Chương 12 - Tương đương với chap 33 - 35 của phiên bản gốc.
Cô vươn người hơi thẳng dậy và nhanh như cắt…cô choàng một chân sang và sau đó ngồi hẳn lên hai bắp đùi mình một cách khá táo bạo…hành động đó vô tình khiến cho mông cô và đùi mình chạm vào nhau giữa không gian yên ắng phát lên thành một tiếng đánh “tạch”… tiếng va đập xác thịt của một cặp nam nữ như thổi bùng lên ngọn lửa dâm dục trong tâm hồn cả hai…nó như hồi chuông báo hiệu cho sự bắt đầu của một cuộc giao hoang trụy lạc thâu đêm suốt sáng…-Đờ mờ, nóng sốt làm văn thơ mình bay bổng vờ lờ.^0^.
Đoạn cô cười mỉm…
Mình thật sự khá bất ngờ vì hành động này của cô… quả thật trước đó khi mà cô từ chối tiếp xúc quan hệ vì cái hành động bộc phát có phần ngu xuẩn của mình, mình thoáng nghĩ chắc “bể kèo” rồi…chứ huống hồ gì là mơ tưởng tới cái hình ảnh xa vời này đâu…
Khi cô vừa đặt ass ngồi…trên cơ thể mình, thì ngay lập tức mình cảm nhận được sự mát mẻ từ người cô truyền sang hai bắp đùi…da thịt cô thật mát khiến cho bắp chân mình như tê dại…tuy có hơi nhờn chút ít ở phần háng …nhưng mình thoáng nghĩ chắc có lẽ lúc nãy cô ra mồ hôi nhiều quá vì những hành động kích thích của mình …hay cũng có chăng là bởi một thứ dung dịch, hay một thứ nước gì đó ???…
I don’t know…but i think you know! (_ _”)
Cảm giác ấm nóng khi từng hơi thở của cô phả vào cổ mình, gáy mình…làm mình như tê dại và lạc người hẳn đi…
Đê mê của sự chiếm hữu, một cái gì đó mong manh…vừa đạt được… làm tăng thêm phần khoan khoái…và dễ chịu… trong mình.
Đùi mình như đã nói… là nơi mà cô chọn để đặt mông ngồi lên…tư thế này làm cho háng cô với những cọng lông quăn và đen nhánh xung quanh bím ma sát vào phần bụng dưới, vào cả rốn của mình rất nhiều khiến mình kiểu như bị kích thích tới độ nổi cả da gà luôn vậy… mình hí ttttttt hà aaaaaa…
Cảm giác hừng hực trong mình sục sôi ngày một quá cỡ…làm cho thằng nhỏ trở nên cứng hơn và dài ra tới kích thước cực điểm….Nhưng điều đó thoáng chốc càng khiến mình thêm phần khó chịu…vì sao ư????
Vì nó đang bị đè nén theo chiều hướng chiếu xuống dưới khi bị mông…à không, mà là cái rãnh giữa mông của cô đay nghiến….đến mức ngứa ngáy và bắt đầu nhức nhối…phần đầu khất….mình như chết lặng.
Vẫn đang trong trạng thái căng thẳng ở hầu hết các bộ phận trên cơ thể…nhưng mình vẫn cố gắng kìm nén “cảm giác dâm dục vì khát khao phang phập” đang cuồng dâng trong người…để chiêm ngưỡng cơ thể Cô từ trên xuống dưới…ở một góc độ khác và gần hơn hẳn lúc nãy…
Một hình thể trắng trẻo căng đầy nhựa sống với hai bầu vếu tròn trịa lủng lẳng…như đang mời gọi mọi cặp mắt ngắm nhìn chúng vậy…
Mình nhìn kĩ lắm, nét lắm vì bây giờ đây…khoảng cách giữa mình và cô gần như là một con số 0 tròn trĩnh…
Nhìn xuống dưới, ánh nhìn của mình chỉ có thể dừng ở chùm lông đen ấy, vì cái bím và khoảng lông măn mảnh đã bị đè nén và chôn giấu sâu dưới lớp da thịt phần bụng dưới của mình và khoảng trên mu của cô…
Thỉnh thoảng cô liếc nhìn mình rồi lại nhìn buâng quâng lang lảng như chờ đợi một điều gì đó…
Mình chợt hiểu ra, chỉ vì mải ngắm nhìn và trải nghiệm thứ cảm giác mới lạ mà cơ thể cô mang lại mà mình quên bén đi tất cả…những điều mình cần làm và….nên làm!
Lấy lại tinh thần…mình từ từ đưa cánh tay lên xoa xoa hai bầu vếu một lần nữa…nhưng cảm giác hoàn toàn khác.
Vì ở góc độ này mình gần như có thể thấy được mọi chuyển động của lớp da trên vếu…Với mỗi lần mình xoa mạnh và nhanh tay hơn tẹo thì cảm giác như cả cái vếu nhún nhảy liên hồi và đong đưa không ngớt…
Thật khoái chí…vì có lẽ đây là lần đầu tiên mình chứng kiến được cảnh tượng này…đúng là….haizzz…phải nói sao nhỉ…một câu thôi…”Thiên nhiên….ưu đãi”
Cô thở mạnh ngày một nhanh và mạnh hơn hẳn…khiến cho phần bụng dưới và ngực cứ nhấp nhô liên hồi…
Đoạn mình từ từ lấy tay se se hai cái đầu ti đỏ hồng và đang chỉa hờ ra về phía trước mặt mình…chúng cứng lắm.
Cô khẽ rùng mình và ưỡn người lên khi các ngón tay của mình thao tác đều đặn và ngày một nhanh nhảu trên hai bầu vếu căng tròn và bóng láng của cô…
Mình dường như cảm nhận được tất cả mọi sự chuyển động của thân thể cô, từ cái nhích người khe khẽ vì mỏi hay sự uốn éo của cặp mông tròn trịa mỗi khi đè nén thằng nhỏ, mình đều có thể biết…như thể mình và cô đã hòa quyện vào nhau vậy…rõ ràng lắm, khao khát lắm…đê mê lắm và…kích thích lắm.
Được một lúc, mình di chuyển tay xuống phần eo của cô và bóp hờ…cô nhún người khẽ xuống…có lẽ vì nhột…
Đoạn cô nhìn thẳng vào đôi mắt mình…đê mê…đắm đuối.
Mình như bị ánh mắt đó hút hồn…theo bản năng mình từ từ đưa miệng về phía đôi môi đang chờ đợi của Cô…
Mình và cô hôn nhau…một nụ hôn sâu và nồng cháy…mình thực sự như chết lặng trong đôi môi ấy, cô hôn giỏi lắm…cách di chuyển môi dưới, đá lưỡi và mút nhè nhẹ thật sự rất điêu luyện…tạo cho mình cảm giác lâng lâng đến nghẹt thở ở nhiều giác quan.
Tim mình đập nhanh lắm…mình như đang bay bổng thật sự vì những xúc cảm phàm tục mà nụ hôn ấy mang lại, thằng nhỏ cương cứng và tức tối vì bị đèn nén khiến cho phần bụng dưới khó chịu đến đau nhói…mình như thể gồng hết sức đến mức mà hầu như mọi bắp cơ trên người cứ chực chờ vỡ nát ra vậy…
Nhưng cũng bày tỏ ra luôn, tuy hơi mắc cỡ nhưng mình đành phải nói thật…Vì mình chỉ biết hôn má hay chạm môi cho tới trước khi gặp cô nên việc phân phối hơi thở khi hôn của mình thật sự rất ngu…như mình đã từng nói.
