ từ xuất hiện với khuôn mặt cau có và láo liên nhìn tứ phía tìm kiếm mình.
Từ từ Dì đi ra giữa sân, đi lòng vòng lần mò kĩ càng bước tới những chậu kiểng bên tay phải mà hí hỏm nhìn nhìn ngó ngó.Lúc nãy chắc là Dì đã tìm sơ phía sau rồi cộng với việc bây giờ khi đã rà soát kĩ một bên thì chắc cú Dì đã đoán biết được mình chỉ còn có thể trốn bên trái mà thôi.Từng bước chầm chậm trong đôi giày búp bê đỏ chóe, Dì tiến lại gần những chỗ kín có thể núp bên hàng kiểng mình đang ngồi với vẻ đắc ý lắm và rồi khi lần lượt những khoảng trống được thiên nhiên ưu đãi đã được Dì lần lượt ngó qua, chỉ còn lại đúng chỗ mình ngồi trong hóc thì y như rằng một chiếc xe 4 bánh từ trong hẻm đi ra cán phải một hòn đá nhỏ ven đường, khiến nó bị ép bắn vào cánh cửa cổng nhà mình.
…Boong…
Cánh cửa cổng kêu vang thu hút sự chú ý của cả mình và Dì Linh, mọi ánh mắt đều hồ hởi đổ dồn vào cái tiếng động to oành ấy mà gần như quên mất nhiệm vụ hiện tại của bản thân.
Nhanh chóng khi chiếc xe vừa mất hút sau đường lằn cuối cùng nơi viền gạch cây trụ cổng thì lập tức mình láo liên mắt định vị ngay chỗ đứng hiện tại của Dì Linh mà chẳng biết tự lúc nào Dì đã bước qua khỏi chỗ mình đứng tiến về đường luồng tính ra đằng sau.
Khuôn mặt Dì ngây ngô nhìn quanh quẩn lần cuối hàng kiểng bên trái từ ngoài nhìn vào khỏa lấp và che đi phần nào ánh nắng ban mai đang nhẹ nhàng chiếu xuyên qua từng kẻ lá, ánh mặt trời và cả màu sắc tươi sáng của các bông hoa chớm nở trong giây phút bị nhòa hẳn đi như trong một bộ phim trắng đen mà nhường chỗ cho màu da, màu tóc của người con gái ấy.
Bất giác tim mình ngừng đập, không gian ngừng chuyển động, đâu đó vang lên lời hát và những giai điệu thấu lòng người nghe.
Em đẹp “hơi xài” son phấn
Duyên thầm xinh thật xinh rất hiền
Không quần Jean giày cao gót
Em chọn riêng mình em…cái đầm xòe … duyên dáng
Giống như hoa kia bên thềm, ngát hương không khoe sắc màu
Ngàn đóa hoa đang rực rỡ không sánh bằng
…
Người đẹp rất xinh hay vì anh đang
Ngập tràn hạnh phúc bên em bừng lên khúc xuân xanh ngời
Người con gái Việt … mặc cái váy đầm
…Hu ơ hu ơ hu ơ Hu ơ hu ơ hu ờ
Mình như chết lặng, thân người cứng đờ không thể cử động mà mắt thì mở không chớp hướng về khuôn mặt thiên thần đang nhìn ngơ ngác kiếm tìm hình bóng của một good boy nào đó.
Phải chăng cái thứ mà thân thể mình đang cảm nhận chính là “tình yêu sét đánh” mà giang hồ vẫn hay đồn đại, nếu quả thật cái thể loại đang khiến cho mình run lên bần bật chính là thứ “sét” ấy thì phải thú nhận luôn lần này không phải là lần đầu tiên mình bị Dì “đánh” cho bung cành mà còn là vài lần trước đó nữa.
