Dì tôi là một teen girl - Chapter 17


Chương 17 - Tương đương chap 47 - 50 của phiên bản gốc

Khi nói “tiến lại gần Dì Linh” thật chất là cũng có hơi quá đà về sự tự sướng cũng như đề cao bản thân vì lúc đó mình còn xỉn kinh khủng tay chân thì quờ quạng chán chê lắm bởi hơi men tuy chỉ vừa mới phát huy tác dụng là đã được kiềm chế bớt bởi một giấc ngủ nhanh nhưng rất tiếc là nó lại quá ngắn thì làm sao có thể bình thường như người đi đường được.

Cũng chính vì cái thiu thiu quá đỗi ngắn đó đã khiến cho đầu óc mình bắt đầu inh ỏi bởi những tiếng ve sầu kêu râm ran trong đầu chẳng biết từ đâu và cả sự ì ạch mỏi nhừ từ hầu hết các cơ đến mức uể oải khiến mình chán suy nghĩ và lười di chuyển.

Người ta nói “Rượu vào thì lời ra” hầu hết là theo hàm ý nghĩa đen nhưng với riêng mình thì dù các bạn có “khám” và “phá” theo nghĩa nào đi chăng nữa thì cũng chẳng bao giờ đúng cả vì một khi đã có chút hơi nồng vào người thì thường mình rất ít nói, không phải là không biết nói gì mà là cứ hễ mở miệng ra là lại thấy mệt, thấy mỏi và thấy đầu óc nhức nhối kinh lắm.

Không biết là xấu hay tốt nhưng theo mình nhìn nhận thì điều đặc biệt đó đang tức thời phát huy tác dụng đấy thôi.

Chẳng cần nói chi đâu xa mà điển hình là các bạn thử theo dõi trường hợp lúc đó của mình mà xem.Chỉ cần mở miệng nói một vài câu lu xu bu là Dì Linh mặc dù đang say nhưng nếu nghe được âm thanh gì đó mà bất giác vùng dậy quờ quạng trong vô thức thì phải nói luôn là đã chẳng có **Chap 47** này.

Mình không hiểu tại sao cái cảm giác hừng hực và tò mò của cái đêm thần thánh thưở nào lại hiện về trong mình và chợt bùng lên một cách dữ dội như vậy.

Có phải chăng một chút men nồng trong người đã cấu thành nên mình của lúc đó-một thằng con nít ham khám phá và bất chấp cái suy nghĩ sẽ bị phát giác hay là cái khoảnh khắc mà thính giác của mình tiếp cận được mùi hương từ cái áo nịt ngực của Dì Linh chăng – cuồng dâm sinh hoang tưởng.

Ừm, có lẽ là nhờ vậy nên mình chẳng còn thấy sợ nhiều như lần đầu.

Ngoài ra cũng có thể là vì tiếng ngáy của Dì nó sao mà trong trẻo và đều đặn quá hơn cả cái đêm hôm đó khiến mình tăng phần gan dạ và rằng trong Dì giờ đây Bia đang thể hiện quyền uy cũng đâu có kém những gì mình đang phải gánh chịu.

Trong bóng đen dày đặt mọi thứ trở nên tăm tối và không thể lường trước được mà chỉ biết loay hoay mò mẫm trong hi vọng đụng chạm nhỏ nhoi nhưng sâu sắc.

Tuy là Dì Linh nằm rất gần mình thôi nhưng cái cách mà mình muốn tiếp cận không hoàn toàn như các bạn nghĩ đâu.Bộp chộp thật, gan dạ thật nhưng mình vẫn muốn an toàn nhất có thể.

Mặc dù cả hai đang trong tình trạng say xỉn nhưng mình vẫn muốn xem xét thật kĩ lại Dì đang nằm chính xác là chỗ nào và tư thế ra làm sao trước khi làm một điều gì đó.

Mọi thứ theo mình cần bắt đầu ở sự nhẹ nhàng vì sau đó có thể chính nó sẽ làm thăng hoa cảm xúc khi có được đối phương hoặc giả là có được điều mình muốn.

Như còn chút gì đó lưu lại trong tiềm thức và cả khả năng lần mò không giới hạn mình nhanh chóng chạm tay vào một phần trên thân thể của cái thây sống đang ngáy đều đều ấy.

Là tay, phần thịt trên bắp tay Dì ở cái góc độ không như suy nghĩ của mình.

Quái thật, lúc nãy khi đẩy Dì sang bên rõ ràng là tay đang để song song với thân người vì lúc đẩy mình đã cố gắng chỉnh như vậy để đoạn lăn một nhịp sẽ dễ dàng hơn cớ sao bây giờ lại ra cái dáng như đang bơi ngửa thế này nhĩ.

Chắc là nãy khi mình dùng chân đạp qua chị ta bị đánh thức thấy bị vướng nên vô tư duỗi thẳng tay lên đây mà.Chỉ có thế là hợp lí và chính đáng với cái đầu óc đang không muốn nghĩ ngợi và long ta bong của mình lúc ấy.

Cơ mà nó mát thật.

Da thịt Dì Linh mát quá đỗi, chạm tay vào cứ như là đang chạm vào một miếng thịt để dưới ngăn giữ lạnh của tủ đá hoặc giả là như đang sờ vào thân thể của một thiếu nữ trầm mình sâu dưới làn nước êm dịu, mát lạnh với hai bày tay thả rơi ở tư thế thoải mái nhất vậy.

Một thiên thần sa ngã ăn phải trái cấm nên bị trục xuất chăng.

Chẳng kịp để ý nhiều làm gì vì đơn giản mình chỉ cần biết là Dì đang nằm xỉn lè phè ở đó và bắp tay Dì nó rất là mát, thế thôi .

Sụp đổ hoàn toàn như một tòa kiến trúc cũ kĩ mình nhanh chóng đổ gục xuống nệm trong tư thế thả lỏng toàn thân mà nhanh chóng chui rúc vào bắp tay tức phần nách của Dì.

Đừng hỏi tại sao lại như thế vì đến bây giờ mình còn không hiểu được mục đích của cái hành động điên rồ ấy mà.

Cứ dụi đầu vào nách và ngoáy đầu nguầy nguậy như một thằng con nít để cho cái mát mẻ trên bắp tay Dì xoa đều cả mặt nào là má, mũi, miệng, trán cứ lần lượt chạm vào phần da thịt đầy mầu nhiệm ấy.

Tiếng ngáy vẫn vậy, vẫn tạo sự bình yên cho màn đêm thao thức và chẳng thay đổi mặc cho cái thằng nhóc say xỉn đang mãi mân mê cái nách của Dì như một món đồ chơi đích thực.

Cặm cụi làm cái điều chẳng giống ai nhưng với mình lúc đó thì việc chui rúc làm cho mình thấy khoan khoái và thoải mái đến lạ.

Cảm giác như muốn đánh thức Dì dậy mà nghịch chung cho vui vậy.Muốn nghe tiếng cười của Dì hay cái điệu ha hả mỗi khi Dì xoáy đểu mình không thương tiếc.

Buồn, ừm đúng.

Lúc ấy mình thấy buồn.Cái buồn mà chỉ những gã cô đơn khi ngấm men nồng mới có thể hiểu nỗi.

Sau một hồi trây trét với những xúc cảm xoay vần thì phần da thịt thần thánh ấy cũng dần trở nên ấm nóng hơn có lẽ vì nó đã ma sát quá nhiều nên một phần nhiệt từ mình cũng góp phần khiến nó trở nên như vậy.

Lại ngước đầu nhìn lên hướng trần nhà.

Dưới con mắt của một thằng say thì dường như mọi thứ trở nên mông lung lắm mà cũng đừng quá vội gán tất cả lên đầu thằng say này trong khi đèn điện thì đã được tắt hết nên bảo sao trông cứ mờ mờ ảo ảo lung la lung linh.

Đang mải mê ngắm nghía thì bỗng nhiên chân mình lại chạm vào một thứ gì đấy, một thứ rất quen thuộc khiến mình thêm một lần bận tâm suy nghĩ về nó trong đầu.

…Lại là nó…

Tiếp tục dùng mánh cũ để gắp cái vật ấy vì mình chẳng còn muốn ngồi dậy nữa có lẽ vì hết sức hay là không muốn xa rời cái thân xác kia thì mình chẳng thể nào xác định nỗi.Chỉ biết là cứ muốn nằm ì ở đấy thôi.

Lần này thì nhanh hơn hẳn vì chỉ trong tích tắc các ngón chân đã chuyến nó sang tay mình.Chiếc áo ngực thần thánh.

Một phản xạ tự nhiên để đoán biết vật thể khi đã đánh mất hầu như thị giác là đưa lên mũi ngửi ngay lập tức.Vẫn là cái mùi ấy- cái mùi thoang thoảng dịu nhẹ của nước hoa và sư nồng nàn kích thích của hương vị phái yếu.

Thật đê mê và khó tả.

Mình như say đắm và phần nào quên mất rằng chủ nhân của nó đang nằm ngay kề bên mình và mình thì đang khoan thai thực hiện hành vi “thính râm” lên cái vật không đồng sở hữu này.

Lạ đời thay.

Giữa đêm khuya thanh vắng bất chợt bùng lên một giọng cười man rợ khiến cho mọi vật đều lắng tai nghe và theo dõi động thái tiếp theo của chủ nhân nó.Là ai cười vậy.

Vâng, chính là anh ta, chính anh ta là chủ nhân của tràn cười man dại đó-Duy đù đù cái tên nói lên tất cả và không chỉ có thế vì ở cuối chap này hay chính xác hơn là đầu chap sau mình sẽ còn nhận thêm một biệt danh mới.

Một biệt danh thay hẳn cái nickname đáng nguyền rủa kia.

Mình cười, cười như một đứa con nít, cười rất to và không sợ Dì thức dậy.

Chẳng hiểu sap lúc đó mình lại cười nữa vì nếu nói mình tả lại thật chính xác cảm xúc điên khùng ấy thì thà xử bắn mình còn hơn.Say mà.

Mình thì đoán rằng có lẽ vì trên tay đang cầm một trong hai vật thể che chắn qúy báu nhất của người phụ nữ trong khi người phụ nữ đó không hề hay biết gì mà cứ nhắm mắt gáy như đúng rồi.

Điều đó khiến mình cười chăng.Tâm thần nhỉ nhưng tốt nhất là đừng có bắt bẻ kẻ say làm gì vì như vậy bạn cũng không tỉnh lắm đâu.

Sau tràn cười đó mình xoay người sang bên ôm chầm lấy Dì đang trong tư thế nằm ngửa ngáy đều đều như lúc nãy mà chẳng nói chẳng rằng cứ dúi đầu vào phần thân bên của Dì hít lấy hít để.

Thơm thật, người Dì thơm quá chẳng biết xài loại nước hoa gì mà thơm thế chứ, thơm suốt ngày vì cứ mỗi lần tiếp xúc gần gũi chứ chưa cần động chạm là lại nghe thấy cái mùi này rồi.

Thân quen và êm dịu như kề bên nhau tự bao giờ.

Mình cứ thế nằm ôm rồi hít hà cũng độ mươi phút chứ không ít.Thỉnh thoảng còn cầm cái áo nịt vếu của thân chủ so sánh mùi với cả cái áo thun Dì đang mặc nữa.

Khi say mình bệnh hoạn quá nhỉ, sự bệnh hoạn này là không nên bắt chước và chỉ có thể áp dụng cho đàn ông trên 25 tuổi vì thế mới nói 25+ là đấy.You know?

Đột nhiên mình như phát hiện ra một chân lí mà chỉ có những thằng say mới có khả năng để nêu định nghĩa.

…Người phụ nữ là chủ nhân của chiếc áo con này đã cởi nó ra vứt lung tung ben sau đó nằm chèo eo ngủ ở đây.Vậy người phụ nữ đó đang nịt vếu bằng cái quái gì…

Đó, chỉ có nhiêu đó mà phải mất độ vài chục cái tích tắc mình mới nghĩ ra hoặc có lẽ là đã nghĩ ra rồi nhưng cứ bị một số cú ợ hay những pha lắc đầu nguầy nguậy trong nách nãy giờ chôn vùi cũng nên.

Nhanh như cắt mình hồ hởi rê cánh tay từ bụng lên hẳn phần ngực Dì.Đầu tiên mình xòe hẳn lòng bàn tay ra sau đó chụm ba ngón ở giữa lại và…cà nhấn cà nhấn.

Cảm giác đầu tiên khi chạm vào hai ngọn đồi tù đỉnh ấy là khá chắc có lẽ vì cách để tay của Dì hướng lên trên phần đầu nên hầu như tất cả các cơ phần bả vai và ngực phô diễn ra hết khiến cho cảm giác ở các đầu ngón tay mình chăn chắc cũng lên.

