Sau khi về đến nhà, tranh thủ tắm qua loa một tý, leo lên giường ngủ thêm một giấc nữa. Nằm ngủ mà có ngủ được đâu, lăn qua lăn về, chợp mắt được tý chút, nghe có tiếng xe bấm còi. Nhỏm dậy, nhìn ra ngoài, thấy anh P. chồng chị đã về. Tôi cũng vờ chạy ra, chào hỏi anh P.
- Về sớm vậy anh? Bụng hỏi vậy thôi, chứ thầm mong về càng trễ càng hay.
- Ừ, anh xong việc sớm về ngay. Em không đi làm hả?
- Em mệt nên báo cho sếp xin nghỉ một buổi.
Vừa nói mắt vừa liếc chị đang từ trong nhà bước ra. Chị có vẻ giả lơ không để ý gì đến mình. Nói cười vui vẻ với anh P, rồi cùng anh P khoác tay vào nhà. "Chị cứ yên tâm, chị sẽ dần thuộc về em hoàn toàn thôi ".
Nằm trên giường mà cứ nghĩ đến hình bóng chị, lại không chịu nổi, cứ nứng cả lên. Lại nhỏm dậy, bước ra cửa sổ ngó sang nhà chị, mong thấy thoáng được bóng dáng chị; rốt cuộc chả thấy tăm hơi chị đâu. Dù sao may mắn cũng mỉm cười, buổi tối chị lên sân thượng gom đồ đã phơi khô. Tranh thủ, mình nhảy phóc lên ngay. Muốn được ngắm chị, muốn được trò chuyện với chị. Sao mà tự dưng nhớ quay quắt chị đến thế - chị của em ơi.
Vừa ngó thấy mình, chị đã vội nói:
- Giờ anh P. đã về, chị biết chị có lỗi với ảnh nhiều lắm. Cũng vì do ảnh bệnh mà chuyện ấy giảm sút, chị mới ra nông nỗi này. Chị không muốn làm thêm bất cứ điều gì có lỗi với ảnh nữa. Chị muốn nói rõ với em như vậy.
- Em hiểu mà chị. Em cũng đâu muốn ép buộc chị thế này. Thật tình, em làm thế này cũng là có lỗi với anh P. Nhưng chị không biết, em thực sự thích chị, càng ngày chị có một chỗ đứng thực sự trong em.
- Em có người yêu rồi, đừng có nói như vậy với chị em à.
- Em không muốn so sánh giữa chị và người yêu em. Chị cũng không bao giờ có thể bỏ chồng, và em cũng không bỏ người yêu hiện tại được. Ai cũng có một ràng buộc trong hoàn cảnh hiện tại, nhưng thực sự chị vẫn luôn chiếm một phần trong cuộc sống của em.... Em không bao giờ muốn ép buộc chị như thế này.
Chị vẫn im lặng, không nói gì. "Thôi, chị xuống đây. Em cũng nghỉ ngơi mai còn đi làm." Nói xong chị quay đi. Mình vẫn cứ đứng tần ngần mà ngắm bộ mông tròn lẳn, cứ tâng lên tâng xuống sau chiếc váy dài bằng lụa trắng 2 dây mà chị vẫn hay mặc ở nhà.
Xuống nhà, mình vội lấy điện thoại nhắn tin cho chị, nếu chị không gặp người tình bí mật của chị nữa, thì em không làm phiền gì chị. Dù sao cũng tạo cho chị dần từ bỏ cái thằng kia đi. Phải ra điều kiện với chị chứ. Nói thế thôi sao mà không muốn làm phiền chị được. Say chị đến thế cơ mà.
Vẫn không thấy chị nhắn lại gì. Hừm, không nhẽ còn mê cái thằng cha đáng ghét đó à. Trưa rời chỗ làm, vòng ngay qua cổng trường chị xem sao. Chị vẫn thong thả chạy chiếc lead từ từ về nhà. Chiều chị có tiết ở trường. Tan giờ làm, ghé vòng qua một lần nữa xem sao. Chị vẫn thong thả tan trường về nhà. Nhắn tin cho chị ngay, hôm nay chi em ngoan thật, không ăn trưa với đồng nghiệp hả chị. Xem thử chị phản ứng thế nào. Chị vẫn không nhắn lại.