Cảm giác đó phiêu lắm, tay chân và đầu óc cứ là đà chốn nào không cụ thể đến mức trong khoảnh khắc mông mình chạm nhẹ vào một chậu kiểng nhỏ ngay sau lưng chẳng hiểu từ đâu ra khiến nó xoay vòng và lăn cành cạch tạo thành tiếng.
Như đã được cài đặt sẵn, cái dáng người con gái ấy như robot quay lại nhìn về hướng mình đang ngồi, nơi vừa phát ra tiếng động rồi nhanh chóng chạy hí hửng lại đứng trước chỗ ẩn núp của mình dòm dòm ngó ngó.
-Ra đây…hì…ra đây…_Dì Linh cười tươi roi rói.
-…_Mình há họng ngồi chưng hửng nhìn chăm chăm vào mặt Dì.
-Muốn Linh vô đó hả…từ từ…_Dì Linh tròn mắt nhìn mình sau đó thì như chợt hiểu ra nên liền bước hai bước vào chỗ trống cạnh vài chậu kiểng một cách ngon lành đinh ninh tính vào ngồi kế mình.
-Khoan…con ra…_Mình giơ tay lên lắc lắc.
Đứng dậy mình bước ra mà mặt thì cứ đỏ ửng bối rối nhìn Dì Linh với vẻ thăm dò, lúc đó thiết nghĩ điều mà mình đang mong muốn đã quá rõ ràng, một nụ hôn từ Dì mang tính chất “hãm phê” dù là có bị nước miếng trào dâng nhễ nhại đầy hai má đi chăng nữa.
Nhưng trời luôn phụ lòng người, lúc không thèm thì cứ đến ầm ầm còn khi người ta muốn thì chẳng lần được đâu ra, Dì Linh trái hẳn với câu nói hù dọa ban nãy, từ tốn bước ra sau lưng khẽ khàng đặt tay lên hai vai đẩy mình đi sềnh sệch.
-Nay là ngày đầu tuần…Duy khùng đi học…nhanh nhanh…_Dì vừa đẩy mình vừa nói phong long như con nít.
Đầu mình lúc đó khá rối, đứng mở cổng mà cứ mãi đấu tranh tư tưởng về những hình ảnh lúc nãy, “Có lẽ đó chỉ là sự rung động nhất thời của các đấng mài râu trước một hình ảnh xinh xắn mà thôi” tự nhủ.
Cả hai sau đó cùng lên xe và chẳng mấy chốc lả lướt ra khỏi con ngỏ nhà mình, trên đường đi quen thuộc với những hàng cây xanh gió thổi mát rượi trái hẳn ngày hôm qua nóng nực oi bức.
-Dì Linh khùng…_Mình vịn eo Dì nói nho nhỏ.
-Hửm…gì Duy mò dú…_Dì Linh hơi ngoáy về phía sau.
-Gì mà dú…con để tay ngay eo Dì mà…_Mình gằn giọng.
-Nói vậy trúng đâu trúng…mà sao…chiện gì…_Dì cười hí hửng.
-Dì…sao Dì khoái trét con hoài dạ…bỏ đi…gớm lắm…_Mình ngao ngán.
-Ai Linh thương…Linh mới trét chứ…dễ gì…_Dì Linh lè lưỡi với mình qua kiếng chiếu hậu.
-Gì mà thương mới trét…_Mình thắc mắc.
-Chứ không thương mà trét chúng qánh Linh sao…ai can…hủm…Duy can hen…_Dì Linh nói nghe trớt qớt.
-Hứ…Dì mơ đi…con hùa thêm…_Mình hứ cái rõ kêu.
-Ờ…biết mà…mà nè…nhích đít lên xíu y…_Dì thì thầm.
-Dạ gì Dì…sao…_Mình lúng túng vịn vai Dì nhích mông lên vì nãy giờ hình như mình ngồi lên váy Dì thì phải.
-Mấy người ngồi vậy váy Linh bị kéo lên…nãy giờ làm lộ quần lót người ta còn hỏi nữa…_Dì Linh nhích người chỉnh váy rồi quay hẳn ra sau liếc mình vẻ khó chịu nhẹ.
