Tôi ngẩn người ra nhìn nó, ờ nhỉ, cuối tháng rồi, mà Sn Linh hôm nào nhỉ, thôi tý về móc DT ra xem vậy, kiểu j tôi chả đánh dấu sẵn trong ĐT, tôi nhìn nó tặc lưỡi :
“ – Ơ mày hay nhỉ, tao mua đồ Sn cho nó, tất nhiên không thể để cho mày biết đc, đi với tao làm gì, con Hương đâu, sao ko rủ nó đi.
Nó lắc đầu : - Thì tất nhiên là lẽ ra tao với Hương đi chung rồi, nhưng Hương nói có việc nên tao phải đi mua, mà dm, mày thik đánh quả lẻ chứ j, tao đếc cần, sang kêu thằng Toàn, ờ mà cái em j j đó của mày sao rồi, lần này có dẫn ra mắt luôn không, mấy bữa nay đéo thấy nói năng j vậy.
Tôi lườm lườm nó,thấy nó ko dám nói đểu chị như trước nữa, tôi bảo : - đi đâu mà vội, từ từ rồi khoai nó nhừ, hả, ha ha, tao thấy mày ăn nói cũng bớt ngu đi rồi đó, Hương nó huấn luyện cũng đc đó, xem ra dạo này đc em nó vỗ mông, trông cũng béo tốt đó, ha ha ha.
Nó giơ tay định thọi tôi, tôi né đc, nó bảo : - dm mày cũng liệu hồn, sáng sáng đèo em Linh tập thể dục, tối đi với em kia, tao thấy mày cũng đc đó, lắm mồm thì đừng trách tao ác.
Tôi bật luôn : - dm, đc câu 1 câu 2 lại lòi cái đuôi ngu, ờ thì sáng tao đi với Linh thật, còn cả ngày, thằng đéo nào ngồi chém chế với chúng mày hả, tối thì tao có mấy khi ra ngoài, lần sau đừng có mà nói phét, mày nhiều tội lắm.
May mà mấy bữa nay ngoan, có cái mà cãi lại nó, nó cười hề hề, chắc tính nói bừa, trúng thì trúng mà chả trúng thì trật đây mà, dm, cái kiểu nói đó rất nguy hiểm, mình mà đi thật lớ ngớ lại tin rằng nó nhìn thấy thật, dm, cái kiểu rất thik ăn đạp nó thế, lâu lâu lại ngứa đòn, nó nói tiếp : - không phải, căn bản bạn bè thân với nhau, tao cũng muốn nhìn mặt em nó thôi, mà hôm trước Linh có gọi ĐT, bảo là chuẩn bị cuối hè, đi biển 1 chuyến, tao thấy cũng đc, Hương cũng oke, tao bảo cả thằng Toàn, nó cũng đi, tính kêu thêm mấy đứa nữa, nghe bảo mày cũng đi, thế là oke, lâu rồi không đc đi biển.
Tôi gật gật :- uhm, đi thì tao cũng đi, bọn mày cứ chọn ngày đi, tao rảnh, oke hết, thế thôi nhé, mày đi mà mua đồ đi, tao đi đây cái.
Nó nhìn nhìn tôi, nó bảo : - chăm gớm nhỉ, lại đi tập thể dục hả, đợi tý, tao vào thay đồ, tao cũng đi luôn
Chả thèm nghe tôi nói, chạy luôn về nhà, tôi nhìn nó, dm, trời hôm nay có mưa ah, cái thằng cứt kia cũng đòi đi chạy, thôi kệ cha nó, nó đi theo thì hỏng hết, chả thèm suy nghĩ, phi xe ra luôn ngoài phố, cho thằng dm đó leo cây cho bõ ghét, tôi rẽ sang đường lớn, đứng chờ chị, coi đồng hồ, ái chà chà, vẫn còn hơn 10p nữa kia, thế đéo nào mà lâu thế nhỉ, mãi chưa hết 30p, đang ngồi nghĩ vẩn vơ, tự nhiên có tiếng gọi : - Sơn, Sơn, làm gì ở đây đó.
Mắt tôi tý thì rớt ra, Linh đang phi xe về phía tôi, cười rất là tươi, nó đi từ hướng nhà nó, chắc là tính sang nhà tôi đây mà, nó dừng xe trước đầu xa tôi, nó hỏi :
“ - định đi đâu mà đứng đây thế, tớ sang rủ cậu đi mua đồ nè.
Chài, tý chị ra ngoài này nữa, hơi phiền đây. Tôi nói : - ah, đang định ra công viên tập thể dục đó mà, có người rủ đi.
Nó nhìn xung quanh, chả thấy ai, nó bảo : - người đó chưa đến ah, mà ghê thế, tập sáng với tớ rồi, còn tập cả chiều nữa ah, mà người đó là con trai hay gái, cho tớ đi với nhé.
Tôi nhìn nó, cho nó đi theo ah, 2 bên có 2 ng đẹp chạy cùng, 1 viễn cảnh rất là tươi đẹp đó, nhưng mà có mà thần kinh mới cho nó đi theo, tôi bảo : - dào, con gái tập nhiều quá, cơ tay cơ chân, nhìn ghê lắm, tập sáng là đc rồi, với lại cậu bảo đi mua cái j cơ mà.
Nó bĩu môi : - á ah. không cho đi theo chứ j, vậy chắc chắc là con gái rồi, đã thế tớ ở đây xem mặt mũi bạn ấy thế nào.
Trắng trợn, giám khiêu khích tôi, nhìn nó cười rất đểu, tôi nói : - bạn cái j mà bạn, người ta đi làm rồi đó, là chị hàng xóm gần nhà tớ, chị ấy rủ tớ đi tập chơi thôi.
“- ồ, hóa ra là hàng xóm của cậu ah, thế sao không kêu ng ta rồi đi luôn 1 thể, ra ngoài đây đứng làm gì vậy - mje, hỏi đúng câu chốt luôn, thấy nó đẩy đẩy cái xe sát vào lề đường, giữa xe treo lủng lẳng cái túi j đó, tôi cũng chả biết là cái j, nó mặc bộ đồ ở nhà, một bộ đồ màu hồng nhạt, giữa ngực còn có con gấu nữa mới vãi chứ, buồn cười, nó đang cong cái mông đẩy xe lên lề đường, xem ra đúng là muốn đợi chị thật rồi, đánh bài chuồn thôi, tự nhiên thấy nó dựng chân chống xe xuống, nó bảo : - ở ngoài này trông xe tớ tý nhé, tớ vào cửa hàng mua cái này chút, rồi nó lững thững đi vào hàng tạp hóa, tôi ngó ngó, cũng chả biết nó đang định mua cái j nữa.
Đứng dưới đường 1 lúc, hơi nóng bốc lên hầm hập, nóng hết cả người lên, sao mãi chị chưa ra thế nhỉ, quá 5p rồi, đường thì nóng nữa, con Linh thì nãy h loay hoay cái j trong đó không biết, tự nhiên phải đứng trông xe cho nó, không có khi phi về nhà tìm chị rồi, tôi khiễn chân lên cao hơn chút, dòm xem nó đang làm gì, xem có cần mang màn vào cho nó không, đang ngó ngó thấy tiếng goi : - ê, ngó cái j trong đó mà ngó hoài vậy.
Tôi quay người nhìn, là chị, đang chễm trệ trên con Ab trắng, cười cười nhìn tôi, chị chỉ chỉ ra ngoài đường rồi nói : - đi thôi, còn chờ gì nữa. Rôi khẽ vặn ga như muốn phi đi, tôi định kêu với lại, nhưng mà thôi, kệ cho chị đi trước, chiếc Ab trắng xi nhan xin đường rồi hòa vào dòng người mất hút. Tôi tặc lưỡi, gớm, con gái mà phi xe ác quá, ngó vào trong, may quá, cái Linh đang cầm túi đồ đi ra, tay kia cầm 2 chai C2 nhỏ, nó cùi đầu,đi gần về phía tôi, đặt cái túi xuống yên xe, rồi đưa 1 chai C2 cho tôi,cười nói : - nè, cầm lấy, cậu uống đi cho mát, nãy h vô tìm mấy món linh tinh nên hơi lâu, chắc cũng khát hả. Nó giớ chai C2 cho tôi.
Tôi ngước lên nhìn nó, 1 cơn gió thoảng qua, thổi mái tóc dài của nó bay bay , đôi mắt long lanh, hàng mi dài quyến rũ, đôi môi nhỏ nhắn mỉm cười, khuôn mặt trắng mịn, dễ thương hồng lên trong cái nóng, vài giọt mồ hôi lấm tấm trên đầu mũi và chán, chắc là nãy h lọ mọ trong kia nó cũng nóng, tôi cầm chai nước mát lạnh, nó cười hì hì, mở chai kia, ngửa cổ tu ừng ực để lộ cái cổ trắng ngần, uống xong nó nhảy lên xe luôn, no nói : - uống đi, cậu đi tập thì đi đi, tớ đi đằng này chút, nhưng mà nhớ sáng mai vẫn phải đón tớ đó, nhớ chưa.
