[Truyện] Giờ em có chồng chưa - Chapter 3

Ảnh chỉ mang tính chất minh họa

Thằng Sơn mụn làm ra việc tày đình. 

Tày đình thứ nhất là làm cho con người ta có bầu.
Tày đình thứ hai là vô hình chung ngăn cấm luôn em và tôi.

Cô Vân thay đổi vị trí ngồi của cả lớp, với mấy đứa không rõ thì nhao nhao. Còn tụi tui thì im hơi lặng tiếng chuyển đổi.

Tôi bị tách ra khỏi Em, chuyển lên chỗ thằng Tú -Người làng G.

Ngồi cạnh em là con nhỏ cũng ở làng bên.

Em cũng không dám về chung đường với tôi như trước Thời gian đầu với tôi là cả một sự bế tắc cao độ. Lúc này chuẩn bị thi học kỳ II lớp bảy. Con nhỏ Thúy nghỉ học với lý do chuyển trường, chỉ tôi , Em và thằng Sơn mụn biết lí do thật sự. Tôi nghe kể gia đình hai bên nói chuyện, mẹ thằng Sơn phải bán cả đàn lợn đi đền bù cho gia đình con Thúy hòng yên chuyện, Được sự can thiệp của hội phụ nữ huyện và nhà trường, nên gia đình nhỏ Thúy cũng không làm lớn chuyện mà sắp xếp cho con nhỏ về nhà bà cô ở, nghe đâu ở Bảo Lộc- Cách chúng tôi tầm 40km. 

Quay lại chuyện em và Tôi, Cũng may là có kì thi học kỳ II áp lực tâm lý , chứ không tôi nghỉ học rồi. Rời xa bàn học thân quen và Em, tôi thấy rõ một khoảng trống mênh mông trong lòng. Ở gần em, tuy chỉ là những câu hỏi bài vở và học hành, nhưng luôn có một sự quan tâm đầy đủ, Bây giờ dù rằng em có thể đến bên tôi hoặc tôi xuống bàn em nhờ em kiểm tra, nhưng chuyện thằng Sơn mụn khiến cả tôi và em e ngại, không dám chạm mặt nhau. 

Các bậc phụ huynh dù rằng không nói rõ ràng lí do, nhưng sau đợt thằng Sơn mụn và con nhỏ Thúy, Cả làng quan tâm hơn hẳn đến đám học sinh, kể cả giờ đi chơi của bọn tôi. Cả đám con trai đi chơi thôi thì không sao, có một đứa con gái vào y như rằng cả đám bị bắt gặp thì ông bố bà mẹ cho một trận. Sợ cũng phải, nếu không phải chính thằng Sơn nói, tôi cũng đíu hiểu làm sao , ở địa điểm nào mà chúng nó có thể xích lại gần và…chịch nhau. Huống hồ gì bố mẹ.

Đường về nhà, thời gian đầu tôi đi hẳn con đường khác, đường nhà thằng Sơn mụn, Đi vì sợ ai nhìn thấy em và tôi. Sau một thời gian ngắn chịu không nổi. Tôi đi lại con đường cũ ngang qua nhà em, chỉ có điều, em luôn đi trước tôi tầm 50m, tôi lững thững theo sau. Ngó lơ như chưa từng quen nhau. Vào đến cổng, Em cũng đi thẳng vào nhà chứ không như trước chậm lại hay ngoái lại nhìn rồi mới bước…….

Lúc này, bọn thằng Lợi , Cần…và tôi thân lại nhau.
Chủ yếu là do tôi chủ động chơi lại. Bọn nó vẫn thế, vẫn vô tư như thủa nào. Với bọn nó thì làm đếch gì có yêu đương nhăng nhít, trong đầu vẫn bi, vẫn quay, vẫn thả diều. vẫn ném shit vào cửa sổ nhà người ta, vẫn đi rình trộm đàn bà con gái tắm. 