Đầu óc đang rối tung xem thử cách nào khiến chị từ bỏ cái thằng cha đáng ghét đó. Ừ, cách hay nhất là cứ chinh phục chị, khiến chị mê mẩn, tự nhiên hắn sẽ chả là cái đinh gì cả đối với chị. Như thế mới xem ai hơn ai trong việc giành lấy chị nhé thằng cha kia, đến lúc đó xem bộ mặt của ông anh thế nào nhé. Nghĩ đến thôi, cũng lân lân đắc ý lắm rồi. Thằng em đây cũng ngón nghề tình trường không kém gì ông anh nhé. Tưởng tới trước là chắc cú hà. Xin lỗi nhé, cứ mơ đi.
Sáng nay chị không đi dạy, chắc là không có tiết. Tranh thủ đi chào hàng cho đối tác, vội ghé qua kiểm tra chị xem thế nào. Có ngoan thực sự không hay giả vờ đánh lừa mình đây. Anh P. giờ này cũng đi làm rồi. Ghé qua nhà chị, kêu vọng vào: "chị H. có nhà không, ra đây em có việc nhờ chị một tý." Một lát thấy chị từ dưới nhà sau, chạy lên.
- "Có chuyện gì vậy em?"
- "Tính không mời em vào nhà, mà cứ để em đứng ngoài đường vậy. Hay là trong nhà có..."
- "Chỉ được cái nói tầm bậy."
Vừa vào đến nhà, chị nói tiếp: "Chị có xem tin nhắn của em. Anh L. có nhắn tin với chị, chị nói rõ là không muốn tiếp tục như thế, chỉ càng làm phức tạp thêm sự việc đã xảy ra. Chị không muốn làm gì có lỗi với gia đình mình hết. Anh L. có gọi điện mấy lần, chị cương quyết không bắt máy. Việc chị làm coi như là chị trả lời với em rồi. Em cũng đừng nhắn tin cho chị, kẻo anh P. xem được không tốt cho chị và em. Chị xin em hãy thôi không theo chị nữa nhé. Chị hứa với em là chị sẽ dứt khoát với anh L. "
- "Em thông cảm cho chị mà. Bản năng ai cũng muốn được thỏa mãn, huống hồ chị bị kìm nén vậy, nên em cũng chả trách cứ chị làm như vậy. Chị biết dừng lại như vậy là em mừng rồi. Cũng tội cho chị, giờ chị phải nhịn và chịu đựng, bởi anh P. cũng không thỏa mãn, không ham muốn làm thường xuyên, có chăng là trả bài qua loa cho chị."
Chị đỏ mặt, lúng túng cuối mặt không nói gì. Thấy vậy, vội quàng tay ôm chị thật chặt vào lòng. Chị có vẻ dùng dằng muốn đẩy ra "Đừng làm vậy em, lỡ có ai đến thì chết mất. Chị nói rồi, chị không muốn có chuyện gì hết với em. Bỏ chị ra đi em."
******************
Mình chỉ hôn nhẹ má chị một cái mà thôi. Ép buộc chị làm điều đó sẽ càng ngày không hay, mình muốn chinh phục chị bằng tình cảm, khi đó chị sẽ tự nguyện mà thôi. Thế nên, mình nhẹ nhàng nói sau khi hôn một cái nhẹ lên má chị: "Chị phải cố gắng quên đi, cố gắng làm những gì đã hứa với em đó nha." Chị khẽ gật đầu nhẹ.
Qua hơn một tuần, mình cũng âm thầm theo dõi và thấy đúng như những gì chị đã hứa. Cũng mừng vì chị đã từng bước dứt khoát với cái thằng cha đáng ghét kia. Cũng buồn vì chưa tiến thêm được bước nào để chinh phục tình cảm của chị. Chị đều tìm cách trách mặt mình và không tỏ bất cứ thái độ gì cả. Mình nghĩ thôi thì xem như một cơn gió thoảng qua, mình không làm phiền chị nữa, mong cho chị hạnh phúc vì chị hạnh phúc đó cũng là niềm vui nho nhỏ của mình.
Sau hơn 2 tuần, mình cũng dần bắt đầu tập quên dần chị đi. Công việc sale cũng bù đầu bù cổ. Mỗi lần thấy chị được anh P đèo ngồi đằng sau đi đâu đó, mình vui cho chị nhưng hơi buồn vì phải cố dần quên chị. Một buổi tối, đang ngồi xem tivi, đang ngắp dài muốn đi ngủ, chợt thấy tin nhắn của chị. "Chị xin lỗi em vì đã nhắn tin cho em thế này. Anh L. thấy chị lánh xa ảnh, anh đã nhắn tin đe dọa chị. Nếu chị không đi lại với ảnh nữa, anh sẽ công khai cho anh P. biết.