Tôi gật đầu, nó phi đi luôn, nhanh y chang bà thủy, con gái bây h gớm thật, mình đâm ra thằng thằng nhát gan rồi, tôi cũng chưa kịp hỏi nó mua cái j nữa, không biết là đi đâu mà vội thế nhỉ, bỏ chai C2 vào túi, tôi cũng đi luôn không chị chờ.
Đi đc 1 lát đã thấy chị đang đứng sát vệ đường chờ tôi rồi,đang ngoái ngoái đầu về sau nhìn ,cái lưng nhỏ đã lấm tấm mồ hôi, cái mông cong cong lên, tôi đi ngang rồi vẫy chị đi theo, chị bắt kịp tôi, chị hỏi : - sao làm j mà lâu vậy.
“ – à, em nói chuyên với bạn 1 chút, sao tự nhiên chị đi xe vậy, sao ko đi chung 1 xe – tôi nhìn chiếc ab trắng của chị.
Chị cười cười : - uhm thì cũng tính đi chung, nhưng mà chị thấy Tuân với Toàn đang đứng ngoài đường, chả lẽ mặc đồ này đi bộ ra tụi nó hỏi thì biết nói thế nào, với lại đi 2 xe cũng chả sao mà.
Lại là tại 2 cái thằng ôn xúc vật kia, thế là tý nữa hết đc lượn đg rồi, tôi đi sau xe chị, ngắm nhìn chị,đầu đội cái mũ bảo hiểm màu hồng, kiểu lưỡi trai thời trang 40k thôi, mái tóc ngắn ngang vai mượt mà bay trong gió, cái áo thun cọc tay bó sát thân hình, chị ngồi thẳng lưng, bộ ngực tròn trịa kiêu hãnh, cái mông cong lên, đôi chân dài khép lại, đúng theo cái kiểu mà người ta nói là Ngực tấn công mông phòng thủ sở trường của gái văn phòng, quá đẹp luôn
Đôi mắt chăm chú nhìn đường, đôi môi hồng múm mím, vành tai trắng trẻo lấp lánh đôi bông tai bằng vàng trắng khảm đá giả kim cương, tóc gió tung bay, cổ thon trắng nõn, bờ vai trần mịn màng, chả biết nên tả thêm cái j nữa, hết cả chữ, mà bà ấy lao cũng đến là nhanh, đi trong nội thành mà mình kéo gân 60 mới lùa kịp, cái này không đc, tý tôi phải nói, ăn cắp hay sao mà lao nhanh vậy không biết nữa, dù sao chị cũng là con gái, đâu phải là dân đường phố đâu mà đi nhanh làm gì.
Đợi ông bảo vệ phát phiếu gửi xe, tôi chỉ chỉ vào người chị, tôi bảo : - này em nói cho mà biết nhé, đi đứng nó chầm chậm thôi, ăn cắp hay sao mà phi ầm ầm thế. Chị cười hì hì, cầm cái phiếu rồi đi thằng vào trong công viên, tôi lắc đầu, đứng ở cổng cv rồi ngập ngừng, rẽ vào quán nước, mua thêm 1 chai C2 nữa, rồi đi theo thân hình chị, từ từ tiến vào trong.
Trong công viên, xanh rì cây cối, không khí thật là trong lành và mát mẻ, gió cũng lớn và mát hơn so với ngoài đường nhiều, những con đường nhỏ nhỏ quanh co uốn lượn, xung quang là thảm cỏ xanh ngát, giữa là 1 cái hồ nước, hơi nước bốc lên, làm không khí trở nên dịu mát rất nhiều, trong công viên cũng khá nhiều người, lớn có, trẻ có, già có, gái có, trai có , từng cặp, từng nhóm đi đi lại lại, người thì đứng 1 chỗ uốn éo tập luyện, người thì cắm đầu cắm cổ chạy, 1 vài nới tiếng cười nói trong các quán cóc trên thảm cỏ lại vang lên, xa xa phía dưới mặt hồ, mấy cái thuyền vịt đang lặng lẽ trôi đi trôi lại, không gian thật là yên bình và mát mẻ.
Trên cái cầu bắc qua giữa hồ, là tôi và chị đang đứng, chị lười chạy, chị kêu đến ngày nên không cho tôi chạy, bắt tôi ở lại nói chuyện với chị, tôi đang ngồi trên lan can cầu, mặc cho chị la hét kéo tôi xuống, chán nản mãi không đc, cũng biết khan cổ họng mà mà lắc đầu nhìn tôi đang cười khoái trá, cầm chai C2 mà tôi đưa lúc nãy uống ừng ực, rồi chầm chậm, chống cái cằm nhỏ xinh xuống lan can, đôi mắt long lanh nhìn về phía xa xa, tôi cúi xuống nhìn chị, lặng lẽ mỉm cười, như một khoảng lặng bình yên của 2 người, mặc cho xung quanh, những đưa trẻ con đang vui đùa chạy nhảy, la hét om xòm, tiếng người lớn quát tháo.
Tôi có rủ chị đi bơi thuyền, chị bảo không thik lắm, gò bó, với lại có ai nhìn thấy thì không hay lắm, tôi hỏi chuyện chị về mấy ngày qua, chị cũng nói qua qua, tôi biết đc hóa ra ông Hùng không phải là bỏ mặc nhà đi chơi mà cũng ngoan ngoãn sang nhà ông bà chị chăm sóc, khuya cũng mò về ngủ trông nhà, bà kêu nhớ cu Bi nên chị cho nó ở nhà bà chơi mấy hôm, ở nhà 2 vợ chồng đi làm suốt, toàn gửi thằng bé đi nhà trẻ, nên cho nó ở với ông bà tốt hơn, sáng hôm nay thì bà khỏi hẳn,lão Hùng cũng té luôn, bà dục chị về , bà nói không ở nhà mấy hôm nên kêu chị về nhà dọn dẹp lại, công việc cơ quan thì vẫn thế, đều đều cũng chả có j đáng kể, toàn truyện cơ quan, đàn bà con gái mấy bà ý nói thì dây cà dây muống, buôn có mà hết ngày không hết.
Đôi chân chậm trậm bước, bàn tay đang cầm gói xoài xanh tẩm muối ớt, cái miệng đang nhai rau ráu, kêu la suýt xoa nào là cay, nào là chua, thế mà cứ bỏ vào mồm ầm ầm, tôi ăn đc 1 miếng thì chị ăn 3 miếng rồi, thế mà lúc mình nói mua lại nói không thích ăn, nào là mua ít thôi, không phí, mới đi bộ đc mấy bước mà đã vơi đi phân nửa rồi, lại còn nói tôi là đầu độc chị nữa, bắt mình mua nướt cho uống khỏi cay, tôi chả còn j để nói, ăn xoài chua mà chát cả miệng, tiền mất tật mang lại vác cái họa, biết thế chả thèm đi bộ với chị, chạy quách cho nhanh,chị cứ dựa vào đến ngày đèn đỏ nên lười, cứ bắt tôi kè kè đi bộ bên cạnh, chán nên chả thèm nói chuyện, chị thì thao thao bất tuyệt, cười nói không ngừng, cứ như kiểu tự biên tự diễn, ấy thế mà cũng ra vẻ khoái trá lắm, cười khanh khách, cứ y như là tôi đang kể truyện cười vậy, làm mình cũng vui lây, tủm tỉm tán thành câu truyện.
Cứ thể cảm nhận sự bình yên giản dị, loanh quanh đi những con đường bé nhỏ uốn lượn trong công viên, rồi thì thời gian cũng chả cho ai thêm đc cái j cả, áng sáng mặt trời yếu dần, trong công viên đèn đã lên lác đác, chị đang thong dong đi phía trước tôi, tự nhiên tôi thấy chị giật nảy mình 1 cái, rồi quay lại nhìn tôi rất là ngây thơ, miệng lắp bắp : - chết rồi, chị quên mất, phải về nấu cơm.
Tôi thấy kỳ kỳ, tôi bảo : - ăn một mình thì nấu làm j nữa, tý nữa lại đi ăn hàng cho lẹ. Chị dục tôi cuống quýt, miệng bảo : - lúc nãy ở nhà, anh Hùng gọi DT là tối nay ăn cơm nhà, thế mà quên mất. Chị túm vạt áo, kéo tôi đi nhanh ra cổng, tôi cười cười, trêu :- đáng đời, cái tội ham chơi .
Chị nhìn tôi, lườm 1 cái nói : - Gì, gì cơ, ai bày trò chiều nay ra công viên hả, hứ, đi nhanh lên cái xem nào.
Ra đến cổng, lấy xe ra, chỉ kịp nói là kêu tôi về trước, bà ấy phải đi chợ gấp rồi kéo ga đi luôn, tôi nhìn theo mà buồn cười, cái tật ham chơi, có con rồi và vẫn như trẻ con, tôi thì chả có j mà vội cả, cứ từ từ mà phi xe về thôi, tôi vừa đi vừa nghĩ, đầu óc cứ mơ mơ màng màng, rồi thế nào lại nghĩ đến chuyện Sn Linh, không biết là nên mua cái j tặng Linh đc nhỉ, khó nghĩ quá, mọi năm cũng tặng nó mấy đồ linh tinh, nhưng đều là năm cấp 3, tặng j chả đc, h lên Đh rồi, người lớn rồi, phải khác chứ, đầu cứ mãi suy nghĩ vẩn vơ,xe đi từ từ mãi rồi cũng về đc đến nhà.