Cơ thể mình lại bắt đầu hừng hực như chưa từng được thỏa mãn mà lấy hết can đảm của một thằng say có điều kiện mình nhanh chóng luồn tay vào lớp áo ấy một cách rất quyết đoán.

Vừa chạm tay vào phần ngực trần của Dì là mình như thoát cả tim mặc dù đã chuẩn bị tâm lí sẵn từ trước vì những suy nghĩ sâu xa của sự vụng trộm, của một cái gì đó trái đạo lí làm cho cơn đê mê sung sướng trong mình bùng lên dữ dội khiến cho tay chân run lên từng hồi tê tái.

Ấm lắm, nóng lắm trái ngược hoàn toàn với phần bắp tay lúc nãy.

Có lẽ vì bình thường Dì mang phần áo ngực có cấu tạo sao đó nên mình nhìn thấy rất là to trong khi lúc này mình chỉ xòe rộng cả lòng bày tay ra mà đã bao gọn cả cái vếu êm ái này không dư sơ miếng nào.

Phần đầu ti nhỏ xíu xiu và hình như còn lún cả vào trong khiến cho mình run tay mà kéo lên liên hồi.

Mình nhẹ nhàng thực hiện các cử chỉ ở cánh tay bên ngực này và sau đó lặp lại y đúc bên ngực kia.Cái đầu ti bé xíu trái ngược phần nào với cô Trang vì nó chẳng cứng lên hay hưởng ứng một chút nào cả vì trông nó như muốn núp mình thì đúng hơn.

Tính mình ra sao thì hầu hết các bạn đã biết và mình cũng đã từng kể qua.

Đối với phần trên của người phụ nữ mình thường chẳng có chút gì gọi là đạt khoái cảm, chỉ có duy nhất một thứ cổ vũ tinh thần mình một chút chính là sự chiếm hữu trong giây phút mở màn của sự nắn bóp mà thôi.

Đơn giản nhưng chân thật đó chính là con người mình.

Sự so sánh về cơ thể của những người phụ nữ mình từng được nếm trải mặc dù trong thời gian ngắn ngủi như thế nào đi chăng nữa thì tất nhiên là phải có rồi.

Mình nhớ lại và so sánh rất nhiều chi tiết trên người Dì và của cả cô Trang.Cô Trang mặn mà nhưng không thể nào đọ được với Dì Linh của mình vì nói chi đâu xa chỉ cần để ý đến phần bụng là cũng đủ hiểu, cái phần mà chắc chắn Cô cần phải học tập nhiều ở Dì Linh.

Nghĩ là phải chứng minh, tay mình rời ngực và rê nhanh xuống phần bụng Dì.

Phẳng nhỉ, từ đoạn cuối xương sườn đến rốn như một bình nguyên vậy, nó như một tấm ván ép và chắc nịch thỉnh thoảng hóp xuống theo từng nhịp thở đều đặn mà thôi.

Không tập GYM từ vài năm nay ở chung với mình mà vẫn giữ được vóc dáng như thế này là đáng nể lắm rồi mà không, biết đâu Dì Linh tập lúc mình đi học thì sao.

Không quan tâm lắm nhưng mà cũng phải nói thật là đầu óc mình lúc đó loạn lắm chứ chẳng chỉnh chu như lúc mình ngồi đây kể cho các bạn nghe lại vầy đâu.

Tay mình vuốt xuôi theo chiều đi xuống khắp cái miếng ván ấy và chợt dừng lại ở mép chiếc quần jear ngắn củn cỡn của Dì.

Quyết đoán và chẳng nghĩ ngợi gì nhiều mình đưa tay và cố gắng mở cái nút khóa quần như kiểu mình vẫn thường hay làm.

Loay hoay một hồi vì tưởng chừng dễ dàng như trong suy nghĩ của mình nhưng mà không ngờ cái nút khóa này lạ quá.Nó cứ như ra rồi mà lại chưa ra, ban đầu mình cứ ngỡ là nó theo kiểu gài vào rút ra hay tròng vào một lỗ nhỏ bên mép kia như kiểu vẫn thường gặp nhưng mà lại không phải, nó sao sao ấy không tài nào mở được.

Lạ thật, đây là cái nút lạ nhất mà mình từng gặp và cũng chẳng biết phải tả ra làm sao nữa.

Một hồi lâu vẫn chẳng đâu vào đâu mà cơ thể thì hừng hực lắm rồi nên mình quyết định cho tay vào đoạn hở ở phần trước lưng quần luôn.

Cứ thế, cứ thế nhẹ nhàng và nhanh chóng mình cố gắng thật ít chạm vào phần bụng dưới của Dì nhưng rất khó vì phần hở ra của lai quần không thật sự rộng như mình mong đợi, chỉ một khoảng nhỏ vừa đủ cho một bàn tay vào thôi.

Nín thở cùng với sự di chuyển nhẹ nhàng của bàn tay tim mình như ngừng đập trong giây lát cho đến khi nằm lọt thổm trong lòng bày tay mình là những sợi lông mơn mởn và có lẽ là đen mảnh bên trên chiếc bím bí ẩn kia sau khi đã bâng hờ chiếc quần chip nhỏ xinh lên để có không gian luồn lách đưa tay vào.

Cũng không phải là rậm lắm đâu vì cơ bản mình đâu có nhìn thấy tất cả, chỉ là những thứ cảm giác cơ bản ở xúc giác mà thôi.

Lại khẽ khàng luồn lách xuống sâu thật sâu cho đến khi đầu ngón tay chạm vào một mảng thịt mềm mềm và trơn nhẵn thì ngay tức khắc, mình dừng lại.

Thở hồng hộc vì cảm giác tò mò xen lẫn tê tái nhỏ nhoi khó lòng làm mình thoải mái.Mình vuốt khe khẽ vào cái khe hở một cái, rồi hai cái như thể rất rành rọt và đã quá quen thuộc với hành động đó rồi vậy.

Thao tác chính vẫn là ở sự khéo léo của cánh tay trong quần Dì.

Không dám sờ vào những chỗ nhạy cảm mà chỉ dám loay hoay ở những thứ ít động chạm và tạo sự khoan khoái cho bản thân về cảm giác lạ lẫm mà thôi.

Nhưng dần dà có voi rồi ai mà chẳng sẽ khao khát được gặp hai bà Trưng.

Mình khẽ hạ ngón tay giữa xuống tất nhiên là bàn tay như mình đã nói ở bên trong chiếc quần chíp của Dì rồi.

Nhưng đời không như mơ và tình cũng không bao giờ như thơ khi bất giác mình chuẩn bị thực hiện cái hành động thân thương nồng nàn ái ân đó thì tiếng.

…Ting…tong…Ting…tong…

Mình thoáng giật mình và nhanh chóng kéo tay ra mặc cho cảm giác rát rúa bủa vây vì một phần da kẽ tay mắc nhẹ vào phần khóa quần.

Thở phì phò và lăn qua quay lưng lại vào hướng góc tường bên kia nệm cố hết sức bình tĩnh mà lắng nghe cái chuông cửa khốn nạn kia reo inh ỏi thêm hai lần nữa trong vòng cũng gần 3 phút ấn thả ấn thả thì kế bên mình có tiếng.

-…Ưm…ưm…a…ai mà còn kiếm giờ này chời…_Tiếng Dì ngáp ngắn ngáp dài và hình như cả chống nệm ngồi dậy rên rỉ vì bị phá giấc ngủ.

-…Đi đi nha…nhà hông có ai ở nhà hết nha…đi đi…_Dì ngồi la rất to tiếng.

Sau câu nói đó Dì lại ngã lưng xuống nệm cái “huỵnh” và chẳng bao lâu sau lại bắt đầu nghe tiếng ngáy đều đều mặc cho ai kiếm tìm mặc cho long trời lở đất.Nói rồi mà, say lắm.

Mình sợ kinh khủng và tái méc mặt lại vì Dì Linh mà bị đánh thức nhanh hơn một chút xíu thôi thì có lẽ hành động thả dê của mình đã bị phát giác rồi cũng nên.

Hú hồn hú vía.

Mình xoay lại hướng Dì khi đã biết chắc Dì ngủ say lại rồi.

Giang tay ra mình ôm chầm lấy người Dì chặt cứng một lần nữa.Sau đó buông tay ra nằm ngửa và cũng thả lỏng cơ thể đầy mệt mỏi như vừa trải qua một cuộc giao hoan trụy lạc mà âm thầm chìm sâu vào giấc ngủ đầy lắng đọng và phiêu linh về cảm giác.

Màu đen, lại là cái màu đen như hồi ở bệnh viện.

Một màu đen vô tận ẩn sâu trong khoảng không đôi mắt.

Mình vẫn nằm đó, nằm trên nệm của Dì và từ từ tách hai hàng mi ra khỏi nhau đầy khó khăn và mệt mỏi.

Nắng chiếu len lỏi qua khung cửa sổ phòng Dì may mắn thoát khỏi sự che chắn của tấm màn mà xộc thẳng từng tia thẳng căng vào người mình và mặt mình nữa.

Ngước nhìn chiếc đồng hồ treo hờ hững ở tường bên trên cánh cửa phòng.

…Đã 9h15 rồi à…

Một giấc ngủ sâu và dài khiến cho con người ta thật khoan khoái và đầy sức sống nhưng với trận say đêm qua và một khoảnh khắc chợp mắt ngắn bị đánh thức khiến cho mình chợt đờ đẫn và buông lơi đến phát nản.

Độ cũng phải hơn mươi phút sau khi mở mắt mình mới cố chống tay ngồi dậy được.

Mệt bỏ xừ ra ấy chứ.

Nhìn quanh quẩn căn phòng, hình như có vẻ tươm tất hơn hẳn.

Vỏ lon bia và cả cái xác thùng đã bay đi đâu mất.Gà qué các thứ cũng vậy, như chưa từng có dấu vết của sự tồn tại.

Đinh ninh là Dì dọn chứ không ai vào đây cả.

Vừa nhắc tới Dì và cái sự dọn dẹp là lập tức mình lia ánh mắt nhìn khắp nền nệm để kiếm, trong cả chăn màn.

Kiếm cái gì thì chắc các bạn cũng đã đoán ra- chính là chiếc áo vếu huyền thoại mang lại sức mạnh cộng 10 cho hầu hết các chỉ số.Chính nó.

Chẳng thấy đâu, cười mình quá đỗi ngây thơ vì Dì dọn dẹp hết tất thảy các thứ khác thì tất nhiên làm sao có thể bỏ sót nó chứ.

Đứng dậy mình lê từng bước ra khỏi phòng Dì.Đóng cửa và nặng nề lên tầng trên phòng mình mà chập chững bước vào phòng rửa mặt, vệ sinh cá nhân rồi sau đó lau sơ qua mình mẩy và cả thay luôn bộ đồ sách khác.

Lúc đó thú thật mình chẳng nhớ lắm các sự việc đã xảy ra đêm qua đâu vì đầu óc cứ nặng nề thế nào ấy.

Đói, lại bắt đầu đói cồn cào.

Hít thở sâu và dài, mình lại quay bước xuống tầng hai vào nhà vệ sinh lớn tè phát cho đỡ nặng bụng rồi bước xuống hẵn tầng trệt.

Nhìn vào bếp kiếm tìm một bóng hình quen thuộc nhưng trớ trêu chẳng thấy Dì đâu cả.

…Không hiểu Dì đang ở đâu nhỉ…

Mình đi ra sân.

Đập vào mắt mình là hình ảnh Dì đang ngồi bệch ngoáy ngoáy đất ở bên trong cái chậu kiểng lớn đặt cây gì gì ấy mà có mấy cái nhánh dài như cành mà đầu nhọn hoắc ấy, mình không rành lắm mặc dù chậu này đã được Ba đặt ở đây từ rất lâu khi mới vừa chuyển nhà tới.

Dì Linh ngồi đó lấy cái muỗng nhỏ mà ngoáy rồi lại xúc đất bỏ vào một cái chậu nhỏ hơn tựa như một cái lu hương be bé vậy.

-Dì…Dì làm gì zạ…_Mình nói khe khẽ và mang dép bước xuống sân tiến lại gần chỗ Dì ngồi.

-Ủa…zậy rồi hả…đang lấy đất trồng cây…_Dì nhìn mình cười hỏi và vẫn múc lia lịa.

-Cây gì zạ Dì…_Mình hỏi chân thành.

-Cây sen đá nãy cô hàng xóm mới chuyển về cạnh nhà cho nè…_Dì trả lời và chỉ vào một cái cây bé tí màu xanh giống sen thật nhưng các cái cánh xung quanh thì khá cứng.

-Cái này phải biết trồng mới sống nổi…_Mình nói vui.

-Thì đang trồng nè…À…cho tui hỏi cái này coi…_Dì nói và chùi tay vào nhau sau đó chống tay chuẩn bị đứng lên.

-Cái gì zạ Dì…_Mình tròn mắt ngạc nhiên.