Có một chuyện suýt nữa ngút trời và giai đoạn này, mà đứa đầu têu là thằng Phong-Con. Đặt biệt danh cũng đúng với người, khác với tôi to lớn vạn vỡ. thằng Phong người nhỏ thó như con chuột nhặt, hai thái dương nhô cao, mắt sâu, mũi rậm. đặc biệt là lún phún râu quai nón. Sau này nó nghỉ học sớm và nghiện ma túy…cũng sớm. Hai lần vào tù ra khám, Đối với ai tôi không rõ, nhưng đối với tôi, nó không dữ dằn như cái thành tích bất hảo của nó. Sau này nó chơi với anh em cũng rất hiền lành, chứ không phải ma cô chính hiệu. Chỉ có giai đoạn nó nghiện nặng, tôi lúc này ở Sài Gòn nghe anh em kể lại là chả thằng nào dám cho nó vào nhà vì sợ mất đồ. Lúc ấy nó không phải là nó, nó là con ma rồi.

Dĩ nhiên những câu chuyện đó thuộc về sau, còn cái tội của nó lúc đó là tội phát minh và nghịch dại. xém nữa thì cả làng ra đường mà ở. Mô tả sơ về làng chúng tôi, mỗi gia đình được cấp một diện tích đất ích nhất là 500 m2 . Nhà nào cũng có chuồng trại và vườn tược. trong nhà ai cũng có ụ rơm mặc dù không có trồng lúa, rơm khác với rơm ngoài Bắc là ụ rơm bằng cỏ tranh. Một bữa nọ….

Thằng Phong kêu bọn tôi tới nhà nó và khoe rằng mới bắt được một ổ chuột đồng. Sau khi được đám bạn khen về tai nghệ săn bắn và hái lượm, Nó cười tít mắt. Vào nhà đem ra một nhúm vải và một chai dầu lửa. Nó bảo chơi trò này vui lắm nè. Cả bọn tôi nghe nó miêu tả cũng rất thích. Cột vải nhứng dầu lửa vào đuôi chuột rồi châm lửa đốt. Chuyện không có gì nếu đốt cũng ở trong ***g. Đíu hiểu sao thằng Phong lại nổi hứng bưng nguyên lũ chuột 5-6 con ra ngoài đường đốt. Một con chạy về hướng cánh đồng mất xác, một con lao xuống mương, tắt lửa và trốn mất. ba con còn lại xung phong tiến thẳng vào nhà dân, con đầu đàn sung sức chạy miết tới trung tâm làng , lao và nhà bà Hòe ở trong đó. 

Cả bọn cười hô hố

Năm phút sau bỗng dưng nhà bà Hòe khói lên mù mịt. Lúc này các bậc phụ huynh hầu hết là đi làm vườn rồi. Ban đầu là khói còn vì sau là lửa……

Cả đám không còn tí máu ….

Cháy nhà bà con ơi, cháy nhà……
Bớ người ta cháy nhà.

Rồi tiếng chân người chạy rần rật. Người thì lo vác đồ mình ra đường, người lo cứu hỏa. Tôi cũng giật mình, bởi từ nhà tôi tới nhà bà Hòe cũng chưa đầy 100m. Vội vã chạy về nhà. 

Nhờ có tiếng nhà thờ giật liên hồi. Giật bất thường cộng với khói tỏa lên cao nên người dân làng đổ xô về nhà nhanh chóng. Cả làng giờ không khác trại tị nạn gặp bính lính tuần, chạy loạn cào cào. Tiếng la hét khản cổ. Tiếng gọi nhau í ới.

Khu nhà bà Hòe cháy lửa đã bắt qua nhà bên cạnh.
Lại thấy khói ở ụ rơm nhà ông Châu. Lúc này khung cảnh bấn loạn thật sự. Không ai hiểu chuyện gì xảy ra. 

Cũng may là tinh thần đoàn kết của dân làng và thời tiết ủng hộ, nên không có thiệt hại về người. về của thì nhà bà Hòe còn đống tro, hai nhà bên cạnh cháy xém. Nhà ông Châu phát hiện sớm không sao.
Nếu không có bố thằng Phong-Con là công an viên tìm cách dấu diếm chuyện này, thì cả bọn chắc đi giáo dưỡng cả rồi. 