Chị bảo nếu anh tiết lộ chuyện thì vợ anh cũng biết, mọi thứ tan nát hết, anh đừng có làm gì xằng bậy. Anh ta nói anh ta không cần điều đó, nếu vợ nó bỏ, chồng em bỏ em, thì càng có cơ hội cho đôi ta đến với nhau đường đường chính chính. Chị lo quá, giờ chị cả biết phải nói với ai về tình cảnh hiện tại của chị. Chỉ có em là người biết rõ và thông cảm cho chị. Chị rối quá chẳng biết giờ phải làm như thế nào?"
Mình nhắn tin an ủi từ từ em sẽ nghĩ cách giúp chị, khuyên chị cứ an tâm và đừng để anh P thấy rõ chi đang bồn chồn chuyện gì, tạm thời chị cứ im lặng đừng trả lời gì với hắn, em sẽ nghĩ cách gì đó để chị thoát ra tình trạng này. Đêm nằm trằn trọc suy nghĩ, tùm lum đủ các phương án mà chốt lại chả có cái nào cho ra hồn. Nghĩ cách cua vợ hắn rồi ép lại hắn cũng không xong, hắn được đà bỏ luôn vợ thì nguy to, chẳng khác nào nối giáo cho giặc. Cái khó ló cái khôn, đôi khi tình huống bất lợi người khác lại tạo cơ hội cho ta, châm ngôn của dân sale sao mình lại không nhớ chứ. Nghĩ rồi phải thực hiện thôi.
Chiều sắp tan giờ làm, mình tranh thủ về sớm. Biết chiều nay, chị có tiết dạy, anh P. đi làm, hai anh chị sẽ về trễ. Chạy vội ngay về nhà. Xem nào, trước hết hy sinh cái áo sơ mi mới mua. Hàng hiệu chứ chả chơi. Thôi vì nghiệp lớn, ta đành chấp nhận mất mát một tý cũng chả có gì. Lấy kéo cắt nó cho rách vài đường, lấy thêm tý dầu mỡ xe máy quệt lên, vò vò một xíu cho có vẻ nhàu nát nhìn vào giống áo rách và dơ do bị đụng xe. Chơi luôn cái quần tây xuống đất, cho nó lấm lem bụi. Tiện tay cũng xót ruột đấy, nhưng vì nghiệp lớn nên, cầm luôn cái cây phang cái bửng cho nó vỡ một bên. Hic, cái xe của tui. Bây giờ thì người và xe giống như trải qua một cuộc va quệt trên đường.
[next]
Giờ ngồi chờ anh chị về thôi. Vừa thoáng thấy bóng anh P. dừng xe, mình liền giả bộ đi cà nhắc, tay ôm bả vai giống như đang bị đau. Có lẽ mình đổi nghề làm diễn viên chăng. hehe. Anh P. thấy thế xuýt xoa hỏi ngay chú mày bị sao vậy. Chỉ chờ có thế, mình giả lải ngay: dạ em đi đường ngang qua trường học (cố tình nói qua trường nơi chị đang dạy), bị thằng cha trong đó đi ra đụng, đã thế còn cự nự với em. Thầy giáo gì mà nói năng du côn lắm anh. Em không muốn làm mất mặt, chứ không là em đấm vỡ mồm ra rồi, thầy giáo gì mà hung hãn như du côn ấy.
Nghe học trò mấy xúm quanh gọi hắn là thầy L. Hehe, kỳ này tạo được ấn tượng xấu cho thằng cha đáng ghét kia rồi. Lúc ấy chị cũng về. Nghe anh P. nói lại, chị tỏ ra lo lắng hỏi thăm, còn lấy dầu và hỏi em đau chỗ nào để chị xoa cho tan máu bầm. Thấy chị luống cuống chăm lo cho mình vậy, mình càng yêu chị hơn. Có mấy dịp mà được chị xoa dầu thế này. Bàn tay chị mịn màng, những ngón tay thon dài cứ xoa nhè nhẹ lên bả vai mình. Thích quá, mình cứ ngồi yên mà tận hưởng cảm giác được chị xoa dầu thế này.