Dì Linh bỗng nhiên đứng dậy nhanh chóng nhìn mình với cặp mắt hơi trừng trừng rồi lại hơi dò xét, môi thì như thể muốn nở một nụ cười mỉm chi vậy nhưng rồi lại dừng hẳn ở cái thể cong cong lộ hẳn cái má lúm đồng tiền ít ỏi.

Chống hờ tay một bên eo và nhìn thẳng vào mặt mình nói giọng lanh lảnh như một truy tố viên đích thực.

-Sao…hồi qua mấy người…mò zú tui…hủm…

Câu hỏi đó chỉ vừa tuôn ra hết khỏi đôi môi hồng đỏ chúm chím của Dì Linh là ngay lập tức một chuỗi các cảm giác bùng lên và lan tỏa ào ạt đầy tiêu cực trong mình.

Từ nét mặt vui tươi hớn hở tưởng chừng sẽ hòa nhã thêm nhiều trong thời gian dài sắp tới và xây dựng một thứ tình cảm gì đó vững chắc hơn chỉ là câu chuyện Dì cháu đơn thuần như lúc trước bởi vì tối hôm qua như các bạn đã biết là giữa hai người chúng mình đã có những câu chuyện thật thoải mái, đầy vui vẻ để mà giải đáp nhiều hơn các thắc mắc, để mà trải lòng cùng nhau thì bỗng chốc mặt mình trở nên tái méc đến mức gần như trắng bệch ra.

Mình biết chứ, biết là mặt mình lúc ấy nó trắng kinh khủng lắm vì như thể mọi nguồn hơi mát lạnh của cơ thể trong khoảnh khắc như dồn hết lên các chi tiết, mọi ngóc ngách trên gương mặt còn ngu ngơ và khá lù đù sau một giấc ngủ sâu và dài cách đó chỉ vài mươi phút.

Dì nói xong là cứ được nước vuốt ánh nhìn nhọn hoắt như phi lao đó vào mình mà lườm lườm liếc liếc đến mức ghê người.

Thứ tra tấn mình nhiều nhất là cái suy nghĩ rối tung trong đầu và sau đó chính là nó cặp mắt toàn tròng trắng kia.

Nuột nước bọt đánh “ực” một cái.

Mình lùi lại một bước trong suy nghĩ và cả trong hành động thực tại.

Mắt mình như muốn nhắm nghiền vì đơn giản là nó chẳng còn muốn mở ra để mà thấy thế giới mà thấy cái cảnh tượng kinh hoàng đang nếm trải mà có lẽ được xếp vào thứ hạng gần như bậc nhất của sự nhục thể với chỉ ba chữ:Bắt quả tang.

Mặt mình lộ vẻ bất an rõ lắm, mình biết vì đầu mình cứ nhìn xuống đất né ánh mắt ấy rồi lại ngó lên không định hướng và cũng chỉ mất vài giây sau đó lại bị chính ánh mắt kia bắt thóp lần nữa.

Cảm giác căng thẳng và khó chịu bốc lên ùng ục giữa khoảng cách mà cả hai đang đứng.

Tim mình đập ghê lắm và có lẽ huyết áp chắc cũng đã tăng lên rất cao.Nó khiến mình nhăn cả mặt lại.

Cố kiềm những suy nghĩ bất an ngày một lớn lên trong đầu nhưng đâu có được vì có một câu hỏi mang yếu tố tất nhiên mà chắc chắn ai ở trường hợp của mình cũng sẽ bị nó hành hạ dai dẳng.

…Dì biết mình mò zú Dì tối qua…Vậy…có biết tới cảnh cánh tay mình luồn sâu vào…vào quần Dì…không nhỉ…

Thánh thần thiên địa hội ơi.Mình chắng dám tưởng tượng đến những gì tiếp theo có thể xảy ra nữa.

Chỉ mong sao thời gian lúc này có thể dừng lại để mình được chạy khỏi nơi đây, khỏi cái cảm giác tủi nhục đang vậy kín và cũng có lẽ là sắp thăng hoa này.

Hay một khúc gãy nào đó của tạo hóa có thể vô tư mà ân xá tạo ra một cái lỗ be bé chỉ mong là vừa đủ lớn để mình có thể trôi tuột xuống đó trong tư thế của một thằng say xĩn lỡ chân lọt thẳng xuống hố ga đen ngòm thì mình cũng cam lòng mà mĩm cười.

…Mà…ủa…

Bất giác nheo mắt, một thứ gì đó bùng lên tưởng chừng như cứu vãn tâm hồn mình, để mà còn lôi mình ra khỏi cái nghịch cảnh tồi tệ có thể trông thấy ngay bằng mắt được.

Một suy nghĩ đinh ninh và đang kêu răn rắc.

Là cái gì đó say xĩn, cái gì đó đen đúa.

…Đúng rồi…Quái nhĩ…tối qua mình xỉn như thế…Dì ngáy to như thế thì chắc cũng đâu có kém gì mình mà cớ làm sao…làm sao mà Dì biết mình……biết mình…ấy…ấy nhĩ…

Mình không phải là người hay nói dối nhưng trong đầu mình lúc đó chỉ duy nhất một động từ có khả năng làm tôn chỉ:Chối.

Đúng rồi, mình phải chối.

Ngước mặt lên nhìn vào Dì, đứng thẳng người hơn sao với từ nãy giờ.

Mình trở nên bình tĩnh và cố gắng không tự làm khó bản thân nữa.

-Dì…Dì nói zì zậy…tối qua…con xĩn dữ lắm…ngủ say như chết…không biết gì hết!_Mình nói với giọng điệu rụt rè nửa vời để biện mình cho điều vốn dĩ đã diễn ra.

-Thui…bạn đừng có xạo…xĩn mà luồn tay được zô áo tui hả…rồi rờ…rờ zú tui…không có ai ngủ say như chết mà làm được zậy hết á!_Dì cười mỉa trả lời mình với vẻ mặt rất quyết đoán tuy có hơi cà rỡn đôi chỗ nhưng mà vẫn toát lên một chút gì đó lạnh tanh, bất cần.

Không còn gì để chối cãi.Thật sự là như vậy.

Như kiểu bị bắt quả tang tại trận.

Đầu óc mình bỗng dưng tối sầm lại trong cái mờ ảo xa xăm không hình dung.

Cả đôi mắt và khóe mi bỗng dưng nhăn nhúm lại mà ứ nghẹn một thứ dịch lỏng khe khẽ dâng trào và rưng rưng.Nó khiến mình chẳng còn dám dụi hay chớp mắt gì vì sợ chúng sẽ tuôn không kiểm soát ra ngoài mất.

Mình gan không nhỉ.

Xin thưa rằng là có và rất nhiều nhưng có lẽ vì chưa thất bại bao giờ và cũng chưa từng bị bắt quả tang tại trận như vậy.

Cái cảm giác nhục nhã, mặc cảm bủa vây tứ phía vì rồi đây Dì sẽ nhìn mình với ánh mắt như thế nào và mình phải đối diện với Dì, với cái xã hội còn quá đỗi hủ tục này ra làm sao.

Liệu ai có từng đặt sự cảm thông lên hàng đầu hoặc giả là vào vai của mình mà suy nghĩ, mà chia sẻ được hết tất cả những gì mình đang phải gánh chịu.

Không dám nói là hiểu hoàn toàn nhưng mình xin cam đoan là mình có thể hiểu được một phần nào đó cái suy nghĩ nhất thời và cái cảm giác cam chịu trong tủi hờn của Lão Hạc trong ở cái tình cảnh éo le ngày hôm ấy phải rướn mắt nhìn Cậu Vàng bị hai thằng Mục và Xiên bắt đi.

Dì ăn ở với mình tốt là thế, chăm sóc lo lắng cho mình đầy đủ đến như thế mà mình lại đan tâm làm cái điều, cái điều đi ngược lại hoàn toàn với thuần phong mỹ tục của cái đức tính bản lề người Việt Nam ta, không những một lần mà là hai lần, đến tận hai lần cơ đấy.

Tưởng tượng trong hoàn cảnh của Dì thì mình sẽ cảm thấy như thế nào nhỉ.

Mặc dù gương mặt Dì lúc đó thỉnh thoảng thoáng chút giỡn nhây vì một điều gì không xác định nhưng mình cứ đinh ninh Dì Linh chỉ giả bộ để mình bớt căng thẳng và không nấc lên thành tiếng.

Vì Dì ngại chăng.

Mình buồn, buồn não lòng và rằng gương mặt mình đã biểu cảm xấp xỉ chẳng khác mấy so với Lão Hạc cả.

Tội lỗi làm mình như muốn ngất đi.

Khung cảnh đau khổ trần tục ấy như muốn dày vò tan nát ruột gan bị can này vậy.

Nhục quá.

Ấp úng không nói được lời nào.Mọi thứ như nghẹn cứng nơi thanh quản.

-Con…con…ừm…con…_Mình nhắm mắt nhắm mũi bập bẹ từng từ một, đầu thì cúi xuống như chẳng bao giờ có thể ngước lên mà nhìn bầu trời được nữa.

-Thôi…khỏi chối nữa…tui dậy là tui thấy ngay mà…làm sao mà chối…Gay mà cũng như zậy…riết không còn tin ai được nữa…_Dì nói bắt đầu nhìn đi chỗ khác và khoanh tay trước ngực ra điều thỏa mãn.

Bất giác một lần nữa ngước mặt nhìn lên, mình soi thẳng cái tia mắt sắc lẹm về phía gương mặt trái xoan đang rất sảng khoái của Dì.

Có…hình như là lại có cái gì đó không ổn.

Có một chút gì đó lạ lẫm.

Sao lại phải dậy, sao lại dậy rồi mới thấy chứ.

Mình là mình mò ngay trong đêm mà, sao bây giờ lại dậy chứ nhỉ.Kì vậy.

-Dì nói…nói gì chứ…dậy thấy…thấy cái gì…_Mắt mình loét lên một tia sáng và gần như phát âm cà lăm câu chữ luôn.

Mình thốt ra từng chữ rời rạc trong khi cơ thể thì đang hãy run lên bần bật.

-Thì tui mở mắt ra là thấy…thấy cánh tay mấy người trong áo tui…để trên…ngay trên zú tui lun mới kinh…cái đồ bê đê mà biết dê…gớm quá…_Vẫn cái điệu khoanh tay trước ngực, Dì tiến một bước lại gần mình và thản nhiên trả lời câu hỏi không quên xoáy sâu vào những từ mang hàm ý đá đểu và sút xoáy.

-Zậy sao lúc nãy Dì nói…hồi qua là sao…_Mình tròn mắt kinh ngạc vì câu chữ tréo quèo của Dì Linh.

Lúc này, đầu óc mình bắt đầu chỉ định cái miệng đi thẳng theo hướng mà tia sáng nơi cuối đường hầm bắt đầu le lói.

Dần bình tĩnh và chỉ trong thoáng chốc sự đau đớn đã bị đầu tàu xe lửa nghiền nát tự lúc nào không hay.

-Thì phải mò từ hồi qua trong lúc tui ngủ tại xỉn…chứ hông lẽ chỉ mới sáng nay mấy người cho tay zô áo tui rồi để…để đó thui à…ai tin…_Dì cười nhếch một bên môi và khích bác mình lia lịa chứ chẳng còn mấy là cái điệu giải thích nữa.

-Ủa chứ…là zậy hả…à…zậy…ừm…zậy con xin lỗi Dì…con ngủ không biết gì hết á…con hông có cố ý…_Mình cười nhe cả hàm răng ra ngoài giống như kiểu đến tận bây giờ nắng sớm mới chiếu xuống mặt đất tăm tối để giải thoát cho những con người mặc cảm sống và mặc cảm yêu thương.

Mừng húp.

-Hôi…hôi xin stop dùm cái…hổng gì mà tự nhiên sao tay mấy người trong áo tui…hổng có cái dụ mà tự nhiên trong đó đâu…hông có tin được…nắm chặt cứng luôn mà giờ nói là ngủ không biết…một chữ thôi…xạo…_Dì nói và hình như có chút gì đó ngại ngùng.

Khi nói xong thì chợt quay lưng tiến về chỗ cây sen đá mà lại đào xới.

-Con…con nói thật…con thề luôn là con không biết sao tay con lại ở trong áo…của Dì lúc Dì zậy hết…rõ ràng là tối qua con đã…ừm…đã uống say rồi ngủ li bì mà…xin thề Dì nói sáng ngày thấy tay con trong áo Dì là con hoàn toàn hông biết…con…zô nhà đây…kệ Dì đó…_Mình cũng bắt chước quay lưng lại nhưng mà khi bắt đầu tiến lên các nấc hè chỉ vừa được vài bước là mình chưng hửng vì mém chút nữa là lộ tẩy ra rồi vì câu nói theo kiểu quá tự nhiên.