Tất cả những lần mình chạm môi với cô tới giờ lúc nào mình của là người thua cuộc trước…trai tơ nó vậy đấy…
Mặc dù muốn dừng nụ hôn sâu ấy lại, tuy nhiên mình lại không muốn chấm dứt cảm giác ái ân mặn nồng mới vừa được thổi bừng lên trong cả hai…nên mình tự nhủ phải làm điều gì đó khác hơn, chứ cảm hứng mà tuột xuống thì mình sẽ tức tối vì bức bách mà chết mất…
Vẫn điệp khúc “nghĩ là làm”, mình nhẹ nhàng tách môi khỏi miệng cô…lia một ánh nhìn…từ từ hơi nhún người xuống đúng vị trí của cặp vếu căng tròn…mình mút lấy mút để hai đầu ti mà nãy giờ đã dùng tay xoa nhẹ và đều đặn trong khoảng thời gian mình và Cô dính chặt môi vào nhau…
Mình mút khe khẽ, dùng môi, lưỡi một cách thật nhẹ nhàng vì dường như mình đã có kinh nghiệm hơn đôi chút từ những tai nạn trước đó…
Cô hít lấy hít để theo từng nhịp quét lưỡi của mình trên khắp hai bầu vếu…tiếng thở của cô ngày một dồn dập hơn và nó như phá tan bầu không khí yên tĩnh nơi “Góc tối” ấy…
Cô ngày càng hưởng ứng với những chủ kiến của mình nhiều hơn…hay là cơ thể cô hưởng ứng nhỉ???
Chợt nghĩ đã tới lúc nên stop những hành động mơn trớn này lại…
Mình dừng hẳn…nhìn chăm chăm vào mắt cô…mình đọc thấy sự ngạc nhiên trong đôi mắt tròn xoe ấy khi mà mình đột ngột thôi như vậy, có lẽ cô chưa hiểu ý mình…hoặc giả cô hiểu nhưng muốn giả vờ ngây ngô để chờ đợi sự chủ động nơi mình nhiều hơn nữa…mình chẳng biết…nhưng…mình vẫn làm.
Từ từ nhích khẽ eo cô lên để cho cặp mông mềm mại của Cô có thể an tọa nhẹ nhàng ở tư thế ngồi xổm trên hai bắp chân mình…bàn chân đặt trên sàn ghế.
Cô chợt hiểu và nhanh chóng làm theo sự hướng dẫn của đôi tay mình…
Nâng nhẹ phần háng cô lên khỏi bắp chân để có thể di chuyển được phần thân dưới của bản thân, mình rướng người ngồi thẳng dậy và cầm tờ rym vốc nhẹ…mình lại thở nhanh…
Cô hai tay vẫn vịn hờ lên đôi vai mình mà ánh mắt thì cứ cúi xuống nhìn vào các cử chỉ của mình với thằng nhỏ…đến là ngại.
Được một lúc, khi thằng nhỏ đã đạt đến độ cương cứng nhất định…mình bất ngờ vươn tay ra và chạm nhẹ vào bím cô…cô giật thót mình và nhướn người lên theo phản xạ…
Mình như được thể liền lấy tay chà chà và mân mê phía bên ngoài bím, chạm nhiều vào các sợi lông xung quanh tạo nên những tiếng “sột soạt”…mình cảm giác bím cô ướt lắm…mình biết trước điều đó vì lúc nãy đã có cảm giác hơi nhờn nơi bụng dưới khi mà vô tình chạm vào bím của cô…
Mình chà xát mạnh bạo hơn nơi hai môi bím… cô rên thành tiếng “a….a….a…ưm”
Từ từ mình thọt ngón tay vào bên trong bím…khiến cho thứ nước trắng và âm ấm chảy ra ướt đầy cả tay mình…và cô thở dốc một lần nữa “ưm…ưm”…mình…mình muốn vào trong “…”.
Đoạn mình nhanh chóng rút ngón tay ra khỏi cái bím ướt át ấy.
Hít một hơi thật sâu và nín thở trong chốc lát…mình nhẹ nhàng nắm hờ eo cô ấn xuống để cho bím chạm nhẹ vào đầu khất chym mình…Từ từ và khe khẽ…mình ấn người cô xuống….nghe vang vọng xa xa thành một tiếng đánh “ót”…Cô trân người và miệng phát thành tiếng “ưm…ưm…a…a…a”…cô từ từ ngẩng đầu lên cao, hai tay cô bấu chặt vào vai mình…
Thật sự, ở tư thế này mà nói…thì mình dường như có thể thấy rất rõ cái cách mà hai bộ phận ấy đang va chạm vào nhau…rất rõ…
Dần dà mình ngày càng đi sâu vào trong cô…chym mình như xé toạt bím cô ra làm hai vậy…khiến cho hai mép thịt như muốn bóp chặt và đay nghiến để trả thù mình vậy…
Vào ngày càng sâu mình có cảm giác như thằng nhỏ đang bị bẻ cong bởi những thớ thịt ấm nóng…cảm giác tê tê …nhưng phê phê rất dễ chịu!
Ở hoàn cảnh hiện tại…phái nữ là người phải chủ động hơn cả…
Mình nghĩ cô dường như biết quá rõ về điều đó qua cái cách mà cô đang biểu hiện.Vịn vai mình lấy đà, cô nhón người để bím trượt lên gần đầu khất và sau đó nhanh chóng ấn cả thân người xuống…khiến cho chym mình đi vào trong bím Cô rất sâu, bó rất chặt…mình thấy rất hứng tình và sung sướng vì những làn sóng điện liên tục truyền lên não từng cơn khiến đầu óc mình ngây ngất…
Kèm theo đó là nhịp thở thành tiếng của mình và những tiếng rên rỉ điên loạn từ miệng cô…Cô rên to lắm, nếu mình không phải là người trong cuộc mà chỉ được nghe những tiếng rên la như vầy thì chắc chắn mình sẽ liên tưởng đến ngay một bộ phim JAV nào đó đang được trình chiếu….I’m sure!
Dần dần mình có cảm giác nhầy nhụa và trơn tru hẳn trên toàn thằng nhỏ, cô đang bắt đầu ra…ra thứ nước đó,ra ngày một nhiều hơn, chảy hẳn ra bên ngoài hai mép thịt và vương vãi trên thành bụng dưới, dính hẳn và làm cho đám lông trên chym mình và bím cô bện vào nhau…nằm rạp xuống và mép chặt vào da…ngày một nhiều hơn.
Cô nhún nhảy trên người mình…đều đặn…khá điêu luyện nhưng không kém phần nhiệt tình và nồng cháy…
Được một lúc hình như xuất hiện cảm giác vướng vếu hay khó chịu gì đó nơi bím…nên cô từ từ chậm lại đôi chút, lấy hai tay chống hờ trên bụng mình một cách khá trở ngại…Đoạn cô nhẹ nhàng lắc đều phần eo như muốn cái bím bó chặt hơn và đay nghiến chym mình nhiều hơn…mình như nín thở nhìn theo từng cử chỉ của Cô vậy.