Cảm giác lượn phố tầm này không có con gái ngồi đằng sau cũng có chút không quen, dắt xe vào nhà, tôi định bụng, tối nay có j lên mạng tìm kiếm xem sao, xem cái j ưng ý, mua cho Linh, năm nào nó cũng tặng tôi quà, toàn món tôi cần cả, cũng chả biết sao nó hiểu tâm lý tôi thế, đôi khi cũng nhân ngày vớ vẩn nó cũng tặng, tôi thì chả tặng nó đc cái j ra hồn, có năm bựa quá, hết tiền, 8/3 tặng nó 10 gói bim bim gói trong cái bọc rõ to, làm nó hí ha hí hửng, chắc lúc bóc quà khóc thét lên quá, tôi nghĩ lại mà vẫn thấy buồn cười, thế mà sáng hôm sau chả nói j tôi hết, vẫn vui vẻ như thường, đâm ra làm mình thấy ngại quá.
Tôi cũng không biết thế nào, những ngày trên Đh, tôi và nó ở xa nhau, lại chẳng có xe máy nên ngại đi, tuy là có qua lại nhưng ít, 1 là mới lên Hn, chưa thuộc đường, 2 là chưa có xe cộ, nên chỉ thỉnh thoảng gọi DT và nt là chủ yếu, 2 đứa ngày càng xa rời nhau, tưởng chừng như tất cả dần dần phai nhạt, lần hè này, nó ở quê ra, tuy mới gần nhau đc mấy ngày, nhưng mà cảm giác đó lại về trong tôi, ấm áp, vui vẻ, hình ảnh những năm cấp 3 lại ùa về, mang theo những kỷ niệm đẹp, tôi thấy trừ quãng thời gian đẹp nhất của tôi là ở bên chị thì lúc ở bên nó cũng thấy vui vui, tôi hơi thấy hối hận,nghĩ lại mọi chuyện, nó tốt với tôi như thế, nhưng mà từ hôm đó đến h, tôi chưa rủ nó đi chơi đc hôm nào cả.
Đứng trên ban công, nhìn sang nhà chị đang sáng đèn, lão Hùng chắc là về rồi, 2 người chắc đang ăn cơm, không biết chị có đang vui không, lặng im nhìn đường phố, cảm thấy cô đơn, trống trải, tôi móc túi lấy ĐT, lần mò xem đánh dấu, Sinh nhật Linh vào ngày 28- 8, nghĩa là còn đến mầy ngày nữa lận cơ mà, thế mà thằng ôn Tuân cứ cuống cả lên, hay là chém gió nhắc khéo mình không biết chừng, cầm lon bò búc, uống 1 hơi dài, tự nhiên thấy rùng mình 1 cái, chắc tại uống nước lạnh rồi bị gió, nãy tự nhiên tôi cứ cảm thấy không vui, không biết vì cái j cả, ăn cơm mất cả ngon nên cầm lon bò húc lên tầng, lặng lẽ thở dài, tôi không muốn như thế này nữa, cảm giác thật là khó chịu trong người, tôi cầm đt lên, lặng lẽ bấm số, sau tiếng tu tu dài dài, là tiếng con gái vang lên, chậm chậm hít 1 hơi dài, tôi khẽ nói:
- Linh ah, rảnh không tớ qua đón đi chơi.
Gần 1:00 sáng ngày --- tháng ---
Post xong 1 cháp, lòng buồn bã, kỷ niệm về Thủy lại ùa vào lòng tôi, những ngày đầu mới quen như mới hôm qua, tất cả như đã như chìm xuống đáy tâm hồn, hôm nay, nó trào lên mạnh mẽ, những cảm xúc, những hình ảnh về Thủy hôm nào lại lặng lẽ đến bên tôi, vây quanh tôi, tôi ngồi đó, trên bàn máy tính, xung quanh, màn đêm tĩnh lặng vô cùng,cái lành lạnh của màn đêm dần dần thấm vào người, ánh sáng mờ mờ từ màn hình hắt ra, lòng tôi nặng nề, với tay lấy bao thuốc của thằng bạn cùng phòng, tôi rất ít khi hút thuốc, thuốc không làm tôi tỉnh táo hay hưng phần.
Nó đơn thuần chỉ là thú vúi giúp tôi cố xua đi nỗi nhớ, nỗi đau trong lòng, từng làn khói trắng bay bay trước mặt, tôi mỉm cười, lặng lẽ nhìn khói thuốc dần dần tan biến, mấy tháng trôi qua, tôi chưa đc gặp mặt Thủy lần nào, tôi nhớ Thủy quá, tôi có gọi dt và nt, vẫn đc nghe tiếng Thủy cười, vẫn nghe tiếng Thủy trêu đùa tôi, nhưng mà cảm giác như xa vời quá, không thể nào xoa dịu đc nỗi nhớ, tay tôi mân mê chiếc dt,nhưng mắt không nhìn về cái đt, mà là phía dưới, là 1 cái dây.
Đầu kia 1 con gấu con màu nâu rất đẹp, đó là món quà Thủy tặng tôi nhân ngày Sn năm ngoái, tôi cười cười, cả Thủy và Linh, đều rất thích tặng móc ĐT, dây đeo chìa khóa cho tôi, Linh thì nói tặng thế để tôi luôn mang theo mình, để nhớ đến cô ấy, còn Thủy nói rắng rất thích mấy món đồ như thế, bé bé, xinh xinh nên mua tặng tôi, để buồn buồn lấy ra ngắm, nhưng tôi biết thừa, toàn mua kiểu đôi, mấy lần tôi thấy DT của Thủy rồi, cũng là 1 con gấu nhưng màu trắng.
Ấy thế mà tôi cứ mất suốt, may mà h vẫn còn con gấu này, tính ra đến nay mất đến 4 bộ chìa khóa nhà, 2 lần chìa khóa xe máy, 2 lần mất ĐT, nghĩ mà buồn cười, đặt ĐT xuống bàn, tựa lưng xuống ghế, cảm nhận đc sự mềm mại của lớp đệm, trong không gian tĩnh lặng, từ đâu đó vọng về tiếng hát thiết tha, da diết, tôi khẽ hít 1 hơi, màn khói trắng mờ mờ từ từ bay ra, đôi mắt nhắm nghiền, miệng lẩm bẩm, khẽ ngâm nga theo lời bài hát...
“ Đau, ngày vội tàn để đời mãi đau
Từng phút trôi qua chờ trong nỗi nhớ
Dẫu trong ta cuộc tình đã lỡ
Người ơi khi nào cho ta quên, ta thôi đón chờ
Thời gian ko buông tha để cho ta chờ em mãi thôi
Không gian bao la đường về chiếc bóng cô đơn mình ta bước
Đôi chân đau thương chông gai cháy sáng lên trên đời ta
Khi xưa bên em lòng ta vui mỗi khi em cười
Giờ còn lại gì nhìn quanh chỉ nỗi đau thôi”
Có người nói, bài hát hay, không phải tất cả là do người thể hiện, mà một phần còn là do tâm trạng của người nghe, nghe những lời này, con tim tôi đau buốt, sống mũi cay cay, cổ họng chua chát, lại thêm 1 làn khói trắng nữa bay ra, dần dần tan biến, em có biết anh nhớ em, nhớ em nhiều lắm không, anh chỉ muốn đến bên em, ôm em thật chặt, nói vào tai em thật nhiều, thật nhiều, anh nhớ em, anh nhớ em, anh yêu em, yêu em nhiều lắm, nhưng mà sao đây, tôi có là gì, em có cuộc sống của riêng em, tôi không thế phá tan nát nó.
Tôi chỉ biết chờ, chờ 1 cái j đó mà chính tôi cũng không biết, sự tan nát của gia đình em sao, tôi là người nhẫn tâm như thế sao, dẫu biết rằng mãi mãi cả đời này em chả thể đến bên tôi, nhưng mà sao chứ… những lời bài hát lại văng vẳng vang lên trong trái tim, nặng nề, đau đớn, đôi mắt nhắm nghiền, ngăn làn nước mắt, nước mắt của 1 thằng con trai, nỗi nhớ người yêu đâu khổ thế nào…….
“Trót yêu em là anh trọn đời mãi thương nhớ
Khi con tim bây giờ vẫn luôn luôn mong chờ
Dù hai ta cách xa
Cầu mong 1 ngày cho ta nghe tiếng em
Trở về cho đời ta thôi đau ngày tháng
Ngưòi yêu hỡi xin quay về nơi đây
Anh chờ em trọn đời đến muôn kiếp...