Bước lên trên hè, mình cố gắng đảo người thật nhanh vào nhà.

-Ê…ê…đâu có được…bây giờ sao…một tiếng xin lỗi chân thành vì cái hành động mình đã làm cũng hông có hả…nó trong áo tui…tui dậy là thấy ngay mà…hông lẽ tui nói xạo hay lấy tay mấy người bỏ zô hay sao mà nói là hông biết…_Dì quay lại nói với thái độ bắt đầu tức giận vì thằng oắt con này không nhận lỗi, nhận sai từ cái hành động mà chính nó là chủ nhân giấu mặt.

-Con nói thiệt mà…con hổng biết sao tay con trong áo Dì lúc Dì thức dậy hết…con thề đó…_Mình nói từng câu từng từ chắc như đinh đóng cột khi đã quay lưng hướng lại phía Dì đang đứng.

Mặc dù có chút gì đó dối lòng và hơi gai gai đầu óc vì có hơi quá đáng kiểu gì gì ấy nhưng mà nghĩ lại về cái thời điểm ấy.Chối là cách tốt nhất cho cả hai.

-Thề thề cái gì…tui hông bắt mấy người thề…nhưng có là phải nhận…hông là tui hông chịu đâu…_-Dì đứng thẳng lên và lại khoanh tay trước ngực nhưng xét nét về thái độ thì đã giảm bớt vì có lẽ nghe mình đòi thề thốt các kiểu đây mà.

-Nhưng Dì phải hiểu là con hông có thì làm sao con nhận được…mà nhiều khi ngủ mớ…nên con hông biết á…_Mình giải thích với lí lẽ khá trái quấy.

-Gì chứ…mớ thì mớ chứ sao lại thọt tay zô áo tui…bóp chính xác luôn mới kinh…sáng ngày ra là thấy rồi nha…hông tin được…nhất định là biết…_Dì nheo một bên mắt run run cái đầu khe khẽ nói.

-Mệt ghê…đã nói là hông có biết…zậy chứ sao lúc mà tay con trong áo Dì…Dì hông làm gì hết zậy…_Mình hất hàm hỏi lại.

-Lúc đó tui ngủ…sao biết được…_Dì nhìn chằm chằm về phía mình nhếch miệng.

-Ủa…chứ lúc đó con cũng ngủ…sao biết được…đúng chưa…_Mình cười xòa giải thích mong câu chuyện dừng ở đây với không khí bình thường trở lại.

-Đúng khỉ mốc…tui hông cần biết…chỉ biết sáng ngày thấy tay trên zú…xong…chấp nhận đi…_Dì lắc đầu nguầy nguậy phản đối và đinh ninh là mình chủ động thực hiện hành vi ấy.

-Dì kì quá…trên thì trên chứ sao lúc dậy thấy zậy hông đánh thức con…_Mình cố gắng nói theo kiểu nửa vời không quan tâm để gài Dì.

-Mấy người ngủ như heo nên cho ngủ luôn sợ kêu zậy mấy người mệt sao…_Dì trả lời khe khẽ.

-Đó…đó…lòi ra rồi nha…lúc Dì Linh zậy là Duy còn đang ngủ nha…zậy sao biết được chứ…mà dù có biết cũng chẳng có cảm giác gì ráo…_Mình cười rõ to trả lời giọng oan oan khiến Dì quê sụ.

-Lúc dậy thì ai nói làm gì…cái lúc cho tay zô áo kìa…phải thức mới thọt zô được chớ…_Dì há miệng ra nhả từng chữ.

-Con nói lần cuối là con hông biết…zậy thui…_Mình bước lại xuống hè mà tư thế ngồi thể hiện độ chán chường đến giả tạo.

-Là hông chịu nhận đúng hông…ô kê…zậy thì đừng trách tui…_Dì chống nạnh hai tay bên hông và gật đầu ra chiều bí hiểm.

-…_Mình chẳng nói gì mà cứ nhìn mong lung các hướng.

Cơ bản là lúc ấy mình sướng lắm, sướng tê cả người vì không ngờ trong lúc bi ai cùng cực nhất lại hóa giải được kiếp nạn Vũ Môn Quan mà không những thế còn dẫn trước Dì Linh một bàn cực kì đẹp mắt.

-Sao…thích im đúng hông…được…_Dì bước lại đứng trước chỗ mình ngồi và bắt đầu nói.

-…_Vẫn giữ không khí im lặng của kẻ thắng thế, mình trầm ngâm.

Chợt Dì quay lưng về hướng cổng trước cặp mắt đầy nghi ngờ và chú ý của mình.

Ở Dì có một cái gì đó chắc nịch và đầy man trá.

Bỗng Dì Linh hơi cúi đầu xuống.Lúc đó thì mình chưa biết là Dì cúi đầu để làm gì nhưng về phần bây giờ thì mình biết rõ rồi.

Dì cúi xuống là để lấy hơi.

Lấy hơi để làm một cái điều không tưởng mà dù có tưởng tượng ra được thì cũng không thể nào mà ngờ được.

Dì nhanh chóng đưa tay lên ngang miệng theo kiểu như tạo loa nhằm khếch đại âm thanh í mà.

Bằng cái giọng oanh vàng lảnh lót.

Dì la to hết sức có thể.

-A…a…a…Duy to đầu sắp lên lớp 12 mà còn mò zú nè…a…a…a…mười tám tuổi đầu mà còn mò zú nè chời…á…á…á thành phần kinh dị của xã hội…bớ…bớ…hú…hú…làng nước ơi…bớ…bớ…mò zú…bớ…_Dì Linh chụm tay gần miệng khiến cho âm thanh to rõ và không bị nhiễu quá nhiều bởi tiếng ồn.Nó lanh lảnh và vang kinh khủng khiếp.

Càng la Dì Linh càng đi về phía cổng ngày một gần hơn.

Dì Linh la to lắm, la to hết sức có thể mà chẳng buồn suy nghĩ đến cảm nhận của mình gì cả.

Các bạn biết rồi và mình cũng đã từng có kể.

Khu nhà mình vốn là một khu yên tĩnh với hầu hết dân cư đều làm công ăn lương kiểu quan chức hay nhân viên hành chính nên thường buổi sáng mọi thứ đều rất yên ắng vì đa số mọi người đều đi làm cả.

Nên phải nói là giữa cái không khí ấy mà la to lên thì ngay cả con nít đang ngủ trong nhà cũng phải phát hoảng vì âm thanh ấy mà độ vang vọng thì không gì sánh bằng khi đã được tạo điều kiện đến là như thế.

Mình như bất động toàn tập vì ngỡ ngàng.

Phải mất đến vài giây sau thì mình mới phát hiện ra cái nguy cơ và những hậu quả có thể xảy đến mà bà Dì máu chiến của mình đang gây ra.

Nhanh chóng lao tới, mình vòng tay ôm chầm lấy Dì từ phía sau và bịt chặt miệng lại mặc cho những tràn cười ha hả của Dì vì nhột hay tức tưởi gì đó vang lên ồn ào và hối hả.

Mình chẳng mấy quan tâm vì mục đích của mình chỉ là chặn cái con người ấy lại bằng mọi cách.

Không hiểu Dì nghĩ gì mà lại đi làm cái việc đó, cái việc trời ơi đất hỡi phá hoại đi cái danh dự.À không, nếu mà nói danh dự thì có hơi quá mà phải nói là cái vẻ hiền hậu, ngây thơ, ít nói của mình mà ngay cả xóm giềng đều phải công nhận luôn ấy chứ.

Một câu ranh ngôn rất hay mà có vẻ đúng “Không nên đánh phụ nữ dù chỉ là bằng một cành hoa”.Vì sao à, thế mà cũng cần phải hỏi nữa vì phụ nữ sẽ đánh lại bạn bằng một cây xà ben đầu nhọn mà hậu quả để lại bảo đảm sẽ rất sâu sắc về vật chất và cả tinh thần.

Với Dì Linh thì càng đúng.

Dì phơi bày ra cái hành động mà Dì không chắc chắn là mình có làm hay không vì trong lời nói của Dì đã thể hiện quá rõ điều đó chỉ là những suy đoán.

Dì như kiểu lột trần mình ra giữa đường mà hú mà la mà cười ha hả cho người ra bu đen bu đỏ bình luận và cả chấm điểm vậy.

Dù đến khi mà mình đã cố gắng bụp chặt miệng của Dì rồi mà Dì vẫn cố.

-Mò zú…ưm ưm ưm…bớ…ưm…ưm…bỏ ra…há há…mò thì phải nhận…ừm…ưm…ưm…_Dì cố dùng tay để kéo tay mình ra khỏi miệng Dì sau đó lại phát âm.

Mãi một lúc sau khi mình nhã nhặn thì thầm theo kiểu nịch nọt, van xin bằng cái giọng nài nỉ ỉ ôi các thứ.

-Dì…Dì im đi mà…con…con mò…con mò được chưa…con nhận rồi…Dì tha con đi…Dì…đi mà…Dì…con mò…_Mình nói với giọng đau thương và hối lỗi nhất có thể để mong dừng Dì lại.

Cuối cùng khi nghe câu nói miễn cưỡng chịu nhận lỗi của mình thì rốt cuộc Dì cũng bắt đầu chịu im lắng chút.

Biết Dì hình như đã chịu bỏ qua.

Khẽ khàng và từ tốn mình kéo tay ra khỏi miệng Dì với điệu bộ rụt rè đến mấy mươi phần trăm nhưng mà đâu có thế.

Chưa chịu dừng lại ở đó vì khi vừa quay mặt lại nhìn mình thì Dì còn cười khảy một cái rõ đểu và lại bắt đầu.

-Hú…mò zú…_Dì nói giọng nhỏ hơn tẹo và bắt đầu điệu chu mỏ thần công.

-Á…á…Dì…Dì…con nhận rồi mà…_Mình chấp hai tay như kiểu vái lạy và suýt xoa cái thể loại chảnh chọe đang đứng trước mặt.

-Miễn cưỡng quá…làm lại nà…hú hú…zú…_Dì lắc đầu và cứ thế lại bắt đầu.

-Con làm…con mò zú Dì…được chưa…Dì ơi…_Mình thét lên khe khẽ để Dì nhỏ tiếng bớt.

-Ờ…hớ hớ…zậy thì ô kê phần nào…_Dì nhếch môi cười khay khảy.

-Dạ…_Mình gật đầu lia lịa ủng hộ tinh thần Dì.

-Mà cái tính mò zú zậy thì đâu có gọi là đù đù nữa chứ…phải gọi là “Duy rờ ziu” cơ_Dì chống tay lên cằm suy nghĩ những cách mới nhằm hành hạ tinh thần mình.

-Là gì zậy Dì…_Mình hỏi rất ngây thơ.

-“Duy rờ ziu” tức là Duy rờ zú đó…đù kinh…nói rồi…hổng nghe lời là zậy á…sợ Dì chưa con troai…_Dì cười và vỗ vai mình đôm đốp xong lại vuốt mũi mình nữa chứ.

-Dạ…nhưng mà…thui…con zô nhà…Dì đừng có la nữa nha…hic…_Mình quay lưng hướng vào nhà.

-Ờ…đi đi “Duy rờ ziu”…mục đích đạt được rồi mà…an tâm đi mạnh giỏi nha…tục tưng_Dì nói và đẩy mình về hướng cửa chính.

Nhưng tréo quèo thay khi mình chỉ vừa nhích được đúng hai bước hướng vào nhà thì lại nghe thấy tiếng.

-Chị Linh…cho em trả nè…_Một cái giọng con gái rất quen thuộc.

-À…Nhi đó hả em…chị tính zề nhà trồng cái cây rồi qua mà…bận cu Duy chút…lát chị qua lấy cũng được mà em…đâu cần…_Dì cười và tiến lại gần cánh cửa cổng.

-Dạ…nhà em dọn xong hết rồi chị…nãy nói bé ba chạy qua chị mời chị qua ăn ít trái cây với gia đình em chứ sáng giờ phiền chị nhiều quá mà hông thấy…ủa…bé ba…sao đứng đây vậy…_Người con gái đó nói chuyện rất lễ phép nhưng khi đang còn hạy trò chuyện cùng Dì thì lại nhìn qua hướng cái trụ cổng bên kia như kiểu phát hiện ra ai đang đứng đó vậy.

Mình quay đầu lại và tiến lại gần cổng hơn vì mình nhận ra cái người con gái đó là ai.Chính là cái chị đêm qua mượn chổi đây mà.Chị này tên Nhi.

-Tính qua kêu mà thấy chị Linh đang…với cái anh kia nên em đứng đây…_Từ cái trụ ấy phát ra giọng nói của một cô gái khác nữa.

Đoán biết ngay đây có lẽ là cô em gái của chị Nhi này mà tối qua có nhắc tới là bằng tuổi mình đây mà.

Trong mình lúc đó bắt đầu bùng lên một nỗi sợ hãi tột độ.