Cô ngẩng đầu nhìn lên trời và thở gấp…
Nhìn cảnh tượng đó đê mê lắm….dâm dục lắm, ngay cả trong mơ mình cũng chưa từng dám nghĩ tới giờ phút này, huống hồ gì là được trải nghiệm cảm giác sung sướng cả đời người như vậy trong thực tế chứ.
Mình như đang trong cơn say tình ái…cả thân thể tuy có đôi chút tức tối ở phần bụng dưới vì phải đón những cú hạ cánh ngày một dồn dập của cặp mông nung núc ấy, nhưng bù lại thì cảm giác lâng lâng lại hơn hẳn cả niềm đau…
Cô vẫn vịn vai mình và lên xuống đều đặn…kèm theo là nhịp thở và những tiếng rên la liên hồi “”ưm…ưm…ưm”
Mình chẳng biết nói sao về cảm giác của cô lúc ấy như nào cả…chỉ biết là mình nhìn thấy trên gương mặt cô có rất nhiều cảm xúc, cùng với nhịp thở và những tiếng rên… mình đoán cô cũng phần nào giống mình về “những thứ” nhận được lúc ấy…(thỏa).
Cả hai sau một hồi “dằn co” cũng đã trở nên thấm mệt… mồ hôi đổ ra như tắm và ngày một nhiều hơn…
Mồ hôi ra đầy mặt, cổ và tay chân cô, nó nhỏ xuống người mình từng giọt chắc nịch và ướt đẫm.Mình cũng thế, cũng ra đầy bụng và lưng khiến cho gáy cứ có cảm giác lành lạnh …theo đúng nghĩa đen.
Mặc dù vậy nhịp lên xuống vẫn không dừng lại, tuy có chậm nhưng độ thấm đòn thì có lẽ ngày một tăng.
Khoảng lúc sau, cơ thể mình như chịu đựng một thứ gì đó đang chực chờ gần đầu khất và đang phải cố kìm lại…mình biết là không thể chịu đựng thêm lâu được nữa…mình sắp ra rồi…
Mặt mình bắt đầu nhăn nhó vì những nhịp lên xuống của cô bắt đầu làm cho thằng nhỏ khó kìm lại hơn, nhưng muốn phun hết ra vậy.
Mình biết là chắc chắn sẽ không thể trì hoãn lại được
Dùng hai tay xốc hờ người cô lên rồi chốc sau lại đè xuống…mình như muốn cô lên xuống nhanh hơn để cho khoảnh khắc mình ra trong cô được đê mê và lắng động…Cô như hiểu…cô mạnh bạo hơn, nhanh nhảu hơn, bấu chặt vào vai mình …móng tay cô tạo nên những vết lằn sâu hoắc..mà mình cảm thấy rát.
Đoạn cô thở mạnh, rên to…tiếng da thịt chạm vào nhau… cùng với mồ hôi và thứ nước nhờn từ bím tiết ra tạo nên những tiếng “chạch chạch” nhanh chậm không đều…nhưng lại ngày một dồn dập.Chịu không nổi, chym mình như muốn vỡ tung vì độ chèn ép của từng thớ thịt bên trong bím…
Mình ép chặt cô vào người mình…mình ôm chặt lắm, không muốn cô lên xuống nữa, mình muốn khi mình xuất…những dòng tinh khí của mình sẽ ở trọn trong bím cô…
Và…với những cú dập trong hoản loạn, sau phút giây hai cơ thể mồ hôi đầm đìa quấn chặt lấy nhau.
Mình xuất thứ nước trắng đục ấy vào sâu trong cô…
Bím cô như muốn nuốt chửng chym mình, nó thắt lại rất chặt và đay nghiến……….cảm giác như nó mút cạn và “không bỏ sót những gì còn đọng lại”…
Mình và cô cùng run lên bần bật trong khoảng khắc ấy…mình sướng tê dại cả phần dưới, mình thở mạnh lắm, thở phì phò…cô thì rên khe khẽ”ưm…….ưm”…
Thoáng…
Mình và cô giữ nguyên tư thế ấy một lúc lâu, chỉ ngồi ôm nhau trong tư thế cô thì chàn hảng ngồi trên đùi và ôm chặt cổ mình mà thở, mình thì ngồi dựa lưng vào ghế, để tay buông lỏng trên hai bắp đùi chạm hờ vào phần mông cô…
Mình biết…
Chym mình đã trở nên nhỏ bé trong cô tự lúc nào…
Nó đang bị chìm sâu trong một thứ dung dịch…bị trộn lẫn bởi nhiều thứ…và hình như thứ nước ấy đang chảy rỉ ra một cách nhẹ nhàng và thầm lặng…
Thật vậy, mình có cảm giác thứ nước ấy đang lả lướt theo dòng một cách khá từ từ, nó đang sắp xả xuống bám theo biều bi mình…chảy xuống bụng dưới!
Mình tách cô ra…
Mình thì thật tế chẳng có ý gì đâu, một phần vì muốn xem thử “cái thứ” đang chảy ra có nhiều không, hay là chỉ một đợm nhỏ, mình chẳng tò mò vì mình đã thấy nhiều lần cái chất ấy rồi…phần nữa là mình sợ nó sẽ nhem nhuốc và có thể sẽ dính lung tung lên cả phần háng hay bụng cô thì phải nói là…phiền…xung quanh đây lấy đâu ra nước mà rửa ráy, tắm gội.
Mình kéo nhẹ tay cô rồi thì thầm vào tai:
-Cô ơ, ngồi dậy…con…_Mình ấp úng rất nhỏ.
Cô nghe thấy tiếng mình thì từ từ ngồi thẳng dậy và nhích người lên tẹo rồi từ từ chuyển hẳn cơ thể ra khỏi mình ngồi xuống ngay chỗ mà lúc đầu khi mới tới cô đã ngồi.
Lúc cô vừa mới nhích người dần dần lên thì con chym bé nhỏ của mình từ từ rời ra khỏi bím cô cùng theo với thứ dung dịch…tuy ánh sáng không được hẳn hoi lắm nhưng mình có thể hình dung ra thứ nước màu trắng ấy đang chảy theo đường xuống phần biều dái của mình…mình liếc thấy bím cô ướt đẫm, những sợi lông xung quanh bị dính thứ nước ấy rất nhiều khiến chúng cứ nằm lộn xộn và lung tung ben hết cả.
Cô sau khi đã ngồi xuống bên cạnh mình thì ngay lập tức, cô với tay tới cái giỏ sách và rút ra…một bịch khăn giấy, lấy năm tờ vì mình nghe cô rút tới năm lần xoẹt xoẹt…rồi từ từ đặt bịch khăn giấy vào giữa hai người.
Cô chìa ra 2 tấm, đưa cho mình cùng với cái nhìn hiều dịu và một nụ cười mỉm…
Đoạn cô dùng khăn giấy lau phần trán đang ướt đẫm mồ hôi khiến cho mai tóc có phần thít vào da mặt, cô lau cổ, tay chân, ngực…và cuối cùng là lau bím…
Cô lấy một tờ giấy mới, trải nhẹ ra và từ từ nhích người dậy, đưa tay đến gần bím, cô xoa đều quanh hai mép thịt, cố gắng dùng ngón tay chọt nhẹ phần khăn giấy vào sâu bên trong và nguấy khẽ…Rồi sau đó dùng tờ khác lau phần bên ngoài!