Cầu mong một ngày cho ta nghe tiếng em
Trở về cho đời ta thôi đau vì nhớ
Người yêu ơi anh sẽ còn chờ em”
---Chờ em – Jimmy Nguyễn----
Ngồi im, một khoảng lặng trong tâm hồn, điếu thuốc đã cháy hết, tắt từ khi nào, tắt màn hình máy tính, tiếng quạt tản nhiệt trong đêm kêu không đủ xua tan đi cái tĩnh lặng vô hình của màn đêm, 1 ánh lửa lập lòe, rồi vụt tắt, đầu thuốc rực sáng, rồi dịu đi, trong màn đêm, làn khói trằng vô hình lan tỏa, hơi thuốc cay cay, lại 1 lần nữa, tôi tựa lưng vào ghế thở dài,rồi lặng lẽ tự mỉm cười, tự nhớ về em, tưởng tượng về em đang ngồi bên tôi như hôm nào, tôi nhớ đôi mắt của em, đôi môi ngọt ngào, thân hình đáng yêu, từng cử chỉ âu yếm em dành cho tôi, tôi không ngăn đc nước mắt nữa, kệ cho no lăn dài trên má, sao tự nhiên tôi nhớ em quá, có phải rằng vì đọc lại chuyện nên tôi nhớ em quá không,hay là tại hôm nay tôi thức khuya quá, màn đêm vô tình kéo hình ảnh của em về bên tôi, vậy sau anh sẽ cố đi ngủ, anh không thức đêm nữa, nhớ em, nhớ em lắm, nhưng đau, nhưng buồn lắm, phải đi ngủ thôi. Trong cơn mê, tiệng vọng từ trái tim dần dần vang lên : - Thủy ah, ngủ ngon em nhé.
- Linh ah, rảnh không tớ qua đón đi chơi.
***********
Xe lao đi nhanh trong gió, cảm giác buồn bã, trống trải vẫn trần ngập trong lòng, tôi không hiểu vì sao, tôi tự nhiên cảm thấy mất mát, tôi như đang ghen tị, trong lòng còn có thêm phần căm tức, vì sao ư,có lẽ là bởi vì tôi thấy chị vẫn rất quan tâm đên lão Hùng, còn về nấu cơm cho ông ấy ăn nữa chứ, rồi tối nay, đêm nay ….. tôi không nghĩ đc, trước kia tôi đâu có cảm giác này, phải chăng h đây tôi đã dành cho chị đã có quá nhiều tình cảm, tôi cảm thấy bực tức, sao tôi không đc sinh ra sớm hơn, sao lại sinh muộn thế, sao lại để bây h tôi mới đc gặp chị, sao chị lại đối với tôi như thế.
Sao tôi lại thích chị nhiều như thế, sao chị mãi ám ảnh tôi nhiều như thế, sao nụ cười chị mãi bên tai tôi nhiều như thế, sao tiếng nói thân thương văng vẳng trong tim tôi lâu như vậy, tại sao, tại sao, nụ cười đó, đôi mắt, bờ mi,đôi môi, mái tóc, dáng người cứ ám ảnh mãi trong mắt tôi, tôi nhắm mắt lại 1 chút, cố xua đi bực tức trong lòng, làn gió thổi mạnh không xua đc nỗi buồn trong trái tim, tôi đang đến nhà Linh, tôi biết là không phải với Linh, nhưng mà trong lúc này, tôi không biết tìm ai khác cả, tôi cần 1 người bên tôi, có lẽ Linh sẽ làm tôi vui hơn.
Đừng trước cổng nhà Linh, tôi nháy máy cho nó ra, hít 1 hơi dài, cố bình tĩnh lại, nghe thấy tiếng Linh chào bố mẹ, tôi khẽ lắc lắc đầu cho tỉnh táo, tiếng mở công cạch cạch vang lên, tôi nhìn vào, Linh đang lò dò đi ra, cười với tôi, tóc nó hôm nay lại không để xõa nữa, mà buộc cao lên,ánh đèn đường soi rọi khuôn mặt trắng hồng, đôi mắt long lanh nghịch ngợm, nó mặc 1 cái áo bó, dài qua mông 1 chút,hở vai, chiếc quần kẻ caro ngắn đến bắp chân, bó sát cặp đùi, đi 1 đuôi guốc nhỏ, nó chậm chậm lại gần, nó nói : - Hôm nay lạ ah nha, tự nhiên rủ đi chơi, hi hi
Nói xong nó liền trèo ngay lên xe, nhìn bộ dạng rất vui, tôi đã bình tĩnh trở lại, tôi cười cười nói với nó : - sao, tớ rủ đi chơi không thích ah.
- hứ, đến đây rồi, người ta lên xe rồi, còn nói câu đó sao
Tôi cười trừ, tôi bảo :- nào, thế muốn đi chơi ở đâu, tớ chở đi.
- ủa, không phải chứ, rủ người ta đi chơi mà hok biết đi chơi ở đâu sao, chán quá vậy.
Tôi cười, kéo ga xe, xe lao nhanh ra ngoài đường, tiếng Linh cười rất vui vẻ đằng sau, chắc là cô nàng đang ở nhà chán lại đc đi chơi đây mà, tôi cũng thấy vơi đi chút nào, 2 bàn tay để hờ lên eo tôi, cái cằm nhỏ đang tỳ lên vai tôi, miệng đang líu lo kể chuyện, nó bảo đã rủ đc thêm mấy đứa đi biển rồi, xem ra kế hoạch rất là tốt, chỉ còn định ngày nữa là xong thôi.
Hai đứa đứng trước rạp chiếu phim, tôi đang đọc bài giới thiệu về mấy bộ phim đang chiếu, chả có j đặc biệt lắm, đành nhắm mắt mua bừa 2 vé phim hành động, ít ra còn có tên một diễn viên nổi tiếng mà tôi biết, Linh đứng đằng sau tôi, 1 tay cầm túi bổng to, 1 tay cầm 2 chai nước, lúc nãy khi tôi mải chọn phim quá, cô nàng đã tự tay đi mua, tâm trạng Linh rất vui, trong lúc chờ vào xem phim chúng tôi đã đi dạo xung quanh 1 chút, Linh cười nói suốt, tôi không muốn phá hỏng tâm trạng của nó, tuy nỗi buồn đã vơi nhưng vẫn chưa bay hết, cố gắng nở nụ cười đáp lại mỗi lần nó kể chuyện vui, nhìn nó vui vẻ, tôi như cảm thấy bóng hình chị đâu đây, lẽ nào tôi xấu xa như thế, tôi đi chơi cùng nó là vì nó mang bóng hình chị sao, tôi cố gắng xua đuổi ý nghĩ đó, không, không phải như vậy, tôi muốn đi chơi với nó mà, sao lại nghĩ đến chị được.
- anh chị dùng gì – tiếng cô bé chạy bàn đến hỏi, Linh nhanh nhảu nói luôn : - cho 2 ly sinh tố đi, 1 dâu tây và 1 táo nhé. Nói xong, nó quay sang nhìn tôi, đôi mắt nghịch ngợm, cái mồm chum chím hỏi : - Sao hả, chỗ tớ chọn có đẹp không ?
Cũng may là bộ phim có tý hài hước,và khá hay, tôi đã vui vẻ trở lại, xem xong 2 đứa đèo nhau 1 đoạn, rồi Linh nói biết 1 quán sinh tố rất đẹp mà mát, chúng tôi đến đây, trên tầng 5 của 1 tòa nhà, xung quang có thể ngắm rõ mọi thứ xung quanh, đường phố về đêm thật đẹp, muồn vàn ánh đèn đủ màu sắc, bỏ sau những ồn ào, tấp nập của đường phố, ánh đèn xe hối hả, tôi đang ngồi trên này, đang tựa lưng trên ghế, cảm nhận từng làn gió mát, không khí thật là trong lành và mát mẻ, yên tĩnh, rất yên tĩnh, tôi rất thích, tôi cười cười gật đầu đáp trả nó, nó cười hi hi.
Thế là lại đc phen tự sướng, ngồi nghich nghich mấy món đồ trên bàn, tôi lặng im, chống cằm ngắm nhìn nó, mái tóc vén cao, cái chán bướng láng mịn, đôi mắt long lanh đang ngó nghiêng nhìn nhìn mấy cặp đang ngồi khuất sau bức tường, rất chi là đắc ý, đôi môi cong lên, ương ạnh, cái cổ cao trắng ngần, cái áo bó sát cái đường cong của thân hình người con gái, uốn lượn như không điểm dừng, đôi chân trần – chắc là khó chịu, bỏ guốc ra từ nãy, đang nghịch nghịch, ngoe ngẩy, nó chỉ chịu ngồi im khi cô bé mang đến 2 cốc sinh tố mà thôi, vừa mới đặt xuống bàn, đã thấy nó thò mồm vào mút luôn, thôi nhìn mà buồn cười, tôi trêu : - làm j mà dữ vậy, nãy koi phim uống nước mà không no ah .
Nó khẽ khà 1 tiếng, nó nhìn tôi bảo : - hì, tại nãy ăn bổng nhiều quá, cậu chả ăn mấy nên tớ ăn hơi nhiều, nước hết từ giữa phim kìa.
