Cưới được 3 năm, mới có với nhau 1 mặt con, mà em đã than thở: “Em chán, nhiều lúc chỉ muốn ngoại tình!”. Anh biết vì sao không?
Cũng phải, ngày yêu nhau, chồng em bảnh bao, ga lăng bao nhiêu, bây giờ cưới nhau về, anh ấy đơn giản chỉ là một gã đàn ông sống cùng nhà. Ở nhà thì ăn mặc lôi thôi lếch thếch, lại chẳng biết sạch bẩn là gì. Ngày trước chau chuốt bao nhiêu, giờ úi xùi bấy nhiêu, chỉ khi nào đi ra đường mới gào lên: “Vợ ơi, ủi cho anh bộ đồ”. Không hiểu sao không tự ủi, mà lại phải kêu vợ. Việc gì cũng đến tay vợ.
Ngày còn yêu (tức chưa cưới, chứ không hẳn bây giờ đã hết yêu), người đàn ông ấy chiều em hết nước hết cái. Anh ấy cư xử nhẹ nhàng với em, nhẫn nhịn và chịu đựng em như nhịn cơm sống. Em thích gì là anh chiều ngay tắp lự. Bây giờ anh chỉ là gã đàn ông bình thường thôi với tất cả những thói hư tật xấu mà không cần che đậy gì. Đã thế, chuyện chiều vợ là chuyện xưa rồi, đã “tuyệt chủng” từ khi em sinh đứa con đầu lòng.
Ảnh minh họa
Ngày còn yêu, em nào biết anh ấy cũng lười vô đối. Em chỉ thấy khi nào ghé thăm nhà, phòng anh cũng sạch như lau như li, giường chiếu thơm tho, quần áo treo ngay ngắn phẳng lì trong tủ. Thế mà bây giờ, anh ấy hết giờ làm là trở về nhà xem tivi, nằm gác chân đọc báo. Quần áo khô không thèm dọn, huống chi đến ủi. Cơm nước đã có vợ lo, anh chỉ chờ vợ gọi xuống ăn cơm. Nếu vợ càm ràm, anh ấy lại tính đến hướng thuê người giúp việc. Không phải em kỹ tính hay không ưa gì người giúp việc, mà là em không muốn có người lạ trong nhà mình, mất tự do.