-Đứng lâu chưa…cái con này…nhờ có xíu mà…haiz…_Chị Nhi nói với con nhỏ đó hình như giọng điệu hơi trách mắng.

-Nãy giờ á chị…_Nhỏ đó lại gần hơn và dựa lưng vào một bên cái trụ trả lời dõng dạc.

Mình và Dì lúc đó chỉ đứng đơ đơ nghe hai chị em ấy nói chuyện.Bỗng Dì Linh lên tiếng.

-Nãy giờ hả…zậy nghe hết rồi hả…ha ha ha…_Dì Linh hỏi và cười rõ to trước sự ngạc nhiên duy nhất của một người là cái chị tên Nhi kia thôi còn lại có lẽ…ai cũng hiểu vì sao.

Cái con bé ấy vẫn dựa lưng vào bức tường một bên cổng mà nhìn, khoanh tay hờ trước ngực.

Lúc này thì mình có thể quan sát rõ nó hơn.Tóc hơi duỗi nhuộm nhẹ màu nâu thả hờ đều đặn hai bên vai, mái để xéo.Mặc một chiếc áo thun trắng mỏng rộng kiểu thời trang, một chiếc quần jear bó màu xanh đậm dài tới gần cẳng chân.Nhìn chung là cao dã man, trắng và rất xinh, hơn cả chị nó nhưng có một điều là cái mặt của nó khinh khỉnh và rất khó ưa kiểu lạnh tanh vậy.

Chẳng hiểu nhà nó đang dọn dẹp mà sao nó lại ăn mặc kiểu đi ra ngoài vậy chứ, không sợ bẩn sao nhỉ.

Nó nhìn Dì thì khẽ gật đầu chào và sau đó bắt đầu quay sang nhìn mình.

Bất chợt nó lên tiếng trả lời câu hỏi của Dì Linh.

Cái con nhỏ đang dựa tường này mặt trông khinh khỉnh và lạnh lùng đến lạ, thoáng chốc thổi bùng lên cho người đối diện một thứ cảm giác gì đó xa vời và khó gần gũi.

Ngay cả cái cách nó trả lời Dì cũng vậy.

Tuy vẫn biết là đang xoáy vào mình nhưng chẳng hiểu sao gương mặt nó chẳng có chút gì gọi là biểu cảm gì mấy hay đơn giản hơn là một nụ cười mỉm mang hàm ý mỉa mai đay nghiến mà mình vẫn đang chờ đợi.

Mình thế và Dì Linh hẳn cũng thế vì ban đầu cái điệu ha hả của Dì sao mà kinh khủng lắm cho đến khi nghe câu nói của nó thì tất cả như vụt mất và chỉ chừa lại một nét tươi tỉnh duy nhất mà phải quan sát đăm chiu lắm mới có thể nhận ra được trên nét mặt của Dì.

Tất nhiên là câu trả lời của nó làm mình tê dại và ngượng ngùng hẳn đi rồi vì điều đó đã chứng tỏ rằng là nó biết hết đấy, nghe hết rồi đấy và cái bí mật này liệu sẽ giữ được bao lâu mà thôi.

Nhưng phải nói luôn là cái điệu của nó khiến mình nghĩ nó là một người thông minh và sắc sảo lắm thay, nó sẽ không đơn giản mà nói ra hoặc họa chăng sẽ chẳng bao giờ nói ra vì nó chỉ trêu thôi chứ không quan tâm gì mấy tới cái chuyện nhăn nhít của Dì cháu mình đâu.An tâm phần nào!

Nói chung cái con này có cái gì đó bí hiểm và lạ lùng lắm.

Cũng có thể nó bị “tự kỉ một mình nên hay xuất tinh bất thình lình” chăng.

Mình thì chỉ nghĩ có lẽ vì “lạ nước lạ cái” hoặc tính nó là như thế chứ lúc đó mình không tài nào đoán ra nổi một nguyên nhân nào khác cả.

Nó nói xong thì gục đầu chào tất thảy rồi đi về phía bên nhà nó kéo cửa cổng đi vào rất thờ ơ như chốn không người.

Chị Nhi phần nào đoán biết được sự ngỡ ngàng và tò mò về cách cư xử của nó trên gương mặt của Dì và mình.

-Hì…chắc tại còn lạ nên con bé nó thế…chị và nhóc thông cảm nhé…bình thường nó hòa đồng lắm._Chị Nhi cười nói thu hút ánh mắt của Dì về phía bản thân.

-Chời… có gì đâu…chị thấy bình thường mà…đúng hông Duy…rờ ziu…_Dì Linh trả lời và nheo mắt cố gắng làm mặt tươi tỉnh nhanh chóng nhưng vẫn thoáng lộ chút ngạc nhiên với nhỏ kia và không quên đá xoáy mình bằng cái biệt danh đáng ghét kia.

-Dạ…_Mình lườm Dì và gật lấy gật để.

-À…có nhóc ở đây luôn…tiện quá…cùng qua nhà em ăn trai cây luôn nha…em qua tính mời cả hai luôn đấy…_Chị Nhi cười nói.

Tuy là hai chị em nhưng chẳng hiểu sao lại khác nhau đến lạ.Một người thì ăn nói nhỏ nhẹ, niềm nở và tạo sự gần gũi về mặt giao tiếp cho người đối diện ngay tức khắc.Một kẻ thì vừa nhìn vào là đã thấy khó giao tiếp và không mấy thiện cảm trong lần đầu tiếp xúc rồi.

Mình lúc đó thì nghĩ chắc cùng cha khác mẹ quá.

-Hì…chị bận mất tiêu òi…phải zô nhà nấu ăn cho nhóc rồi em…à…mấy giờ nấu đồ cúng zậy…lát chị qua phụ cho zui…chứ ở nhà đâu làm gì đâu…_Dì Linh nắm tay chị Nhi nói khẽ.

-Da thôi…phiền chị sáng giờ rồi…em đi lòng vòng rủ hàng xóm xung quanh mà đa số chẳng thấy ai ở nhà cả…có mỗi chị và nhóc à…nấu cho vài người thì em với mẹ nấu cũng được rồi…_Chị Nhi trả lời với điệu bộ thân thiết với Dì lâu rồi vậy.

-Không…để chị qua phụ zới…ở nhà đâu làm gì đâu…để Duy ở nhà một mình cho sướng nó…thấy chị hông khéo nó không zừa mắt nữa…đúng hông Duy…_Dì Linh ất giáp hẳn hòi và không quên lôi mình vào bằng cái ánh mắt lườm lườm trong đến là bỉ hạ sỉ.

-Dì…có đâu…mà chị để Dì qua phụ đi…Dì Linh thích mấy chuyện đó lắm…_Mình nhìn Dì ra dáng ngây thơ và cười nói với chị Nhi.

-Vậy có gì lát em qua gọi chị vậy…phiền chị quá…_Chị Nhi nhìn Dì trả lời vui tươi.

-Đâu cần…có điện thoại bàn nè…có gì em alo chị là chị qua liền à…_Dì Linh nói và đọc số cho chị Nhi.

-Dạ…vậy bây giờ em về chuẩn bị nha…chị và nhóc vào ăn cơm đi…_Chị Nhi nói và lùi một bước quay đầu cười chao với mình và Dì.

-Ừm…_Dì khẽ gật đầu trả lời vui vẻ.

Sau khi chị Nhi quay lưng đi về nhà thì mình và Dì đóng cánh cổng mà từ sáng giờ vẫn mở tan hoang.

Đoạn cả hai cùng bước vào nhà luôn và chẳng ai nói với ai lời nào nữa.

Mình xà xuống ghế sô-pha với tay lấy remort bấm ti-vi xem.

Dì Linh thì lên phòng thay đồ rồi.

Lát sau đi xuống với cái quần đùi dù xanh viền bạc đục, một chiếc áo hai dây trắng mỏng phải nói là tất cả hợp thành từ:Mát mẻ.

Nhưng được cái là mái tóc thả hờ và bỏ hiền sang bên nên vẫn có chút gì đó là thục nữ và đôn dáng.

Dì đi lại hướng bếp xắt xắt, thái thái.

Thoáng chốc bật lửa lên chân đứng chân ngồi đoạn mỏi quá nên cứ tênh hênh mà quăng cả cái mông bành ki lên trên nền bếp mà ở đó chiên chiên xào xào.

Mình thì nói thật cũng không phải là người kĩ tính hay loại đàn ông săm soi, để ý gì đâu nhưng mà khổ cái là ở các tư thế nửa ngồi nửa đứng này của Dì cộng với cái quần dù quá nhắn nên vô tình đã bán rẻ thân chủ bằng cách để lộ hẳng ra một mảnh sịp trắng ngay cạnh háng trông rất mời gọi.

Tuy là chỗ mình ngồi cách khá xa chỗ Dì đứng và hầu như chẳng thế nào nhìn rõ bất kì thứ gì nhưng suy nghĩ lung tung và cuồng dâm phát triển là điều không thể tránh khỏi.

Lát chừng mỏi cổ vì cứ ngó ngó nghiêng nghiêng đâm chán.

Mình chợt nhớ tới cái ý định mà mình đã suy nghĩ rất lâu từ đêm qua.Mình nói vọng vào từ phòng khách.

-Dì…đang làm gì á…_Mình cố gắng nói thật to để Dì có thể nghe rõ từ bên trong nhà bếp với cả chú ý đến hướng mình một chút vì ai chẳng biết là Dì đang nấu nướng.

-Dì đang nấu đồ ăn nè…đói hả…_Dì trả lời với cái giọng lanh lảnh quen thuộc.

-Hông…con tính nói cái này á mà…_Mình vẫn cố gào to nhất có thể như kiểu cách xa nhau ,ột vòng trái đất.

-Đợi tui lát đi ông…tui xào xong ra nghe liền nà…_Dì nói giọng hời dỗi nhưng chỉ là giỡn theo cách mà thường ngày Dì vẫn hay như thế.

-Dạ…_Mình trả lời và khẽ gật đầu mặc dù biết rằng Dì chẳng nhìn thấy đâu vì vẫn đang mải miết nhìn vào cái chảo nhưng kiểu như cái đó là lịch sự và quen rồi ấy.

Ngồi đó đợi một tẹo chừng mười phút thì Dì đi ra với cái tướng đủng đà đủng đỉnh và hơi nhón gót trong rất đáng yêu và giống mấy bé teen thời bấy giờ.

Dì đi lại rồi chợt chống hờ tay vào một bên cầu thang nhìn mình và nói khe khẽ.

-Rồi…Duy rờ ziu nói đi…nghe nè…_Dì nói mà trong miệng hình như vẫn đang còn hãy nhai nhè nhẹ cái thành quả vừa làm xong và hãy còn nhích đểu mình.

Mình nhìn cái dáng cao ráo và thon gọn của Dì mà khẽ buồn cười đến mức mém quên mất điều cần nói.

-Dạ…ừm…À…Dì sống với con cũng lâu rồi nhĩ…_Mình bắt đầu câu truyện với độ trầm bổng đầy khắt khe trong lời nói tạo nên không khí nghiêm nghị và thân quen đến lạ.

-Ờm…cũng gần hai năm rồi…Ừm…có gì hông nhóc…_Dì chợt tròn mắt vì thái độ bỗng trở nên trầm quá đỗi của mình.

-Dạ…Dì hơn con cũng hông bao nhiêu tuổi…mà con gọi Dì là Dì…hình như hông tiện Dì nhĩ…_Mình dựa lưng vào lưng ghế và nói giọng am hiểu.

-Thấy gì đâu…bình thường mà…nhiều khi lấy chồng sớm đẻ ra nhóc luôn chứ ở…hì…mà sao…_Dì cười nhẹ trả lời và bắt đầu xoáy mình nhưng vẫn không quên tò mò vào nội dung chính.

-Dì này…hổng lẽ bảy, tám tuổi mà Dì có bầu được hả…kì cục…_Mình bắt đầu rơi vào cái hố xoáy đểu mà Dì tạo ra, nheo mắt đáp lại vẻ hờn dỗi, mình nói.

-Sao hông…có mấy đứa chút xíu mà có bầu rồi á…dạo này con người kì cục lắm…_Dì lắc đầu khe khẽ ở vài chữ cuối.

-Kệ người ta đi…con muốn nói là…ừm…hay con kêu Dì bằng chị…ha…_Mình hỏi với vẻ mặt lơ đảng vì sợ Dì hiểu sai phần nào ý của mình.

-Sao phải kêu bằng chị…kêu bằng Dì nghe…cute hơn mà…_Dì tròn mắt hỏi lại.

-Nhưng ý con là Dì hơn con hổng có bao nhiêu tuổi hết…mà kêu Dì…hông sợ già hủm…_Mình trả lời khá vớ vẩn.