Mình thì sau khi nhận được khăn giấy từ cô thì nhanh chóng vệ sinh cơ thể và thằng nhỏ thật nhanh…mình sợ thứ ấy dính vào người mình…thật sự là không thích tí nào.
Sau khi lau xong mình và cô có thoáng nhìn nhau, cô bắt thóp được ánh mắt mình một cách khá gượng gạo.
Đoạn chẳng nói gì, cô từ từ đứng lên và nhanh chóng mặc quần áo lại, từ chiếc quần chip đang vất vưởng trong cái váy công sở, cho tới chiếc áo sơ mi và cả chiếc áo ngực vải ren đen mảnh, loáng sau cô đã chỉnh tề lại như cũ.
Thật sự thì mình khá bất ngờ vì hành động quá nhanh ấy của cô, mình muốn…muốn thêm nữa… thêm nhiều nữa chứ chưa muốn dừng lại như thế đâu…mình thật sự chưa thỏa mãn…
Nhưng biết sao được, cô đã quyết định như vậy nên mình đành phải xuôi theo…
Mình thở dài rồi cũng nhỏm dậy mặc lại quần áo trong khi đã thấy bóng cô đứng cạnh ghế, tay cầm giỏ xách nhìn mình như chờ đợi…
Xong xuôi tất cả, mình từ từ ngồi lại ghế trước ánh mắt ngạc nhiên của cô, mình nói khẽ:
-Từ từ, lát rồi về cũng được cô…ngồi hóng mát xíu đi!_Mình nói mà tay không quên ngó qua cái đồng hồ, chỉ mới 9 giờ hơn…
-Ừm, vậy cũng được!_Cô cười rồi gật đầu ngồi xuống.
-Cô…cô đói hông???_Mình quay sang nhìn mắt cô rồi hỏi.
-Không, lúc nãy cô ăn rồi mà,còn được ăn cá viên chiên nữa, có gì đâu mà đói!Bộ con đói à???_Cô trả lời.
-Dạ không!Con bình thường…_Mình cười gượng.
Chợt không khí im lặng như bao trùm tất cả, mình và cô nhìn về hai hướng khác nhau và theo đuổi những suy nghĩ riêng.
-Ừm, con…còn quen nhỏ không???_Bất chợt cô lên tiếng.
-Dạ…tụi con chia tay nhau rồi cô!_Mình trả lời.
-Thật ra, chuyện đó không quan trọng với cô đâu…nhưng mong con…dù chuyện gì xảy ra, con…con đừng bao giờ nhắc tới chuyện này với nó._Cô nói và nhìn thẳng vào mắt mình.
-Dạ, hôm qua cô nói con rồi…con biết mà, mong cô đừng suy nghĩ gì nhiều…con không nghĩ gì đâu!_Mình vừa cười một cách khá gượng gạo vừa nói.
-Ừm, cám ơn…_Cô nói ra chừng xa lạ.
-Thui, về cô ha_Mình nói.
-Ừm, về đi D_Cô trả lời và cười nhẹ.
Mình đứng dậy và tiến lại gần chiếc xe đang được dựng ngay sau cái ghế đá một cách đầy uể oải…phía sau mình nghe thấy tiếng cỏ bị dậm, là cô…cô đi ngay theo sau mình, trên tay cô cầm bịch đồ ăn lúc nãy…bịch cá viên chiên đã hết nhẵn…mình thoáng cười vì hành động ấy…cô kĩ thật!
Lên xe, mình đợi cô ổn định chỗ ngồi rồi rồ ga phóng thẳng…đầu óc mình lúc ấy khá trống trải…không phải là sự trống trải vì lòng mình nhẹ nhõm, mà là một nỗi lo vô định hình…cái sợ của sự vất vưởng!
Cô ngồi sau, ngực cô thỉnh thoảng chạm vào lưng mình do vô ý nhưng cử chỉ thì vẫn hững hờ như lúc trên xe đi tới nơi này vậy…Có chăng khác hơn là cô ôm chặt mình nhỉnh xíu để cô có đà nhích người dậy cho đỡ mỏi…hay đỡ vướng víu… gì gì ấy!
Vì chỗ ghế đá tương đối gần với khu nhà cả hai nên thoáng chốc xe đã về tới trước ngỏ nhà cô…nhưng khi mà mình đang định tiến vào sâu…thì…
Cô vỗ nhẹ vai mình nói khẽ:”Cho cô xuống đây được rồi…”
Nge vậy tiếng cô, mình chậm lại rồi dừng hẳn..
Cô từ từ bước xuống xe trước ánh mắt ngạc nhiên của mình….đi vòng lại trước đầu xe rồi nói:
-Về cẩn thận nha D…Có gì…gọi điện thoại cho cô!_Cô nói và mỉm cười.
-Dạ, vậy cô vào nhà đi, con về luôn…_Mình nói và cũng cố điểm lên môi một nụ cười gượng.
-Ừm!_Cô khẽ gật đầu.
-À, mai cô có cần con qua chở đi làm hông?… Xe cô đang ở bên ngân hàng mà!_Mình nhắc vội.
-Thui, cô đi bộ ra đón taxi được rồi…hì, con về đi!_Cô nói và lắc đầu.
-Dạ, cô vào đi, con về._Mình lại gật khẽ chào cô.
Cô quay lưng rồi từ từ tiến vào trong ngỏ, mình lia mắt nhìn theo từng bước chân của cô tiến sâu dần vào bóng tối…
Qua mỗi bóng đèn đường…cô đi ngày một xa, mình chợt thấy…sự hối tiếc, hình như mình muốn một điều gì đó… một điều gì đó từ cái bóng đang xa dần kia…
Mình muốn cô quay lại nhìn mình, nhìn thằng nhóc ngu ngốc và ham muốn trải đời này…dù chỉ một lần, một lần thôi…
Nhưng không…cô vẫn đi…hụt hẫng…
Mình cảm giác bản thân thật nhỏ bé, nhỏ bé vì một hình bóng đã khuất xa…mất hút vào hư không bóng tối.
Lòng mình buồn man mác…một nỗi buồn chực chờ để bộc phát…
….Nhỏ….
Bất chợt, nỗi nhớ về nhỏ lại hiện về…tràn ngập vào mọi ngỏ ngách của không gian nơi này.Trong từng chiếc lá, ngọn cỏ hay dù chỉ là một giọt sương đêm…mình thấy trong chúng như hiện dần lên khuôn mặt mờ ảo và xa vời ấy…gương mặt ướt đẫm nước mắt của ngày chia tay…
Như muốn gục ngã giữa con đường tối và vắng lặng…mình khụy xuống, nước mắt tuôn ra hối hả và ướt nghẹn …mình nhớ, nhớ về nhỏ…nhớ rất nhiều!
Mình ngước lên… nhìn bao quát, nhìn tất thảy cảnh vật xung quanh…thân quen quá, cái khung cảnh mỗi ngày khi trước mình thường đưa đón nhỏ về đây mà…nhỏ thường tung tăng và ngây thơ đảo chân bước sáo đi dần vào bên trong …
Thưở ấy, mỗi lần như thế, nhỏ thường hay ngoáy đầu lại nhìn mình để…một cái hôn gió tạm biệt…một cái vẩy tay ra hiệu về đi, hay một cái đá mi mắt đáng yêu…tinh nghịch và ngây dại.