-Á…con…hông biết…được chưa Dì…_Mình giật mình nhìn xuống coi mọi thứ đã ổn chưa.
-Òi…được òi…_Dì Linh lắc người làm cả xe nghiêng theo.
Dì chở mình đến trường dặn kĩ càng khi nào sắp ra về thì nhớ gọi báo trước để Dì đến đón tại sợ quên rồi mới quay xe đi.
Mình nhớ lúc đó hình như là tuần thứ 3 của tháng 8 thì phải, trường vào học trước thế thôi nhưng đến tháng 9 mới khai giảng lận nên thứ 2 đầu tiên vào nhắc nhở mài nheo some lắm.
Mỗi lớp được xếp ngồi từng khu vực cụ thể để tiến hành chào cờ, mình thì đến tương đối muộn nên lên lớp quẳng cặp là nhảy xuống sân luôn chứ chẳng để ý nhìn ngó nhìn nghiêng ai hết.
Xuống tới nơi thì cứ gọi là thấy ghế nào trống là ngồi vào luôn thôi chứ có thời gian đâu mà chú trọng kiếm mấy thằng bựa trong lớp chém gió nữa.
Ngồi nghe lần lượt thầy Hiệu trưởng, Hiệu phó, Giám thị bụng bia rồi thì Tổng phụ trách răng đe nhắc nhở các thứ, thông báo về các hoạt động.Phần mình tối qua ít ngủ phần vì phải ngồi dưới cái nắng hiu hắt và gió thoảng nhè nhẹ lại chẳng ai nói chuyện làm mình không khỏi buồn ngủ mà mơ màng nhớ về những hình ảnh lúc sáng-hình ảnh về người con gái ngây thơ mang dáng dấp thiên thần trong tà váy xòe bông hoa lá.
-Duy…tối qua thức đêm thức hôm học bài, làm bài tập hả mậy…cái thằng vậy mà được…có tương lai…anh like chú…ha ha…_Tiếng thằng Trường cách mình 3, 4 ghế hướng phía trên vọng xuống the thé.
Mình lờ đờ ngước mắt nhìn thẳng về nơi vừa phát ra tiếng động thì quả thật là nó chứ chẳng ai vào đây nữa, quái nhất là nó học lớp khác mà cớ sao lại chui qua lớp mình ngồi ngon lành bảo đảm phải có lí do nào đó khiến cho y nông nổi như vậy.
Liếc mình nhìn qua người ngồi kế bên nó thì bắt gặp ngay ánh mắt tò mò của nhò Yến đang nhìn xuống khiến mình giật bắn cả “cửa mình”, rồi hiểu luôn, nó qua lớp mình ngồi để địa nhỏ Yến đây mà.
-…_Chỉ cười nhẹ với nó chứ chẳng dám nói gì vì bất giác mình có cảm giác lành lạnh sóng lưng.
Sau buổi chào cờ tất cả các học sinh vào lớp để sinh hoạt chủ nhiệm rồi ra chơi sau đó lại vào học ba tiết cuối nói chung bình thường chẳng có gì để kể ngoài trừ hôm nay bàn mình chỉ có 2 người là mình với Long đệ còn nhỏ con lai An nước bông thì vắng có phép ngay buổi học đầu tiên chẳng biết vì lí do gì.
Tan học mình ra đứng trước cổng trường đợi, lát sau thì Dì Linh đến đón vẫn với cái đầm xòe y như hồi sáng, hơi ngạc nhiên tẹo nên vừa leo lên xe là mình liền ghé tai hỏi nhỏ Dì.
-Ủa…sáng giờ Dì chưa về nhà hả…_Mình vịn eo Dì.
-Ừa…qua khách sạn làm sổ sách tới giờ luôn á…sao biết à…đồ mặc hủm…_Dì Linh hơi quay đầu về phía sau.