-Đâu có sao…Dì khoái zậy á…hề hề…nói chứ…lúc trước cũng có nói Ba con ồi…_Dì vừa nói vừa bấm bấm ngón tay trỏ với ngón tay cái vào nhau đầy tinh nghịch.

-Ủa…rồi Ba nói sao…à…mà Dì nói sao…_Mình ngạc nhiên hỏi lại.

-Thì Ba kêu làm zậy thì cũng được nhưng mà chẳng để làm gì hết…cứ gọi là Dì nghe cho lớn lớn để cho con sợ với nghe lời hơn…người ngoài nhìn zô cũng dễ chấp nhận hơn chứ hai chị em hông huyết thống…hông quan hệ gì đặc biệt hết mà sống chung mấy năm người ta nói này nói nọ…Ba con tính xa lúm…_Dì bĩu môi nói lại mà ra vẻ am tường rõ rành mọi chuyện.Đúng là Ba mình tính toán chuẩn như Lê Duẩn.

-Ừm…con thấy tội Dì thôi…kêu chị kia là chị Nhi trong khi Dì hơn chị đó có hai tuổi mà lên chức Dì òi…tội…_Mình hiểu ra vấn đề và chợt muốn xoáy lại Dì.

-Ừm…tuổi thân lúm ớ…mà nay cũng biết thương tui nữa ha…ghê…nổi da gà quá…_Dì chu mỏ ra hỏi chu choa làm mình phát ớn.

-Ặc…hông phải thương…mà là con quan tâm Dì như hai người đàn ông zới nhau thôi…đừng hiểu lầm…_Mình cười ha hả vì cài Dì quá thành công.Điều khá hiếm gặp.

-What…sô sặc(so sad)…zậy mà tui tưởng…hừm…zậy lại nấu tiếp…cà chớn…_Dì nói và tiến lại gần mình mà đúng hơn là gần chiếc bàn cạnh mình.

Dì từ tốn ngồi xuống chiếc ghế sa-lông nhỏ rồi chợt cúi xuống lấy hai cọng thun đủ màu sắc dưới bàn và bắt đầu giơ cả hai cánh tay lên làm động tác vén và cột cao mái tóc đang thả rong tự nãy giờ.

Vừa cột vừa cười cười cúi cúi nhìn mình liếc liếc khi bắt gặp ánh mắt săm soi của mình nhìn vào cơ thể Dì và chợt nói.

-Thấy tui đẹp quá…đúng hơm…tui biết tui đẹp mà…_Dì vừa nói vừa nhìn xuống hướng bắp chân thổi bùng lên hình ảnh dịu dàng và thanh tú đến lạ kì của dánh hình một người phụ nữ đảm đang.

-Ọe…gúm…ọe…ọe…_Mình đầu tiên như thằng trúng gió độc vậy, cứ ngơ ngơ ngáo ngáo nhưng chỉ thoáng sau khi nghe câu nói đầy tự tin của người phụ nữ đối diện thì bừng tỉnh ngay, mình bụng vuốt thực hầu mà giả đò nôn ói đến là tởm.

-Ghê quá…xuống nấu tiếp à…pái pai…_Dì cột xong thì nhanh chóng đứng dậy ngoáy đít đi xuống hướng bếp với cái tướng đủng đà đủng dỉnh y như lúc nãy.

Mình thật chất như bị choáng ngợp hoàn toàn với những đường cong đang lộ dần ra bên ngoài của Dì lúc hãy còn đang ngồi cột tóc.

Từ hông, mông, eo, đùi lên tới hai bên cánh, bả vai và cả cần cổ đến nỗi mà mình phải nuốt “ực” một cái và lịm hẳn đi.

Phải nói là chuẩn kinh khủng khiếp cứ như là gái một con ý.

Mọi thứ cứ trắng ngần ngần và căng đét hết cả lên mà chỉ cần nhìn phát thôi là lại nổi máu ngay.Vẫn may là mình còn lấy lại được bình tĩnh mà ứng xử không là lại chịu nhục rồi.

Nhảy nhanh một đoạn cho đến chiều luôn vì cơ bản là cũng chẳng có gì nhiều mà kể, mà tả lại vì sau khi Dì nấu cơm xong thì chúng mình vào bàn ăn và thỉnh thoảng mình xoáy Dì câu:”Chời, nấu lâu vậy mà sao món này dở thế nhĩ” còn Dì thì cũng không vừa với mỗi khi mình phát biểu cái là lại:”Gúm, giỏi đi mà nấu, lầu sau tui hông nấu nữa, giận”.Xong xuôi thì mình rửa ráy sơ rồi lên phòng đi ngủ luôn vì mặc dù giấc ngủ đêm qua khá dài nhưng mà trái lại mình chẳng thấy nó xi-nhê gì cả và vẫn muốn ngủ thêm vì cơ thể cứ gọi là đờ đẫn và mệt một mỏi rã rời.Giấc ngủ ban trưa đến với mình thật êm ái và buông tha mình lúc hơn 5h rưỡi chiều.Một giấc ngủ sâu, dài và không mộng mị.Mình nói rồi, mình đã không ngủ thì thôi chứ còn đã ngủ thì thánh đập tan nhà cũng không hay nữa mà.

Khi vừa tỉnh dậy là ngay lập tức mình hình dung lại tất cả những gì đã diễn ra từ sáng như mọi khi và cũng biết ngay là Dì chắc không còn ở nhà đâu mà qua nhà chị Nhi phụ cúng kiếng là chắc rồi.

Mình vào nhà vệ sinh nhỏ rửa ráy sơ rồi lấy bộ đồ xuống tầng hai tắm rồi thay luôn vì mình biết thể nào hôm nay Dì Linh chẳng nấu cơm chiều đâu mà qua bên nhà chị Nhi ăn cúng luôn đây.

Sau đó bước lững thững ngáp ngắn ngáp dài xuống cầu thang với mỗi bước đi là một suy nghĩ vật vờ.

Mình cũng sắp vào học chính thức rồi còn đúng 5 ngày nữa.

Mọi năm từ cấp hai đến giờ vẫn thế, cứ học từ lưng chừng tháng 8 trước rồi sau đó đến ngày 5 tháng 9 mới khai giảng.Năm nay thì từ sau khi chia tay nhỏ và gặp tai nạn đủ thứ thì mình thôi hẳn học thêm mà lâu lâu chỉ ngó sơ mấy môn chính của bộ sách lớp 12 thôi.

Ừ thì cũng lo lắng, cũng hồi hộp đấy nhưng thường thì đầu năm vào học mọi thứ như bắt đầu lại vậy, nhiều kiến thức học thêm cũng chẳng đáng dùng là mấy.

Thở dài, mình đặt chân xuống nền phòng khách.

Trống vắng và u tối.

Mình bật đèn lên và cứ thế ngồi trầm ngâm hồi lâu trên ghế sô-pha, bật ti-vi xem phim nhưng hình như chẳng mấy quan sát trên màn ảnh đang chiếu gì cả.

Đùa chứ hai nhân vật chính mà đang đóng cảnh “heo” mình cũng chẳng biết luôn ấy.

Từ khi vỡ điện thoại và cứ bận bịu đủ thứ, rồi chuyện lặt vặt xảy ra trong gia đình mà mình ít quan tâm đến bản thân hẳn.Ngay đến cái vụ vỡ con dế yêu mà còn chẳng thèm mua cái mới dùng thay nữa mà.Đến nản!

Lại nhớ về cô Trang.

Lâu lắm rồi mình không được gặp cô và hình như thân thể mình đang bức rức lắm thì phải.Ghét bản thân vì mỗi khi cứ nghĩ đến cô là tay chân cứ ngọ nguậy hết cả.

Chúng nó như thôi thúc mình làm mọi thứ mà dù sao thì cũng báo cho cô hay tin mình tai nạn chứ, không cũng kì.

Lật cuốn sổ nhỏ ghi danh bạ các số diện thoại quen thuộc Dì hay để trên góc bàn mà mò tìm tất cả, mình biết chắc là chưa hề ghi số di động của cô vào trong này còn số bàn của nhà My thì sau một lần nổi điên mình đã lấy viết nguệch ngoạc lên rồi còn đâu.Đúng là đừng đùa với mấy thằng khùng thật!

Đang thất vọng vì chẳng tìm đâu ra thì như một tia sáng cuối đường hầm tập hai.Số của nhỏ Ngàn lại hiện lên ở đầu trang giấy khi mình tính gấp quyển sổ lại.

Đúng rồi, thể nào mẹ Ngàn này chẳng biết số điện thoại của nhà nhỏ My.

Nhanh chóng bấm số Ngàn, mình ngồi đợi.

Đầu dây bên kia: Alô, ai đấy.

Mình: Dạ, Duy đây.Cho hỏi có phải số điện thoại nhà bạn Ngàn không ạ.

Đầu dây bên kia: Ừm đúng, bạn Ngàn à, đợi lát nha con.

Mình: Dạ.

Ngàn: A lô, ai vậy.

Mình: Duy đây, ba Ngàn đó à.

Ngàn: Ừm, ba đấy, có chuyện gì không ông?

Mình: À, Ngàn có số bàn nhà My không?

Ngàn: Có chứ.Mà…

Mình: À, bữa sang nhà My cái vụ mà nhỏ nhờ tui qua coi mẹ nhỏ sao á, tui bỏ quên đồ bà ạ.Giờ hỏi xem mẹ nhỏ có nhà không rồi tui nhờ Dì Linh qua lấy hộ!

Ngàn: À, thế à.Thế ông lấy bút ghi đi.Số nè:08.3…… nhớ có số 3 đấy nhá!

Mình: Ừm rồi, điện thoại tui bị mất rồi nên gọi bằng máy bàn luôn mà đầu cần phải mã vùng.

Ngàn: À, rồi.Vậy nha.Tui đang nấu cơm.

Mình: Ừm rồi.Thanks Ngàn.

Nhìn số điện thoại hồi lâu và liếc sơ qua đồng hồ.Mình đoán biết chắc giờ này cô Trang đã về nhà rồi.Có lẽ là thế vì lần trước mình đón cô ở ngân hàng cũng vào đúng giờ này.

Tay run lẩy bẩy mình từ tốn bấm số điện thoại của cô lạch cạch trên bàn phím của chiếc điện thoại bàn phòng khách.

Vậy là chỉ vài giây nữa đây là mình sẽ được nghe giọng nói của Cô rồi.

Ôi cô Trang, người mà mình thực sự muốn gặp nhất vào lúc này.Mình muốn gặp cô quá, muốn gặp chết đi được.

Những tiếng đổ chuông dài, câu nói tiếng việt và cả tiếng anh lặp đi lặp lại vài lần.

Phù, sao thế nhĩ.Sao cô lại không bắt máy hay cô không có nhà.

Lặp lại lần nữa với hi vọng mong manh.Lại là hai hồi chuông dài đăng đẳng nhưng lần này thì khác.

Đầu dây bên kia:A lô, ai đấy?

Mình: A lo, con Duy nè cô.

Cô Trang: Ừm, nghe giọng cô biết mà!

Mình: Dạ.Bữa giờ con không điện thoại cho cô được.

Cô Trang: Ừm.Bữa giờ cô gọi cho con mà điện thoại cứ không liên lạc được.Cô cũng không biết sao nữa.Nhà thì cũng không biết mà đến.Cô lo lắm.

Mình: Dạ.Con bị té xe cô à rớt bể điện thoại luôn.

Cô Trang: Trời, vậy hả.Cô không biết rồi con có sao không.

Mình: Dạ.Con xuất viện và mới về nhà được mấy bữa à.Giờ mới tìm ra số của cô nè.

Cô Trang: Vậy à, cô mới đi làm về, nãy giờ cô tắm.Duy đợi lâu hông.

Mình: Ủa.Cô tắm hả.Vậy là từ đó chạy ra đây luôn.Rồi có…mặc gì hông.

Cô Trang: Hông.Mà hỏi chi vậy.Thế bây giờ con đang ở nhà hả, cô qua thăm nha, cô lo quá.

Mình: Dạ, có gì để mai đi cô.Tại giờ con và Dì phải đi qua nhà kế bên ăn cúng rồi cô.

Cô Trang: Ừm, vậy có gì để khi khác cũng được.Gắng giữ gìn sức khỏe chứ cũng sắp vào học rồi đúng hông.

Mình: Dạ.Còn 5 bữa nữa à cô.Cô cho con lại số di động để con gọi cho dễ.

Cô Trang: Ừm.09……..

Mình: Vậy nha cô.Con chào cô.

Cô Trang: Ừm, chào Duy nha.

Vừa gác máy là tim mình đập thình thịch liên hồi vì chẳng hiểu sao hôm nay cái miệng của mình lại gan đến thế nữa chứ.

Sao nó có thể nói ra những lời trêu ghẹo bông lơi lả lướt đến như vậy nữa.Cơ mà cũng vì như thế nên khoảng cách lúc này giữa mình là cô Trang như bị xóa nhòa, nói chuyện cởi mở hơn rất nhiều chẳng như lúc trước.