Tôi tý thì té ghế, tôi ăn ít hay là không cho tôi ăn, nó xem phim mà tay cứ khư khư cầm túi bổng, cứ thò qua là chạm vô tay nó, những lúc đó nó lại chun mũi lại, lườm lườm mình, cứ làm như mình là con yêu râu xanh ý, đâm ra toàn uống nước khan, chả có j cho vô mồm, sau tôi rút kinh nghiệm, phải mua 2 túi, cóc thèm ăn chung với nó, đã không đc ăn lại còn mang tiếng là lợi dụng, lườm nó 1 cái, tôi chả thèm đáp lại, khẽ nhấp môi uống 1 ngụm.
Hương vị dâu tây chua chua ngọt ngọt, man mát thấm qua đầu lưỡi, 2 đứa cứ thế nhìn nhau cười, chả nói câu j cả, cuối cùng thấy Linh đứng dậy, nó đi ra phía lan can, hơi cúi người, 2 tay chống lên lan can, lặng lẽ cúi đầu, nhìn xuống con đường phía dưới, thấy nó chăm chú nhìn, tôi tò mò, lặng lẽ đứng dậy, đứng kế bên nó, dòng người đi lại như thoi đưa, anh đèn xe vụt vụt lao nhanh phía dưới, con người vẫn thế, họ hối hả mọi lúc, mọi nơi, mọi thời điểm, mấy khi có những giây phút yên tĩnh, bình yên mà hưởng thụ.
Một cơn gió thổi qua, một mùi hương con gái thoang thoảng đâu đây, nó như là của chị vậy, mùi hương đem lại cho tôi khát khao, nỗi nhớ và chờ mong, tôi ngơ ngác, tôi đảo mắt nhìn quanh, nhưng không có ai cả, sân thượng vắng vẻ, phía cuối góc có 1 đôi tình nhân đang e ấp bên nhau, tôi nhìn lại bên mình, Linh đang đứng đó, bên tôi, đôi mắt sâu thẳm buồn rầu, đôi mắt đó không nhìn tôi, nó như đang nhìn vào xa xăm, mùi thơm nhẹ nhẹ lại 1 lần nữa thoảng qua, tôi nhìn Linh, sao Linh lại có mùi thơm giống chị đến thế, lòng tôi lại nhói đau, hình dáng chị lại hiện trở về bên tôi, nhìn đôi vai trần trắng trẻo, tấm lưng nhỏ nhắn, tôi bất giác, không muốn suy nghĩ nữa.
Chậm chậm tiến đến, khẽ vòng tay qua cái eo nhỏ nhắn, tôi ôm Linh vào lòng, Linh khẽ giật mình, rồi không thấy động tĩnh gì cả, để cho tôi ôm,cảm giác như thân hình người con gái bé nhỏ run lên, rồi tựa hẳn vào ngực tôi, mềm mại, ấm áp, tôi nhắm mắt, khẽ thơm lên mái tóc, lên cái cổ trắng ngần, mùi thơm nhẹ nhàng, quyến rũ, làm tôi say đắm, vòng tay siết chặt như muốn sợ cảm giác này bay mấy.
Được 1 lát, Linh xoay người lại nhìn tôi, đôi mắt như soi mói cái j đó, tôi nhìn Linh, tôi chợt nhận ra mình đã vượt quá giới hạn rồi, lúc đó đầu óc tôi thật sự rối bời, tôi chả nghĩ đc j cả, Linh vuốt ve má tôi rồi nói :- hôm nay cậu làm sao vậy, có chuyện j buồn ah.
Tôi cầm bàn tay Linh, mềm mại, ấm ấp, tôi nhìn nó cười, tôi bảo :- tự nhiên thấy lạnh, muốn mượn cái lưng 1 chút thôi, không đc sao. Linh nhìn tôi không nói, đôi mắt như cố tìm điểm nào đó khả nghi trên khuôn mặt tôi, tôi cảm thấy hụt hẫng, lại chống tay vào lan can, tự mỉm cười, cười như 1 thằng khờ vậy, rồi 1 vòng tay bé nhỏ vòng qua eo, ôm lấy tôi, 1 cái j đó rất mềm và ấm đang áp chặt lên lưng tôi, đầu em gục vào vai tôi, khẽ thỏ thẻ : - vậy cho mình mượn lưng Sơn 1 lát đc không.
Tôi lặng im không nói, khẽ cảm nhận hơi thở em gần ngay sau gáy, tiếng con tim em dồn dập liên hồi, vòng tay Linh như siết chặt, cặp ngực căng tròn ấm áp khẽ cọ lên lưng tôi nóng bỏng, đầu tôi miên man suy nghĩ, không biết phải làm sao nữa, tiếng Linh lại thì thầm đằng sau :- Có tâm sự j ah, kể cho tớ nghe đc không.
Tôi cười cười, kể ra chắc nó nghĩ tôi bị ấm đầu quá, tiếng tôi thì thầm : - không có đâu, đừng nghĩ nhiều, tớ vẫn vậy mà. Hơi ấm từ lưng dần dân lan khắp người, đầu em khẽ dụi dụi vào vai tôi, tôi và em không ai nói j thêm nữa, màn đêm dần dần buông xuống, con đường phía dưới đã bớt người đi lại, không gian tĩnh mịnh, chỉ còn tiếng thở của 2 người, tiếng con tim ai đang đập đồn dập, tiếng con tim ai nặng trĩu nỗi buồn, từng làn gió mang theo hơi sương lành lành thổi tới, thời gian như chậm lại, nhỏ giọt nhỏ giọt để lưu lại khung hình 2 người lặng lẽ trong đêm tối.
Khuya rồi, đã khá khuya rồi, tôi vẫn đứng ngoài ban công, tôi đã uống lon bia thứ 3 rồi, tôi không sao ngủ đc, muốn mượn men bia giúp tôi chìm vào giấc ngủ nặng nề , vậy mà đến lon thứ 3 vẫn chưa thấy buồn ngủ, lại cầm lon bia lên uống, dòng nước lạnh ngắt, đắng đắng chảy vào miệng, cuống họng tê dần, gió đêm thổi từng đợt lạnh giá, toàn thân rét run lên, nhưng tôi không muốn vào nhà, đêm nay, tôi cô đơn quá, nỗi buồn vẫn ở bên tôi, tôi đang nhìn sang nhà chị, cảm giác mất mát, uất hận, h này thì chắc chị ngủ rồi, nhà tối om, chị đang trong vòng tay ai kia, trong đêm đen, nghĩ đến cảnh người con gái mình thích đang nằm trog tay kẻ khác, mình biết rõ điều đó.
Lại chỉ cách có 2 căn nhà, đau đớn, chán nản, pha thêm sự ghen ghét, hồi đầu cũng thế nhưng tôi đâu có nghĩ nhiều thế, vậy sao hiện h tôi lại có cảm giác này, tôi đã quá yêu chị rồi, phải không, cố an ủi bản thân, dòng bia đắng trôi xuống như nghẹn ở cuống họng, đôi mắt đã bắt đầu nặng trĩu, đầu lâng lâng, toàn thân run lên vì từng đợt gió, ném lon bia ra ngoài đường, cưởi khẩy 1 tiếng, tôi bước vào nhà, ngủ thôi, mai còn đón Linh đi thể dục, lúc nãy đã hứa với nó rồi, hình ảnh Linh lúc tạm biệt mơ mơ màng màng hiện về, làm dịu đi lòng tôi, tiếng em thì thầm, nói rằng rất vui khi đc đi cùng tôi, cảm ơn tôi vì tối nay, tiếng em cười tinh nghịch hẹn sáng mai tôi đến đón. Nhắm nghiền đôi mắt, hơi thở nặng nhọc, ngủ thôi, ngủ thôi.
Tôi mơ mơ màng màng, đầu nặng trĩu, tôi nhớ có nghe tiếng j đó kêu tít tít, rồi tôi nhớ tôi làm j đó, rồi không thấy kêu nữa, tiếng chuông đt vang lên, nhưng đầu tôi nhức quá, toàn thân ê ẩm, tôi không nhấc nổi đt, mơ màng trong cơn mê, cả người lạnh run lên, tôi co do trong chiếc chăn mỏng. Tiếng con gái gọi tên tôi lanh lảnh, rồi lại tiếng đt reo ầm ĩ, tôi mặc kệ hết thảy, không muốn nhúc nhích nữa, bây h là mấy h rồi, tôi mệt quá, rồi tiếng cửa phòng mở, tiếng mẹ tôi la thất thanh, tiếng bước chân ai đó chạy ầm ầm trên cầu thang, tiếng ai đó nói chuyện văng vẳng bên tai, 1 bàn tay mát lạnh, mềm mại đặt trên trán tôi, âu yếm vuốt ve khuôn mặt tôi, tiếng con gái gọi tên tôi rõ ràng, rồi tiếng bố tôi ồm ồm, hơi dầu gió xộc vào mũi, cay sè, rồi không gian như yên tĩnh trở lại, tôi thiêm thiếp đi, lại chìm vào giấc ngủ.