Tối tranh thủ, lúc chị lên sân thượng lấy đồ, mình tót lên ngay. "Em nghe chuyện của chị, tới gặp hắn nói chuyện phải trái với hắn, lúc đó hắn đang ngồi trên xe vừa ra khỏi nhà ít phút. Hắn nghe em nói không được quấy rầy chị nữa, hãy tránh xa chị ra, thì hắn điên lên rú ga cho xe tung vào em, rồi còn hô hoan với thiên hạ là em va quệt vào hắn. Thế nên em mới bị thế này. Em không muốn để anh P. biết nên nói là bị tung xe ở trường." Chị nghe xong có vẻ cảm động, không ngờ mình lại liều mình vì chị "lần sau em đừng làm thế nữa, lỡ có chuyện gì xảy ra cho em thì chị lo cho em lắm. Chuyện của chị có lẽ mình chị chịu đủ rồi, chị không muốn em bị liên lụy.".
Mình đáp lại ngay: "Chuyện chị như vậy, em thấy bất bình, em không muốn chị phải chịu nghe lời hắn mãi, dù em có bị gì mà chị thoát được khỏi hắn em cũng cam lòng. Em đã hứa làm tất cả vì chị". Nhìn chị hơi rơm rớm, có lẽ chị xúc động vì những lời mình vừa nói với chị. Thực sự những việc mình làm cũng vì chị cả thôi.
Như vậy, đã tạo một ấn tượng không tốt về hắn đối với anh P. Đây cũng là điều kiện ban đầu cho anh P. biết có một gã L như vậy. Tiếp theo là gì nhỉ. Theo phương châm của mình hãy để chuyện tự nhiên như nó vốn có nhưng hãy diễn đạt nó theo cách của mình. Mình cũng đã nói chuyện với chị, thuyết phục chị và chị chấp nhận làm theo kế hoạch của mình. Mình tậu ngay 1 cái sim mới. Rồi nhắn tin mùi mẫn theo kiểu cò cưa gạ tình chị. Về phía chị, chị sẽ nói với anh P. có anh L. cùng trường dùng số máy khác nhắn tin gạ gẫm chị chuyện tình quan hệ.
Không có tin nào là tin xấu, quan trọng là hãy kể theo cách nó có lợi cho mình đúng không các bác? hehe. Anh P. nghe chuyện tin nhắn thì điên tiết lên, đòi phải báo lên cơ quan, ra công an để trừng trị tên dê xồm này. Anh an ủi chị không phải lo lắng. Vậy là anh P đã tin chị không có lén phén với gã L, dù hắn có kể chuyện thì anh P. cũng tin gã dựng lên để trả thù vợ mình vì chị không đáp ứng lời gạ tình của hắn.
Coi như là đã tạo lòng tin nơi anh P. Mình nói với chị giờ chị an tâm, nếu hắn có kể với anh P. thì chồng chị cũng không tin bởi có chị đã báo với ảnh chị bị hắn gạ tình qua các tin nhắn và mail nữa. Mà thật ra toàn do mình viết. hehe. Chị bảo nhiều lần chị đọc mà thấy sượng cả người. Mình cũng bảo chị nên khuyên anh P. bỏ qua không làm to chuyện làm gì, chị cũng nên kể hoàn cảnh của hắn cho anh P. nghe, để anh hiểu vì sao hắn không thõa mản với vợ mà luôn đi tìm người khác để gạ tình và chiếm hữu.
Cũng không nên đánh đối phương mạnh làm gì. Tung chiêu nốc ao khi đối phương không biết thoái lui mà ương ngạnh lấn tới. Tưởng hắn để chị yên vì chị đã tìm cách tránh mặt và không trả lời hay bắt điện thoại trả lời hắn. Ai dè hắn bất ngời gọi điện cho anh P. và đề nghị anh ra quán cafe, hắn có 1 sự thật muốn nói. Tình huống xoay theo chiều xấu. Nhưng ta đã đề phòng, đã gieo một ấn tượng xấu xa của hắn vào đầu óc anh P. Nghe chị kể lại, anh P. đã quát vào trong điện thoại, tưởng tao không biết mày là ai hả, mày mà còn gạ tình vợ tao, bịa chuyện vợ tao nữa thì tao báo công an, báo lên nơi mày dạy. Thế là làm hắn cụt lủn, mình đoán hắn sẽ chửng hửng sao anh P. lại có thái độ như vậy.