Thằng Phong-Con cũng bị chuyện này mà xém bị ông già nó cắt chân. Lết đi học không nổi...

Kỳ thi học kỳ II hoàn tất. cuối năm tôi đứng thứ 12/46 về học lực. nhất là Trà My. Sơn mụn đứng thứ 4, có lẽ chuyện tình cảm ảnh hưởng tới nó ít nhiều.

Ve sầu kêu và nhánh phượng đơm bông. cây điêp vào trước nhà thờ cũng nổi một màu óng ánh. Mùa hè năm đó không bao giờ quên.

Ba tôi xảy ra tai nạn lao động gãy xương chậu.

Mẹ bán 2 sào vườn và chiếc máy may chạy đi sài gòn lo cho ba. Bốn anh em bơ vơ.

Một hôm anh Ba gọi tôi và bà chị tôi lại. Mong muốn mỗi đứa tìm một cv phụ giúp ba mẹ trong mùa hè. Anh trai tôi chọn đi phụ hồ. tôi còn nhớ rất rõ. công một ngày phụ hồ là 12.000₫. anh tôi phụ được 10.000, chị tôi đi hái chè thuê cho ng ta dù rằng người chị thấp bé chỉ cao hơn cái gùi một tí.

Còn tôi. tôi xác đi đi lượm cát tút.

Cát tút là đầu đạn nổ rồi. miêu tả rõ hơn xíu đó là vỏ ngoài viên đạn làm bằng đồng(Cu). tôi đi lượm lon và mót đồng...Số tiền mẹ để lại nhà cho chị tôi đi chợ bọn tôi quyết không đụng tới.

Ở xóm tôi. chuyện lao động phụ giúp gia đình không hiếm. nhà đứa nào chả nuôi ít heo hay thỏ. nên đi cắt rau cho heo ăn là việc bình thường. còn việc anh em tụi tôi làm có hơn khác biệt xíu.

Mỗi ngày sau bữa ăn sáng. tôi lại vác trên mình một bao 50 (bao đựng gạo hoặc cafe bây giờ) di dạo khắp đường làng...

Trời thương và xóm làng biết nên tôi lượm được khá nhiều đồng.

Duy chỉ có một thứ tôi hơi ngại. Đó là ngại với đám bạn học và em. Nghèo thì nghèo đều rồi. nhưng tôi không muốn bạn bè biết tôi phải đi" nhặt ve chai", nhất là em. Dù sao trong lòng tôi em cũng là "Tiểu Long Nữ" và tôi là chàng Dương Quá. Mà theo tôi biết trong chuyện Kim Dung không mô tả Dương Quá nào đi nhặt ve chai......

Mấy ngày đầu vì ngại, tôi chỉ dám đi quanh quanh xóm. Nhưng càng ngày càng ít đồ sắt gỉ và cát tút để tôi lượm, thế nên tôi càng đi ngày một xa thậm chí qua cả làng G. Cũng chính nhờ quãng thời gian này mà tất cả mọi thù hận, xích mích giữa tôi và đám con trai làng G được xóa sạch. Tụi nó rất quý tôi, thậm chí có đứa biết hoàn cảnh nhà tôi còn lén gom lon sữa bò (hồi đó chỉ có sữa ông thọ) bỏ vào túi ni lon trước mỗi lần thấy tôi tới là xách ra đưa. 

Tất nhiên trong đó cũng có một vài đứa giàu có. Sướng từ trong trứng sướng ra nhìn tôi khinh miệt. Thôi thì kệ mẹ tụi nó.....tôi bất cần đời.

Duy chỉ với Em. Tôi vẫn sợ!