Nhưng sao bây giờ cái nơi đây thật im ắng và hờ hững… có lẽ tất cả đã khác…hoàn cảnh đã thay đổi thật…
Cái bóng đang dần mất hút kia thật xa lạ…chốn này sao khác quá…nó…nó u tối…
Mình sợ…lại sợ…sợ một điều gì đó mơ hồ không hình dung…nỗi đau của sự mất mác…nỗi buồn của sự từng trải khôn nguôi.
Đôi mắt mình bỗng dưng tối sầm lại…vì một điều gì đó???…mình thật sự không biết…
Thở dốc…hoảng loạn, mồ hôi mình lại túa ra ướt đẫm lưng áo…một thứ mồ hôi lạnh…và dường như vần trán cũng đang bị ai xối nước lên vậy…
Mình run rẩy vì bắt đầu thấy lạnh thật sự…da gà mình nổi lên…nhiều quá…tim mình đập to và thình thịch từng tiếng…hồi hộp… cơ thể run lên bần bật…đôi mắt cố gắng mở to hết mức như muốn tìm hiểu nguyên nhân và… tìm kiếm sự an toàn từ một niềm tin cố hữu…xa xôi mờ mịt.
Mình hét lên giữa đêm đen tĩnh mịch và vắng lặng :”aaaaaaaaaaaaaaa…aaaaaaaa”…
Sau tiếng thét…mình đảo cặp mắt hoảng hốt nhìn quanh…
Mọi thứ vẫn vậy…vẫn là một màu tối đen trong bức tranh của một đêm hè ảm đạm…yên ả…và vắng bóng người qua lại…
Thở dài, chán chường vì bản thân…
Mình thật sự khó chịu với những suy nghĩ trong đầu và cả… những biểu hiện có phần thái quá của cơ thể lúc này.
Lên xe, mình bật chìa khóa và vít tay ga thât nhanh và mạnh như một kẻ điên…để thoát khỏi hiện tại…thoát khỏi cái bầu trời hiu quạnh mà chỉ làm cho mình thêm xót xa vì những gì đã đánh mất…
Làm mình thêm nhớ nhỏ…về những kỉ niệm mà chúng mình từng có…
Xe mình phóng đi vun vút trên đường…
Thỉnh thoảng nơi khoét mi mình cay xè…cay xè vì sự hối hận muộn màng…
Nước mắt mình ứa trào tự lúc nào…lắng đọng…tim mình như muốn vỡ tan vì nỗi đau nhất thời bộc phát…
Mình nhắm mắt lại, mặc kệ cho nguy hiểm phía trước rình rập, chỉ ước…cho thứ lệ đắng này và nỗi đau ấy hãy theo gió …mà bay đi…xa rời cái thể xác trầy trụa với những vết hằn của sự mất mác, tiếc nuối về một hình bóng thân quen nơi đất khách quê người.
Mong mỏi gió có thể cuốn bay đi tất cả…hãy giúp tâm hồn này để mọi thứ lại phía sau…
Vì mình thực sự muốn bước tiếp …bước tiếp với một trái tim mang vết sẹo…có lẽ là sâu hoắm…chứ không phải một trái tim đang thổn thức đau thương và chực chờ rỉ máu!
Nhưng đớn đau thay thực tại có bao giờ chiều lòng người…càng cố quên nhỏ thì mình lại càng bị dằn xé dữ dội hơn…
Giống như một đoạn phim quay chậm…tất cả các hồi ức cùng nhỏ tua lại ào ạt trong đầu óc mình…xót xa cùng cực…
Để ý xem…
Thường khi bạn gặp chuyện gì đó đau đớn và không biết giải bày cùng ai dẫn đến cảm xúc hụt hẫng đâm muốn trốn tránh…thì đáng tiếc thay, nỗi đau ấy lại càng đuổi theo bạn ngày một dai dẳng hơn… và đôi lúc nó hiện lên bất chợt khiến cho tâm hồn bạn bị dày vò và dằn xé gấp bội phần…
Nhìn nhận đi…
Đó chính là cuộc sống-là cái “sự” mà hằng ngày bạn đang phải trải qua một cách đều đặn, hai chữ “dòng đời” có lẽ là đúng và hợp hơn cả.
Mãi đang suy nghĩ và tìm cách xóa nhòa quá khứ đang hiện hữu, cả nỗi đau và sự dằn vặt thể xác thì đột nhiên mặt mình bị thứ gì đó tạt vào ồ ạt và dồn dập khiến cho hai má rát lên từng cơn đau buốt.
Giật mình và nhanh chóng mở to đôi mắt, ngay lập tức mình chậm dần lại…
Cố gắng rướng ánh nhìn đang lòa nhòa đẫm thứ nước mặn chát để hình dung lại sự việc đang xảy ra…
Hướng sự tập trung vào bóng đèn đường phía trước đang chiếu rọi mà xe mình ngày một trờ tới…
Là…mưa!
Một cơn mưa ngang qua…một cơn mưa trái mùa…
Hì…Sài Gòn mình là thế…tuy là mùa hạ nhưng vẫn thường hay có mưa…có khi chỉ là rắc rây nhè nhẹ vài giọt, nhưng cũng có lúc mưa kéo dài từ chiều đến hơn nửa đêm.Mưa trong này thường rất nặng hạt, mưa đổ xuống ào ạt, người chạy xe máy trên đường lắm khi không thể mở mắt ra nổi để mà chạy…để mà liếc ngó xung quanh…
Khẽ ngước lên…
Lặng nhìn bầu trời đêm, nhìn mưa rồi lại nhìn ánh đèn đường hiu hắt bằng ánh mắt lơ đểnh và bất cần…
Cảm nhận từng dòng nước tuôn ào ạt xuống đầu óc và theo đà thấm ướt hết dần cả cơ thể…
Sôi động thật…ồn ào thật…nhưng trên cả là… mình biết…mình sống thật và vẫn đang thở phì phò khiến cho những giọt nước chảy dòng trên mũi và miệng bắn thành từng tia thẳng tắp đấy thôi…
Chợt cười…mình cười bản thân vì những hành động trẻ con ấy…
Với những cảm giác vừa được trải nghiệm và suy nghĩ non nớt chưa thành hình, chúng khiến cho lòng mình bình yên đến lạ…như thể tất cả đau đớn và buồn tủi đang ứa đọng tự bên trong đã bị cuốn trôi theo dòng nước đang tuôn xối xả và ào ạt…
Phải chăng mưa đã thay gió làm giúp mình lời nguyện cầu ấy???…
Đầu óc mình lúc này trống rỗng…chỉ còn chỗ cho những hoài niệm…
Tuy phải thừa nhận là có hơi tiếc nuối bởi những nỗi niềm khó tả nhưng nhìn chung mình của lúc đó không thấy buồn chút nào nữa…đầu óc chỉ là những dòng kí ức ùa về thâm trầm và… mạnh mẽ như những giọt nước tròn trịa đang nối nhau thành từng dòng… thẳng tưng buông xuống mặt đất bụi bẫm với sức nóng oi ả của những đêm hè tháng 8…
Mưa thấm vào đất…tan biến như chưa từng tồn tại…
Mình nghĩ về nhỏ…nhiều, tiếc nuối…chứ không còn buồn đau bất chợt.