Đã đánh địch là phải cho nó 1 cú dứt điểm, nếu đánh kiểu dập dập có khi nó quay lại cắn mình. Mình cũng có mấy ông anh dân sale, hay đi ký kết hợp đồng với khách hàng lớn, mấy ổng lúc nào có hàng họ mối ruột, để khi ký hợp đồng với các đối tác sộp là điều các em tới. Thời buổi nay mà các bác, một tay sờ bóp vú mấy em, tay kia ký xoẹt cái liền. Mình thân với một ông, đề nghị ổng cho một em, mình đề nghị thẳng một kế hoạch với em đó. Nếu làm tiền thù lao em ra giá bao nhiêu mình sẽ trả. Ok xong em ra giá, mình đồng ý. Dù giá em đưa ra khá chát, nhưng nghĩ đến chị, nghĩ đến đại cục lớn lao nên bấm bụng ok luôn.
Mình đề nghị với chị, nhắn hắn ra một chỗ nào đó nói chuyện lần cuối sau chuyện anh P. nhận điện thoại từ hắn. Nhắn tin với hắn, hắn muốn gì chị chiều hết, miễn đây là lần cuối và hắn không được làm phiền chị nữa, vì anh P. không bao giờ tin chuyện hắn nói đâu nên cũng đừng nhọc công mà làm phiền chị. Bản thân chị cũng mệt mỏi vì tránh mặt lắm, muốn 1 lần dứt khoát cho xong. Hiển nhiên là dùng sim khác để nhắn tin. Hắn đề nghị được quan hệ với chị 1 lần cuối. Tính lần cuối quay phim hà. Mình bảo chị cứ hẹn tại địa điểm em chọn sẵn. Bảo hắn khi nào chị tới, chị sẽ gọi hắn.
Y như kế hoạch, hắn lò mò tới, lên phòng. Cô em mình thuê đã bá vai nhào vào ôm chầm sờ soạng để làm tình. Mình cũng mật báo cho vợ hắn đến mật phục phòng kế bên. Hắn sững sờ vì tưởng nhầm phòng thì vợ hắn đã tóm tại trận. Haha, một trận lôi đình nhé. Từ đó, hắn tịt không bao giờ còn dán ngo ngoe gì với chị nữa.
Sau trận chiến tốn nhiều công sức đó, giờ phải đi cày bừa mà kiếm tiền bù đắp lại. Nói chung cũng mệt lắm các bác. Nhưng mình nghĩ kệ, miễn làm gì cho chị vui là ok rồi, có thêm tý cày cuốc cũng không nhằm nhò gì. Mà ngẫm ra cũng tiếc thật, giờ chẳng có cớ gì để mà gặp chị, ép chị thì mình không nỡ nữa rồi. Sau vụ đó, hình như chồng chị kiểm soát chị nhiều hơn, hay thường xuyên đưa đón chị, lúc nào đi đâu cũng kè kè bên cạnh. Có lẽ sợ mất bò nên xây chuồng cho kỹ đó mà. Có một sự tiếc không hề nhẹ.
Buổi tối, ngó thấy chị lên sân thượng lấy đồ phơi, mình vọt lên ngay. Giả lả hỏi ngay
- "Dạo này, anh P. kèm chặt chị quá nhỉ?"
- "Ừ, nghe anh kể chuyện vừa xảy ra với mấy anh trong cơ quan, họ bảo ông bây giờ làm ăn cái khoản đó yếu kém, coi chừng có ngày mất vợ chứ chẳng chơi. May cho ông là thằng đó nó chưa làm gì."
- "Hì hì, mà sự thực là thằng đó nó làm rồi phải không chị."
- "Suỵt, em nói to ảnh nghe thấy thì chết. Chuyện đó chị không bao giờ muốn nhắc lại. Em vào đi, anh P. đang lên kìa, chị không muốn có thêm hiểu lầm nào đâu."
Nói mới được dăm câu đành phải đánh bài chuồn. Phương châm của mình cứ kiên nhẫn ắt sẽ có cơ hội. Thi thoảng mình vẫn hay rủ anh P cafe, hay đi làm về lâu lâu rủ ảnh đi nhậu, tình cảm anh em cũng thân mật như vậy cũng không làm ảnh nghi ngờ gì mình.
