Tôi quên em trong một lần điện thoại tôi có cuộc gọi nhỡ. Tôi không biết từ đâu mà em có được sđt của tôi, hỏi em thì em trả lời rằng lấy số từ một bài viết blog trên một trang mạng nào đó mà em không nhớ.
Dĩ nhiên là tôi biết đó là bịa đặt, nhưng tôi im lặng để xem em có mục đích gì. Cũng có thể là em add nhầm số của một whiter nào đó chăng. Rồi cũng lân la làm quen nhau. Cuộc sống sinh viên xa nhà, biết bao nhiêu tâm sự, nỗi nhớ nhà, những vấp ngã đầu đời...
Nhật ký ngày mua |
Chúng tôi đều chia sẽ cho nhau. Thời gian thấm thoát trôi, tôi yêu em từ lúc nào không hay. Ngay khi tôi chuẩn bị mở lời thì cũng là lúc em tự tìm đến tôi với hai hàng nước mắt. Em bị người em ruồng bỏ ngay khi đưa được vào nhà nghỉ. Trời đất như đổ sập trước mắt tôi. Hơn một năm trời quen nhau, tôi chưa từng biết là em đang hẹn hò với một người khác. Vì rằng tôi đơn phương...
Thời gian cứ êm đềm trôi, tôi vẫn cứ ở cạnh chăm sóc và quan tâm em. Cái bí mật rằng tôi yêu em rất nhiều càng ngày càng chôn chặt nơi cổ họng tôi chẳng thể thốt lên một lời. Và vì rằng tôi không có cơ hội để nói ra...
Ra trường, tôi vào làm tại một nhà máy nhỏ với vai trò là quản trị viên. Còn em tốt nghiệp với tấm bằng sư phạm rồi cũng chẳng thể có việc làm như em mong muốn. Từ dó chúng tôi không còn liên lạc với nhau nữa. Một thời gian sau, tôi vào Sài Gòn học lên cao. Còn em thì đã lên xe hoa về nhà chồng. Một người bạn đã kể lại cho tôi biết. Tôi gọi điện chúc phúc cho em. Em nói lời xin lỗi vì đã không mời tôi. Em nói rằng em biết tôi yêu em, những kỉ niệm giữa hai đứa em đều kể cho chồng nghe, em sợ em ghen với tôi.
Đến đây, tôi chỉ biết cười nhẹ và thở dài. Từ đó chúng tôi thường xuyên liên lạc với nhau hơn. Em kể với tôi nhiều điều. Ngay khi em sinh con, chồng em hay nhậu nhẹt, đánh đập mẹ con em, nhà chồng cũng không ai bênh vực em...Nghe được điều đó, lòng tôi như thắt lại, nhưng cũng như em, tôi bế tắc chẳng thể giúp được gì cho em cả. Những cuộc điện thoại cùng một chủ đề cứ đều đều như thế...
Thời gian sau, tôi hoàn thành khóa học và về lại với thành phố biển miền trung, nơi tôi đã sinh ra và lớn lên. Đó là một buổi chiều mưa. Thật tình cờ như ông trời đã sắp đặt, tôi gặp lại em tại bến xe trung tâm thành phố. Cũng đôi mắt buồn và nụ cười với lúm đồng tiền xinh xắn, tôi nhận ra nét tiều tịu, xanh xao của em.
Tôi cầm giỏ xách cho em. Cả hai vào một quán café sau lưng bến xe để nói chuyện. Ban đầu là những câu hỏi về tôi, về công việc, người yêu các thứ. Rồi em bắt đầu kể về chuyện gia đình của em. Nước mắt lại lăn dài trên má. Tôi bước lại ngồi cạnh cho em tựa vào. Em vẫn đang nói, giọng run run và ngày càng khóc to hơn, em úp mặt vào vai tôi nức nỡ. Em trách tôi tại sao ngày đó không giữ em lại. Em cắn mạnh vào vai tôi. Dù rất đau, nhưng tôi không thể phản ứng gì được. Ngoài trời mưa vẫn rơi...
Em nói muốn được nằm ôm tôi, em muốn ngủ với tôi. Tôi không đồng ý. Em khóc to hơn và xiết chặt cổ tôi hơn khiến tôi phải miễn cưỡng đồng ý. Cánh cửa phòng KS đóng lại. Tôi để giỏ xách và chìa khóa lên bàn. Em ôm chặt tôi. Cả 2 đứng một lúc thật lâu. Đèn phòng vẫn chưa bật. Chỉ có 1 vùng sáng nhỏ hắt vào từ ô cửa thông gió. Em ngửa lên nhìn tôi, hồn vào môi tôi, tháo từng chiếc cúc áo của tôi. Tôi vẫn cứ đứng yên như trời trồng. Em hôn xuống cổ, vào ngực tồi từ từ tháo thắt lưng của tôi. Tôi bế em lên, đặt nằm xuống nệm.
Tôi vuốt mái tóc em, đôi mắt đượm buồn. Em tự cởi chiếc chiếc váy bó sát người ra. Tôi ngắm đôi gò bồng của em qua chiếc áo ngực hồng nhạt mong manh. Tôi đặt vào môi em một nụ hôn. Và mọi thứ diễn ra như tự nhiên, từ từ và chậm rãi. Chúng tôi đắm chìm vào nhau như thiêu thân....
Ngoài trời mưa vẫn rơi....
Đến bây giờ chúng tôi vẫn giữ liên lạc với nhau. Bây giờ tôi đã là quản lý. Còn em thì gửi con về bên ngoại, rong ruỗi các nghề để kiếm tiền mua sữa cho con. Lúc chạy bàn, khi thì shiper. Nhưng điều tuyệt vời mà tôi cảm nhận được đó là nụ cười trên môi em còn là gượng ép...
Đà Nẵng một chiều mưa!
Đăng nhận xét