-Dạ…_Mình gật khẽ.
-Nay ăn cơm mua bữa nha…nhóm chị Chi có đứa nghỉ đột xuất…chị phải qua đó trực luôn rồi…_Dì Linh nói khi xe đã chạy được dăm ba mét.
-Dạ…mà sao có người nghĩ là thấy chị Chi đi trực thay không vậy Dì…_Mình tò mò.
-Cái đó bên nhóm chỉ sắp xếp…Dì Linh đâu biết đâu…mà cái con bé đó bị trừ lương hoài không sợ…nghỉ hoài…nó nghỉ thêm 2 bữa nữa là đủ bị đuổi rồi…_Dì Linh chán nản.
-…_Mình im lặng nghĩ ngợi đôi chút.
Chắc là chị Chi làm trưởng nhóm hay gì đó nên có thành viên nào vắng mặt thì chị phải đi trực thay.
-Nay học sao…có bị ốc vịt hông á…_Dì Linh bất giác ngước đầu hỏi mình.
-Nghĩ sao vậy…con học mà 0 điểm…_Mình dè bĩu ra mặt.
-Ai biết…địa gái miết thì đầu nó khùng liền học hành gì…_Dì Linh buông lời xỉa xói.
-Con địa ai đâu…_Mình thở dài ngao ngán.
-Ờm…ở chung với Linh riết thấy Duy ái ái…_Dì Linh gật lấy gật để.
-Vầng…về lẹ đi Dì…đói quá…_Mình lay nhẹ eo Dì.
Vừa lay xong là Dì Linh liền vít ga chạy vèo vèo không kể số gì ai làm cho mình ngồi phía sau phải bấu chặt Dì mà tâm trạng thì vô cùng hoảng loạn.
Về tới nhà mặt mình cắt không còn giọt máu phần vì đói phần vì gió tạt đến mức khi đã yên vị trên cái ghế dựa phòng ăn mà chân mình vẫn còn run bằn bặc.
Chẳng buồn rửa mặt, mình đợi Dì Linh bóc đồ ăn ra từ mấy cái bọc giấy bạc kín là tạp ngay.
Đúng là giấy bạc có khác, giữ nhiệt cực tốt, bỏ vào miệng từng miếng mà vẫn còn nóng hôi hổi.
-Duy ăn xong để đó lát dậy dọn cho…Linh lên ngủ cái…tối qua không ngủ được mà sáng còn dậy sớm nữa chứ…nãy còn sổ sách giờ đuối quá trời quá đất…khỏi gọi dậy nha…_Dì Linh đưa tay lên miệng ngáp dài rồi lững thửng đi thẳng lên hướng cầu thang.
Mình ngồi ăn chầm chậm cũng chừng hơn 15 phút thì xong, đứng dậy mình dọn dẹp, bỏ phần đồ ăn của Dì vào ***g đậy cho kín để giữ ấm các kiểu sau đó đi ra khóa cửa chính rồi lên phòng bỏ cặp với thay quần áo cho mát mẻ sẵn tiện mang đồ sạch xuống tầng hai tắm luôn vì cái thời tiết thưở đó nóng không thể tả.
Đi xuống nhà vệ sinh, mình đẩy cửa vào với tiếng thở dài đầy mệt mỏi thì y như rằng chợt thấy một bóng đen đang ngồi thù lù ở bồn cầu nhìn ra.
Cái tướng người ấy đang một tay chống cằm một tay vắt ngang hai gối nghĩ ngợi gì đó trong khi quần chip đen thì đã kéo xuống tới lưng chừng hai ống chân tự bao giờ.
Là Dì Linh.
Giây phút 4 con mắt to tròn nhìn nhau khiến cho thời gian của ngày hôm ấy tiếp tục dừng lại một lần nữa mà nhường bước cho cảm giác ngỡ ngàng e thẹn bủa vây tứ phía.
Hết chapter 30
Đăng nhận xét