Đá chống, bước lên hè, mình khẽ ngồi xuống dựa đầu vào cột đèn đường mà thơ thẩn…để được thở như một con người tự do…tự do để hồi tưởng…tự do để sống không lo không nghĩ.
Người mình dần đẫm nước, nước chảy thành dòng khắp cơ thể…mình và mưa như hòa làm một…như hiểu từng chuyển động…và lẫn những suy nghĩ của nhau.
Mình ngồi đó và giương đôi mắt to nhìn ngắm tất thảy mọi cảnh vật và cả những hiện tượng đang diễn ra xung quanh…thật ướt át…
Đoạn mình bắt đầu nghĩ ngợi mông lung…
Trong tiết hè nóng bức thì quả thật những cơn mưa là những liều thuốc cứu rỗi tinh thần cho những ai ở ngoài trời…như mình vậy.Vì Sài Gòn mùa hạ ngày và đêm nóng như thiêu như đốt, chỉ khi về khuya thì không khí mới thoáng đãng dần…
Thật chất, mưa luôn để lại trong mình nhiều thứ cảm xúc hỗn độn và trộn lẫn khó tả…mình thích mưa…
Mình thích cái cách nó đổ xuống mặt đất…để xoa diệu sự vật…để làm mát cây cối, mát cả trời đất…mát cả lòng người.
Mình thích cái cách nó khiến cho nhịp sống hối hả, bon chen ở mảnh đất này như chậm lại…khiến con người có thêm thời gian để suy nghĩ…thêm thời gian hướng về nhau và yêu thương nhau sâu sắc.
Mình thích cái cách mà nó làm cho khoảng cách như dần xa hơn, những con đường trở nên dài hơn… và cách trở địa lý ngày càng gian nan hơn cho những hẹn hò…để những cặp trai gái có cái cớ mà giận nhau, mà hờn trách nhau…thêm nguyên do để nhận ra rằng mình yêu thương đối phương bằng cả trái tim nồng cháy…
Mình thích cái cách mà nó tạo ra những hoàn cảnh thơ mộng lững lờ để một số người vốn không có nhiều cảm xúc gì với mưa lại phải một mình nơi cafe, quán cốc trong một buổi chiều lạnh… lãng đãng thơ thẩn với một Sài Gòn mới-một Sài Gòn trong mưa…hoặc giả như mình đây…thả hồn vào cái lạnh, mơ mộng với những hồi tưởng bất tận trong một đêm mưa…có lẽ là ngập nước.
Đầu óc mình ngày càng lăn tăn với những suy nghĩ mông lung về chuyện đời, chuyện người…quá khứ và hiện tại…
Dễ hiểu thôi, thử nhớ lại mà xem…
Khi bạn đang buồn bã, tâm trạng thì bất cứ cái gì mà bạn nhìn thấy hay hình dung ra trong tiềm thức…đều trở thành một câu chuyện, hay gắn liền với những sự việc mà bạn đã từng trải qua…dù là cụ thể hay mơ hồ.
Mình chợt nhớ là đã từng nghe đâu đó bảo rằng:
“Nếu như hôn người mình yêu dưới mưa thì sẽ không còn sợ nỗi cô đơn mà mưa mang lại nữa và sẽ yêu người ấy tới mãi mãi về sau”.
Mở to đôi mắt…hướng ánh nhìn chăm chú về phía trước mặt, miệng mở hờ như vừa tìm ra một nguyên tố mới làm đẹp thêm cho bảng tuần hoàn các nguyên tố hóa học.
Như không tin vào những gì mà đầu óc mình vừa nghĩ tới-“nụ hôn dưới mưa???…mãi mãi???…”
Vầng trán mình nhăn lại…nhắm nghiền mắt và ngước mặt lên trời…mặc kệ cho những giọt mưa và gió tạt vào mặt tới tấp.
Mình hét lớn…
Sao kì zậy yyyyyyyyyyy, tụi tui đã hun nhau dưới mưa rồi mà…sao lại bắt chúng tui xa cách…khốn nạn…chó m’*
Tiếng thét như lẫn vào đêm khuya…len lỏi qua từng khe nứt và cả những góc tối nơi này…lẫn vào cả những âm thanh hỗn tạp trong hoàn cảnh đất trời đang giao thoa bằng những sợi dây vô hình…
Mình đau đớn khắp đầu óc và toàn thân thể…
Mình tức, tức sự không công bằng của tạo hóa…Mình ganh tị, ganh tị với hạnh phúc của những đứa bạn mà mình từng quen…Tại sao, ai ai cũng có được thứ hạnh phúc mà bản thân mong muốn, trong khi mình thì lại không?
Ông trời sao lại bắt mình phải xa nhỏ….tại sao và tại…tại sao????
Mình đấm tay thùi thụi vào cây đèn đường…từng tiếng “thịch…thịch” như muốn đập tan tất cả…đập nát và trừng phạt cái nỗi đau mà dòng đời đã xô đẩy tới với tình yêu đầu của mình…
Mình đấm không nhanh đâu vì có lẽ sau khi ngồi dầm mưa, cơ thể mình như đã mất đi một phần sức lực vậy, mềm nhũn và yếu ớt…nhưng bù lại, lực đấm của mình rất mạnh, mạnh cả về sức và…độ va đập…
Mình đấm, đấm để quên, đấm để mà tổn thương bản thân cho tới khi đau nhức có cái cớ để mà thôi nghĩ ngợi…
Đấm cho đến khi máu mình bắt đầu tuôn ra từ những vết rách trên mu bàn tay, từ tia nước đang chảy thành dòng trên thân cây cột điện và rơi lả chả xuống mặt đất…
Dừng lại…thở phì phò…mình bắt đầu cảm nhận cơn đau từ thể xác…
Dừng lại…thở phì phò…mình bắt đầu cảm nhận cơn đau từ thể xác…mu bàn tay rát đến khó tả…có lẽ là vì nước mưa thấm vào những vết rách, những chỗ da lởm chởm đang rỉ máu sâu hoắc.
Nhức nhối lắm, xót xa lắm nhưng trong lòng mình lúc ấy lại nhói lên một nỗi đau hơn gấp bội phần…nỗi đau từ tim …từ những kí ức chưa thực sự say ngủ.
Mình hận…hận đời và hận tất cả…khóc ròng trong mưa, mình nấc lên từng tiếng dồn dập và chua xót…
Không biết trong đêm mưa hôm ấy, mình đã khóc bao nhiêu nữa…(chỉ biết ngày hôm sau khi ngủ dậy, mắt mình đã sưng húp như bị cả hội người vây đánh vậy).
Mình chán chường thật sự…chán chường với bản thân và chán chường bởi hoàn cảnh…
Đứng dậy, dựa lưng vào cây cột đèn đường, ngẩng mặt nhìn lên trời…
Trời vẫn đang mưa, từng dòng nước nặng trĩu và ồ ạt đang tuôn xối xả xuống mặt đất vắng lặng ngày càng đẫm nước.
Máu từ mu bàn tay mình nhỏ xuống đất từng giọt:”tưm…tưm” hòa lẫn vào dòng nước mưa chảy theo khe nứt của vỉa hè xuống lòng đường…
Mình nhớ nhỏ da diết…nhớ về kỉ niệm ngày đầu khi chúng mình chính thức yêu nhau…nhỏ ngây thơ quá, hồn nhiên quá…
Mình nhớ lắm cái thưở ấy!