Cuối cùng cơ hội cũng tới. Công ty đang mở rộng quảng bá sản phẩm, bộ sản phẩm đèn chiếu và máy tính, sử dụng cho các giờ dạy có giáo án điện tử, mình đề nghị ngay bên marketing, một trong các khách hàng cần quảng cáo là trường nơi chị dạy. Không những thế, nên tổ chức một buổi bốc thăm phiếu trúng thưởng tặng một laptop (kiểu dùng cho văn phòng thôi, mấy kiểu này giá cả không đắt lắm loại notebook là ok) nhằm khuyến khích nhu cầu sử dụng giáo án điện tử trong giới giáo viên. Các giáo viên trường chị sẽ gửi phiếu bốc thăm về, công ty sẽ chọn ngẫu nhiên ra người trúng thưởng. Lý thuyết là thế, để chị có thể trúng laptop (ngẫu nhiên thì thú thật với các bác chả có ma nào mà trúng cả. Chiêu này lừa người tiêu dùng mà thôi) mình phải tốn mấy chầu nhậu để có thể dàn xếp mình được làm leader của nhóm tiếp thị sản phẩm tại trường của chị, và như thế mình có quyền cho ai trúng và không trúng nhé.
Sau khi làm việc với ban giám hiệu, công ty tổ chức một buổi thật hoàng tráng quảng bá sản phẩm. Ai ai cũng háo hức chỉ mong trúng laptop. Hôm đó chị mặc áo dài thật đẹp. Quần satin màu trắng, áo dài màu xanh da trời nhạt, chị lại đi đôi giày cao gót trắng, tất cả thật nền nã khiến chị thanh lịch và sang trọng. Mái tóc xõa dài uốn quăn, càng làm chị thêm phần hiện đại năng động. Mình cứ nhìn cặp mông núng nính sau lớp vải satin trắng, đặc biệt nổi rõ lớp ren của quần lót mà chị đang mặc khiến mình nứng không thể tả nỗi. Cặp vú thì thôi, cứ nhô căng ra thế thì ai cũng phải thèm thuồng, chỉ muốn cắn một cái cho thật đã, như thể ngoạm 1 phát vào trái táo đang căng chín mọng.
Dưới quyền leader của mình, cuối cùng chị đã có cái laptop. Tặng chị cái laptop để làm gì. Địch bao quanh ta, không thể tiếp xúc nói chuyện ta sẽ dùng công nghệ cao, đó là thâm ý của mình. Chị mang laptop về nhà khen, anh P. thì cảm ơn rối rít công ty mình. hehe. Tranh thủ cơ hội, sang nhà chị ngay, lấy cớ chị cần phần mềm gì dùng cho việc soạn giáo án, cài ngay cho chị.
Mình đã tính sẵn rồi. Tạo sẵn cho chị một cái nick facebook, trong đó đã add mình làm bạn, mình cũng gửi tin nhắn qua face, user và mật khẩu cho chị. Trình duyệt mình setting không cho nó lưu history mỗi lần nó thoát ra, như vậy không lưu lại vết gì nếu có check. Tranh thủ lúc cài máy, không có anh P. ở đó, mình vội mở face cho chị xem, và cho chị đọc tin nhắn mà mình đã gửi "Em tạo sẵn cho chị nick face này, chị nhớ user và pass nhé. Mỗi lần chị muốn nói gì với em, cứ mở face lên nhé, em lúc nào cũng online chờ chị. face này chỉ có em và chị biết thôi."
Mình cũng cài cả skype nữa các bác ạ. Làm ra vẻ là chị cần trao đổi với các đồng nghiệp ở trường, hay là chị cần nói chuyện với anh mỗi khi anh đi công tác xa, hehe, cái này tạo điều kiện cho anh thấy chị quan tâm tới anh, khiến anh P. yên tâm hơn là lo chị chat chít lung tung. Mình cũng add nick mình vào nhưng giả nick của một người nữ, nói là giáo viên cùng trường với chị. Thế là có thể đường hoàng chat với chị mà cũng yên tâm phần nào rồi, không dùng skype thì có face, kaka, nói chung là luôn có đường dự bị để chat cùng chị.
Mình thì lúc nào điện thoại cũng online suốt để chờ tin nhắn của chị, mà vẫn thấy im lìm chả thấy online lúc nào cả. Chủ nhật cuối tuần, đang tám với mấy thằng bạn, thì tin nhắn face từ chị nhấp nháy. Hồi hộp muốn vỡ cả tim. Không biết chị nhắn gì đây.
Hết Chapter 4
Đăng nhận xét