Cảm giác có cái j đó rất sáng đang chiếu vào mắt, khó chịu quá, tôi mở mắt, trời đã sáng rõ từ khi nào rồi, nhìn quanh, đập vào mắt tôi lại là lọ truyền nước, hơi tý là truyền nước, bực thật, thấy cả người mệt mỏi, đau nhức, đầu nặng trĩu , ong ong cả lên, thấy Linh đang ngồi trên ghế, nó đang nghịch máy tính, tôi mệt nhọc, chả muốn nhìn quanh nữa, mở mắt nhìn lên trần nhà, mje, ốm rồi cơ ah, dạo này sao yếu thế nhỉ, mới đêm qua còn tốt mà h đã ốm, cảm giác miệng đắng đắng, cổ họng đau rát, khó chịu, mà tôi không thích nằm nữa, trở mình 1 cái, tôi ngồi dậy, Linh giật mình, nó chạy lại nói : - Dậy rồi ah, cậu bị cảm lạnh đó, mới truyền nước thôi.
Tôi nhìn nó, chép cái miệng đắng ngắt, cầm cái đầu kim truyền nước rồi rút ra, tiếng Linh hét lên, làm tôi bật cười,nó nhìn tôi như kiểu sinh vật lạ, rồi nó nói : - mát đầu ah, sao tự nhiên rút ra, chảy máu rồi kìa.
Tôi rút kim ra, ném vào thùng rác, buộc đầu dây lại, ấn lên vết máu, tôi cười : - dào, từ bé tớ đã quen cái này lắm rồi, tớ cứ ốm cái là lại đè ra truyền nước, khó chịu lắm, cậu đến từ khi nào thế.
Nó chăm chăm nhìn tay tôi, nó bảo : - thì sáng nay không thấy cậu đón, gọi ĐT thì không đc, tưởng dám cho tớ leo cây chứ, tớ phi xe đến nhà cậu, mẹ cậu nói cậu bị cảm lạnh, đang nằm trên nhà, tớ lên đây xem sao, rồi mẹ cậu nhờ tớ ở đây trông cậu đó, hì hì.
Có thế mà cũng làm quáng lên, Linh lại nói tiếp :- này, đói chưa, ăn sáng đi, mẹ cậu mua cháo để dưới nhà đó.
Tôi làu bàu :- lại cháo ah, ghét cháo lắm, cứ ốm là bắt ăn cháo.
Nó xịu mặt xuống, nó bảo : - Cháo hạt sen với gà đó, mẹ cậu đi tận đâu mới mua đc đó, với lại ng ta chưa ăn sáng nè, đói muốn xỉu luôn đó.
Tự nhiên nhìn nó, tôi buồn cười quá, hóa ra là đói nên nhắc tôi ăn sáng đây mà, tôi ừm 1 cái, vốn tính xuống nhà ăn, nhưng nghĩ thế nào tôi bảo : - vậy cậu xuống hâm nóng rồi mang 2 cái bát lên đây ăn luôn nhé. Tôi cứ nghĩ nó sẽ dựng ngược lên,rồi kiểu j tôi chả phải xuống nhà ăn với nó, ai dè nó gật đầu, ngoan ngoãn đi xuống nhà, tôi có chút không quen, chả lẽ tôi ốm nên dễ sai bảo nó thế sao, cười 1 cái rất là đểu, đứng dậy vươn vai, chờ “hầu gái” lên phục vụ, cả người vẫn thấy đau nhức, nhưng mà thấy đỡ đỡ hơn rồi, đi đi mấy vòng cho tỉnh táo.
Ngó ngó cái màn hình máy tính xem nó đang đọc cái j, á à, tôi ngó kỹ mấy cái tab trên thanh firefox, toàn thấy là tình yêu tuổi trẻ với mấy kiểu tâm lý tuổi teen, đúng là bọn con gái có khác, toàn thích tìm hiểu trước chuyện tình cảm, đọc cho lắm vào rồi lúc thành người trong cuộc có nhớ cái j đâu, toàn cư sử như là mát đầu vậy, chả bù cho tụi con trai, thik tìm hiểu mấy cái thực tế hơn nhiều, như là lúc lâm trận nên thế nào, tâm lý nàng lúc lâm trận …. tóm lại là toàn lúc lâm trận , còn vấn đề tình cảm thì cứ đến đây hay đến đó, đọc trước làm cái quái j cho nặng đầu.
Nghe thấy tiếng bước chân, chắc nó đang lên, tôi giả vờ lên giường ngồi, tỏ ra uể oải lắm, nó lăm lăm đi lên, bê cái khay trắng, ở trên là 1 cái cập ***g nhôm, 2 cái bát và 2 cái thìa với lọ gia vị. xem ra nó rất chu đáo, không quên cái j cả, tay còn kẹp thêm cả cái khăn nữa chứ, nhìn dáng vẻ nó tận tâm thế tôi thấy vui vui, nó khom người, đặt cái khay xuống, đưa cánh tay lên lau mồ hôi, h tôi mới để ý, chắc no loay hoay dưới bếp nên nóng, trán nó lầm tấm mồ hôi, thấy mà thương thương ^^.
Linh quay sang nhìn tôi cười mỉm : - đợi có lâu không, tớ cố làm nhanh để mang cho cậu đó . Rôi nó đưa cái khăn cho tôi, kêu tôi lau mặt, dáng vẻ rất chi là đáng yêu, luôn luôn mỉm cười với tôi, “chà chà”, tôi thầm nghĩ “ tự nhiên hôm nay cho leo cây mà đáng yêu dễ sợ luôn, lại rất ngoan nữa chứ, yêu quá cơ” nhìn cái lưng của nó loay hoay sắp xếp, nó đang mặc đồ thể dục, cái áo trắng lấm tấm mồ hôi, mái tóc buộc cao đang đung đưa, đôi chân dài trắng trẻo, cái quần đùi ngắn ngũn không che đc cặp đùi trắng nõn, Tôi ngó ngó xem nó đang làm cái j, thấy nó đang cận thận múc 2 bát cháo, đang tỏ ra rất là khoái chí khi nhìn bát cháo, tự nhiên tôi thấy muốn trêu nó, nó ngoan quá tôi thấy ko quen, tôi uể oải kêu : - mệt quá Linh ơi, nhức khắp cả người này, không nhấc tay lên đc.
Linh quay lại nhìn tôi, tay cầm bát cháo, bát cháo nóng hổi đang bốc khói nghi ngút, chắc chắn là cô nàng đã cố ý hâm nóng lại cho tôi, Linh đặt bát cháo xuống cạnh tôi, bàn tay nhỏ nhắn đưa lên chán tôi, khẽ áp lên, môt cảm giác mềm mại, mát lạnh của da thịt con gái, rồi Linh nhìn tôi, khẽ cầm cái khăn mặt, gấp đôi lại, rồi dịu dàng lau mặt cho tôi, chiếc khăn mang theo hơi nước khẽ áp lên mặt, tôi há hốc mồm, tôi không thể tin đc, quá là ngạc nhiên, Linh của tôi đây sao, Linh mà tôi quen đây sao, đôi mắt em nhìn tôi, cận thận di chuyển chiếc khăn khắp mặt tôi, đôi mắt em không còn vẻ tinh nghịch nữa, mà là 1 vẻ quan tâm, trìu mến, chăm sóc nhìn tôi. Khẽ ngậm miệng lại, chép chép, cổ họng hơi tê khi nuốt nước bọt, chớp chớp mắt xem có đúng là đã tỉnh hẳn chưa hay là đang ngủ mê.
Linh khẽ quay người, rắc lọ ớt bột lên bát cháo cho tôi, em biết tôi thik ăn ớt bột với cháo, đặt cái thìa lên trên bát, nhẹ nhàng bảo tôi ăn lẹ lên cho ra mồ hôi, rôi quay người múc bát khác, tôi ngó ngó, ngán ngẩm nhìn bát cháo, thôi, đành phải ăn vậy, lại ngó sang thấy Linh đang lăm lăm cầm thìa , chắc định chạy ra bàn máy tính, tôi bảo : - mệt muốn chết này, không nhấc đc tay sao mà xúc cháo ăn đc chứ.
Linh xoay người nói : - không ăn đc cũng cố mà ăn đi chứ, con trai j mà yếu vậy.
Tôi nhìn nó : - Linh này, Linh ơi, Linh ngoan, ra đút cho tớ ăn với, tớ mệt muốn chết này.
Nó giơ cái tay cầm thìa lên kiểu đe dọa, chăm chăm nhìn tôi, môi mím lại, nó bảo : - cái gì, nằm mơ ah, đừng có hòng người ta đút cho, ăn nhanh nhanh lên, người gì mà như con gái thế.