“Anh – chàng trai thâm trầm và lặng lẽ…
Em – cô gái sôi động và nhiệt tình…
Vậy mà yêu nhau…
Những tháng ngày bên em là những tháng ngày hạnh phúc đối với riêng anh…anh từng ước cho tình cảm đôi ta mãi đẹp như ngày mới chớm nở…”
Thật vậy, mình nhiều lúc tự hào lắm, đi đâu cũng ngẩng đầu cao hơn người khác khi được sánh đôi cùng nhỏ …mình từng mừng húp vì có được tình yêu đầu đời trong sáng và long lanh…như pha lê.
Nhưng sự đời là vậy… bởi những thứ gì long lanh thì thường mong manh và đều hay dễ vỡ…(not diamonds).
Cũng như cái cách mà chúng mình xa nhau vậy…
Có ai nào ngờ được sự việc xảy ra nhanh chóng và không ai trong hai đứa có quyền quyết định…chỉ răm rắp làm theo lời của người lớn mà nỡ tâm phí hoài duyên trời…phá tan giấc mộng tương lai mà chúng mình đã cùng nhau xây dựng bền vững trong kí ức…
Mình nhớ ngày chia tay…
Lặng thầm bất lực nhìn máy bay cất cánh mang nhỏ về nơi mà bình minh đã đổi khác bởi một sắc màu xa lạ…
Thở dài ngao ngán…mình đứng dậy với cánh tay phải dường như bất lực.
Thật chẳng biết đến bao giờ cơn mưa này mới kết thúc …cũng như nỗi đau tái tê đang dày vò mình bao giờ mới nguội lạnh…
Thôi thì ta hãy sống…sống cùng với nỗi đau và xem nó như một bài học…một bài học của sự từng trải đẹp đẽ và cũng có thể coi là duy nhất cho kiếp này.
Bước tới và khẽ ngồi lên xe một cách khó khăn, mình bật khóa…rồ ga và lướt từ từ trên mặt đường láng bóng và ngập nhẹ một lớp nước trong veo…
Mình trầy trật trong việc cho xe chạy vì mỗi lần kéo tay ga là mỗi lần mình nhức nhối khôn cùng ở mu bàn tay…
Xe vẫn đi…qua biết bao con đường, biết bao hàng quán…nào là quán ăn, quán nhậu đủ cả…
Bao nhiêu con mắt đổ dồn vào mình…vào một thằng con trai kéo ga rồ lên rồi lại thả tụt xuống để xe chạy mà cứ như tắt…thằng con trai đội đầu trần giữa mưa, người ướt sũng với cánh tay phải đầm đìa máu loang lên cả áo…thằng con trai với ánh mắt vô hồn và đờ đẫn chết lặng trong mưa nhưng vẫn ngao ngán lao tới phía trước…
Mình vẫn đi,vẫn đi với đầu óc trống rỗng…cho tới khi nghe văng vẳng bên tai âm thanh chát chúa từ phía trước…
Giật mình…bóp thắng, bẻ ngoặc đầu xe sang một bên nên cả người và xe mình đổ ầm xuống đất:
-Á á á á á…_Giọng nữ cao từ phía trước vang lên.Mình giật mình và cố gắng kéo mạnh cái thắng mặc cho mu bàn tay như muốn rách toạt ra một lần nữa, đau nhói và bỏng rát.
-Đi kiểu gì zậy, đuôi hả con chó…khốn nạn gì đâu á!_Một bà chị tầm tuổi khoảng 24, 25 đang ngồi trên chiếc Ab trắng với gương mặt khá khả ái nhưng sắc lạnh nhìn mình mà chửi đông đổng khiến cho mọi người xung quanh bắt đầu lao ra ngoài, thò đầu ra khỏi cửa mà…hóng!
-Mẹ mày…lần sau mà tao gặp…tao tán thấy mẹ mày nha con…chó!_Chỉ ngón trỏ thẳng vào mặt mình mà nói …xong chốc lại rồ ga đi thẳng…mặc kệ cho mình ngoáy nhìn và lấp bấp câu “Xin lỗi…”.
Mãi sau cho đến khi chị ta bỏ đi mình mới bắt đầu hình dung lại sự việc đã xảy ra…
Lúc mình đi thửng thờ trên đường, khi còn mươi mét nữa thì tới một cái hẻm tối thì chiếc xe của chị ta phóng ra …đứng chờ như muốn qua đường…cũng chỉ vì mình không để ý nên tuy đã trờ gần tới chị ta mà vẫn không thắng xe lại, chị ta hoảng hồn la lên khi xe mình chỉ còn cách chiếc AB của chị ấy 2, 3 mét.Giật mình, thế là mình bóp thắng, bẻ tay lái để chịu một cái té đau và tổn hại cho cơ thể…còn hơn là gây thương tổn cho người đối diện.
Vẫn biết là mình sai và quấy ngay từ đầu nhưng những từ mà chị ấy sử dụng mình thật sự không thích tí nào…nó quá miệt thị hay nói đơn giản là…quá đáng vì xe chị ta chẳng bị gì mà hầu như tất cả hậu quả đều dồn về phía mình.
Vì là té không chuẩn bị trước nên mình nhức nhối toàn thân, cùi chỏ và cả đầu gối rướng máu và rách toạt da ra luôn… đau thật, nhức thật…mình nhanh chóng dựng xe dậy mà chẳng thèm quan tâm đến những tổn thất về xe cộ…
Mình cố gắng rồ ga với cơ thể đầy thương tật…mà chạy tiếp…mình cố gắng chạy thật nhanh để mau chóng về nhà vì cơ bản…thân thể mình đã rã rời và quá mệt mỏi…tưởng chừng như không còn lê nổi bước chân nào dưới mặt đường này nữa…
Mình cho xe đi với vận tốc cao…nhiều lúc phải thắng gấp khi bất ngờ thấy nhiều ánh đèn từ xa xa…Xe cứ băng băng chạy…
Cuối cùng, ngỏ nhà mình cũng hiện dần ra sau khoảng thời gian dài dài mong đợi…
Mình hồ hởi và cố gắng phóng nhanh để tới ngỏ, nhanh được về nhà hơn thì trớ trêu thay…
Một khúc tre cứng và đặc ruột…có lẽ là bị trôi theo dòng nước của cơn mưa vẫn đang tuôn xối xả mà từ nơi nào đó ra mé ngoài lề đường bên phải…cộng thêm lúc mình không để ý lắm vì cứ hăm hở chạy cho tới ngỏ nhà…và thế là… mình và xe cán phải nó nên phần đầu hơi bốc lên… nghẻo cổ sang bên và đáp xuống đất bằng phần thân bên của xe…tạo thành tiếng:”oành…oành…xẹttttttt”…với vận tốc khá cao.
Mình đo đất nhưng trước đó mình còn nghe thấy cả tiếng xe của mình bị kéo rê trên nền đường nhựa đẫm nước…chát chúa và…kinh khủng!
Thêm một lần đau…
Lần này quả thật…tuy không nặng như lần trước vì mình gần như rời khỏi xe trước khi nó ngã và trượt dài trên đường nhưng mình thật sự rã rời, không còn sức mà đứng lên nữa…
Mình như thằng chết trôi, nằm dài giữa cơn mưa tầm tã, trên một con đường vắng…nằm chờ cái chết đến kiểu hình tượng như nhà văn là như thế…
Mình dần thở không được vì những giọt mưa nặng hạt cứ tấp vào mặt ngày một nhiều hơn…vào cả mũi và miệng.