Mình vui vì cô Trang còn nhớ đến mình.Vui thật.

Đang bồi hồi đến xúc động thì đột nhiên tiếng điện thoại bàn lại reng lên.Mình nhấc máy.

Mình:Alo.

Giọng nữ đầu dây bên kia:Qua đây ăn cúng này.Chị Linh kêu.

Mình:Ừm, mà ai đó.

Giọng nữ đầu dây bên kia:Tui đang đứng ở cổng đợi.Tút…tút…tút.

Mình hỏi là hỏi thế chứ khi mà nghe cách nói chuyện với cả cái giọng lạnh tanh này là mình đoán ngay ra cái con nữ tì nhà bên rồi.Ấn tượng mà nó mang lại là điều khó tránh khỏi vì cái thái độ và hành xử nhạt nhễu trong giao tiếp khiến cho người đối thoại hay bị chưng hửng.

Đang hay thì đứt dây đàn, mình từ tốn đứng lên bước vào WC nhỏ dưới chân cầu thang sửa sang lại đầu tóc, quần áo cho gọn gàng rồi bước ra khỏi cửa chính.Khóa!

Xỏ dép bước ra cổng.Khóa!

Rồi đi từng bước còn khá chập chững sang nhà kế bên.Ăn cúng!

Đi tới gần cửa cổng nhà bên cạnh nhìn vào là đã thấy cái bóng mờ mờ của cái con nữ tì lúc sáng đang cầm điện thoại bấm bấm, đeo tai nghe các thứ.

Lúc này thì đã cột tóc cao lên nhưng vẫn giữ nguyên cái mái xéo huyền thoại.

Mình bước từ từ vào cổng ngang qua mặt nó và không quên kèm một nụ cười nham nhở đối với nó thôi chứ mình tự thấy là tươi vãi luyện.

-Mọi người trong ấy à…_Mình quay sang hỏi nó sau khi nó đã khóa cổng và đi song song với mình.

-…Gì…_Nó nhìn mình ngạc nhiên và rút một bên tai nghe ra rồi hỏi lại.

-Mọi người ở trong nhà à…_Mình nói thật lớn vì sợ nó rút một bên tai nghe ra nhưng nhiều khi con này bị điếc một bên thì sao.Rõ khổ!

-Ờ…_Nó chợt “Ờ” một tiếng rất to làm cho mình đang chăm chú nghe nó trả lời mà phải giật nảy cả mình.

Nói xong nó đảo bước nhanh hơn tiến vào nhà mặc cho mình đang còn hãy đơ đơ.

Vãi cái con này.Con gái con nứa gì chán thế chứ.

Mình đứng như chết trân giữa sân của căn nhà kế bên.

Đơ không chỉ vì câu trả lời quá đỗi kinh khủng của con nhỏ đó dành cho mình mà còn đơ vì cái cách mà nó đối xử cũng như nói chuyện với một người mới quen.

Thói đời đã là con gái nếu không dịu dàng thì cũng phải dễ mến một chút để tạo thiện cảm trong mắt người đối diện khi giao tiếp chứ ai lại đi cáu tiết với cả gắt ga gắt gỏng khách như thế mà đằng này lại là một boy dễ mến như con hến là mình.

Thật là chẳng thể nào ưa cho nổi.

Mà nói đi cũng phải nói lại vì mình nhận xét thế hơi có tinh thần vơ đũa cả nắm.

Tại sao với Dì Linh nó rất bình thường không dễ nổi đóa mà biểu hiện dễ thấy là sáng nay dạ dạ, trả lời thưa thốt, gục đầu chào các kiểu cũng lễ phép lắm cơ mà.

Vậy là chỉ với riêng mình thôi à.

Nhiều khi là thế đấy chắc tại mình bằng tuổi nó.

Mà thế thì càng không phải vì nếu ai bằng tuổi nó cũng đối xử như vậy thì nó sống thế quái nào được, chẳng lẽ nó lại không có bạn bè à.

Uầy, đừng có nói là nó theo chủ nghĩa hận đàn ông sâu sắc nha vì nếu thế thì khổ cho mình rồi bởi trong mình thoáng ẩn hiện bóng dáng của một chuẩn đàn ông chất lừ như này, vừa đập chai, khoai lại to.Khổ thế chứ!

Đứng giữa sân đối diện cửa chính mới có dịp quan sát căn nhà này một cách từ bên ngoài.

Nhìn qua loa thì cũng chẳng khác với nhà mình là mấy chỉ là ít hơn một tầng về chiều cao nhưng bù trừ thì tầng trệt lại có thêm một phòng trên đường đi nối giữa bếp và phòng khách.

Thở dài thườn thượt vì mình bắt đầu hối hận là sao không ở nhà kiếm cái gì ăn đại cho rồi mà lếch qua đây ăn cúng rồi phải chịu sự hằn học của con bé kia chi vậy.

Với đôi mắt lườm lườm ẩn chứa nhiều nỗi niềm mình tiến từng bước chậm chạp vào hướng cửa chính.

Bỏ dép, bước lên hè.

Vừa đi vào nhà thì đã thấy ngay một cái bàn thật lớn đặt ngay giữa nhà.

Trên bàn là các thứ đồ ăn rất bắt mắt được dọn lên tuy còn thiếu nhưng cũng khá sẵn sàng vì mình để ý các dĩa, các tô được xếp khá chúm chụm vào nhau chừa diện tích và khoảng trống để đặt thêm món thì phải.

Đúng là có sự góp mặt của nhiều phụ nữ có khác, đồ cúng rất đầy đủ mọi thứ thường thấy và bốc mùi ngào ngạt ra khắp cả nhà khiến cho mình chỉ muốn lao vào mà bay nhảy lặn ngụp các kiểu cho thỏa cái bụng đói teo tóp sau giấc ngủ trưa dài đăng đẳng tự chiều giờ.

Nhưng sao trong nhà trống trải quá chẳng thấy một ai cả ngay đến cái con nữ tì mới đứng mở cổng cho mình cũng lập tức biến đâu mất.

Đang đứng loay hoay ngạc nhiên với vài suy nghĩ vẩn vơ thì bất chợt từ dưới bếp đi lên là gương mặt rạng rỡ của chị Nhi với hai đĩa xôi giò trên tay mà chỉ vừa liếc thấy mình là chị đã vội nói.

-Duy…vào ngồi đi em…có cần chị đỡ không…_Chị cười rất tươi nói khe khẽ dịu dàng khi đặt hai chiếc dĩa gọn gàng lên bàn.

-Dạ…em được mà…Dì Linh đâu chị…_Mình tiến lại gần chiếc ghế sa-lông dài có lưng tựa được dẹp gọn nhưng không cẩn thận lắm sang một bên chắc là để chừa khoảng trống để đặt cái bàn to oành kia vì vốn dĩ có lẽ là nó không được đặt ở đấy thường xuyên.

-Chị Linh đang ngồi dưới bếp nói chuyện với mẹ chị…em cứ ngồi đây đi…lát chị ấy lên giờ đấy…mà con nhỏ Yến đâu nhỉ…vừa thấy đây mà…_Chị Nhi nhìn mình trìu mến trả lời đồng thời nhìn quanh quẩn kiếm cái con nhỏ tên Yến mà mình đoán chắc là cái con vừa mở cổng cho mình vào.

-Dạ…em cũng hông biết nữa chị…_Mình cười trừ trả lời chị Nhi vì căn bản là cũng có biết đâu.

-Em ngồi đây nhé…chị xuống phụ bưng đồ lên đã…_Chị cười nói sau đó quay lưng lại đảo bước.

-Dạ…_Mình nói với theo khi chị đã đi được vài bước.

Chị ấy nói xong thì lại lật đật đi xuống hướng nhà dưới để thực hiện tiếp các công việc đang hãy còn dang dở mà có lẽ là bưng tiếp đồ ăn lên để thoả chí cho cái thằng què quặc tạm thời là mình đang ngồi hí hửng với cái ước mơ đánh chén căng tròn đây mà.

Đúng là lâu lắm rồi mình mới có cảm giác tham gia các kiểu cúng giỗ như thế này mặc dù không phải là dịp do nhà mình tổ chức nhưng mà nó làm gợi nhớ lại trong mình những hình ảnh của khoảng thời gian hạnh phúc trước đây lúc mà mẹ mình còn sống và ba mình thì vẫn hãy còn ở trong nam này.

Ngày ấy cả nhà mình hay được mời đi ăn đám lắm, cái không khí náo nhiệt rồi tụ họp mọi người rất đông vui và thân thuộc bởi hầu hết đều là thành phần quen biết cả.

Rồi từ đó cho đến cái khoảng thời gian đang kể trong chap thì mình và Dì Linh thỉnh thoảng cũng được mời đi ăn đám nhưng hầu hết chúng mình đều từ chối và kể cả đôi lần Cậu mình có qua nhỏ to khuyên răn, chèo kéo nhưng mình vẫn một mực không đi bất cứ một dịp nào khác vì với bản thân mình, không có ba, có mẹ thì tất cả mọi thứ, mọi người đều trở nên xa lạ.

Mình không phải kiêu kì hay làm giá mà tại vì mình không muốn tới đó mà lại phải chịu cái cảnh lạnh lẽo hay lạc lõng giữa những đám đông, giữa những người thân thuộc mà bản thân lại chẳng thấy thân thuộc tí nào.

Đúng hơn là cô đơn.

Ngoài lề tí.

Khi lướt mạng hay vài trang xã hội mình thấy ai ai cũng than thân trách phận rằng mình F.A, mình cô đơn vậy thì cho mình hỏi:”Bạn hiểu thế nào là sự cô đơn?”

Với riêng bản thân mình thì “cô đơn” không phải đơn thuần là khi bạn chỉ có một mình duy nhất trong một khoảng không gian trống trải nhất định đâm ra trống rỗng không biết nói chuyện cùng ai mà “cô đơn” là khi mà cũng trong khoảng không gian đó, bạn có bên cạnh hàng tá người quen biết, hàng tá người thân thuộc nhưng mà bạn vẫn cảm giác trống trải, cảm thấy không hòa nhập đến mức vô định hướng và dần dà bạn sẽ bị tách biệt, đẩy rời xa cách tất cả mọi người.

Đó mới chính là cảm xúc thật của cái mà mọi người vẫn hay gọi là “cô đơn”.

Quay lại với hoàn cảnh lúc đó.

Ngồi một mình kể cũng chán vì cứ loay ha loay hoay với mấy cuốn tạp chí phụ nữ bèo nhèo, nhạt nhẽo.

Mình bắt đầu cảm thấy nôn nao vì chẳng hiểu sao chị Nhi đi xuống nhà dưới nãy giờ mà lại chưa thấy bưng lên thêm một món gì hay đúng hơn là chưa lên lại một lần nào nữa bởi ngồi mà nhìn cái dáng của chị ấy đi lên đi xuống “nay nảy tưng tưng” cũng mát con mắt đi, chứ ngồi một mình ở đây hoài làm mình chán chường đến khó tả.

Thoáng nghĩ nên đi xuống nhà bếp coi phụ gì được không thì phụ chứ cứ ngồi ở đây mà đợi ăn thế này không khéo người ta lại đánh giá thì chết vì mình là mình có khiếu lột tỏi với cả lột hành tím lắm luôn đấy.

Cố gắng đứng dậy mình đi từng bước lửng thửng xuống hướng nhà dưới.

Nhưng khi chỉ vừa bước được vài bước thì cánh cửa phòng trên hành lang đường đi xuống bếp bất ngờ mở ra và ngay lập tức cái con nhỏ em chị Nhi bước ra nhìn mình đầy nghi kị rồi vài giây sau đó thì lườm mình chằm chằm.

-Đi đâu đấy…_Nó hỏi mình trống không chẳng buồn nhét chủ-vị nào luôn.

-Tui…tui xuống xem Dì Linh của…của tui mà…_Mình hết hồn nên bất giác nhướn đôi mắt đầy sợ hãi ấp úng trả lời.

-Lên đó ngồi đi…xong hết rồi…đang dọn lên thôi…_Nó trả lời mình với gương mặt nhăn nhó chẳng buồn nhìn lại.

-Ờ…tui…tui lên…_Mình trả lời giọng run run.

Suy nghĩ bùng lên trong đầu mình ngay tức khắc là nãy giờ nó ở trong phòng thì làm sao biết mọi thứ xong hết hay chưa mà trả lời ngon ơ thế chứ.

Mà nhiều khi chắc ý nó là cúng xong hết rồi, giờ có chặt các thứ ra, bày biện lại và dọn lên thôi.Có lẽ vậy!