Hjc, cuối cùng cũng lòi cái đuôi ra, chắc là lúc nãy mình hoa mắt nhìn nhầm,giờ nó mà chịu đút cho mình, mình lại tưởng đã cưới nó làm vợ rồi chứ, cầm bát cháo nóng, uể oái cầm cái thìa, tôi rất là ghét ăn cháo, chỉ thỉnh thoảng lắm mới ăn cháo gà mà thôi, ấy thế mà Linh cũng biết rằng tôi ăn cháo là phải có ớt bột, cầm bát cháo lượn lờ khắp phòng , ngó ngó xem nó vừa ăn vừa lướt nét, thấy nó chỉ thổi phù phù mấy cái rồi ăn luôn, trông rất cho là ngon lành, sao mình ăn thấy vừa nóng, nhạt toẹt lại chả có j ngon nhỉ, mũi tịt nên cũng chả ngửi thấy mùi j hết,chán quá, có nó ở ngay bên cạnh mà cứ chăm chăm cái máy tính, tôi lại gần nó bảo :- Linh, mẹ tớ bảo cậu trông tớ chứ không phải là lướt Net.
Nó chả thèm nhìn tôi, nó nói : - thì cậu chẳng đang đi đi lại lại đấy thôi.
“ – Linh, cháo mẹ tớ mua cho tớ ăn mà, sao cậu lại cũng ăn luôn thế.
“ – Đứng có mà nói linh tinh, bác nói mua cho cả tớ, còn nhiều lắm mà.
“ – Linh, rớt cả ra bàn phím rồi kia, lau đi
“ _ Làm gì có, đừng có nói vớ vẩn
“ _ Cậu không thấy là cậu đang rất vô ý ah.
“ – Vốn thế mà, h mới biết ah
Gớm, nói thế mà vẫn không lôi đc nó ra khỏi màn hình máy tính, chả quan tâm j mình cả, tôi hậm hực, lâu rồi không trêu nó.
“ - Ê, bỏ cái chân xuống ghê cái coi nào
“ - Ê kìa, đó đó, rớt tý cháo ra bàn kìa, đó đó, lau đi….
“ - trời ơi, cái tay, mới dính tý cháo lại cầm con chuột kìa.
“ - này này, đừng có nhìn tớ vậy, đang yếu tim, ngất ra đó thì làm sao.
“ - kìa, tý cháo dính lên mép kìa, đó đó, sang trái, đó, trời ơi, …Á ôi….đang ốm đó, đánh đau quá vậy.
“ – thôi thôi, tớ chạy mà làm đổ cháo là cậu dọn đó nha.
Tôi cười hì hì, ngồi bệt xuống giường, Linh đứng chằm chằm nhìn tôi, đang thở hồng hộc, tay nó vẫn đang cầm cái thìa, nãy tôi mà không nhanh chân, chắc ăn mấy cái thìa vô đầu quá, nhìn nó mà buồn cười, tôi xúc lẹ mấy miếng cháo vào miệng, ăn nhanh không nó lại lùa thì khốn, Linh tức lắm, thấy tôi cứ đá đểu chuyện nó ăn uống, nó chả thèm nhìn tôi nữa, hậm hực ném cái thìa vào cái bát cháo đã hết từ khi nào, chắc nó đói thật, ăn tý là hết bát cháo rồi.
Nó ngồi xuống ghế thở hổn hển, bờ ngực cao nhấp nhô theo tiếng thở, lấm tấm mồ hôi, có vẻ như là đang rất ấm ức, tôi càng nhìn lại càng khoái trá, tôi bảo : - Thôi ăn nốt đi cho gà nó đi nguyên con. Rồi tôi cười cười xúc thêm thìa cháo cho vào miệng, nhìn đều nó, nó liếc mắt nhìn tôi, nó bảo :- chả thèm ăn nữa, cái đồ xấu bụng, mất cả buổi sáng rồi bị thế này đây.
Tôi lại càng buồn cười, để im đi ai ng ta trêu, ng ta bệnh đang chán mà cứ dán mắt vào cái màn hình máy tính, tôi vừa ăn vừa nói ngụ ý là muốn cho nó nghe thấy : - trời ơi, cháo ở đâu mà ngon ghê ta, thế mà có người lại còn chê. Tôi liếc liếc nhìn nó, thấy nó không phản ứng j, tôi khoái lắm, lại tiếp : - Thôi, dở mồm thì ăn luôn đi, cứ làm khách hoài.
Liếc nó lần nữa rồi cười đều, lần này thì bị nó bắt gặp, tôi cúi đầu xuống vẻ ăn năn, tự nhiên thấy nó đứng lên, tôi ngước lên nhìn, bỏ mẹ, nó tức thật rồi, nó lườm tôi, môi cong lên, nó hậm hực nói : - Tớ về đây, cậu ở đây mà ăn nốt cháo, không thèm nữa. Rồi đi thằng ra cửa, mặt cúi gầm đi xuống nhà, tôi ngẩn cả người, ơ chết rồi, hơi quá rồi, tôi vội bỏ bát cháo chạy xuống, tôi túm lấy tay nó kéo lại, tôi nhìn nó, tôi nói : - Ơ giận thật đấy ah, tớ đùa chút thôi mà.
“ – Đùa cái j mà đùa, không thèm nữa, tớ về nhà cho sướng, đỡ phải ở đây nghe cậu nói này nói nọ. Linh vùng vằng rút tay ra, nhưng tôi nắm chặt hơn, tay kia cầm luôn tay còn lại của nó, không cho dãy nữa, tôi nhìn nó tôi bảo : - Tớ đang ốm chưa khỏi, bố mẹ chưa về, nhỡ có bị làm sao thì biết thế nào.
Nó lườm tôi, bĩu môi : - thôi đi, cậu có làm sao đâu, chỉ có tớ ở đây thêm là sẽ thành người ốm thôi.
Tôi giả vờ rất nghiêm trọng, nắm tay nó dí lên chán, lên má mình, tôi nói : - này, này, đó , thấy chưa, vẫn đang nóng hầm hập đây này, tớ chưa khỏi mà.Thật ra là do mới chạy nên người nóng toát mồ hôi mà thôi,do tôi ốm nên chắc mẹ tắt máy lạnh, chỉ bật cái quạt cho thoáng, Thấy nó ngần ngừ không nói j, tôi mỉm cười đắc thắng đến 8 phần, tôi cười hì hì nói :- thôi nào, ở lại thêm với tớ đi, tớ đang ốm, chán lắm, cám ơn cậu sáng nay đã đến, rồi còn chơi đùa với tớ nữa, ấy, đừng nhìn kiểu thế, tớ sợ lắm, tớ nói thật đó, h tớ thấy đỡ nhiều rồi, lúc mới dậy thật sự là rất mệt, nhưng có cậu tớ cảm thấy thoải mái hơn nhiều, h cậu về, mình tớ biết làm thế nào, đi mà, đừng về mà , đc không.
Tôi cầm tay nó lúc lắc, tỏ vẻ rất đáng thương, nó lườm tôi : - không đc trêu tớ nữa đâu đó.
“- Uhm, đc rồi, đi lên đây, tớ biết cậu vẫn đang đói, tớ múc nốt cháo cho mà ăn- tôi cười hì hì, thế là xong, kéo tay nó lên phòng, Linh ngoan ngoãn đi theo tôi, không nói năng j cả.
Tôi kéo Linh ngồi xuống ghế, tủm tỉm cười, múc thêm cho Linh bát cháo, tôi biết chắc sáng nay dậy sớm, lại chưa ăn j đến tận bây h nên đói là phải, ấy thế mà còn ra vẻ lắm, tôi dỗ mãi mới chịu ăn, chẳng qua là tôi thương con gà thôi, muốn cho nó đc yên nghỉ nguyên hình hài 1 chút, Linh khen chưa bao h đc ăn cháo ngon như thế, tý về phải hỏi xem mẹ tôi mua cháo ở đâu để sau nó cũng qua đó mua, tôi chỉ cười không nói j cả, gớm, lúc đói thì mầm đá cũng ngon hết, nhìn em ăn mà tôi thấy vui vui, tôi muốn nói cám ơn em đã ở bên chăm sóc tôi, tuy chỉ là 1 chút nhưng tôi cũng hiểu đc tấm lòng em như thế nào, nhưng dường như nói thế thì khách sáo quá, cố ăn cho xong, tôi mom mem lại gần, tôi bảo : - này, ở nhà tớ có 1 quy định đó là ai ăn sau cùng người đó rửa bát, tớ ăn xong rồi đó, hì hì. Tôi nhìn nó cười rất chi là đểu, Linh cong môi lên, bật luôn : - Còn lâu á, nãy tớ xuống hâm nóng rồi bê lên đây còn j.
“ – Thôi, cứ ăn đi, để thằng ốm này rửa bát cho vậy - Tôi lẩm bẩm, nó ngớ người rồi nhìn tôi nghi hoặc, rồi cũng gật đầu nói : - thôi đc rồi, lần này thôi đó. Tôi cố bịt mồm để khỏi cười phá lên, chứ lộ ra là chết ah nha, thấy nó không nói thêm j nữa, tôi biết thế là xong rồi, uể oải ngồi bên cạnh Linh, ngó ngó xem nó đọc cái j, mũi tịt nên tôi chả ngửi đc gì mặt dù đã ghé sát bên tóc nó, đc 1 lát thì Linh đưa tôi 2 viên thuốc, nói là mẹ tôi dặn ăn xong thì kêu tôi uống rồi nó bê khay đồ ăn xuống, tôi nhìn theo dáng người nó, tôi nói với theo : - mang theo 2 lon bò húc lên luôn nhé.