Cơ thể trầy trụa của mình như bị nặng thêm bởi những vết thương tổn có lẽ là ngoài da thôi vì mình chỉ cảm nhận được cái đau từ các vùng khía cạnh trên cơ thể chứ không phải từ các khớp xương…
Bật cười cho suy nghĩ ngây ngô và cả sự may mắn khi được sống sót sau hai lần té xe liên tiếp…mình cười thành tiếng giữa đêm mưa tầm tã…
Cố gắng lấy hết sức bình sinh, mình ngồi dậy…phát hiện thêm một vết thương nặng ở lòng bàn tay…trầy sâu và lộ cả thịt ra ngoài…lấy hai ngón tay sờ lên mặt khe khẽ và nhè nhẹ để xem có thêm chiến tích nào không…xui thay, mình thấy hơi rát ở vùng chân mày trái và hình như có rướm một tí máu sơ sơ ra thì phải…
Mình ngồi gượng dậy, nhìn chiếc xe nằm yên vị cách mình vài mét…cố gắng bò lại gần xe, mình dựng nó lên bằng tất thảy năng lượng còn đọng lại…đờ mờ, cái chìa khóa xe bị gãy và văng đi đâu mất tiêu…
Mình buộc lòng phải dắt đi khập khiễng về phía cái ngỏ thân thuộc…chứ không lẽ lại bỏ nó lại đây…
Mình đau lắm…thân thể trầy trụa, quần áo rách nát…đột nhiên mình cảm nhận được độ rung của chiếc điện thoại trong túi quần mình…
Thật sự rất bất ngờ về điều này…bởi lúc đầu khi dầm mưa ở cây cột đèn thì mình đã nghĩ nó chắc chắn là bị vô nước rồi, tới khi té xe chỗ bà AB trắng thì mình thêm đinh ninh nó sẽ nát bấy nhầy trong túi quần nhưng vì chán và muốn về nhà nhanh nên mình không buồn móc ra xem…rồi lại qua lần té này, mình chẳng thèm nghĩ tới nó nữa…nhưng không ngờ, nó vẫn rung lên…mình xót xa thật sự vì…
Ngay cả chiếc điện thoại yếu ớt còn mong mỏi khả năng sinh tồn…thì tại sao một con người như mình mà lại đờ đẫn chán chường như vậy chứ…thật nhục nhã.
Dựng chân chống xe, khẽ chống tay…thở hai ba đoạn hơi ra và thò cánh tay thấm hờ nhây nhớt máu vào túi quần, móc chú dế yêu ra…
Vừa móc ra…mình nhìn ngay vào màn hình…thật kinh khủng…nó tối om…màn hình đã bể 3 dấu to, nát và lòi cả kính và đâm ra ngoài…
Hi vọng trong mình vừa bừng lên thì lại bị tụt xuống vì cơ bản mình muốn gọi cho Dì, mong Dì ra phụ mình một tay …để mình còn được về nhà, chứ cái đà này chắc mình không đủ sức bóp thắng kiềm xe lại khi nó xuống cái dốc nhỏ đầu ngỏ nữa rồi…
Mình tức lắm, tức điên…mình hận cái điện thoại khỉ gió làm mình hụt hẫng này…
Vun tay đập mạnh nó xuống đất, văng thẳng về phía trước và ra hẳn phía lề đường trước mặt…
Mình thất vọng ê chề, dắt xe đi tiếp và vẫn không ngừng suy nghĩ về cuộc gọi đó…mình đoán già đoán non chắc là Dì…hoặc có lẽ là cô T…mà dù có chăng là ai gọi cũng chẳng còn quan trọng nữa vì dù sao mình cũng chẳng nghe được mà…
Mình lại dắt xe đi…chập chạp và không chắc chắn, đầu xe cứ chực quẹo qua một bên để té ầm xuống…
Được vài mét nhưng đối với mình là cả một quãng đường dài…
Đột nhiên, mình nghe tiếng “rắc” dưới gầm xe…
Mình nghĩ ngay xe chắc có vấn đề gì rồi, hay vành xe bị nứt chăng???ông trời sao nỡ làm vậy, quyết lấy đi con đường sống cuối cùng của mình sao???.
Uể oải…mình lại một lần nữa đá chân chống với vẻ mặt nhăn nhó và cúi xuống buông rơi cả thân mình như không muốn đứng lên nữa vậy…thở hồng hộc, mình nhìn kĩ càng từ trước ra sau hầm xe…
Thì ra là chiếc điện thoại của mình lúc nãy đây mà…vì nó bị ném đi và bị che dấu dưới lớp nước mờ của mưa nên mình không nhìn thấy nó…bánh trước cán qua nên tạo thành tiếng như vậy…
Cầm nó lên…quả thật vì nhiều tác động mạnh và cả trọng lượng lớn cán qua, nên nó không còn nguyên ở trạng thái ban đầu, mà đã bị biến dạng kinh khủng khó nhận ra…chắc như vầy!
Nhìn nó hồi lâu…chợt nghĩ nó theo mình bao nhiêu lâu rồi nhỉ???Thật sự kỉ niệm giữa chúng mình nhiều lắm vì nó cũng từng nhiều phen làm mình khốn đốn rồi mà…Lúc nãy khi mình vứt nó đi quên bén là vẫn chưa lấy sim ra…thôi, tới đâu hay tới đó, mình cố gắng nhét nó lại vào túi quần…rồi đoạn, lại dắt xe cố gắng lếch từng bước về nhà…
Cuối cùng cũng tới ngỏ, cái dốc nhỏ trước ngỏ dần xuất hiện và là một điều thật sự khó khăn với mình…vì như đã nói, mình không đủ sức để mà bóp thắng nữa…đuối quá rồi…
Mọi ngày sao mà dễ thế thậm chí là nhiều khi còn không biết nó có ở đó nữa là…nhưng bây giờ sao mà mọi thứ dần trở nên khó khăn quá đỗi với mình…
Vẫn cố gắng…
Một tay bóp hờ thắng, một tay cố gắng kiềm đầu xe trong tầm kiểm soát, mình từ từ “trôi” dần xuống cái dốc ngắn ấy…nhẹ nhàng và từ từ…
Đúng là trời không phụ lòng người ăn ở hiền lành và nhân nghĩa như mình…xe xuống nhẹ nhàng và êm ru qua chướng ngại như khi còn chưa bắt đầu vậy…
Hồ hởi với chiến công mới mình từ từ lê cái thân tàn và cái xe tàn vào sâu trong ngỏ…
Qua những ngôi nhà thân thuộc mà chỉ còn ánh điện mờ mờ le lói…mặt mình rạng rỡ hẳn…vui và nhẹ lòng hơn bao giờ hết.
Chợt, mình hết hồn khi thấy trước mặt bóng một người con gái… đang trong tư thế ngồi ngả hờ vai vào bờ tường nhà của cô bán tạp hóa với mái tóc thả rũ rượi che hết cả mặt…
Mình hết hồn…mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu…toàn thân run rẩy và mình chợt nghĩ…
Thôi…Xong mẹ tui rồi…chuyến này khó sống….Ba ơi cứu…cứu con!
Hết chương 12
Đăng nhận xét