Lại chập chững từng bước đầy khó khăn nhưng lần này mình cố đảo chân thật nhanh để lên và ngồi đúng ngay cái vị trí của chỗ ghế lúc nãy với gương mặt đầy hoảng hốt vì ngay sau mình là cái lạnh toát của một ánh mắt sắc lẹm với tư duy đầy quan sát mang nặng về tính chất thù địch của con nhỏ tên Yến đó.

Thú thật là từ cảm giác ghét ghét không mấy thiện cảm thì giờ đây mình đã chuyển hẳn sang sợ nó.Sợ thật!

Cái ánh mắt của nó làm mình rét nguyên cả bộ xương sống.

Sau khi chắc rằng mình đã an tọa đúng vị trí thì nó tiến lại ngồi trên chiếc ghế sa-lông nhỏ ở phía bức tường đối diện với vẻ mặt đầy nhăn nhó kiểu bức tai bức tóc và chăm chú nhìn vào cái điện thoại như thể đang bực tức một ai đó hay một điều gì đó ghê gớm lắm vậy.

Nhìn đến là kinh.

Hình như nó bị man man cái đầu thì phải.

Tự nhiên đang không có chuyện gì thì ngay ngày cúng nhà mới mà nó cứ nhăn nhó rồi giận dữ các kiểu trong khi mẹ nó, chị nó và cả Dì Linh đang tất bật trong bếp lo công lo chuyện đủ thứ mặc dù đã cúng xong nhưng vẫn phải chặt thái mà nó lại ngồi đây đăm chiu lo nghĩ vớ vẩn không chịu xuống phụ việc chưa kể nó lại là con gái nữa đấy.Rõ chán.

Đến lúc này mình phải nói luôn là mình nghĩ con này nó bị bệnh thần kinh hay là mặc cảm gì đó với đời rồi.

Nói dại chứ nó mà lên cơn thì nhiều khi mình đang ngồi cái đột nhiên nó lao vào cấu xé hay thủ tiêu mình vì tội liếc xoáy, lườm đểu thì chắc xác này phơi thây nơi đồng nội cho rong rêu bám đầy mất.

Nghĩ tới mà mình chợt run bắn mình.

Cả hai ngồi trong im lặng mà chẳng nói với nhau lời nào.Mình thờ vì quá sợ cái mặt nhăn nhó của nó nên thỉnh thoảng chỉ dám khẽ nhìn xong lại quay đi ngay chứ chẳng dám bắt gặp đôi mắt ấy.

Nó ngồi được khoảng hai hay ba phút sau thì chị Nhi lại đem lên thêm một dĩa thức ăn nữa mà mình chẳng biết gọi tên món này ra làm sao cả.

Vừa bước lên thấy nhỏ Yến ngồi là chị ngay lập tức hỏi.

-Nãy giờ ở đâu thế…sao không phụ mẹ dọn đồ ăn lên…cứ ngồi đấy à…_Chị Nhi nhìn mặt nó và bắt đầu hơi to tiếng chút.

-Em bận nghe điện thoại…nãy giờ trong phòng…_Nó với vẻ mặt cau có liếc chị trả lời.

-Vậy thì xuống nhà dưới phụ mẹ đi…còn ngồi đấy nữa à…Duy đói chưa em…hay ăn tạm trái cây trước nha…hay ăn xôi đỡ này…đợi dọn lên xong xuôi rồi cùng ăn một thể ha…còn nhiều đồ ăn cần chuẩn bị quá…_Chị Nhin nạt nó rồi bất chợt quay sang nhìn mình hạ giọng nói với vẻ trìu mến thân thương hết mực.

-Dạ…được rồi chị…không sao mà…_Mình cười đáp và liếc khe khẽ về phía nhỏ Yến.

-Ừm…vậy chị xuống nha…có gì bật ti-vi xem đi em…_Chị cười mỉm và đặt đĩa thúc ăn xuống bàn sau đó thì lại quay lưng.

-Dạ…_Như lần trước mình vẫn nói vọng theo mong chị nghe được.

Nói xong chị Nhi và nhỏ Yến bước cùng nhau xuống nhà dưới để lại một mình mình ngồi trên phòng khách đầy chổng chơ.

Nói thật mình muốn về lắm rồi nhưng không được.

Về thì ai canh nhà trên này và vì đang ở cái thế đi ăn cúng mà về giữa chừng trong khi chủ nhân đã thấy mặt mình thì không xong, muốn xuống phụ cùng làm thì cái con kia nó đã lườm nguýt cấm ngầm rồi nên cũng không khả thi.

Chán, lại ngồi.

Bật ti-vi xem thì cũng ba cái gì đâu không à.

Lại cầm cuốn tạp chí lên mà ngún nguẩy.

Mỏi mệt chán vãi hà và muốn nằm xuống đánh một giấc cho xong nhưng khi mình đang tính nằm dài ra ghế luôn vì thấy mỏi lưng kinh khủng khiếp thì bất chợt từ dưới nhà có tiếng bước chân đi lên rất thanh thoát làm mình phải nhanh chóng chỉnh chu tư thế và ngồi ngay ngắn lại như lúc ban đầu.

Quả thật dự liệu của mình không sai khi người đang bước lên kia lại chính là cái con nhỏ Yến đó và trên tay nó đang bê theo hai dĩa thức ăn lên để trên bàn.

Nhận xét đầu tiên của mình là sao cái con này thay áo nhanh vãi ta.

Lúc nãy mình nhớ không lầm là nó mặc một chiếc áo thun rộng cổ tròn và một chiếc quần jear be bé lưng chừng bắp dế thì phải.Cớ sao bây giờ chỉ thoáng đây không lâu mà nó đã kịp thay một bộ cánh hoàn toàn khác-một chiếc áo thun trắng viền ngang xanh đỏ với hai dây khổ viền rộng và với một chiếc váy đen trong rất thời thượng cũng chỉ nhỉnh gần tới gối.

Mà đáng ngạc nhiên hơn nữa là đầu tóc nó đã thả hờ ra một bên chứ không còn cột cao như lúc nãy và trông rất dài, dài hơn cả lúc sáng vì mình ước chừng cũng phải lưng chừng bụng.Đen mun chứ không nâu nâu như mình vẫn nhớ về hình ảnh đầu tiên của nó.

Thoáng nghĩ chắc có lẽ hồi trưa nó đi nhuộm rồi chắc hồi nãy nó cột lên cao nên mình không kịp để ý, tuy là cố thuyết phục bản thân nhưng mình vẫn thấy đôi chút gì đó gượng gạo lắm.

Nó chẳng nhìn quanh quẩn gì mà cứ thế đi gần tới chiếc bàn và đặt hai tay hai dĩa xuống rất khéo léo.

Cạch tiếng dĩa va chạm với mặt kính của chiếc bàn khá trơn tru và đầy kinh nghiệm.

…Phù…xong…

Là âm thanh dễ chịu đầu tiên mà cái miệng của nhỏ ấy phát ra chẳng mấy giống với cái mặt nhăn nhó của chính nó chỉ cách đây mươi phút.

Sau đó nó đặt ngay ngắn lại một số thứ còn đang lung tung trên bàn rồi quay lưng tiến lại ngồi ngay chiếc ghế lúc nãy mà nó vừa dời đít đi.

Khi vừa đặt mông xuống chiếc ghế sa-lông bé nhỏ và tội nghiệp thì lập tức nó với tay vuốt mái tóc dài thườn thượt trong rất đẹp sang hoàn toàn một bên kể cả những cọng tóc còn đang rất ngoan cố vướng víu sau lưng và trong cả áo với cái vẻ chu mỏ hết sức đáng yêu.

Mình lúc đó thì không có gì đáng nói và đầu óc thì cũng bình thường thôi nhưng có một câu cảm thán bung lên ào ạt trong đầu mình mà mém chút xíu nữa là mình đã buột miệng nói ra.

…Ôi…vãi ngực…thiệt là vãi ngực…

Qua cái cổ áo to tổ chảng của chiếc áo hai dây viền ngang kia, mình như không tin vào mắt mình nữa.Sao tự nhiên ngực của con nhỏ Yến này nó lại trương phìng lên tới mức như vậy chứ.Mình nhớ là nó đâu có to đến mức gây chú ý cho cho người đối diện và mất đoàn kết cho các đấng thiện dâm cỡ mình như vậy chứ.To vật vã con hà mã luôn ấy rồi lại còn kéo trễ xuống tới gần nữa của cái khe vếu nữa chứ.

Thiệt là bổ mắt mà không cần đến Viên sáng mắt hoặc Vinaga hay Omega 3.

Và rồi ánh mắt nó nhìn mình trân trân như thể bất ngờ hết sức vậy.

-Á…ai đây…à…Duy à…_Nó mở tròn đôi mắt mà quên nhìn đôi mắt của mình đang xoáy đều đặn vào cặp ngực siêu khủng của nó.

Câu hỏi này của nó làm mình nhanh chóng hoàn hồn và quá đỗi ngạc nhiên đến mức chưng hửng.

Nó nói cái quái thì thế nhỉ.

Không phải Duy đập chai mình đây thì còn ai vào đây nữa.

-Ờ…tui là Duy…bạn tên Yến hả…_Mình gật đầu khe khẽ vì nghĩ là cái con này trúng thực nên muốn làm quen và xin lỗi mình vì mấy chuyện lúc nãy đây mà.

-Không…là Oanh chứ…mà khỏi…gọi tui là Ry hay bé tư được rồi…hề…_Nhỏ trước mặt mình nhí nhảnh cười tươi đáp.

-Hả…Oanh nào…Ry…_Mặt mình ngờn nghệch đến khó tin vì chẳng hiểu mấy cái tên này từ đâu ra.

Mình thề là lúc nãy mình nghe chị Nhi nói tên con này là Yến, rõ ràng là Yến.

Chưa có lúc nào mà mình thèm có được một cây bông ngoáy tai như lúc này.

Nhưng bất chợt khi mình đang còn hãy bập bẹ câu nói vì quá sức ngạc nhiên thì ngoài cổng có tiếng của một ai đó kéo chốt cửa và dắt xe đi thẳng vào sân vì quá tối nên mình không hoàn toàn nhìn thấy rõ.

Cả mình và nhỏ cùng cố gắng hết sức nhướn đôi mắt ra phía hè để xem là ai, có phải là hàng xóm cạnh nhà không thì bất giác một cái bóng dong dỏng cao của một người thanh niên lạ mặt lù lù xuất hiện.

-Ai đó…Minh hả…tới đây làm cái gì…có mẹ tui ở nhà nha…_Nhỏ trả lời khi vừa xác định ta người con trai đó là người quen và tên là Minh đồng thời đưa ra lời cảnh báo cho chàng ta luôn.

Người thanh niên này không trả lời nhỏ ấy mà đảo mắt nhìn quanh quẩn khi đang chuẩn bị bước vào hè rồi cuối cùng hướng ánh mắt xuống nhà dưới.

-Mẹ em đâu…dưới bếp à…_Thằng đó hỏi ngược lại nhỏ.

-Ừm…về đi…chị Yến không ra gặp anh đâu…về đi…khi khác nói chuyện…_Nhỏ có phần dịu giọng xuống và trong lời nói bắt đầu hiện lên cái tên Yến trong khi bản thân lại chính là Yến.

Thế là cái fuck gì nhỉ.

Đang mãi suy nghĩ thì chẳng biết từ lúc nào cái thằng đó đã khía đôi mắt về phía mình.

-Thằng này là thằng nào…_Thằng ấy chỉ ngón trỏ về phía mình và bắt đầu nạt khá lớn.

-Anh hỏi ai đấy…đấy là bạn của gia đình tui…_Nhỏ đáp lại có vẻ khá căng thẳng vì cách ăn nói của thằng kia.

-Thằng kia…mày là thằng nào…nói không tao tán chết mẹ mày giờ…_Thằng đó nhìn về hướng mình và bắt đầu lăm lăm hăm dọa.

-…_Đáp lại thằng đó, mình im lặng.

Mình nhìn nhỏ, nhìn thằng kia và sau đó dựa lưng vào ghế ngồi khoanh tay nhìn lên bàn nơi chứa nhiều thức ăn mà chẳng buồn trả lời.

-Anh ăn nói cho cẩn thận…chị Yến mà nghe thấy thì…_Nhỏ đứng lên nạt thằng đó giọng rất tức giận.

-Thằng chó kia…mày là thằng nào…_Thằng đó bắt đầu bước về phía mình kiểu hù hù hai ba bước nhấp một bước ấy.

Chẳng hiểu sao lúc đó động lực từ đâu ra mà mình chẳng lo lắng gì cả chỉ ngó quanh quẩn trong im lặng và bất giác mình nhìn vào cái tủ kính mẹ bồng con lớn kê chiếc ti-vi LCD của gia đình và suy nghĩ.

-Địt…thằng chó kia…mày tên gì…_Thằng đó lao về phía mình rất hồ hởi và bốc đồng.

-Tao là…Siêu nhân…Gao!

Hết chương 17