Tiếng nó ở dưới vọng lên : - Biết rồi. Nó ngoan thiệt đó, tự nhiên thấy yêu quá cơ, bảo gì cũng nghe hết, cũng may hôm nay có Linh sang, đỡ phải đi đi lại lại, ngồi vào máy tính, nghich nghich đc 1 lát thấy Linh đi lên, tay cầm 1 lon bò huc, tay kia cầm cốc nước lọc có đá, Nó đưa lon bò húc cho tôi, tôi cầm thấy không phải lon nước lạnh, mặt ỉu xìu, tôi hỏi : - sao không mang lon nước lạnh cho mình, mà cậu không thik uống nước ngọt ah.
Nó nhìn tôi bảo : - thôi đi, ốm mà còn đòi uống nước lạnh, uống thế thôi, tớ không thik bò húc, uống nước lọc là đc rồi, tránh ra cho tớ ngồi máy cái coi nào.
Tôi bật lon nước, tôi bảo : - Ngồi cả sáng chưa chán ah, để tớ ngồi, ra kia đọc báo đi, cậu ngồi từ sáng rồi đó, khéo mà lại cận đó. Nó nhùng nhằng 1 chập không đc nên cũng đành bó tay, lượn lờ nghịch ngợm đồ trong phòng tôi 1 xíu rồi, cầm sấp báo, nằm lăn ra giường đọc. Tôi ngồi máy đc tý đã thấy ong hết cả đầu, mỏi hết mắt, quay sang nhìn nó, thấy nó đang nầm sấp xuống, chống cằm đọc báo, đôi chân dài trắng trẻo đang duỗi thẳng về phía tôi, đung đưa, nghoe ngẩy, co lên duỗi xuống, cái mông cong lên, cái đầu lúc la lúc lắc đọc báo, 1 ý nghĩ đen tối lóe trong đầu, không biết là…..
ài chà chà, tội lỗi quá, tội lội quá, tôi nheo nheo mắt cố nhìn vào ống quần đùi, xem xem không biết bên trong màu j ta, há ha, cố nheo nheo nhìn mà khó quá, ống quần bó sát đùi nên chả thấy cái j bên trong cả, đến nản, tôi chép miệng, chả muốn nhìn nữa, nhìn nó đang nằm trên giường mình mà cứ phơi phới thế này, 1 là mình đang ốm dở, 2 là hôm qua mới đc ôm hôn chị xong, không thì sợ rằng là …. Thôi không nghĩ nữa, lại dại dột thì khốn há há, mà cái kiểu thật thật giả giả của bọn con gái rất khó lường ah nha, nhìn thì coi bộ như thả mồi câu nhưng mà chúa mới biết tụi nó nghĩ cái j.
Tôi vươn vai mấy cái , rồi ngáp ngắn ngáp dài, uể oải đứng dậy, lượm lờ khắp phòng, Linh nhìn tôi, nó bảo : - Đừng đi đi lại lại nữa, nhìn cậu tớ chóng cả mặt, ra đây ngồi cái đi. Rồi chỉ chỉ lên giường, bên cạnh nó, tôi lững thững đi lại gần rồi ngồi xuống, nhìn cặp đùi trắng mơn mởn hay trước mắt mà tự nhiên thấy nóng hết cả người, nó thì như chả để ý j cả, cứ chống cằm đọc báo, tôi ngả lưng xuống giường, khẽ quay sang nhìn linh, đôi mắt đang khá là chăm chú, cái miệng cong cong, ngực bị đè giường, phình sang 2 bên, nhô lên hẳn 1 cục trước ngực áo, trắng nõn, mà lại còn mặc áo thun cổ rộng nữa chứ, khó khăn lắm mới kiềm chế đc, đành quay mặt đi chỗ khác, không giám nhìn lâu, nhưng mà ý chí cứ bị thôi thúc, thỉnh thoảng liếc qua hoài thôi.
Rồi cũng phải có tý đụng chạm, không mình phát hỏa mà sốt mất, tôi mon men, chạm lên bờ vai trần của nó, lân la hỏi chuyện : - ê này, tớ bảo, vụ đi biển thế nào rồi. Rôi khẽ nắn nắn vai nó 1 cái, nó vẫn đọc báo, kệ cho tôi để tay lên cánh vai trần, nó bảo : - oke, xong hết cả rồi, tớ cũng đã định ngày và đã bàn bạc xong xuôi. Mặt tôi nghệt ra, bàn bạc xong xuôi á, sao chưa có nói j với tôi cả mà đã nói xong là sao ta, tôi hỏi : - sao chả thấy nói j với tớ cả, thế hôm nào thì đi vậy .
Tự nhiên nó gấp tờ báo, xoay người nhìn tôi, tay tôi vô thức trượt nhẹ lên lớp áo ngực nhô cao, tôi giật nảy cả mình, vội thu tay lại, nó cũng thấy vậy, nhưng lại chả phản ứng j, nó nhìn tôi nói : - Trước khi đi tớ báo trước cho cậu 1 ngày để chuẩn bị là đc chứ j, còn đi ngày nào không cần phải biết bây h. Tôi thầm nghĩ, quái lạ, lẽ ra định đc ngày thì nó phải khoe ngay mới tôi mới phải chứ, ngẫm nghĩ 1 chút tôi mới nhận ra, á à, sắp đến sinh nhật cô nàng, chắc không muốn nói để xem mình nhớ không đây mà, cũng ranh phết.
Rồi thấy nó lại nhìn tôi, tự nhiên mỉm cười, vẻ thần bí, nó ghé sát tôi, nó hỏi : - ê này, mẫu người con gái cậu thích là như thế nào. Tôi nhìn nó, đoán xem nó đang dở trò j đây, tôi ấp úng : - ah… thì… cùng không có j, chỉ cần dịu dàng, đáng yêu,hài hước, hỏi phải nói, gọi phải nghe, biết nấu ăn, biết chiều chống, giỏi nuôi con. Đang nói dở thì nó quay ngoắt mặt đi, nó bĩu môi : - Người thì xấu tính mà đòi hỏi lắm thế, h còn lâu mí có người như thế mà tìm nhá.
Tôi cười khẩy, cũng chả biết nói j, tìm đc hay không thì không biết, những rõ ràng nó hỏi kiểu người tôi thích kia mà, mà đã là thích thì tội j không nói hết, thích chứ chưa chắc j đã phải là mục tiêu đâu, Bàn tay Linh nhẹ nhàng áp lên chán tôi, rồi nói :- uhm, cậu hết nóng rồi đó, sáng nay chán cậu nóng lắm đó, tay thì lạnh ngắt, thôi tớ phải về đây, không tý mẹ tớ lại gọi đt kêu về.
Tôi bảo : - thôi, ở đây ăn cơm luôn, nắng lăm, về làm j.
Linh ngồi dậy, nó bảo : - thôi, tớ phải về nấu cơm nữa chứ, xuống mở cổng cho tớ đi.
Tôi nhìn nó, nói : - này , tớ bảo, không phải là về nhà tập nấu ăn đấy chứ.
Linh mỉm cười, đập vào người tôi 1 cái, nói : - còn lâu, đừng có mà nằm mơ, với lại tớ biết nâu ăn từ lâu rồi. Linh khẽ mỉm cười quay người đi xuống nhà, tôi lững thững đứng dậy từ từ đi xuống nhà mở cổng.
Nằm vật xuống giường, đầu óc h cũng đã tỉnh táo hơn, cả người đỡ mệt hỏi, trưa hôm đó mẹ về nấu cơm tử tế cho tôi ăn, rôi bắt tôi uống thuốc, mãi gần 2h mẹ mới lên cơ quan, tôi chả có việc j làm cả, trong người mệt mệt, đánh 1 giấc tới tận chiều muộn,mẹ tôi trở về sớm hơn mọi ngày, việc đầu tiên chính là lên phòng dục tôi dậy, không cho tôi ngủ nữa rồi kiểm tra tình hình sức khỏe,tôi ngồi dây rồi mới uể oải đi ra ban công hóng mát ,cuối chiều rồi, đứng trên tầng 3 đã có tý gió vi vu thổi, cảm thấy thoải mái quá, giường như tôi đã gần khỏi hẳn rồi, đang miên man suy nghĩ linh tinh thì thấy cái bóng thân thương, đáng yêu ở phía dưới đang phi xe về nhà, thấy chị tự nhiên tôi thấy vui vui trở lại, rồi đc 1 lát thấy chị đi ra khỏi nhà, rồi hình như đến nhà tôi thì phải, đúng thật, đang đi vào nhà tôi rồi, tôi vội chạy nhanh xuống phòng, lấy cái máy sấy tóc bật hết công xuất thổi mạnh vào mặt cho nóng bừng lên, rồi nhẹ nhàng lên giường nằm, lắng nghe tiếng bước chân từ cầu thang vọng lên, tôi mỉm cười đón chờ màn kịch sắp diển ra.
Hết chapter 7
Đăng nhận xét