Tôi sợ em biết tôi đi móc bọc lượm ve chai. Mỗi lần đi ngang qua nhà em, tôi cố gắng đi thật nhanh. Mặc dù thỉnh thoảng lén nhìn vào khung cửa sổ xem em học bài. Khi bốn mắt chạm nhau thì y như rằng sau đó tôi chạy thật nhanh trốn tránh, có lúc em ra tới cổng nhà thì tôi đã chạy được quãng xa ngoái nhìn em. Trong lòng đau xót......

Chỉ riêng một bữa tôi bước qua con đường nhà em thì thấy em ngồi trước giàn thiên lý. Em bận một bộ đồ bà ba già hơn tuổi, hai bên là ly nước đá và một bọc xốp nhỏ. 

Vừa thấy tôi. khuôn mặt em rạng rỡ như kiểu đã chờ tôi rất lâu và chạy ùa ra cổng. Em chạy tôi cũng chạy.

- Phong ơi. dừng lại Trà My nói này đã. 
- Uhm. có gì hông nói lẹ đi cho tui còn công việc - tôi nói trống không . 
- Phong đi làm mệt không? uống nước đã. Em đưa cốc nước mắt cho tôi. 
- Mệt chi đâu. Mà tui cũng đâu có khát, đưa tui chi.

Ánh mắt em long lanh giọt nước mắt.

Tôi xấu hổ và ái ngại. thật sự lúc đó tôi muốn nói với em rất nhiều điều nhưng không hiểu sao tôi không thốt ra lời....ngọt ngào mà chỉ toàn lời cay độc.

- Không có gì tôi đi đây. Ở đây nóng bỏng da. 

Mặc dù lúc đó tôi nép sát vào rặng dâm bụt. em mới là người phơi nắng.

Em đưa tôi bọc đồ, hai hàng nước mắt chảy dài. 

- Bữa nào Phong rảnh cho Trà My đi với nha. 

Tôi gật đầu rồi đi thẳng. Mỗi bước càng gấp gáp và rồi chân cuồng lên chạy. Chạy để trốn đi thực tế. nhà tôi nghèo, nhà em có điều kiện. Em xứng đáng kiếm được thằng Dương Quá tốt hơn tôi. 

Chạy một quãng xa tôi còn nghe tiếng em vọng theo....

- Về nhà Phong nhớ mở cái bọc ra nghen.

Tôi chạy mãi... chạy mãi ra tới đỉnh đồi đối diện trường, mở cái bọc ra xem. Và tôi khóc như một như một con nít bị bố đánh đòn. 

Trong bọc là một con heo đất...

Mùa hè trôi qua.

Ba tôi về trong sự vui mừng của đám con.

Mẹ lại tất bật chuẩn bị cho mấy anh em đến trường . cũng nhờ công việc làm thêm của ba anh em mà chúng tôi có thêm đồ mới và dụng cụ học tập.

Ngày tựu trường lớp 6A1 nhận được tin buồn là cô Vân thôi chủ nhiệm lớp tôi. Cô chuyển công tác dạy học. 
Cũng hơn một tháng rồi tôi không gặp được em. Em về nhà ngoại ở Nha Trang. Lẽ dĩ nhiên tôi hồi hộp chờ đợi. tôi đợi Tiểu Long Nữ của lòng tôi. 

Ngày nào trời cho tôi biết. Biết yêu thương là tôi biết tương tư. 

Lời bài hát cũng là lời của cõi lòng tôi. chỉ qua một mùa hè. tôi không còn là tôi của lớp 7. Ngoài sự rắn rỏi. Tôi mang thêm tính đa sầu đa cảm của mấy ông nghệ sỹ. Thỉnh thoảng đọc thơ và nghe mấy bài nhạc thất tình của mấy ông nhạc sỹ qua radio. 

Tôi thay đổi và em cũng thay đổi. Nhưng sự thay đổi của em lại nằm ngoài trí tưởng tượng của tôi.
Em đã ra dáng một cô thiếu nữ. Chỉ qua một tháng thôi mà sao em cao hơn hẳn. nếu cuối năm lớp 7 em chỉ cao tới khoảng mang tai tôi. thì bỗng dưng bây giờ tôi có cảm giác tôi đứng phải nghiễng chân. lẽ dĩ nhiên là em không cao tới mức ấy. nhưng đàn ông nếu đứng với người nữ bằng mình. luôn thấy họ cao hơn mình. .....

điều khác biệt lớn nhất là ngực. Nếu cô gái của ngày hôm qua còn hay mặc đồ bộ. mặc áo lá hoặc đôi khi không có. thì cô gái hôm nay đứng trước mặt tôi có ngực nhô cao theo từng hơi thở. thay cho chiếc áo lá là coocxe hai dây đeo. Tôi ngây người nhìn.....

Khuôn mặt cũng mất đi sự ngây dại của tuổi thơ. thay vào đó là cặp má lúng đồng tiền. hay mắt to và đen láy. cặp môi hơi dầy và khiêu khích.

Em nhìn tôi và tôi nhìn em. Ánh mắt em nhìn tôi trìu mến còn tôi ngoài vui mừng còn thêm nửa con mắt của dục vọng và giới tính.

Lớp tôi năm nay vắng đi một hai thành viên và ngược lại tiếp nhận thêm hai thành viên mới. Một nam và một nữ. Chính nhờ hai người bạn mới này mà chuyện tình em và tôi thêm thi vị. Các bạn đã từng có một tình địch mà khiến bạn phải sợ hãi chưa? Người mà hơn hẳn bạn về cái đầu. sự thông minh. đẹp trai và cao ráo? Riêng tôi thì tôi có rồi đó.......

Người con trai vào lớp tôi tên Thành. Võ Hoàn Thành. (Hiện tại cậu này đang ở bên Canada). 
Thành khác hẳn chúng tôi từ cách ăn vận đến làn da. Trường học tôi ngày đó quy định. Tất cả các học sinh Nam không được tóc bổ luống và đi dép lê. Dĩ nhiên là không ai dám vi phạm. Đa phần chọn cho mình một đôi xăng đan( dép có quai hậu) nhưng có một người mới vào lớp. Chân đi một đôi giày nike. 
Đó là đôi dày mơ ước của bọn con trai thời đó.

Ngoài đôi giày hàng hiệu. thành còn khác chúng tôi ở cái quần. cái áo và làn da. Thực sự là một chàng trai hấp dẫn chính hiệu. lúc cô chủ nhiệm mới giới thiệu. Cả đám con gái nhao nhao lên. Đứa nào cũng nhìn Nam Sinh mới với vẻ mặt đầy tà đạo và ăn tươi nuốt sống con mồi. nhất là mấy em cá sấu. Tôi có liếc nhìn em xem em thế nào. Tiểu long nữ của tôi có khác. có vẻ không quan tâm mấy....lòng tôi mừng rỡ hân hoan. 

Nhưng sự vui mừng ấy chưa được bao lâu thì tắt ngấm khi nghe sự bố trí chỗ ngồi của cô chủ nhiệm. Anh tràng đẹp trai được xếp ngồi cạnh em. Còn tôi ngồi cách đó hai bàn lùi xuống phía dưới. Cạnh tôi là Thy răng hô. bên kia là nhỏ Trâm Anh.một trong hai học sinh mới gia nhập lớp....

Nói về nhỏ Trâm Anh. Cô gái này cũng là một cục nam châm hấp dẫn đối với bọn con trai. Trâm Anh mang nét đẹp Nam Tính. nhỏ bước vào lớp với một cái cặp Tap. tóc tém và quần tây áo sơmi. tất nhiên là chỉ ngày đầu tiên mà thôi. vì đồng phục trường tôi là váy. nhưng chừng đó cũng chứng tỏ Trâm Anh không phải là cô gái dễ bị bắt nạt. Thú thật tôi không quan tâm mấy đến cô gái này. vì lúc đó cặp mắt và trái tim tôi đang hướng lên trên. Nơi bàn học Trà My ngồi cạnh một anh chàng đẹp trai....

Hết chương 3 (còn nữa...)